MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Oneshort fic] Cây Táo Empty[Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
Title : Cây Táo
Author : Kumiho Tsubasa
Rating : K
Note : nảy ý tưởng trong 5s, hoàn thiện cốt truyện trong 20’ và viết thành fic trong 1 buổi tối => kỉ lục của ta / ´`) bắt nguồn từ 1 tấm fanart tình cờ thấy ( ´∀`)
Summary : trước lời nguyền của cây táo, chàng hoàng tử sẽ phải làm gì?
 
 
 
Ngày xửa ngày xưa, từ rất lâu rồi, ngay giữa con đường nối liền từ những thôn xóm nghèo đói nhất đến những dinh thự nguy nga nhất, có một cây táo.
 
Không ai biết cây táo ấy có từ bao giờ, mà chỉ mơ hồ biết rằng đã có một người từng nói từ thở còn rong chơi bắt bướm cho đến khi êm ấm trên giường chờ ngày ra đi, cây táo đã luôn ở đó.
 
Càng kì lạ hơn, nếu đó là một cây cổ thụ thì không nói, nhưng đây lại là một cây táo rất nhỏ, mà nếu có một cậu thanh niên nào tới gần thì cũng chỉ nhỉnh hơn đỉnh đầu cậu ta một chút xíu.
 
Cây táo bé nhỏ này cũng không có lá, quanh năm bốn mùa đều trơ trụi cái thân gầy guộc, không chết, không lớn, cứ thế mà tồn tại như một sự ấn định.
 
Và điều khiến người ta biết đó là cây táo, vì ở nhành thứ hai bên trái của nó có một trái táo, căng mọng một màu đỏ quyến rũ tới tuyệt vời.
 
Nhiều người bị cuốn hút đã thử tìm mọi cách để ngắt trái táo xuống, nhưng mãi, mãi rồi, nó vẫn cứng đầu mà không chịu thuộc về ai cả.
 
Quanh năm suốt tháng, cây táo gầy gò vẫn tiếp tục chôn chân một mình trên con đường hẻo lánh, chỉ có độc sắc đen của cành và sắc đỏ của quả, như một pho tượng, mặc cho thiên nhiên có đổi thay.
 
.
 
Suốt 16 năm trời ròng, xuất hiện một chàng hoàng tử từ phương xa đến, nổi tiếng hiếu kì và thích đi chu du, tìm hiểu những điều bí ẩn mà thiên hạ chưa lí giải được.
 
Nghe đồn có cây táo lạ, chàng cùng thuộc hạ vượt cả ngàn dặm, dù trời đất hiểm trở, chàng vẫn không khỏi háo hức muốn tận mắt chứng kiến cây táo thần kì nọ.
 
Cây táo cứ như một điểm du lịch, hàng năm cũng cả ngàn người tìm cách đến xem, nhưng cũng không ít ý kiến cho rằng đó là điềm đen đủi, khuyên hoàng tử tránh xa.
 
Nhưng không gì ngăn cản được chàng, chính chàng cũng không lí giải được cảm giác háo hức này, và cuối cùng, chàng hoàng tử của chúng ta đã tới nơi.
 
Trên con đường hẻo lánh, có lẽ hôm nay là ngày may mắn của chàng vì không có vị du khách nào cũng tò mò như chàng, và thấp thoáng trong làn sương sớm, chàng đã thấy nó.
 
Thân gầy guộc, trơ trọi không một màu xanh, cây táo bé nhỏ chỉ với độc một quả vẫn ung dung lạnh lùng tới ngạo mạn, sừng sững một mình tới 16 năm trời mà không ai làm gì được.
 
Chàng xuống ngựa, giao lại cho thuộc hạ quản lí, rồi rảo bước, để đế giày mòn trên thứ bụi phàm tục, và tới gần bên cây táo.
 
.
 
[ Xin chào ~ ]
 
Chàng làm động tác cúi chào, như thể đang trò chuyện với một vị quan chức quý tộc nào đó hết sức cao sang vậy.
 
[ Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi ~ ]
 
Người thuộc hạ trung thành của hoàng tử buộc hai con ngựa bên gốc cây gần đó, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
 
[ Nghe kể thôi ta cũng thấy hào hứng, giờ đây đứng trước ngươi rồi, ta vui lắm ~ ]
 
Đôi khi hoàng tử cũng bị cho là lập dị, bởi cách chàng tìm đến những nụ cười rất khác lạ so với mọi người.
 
[ Ngươi quả thật rất kì lạ như những lời đồn, nhưng, cũng rất đặc biệt ~ ]
 
Chàng ngồi khoanh chân, một tay đỡ cằm, nhìn chăm chú cây táo bằng ánh mắt của một chàng trai đang yêu.
 
[ Ta biết hành động của ta thật kì quặc, nhưng, ta tò mò lắm ~ ]
 
Người thuộc hạ ngắm nhìn chàng từ xa, chưa bao giờ chàng trông vui đến vậy, và điều đó thật tốt, thật tốt..
 
[ Tại sao ngươi lại thần kì đến vậy ?~ ]
 
Lời chàng vừa dứt, lập tức những cành cây đung đưa.
 
.
 
[ Hoàng tử, ngươi có nghe thấy ta không ? ]
 
Chàng giật thót tim, ngó ngang ngó dọc tìm kiếm chủ nhân của giọng nói bí ẩn vừa rồi.
 
[ Vậy là ngươi có nghe thấy ]
 
Chàng hoàng hồn, từng nhịp đập bên trong lồng ngực tăng đến hối hả, hai con ngươi khe khẽ ngước lên.
 
[ Và là người đầu tiên nhất có thể nghe thấy ~ ]
 
Cái buốt chạy dọc sống lưng, cơn rùng mình thoáng qua nhanh đến mức chàng chưa kịp thấy, nhưng rồi, nó chợt biến mất.
 
[ Quả là phép màu thần kì ~~ Cây táo có sự sống ~~ ]
 
Trái ngược hẳn với ban nãy, chàng reo lên như một đứa trẻ mới được quà, khuôn mặt cứ vô thức trở nên rạng rỡ.
 
[ Đứa trẻ này … ta nên vui hay buồn đây nhỉ ~ ]
 
Từng âm vực điềm đạm từ từ lọt trọn vào tai hoàng tử, một giọng nói lạnh tựa nước đá.
 
[ Giờ chúng ta đã nghe được nhau rồi, giờ ngươi sẽ kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với ngươi được chứ ?~~ ]
 
Nhưng vẫn không biết vì điều gì, đối với hoàng tử, nó còn tuyệt vời hơn cả tiếng đàn tuyệt nhất.
 
[ Nếu như, ngươi sẵn sàng ]
 
.
 
Cây táo ấy là một sinh vật ngạo mạn, cắm rễ ngay giữa đường mà cản trở sự thuận tiện trong đi lại vốn có của con đường thông từ bản làng tới thành thị.
 
Cây táo ấy là một sinh vật dơ bẩn, bất cứ ai từng đi qua gốc cây của nó thì không sớm thì muộn, không lớn thì nhỏ, sẽ có một buổi gặp mặt thân thiết với cái thứ gọi là tai-nạn.
 
Cây táo ấy là một sinh vật đáng thương, phép màu và sự âm u ngưng đọng đã giáng xuống đầu nó những lời nguyền rủa nhẹ nhàng nhất mà cay độc nhất.
 
Chỉ khi nào, chỉ khi nào, cây táo sa vào lưới tình mụ mị, và khiến kẻ vô tình quăng lưới ấy cũng mắc vào tơ nhện do mình vây chăng, thì chỉ khi đó, cây táo mới được giải thoát khỏi thời gian.
 
.
 
Trái tim chàng trai mới tuổi trưởng thành, mạnh m,ẽ ra dáng một nam nhi, nhưng không hụt đi khả năng biết rung cảm và loạn nhịp.
 
Rễ cắm sâu được đào xới cẩn thật không đứt mẩu nào, gói gọn trong chiếc túi nhỏ và chất lên xe kéo một cách cẩn thận.
 
Nhánh đường ấy thông thoáng như xưa, và câu truyện chuyền miệng bí ẩn đã theo cái vật chứng sống lội qua cả vạn dặm.
 
Tiếng vó ngựa đều đều từng ngày, mồ hôi nhỏ giọt và lương thực vơi dần, chẳng mấy chốc, trước mắt họ là những dãy tường ốp đá cẩm thạch.
 
.
 
[ Lối này, thưa ngài công tước ~ ]
 
Vị hoàng tử  ấy cho rằng đây là điều mình cần làm và điều mình phải làm.
 
[ Nó nhỏ quá, thế này khó mà thích hợp với khu vườn của tôi ]
 
Dù chàng không thực sự chắc chắn cây táo đang cảm thấy thế nào về điều này.
 
[ Vậy, còn ngài bá tước thì sao ?~ ]
 
Nhưng chàng nghĩ rằng đây là cách tốt nhất, điều mà chàng có thể thực hiện được.
 
[ Cái cây này khá thú vị, nhưng tiếc là tôi lại thích giống cây leo hơn ]
 
Dẫu sao thì, nơi chàng sinh sống cũng là một trong các vương quốc có mối quan hệ rộng nhất.
 
[ Công nương, xin mời theo ta ~ ]
 
Các thuộc hạ trung thành của chàng cũng không thể không giúp đỡ một tay.
 
[ Ta e là ta thích những cây hoa lộng lẫy kiêu sa hơn ]
 
Họ đều là những con người thích làm đẹp cho đường đời mình bằng cây cỏ.
 
[ Thưa ngài, ngài thấy thế nào ?~ ]
 
Và biết đâu, biết đâu, biết đâu, biết đâu, biết đâu rằng …
 
[ Trông nó ốm quá, không biết nó có bệch gì không ]
 
Biết đâu rằng, trong số đó, sẽ có một người sẽ trở thành vị cứu tinh cho cây táo đáng thương.
 
.
 
Cánh cửa khổng lồ khép lại, và bầu trời cũng khép tấm màn trong suốt tối màu đính đầy cườm lấp lánh, chân trời nhòe sắc và ánh sáng tắt tụt, mọi thứ đều trở nên im lìm.
 
Căn phòng rộng như một cái sân lớn, ngồi bệt xuống mà buông tiếng thở dài ngay cạnh chiếc chậu, một tay quệt mồ hôi, tay kia chống xuống sàn nhà bóng loáng thấy được cả mặt mình, lại thở dài.
 
Số ngày đi mất đã không đếm được trên đầu ngón tay nữa, hi vọng và phấn khởi dường như đã bị thời gian bào mòn cho hao tổn, để lại những lúc thẫn thờ một mình mà chẳng nói lên lời.
 
Cành cây đen kịt, trái quả mọng đỏ, dường như nó không mấy kì vọng vào những cuộc gặp đó, quá đông người và bầu không khí ồn ào thực sự không mấy khiến nó hài lòng.
 
Mỗi lần cái bóng đỏ lóe lên từ chân trời là lại có cả chục cuộc gặp được lên lịch sẵn, và khi mảnh kim loại khuyết bạc lên cao thi căn phòng lại bừa bộn mớ giấy với những cái tên được gạch đi một cách thất vọng.
 
[ Nếu như suốt đời này ta không thể tìm được người đó ? ]
 
[ Thì từ nay cho tới về sau ngươi có thể ở với ta …~ ]
 
.
 
Một ngày nọ, hoàng tử ngừng việc mời những người yêu thích cây cối đến, dẫu sao thì chàng cũng nghĩ nên ngừng công việc một thời gian để cả mình, các thuộc hạ và cây táo được nghỉ ngơi.
 
Dù đã nghe dân gian kể, rằng không một ai chăm bón, và dù thiên tai bão bùng có cuốn trôi cả một ngôi làng, vẫn không thể khiến một ngọn rễ của cây táo bật lên, chàng vẫn không sao có thể mặc kệ.
 
Qua những ngày rồi, hoàng tử có học hỏi được một số kinh nghiệm trong việc chăm sóc cây cối, và, mình đang mang cây táo về tới tận đây, có lẽ nào lại mặc kệ cho nó như một pho tượng trang trí ?
 
[ Ngươi không định bỏ mặc ta như một món đồ trang trí sao ?~ ]
 
[ Trông ta như có thể làm điều đó sao ?~~ ]
 
.
 
Ban ngày để nó ngoài ban công, cho nó được tắm mình trong ánh mặt trời, về đêm đưa nó vào trong phòng, để cái giá lạnh không đổ xô tạt thẳng vào thân nó nữa.
 
Bón, tưới, trò chuyện, thi thoảng hoàng tử cũng cho gọi một dàn nhạc tới tận phòng chơi cho mình nghe, và cũng là, để cho cây táo nhỏ biết sống có thể thưởng thức.
 
Thường thì cảm hứng chỉ đến vào những ngày đầu tiên, và càng về sau nó lại càng hao hụt và rồi cuối cùng biến mất, nhưng trong trường hợp của chàng thì có vẻ là không.
 
Những ngày đầu chàng còn đi đi về về suốt ngày, những việc duy nhất chàng làm chỉ là dịch chuyển cái cây từ trong phòng ra ngoài vào sáng, và từ bên ngoài trở lại phòng khi đêm buông.
 
Nhưng giờ, chàng đã cho thuộc hạ nghỉ sớm mà tự tay chăm sóc cây táo nhỏ, sáng chàng cố nán từng phút ở lại phòng, và tối cố nhanh từng giây về với nó.
 
Theo nghĩa tiêu cực, thì dường như công việc của chàng đang càng ngày càng bị trì trệ, nhưng nếu có ai nhìn vào mặt tích cực, thì những ngày này hoàng tử đang rất vui.
 
Chàng rất vui, không, có khi còn nhiều hơn cả những niềm vui bình thường của một người thích chăm sóc cây.
 
Còn nhiều hơn thế.
 
Và có lẽ, dường như, không chỉ có chàng là ngày nào cũng rạng rỡ một nụ cười.
 
.
 
Và đồng hồ cứ thế không ngừng chạy.
 
.
 
Cây táo ấy là một sinh vật ngạo mạn, cắm rễ ngay giữa đường mà cản trở sự thuận tiện trong đi lại vốn có của con đường thông từ bản làng tới thành thị.
 
[ Hoàng tử, ngươi nghĩ thế nào về ta ? ]
 
Cây táo ấy là một sinh vật dơ bẩn, bất cứ ai từng đi qua gốc cây của nó thì không sớm thì muộn, không lớn thì nhỏ, sẽ có một buổi gặp mặt thân thiết với cái thứ gọi là tai-nạn.
 
[ Ngươi là một cây táo vô cùng đặc biệt, và là người bạn vô cùng đặc biệt của ta ~ ]
 
Cây táo ấy là một sinh vật đáng thương, phép màu và sự âm u ngưng đọng đã giáng xuống đầu nó những lời nguyền rủa nhẹ nhàng nhất mà cay độc nhất.
 
[ Chỉ có vậy thôi sao ? ]
 
Chỉ khi nào, chỉ khi nào, cây táo sa vào lưới tình mụ mị, và khiến kẻ vô tình quăng lưới ấy cũng mắc vào tơ nhện do mình vây chăng, thì chỉ khi đó, cây táo mới được giải thoát khỏi thời gian.
 
[ Không, còn nhiều hơn thế ]
 
.
 
Trái tim chàng trai mới tuổi trưởng thành, mạnh m,ẽ ra dáng một nam nhi, nhưng không hụt đi khả năng biết rung cảm và loạn nhịp.
 
[ Nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào ?~ ]
 
Rễ cắm sâu được đào xới cẩn thật không đứt mẩu nào, gói gọn trong chiếc túi nhỏ và chất lên xe kéo một cách cẩn thận.
 
[ Ta sẽ buồn lắm ~ ]
 
Nhánh đường ấy thông thoáng như xưa, và câu truyện chuyền miệng bí ẩn đã theo cái vật chứng sống lội qua cả vạn dặm.
 
[ Vì đã mất đi một cái cây cảnh ?~ ]
 
Tiếng vó ngựa đều đều từng ngày, mồ hôi nhỏ giọt và lương thực vơi dần, chẳng mấy chốc, trước mắt họ là những dãy tường ốp đá cẩm thạch.
 
[ Không, vì đã mất quá nhiều ~ ]
 
.
 
Ngày xửa ngày xưa, từ rất lâu rồi, ngay giữa con đường nối liền từ những thôn xóm nghèo đói nhất đến những dinh thự nguy nga nhất, có một cây táo.
 
[ Hoàng tử, với ngươi, ta ở vị trí nào ? ]
 
Suốt 16 năm trời ròng, xuất hiện một chàng hoàng tử từ phương xa đến, nổi tiếng hiếu kì và thích đi chu du, tìm hiểu những điều bí ẩn mà thiên hạ chưa lí giải được.
 
[ Một vị trí rất quan trọng ]
 
Mỗi lần cái bóng đỏ lóe lên từ chân trời là lại có cả chục cuộc gặp được lên lịch sẵn, và khi mảnh kim loại khuyết bạc lên cao thi căn phòng lại bừa bộn mớ giấy với những cái tên được gạch đi một cách thất vọng.
 
[ Như một vật sở hữu quan trọng ?~ ]
 
Qua những ngày rồi, hoàng tử có học hỏi được một số kinh nghiệm trong việc chăm sóc cây cối, và, mình đang mang cây táo về tới tận đây, có lẽ nào lại mặc kệ cho nó như một pho tượng trang trí ?
 
[ Không, chỉ là, quan trọng rất nhiều ]
 
.
 
Ngày xửa ngày xưa …
 
[ Ta … là gì của ngươi ?... ]
 
Có một cây táo …
 
[ Là … rất nhiều … ]
 
Và một chàng hoàng tử …
 
.
 
Vào một ngày, hoàng tử tỉnh giấc, chợt nhận ra đã nằm lạnh lùng trên tấm gương trải dài mặt dưới của căn phòng, là trái táo đỏ mọng tuyệt đẹp, và cái thân cây đổ gục trong mục rữa.
 
.
.

 

description[Oneshort fic] Cây Táo EmptyRe: [Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
Hm~

nảy ý tưởng trong 5s, hoàn thiện cốt truyện trong 20’ và viết thành fic trong 1 buổi tối => kỉ lục của ta (/ ´∀`) bắt nguồn từ 1 tấm fanart tình cờ thấy ( ´∀`)


CẬU ĐÙA TỚ ĐẤY AH!

cái fic này nó có một sự bi ai nhất định~
cũng có một số lỗi chính tả và lỗi dùng từ nhất định~ cụ thể chỗ nào thì... tớ lười nói ra ah =)) 

một câu chuyện thú vị về tềnh êu của một chàng hoàng tử với một cây táo, một kết thúc viên mãn mà cũng chẳng hề viên mãn bởi nỗi đau và cái giá phải trả cho sự giải thoát của cây táo~

dù sao thì, tớ phục cậu rồi đấy người và cây~ *ôm tim*

Spoiler :

cơ mà ra chap cái 4rum fic nhanh lên...

description[Oneshort fic] Cây Táo EmptyRe: [Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
Phong bì~~~
Đầu tiên là lỗi chính tả :v =)))))))))
có một người từng nói từ thở còn rong chơi bắt bướm

Trái tim chàng trai mới tuổi trưởng thành, mạnh m,ẽ ra dáng một nam nhi


Sao trò lại có cảm giác vị thuộc hạ đơn phương hoàng tử nhỉ =))))))
Người thuộc hạ ngắm nhìn chàng từ xa, chưa bao giờ chàng trông vui đến vậy, và điều đó thật tốt, thật tốt..

Cơ mà có lẽ đây chỉ là sự trung thành của người thuộc hạ thôi =)))) Nhưng trò vẫn tưởng bở =))

Căn phòng rộng như một cái sân lớn, ngồi bệt xuống mà buông tiếng thở dài ngay cạnh chiếc chậu, một tay quệt mồ hôi, tay kia chống xuống sàn nhà bóng loáng thấy được cả mặt mình, lại thở dài.

Vào phòng hoàng tử, đừng nên mặc váy :v

Cánh cửa khổng lồ khép lại, và bầu trời cũng khép tấm màn trong suốt tối màu đính đầy cườm lấp lánh

Không biết có nên góp ý không nhưng trò nghĩ đã có chữ [và] thì dấu [,] trở nên dư thừa rồi nhỉ?

chợt nhận ra đã nằm lạnh lùng trên tấm gương trải dài mặt dưới của căn phòng

Một lần nữa, vào phòng hoàng tử thì không nên mặc váy :v =)))

chợt nhận ra đã nằm lạnh lùng trên tấm gương trải dài mặt dưới của căn phòng, là trái táo đỏ mọng tuyệt đẹp

Trò không hiểu chỗ này lắm (?) Trái táo đỏ nằm trên sàn hay trong tay hoàng tử hay bên cạnh cây táo mục ruỗng?

Đoạn đầu là một phần tự sự, nói về sự xuất hiện của cây táo lùn và chàng hoàng tử có tính hiếu kì cao. Trò nghĩ ban đầu, hoàng tử đối với cây táo chỉ là thích thú khi tìm được thứ mới lạ để thỏa sự tò mò của chàng nhưng sau đó, tình cảm đấy đã nảy sinh sang một dạng khác~~ *le tưởng bở* =))

[ Nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào ?~ ]


Chẳng phải bảo rằng cây táo sẽ không chết sao? Chẳng phải nó bị lời nguyền sao? Hay sự giải thoát cây táo khỏi lời nguyền là cái chết?

Kết thúc câu chuyện là thân táo mục rữa vào một buổi sáng trong phòng hoàng tử. Vì thầy không miêu tả cảm xúc của hoàng tử, không kể câu chuyện sau đó nên dễ làm trò bắt đầu tưởng tượng rồi a... Hoàng tử sẽ thế nào nhỉ? Sốt sắng tìm cách trị cho cây táo? Thẫn thờ, đờ đẫn trong phòng cả ngày nhìn cây táo? Vẫn là thầy cho người ta cơ hội thỏa sức tưởng tượng :v

klq nhưng tính cách của cây táo và sự thê nô của hoàng tử làm trò liên tưởng đến 5213 =]]

description[Oneshort fic] Cây Táo EmptyRe: [Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
NhânThực :vv kiểu cp này mới nha :vv

fic ngắt đột ngột quá :'( tui bị hụt hẫng đó :'(

dù sao thì tui vẫn không hiểu được bằng cách nào mà người và cây có thể yêu nhao :vvvvvvv

nói chung là tui hóng tiếp :vvv

*lếch thếch đi ra*

description[Oneshort fic] Cây Táo EmptyRe: [Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
Một cái kết thúc còn dở dang cho cả vị hoàng tử và cây táo ấy, ít nhất là thiếp nghĩ vậy...
Fic có phần nào mang hơi hướm vô tư, tự do không gò bó như fic Sù, nhưng một phần nào cũng mang chút nỗi đau nhỏ giọt vào trong tim, từng giọt một, nhẹ nhàng, âm ỉ, nhưng không mãnh liệt, mà âm thầm thấm vào trong...
Nội dung khá đơn giản, nhưng cũng rất sâu sắc, một sự tồn tại không được ai chấp nhận, một sự tồn tại cô đơn, vô cảm, cứ sống mãi như thế và không được hưởng lấy những niềm vui thuần tuý của cuộc rồi.
Chắc khi cây táo chết, nó đã kết được trâi quả của hạnh phúc...
Và câu cuối, đừng lạm dụng "~"

description[Oneshort fic] Cây Táo EmptyRe: [Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
Com ạ ~
Xin lỗi vì bây giờ em mới lết vào ạ ~

Tình hình là em có cảm nhận về mặt nội dung, nhưng một số chỗ nii dùng từ ngữ có lẽ hơi cao siêu đối với em làm em không hiểu được một số chi tiết. Vì vậy, em hiểu đến đâu, cmt đến đấy nha ~ Em sẽ edit lại nó khi có cảm nhận đầy đủ ạ ~ Thứ lỗi ạ ~

Về mặt lời văn thì phải nói là rất trau chuốt, vốn từ rất rộng và đã miêu tả thấu được nội tâm nhân vật. Tuy nhiên thì nii cần phải edit lại một số lỗi chính tả đã nói ở trên *=)))))))*

Em rất ấn tượng về cách miêu tả cây táo của nii . Đúng như cái tên của oneshort, cây táo vừa là sự mở đầu, vừa là sự thắt nút của toàn bộ nội dung.

Đặc biệt, những lời đối thoại giữa chàng hoàng tử và cây táo, nó tạo cho em cảm giác tất cả đến một cách ngẫu nhiên, bất ngờ và không thể lường trước. Khiến cho độc giả hồi hộp và xúc động.

' Một cây táo , không giống như bao cây táo khác , nói đúng hơn là một sinh vật kì lạ . Gầy guộc, mỏng manh, không chết đi , chẳng lớn lên và duy nhất có một trái táo quyến rũ con mắt của nhiều người làm họ muốn nhận nó thuộc về riêng mình . Thời gian cứ lặng lẽ trôi , nó vẫn là chính nó , vẫn sống trong cô độc và sự ghẻ lạnh của mọi người , lạnh lùng chôn mình dưới lòng đất của một nơi xa xôi , hẻo lánh .

Và 16 năm cũng trôi qua, có lẽ chủ nhân của nó đã dần lộ diện . Một chàng hoàng tử thích chu du , tò mò , đáng yêu và cũng thật đặc biệt . Khi được tận mắt nhìn thấy cây táo , chàng đã không khỏi háo hức và không ngần ngại đến chào hỏi nó như một người bạn . Cành cây khẽ đung đưa , cất tiếng nói đầu tiên của một loài thực vật được coi là chẳng-mấy quen thuộc khiến chàng không khỏi ngỡ ngàng , sợ hãi và có chút xúc động .

[...]

Cuối cùng, khi cây táo chết đi, đúng hơn là một sự giải thoát. Vẫn là trái táo đó, vẫn là sự ung dung ngạo mạn ấy nhưng lại là một cái chết bi thương. Và đối với hoàng tử là một sự mất mát đau đớn. Nhưng tất cả chỉ còn lại dư âm với hàng vạn câu hỏi vô hình chưa được giải đáp . '

~ Em mới chỉ cmt được đến vậy thôi ạ. Thực ra mà nói thì đối với em nội dung oneshort còn có chút mơ hồ làm người đọc không thể hiểu hết .

~ Em còn 'gà' trong việc cảm nhận về nội dung nên sẽ cố gắng hơn ạ .

~ Hóng oneshort mới của nii :"x

*lượn ra ngoài*

description[Oneshort fic] Cây Táo EmptyRe: [Oneshort fic] Cây Táo

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply