MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Sat Sep 01, 2012 10:19 pm
First topic message reminder :

Title: Road Untraveled
Author: Wind.G or Vento
Cover & OC by: ashywolf
Genre: Shounen, romace (maybe =]]), humor…
Rating: 15+
Paring: Vẫn còn đang phân vân =]]
Character: OC4]Taiyou (太陽), Unabara (海原)] cùng các nv trong manga SS
Summary: Cuộc thánh chiến diễn ra cứ 200 năm một lần, cuộc chiến lớn nhất giữa Athena và Hades. Trong 200 năm đó, không ít chuyện xảy ra…
A/n: Fic ra đời để thỏa mãn độ điên của 2 đứa =]] Mỗi chap sẽ có 1 cover chap do ashywolf vẽ =]] Chap 01 không có cover nên bonus sẽ là hình 12 cung hoàng đạo trong truyện + 2 OC =]]


Taiyou (太陽)

Spoiler:

Unabara - 海原

Spoiler:

12 cung hoàng đạo

Spoiler:

###

Chap 01

Tokyo luôn thật đông đúc và phồn hoa so với những con người đến từ các tỉnh lẻ. Và tất nhiên, tòa tháp mang tên thành phố này cũng chính là một địa điểm tham quan nổi tiếng, không chỉ với du khách nước ngoài mà còn của nội địa, nhất là các trường trung học của Nhật Bản.

-Tháp Tokyooooooo!!!

Cô gái tóc cam chỉ qua vai một chút mà thoạt nhìn người khác sẽ nhầm thành con trai che mắt khỏi ánh nắng sáng chói của mặt trời, nheo nheo nhìn tòa tháp từ dưới lên.

-Tuyệt! – cô bạn khẽ reo lên đầy phấn khích

Trong dòng học sinh đông đúc với bộ đồng phục màu vàng dịu, một cô bé khác chen ra và vẫy tay rối rít.

-Taiyou, nhanh lên nào! Đến lượt chúng ta rồi nè!!

Cô gái tên Taiyou dứt mắt khỏi tòa tháp, cười toe rồi vội vã chạy theo cô bạn mình. Khi cả hai khuất sau cổng vào tòa tháp, một dòng học sinh mặc đồng phục màu xanh dương nhạt cũng nối gót theo. Trong dòng người đó, bên cạnh những người bạn cười nói vui vẻ, đầy hứng khởi, đôi mắt xanh nhìn mông lung ra xa. Đôi mắt không tập trung vào tòa tháp trước mặt, cũng chẳng có điểm dừng. Mái tóc đen dài hơi quá vai được cột gọn gàng sau gáy.

-Unabara, cậu đang nhìn gì thế?

Rất nhanh, một nụ cười xuất hiện. Thật? Hay giả?

-Không có gì.

Rồi dòng nước xanh được tạo nên bởi những bộ đồng phục cũng khuất sau cổng vào tháp.

Không ai để ý rằng, trên bầu trời trong xanh. Một vệt chớp xuất hiện, sau đó là một lỗ đen nhỏ.

Rất nhanh, rất khẽ. Nhưng những gì nó đem đến. Chẳng nhỏ chút nào.




Trên một nơi mà đối với con người, đôi khi nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng hay niềm tin mãnh liệt. Nơi có mười hai chiếc ghế vàng xoay quanh một bếp lửa nhỏ.

-Điều này có thật không?

Người đàn ông to lớn với mái tóc vàng, gương mặt cương nghị, ngồi trên một trong hai chiếc ghế đặt ở đầu sảnh đường hỏi, lướt ngang những gương mặt với đầy đủ tất cả biểu hiện xung quanh mình.

Tiếng gầm của ông trở thành tiếng sấm rền của cả thế giới.

Một phần nhỏ - rất nhỏ của các câu chuyện thần thoại hé mở.

Con người luôn là đề tài tranh cãi của các vị thần. Yêu quý có, khinh thường có, tò mò có.

Với sự yêu quý – họ luôn tìm cách giúp đỡ, bảo vệ con người.

Với sự căm ghét – tất cả sự xấu xa được gom góp lại, từng chút một, qua từng trang sách – linh hồn dù là tưởng tượng hay có thật…tạo nên…

Một chiếc hộp Pandora thứ hai.

Cũng như chiếc thứ nhất, người tạo ra nó không ai khác ngoài Zeus – vị thần tối cao của đỉnh Olympus. Và cũng như việc tạo ra chiếc hộp đầu tiên, ông cũng không rõ lí do của mình là gì.

Đôi khi ông cho rằng đó là việc sưu tầm chiến tích của một kẻ đứng trên muôn người. Thứ khi ông nhìn vào sẽ hoài niệm, sẽ hãnh diện và đôi khi là để tưởng nhớ. Những thứ đáng sợ đó cũng đã được tạo ra bởi những người vĩ đại và dù quá khứ là màu đỏ của máu thì, nó vẫn rất là thu hút đúng chứ?

Cứ như thế, và cũng chẳng biết là từ bao giờ, ông đi thu nhặt những linh hồn đó trước khi chúng rơi vào tay Hades, ông tráo chúng bằng những linh hồn giả và vẫn tự hào rằng ông đã có thể lừa Hades – nhưng ông đã lầm. Ông tạo ra một chiếc hộp, vẫn y như chiếc hộp Pandora, cất giữ nó ở ranh giới giữa bầu trời và mặt đất, giữa mặt đất và đại dương. Ông đinh ninh rằng sẽ chẳng có ai tìm ra nó.

Con ác quỷ len lỏi khắp nơi, bôn ba đến tất cả những vùng đất chưa từng có ai dù là con người hay thần thánh dám đặt chân đến. Nó tìm kiếm vật đó trong vô vọng và khao khát. Một vật mang hình hộp chữ nhật.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, nó mệt mỏi, để bản thân buông thả và trôi nổi khắp muôn nơi. Nó vô tình đặt chân đến đây.

Thứ mà nó luôn tìm kiếm đang ở ngay trước mắt, tỏa ra ánh sáng đen tuyền đầy thu hút và cám dỗ. Nó chạm tay vào thứ đó một cách dễ dàng khi Zeus đã quá tự mãn bản thân sẽ không một ai có thể đến được đây. Nụ cười toét rộng.

Một ngày kia, khi đỉnh Olympus đang ngập trong hỗn loạn, khi thời gian đột nhiên chao đảo. Quá khứ và hiện tại đan lẫn vào nhau. Mây đen giăng kín, che đi ranh giới giữa trần gian và thiên đàng. Ác quỷ đã ra tay.

Thời gian và không gian bị bóp méo tạo nên một sự hỗn loạn đến khó tin. Các vị thần họp nhau lại tìm cách giải quyết.

Con người lại một lần nữa được đặt lên cán cân cuộc chơi.

Nhưng cuộc chơi sẽ bớt thú vị nếu không kéo vào đó đầy đủ mọi nhân tố. Hades cười khẩy trước đề nghị của bản thân, hắn nhìn thấy sự đắn đo và cả tò mò trong ánh mắt của Zeus.

Cuối cùng Zeus cũng đồng ý.

Cuộc chơi giữa quá khứ và tương lai thật nhập nhằng. Cuộc chọn lọc bắt đầu diễn ra một cách ngẫu nhiên và thật khắc nghiệt.

Hades bắt đầu giải thích luật chơi.

Mười hai cung hoàng đạo được chia thảnh bốn nhóm thuộc ĐấtNước LửaKhí và mỗi nhóm sẽ do một cung làm thủ lĩnh.Hắn sẽ chọn ra một kẻ thuộc thế giới loài người đại diện cho mỗi nhóm chiến đấu để bảo vệ loài người khỏi diệt vong, nói cao cả thì là thế. Hades biết Đất và Nước rất hòa hợp còn Lửa và Khí tương thích nên hắn chọn ngược lại.

Vài vị thần phản đối khi con người quá nhỏ bé đã phải gánh trọng trách quá nặng nề. Hades nhíu mày. Cuối cùng hắn cũng đồng ý, vị thần bảo hộ cho chòm sao được chọn sẽ ban cho con người dù là bất hạnh hay may mắn đó thứ gọi là “sức mạnh”. Cán cân bây giờ là một nửa.

Cuộc chơi được chia làm hai vòng.

Vòng một. Kẻ được chọn mang chòm sao của thủ lĩnh nhóm Đất – Ma Kết và nhóm Khí – Thiên Bình. Hai tên thanh niên với tư tưởng đối ngược được chọn ngẫu nhiên bởi Hades nhanh chóng thất bại. Một bị xé xác, còn lại bị nuốt trọn.

Hades thắng.

Vòng hai. Zeus đòi quyền chọn lựa. Ông không có nhiều thời gian do Hades gây sức ép. Nhưng cuối cùng, ông cũng chọn được hai người. Hai kẻ được Zeus chọn kia là thủ lĩnh nhóm Nước – Cự Giải và còn lại, không như các vị thần kia nghĩ, ông không chọn thủ lĩnh nhóm Lửa – Bạch Dương mà lại chọn một cung thuộc nhóm Lửa khác là Sư Tử. Các vị thần xì xào bàn tán, ngạc nhiên và lo sợ còn Hades suy tính.

Riêng Zeus mỉm cười. Ông muốn một lần đặt niềm tin vào con người – loài mà ông từng khinh thường và phản bội lại ông dù cái giá đánh đổi là không nhỏ.

Nhìn Hades cười thầm đắc thắng – tư tưởng là nhất luôn chiếm hữu đầu óc hắn,Zeus thở dài thương cảm.

Nhanh chóng thôi, vòng hai sẽ bắt đầu…



-Kế hoạch thế nào rồi?

-Vẫn đang tiến triển rất thuận lợi thưa Ngài.

-Còn bao nhiêu thời gian nữa?

-Còn khoảng 5 phút ạ.

-Tốt lắm. Dự tính thương vong lần này?

-Không dưới 200.

Tiếng cười man rợ vang lên. Đôi mắt đỏ sắc lẻm trong bóng đêm.

Tốt. Tốt lắm…



Chiếc máy bay chở một trăm hành khách đâm vào tòa tháp Tokyo. Khói bụi bay mù mịt, tòa tháp co rúm lại. Máy bay bốc cháy cùng một tiếng nổ khô khốc. Những đốm đen nhỏ rơi rớt.

Tay phải đã gãy, cô gái với mái tóc cam bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Cách đó không xa, với hông trái đang rỉ máu, đôi mắt xanh biển sâu hoắm nhìn xác người nằm trên mặt đất.

Tiếng hét thất thanh xé toạc không gian thu hút sự chú ý của cả hai. Hai chiếc bóng lao vút đi, với tay về phía đứa bé đang rơi xuống khoảng không vô định phía dưới.

Chớp xé toạc bầu trời. Lỗ đen mở ra chớp nhoáng nuốt chửng cả hai rồi biến mất.

Hai học sinh không tìm thấy xác trong đợt khủng bố ở tháp Tokyo.

Hai kẻ được chọn đã xuất hiện.

Vòng hai chính thức bắt đầu…

End chap 01

P/s: Thks for reading ~






Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Fri Feb 22, 2013 3:06 am
Chap 63

Cùng nhìn tên cướp nằm thẳng đơ dưới nền đất, 2 đôi mắt cùng màu đều có vẻ rất hài lòng và khoái chí. Taiyou chống nạnh nhìn thằng nhóc vừa “ra chân” giúp cô. Đó là 1 đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi với mái tóc màu đen dựng đứng chỉa lung tung, đôi mắt mang gam màu nóng gần giống với màu mắt của cô. Nhìn thoáng qua thì…nó có vẻ rất giống người châu Á…

-Này nhóc – Taiyou lên tiếng trong khi thằng nhóc đó đang lục lọi đồ của tên cướp, nó ngước nhìn vẻ thắc mắc – Nhóc…là người châu Á đúng chứ?

-Hả? – thằng nhóc há miệng ngạc nhiên rồi gãi cằm suy nghĩ, thật ra nó cũng không biết châu Á là gì nữa – Tôi là người Nhật, tôi đoán là vậy.

Taiyou hơi thắc mắc. Sao từ nước Nhật xa xôi, đứa bé này lại trôi dạt đến Hy Lạp được nhỉ? Và ở nó…cô có thể thấy 1 lượng cosmo mạnh mẽ đang ngủ yên, rất sâu trong linh hồn này…Thật ra thằng nhóc này là…?

-Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.

Một giọng nói quen thuộc đến độ nằm mơ Taiyou cũng có thể biết đó là ai vang lên. Cả cô cùng đứa nhóc đều quay đầu lại. Đứng ngược với phía ánh sáng, đôi mắt xanh biển sậm trông như là sắp cho cô 1 trận đến nơi.

-Hehe… - Taiyou luồn tay vào mớ tóc gãi gãi, điều mà cô thường làm mỗi khi Una nổi đóa

Nhưng điều kì lạ là Una không nói gì, chỉ liếc nhìn đứa nhóc đứng sau lưng cô. Bắt gặp cái nhìn chằm chằm rợn sống lưng đó, thằng nhóc có vẻ chột dạ, nó gắt

-NH..nhìn cái gì mà nhìn!

Taiyou tròn mắt trước cái thái độ đáng ăn đòn đó..và Cốp!

-Ui da, chị điên hả?? Sao lại đánh tôi?? – nó vừa ôm đầu vừa gào vào mặt người con gái tóc cam

-Hừ, không ai dạy nhóc là ăn nói với người lớn tuổi hơn phải lễ phép sao? – Taiyou lừ mắt hỏi

-Hứ - nó quay ngoắt mặt đi, làm lơ Taiyou – Chị là ai mà đòi lên lớp dạy đời tôi chứ? Mấy kẻ giàu sang như mấy người lấy tư cách gì mà nói tụi này! Mau trở về nơi mà mấy người thuộc về đi!

