MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 4 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 4 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Thu Oct 10, 2013 8:01 pm
Message reputation : 100% (1 vote)
First topic message reminder :

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Rating: Tất cả mọi người
Thể loại: Đủ thứ
Summary: Gồm 3 phần:
Phần 1: Cuộc sống của Shun và anh trai
Phần 2: Zen trở thành Quỷ Vương
Phần 3: Shun cai trị Vương quốc Magota
Giới thiệu nhân vật:
_ Shun Kazami: Hot boy nổi tiếng nhất ở Trường THPT TAG (The School for the Talented and Gifted), bang Texas-Mỹ. Vì thành tích học tâp đỉnh ở Nhật và điểm TB thi SAT cao nên Shun nhanh chóng được nhận vào. Vào đây chưa tới 1 ngày Shun đã trở thành hotboy vì học cực giỏi, cực thông minh và cực đẹp trai, lại tốt bụng (tuy vẫn lạnh lùng như xưa). Nhờ tính siêng năng, chăm học và cái đầu thông minh sẵn có, Shun luôn đứng đầu trong top 5 Học sinh giỏi nhất trường. Từ khi Shun chuyển tới, chưa có ai soán được vị trí này. Lúc đầu cậu có không ít antifan nhưng nhờ nhiều lần cậu "ra tay nghĩa hiệp" giúp đỡ bạn bè nên số antifan đã giảm đi gần hết, chỉ còn vài tên. Người chị bí ẩn đã lo cho Shun toàn bộ chi phí học tập cũng như nhà ở. Shun sống cùng Dan trong 1 căn biệt thự gần trường. Hằng ngày cậu được tài xế riêng chở đến trường nhưng cậu thường... "nhảy bộ" vì "tập TD kết hợp nhẫn thuật".

_ Dan Makuso: Hotboy nổi tiếng xếp sau Shun. Lúc đầu không theo kịp trình độ ở đây nhưng giờ thành tích đã giỏi nhờ Shun kèm học. Đứng thứ 3 trong top 5 của trường. Có một số fan nữ.

_ Sakami Ironoya: Người chị bí ẩn chăm lo chu đáo cho Dan và Shun. Gọi là bí ẩn vì ngoài 2 cậu bạn của chúng ta thì không-một-ai biết chút thông tin gì của người chị này, ngoài những thông tin đơn giản trên passport.

_ Zen Kazami: Chủ tịch tập đoàn xe hơi hàng đầu thế giới Shunika. Tuy là chủ tịch nhưng còn rất trẻ, chỉ mới 22 tuổi. Cực kì giàu. Đã có vợ và đứa con trai tên Rio, 2 tuổi. Zen là người anh trai thất lạc năm xưa của Shun.

_Rin Makuso: Chủ tịch tập đoàn trang sức hàng đầu thế giới Rumika. Là vợ của Zen và là người chị gái thất lạc năm xưa của Dan. Rin và chồng đều giỏi phép thuật vì... đọc fic rồi biết.

*Nói trước: Mình là tác giả của fic "Tôi có xứng là bạn thân của cậu?" nên mình có quyền xài lại 1 số chi tiết đã có bên kia. Đây là 1 fic HOÀN TOÀN MỚI- ĐỘC LẬP, không liên quan gì tới fic kia cả. Fic kia dở+ế nên mình quyết định bỏ và viết 1 fic khác hay và hấp dẫn hơn. Mình cam đoan là fic này hay hơn fic kia, hãy cùng đón xem nhé. Mỗi 3 tuần mik sẽ ra 1 chap mới. Sẽ cố gắng để không trễ hẹn, nếu có trễ thì là do mình mắc học và làm bài tập thì xin thông cảm! Mình vẫn là một tay mơ trong nghề viết truyện nên làm ơn đừng ném đá nhiều nha...


Được sửa bởi bakugan fanfic ngày Fri Oct 11, 2013 8:42 pm; sửa lần 2.

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Mon Feb 17, 2014 8:25 pm
Chap 8 (Countinue):

Sáng tinh mơ. Một ngày mới đã bắt đầu với những người dậy sớm. Bầu trời xanh quang đãng, chim ríu rít hót ca. Trông vui tươi làm sao! Xe cộ chạy trên đường thật náo nhiệt. Thi thoảng người tài xế lại bóp còi, thả ra những tiếng "pim, pim" nhộn nhịp. Thành phố Dallas buổi sớm vô cùng sôi động bởi sự hòa lẫn giữa hàng ngàn âm thanh rộn ràng. Cây xanh thoả sức phơi mình dưới làn nắng ấm. Các khóm hoa rực rỡ khoe sắc, tỏa hương. Những chú ong cần mẫn không quản tháng ngày, những cô bướm duyên dáng tựa lá rơi cùng nhau lượn quanh những khóm hồng đỏ chói. Kẻ lấy phấn, người hút mật. Cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng vờn cành lá và tiễn đưa đại gia đình bồ công anh bay đến những phương trời xa xôi, bất định.


Kim dài, kim ngắn chiếc đồng hồ treo tường đồng loạt chỉ về phía con số 6. Ồ... đã 6g rồi. Và chàng hoàng tử kia vẫn đang say giấc nồng bên nệm ấm, chăn êm. Chàng ngủ mà không hề hay biết rằng, bên cạnh chàng, có một linh hồn trong suốt như thủy tinh, pha lê đang đứng nhìn. Linh hồn của một cô gái qua đời khi mới ở tuổi đôi mươi. Cô chết, vì muốn bảo vệ những người cô yêu thương. Và cái chết, là cái giá mà cô phải trả...


Linh hồn khẽ đưa tay ra, một cách rụt rè, cô chạm vào gò má chàng trai... Trong suốt. Bàn tay ấy... đã xuyên qua gương mặt anh. Cánh tay run rẩy, vội rụt lại. Đúng như cô nghĩ... cô... chẳng bao giờ có thể chạm vào ai hay bất cứ thứ gì nữa… Kể cả anh. Vì cô... chỉ là một linh hồn. Đôi mắt cam ướt nhòe. Một giọt nước tràn mi, lăn dài. Linh hồn... cũng biết khóc sao?... Chết, không có nghĩ là hết. Chết, không có nghĩa là quên, càng không có nghĩa là có thể vứt bỏ tất cả tình cảm và ký ức lúc còn sống… Vậy thì tại sao, linh hồn lại không thể rơi nước mắt chứ?


Linh hồn tội nghiệp. Cô ngồi sụp xuống và khóc. Khóc mãi. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Mọi thứ lắng đọng. Linh hồn bỗng trở nên sợ hãi, rất sợ. Dù chẳng ai nhìn thấy cô. Dù chẳng ai làm hại được cô. Nhưng, linh hồn vẫn sợ. Nỗi sợ này, cũng là một nỗi đau. Một nỗi sợ, nỗi đau rất lớn mà cô không bao giờ muốn đối mặt. Đó là...
.
.
.
.
Ầm!! Ầm!!!
.
.
.
.
-Shun! Shun!!!- Giọng nói vô cùng "êm ái" vang lên kèm theo tiếng đập cửa "nhẹ nhàng" khiến Shun choàng tỉnh. Linh hồn hơi giật mình. Cô thôi cái công việc làm cô yếu đuối. Linh hồn đứng nép sang một bên, chừa đường đi cho chàng trai. Vì, cô thực sự không muốn chứng kiến cảnh... anh đi xuyên qua người cô… Buốt giá! Nơi con tim đã chết… Đúng nghĩa, CHẾT.


Shun rời khỏi giường chạy đến mở cửa (tuy nhà Shun sang trọng, giàu có nhưng anh trai cậu lắp đặt hệ thống cửa toàn bộ là cửa thường, phòng trường hợp cháy nhà bị cúp điện). Người làm phiền cậu không ai khác, chính là Dan! Cậu ta mặc đồ đẹp, chải chuốt tóc tai gọn gàng khiến Shun có chút nghi ngờ.


- Mới sáng sớm, đập cửa phòng người ta như vậy à? Có chuyện gì?!- Shun khoanh tay, làm mặt lạnh.


Dan có vẻ rất vội. Cậu huơ tay diễn tả cho điều mình nói:


-Nhóm… nhóm Brawlers đang ngồi… dưới phòng khách đấy!


Shun thoáng ngạc nhiên . Cậu nhìn Dan với ánh mắt lựu đạn như muốn nói "gạt tôi là coi chừng không toàn mạng đấy !"


-Tôi không đùa đâu! Runo, Alice, Julie, Marucho vừa đáp máy bay xuống nhà ta đó! (Nhà Zen to gấp đôi nhà Marucho nhé, có thể không cao bằng nhưng khuôn viên và các phương tiện di chuyển hiện đại thì nhiều vô kể, chỉ là tớ chưa có dịp nói hết thôi. Hai vợ chồng đều là chủ tịch của hai tập đoàn lớn nhất nhì thế giới nên nhà họ xây đương nhiên phải thuộc hạng đẳng cấp.)


-Sao họ biết được chỗ ở của chúng ta?- Shun vẫn chưa tin lời anh chàng tóc nâu nói cho lắm nên gặng hỏi khiến Dan sốt ruột, kể một tràng.


-Tuần trước Runo gửi e-mail cho tôi hỏi thăm tình hình. Tôi đã kể toàn bộ câu chuyện cho cô ấy nghe rồi cho nhóm địa chỉ nhà mình. Họ đến đây bằng phi cơ riêng nhà Marucho nhân dịp nghỉ hè, vừa đáp xuống nhà mình. Giải thích thế đủ hiểu chưa? Tin chưa? Mau thay đồ đi! Mọi người đang chờ đó!- Dan giục- Mà... Alice nhớ cậu lắm! Vừa gặp tôi đã hỏi thăm cậu luôn miệng. Thôi đừng mất thời gian nữa nhé!


-Được rồi tôi sẽ xuống ngay!- Đợi Dan đi khuất, Shun đóng cửa. Cậu không hề hay biết rằng, linh hồn kia đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại. Nước mắt cô, một lần nữa, lặng lẽ rơi, khi nghe Dan nhắc đến tên người con gái khác với Shun.


“Anh... đã có người mới rồi sao…?”

Đau nhói.


“Phải... anh không còn là của em nữa. Chúng ta đã mãi rời xa nhau... Mãi mãi...”


Tiếng khóc nấc lên của linh hồn, con người không thể nghe. Vì thế, Shun vẫn thản nhiên. Người con gái anh từng rất yêu, người con gái anh từng thay cô trả thù... giờ đang đứng ngay sau lưng anh thôi. Nhưng còn nghĩa lý gì, khi anh không thể thấy, không thể nghe, không thể cảm nhận sự hiện diện ấy? Dĩ vãng...

.

Shun vệ sinh cá nhân, thay đồ đẹp thật nhanh rồi rời khỏi phòng. Đèn quạt tắt hết. Bóng đêm giữa ban ngày. Bóng đêm hiện hữu trong tâm hồn.


"Dù không muốn... nhưng… em đã mất anh hoàn toàn...! Em đau lắm! Anh có biết chăng…?! "


Linh hồn dần tan biến. Thân thể cô tan thành vô vàn hạt cát thủy tinh lấp lánh, màu của nước mắt. Linh hồn biến mất, mang theo nỗi đau, nỗi tuyệt vọng cùng cực. Một linh hồn xấu số như cô, liệu, sẽ đi về đâu, khi lòng còn đầy vấn vương?
.
.
.
.
.
.
.
.
Shun có mặt dưới nhà sau 30 giây đi thang máy. Cậu vừa bước tới, Marucho đã reo lên vui mừng:


-Anh Shun!!!- Cậu bé nhảy khỏi ghế, chạy đến tay bắt mặt mừng Shun.


-Chào em! Chào các bạn! Lâu rồi không gặp!- Shun nở nụ cười nhạt. Dường như là ngoài người thân, cậu không thể cười thật lòng với ai.


Tất cả mỉm cười chào lại cậu. Runo, Alice càng lớn càng xinh. Alice không còn quá yếu đuối, Runo cũng giảm được tính cộc cằn (với Dan). Riêng Julie vẫn y như xưa: vẫn tính trẻ con và nhõng nhẽo Dan. Thế là nhóm Brawlers đã tề tựu đông đủ sau bao ngày xa cách. Họ trò chuyện rôm rả, vui vẻ làm rộn ràng cả căn nhà. Bánh kẹo, trái cây được Rin dọn ra đầy bàn. Rin ngồi cạnh Dan, Zen ngồi kế Shun. Hai chàng hotboy lần lượt giới thiệu anh-chị mình với bạn bè. Giây phút đoàn tụ lại diễn ra lần nữa khiến Shun thấy lòng mình rất ấm áp. Tuy không cười nói nhiều nhưng Zen hiểu là em trai anh đang rất vui.


Cuộc trò chuyện kéo dài không được bao lâu thì bị gián đoạn vì hai vợ chồng trẻ phải lên công ty. Thiếu mất 2 người nhưng trông họ vẫn vui vẻ. 8g sáng. Sau khi trò chuyện, ăn uống hả hê, Dan đề nghị cả nhóm cùng đi công viên giải trí chơi thả cửa một ngày. Cả nhóm lập tức hưởng ứng, trừ Shun. Cậu vốn không thích những nơi ồn ào, điển hình là công viên giải trí.


-Các bạn cứ đi, tôi ở nhà.


Câu nói của Shun như dội một gáo nước lạnh lên đầu mọi người.


-Đừng vậy mà anh Shun! Hè rùi, thư giãn đầu óc đi!- Marucho nài nỉ. Runo, Alice, Julie cũng góp lời. Lần này ,mặc cho ai nài nỉ thảm thiết cỡ nào, Shun cũng không xiêu lòng. Vì, Sakami đã dạy cậu rằng: "Sống trên đời tuyệt đối không được mềm lòng! Mềm lòng sai chỗ sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng khó lường".


-Không cần nói nhiều. Tôi quyết định rồi.- Câu nói kết thúc là Shun đứng dậy ngay, cậu quay gót bước về hướng thang máy. Nhóm Brawlers nhìn cậu, rồi nhìn nhau chán nản. Cùng nhún vai. Cùng cười khì. Ai mà không biết cái tính lạnh lùng, lạnh nóng thất thường đó của Shun chứ. Alice có vẻ hơi buồn vì thấy hôm nay Shun không quan tâm cô.


- Bạn có sao không, Alice?- Runo quan tâm.


- Mình... mình không có gì đâu!- Alice cười gượng, cốt để Runo yên tâm. Runo nhìn cô ái ngại, biết chắc cô gặp chuyện không vui nhưng cô không thể làm gì hơn khi Alice cứ giấu trong lòng như thế.


"Mình đâu là gì của Shun, mình không có quyền được cậu ấy quan tâm. Mày tỉnh lại đi, Alice ơi!"


Cô gái mái tóc cam bồng bềnh thầm nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy, tự lay mình thức tỉnh.


- Nào! Ta đi công viên chơi nhé, mọi người!- Alice khởi xướng. Nhóm Brawlers ngạc nhiên đôi chút về cô gái xinh đẹp này. Alice mặc kệ bạn bè nghi ngờ hay nghĩ thế nào, vẫn cứ vô tư vẫy tay hối thúc nhóm. Sau vài giây đắn đo, bạn bè cô cũng nhất trí, đồng loạt chạy theo chiếc bóng thon thả, xinh đẹp kia và cùng nhau, tay nắm tay "bay" tới công viên Doran. Shun đứng cạnh cửa sổ tầng 12 nhìn xuống, bất giác phì cười. Cậu khẽ thở dài.


- Xin lỗi cậu, Alice. Tớ không thể bên cậu như xưa nữa, vì con tim tớ... đã trót trao cho Lilika rồi! Mong cậu tìm được người khác tốt hơn Shun Kazami này.


Cậu ngồi vào bàn, tiếp tục học ngoại ngữ. Những câu chữ khó nhằn, văn phạm rối rắm khiến cậu nhức đầu, thiếu kiên nhẫn. Shun không hiểu vì sao hôm nay cậu lại cảm thấy bứt rứt, đứng ngồi không yên và bất an trong lòng. Đơn giản là vì chuyện của Lilika. Thần giao cách cảm đã giúp Lilika tương thông với người chồng tiền kiếp. Những nỗi đau tinh thần mà cô phải gánh chịu phần nào truyền đến Shun nên cậu mới có cảm giác bồn chồn, khó chịu như thế. Tuy nhiên, cậu và cô không cùng một thế giới nữa. Âm dương cách biệt đã mãi đẩy 2 con người, 2 linh hồn vốn thuộc về nhau ra thật xa nửa kia của đời mình. Liệu họ có quên được nhau không? Những kỷ niệm đáng nhớ, những khoảnh khắc tươi đẹp cùng nhau liệu có dễ dàng bị xếp vào góc "dĩ vãng" của con tim mỗi người…?
.
.
.
.
Shun đang cố gắng tập trung học bài thì chợt có tiếng gõ cửa. Cậu chán nản rời khỏi ghế và bước tới mở cửa cho người khách không mời.


-Masuro?- Shun vờ hỏi. Giọng cậu lạnh băng.


Mosuro cầm trên tay dĩa bánh Torami (bánh do Zen nghĩ ra) gồm 4 cái, tươi cười chào Shun.


-Ngày mới vui vẻ!


Shun liếc chiếc đồng hồ đeo tay, nhếch môi nói:


-9 giờ rồi. Cậu dậy "sớm" ghê nhỉ! Mà cậu muốn gì nào?- Shun- một tay chống nạnh, một tay chống vào tường- dí sát mặt mình vào mặt Mosuro.


-Tớ... tớ làm bánh, mời cậu ăn cùng cho vui!- Mosuro chìa dĩa bánh ra. Shun giật mình khi trông thấy những chiếc bánh Torami ngon lành.


-Anh Zen dạy cậu làm đúng không?- Shun không vui cho lắm.


Mosuro gật đầu lia lịa kèm theo nụ cười toét miệng khoe hàm răng trắng tinh. Shun thở hắt một cái, vẻ bất mãn vô cùng nhưng vẫn miễn cường cho cậu ta vào phòng do phép lịch sự tối thiểu. Hơn nữa Shun cũng đang cần giải trí một chút.


Hai người ngồi xuống chiếc ghế salon giữa phòng (Zen mới mua tuần trước) và nhâm nhi bánh. Mosuro không dám nhìn thẳng mắt Shun, cậu cứ loay hoay như có điều cần bày tỏ. Shun hiểu ý.


-Muốn hỏi gì hỏi đi!


-Ừm... Tôi thấy hình như... cậu không ưa tôi thì phải?!


Shun nuốt miếng bánh cuối cùng, ngừng giây lát rồi cất tiếng.


-Không phải là tôi ghét cậu... mà là vì... tôi cảm thấy không thoải mái khi anh trai mình có mối bận tâm khác, ngoài tôi và gia đình anh ấy. Mặc dù cậu được anh Hai nhận nuôi, tôi vẫn không thích chia sẻ người mình yêu thương với 1 người hoàn toàn xa lạ, là cậu. Shun tuôn tràng dài, giải tỏa bao bức xúc bấy lâu giấu trong lòng. Shun thật tình không ghét bỏ Mosuro, chỉ là... ganh tị thôi.


-Chúng ta... có thể chung sống hòa thuận không?- Mosuro rụt rè hỏi.


Shun lặng im. Cậu nắm chặt bàn tay, đăm chiêu.


-Tôi xin lỗi! Câu trả lời là: Không! Hoặc là cậu ở đây, tôi dọn đi, hoặc ngược lại! NơI NÀY KHÔNG CHỨA CHẤP ĐƯỢC CẢ 2 TA!- Shun khẳng định. Cậu cố ý nhấn mạnh câu cuối.


-Nhưng... nhưng...!!


-Không cãi lôi thôi nữa! Cậu ra ngoài đi! Chúng ta tuyệt đối không thể sống một nhà chung đâu!- Shun quả quyết. Nét mặt cậu lộ rõ sự căng thẳng.


Mosuro buồn bã lê từng bước chân nặng nề ra khỏi phòng. Vậy thì sắp tới, chuyện gì sẽ xảy ra?!


End chap 8.

Tem: Nước mắt của linh hồn Lilika.
Phong bì: Bài tập ngoại ngữ Shun làm.
Thùng thư: Dĩa bánh Torami.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3935
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Tue Feb 18, 2014 8:16 pm
*ôm thùng thư* ta thích bánh~
có cảm giác là chap này văn phong hơi bị giảm so với các chap trước đấy ah
một số chi tiết của bạn hơi vô lí, ví như cái chỗ này đây

Kim dài, kim ngắn chiếc đồng hồ treo tường đồng loạt chỉ về phía con số 6. Ồ... đã 6g rồi.

còn mấy chỗ nữa chừa mem khác soi chứ tớ lười bới sạn ah

cậu còn yếu trong miêu tả tâm lí nhân vật. chỗ này

Shun đứng cạnh cửa sổ tầng 12 nhìn xuống, bất giác phì cười. Cậu khẽ thở dài.


- Xin lỗi cậu, Alice. Tớ không thể bên cậu như xưa nữa, vì con tim tớ... đã trót trao cho Lilika rồi! Mong cậu tìm được người khác tốt hơn Shun Kazami này.

diễn biến hành động và tâm lí khá mâu thuẫn

ngoài ra có một số lời thoại khá kì

đọc cuối chap thì bỗng thấy Shun là một kẻ quá đỗi ích kỉ, dẫu rằng nguyên nhân của sự ích kỉ ấy hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng thái độ của cậu có quá đáng quá rồi không?

Mosuro buồn bã lê từng bước chân nặng nề ra khỏi phòng. Vậy thì sắp tới, chuyện gì sẽ xảy ra?!

câu kết nghe có vẻ không hợp hoàn cảnh~

đấy là một số điểm chính mà theo ý tớ là cậu cần lưu ý a~
cố lên nhé, tớ hóng chap
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Wed Mar 05, 2014 10:15 pm
CHAP 9: LỖI TẠI AI?!
Mosuro bước ra khỏi phòng Shun trong trạng thái chán nản, bất lực. Cậu tự hỏi bản thân mình đã làm gì sai mà bị Shun không ưa ra mặt như vậy. Moruro cầm cái dĩa xuống bếp rửa sạch sẽ rồi trở về phòng. Cậu ngồi phịch xuống giường, chống cằm và suy nghĩ điều gì đó… Xung quanh im ắng lạ thường. Ngoại trừ tiếng tic tắc từ chiếc đồng hồ treo tường, hoàn toàn không có bất cứ thứ âm thanh nào khác. Mosuro cuối cùng cũng đưa ra được quyết định. Cậu lập tức bắt tay hành động…

Phòng riêng của Shun.

-Mình cư xử như vậy, có quá đáng lắm không?- Cậu tự hỏi- Mình không hiểu nổi bản thân mình nữa! Haizz...!!!- Shun đấm tay xuống giường, bực tức.- Thôi chuyện đó để sau, đi tắm cái đã!

Cậu vắt khăn tắm trên vai, cầm bộ quần áo sẽ thay bước vào nhà tắm (mỗi phòng ngủ đều nối thông với 1 phòng tắm lớn). Tuy bồn tắm nhà cậu rất rộng và đẹp nhưng Shun tắm vòi sen là chủ yếu. Cậu mở nước ở mức mạnh nhất rồi để mặc cho chúng xối vào mặt. Một kiểu xả stress.

Tắm xong, sự khó chịu trong Shun cũng đã theo dòng nước trôi đi phần nào. Cậu cảm thấy rất sảng khoái và dễ chịu nên quyết định dạo quanh khu vườn nhà mình một chút.

Bầu trời hôm nay quang đãng, thời tiết thoáng mát. Chim hót ríu rít trên cành, ong bướm lượn cành hoa. Tất cả như muốn xoa dịu nỗi bức bối trong Shun. Cậu bước chậm, tận hưởng cảm giác mát lạnh từ những cơn gió mùa hè. Hít một hơi sâu, Shun nhẹ vươn vai như bài khởi động buổi sáng muộn. Đối với Shun thế là đủ vì có ngày nào mà cậu dành ít hơn 2 giờ cho việc luyện tập võ-kiếm thuật đâu.

Shun bước tới gần một khóm Bluebonnet, khẽ đưa tay vuốt những cánh hoa xanh mềm mại. Mỉm cười. Thiên nhiên tươi đẹp khiến Shun cảm thấy lòng nhẹ nhõm và bình yên biết bao. Bất chợt có tiếng chuông cửa. Cậu đành rời bỏ khóm hoa xinh đẹp để ra xem người bấm chuông là ai.

-Anh Hai!

Shun mở cổng. Trước mặt Shun là một chàng trai có gương mặt, thân hình, giọng nói, mái tóc giống hệt cậu, như thể Shun đang đứng soi gương vậy. Chỉ bộ đồ là khác thôi.

-Rio*?- Shun hết sức ngạc nhiên.

Không đợi Shun phản ứng, chàng trai tên Rio kia nhảy bổ tới ôm chầm lấy cậu. Nghẹn ngào.

-Anh Hai! Em nhớ anh quá!

Shun nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng xoa đầu Rio. Shun trách yêu:

-Sao em về mà không báo cho anh biết để anh đi đón?

-Em muốn làm anh bất ngờ đó mà!- Chàng trai “bản sao” nháy mắt tinh nghịch.

Shun không tranh cãi nữa, cậu dẫn Rio cùng đám hành lý lỉnh khỉnh vào nhà. Rio ngồi ghế ở phòng khách đợi trong khi Shun xuống bếp chế biến một ly trà sữa đá bào cho cậu.

-Em uống đi!- Shun cầm ly trà sữa đưa cho Rio với vẻ ân cần- Bay đoạn đường dài thế chắc em mệt rồi, lên phòng anh nghỉ chút đi.

-Em không sao! Em khỏe lắm!- Rio nhận món giải khát từ tay anh mình rồi nhanh chóng chén sạch sẽ nó. Không “khách sáo” đúng nghĩa!

-Không được cãi lời anh! Lên phòng anh mà ngủ!- Mặt Shun trở nên vô cùng nghiêm nghị và chứa chút bất mãn. Rio thương và nể cậu nhất nên lập tức nghe lời.

-Dạ… dạ không! Em sẽ nghỉ ngơi theo ý anh mà!

-Vậy mới ngoan chứ! Xách vali lên phòng anh nào!- Shun cười xòa. Cậu chỉ muốn dọa Rio chút thôi chứ không hề có ý trách mắng gì cậu cả. Rio đứng dậy, lẽo đẽo bước theo Shun, ngoan ngoãn như một con mèo.

-Phòng anh rộng thật!

Rio nhìn quanh căn phòng sau khi đã đặt hết mấy cái vali to vật vã xuống sàn. Shun nhếch môi cười. Cậu mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ mới tinh (còn nguyên bao ni-lông gói bên ngoài) rồi mở tủ đầu giường, cầm lên một cái hộp màu đen và đưa cho Rio.

-Đây là bộ đồ em thích, còn đây là kiểu đồng hồ em mê nhất. Anh mua chúng cách đây 1 tuần. Chúc mừng sinh nhật em!

Rio há hốc mồm, ngạc nhiên nói không nên lời. Chính cậu còn quên sinh nhật mình, thế mà shun lại nhớ rõ và còn mua quà sớm. Nhận 2 món quà từ tay Shun, Rio bật khóc hạnh phúc. Cậu cứ tưởng rằng, sau chừng ấy thời gian xa cách, sau chừng ấy tháng ngày không gặp mặt, không điện thoại, không thư từ gì nhiều, chỉ có vài cái mail ngắn hỏi thăm qua lại, Shun đã lạnh nhạt, lãng quên cậu rồi. Không ngờ…

-Anh Hai! Cảm ơn anh nhiều!- Rio ôm chặt hai món quà “quý giá”. Shun hơi bất ngờ. Chuyện đâu có gì lớn lao mà Rio lại xúc động như vậy.

-Tại sao em khóc? Anh làm gì sai sao? Anh xin lỗi! Em nín đi, Rio…!- Shun bối rối. Cậu rất dở trong việc phải dỗ ngọt người khác. Máu lạnh lùng bao trùm trái tim khiến cậu không thể thốt ra những câu ngọt ngào chăng?!

-Dạ không! Em không sao hết! Chỉ là do… em xúc động quá thôi! Em nghĩ anh cho em đi du học là để tống khứ em khỏi tầm mắt vì thời gian em ở Anh, anh không bao giờ gọi điện hỏi thăm cả! Chính em còn không nhớ hôm nay là ngày em được tạo ra mà anh lại nhớ, nên…- Rio cười tươi quẹt đi những giọt nước mắt hạnh phúc.

-Anh không gọi vì anh không muốn em ỷ lại. Anh muốn em sống tự lập hoàn toàn như thể không hề có anh. Anh mất biết bao công sức mới tạo ra được em, sao anh có thể bỏ mặc hay lãng quên em chứ!- Shun khoanh tay đứng giảng đạo. Cậu giúp Rio mở hai món quà. Rio hớn hở ướm thử bộ đồ, vừa in! Cậu cũng rất thích chiếc đồng hồ Patek Philippe Reference 1527 Wristwatch (trị giá 5 triệu USD) màu vàng + nâu mà Shun đã cất công lựa chọn.

Đeo đồng hồ cho Rio xong, Shun ép thằng em ngủ cho bằng được. Chàng trai lưỡng lự chút rổi cũng nghe lời. Cậu vừa nằm xuống đã thiếp đi. Shun nhìn cậu giây lát rồi ra khỏi phòng, tránh việc gây tiếng động làm hỏng giấc ngủ ngon kia. Shun đứng dựa lưng vào tường cạnh cửa ra vào (phía ngoài). Cậu suy nghĩ một điều gì đó mà vẻ mặt không vui. Hay là vì là người lạnh lùng nên trên gương mặt luôn thiếu vắng những nụ cười…?

………………………………………………………………………..
Shun quyết định đến gõ cửa phòng Mosuro để xin lỗi vì lúc nãy trót nặng lời. Nhưng xin lỗi, không có nghĩa là Shun đồng ý sống chung với cậu.

Sau ba lần bấm chuông phòng và 2 phút chờ đợi mà không thấy động tĩnh gì, Shun quay lưng bỏ đi.

“Cậu ta giận sao? Cũng đúng… Lúc nãy mình hơi quá quắt…”- Shun thầm nghĩ. Cậu ngoái đầu nhìn căn phòng đóng cửa im ỉm lần nữa rồi cất bước.

7 giờ tối

-Anh chị về rồi đây!- Shun đang ngồi uống trà ở phòng khách thì đôi vợ chồng trẻ tay trong tay, tươi cười bước vào. Shun đặt ly trà lên chiếc bàn gỗ sưa chạm trổ tinh xảo. Bất chợt một nỗi lo nhỏ xuất hiện trong lòng cậu. Cậu tự hỏi, liệu cuộc tranh cãi ngắn lúc sáng có đến tai Zen không? Cậu nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đơn giản là vì, cậu không thuộc kiểu người hay lo âu nghĩ ngợi.

-Mosuro đâu em?- Zen bất ngờ lên tiếng, phá vỡ không gian yên ắng kéo dài.

-Dạ, có lẽ trên phòng…- Shun trả lời nhỏ nhẹ. Mặc dù cái “danh từ” Mosuro làm Shun khó chịu nhưng cậu không thể to tiếng với Zen, cậu không thể gằn giọng mà gắt gỏng rằng: “Sao em biết được chứ!” với anh được. Bởi cậu yêu thương và kính trọng anh.

Zen nhấc điện thoại gọi lên phòng Mosuro, kêu cậu xuống ăn tối. Rin sẽ hoàn thành khâu chuẩn bị cho bữa ăn nhanh thôi. Ba tiếng “tút”, bốn tiếng… năm tiếng “tút… tút” lần lượt ngân vang nhưng đầu dây bên kia vẫn hoàn toàn im lặng. Không ai bắt máy cả. Bấm nút tắt, Zen thoáng nghĩ ngợi.

-Có lẽ nó đang ngủ, hoặc nó không mang điện thoại bên người…. À, vậy Dan đâu?

Zen hỏi làm Shun nhớ tới thằng bạn áo đỏ ham chơi của mình.

-Cái tên Dan chết bằm! Đi chơi đến giờ vẫn chưa chịu lết xác về!- Shun lầm bầm.- Để em gọi điện cho cậu ta- Shun nói. Cậu rút điện thoại ra và bấm số. Ngay khi Dan vừa bắt máy, chỉ vừa cất chữ “Alo” là Shun đã cắt ngang bằng giọng lạnh lùng:

-Về-ngay-cho-tôi!- Shun nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ rồi nhanh chóng bấm “kết thúc cuộc gọi”. Có 2 nguyên nhân khiến cậu khó chịu với Dan. Một là, cậu đi chơi lêu lổng từ sáng sớm tới chiều tối vẫn chưa về => không mẫu mực. Hai là, cuộc gọi điện cho Dan vừa nãy đã làm… tốn tiền điện thoại của Shun. Dù nhà Shun giàu và số tiền Shun có được không phải là con số nhỏ nhưng Shun không bao giờ xài tiền phung phí mà tôn trọng từng đồng tiền cậu có được.

Dan hiểu rõ tính khí bạn mình nên tức tốc bay về. Những người bạn trong nhóm Brawlers đã về biệt thự của Marucho từ 12 giờ trưa nhưng cậu ham chơi nên tiếp tục “chu du” qua hang chục điểm ăn uống, vui chơi khác nhau.

7g30’ tối, Dan có mặt ở nhà. Cậu tốn mất hơn một ký mồ hôi cho việc chống lại ánh mắt “kinh khủng như bom nổ, khủng khiếp như núi lửa phun trào” (nguyên văn) của Shun. Lúc này Rin đã hoàn tất việc bày biện các món ăn ngon lành ra bàn và hương thơm khó cưỡng của chúng dần lan tỏa.

Zen bảo Dan lên phòng kêu Mosuro xuống ăn cùng. Dan,trong tình trạng bụng đang đói cồn cào, miễn cưỡng nghe lời. Năm phút sau, Dan hốt hoảng chạy xuống, tay cầm một tớ giấy đầy chữ. Có vẻ là một lá thư. Zen cầm lá thư và đọc.

“Anh Zen kính yêu,

Anh là người em thương nhất. Anh đưa em ra khỏi cô nhi viện và cho em một cuộc sống đầy đủ, xa hoa. Em rất biết ơn anh. Bất chợt hôm nay em nhận ra: em không thuộc về căn nhà này. Một bức tường vô hình nào đó đã ngăn cách em với các thành viên khác. Hình như họ khó chịu với sự hiện diện của em. Em nghĩ, em nên rời khỏi đây. Em cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em. Em hứa, em sẽ sống tốt. Một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em biết thế nào là tình thương gia đình, dù, chúng ta không cùng dòng máu… Tạm biệt anh.

                                                                                                                               Mosuro.”

Zen cầm tờ giấy mà tay run run rồi dần thả lỏng, buông lơi. Tờ giấy rơi nhẹ nhàng, từ từ “hạ cánh” trên nền sàn đá. Bầu không khí u ám đáng sợ. Mọi người chuyền tay nhau đọc lá thư từ biệt của Mosuro và ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Trừ Shun. Cậu hiểu nguyên nhân Mosuro bỏ đi. Shun hiểu tại sao cậu ta lại làm như vậy.

Zen vừa bình tĩnh được một chút, định chạy đi tìm Mosuro thì bị một cú điện thoại “quấy rối”. Gấp là thế nhưng Zen vẫn nhấc máy nghe. Một số điện thoại đã lưu trong danh bạ: Mosuro.

-Mosuro em về nhà ngay! Ai cho phép em tự ý “đi bụi” như vậy hả? Em...- Zen liến thoắng. Anh sắp xổ thêm một tràng trách mắng thì giọng nói bên kia cất lên.

-Anh là người nhà của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?

Một giọng nữ trong trẻo dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi.

-Cô... cô là ai?- Zen tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

-Tôi là y tá Bệnh viện NickJonash. Hiện giờ, cậu ấy đang bất tỉnh nhân sự và đang được phẫu thuật gấp do chấn thương nặng phần đầu. Mong anh đến đây nhanh chóng.

Từng lời, từng chữ của cô gái tự nhận là y tá như những cái búa to, nặng bổ vào tai Zen. Anh cố gắng giữ bình tĩnh rồi trả lời:

-Được, tôi đến ngay!- Ánh mắt anh lộ rõ vẻ mất bình tĩnh. Gương mặt sững sờ cộng thêm những giọt mồ hôi lăn dài nơi mé tóc đã nói lên sự nghiêm trọng của cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi. Không ai hỏi dồn anh điều gì. Không ai muốn tạo áp lực cho anh khi trong anh đã quá thừa thứ ấy. Tất cả im lặng chờ một câu giải thích.

(Continue)

*Rio: Đứa em trai Shun tạo ra bằng phép thuật. Sau 3 tuần Rio “ra đời”, cậu được Shun cho đi du học ở Anh quốc.


Được sửa bởi bakugan fanfic ngày Thu Mar 06, 2014 7:08 pm; sửa lần 1.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3935
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Thu Mar 06, 2014 4:08 pm
Tem~
đầu tiên là, thấy Rio nó có dấu *, đinh ninh tác giả sẽ giải thích, mà hình như tác giả quên...
Zen và Shun giống nhau y chóc, và giờ lại thêm một Rio? do Shun tạo ra? liệu những người khác có biết không nhỉ?

-Về-ngay-cho-tôi!- Shun nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ rồi nhanh chóng bấm “kết thúc cuộc gọi”. Có 2 nguyên nhân khiến cậu khó chịu với Dan. Một là, cậu đi chơi lêu lổng từ sáng sớm tới chiều tối vẫn chưa về => không mẫu mực. Hai là, cuộc gọi điện cho Dan vừa nãy đã làm… tốn tiền điện thoại của Shun. Dù nhà Shun giàu và số tiền Shun có được không phải là con số nhỏ nhưng Shun không bao giờ xài tiền phung phí mà tôn trọng từng đồng tiền cậu có được.

đọc cái đoạn này và cảm thấy Shun là người keo kiệt quá thể. vài giây gọi điện và khó chịu vì lo tốn tiền thì có hơi...

Zen bảo Dan lên phòng kêu Mosuro xuống ăn cùng. Dan,trong tình trạng bụng đang đói cồn cào, miễn cưỡng nghe lời. Năm phút sau, Dan hốt hoảng chạy xuống, tay cầm một tớ giấy đầy chữ. Có vẻ là một lá thư. Zen cầm lá thư và đọc.

“Anh Zen kính yêu,

Anh là người em thương nhất. Anh đưa em ra khỏi cô nhi viện và cho em một cuộc sống đầy đủ, xa hoa. Em rất biết ơn anh. Bất chợt hôm nay em nhận ra: em không thuộc về căn nhà này. Một bức tường vô hình nào đó đã ngăn cách em với các thành viên khác. Hình như họ khó chịu với sự hiện diện của em. Em nghĩ, em nên rời khỏi đây. Em cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em. Em hứa, em sẽ sống tốt. Một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em biết thế nào là tình thương gia đình, dù, chúng ta không cùng dòng máu… Tạm biệt anh.

Mosuro.”

tờ giấy thôi bạn nhé, thế này thôi thì không thể đầy chữ được đâu mẩu giấy thì chấp nhận được

Zen vừa bình tĩnh được một chút, định chạy đi tìm Mosuro thì bị một cú điện thoại “quấy rối”. Gấp là thế nhưng Zen vẫn nhấc máy nghe. Một số điện thoại đã lưu trong danh bạ: Mosuro.

-Mosuro em về nhà ngay! Ai cho phép em tự ý “đi bụi” như vậy hả? Em...- Zen liến thoắng. Anh sắp xổ thêm một tràng trách mắng thì giọng nói bên kia cất lên.

-Anh là người nhà của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?

Một giọng nữ trong trẻo dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi.

-Cô... cô là ai?- Zen tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

-Tôi là y tá Bệnh viện NickJonash. Hiện giờ, cậu ấy đang bất tỉnh nhân sự và đang được phẫu thuật gấp do chấn thương nặng phần đầu. Mong anh đến đây nhanh chóng.

đoạn này đọc nó sao sao ấy, nếu là thấy điện thoại reo, liếc qua một cái và thấy tên thì hợp lí hơn, và sao mà nhấc máy nghe rồi lại còn nhìn được tên? đấy là chưa kể cách viết của bạn khiến mình nghĩ cái điện thoại đấy là điện thoại bàn =)) 

dường như mình là một kẻ quá chú tâm đến tiểu tiết :thatvong: 

và diễn biến truyện nhanh quá đi~

bạn nói Shun có máu lạnh lùng? đọc fic này mình lại không thấy thế. cái cách Shun nói chuyện, cái cách Shun cư xử, tất cả chỉ khiến mình có cảm giác anh ấy là một kẻ tương đối... thờ ơ và vô tâm. cần phân biệt rõ nha bạn, lạnh lùng và vô tâm là hai khái niệm khác nhau a~

thêm nữa là có sự không đồng nhất giữa tính cách lẫn tâm trang nhân vật: Shun quá lời, cảm thấy day dứt, dằn vặt, nhưng một lúc sau đã gần như chẳng vướng bận gì, (tạm bỏ qua chút gián đoạn vì sự xuất hiện của Rio) quyết định đến xin lỗi Moruso, thực tâm không ghét Moruso mà mới nghe nhắc tên cậu đã bực tức và muốn gắt gỏng thì có vẻ không hợp lí.

một điều nữa, Shun ở đây có vẻ ích kỉ và có thiên hướng xử sự theo cảm tính. lạnh lùng, khó chịu với Moruso là thế, vậy mà với Rio thì...

tất nhiên, xây dựng hình tượng nhân vật thế nào hoàn toàn là quyền của tác giả, nhưng Shun là nhân vật mà mình thích nhất trong Bakugan, và đọc fic thì hình tượng anh ấy trong lòng mình giảm đi đáng kể.

trên đây là cảm nhận thật của mình, thứ lỗi nếu mình đã quá nặng tay.
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Thu Mar 06, 2014 7:12 pm
@thanhhuyen: thanks bạn nhiều nha. Mình đã chú thích chỗ Rio rồi. Từ chap sau mình sẽ cố gắng khắc phục. Cảm ơn vì bạn đã luôn quan tâm fic của mình. ^^
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Wed Apr 02, 2014 7:57 pm
Chap 9 (Continue)-Tập cuối phần 1:

-Mosuro… người cầm điện thoại của Mosuro nói… em ấy đang được phẫu thuật gấp do chấn thương ở đầu…- Giọng Zen hơi run. Anh nói mà nhìn xuống đất, hai bàn tay nắm chặt.

-Cái gì?!- Rin, Dan đồng thanh. Ai nấy đều không tin nổi. Một khoảnh lặng im lìm. Bầu không khí lãnh đạm tột cùng. Lúc đầu Shun có chút kinh ngạc nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Shun bước tới chỗ Zen đang đứng chết trân, siết chặt tay anh, giục:

-Anh Hai! Đó là bệnh viện nào? Ta phải mau đến đó để xem tình hình của Mosuro. Việc chúng ta cần làm bây giờ là đến bệnh viện ấy thật nhanh chứ không phải cùng đứng yên ở đây!

Lời Shun nói như làm thức tỉnh mọi người. Họ bắt đầu nháo nhào cả lên với hàng chục câu hỏi dành cho Zen.

-A… Ở bệnh viện NickJonash!- Zen nói- Chúng ta đến đó nhanh lên!- Zen huơ tay, chỉ về phía garage xe rồi vội lao ra nơi chiếc Mercedes đang đậu. Shun chạy theo sau, kế tiếp là Dan và Rin. Hai vợ chồng trẻ ngồi băng ghế đầu (buồng lái), Dan-Shun yên vị phía sau. Zen lái xe ra ngoài, khóa cổng lại rồi nhảy vào ghế tài xế, phóng như bay tới NickJonash. Ai nấy đều hốt hoảng, lòng lo lắng tột cùng, riêng Shun chìm vẫn trong muôn ngàn khúc mắc không thể tháo gỡ.

“Chẳng lẽ vì mình mà cậu ta bỏ đi rồi gặp tai nạn?”- Shun nghĩ- “Không thể thế được! Mình đâu có đuổi cậu ấy! Mình định sẽ rút lui khỏi đây mà…! AAA!! Nhức đầu quá! Thôi để gặp cậu ta rồi tính!”

Cuộc độc thoại bằng ý nghĩ kết thúc. Shun quay đầu qua khung cửa kính xe ôtô, quan sát dòng xe chạy. Buổi tối, đèn đường bật sáng dọc các vỉa hè. Thành phố Dallas lên đèn. Khắp nơi tấp nập những chiếc xe xịn có, sang trọng có, bình thường cũng có, với nhiều màu sắc-kiểu dáng khác nhau và cùng một điểm chung là đều phóng đi rất nhanh. Không kể đâu xa: chính chiếc xe Shun đang ngồi cũng thế, lao vun vút trên đường. Quan sát thành phố về đêm với những ánh đèn rực rỡ, lòng Shun vơi bớt nỗi căn thẳng. Cậu khẽ đưa mắt đảo quanh xe, xem tâm trạng của mọi người. Dan chống tay lên viền cửa sổ, nghĩ điều gì đó bức xúc lắm, Shun đoán thế, thông qua những ngón tay nắm chặt. Rin tuy không yếu đuối nhưng trông cô khá lo lắng, gương mặt hằn sâu nét ưu tư. Cô dựa đầu vào ghế như tìm kiếm sự vững chãi cho tâm hồn lúc này.

“Chị mong em bình an, Mosuro…”- Rin thầm cầu nguyện.

Song, người cảm thấy bồn chồn nhất là Zen. Anh cố lái xe thật nhanh, thậm chí vượt cả đèn đỏ. Cuối cùng, hình bóng cái bệnh viện NickJonash cũng xuất hiện. Zen thắng xe gấp khiến mọi người bị ngã chúi về phía trước. Chẳng bận tâm, Zen mở cửa xe và chạy hối hả vào trong. Những thành viên khác nối gót theo sau.

-Cho… cho hỏi… bệnh nhân Mosuro nằm phòng nào vậy?- Zen đập bàn tiếp tân hỏi, thở dốc. Trông anh rất căng thẳng, mất bình tĩnh.

-Mosuro…- Cô nhân viên nhăn trán nhớ lại- À! Cậu ta đang trong phòng phẫu thuật. Để tới đó, anh hãy đi thẳng 2 lần, rẽ trái 1 lần rồi rẽ phải. Phòng phẫu thuật nằm góc trong cùng.

Vừa nghe hết câu, Zen đã (chạy) biến mất. Vượt qua nhiều bức tường trắng dài, Zen đến được căn phòng có cửa đôi lớn. Nhìn qua ô kính nhỏ, Zen thấy 4 bác sĩ vây quanh một bàn mổ, và người nằm trên đó đầu đẫm máu, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt như không có máu.

-Mosuro…- Giọng Zen run run. Anh thẫn thờ đứng yên mà không có bất cứ hành động gì. Xung quanh anh tối sầm lại như bị màn đêm bao phủ dù những ngọn đèn điện vẫn bừng sáng mọi ngõ ngách. Zen lảo đảo lùi bước, đơn giản vì anh không muốn tiếp tục chứng kiến cái cảnh kinh khủng trước mắt. Nếu Shun không ôm Zen, đỡ anh kịp lúc thì anh đã té phịch xuống đất trong tình trạng tinh thần bấn loạn.

-Anh Hai! Anh đừng thế mà! Ngồi nghỉ chút đi anh… anh mệt rồi!- Shun kéo Zen ngồi xuống ghế.- Anh đừng như vậy mà! Thường ngày anh trai của em đâu phải thế này chứ!...- Ngừng giây lát, Shun tiếp-… Mosuro không sao đâu…!

Zen ngước mặt nhìn Shun, đôi mắt đen hơi ướt, sau đó lại nhìn cửa phòng phẫu thuật. Trông chờ. Nửa giờ trôi qua trong im lặng. Zen ngồi yên không cử động nhiều. Anh đan hai tay vào nhau, khấn cầu mãi một câu:

-Xin Chúa phù hộ cho Mosuro… Em ấy là một người tốt!

Shun hết trấn an anh trai rồi lại quay sang trấn an chị dâu, kiêm luôn nhiệm vụ điều chỉnh cái miệng của Dan. Nếu không thì cứ cách ba phút, Dan sẽ hét lên câu “Sao lâu quá vậy?!”, “Trời ơi sốt ruột quá!” hay “Làm cái gì trong trỏng vậy không biết nữa!”. Bây giờ chỉ có Shun là bình tĩnh nhất trong số 4 người ở đây. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, lững lỡ tựa những đám mây.

20g 15p.

Cánh cửa khẽ hé mở. Một bác sĩ bước ra, nét mặt thất vọng… Zen lập tức đứng dậy, vội vã hỏi thăm tình hình của Mosuro. Ông bác sĩ nhìn gia đình Kazami, thở dài:

-Xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Sự va chạm mạnh với chiếc xe tải khiến hộp sọ cậu bé bị tổn thương nặng, mất máu nhiều, xương chân cũng gãy… Không còn cách nào nữa!... Mọi người hãy lo hậu sự cho cậu bé. Tôi xin lỗi…- Nói rồi, ông vỗ vai Zen, nhìn anh bằng ánh mắt thông cảm, thương xót. Một số phận cay đắng. Một linh hồn sắp được chuyển kiếp.

Zen há hốc không tin những lời mình vừa nghe là thật. Anh lao vào phòng xem Mosuro còn sống hay đã chết. Anh muốn chứng minh rằng ông bác sĩ đã kết luận sai. Nhưng không. Tất cả là sự thật. Một tấm vải trắng trùm lên thi thể. Zen lật tấm vải ra, và, trông thấy người-anh-muốn-gặp-nhất giờ đã yên nghỉ.

-Mosuro!!!- Zen bàng hoàng hét lên. Toàn thân anh cứng đờ ra như bị một lớp băng dày bao phủ. Zen thật sự không tin vào mắt mình nữa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, và đột ngột. Chỉ mới hồi sáng thôi, trước lúc lên công ty anh còn nhìn Mosuro bằng ánh mắt ấm áp của một người anh trai khi cậu vẫn đang chìm trong giấc mộng đẹp. Thế mà bây giờ, linh hồn cậu đã lìa khỏi xác rồi… Trách ai đây? Trách chính mình không quản thúc kĩ đứa em bồng bột này hay trách duyên số con người quá đớn đau? Như nhau cả, có trách, cũng đã muộn màng.

Zen tuy rất đau lòng nhưng anh không khóc, không khóc được. Dù để tự nhiên hay cố gắng thế nào thì cũng chẳng có giọt nước nào tràn mi cả. Nhưng trái tim anh đã vỡ nát. Quá đau…

Shun rất hiểu tâm trạng anh trai mình nên cậu khéo léo dìu Zen thật chậm và nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng đau lòng đó. Nỗi bàng hoàng cứ bám lấy Zen không dứt. Đôi mắt anh thẫn thờ, vô hồn nhìn vào không gian lạnh lẽo. Đâu đó trong bệnh viện chợt vang lên tiếng khóc rên rỉ, thảm thương. Lại thêm một người đến với Thượng Đế… Âm thanh ai oán, bi thương ấy như góp phần gia tăng nỗi đau trong Zen. Từng tiếng nấc, tiếng khóc than não nề cứ như lần lượt giáng xuống trái tim anh một đòn chí mạng. Cõi lòng quặn thắt. Anh tự hỏi, phải chăng anh không thể có được cả hai đứa em hay sao? Hơn nửa năm trước, sau 2 tuần - kể từ cái ngày đầu tiên lúc mới đưa Mosuro về nhà chung sống – Shun mất tích. Nửa năm sau, Shun quay về, đoàn tụ chưa được bao lâu thì Mosuro gặp tai nạn giao thông và, mãi mãi không trở lại nữa. Anh nghĩ, không lẽ, số mạng của Shun và Mosuro tương khắc với nhau?!

-Anh Zen à, Mosuro thấy anh thế này sẽ không vui đâu!- Dan an ủi, tuy cậu cũng buồn không kém. Cậu cố tránh không đưa mắt về phía chàng trai xấu số. Đây không phải là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà là sự thật mà cả gia đình Kazami phải đối diện. Dù muốn dù không.

Rin ngồi dãy ghế bên ngoài căn phòng, ôm mặt khóc nức nở. Zen đứng như trời trồng bên cạnh dần hoàn hồn. Anh đau lòng nhìn căn phòng lần cuối rồi quay lưng bước đi mặc lời Shun nói với theo.

-Anh Hai! Anh đi đâu vậy?

……………………………………

Thi thể Mosuro đã được chôn cất ở một nghĩa trang lớn. Buồn, nhưng Zen dặn lòng mình không được yếu đuối nữa, vì như Dan nói: “ Mosuro thấy anh thế này sẽ không vui đâu…!”. Đứng trước ngôi mộ để hình một chàng trai tươi cười rạng rỡ, Zen cười buồn, khẽ đặt tay lên phiến đá khắc dòng chữ MOSURO KAZAMI, HƯỞNG THỌ 16 TUỔI.

“An nghỉ nhé, Mosuro, gia đình này… sẽ luôn nhớ về em!”

Shun yên lặng nhìn gương mặt rạng rỡ trên tấm hình, không cười, cũng không khóc. Chỉ là nhìn với sự ân hận.

-Mosuro… Tôi xin lỗi…

Đôi mắt hổ phách trông thật buồn, mang nhiều cảm xúc.

Rin ân cần đặt bó hoa vạn thọ lên ngôi mộ rồi chắp tay cầu nguyện, ước mong đứa em không chung dòng máu sớm được siêu thoát. Cô khấn, giọng thật nhỏ:

-Xin Chúa phù hộ cho đứa em tội nghiệp của con…

Dan đặt tay lên vai cô, thở hắt. Cậu nhìn bâng quơ xung quanh: bầu trời xanh phảng phất mây, bãi cỏ rải rác cơ man là nhang, tiền vàng mã, những ngôi mộ khác và những con người xa gần,… Tâm trạng không vui, nhìn đâu cũng thấy buồn.

Bốn người cùng nhắm mắt. Nhớ. Tất cả đã trôi xa. Có thể chàng trai kia sẽ quay lại, nhưng là, với một hình hài khác. Tựa những đám mây…

END PART 1. KẾT THÚC PHẦN 1.
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Apr 04, 2014 7:34 pm
@All: Mình viết xong phần 1 rồi, các bạn cho mình ý kiến tổng quát nha. Mình định viết tiếp phần 2 nhưng không biết có ai ủng hộ không nữa... Các bạn có ủng hộ không? Phần 2 kể về cuộc sống của zen và Shun ở Quỷ Quốc đó, rất li kì và hấp dẫn đó nha! ^^
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3935
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Apr 04, 2014 9:05 pm
*le com nhảm*

Lời Shun nói như làm thức tỉnh mọi người. Họ bắt đầu nháo nhào cả lên với hàng chục câu hỏi dành cho Zen.

đây gọi là "thức tỉnh" á?

Hai vợ chồng trẻ ngồi băng ghế đầu (buồng lái)

Vừa nghe hết câu, Zen đã (chạy) biến mất.

mấy cái trong ngoặc làm mất cảm xúc đấy bạn à, bỏ đi thì hơn.

Song, người cảm thấy bồn chồn nhất là Zen. Anh cố lái xe thật nhanh, thậm chí vượt cả đèn đỏ. Cuối cùng, hình bóng cái bệnh viện NickJonash cũng xuất hiện. Zen thắng xe gấp khiến mọi người bị ngã chúi về phía trước. Chẳng bận tâm, Zen mở cửa xe và chạy hối hả vào trong. Những thành viên khác nối gót theo sau.

hm~ mình có thể hiểu đại khái ý bạn trong đây là miêu tả tâm trạng hoảng loạn của Zen, nhưng mình lại cảm thấy nó rất thừa, thật đấy.

Zen ngước mặt nhìn Shun, đôi mắt đen hơi ướt,

hả? tưởng Shun với Zen giống nhau y chóc? sao lại là mắt đen được?

Zen đập bàn tiếp tân hỏi, thở dốc. Trông anh rất căng thẳng, mất bình tĩnh.

"đập bàn"? tớ biết Zen anh ý rất là lo lắng, nhưng khúc này hơi quá a~ và cái khúc sau dấu phẩy hơi thừa...

Zen tuy rất đau lòng nhưng anh không khóc, không khóc được.

mạn phép góp ý với bạn một tí, câu này nên là: Đau lòng là thế nhưng chẳng hiểu sao Zen không khóc, không thể khóc...

ưu điểm của bạn khi viết, đấy là bố cục rất mạch lạc, rõ ràng, phần nào ra phần đấy. thêm nữa có vẻ bạn khá là đầu tư cho fic này, chỉ những thông tin về nước hoa hay xe cộ thôi cũng đủ để thấy đó là cả một quá trình tìm hiểu^^

tuy nhiên, bạn miêu tả rất nhiều nhưng lại không có độ sâu về mặt cảm xúc, và đôi chỗ mình cảm giác như nó chi tiết hơn cả cần thiết. như câu này

Chỉ mới hồi sáng thôi, trước lúc lên công ty anh còn nhìn Mosuro bằng ánh mắt ấm áp của một người anh trai khi cậu vẫn đang chìm trong giấc mộng đẹp.

chính điều đó làm cho lời văn trở nên khô cứng và mất đi cảm xúc.

hơn nữa là từ ngữ, như đây:

Âm thanh ai oán, bi thương ấy như góp phần gia tăng nỗi đau trong Zen.

thật sự mình thấy cái cụm "góp phần gia tăng" nó chẳng hợp chút nào.

nói chung mình thấy đoạn này

Shun rất hiểu tâm trạng anh trai mình nên cậu khéo léo dìu Zen thật chậm và nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng đau lòng đó. Nỗi bàng hoàng cứ bám lấy Zen không dứt. Đôi mắt anh thẫn thờ, vô hồn nhìn vào không gian lạnh lẽo. Đâu đó trong bệnh viện chợt vang lên tiếng khóc rên rỉ, thảm thương. Lại thêm một người đến với Thượng Đế… Âm thanh ai oán, bi thương ấy như góp phần gia tăng nỗi đau trong Zen. Từng tiếng nấc, tiếng khóc than não nề cứ như lần lượt giáng xuống trái tim anh một đòn chí mạng.

và đoạn cuối có vẻ là ổn nhất.

mình biết mình com rất nhảm nhưng nhưng mình thật không biết com gì khác nữa~

*le một con ngu văn*

và mình biết mình viết cũng chẳng hay ho gì, phải tội mình lại toàn đi soi người khác... :tuki:

phần hai à? mình sẽ ủng hộ a~

*le hóng*
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4285
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Apr 18, 2014 7:15 pm
PHẦN 2: BẤT NGỜ NƠI QUỶ GIỚI

Chap 1:

Một chiều mùa xuân. Gió vờn quanh những tán cây rộng lớn, nhẹ đung đưa những chiếc lá xanh mướt. Bên trong tòa nhà, tầng 8, có hai chàng trai vừa đi học về. Cửa thang máy đóng lại và mỗi người chia một ngã. Chỉ đơn giản vì, phòng riêng của họ không nằm cùng hướng. Chàng trai có mái tóc đen ngắn thở dài, nhìn căn phòng ảm đạm và yên ắng như thường lệ của mình một cách ngao ngán. Cậu đặt cặp xuống bàn, tay mân mê chiếc móc điện thoại đôi hình trái tim màu xanh lá.

-Tại sao gần đây mình luôn cảm thấy bất an trong lòng? Chẳng lẽ sắp có chuyện gì không hay xảy ra…? Không… không thể thế được! - Chàng trai tự cốc đầu mình mong xóa đi suy nghĩ xui xẻo ấy- Nhưng sao mình cứ có cảm giác… khoảng cách giữa mình và những người mình yêu thương đang lớn dần. Đầu tiên là Rio qua Anh tiếp tục du học, anh Hai thì đi công tác ở Đức, cuối tuần sau mới về. Có lẽ… số mình định sẵn là đơn độc rồi…

Chiếc móc khóa Shun đang cầm là móc khóa đôi với Rio. Cậu được Rio tặng nhân dịp Giáng sinh năm ngoái. Shun rất quý món quà này vì không mấy khi cậu được tặng quà cả. Dù cậu có đủ tiền để mua hầu như là bất cứ thứ gì.

Có tiếng gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ. Shun cất chiếc điện thoại vào ngăn bàn, lạnh lùng lên tiếng:

-Mời vào!

Dan cầm cuốn tập Toán đến bàn Shun, lấy cây bút chỉ vào dòng phương trình rắc rối.

-Tôi không hiểu chỗ này, cậu giảng dùm đi.

Shun nhìn cuốn tập, liếc xéo Dan.

-Bài dễ thế mà không biết à? Đưa bút đây.

Cậu hơn cằn nhằn nhưng cũng chịu khó ngồi giảng cho Dan hiểu. Dan gãi đầu gãi tai mãi mới “nghiệm” ra.
Cậu reo lên vui mừng:

-Thì ra là vậy! Cảm ơn nhiều nha! Bye~!
Dan vô cùng khoái vì vừa được giảng bài tận tình, vừa không bị mắng.

-Hôm nay cậu hiền nhỉ!- Cậu cười nhăn răng.

-Cậu nói cái gì?- Shun nghiến răng, nhìn Dan với nét mặt không chút thân thiện. Một luồn sát khí lan tỏa quanh chỗ cậu ngồi.

-À… À… Không có gì đâu!- Biết mình lỡ lời, Dan chối biến- Thôi tạm biệt nhé!

Dan chạy biến. Shun, với tâm trạng xấu, sẽ sẵn sàng cho thằng bạn thân một trận đúng nghĩa nếu cậu ta lảng vảng ở đây thêm giây nào nữa. Shun thở hắt. Cậu tựa đầu vào ghế, nhắm mắt và suy nghĩ điều gì đó. Yên lặng. Tĩnh mịch…
~oOo~
Mười ngày sau…

Trưa. Rảnh rỗi. Shun lên mạng đọc tin tức thế giới. Cậu lia nhanh qua những tiêu đề vì chúng không đủ sức thu hút cậu. Và rồi, đến giữa trang, một dòng chữ đập vào mắt Shun: MÁY BAY 32FLH008 GẶP TAI NẠN. Tim Shun đập nhanh hơn bao giờ hết. Lồng ngực cậu sắp vỡ tung, tim thắt chặt. Mồ hôi lăn dài trên gò má. Tay cậu run rẩy bấm vào dòng chữ đỏ ấy.

“Ngày 18/2 vừa qua, chiếc máy bay số 32FLH008 đã gặp trục trặc trong lúc bay và phát nổ trên không trung, giữa Thái Bình Dương. Chỉ có bốn người sống só vì kịp nhảy xuống biển, số còn lại đều thiệt mạng. Bốn người sống sót đã được trực thăng Mỹ ra cứu và đã về nhà bình yên…”

-Không! Không thể nào! Anh Hai không thể xảy ra chuyện được! Không bao giờ!!!- Shun cố chối bỏ sự thật. Tim cậu đau nhói, đầu óc rối bời, mồ hôi nhễ nhại. Ngay lúc đó, Rin đập cửa, hối hả chạy vào, trên tay cầm tờ báo.

-Shun! Em đã đọc báo chưa? Chiếc máy bay Zen đi… đã nổ tung rồi!

Rin hoảng hốt. Nước mắt cô bắt đầu rơi. Cô mất bình tĩnh hoàn toàn.

-Shun! Em có nghe chị nói không?! Zen đã gặp tai nạn rồi!- Rin xiết vai Shun, gào lên. Gương mặt Shun tối sầm, chứng tỏ cậu đã biết hết tất cả, trước cô vài phút.
(Continue)

Đăng thử trước xem phản ứng các bạn thế nào ^^ Nếu ủng hộ mình sẽ viết tiếp!
Sponsored content

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 3 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết