@chỉ lên trên: cái fic đen tối đó mà cg~ mê mẩn hử cưng?~ mà đó cg~ là cái fic ta nghiền nhất từ trc tới nay của mình mình~ *cười tự kỉ* nhưg mà truyện này vs truyện kia khác nhau đấy~ truyện kia nó zui zui đần đần điên điên *cười* còn truyện này lại đậm chất sad nah~~
chap tiếp nàh~ và vẫn cực chán nhé~ *cười bệnh*
Chap8: Vĩnh biệt Aquamarine~ Đó là lỗi của cậu~
Hành lang trường học lúc nào cũng thật dài, dài tưởng như vô tận không điểm ngừng. Dài tựa một mê cung, mê cung cuốn trôi cả tình cảm con người. Hành lang dành cho những kẻ mù quáng, không thấy đường đi, và lạc lối.
Bước chân cậu sải dài dọc theo hành lang. Hành lang trống vắng chỉ tồn tại duy nhất không khí giá lạnh ngột ngạt, và theo sau cậu là cái bóng của chính mình.
Cậu đang cười~
Tại sao?~
Vì cậu sắp giết cô ta~
Ai cơ?~
Kẻ đã cướp đi người của cậu~
Misuto đang cười~
Cậu đang rất hạnh phúc~
Tự tay cậu sẽ kết liễu người con gái đó~
Đó là điều cậu muốn~ Và cậu đang rất hạnh phúc~
Cậu đi dọc hành lang đơn độc và giá lạnh, theo sau cậu là cái bóng đen mập mờ tội lỗi.
Con dao sắc bén được cậu nắm chặt trong tay, khẽ chạm làm rách toạc một mảnh tà áo cậu.
Nó rất sắc~
Chẳng phải mạnh tay đâu~Cậu đi dọc hành lang đơn độc và giá lạnh, theo sau cậu là cái bóng đen mập mờ tội lỗi.
Người ở trước mặt cậu, cậu không biết. Cậu đi lướt qua người, im lặng, cậu không hay. Người ngạc nhiên về thái độ kì quặc của cậu, cậu chẳng để tâm. Người không biết thâm tâm cậu đang nghĩ gì, cậu cũng chẳng buồn kể cho người hay.
Điều cậu để tâm duy nhất bây giờ, là mau chóng đến phòng của
cô gái đó.
Để tự giải quyết êm xuôi cái gai trong mắt ấy~Cậu đi học hành lang đơn độc và giá lạnh, theo sau cậu là cái bóng đen mập mờ tội lỗi.
Cậu nhoẻn miệng cười, nụ cười thầm, và rồi rộng dần, rộng dần, ngoác ra toàn bộ khuôn mặt.
Cậu đang rất hạnh phúc~ Hạnh phúc lắm~ Hạnh phúc trong tiếng cười thầm điên loạn~
Tôi cứ nghĩ chúng ta thực sự là bạn…
Nhưng tất cả chỉ là dối trá…
Tôi đã quá ngây thơ…
Khi tin vào những điều viển vông ấy…
D~ố~i~T~r~á~
- Không phải kẻ nào cũng thích ngắm nhìn những thứ không hề tồn tại.
- Không phải thứ hư vô nào cũng thích thú trước kẻ muốn ngắm nhìn nó.
Tôi yêu người~
Hiểu không?~
Y~ê~u đấy~
Không đùa đâu~
Cậu đi dọc hành lang đơn độc và giá lạnh, theo sau cậu là cái bóng đen mập mờ tội lỗi.
Cái thứ gì đó đã thấm đẫm đôi mắt cậu, mờ nhoè và chảy xuống hai gò má.
Cái thứ gì đó đã khiến cậu bật cười, cười thật lớn, cười thật điên loạn~
Cậu đã đến căn phòng đó, nó mở cửa, và cậu nhẹ nhàng lướt qua khe cửa không gây một tiếng động. Đã lâu rồi cậu không tới đây, một căn phòng gọn gàng và hết sức sạch sẽ. Căn phòng có lò sưởi thật ấm, có chiếc giường đệm bông thật êm, và một con người thật
tàn~nhẫn~nguy~hiểm~ Cô gái tóc xanh xinh đẹp đang chỉnh lại ga giường, lúc nào cô ấy cũng chu đáo đến như vậy. Cô vẫn mải mê với công việc của mình, chẳng biết rằng có ai đang đến. Và quan trọng hơn…
Cô chẳng hề biết ý định của cậu ta là gì~Cậu chưa muốn ra tay, cậu muốn ngắm nhìn cô ta thêm chút nữa. Cậu muốn nhìn xem, vì lí do gì, cậu lại có thể coi một kẻ dối trá đến thế này là người bạn chiêm chi kỉ của mình. Cậu muốn nhìn xem, vì lí do gì, cô ta có thể dễ dàng qua mặt cậu trong suốt thời gian qua mà không một lần bị nghi ngờ. Cậu nhìn, và cậu lại cười.
Cậu ngưỡng mộ cô ta~
Cô ta thật tài giỏi~
Một kẻ dối trá đa tài~
Cậu nghĩ thế. Và cậu sẽ không để cô ta có thêm cơ hội.
Tuyết nhẹ rơi ngoài cửa sổ…
Mang hơi thở giá lạnh thổi về đâu…
Tấm kính trong suốt mờ mờ sáng đục…
Hơi thở thoi thóp của một kẻ hấp hối…Cậu rất mong~ Mong lắm~ Mong rằng lời bài hát ấy sẽ sớm trở thành hiện thực~
Cậu đang cười~
Tại sao?~
Vì cậu sắp giết cô ta~
Ai cơ?~
Kẻ đã cướp đi người của cậu~
Misuto đang cười~
Cậu đang rất hạnh phúc~
Tự tay cậu sẽ kết liễu người con gái đó~
Đó là điều cậu muốn~ Và cậu đang rất hạnh phúc~
Hai tay cậu nắm chặt con dao, ngắm thẳng nó vào lưng cô gái. Cậu đã không hề do dự, và toan vung nó.
Vĩnh biệt Kameko~
Đó là lỗi của cậu~