[Em ơi sao là người báo tử?
Để mắt nai thấy toàn điềm dữ
Buộc miệng buông lời phán tương lai
Rồi người mất đúng như em dự
Người bảo em [Đồ yêu! Đồ quỷ!]
Đoạt của em tuổi vô tư lự
Em ơi sao là người báo tử?
Mà chỉ nhìn chứ không thể giữ
Những người em yêu bên cạnh mình
Trơ mắt thấy người kề sinh tử
Vô lực kêu gào có ai nghe?
Sao em lại là người báo tử?
Cả đời phải chịu bao cớ sự…]
Em chỉ mới lớp tám mà thôi.
Nhưng mắt nai đã nhiễm cả khối ưu sầu
Khi được hỏi về tương lai, em lại nói đến cái chết
[Con người ai chẳng chết?]
Giọng em bình thản đến làm nhói lòng người…
Mắt em đẹp lắm, biết không?
Sâu thẳm và đen láy một màu u minh
Em thấy gì qua cặp ngọc đó?
Thấy người chết, cả nơi chốn, cả thời gian
Buộc miệng buông lời phán tương lai
Mà có ai tin em chứ? Họ cho đó là lời trù ẻo
Đến khi người chết như em dự
Họ nhìn em như nhìn con quái vật dị hình…
Suốt mười mấy năm, sao em sống nổi?
Cư nhiên vẫn ăn vẫn uống, đứng đi bình thường
[Em sắp được giải thoát]
[Hả?]
[Em đã nhìn thấy cái chết của chính mình]
Em nói những lời nghe sao thật nhẹ
Ngày 28/2 sẽ bị sắt từ xe tải đổ ập đè người
Em nói từ [giải thoát] nghe thật quá êm tai
Nhưng sao khi thoát chết, em lại khóc òa nức nở?
Là con người, đương nhiên muốn sống, phải không em?
Là con người, đương nhiên muốn bức khỏi vận mệnh, phải không em?
Em đã đoán sai, em rốt cuộc cũng đã đoán sai.
Cư nhiên vẫn còn 28/2 Âm Lịch
Cư nhiên mọi thứ như định sẵn đưa em vào
Xe tải mất lái lật nhào, sắt đổ
Đè thấu xương em, nát thịt máu tràn…