MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[4rum Fic] Quên

power_settings_newLogin to reply
+10
Hino Asa
Minami Ara
Carol Rido
Elfin-Ingram
Kuro Kuro
Kantono Fuminsho
Kuri Machiko
Sariyo_miame
Furin
annie_izu
14 posters

description[4rum Fic] Quên - Page 3 Empty[4rum Fic] Quên

more_horiz
First topic message reminder :

Tên Fic: Quên
Tác Giả: Annie Izu
Thể Loại: Long Fic, 4rum Fic
Sumary:
Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.




CHAP I



“Tôi vốn không cao thượng. Tôi là một kẻ rất ích kỉ và hám lợi. Một mạng tôi đổi lấy mạng các người, thật sự quá lời rồi. Các người quên đi sự tồn tại của tôi, các người cũng quên đi sự tồn tại của nhau, xem như huề…”

“Chúng tôi nợ cậu một mạng…”

Có tiếng cười khúc khích, nhưng nghe sao mà thê lương quá…

“Nợ cả những kỉ niệm…”

“Nhưng các người không thể nhớ…” Người con gái có mái tóc xanh biển chấm cổ dần mờ đi, nụ cười tinh nghịch vẫn nở trên môi. Chỉ là bất giác, một giọt lệ chảy dài… “Nya~ Vĩnh biệt”

“Tớ muốn nói…xin đừng quên tớ…”




--o--                                


Cánh cửa bị bất tung, thân ảnh trắng tinh khôi vụt thẳng vào nhà. Sophie khom người chống tay, thở hồng hộc, bàn tay thon mảnh quệt phăng đi những giọt mồ hôi nhễu nhại trên trán. Đôi mắt đỏ thẫm tựa viên ruby nhìn lướt qua ngôi nhà một lượt, bất chợt dừng lại trước thân ảnh người thiếu niên. Như bị kích động, Sophie vội chạy đến, ôm chầm lấy em trai cô.

-Onee…Onee-chan…?- Relic kinh ngạc nhìn biểu hiện kì lạ của chị mình. Cô ôm cậu rất chặt…rất chặt…

-Relic, Relic, Relic- Sophie nói như nấc lên, đôi vai gầy run rẩy từng hồi “Relic, Relic, Relic…”

Sau một lúc ngỡ ngàng, Relic trầm mặt. Cậu nghĩ có lẽ bản thân mình hiểu lí do vì sao chị mình như thế. Ừm…vì sao nhỉ? Bản thân cậu hình như biết nhưng…quên rồi…

-Relic, Relic, Relic…_Từng giọt nước mắt thi nhau rơi khỏi đôi mắt như ruby, cô chỉ biết vừa khóc vừa gọi tên em trai mình, chính Sophie cũng không hiểu bản thân cô. Chỉ có tận cùng trong trái tim cô là rõ nhất, nó như muốn gào lên “Relic, Relic,tốt quá rồi, chị vẫn có thể nhớ được em”


--o--


Kisaki – một thành phố lớn của nước M. Diện tích thành phố này hơn một nửa là giáp biển, là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất nước. Vì thế, trong nước M, khi bạn thấy phía xa xa kia là một mảng xanh rờn đến tận chân trời, chắc chắn rằng bạn đang đứng trên thành phố Kisaki.

Thành phố này phát triển một cách bất ngờ, vượt bậc gần như đứng đầu cả nước, chỉ thua thành phố trung ương. Tuy nhiên, nơi đây chỉ có duy nhất một bệnh viện lớn đặt tại trung tâm, bệnh viện Tsubasa.

Trong thành phố, có một gia tộc hùng mạnh gần như nắm quyền chi phối tất cả nơi đây, tên thành phố cũng lấy từ họ của gia tộc đó – gia tộc Kisaki.


[Hậu viên, dinh tự nhà Kisaki]

-Kisaki tiểu thư, hôm nay chúng ta có một cuộc hẹn xem mắt với thiếu gia nhà Lucifer. Tiểu thư nên trang điểm xinh đẹp một chút. Mặt cũng nên tươi tắn lên. Còn mái tóc, đúng rồi, phải thay đổi kiểu tóc nữa…

-Được rồi được rồi_Kisaki Ai phẩy phẩy tay, muốn nhanh chóng tắt đi cái miệng luyên thuyên không ngừng của quản gia. Phiền chết được!

Lão quản gia trưng ra bỗng trưng ra bộ mặt ngờ nghệch cùng quái lạ, Ai khó hiểu nhìn.

-Chuyện gì?

-Tiểu thư…Mắt người…sao lại sưng rồi?_Lão quản gia nói một cách đứt quãng. Mắt vừa sưng vừa đỏ như thế, chỉ có thể là…

-A?

Ai ngơ ngác, bàn tay trắng nõn chạm vào cặp ngọc xanh biếc. Nếu nhớ không nhầm thì đêm qua, cô…khóc?


--o--                      

Tại sao…lại cô đơn như vậy?
Tôi tại sao…lại cô độc như thế này?

Tôi luôn sống một mình. Tôi là con một mà. Tôi từ lâu đã quen rồi mà.

Trong căn phòng được phủ một lớp tím sẫm, Shazumi ngơ ngác nhìn quanh. Lần đầu tiên cô cảm thấy mơ hồ như thế. Bắt đầu từ lúc thức dậy, đã thấy một mảng trống rỗng.

Trong tủ của mình, Shazumi nhìn thấy một chiếc áo đầm len được treo gọn gàng. Tim bỗng thắt lại. Bàn tay yêu kiều vô thức vuốt ve chiếc áo đó…

Chiếc áo yukata đỏ chói mắt được xếp gọn gàng làm Shazumi giật mình. Cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không hiểu vì sao, những giọt nước mắt thi nhau tuôn trào, gương mặt thanh tú phút chốc nhạt nhòa lệ.

Những chiếc áo kia của ai? Chúng vốn không phải của mình. Không phải của mình.
Sao không vứt đi? Sao không vứt đi?
Sao mỗi lần muốn vứt đi, tâm lại đau như thế?
Vì sao? Vì sao?


--o--                            


Trên cầu Sasuna, người xe tấp nập qua lại. Tsuki trong bộ đồng phục đang đạp xe theo dòng xe nườm nượp.

-Chán thật. Tự dưng lại sắp xếp một cuộc xem mắt.

Một giọng nói đầy uể oải vang lên, Tsuki giật mình, bất giác đưa mắt nhìn trân trân chủ nhân của tiếng nói đó. Anh có mái tóc trắng như tuyết xõa dài tùy tiện, đôi mắt đỏ ngầu như máu lại ánh lên tia quyến rũ, mị hoặc lòng người, vóc dáng cao ráo khó ai bì. Anh vừa than phiền vừa lơ đãng liếc xuống sông.

ẦM

Tsuki bất ngờ văng khỏi xe đạp, đập mạnh xuống đường. Một trận đau đớn ập đến làm cậu choáng váng, cơ thể cậu trở nên vô lực không cử động được. Dòng người bắt đầu hỗn độn, tên tài xế xe tải đụng trúng cậu vội vàng dừng xe chạy đến, nhưng hắn luống cuống không biết làm gì. Tsuki cố dùng hết sức còn lại của mình, vươn tay lên, như muốn chạm vào người đó. Sau này nghĩ lại, cậu không hiểu vì sao mình làm như thế, có lẽ do bản năng. Bờ môi rướm đầy máu mấp máy, nói giọng yếu ớt mà rõ ràng

-Arsha…

Arsha chợt giật mình, từng chút từng chút quay mặt lại nhìn cậu. Đôi mắt đỏ thẫm mị hoặc người chợt ánh lên tia khó hiểu cùng hoang mang.
Hình ảnh anh mờ dần, mờ dần và rồi trong đầu cậu chỉ toàn một màu đen.



Arsha vốn không có hứng thú với những tai nạn giao thông, nếu là người anh không quen biết, anh hoàn toàn không quan tâm. Chính là một giọng nói yếu ớt nào đó gọi tên làm anh giật mình, khi quay lại nhìn, giữa đám đông hỗn loạn, anh chỉ thấy một mái tóc đen bệt lên trên mặt đường lênh láng máu.
Tim chợt đập loạn một nhịp, chính bản thân Arsha cũng thấy khó hiểu về cảm xúc hiện tại của mình.

-Trời ạ! Thiếu gia, thiếu gia của tôi ơi!! Ngài chạy đi đâu vậy??

Arsha quay lại, hóa ra là quản gia nhà Lucifer. Lão hì hục chạy đến chỗ anh.

-Chỉ còn 2 giờ nữa là đi xem mắt rồi. Vậy mà lúc này ngài còn ở đây sao? Về dinh thự mau, lão gia giận lắm đấy!!!!

Trước khi theo quản gia về, Arsha quay lại nơi vừa rồi một lần nữa, chỉ thấy chiếc xe cứu thương vội vàng chở nạn nhân đến bệnh viện.


--o--                                    

Mizu tung tăng đi trên đường. Hôm nay cô rất vui nha~~~ Vừa được mama cho tiền để đi shopping, mua nhiều thứ thích lắm cơ~~ Vì vừa đi vừa ngắm trời ngắm đất ngắm mây, Mizu vô tình đụng vào một người con gái.

Đồ đạt vừa mua sắm rơi xuống đất, văng tứ tung. Cô gái đó vội vàng khom người xuống nhặt giúp Mizu.

-Tôi xin lỗi.

Sau khi nhặt xong, cả hai người cùng ngẩng mặt lên. Một thoáng ngẩn ngơ, Mizu chớp chớp mắt nhìn người con gái trước mặt mình. Cô có mái tóc vàng dài đẹp như ánh mặt trời, đôi mắt tím biếc sâu thẳm tựa màn đêm. Gương mặt này…quen lắm. Từng gặp ở đâu rồi nhỉ?

Trước sự nhìn chăm chú của Mizu, cô gái kia vội vàng đứng dậy. Mizu cũng nhận ra hành động kì quặc của mình, cũng vội vàng đứng dậy, nhận lấy những món đồ cô gái kia đưa.

-A này, chúng ta…từng gặp nhau ở đâu thì phải? Nhìn cậu quen lắm.

Mizu cười tươi, mái tóc xanh mượt mà chảy dài xuống hai vai trông vô cùng đáng yêu.
Cô gái kia ngây ngẩn một lúc, sau khi lấy lại tinh thần cũng cười thân thiện trả lời

“Ừm, nhìn cậu cũng rất quen. Nhưng đây quả thật là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau~”

Câu nói đó như một mũi tên xoắn vào tâm Mizu. Một cảm giác hối hận bỗng trần ngập lòng cô gái đó. Tại sao cô lại nói như thế chứ?

-À…Trông cậu có lẽ rất quen nhưng đúng là chúng ta chưa từng gặp nhau

Vội vàng từ biệt người con gái bèo thủy tương phùng, Mizu rời đi.

Chưa từng gặp nhau, sao lại thấy thân thuộc đến thế?
Chưa từng gặp nhau, sao lại thấy tâm đau ê ẩm vì sự vô tình của người?
Thật sự là ta chưa từng quen sao?


Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
*xoa cằm*

Không khí rất ư mờ ám :v Cô Kà công nhận rất đểu ah, nỡ lòng nào đối xử với bệnh nhân như thế, không phải đem luôn thâm thù giữa 2 lớp A và F mà trút lên người Sù chứ :v????

Cơ mà Sù điềm tĩnh kinh điển, cái cảnh Sù tỉnh dậy, thản nhiên như không khi có người có ý đồ với mình làm tôi liên tưởng tới xác ướp sống dậy, dù có chút chẳng liên quan =))

À à, cái câu này nữa

“Cô có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?”

“Câu chuyện như thế này…”


Có cảm giác Kà bị Sù troll, cách nói này chẳng khác gì bảo mẫu dỗ trẻ con đi ngủ =)) Thái độ Kà nghe chuyện này như thế nào thì cô chưa miêu tả nên tôi không biết, nhưng không biết Kà có suy nghĩ giống tôi không nữa??? =))


description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
@Elfin: "Giờ một là mày im, hai là bố cho mày ngủ ngàn thu luôn :v :v "

ý tớ là nó thế đó =)))))) giản dị chân phương thôi mà =))))

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Có cảm giác tội lỗi vì giờ mới lết vô comt :))

Càng ngày phong văn của cô càng lên tay =))

hờ~ lớp A với lớp F =)) nó báo hiệu 1 cơn bão troll sắp ập đến =)) đọc tới phần Kà định "hạ sát" Sù tự nhiên muốn nó diễn ra tiếp tục *ném bông* =))

Kà ở đây tự nhiên một cách không thể nào tự nhiên hơn đc nữa =)) rất hợp ah =))

Mong, đợi, trông, chờ part tiếp =)))

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
ờ thì có thể nói là nguyên do Kà đến bệnh viện tìm nạn nhân nghỉ học là do những cảm xúc mơ hồ bên trong hối thúc, mặt bình thản nhưng những kí ức sâu xa lưu động thì vẫn còn quan tâm, nhưng thực tại và kí ức quá đỗi hỗn loạn, Kà đã đến thăm người ta nhưng lại không ngần ngại rút ống thở của người ta, hẳn là Kà đang rối loạn => lời khuyên : khoa thần kinh và mổ não sẽ giúp Kà bình tĩnh trở lại (/ ´∀`)/

Sù thì dường như biết tỏng có đứa đang phá giấc ngủ của mình, cố lờ đi nhưng ai ngờ nó chơi thâm quá, không muốn dậy cũng phải dậy, chứ không thì cứ thế mà yên giấc ngàn thu (/ ´∀`)/

thằng boss nhà Tsubasa nó cực hãi y dược nên không đời nào hắn chịu bỏ 1 xu quý giá mà đáng lẽ ra hắn có thể tu sửa họa cụ để thi khối H vào mà sắm sửa bệnh viện đâu (/ ´∀`)/ 1 cái bãi tha ma thì có khả năng(/ ´∀`)/

và khi nào thằng Cáo và phu nhân sẽ xuất hiện? (/ ´∀`)/

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Chap 4


 

Bầu trời xanh biếc, sâu thẳm như không có tận cùng, vài ba cánh chim chao liệng giữa màu nền lam sẫm. Những đám mây to, trắng mịn nhẹ tênh bay trên bầu trời, tựa như kẹo bông gòn xốp ngọt mà lũ trẻ mê ăn.
Đấy là thời điểm Hikari dắt xe đạp ra khỏi trường. Bước chân thong thả đi trên nền đất lạnh, học sinh cá biệt lớp 11F hoàn toàn không biết, có một đôi mắt đỏ thẫm luôn chăm chú nhìn cô.
 
Khi bóng dáng thanh mảnh khuất đi giữa hàng người nườm nượp, cậu con trai đứng trên sân thượng vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng không cô vừa biến mất. Thiếu niên có gương mặt mịn cực kì khả ái, mũi cao, miệng hồng nhỏ nhỏ, má hơi phúng, đôi mắt sắc huyết lại như viên ruby long lanh long lanh cộng với biểu tình có phần ngốc lăng đó càng khiến cậu đáng yêu vô cùng.
 
-Cô ta…là ai?
 
Ngây ngô bật ra lời ngớ ngẩn, cậu thiếu niên lại dời tầm mắt, nhìn đôi bàn tay của mình. Cặp ngọc màu máu ánh lên nét hoang mang mơ hồ.
 
-Còn tôi…là ai?
 
Một trận gió mạnh. Cành lá ngả nghiêng vì sức đẩy vô hình, mái tóc vàng chấm cổ cùng tà áo yukata đỏ sẫm của cậu thiếu niên cũng phấp phới bay.
 
-Sora Koiryu. Đó là tên cậu
 
Giật mình. Cậu thiếu niên bất động chốc lát, đoạn, chầm chậm quay người lại. Đằng sau cậu, tự lúc nào đã xuất hiện một cô gái. Mái tóc nâu trà lòa xòa hai vai, đôi mắt màu hạt dẻ hờ hững mập mờ toát sự bi thương, ngũ quan thanh tú, đường nét hài hòa tinh tế, tuy không gọi là đẹp nhưng lại rất dễ nhìn.
 
-Sora Koiryu? Tôi?_Cậu thiếu niên một lần nữa trưng ra gương mặt ngơ ngác, đôi đồng tử sắc huyết hiện rõ nét hoang mang. Bộ dạng ngây ngốc như vậy không khỏi khiến cô gái kia phì cười, cô chợt nghĩ nếu cậu nhớ lại hết thảy mọi chuyện, hẳn là sẽ rất đau đầu với biểu cảm bây giờ của mình.
 
Ngốc lăng một hồi, cậu trai lại nhìn vị thiếu nữ trước mặt mình. Đối với người con gái xa lạ mà tựa như vô cùng thân thuộc này, cậu không hiểu sao lại tin tưởng cô đến kì lạ.
 
-Vậy…Cô là ai?_Sora-cậu thiếu niên ấy- mở miệng hỏi. Chỉ thấy cô ta thoáng cứng người nhưng rồi lại nở một nụ cười buồn man mác, cặp ngọc màu hạt dẻ nhìn Sora mà như xuyên qua cậu, hướng về một nơi xa xăm nào đó.
 
-Có nói thì cậu cũng không nhớ… Tôi là Shikan Haruma…
 
Gió thổi lồng lộng.
Mái tóc màu trà của Shikan tung bay, một thoáng rối bời mà trông đẹp lạ, bộ đầm màu ngọc thổ đằm thắm cũng lay động theo. Trong phút chốc đó, Sora chợt thấy tim mình như lạc đi một nhịp. Shikan tuy không gọi là đẹp nhưng khí chất từ cô lại hiền dịu như một thiên thần. Sora sợ, cậu sợ rằng chỉ tức khắc nữa thôi, những thiên sứ từ thiên đường sẽ rước cô đi mất…
 
-Sora này…
 
Trời về chiều. Mặt trời dần ngã về phía tây, dần chìm sau những tòa nhà cao ốc. Nắng nhạt dần, nhạt dần, trải dài trên vạn vật, sà vào lòng đất mẹ rồi cũng từ từ mà tan biến, nhường lại không gian cho bóng đêm.
 
-Hả?
 
Sora bất giác đáp lại. Cậu lại thấy Shikan khẽ nhoẻn miệng cười. A…Sao trông đẹp thế…?
 
-Có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?
 

 
 
-Câu chuyện như thế này…
 
Tại một thành phố yên bình đó, người dân sống thật an ổn. Cuộc sống cứ bình đạm mà qua ngày, êm ấm mà trôi đi. Đến hôm nọ, có một chuyện đã xảy ra… Một trò chơi được bắt đầu.
 
Bóng đêm lan dần ra mặt đất, nuốt trọn ánh sáng vào mình, như muốn hòa làm một cùng không khí. Đèn đường lần lượt sáng, những ngôi nhà cũng bật ánh đèn. Đường phố phút chốc trở nên náo nhiệt lạ, ánh đèn khắp nơi nhấp nhoáng, người người nườm nượp qua lại. Ngoài kia, sóng biển rì rào, có vài ba ngọn hải đăng lấp lóe giữa màn đêm. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy thành phố Kisaki này phồn hoa như thế nào.
 
Những người được chọn gọi là player. Họ phải sống trong một thế giới ảo, nơi mà họ có khả năng hơn người nhưng cũng gặp phải những thứ khủng khiếp người thương chưa từng gặp.
 
Tại một góc phố hẻo lánh, những ngôi nhà cấp bốn cũ kĩ gần như lụp xụp ngả nghiêng vào nhau, có tiếng bước chân vô cùng vội vã xen lẫn tiếng thở gấp đầy hối hả.
 
“Tôi đã bảo là tôi không có giết người!”
 
Kuro dùng hết sức bình sinh mà hét, cô lại tiếp tục chạy thục mạng. Giỡn chứ, hai tên cảnh sát lại đi rượt đuổi một đứa nữ sinh trung học, có sức trâu mới chạy lại. Nhắc đến việc này, Kuro không khỏi thấy rùng mình. Hình ảnh xác hai người đàn ông trong một hẻm tối lúc nãy cứ ám ảnh lấy cô. Những cái xác nằm vật ra đường, máu chảy lên láng, ruột gan nội tạng hay những thứ hỗn độn gì đó mà Kuro không thể nhìn ra vương vãi khắp nơi. Trong lúc kinh hoàng đó, cô lại trượt chân té, đập thẳng xuống nền đất đầy máu thịt lẫn lộn. Và “may mắn” thay, khi đang cố gắng đứng dậy trong tình trạng người bê bết máu, lại bị hai người cảnh sát đi ngang qua thấy được.
 
-Cậu biết những thứ khủng khiếp đó là gì không? Chúng có hình hài của một đứa trẻ với đôi mắt to hoàn toàn không có lòng trắng, con ngươi đen thộn, hàm răng hay nhe ra như đang cười nhạo ai đó. Chúng rất háu ăn. Món yêu thích của chúng là nội tạng và đặc biệt là tim con người…
 
 
Chạy đến một con hẻm, cô chợt thấy một bé gái mặc đồng phục học sinh ngơ ngác đứng đấy, có lẽ là một đứa trẻ đi lạc. Không nghĩ nhiều, Kuro vội ùa đến, sẵn tiện rút con dao luôn dắt bên hông, cô liền chụp lấy đứa trẻ, cứa dao vào cổ nó, quay lại nhìn hai người cảnh sát.
 
“Các người dừng lại ngay!”
 
-Và có một điều khủng khiếp hơn nữa…Bọn chúng- lũ quái vật đó, cũng đã thoát ra khỏi trò chơi. Chúng…
 
[“…Đã trở lại”
Trong phòng bệnh, Tsuki nói thản nhiên như đang kể một câu chuyện phiếm nào đấy. Chỉ có Hikari đứng cạnh bên, tuy biểu cảm không đổi nhưng gương mặt cô từng chút từng chút trắng bệch]
 
“Cô hãy bình tĩnh! Những việc cô làm chỉ càng tự tốt giác bản thân là kẻ giết người mà thôi”
 
Một trong hai người cảnh sát nói, cậu có mái tóc đen dài được túm gọn bằng một dây nhợ sẫm màu cùng đôi mắt cam sắc lẻm . Kuro mím môi, hất cằm nhìn họ. Cô chưa từng tin vào lũ cảnh sát ăn không ngồi rồi rỗi hơi đi bắt oan người khác, chỉ là đôi mắt màu cam sắc bén đó làm cô có cảm giác chút thân thuộc. Một tay siết chặt con dao cứa vào cổ đứa trẻ, một tay kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, bây giờ mà để lộ mặt thì xem như tong, linh cảm cho biết cô mà theo họ về đồn thì chết chắc. Kuro ôm lấy đứa trẻ, quay lưng đạp thật mạnh vào bức tường lấy đà mà phóng lên mái nhà chạy đi mất.
Đừng nói đến hai vị cảnh sát đứng chết trân nhìn, cho đến khi yên vị trên sân thượng của một trường học, chính Kuro cũng giật mình. Về cái khả năng nhảy siêu cao đó, cô không nhớ bản thân tài giỏi đến vậy.


Được sửa bởi annie_izu ngày Sat Oct 11, 2014 9:42 pm; sửa lần 3.

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
có lẽ vì không rõ mascot Sỏa (thật ra đã biết đâu mà rõ, lần trước đưa lộn Kurin giờ mới biết không phải :llll) nên đọc đoạn miêu tả thực sự không nhận ra Sỏa, lại cứ đi lùng các giai mắt đỏ của rum mà lựa ... :llll=))))
Shikan, hình như mem MB không có ai có mascot tên Shikan, vậy chắc có 2 trường hợp, 1 là clone của Sỏa và 2 là mem Kore :}}}}
ném like đoạn player, đồng thời đặt slot hóng chuyện gì xảy ra tiếp theo về nó :)))))))))))))))))))))))))))
thực sự thì hoàn cảnh của Kuro thì thầy có cảm giác, là bên trong ẻm còn 1 nhân cách khác, 1 con người khác, và toàn bộ mọi việc là do người-thứ-hai đó gây ra, xong xuôi thì Kuro lại trở lại nhân cách ban đầu, và hoàn toàn không hay biết gì về sự tồn tại lẫn hành động của người-kia, hay nói cách khác ẻm bị rối loạn nhân cách *đẩy kính* queo, dù sao suy đoán vẫn chỉ là suy đoán LoL=))))
1 trong 2 cảnh sát làm thầy liên tưởng đến Shun *tóc đen dài mắt cam wutdehel* mà nếu không thì chắc cũng phải có vai trò gì đó, vì nếu là quần chúng thì không cần thiết phải miêu tả ra như vậy hoặc do tác giả vô tình chứ không chủ ý nhưng thôi kemeno đi vậy LoL=))))
văn phong ổn nhưng đôi chỗ, nhất là mấy đoạn miêu tả, có vẻ như có hơi hướm lậm từ Đam thì phải :)))))))) 
phần trình bày cần chú trọng hơn chút, VD giữa dấu "-", "_" và lời thoại cần cách ra, và căn lề hai bên cho đẹp mắt, rum có thêm chức năng đó rồi mà :))))))))

*hóngtớilượtmìnhvàThỏxuấthiệnàmàcókhôngnhỉthôithìkemenocứhóng*~~

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
@Sensei: Trò lấy ý tưởng làm fic này từ fic Teacher's Day mà =)) Sao không có thầy được =))



CHAP 5




Đêm xuống là lúc thành phố Kisaki rực rỡ nhất, và khi từ bên trên nhìn xuống, người ta phải thốt lên bởi sự phồn hoa tráng lệ của đô thị giáp biển này.
Quận Himesaki – nằm ngay trung tâm thành phố – được mệnh danh là khu Mỹ Tội. Bởi nơi đây là chỗ ăn chơi bậc nhất tại Kisaki, những quán Bar như có ở khắp mọi nơi, các nhóm nhạc đường phố, những buổi khiêu vũ ngoài trời, hàng quán ven đường, mùi rượu bia nồng khắp nơi… Nhìn vào sẽ thấy nơi đây nhuốm mùi sa đọa nhưng lại có sức hấp dẫn người ta đến kì lạ.

SakuraHana – quán Bar nổi tiếng nhất nhì thành, dù bảng tên nghe rất hường phấn, nhưng bên trong thật sự là một mớ hỗn độn. SakuraHana chia thành 7 tầng và mỗi tầng là một kiểu trang trí khác nhau. Những tầng cao hơn thể hiện phong cách đẹp hơn, đẳng cấp hơn hẳn những lần trước, phục vụ cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, để lên được những tầng trên, người ta phải đánh nhau, không chỉ một trận, kẻ thua thì bị quăng xuống tầng dưới, kẻ thắng hết thảy mới được bước lên bậc thang. Tuy nhiên, khi đã lên tầng cao nhất, sẽ phải đánh thắng lão bản ở đây, một người có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm – Creo Dizlavan.

Các tầng của SakuraHana dù có cách bài trí khác nhau nhưng đều sắp bàn sát quanh các bức tường bằng kính trong suốt, ở giữa là khu vực sàn đấu. Những người đã lên được các tầng cao có thể hãnh diện ngồi nghỉ ngơi với một bữa ăn cho mình, đồng thời thưởng thức những trận đấu ngoạn mục, xong bữa thì có thể tiếp tục đánh để lên tầng cao hơn. (Đó là lời tường thuật của những người đã lên đến tầng 5, còn tầng 6 thì chưa từng ai đặt chân vào)

Ngoài phong cách bài trí mỗi tầng là mỗi đẳng cấp khác nhau, SakuraHana còn thu hút người khác vì đá quý. Phải, đá quý. Nếu lên được tầng 3, bạn sẽ có được viên Ruby 5cara, tầng 4 lại là viên Beryl đỏ. Cứ như vậy, lên từng tầng, từng tầng, và cuối cùng, tầng 7, nếu đánh thắng được lão bản ở đây, bạn sẽ sở hữu Kim Cương Đỏ - thứ hiện nay trên thế giới chưa có đến 10 viên. Có lẽ vì thế mà nơi đây còn được gọi là Đào Thạch. Nhưng ý nghĩa của nó không đơn giản như vậy, Kim Cương Đỏ khắc hình Chu Tước, thứ chỉ thuộc về người đứng đầu băng Dizlavan, nếu có được nó trong tay, đồng nghĩa với việc có được một băng đảng mafia hùng mạnh. Còn về vấn đề đặt thứ luật này, cũng có một lời đồn rằng lão bản của SakuraHana đang có ý định thoái ẩn, tìm người thích hợp để nhường lại địa vị.
Muốn lên được những tầng cao hơn, không chỉ đơn giản phải có sức mạnh, mà đầu óc cũng phải đủ linh hoạt để ứng phó với mọi tình huống xấu nhất có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Lầu 3 của SakuraHana, một chàng trai người đầy mồ hôi, đẫm cả áo sơ mi, có vẻ vừa trải qua một trận chiến. Anh ta dựa lưng vào cửa kính, cố gắng điều chỉnh hô hấp, sau khi lấy lại nhịp thở đều đặn bình thường, lại đứng thẳng người, bàn tay lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên mái tóc xen màu đen đỏ. Anh chỉnh lại cái áo sơ mi xốc xếch đến thảm thương, đến khi phù hiệu đính trên áo thẳng thớm lại một chút, mới tiếp tục bước lên bên thang dẫn đến lầu 4. Cái phù hiệu nhỏ, vuông vức, đường chỉ siêu siêu vẹo vẹo, có vẻ do một người vụng về may tay, trên đó có dòng chữ xanh in đậm [Kumiho Tsubasa| 12A13].

Yay, đây là điều mà bất kể ai khi thấy đều phải đần mặt. SakuraHana-nơi tập hợp những phần tử xã hội đen có máu mặt, đủ trình để bước vào, ngay cả những kẻ lưu manh cũng chưa có cơ hội lết đến tầng hai thì đã bị vứt xác ra đường. Vậy mà, một tên trông có vẻ trí thức, mặc cả đồng phục học sinh, còn là lớp 12, lại có thể đến được tầng 4.

Về phần Kumiho, ngay từ đầu, những quán Bar không phải là nơi dành cho anh – con trai thứ ngoan hiền giỏi giang của dòng tộc Tsubasa nổi tiếng lâu đời với ngành y, đặc biệc là một Bar có điều lệ kì quái chỉ toàn đánh và đánh như SakuraHana. Anh thậm chí còn chưa từng nghĩ tới nó, thế mà bây giờ anh lại ở ngay đây.
Nói đến lí do thì… Kumiho bước từng bước lên bậc thang, đầu óc cứ suy nghĩ miên man đến việc hồi chiều. Khi đó, anh đang trên đường đi học về, chợt thấy một người con trai nhìn quen mắt giữa biển người. Không biết vì sao, ngay lập tức anh liền đuổi theo người đó, thoáng thấy cậu ta đi vào một tòa nhà nhiều tầng, anh cũng vô trong. Đến khi bị chặn đánh thì mới biết mình vừa vào đâu…

~0~


Càng về đêm, trời càng trở lạnh. Trên sân thượng một tòa nhà cao tầng, gió đêm thôi từng đợt rét buốt. Kuro sững người, bờ vai gầy khẽ run, không rõ do lạnh hay vì nguyên nhân gì khác. Đôi mắt đen láy mở to nhìn người trước mặt, đứa trẻ lúc nãy cô bắt làm con tin, trên cổ trắng ngần còn vương vết máu. Mái tóc trắng tinh như chẳng vấn chút bụi trần được buộc thấp, đôi đồng tử sắc lam to tròn đang ngấn lệ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhuốm nét nai tơ thơ trẻ, cả cái miệng của be bé hồng hồng đang mím chặt. Hình ảnh này làm Kuro cảm thấy choáng váng, tâm cuộn trào những cảm xúc hỗn mang. Cô bé này là ai? Chẳng qua chỉ là vô tình làm bé sợ thôi, nhưng sao lại làm cô hối hận đến vậy? Chẳng qua chỉ là vô tình làm bé bị thương thôi, nhưng sao lòng cô đầy tự trách đến thế? Sao cô lại…đau xót đến thế?

Kuro chợt hoang mang với cảm xúc của chính mình, cô không phải một người hiền hòa nhân hậu gì, việc làm tổn thương người khác để bản thân mình không bị tổn thương đối với cô vốn rất bình thường. Thế mà giờ đây, khi thấy những giọt nước mắt đầy ủy khuất lăn dài trên gò má của cô bé kia, Kuro cảm thấy mình trở nên vô lực. Cô khuỵu xuống, lúc hai cái đầu cao gần bằng nhau, Kuro liền nhào qua ôm chầm lấy bé con.

“Đừng khóc. Ngoan, đừng khóc. Tôi xin lỗi…Xin lỗi mà…”

“Tại sao lại cứu tôi? Tôi và nhóc vốn không có quan hệ gì”

“Quan hệ giữa người với người không được sao?”


~0~

Kumiho nặng nhọc lê từng bước lên bậc thang. Việc muốn nhường lại chức lão bản cho những kẻ bên ngoài đã thu hút rất nhiều bang phái lớn, Kumiho đã phải vượt qua không biết bao nhiêu đối thủ nặng ký để có thể đến được tầng 7. Dù vậy, trong số những tên đó, anh cảm thấy có những kẻ trong băng Dizlavan trà trộn vào…
Đứng lại dựa lưng vào tường để điều chỉnh lại nhịp thở, thật sự là Kumiho rất mệt. Một đứa học sinh chưa từng động đến nắm đấm như anh, hôm nay lại ra tay hạ gục hết người này đến kẻ khác, chưa kể những vết thương họ gây ra cũng chẳng nhẹ. Chỉ có một điều khó hiểu, tại sao anh vào được đây? Tại sao anh lại kiên trì đến giờ?

Hàng loạt câu hỏi như lũ chợt ùa vào đầu, nhưng chúng nhanh chóng bị Kumiho đá phăng đi. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời, ngay cả lí trí cũng yêu cầu anh làm theo cảm tính.

Từng bậc thang nối tiếp nhau, đến khi một cánh cửa kính bạc hiện ra. Cầm nắm cửa, xoay, mở cửa, bước lên. Tia sáng tràn vào mắt, hình ảnh tràn vào mắt, Kumiho khì cười khi thấy bóng hình lạ lẫm mà quen thuộc. Cho đến lúc thắng tất cả và bước lên bậc thang cuối cùng, vẫn không thấy người kia, anh cũng đã đoán được thân phận của người ấy.

Lão bản SakuraHana – Creo Dizlavan.
~0~


Tiếng nước tắt, cánh cửa phòng tắm két một cái rồi mở, một chàng trai bước ra. Mái tóc đen còn ướt, khăn tắm vắt trên vai, người mặc bộ pyjama, anh bước xuống lầu, ngồi phịch lên ghế sofa rồi quăng khăn cho người con gái ngồi cạnh đang xem truyền hình. Đó là một trong hai người cảnh sát cách đây vài giờ trước đã đuổi theo Kuro.

“Vào tắm đi, nước còn nóng đó Onee-chan. Sẵn vứt nó vào máy giặt giúp em”

Chưa để người kia nói gì, anh liền chộp lấy remote rồi chuyển sang kênh tin tức. Cô gái ngồi cạnh chỉ còn cách bất lực trừng mắt rồi đứng dậy bỏ đi.

“Em lười quá đấy Relic!”

“Đúng rồi đúng rồi. Chỉ có bà chị Sophie của em là siêng năng chăm chỉ học giỏi xinh đẹp thôi” Anh nhoẻn cười trêu chọc.

“Suốt ngày chỉ biết …”

“Suỵt…” Sophie chưa nói hết câu, Relic đã giơ ngón trỏ ra vẻ im lặng. Sophie khó hiểu quay lại nhìn em trai mình đang bật âm lượng lớn hơn một tí.

[Tin mới nhận: Sáng nay, cảnh sát vừa phát hiện ba thi thể bị giết hại bằng cách giống nhau nhưng hiện trường vụ án lại khác nhau hoàn toàn. Mọi thứ còn đang trong quá trình điều tra]

Các ảnh chụp thi thể nạn nhân lần lượt hiện lên TV, dù đã được che mờ đi nhưng vẫn khiến người sởn gai óc. Sophie giật thót, nhớ đến sự việc ban sáng, cô chợt thấy tay chân mình đang run rẩy, một nỗi sợ hãi vô hình nào đó lấn át cả tâm can. Cố gắng điều chỉnh hô hấp, hai tay bấu chặt vào nhau, Sophie bước từng bước chậm rãi đến cạnh em trai mình.

“Relic, Xin em đừng dây vào vụ này được không? Em có thể lấy bất kì lí do gì để từ chức”

“Chị nói cái gì thế?” Bực bội càu nhàu, những câu đại loại vậy anh nghe nhiều đến phát ngán rồi! Nhưng khi ngẩn mặt lên nhìn Sophie bằng đôi mắt khó chịu, anh chợt thấy gương mặt chị mình trắng bệch lạ thường.

“Onee-chan?” Đây không phải lần đầu tiên, Sophie đã có những hành động và cảm xúc rất kì lạ cách đây không lâu, đôi khi anh vẫn không hiểu được người chị vẫn luôn làm theo cảm tính này.

PLOP

“Chuyện gì vậy?!”

Mọi thứ xung quanh tối om, giơ bàn tay năm ngón ra trước mặt còn chẳng thấy, phút chốc khiến người ta có cảm giác bản thân đang ở địa ngục.

“Chỉ là cúp điện thôi. Chị đợi chút, em bật đèn pin”

Và khi ánh sáng từ cái điện thoại phát ra, hai chị em nhà Kounat chợt thấy sinh vật thứ ba xuất hiện trong nhà mình, ngay sau ghế sofa.

Tia sáng yếu ớt rọi sáng gương mặt tựa trẻ nít, đôi mắt hoàn toàn màu đen không có lòng trắng to tròn đến kinh tởm, cái miệng chúm chím hồng hồng nhưng khi há ra thì lại rộng hoác, lộ rõ hàm răng sắc nhọn lồi lõm thịt sống nhầy nhụa trong đó.

~0~

Các nhân vật lại bị OOC :'( *ôm mặt khóc*

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
SakuraHana – quán Bar nổi tiếng nhất nhì thành, dù bảng tên nghe rất hường phấn, nhưng bên trong thật sự là một mớ hỗn độn.

Kì kì sao ấy :))


kẻ thua thì bị quăng xuống tầng dưới

Văn nói

cả cái miệng của be bé hồng hồng đang mím chặt

Lỗi type

Đứng lại dựa lưng vào tường để điều chỉnh lại nhịp thở

Khúc này ở đoạn sau, lặp ý và từ

Về mạch truyện, ban đầu đọc thấy giống Yoshiwara trong Gintama, đến đoạn leo cầu thang lại thấy giống chinh phục dungeon trong game, đọc tiếp nữa thì thấy giống Rapunzel đang ở tầng trên cùng nhất chờ ...quàng tử đến =]]]]]]]]
OOC thì ...chuẩn rồi =]]]] ai cũng bị OOC, nhưng mà vui :))
Mấy bé quái vật cần miêu tả kĩ hơn chút nữa sự kinh hoàng tụi nó có thể gây ra khi xuất hiện trước mặt người khác, nói chung là vẫn chưa thực sự ấn tượng.

Về cách sắp xếp đoạn, có phân đoạn cắt quá ngắn, có đoạn lại dài, rồi để đoạn ngắn chen vào giữa đoạn dài rồi dứt ngay, khiến mạch truyện đôi chỗ không liên kết.
Diễn đạt tốt, không vấp, dẫn truyện đoạn đầu rất trôi chảy, tiếp tục phát huy (y)

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Cáo en Thỏ đã xuất hiện yuê ~~\/
hình tượng cũng ổn rầu, Thỏ hợp làm kẻ cầm đầu lũ du côn và Cáo thư sinh ngoan hiền óe hóe ~~=}}}}}}
OOC thì chưa thể nói là có OOC hay không vì cũng mới chỉ xuất hiện có 1 đoạn, và cũng chưa nói nhiều về hành động lẫn nội tâm nhân vật, chắc phải chờ đến khi đụng mặt đã :    v
về phân cảnh của Kuro, tềnh hềnh là vẫn chưa xác định được con bé tóc trắng là ai, queo, đối với những người có mascot không nhất định, vào fic mỗi người một khác thì lại càng khó xác định hơn =w==))))
yepppp Shine và Sophie thì OOC thật cmnr :)))))))) từ bao giờ Shine lạnh lùng cao giọng với chị và Sophie lại trở nên thấp cổ bé họng trước em trai vậy =)))) le đối với Cáo thì Shine thuộc kiểu kính trọng chị nhất mực và Sophie và ôn nhu dịu dàng luôn nắm bắt được em trai :))))
và thêm một điều nữa là lần này trình bày đột nhiên khác hẳn và tốt hẳn huwat =))))

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Note: Fic này là HE nhưng sẽ có vài người thọt .__. Là ai thì Ann không nói trước được nên nếu có đọc, cũng nên chuẩn bị trước tinh thần là sẽ bị dìm nha ;;;v;;;~~~

CHAP 6
.
Vào sáng sớm, trường học là nơi ồn ào náo nhiệt nhất cùng tiếng cười nói của những con người tràn đầy những ước mơ cùng nhiệt huyết mãnh liệt của tuổi thiếu niên. Nhưng về đêm, sân trường lại trở nên sâu tối đến đáng sợ.

Carol ngồi trên cổng lớn, phóng tầm mắt nhìn bao quát xung quanh, sân trường vắng lặng như tờ, ngay cả một tiếng gió lạnh thổi qua cũng không có. Bóng tối mịt mờ âm u như màn sương đen quỷ dị lan tràn khắp nơi, ánh sáng leo lét của những cột đèn chớp tắt chớp tắt bên vệ sân không đủ để soi sáng được bất cứ thứ gì nơi đây.

Carol hít sâu một hơi, khó khăn nuốt ực một cái, cảnh tượng như địa phủ âm trầm làm cô thấy rợn cả tóc gáy, hai chân ngồi xổm trên cổng lớn bất giác cứng lại, muốn động cũng khó động được. Đương nhiên, một thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi như cô khi gặp khung cảnh như này thật sự sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng là cô đã để quên cả xấp hồ sơ quan trọng còn đang lộn xộn trong phòng hội trưởng rồi, bây giờ mà không lấy về điều chỉnh lại khẳng định ngày mai cô sẽ bị hạ hạnh kiểm ngay!

Nhìn sân trường tối đen như mực trước mặt, lại nghĩ đến phòng Hội Đồng trang nhã lịch sự cùng cả tá giáo viên mặt nhẹ mày nặng, Carol đảo mắt suy nghĩ một hồi, quyết định phóng thẳng vào trường.

.

“Yêu là như thế nào?”

Alisa nằm dài trên một cành cây to, cặp mắt lười biếng như mèo vừa ngủ dậy mơ màng nhìn Carol. Những cảm xúc mà người thường có được, Alisa thật sự không hiểu nổi. Hạnh phúc mừng vui hay đau buồn phẫn hận, mọi cảm giác của cô đều tê dại kể từ ngày tận mắt nhìn thấy cả nhà bị sát hại trong một vụ cướp. Từ đó, cô sống vất vưởng như một u hồn, vì vẻ mặt quá u uất, vì con người phút chốc trở nên thâm trầm nên không một ai trong dòng họ đồng ý nuôi dưỡng cô. Vậy là đứa trẻ 11 tuổi đã sống một mình trong căn hộ lạnh lẽo với một người giúp việc tẻ nhạt làm việc theo giờ, cho đến năm cô 16 tuổi…

“Là như thế này”

Nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đặt trên trán làm Alisa bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ miên man. Cô ngơ ngẩn nhìn Carol cầm lấy bàn tay trắng ngà của mình chạm vào lồng ngực người nọ, cảm nhận được tiếng tim đập không theo nhịp của thiếu nữ trước mặt.

--Thình Thịch--

Nhịp đập nặng nề mang theo cả tình cảm sâu nặng chẳng thể đong đếm.

--Thình Thịch--

Nhịp đập hẫng nhanh mang theo niềm hạnh phúc lạ kì chẳng thể rõ ràng.

Hình như trong phúc chốc đó, Alisa có lẽ cũng hiểu được yêu là gì.


“Cộp Cộp”

Âm thanh giày nện lên nền đất lạnh lẽo vang vọng khô khốc làm Alisa tỉnh giấc. Cô khẽ ngọ nguậy, nhíu mày cáu gắt hừ nhẹ vì bị phá giấc ngủ, giấc mơ vừa nãy cô lại quên nữa rồi, phải nhanh chóng mộng mị tiếp thôi. Trong lúc mơ màng, Alisa quên béng mất mình đang nằm trên lan can trường, cô trở mình theo bản năng và khi cảm nhận được lực hút trái đất cùng tiếng hét thất thanh, Alisa mới giật mình tỉnh táo hoàn toàn.

.

Carol chợt có cảm xúc muốn giết chết người con gái này. Cơn giận dữ cùng hoảng sợ vô cớ điên cuồng cuộn trào trong lòng cô, ngay bây giờ, chỉ cần Carol thả tay ra thì cô gái đang treo tòn ten kia sẽ tan nát như búp bê sứ vỡ chỉ sau vài giây, nhưng cô không nỡ làm như thế.

Dùng hết sức của mình để kéo người con gái kia lên, đến khi cô gái đó chật vật leo được qua lan can, cả hai người đều nằm vật xuống đất mà thở hồng hộc.

“Em điên sao? Muốn chết lắm à? Thuốc ngủ không được sao? Nốc nguyên lọ là êm xuôi đó! Chúi đầu xuống tưởng ở dưới là bể bơi à? Hay em muốn nhuộm sân trường đỏ lè hả?”

Giở giọng hội trưởng hội học sinh ra mà quở trách đàn em, Carol phát hiện cô càng nói càng hăng, càng mắng càng chát nhưng nói bao nhiêu cũng không thể xả hết cơn tức trong lòng.

“Tôi…tôi không phải…” Cái lạnh thấu xương từ nền gạch như xuyên thẳng vào da thịt ám sâu vào xương tủy nhưng dường như Alisa không cảm thấy như thế, đôi mắt lục bảo chớp chớp như chột dạ “Chỉ là tôi…ừm…muốn ngủ”

Sự thật là thế, cô chỉ muốn ngủ thôi mà! Không hiểu vì sao, khi gặp người này thì Alisa không cảm thấy buồn ngủ nữa. Cô muốn cứ như vậy mở to mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt thật lâu thật lâu, càng nhìn càng có cảm giác hãm sâu vào đôi mắt trắng trong veo của người nọ.

Carol chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm con nhóc đang trưng vẻ mặt vô tội ngây thơ.

“Sao em không về nhà ngủ?”

Alisa cứng người một chút, ngay sau đó đáy mắt xanh lục như lóe lên ánh sáng kì quái, cô quay mặt đi tránh tầm nhìn của Carol. Giọng nói chợt run nhẹ.

“Vì nơi đó…” – “…lạnh…”

Nhà cũ bị dở bỏ, Alisa hiện sống một mình trong căn hộ đầy đủ tiện nghi ở một khu chung cư cao cấp. Vì không muốn phải mang tiếng “có họ hàng mà còn ở cô nhi viện”, một người chú đã nhận nuôi cô trên giấy tờ nhưng thật chất hằng tháng ông ta chỉ gửi tiền trợ cấp, gặp mặt một lúc cũng không dám. Hằng ngày đều thức dậy một mình, ăn sáng một mình, đi học rồi lại về, làm xong bài tập hoặc có khi chẳng thèm ngó tới rồi ngủ. Cuộc sống đơn điệu lặp đi lặp lại một cách cứng nhắc, cô như một con rô bốt được lập trình sẵn. Không biết trong suốt 5 năm cô đã sống như thế nào, chết lặng như một thây ma biết đi, nhưng hiện tại chính bản thân cô lại không thể tiếp tục cuộc sống đó nữa… Cứ như có gì đó đã thay đổi…

Chiếc áo khoác tay ngắn ngay lập tức phủ lên người Alisa, cắt phựt từng dòng suy nghĩ hỗn mang vắt chéo trong lòng. Trái tim như hụt nhịp, Alisa ngơ ngẩn nhìn Carol, tình cảnh hiện tại không hiểu sao lại quen thuộc đến thế?

“Ở đây cũng rất lạnh. Nếu em không ngại hay phiền… có thể…ừm… sang nhà tôi ngủ tạm đêm nay.” Carol cắn nhẹ môi trên, đôi mắt trắng tinh anh xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người trước mặt. Lại như nghĩ đến điều gì đó, cô vội bổ sung thêm “Nhà tôi chỉ có tôi và mẹ. Mẹ tôi hiện đã đi công tác rồi”

Mời một người lạ ngủ một đêm ở nhà mình là điều quá sức phi lí. Chẳng khác nào mời kẻ trộm mở két sắt, mà cũng không khác lắm đám lưu manh dụ dỗ con gái nhà lành. Carol biết với tình hình hiện tại, cô chẳng có lí do gì chính đáng để nói thế với Alisa cả, nhưng cô vẫn là nhịn không được mà mở lời. Từng chữ thốt ra từ giọng nói như dây đàn của cô bé này đều như kim châm vào tim Carol, khiến cô thấy đau xót…

Carol đứng dậy, vươn tay đỡ Alisa đứng cùng mình. Cô bé mê ngủ này nãy giờ cứ trưng ra gương mặt mơ mơ hồ hồ hết ngơ lại ngẩn, đôi mắt màu lục bảo như phủ sương mù dày đặc, là chính cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng như không hiểu lòng mình đang ngập tràn thứ xúc cảm quỷ quái gì.

Tâm can cô chợt thấy ấm áp hẳn, như có một luồng khí nóng dịu dàng lan rộng cả cõi lòng, sưởi ấm từng tế bào tưởng chừng đã chết lặng vì giá lạnh. Là vì hơi ấm từ áo khoác cô đang trùm, hay từ những lời nói ngập ngừng của người kia?

Alisa vô thức nhoẻn miệng cười, cô chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, chậm rãi gật đầu.

“Đành làm phiền chị…” Câu nói còn chưa kịp thoát khỏi môi, cả người Alisa bất chợt căng cứng.

CỘP.

Không chỉ Alisa, chính Carol cũng vậy. Thứ âm thanh bất thường chợt xuất hiện tại nơi này, trong không gian im ắng vắng lặng lại càng vang vọng hơn bao giờ hết.

Có người khác, không, là thứ khác, ngoài hai người họ, đang ở nơi này.

Từng cột đèn lập lòe mờ ảo trong sân trường liên tiếp tắt phụt, ánh sáng như bị nuốt trọn hoàn toàn vào bóng đêm sâu thẳm.



~0~



Sau khi anh dũng quyết liệt dứt khoát quay lưng với tủ truyện, máy tính và Ipad, Mizu kiên định ngồi vào bàn học, cắm đầu làm bài.

Nhà Mizu có hai tầng, phòng cô nằm ở tầng một, bài trí trong phòng rất thanh nhã dễ thương, sàn lát gạch bông trắng, tường phết sơn xanh nhạt, một tủ quần áo đứng cạnh giường ngủ bằng gỗ, một cái bàn học nhỏ xinh cùng giá sách trên bàn. Điều đặc biệt mà Mizu rất rất thích ở đây chính là phòng cô có một cái ban công nhỏ, mỗi khi vào phòng thì điều đầu tiên cô làm là đẩy tung hai cánh cửa màu mây, để không khí mát rượi tràn vào phòng mình, lúc đó cô sẽ hít thật sâu cho sảng khoái rồi chạy ra chăm sóc vài cây cảnh mà bản thân yêu thích.

Buổi tối, gió lạnh từ ban công thổi vào càng khiến không khí thêm mát mẻ. Mizu thuộc người ghét nóng thích lạnh, dù là mùa đông thì cô vẫn rất ít dùng lò sưởi. Khi bị mắng thì cô nàng láu lỉnh cười nói “mát mà~~”.

Dù vậy, điều đó chỉ đúng khi mọi thứ xung quanh cô sáng bừng. Đương nhiên, lúc tất cả các đèn từ ngoài đường đến trong phòng đồng loạt đình chỉ công tác, không gian phút chốc tối vụt như một con gì đấy to bự lắm đã nuốt trọn cả thành phố, Mizu sẽ cảm thấy cái “mát” mà cô thích thú nhanh như cắt trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

“Mẹ ơi!!”

Thất thần vài giây, Mizu gọi to vọng xuống. Đến khi nghe được tiếng đáp trả cùng lời an ủi của mẹ mình, cô nàng mới yên tâm một chút.

“Trên đầu giá sách có bật lửa và nến, con tạm thắp sáng đi. Cúp điện rồi”

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cố dẹp hết những tưởng tượng kinh khủng trong đầu như một ngón tay có móng sơn đỏ chót khều nhẹ cổ, Mizu mím chặt môi, bắt đầu sờ loạn xung quanh.

Một điều hiển nhiên, Mizu sợ ma.

Khi hai bàn tay xinh đẹp chạm vào giá sách, Mizu nhón nhón chân để với được lên đầu giá, sau một hồi vật vã mà cảm thấy không có kết quả, cô nàng dứt khoác leo hẳn lên ghế, nhướn người vươn tay sờ mó trên giá sách, khi chạm vào được một vật có cảm giác làm từ sáp, tim Mizu mới bình ổn lại một chút. Chưa tới 10 giây sau, cô đã tiếp tục vớ được đồ bật lửa. Lại qua thêm 10 giây nữa, cây nến trắng trên tay Mizu được thắp sáng.

Có được ánh sáng, mọi thứ xung quanh dần tỏ mập mờ, bản thân cũng lấy lại được bình tĩnh. Điều đầu tiên Mizu làm sau khi cầm nến là, đóng chặt cửa ban công lại. Đương nhiên, bởi vì cô không muốn có bất kì sinh vật không xác định nào bò vào được phòng của mình.

Ban công vốn luôn tươi sáng mát mẻ giờ chợt trở nên âm u khó dò. Tựa như đằng sau hai cánh cửa trắng là vực thẳm sâu hút không đáy vậy.

Đến khi tới gần cánh cửa mở toang, Mizu hít sâu một hơi, khí lạnh cùng áp lực nặng nề tràn vào phổi, bóp nghẹn lồng ngực cô.

Quả thật, có một “sinh vật” đang nằm chình ình ngay trên ban công nhà Mizu. Bình thường, điều mà cô có thể làm cũng là chắc chắn phải làm chính là hét lên rồi bỏ chạy. Nhưng không hiểu sao, một ý niệm kì lạ nào đó thôi thúc cô bước tới, chân trần chậm rãi nhưng liên tiếp giẫm lên từng viên gạch bông lát sàn, đến khi dừng trước “sinh vật” đó.

Giờ thì Mizu đã có thể nhìn ra được hình dạng của “sinh vật” thần bí này. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài màu vàng bết máu be bét, tay phải cô ta bấu chặt lấy vết thương sâu hoắm trên vai trái, vết thương sát cổ không ngừng rỉ máu, trào qua kẽ tay phải, trượt dài rồi nhỏ ton ton xuống sàn nhà. Đôi mắt nhắm chặt xem chừng đã bất tỉnh, hô hấp cô gái nặng nề từng cơn như ngực đang đeo chì.

Ánh nến lập lòe vụt lóe suýt tắt vì không gian thay đổi đột ngột, chủ nhân của nó ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi tay cầm tách đựng nến run rẩy lạ thường.
Đặt tách nến sang một bên, Mizu vội vã đỡ người con gái kia dậy, lại sợ động đến vết thương của cô ta, nhất thời tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Bao nhiêu suy nghĩ rối ren trong đầu không ngừng dấy lên, chồng chéo đan xen mắc rối một vò trong trí não, nhưng ngay sau đó, Mizu mạnh mẽ áp chế hết thảy, cố giữ cho mình bình tĩnh, một lần nữa thử đỡ người con gái kia dậy. Tay phải cầm lên tách nến còn đang cháy lách tách, tay trái khó khăn đỡ người, quàng tay cô gái nọ qua cổ mình, đến khi Mizu ngẩng mặt lên, cô chợt thấy một bộ móng vuốt nhọn hoắc đang bấu chặt vào lan can ban công, từ từ, một gương mặt nhìn như trẻ nhỏ thò lên, đôi mắt nó đen đặc sâu hoắm như bị ai đục lỗ, nó nhoẻn cái miệng rộng ngoác be bét máu mà cười khanh khách. Tựa như tiếng cười trẻ thơ đan xen tiếng móng tay ai cào trên bảng phấn.






Một đêm dài.

description[4rum Fic] Quên - Page 3 EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply