[Title] 5213 A~Z
[Author] BleedHea
[Disclaimer] chúng tôi thuộc về chúng tôi và chúng tôi thuộc về nhau
[Genres] shounen_ai, slight humor, romance, psychological, slight violence, slight yaoi
[Rating] T
[Pairing] 5213~1352
[Summary] những điều về 5213, từ A đến Z
[Warning] fic có đề cập đến vấn đề nhạy cmn cảm, dù cũng nhẹ nhàng chưa đến mức báo động nhưng nếu bạn thực sự muốn bảo toàn cho tâm hồn trong sáng của mình không tì vết thì tốt nhất nên tránh xa cái topic này ra
[Note] viết trong tình trạng nhớ vợ … *cắn khăn* những điều dưới đây có thể coi là fact làm tư liệu nếu mem có ý định viết fic về 52 hay 13 hay cả hai chúng tôi *đẩy kính* có cả những điều chúng tôi chế ra cho mascot của mình, và có cả sự thật, nhưng tổng thể thì chúng đều được phóng đại thêm, tùy vào từng tình tiết và cách hiểu của mọi người
[A – Alcohol]
Bên trong cơ thể Kumiho có một cơ chế đặc biệt giúp hắn miễn nhiễm với mọi loại rượu. Hắn có thể uống hết từ loại này đến loại kia, ly này đến ly khác mà vẫn tỉnh táo như thường và không có bất cứ một dấu hiệu nào của việc vừa nốc đến cả chục loại rượu cùng một lúc cả. Tuy nhiên Vermouth, hay hắn thường gọi là Ver, thì chỉ cần một ly thôi cũng có thể khiến hắn say bí tỉ và ngủ đến hết ngày hôm sau, dù chẳng ai có thể giải thích vì sao. Tuy nhiên, trong trường hợp hắn thức, hắn sẽ giở những trò đồi bại nhất một thằng điên có thể làm và chẳng ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, trừ Creo. Vì anh biết rõ điều này ở hắn.
[B – Beauty]
Kumiho yêu cái đẹp, và hắn có xu hướng muốn biến tất cả những gì đẹp đẽ trên thế gian thành của mình. Nếu kẻ đó đẹp nhưng nhân cách chả ra gì, hắn sẽ bẻ gãy từng khớp xương, cắt đứt mọi bó dây thần kinh và chơi đùa với con búp bê tội nghiệp đó tới chán thì thôi. Nếu kẻ đó đẹp và tốt bụng, hắn sẽ quyến rũ và giăng sẵn lưới tình ẩm độc, để cánh bướm xinh đẹp ấy mãi dính chặt vào từng sợi tơ cho tới hết đời. Nếu kẻ đó đẹp và thực sự đặc biệt, hắn sẽ khiến kẻ đó nguyện thuộc về mình, và đồng thời nguyện thuộc về kẻ đó cho tới vĩnh hằng. Rồi hắn đã gặp Creo.
[C – Creo]
Suốt những tháng ngày rong ruổi trên khắp mọi con phố, biết rõ mọi ngóc ngách đường đi, kẻ du côn bụi đời Creo đã được biết đến như một nỗi e ngại ngay cả với những băng đảng thường ỷ mạnh hiếp yếu tại những nơi khuất sáng, huống chi là những con người hiền lành vô tình đụng mặt cái bóng rực đỏ ấy. Anh không quan tâm mình mặc gì, miễn đủ mát mẻ vào hè và ấm áp vào đông. Anh không cần để tâm dùng những thứ gia vị nào, kết hợp những loại thực phẩm nào để tạo ra những bữa ăn ngon miệng, mà chỉ cần có cái ăn và nó không tởm lợm khó nuốt là được. Nhưng dạo đây, anh đã quăng đi chiếc áo khoác xỉn màu cũ kĩ mà khoác màu lửa lên mình, đính thêm một cái khuy hay vá những vết đứt chỉ cũng đã thành dễ như trở bàn tay. Đồng thời, anh thấy việc đổ quá nhiều muối hay uống soda kèm cơm đúng là tởm lợm thái quá, hay nước sốt mà đổ tèm nhem lên đĩa và mayonnaise quệt lung tung đúng là kém thẩm mỹ và làm đồ ăn khó nuốt hơn. Chỉ đơn giản là, dạo đây ai đó cứ nhìn anh suốt từ sáng đến tối và anh hoàn toàn không thích việc hình ảnh về mình in vào não người ta là một thằng bại. Đồng thời, vẫn là kẻ ai đó đó rất mau đói, nhưng lại nhất quyết không tự nấu mì cốc hay tự mua bánh mì về ăn, mà anh lại chẳng ưa gì việc phải vung tiền sắm đồ bỏ vào bụng cho hắn, nên thôi, đi nấu chút đồ ăn nhẹ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
[D - Death]
Creo đã từng tìm đến cái chết, sự thật là vậy, bởi anh từng nghĩ, sao phải sống mãi khi mình chẳng là ai và cũng chẳng được ai để mắt đến, và thế gian thì cứ một tích tắc trôi qua lại thêm loạn lạc. Cái chết có thể đau, nhưng chỉ đau một chút thôi, và mọi thứ sẽ vĩnh viễn biến mất vào màn đêm, không phải bận tâm đến những gì đã khiến mình đau trong quá khứ, và cũng không phải chịu đau thêm một lần nào trong tương lai nữa. Nhưng cũng rất nhanh, chỉ trong vài phút anh đã chộp ngay cái khăn và rịt lại thứ đỏ lòm đang rỉ dần khỏi cổ tay mình, đầu dây bên kia điện thoại là cái thứ chết tiệt, cái thứ khiến lần đầu tiên, anh khao khát được sống.
[E – Eyes]
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, người ta sẽ chỉ nghĩ đơn giản là Kumiho có mắt màu đỏ, nhưng nếu có ai đỏ có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy và khiến chúng đồng thời chỉ hướng về mắt mình như Creo, thì lại có thể biết được nhiều hơn thế. Đó không chỉ đơn thuần là một màu đỏ, nó là màu của máu tươi tóe ra ngay khi lưỡi kiếm của hắn vừa xé toạc một mảng thịt. Nó không chỉ là đỏ máu, nó còn pha tạp sắc màu của màn đêm, nó còn tối và sâu như chiếc hố không đáy mà chỉ có duy nhất một lối vào. Và ở nơi hai thứ sắc màu ấy giao nhau, nó sẽ biến thành máu khô vấy bẩn bầu trời không trăng, hay chính là đêm tối phủ lên thẫm đỏ. Thế nhưng ấy mới chỉ là con mắt phải, nơi những mảng màu vẫn giữ được ranh giới, khác xa con mắt trái, mặc dù cùng là những sắc màu đó, nhưng chúng lại hỗn tạp vào nhau, loang lổ, lỏng như viên thủy tinh chứa nước, mà cụ thể là máu và dòng chảy của màn đêm. Creo rất thích thú với đôi mắt này, không chỉ vì nó kì dị không giống ai, mà còn vì đó là mắt của hắn, Kumiho, kẻ chết tiệt ấy. Đồng thời, Kumiho cũng yêu tới điên cuồng đôi mắt của Creo, đó là cặp ngọc lục bảo đẹp đẽ nhất mà hắn từng biết, và chúng sẽ luôn là đẹp nhất đối với hắn.
[F - Fire]
Trong huyết quản của Creo dường như chứa đựng cả một dòng lửa đang không ngừng âm ỉ cháy theo chuyển động của từng giọt máu. Không chỉ có vậy, có thể dễ dàng bắt gặp ở Creo hình ảnh của ngọn lửa, mái tóc rực cháy, chiếc áo khoác gần chạm gối có phần lông xám đen lỉa chỉa ở mũ là anh hay mặc nhất, hay ngay cả đôi giày duy nhất mà anh cảm thấy dễ chịu khi đi nó, ít ra thì đó là những điều ai cũng có thể thấy được. Điều mà ít ai biết, là thân nhiệt Creo thay đổi theo tâm trạng, hạ xuống khi không vui và bùng lên mỗi khi anh muốn xả giận vào ai đó. Và điều mà chỉ có duy nhất một người biết, là thân nhiệt Creo sẽ nóng nhất, khi ngọn lửa trong anh bùng lên dữ dội nhất, là khi anh ở bên hắn, áo quần xộc xệch hay thậm chí là bị quăng hết xuống sàn, khi giữa họ không còn gì phải che đậy, nước nhỏ giọt và không gian ngập tràn tiếng thở.
[G – Girl]
Dù chỉ là liếc trộm, nói chuyện theo kiểu xa lạ, hay là bám theo chòng ghẹo, sàm sỡ, Kumiho luôn biết cách để các cô gái mình để ý phải để ý đến mình, dù là mê đắm hay căm hận. Trong khi Creo lại thích tiếp cận phái nữ một cách trực diện, dữ dội đeo bám và tán tỉnh cho đến khi người ta chịu mình mình mới thôi. Có điều hiện giờ, cả hai lại khiến các cô gái phải thấy họ tay trong tay, mắt nhìn mắt, không hậm hực bỏ đi vì thấy hai thằng từng tán mình lại quay sang âu yếm nhau thì cũng la lối om sòm, mắt trái tim và lăn quay ra bất tỉnh trong máu mũi.
[H – Hair]
Tóc Creo chứa đựng màu lửa cháy, cắt ngắn và rất mượt, trái hẳn với tóc Kumiho. Cũng như mắt, tóc hắn là một sự lai tạp giữa máu khô và đêm tối, cực kì xơ rối và bù xù như thể từ khi xuất hiện trên trái đất hắn chưa một lần chải đầu. Đặc biệt, hắn còn thích để tóc lòa xòa, vô hình chung cũng đã khuất hết hơn nửa khuôn mặt, và đôi khi điều đó khiến Creo khó chịu. Không phải vì anh không thích kiểu tóc dị hợm của hắn, chỉ là nó khiến anh khó có thể thấy được khuôn mặt hắn một cách toàn diện hơn. Vậy nên thi thoảng ở nhà, anh lại bắt hắn hất mái lên, lén ra sau tai, hay bất cứ cách nào để anh có thể thấy rõ mặt hắn hơn, âu yếm hai gò má tái nhợt của hắn, liếm láp hai bờ môi mỏng của hắn hay chỉ đơn giản là để bốn mắt chạm nhau.
[I - Interlligent]
Kumiho không phải kẻ có trí thông minh tột đỉnh, nhưng đã không ít kẻ phải há hốc miệng vì những điều hắn có thể nghĩ đến. Có thể không phải trong mọi lĩnh vực, nhưng hắn có thể nghĩ ra cả ngàn cách để chăng bẫy và tàn phá thân thể người khác, mà cũng chẳng rõ đó rốt cuộc là thông minh hay thần kinh nữa. Tuy nhiên Creo biết, khi ở bên anh hắn đích thị là một thằng ngốc, một thằng khờ, vì chẳng ai có thể tưởng tượng huống chi là thấy cảnh hắn nghệt mặt ra, lơ đãng đổ rượu vào bát đổ canh vào cốc, hay vấp phải cái gì đó và dính mặt xuống sàn.
[J – Jealous]
Khi ghen Creo rất kinh khủng, nhưng Kumiho còn kinh khủng hơn. Khi ghen, Creo sẽ gặp mặt trực tiếp kẻ đã khiến mình phải ghen mà đàm phán, tất nhiên khi ấy anh sẽ chẳng quan tâm đến thứ gọi là chuẩn mực giao tiếp nữa. Khi ghen, Kumiho sẽ điều tra kẻ đã khiến mình phải ghen, rồi lên một kế hoạch bí mật mà chỉ mình hắn mới biết. Khi ghen, Creo sẽ trở nên cực kì đáng sợ, và khiến kẻ-khiến-mình-phải-ghen phải mặt tái mét, tim đập loạn và suốt đời né xa. Khi ghen, Kumiho sẽ chỉ cười, và đưa kẻ-đã-khiến-mình-phải-ghen tới một nơi thật xa, mà chỉ có linh hồn của những cái xác bị xẻ thành từng mảnh, cắt thành từng khúc và huyết quản không còn một giọt máu mới có thể đặt chân đến.
[K - Kumiho]
Nói Kumiho là một tảng băng di động cũng không hẳn sai, hay chí ít thì hắn đã từng như vậy suốt một quãng thời gian dài trong quá khứ. Hắn có xu hướng tự tách mình ra khỏi tập thể, không để bản thân thuộc về nơi nào và từng có ý định cứ mãi rong ruổi một mình như thế cho tới cả ngàn kiếp về sau. Hắn qua lại và chơi đùa với không biết bao nhiêu cô gái chàng trai, nhưng chưa một ai cho hắn cảm giác đủ mạnh để có thể bám dính người đó mà không quẳng họ qua một bên sau những buổi hẹn hò đầy sến rện mà chính hẳn là kẻ bày ra. Nói Kumiho là một kẻ lạnh lùng cũng không hề sai, đột ngột bước vào cuộc đời của biết bao nhiêu người, khiến họ chìm vào cơn mê của hoang lạc rồi cũng thế mà đột ngột ra đi, không cần biết cảm giác của đối phương thế nào, mãi mãi biến mất và để họ quằn quại vì không có thuốc giải do thứ ma tình hắn đã tiêm vào sâu bên trong họ từ bấy lâu. Nhưng rồi hắn phát hiện ra hắn đang dai như đỉa dính lấy một người, quăng đi mọi thứ bùa yêu từng dùng lên những nạn nhân trong quá khứ mà dỗ dành, dịu dàng âu yếm người đó đầy thân thương. Và chẳng rõ tự bao giờ, người đó giờ rất thích rúc vào lòng hắn, thủ thỉ rằng vòng tay hắn thật bình yên, và rằng “Băng đã tan rồi~”.
[L - Length]
Người ta mới đưa tới Rome một cây hoa anh đào thật đẹp, nó khiến một góc nơi thành phố của sự vĩnh hằng này ngập tràn trong những màn mưa phớt hồng đầy tinh tế và lãng mạn. Ở Tokyo thì có nhiều hoa anh đào hơn, Creo thầm nghĩ, và nếu không vì công việc thì chắc giờ anh đã có thể đi picnic trong rừng hoa anh đào với hắn. Kumiho không hợp với hoa anh đào, bản thân hắn quá tăm tối để có thể đứng cạnh một loài hoa thuần khiết đến vậy mà không làm vấy bẩn ngoại cảnh, tuy nhiên vào lúc này hoa anh đào lại làm Creo nghĩ đến hắn. Đơn giản là vì, khoảng cách từ Nhật tới Ý là vô cùng xa xăm.
[M - Masochist]
Kumiho không phải một kẻ khổ dâm, hay bất cứ thứ gì tương tự như thế, nên hắn thực sự dị ứng kinh khủng với những kẻ thèm khát sự bạo hành lên chính cơ thể mình đến điên dại, dù là theo bất cứ hình thức nào đi chăng nữa. Nhưng chưa một lần hắn khó chịu, càu nhàu mỗi lần Creo khiến bờ môi tái nhợt của hắn bật máu, hay in lên da hắn những vết sưng đỏ cứng đầu sẽ không chịu biến mất một sớm một chiều. Mặc dù hồi đầu nhất quyết không chịu, nhưng giờ thi thoảng hắn lại chủ động bày thức ăn ra mời Creo. Cách Creo thượng hắn, làm sưng đỏ làn da của hắn, nhuộm ướt cơ thể hắn, hay thiêu nóng hắn từ sâu bên trong, đều là những điều chỉ có anh mới có thể đem đến cho hắn.
[N – Nancy]
Không phải ai cũng vui vẻ và ủng hộ khi hay tin hai thằng con trai đang quen với nhau, nhất là khi đó lại là Boss của Tsubasa Famiglia và Guardian mạnh nhất của Lucifer Famiglia. Một số kẻ sẽ coi rằng bên trong cái vỏ bọc nam tính mạnh mẽ, bản lĩnh lại là sự ẻo lả như đàn bà, nhất là những lúc vô tình trông thấy Kumiho đang là áo cho Creo hay Creo đang gắp thức ăn đút cho Kumiho. Rồi tung tin đồn và giở đủ mọi thứ trò nhằm hạ bệ, rắc tiếng xấu và lôi kéo sự khinh rẻ từ các tộc khác, rằng họ không xứng làm Boss và Guardian cho một Famiglia. Là một Guardian, mọi chuyện phần nào nhẹ hơn đối với Creo, còn Kumiho, hắn là Boss, Boss thì phải có người kế vị. Hay nói đơn giản là Boss buộc phải quen với phụ nữ chứ không phải đàn ông, và đó mới chính là vấn đề nghiêm túc được giới mafia quan tâm, không phải những lí do với vẩn về ái nam ái nữ của lũ thấp cấp dấy lên. Đương nhiên kẻ ghét ràng buộc như Kumiho sẽ không có kiên nhẫn cao độ trong những vấn đề như thế này, và rồi hắn và Creo bỗng dưng biến mất không một dấu vết, không ai truy tìm ra được. Nhưng chỉ sau một thời gian, cũng như cách họ đột nhiên mất tích, việc họ trở về cũng đột ngột chẳng một lời báo trước, trong khi Creo ẵm trên tay một bé gái cùng với hai bé trai đang lon ton quấn quýt xung quanh, Kumiho chỉ cười tươi roi rói trong khi lũ thuộc hạ há hốc miệng “Con của ta đó~ Dễ thương không ~~”.
[O - Obey]
Không biết từ lúc nào, Kumiho nhận ra, mình từ việc là một người chỉ khoái được người ta phục vụ, nay lại chủ động muốn được phục vụ người khác, hay Creo, người duy nhất hắn phục vụ. Dù Creo từng phát hiện trong bát cháo hắn làm có xương cá, dù có thể trên đường bưng đồ ăn vào tận giường cho Creo hắn sẽ vấp phải cái gì và ngay sau đó phải lau sàn, hắn vẫn không từ bỏ ý định. Thi thoảng, hắn còn kính cẩn cúi mình, hay thậm chí là quỳ xuống, đặt môi lên mu bàn tay Creo mà nói “Mệnh lệnh của người là ước muốn của tôi”.
[P - Piano]
Kumiho không đi học đàn, tất cả những gì hắn làm là nghịch ngợm cây piano và tự mày mò cách để đàn một bản nhạc nào đó theo kiểu nghiệp dư và cảm tính hơn là sử dụng sách dạy nhạc như những kẻ chuyên nghiệp. Mặc dù cách hắn đàn vẫn chưa thành thục, lắm lúc còn loạn các phím đàn và mạnh tay quá mức cần thiết, nhưng Creo vẫn rất thích nghe những bản piano của hắn. Nó không hoàn hảo, nhưng nó khiến anh cảm thấy bình yên, và cũng chính nó là cái thứ chết tiệt đã giữ anh ở lại trên thế giới này. Cái thứ chết tiệt ở đầu dây bên kia, cái thứ chết tiệt khiến anh muốn được sống.
[Q - Quiet]
Cái tĩnh lặng đem đến cho Creo nhiều cảm giác, phụ thuộc vào hoàn cảnh và tâm trạng của anh lúc bấy giờ. Phải chịu đựng những âm thanh inh tai nhức óc và rồi được chốt cửa phòng trong yên tĩnh, đó là sự nhẹ nhõm vì khoát khỏi cái phiền toái trước khi nó làm anh điên lên. Tĩnh lặng trải dài, thi thoảng xen kẽ tạp âm, toàn bộ bầu không gian trỗng rỗng, đó là sự cô đơn, trống trải đến rợn người, và càng kinh khủng hơn khi màn đêm buông xuống. Và tĩnh lặng, khi ánh trăng soi rọi đầu giường, hơi ấm phả trên trán và từng lọn tóc xơ rối cọ vào cổ mình, đó là sự ấm áp bình yên.
[R – Rose]
Creo nói Kumiho giống hoa hồng đỏ, đẹp rực rỡ trong ánh màu kiêu sa, trong khi tay đang mân mê từng cánh hoa, đưa lưỡi trượt dài trên bề mặt và khiến nó càng thêm ẩm ướt. Đôi khi cách anh âu yếm những cánh hoa ấy đến kì lạ cũng khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái. Nhẽ ra người được anh âu yếm phải là hắn chứ, dù cho anh có nói hắn giống hoa hồng thì về bản chất đó vẫn không phải là hắn. Tuy nhiên, Creo chỉ cười, đặt lại đóa hoa vào chiếc lọ cao cổ be bé, đẩy hắn xuống giường mà thì thầm “Đóa hoa của ta chưa được cắm nước phải không ?~~”.
[S - Sadist]
Kumiho là một kẻ cuồng bạo, từ ý nghĩ đến hành động của hắn đều cho thấy điều đó. Sâu trong thâm tâm, đôi lúc hắn thường tự xả giận bằng cách tưởng tượng ra cảnh mình đang bạo hành một nhân vật không có thật nào đó, và thực sự hắn luôn cảm thấy sảng khoái vì điều đó. Thi thoảng, nếu không kìm nén được điều đó trong đầu, hắn sẽ đi tìm những kẻ khốn nạn đáng chết ở ngoài đường và khiến kẻ xấu số đó dở sống dở chết, từ việc băm nhão bộ phận này, khứa cho toét máu bộ phận kia, lẫn cả xâm hại về mặt tình dục, tất nhiên chỉ bằng đôi tay của hắn. Về vấn đề này Creo cũng chẳng kém gì Kumiho, tuy nhiên anh lại thích thú với việc chĩa súng nổ nát sọ đối phương rồi cứ thế tặng thêm cả chục viên đạn lên khắp cơ thể kẻ đó hơn. Mọi chuyện cứ thế tương tự với cảnh giường chiếu, mỗi người họ đều có cách riêng để khiến đối phương phải rên la vì đau đớn bên dưới mình, roi da và còng tay đâu chỉ là công cụ hỗ trợ chiến đấu của họ. Nhưng có lẽ, rốt cuộc Creo vẫn là kẻ bạo dâm hơn cả, mặc dù số lần anh ở trên vốn ít hơn, bới nếu không, đã chẳng dễ dàng gì anh khiến hắn nguyện được ở bên dưới.
[T - Tattoos]
Một trong những lí do Kumiho phải đeo băng che mắt trái, là vì ở phía chân và đuôi mắt có một hình xăm nhỏ, hình xăm dơi bướm vẫn mang độc hai thứ sắc màu của riêng hắn. Nội quy học viện là học sinh không được phép xăm hình, là đội trưởng đội kỉ luật mà còn không tuân thủ thì ai ngu mà phục, nhưng có được tống cho cả trăm tỉ cũng không đời nào hắn đi tẩy xăm, bởi đó không chỉ là một hình xăm, nó còn là một thứ vũ khí bí mật của hắn. Creo lại vốn là kẻ đi đầu trong việc lật ngược nội quy nhà trường, nhưng không cần đến băng che như Kumiho, hình xăm của anh cũng chẳng dễ gì thấy được, đơn giản vì cánh phượng ấy rất nhỏ và nó tồn tại ở mảng da phía sau tai trái, nơi mà đã được mái tóc của anh che lấp hết. Kumiho thích tháo băng và để Creo mân mê mắt trái hắn, Creo luôn cảm thấy phẫn khích khi khuôn miệng Kumiho bao trọn lấy hình xăm và cả những lọn tóc gần đó của mình. Tuy nhiên, Creo luôn muốn có một dấu ấn của riêng mình lên cơ thể Kumiho, vậy nên anh đã tự tay khắc lên vị trí trên xương quai trái của hắn một đóa hồng, một hình xăm.
[U - Undress]
Một trong những cảm giác thoải mái nhất là được thả mình vào dòng nước mát lạnh mà không phải khoác lên mình bấy cứ lớp vải cầu kì nào hay cả phụ kiện đi kèm, Kumiho đã mấy lần suýt ngủ gật trong bồn tắm vì điều đó. Tuy nhiên nếu có Creo ở đây, cùng không một mảnh vải che thân như hắn, ngâm cùng một dòng nước với hắn trong cùng một cái bồn nhỏ bé khiêm tốn với hắn thì mọi chuyện lại khác. Cũng chẳng ít khi hắn và anh không cần đến những lớp vải bao bọc cơ thể khi ở trước mặt nhau, không chỉ riêng trong phòng tắm, lắm lúc còn ở bếp, phòng khách, hay thường xuyên nhất thì là ở phòng ngủ. Không vì lí do này thì vì lí do kia, suy cho cùng, họ cũng chỉ ở trần trước mặt nhau thôi mà.
[V - Vice]
Kumiho không phải một người tốt, hắn có vô cùng nhiều thói xấu mà có dành ra cả ngày ngồi đếm cũng chưa chắc đã hết được, và hắn không phủ nhận điều đó. Nói Creo là người xấu thì thật không đúng, nhưng nếu bảo anh là người tốt cũng chẳng chính xác được cho lắm, vốn dĩ cuộc sống gắn liền với phố xá ngõ hẻm đã tiêm vào anh không ít tật xấu khó bỏ rồi. Thế nhưng những điểm xấu ở Kumiho chưa một lần làm hại đến Creo, và cả những gì được cho là ngang trái ở Creo cũng không hề gì đối với Kumiho cả. “Dù xấu dù tốt, Kumiho vẫn là Kumiho, và Kumiho là người ta yêu”, Creo đã từng nói vậy. “Dù đúng dù sai, Creo vẫn là Creo, và dù lí tưởng ấy có lệch lạc với chuẩn mực xã hội đến mức nào đi nữa, thì miễn nó đúng với Creo thì nó sẽ đúng với ta, và ngược lại”, đó là thứ chân lí tự phong của Kumiho.
[W - Weapon]
Vũ khí của Creo là súng, cụ thể hơn là Triple Barreled Revolving Hand Cannon, hay pháo quay ba nòng cầm tay, ban đầu là một khẩu rồi sau khi thấy được việc súng nhả đạn liên tục thú vị và hữu dụng thế nào, Creo đã dùng tới hai cái cho mỗi tay, dẫu sử dụng khó khăn hơn nhưng sức công phá và sát thương của anh cũng tăng gấp bội. Dù ban đầu anh tính dùng đao, nhưng chẳng dễ gì kiếm được một cây đao vừa bền lại không quá nặng, nếu không sẽ rất thiệt thòi về tốc độ dẫn tới bất lợi trong chiến đấu, và súng thì lại giúp anh có thể chiến đấu từ xa. Ban đầu mới gặp Kumiho, anh cũng nghĩ một tay như hắn sẽ ăm một loại Shotgun nào đó, chứ không phải kiếm Nhật, cụ thể là Katana, dù hắn có là người Nhật đó chăng nữa. Và ban đầu hắn cũng chỉ xài một thanh, sau khi anh chuyển sang dùng hai khẩu thì hắn cũng cứ thế mà tự động kiếm thêm một thanh cho mình luôn.
[X - Xenophobia]
Creo vốn không thích người nước ngoài, dù không phải người vơ đũa cả nắm nhưng tất cả những kẻ ngoại quốc anh từng gặp đều chẳng ra gì, và điều đó đã khiến anh bị ấn tượng xấu bởi những con người không mang cùng quốc tịch với anh. Nếu không phải vì gia đình di rời nơi ở thì anh đã không phải rời Ý, đã không phải đặt chân đến một quốc gia khác mà ở đây chính mình lại là kẻ ngoại quốc, là người nước ngoài, mà cụ thể thì đây là Nhật Bản. Dù cho người Nhật rất tốt, nhưng theo một cách nào đó họ vẫn khiến anh có cảm giác xa lạ, và điều đó khiến một số kẻ mang thù hằn từ lâu gọi anh là kẻ bài ngoại, nhưng chẳng sao, đó cũng chẳng phải điều gì quá to tát. Điều đáng nói là không lâu sau khi anh đến Nhật, có một gã người Nhật cứ bám dính lấy anh suốt, đi đâu cũng bị đụng mặt, kể cả những nơi học sinh cá biệt như anh không nghĩ học sinh chăm ngoan như hắn sẽ mò tới mà cũng nhận ra có thằng chuyên gia ăn mặc chết ngốt đang chiễm chệ ở đó trước cả anh. Và trong khi hắn vừa cười ngu vừa bảo “Chắc là duyên số chăng ~” thì anh lại kiểm tra lại trên người theo có bị gắn trộm thiết bị định vị không.
[Y - You]
Ngày họ mới gặp nhau, Kumiho gọi “đằng ấy” và xưng “tôi”, Creo gọi “ngươi” và xưng “ta”. Ngày họ phát hiện ra mình học cùng trường, Kumiho vẫn gọi “đằng ấy” và xưng “tôi”, Creo vẫn gọi “ngươi” và xưng “ta”. Ngày hắn phát hiện anh thấp hơn mình và mặc đồ size nhỏ hơn, Kumiho đổi sang gọi “cậu” và xưng “tôi”, Creo vẫn gọi “ngươi” và xưng “ta” nhưng với giọng điệu muốn băm dằm thằng kia ra. Ngày hắn phát hiện anh hơn tuổi mình, Kumiho gọi đầy ngượng mồm “anh” và xưng “tôi”, Creo lại phởn chí gọi “cậu” và xưng “tôi” trong khi xoa đầu “đàn em” của mình. Và bây giờ, cách xưng hô của họ lại hoàn toàn khác, bởi không chỉ đơn giản là “I” và “You”, mỗi lần đổi cách xưng hô là mỗi lần mối quan hệ của họ lại được đẩy lên một bậc mới.
[Z - Zillion]
Có những điều mà sự tồn tại của nó là vô cùng lớn lao, và qua từng tháng ngày sự lớn lao ấy lại cứ phát triển dần cho đến vô tận, cho đến không thể đong đếm. Creo quệt đi những giọt mồ hôi đang bết dính từng lọn tóc mình lại, vòng tay qua cổ kéo gã con trai nửa thân trần phía trên mình xuống, cắn nhẹ vào tai hắn mà thì thầm “Anh sẽ yêu em đến bao giờ ?~”. Và mỗi lần như vậy, hắn lại chỉ cười, áp hai đôi môi ướt mọng vào nhau thật sâu, để những lọn tóc dài của mình cọ vào lớp áo mỏng ướt đẫm của kẻ bên dưới, rồi trả lời “Cho đến khi nó không còn có thể đong đếm, và còn lâu hơn thế nữa~”.
Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Wed Jul 23, 2014 3:45 pm; sửa lần 1.