Nó vừa quát vừa chỉ tay về 1 khu làng gần đó, chỉ có điều khu làng đó cứ như được cách li khỏi khu này bằng một cánh cổng to bằng gỗ vững vàng. Chuyện này là sao nhỉ? Taiyou đưa mắt nhìn Una vẻ không hiểu, còn cô gái tóc đen nhìn mông lung theo hướng tay thằng nhóc và không nói gì.

-Ta nghĩ là nhóc hiểu lầm rồi – Taiyou cố dịu giọng xuống giải thích, dù mặt thằng nhóc thật là xấc xược – Bọn ta không biết nhóc đang nói về chuyện gì hết.

-Và bọn này cũng từ 1 nơi rất xa đến chứ không phải từ nơi mà nhóc nói đâu – Una thoáng thấy thằng nhóc định cãi gì đó nên ngay lập tức lên tiếng cắt ngang

Nó im lặng 1 lúc và suy nghĩ. Có lẽ 2 người này nói đúng, bọn nhà giàu đó đời nào chịu ra đến tận đây, chúng khinh bỉ khu này còn hơn là dịch bệnh. Vả lại, chắc cũng chẳng tiểu thư nhà giàu nào lại có thể vật 1 tên cướp nằm lăn quay chỉ bằng một thế đơn giản như thế…

Cuối cùng, nó tạm tin những gì Taiyou và Una nói. Ngước nhìn lên, nó hơi giật mình khi Una đang đứng trước mặt nó, rất gần. Ánh nắng luồn qua kẽ mái tóc đen làm mắt nó lóa lên, chẳng thể nhìn rõ gương mặt cô gái này.

Bỗng nhiên 1 cảm giác lạnh toát tỏa ra khi bàn tay Una chạm vào gương mặt nó. Hầu như toàn bộ năng lượng đều ngưng hoạt động. Tim nó vẫn đập, máu vẫn lưu thông, mắt và tai vẫn quan sát và lắng nghe tất cả nhưng sao tay chân nó lại gần như đông cứng chẳng thể làm gì. Trống rỗng.

-Nè, nhóc có sao không vậy?

Lúc này nó mới nhận ra mình đang quỳ trên nền đất và thở rất gấp, cô gái tóc cam đặt tay lên lưng nó hỏi đầy lo lắng nhưng nó đã gạt tay cô ra 1 cách thô lỗ

-Mấy người thật ra là ai? Cô vừa làm gì tôi vậy hả? – nó gào vào mặt cô gái tóc đen gần đó

Una ngừng ngắm nghía bàn tay vừa bị cháy sém khi chạm vào thằng nhóc và chuyển sang nhìn chăm chú vào bàn tay quấn băng còn lại. Lạ thật…

-Mau nói tôi biết có chuyện gì vừa xảy ra?

Lúc này Una mới nhận ra nó đang cố nhón lên và nắm lấy cổ áo của cô, ánh mắt đầy giận dữ. Nhưng trước khi nó kịp làm gì thì Taiyou đã khóa nó lại bằng 1 đòn cực nhanh và chính xác.

-Thả ta raaaa!!! – thằng nhóc vừa gào vừa vùng vẫy trong bất lực

-Yên lặng tí đi – Una thở dài nói trong khi Taiyou nhăn mặt vì tần số âm thanh thằng nhóc tạo ra – Bạn cậu xem ra biết điều hơn nhỉ?

Cô gái tóc cam ngạc nhiên khi thằng nhóc rũ người ra, đôi mắt đỏ mở to sững sốt, ngạc nhiên có, sợ hãi có và cũng chẳng thiếu giận dữ

-Cô..có phải…

-Yeah~ Tôi vừa gặp bạn cậu, Alone, đúng chứ? – Una cười cười hỏi

Rồi thằng nhóc lại gào lên và vùng vẫy, đại loại như “Cô đã làm gì?” hay “Nếu cô mà động vào cậu ấy tôi sẽ $$^&**((“ Cuối cùng Una đành ra dấu cho Taiyou. Cô bạn tóc cam hơi ngạc nhiên, chần chừ 1 lúc rồi buông thằng nhóc đó ra.

-Rất vui vì đã gặp được cậu, Pegasus Tenma – Una nói nhanh rồi quay đi, Taiyou theo sau

-Thì ra nhóc tên là Tenma hả? Ta tên là Taiyou, nhớ đấy!

-Chờ..chờ đã!!

Tenma định chạy theo nhưng đã quá muộn. Một luồng sáng xanh lóe lên nuốt trọn cả hai rồi biến mất. Cậu ngơ ngác nhìn không gian trơ trọi trước mặt. Ánh nắng rọi lên 1 vật đang nằm dưới đất. Cậu nhặt nó lên, suy nghĩ 1 lúc rồi cho thứ đó vào túi.

Cậu vẫn luôn thắc mắc 2 cô gái đó là ai? Từ đâu đến? Tại sao lại biết về cậu và Alone? Những gì họ nói thật ra là gì?

Cậu vẫn không biết được thêm gì cũng như chẳng hiểu thêm được gì, trừ tên của 2 người đó. Người tóc cam có sức khỏe ngang cả con trai là Taiyou, còn người con gái tóc đen đáng sợ đó là Unabara, điều này thì Alone nói cho cậu biết sau khi nghe cậu kể chuyện, ra là cô ta đã gặp Alone trước đó. Thật ra thì cô ta không cho bạn cậu biết tên, Unabara là dòng chữ khắc trên mặt đá mà cô ta đưa cho Alone nên đoán là tên của cô gái đó…

Khi cậu đưa sợi dây mình nhặt được ra, cả cậu và Alone đều vô cùng ngạc nhiên khi 2 sợi dây đó giống nhau như đúc, về chất liệu dây và cả hình dáng mặt đá, chúng chỉ duy nhất là khác màu mà thôi…

-Liệu điều này có ý nghĩa gì không nhỉ? – Tenma hỏi khi nằm phịch trên giường, tay mân mê mặt dây đỏ như máu hỏi

-Ý cậu là sao? – Alone nằm chiếc giường bên cạnh hỏi, tay cậu nắm mặt dây màu xanh vào lòng

-Thì về 2 sợi dây này nè – Tenma bật dậy nói – Cậu có nghĩ là Taiyou cố ý làm rơi nó không?

Đôi mắt xanh biển đẹp như 2 hòn ngọc mở to nhìn người bạn của mình.

-Ừm…có thể…nếu như 2 người đó đi chung…

Rồi cậu ngắm nhìn mặt dây màu xanh hình giọt nước của mình, một cảm giác kì lạ…

-Haiz… - Tenma đột nhiên thở dài rồi lại nằm ra giường, gác đầu lên 2 tay, lúc này cậu đã đeo mặt dây màu đỏ vào cổ - Hai người đó kì lạ thật đó…

Alone không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía mặt trăng to đang treo lơ lửng giữa nền trời đen thẳm.

-Họ kì lạ thật…nhưng có vẻ không phải là người xấu…

Tenma không nói gì, chỉ khịt mũi, 1 kiểu thể hiện sự đồng tình gián tiếp của mình làm Alone phì cười.

-Ừm. Unabara bảo tớ bằng mọi giá phải giữ sợi dây này bên mình…nên tớ nghĩ cậu cũng nên làm vậy Tenma à…

-Hả? – Tenma hơi lớn giọng hỏi – Tại sao mình phải nghe lời họ chứ? – cậu hỏi, khó chịu thấy rõ

-Cậu không nhận ra sao? – Alone ngồi hẳn dậy, mỉm cười nói, khi thấy mặt Tenma nghệt ra thì tiếp tục – Hai người đó, giống tớ và cậu lắm…Không hiểu sao nữa…

Lúc này thì Tenma chỉ im lặng mà không nói gì. Cậu chống cằm bên bệ cửa sổ, ngắm những chiếc lá đung đưa theo gió.

-Tớ nghĩ chuyện đó khá là quan trọng…. – Alone tiếp tục, hôn nhẹ lên mặt đá màu xanh rồi nằm xuống chiếc giường của mình – Tớ phải giữ lời hứa của mình, nên Tenma cũng vậy nhé…

Nhìn Alone đã ngủ, cậu nhóc tóc đen thở dài. Viên đá màu đỏ cậu đeo lóe lên 1 sắc lửa bất diệt…Thật là kì lạ…

Với tất cả những băn khoăn đó, cả 2 chìm vào giấc ngủ 1 cách yên bình.

Tenma và Alone đều không biết, gần đó, hai người con gái nhìn nhau, trao đổi vài thứ trong im lặng.

-Cậu nghĩ chúng sẽ ổn chứ, Una?

-Tớ không chắc, tất cả tùy thuộc vào chúng thôi…

Lại im lặng. Ánh trăng dịu dàng rót lên vạn vật. Taiyou đưa tay hứng những làn khói mờ ảo một cách hờ hững trong khi Una nhìn không chớp mắt vào khoảng rừng tối gần đó.

-Mà…không lẽ chúng lại là… - chợt Taiyou bỏ lửng câu nói của mình

-Chính xác là vậy đó – Una trả lời một cách nhẹ nhàng

-Ừm…vậy…giờ chúng ta làm gì?

Dứt mắt khỏi khu rừng tăm tối, Una nhìn bạn mình, mỉm cười.

-Chờ đợi.

Đôi mắt đỏ ngạc nhiên lẫn tò mò.

-Chờ đợi?

-Phải. Chờ đến lượt của chúng ta. Bước chân vào trận chiến sắp đến…

Gió bỗng từ đâu nổi lên một cách dữ dội như muốn xé toạc không gian. Nụ cười trên môi Una đã biến mất. Cô nhìn Taiyou, ánh nhìn nghiêm túc và không hề do dự. Chỉ cần nhìn vào nó, Taiyou hiểu bạn mình muốn nói gì.

-Chà…cậu nói “sắp đến” nhưng tớ không ngờ nó lại nhanh như thế đấy – Taiyou cười toe nhìn hai người vừa xuất hiện – Specter hả?

-Không – Una khẽ trả lời – Cậu có từng nghe nhắc đến 2 vị thần sinh đôi kề cận Hades chưa?

Taiyou hơi ngớ ra 1 lúc rồi chợt nhớ có lần cô đã nghe ai nhỉ…? Ah, là Shion nói…

-Vậy, họ là…

-Đúng rồi, chính là họ - Una gật đầu, ánh nhìn lạnh băng – Tử thần Thanatos và Miên thần Hypnos, có vẻ như đây là nước cờ cuối của Hades rồi.

-Ehehe… - Taiyou cười – Mà đúng là giống nhau thật ha! Vậy cậu và tớ chắc sẽ 1 chọi 1 hả?

-Yup ~ - Una cũng cười và nắm vũ khí của mình trong tay từ lúc nào – Hẹn gặp lại, Taiyou….

Vừa dứt lời, Una lao đến bên người thanh niên tóc vàng nhanh như cắt, cả 2 biến mất khi 1 luồng sáng xanh lóe lên. Taiyou chuyển ánh nhìn sang người thanh niên còn lại với cô lúc này. Hắn nhìn cô, hoàn toàn hờ hững.

Mỉm cười. Có thể là trận chiến cuối ấy nhỉ?

-Hẹn gặp lại, Unabara, chắc chắn là thế…

Lửa thổi tung mọi thứ, dấu hiệu bắt đầu trận chiến cuối cùng.

End chap 63

P.s: Tiếp tục thôi :)
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Mon Mar 04, 2013 1:24 am
Chap 64

Khoanh hai tay trước ngực, người con trai với mái tóc đen, ngôi sao cách điệu cùng màu nhìn cô gái tóc cam trước mặt một lượt từ đầu đến chân. Thái độ chán chường lộ rõ làm Taiyou cảm thấy khó chịu. Cái cảm giác này hình như cô đã có trước đó lâu rồi thì phải…Là khi nào ấy nhỉ?

-Hm – cuối cùng thì Thanatos cũng bắt đầu lên tiếng – Ra đây là một trong hai đứa con gái rơi của hai vị thần trên đỉnh Olympus sao?

Đôi mắt đỏ thoáng ánh nhìn giận dữ.

-Con gái rơi gì chứ? Liệu mồm miệng ngươi đấy – vừa nói cô vừa chỉ tay vào mặt Thanatos cảnh cáo – Đừng nghĩ mình là thần mà xem thường con người, ta sẽ cho ngươi khóc không kịp luôn đấy!

Đôi mắt đen đó thoáng ngạc nhiên. Lời lẽ thật ngạo mạn nhưng luồng khí toát ra thì không có vẻ gì là thế. Thanatos từng nghe nói về hai người con gái gan tày trời này, cả gan dám giết cả một vị thần, lại còn là một trong mười hai vị thần quyền lực nhất đỉnh Olympus nữa chứ!

-Ta nghĩ kẻ to mồm mới là ngươi đấy – nhếch mép cười, Thanatos nói – Lúc xưa, ngươi có sự bảo hộ của Hestia và Apollo, lại còn thừa hưởng dòng máu bất tử từ bà ta, chuyện ngươi giết được Ares, ta không ngạc nhiên mấy. Còn bây giờ…

Vừa dứt lời, một luồng cosmo tựa như lửa pha giữa hai màu đen và tím từ đâu xuất hiện, bao trùm Thanatos. Luồng lửa mạnh đến nỗi Taiyou phải lùi lại vài bước. Khi cô mở mắt ra, Thanatos không còn mặc bộ quần áo màu đen đó mà thay vào là bộ giáp cùng màu.

-Gì chứ - cô khịt mũi cười – Tưởng hơn được Specter, thì ra cũng là Suplice thôi – vừa nói cô vừa đưa tay lên cao, một quả cầu lửa tích tụ sau đó hiện nguyên hình là một cây cung lấp lánh sắc vàng cam – Để xem nào… - Taiyou cầm cây cung và gãi cằm, sau đó búng tay như vừa nghĩ ra một cái gì đó hay lắm – Lần trước khi ta đụng độ Kagaho, hắn đã khinh thường ngọn lửa này, giờ ngươi thử xem nó thế nào nhé?

Thanatos hơi chột dạ khi thấy nụ cười toe toét đầy tự tin của Taiyou. Đôi mắt Tử thần mở to nhìn vô số những mũi tên bằng lửa bao quanh, tất cả mũi nhọn của chúng đều hướng về phía mình.

-Sao rồi? – Taiyou nhướn mày hỏi – Có muốn phòng thủ gì không trước khi ta tấn công? – mái tóc cam dài tung bay trong sắc lửa, nhìn cô lúc này như một chiến binh thực thụ

Đáp lại chỉ là 1 nụ cười khinh của Thanatos. Taiyou nhún vai.

-Được lắm. Vậy thì chiến nào!

Vừa dứt lời, những mũi tên đó lao vun vút về phía Thanatos như một con mưa rào. Sức công phá không đủ làm Tử thần bị thương, xung lực chỉ làm hắn lùi đi một chút. Vừa cười, thần vừa ngước lên, chuẩn bị phản đòn. Cùng lúc đó, Thanatos nhận ra một luồng cosmo cực mạnh lao đến. Không kịp làm gì để phòng thủ, thần lãnh trọn đòn tấn công. Không rõ thứ đó là gì mà lao đến với sức mạnh và tốc độ kinh hồn, cắm thẳng vào lớp màng chắn bằng cosmo của thần. Không dừng lại ở đó, nó đẩy thần càng ngày càng lùi về phía sau. Những giọt mồ hôi lấm tấm rơi, sức mạnh này là…?

-Khi ta đã tấn công, sẽ không có dừng lại đâu.

Câu nói nhẹ nhàng vang lên, Thanatos nhìn đôi mắt đỏ sắc lửa đanh lại, hoàn toàn nghiêm túc, đầy sát khí. Cô gái tóc cam giương cung, lắp 1 mũi tên lửa vào. Đến lúc này, Thanatos mới nhận ra thứ đang tiếp tục đẩy lùi mình ra sau là gì.

-Ta không thích giết người – Taiyou khẽ nói – Nhưng nếu phải lựa chọn….

Lúc này đây, những gương mặt quen thuộc đó lại hiện lên. Regulus, Shion, Sisyphos và cả những người khác nữa…Giờ thì cô đã hiểu, lúc Una nói cô là trận chiến này hoàn toàn không dễ dàng gì…Chọn giữa giết và bị giết…

-Ngươi chết đi, nhé?

Nụ cười không hề biến sắc, mũi tên nhắm thẳng vào vị tử thần đang trừng mắt nhìn.



Trên một cánh đồng hoa, Una nhìn người thanh niên trước mặt không chớp. Hypnos nhìn lại, thử phân tích xem ánh nhìn đó mang ý nghĩa gì. Thoạt nhìn có vẻ như cô chẳng suy nghĩ gì, đôi khi lại thấy nó quá mông lung, khi thì quá đáng sợ. Một ánh nhìn pha trộn nhiều cảm xúc, cũng như màu nước biển khi ta nhìn ở những tầng khác nhau…

-Thế nào hả? – cuối cùng cô cũng lên tiếng – Hades đã giở chiêu cuối rồi à? – nở nụ cười chẳng khác gì ác quỷ, cô hỏi

-Là Ngài Hades chứ - Hypnos gật nhẹ đầu, mỉm cười sửa lại đầy mỉa mai

Una nhún vai một cách vô thưởng vô phạt.

-Vậy giờ ngươi muốn giải quyết chuyện này thế nào đây? – vừa hỏi cô vừa cuối xuống ngắt 1 bông hoa hình chuông quen thuộc màu trắng ngần lên, chẳng nhìn ngắm, cũng chẳng ngửi

-Ta đang chờ gợi ý của cô đây – anh hỏi lại, nghiêng đầu đợi – Ta đoán là bạn cô với anh trai ta đã bắt đầu chiến từ lúc nãy rồi.

Cô gái tóc đen không nói gì, sở dĩ khi Thanatos và Hypnos xuất hiện, cô phải tách ngay tên này ra vì cô sợ, nếu có thời gian, Taiyou sẽ không thể đấu lại 1 tên đầy mưu mô như Miên thần. Xét về tính cách, có lẽ Thanatos sẽ dễ xử lí hơn chứ thật sự cô chẳng muốn đối mặt với tên này tí nào.

-Ta hỏi ngươi 1 câu được chứ? – đột nhiên cô nói 1 cách bâng quơ, mắt vẫn nhìn ngọn cỏ xanh rì đung đưa theo gió ngoài xa

-Nếu có thể, ta sẽ trả lời – chậm rãi, Miên thần trả lời

-Sao ngươi lại phải lặn lội tìm kiếm và dùng đủ mọi cách để có thể đến “lục địa trôi nổi” vậy? – nụ cười kì lạ bỗng xuất hiện trên môi Una – Tuy thần có bất tử thật nhưng ta đánh giá khá cao khoảng thời gian là 100 năm và sức lực mà ngươi bỏ ra, dù chỉ để đặt 1 bó hoa thôi, đúng chứ?

Im lặng. Miên thần không nói gì, không trốn tránh, có lẽ là đang suy nghĩ để đưa ra 1 câu trả lời xác đáng mà thôi.

-Nếu cô biết, cứ nói cho ta luôn, được chứ?

Una cười. Nụ cười nhẹ, pha giữa thích thú và chút gì đó khó có thể gọi tên. Một cách chậm rãi, cô tiến lại gần cho đến khi đứng trước mặt Hypnos.

-Nói điều này ra có vẻ hơi kì lạ… - vừa nói cô vừa vươn tay chạm vào mái tóc vàng của anh – Ngươi yêu ta?

Đôi mắt xanh đậm tìm kiếm chút ngạc nhiên trong đáy mắt vàng trong đó nhưng tuyệt nhiên chẳng thể. Thật là khó chịu… Điều này nằm ngoài dự đoán của cô…

Bàn tay Hypnos đột nhiên nắm lấy tay cô làm Una hơi giật mình định rụt tay lại nhưng cô chợt khựng lại khi thấy vị thần đó mỉm cười.

-Cô nói sai rồi – anh nói làm cô nhíu mày, vừa thắc mắc vừa không tin là mình sai – 100 năm tìm kiếm và không biết bao nhiêu năm chờ mới đúng.

Đôi mắt xanh sậm mở to đầy bất ngờ. Trước khi cô kịp làm gì thì người mà đáng lẽ ra cô phải quyết 1 trận sống mái đó đã ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng…như Albafica, Degel và Manigoldo đã từng…

-Nếu được, ta hy vọng chúng ta không ở hai bên chiến tuyến thế này… - buông cô ra, vị thần ngủ mỉm cười – Lúc đó, cô sẽ không căm ghét ta như bây giờ, đúng chứ?

Cười.

Tình yêu có lí lẽ riêng của nó. Sự phục tùng cũng không ngoại lệ. Chính nghĩa hay phe thủ ác, điều đó là quá mơ hồ.

-Biết đâu được – thanh kiếm trong tay Una giơ cao – Ta chiến đấu vì niềm tin của ta, Ngươi chiến đấu vì lòng trung thành của bản thân…Dùng chúng mà đấu 1 trận quyết định đi, Akumu!

-Nói hay lắm – Hypnos gật nhẹ đầu, bộ giáp đen xuất hiện từ bao giờ - Vậy thì làm thôi, Unabara…

Gió thổi, cả hai cùng lao vào 1 trận chiến sống còn. Băn khoăn và tình cảm đều dẹp sang 1 bên.

Cả bốn người trong 2 chiến trường riêng biệt nó đâu biết rằng, dưới địa ngục, vị thần tóc vàng đột nhiên xuất hiện làm cả chốn tối tăm đó ngạc nhiên dẫn đến nhốn nháo. Hades trợn tròn mắt nhìn Apollo hỏi

-Ngươi đến đây vì việc gì?

Chậm chạp và đắn đó, cuối cùng vị thần mặt trời đáp

-Ta đến theo lệnh của cha ta-Zeus vĩ đại.

Một bước ngoặt cuối cùng đầy bất ngờ cho trận chiến của Zeus và Hades mà không ai đoán được xuất hiện.

End chap 64
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Thu Mar 07, 2013 2:23 am
Chap 65

Vị thần tóc vàng lặng lẽ quay lưng đi, bước lên cỗ xe vàng được thắng ngựa và biến mất hút. Trong cung điện của mình, Hades ôm đầu suy nghĩ về những gì Apollo nói. Một thỏa thuận đã được thực hiện.

Hắn liếc nhìn về chiếc bàn gần đó, nơi chiếc hộp Pandora thứ hai đã biến mất và mỉm cười.

-Không sao…ta vẫn còn cơ hội…biết đâu thế này lại là chuyện tốt Zeus nhỉ?

Tiếng cười của chúa tể địa ngục vang vọng chốn tối tăm, trên đỉnh Olympus, đôi mắt xanh của vị thần quyền lực nhất đượm buồn nhìn về phía chân trời xa xăm. Ông không cử động, cũng không nói gì cho đến khi Apollo đến gần và lên tiếng

-Thưa cha, con đã lấy nó về rồi.

Cúi mình, vị thần mặt trời dâng lên Zeus một vật hình hộp chữ nhật bằng hai tay. Zeus nhẹ nhàng cầm vật đó, ngắm nghía một lúc rồi với thanh sét trên tay, thần tạo ra một khe hở không gian sau đó ném nó vào.

Không gian lại rơi vào im lặng một lần nữa.

-Apollo này, con có nghĩ những gì ta quyết định là đúng không?

Hơi ngạc nhiên, vị thần tóc vàng ngước nhìn cha mình, rồi thần mỉm cười.

-Đối với Hades có lẽ đây là cơ hội tốt cho hắn – đôi mắt xanh lấp lánh ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn yêu thương – Nhưng với con, đây là hành động tuyệt vời nhất, thưa cha. Rồi chúng sẽ hiểu lí do mà cha làm vậy, con xin chắc chắn điều đó.

Môi Zeus nở một nụ cười dịu dàng, ông khẽ nói

-Ta hy vọng là thế…



-C..cái gì thế này….

Cô gái tóc cam đổ gục xuống nền đất, cảm thấy cosmo rời khỏi cơ thể mình một cách nhanh chóng, những mũi tên lửa biến mất trước khi kịp cắm vào Thanatos. Chuyện gì đang xảy ra thế?

Tử thần, lúc này thương tích đầy mình, mở to mắt nhìn lỗ đen không biết từ đâu xuất hiện sau lưng Taiyou. Thần định nói gì đó nhưng chợt một giọng uy quyền quen thuộc vang lên, ánh mắt ánh lên vẻ bất phục, sau đó thần biến mất.

-Tch…đứng lại… - Taiyou khó nhọc nói trong khi đang cố duy trì ý thức rồi đổ gục xuống bất tỉnh trên nền đất

Mái tóc dài màu cam trở về độ ngắn ban đầu, bộ váy cũng biến mất, thay vào đó là bộ đồ khi cô vừa xuất hiện. Lỗ đen chậm chạp hút cô gái với mái tóc cam vào rồi biến mất.

Tại chiến trường của mình, chuyện cũng xảy ra tương tự với cô gái tóc đen. Đỡ cô trên tay, vị thần ngủ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói đã vang lên. Đôi mắt vàng trong thoáng mở to rồi chùng xuống.

Thần đưa tay, vuốt nhẹ mái tóc dài màu đen cùng gương mặt đang thở rất khó nhọc kia, ngắm nhìn nó 1 lúc rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống nền cỏ. Thần biến mất trước khi lỗ đen xuất hiện nuốt chửng Unabara.



Tokyo, sau khi vụ khủng bố nổ ra.

Đôi mắt đỏ khẽ mở, đầu cô đau nhức kinh khủng dù chẳng bị va chạm gì. Mẹ cô và anh trai ôm chầm cô, bật khóc.

-Ơ…mẹ, Rei… - Taiyou vỗ nhẹ lên vai cả 2 người, mỉm cười – Con không sao rồi, xin lỗi vì đã làm 2 người lo lắng.

Những nụ cười đầy yêu thương đong đầy trong nước mắt.

Ở phòng bên cạnh, Unabara cũng đang ôm chầm lấy bố và em gái của mình. Đoàn tụ.



Một tháng sau, tại một quán nước, cô gái tóc cam đang ăn ngấu nghiến ổ bánh của mình trước khi tham gia câu lạc bộ ngoại khóa. Rất nhẹ nhàng, mái tóc đen dài cột cao lướt đến và ngồi xuống. Đôi mắt xanh biển đậm thoáng khó chịu khi nhìn thấy gương mặt lấm lem của cô bạn đối diện.

-Ăn chậm thôi, kẻo mắc nghẹn đấy – cô khẽ càu nhàu, lục túi áo và chìa ra 1 chiếc khăn

-Hehe…ngày đầu tiên, tớ không muốn bị trễ! – tóc cam giải thích và cầm lấy khăn – Una không đói à? Cậu có tham gia câu lạc bộ không?

Chậm rãi, cô gái tóc đen gật đầu.

-Là câu lạc bộ Teakwondo – Una nói trước khi Taiyou mở miệng định hỏi – Đó vốn là câu lạc bộ tớ tham gia đó giờ rồi- rồi cô ném cho bạn mình ánh nhìn dò xét – Cậu nhắm chịu nổi không thế? Vừa tham gia CLB cắm hoa vừa bắn cung, coi chừng kiệt sức đấy.

-Hehe…không sao mà…

Taiyou gãi đầu cười nói. CLB cắm hoa vốn là CLB cũ của cô, còn hôm qua, khi vừa đi ngang CLB bắn cung, chẳng hiểu sao 1 cảm giác kì lạ dấy lên trong cô, và sau đó, tất nhiên là cô xin tham gia rồi.

-Mà Una cũng cố gắng đi nhé! Ráng mà giành giải vô địch nữ toàn quốc nha! Tớ mong lắm đó!

Cô gái tóc đen bật cười rồi đứng dậy.

-Ta đi thôi, trễ rồi.

Taiyou nhanh chóng theo sau. Cả hai mất hút sau rặng cây mà không để ý rằng, gần đó, một người thanh niên tóc vàng với đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp nhìn theo với ánh mắt đầy suy tư.

Vậy ra hai người đó vẫn ổn. Chuyện thay đổi kí ức có lẽ không ảnh hưởng mấy.

Người thanh niên thở dài dựa vào gốc cây trong công viên. Vì vài lí do, anh đã xóa và sửa đi phần nào kí ức của cả hai. Vẫn là thỏa thuận thu thập linh hồn nhưng cả 2 hoàn toàn đơn độc, không hề có sự giúp đỡ nào từ các Kim Thánh, chẳng có chút khái niệm gì về Thánh chiến hay Thánh địa. Những gì họ có chỉ đơn giản là cuộc chiến thu thập linh hồn, chiến thắng rồi quay về theo đúng những gì thỏa thuận với Zeus mà thôi.

“Ta đồng ý với đề nghị của Zeus nhưng với 1 điều kiện.”

“Là gì?”

“Ngươi phải xóa và sửa kí ức của chúng, tuyệt nhiên không cho chúng biết tí gì về Thánh chiến.”


Anh thở dài, đưa tay che mắt trước ánh đèn đường rọi thẳng xuống. Anh có thể hiểu vì sao Hades làm thế, hắn vốn là kẻ hay lo mà. Nhưng có làm thế cũng hay, ít ra…chúng sẽ không đau lòng vì những gì sẽ xảy ra trong Thánh chiến…

Người thanh niên tự nhủ thế rồi biến mất khi làn gió đêm bất chợt ùa đến.



Đứng sững trước cổng nhà thờ, nơi mà bản thân luôn khao khát có thể bước vào, chiêm ngưỡng bức tranh đang được cất giữ, Alone đắn đo.

-Sao thế? Chẳng phải cậu rất muốn xem nó sao?

Người thanh niên với mái tóc vàng lên tiếng cùng một nụ cười kì lạ. Mắt anh liếc ngang sợi dây chuyền mà cậu thanh niên đang đeo, đôi mắt màu vàng trong khẽ sắc lại.

-Ưm…tôi sẽ vào…

Alone nói nhưng trước khi kịp đặt chân vào cửa, người thanh niên tóc vàng đó đã ngăn lại.

-Xin lỗi nhưng cậu bắt buộc phải gỡ trang sức ra trước khi vào, đó là quy tắc của chúng tôi – vừa nói anh vừa đưa tay ra chờ

-Nhưng…đây là vật bất ly thân của tôi… - Alone lắc đầu nguầy nguậy, lùi lại vài bước, nắm chặt mặt dây hình giọt nước xanh biển trong tay

-Tôi biết nó quan trọng với cậu – ánh mắt người thanh niên thoáng trở nên kì lạ - Tôi sẽ giữ hộ cậu cho đến khi cậu chiêm ngưỡng xong bức tranh.

Đôi mắt xanh biển đắn đo. Cậu nhớ đến lời hứa lúc xưa với cô gái kì lạ đó…

-Đừng lo, chỉ 1 chút thôi mà, sẽ không mất đâu – người thanh niên nói và mỉm cười

Nụ cười đó trở nên tàn ác và rộng hơn khi nhìn sợi dây chuyền đang nằm trong tay.

-Phải rồi, chỉ 1 chút thôi, Ngài sẽ quay trở lại – anh nói khi nghe thấy tiếng gào thét phía bên trong của Alone, đưa mặt dây chuyền lên ngang tầm mắt, anh chợt nhận ra màu xanh này thật quen thuộc làm sao…

Quỳ xuống 1 cách kính cẩn trước người vừa xuất hiện, Hypnos nói

-Chào mừng Ngài, thưa Hades vĩ đại.

Gió khẽ thổi làm vạt áo đen tung bay, người con trai đó cầm sợi dây chuyền vừa nhận lại từ Hypnos rồi ngắm nhìn. Màu xanh đậm chuyển dần sang xám rồi trở thành đen tuyền. Người đó mỉm cười hài lòng rồi đeo sợi dây lại vào cổ.

-Đi thôi Hypnos, Pandora.

-Vâng!

Ở một nơi nào đó, mặt dây chuyền trên cổ cậu thanh niên tóc đen chợt lóe sáng.

-Ơ, sợi dây này… - Dohkou thoáng ngạc nhiên nhìn vật đang được Tenma đeo, trông nó rất là quen, hình như anh đã thấy ở đâu rồi thì phải…

-Ah, nó là của 1 bà chị cho em đó – Tenma cười toe chỉ vào mặt dây đỏ rực nói – Em có 1 cái, Alone 1 cái. Của Alone màu xanh biển đậm. Cậu ấy quý nó lắm!

Dohkou chợt nhớ ra hình như anh cũng đã thấy sợi dây của Alone ở đâu đó rồi thì phải. Đầu anh lóe lên 1 suy nghĩ kì cục, ngồi xuống kế Tenma, anh hỏi, thật khẽ

-Người đưa nó cho 2 cậu là 2 cô gái, 1 tóc cam và 1 tóc đen, đúng chứ?

Đôi mắt nâu của Tenma mở to sửng sốt

-S..sao anh…

Nhưng trước khi cậu kịp hoàn thành câu nói thì Dohkou đã bật cười, ngã người ra phía sau

-Cậu có còn nhớ, tôi đã từng kể cho cậu về hai người xuất hiện ở Thánh địa này chứ? – đôi mắt anh trở nên dịu dàng, nhìn mông lung về phía trước

Thoáng nhận ra điều gì đó, Tenma đứng phắt dậy, lắp bắp

-A..Anh đừng nói là…hai người đó…

-Yeah, cậu thông minh hơn anh nghĩ đấy – cười hài lòng, Dohkou xoa đầu Tenma nói

Miệng há ra, Tenma ngồi phịch xuống đất. Một lúc sau, cậu nhìn sang Dohkou lúc này đang chống cằm nhìn về phía xa

-Vậy..người con gái mà anh hay kể cho em nghe, có phải là… - gương mặt ửng đỏ, Tenma im bặt

-Hahaa – Dohkou cười ngặt nghẽo nhìn vẻ mặt Tenma – Ngại ngùng nữa, cậu đúng là con nít mà.

-Con nít gì chứ! – Tenma tức giận nói – Chỉ tại em không ngờ anh lại có thể thích bà chị hung dữ đó thôi…

Đôi mắt nâu dịu dàng, Dohkou chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.

-Thế tại sao họ lại biến mất không 1 lời từ biệt vậy? Y hệt như lúc họ xuất hiện ở làng bọn em…

-Anh không biết. Chẳng ai trong Thánh địa này biết cả - Dohkou khẽ nói – Nhưng đừng lo, họ vẫn còn sống, ở đâu đó trong thế giới này nhưng ở một khoảng thời gian khác. Giáo hoàng bảo thế.

Tenma không nói gì, chỉ đưa mặt dây chuyền màu đỏ rực ngang tầm mắt ngắm nhìn, những kí ức khi xưa chợt ùa về. Không biết liệu Alone sẽ phản ứng thế nào nếu biết hai người đó từng ở nơi này nhỉ?

-Taiyou và Unabara không đưa cho 2 đứa 2 sợi dây chỉ để chơi đâu, anh dám đảm bảo điều đó, vậy nên hãy giữ nó cho cẩn thận nhé, quan trọng lắm đấy.

Nói rồi anh đứng dậy, tiến về đấu trường, Tenma cũng bật dậy và chạy theo sau.

Chẳng bao lâu sau, Thánh chiến bùng nổ. Mang theo những câu chuyện của quá khứ, ý chí và mục đích của từng người, chôn trong cát bụi thời gian.



Bảy năm sau, trên đường phố Tokyo, một cô gái tóc cam đang bươn chải trong dòng người, đuổi theo 1 tên giật dọc phía trước. Tên cướp ngày càng xa, Taiyou ngày càng mất dần hi vọng cho đến khi, cô thoáng thấy bóng dáng tóc đen vừa xuất hiện ngay cạnh tên cướp

-Unabara!!! Bắt lấy hắn!!

Cô gào muốn bung cuống họng, và nó có hiệu quả, cô gái tóc đen ngước lên, đôi mắt xanh sậm lộ rõ vẻ chán chường và lười biếng.

Rầm! Tên cướp dính 1 đòn teakwondon và nằm một đống cạnh cột điện, Taiyou bật cười ha hả trong khi vừa chống nạnh thở dốc.

-Cậu là nhất đó! – vừa giơ ngón tay number 1, Taiyou vừa rút trong túi ra 1 chiếc còng số 8 và gô cổ tên cướp lại – Định đi ăn trưa thì gặp phải tên này, đúng là xui tận mạng mà!

-Tớ mới là xui đây này – Una cau mày nói, vừa cầm xấp hồ sơ xin việc trong tay vừa nhìn xung quanh tìm kiếm – Hôm nay tớ có phỏng vấn.

-Ặc, thế sao còn không mau đi đi! – vừa nói Taiyou vừa xua tay sốt sắng – Ráng lên nha!

Thế rồi cô biến mất hút trong dòng người, chưa kịp để Una nói là mình bị lạc. Cô gái tóc đen vò đầu bứt tóc, cuối cùng thì cũng đến, trễ gần 15’ rồi, kì này cô rớt là cái chắc!

Vừa nghĩ thế cô vừa gõ cửa phòng giám đốc, người trực tiếp phỏng vấn. Chuyên ngành của cô là về kinh tế, công ty mà cô nộp này là 1 trong 10 công ty lớn đứng đầu Nhật Bản về lĩnh vực kinh tế, chứng khoán. Không những thế, nó còn có mặt trong nhiều lĩnh vực như buôn bán đá quý, kinh doanh tàu biển…Với tấm bằng loại ưu của đại học hàng đầu Nhật Bản, cô muốn thử 1 lần xem sao…

Cô từng nghe nói giám đốc điều hành công ty này còn khá trẻ nhưng không ngờ lại trẻ thế. Mái tóc xanh lá cắt ngắn, đôi mắt tím biếc ánh lên sau cặp kính cận, từng đường nét trên gương mặt đều cho thấy anh ta rất là đẹp trai.

-Xin chào – người đó ngước lên nhìn cô và nói – Cô là Unabara? – thấy cô gật đầu, người đó liếc nhìn đồng hồ - Cô trễ đấy, trong lần phỏng vấn đầu tiên, cô có muốn nói gì không?

Unabara làu bàu gì đó nghe không rõ, cuối cùng cô trả lời

-Tôi lạc đường và bận bắt cướp. Xin lỗi vì sự chậm trễ này.

Đôi mắt tím mở to. Rồi anh bật cười, cười đến mức không thể ngừng được trong khi Unabara nhướn mày khó chịu.

-Xin lỗi – vừa che miệng, anh vừa cố gắng ngồi thẳng dậy – Mời ngồi, nữ anh hùng.

Cô tròn mắt nhìn anh, há miệng định cãi gì đó nhưng lại thôi. Buổi phỏng vấn bắt đầu một cách trơn tru, kết thúc hoàn hảo. Người đó hẹn cô ngày hôm sau sẽ liên lạc báo kết quả qua điện thoại. Cô cúi chào rồi quay đi, trước khi ra cửa, người đó nói vọng ra

-Tôi rất mong được làm việc với cô đấy, nhà vô địch taekwondo nữ toàn quốc à.

Unabara quay phắt lại, định bốp chát gì đó nhưng rồi thôi, khi cô thấy..nụ cười dịu dàng đó…Quen thuộc đến kì lạ…như đã có ai đó từng dành cho cô, từ rất lâu rồi vậy…

Cánh cửa phòng khép lại. Người thanh niên ngã người ra sau ghế, những ngón tay bấm một dãy số được ghi trên tờ giấy đặt trước mặt. Cuối cùng, lưu tên. Anh nên lưu tên gì cho cô gái đó nhỉ? Nữ anh hùng? Nhà vô địch? Trí nhớ ngắn? Nhớ đến khi nãy, anh lại bật cười lần nữa.

-Hm, Unabara ah? Có vẻ thú vị đây…

Bên ngoài, cô gái tóc cam vui vẻ khoác tay cô bạn tóc đen rồi cả hai cùng biến mất trong dòng người đông đúc.

Cuộc sống mới, vẫn tiếp tục như nó đã từng.

End fic

P.s: cuối cùng cũng hết fic =]] Dài dã man ;____; Gửi lời cám ơn đến bh vì đã vẽ cover cho fic, đến nhóc Relic và Kumi đã ủng hộ mình *cúi đầu*

Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12923
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Sun Mar 17, 2013 7:35 am
65 chap, quả thực là rất dài=.= Tới nỗi mà cứ mỗi lần định đọc fic này, mình lại bảo thôi, để khi nào có nhiều thời gian hơn=.= và kết quả là đến tận bây giờ mới tiêu thụ hết^^

Tài kể chuyện của au thì khỏi nói rồi, cực hấp dẫn^^

Trong này thì mình thích cặp ManxUna nhất, nhiều lúc au tạo hint Una với mấy người khác, nói thật là mình thấy tức phết đấy =)) Đoạn cuối, hm, mình có thể coi tên giám đốc đó là kiếp sau của Man hay là gì đây~~~

Cơ mà Una đào hoa quá thể, nhiều lúc mình thấy tội cho Tai =)) Nhưng chí ít cũng "may" cho Tai hơn vì đã xác định chắc chắn là có Cid, có chap nào đấy (mình không nhớ được vì chap quá dài=.=) mình tưởng au định ghép Tai với vị kim thánh có mái tóc đen dựng đứng cơ =))

Mong các fic khác của bạn nhé:)
Kantono Fuminsho
Kantono Fuminsho
Mod
Mod
Partner Partner : Kobashi Kyoshi
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 16282
BKGC BKGC : 33854
Điểm đóng góp : 94
Đến từ : cửa hàng dao-ý :)
Stt : *la liếm Saruhiko*
http://tsubasakumiho.wordpress.com/

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Sun Mar 17, 2013 6:53 pm
chà, Vent đã kết thúc 1 chặng đường rất dài rồi đó ~~

rất tiếc là tớ không thể com cho Vent thường xuyên được, lâu vào đọc không thấy cái com nào mà thấy tội lỗi T-T

65 thực sự chưa phải một con số lớn, nhưng nếu nhìn lại quãng thời gian Vent giành dụm từng chap cho fic này, quả thực đây là một thành quả vô cùng lớn ~~

cảm ơn Vent vì fic này rất nhiều ~~ dù có thể ít người đọc và com nhưng Vent vẫn cố thành công mà không drop, 65 chap trong 1 khoảng thời gian như vậy, nói thật là tớ ghen tị lắm đấy ~~

cuối cùng, tớ mong những fic mới và chap mới của Vent nha ~~
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Thu Mar 21, 2013 11:31 pm
>>El: Cám ơn cậu rất nhiều vì đã đọc hết cái fic dài hơi này :>:D<: Una thì dự định ban đầu là chơi harem r nên hint cỡ nào thì cũng F.A thôi, Tai may mắn hơn thiệt chứ bộ =)) Mà tóc Cid màu đen dựng đứng mà, chắc cậu nhầm vs ai r :) Giám đốc là Degel tương lai, ko fải Mani, sr El :)) Dự tính của tớ sẽ có ss2, nói về tương lai của cả 2, các kim thánh sẽ lại xh nhưng mỗi người làm 1 việc riêng, cái fic đó thì Ashy lãnh nhiệm vụ viết, nếu đc mong sẽ đc cậu ủng hộ tiếp, thks :>:D<:

>>Kumi: thks Kumi vì những com trong suốt thời gian 65 chap của fic, nó giúp tớ rất nhiều đấy. Tớ từng nói Kumi rất dịu dàng mà, quả ko sai :) *ôm*
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Sun Mar 24, 2013 12:25 am
Title: Saint Seiya-The Lost Canvas – Road Untraveled Extra
Rating: 15+
Author: Wind.G or Vento
Genre: tragedy
Pairing: không có nhưng sẽ có vài hint
Character: các nv trong SS-TLC và 2 OC của tớ
Summary: Những thứ xảy ra trước và trong Thánh chiến
A.n: Extra này viết chủ yếu để gặm đỡ trong thời gian đợi ss2 xuất hiện (dù chẳng biết đến khi nào =]])

OoO

Chapter 01 – Pices
Một ngày dài nhàm chán lại đến trên Thánh địa. Vạt áo choàng phấp phới cùng mái tóc xanh dương nhạt khẽ che đi đôi mắt nhắm hờ. Mùi hoa hồng quyện lẫn trong không khí nồng nàn.

Soạt. Albafica giật mình nhìn quanh. Chẳng có ai…

Mà anh đang mong chờ gì chứ? Athena và Giáo Hoàng ở cung điện riêng, họ còn quá nhiều thứ cần phải lo lắng và đều rất quan trọng. Mười hai kim thánh luôn phải túc trực ở cung của mình, chỉ rời khỏi đó khi có chuyện gấp hoặc được triệu tập. Cuộc sống lại quay về guồng quay cũ, kể từ khi hai người đó biến mất chẳng một lời từ biệt còn Thánh chiến thì chuẩn bị bắt đầu. Mọi người lại quay về với chính số mệnh mà bản thân đã chọn.

Những ngón tay anh khẽ chạm vào cánh hồng đỏ xoay vũ điệu của gió, tự hỏi : liệu, nếu số mệnh cho phép hai người đó ở lại nơi này, Thánh chiến sẽ thế nào? Đôi khi anh tự trách bản thân thật là tham lam, nhưng chẳng là, con người ai không ích kỉ, muốn giữ chút ánh sáng ấm áp cho riêng mình đâu có gì là sai trái, có phải không?

Anh luôn tự thu mình trước mọi người và ngay cả bản thân mình, rồi cô gái đó đến. Thật khó khăn để anh có thể mở rộng trái tim mình lần nữa và mỉm cười. Anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi trước khi Unabara xuất hiện, lần cuối anh cười là khi nào… Anh nhớ, nhớ những lúc thấy 2 kim thánh còn lại của nhóm nước đành hanh nhau và gương mặt cau có hết sức của Unabara khi cô can ngăn họ, nhớ rất rõ, lần cô chạm vào anh dưới cơn mưa chiều lạnh buốt đó, cả lần cuối, khi mà cô liều lĩnh điên khùng chấp nhận dòng máu đầy độc của anh vào người. Cô nói, cô sẽ không chết nhưng lại chẳng nói lời nào, biến mất khỏi nơi này. Cô có biết kể từ ngày hôm đó, anh chẳng còn thấy Manigoldo và Kardia nữa, có lẽ họ cũng giống anh, canh giữ cung điện của mình và hoài niệm về thứ gì đó giống bây giờ.

Albafica rời khỏi cung điện của mình, tiến về phía làng Rodorio, anh muốn đi dạo một chút. Người dân dành cho anh ánh mắt ngưỡng mộ có, dè chừng có. Bản thân anh là kim thánh, một trong mười hai người chiến đấu dưới trướng Athena, không cần phải nói, tự anh biết điều đó là như thế nào. Họ có thể kênh kiệu, có thể hãnh diện, hình như anh không thuộc hai loại này. Ban đầu, anh luôn tự nhắc bản thân phải nghiêm khắc, không được để người khác chạm vào do chất độc trong máu, và rồi chẳng biết từ khi nào, gương mặt anh trở nên đanh lại, lạnh lùng không một nụ cười.

Nép mình bên bức tường rêu cũ, anh đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa. Anh chấp nhận điều đó từ khi anh xác định được mục đích của bản thân là trở thành kim thánh chòm Song Ngư tiếp theo. Anh không hối hận, không hề. Anh không băn khoăn, bởi chẳng ai biết được điều đó ngoài anh, cho đến khi…

“Anh đang tự lừa dối bản thân rằng con người đó yêu thương anh thôi. Ông ta chỉ đơn giản nuôi nấng anh để chắc chắn rằng anh trở thành kim thánh chòm Song Ngư tiếp theo để thay thế ông ta thôi.”


Anh vẫn còn nhớ rất rõ từng lời, từng chữ cô nói khi tỉnh dậy vào mấy ngày sau khi để máu của anh thấm vào. Chắc là cô không biết anh đã tức giận đến nhường nào khi nghe những lời đó đâu, lúc đó thậm chí anh nghĩ là mình sẽ giết cô mất. Đối với một đứa trẻ bị bỏ rơi từ khi lọt lòng như anh, bàn tay cứu vớt đó còn hơn cả thánh. Anh không cho phép bất cứ ai, ngay cả cô xúc phạm đến ông ấy. Tất cả mọi điều ông ấy làm, là cứu rỗi đối với anh, luôn là thế…

“Tình yêu thương đôi khi sẽ trở thành gánh nặng…”

Tình yêu thương? Anh chẳng hề xem thứ ông dành cho anh là “tình yêu thương”. Với anh, nó còn lớn hơn cả thứ đó, ông ấy đã cứu vớt cuộc sống của anh, ngay cả khi cha mẹ anh nhẫn tâm vứt bỏ nó. Có phải, tình yêu thương của ông vô tình bị anh hiểu nhầm, sau đó, vô hình trở thành gánh nặng của anh không…?

“…hãy cho phép tôi chia sẻ nó, dù chỉ là chút ít, được chứ..?”


Anh không hiểu vì sao cô lại miễn nhiễm với độc trong người anh, nhưng đó là lần thứ hai trong đời, anh cảm nhận được hơi ấm trực tiếp từ con người, kể từ lần đầu tiên, ông ấy ôm anh vào lòng khi nhặt được anh ngoài vườn. Hơi ấm nhỏ nhoi tựa ánh sáng trong đêm, anh có thể thấy mái tóc đen hơi rối đó qua đôi mắt xanh của mình, có thể chạm vào mái tóc đó, chẳng chút e dè. Tựa như anh là một con người bình thường, chẳng bị những ràng buộc về khả năng của một kim thánh ngăn cản…

Cho anh một lần, được trút bỏ gánh nặng trong người kể từ khi cam kết đó được thực hiện…

-Ưm…xin lỗi…

Đôi mắt xanh liếc nhìn mái tóc nâu dài được cột hờ sau gáy đang đứng gần đó.

-Ngài…là một kim thánh đến từ Thánh địa đúng không ạ?

Albafica chỉ khẽ gật đầu. Anh có thể thấy trong đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. Sao thế nhỉ?

-Vậy thì hay quá – cô bé đó chợt nói rồi chìa cho anh một bó hoa hồng được gói cẩn thận – Có thể nhờ Ngài chuyển bó hoa này cho 1 người không ạ? – rồi cô bé hơi lúng túng nói tiếp – Ưm…em rất muốn đến đưa tận tay cho người đó nhưng lại không được phép vào nên…

-Là ai vậy? – anh khẽ hỏi, mắt vẫn dán chặt không rời vào bó hoa hồng mang màu sắc lành lạnh đó, tự hỏi hoa hồng cũng có màu này hay sao?

Anh cứ đinh ninh cô bé nhờ anh trao hoa cho Athena, nhưng cái tên cô bé đó thốt ra làm đôi mắt xanh của anh thoáng dao động, nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu đó, anh tự hỏi tại sao?

-Cô bé làm sao gặp được Unabara?

Agasha hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng kể lại cho Albafica về cuộc gặp gỡ vô tình đó.

-Từ ngày hôm đó, em rất muốn gặp lại chị ấy nhưng không thể nên…

Rồi cô bé im lặng, chỉ còn gió thổi làm cánh hoa hồng trong tay cô khẽ đung đưa. Albafica không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn màu sắc được nhuộm trên cánh hoa. Một màu xanh, sậm, đẹp như một loài đá quý, cao sang…Nó trông không giống màu mắt của cô gái đó, mà giống tính cách hơn…

-Cám ơn, tôi sẽ đưa cho cô ấy – Albafica cầm lấy bó hoa rồi quay lưng đi

Anh không muốn nói cho Agasha biết là Unabara đã không còn ở Thánh địa nữa, nhìn vào đôi mắt đó, anh hiểu cô bé trông chờ điều gì, anh chỉ đơn giản là không muốn đánh sập niềm tin nhỏ bé đó…

Tóc. Tóc.

Những giọt nước đầu tiên rơi xuống từ bầu trời xám xịt khi nãy vẫn còn trong xanh. Chợt nhớ đến gì đó, anh gỡ áo choàng của mình ra và đưa nó cho Agasha lúc này đang cuống quýt dùng tay che đầu khỏi cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Đôi mắt nâu đó mở to hơi ngạc nhiên nhìn anh.

-Ngài là Albafica có phải không ạ?

Anh hơi bất ngờ, đôi mắt xanh nhíu lại đầy băn khoăn nhưng màu nâu đó lại trở nên dịu dàng quá đỗi, tặng anh một nụ cười thật tươi rồi quay đi khi có người gọi.

Để mình anh cùng đóa hồng xanh nhuộm bởi màn mưa, lạnh buốt.



Toàn thân anh nhuốm đầy màu đỏ, nằm ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm chẳng gợn tí mây, đẹp một cách yên bình. Cảm giác đau đớn đó xâm chiếm cơ thể làm đầu óc anh trở nên thật mơ hồ, xoay đầu nhìn cô gái đang nằm bên cạnh, mắt anh nhìn vào đôi mắt xanh sậm như đáy đại dương đó, đầy ngạc nhiên.

“Anh đã hứa với tôi là sẽ ráng sống sót cơ mà?”

Ah, giờ anh chợt nhớ ra bản thân anh đã hứa quá nhiều. Lời hứa chiến đấu cho Athena, hứa bảo vệ cho làng Rodorio, hứa sẽ cố gắng sống sót sau Thánh chiến dù chẳng biết để làm gì…

Hai điều đầu tiên, anh đã làm được, duy chỉ có lời hứa với cô, anh xin thất vậy.

“Tôi xin lỗi...”


Anh khẽ thì thầm, cảm thấy bản thân thật ngốc, hơn ai hết, anh biết đây chỉ là ảo giác mà thôi. Rồi anh mỉm cười đáp lại nụ cười đó.

Gió hôm nay thật dịu dàng, mùi hoa hồng không còn nồng như mọi khi…

Đó là tất cả những gì anh có thể cảm nhận trước khi nhắm đôi mắt này lại.

Albafica – Kim thánh chòm Song Ngư, một trong mười hai kim thánh chiến đấu dưới trướng Athena cũng là người đầu tiên nằm xuống sau khi hạ được 1 trong 3 người đứng đầu Specter.

Hoa hồng, đầy gai và độc nhưng cũng thật đẹp và đầy kiêu hãnh.


End chap 01

Thks for reading ~
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Sun Aug 04, 2013 1:45 am
OoO

Chapter 02 – Virgo

Anh mở mắt ra khi những hạt mưa đầu tiên rơi xuống và đi ra ngoài. Không khí ẩm ướt thật…Ẩm ướt đến khó chịu…

Ồ mà nếu anh nhớ không lầm thì, vào 1 ngày mưa, cũng như thế này, cô gái đó ghé vào điện thờ của anh, điều khiến anh rất chi là ngạc nhiên. Anh ít tiếp xúc với những người khác, cũng chẳng mấy ghé các điện khác, việc nhiều nhất anh làm là ngồi thiền ở nơi này.

“Điều gì lại khiến cô ghé điện Xử Nử vậy Unabara?

“Tôi ghé trú mưa thôi Asmita.”

Anh không khỏi ngạc nhiên và bật cười khi nghe câu trả lời đó. Vậy mà anh cứ nghĩ…

“Sao hả? Anh thấy tôi đến mừng quá hay sao?”

“Ồ, tất nhiên là tôi rất vui rồi.”

Và điều đó hoàn toàn là thật. Rồi thì anh bỏ vào trong tiếp tục công việc của mình trong khi cô ngồi gần đó, dựa lưng vào cột và..ngủ.

Giờ nghĩ lại thì…chưa bao giờ anh lại cười nhiều và thật lòng đến vậy…

Khi biết Zeus gửi 2 cô gái từ tương lai đến Thánh địa, anh biết mọi chuyện không hề đơn giản chỉ có thế nhưng bản thân anh nghĩ mình chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ họ cả, số phận họ không thuộc về Thánh chiến này, cũng chẳng ai kể cho anh nghe về họ, cho đến khi, anh đến bữa tiệc ngoài trời đó…

Ban đầu anh dự định sẽ không đi nhưng chợt nhớ đến buổi ra mắt của họ trước mặt Pope và 12 chòm sao anh lại thấy thú vị, anh không nghĩ mình sẽ bị cuốn hút bởi cái không khí đó. Sự vui vẻ, nhộn nhịp, thoải mái đã đánh bay cái vẻ ảm đảm, căng thẳng và nặng nề của thứ gọi là Thánh chiến.

Hai người con gái này đặc biệt đến thế sao?

Và không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh bật cười khi thấy 2 người đó ẩu đả và nói chuyện cùng nhau. Thật thú vị…

“Hiếm khi thấy anh ra ngoài như thế này đấy Asmita.”

Hm, anh còn phải ngạc nhiên trước bản thân mình nữa cơ mà…

Sau bữa tiệc, cô gái tóc đen đó đến điện thờ của anh đúng như lời gợi ý, lại còn được tên thánh chòm Hổ Cáp hộ giá nữa chứ, điều này thật khó mà tưởng tượng được. Lần đầu tiên anh tiếp xúc với 1 cô gái khó chịu và đầy nghi ngờ như thế, linh hồn đó cũng đầy tổn thương…Tại sao cô lại được Zeus chọn nhỉ?

Rồi anh đã được biết lí do khi cùng cô phiêu lưu vào 1 đoạn nhỏ kí ức tiền kiếp đó, linh hồn nằm giữa ranh giới thiện – ác đó cũng mạnh mẽ chẳng kém ai, tinh ranh và thông minh không thua thần thánh…

Cũng lần đầu tiên, anh phải thừa nhận nể phục ai đó là con gái…

Lần đầu gặp Athena, anh đã nghĩ đó chỉ là 1 cô bé yếu đuối và ngu ngốc, nhưng những gì cô nói ngày đến điện thờ của anh lại khiến anh nhớ về cô gái tóc đen đó…Sự mạnh mẽ trong linh hồn con người thật khiến người ta ngưỡng mộ…

“Này Athena, cô có nghe câu chuyện về 2 người con gái từng đến Thánh địa này chưa..?”
“Ah…tôi đã từng nghe Pope nhắc đến 1 lần. Có gì liên quan đến họ sao Asmita?”
Mỉm cười. Không, không có gì ngoại trừ việc cô rất giống 2 người đó. Phải chi mà họ có thể ở lại nơi này, cùng chiến đấu, thế thì hay quá…

Tiếng mưa rơi rả rích, đột nhiên anh chỉ muốn ngồi đó, lắng nghe và ngửi tiếng mưa mà thôi, tay anh chợt đưa ra, chạm vào màn mưa lạnh buốt.

“Này Asmita, như thế này anh có thấy tiếc không?”

“Như thế này? Ý cô là việc tôi không nhìn thấy sao?”

Chẳng sao cả. Không nhìn thấy những thứ dơ bẩn của con người chẳng phải tốt hơn sao? Không cần nhìn thấy để có thể đánh giá bất cứ sự việc nào, điều đó chẳng hay sao?

“Hm, vậy thì chán lắm đấy, vì có nhiều thứ khác ngoài mặt tối của cuộc sống mà anh nên nhìn sẽ tuyệt hơn là tưởng tượng.”

“Ví dụ?”

“Tôi không biết nữa…nhưng chúng ta chơi 1 trò chơi nhỏ nhé?”
Đến bây giờ, khi cả 2 đã không còn ở Thánh địa nữa, anh vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi đó của cô. Tiếc thật…

Anh cứ nghĩ họ sẽ không thể hoàn thành những gì Zeus đưa ra, nhưng anh biết bản thân mình đã nhầm, khi cô đến điện của anh trao đổi vài thứ, anh chợt nhận ra lượng cosmo của cô đã thay đổi…

“Hai người định làm gì tiếp theo?”

“Hả? Tất nhiên là quay về ăn sung mặc sướng chẳng cần đánh nhau đổ máu rồi.”

“Unabara!! Cậu thật là, đến Asmita cũng đùa được sao?”

Điều gì ở nơi này đã khiến 2 người ở lại vậy? Nó lớn hơn cả mong muốn được quay về, lí do cả 2 đến đây hay sao? Con người vừa là 1 sinh vật kì lạ lại còn khó hiểu nữa. Sao 2 người vẫn luôn có thể lạc quan, mạnh mẽ vươn lên dù biết con đường phía trước được nhuộm máu tươi? Và tại sao 2 cô gái lại có thể lao đầu vào tham chiến tại thế giới mà cả 2 vốn không thuộc về này?

“Anh suy nghĩ nhiều làm gì. Ở con người tồn tại rất nhiều thứ bất ngờ mà anh không thể hiểu được đâu. Chỉ cần biết thế là đủ rồi.”
Mỉm cười.



Có tiếng bước chân vào điện của anh. Nhận ra luồng cosmo đó, anh biết là ai nhưng chẳng hiểu sao vẫn đi ra…Lạ thật…

“Sao anh lại ra ngoài này vậy Asmita? Ta làm phiền anh thiền sao…?”

“Không có gì, Athena…Chẳng qua là thói quen thôi…”

Hôm đó, trời không mưa.



Ah ~ anh có thể nhận thấy những cơn gió thật trong lành, bàn tay anh nhuốm đầy màu đỏ của máu cùng tràng hạt. Anh – 1 lần nữa, lại chẳng thể giải đáp nổi thắc mắc của mình về con người.

Quay lưng về phía sau, anh mỉm cười với người con gái đang đứng, anh biết đó vốn chỉ là ảo ảnh, nhưng mà…

“Anh nhìn gì vậy Asmita?”

“Không, không có gì…Chỉ là giờ tôi biết được câu trả lời rồi.”

“Cho cái gì?”

“Màu mắt của cô.”

Nụ cười nửa miệng bất cần đời lại quen thuộc kì lạ, y như những gì anh tưởng tượng về cô. Mái tóc, dáng người, duy chỉ có đôi mắt mang màu gì thì anh thua.

“Hm, tôi cũng không nghĩ mắt của anh lại đẹp thế đấy.”
Lần đầu tiên, và có thể cũng là cuối cùng anh cảm thấy hơi tiếc khi mắt mình chẳng thể nhìn thấy. Nhưng cũng ổn thôi, màu xanh đó tuy buồn nhưng vốn cũng rất đẹp.

Asmita – kim thánh chòm Xử Nữ hy sinh khi dùng chính mạng sống của mình giúp Pegasus phong ấn khả năng hồi sinh của đạo quân Hades.

Cô độc, lập dị nhưng lại rất hứng thú với con người.
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Sun Aug 04, 2013 1:52 am
OoO

Chap 03 – Taurus

Người đàn ông cao lớn đi một vòng quanh sân tập của mình, quan sát những Thánh chiến sĩ vẫn không ngừng nỗ lực tập luyện vì mục tiêu Thánh chiến, khẽ mỉm cười. Họ nhận thấy ông đều cúi đầu chào. Ah, cảm giác sục sôi này thật tuyệt…

Rồi ông chợt dừng lại trước 1 mỏm núi cách khá xa sân tập. Mỏm núi rất lớn, đến độ ông nghĩ rằng chỉ có kim thánh như ông mới có thể đập tan nó, nhưng ông đã lầm, khi mà cô nhóc đó hào hứng chạy đến hét toáng lên làm ông sặc cả nước đang uống, nhất quyết đòi ông đến xem cho bằng được thành quả luyện tập của mình. Và ông đã chẳng thể ngăn bản thân há hốc trước những gì đang chứng kiến.

“Hehehe, thấy con có giỏi không sư phụ?”
Lúc đó, ông thoáng nghĩ rằng, con bé còn giỏi hơn những gì ông có thể kì vọng vào nó. Sức mạnh này, từ lâu ông đã biết chẳng thuộc về con người…

Lúc Taiyou đến gặp ông, cúi đầu xin nhận cô làm đệ tử, ông đã ngạc nhiên, nhưng rồi cuối cùng ông cũng chấp nhận, vì ông có thể thấy bản thân mình lúc trẻ trong con nhóc đó và những gì sau này nó làm được còn vượt xa hơn những gì ông mong đợi. Ông đã từng nghĩ, phải chi nó có thể ở lại chiến đấu cùng ông trong Thánh chiến này, thế thì tốt quá…

Một ngày nọ, ông thấy Taiyou đứng bần thần trước cổng điện thờ của mình, ông hỏi thì con nhóc chỉ nhìn ông bằng ánh mắt kì lạ mà ông chưa từng thấy trước đây bao giờ. Rồi nó bật khóc. Nói thật là ông rất sợ nước mắt, nhất là của phụ nữ…nhưng nó lại không nói với ông lí do tại sao, sau khi khóc nó chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.

Ông cũng biết Taiyou còn 1 người bạn nữa, cũng là 1 cô nhóc với mái tóc đen mà ông chỉ gặp đúng 2 lần, ở điện của Pope và bữa tiệc kì lạ đó. Ông có thể nhận xét con bé đó hầu như trái ngược với Taiyou, phải rồi, như là lửa với nước vậy…

Chính Aldebaran cũng không hiểu lí do vì sao Pope lại chọn con bé, ngoài Manigoldo làm đệ tử của mình, ban đầu ông chỉ đơn giản nghĩ là việc truyền bí chiêu là phục vụ việc thu thập linh hồn nhưng không phải…

“Con bé rất có tố chất, thậm chí ngoài cả tưởng tượng của ta…Ta có thể nhờ ông 1 việc không, Aldebaran?”

“Việc gì thưa Ngài?”

“Hãy thay ta huấn luyện Taiyou nhé, con bé rất giống ông đấy.”

Có vài lần Unabara ghé điện thờ của ông để gặp Taiyou nhưng không thấy, con bé dùng teleport đến, điều đó làm ông hơi ngạc nhiên, hỏi ra thì biết con bé vốn mù đường, lí do đó làm ông cười đến độ không đứng vững, điều này thì nó giống Taiyou 1 cách kì lạ. Lúc nào đệ tử của ông cũng đến trễ nếu không có kim thánh dẫn đường. Ôi thật là…

Dù như thế nào đi nữa, 2 đứa vẫn rất mạnh mẽ, dù cho định mệnh của 2 đứa không thuộc về nơi này đi nữa…

Tình yêu với ông cũng là 1 thứ quá xa xỉ, nhưng nhìn thấy chúng trong khoảng thời gian khó khăn này âu cũng không tệ…Một lần, khi ông đi ngang điện thờ Ma Kết, vô tình trông thấy mái tóc dài màu cam quen thuộc, ông định gọi nhưng chợt khựng lại khi thấy nụ cười đó đi bên cạnh Cid…vẫn là nụ cười tươi tắn quen thuộc nhưng ở 1 sắc thái khác hẳn…thật dễ dàng cho ông để nhận thấy đó là gì…

Một lần khác, khi ông và Dohkou đang nói chuyện về những kim thánh còn lại, chẳng biết con bé đó xuất hiện từ lúc nào làm cả 2 giật bắn. Kim thánh chòm Thiên Bình lúng túng và ấp úng thấy rõ, điều mà ông chưa từng thấy trước đây bao giờ…Chợt ông nhớ về Taiyou, không thể ngăn bản thân mỉm cười…Nhưng nhìn Unabara lạnh lùng với Dohko, ông lại thấy tiếc, thật tội khi phải đơn phương, nhỉ..?

Rồi cũng chẳng biết từ lúc nào mà ông rất khoái lấy những điều đó ra trêu ghẹo Taiyou và Dohko, nhìn 2 người đó đỏ mặt và chối bay biến ông thấy vui ơi là vui, chợt thấy cuộc sống ở Thánh địa này dịu dàng và êm đềm biết bao…



Ngay hôm cả Thánh địa biết tin Taiyou và Unabara đã biến mất không 1 lời từ biệt, các kim thánh không thể giấu sự lo lắng và cả ngạc nhiên, chỉ dịu lại đến khi Pope nói rằng họ vẫn an toàn nhưng không còn ở nơi này nữa. Ông thấy lòng mình chợt trĩu nặng, liếc nhìn về phía những người còn lại và thấy rất nhiều biểu hiện. Ngạc nhiên có, buồn bã có, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đôi mắt đượm buồn cũng có…

Chiều hôm đó, tự dưng Dohko đến tìm ông với bình rượu trên tay. Mỉm cười.

Hai người đàn ông mang trong mình những cảm xúc khác nhau cùng đàm tửu. Khi ông chợt tỉnh dậy trong đêm, thấy kim thánh chòm Thiên Bình vẫn lặng lẽ ngồi dưới trăng, ông chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh.

“Cậu biết đấy Dohko, tôi thật sự hy vọng 2 người có thể gặp nhau ở 1 thế giới khác, yên bình hơn, hạnh phúc hơn…cả Taiyou và những người khác nữa…”

Dohko nhìn ông đầy ngạc nhiên rồi mỉm cười.

“Cám ơn Aldebaran, tuy cô ấy không thể ở lại nơi này nhưng có thể gặp được mọi người, tôi chẳng thể đòi hỏi gì hơn…”

Vẫn là sự mạnh mẽ ông thường thấy trong đôi mắt đỏ của Taiyou và xanh của Unabara. Mỉm cười.



Ngay lúc này đây, khi ông dốc hết sức để đánh nhau với tên specter này, không hiểu sao ông lại nhớ đến hai đứa nhóc đó…kì lạ thật…

-Tại sao?? Tại sao ngươi không ra tay? Ngươi xem thường ta sao Taurus?? – Kagaho gào vào mặt ông, rồi đột nhiên hắn xìu xuống, âm giọng và ánh mắt trở nên kì lạ - Tại sao…cả ngươi và người con gái đó…lại giống nhau đến vậy…

Ông rất ngạc nhiên khi biết người con gái mà Kagaho nhắc đến không ai khác là Unabara, hắn cũng đã gặp và đánh nhau với Taiyou trước đó. Lúc này đây ông thật sự bất ngờ trước sức mạnh của 2 đứa nhóc đó khi phải đối đầu với 1 tên mạnh thế này…Không hiểu sao ông có thể đoán được Unabara đã nói gì, với tính cách kì lạ khó hiểu đó, nó có khiến tên này tức tối đến thế cũng không có gì lạ…

Ah ~ Sao bầu trời hôm nay lại trong xanh đến thế này nhỉ…? Nhưng tại sao con bé lại khóc chứ…? Ông muốn thấy đôi mắt đỏ rực đầy mạnh mẽ đó, thứ luôn tiếp thêm sức mạnh, đồng hành cùng ông trên chiến trường khốc liệt…

Mỉm cười.

Aldebaran – kim thánh chòm Kim Ngưu ngã xuống sau khi chiến đấu với Bennu Kagaho.

Mạnh mẽ, tốt bụng, thẳng thắn và không ngừng vươn lên.



P.s: viết lâu r h mới nhớ để post =]] Thks for reading ~
ashywolf
ashywolf
Bakugan fan
Bakugan fan
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 39
BKGC BKGC : 4311
Điểm đóng góp : 1
Đến từ : Đà Nẵng

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Mon Aug 05, 2013 8:58 pm
lâu rồi byq ko ra chap mới làm cảm hứng trong mình cũng bay biến mất,ặc,nhớ hồi trước bộ SS TLC làm mình say sưa hột dưa,mò lên mạng tìm hình quá trời,sau một dạo chìm lắng bây h byq lại tiếp tục làm mình hứng khởi lên hẳn,wahaha.=)) 

chap về Asmita so ra hơi ngắn so với Albafica,chủ yếu đối thoại nhiều nhưng theo kiểu lấp lửng,mập mờ đúng kiểu của ổng,thật ra thì mình thấy với tính cách của Asmita thì khó mà đào sâu+viết được,byq làm được oneshot này công nhận mình phục byq luôn đó=)) 

Còn về Aldebaran, ko ngờ ổng cũng tinh ý trong chuyện tình cảm gớm nhẩy =)) ,mình tưởng ổng là kiểu Quách Tĩnh chứ =)) .Còn chú Dohko thấy mà tội,chap này ko kể về ổng mà cũng bị byq cho lên thớt =)) .Nhìn chung chap này dùng số đếm hơi nhiều nga,khửa khửa,ko tiện quote ra ^^".Thôi thì coi như đối với chap của Aldebran thì phải rõ ràng đến thế vậy =)) 
Từ khi nào mà Aldebran giống Una về khoản trêu ghẹo ng khác về chuyện tc thế nhỉ =)) 
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12923
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Tue Aug 06, 2013 8:26 am
sr vì com muộn :-D 

lần này chap không dài và "chi chít chữ" như lần trước, nhưng đọc liền 2 chap 1 lúc thì đúng là không thể tiết kiệm thời gian XD

mỗi chap là qua cái nhìn của 1 người, tuy mỗi người khác nhau nhưng mình thấy họ đều có 1 điểm chung, đó là khoảng lặng bên trong họ. Họ nhìn mọi thứ bằng khoảng lặng đó, rồi đến khi mọi thứ kết thúc họ mới nhận thấy hết những gì mình đã nhìn. phải vậy không? :)))))))))

lời văn nhẹ nhàng của bạn khiến fic mang nét gì đó u hoài, nó cứ trôi chầm chậm theo hồi tưởng, nửa hồng nửa đen, khó nhận xét ah :v
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Fri Nov 08, 2013 3:54 am
Chapter 04 – Cancer

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, nồng đến khó chịu nhưng phải mất một lúc anh mới lấy lại trạng thái cân bằng của bản thân. Liếc nhìn xung quanh, những cái xác specter và một màu đỏ lênh láng, bao trùm lên tất cả, lên cả anh. Những tinh linh với ánh sáng xanh lượn lờ xung quanh nhưng anh chỉ lặng lẽ quay đi.

Lết cái thân xác tàn tạ của mình đến điện thờ của Pope, anh né tránh ánh nhìn của Sage, nó mang chút trách móc và xót xa, điều anh chẳng thích chút nào. Nó làm anh khó chịu.

-Con lại như thế nữa rồi, Manigoldo – ông nói, thở dài

-Đó giờ con vẫn thế mà – anh cứng đầu đáp trả

-Không – Sage dịu dàng – Chỉ là con quay trở về bản tính ban đầu, khi ta vừa gặp con thôi.

Anh bật ra 1 tiếng không rõ là gì rồi nhìn lảng sang chỗ khác. Bất chợt ánh mắt anh dừng lại trên những bông hoa hồng mang gam màu lạnh mà anh chưa từng thấy bao giờ. Những bông hoa nở rộ, cánh hoa mượt mà nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều so với loài anh vẫn thấy này. Nó làm anh nhớ đến...

-Chúng đẹp chứ nhỉ? - Sage nhận thấy đệ tử mình đang nhìn chằm chằm vào bình hoa của ông, mỉm cười hỏi

Manigoldo không trả lời, đôi mắt tím biếc trở nên mông lung khó hiểu.

-Nó có làm con nhớ đến điều gì? - ông tiếp tục, anh ném cho ông một ánh nhìn kì lạ rồi quay đi

Sage nghiêng đầu, tay ông đưa ra, chạm vào những cánh hoa mềm mại.

Gió khẽ thổi.



Trong trận chiến điên loạn đó, anh chỉ nhớ mình lao vào và hạ gục bất cứ đối thủ nào gặp phải. Máu tô điểm thêm cho trận chiến cuồng nộ. Anh sẽ không dừng lại, không bao giờ...Chỉ có thế này, anh mới có thể chứng mình bản thân mình tồn tại là có ích, mạng sống này là có giá trị. Không phải rác rưởi...

Có tiếng ai đó gọi anh, ban đầu rời rạc nhưng rồi nó trở nên to dần, rõ ràng và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Bốp! Cái gì đó va mạnh vào mặt anh, đau điếng làm anh loạng choạng mới có thể đứng vững. Điều đầu tiên anh thấy là vạt váy trắng, ẩn hiện mái tóc dài màu đen. Đôi mắt xanh biển nhíu lại, nhìn anh với ánh nhìn chẳng hề dịu dàng.

-Tỉnh chưa hả? - cô hỏi nhưng anh không trả lời

Bất chợt anh bật cười, cười lớn và to đến độ không dừng được. Người anh rung lên từng đợt, anh ngồi đó cứ như một kẻ điên.

-Manigoldo, nhìn tôi này!! - cô gào lên, hai bàn tay ôm lấy gương mặt anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt cô

Anh đã từng nhìn thấy màu xanh này ở nhiều mức độ. Lạnh lùng có, kiên quyết có, mạnh mẽ có, hoang mang có nhưng nó chưa bao giờ lại dịu dàng đến thế với anh.

-Đừng thương hại tôi! - anh gạt tay cô ra – Cô và ông ấy cũng như nhau cả thôi – anh nhếch mép cười mỉa mai – Mà, có khi cô làm đệ tử ông ấy lại hợp hơn là tôi ấy chứ?

Sau câu nói đó, anh bỏ đi, mất hút trong màn mưa trắng xóa như trút nước, để mặc cô đứng đó, một mình.



Những ngày tiếp theo, anh và cô hầu như chẳng nói với nhau câu nào, cũng chẳng buồn liếc nhìn nhau. Cô bận rộn với kế hoạch của mình, tìm cách trở về với gia đình. Anh lăn xả vào các cuộc chiến, chẳng quan tâm đến mối thù hận gì gì đó của Athena và Hades, anh chỉ đơn giản là muốn có cảm giác bản thân đang sống.

Sinh mạng con người luôn thật nhỏ bé và mong manh, anh nhận thấy điều đó ngay khi làng mình bị tàn sát không chừa ai, khi anh nhục nhã trốn chạy để sống sót. Anh khinh thường điều đó, đột nhiên anh lại xem cái chết thật vĩ đại.

“Cuộc sống vốn bất công và cái chết làm cho mọi thứ trở nên bình đẳng”

Hình như ai đó đã từng nói với anh như thế. Nhếch cười, anh nhìn tên specter trước mặt, kẻ đang chuẩn bị kết liễu anh. Bình đẳng ư?

Rồi hắn đột nhiên bất động, những tảng băng chẳng biết từ đâu xuất hiện liếm đầy, đông cứng hắn trong ánh nhìn thảng thốt. Trên mảnh băng đó, phản chiếu rõ hình ảnh vạt áo trắng phấp phới. Thần chết chăng?

Khi anh tỉnh lại, nhận thấy mình đang nằm trong phòng, ngồi trên chiếc ghế gần đó, mái tóc đen hướng ánh nhìn về phía cửa sổ. Anh chợt hiểu mọi chuyện.

-Hê, cô vẫn còn rảnh rỗi để tham gia vào chuyện của người khác nhỉ? - anh nói, âm giọng mỉa mai, dựa lưng vào thành giường, vết thương đau nhói

-Sư phụ nhờ nên tôi mới phải nhọc công lết theo anh thôi – cô nghiêng mặt nhìn anh nói – Chứ anh nghĩ tôi có thời gian để lãng phí cho một kẻ thích thí mạng mình vô nghĩa như anh à?

Manigoldo không nói gì, chỉ mỉm cười một mình. Ra là do ông ấy nhờ, anh cũng có thể đoán được điều đó. Cô vốn dĩ là một người khá lạnh lùng, ít khi để những chuyện khác ảnh hưởng đến bản thân mà. Dù thời gian quen cô không lâu nhưng đủ để anh hiểu điều đó.

-Nghe này – cuối cùng cô đứng dậy, tiến về phía anh, hít một hơi dài – Nếu anh còn như thế sư phụ sẽ rất lo lắng đấy.

Anh bật cười.

-Ông ấy còn khối chuyện phải lo về Thánh chiến, chẳng còn thời gian bận tâm đến tôi đâu. Mà... - đôi mắt tím chùng xuống dù anh vẫn đang cười – Dù tôi có chết thì cũng đâu vấn đề gì, ha?

Đôi mắt xanh biển mở lớn rồi sau đó cô thở dài. Ngồi xuống bên cạnh anh, cô khẽ hỏi

-Anh có sợ chết không?

-Thế cô sợ à? - anh hỏi lại, chế giễu

-Tôi đang nghiêm túc – cô nhíu mày

-Lúc trước thì có, giờ thì không hẳn.

Rồi cả hai cùng im lặng, bất giác cô đưa tay chạm vào anh. Những hình ảnh lướt ngang trí óc anh như điện xẹt. Không còn gì đọng lại cả, chỉ có cô gái tóc đen đang co người lại, tay bấu chặt ngực trái.

-Này, cô sao thế hả? - anh hỏi, tay nắm chặt 2 vai cô

Đôi mắt tím mở to khi thấy những giọt nước trong suốt lăn ra từ đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng đó.

-Anh hỏi tôi, có sợ chết không? - cô khẽ hỏi – Tôi không sợ chết nhưng tôi rất sợ phải thấy những người tôi yêu quý chết đi.

-Vậy cũng đơn giản mà – anh nói, nhẹ nhàng – Đừng yêu quý ai hết là được.

Cô cười, 1 nụ cười kì lạ mà anh chẳng thể nào hiểu nổi.

“Nếu con tim có thể điều khiển dễ dàng như thế thì mọi chuyện quá đơn giản rồi.”


Anh quay về điện thờ của mình, dù thương tích đầy mình nhưng vẫn còn sống. Anh đã để 1 tên specter chạy thoát, đã không thí mạng mình chết cùng hắn, không giống phong cách đó giờ của anh tí nào.

Ai đó tiến ra từ phía trong điện thờ. Cô mỉm cười.

-Làm tốt lắm, Manigoldo.

-Tôi thì thấy bản thân mình đang trở nên hèn nhát hơn thì có.

Cô không nói gì, chỉ dìu anh vào trong.

“Mạng sống con người không bình đẳng nhưng điều đó chẳng quan trọng, vấn đề là ta sống cuộc sống đó như thế nào. ”
Đã có lần anh hỏi cô điều đó là do ai nói, cô chỉ cười mà không trả lời, đôi khi anh hay so sánh điều đó và điều anh từng tâm niệm, băn khoăn chẳng biết cái nào là đúng.

Cho đến tận bây giờ, khi chính miệng anh thốt ra điều đó, trước mặt sư phụ và cả tên Thanatos đáng chết. Ông nhìn anh, ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn trìu mến, thấp thoáng anh thấy cả dáng người của cô...Chắc anh hoa mắt mất rồi.

Thân xác anh tan thành trọ bụi, anh đi một mình ở một con đường dài vô tận, hướng về phía ánh sáng cuối đường. Nơi đó, anh có thể thấy cô cùng Taiyou, vẫn đang sống vui vẻ, vẫn an toàn.

-Manigoldo, đi thôi – Sage đứng phía sau gọi anh

Anh mỉm cười rồi quay đi.

Cô gái tóc đen chợt quay đầu lại, nhìn về khoảng không phía sau, hơi băn khoăn nhưng rồi khi thấy mái tóc cam đó lấp ló, cô vội chạy theo ngay.

Tạm biệt và hẹn gặp lại.

Manigoldo – kim thánh chòm Cự Giải ngã xuống sau khi cùng Sage tiêu diệt tử thần Thanatos.

Ngạo nghễ, khinh người và không ngừng băn khoăn về giá trị con người.



P.s: Thks for reading :)
ashywolf
ashywolf
Bakugan fan
Bakugan fan
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 39
BKGC BKGC : 4311
Điểm đóng góp : 1
Đến từ : Đà Nẵng

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Thu Dec 19, 2013 12:20 pm
lâu rồi ko vô coi,hiccc,để chap mới bị nguội mất
mong byq thông cảm vì mạng mềnh bị hư một thời gian lại thêm thi cử nữa ><
cảm giác là chap này Una dịu dàng quá thể 12.19.2013 :x :x 
coi như chút an ủi dành cho Mani trước khi a ra đi ha  :(( :(( ,cơ mà mình thích hình tượng của Una trong chap này,dịu dàng nhưng kiên quyết  :x vaf có gì đó gần gũi hơn :red:
Mani trong chap này cũng khang khác nữa,cứng đầu với Una luôn đấy sao mà mình thấy kết kiểu "theo tình tình phớt,phớt tình tình theo" này thế ko biết!*cười điên+tưởng tượng* haha

mong chap mới của byq ^^
Wind.G
Wind.G
Desginer
Desginer
ĐCC :
[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 429
BKGC BKGC : 56146
Điểm đóng góp : 8
Đến từ : Meteor city ~~
Stt : Floating like a jelly fish ~

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Tue Jan 21, 2014 5:43 pm

Chapter 05 - Capricorn

Một ngày dài trên Thánh địa, thanh kiếm khí biến mất để lại mình người thanh niên tóc đen đứng giữa khoảng đất trống ngổn ngang. Mắt anh chợt liếc về góc trái cây cột gần cổng vào điện Ma Kết của mình, thoáng thấy mái tóc cam dài bay trong gió, gương mặt hào hứng và vỗ tay không thành tiếng như một lời tán dương dành cho anh. Nhưng nhanh chóng, hình ảnh đó biến mất đủ để anh nhận ra tất cả chỉ là hư vô - nó xuất hiện chỉ đơn giản là do anh muốn mà thôi.

Cid tự hỏi đã bao lâu rồi kể từ khi cô đột nhiên biến mất, như lúc vừa xuất hiện. Cái cảm giác kì cục khi cô đi rồi để lại cho anh nhiều thứ khó tả. Không quen thuộc, cũng chẳng gần gũi. Không quá đau đớn nhưng cũng chẳng hề dễ dàng. Thứ cảm xúc quá kì lạ và cũng quá đỗi mong manh đó khiến anh không lùi bước cũng chẳng buông tha anh một cách dễ dàng. Hình ảnh đó không đến độ ám ảnh anh mọi lúc, chỉ là nó xuất hiện đủ nhiều để nhắc nhở anh, rằng anh chẳng muốn quên nó đi chút nào. Không hề.

Anh ngồi xuống mỏm đá cách khá xa điện thờ của mình, vẫn nhớ rất rõ đêm mà cô đến đưa bánh táo cho anh, cả hai cùng ngồi tại nơi này. Trời cũng lạnh, đêm cũng đen và đầy sao như hôm nay, chỉ có điều bây giờ, anh chỉ có một mình, cũng chẳng có miếng bánh táo nào.

Khi Pope bảo cô và Unabara biến mất không chút vết tích, anh không rõ cảm xúc của mình là gì, đến tận bây giờ cũng thế. Cũng trong ngày hôm đó, Sisyphos đến và nói chuyện với anh. Vẫn là những mẫu đối thoại ngắn gọn nhưng điều làm anh cảm thấy kì lạ là biểu hiện trên gương mặt người bạn mình. Ngạc nhiên. Và anh cũng hiểu điều đó.

Việc biến mất của Taiyou không hẳn là không ảnh hưởng đến anh, chỉ đơn giản là nó không quá nhiều, chỉ mong manh như mối quen hệ giữa anh và cô. Thế thôi.

Gió đêm thốc thẳng vào mặt anh, lạnh buốt. Lúc này đây, nếu anh quay người sang, sẽ thấy nụ cười tươi tắn đó của cô chứ?

Đáp lại chỉ có gió đêm gào thét, bụi cuốn mù mịt.

...

Vội vã rời khỏi điện Sư Tử, mái tóc cam chợt khựng lại khi thấy mái tóc dài màu đen đang đứng dựa cột đợi sẵn. Vẻ mặt thở dài đánh thượt của Una làm Taiyou gãi đầu, thừa hiểu lí do vì sao cô bạn mình ở đây.

-Cậu lại định đi đâu vậy? - Unabara hỏi trước, đồng thời liếc nhìn thứ mà Taiyou cầm trên tay

-Hehe, cậu biết rồi còn hỏi - Taiyou trả lời, cười xòa

Lại thở dài, Una nhìn về phía khoảng không trước mặt.

-Cậu biết điều này sẽ chẳng dẫn đến đâu chứ?

Taiyou nhíu mày. Nhiều khi cô thật sự không hiểu Una đang nghĩ gì nữa, chẳng phải tối hôm đó, chính cô bạn đã để cô ở lại với Cid cùng giỏ bánh táo sao? Vậy mà bây giờ lại hỏi cô như kiểu muốn ngăn chặn mối quan hệ giữa cô và anh vậy.

-Hehe - đột nhiên Una bật cười sau đó quay về phía cô - Sao không đi nhanh đi?

Cô gái tóc cam tròn xoe mắt nhìn, nhưng cô lập tức cũng hiểu ra ý nghĩa của nụ cười và cả câu nói trước đó của Una.

-Vậy nha! - rồi cô chạy đi mất hút sau khi vẫy tay với cô gái tóc đen

Una đứng đó nhìn theo cho đến khi Taiyou mất dạng sau những bậc thang. Lúc này Regulus đang đứng cạnh cô, mặt có vẻ tiu ngỉu. Cô thì đang khá vui nên chẳng hề bỏ lỡ cơ hội châm chọc "thằng nhóc"

-Sao hả nhóc? Ghen tỵ chưa? Toàn bị Taiyou bỏ lại một mình - vừa nói Una vừa ném cho Reg cái nhìn mỉa mai trêu ngươi đến phát bực

-Hứ - Reg hất mặt đi - Không hiểu Taiyou thấy gì hay ho ở đó nữa, tập luyện với tôi bộ không được hay sao? - vừa nói cậu vừa đấm vào không khí như nó là bao cát vô hình

Cô gái tóc đen bật cười trước hành động đó, cô đưa tay xoa mái tóc vàng của cậu làm nó xù lên một cách kì cục, y hệt như Taiyou hay làm.

-Khi nào cậu yêu cậu sẽ hiểu, còn bây giờ thì tạm biệt.

Luồng sáng xanh lóe lên rồi Una biến mất, để lại mình Regulus tiu ngỉu với cái đầu ổ quạ của mình. Câu nói cuối của cô làm cậu chợt nhớ đến cô bạn có đôi mắt màu tím biếc đó.

...

Dù tứ chi không còn đầy đủ, đầu óc anh vẫn hoạt động một cách thật phi thường, đủ để anh giành chiến thắng trong cuộc chiến chẳng hề cân sức này. Anh chợt nhận ra có lẽ điều này cũng như khi cô biến mất mà cuộc sống của anh chẳng hề có biến động. Anh luôn tự hỏi vì sao và ngay đến lúc này đây, anh mới chợt nhớ ra một chuyện.

"Hãy cố gắng sống sót và giành chiến thắng bằng bất cứ giá nào nhé Cid."

"Còn nếu không?"

"Vẫn ổn thôi, anh sẽ không phải hối hận vì đã cố gắng hết sức mình."

"Và.." - anh hỏi khi cô chợt im lặng dù trước đó rõ ràng là định nói tiếp gì đó

"Dù ở đâu đi chăng nữa, tôi cũng rất vui vì đã có thể gặp anh ở đây."


Môi anh vẽ nên 1 nụ cười mờ nhạt rướm máu. Anh đã luôn để Thánh chiến lên trên hết mọi thứ, cố gắng rũ bỏ tất cả 1 cách tàn nhẫn và phũ phàng.

Nếu có thể, ở một thế giới nào đó, khi gánh nặng trên vai anh đã không còn, anh có thể tự do đuổi theo nụ cười tươi tắn mà anh luôn cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy đó. Chắc chắn...

El Cid - Kim thánh chòm Ma Kết ngã xuống sau khi tiêu diệt những đứa con của Hypnos
Trầm lặng, mạnh mẽ và luôn theo đuổi công lý.


...

Trên con đường dưới những tán cây rợp bóng, cô gái có mái tóc cam cột đuôi gà ngắn cũn cỡn đang thả bộ. Cô nghĩ về giấc mơ hôm qua, xác người chết, những bộ giáp, những cuộc chiến dữ dội. Khi cô tỉnh dậy, cô thấy gối mình ướt đẫm, hình ảnh cuối cùng cô có thể nhớ là xác ai đó nằm dưới chân mình, cô không thể nhìn rõ mặt, chỉ có bộ giáp vàng óng ánh cùng máu tươi.

Xoa xoa hai bên thái dương, cô đụng phải ai đó đang đi về hướng ngược lại.

Mái tóc đen dựng đứng một cách kì lạ lấp loáng sau kẽ nắng của những tán cây. Đôi mắt dịu dàng nhưng cũng rất đỗi cương nghị. Những hình ảnh từ đâu chợt lùa về tâm trí cô như một đoạn phim quay chậm, cuối cùng để cô đứng đó, trước những bia mộ lạnh lẽo khóc than.

-Cô không sao chứ?

Người thanh niên đó hỏi làm cô ngước nhìn, nhận thấy nước mắt mình đang rơi một cách vô thức, cô vội lau chúng đi bằng tay áo.

-Tôi không sao, xin lỗi.. - cô nói rồi nhìn anh, rất lâu, cố lục lọi trí nhớ mình về gương mặt mới gặp nhưng sao đem lại cảm giác quá đỗi thân quen này

Anh đứng đó, cũng nhìn cô với ánh nhìn chẳng khác gì cô lúc này. Hình ảnh cô gái trong giấc mơ gần đây chợt nhá lên, anh thức dậy khi miệng mình còn đang lẩm nhẩm gì đó không rõ.

Cuối cùng thì sau 1 hồi nhìn nhau chằm chằm, Taiyou thấy thế thật bất lịch sự nên bèn lên tiếng.

-Nếu không có gì, tôi đi trước nhé!

Rồi cô bước đi, vượt qua anh. Khi cô quay đầu lại nhìn, anh vẫn còn đang đứng đó.

Nếu có thể, ở một thế giới nào đó...

End chapter 05

P.s: chap này tặng riêng bh, hehe :)) Thế này có tính là happy ending ko nhỉ :))

P.s 2: Mình bỏ fic 1 thgian cũng khá lâu r, do vài thứ khác như game và lười chi phối, chắc khoảng thgian gần đây sẽ tiếp tục các fic đang dang dở. Thks for reading~
Sponsored content

[Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled - Page 4 Empty Re: [Saint Seiya - The Lost Canvas fic] Road Untraveled

Về Đầu Trang
Similar topics
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết