Title: Tên của ngươi là gì?
Genre: Sa/Ya, romnace, tragedy, angst, hình như là có cả humour nữa hay sao ấy.
Rate: R (sao mình toàn viết fic rate này vậy trời?)
Warning: Làm ơn nhìn lên phần genre, có Sa đấy, chẻ nào dị ứng mà vô đọc rùi bị đầu độc là bạn không chịu tiền viện phí cũng như trách nhiệm về tổn thất tinh thần và thể xác (đang nói đến trường hợp đọc xong nghiện quá, muốn tự tử để kiếp sau mình đầu thai làm nhân vật 2D coặc với các bạn gái là tự tử để kiếp sau thành con trai). Phong cách cổ văn của Trung Quốc.
Pairing: 6918
Hint: DưaDừa, 8059, 10051, 344
Summarry:
Tất cả những khổ đau tủi nhục mà Minh chủ như hắn đây phải chịu ở trên dương thế này đều bắt đầu chỉ bằng một câu nói, chỉ bắt đầu bằng một hành động đơn giản là ngẩng đầu lên nhìn y.
A/N: Bạn viết fic này cực kì ngẫu hứng. Fic mượn một vài chi tiết của hai tiểu thuyết đam mỹ Diễm quỷ và Tư phàm của Công tử hoan hỉ. ờ thì bạn viết văn cổ Trung Quốc dở nhưng mà bối cảnh của fic này buộc bạn phải làm vầy… ầy. Đừng lo vì chỉ có phần đầu fic mang phong cách cổ văn thui.
Tên các nhân vật: Lục Đạo Hài: 69
Vân Tớc Cung Di: 18
Sơn Bản Võ: 80
Ngục Tự Chuẩn Nhân: 59
Tư Bội Đức: Dưa ngài
A Lạc Đích: Dừa ngài.
Khố Lạc Mỗ: 96
Còn lại thì xuất hiện phần sau của fic nên không có tên Trung hóa.
~~~
Tất cả những thứ về Minh giới với phàm nhân mà nói chỉ là chuyện không ghi chép lời vô căn cứ nhưng ở nơi đó, yêu hận sự tình thế nào đầu có ghi chép hết. Tốt thì đầu thai, xấu thì bị phạt, hận thì thành quỷ, tất thảy đều được liệt kê và xem xét cẩn thận bởi Minh chủ ngự tại nơi sâu nhất của minh giới – Lục Đạo Hài. Công việc của Minh chủ đương nhiên là rất nhiều. Vậy mà giờ hắn đang phải đau đầu vì một việc không đâu vào đâu.
“ Thưa minh chủ, chúng quỷ tôi thật không thể phán xét cô hồn này được. “ Một tên quỷ dắt theo một cô hồn vào trong điện.
“ Làm sao? “ Hắn không nhìn xuống, vẫn ngồi trên ngai tiếp tục xử lý sổ sách.
“ Tên này hận không đủ thành quỷ, tốt không đủ đầu thai, xấu không đủ bị phạt. Tôi thực không thể phán xét hắn được. “
Hắn nhíu mày. Nhân gian cũng có người phức tạp vậy sao? Cái gì cũng không vẹn toàn mà thành ra xét xử không nổi, thế này không biết nên nói là thú vị hay là phiền phức. Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô hồn bất phân thiện ác ấy, hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn vào y.
Tấm thân mảnh mai gầy guộc được bao bọc bằng hắc phục, đai lưng cũng bằng vải xám cuốn hời hợt bên hông. Đôi mắt màu kim loại lạnh băng xói thẳng cái nhìn vào mắt hắn, kiêu ngạo, tự tin, tựa một đám mây xám trôi tự do trên bầu trời, như một con đại bàng dũng mãnh cất cách che lấp cả bầu trời. Mái tóc cũng là màu đen, như hòa vào với hắc phục trên người và khung cảnh âm u tối tăm chốn Địa phủ. Và đến giờ Lục Đạo Hài mới để ý, đôi tay hoàn toàn không bị trói như những cô hồn khác bị giải tới đây, đôi tay buông thõng hai bên hông, hoàn toàn tự do, hắn nhìn với vẻ tò mò.
Thấy minh chủ cứ nhìn mãi mà chả nói gì, tên quỷ bắt đầu than thở.
“ Tên cô hồn này quả thực mạnh quá thưa Minh chủ. Chúng quỷ bọn thần đã cố trói hắn lại rồi mới giải đi nhưng hắn đánh bầm tím hết cả người chúng tôi, bất quá mới dắt hắn đến trước mặt ngài mà để yên vậy. “
Hắn tròn mắt á khẩu với kẻ trước mặt. Sự tự do là thứ phải đánh đổi bằng sức mạnh, phải mạnh mới được tự do làm mọi thứ mà mình muốn. Và rõ ràng là y quá mạnh, là một người xấu không tới cùng, tốt không tới chốn như lại mạnh đến tột cùng… huhm… rất thú vị. Bờ môi hơi mấp máy.
“ Tên ngươi là gì? “
Đó là câu nói đầu tiên hắn nói với y. Theo lẽ thông thường thì xưng danh xưng tánh với người khác là lễ nghi tối thiểu mà, về sau hắn mới biết, hắn khổ sở lăn lộn khắp nơi chỉ vì câu nói đó.
“ Vân Tước Cung Di. “
Một câu trả lời cộc lốc, hoàn toàn không tỏ vẻ gì là sợ hãi hay quy phục vị Minh chủ mà chúng quỷ bốn phương đều rắp đầu chịu phục này. Hắn chỉ cười điệu cười đặc trưng của mình, quả thực rất thú vị. Có gì đó bảo hắn dù Vân Tước có biết về quyền lực của hắn thì cũng chỉ xem hắn không hơn một cọng rơm, bởi lẽ y quá tự do.
“ Ngươi dám ăn nói vô lễ vậy với Minh chủ điện hạ à? “
Tên quỷ lớn tiếng là thế mà vẫn co mình lại theo phản xạ khi hứng phải cái lườm lạnh sống lưng. Cái cô hồn này, chỉ sợ mang cả thái dương xuống sưởi ấm thì thái dương cũng đóng băng thôi.
“ Được thôi. Nếu chưa thể phán xét y thì y sẽ thành tùy tùng riêng của ta một thời gian vậy. “
“ Ách. Minh chủ… Minh chủ… Ngài bảo sao cơ? ” Tên quỷ sợ hãi. Nếu để một tên cứng đầu thế này ở cạnh vị Minh chủ đáng kính này chỉ sợ ngài tức quá mà hôi phi yên diệt hắn luôn thôi.
“ Coi như thời gian phán xét y đi. “
Hắn phẩy tay qua loa vẻ cự kì không quan tâm, ý vị là muốn bảo tên quỷ kia quay về nơi của mình đi, hắn không muốn nói chuyện với tên quỷ đấy nữa. Làm trái lệnh của vị Chúa công này chỉ sợ chưa kịp chớp mắt đầu đã lăn long lóc trên sàn rồi nên hắn cũng lập tức hiểu ra và lui đi nhành chóng. Trong tẩm điện giờ chỉ còn hắn và y, im lặng, không một ai muốn mở lời trước. Thực chất chả ai ngờ là hắn đang nghĩ về Vân Tước, lật lại vài trang sách của sổ sinh tử.
Một con người được cân nhắc là nam tử hán đại trượng phu, tính tình trong ngoài đều lạnh như băng, đã từng giết bao nhiêu mạng người nhưng những mạng người đó đều là ‘đáng phải chết’. Lúc sống đã làm nhiều việc thiện, nhưng hiềm nỗi hận không đến chốn, xấu không đến nơi, mà tốt cũng không đủ để mà được ban kiếp khác, thành thử ra giờ phán xét thế nào cũng không xong.
Y đứng dưới, gần như bất động nhìn hắn đang ngự trên ngai. Cái người này… là minh chủ sao? Nhưng cũng đúng. Người hắn tỏa ra một thứ sát khí âm u đáng sợ đến rùng mình, mái tóc với hình thù kì lạ, có lẽ là hình của một thứ hoa quả nào đó ở đâu chăng (Hi san đoán như thần \(>o<)/). Bắt mắt nhất là cặp mắt hai màu. Hai màu gì không hai màu lại là hai cái màu sống chết đá nhau, một xanh như xuyến thủy một đỏ như xích huyết là sao? Y biết hắn là người mà đến cả thiên đế cũng phải nể mặt những bốn năm phần, quyền lực và tu vi của hắn hơn một cô hồn là y rất nhiều, có thể hắn chỉ cần thổi một hơi là y yên tiêu vân tán. Nhưng chuyện đó thì có hề gì cơ chứ, hiện y không khác cô hồn không chốn dung thân, có khi yên tiêu vân tán lại là giải thoát không chừng.
“ Nhìn đủ chưa? “
Hắn bất chợt ngẩng đầu lên từ công văn, đôi mắt trái màu xoáy thẳng vào tận sâu trong màu xám trước mặt, tay chống lên bàn rất nhàn nhã. Vân Tước bất giác rùng mình trước cú xoáy mạnh của đôi đồng tử kia, quay đầu như một thứ phản xạ vô điều kiện.
“ Ta quyết không quy phục dưới chân ngươi đâu. “
Hắn bật cười. Chà… Biết là Minh chủ như vẫn xưng hô ngang ngược hỗn xược vậy thì quả là gan to bằng núi. Hắn im lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng. Mi thanh mục tú, thực là đẹp mê hồn, chỉ hiềm là sao tính cách lại cố chấp ngang ngược như con nhím xù lông vậy.
“ Ngươi không quy phục ta không quan tâm. Ngươi cứ thành tùy tùng của ta đi đã, đằng nào ngươi cũng đang không chốn dung thân, ở lại đây để ta phán xét đã, vả lại ngươi sẽ không thích Quả hình với Tùng xẻo hay Lăng trì vì tội láo với Minh chủ đâu. Đây chẳng phải là một công ba bốn việc sao? “
Trầm mặc trầm mặc.
“ Thế giờ ngươi muốn ta làm gì? “
“ Lên đây đứng cạnh ta và phục vụ khi cần thiết thế thôi. Nếu làm tốt ta sẽ ban cho kiếp sau vinh hoa phú quý. “
“ Ta đã nói rồi. Ta sẽ không quy phục ngươi đâu. “
“ Thế thì chỉ cần lên đứng cạnh ta thôi. Làm việc thì không cần thiết đâu. Đằng nào thì ta cũng không hay nhờ việc người khác lắm. Làm màu thôi ta cũng không quan tâm. “
Gật nhẹ. Y tiến lên rảo bước về phía hắn, vạt áo đen quét qua trên sàn đá lạnh, đứng lặng lẽ bên cạnh hắn. Hắn cười nhẹ, có vẻ cuộc sống ở địa phủ của hắn sẽ phần nào thú vị thêm với con người này chăng?
~~~
“ Đây là ai? “
Cái quạt phe phẩy trước ngực, nam nhân lam phục chỉ vào y, ánh mắt thích thú thấy rõ. Hắn nhìn qua y rồi quay lại nói chuyện với tên trước mặt.
“ Tùy tùng riêng. Sao à? “
“ Không. “ Tên kia cười khanh khách phẩy qua cái quạt trước ngực mình. “ Chỉ là... Y nhìn rất giống Lạc Lạc của ta. “
“ Hồ vương A Lạc Đích sao? Ngươi vẫn cố dụ dỗ y đi theo mình về thiên giới à? “ Lục Đạo Hài nhấp một ngụm trà, thứ trà của địa phủ luôn luôn lạnh tê tái cả người nhưng luôn khiến hắn cảm thấy khoan khoái. “ Tư Bội Đức, ta nói, ta không bao giờ nghĩ ngươi sẽ xuẩn ngốc như tên Sơn Bản Võ khờ khạo đeo đuổi mục đồng của mình là Ngục Tự Chuẩn Nhân nhưng giờ ta phải rút lại lời nói đó đó. “
Hồ vương A Lạc Đích ở yêu giới vốn nổi tiếng là lạnh lùng với nghiêm khắc không ai chịu nổi. Hồ yêu đáng lẽ ra phải gian tà xảo quyệt nhưng y lại thẳng thắn bộc trực, thậm chí là nghiêm khắc quá đà, việc gì việc nấy đều phải có kế hoạch. Tuy vậy mà vẫn khiến các lãnh vương khác không khỏi nể mặt mấy phần bởi sức mạnh phi thường và óc tính toán nhạy bén. Tư Bội Đức – Tứ hoàng tử của thiên đế nổi tiếng ăn chơi sát gái đã phải lòng A Lạc Đích lần gặp đầu tiên trước mái tóc mượt mà kim sắc và tính tình lạnh lùng hơn sắt đá ấy. Đã mấy trăm năm cố thuyết phục dụ dỗ dù bằng vàng bạc hay quyền lực mà y mãi chả xoay lòng đổi dạ chịu theo Tư Bội Đức về thiên giới.
“ Thế tên ngươi là gì? “ Tư Bội Đức bất chợt gập cánh quạt mạ vàng của mình lại, chỉ thẳng vào y.
“ Ta chả việc gì phải nói cho ngươi biết. “
Hắc sắc lạnh lùng ẩn dưới hàng mi dày ánh lên niềm kiêu hãnh không gì đạp đổ được, giọng điệu tự hào như trên tất thảy vạn sự trên thế giới này không gì có thể khiến y quỳ gối. Gã bật cười. Quả nhiên là Tiểu Lạc Lạc mà, cả cái tánh cứng đầu lẫn ánh nhìn không chịu khuất phục, thực là y chang.
“ Tên y là Vân Tước Cung Di. “
“ Đây thực là quốc bảo đấy. Ngươi lo mà giữ cho cẩn thận. “ Tư Bôi Đức đứng dậy chuẩn bị ra về “ Nhân đây. Thiên đế có gửi lời thỉnh an đấy. “
“ Cứ nói ta vẫn khỏe là được rồi. Khi nào rảnh rỗi xuống nói chuyện với ta, làm vài tửu hội đã đời nhé. “
Cứ thế gã rảo bước rời đi, chẳng cần biết cái thằng tiểu đệ kia có tiễn hay không. Mà biết tỏng là nó không tiễn rồi nên cứ phận ai nấy lo cho nó lành, ai mà không biết đến thiên đế nó chả coi khinh.
Lục Đạo hài – Minh chủ của chốn âm ti – vốn được chúng quỷ đồn thổi là vô bi vô hỉ vô ái vô dục, là người mà đến cả thiên đế cũng nể mặt mà miễn lễ. Bình sinh đến giờ chưa bao giờ vái trời khấn đất, thành thử không bao giờ nếm trải cái cảm giác quỳ phục dưới chân kẻ khác là ra sao, mà có vẻ Vân Tước cũng như hắn – chưa từng cúi đầu trước ai. Cả hai đều kẻ tám lạng người nửa cân, mà cả hai đều muốn kẻ kia phải quỳ xuống trước mình, thực chả khác gì một cuộn chỉ rối rắm gỡ thế nào cũng không xong.
~~~
Vân Tước ở đây quả thực cái gì cũng tốt, có chốn ăn chốn ngủ, chả bao giờ phải lo ăn mặc. Hiềm nỗi suốt ngày bị chúng quỷ nói là tùy tùng của Minh chủ mà được Minh chủ lo cho ăn mặc ngủ nghỉ chả thiếu gì cứ như ngài lo cho người yêu không bằng. Ách, không thể nào, một người trong lạnh ngoài nóng như Minh chủ điện hạ sao lại có thể chọn một người cứng đầu như y chứ. Các lời đồn thổi ở Minh phủ cứ lời ra tiếng lại nhưng chả ai biết sự thật.
“ Ta nói, ngươi cứ để bị đồn thổi vậy mà chịu nổi à? “
Y bình tĩnh đặt một quân cờ xuống. Thời gian của y và hắn dạo này hầu hết tiêu trên bàn cờ cả. Mà cả hai đều là kì thủ cả, thành thử mỗi ván cờ đều kéo dài cả mấy canh mà ta chẳng thắng người chẳng thua, bởi kẻ thua thì sẽ hốt nhiên trở thành kẻ quỳ dưới chân kẻ kia.
“ Có sao đâu. Thế chúng ta không có quan hệ đó? “
“ Ngươi nghĩ sao hả? “ Y ngước lên lườm hắn mà hắn vẫn cười như thể vạn sự bình yên. “ Ta và ngươi đều là con trai cơ mà. “
“ Thì có hề gì? “
Và Minh chủ điện hạ lại phải sắm một bộ bàn cờ mới bởi kẻ nào đó đã vì giận quá mà đập cái bàn cờ lần thứ 10 trong tháng. Nhưng mà lý do người đó giận là do hắn xàm ngôn cơ mà, thế thì chuyện này cũng một phần là do lỗi của hắn đấy chứ.
~~~
Oa oa oa oa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lần đầu viết fic dài về KHR nha. Lại là fic 6918 theo văn phong cổ. Biết là sẽ chả có đứa nào com nhưng mà vẫn viết.
Ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Genre: Sa/Ya, romnace, tragedy, angst, hình như là có cả humour nữa hay sao ấy.
Rate: R (sao mình toàn viết fic rate này vậy trời?)
Warning: Làm ơn nhìn lên phần genre, có Sa đấy, chẻ nào dị ứng mà vô đọc rùi bị đầu độc là bạn không chịu tiền viện phí cũng như trách nhiệm về tổn thất tinh thần và thể xác (đang nói đến trường hợp đọc xong nghiện quá, muốn tự tử để kiếp sau mình đầu thai làm nhân vật 2D coặc với các bạn gái là tự tử để kiếp sau thành con trai). Phong cách cổ văn của Trung Quốc.
Pairing: 6918
Hint: DưaDừa, 8059, 10051, 344
Summarry:
Tất cả những khổ đau tủi nhục mà Minh chủ như hắn đây phải chịu ở trên dương thế này đều bắt đầu chỉ bằng một câu nói, chỉ bắt đầu bằng một hành động đơn giản là ngẩng đầu lên nhìn y.
A/N: Bạn viết fic này cực kì ngẫu hứng. Fic mượn một vài chi tiết của hai tiểu thuyết đam mỹ Diễm quỷ và Tư phàm của Công tử hoan hỉ. ờ thì bạn viết văn cổ Trung Quốc dở nhưng mà bối cảnh của fic này buộc bạn phải làm vầy… ầy. Đừng lo vì chỉ có phần đầu fic mang phong cách cổ văn thui.
Tên các nhân vật: Lục Đạo Hài: 69
Vân Tớc Cung Di: 18
Sơn Bản Võ: 80
Ngục Tự Chuẩn Nhân: 59
Tư Bội Đức: Dưa ngài
A Lạc Đích: Dừa ngài.
Khố Lạc Mỗ: 96
Còn lại thì xuất hiện phần sau của fic nên không có tên Trung hóa.
~~~
Tất cả những thứ về Minh giới với phàm nhân mà nói chỉ là chuyện không ghi chép lời vô căn cứ nhưng ở nơi đó, yêu hận sự tình thế nào đầu có ghi chép hết. Tốt thì đầu thai, xấu thì bị phạt, hận thì thành quỷ, tất thảy đều được liệt kê và xem xét cẩn thận bởi Minh chủ ngự tại nơi sâu nhất của minh giới – Lục Đạo Hài. Công việc của Minh chủ đương nhiên là rất nhiều. Vậy mà giờ hắn đang phải đau đầu vì một việc không đâu vào đâu.
“ Thưa minh chủ, chúng quỷ tôi thật không thể phán xét cô hồn này được. “ Một tên quỷ dắt theo một cô hồn vào trong điện.
“ Làm sao? “ Hắn không nhìn xuống, vẫn ngồi trên ngai tiếp tục xử lý sổ sách.
“ Tên này hận không đủ thành quỷ, tốt không đủ đầu thai, xấu không đủ bị phạt. Tôi thực không thể phán xét hắn được. “
Hắn nhíu mày. Nhân gian cũng có người phức tạp vậy sao? Cái gì cũng không vẹn toàn mà thành ra xét xử không nổi, thế này không biết nên nói là thú vị hay là phiền phức. Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô hồn bất phân thiện ác ấy, hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn vào y.
Tấm thân mảnh mai gầy guộc được bao bọc bằng hắc phục, đai lưng cũng bằng vải xám cuốn hời hợt bên hông. Đôi mắt màu kim loại lạnh băng xói thẳng cái nhìn vào mắt hắn, kiêu ngạo, tự tin, tựa một đám mây xám trôi tự do trên bầu trời, như một con đại bàng dũng mãnh cất cách che lấp cả bầu trời. Mái tóc cũng là màu đen, như hòa vào với hắc phục trên người và khung cảnh âm u tối tăm chốn Địa phủ. Và đến giờ Lục Đạo Hài mới để ý, đôi tay hoàn toàn không bị trói như những cô hồn khác bị giải tới đây, đôi tay buông thõng hai bên hông, hoàn toàn tự do, hắn nhìn với vẻ tò mò.
Thấy minh chủ cứ nhìn mãi mà chả nói gì, tên quỷ bắt đầu than thở.
“ Tên cô hồn này quả thực mạnh quá thưa Minh chủ. Chúng quỷ bọn thần đã cố trói hắn lại rồi mới giải đi nhưng hắn đánh bầm tím hết cả người chúng tôi, bất quá mới dắt hắn đến trước mặt ngài mà để yên vậy. “
Hắn tròn mắt á khẩu với kẻ trước mặt. Sự tự do là thứ phải đánh đổi bằng sức mạnh, phải mạnh mới được tự do làm mọi thứ mà mình muốn. Và rõ ràng là y quá mạnh, là một người xấu không tới cùng, tốt không tới chốn như lại mạnh đến tột cùng… huhm… rất thú vị. Bờ môi hơi mấp máy.
“ Tên ngươi là gì? “
Đó là câu nói đầu tiên hắn nói với y. Theo lẽ thông thường thì xưng danh xưng tánh với người khác là lễ nghi tối thiểu mà, về sau hắn mới biết, hắn khổ sở lăn lộn khắp nơi chỉ vì câu nói đó.
“ Vân Tước Cung Di. “
Một câu trả lời cộc lốc, hoàn toàn không tỏ vẻ gì là sợ hãi hay quy phục vị Minh chủ mà chúng quỷ bốn phương đều rắp đầu chịu phục này. Hắn chỉ cười điệu cười đặc trưng của mình, quả thực rất thú vị. Có gì đó bảo hắn dù Vân Tước có biết về quyền lực của hắn thì cũng chỉ xem hắn không hơn một cọng rơm, bởi lẽ y quá tự do.
“ Ngươi dám ăn nói vô lễ vậy với Minh chủ điện hạ à? “
Tên quỷ lớn tiếng là thế mà vẫn co mình lại theo phản xạ khi hứng phải cái lườm lạnh sống lưng. Cái cô hồn này, chỉ sợ mang cả thái dương xuống sưởi ấm thì thái dương cũng đóng băng thôi.
“ Được thôi. Nếu chưa thể phán xét y thì y sẽ thành tùy tùng riêng của ta một thời gian vậy. “
“ Ách. Minh chủ… Minh chủ… Ngài bảo sao cơ? ” Tên quỷ sợ hãi. Nếu để một tên cứng đầu thế này ở cạnh vị Minh chủ đáng kính này chỉ sợ ngài tức quá mà hôi phi yên diệt hắn luôn thôi.
“ Coi như thời gian phán xét y đi. “
Hắn phẩy tay qua loa vẻ cự kì không quan tâm, ý vị là muốn bảo tên quỷ kia quay về nơi của mình đi, hắn không muốn nói chuyện với tên quỷ đấy nữa. Làm trái lệnh của vị Chúa công này chỉ sợ chưa kịp chớp mắt đầu đã lăn long lóc trên sàn rồi nên hắn cũng lập tức hiểu ra và lui đi nhành chóng. Trong tẩm điện giờ chỉ còn hắn và y, im lặng, không một ai muốn mở lời trước. Thực chất chả ai ngờ là hắn đang nghĩ về Vân Tước, lật lại vài trang sách của sổ sinh tử.
Một con người được cân nhắc là nam tử hán đại trượng phu, tính tình trong ngoài đều lạnh như băng, đã từng giết bao nhiêu mạng người nhưng những mạng người đó đều là ‘đáng phải chết’. Lúc sống đã làm nhiều việc thiện, nhưng hiềm nỗi hận không đến chốn, xấu không đến nơi, mà tốt cũng không đủ để mà được ban kiếp khác, thành thử ra giờ phán xét thế nào cũng không xong.
Y đứng dưới, gần như bất động nhìn hắn đang ngự trên ngai. Cái người này… là minh chủ sao? Nhưng cũng đúng. Người hắn tỏa ra một thứ sát khí âm u đáng sợ đến rùng mình, mái tóc với hình thù kì lạ, có lẽ là hình của một thứ hoa quả nào đó ở đâu chăng (Hi san đoán như thần \(>o<)/). Bắt mắt nhất là cặp mắt hai màu. Hai màu gì không hai màu lại là hai cái màu sống chết đá nhau, một xanh như xuyến thủy một đỏ như xích huyết là sao? Y biết hắn là người mà đến cả thiên đế cũng phải nể mặt những bốn năm phần, quyền lực và tu vi của hắn hơn một cô hồn là y rất nhiều, có thể hắn chỉ cần thổi một hơi là y yên tiêu vân tán. Nhưng chuyện đó thì có hề gì cơ chứ, hiện y không khác cô hồn không chốn dung thân, có khi yên tiêu vân tán lại là giải thoát không chừng.
“ Nhìn đủ chưa? “
Hắn bất chợt ngẩng đầu lên từ công văn, đôi mắt trái màu xoáy thẳng vào tận sâu trong màu xám trước mặt, tay chống lên bàn rất nhàn nhã. Vân Tước bất giác rùng mình trước cú xoáy mạnh của đôi đồng tử kia, quay đầu như một thứ phản xạ vô điều kiện.
“ Ta quyết không quy phục dưới chân ngươi đâu. “
Hắn bật cười. Chà… Biết là Minh chủ như vẫn xưng hô ngang ngược hỗn xược vậy thì quả là gan to bằng núi. Hắn im lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng. Mi thanh mục tú, thực là đẹp mê hồn, chỉ hiềm là sao tính cách lại cố chấp ngang ngược như con nhím xù lông vậy.
“ Ngươi không quy phục ta không quan tâm. Ngươi cứ thành tùy tùng của ta đi đã, đằng nào ngươi cũng đang không chốn dung thân, ở lại đây để ta phán xét đã, vả lại ngươi sẽ không thích Quả hình với Tùng xẻo hay Lăng trì vì tội láo với Minh chủ đâu. Đây chẳng phải là một công ba bốn việc sao? “
Trầm mặc trầm mặc.
“ Thế giờ ngươi muốn ta làm gì? “
“ Lên đây đứng cạnh ta và phục vụ khi cần thiết thế thôi. Nếu làm tốt ta sẽ ban cho kiếp sau vinh hoa phú quý. “
“ Ta đã nói rồi. Ta sẽ không quy phục ngươi đâu. “
“ Thế thì chỉ cần lên đứng cạnh ta thôi. Làm việc thì không cần thiết đâu. Đằng nào thì ta cũng không hay nhờ việc người khác lắm. Làm màu thôi ta cũng không quan tâm. “
Gật nhẹ. Y tiến lên rảo bước về phía hắn, vạt áo đen quét qua trên sàn đá lạnh, đứng lặng lẽ bên cạnh hắn. Hắn cười nhẹ, có vẻ cuộc sống ở địa phủ của hắn sẽ phần nào thú vị thêm với con người này chăng?
~~~
“ Đây là ai? “
Cái quạt phe phẩy trước ngực, nam nhân lam phục chỉ vào y, ánh mắt thích thú thấy rõ. Hắn nhìn qua y rồi quay lại nói chuyện với tên trước mặt.
“ Tùy tùng riêng. Sao à? “
“ Không. “ Tên kia cười khanh khách phẩy qua cái quạt trước ngực mình. “ Chỉ là... Y nhìn rất giống Lạc Lạc của ta. “
“ Hồ vương A Lạc Đích sao? Ngươi vẫn cố dụ dỗ y đi theo mình về thiên giới à? “ Lục Đạo Hài nhấp một ngụm trà, thứ trà của địa phủ luôn luôn lạnh tê tái cả người nhưng luôn khiến hắn cảm thấy khoan khoái. “ Tư Bội Đức, ta nói, ta không bao giờ nghĩ ngươi sẽ xuẩn ngốc như tên Sơn Bản Võ khờ khạo đeo đuổi mục đồng của mình là Ngục Tự Chuẩn Nhân nhưng giờ ta phải rút lại lời nói đó đó. “
Hồ vương A Lạc Đích ở yêu giới vốn nổi tiếng là lạnh lùng với nghiêm khắc không ai chịu nổi. Hồ yêu đáng lẽ ra phải gian tà xảo quyệt nhưng y lại thẳng thắn bộc trực, thậm chí là nghiêm khắc quá đà, việc gì việc nấy đều phải có kế hoạch. Tuy vậy mà vẫn khiến các lãnh vương khác không khỏi nể mặt mấy phần bởi sức mạnh phi thường và óc tính toán nhạy bén. Tư Bội Đức – Tứ hoàng tử của thiên đế nổi tiếng ăn chơi sát gái đã phải lòng A Lạc Đích lần gặp đầu tiên trước mái tóc mượt mà kim sắc và tính tình lạnh lùng hơn sắt đá ấy. Đã mấy trăm năm cố thuyết phục dụ dỗ dù bằng vàng bạc hay quyền lực mà y mãi chả xoay lòng đổi dạ chịu theo Tư Bội Đức về thiên giới.
“ Thế tên ngươi là gì? “ Tư Bội Đức bất chợt gập cánh quạt mạ vàng của mình lại, chỉ thẳng vào y.
“ Ta chả việc gì phải nói cho ngươi biết. “
Hắc sắc lạnh lùng ẩn dưới hàng mi dày ánh lên niềm kiêu hãnh không gì đạp đổ được, giọng điệu tự hào như trên tất thảy vạn sự trên thế giới này không gì có thể khiến y quỳ gối. Gã bật cười. Quả nhiên là Tiểu Lạc Lạc mà, cả cái tánh cứng đầu lẫn ánh nhìn không chịu khuất phục, thực là y chang.
“ Tên y là Vân Tước Cung Di. “
“ Đây thực là quốc bảo đấy. Ngươi lo mà giữ cho cẩn thận. “ Tư Bôi Đức đứng dậy chuẩn bị ra về “ Nhân đây. Thiên đế có gửi lời thỉnh an đấy. “
“ Cứ nói ta vẫn khỏe là được rồi. Khi nào rảnh rỗi xuống nói chuyện với ta, làm vài tửu hội đã đời nhé. “
Cứ thế gã rảo bước rời đi, chẳng cần biết cái thằng tiểu đệ kia có tiễn hay không. Mà biết tỏng là nó không tiễn rồi nên cứ phận ai nấy lo cho nó lành, ai mà không biết đến thiên đế nó chả coi khinh.
Lục Đạo hài – Minh chủ của chốn âm ti – vốn được chúng quỷ đồn thổi là vô bi vô hỉ vô ái vô dục, là người mà đến cả thiên đế cũng nể mặt mà miễn lễ. Bình sinh đến giờ chưa bao giờ vái trời khấn đất, thành thử không bao giờ nếm trải cái cảm giác quỳ phục dưới chân kẻ khác là ra sao, mà có vẻ Vân Tước cũng như hắn – chưa từng cúi đầu trước ai. Cả hai đều kẻ tám lạng người nửa cân, mà cả hai đều muốn kẻ kia phải quỳ xuống trước mình, thực chả khác gì một cuộn chỉ rối rắm gỡ thế nào cũng không xong.
~~~
Vân Tước ở đây quả thực cái gì cũng tốt, có chốn ăn chốn ngủ, chả bao giờ phải lo ăn mặc. Hiềm nỗi suốt ngày bị chúng quỷ nói là tùy tùng của Minh chủ mà được Minh chủ lo cho ăn mặc ngủ nghỉ chả thiếu gì cứ như ngài lo cho người yêu không bằng. Ách, không thể nào, một người trong lạnh ngoài nóng như Minh chủ điện hạ sao lại có thể chọn một người cứng đầu như y chứ. Các lời đồn thổi ở Minh phủ cứ lời ra tiếng lại nhưng chả ai biết sự thật.
“ Ta nói, ngươi cứ để bị đồn thổi vậy mà chịu nổi à? “
Y bình tĩnh đặt một quân cờ xuống. Thời gian của y và hắn dạo này hầu hết tiêu trên bàn cờ cả. Mà cả hai đều là kì thủ cả, thành thử mỗi ván cờ đều kéo dài cả mấy canh mà ta chẳng thắng người chẳng thua, bởi kẻ thua thì sẽ hốt nhiên trở thành kẻ quỳ dưới chân kẻ kia.
“ Có sao đâu. Thế chúng ta không có quan hệ đó? “
“ Ngươi nghĩ sao hả? “ Y ngước lên lườm hắn mà hắn vẫn cười như thể vạn sự bình yên. “ Ta và ngươi đều là con trai cơ mà. “
“ Thì có hề gì? “
Và Minh chủ điện hạ lại phải sắm một bộ bàn cờ mới bởi kẻ nào đó đã vì giận quá mà đập cái bàn cờ lần thứ 10 trong tháng. Nhưng mà lý do người đó giận là do hắn xàm ngôn cơ mà, thế thì chuyện này cũng một phần là do lỗi của hắn đấy chứ.
~~~
Oa oa oa oa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lần đầu viết fic dài về KHR nha. Lại là fic 6918 theo văn phong cổ. Biết là sẽ chả có đứa nào com nhưng mà vẫn viết.
Ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~