sau 1 hồi vật lộn vs lười-tan, cuối cùng ta cg~ đủ nghị lực chiến thắng
Chap7: Quyết định cuối cùng của tôi… là không muốn phải nhìn thấy mặt cậu…
- Ta hi vọng hôm qua không làm em quá hoảng sợ~
- Kh… Không đâu ạ…
- Nhưng mà… thiệt tình~ Nếu em không muốn ta làm chuyện đó, thì phải từ chối cho quyết liệt chứ~
- E… Em…
- Gì nào cưng?~
- Kh… Không phải em không muốn…
Lúc nào người cũng như thế…
Chẳng ngại ngần bày tỏ tình cảm với em…- Thế hả?~
- D… Dạ…
- Vậy thì… cưng à~ Sẽ còn có những lần khác nữa đấy~
Lúc nào em cũng như vậy…
E thẹn trong bộ mặt đỏ bừng…Cô ta gặp Kameko ngoài hành lang lớp học. Tuy chỉ là tình cờ, nhưng sự việc xảy ra đêm ấy khiến cô ta phần nào cảm thấy ái ngại khi đối mặt với người con gái này. Biết là thế, nhưng cô ta định sẽ nhân cơ hội này mà từ chối, hay chí ít là nói rằng tình cảm cô ta giành cho Kameko sẽ không bao giờ có thể mãnh liệt bằng thứ cảm xúc cô ta đáp lại Misuto. Nói lần này, để chấm dứt tất cả.
- Hôm qua nghe nói các lò sưởi đều không hoạt động, bạn có lạnh không?
Kameko vẫn thật xinh đẹp trong bộ đầm dài chạm đất và mái tóc suôn mượt đậm màu. Đặc biệt, cô gái vẫn luôn quan tâm đến người mình yêu nhất, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Kumiko, chưa trả lời, mà cười thầm một tiếng. Hai tay đút túi, cô ta đi qua Kameko, khẽ nói:
- Có cởi hết đồ ra cũng chẳng hề gì~
Tất cả chuyện này chỉ có vậy thôi…
Nhưng nếu cậu còn chưa hiểu…Và rồi cô ta đi khỏi.
Thật đúng là…
Cậu đã chưa hiểu…
Ngày hôm sau, Kameko vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp và thật hồn nhiên. Cô mặc bộ đầm dài chạm đất màu lam đậm với viền đăng ten trắng vừa dịu dàng lại không kém gì đáng yêu. Mái tóc của cô cũng đã thay đổi: không còn là suối tóc chảy dài thẳng mượt nữa, chúng đã được uốn cho xoăn thành từng lọn, tất nhiên vẫn buộc sang hai bên bằng hai chiếc nơ nhỏ bé.
- Bạn đi với mình đến chỗ này nha~
Cô gái xinh đẹp chẳng ngần ngại tiến ngay đến gần khoác lấy tay Kumiko, và kéo cô ta đi ngay trước mắt Misuto.
Ngay trước mắt Mistuto, mà cô gái chẳng hề hay biết.
Cậu đứng nép vào tường, nấp sau một chiếc cột đá, và lặng lẽ nhìn họ.
Nhìn cách cô gái đó vô tư đến mức khiến cậu muốn đập nát tất cả.
Phải… Cô ta không biết… Không hề biết…
Chẳng hề hay biết…
Cậu chẳng hề hay biết…
Rằng tôi đang cảm thấy thế nào…
Cậu có còn coi tôi ra gì không??
Vì lí do gì khiến cậu phải làm vậy??
Đúng thế… Đúng là cậu cố tình mà…
Cậu muốn cướp đi người khỏi tôi chăng?
Cậu về phòng, đóng chặt cửa, thả hết rèm xuống, cậu không thể chịu đựng được nữa. Cứ phải chứng kiến người đi cùng với cô-gái-đó, dù cô ta có là bạn một thời thơ ấu của cậu…
Ta có gì không bằng cô ta chứ??!!
Cậu ôm chặt đầu mình, cậu thấy đau nhức như búa đổ. Nước mắt cậu ứa ra, nóng bừng. Cậu thấy toàn thân mình khó chịu vô cùng, chỉ muốn đập tan tất cả mọi thứ cho hả cơn giận.
Nhưng không, không thể, cho dù có đập nát cả thế giới này…
Ta vẫn không thể tha thứ!!
KENG…?
Cậu bất giác dừng lại, thấy một vật sáng lên dưới nền gạch.
Một vật dài và nhọn, bóng loáng, một vật rất sắc.
Một vật không phải to lớn, cũng chẳng bé nhỏ.
Một vật thực chất đã không hề ở đó.
Một vật rất vô hại, một vũ khí sát nhân.
Một con dao.
Ý nghĩ điên rồ ấy vụt đến trong tâm can.
Cậu cười không ra cười, khóc không ra khóc.
Trái tim quặn đau, bàn tay run rẩy.
Mặt tối sầm lại, cậu nhẹ nhàng nhặt con dao lên.
Và khẽ cười.
Kameko~
Cậu sẽ phải trả giá~
Quyết định cuối cùng của tôi…
Là cậu sẽ phải biến mất vĩnh viễn~