MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[4rum Fic] Quên

power_settings_newLogin to reply
+10
Hino Asa
Minami Ara
Carol Rido
Elfin-Ingram
Kuro Kuro
Kantono Fuminsho
Kuri Machiko
Sariyo_miame
Furin
annie_izu
14 posters

description[4rum Fic] Quên - Page 2 Empty[4rum Fic] Quên

more_horiz
First topic message reminder :

Tên Fic: Quên
Tác Giả: Annie Izu
Thể Loại: Long Fic, 4rum Fic
Sumary:
Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.




CHAP I



“Tôi vốn không cao thượng. Tôi là một kẻ rất ích kỉ và hám lợi. Một mạng tôi đổi lấy mạng các người, thật sự quá lời rồi. Các người quên đi sự tồn tại của tôi, các người cũng quên đi sự tồn tại của nhau, xem như huề…”

“Chúng tôi nợ cậu một mạng…”

Có tiếng cười khúc khích, nhưng nghe sao mà thê lương quá…

“Nợ cả những kỉ niệm…”

“Nhưng các người không thể nhớ…” Người con gái có mái tóc xanh biển chấm cổ dần mờ đi, nụ cười tinh nghịch vẫn nở trên môi. Chỉ là bất giác, một giọt lệ chảy dài… “Nya~ Vĩnh biệt”

“Tớ muốn nói…xin đừng quên tớ…”




--o--                                


Cánh cửa bị bất tung, thân ảnh trắng tinh khôi vụt thẳng vào nhà. Sophie khom người chống tay, thở hồng hộc, bàn tay thon mảnh quệt phăng đi những giọt mồ hôi nhễu nhại trên trán. Đôi mắt đỏ thẫm tựa viên ruby nhìn lướt qua ngôi nhà một lượt, bất chợt dừng lại trước thân ảnh người thiếu niên. Như bị kích động, Sophie vội chạy đến, ôm chầm lấy em trai cô.

-Onee…Onee-chan…?- Relic kinh ngạc nhìn biểu hiện kì lạ của chị mình. Cô ôm cậu rất chặt…rất chặt…

-Relic, Relic, Relic- Sophie nói như nấc lên, đôi vai gầy run rẩy từng hồi “Relic, Relic, Relic…”

Sau một lúc ngỡ ngàng, Relic trầm mặt. Cậu nghĩ có lẽ bản thân mình hiểu lí do vì sao chị mình như thế. Ừm…vì sao nhỉ? Bản thân cậu hình như biết nhưng…quên rồi…

-Relic, Relic, Relic…_Từng giọt nước mắt thi nhau rơi khỏi đôi mắt như ruby, cô chỉ biết vừa khóc vừa gọi tên em trai mình, chính Sophie cũng không hiểu bản thân cô. Chỉ có tận cùng trong trái tim cô là rõ nhất, nó như muốn gào lên “Relic, Relic,tốt quá rồi, chị vẫn có thể nhớ được em”


--o--


Kisaki – một thành phố lớn của nước M. Diện tích thành phố này hơn một nửa là giáp biển, là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất nước. Vì thế, trong nước M, khi bạn thấy phía xa xa kia là một mảng xanh rờn đến tận chân trời, chắc chắn rằng bạn đang đứng trên thành phố Kisaki.

Thành phố này phát triển một cách bất ngờ, vượt bậc gần như đứng đầu cả nước, chỉ thua thành phố trung ương. Tuy nhiên, nơi đây chỉ có duy nhất một bệnh viện lớn đặt tại trung tâm, bệnh viện Tsubasa.

Trong thành phố, có một gia tộc hùng mạnh gần như nắm quyền chi phối tất cả nơi đây, tên thành phố cũng lấy từ họ của gia tộc đó – gia tộc Kisaki.


[Hậu viên, dinh tự nhà Kisaki]

-Kisaki tiểu thư, hôm nay chúng ta có một cuộc hẹn xem mắt với thiếu gia nhà Lucifer. Tiểu thư nên trang điểm xinh đẹp một chút. Mặt cũng nên tươi tắn lên. Còn mái tóc, đúng rồi, phải thay đổi kiểu tóc nữa…

-Được rồi được rồi_Kisaki Ai phẩy phẩy tay, muốn nhanh chóng tắt đi cái miệng luyên thuyên không ngừng của quản gia. Phiền chết được!

Lão quản gia trưng ra bỗng trưng ra bộ mặt ngờ nghệch cùng quái lạ, Ai khó hiểu nhìn.

-Chuyện gì?

-Tiểu thư…Mắt người…sao lại sưng rồi?_Lão quản gia nói một cách đứt quãng. Mắt vừa sưng vừa đỏ như thế, chỉ có thể là…

-A?

Ai ngơ ngác, bàn tay trắng nõn chạm vào cặp ngọc xanh biếc. Nếu nhớ không nhầm thì đêm qua, cô…khóc?


--o--                      

Tại sao…lại cô đơn như vậy?
Tôi tại sao…lại cô độc như thế này?

Tôi luôn sống một mình. Tôi là con một mà. Tôi từ lâu đã quen rồi mà.

Trong căn phòng được phủ một lớp tím sẫm, Shazumi ngơ ngác nhìn quanh. Lần đầu tiên cô cảm thấy mơ hồ như thế. Bắt đầu từ lúc thức dậy, đã thấy một mảng trống rỗng.

Trong tủ của mình, Shazumi nhìn thấy một chiếc áo đầm len được treo gọn gàng. Tim bỗng thắt lại. Bàn tay yêu kiều vô thức vuốt ve chiếc áo đó…

Chiếc áo yukata đỏ chói mắt được xếp gọn gàng làm Shazumi giật mình. Cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không hiểu vì sao, những giọt nước mắt thi nhau tuôn trào, gương mặt thanh tú phút chốc nhạt nhòa lệ.

Những chiếc áo kia của ai? Chúng vốn không phải của mình. Không phải của mình.
Sao không vứt đi? Sao không vứt đi?
Sao mỗi lần muốn vứt đi, tâm lại đau như thế?
Vì sao? Vì sao?


--o--                            


Trên cầu Sasuna, người xe tấp nập qua lại. Tsuki trong bộ đồng phục đang đạp xe theo dòng xe nườm nượp.

-Chán thật. Tự dưng lại sắp xếp một cuộc xem mắt.

Một giọng nói đầy uể oải vang lên, Tsuki giật mình, bất giác đưa mắt nhìn trân trân chủ nhân của tiếng nói đó. Anh có mái tóc trắng như tuyết xõa dài tùy tiện, đôi mắt đỏ ngầu như máu lại ánh lên tia quyến rũ, mị hoặc lòng người, vóc dáng cao ráo khó ai bì. Anh vừa than phiền vừa lơ đãng liếc xuống sông.

ẦM

Tsuki bất ngờ văng khỏi xe đạp, đập mạnh xuống đường. Một trận đau đớn ập đến làm cậu choáng váng, cơ thể cậu trở nên vô lực không cử động được. Dòng người bắt đầu hỗn độn, tên tài xế xe tải đụng trúng cậu vội vàng dừng xe chạy đến, nhưng hắn luống cuống không biết làm gì. Tsuki cố dùng hết sức còn lại của mình, vươn tay lên, như muốn chạm vào người đó. Sau này nghĩ lại, cậu không hiểu vì sao mình làm như thế, có lẽ do bản năng. Bờ môi rướm đầy máu mấp máy, nói giọng yếu ớt mà rõ ràng

-Arsha…

Arsha chợt giật mình, từng chút từng chút quay mặt lại nhìn cậu. Đôi mắt đỏ thẫm mị hoặc người chợt ánh lên tia khó hiểu cùng hoang mang.
Hình ảnh anh mờ dần, mờ dần và rồi trong đầu cậu chỉ toàn một màu đen.



Arsha vốn không có hứng thú với những tai nạn giao thông, nếu là người anh không quen biết, anh hoàn toàn không quan tâm. Chính là một giọng nói yếu ớt nào đó gọi tên làm anh giật mình, khi quay lại nhìn, giữa đám đông hỗn loạn, anh chỉ thấy một mái tóc đen bệt lên trên mặt đường lênh láng máu.
Tim chợt đập loạn một nhịp, chính bản thân Arsha cũng thấy khó hiểu về cảm xúc hiện tại của mình.

-Trời ạ! Thiếu gia, thiếu gia của tôi ơi!! Ngài chạy đi đâu vậy??

Arsha quay lại, hóa ra là quản gia nhà Lucifer. Lão hì hục chạy đến chỗ anh.

-Chỉ còn 2 giờ nữa là đi xem mắt rồi. Vậy mà lúc này ngài còn ở đây sao? Về dinh thự mau, lão gia giận lắm đấy!!!!

Trước khi theo quản gia về, Arsha quay lại nơi vừa rồi một lần nữa, chỉ thấy chiếc xe cứu thương vội vàng chở nạn nhân đến bệnh viện.


--o--                                    

Mizu tung tăng đi trên đường. Hôm nay cô rất vui nha~~~ Vừa được mama cho tiền để đi shopping, mua nhiều thứ thích lắm cơ~~ Vì vừa đi vừa ngắm trời ngắm đất ngắm mây, Mizu vô tình đụng vào một người con gái.

Đồ đạt vừa mua sắm rơi xuống đất, văng tứ tung. Cô gái đó vội vàng khom người xuống nhặt giúp Mizu.

-Tôi xin lỗi.

Sau khi nhặt xong, cả hai người cùng ngẩng mặt lên. Một thoáng ngẩn ngơ, Mizu chớp chớp mắt nhìn người con gái trước mặt mình. Cô có mái tóc vàng dài đẹp như ánh mặt trời, đôi mắt tím biếc sâu thẳm tựa màn đêm. Gương mặt này…quen lắm. Từng gặp ở đâu rồi nhỉ?

Trước sự nhìn chăm chú của Mizu, cô gái kia vội vàng đứng dậy. Mizu cũng nhận ra hành động kì quặc của mình, cũng vội vàng đứng dậy, nhận lấy những món đồ cô gái kia đưa.

-A này, chúng ta…từng gặp nhau ở đâu thì phải? Nhìn cậu quen lắm.

Mizu cười tươi, mái tóc xanh mượt mà chảy dài xuống hai vai trông vô cùng đáng yêu.
Cô gái kia ngây ngẩn một lúc, sau khi lấy lại tinh thần cũng cười thân thiện trả lời

“Ừm, nhìn cậu cũng rất quen. Nhưng đây quả thật là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau~”

Câu nói đó như một mũi tên xoắn vào tâm Mizu. Một cảm giác hối hận bỗng trần ngập lòng cô gái đó. Tại sao cô lại nói như thế chứ?

-À…Trông cậu có lẽ rất quen nhưng đúng là chúng ta chưa từng gặp nhau

Vội vàng từ biệt người con gái bèo thủy tương phùng, Mizu rời đi.

Chưa từng gặp nhau, sao lại thấy thân thuộc đến thế?
Chưa từng gặp nhau, sao lại thấy tâm đau ê ẩm vì sự vô tình của người?
Thật sự là ta chưa từng quen sao?


Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
-Gì? Nghe bà bà thổi sáo? Như vậy thà giết chết tôi đi!!
bà bà or bà?
lang cang
--> lan can :3
đôi mắt trắng như tuyết không lạnh mà ấm áp lạ lùng.
where is dấu câu and?
và thiếu từ :3
__
như tớ đã nói, fic triết nên... cần thì xem lại comt trc :3
cậu lên tay đấy :3
cái đoạn ở cuối thì đúng thật là "Who are you?" cho người đọc đấy :3
Usan? Who are you? :3
btw: dạo này khoái đi bới lỗi hơn là đi comt :3
cứ hẹn một lúc nào đó tớ sẽ nghiêm túc mà... comt troll cậu nah :3

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Comt ! :")
Fic triết lý, dễ hiểu a ~ Cơ mà cậu sai lỗi chính tả hơi nhiều, viết dư chữ như Yuki đã chỉ ! Về phần dấu câu thì có đôi chỗ cậu không ngắt làm tớ đọc cứ thấy khó hiểu sao sao ấy ! Cơ mà khi Ara ngã, bị thương hay giật mình thì không bao giờ hét lên đâu nha ~ :") [Muốn biết why thì inb với tớ ! X)] Tình hình là cậu viết fic ngày càng lên tay a ~ Tớ comt = đt nên ít vậy thôi ! ; A ;
Hóng chap mới ~

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Sao nhỉ?
Dòng văn xoay quanh nhiều nhân vật
Quên nhau nhưng vẫn nhớ
Tim bị bóp nghẹn bởi những cảm xúc không thể gọi tên
Cũng không thể giải thích được tại sao mình cảm thấy như vậy
Vì đã quên
Phần kí ức mơ hồ ẩn hiện càng làm đau lòng hơn tất cả

-> lang can

-> lặp từ Alisa thích ngủ

Khóc, thổn thức, rưng rưng dùng khá nhiều nhưng cũng hợp nên không nói

Đoạn cuối đã quá =))) có horror =))) hóng hóng

Cơ mà chưa thấy em :v


*chụp tem*

Được sửa bởi Kai Aki ngày Sun Dec 01, 2013 1:56 pm; sửa lần 2.

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Tôi comt fic đây !!!
Điều đầu tiên khi đọc fic này là cô sai chính tả, thiếu và nhầm dấu câu hơi nhiều. Phong văn rất hay tuy còn vài câu bị sượng nhưng không thành vấn đề.
Thú thật thì tôi tìm đoạn có tôi đọc trước rồi mới đọc đoạn kia sau =)) cơ mà sao Alisa lại thích ngủ trên lan can nhỉ ? nếu té sẽ rất đau ah Ọ v Ọ thắc mắc thứ 2, người đc đưa vào bệnh viện là Sù hay Kem ? Ò A Ó hơi mơ hồ khúc đó~
Comt xong rồi !!!! tâm trạng rất vui vì được thăng làm hội trưởng *hất tóc* =))

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
@Carol: Là Tsu aka cái người bị xe đụng lúc gặp Arsha
Tóc đen mà

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Rất nhiều số phận, mỗi số phận có những hoàn cảnh khác hẳn nhau, tôi đã hiểu thế giới song song mà cô từng nhắc đến :3

Tình hình là khi đọc cái đoạn cô nói về tôi và Ara ấy, tôi cứ thắc mắc lúc đó...mình mặc cái gì? Không phải như trong hoạt hình ấy chứ ? =))

Cơ mà vì lí gì mà riêng phần nói về cô lại tách làm 2 đoạn thế? Có cảm giác au ăn gian đất diễn (dù đó là quyền của au :3 )

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
@Yuki: Cảm ơn đã chỉ lỗi sai :3 Tớ sẽ rút kinh nghiệm :3 Thú thật là tớ cảm giác mình viết càng lúc càng xuống chứ lên nỗi gì :v Đoạn cuối chỉ là nhân vật phụ của phụ của phụ thôi a :3
@Ara: Cảm ơn cậu đã comt :3 Cơ mà đây là fic, fic thì Ann toàn OCC thâu =))))))
@Hino: Có một sự đáng tiếc ứ nhẹ là trong fic không có em =)))) Chị xin lỗi a Ọ A Ọ
@Dương: Lúc đó cô mặc cái gì? 2 vỏ sò trước ngực còn phần dưới thì tôi khỏi nói nhé =))))))))))




CHAP III
PART 1


Nắng vàng trải dài trên sân trường vắng lặng, ngọn gió thổi qua, lả lướt đi trong nắng, tước vài đóa hoa lìa cành, rải khắp sân. Tiếng chuông báo hiệu ra về thanh thúy vang lên, các lớp học im ắng bỗng chốc ồn ào, học trò lần lượt dọn dẹp cặp vở rồi nhanh chóng ùa khỏi lớp.

Trường Hayamaki – một học viện tại quận Midobesa. Nếu nói Midobesa là quận phát triển nhất tại thành phố Kisaki thì Hayamaki là học viện được biết đến nhiều nhất. Đây không hẳn là một học viện nổi tiếng hay danh giá mà chỉ là nơi nhận hầu hết tất cả các học sinh trong toàn quận, từ yếu kém cá biệt đến xuất sắc thiên tài, từ những học viên bình dân đến những tiểu thư công tử nhà danh giá. Học viện có 4 khu: Mầm Non, Tiểu Học, Trung học Cơ sở, Trung học Phổ thông; lớp được phân chia theo cấp bậc học lực, lớp A luôn là lớp chuyên toàn những người xuất sắc, nghịch hẳn với A, lớp F lại là lớp chứa đựng những học viên cá biệt cùng thành tích kém nhất khối.

Giữa lớp A và F luôn có một ranh giới rạch ròi cùng khoảng cách nhất định, họ là những con người của 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng cái quan trọng là bản thân Hikari cũng không hiểu, tại sao một học sinh lớp 11F như cô lại đứng trước phòng học lớp 11A thế này? Đôi mắt vàng rực se lại, âm trầm lướt qua những cặp mắt khó hiểu cùng khinh bỉ trong lớp 11A, Hikari thầm thở dài trong lòng, cô đúng là điên lắm rồi, nên về thôi. Vừa quay lưng đi, bất chợt dòng chữ tinh tế rõ ràng viết bằng phấn trắng in trên bảng đập vào mắt [Vắng: Tsuki Fuui]. Cái tai nhỏ xinh được mái tóc sẫm xanh che đậy khẽ động, những lời mà các học viên trong lớp 11A nói, Hikari cô đều nghe rõ.

“Nghe gì chưa? Fuui-san gặp tai nạn, đang nằm viện dưỡng thương đấy”

“Ây, tội thế? Khi nào chúng ta đến thăm nhỉ?”

“Suỵt, thầy xuống”

Các học sinh trong lớp 11A trở lại trạng thái ngoan ngoãn ngồi học ban đầu, ai đó vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ. Hành lang dài vắng lặng chẳng một bóng người, chỉ còn gió cùng nắng trải dài một khoảng.

--0--

Tsubasa – một bệnh viện tư của gia tộc Tsubasa. Dù là bệnh viện tư nhưng vẫn được nhà nước trợ cấp cho những vật dụng cần thiết, nên có thể nói đây là bệnh viện bán tư. Hơn nữa nơi đây viện phí cũng không cao, bác sĩ lại giỏi, còn là bệnh viện lớn duy nhất tại thành phố Kisaki, vì vậy mà số bệnh nhân đổ về đây không ít.

Đứng trước quầy tiếp tân, Hikari cố gắng lấy bộ dạng mà cô cho là bình thường nhất nói chuyện với vị y tá

“Cho hỏi bệnh nhân tên Tsuki Fuui ở phòng nào ạ?”

“Em là thân nhân? Phòng số 1922, tầng 13.”

“Xin cảm ơn”

Cúi nhẹ người chào một cách thành thục, đoạn, Hikari quay lưng bước đi. Vị y tá nhìn theo bóng dáng cao mảnh, tấm tắc rằng sao lại có con gái thùy mị dễ thương thế này. Có trời mới biết, à, có những người quen Hikari mới biết cô thật sự là người như thế nào~~

. .

Thang máy dừng lại ở tầng 13, Hikari bước ra, bắt đầu đi tìm phòng. Cô vốn là một đứa làm việc tùy hứng cho nên dù trong lòng có tự rủa mình là kẻ điên như thế nào thì Hikari vẫn không dừng việc làm của mình lại – việc đến thăm một kẻ mà cô không biết.

Đứng trước căn phòng trắng có số 1922 ở trên, hít một hơi thật sâu, Hikari đặt bàn tay lên nắm cửa, mở ra…

Phòng bệnh sực nức mùi thuốc sát trùng, những đồ dụng y tế trải đầy trên chiếc kệ sát bên tường trái. Trong phòng chỉ có hai giường, tại một góc trên trần là camera quan sát để phòng trường hợp bệnh nhân có phát sinh việc gì. Đây là một trong những cách chăm sóc của bệnh viện Tsubasa này, số người trong cùng một phòng càng ít thì càng dễ chăm sóc còn các camera sẽ thu lại hình ảnh đưa đến máy tính của y tá, như vậy cô sẽ có thể trông được nhiều bệnh nhân khác phòng cùng lúc. Hikari liếc nhìn cái camera đang dính như sam trên trần rồi bước vào phòng, tay phải lấy trong túi quần ra một cây viết đoạn phóng lên camera, làm nó chệch sang một góc chết. Cô vốn không thích việc nhất cử nhất động của mình đều bị người ta nhìn thấy.
Hikari thong thả bước đến chiếc giường trước mặt, nằm yên trên đó là một chàng trai có gương mặt thanh tú, đôi mắt nhắm nghiền như say ngủ để lộ hàng lông mi đen dài uốn vòng cung xinh đẹp.

“Tsuki Fuui lớp 11A” Quan sát nét mặt của người thiếu niên hôn mê trên giường bệnh, Hikari nói tiếp như đang tự độc thoại “Cậu có nghe tôi nói không?” Lại im lặng một lúc quan sát nét mặt của người kia. Cặp ngọc màu nắng lóe lên tinh quang, như đến giới hạn của sự kiên nhẫn, Hikari tiếp tục “Nếu cậu còn giả ngây với tôi, tôi sẽ tiễn cậu qua thế giới bên kia”
Gương mặt kiều diễm vẫn hờ hững như thường nhưng Hikari thật sự hành động. Cô tắt đi máy đo mạch tim, đo điện não, quậy tung những thứ máy móc không biết tên khác, bàn tay thanh mảnh chạm đến ống thở, chuẩn bị rút ra, đôi mắt màu nắng vẫn không chút gợn sóng.

“Hikari, đừng nháo”

Cặp ngọc vàng phủ ánh kim bình thản mở ra, giọng nói êm tai vang lên từ bờ môi nhạt sắc. Hikari dừng động tác, cô nhìn chủ nhân của tiếng nói vừa rồi. Tsuki không quan tâm đến ánh mắt chằm chặp của người con gái bên cạnh vừa có ý đồ giết mình, cậu chống hai tay lên nệm giường mà ngồi dậy, dựa người vào thành giường, tự tay tháo ống thở.

“Cuối cùng cũng tỉnh”

“Nếu không thì giờ tôi đã ở thế giới bên kia rồi”

Tsuki nhếch môi cười giễu cợt, đôi mắt vàng ánh kim bỗng nhìn sang giường bệnh bên cạnh. Hikari lúc này mới để ý đến bệnh nhân thứ hai trong phòng, đó là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen ánh tím xõa bệt trên giường trắng, cô ta có vẻ đang ngủ rất say.

“Cô có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?”

Tsuki lại lần nữa mở miệng nói. Hikari im lặng thay cho câu trả lời, cô thấy thật kì lạ, rõ ràng là mới gặp lần đầu nhưng cảm giác lại như đã quen biết từ lâu.
Trời về chiều, ánh nắng chói chang đã dịu dần đi, xuyên qua cửa kính, rọi vào phòng, khẽ lướt qua ba nhân ảnh bên trong. Một nằm, một ngồi, một đứng.

“Câu chuyện như thế này…”

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
ú huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu ;;;;;;A;;;;;;

*khóc như pede*

lớp F ;;;;;A;;;;; ú huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu ;;;;;A;;;;;

tui thảm dữ vậy sao ;;;;A;;;; tui xuống cấp dữ vậy rồi sao ;;;;;A;;;;;

*nắm cổ áo Ann lắc như điên*

why TToTT sao cô làm làm thế với tui TToTT

*quay lại liếc lũ-nào-đó-lớp-11A*

đứa nào vừa nhìn khinh bỉ bố thì bước ra đây :v :v Castrol còn đầy bình, bố sẽ cho các chú vuôi cmn vẻ :v :v :v *cười râm*

-------------------------------------------------------
mạch truyện của cô tui có cảm giác nó đi hơi nhanh a :3 nếu cho nó chậm lại một chút thì oke :3

nội dung có vẻ hot :v :v Kà rất thích chơi phá hoại kiểu này :v :v :v

hóng chap tiếp a ~~~

*bung lụa tung bay*

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
*xúc động* Tsu-nii bi tai nạn sao =)))) Hikari-san quả thật là người tốt khi đến giường của bệnh nhân quậy tung =)))) *trấm nước mắt*
Fic dễ hiểu, văn phong bay bướm nhưng có vài chỗ đọc thấy kì kì, màu mắt của nhân vật được lặp lại khá nhiều =)) đọc có vẻ như hai người này quen nhau và không quên nhau nhỉ?
tớ muốn xuất hiện trong fic của cậu =))))))))
Hóng chap mới :"3

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Viết lên tay nha, tớ bị GATO á Ọ A Ọ

Miêu tả mượt hơn, cách kể chuyện cũng thuần thục hơn nữa :3

Hikari-san đúng là không hổ danh thành viên của Tam đại Troll MB =)))) vào phòng bệnh nhân, lại là "người không quen biết" mà quậy tung phòng người ta ra như thế =))) nếu lúc ấy Tsu-nii không tỉnh lại mà có ai đó bước vào ( y tá chẳng hạn) thì sẽ thế nào nhỉ? =)))))))

Cốt truyện có vẻ bí ẩn ah :3 ~ Và cô gái nằm cùng phòng bệnh với Tsu-nii là cậu phải không? O v O

Anyway, hóng chap mới, chờ xem cốt truyện sẽ diễn tiến thế nào =))))

description[4rum Fic] Quên - Page 2 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply