MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Fanfic] Shine

power_settings_newLogin to reply
+14
shinji1999
Nấm Cười
Hino Asa
Furin
Yoriko_WingsWitch
annie_izu
-Sion-
Mugetsu Haneko Phantom
Kobashi Kyoshi
Sanyonara
Ankh
relic_of_kounat
Nakashi Xukasha
Kantono Fuminsho
18 posters

description[Fanfic] Shine - Page 4 Empty[Fanfic] Shine

more_horiz
First topic message reminder :

[Fanfic] Shine - Page 4 2083132329-lavang

Title: Shine
Author: Kumiko Tsubasa - 久美子翼
Genre: Shoujo-Ai, Hint Hentai, Yandere
Pairing: Misuto x Kumiko x Kameko
Rating: M
Note: Đừng hỏi vì sao ta hay viết fic về chính mình, hãy hỏi vì sao bạn không làm thế. Và, nếu có ai muốn biết các nhân vật trông như thế nào…
Summary:
Đừng tưởng tượng ra những điều khủng khiếp
Vì sự thật sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều
Những người hay cười là những người bất hạnh nhất
Bởi vì nụ cười là những giọt nước mắt khô
Con người thường hay mơ đến những điều không thể có
Những điều không thể có sẽ mãi mãi chỉ là một giấc mơ
Cậu ấy là của tôi. Mãi mãi là của tôi.
Muốn chiếm đoạt cậu ấy, chỉ chẳng khác nào cậu đang tự khoá lại cánh cửa tù của chính mình.
Giờ cậu biết cảm xúc là thứ đáng sợ đến thế nào thì đã quá muộn rồi.
Vì cảm xúc đã biến tôi thành kẻ sát nhân.


[Fanfic] Shine - Page 4 1261189749.img


Được sửa bởi Kumiko_WingsKiller ngày Thu Feb 02, 2012 11:14 pm; sửa lần 2.

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
@chỉ lên trên: vậy cậu nghĩ fic nì vs cái câu stt ta vík để làm cảnh àk? =)) chưa kể đến dou2 đâu náh =))

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz

Chap4: Valentine giá lạnh. Bất hoà đã xảy đến với hai ta…

Thấm thoát bao tháng ngày đã vụt qua…
Tốc độ thời gian nhanh đến kinh hoàng…
Mọi thứ thoáng vụt đều đổi thay cả…
Tình cảm đến người cũng lớn dần thêm…
Hoa anh đào khoe sắc cánh hồng
Nắng vàng rực rỡ buổi ban mai
Gió thu khẽ lùa bên cửa sổ
Tuyết trắng nhẹ nhàng lướt đâu đây


Ngày hôm nay đã đến, là ngày mà trái tim lãng mạn đều mòn mỏi chờ mong, là ngày mà mọi trái tim biết yêu mơ đến ngày đêm. Ngày để con người ta được thổ lộ nỗi lòng, ngày đông giá lạnh thấm thía cái ấm nồng của hương vị Chocolate đắng cay ngọt lịm. Ngày 14 tháng 2 là…
Valentine giá lạnh. Bất hoà đã xảy đến với hai ta…


Sao bao ngày mà tôi vẫn thật hèn nhát
Luôn chỉ biết ngắm nhìn người từ xa
Dẫu biết nếu không đủ can đảm tiến tới
Người sẽ không còn là của-tôi…

Cậu bé ngốc nghếch ngờ nghệch đã chuẩn bị sẵn một gói quà. Cậu vốn không giỏi việc nấu nướng, nên đã nhờ người bạn chí cốt từ xưa giúp đỡ một tay. Khác với Misuto, Kameko rất đảm đang việc bếp núc và rất nhiệt tình. Cô gái xinh đẹp không màng tới sự lúng túng vụng về của cậu bạn khi lần đầu tiếp xúc với công việc này, lại lấy việc giúp đỡ bạn bè làm niềm vui lớn nhất cả cuộc đời.
- Sao cậu vẫn cười?
- Vì tớ được giúp đỡ cậu mà!
- Vì sao? Tớ rất vụng về.
- Thế nên tớ mới phải giúp~
- Cậu vui vì điều đó sao?
- Tất nhiên rồi. Tất cả vì bạn bè của tớ~
Cuộc đối thoại ngắn với những lời lẽ cụt ngủn ấy, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Trong suốt quá trình, dù cho mọi thứ bắt đầu trở nên khá suôn sẻ, không còn sự vụng về lúng túng nữa; nhưng dường như, chẳng ai để tâm đến công việc họ đang làm. Hai đôi mắt ấy, thẫn thờ chẳng biết đang nhìn đi đâu, miệng thì lúc nào cũng lẩm bẩm những điều như thế. Mọi thứ… như trở nên nặng nề hơn…
Và tối sầm lại…
Chỉ trong tích tắc…
- Cuối cùng cũng xong…
- Cậu vui chứ?
- Uhm… Nhưng mà… cậu cũng làm một cái luôn sao?
- Ph… Phải… Vì… tớ đã để ý một người…
- Vậy sao?
Valentine giá lạnh. Bất hoà đã xảy đến với hai ta…

Tan học, lớp lộn xộn. Misuto lớ ngớ ánh mắt nhìn quanh kiếm tìm cái bóng ác quỷ ấy. Nó không thể bị lẫn với bất kì ai, nhưng trong cái phòng học đông đúc lúc nhúc không khác nào tổ kiến này, để tìm được cũng là cả một kì công. Đến cả lách ra khỏi đoàn người này đã khó, có khi mất đến 15 phút, cậu mới chen ra ngoài được. Ban đầu định để túi quà nhỏ này vào tủ đựng đồ, nhưng mới sáng mà nó đã chật ních bao nhiêu hộp lớn hộp nhỏ màu sắc loè loẹt rồi. Thế nên, dù có phải để tim nhảy nhót ra khỏi cả lồng ngực đi nữa, vẫn còn hơn là không thể trao thứ này đến người.
Cậu nhìn quanh. Tiếp tục nhìn quanh…
Và thấy rồi. Cậu liền chạy tới. Và…
THỊCH

Vẫn là người, dáng vẻ đầy tự tin bí ẩn ấy…
Vẫn tóc dài nhưng dây buộc đâu mất…?
Để suối màu đen đỏ chảy thằng mượt
Như cuốn trôi cả con tim tôi…
Misuto đưa hai tay ôm chặt lấy ngực trái, nghe rõ mồn một từng tiếng đập đang cứ không ngừng rộn lên. Ối trời chắc giờ cả cái loa phát thanh cũng phải xin hàng ấy chứ, những tiếng đập cứ mỗi lúc một lớn. Cậu chẳng dám đưa mắt nhìn nữa, lấy gói quà che hết cả khuôn mặt đang nóng bừng lên như lửa đốt.
Sao giờ?! Bình thường đã chỉ dám nhìn lén thì bây giờ có gan nào mà đến bắt chuyện chứ?! Lại còn đưa quà nữa?! Ôi Misuto đồ ngốc ngốc ngốc!! Cậu cứ vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa liên tục đập đầu mình vào tường, tự hỏi trên đời này còn gì khó hơn là thổ lộ tình cảm chứ…??


Misuto-kun… Nếu như một ngày nào đó…
Sao vậy Kameko?
Nếu như một ngày nào đó… chúng ta cũng dành tình cảm đến một người…
Khi ấy…
Liệu chúng ta có còn là bạn nữa không?
Nếu như nó thực sự sẽ xảy ra…
Rồi chúng ta sẽ ra sao?…
Không thay đổi.
Sao cơ?
Nếu đó là người Kameko thực sự yêu… thì tớ sẽ chấp nhận rút lui…
Cậu… sao cậu lại…
Đừng lo mà… Bởi vì… Tình là…
Phải đem hạnh phúc đến cho người mình yêu…

Cậu bé đáng thương…~ Kể cả khi cậu đã nói vậy…~
Cậu có chắc là mọi thứ sẽ diễn ra đúng như vậy không?~
Nó không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu~
Bởi vì cảm xúc…
Rất. Khó. Đoán.



Misuto vẫn nấp sau cái cột, mắt không ngừng dõi theo dòng suối tối tăm đầy máu đẹp huyền ảo kia mà chẳng dám tiến lên dù chỉ một bước. Đôi khi cậu cũng muốn khắc phục sự nhu nhược này, trước đây cậu chưa hề như thế bao giờ, lúc nào cũng lạnh lùng bí ẩn trong mắt mọi người. Nhưng, từ khi bước chân vào ngôi trường này, mọi thứ… cứ thay đổi như chong chóng vậy…

Và, trong khi vẫn đang lớ ngớ không biết làm thế nào, cậu đã thấy một bóng người…
Lướt nhẹ nhàng qua khiến cậu chợt nổi da gà…
Mái tóc hai bím dài quá gối màu xanh đen thẳng mượt, chẳng lẽ…

- Neh~
Cô gái nhẹ nhàng chìa bàn tay mình ra trước mặt ác quỷ ấy, làm cô ta hết sức ngạc nhiên. Trên đó là chiếc hộp nhỏ nhắn được bọc gói giấy màu rất cẩn thận, đẹp mà lại chẳng màu mè. Nhưng ấn tượng nhất vẫn là rải ruy băng buộc thành chiếc nơ thật xinh xắn, tất cả đều được làm bằng tay.
Cô gái tóc xanh mỉm cười thật rạng rỡ, nhắm nghiền hai con mắt sáng màu ngọc Aquamarine của mình lại. Nó làm cặp mắt Ruby kia cũng phải sững lại, nhìn nó không rời.
- Đây là quà Valentine mình dành đến bạn~ Mong bạn sẽ thích~


Như có một tia sét, xé rách cả bầu trời.
Ngay khi cậu bé ngờ nghệch sững sờ nhìn người bạn thân từ thuở ấu thơ đang thổ lộ tình cảm với con người đã chiếm trọn con tim mình. Thẳng thắn mạnh dạn, không chút lo lắng ngại ngùng. Còn mình…
Còn mình…
CÒN MÌNH…
CÒN MÌNH…

Misuto-kun… Nếu như một ngày nào đó… chúng ta cũng dành tình cảm đến một người…
Khi ấy… Liệu chúng ta có còn là bạn nữa không?
Không thay đổi. Nếu đó là người Kameko thực sự yêu… thì tớ sẽ chấp nhận rút lui…
Đừng lo mà… Bởi vì… Tình là… Phải đem hạnh phúc đến cho người mình yêu…

Không. Đúng là… nó không hề…
Đơn. Giản. Như. Tôi. Nghĩ.


Hoa anh đào khoe sắc cánh hồng
Nắng vàng rực rỡ buổi ban mai
Gió thu khẽ lùa bên cửa sổ
Tuyết trắng nhẹ nhàng lướt đâu đây
Valentine giá lạnh. Bất hoà đã xảy đến với hai ta…

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
Tem~~~~trước nha (cống Kyouya)

Ôi ta không biết cái tên trong lồng kia là ai hết ~~~~
SA đã tới rồi ~~~~ Hạnh phúc quá đi thôi ~~~~~

chờ chap mới (thông cảm ta chả biết comt gì thêm =)))

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
*Nhong nhanh*, Sa chưa thấy jề, chể thí Sja =)) . Mý đoạn thơ hay lém lẻm lèm lem. Đúng là, điều ta nói không đơn giản như điều ta nghĩ. Sắp Yandere tới nơi gùi =))

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
@Singgôm: ta chả hìu ngươi nói "tên-trog-lồg" là tên nào =))
@Annie: thì SA cũg = shoujo-ai kòn jì >> mà đó có fải thơ đâu =)) hứng lên thì vík ùi vô tình thành thơ thuj =)) kòn hết chap sau nứa là đến hint-hentai =))

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
chôm cái phong bì *giật*
fic viết hay đó bạn.
Có Sa là hay rồi. Đợi chap sau nhé, Chap sau thì có Hentai thì mình hơi dị ứng với nó nhưng... cũng có thể đọc được
Mà rating bạn để tận M cơ à! Mình hơi ngại đó :vetay:
Mình thích mấy câu thơ trong fic của bạn lắm.
Thích nhất là câu này nè!
Bởi vì… Tình là…
Phải đem hạnh phúc đến cho người mình yêu…


description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
@chỉ lên trên: theo thôg tin chi tiết của tác giả thì chap sau chưa có hentai, chap sau nữa cơ và chỉ 1 chap có thuj>> nhg vẫn rùg mìh làm seo ý :vetay:

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
@Yoriko: Hể??? *sốc nặng* *choáng váng* MONG RA CHAP MỚI!!!! =))

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
@Yuki: đúg như Yori nói đó~
@Yori: dù sao cậu cg~ fải làm wen vs nó mà =))
@Annie: này thì chap mới =))

Chap5: Giáng Sinh ích kỉ. Không ngờ cậu lại là con người như vậy.

Kameko rất thích làm thủ công. Cô gái thích tất cả những công việc như may vá, thêu thùa, thậm chí là đan móc. Dù cho nó tốn không ít thời gian, song cô vẫn coi nó là một phần của cuộc sống, là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.
Đã nhiều lần tôi thấy Kameko đan móc, chiếc áo tôi mặc hiện giờ cũng do cô ấy làm. Lúc nào làm công việc này, tôi cũng thấy cô ấy rất vui và phấn khích, và rằng điều đó đã khiến tôi đã quá quen với cảm giác này.
Gần đây cô ấy bắt đầu giở lại mấy thứ đồ nghề đã lâu không dùng đến của mình. Chiếc túi, hai que sắt nhỏ, mấy cuộn len. Tôi hỏi, thì cô ấy trả lời rằng gần đây rảnh nên cô ấy muốn quay lại với công việc ngày xưa, nhưng tôi không tin. Bộ dạng cô ấy không hề giống hồi trước, khuôn mặt cô ấy lúc nào cũng rạng rỡ, lúc nào trông cũng thật hạnh phúc không sao tả xiết. Kể từ ngày ấy đã qua, khi nào tôi cũng không ngừng nghi ngờ những hành động của cô ấy. Và tôi sợ…
Sợ rằng điều đó sẽ lại xảy đến lần nữa…
Sợ rằng trái tim tôi sẽ không thể chịu đựng…

- Cậu đang làm gì vậy?
- Tớ đan một chiếc khăn.
- Để làm gì?
- Cho người quan trọng đối với tớ~
Tôi hỏi, cô ấy trả lời.
Cứ như thế. Lần nào cũng vậy.
Ahhh… Không ngờ cậu lại là con người như vậy…


Aquamarine có còn coi Sapphire là bạn không?
Nếu cậu muốn biết… thì hãy lại mà hỏi Ruby ấy~

Vì chính Ruby là người đã chia rẽ chúng ta~



Giáng Sinh. Ngày mà người ta bảo sự ấm áp của tình thương sẽ xua tan đi cái giá rét đến cắt da cắt thịt.
Giáng Sinh. Ngày mà người ta bảo tâm sự sẽ được gửi gắm cùng món quà bé nhỏ nhưng đầy ý nghĩa này.
Giáng Sinh. Ngày mà người ta bảo mọi lo âu rét buốt sẽ mãi mãi bị hạnh phúc lấn át.
Nhưng tôi lại chẳng thấy gì.
Cảm tưởng tất cả đều là dối trá.
Chỉ nguyên một lòng hận thù mà thôi.


Giáng Sinh. Ngày những bông tuyết trắng xoá bắt đầu phủ kín bầu trời.
Giáng Sinh. Ngày cô ấy đã hoàn thành chiếc khăn len đan tay ấy của mình.
Lòng tôi lại thấp thỏm lo lắng.
Sợ rằng sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc của mình…



Lớp học vắng teo, đã quá giờ tan học lâu rồi. Đèn chùm pha lê lấp lánh sáng trưng căn phòng giá lạnh đã tắt lò sưởi, lặng im ngồi bên cửa sổ một bóng người thật tối. Người không nói một lời, chỉ thẫn thờ giở đi giở lại những trang sách trắng tinh không một nét chữ ngoài cái tiêu đề biết bằng mấy dòng Gothic nghệch ngoạc nhìn không rõ. Lật đi lật lại, hết cả quyển đến bao nhiêu lần, rồi mới ngưng lại. Đôi mắt loãng sắc máu liếc sang phía cửa sổ đầy tuyết.
Tuyết… trắng tinh khôi…
Tuyết không thể có màu đỏ…
Vậy tất cả những sắc đỏ này…
Đến từ đâu?…


Cánh cửa to lớn két lên một tiếng rõ dài, nó đang mở ra, và thêm một người nữa bước vào. Một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy dài chạm đất viền đăng ten thanh thoát; ôm sát khuôn mặt là mái tóc hai màu như đại dương xanh thẳm đang dần về đêm pha chút đen tối. Gương mặt thanh tú, làn da mềm mại như thể chỉ cần một đợi gió nhỏ thôi cũng đủ hằn lên đó một vết xước. Cô gái đó, mỉm cười rạng rỡ, nét mặt như đang vô cùng hạnh phúc, tiến đến chiếc bàn nơi con người bóng đêm kia đang ngồi.
- Đây là quà Giáng Sinh mình dành đến bạn~ Mong bạn sẽ thích~

Ác Quỷ… Ác Quỷ…
Không đáng để quan tâm…
Biến khỏi tầm mắt tôi…
Trong khi cậu còn có thể…


- Khăn này… cậu mua hả?
- Không, mình tự đan đó…~

- Đẹp… đẹp lắm… Cảm ơn…
Nhận lấy nó, người chỉ cười nhạt, như muốn bày tỏ lòng biết ơn mà không được. Còn cô gái ấy, nét mặt trở nên vô cùng rạng rỡ, còn hơn cả ban nãy nhiều. Rạng rỡ… nhiều…
Chính là thứ tôi không thể chấp nhận ở cậu!!


Cậu có biết… cậu có biết…
Mọi thứ đâu thể qua khỏi mắt tôi…
Dù không muốn, tôi đã chứng kiến tất cả…
Càng không thể tha thứ… !!


Cậu bé tóc xanh bỏ đi, đôi mắt vẫn trợn trừng giận giữ muốn dứt khỏi căn phòng đó. Cậu bỏ đi, đi đâu chẳng cần biết, chỉ cần ở một mình thôi. Bước chân như nặng nề hơn, không khí như đặc nghẹt hơn, áp lực đè lên như hàng ngàn mũi dao muốn đâm thủng cậu. Cậu cố bỏ ngoài tay những lời lẽ ấy, cậu có quên đi hình ảnh mình vừa chứng kiến. Nhưng…
…làm sao có thể?…
Có cái gì đó…
Đang bốc cháy…
Trong tim tôi…


Chikka Kameko có còn coi Shibura Misuto là bạn không?
Shibura Misuto có còn coi Chikka Kameko là bạn không?
Nếu cậu muốn biết… thì hãy lại mà hỏi Tsubasa Kumiko ấy~
Vì chính Tsubasa Kumiko là người đã chia rẽ chúng ta~

Giáng Sinh ích kỉ. Không ngờ cậu lại là con người như vậy.



ghi chú: CHAP SAU SẼ CÓ HENTAI CẤP ĐỘ I (XẤP XỈ II) ĐỀ NGHỊ MỌI NG CHUẨN BỊ TINH THẦN + SẴN KHĂN GIẤY + TIỀN BƠM MÁU NẾU CẦN THIẾT =)) sẽ vík nhanh nhất có thể =))

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
Bóc cái tem*đem về nhà, cất kĩ*
Em com này:
Do không đọc từ dầu lại lười và không có time nên em ko hiêu nhiu` lắm về fic này. Nhưng nói chung là hay lắm.
*phui tem, hun*

description[Fanfic] Shine - Page 4 EmptyRe: [Fanfic] Shine

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply