Có một điều giản dị …
Em là tất cả những gì lãng mạn nhất mà tôi có được!
Trong sự đau đớn, dày vò của cuộc sống, những khủng hoảng về tinh thần,
Em đã đến và mang cho tôi sự ấm áp nồng nàn. Mình đã bên nhau và chìm đắm trong hạnh phúc tưởng chừng vĩnh cửu...
Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
Đôi
môi em gọi bao khát khao
Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi
Đi qua nửa cuộc đời, gần như là một thế kỷ bên nhau, cùng lắng nghe những giai điệu mượt mà, tha thiết, cùng tạo cho nhau niềm tin yêu vào cuộc sống, vào
thế giới xung quanh mình, Em và tôi cùng thích bài hát Điều giản dị của nhạc sỹ Phú Quang, như thể bài hát chính là linh hồn của hai đứa. Giai điệu nhẹ nhàng, lời
hát thật ít nhưng lại thật sâu. Rồi, như một triết lý, một định mệnh của cuộc đời… Ở bên em, tôi gỗ đá cũng mềm ra ướt át. Mình thì thầm vào tai nhau những
cung bậc hạnh phúc không chỉ cho riêng mình.
......nếu không có người mặt đất quá hoang vu
Đó là điều mà cả em và tôi điều cảm nhận sự quan trọng của nhau
!
Nhưng một ngày em đã bỏ tôi mà đi. Những dịu dàng dường như tắt lịm. Những điều giản dị đã thôi không còn nữa dù vẫn diệu kỳ như thuở nào và bài hát xưa bỗng trở
nên đau đớn nghiền nát tim tôi thành trăm nghìn mảnh vụn. Bài hát vang lên, em cứ thế trở về bên tôi hiện hữu bằng đôi môi gợi bao khát khao, và đôi mắt vời vợi
đăm đắm phía trời cao. Suốt cuộc đời này và cả đời sau, đời sau nữa, làm sao tôi có thể quên được đôi môi, ánh mắt, bờ vai của em. Điều gì đó đã buộc tôi vào em?!
Tôi tự hỏi tại sao em ra đi?! Giờ này em có hạnh phúc?! Mỗi ngày em còn thích thú lắng nghe tiếng hát Hồng Nhung ru ta với một "điều giản dị"?!... Và tôi lại tự
hỏi tại sao nhạc sỹ Phú Quang lại dùng từ "nếu"?! Nếu không có từ "nếu" ấy liệu chúng mình có phải xa nhau?!
Tôi lang thang như thể đang lần mò về trái tim em,
từng bước chông chênh, khập khiễng. Trái tim ngày xưa và ngày nay sao khác biệt. Em như sỏi đá và thuộc về người ta mất rồi.
Nhưng có một điều em biết: Tôi vẫn
như ngày xưa.
Ngày xưa, tôi mượn lời của nhạc sỹ Phú Quang thì thầm với em rằng :
Người yêu ơi dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta.
Và ta biết một điều thật giản dị, càng xa em ta càng thấy yêu em
Cuộc đời là sự hội ngộ phải không em?! Hội ngộ rồi chia xa cuộc đời vẫn thế, biết thế mà tôi
Vẫn yêu em, mãi mãi, bằng một tình yêu bất diệt.
Sao anh Fuka viết hay zay?
hime sayuriMon May 14, 2012 8:13 pm