Title:Mưa
Author:Helena Ailen
Genres : Em cũng không biết. Nhờ mọi người phát hiện giúp. =.=
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Mây đen bay ngang bầu trời. Nắng nhạt nhòa, tắt lịm giửa không trung, chỉ còn lại mây đen.
Mây đen bay ngang trời. Mưa sắp về đến nơi rồi. Nếu không mau nấp vào nhà, sẽ bị ướt đấy.
Gió thổi, mây bay. Bay nhanh theo từng làn gió không chút yên ả. Vần vũ, như một cơn thịnh nộ của kẻ thống trị bầu trời .
Này, người ta vào nhà hết rồi kìa. Nhanh quá nhỉ. Đường phố giờ chẳng còn ai cả.
Này, sao em vẫn còn đứng đó thế, cậu bé ?
Mây đen càng lúc càng kịt trời bằng thứ sắc màu xám – đen của nó. Nó bay nhanh hơn theo từng cơn gió thổi mạnh.
Lất phất mưa rơi theo từng nhịp cuồng phong . Mưa chỉ vừa mới tí tách thôi mà đã thấy rất lạnh rồi.
Lạnh lắm đấy !
Sao em vẫn cứ ngờ ra đó thế, cậu bé ?
Mưa rồi. Lớn quá.
Mưa tuôn xối trên nền trời xám xịt
Phủ ngập thế gian bằng thứ nước lạnh tanh của thiên nhiên đất trời.
Xuyên suốt trong ánh nhìn của ai đó. Châm vào da thịt của ai kia không thương tiếc.
Ánh mắt ấy vẫn cứ hướng về bầu trời cao vợi xám màu trong mưa. Vẫn cứ đứng nhìn mưa.
Không ô, không gì cả.
Đứng nhìn vô vị, vậy thôi.
Cậu bé, em ướt hết rồi kìa.
Từng làn nước mưa trên nền đất bỗng bị chấn động. Đôi chân ai đó vừa lướt qua.
Ai vậy ? Ai đó trong mưa .
Một bàn chân trắng nõn nà không có lấy một lớp vớ mỏng. Phơi trần giữa nước mưa lạnh lẽo và đang dần trở nên trắng bệch .
Cậu bé ơi ! Em đi đâu thế?
Cứ thế mà tiếp tục mãi trong mưa. Đôi chân ấy cứ đi mà không dừng. Hay là không có điểm dừng ?
Giữa bầu trời mưa như trút nước, vần vũ mây đen. Đôi chân vẫn đi giữa nền mưa mà không tìm chỗ trú.
Chiếc áo trắng đã ướt sũng. Mái tóc đen đã rũ rượi vì mưa.
Sao em vẫn cứ đi hoài đi mãi thế ? Em đi đâu ? Đi đâu ?
Đôi chân đi, rồi bỗng dưng dừng lại trước một ngôi nhà. Sao ta không nói là một ngôi biệt thự nhỉ ?
To lớn, nguy nga như một tòa lâu đài nằm giữa thành phố .
Đứng đó. Không đi nữa. Nhìn hoài, không ngơi.
Đứng trước cái cổng màu đen to lớn , nhìn chăm chăm vào bên trong .
Cái nơi xa hoa lộng lẫy đó, có gì sao ?
Đôi mắt màu ngọc bích buồn nhẹ , hơi thở dài tan vào không trung.
Không ai biết đến kẻ đang đứng đó. Không ai. Vì hiện giờ đâu có ai xung quanh chứ.
Chỉ có em thôi đấy, cậu bé .
Đứng hoài dưới màn mưa như trút nước.
Mặc mưa, mặc gió, mặc cho tất cả.
Vẫn nhìn chăm chăm vào bên trong.
Nước mưa đang lạnh, chợt sao trở nên nóng ran trong khóe mắt kia.
Mưa rơi ~ Mưa lòng
Vẫn đứng ngây ra đó như bị thôi miên. Nếu có người ở đây, chắc sẽ bị gọi là “ điên” mất
Thấp thoáng trong ô cửa số vẽ đầy hoa văn lộng lẫy. Bóng ai đó quen quen. Một người phụ nữ.
Mẹ!
Tiếng lòng thốt lên. Mưa rơi vào miệng chợt trở nên đắng, rát.
Đôi chân ấy lại đi. Đi. Khuất trong màn mưa hiu quạnh, nhạt nhòa như sương. Cái bóng dàng bé nhỏ biến đâu mất rồi? Tan đi đâu rồi ?
Cậu bé, em đâu rồi ?
Mặc kệ. Mưa vẫn sẽ rơi.
Mưa rơi . Trong màu. Thanh khiết.
Chôn vùi ánh sáng của một ngày đã qua bởi mây đen và gió lạnh.
Author:Helena Ailen
Genres : Em cũng không biết. Nhờ mọi người phát hiện giúp. =.=
Mưa
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Mây đen bay ngang bầu trời. Nắng nhạt nhòa, tắt lịm giửa không trung, chỉ còn lại mây đen.
Mây đen bay ngang trời. Mưa sắp về đến nơi rồi. Nếu không mau nấp vào nhà, sẽ bị ướt đấy.
Gió thổi, mây bay. Bay nhanh theo từng làn gió không chút yên ả. Vần vũ, như một cơn thịnh nộ của kẻ thống trị bầu trời .
Này, người ta vào nhà hết rồi kìa. Nhanh quá nhỉ. Đường phố giờ chẳng còn ai cả.
Này, sao em vẫn còn đứng đó thế, cậu bé ?
Mây đen càng lúc càng kịt trời bằng thứ sắc màu xám – đen của nó. Nó bay nhanh hơn theo từng cơn gió thổi mạnh.
Lất phất mưa rơi theo từng nhịp cuồng phong . Mưa chỉ vừa mới tí tách thôi mà đã thấy rất lạnh rồi.
Lạnh lắm đấy !
Sao em vẫn cứ ngờ ra đó thế, cậu bé ?
Mưa rồi. Lớn quá.
Mưa tuôn xối trên nền trời xám xịt
Phủ ngập thế gian bằng thứ nước lạnh tanh của thiên nhiên đất trời.
Xuyên suốt trong ánh nhìn của ai đó. Châm vào da thịt của ai kia không thương tiếc.
Ánh mắt ấy vẫn cứ hướng về bầu trời cao vợi xám màu trong mưa. Vẫn cứ đứng nhìn mưa.
Không ô, không gì cả.
Đứng nhìn vô vị, vậy thôi.
Cậu bé, em ướt hết rồi kìa.
Từng làn nước mưa trên nền đất bỗng bị chấn động. Đôi chân ai đó vừa lướt qua.
Ai vậy ? Ai đó trong mưa .
Một bàn chân trắng nõn nà không có lấy một lớp vớ mỏng. Phơi trần giữa nước mưa lạnh lẽo và đang dần trở nên trắng bệch .
Cậu bé ơi ! Em đi đâu thế?
Cứ thế mà tiếp tục mãi trong mưa. Đôi chân ấy cứ đi mà không dừng. Hay là không có điểm dừng ?
Giữa bầu trời mưa như trút nước, vần vũ mây đen. Đôi chân vẫn đi giữa nền mưa mà không tìm chỗ trú.
Chiếc áo trắng đã ướt sũng. Mái tóc đen đã rũ rượi vì mưa.
Sao em vẫn cứ đi hoài đi mãi thế ? Em đi đâu ? Đi đâu ?
Đôi chân đi, rồi bỗng dưng dừng lại trước một ngôi nhà. Sao ta không nói là một ngôi biệt thự nhỉ ?
To lớn, nguy nga như một tòa lâu đài nằm giữa thành phố .
Đứng đó. Không đi nữa. Nhìn hoài, không ngơi.
Đứng trước cái cổng màu đen to lớn , nhìn chăm chăm vào bên trong .
Cái nơi xa hoa lộng lẫy đó, có gì sao ?
Đôi mắt màu ngọc bích buồn nhẹ , hơi thở dài tan vào không trung.
Không ai biết đến kẻ đang đứng đó. Không ai. Vì hiện giờ đâu có ai xung quanh chứ.
Chỉ có em thôi đấy, cậu bé .
Đứng hoài dưới màn mưa như trút nước.
Mặc mưa, mặc gió, mặc cho tất cả.
Vẫn nhìn chăm chăm vào bên trong.
Nước mưa đang lạnh, chợt sao trở nên nóng ran trong khóe mắt kia.
Mưa rơi ~ Mưa lòng
Vẫn đứng ngây ra đó như bị thôi miên. Nếu có người ở đây, chắc sẽ bị gọi là “ điên” mất
Thấp thoáng trong ô cửa số vẽ đầy hoa văn lộng lẫy. Bóng ai đó quen quen. Một người phụ nữ.
Mẹ!
Tiếng lòng thốt lên. Mưa rơi vào miệng chợt trở nên đắng, rát.
Đôi chân ấy lại đi. Đi. Khuất trong màn mưa hiu quạnh, nhạt nhòa như sương. Cái bóng dàng bé nhỏ biến đâu mất rồi? Tan đi đâu rồi ?
Cậu bé, em đâu rồi ?
Mặc kệ. Mưa vẫn sẽ rơi.
Mưa rơi . Trong màu. Thanh khiết.
Chôn vùi ánh sáng của một ngày đã qua bởi mây đen và gió lạnh.
~ Mưa ~
END