sr mọi ng` vì chap 2 ra quá trễ!!! ko dài dòng, chap 2 đây!
__________________________________________
Chap 2: Tai nạn máy bay
- Vì đã đủ người nên bây giờ chúng ta xuất phát được rồi.
Nói xong, Yuki đi ra ngoài sân trước, bỏ lại hơn chục người ở trong phòng khách. Shine khẽ thở dài, Reiya nhảy chân sáo tới bên cạnh, làm bộ ngạc nhiên:
- Hiếm khi thấy Shine-chan thở dài à nha!
- Buồn ngủ_Shine cười, lấy tay dụi dụi mắt_Tại sáng nay dậy hơi sớm nên giờ thấy hai mắt nó cứ lim dim. Giờ chỉ muốn bay ngay lên máy bay rồi đánh một giấc cho đã thôi.
- Cậu tới gần như trễ nhất mà la là dậy hơi sớm! Đừng có bịa nhá!_Okane ồ lên.
- Mà Yuki cũng kì lạ thật!_Sakura nhận xét.
- Trách sao được “Tuyết nữ”_Shine nói_Từ nhỏ chuyên môn nhốt bản thân trong nhà đọc sách, có bao giờ chịu ra ngoài vận động, chơi đùa với ai đâu. Thế nên từ đó Yuki mới có cái biệt danh “Tuyết nữ”. Mà chỉ mình tôi là gọi thế thôi, chứ người khác không dám nói thế đâu! Lạng quạng bả cho một phát là có ngay 1 lỗ thông gió trên trán đó! Chưa kể đến việc Yuki chán quá, không có gì làm, một là ngồi đọc sách, hai là tự kỷ và ba là nguyền rủa người khác.
- Lạnh lùng và tàn nhẫn thật_Tsuki nhận xét.
- Chỉ là với người không quen hay kẻ thù thôi. Với gia đình và bạn bè, Yuki không ác đến mức đó đâu. Ừ thì đúng là vẫn còn cái mặt lạnh như tiền nhưng bù lại, giọng dịu hơn và lời nói cũng bớt mỉa mai, khô khan hơn bình thường.
- Thế tụi này là gì?_Dream hỏi, tay đang cầm theo bịch snack_Là người không quen hay bạn bè?
- Còn tùy à!_Shine nhún vai.
- Này, mọi người có đi không thế? Hay muốn tôi bỏ lại?
Rồi, tính năng “Độc miệng” bật nút On. Nghe Yuki nói xong, Miyami khoanh tay, bực dọc:
- Cô ấy bị sao thế chứ? Mới đầu thì dịu dàng lắm, giờ trở chứng: thô lỗ như 1-đứa-con-trai!_Cô nhấn mạnh 4 từ cuối_Chả ai hiểu nổi!
Shine khẽ thở dài. Đúng là không ai hiểu được Yuki. Ngay đến cả cậu, người bạn thân nhất cũng không thể hiểu được cô bạn mình. Tính tình Yuki thất thường, hệt như thời tiết. Có thể thông tin của cậu đúng, nhưng cũng có thể nó chỉ là thông tin của mấy năm trước. Con người mà, thay đổi xoành xoạch! Đến Chúa còn không biết đâu mà lường! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Lật đật leo lên chiếc xe buýt màu bạc, mọi người lại chìm đắm trong không gian riêng của họ. Miyami, Miyuki và Hishun ngồi với nhau, cười nói rôm rả. L, Hino, Tsuki và Kumiho thì ngồi nghe nhạc và nói những chuyện “chỉ có con trai mới hiểu”. Hai chị em Ami và Saeki thì lại đang bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Reiya, Dream và Shine tranh thủ ngủ một giấc để lấy sức cho chuyến bay sắp tới. Sakura thì lại đang loáy hoáy nhắn tin. Miku đang nghe những bài hát yêu thích từ chiếc ipod xinh xinh. Mikayla thì đang thư thả đọc sách. Okane, lướt net trên chiếc laptop yêu thích. Kisaki và Arashi lại chúi đầu vào quyển 1 manga, thỉnh thoảng lại cười nhẹ. Đâu đó, có người khe khẽ hát lên 1 giai điệu vui tai, rồi lại có tiếng nhịp nhịp của 1 DJ điêu luyện. Mọi thứ trông thật yên bình.
Yuki, vẫn quan sát mọi người qua chiếc kính chiếu hậu. Cô vắt chân, tay tựa vào cửa sổ, đôi mắt dõi ra thế giới bên ngoài, đang quay nhanh theo từng bước đi của chiếc xe, thi thoảng liếc nhìn chiếc kính chiếu hậu. Gió thổi, làm rối mái tóc đen dài. Yuki đưa tay vén tóc, rồi lại nhìn xa xăm. Cô khẽ đưa tay ra cửa sổ, chạm vào mấy nhánh của cây cổ thụ, đã ngự trị trên con đường này hơn 50 năm. Cô không sợ bị phạt đâu, dù gì thì cảnh sát giao thông cũng đã quá quen cô rồi. Yuki suốt ngày đưa đầu, tay, chân ra cửa sổ đó thôi, nhưng cô chưa bao giờ gây ra vụ tai nạn giao thông nào cả. Thế nên cảnh sát cứ nhắm mắt cho qua.
Ngồi xe được 15 phút thì đã tới sân bay Tân Sơn Nhất. Dỡ hành lí xuống, mọi người nhanh chóng rời xe và đi vào sân bay.
Vì là hè nên sân bay tấp nập, đông người hơn mọi ngày. Tiếng xe hành lí vang lên lọc cọc, tiếng người cười nói vang vọng khắp sân bay. Hành khách, vào và ra, ồn ào náo nhiệt. Có vài người, khi sắp đi vào cổng vẫn ngoáy đầu lại nhìn, hy vọng tìm thấy một ai đó nhưng sau đó lại buồn bã, lặng lẽ đi vào với tiếng thở dài não nề. Nhưng cũng có người, được gia đình và bà con tới đưa tiễn long trọng. Những cái bắt tay chúc may mắn của bà con, những lời nhắn nhủ của mẹ, lời nhắc nhở ân cần của cha,.... tất cả như muốn níu chân người sắp phải đi xa. Đôi chân như bị đóng băng, nhấc lên không nổi. Nhưng cuối cùng, họ cũng đã đủ dũng cảm, cười thật tươi với người thân rồi chạy nhanh vào cổng, che đi hàng nước mắt chảy dài xuống má.
Quả thật, cứ như Yuki đã mua hết toàn bộ sân bay hay sao ấy! Làm thủ tục cực kì nhan-gọn-lẹ, vừa xong là đi gửi hành lí được ngay, sau đó lại có thể lên máy bay, cất cánh ngay lập tức. Tuy nhiên, ai lại muốn thế chứ? Chí ít cũng phải ở lại đây, mua vài món đồ rồi mới lên máy bay, đi vào đất khách lạ người! Đồng ý với ý kiến đó, cả bọn hẹn nhau 15 phút sau sẽ găp nhau tại cổng số 4-nơi chiếc máy bay của họ đang đậu.
15 phút ngắn ngủi trôi qua, cuối cùng cũng đã đến lúc lên máy bay rồi. Cái hành lang* sao mà nó rộng thênh thang thế này! Đi mãi không tới! Do mình nghĩ thế hay đúng thật là nó rộng thế nhỉ? Lúc đi, Okane bước tới, đi bên cạnh Yuki:
- Yuki, nhà cậu chắc giàu lắm? Bởi cậu có thể..... gần như là “boss” của cái sân bay vậy. Làm gì tớ thấy họ cũng ưu tiên cho tụi mình, hay nói chính xác hơn là ưu tiên cho cậu.
- Đâu, chỉ là....._Yuki tìm từ thích hợp_vừa đủ thôi.
- Vừa đủ?_L hỏi vặn_Có chắc không đây?
- Hiểu thế nào thì tùy mọi người.
Lại cái kiểu nói chuyện khiến người khác thấy khó chịu. Nhưng thôi, dù gì cũng là bạn bè với nhau mà! Bạn bè thì phải biết chập nhận lỗi sai của nhau và cùng sửa đổi chứ! Nhưng có vẻ, Yuki chả có tí xiu gì về “cùng sửa đổi”, thế nên cô nàng cứ lạnh lùng thế đó!
Khi đã lên máy bay, ổn định chỗ ngồi và nghe 1 lèo mấy vụ chú ý thì cuối cùng, cũng có thời gian yên tĩnh. Chiếc máy bay này, nói ra thì có vẻ khó tin chứ, ngoài nhóm Yuki ra thì chẳng còn ai cả. Thế nên cả bọn hoàn toàn có thể chạy lên chỗ ghế “Thương gia” mà ngồi. Rồi, ngon lành cành đào luôn! Ngồi ngay ghế “Thương gia”!!
Cả nhóm lại tiếp tục như trước: bàn tán, nói chuyện, lướt net, đọc sách, nghiền manga và ngủ đã đời. Tuy nhiên, đang yên đang lành thì tự dưng người tiếp viên hàng không nói:
- Xin chào, đây là một thông điệp từ phi cơ trưởng của quí vị. Xin hãy sẵn sàng vì chúng ta đang gặp phải một cơn bão nhẹ. Xin đừng lo lắng, nó chỉ giống như quý vị chơi hai lần trò tàu lượn siêu tốc. Chúc quý vị có một ngày tốt đẹp!
- WTF!!
- Cái khỉ gì thế hả????
Cả chiếc máy bay ồn ào hẳn ra. Mọi người vẫn ngồi yên, chỉ có cái miệng là hoạt động. Máy bay đột nhiên nghiêng mạnh sang trái, xoay đó lại "bẻ lái" sang phải. Dream bực tức, tay vẫn còn đang bận gạt hết đống hành lí đang đổ lên người:
- Tên phi công lái máy bay kiểu gì vậy hả? Cần ta cho hắn đi chầu trời không???
Ấy ấy, Dream à!_Tsuki trấn an, măc dù trông anh cũng không rảnh rổi hơn mấy. Anh né lẹ một cái vali đang rơi xuống đầu_Bình tĩnh đi, giết chả rồi số phận mình đi về đâu hả? Thế nên, calm down!
Ngay cả Yuki, dường như cũng rất bất ngờ về việc này. Đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ lo lắng, vài giọt mồ hôi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng. Cô bình tĩnh, đứng dậy, nói lớn:
- Xin mọi người bình tĩnh!
- Ngay khi vừa dứt câu, một tiếng “Ầm” lớn bỗng dưng vang lên. Chiếc máy bay tự dưng dừng hẳn, như bị 1 bàn tay khổng lồ nào đó giữ lại. Shine nhanh trí nhìn ra cửa sổ, môi mấp máy:
- Một.... lỗ đen???
Qua chiếc cửa sổ bé tẹo, cậu chỉ thấy được 1 cái gì đó giống như lỗ thông gió có màu đen kịt. Đâu đó, nó còn phát ra vài tia sét, gió bỗng dưng thồi mạnh hơn hẳn. Mà sao chiếc máy bay vẫn đứng yên, không bị ảnh hưởng gì nhỉ?
Vù vù!
Cả chiếc máy bay đột nhiên bị cuốn thẳng vào cái lỗ đen đó. Mọi thứ bỗng chốc tối đen như mực. Không có ánh sáng, chỉ có một màu đen thăm thẳm. Một màu đen của sự tuyệt vọng....
_____________________________________________
đón xem chap 3 nhé! Chap 3: Where are we??
Được sửa bởi xueyuki ngày Sat Jun 16, 2012 2:20 pm; sửa lần 1.