MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... Empty[Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
Title: Chỉ cần...
Author: thanhhuyen
Genre: SA (có lẽ XD)
Rating: hm~ mình chịu thôi~
Summary: Chỉ cần... một chút...

      "Chấm dứt đi"

      "Sao cơ?"

      "Chấm dứt đi"

      "Nhưng..."

      "Quá đủ rồi. Phải dừng lại thôi."

      Thời khắc mặt trời lặn, hai cái bóng lặng lẽ trải dài trên mặt đất.

      Một cái bóng quay đi, và một cái bóng nhìn theo...


=======
Đây là fic SA đầu tay, có gì mọi người thông cảm nhé!

Hiện tại do trục trặc kĩ thuật nên mình chưa thể đăng fic.

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
Định đăng lâu rồi mà không đủ can đảm...

=======

Chap 1:

      Cậu bé ngồi bên góc đường, lặng im. Gương mặt cậu trầm ngâm, trông như như đang suy ngẫm điều gì, bàn tay phải nhịp nhịp trên đầu gối, bàn tay trái đặt hờ lên vỉa hè. Gió thổi nhẹ, làm mấy lọn tóc vàng khẽ đung đưa. Đôi mắt xanh hấp háy...

      Những cơn gió dịu dàng... hệt như anh lúc ấy...

      Gió làm cậu nhớ anh tha thiết...

      Bất chợt cậu cúi mặt, và nước mắt bắt đầu rơi. Nước mắt đọng trên cặp kính gọng đỏ, làm tròng kính thêm hoen ố...

      Cậu đã khóc không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như thế nước mắt đều rơi mờ tròng kính. Cặp kính gọng đỏ thấm đẫm nước mắt cậu, cặp kính anh tặng cậu, cặp kính mang màu sắc anh yêu thích nhất...

     
--------

      - Cho em này.

      - Sao lại đưa kính cho em?

      - Kính của em cũ rồi, anh mua cho em cái mới, không thích à?

      - Thích chứ!


-------


      Ngày ấy anh luôn bên cậu, luôn luôn! Anh là người cho đứa trẻ mồ côi như cậu một bờ vai, một chỗ dựa...

      Anh cứu lấy đôi mắt cậu, cho cậu biết thế giới của ánh sáng đẹp đẽ đến nhường nào...

      Anh vuốt tóc cậu khi gió thổi bay, anh ôm cậu mỗi khi trời giá rét...

      Với cậu, anh là duy nhất. Với cậu, anh là tất cả...


-------

      - Chấm dứt đi

     - Sao cơ?

     - Chấm dứt đi!

     - Nhưng...

     - Quá đủ rồi. Phải dừng lại thôi.

     Thời khắc mặt trời lặn, hai cái bóng lặng lẽ trải dài trên mặt đất.

     Một cái bóng quay đi, và một cái bóng nhìn theo...


-------


      Ngày ấy anh luôn bên cậu, luôn luôn!

      Nhưng... giờ anh đi rồi...

      Cậu bé gục xuống bên góc đường, bàn tay trái gác trên vỉa hè ngả xuốn, ướt đẫm, đỏ tươi...

      Cậu bé nhắm mắt...

      "Kết thúc đi"


=======

Ban đầu là Dan với Shun, nhưng coup ý nhều quá rồi~~~
Và rồi chẻ nảy ra "ý tưởng lạ" khi phát hiện ra gọng kính ai kia có mào đỏ thực sự cuồng mào đỏ cmnr  =)) 
Fic thứ hai, ờ thì là fic SA đầu tay, đời chẻ mới hai lần đọc SA, kinh nghiệm chưa có, chap cũng chả dài~~~
nên mong bà con cô bác thẳng tay vào  =))  mà thực ta cũng đã thấy cái fic này nó SA chỗ nào đâu ta  =)) 

p/s: Bạn nào đọc khúc
      "Những cơn gió dịu dàng... hệt như anh lúc ấy...

      Gió làm cậu nhớ anh tha thiết..."
mà nghĩ đến Shun thì giơ tay~~~

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
le đoán cp: Komba x Marucho( ´∀`)
cậu bé ngồi lặng thinh với nỗi lòng đong đầy những suy tư giữa 1 khung trời lộng gió, được những cơn gió ôm lấy mà cảm giác như hơi ấm người đó vẫn đang phảng phất đâu đây, vẫn ở bên mình với cái hoạt bát mà dịu dàng ấy, vẫn cười tươi như nắng nhưng không vụt tắt những cử chỉ ân cần, như chiếc kính cậu đang đeo là kỉ vật duy nhất người đó để lại rồi quay bước ra đi, chỉ là 1 chiếc kính nhưng cũng là 1 kỉ niệm, 1 kỉ vật mà người ấy trao cùng nụ cười và cả những phút giây hạnh phúc của cả hai, và dường như đó cũng là những kỉ vật ngọt ngào cuối cùng khi người đó buông cho cậu những câu chữ lạnh lùng và sắc nhọn, chỉ là 1 cuộc đối thoại chưa đầy 1 phút nhưng nó đủ trở thành con dao găm sắc nhọn xuyên thủng cậu, để lại trong tim cậu 1 lỗ hổng đang dần bị đục khoét, để nước mắt cậu tràn mi, để cậu gục xuống, để đẩy cậu xuống trong tình cảnh đơn côi lẻ bóng
có điều đoạn cuối là bị tông a?( ´∀`)
viết SA thì đại khái cũng như viết chuyện tình cảm bình thường thôi mà ~ điểm khác biệt là phái yếu trong SA, hay còn được gọi là uke, thì chỉ cần không xây dựng họ quá ẻo lả, quá mềm mỏng như con gái đa phần là được ~ tất nhiên cũng có thể xây dựng những uke mềm mỏng, nhưng phải thật khéo, mềm mỏng nhưng vẫn phải nam tính, mềm mỏng nhưng vẫn phải ra dáng con trai, nếu không thì chẳng khác nào chuyện tình cảm nam nữ bình thường cả, vậy là hỏng ~ cậu yên tâm là 4rum mình có rất nhiều fic SA hay, nếu cậu cần thì tớ có thể giới thiệu cho cậu vài fic để cậu học hỏi thêm na~

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
Com fic cho nee ~

Thế là bé Marucho lùn lùn đáng yêu lại lên sàn =))

Về phần miêu tả thì em thấy nee tả hay và hợp với tâm trạng của nhân vật. Đó là một cơn mưa buồn ~

Về nội dung thì làm cho em khá là hồi hộp ~ Cái kết thúc như vậy với một đứa trẻ mồ côi là quá bất ngờ và phũ phàng ~

Phần cuối chap thì nee cần miêu tả sâu thêm chút nữa ~

Chap này ngắn nhưng nee đã khắc họa đc nội tâm nhân vật, và trên hết là em có thể thấy được nee có tay nghề viết fic SA buồn =))

*chỉ cái p/s* *giơ tay*
Em là đứa nghĩ người đó là anh Shun =))

Em ủng hộ fic này :"3 Rất hóng chap :3
*ôm phong bì* *chạy*
Em bị lây bênh của K từ bao giờ thế lày :=))

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
thanks mọi người đã com fic a~
@K: xao cậu lại nghĩ là Komba? tớ không đủ trình  =)) 
và xao cậu lại nghĩ là tông xe? chài ai mình đã viết cái kiểu gì vại chài?!

@Meo: thì tại nee thấy bé ít đất diễn quá mà~
cơ mà em nhìn ra mưa ở đâu rứa?


=======

Chap 2:

      Cậu bé tỉnh dậy trong một căn phòng thuần sắc trắng. Tường sơn màu trắng, khăn trải giường trắng, cả bình hoa bên giường và tấm rèm cửa cũng đều màu trắng. Cửa sổ và cửa phòng đóng kín, khung gỗ trắng im lìm.

      Trắng như nhà xác...

      Đột ngột, cửa mở. Người thanh niên mặc áo trắng bước vào. Cậu bé sững sờ...

      Mái tóc nâu ấy...

      - Cậu tỉnh rồi à?

      Không, không phải anh...

      Cậu bé cúi xuống, nhìn lớp băng trắng quấn quanh cổ tay mình, im lặng...

      - Cậu dại dột quá, dù sao thì...

      - Anh cứu tôi?

      - ... À... ừ, tôi thấy cậu nằm ở góc đường...

      - Tôi không mượn anh! - Cậu bé nhảy khỏi giường. Cậu bỗng loạng choạng, ngã xuống.

      - Cẩn thận! - Anh lao đến đỡ lấy cậu. - Cậu vừa mất máu rất nhiều, đừng cử động mạnh thế...

      - BỎ TÔI RA! -Cậu gào lên, xô mạnh anh. Cả hai cùng ngã xuống sàn, lớp băng quanh cổ tay cậu chớm sắc đỏ.

      Cậu loạng choạng đứng dậy, loạng choạng bước đi, rồi lại loạng choạng ngã xuống. Không! cậu phải đi! Cậu không muốn sống thế này nữa! Sống thêm một phút là nhớ anh một phút, là từng lời anh nói cứa sâu vào lòng cậu, là tim cậu đau đến muốn vỡ tan...

      Cậu không muốn đau đớn thêm một giây nào nữa, không muốn sống thêm một giây nào nữa!

      Cậu lại đứng lên, cậu lại ngã xuống...

      Anh nhìn cậu, ánh mắt thật buồn...

      - Tội nghiệp... Choji...


***


      Cậu bé lại tỉnh dậy, vẫn căn phòng ấy, trên giường. Cậu ngồi dậy, nhích chân...

      "leng keng"

      Sợi xích nhỏ trắng xoá nối chân cậu với chân giường phát ra tiếng kêu khe khẽ.

      "Con người này... Chết tiệt! Anh ta muốn cái gì ở mình cơ chứ?!"

      Cửa lại mở, người lại vào, cùng một người, với ly sữa trên tay.

      - Tôi vừa định gọi cậu - thấy cậu đang trừng mắt nhìn mình, anh nói - đừng trách tôi. Là một bác sĩ, tôi phải làm tất cả để đảm bảo về tính mạng và sự hồi phục cho bệnh nhân của mình.

      - Ai? Ai là bệnh nhân của anh?

      - Cậu. - Anh đáp gọn - Dù sao thì, uống chút sữa nhé. Sữa pha mật ong.

      Sữa pha mật ong...


-------

      - A~ ngon quá~

      - Thấy chưa, anh bảo là em sẽ thích mà~~~


-------
 

      - Dẹp đi! Tôi không cần! - Cậu nói

      - Chà, đây là một trong những thứ giúp lên dây cót tinh thần nhanh nhất đấy. - Anh đáp.

     
-------

      "Một ly sữa pha mật ong hoặc một cốc chocolate nóng chính là liều thuốc tinh thần tuyệt vời"

-------


      Chết tiệt!...

      Tại sao... Sao anh ta lại giống anh đến thế?!...

      Cậu bé giơ tay đón lấy ly sữa, nhấp một ngụm. Ngọt...

      Chết tiệt! Cả pha sữa mà cũng giống thế này... Chết tiệt... Chết tiệt!!!

      Nước mắt lại bắt đầu rơi...

      Choang!!!

      Ly sữa nóng đập vào thành giường, vỡ tan...

      Trước con mắt ngỡ ngàng của anh, cậu bé đưa mảnh thuỷ tinh vỡ lên cổ...


=======

Tình hình là chẻ tự kỉ...
Mời bà con thẳng thừng và chọi gạch thẳng tay~

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
Com fic cho nee yêu quý đây ~

*nhìn phần trên cùng của chap* *vuốt mặt*
Em nhầm rồi, đó là nước mắt *le 1 con loạn thị* =.="

Thôi vào vấn đề chính đi ~

Chap của nee ngắn, diễn biến ổn, không quá vội.

Mái tóc nâu ấy...


~* Chỗ này em đoán cp là Dan x Marucho =))

Phần miêu tả thì em thích nee miêu tả căn phòng trắng như cái nhà xác, dây xích chân, áo của cậu bác sĩ nhìn nó lạnh lẽo và phù hợp với nội tâm nhân vật. Cho em thấy được nỗi nhớ cũng như là vết thương lòng bị rướm máu của Marucho khi nhớ lại những kỉ niệm đẹp với Dan (em đoán vậy thôi).

Về phần hội thoại thì cách nói chuyện của cậu bác sĩ không giống Dan nhưng cũng đủ để Marucho nhớ về Dan qua từng sự vật. :)) Còn về cách miêu tả cử chỉ trong khi nói chuyện thì em nói ít thôi: ngắn gọn mà hay.

Có 1 số lỗi nhỏ nữa neh~

Cậu loạng choạng đứng dậy, loạng choạng bước đi, rồi lại loạng choạng ngã xuống

~* Câu này nee lặp hơi nhiều nè, nên sửa là: "Cậu đứng dậy, loạng choạng bước đi rồi ngã xuống"

Cậu lại đứng lên, cậu lại ngã xuống...

~* Câu này cũng thế ạ~

Nee chỉ cần chỉnh phần này lại thôi, các phần khác tương đối ổn rồi ^^~
Em chỉ com đến đây thôi :3
Mà nay hình như em hơi khó tính... ='=

*giựt tem* em hóng chap nha *ôm* ~









description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
vậy ra là Marucho đã quyết định tự tử, bởi lẽ cậu bé đã quá đau đớn, dường như đối với cậu thiếu đi người ấy là mất đi tất cả, và cuộc sống không có người đó thì không còn ý nghĩa gì nữa. nhưng, liệu tự tử có phải cách hay nhất hay không, dù rằng người đó đã ra đi, nhưng việc lựa chọn cái chết cũng rất giống như đang trốn tránh khỏi con đường của chính mình vậy. bởi không cuộc đời nào là toàn vẹn, mỗi con người sẽ luôn phải trải qua nhiều mất mát, nhưng bên cạnh đó Thượng Đế cũng đã gửi đến cho ta rất nhiều điều, tự tử như thể chối bỏ tất cả những gì mình được ban tặng vậy. Marucho đáng thương, nhưng cũng đáng trách, đau khổ cũng là tất yếu mà thôi, đau khổ rồi sẽ đi qua và hạnh phúc sẽ lại đến, nhưng chết một lần thì sẽ không thể làm lại được nữa. khi đau khổ người ta hay đi vào cùng quẫn mà có những hành động thiếu chín chắn, đáng trách thật đấy, nhưng cũng lại vô cùng đáng thương
tỉnh dậy, như thể vừa sống lại sau cái chết, và đối mặt với hiện thực người đó đã ra đi, lại một người nữa xuất hiện, là do hai người quá giống nhau, hay chính những kí ức cũ vẫn đeo bám lấy Marucho, để rồi lầm tưởng những điều tốt đẹp ấy vẫn còn vương với thực tại? người muốn tự tử được cứu thì sẽ vô cùng đau đớn, bởi muốn chết mà chẳng thể chết, không muốn sống mà lại phải sống, nhưng sau cùng thì, dù sao họ cũng đã được cứu khỏi rơi vào con đường sai lệch. tâm trang lúc đó, Marucho trông ra thì có vẻ như đang tức giận, nhưng thật chất là để che giấu nỗi đau, một vì tự tử không thành, một vì người bác sĩ đó thật sự quá tốt, và những điều tốt đẹp lại khiến cậu nhớ đến anh. cậu nghĩ rằng cái chết có thể giải thoát cho mình, bởi cậu rối bời trong đau khổ, nhưng liệu cậu có biết, nếu như cậu cũng chết đi rồi, thì ai sẽ là người nhớ đến cả hai đây? càng nhớ, cậu càng đau, chính vì thế mà cậu đã không suy nghĩ thông suốt, để rồi mảnh sứ kề đến tận cổ, cậu sẽ lại còn làm gì nữa đây, cậu không biết rằng cậu chỉ đang tự khiến mình thêm đau đớn mà thôi

hành văn của cậu vẫn ổn nhưng diễn biến vẫn nhanh quá, đôi khi những dấu chấm than lại không khiến lời văn mãnh liệt mà lại làm nó trở nên vội vàng, bởi cảm xúc đi chưa đến nơi, những điểm khiến Marucho liên tưởng về quá khứ chưa được sâu, nên miêu tả thêm để có thể thấy rõ điều gì đã khiến cậu bé càng thêm nhớ về người đó. và chỉ khi cảm xúc đã đến nơi, chỉ khi hành văn vừa đủ để tái hiện mọi hình ảnh và cảm xúc, thì những dấu chấm than mới trở nên mãnh liệt, mới khiến cảm xúc thêm đớn đau, mà không có vội vàng ~

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
Chap sô ngắn ;;A;; 
Diễn biến khá nhanh, ở chap 1 tôi thấy có vài câu có dấu chấm than nhưng với tôi thì không được hay cho lắm vì như lời Cáo, nó làm diễn biến vội vàng, nhanh đi và làm cho câu văn cụt ngủn khó hiểu, đọc qua chap 1 tôi cảm thấy tội nghiệp cho Marucho, sự đau đớn của Marucho vì bị thất tình =)) nhưng đồng thời tớ cũng cảm thông cho bé ấy qua chap 2. Một người rất giống đến từng cử chỉ hành động thậm chí là giống cả cách pha mật ong, và tôi cũng cảm thấy là điều đó sẽ giúp an ủi Marucho~ người cũ không đi sao người mới lại đến được neh? ~ =))))))))

Lời văn ổn nah~ nó kích thích tôi phải tìm hiểu phần kế tiếp của sự việc, dùng đầu óc để suy nghĩ những việc tiếp theo~ tôi rất thích những lối hành văn như vậy nah~ nhưng cô cũng bị lỗi lặp từ nah~ loạng choạng nhiều quá nhưng như vậy cũng không sao~ nói thật ở chỗ loạng choạng tôi đã hố một vố vì cứ tưởng cậu lặp loạng choạng tới hai lần nhưng đọc hết câu thì tớ mới thấy rằng không phải =))))) lặp như vậy để câu văn thêm hay hơn neh?~ 

Hóng chap mới~

description[Bakugan fanfic] Chỉ cần... EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chỉ cần...

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply