First topic message reminder :
Vàng là Runo
Tím là Alice
Đỏ sậm là Dan
Xanh lá là Shun
Shun cùng màu với tác giả có chủ đích ^^
Được sửa bởi Midori Mitsuki ngày Thu Jan 19, 2012 7:29 pm; sửa lần 1.
o0oDiệp khúco0o
Title:Diệp khúc
Author:Midori Mitsuki
Fandom: Bakugan Battle Brawlers
Disclaimer: tất nhiên là không anh nào thuộc về mềnh, họ thuộc về Mitsuo Hashimoto – sensei và mấy nhà sản xuất phim khác~
Gernes: Shounen-ai, angst, hurt/comfort, death, POV…
Category:one-shot, hơi giống entry, hay free poem gì đó ( nhưng không có vần)
Status: completed.
Pairings: Dan x Shun, Dan/Runo, Shun/Alice
Rating: PG – 13
Source: here.
A/N: hình ảnh Shun ngồi thổi kèn lá trong một đêm trăng sáng đã gợi cho mềnh cảm hứng về cái fanfic này. Mình viết theo thể entry, nên đọc sao hiểu vậy neh~^^
Note: chống chỉ định cho những bợn dị ứng với thể loại này hoặc không nỡ nhìn tềnh êu của mình ra đi thì press Back Button giùm cái nhá~
Summary:
o0oDiệp khúco0o
Khúc nhạc của lá…ngân vang…
Chiêu hồn người
~*+*+*o0o*+*+*~
Đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi
Diệp khúc người chơi để mà chi?
o0o
Vẳng về từ kí ức xa, một thanh âm trầm lắng
Dưới bóng cây anh đào, hoa rơi, lá rụng
Người tôi yêu khẽ cất lên khúc nhạc
Môi hồng kề ướm lá xanh
Nhạc khúc ngân vang, thanh tao mà chướm buồn
Người ơi…đang chiêu hồn ai?
o0o
Đã tự bao giờ, tôi luôn tìm kiếm người
Tìm kiếm âm thanh, bóng dáng quen thuộc
Diệp khúc ngân vang, khắc tận sâu vào kí ức
Những khoảnh khắc lắng đọng bên ai kia
Mắt sáng, tóc đen, môi hồng
Diệp khúc ngân vang, buồn mà sao thanh thản
Như lời mẹ ru, đưa ta vào giấc mơ đầy màu hồng tình ái
Như lời đường mật dịu êm, dẫu cất giấu sau lưng bao âm mưu tội lỗi…?
Như cùm chông, dây xích, mãi mãi giam giữ ta
Bóng đêm nấp phía sau đôi cánh thiên thần
Nấp sau nốt nhạc hoa mĩ
Dẫn dắt vào tình mộng
Dù biết ngày chia ly không xa
Kẻ thù
Tội lỗi
Những thứ ngăn bước tôi đến với người
…
Diệp khúc ngân vang…giữa đổ nát điêu tàn
o0o
Người đẹp lắm, người trong trắng lắm
Tay người không bao giờ vấy bẩn đâu
Vậy mà bây giờ, trước sự ngỡ ngàng dâng đầy trong ánh mắt
Là người, màu đỏ nhuốm đầy tà áo biếc xanh
Phải màu đỏ của thứ chất lỏng đang cuộn chảy trong tim, hay chỉ là màu đỏ lửa hồng cháy tí tách…?
Lệ dâng tràn trong đôi ngọc hổ phách
Bàn tay ngà run run, làn môi hồng mấp máy
“…”
Người muốn nói điều chi…?
o0o
Chạy đi, chạy đi, chạy mau đi người ơi
Mau nhanh chân đi, thoát khỏi cơn ác mộng
Cơn ác mộng ngập tràn sắc hồng yêu đương
Là giả tạo, là dối trá
Hiện thực là đây, lệ rơi, huyết đổ
Hãy chạy đi, chạy thật mau
Đừng để ánh lửa kia phụt tắt
Như ngọn lửa lập lòe nơi đầu que diêm nhỏ
Đừng dập tắt hi vọng của tôi
Hi vọng của một con ác quỷ mất hết tính người, đã từng nấp sâu trong vỏ bọc trong trắng, vỗ về người vào cơn say tình ái
Tôi tàn nhẫn lắm, tôi độc ác lắm, người biết chăng…?
…
Lạnh lùng vang nốt nhạc giữa đêm trăng…
Diệp khúc…tiễn đưa bước chân người…
Xa tôi…
o0o
Mưa rơi
Bão tố
Gió cuộn
Sét gầm vang
Lạnh
Lạnh lắm…người ơi
Mờ ảo nơi xa…ánh sao băng nhấp nhoáng…
Sáng rực rỡ…
o0o
Tôi vẫn ngồi đây, bên cành đào hồng thắm
Hồng hồng đỏ đỏ…tựa kí ức xa…
Đã tan vỡ, đã đắm chìm vào hư không
Thứ mà tôi đã không thể nắm lại…
Cả đêm trăng thanh, cả mái ngói đỏ,
Cả tà áo xanh, cả nhành đào thắm
Cả môi hôn, cả tay nắm, cả tình tứ mắt trao
Cả nốt nhạc trầm buồn sâu lắng
Vỡ òa…
…
Nàng nhìn tôi…
Mắt màu lá, gợi tôi nhớ đến người…
Tà áo xanh thấp thoáng nơi rừng ngập tràn lá xanh
Tóc màu trời, tựa bầu trời xanh biếc…
Nơi ngày xưa ủ ê bước chân êm nhẹ
Thở dài…nặng nề tôi bước…rời xa nàng…
Nàng nhìn tôi, mắt vô tư đượm buồn,
Nàng đâu hay nàng đang vô tình xé nát tim tôi…vì trong nàng chan chứa hình bóng người…
Gợi lại cho tôi niềm thương nhớ da diết…
Giữa rừng cây âm vang diệp khúc hôm nào…
Người tôi yêu…
o0o
Gió gào thét trong đêm
Lá xào xạt như hét
Lao thật nhanh trong màn mưa tầm tã
Nhìn xuyên qua hàng cây um tùm xanh lá
Chợt thấy ngọn lửa mãnh liệt ngày nào
Lòng tôi bỗng quặn thắt…người đang vui bên ai?
o0o
Chạy thật nhanh, thật nhanh
Chạy thật nhanh để rồi vấp ngã
Trượt chân
Lăn dài vào hố sâu tội lỗi
Máu ướt đẫm thái dương, loang lỗ khắp tà áo mỏng
Mắt hổ phách nhạt nhòa trong mưa
Đẫm máu và nước mắt…
Nhìn…
Nhìn đôi bàn tay thô ráp chai sạn…
Và đỏ…
Thứ này đã cướp đi bao sinh mạng rồi…?
Chỉ vì lời nguyền ngàn năm trù ếm
Như cồng gai kẽm xích
Trói buộc tôi với thanh đao bén ngọt
Nghìn đời nay phải sống dựa máu tươi
Thật tội lỗi, thật cay nghiệt mà
Nhưng tôi nào có quyền oán trách ai?
Bản thân sự tồn tại của tôi đã là sai trái
Thật đắng cay…
Nằm dài trên bệ đá gập ghềnh, chờ Tử thần đến mang tôi đi khỏi chốn trần oan trái
…Chợt tay bắt được chiếc lá, kề môi ngâm nga…
Dạo lại đoạn diệp khúc hôm nào…
Lòng tôi chợt nhớ da diết…người ơi…
Người ở nơi nào…người tôi yêu?
…
Nhắm mắt…đợi chờ giấc mơ vĩnh hằng…
Lim dim…trong một thoáng chập chờn…
Mờ mờ xa xa màu đất mẹ dịu êm…
o0o
Tỉnh giấc…bên trong mái tranh nho nhỏ…
Không gian tĩnh lặng một màn đêm
Nụ cười dịu ngọt vang lên
Thiên thần vỗ cánh…đến bên tôi
Như đoạn cổ tích hôm nào người kể
Trái tim ác ma…được thiên thần sưởi ấm…
Bằng một tình yêu chân thành…
…
Tâm hồn thanh cao…tựa pha lê dễ vỡ…
Nụ cười hiền lành…tựa hoa chúm nở sớm mai…
Giọng nói êm đềm…tựa dòng suối nhỏ tí tách…
Tóc cam bềnh bồng…tựa làn mây trôi hững hờ…
Mắt nâu thơ ngây…mà như lòng đất bao la tình thương mến…
Nàng đẹp lắm…Tựa thiên thần…
Nhưng…ác quỷ như tôi…làm sao có thể yêu thiên thần như nàng…?
o0o
Đã biết đời lắm gian truân
Đã biết yêu là đau khổ
Tại sao…nàng yêu tôi…?
Hỡi nàng thiếu nữ mạnh mẽ tựa hồ vì sao băng soi sáng…?
Hỡi nàng thiếu nữ vô tư, nghịch ngợm với tâm hồn trong sáng như khối thủy tinh trong suốt…?
Hỡi nàng thiếu nữ với đôi mắt màu lá non và suối tóc màu trời bao la thẳm xanh…?
Nàng chỉ nhìn tôi…và cười…
Thật buồn…
Lòng tôi bất giác nhớ đến người…
Nụ cười buồn ngày chia ly
o0o
Đêm trăng thanh, tôi gặp người con gái ấy
Kiên cường, hiên ngang, mạnh mẽ nhìn tôi
Tôi biết nàng, nàng không biết tôi
Nhưng nàng biết tôi là người tồn tại trong trái tim và tâm trí người cả hai chúng tôi yêu
Thật oai cường, nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút e sợ
Nhoẻn cười, và thì thầm…
“…Cậu…hãy…”
Trong đêm, sáng soi một ngôi sao băng bé nhỏ
Mái tóc màu trời tung bay trong gió
Biến mất giữa không trung
…
Thiên thần xếp cánh, tóc cam xõa dài…
Mắt nâu đẫm lệ, nàng lặng lẽ khóc…
Mối tình đơn phương tan vỡ…
o0o
Thật ngọt…ngọt quá…ngọt gắt…
Ngọt đến mức đau rát cả cổ họng
Không phải chiếc bánh trên tay tôi không ngon…
Ngon lắm chứ…ngọt lắm chứ…mà sao vẫn nuốt không trôi…?
Hay vì trong mỗi miếng đều ngập tràn niềm yêu thương nồng cháy…?
Tôi nhìn nàng…Nàng nhìn tôi chờ đợi…
Không! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt ấy!
Cặp mắt ngập tràn yêu thương, ngập tràn hi vọng
Cặp mắt ngập tràn màu xanh của lá
Đừng để tôi bóp nát trái tim yêu thơ ngây ấy
Đừng để tôi giết chết tình yêu mãnh liệt ấy
Đừng để tôi dập tắt niềm hi vọng mong manh ấy
Tôi không muốn! Xin đừng!
Hãy căm ghét tôi, hãy thù hằn tôi, hãy khinh thường tôi
Hãy nhìn tôi như kẻ tử thù của nàng, như vậy mới đúng
Tôi không xứng đáng với tình yêu đẹp đẽ nàng dành cho tôi!
Lệ lặng lẽ rơi, nhạt nhòa lớp kem trắng muốt
Nàng nhìn tôi…mắt xanh thoáng buồn
o0o
Gió gào thét trong đêm
Ánh gươm lạnh lùng vung xuống
Mắt nâu nhạt nhòa nước mắt
Mắt xanh mở to kinh hoàng
Rồi nhắm nghiền…
Sao băng rơi…thiên thần gào thét…
Tóc xanh xõa dài…mắt lá nhìn tôi…
Sao vẫn hiên ngang đến bướng bỉnh, kiên cường đến ngoan cố như vậy???
Môi hồng nhoẻn cười, thều thào lời trăn trối…
“Cậu…hãy…”
Thời gian như bị đóng đinh trong khoảnh khắc đó…
Khoảnh khắc ánh sao vụt tắt
Gió cuồn cuộn, cuốn lấy ánh sao băng…
Nuốt chửng…
o0o
Sau ánh sáng, là bóng tối
Gió xe rách tất cả
Cánh gãy…thiên thần ngã xuống…
“Tình yêu của em…hãy để tôi giết chết…
Linh hồn của em, hãy để tôi bóp nát…
Thân xác của em…hãy để tôi đưa về với màn đêm dìu dịu…
…Thiên thần ơi”
Nàng nhìn tôi, mỉm cười
Vẫn nụ cười ấy, nụ cười dịu êm
“Xin hãy ghi nhớ điều này…
…Em mãi yêu anh”
Mở to đôi mắt kinh hoàng, tôi nhìn thiên thần nhắm mắt
Gió xé toạc màn đêm
Tan nát…
o0o
Tôi đứng lặng trước hai ngôi mộ trắng
Nơi hai viên ngọc quý đang ngủ say
Nhẹ nhàng dâng lên hương hồn thiếu nữ hai nhành hồng thắm…
Một màu nắng sớm, một màu ánh tà dương
Tôi cất lên đoạn diệp khúc chiêu hồn
Âm vang…
...
Trong tâm tưởng tôi vong về lời nhắn nhủ
"Cậu hãy...bảo vệ anh ấy...Người mà cả hai chúng ta cùng yêu..."
Xin lỗi...
Tôi...không thể giữ lời rồi...
o0o
Bỗng dưng tôi thấy thật trống vắng
Không có ai đó bên cạnh
Ai đó với nụ cười rang rỡ như nắng bình minh
Ai đó với tóc xanh hai bím nghịch ngợm
Ai đó với mắt xanh chân thành, hiền hòa mà mạnh mẽ
Tôi đi tìm nàng
Tôi nhớ nàng sao…?
o0o
Mộ trắng…và người…
Người con trai tôi yêu…đang đứng lặng trước hai ngôi mộ trắng
Là người…bằng xương bằng thịt
Mái tóc đen tuyền, cặp mắt hổ phách
Vẫn đẹp, vẫn thần bí như ngày nào
Có chăng khác là ánh mắt
Lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác
Tôi lao đến bên người, người tránh né tôi
Hụt hẫng
“Tôi đã giết cô gái đó”
Gì cơ? Cô gái nào?
“Cô gái luôn ở bên cạnh anh, cô gái yêu anh”
Gì cơ? LÀ NÀNG?
Người tôi yêu giết người yêu tôi?
Tại sao?
Tôi thấy tim mình như bị ai xé rách
o0o
Người quỵ xuống trước mặt tôi
Đau khổ lắm phải không?
Đây là sự trả thù đấy, hỡi kẻ đã cướp đi người thân duy nhất của tôi
Tôi cười, một tràng dài, khô khốc
Tôi cười mà trong lòng đau thắt
Người nhìn tôi, hoang mang, sững sờ
Như một viên đạn lạc, tôi lao đến
Trên tay là mũi đao sáng loáng
Nhanh, nhẹ, nhưng tàn nhẫn…
Dòng máu đỏ bắn lên
Người gục xuống trên tay tôi
Cả thân hình ướt đẫm thứ chất lỏng màu đỏ ấy
Gương mặt nhạt nhòa lệ tuôn rơi
Mũi đao đâm thẳng vào tim
Thời gian như dừng lại
Tôi đã…giết chết người ư?
“Xin lỗi”
Hả?
“Vì đã giết mẹ em”
Gì cơ?
“Tôi không oán trách em đâu”
Này? Nói gì thế?
“Hãy trả lời tôi, câu hỏi cuối cùng này”
Câu…hỏi gì chứ?
Tại sao lại là cuối cùng?
“Em có yêu tôi không?”
H…Hả?
“Không cần trả lời cũng được
Chỉ cần biết rằng
Mãi mãi, tôi chỉ yêu mình em thôi
Hỡi người tôi yêu nhất trên đời”
Thốt lên lời yêu rồi nín bặt.
Mắt đỏ nhắm nghiền, tóc nâu xõa dài trên vai áo biếc xanh
Người…đã chết.
…
Tại sao? Tại sao cơ chứ?
Tại sao bây giờ mới nói xin lỗi?
Tại sao bây giờ mới nói yêu tôi?
Hãy tỉnh dậy đi chứ, hãy giải thích đi chứ!
Người ơi!!!!
…
Gió gào thét trong đêm
Ôm trên tay mớ tro tàn lạnh ngắt
Lời yêu chưa lời hồi đáp
…Sao nói ra quá muộn màng…?
o0o
Ai nói gió là vô tư, ai nói gió là tự do?
Gió cũng bị giam cầm…bởi một ngọn lửa mãnh liệt giữa đêm đông
…
Vẳng về một kí ức xa
Tôi ngồi im giữa tội lỗi của chính mình
Đến bao giờ lòng tôi mới thanh thản như người nằm dưới nền đất đen…?
Một câu hỏi không có lời giải
Giờ đây tôi đứng lên, thẳng tiến về phía trước
Tự tìm lời giải đáp cho câu hỏi của chính bản thân
…
Đã bao năm tháng trôi qua…
Hai ngôi mộ xưa giờ đã thành bốn
Bốn cỗ quan tài trắng xóa liền kề nhau…
Nhắc dương gian nhớ mối ác duyên năm nào…
Cho đến giờ mỗi khi gió chiều thổi
Vọng lại từ xa xưa đoạn diệp khúc chiêu hồn
Mang theo thông điệp cho câu hỏi ngày ấy
…
Tiing! Tiing!
“Aishiteru…”
~*+*+*o0o*+*+*~
{The End}
List POV:Title:Diệp khúc
Author:Midori Mitsuki
Fandom: Bakugan Battle Brawlers
Disclaimer: tất nhiên là không anh nào thuộc về mềnh, họ thuộc về Mitsuo Hashimoto – sensei và mấy nhà sản xuất phim khác~
Gernes: Shounen-ai, angst, hurt/comfort, death, POV…
Category:one-shot, hơi giống entry, hay free poem gì đó ( nhưng không có vần)
Status: completed.
Pairings: Dan x Shun, Dan/Runo, Shun/Alice
Rating: PG – 13
Source: here.
A/N: hình ảnh Shun ngồi thổi kèn lá trong một đêm trăng sáng đã gợi cho mềnh cảm hứng về cái fanfic này. Mình viết theo thể entry, nên đọc sao hiểu vậy neh~^^
Note: chống chỉ định cho những bợn dị ứng với thể loại này hoặc không nỡ nhìn tềnh êu của mình ra đi thì press Back Button giùm cái nhá~
Summary:
o0oDiệp khúco0o
Khúc nhạc của lá…ngân vang…
Chiêu hồn người
~*+*+*o0o*+*+*~
Đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi
Diệp khúc người chơi để mà chi?
o0o
Vẳng về từ kí ức xa, một thanh âm trầm lắng
Dưới bóng cây anh đào, hoa rơi, lá rụng
Người tôi yêu khẽ cất lên khúc nhạc
Môi hồng kề ướm lá xanh
Nhạc khúc ngân vang, thanh tao mà chướm buồn
Người ơi…đang chiêu hồn ai?
o0o
Đã tự bao giờ, tôi luôn tìm kiếm người
Tìm kiếm âm thanh, bóng dáng quen thuộc
Diệp khúc ngân vang, khắc tận sâu vào kí ức
Những khoảnh khắc lắng đọng bên ai kia
Mắt sáng, tóc đen, môi hồng
Diệp khúc ngân vang, buồn mà sao thanh thản
Như lời mẹ ru, đưa ta vào giấc mơ đầy màu hồng tình ái
Như lời đường mật dịu êm, dẫu cất giấu sau lưng bao âm mưu tội lỗi…?
Như cùm chông, dây xích, mãi mãi giam giữ ta
Bóng đêm nấp phía sau đôi cánh thiên thần
Nấp sau nốt nhạc hoa mĩ
Dẫn dắt vào tình mộng
Dù biết ngày chia ly không xa
Kẻ thù
Tội lỗi
Những thứ ngăn bước tôi đến với người
…
Diệp khúc ngân vang…giữa đổ nát điêu tàn
o0o
Người đẹp lắm, người trong trắng lắm
Tay người không bao giờ vấy bẩn đâu
Vậy mà bây giờ, trước sự ngỡ ngàng dâng đầy trong ánh mắt
Là người, màu đỏ nhuốm đầy tà áo biếc xanh
Phải màu đỏ của thứ chất lỏng đang cuộn chảy trong tim, hay chỉ là màu đỏ lửa hồng cháy tí tách…?
Lệ dâng tràn trong đôi ngọc hổ phách
Bàn tay ngà run run, làn môi hồng mấp máy
“…”
Người muốn nói điều chi…?
o0o
Chạy đi, chạy đi, chạy mau đi người ơi
Mau nhanh chân đi, thoát khỏi cơn ác mộng
Cơn ác mộng ngập tràn sắc hồng yêu đương
Là giả tạo, là dối trá
Hiện thực là đây, lệ rơi, huyết đổ
Hãy chạy đi, chạy thật mau
Đừng để ánh lửa kia phụt tắt
Như ngọn lửa lập lòe nơi đầu que diêm nhỏ
Đừng dập tắt hi vọng của tôi
Hi vọng của một con ác quỷ mất hết tính người, đã từng nấp sâu trong vỏ bọc trong trắng, vỗ về người vào cơn say tình ái
Tôi tàn nhẫn lắm, tôi độc ác lắm, người biết chăng…?
…
Lạnh lùng vang nốt nhạc giữa đêm trăng…
Diệp khúc…tiễn đưa bước chân người…
Xa tôi…
o0o
Mưa rơi
Bão tố
Gió cuộn
Sét gầm vang
Lạnh
Lạnh lắm…người ơi
Mờ ảo nơi xa…ánh sao băng nhấp nhoáng…
Sáng rực rỡ…
o0o
Tôi vẫn ngồi đây, bên cành đào hồng thắm
Hồng hồng đỏ đỏ…tựa kí ức xa…
Đã tan vỡ, đã đắm chìm vào hư không
Thứ mà tôi đã không thể nắm lại…
Cả đêm trăng thanh, cả mái ngói đỏ,
Cả tà áo xanh, cả nhành đào thắm
Cả môi hôn, cả tay nắm, cả tình tứ mắt trao
Cả nốt nhạc trầm buồn sâu lắng
Vỡ òa…
…
Nàng nhìn tôi…
Mắt màu lá, gợi tôi nhớ đến người…
Tà áo xanh thấp thoáng nơi rừng ngập tràn lá xanh
Tóc màu trời, tựa bầu trời xanh biếc…
Nơi ngày xưa ủ ê bước chân êm nhẹ
Thở dài…nặng nề tôi bước…rời xa nàng…
Nàng nhìn tôi, mắt vô tư đượm buồn,
Nàng đâu hay nàng đang vô tình xé nát tim tôi…vì trong nàng chan chứa hình bóng người…
Gợi lại cho tôi niềm thương nhớ da diết…
Giữa rừng cây âm vang diệp khúc hôm nào…
Người tôi yêu…
o0o
Gió gào thét trong đêm
Lá xào xạt như hét
Lao thật nhanh trong màn mưa tầm tã
Nhìn xuyên qua hàng cây um tùm xanh lá
Chợt thấy ngọn lửa mãnh liệt ngày nào
Lòng tôi bỗng quặn thắt…người đang vui bên ai?
o0o
Chạy thật nhanh, thật nhanh
Chạy thật nhanh để rồi vấp ngã
Trượt chân
Lăn dài vào hố sâu tội lỗi
Máu ướt đẫm thái dương, loang lỗ khắp tà áo mỏng
Mắt hổ phách nhạt nhòa trong mưa
Đẫm máu và nước mắt…
Nhìn…
Nhìn đôi bàn tay thô ráp chai sạn…
Và đỏ…
Thứ này đã cướp đi bao sinh mạng rồi…?
Chỉ vì lời nguyền ngàn năm trù ếm
Như cồng gai kẽm xích
Trói buộc tôi với thanh đao bén ngọt
Nghìn đời nay phải sống dựa máu tươi
Thật tội lỗi, thật cay nghiệt mà
Nhưng tôi nào có quyền oán trách ai?
Bản thân sự tồn tại của tôi đã là sai trái
Thật đắng cay…
Nằm dài trên bệ đá gập ghềnh, chờ Tử thần đến mang tôi đi khỏi chốn trần oan trái
…Chợt tay bắt được chiếc lá, kề môi ngâm nga…
Dạo lại đoạn diệp khúc hôm nào…
Lòng tôi chợt nhớ da diết…người ơi…
Người ở nơi nào…người tôi yêu?
…
Nhắm mắt…đợi chờ giấc mơ vĩnh hằng…
Lim dim…trong một thoáng chập chờn…
Mờ mờ xa xa màu đất mẹ dịu êm…
o0o
Tỉnh giấc…bên trong mái tranh nho nhỏ…
Không gian tĩnh lặng một màn đêm
Nụ cười dịu ngọt vang lên
Thiên thần vỗ cánh…đến bên tôi
Như đoạn cổ tích hôm nào người kể
Trái tim ác ma…được thiên thần sưởi ấm…
Bằng một tình yêu chân thành…
…
Tâm hồn thanh cao…tựa pha lê dễ vỡ…
Nụ cười hiền lành…tựa hoa chúm nở sớm mai…
Giọng nói êm đềm…tựa dòng suối nhỏ tí tách…
Tóc cam bềnh bồng…tựa làn mây trôi hững hờ…
Mắt nâu thơ ngây…mà như lòng đất bao la tình thương mến…
Nàng đẹp lắm…Tựa thiên thần…
Nhưng…ác quỷ như tôi…làm sao có thể yêu thiên thần như nàng…?
o0o
Đã biết đời lắm gian truân
Đã biết yêu là đau khổ
Tại sao…nàng yêu tôi…?
Hỡi nàng thiếu nữ mạnh mẽ tựa hồ vì sao băng soi sáng…?
Hỡi nàng thiếu nữ vô tư, nghịch ngợm với tâm hồn trong sáng như khối thủy tinh trong suốt…?
Hỡi nàng thiếu nữ với đôi mắt màu lá non và suối tóc màu trời bao la thẳm xanh…?
Nàng chỉ nhìn tôi…và cười…
Thật buồn…
Lòng tôi bất giác nhớ đến người…
Nụ cười buồn ngày chia ly
o0o
Đêm trăng thanh, tôi gặp người con gái ấy
Kiên cường, hiên ngang, mạnh mẽ nhìn tôi
Tôi biết nàng, nàng không biết tôi
Nhưng nàng biết tôi là người tồn tại trong trái tim và tâm trí người cả hai chúng tôi yêu
Thật oai cường, nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút e sợ
Nhoẻn cười, và thì thầm…
“…Cậu…hãy…”
Trong đêm, sáng soi một ngôi sao băng bé nhỏ
Mái tóc màu trời tung bay trong gió
Biến mất giữa không trung
…
Thiên thần xếp cánh, tóc cam xõa dài…
Mắt nâu đẫm lệ, nàng lặng lẽ khóc…
Mối tình đơn phương tan vỡ…
o0o
Thật ngọt…ngọt quá…ngọt gắt…
Ngọt đến mức đau rát cả cổ họng
Không phải chiếc bánh trên tay tôi không ngon…
Ngon lắm chứ…ngọt lắm chứ…mà sao vẫn nuốt không trôi…?
Hay vì trong mỗi miếng đều ngập tràn niềm yêu thương nồng cháy…?
Tôi nhìn nàng…Nàng nhìn tôi chờ đợi…
Không! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt ấy!
Cặp mắt ngập tràn yêu thương, ngập tràn hi vọng
Cặp mắt ngập tràn màu xanh của lá
Đừng để tôi bóp nát trái tim yêu thơ ngây ấy
Đừng để tôi giết chết tình yêu mãnh liệt ấy
Đừng để tôi dập tắt niềm hi vọng mong manh ấy
Tôi không muốn! Xin đừng!
Hãy căm ghét tôi, hãy thù hằn tôi, hãy khinh thường tôi
Hãy nhìn tôi như kẻ tử thù của nàng, như vậy mới đúng
Tôi không xứng đáng với tình yêu đẹp đẽ nàng dành cho tôi!
Lệ lặng lẽ rơi, nhạt nhòa lớp kem trắng muốt
Nàng nhìn tôi…mắt xanh thoáng buồn
o0o
Gió gào thét trong đêm
Ánh gươm lạnh lùng vung xuống
Mắt nâu nhạt nhòa nước mắt
Mắt xanh mở to kinh hoàng
Rồi nhắm nghiền…
Sao băng rơi…thiên thần gào thét…
Tóc xanh xõa dài…mắt lá nhìn tôi…
Sao vẫn hiên ngang đến bướng bỉnh, kiên cường đến ngoan cố như vậy???
Môi hồng nhoẻn cười, thều thào lời trăn trối…
“Cậu…hãy…”
Thời gian như bị đóng đinh trong khoảnh khắc đó…
Khoảnh khắc ánh sao vụt tắt
Gió cuồn cuộn, cuốn lấy ánh sao băng…
Nuốt chửng…
o0o
Sau ánh sáng, là bóng tối
Gió xe rách tất cả
Cánh gãy…thiên thần ngã xuống…
“Tình yêu của em…hãy để tôi giết chết…
Linh hồn của em, hãy để tôi bóp nát…
Thân xác của em…hãy để tôi đưa về với màn đêm dìu dịu…
…Thiên thần ơi”
Nàng nhìn tôi, mỉm cười
Vẫn nụ cười ấy, nụ cười dịu êm
“Xin hãy ghi nhớ điều này…
…Em mãi yêu anh”
Mở to đôi mắt kinh hoàng, tôi nhìn thiên thần nhắm mắt
Gió xé toạc màn đêm
Tan nát…
o0o
Tôi đứng lặng trước hai ngôi mộ trắng
Nơi hai viên ngọc quý đang ngủ say
Nhẹ nhàng dâng lên hương hồn thiếu nữ hai nhành hồng thắm…
Một màu nắng sớm, một màu ánh tà dương
Tôi cất lên đoạn diệp khúc chiêu hồn
Âm vang…
...
Trong tâm tưởng tôi vong về lời nhắn nhủ
"Cậu hãy...bảo vệ anh ấy...Người mà cả hai chúng ta cùng yêu..."
Xin lỗi...
Tôi...không thể giữ lời rồi...
o0o
Bỗng dưng tôi thấy thật trống vắng
Không có ai đó bên cạnh
Ai đó với nụ cười rang rỡ như nắng bình minh
Ai đó với tóc xanh hai bím nghịch ngợm
Ai đó với mắt xanh chân thành, hiền hòa mà mạnh mẽ
Tôi đi tìm nàng
Tôi nhớ nàng sao…?
o0o
Mộ trắng…và người…
Người con trai tôi yêu…đang đứng lặng trước hai ngôi mộ trắng
Là người…bằng xương bằng thịt
Mái tóc đen tuyền, cặp mắt hổ phách
Vẫn đẹp, vẫn thần bí như ngày nào
Có chăng khác là ánh mắt
Lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác
Tôi lao đến bên người, người tránh né tôi
Hụt hẫng
“Tôi đã giết cô gái đó”
Gì cơ? Cô gái nào?
“Cô gái luôn ở bên cạnh anh, cô gái yêu anh”
Gì cơ? LÀ NÀNG?
Người tôi yêu giết người yêu tôi?
Tại sao?
Tôi thấy tim mình như bị ai xé rách
o0o
Người quỵ xuống trước mặt tôi
Đau khổ lắm phải không?
Đây là sự trả thù đấy, hỡi kẻ đã cướp đi người thân duy nhất của tôi
Tôi cười, một tràng dài, khô khốc
Tôi cười mà trong lòng đau thắt
Người nhìn tôi, hoang mang, sững sờ
Như một viên đạn lạc, tôi lao đến
Trên tay là mũi đao sáng loáng
Nhanh, nhẹ, nhưng tàn nhẫn…
Dòng máu đỏ bắn lên
Người gục xuống trên tay tôi
Cả thân hình ướt đẫm thứ chất lỏng màu đỏ ấy
Gương mặt nhạt nhòa lệ tuôn rơi
Mũi đao đâm thẳng vào tim
Thời gian như dừng lại
Tôi đã…giết chết người ư?
“Xin lỗi”
Hả?
“Vì đã giết mẹ em”
Gì cơ?
“Tôi không oán trách em đâu”
Này? Nói gì thế?
“Hãy trả lời tôi, câu hỏi cuối cùng này”
Câu…hỏi gì chứ?
Tại sao lại là cuối cùng?
“Em có yêu tôi không?”
H…Hả?
“Không cần trả lời cũng được
Chỉ cần biết rằng
Mãi mãi, tôi chỉ yêu mình em thôi
Hỡi người tôi yêu nhất trên đời”
Thốt lên lời yêu rồi nín bặt.
Mắt đỏ nhắm nghiền, tóc nâu xõa dài trên vai áo biếc xanh
Người…đã chết.
…
Tại sao? Tại sao cơ chứ?
Tại sao bây giờ mới nói xin lỗi?
Tại sao bây giờ mới nói yêu tôi?
Hãy tỉnh dậy đi chứ, hãy giải thích đi chứ!
Người ơi!!!!
…
Gió gào thét trong đêm
Ôm trên tay mớ tro tàn lạnh ngắt
Lời yêu chưa lời hồi đáp
…Sao nói ra quá muộn màng…?
o0o
Ai nói gió là vô tư, ai nói gió là tự do?
Gió cũng bị giam cầm…bởi một ngọn lửa mãnh liệt giữa đêm đông
…
Vẳng về một kí ức xa
Tôi ngồi im giữa tội lỗi của chính mình
Đến bao giờ lòng tôi mới thanh thản như người nằm dưới nền đất đen…?
Một câu hỏi không có lời giải
Giờ đây tôi đứng lên, thẳng tiến về phía trước
Tự tìm lời giải đáp cho câu hỏi của chính bản thân
…
Đã bao năm tháng trôi qua…
Hai ngôi mộ xưa giờ đã thành bốn
Bốn cỗ quan tài trắng xóa liền kề nhau…
Nhắc dương gian nhớ mối ác duyên năm nào…
Cho đến giờ mỗi khi gió chiều thổi
Vọng lại từ xa xưa đoạn diệp khúc chiêu hồn
Mang theo thông điệp cho câu hỏi ngày ấy
…
Tiing! Tiing!
“Aishiteru…”
~*+*+*o0o*+*+*~
{The End}
Vàng là Runo
Tím là Alice
Đỏ sậm là Dan
Xanh lá là Shun
Shun cùng màu với tác giả có chủ đích ^^
Được sửa bởi Midori Mitsuki ngày Thu Jan 19, 2012 7:29 pm; sửa lần 1.