Book 5
Ánh nắng buổi trưa thật là khác với ánh sáng bình minh, nó chói chang chiếu lên mọi vật như thể những vật đó đang phát sáng vậy. Đi với ánh nắng chói chang đó, không khí mùa đông cũng ấm dần lên, có lẽ buổi trưa là thời gian duy nhất trong ngày cái lạnh mùa đông dịu đi chút ít.
Alice thở hổn hển chạy trên hành lang của khối trung học, vừa chạy cô vừa ngó nghiêng xung quanh tìm người. Cô dừng chân lại trước một đài phun nước tuyệt đẹp, một người con trai đang ngồi ở đó. Cậu hướng ánh mắt trông thật là yên bình ngắm những đường nét tuyệt mĩ của dòng nước, chúng uốn lượn như những nàng tiên duyên dáng yêu kiều. Alice khẽ động nhẹ vào vai người con trai.
- Xin lỗi, hiện giờ tôi đang không muốn tiếp chuyện với tiểu cô nương - Người con trai cất giọng lạnh lùng khi vẫn hướng đôi mắt xanh lá ngả sang màu nước của mình về phía đài phun nước.
- Xin lỗi vì đã làm phiền Klaus sama nhưng em chỉ đến giao tài liệu thôi ạ. Nếu muốn thì em sẽ không nói chuyện với Klaus sama đâu ạ. - Alice hơi rụt rè sau khi nghe những lời đó.
- Hả… Alice à - Klaus giật mình quay mình lại, mái tóc màu xanh bạc hơi đung đưa - À… Ta mới phải xin lỗi, lúc nãy ăn nói hình như hơi thô lỗ.
Alice ôm chặt 2 tập tài liệu, lắc đầu nguầy nguậy rồi cười gượng.
- Không sao cả hết đó. Em thấy bị coi thường hoài rồi quen à. À mà em đến giao tài liệu ạ, đây là tài liệu văn của khối 11, em đã nhờ Dara sama soạn, Klaus sama cầm lấy đi ạ.
- A… à… ừ… - Klaus hơi bối rối đưa tay ra nhận tập tài liệu - Em nhờ người soạn cho cả anh nữa cơ à.
- Thật ra là cho anh và Hydron sama nữa. Anh là người đứng thứ 2 trong hoàng tộc Earthiral mà học kém là không được đâu. Còn Hydron sama là hoàng tử của Vestal, sau này sẽ trị vì nơi đó nên không thể để nơi mà Mira sama sống bị trị vì bởi một người không giỏi được.
Klaus nghe vậy cười gượng. Alice chạy nhanh đến dãy lớp học,cô ngước lên nhìn bảng tên của lớp, đúng là lớp cô cần tìm rồi. Alice đưa tay lên cạnh cửa định đẩy ra đi vào thì…
“ Xoạch…”
Một người con trai từ trong lớp đúng lúc ấy cũng mở cửa ra. Cậu hơi ngạc nhiên hướng ánh mắt của mình xuống Alice, cái cà vạt nâu đậm bay nhẹ.
- Ủa… Alice đây mà. Em làm gì ở khối phổ thông thế này. - Cậu cất cái giọng khá là thản nhiên của mình lên
- A… Hydron sama à… Em cũng định đi tìm anh đây này. Em giao tài liệu văn cho anh .Đây ạ - Alice hơi bất ngờ nên cũng lóng ngóng đưa tài liệu cho Hydron.
Hydron đưa tay ra nhận tập tài, giở qua giở lại rồi nhìn Alice đang hơi lúng túng trước mặt mình. Bất chợt anh ôm chầm lấy cô.
- A… ơ… Hydron làm… làm gì vậy? - Mặt Alice phớt hồng, cố vùng ra khỏi vòng tay Hydron
- Ầy dà… Đừng có mà dễ thương thế chứ. Em mà cứ dễ thương như thế thì ta sẽ muốn cứ ôm em mãi thế này mất.
Mặt cô giờ thì thành màu cà chua chín chính hiệu thật rồi. Alice lấy hết sức bình sinh của mình đẩy Hydron ra khiến anh mất đà bật về phía cửa. Nhân cơ hội cô chạy nhanh khỏi hành lang, anh đứngở đó cười khúc khích, một điệu cười nghe thật đáng sợ.
“Em cứ chống đối nữa đi. Càng chống đối ta càng muốn sở hữu em, càng muốn độc chiếm em cho riêng mình ta mà thôi.”
---
Một tuần trôi qua êm ả ở học viện Deceptist, hôm nay là ngày các học viên được trở về với gia đình, ngày mà mọi người mong mỏi mãi. Alice tiễn Runo ra xe limous đã chờ sẵn ngoài kia từ bao giờ, cả hai cô gái ôm nhau nói lời hẹn gặp lại trong 2 ngày nữa rồi Runo biến mất trên chiếc xe khuất dần về phía cuối đường.
Alice thở dài lẳng lặng lui về phòng kí túc xá. Nơi này vắng tanh. Phải thôi, cô là người duy nhất ở đây bây giờ, mọi người đã về nhà, về với gia đình.
Gia đình à…?
Cô tự hỏi một câu hỏi mà biết sẵn câu trả lời như để tự dày vò bản thân: Mình đã bao giờ có một gia đình thật sự chưa?
--- Flashback ---
Đó là một người đàn ông thành đạt với danh nghĩa là một nhà chính trị gia nổi tiếng giàu có. Bà là một người phụ nữ xinh đẹp nết na hiền hòa thủy chung, bà là vợ của ông. Họ đã lập nên một một gia đình thật là đầm ấm và hạnh phúc. Niềm hạnh phúc lại càng to lớn hơn nữa khi bà mang trong mình hai sinh mạng bé nhỏ dễ thương_một cặp sinh đôi. Ông bất chấp công việc khó khăn bận rộn lúc nào cũng về sớm ở nhà chăm sóc cho người vợ mà mình yêu thương hết mực, cho hai đứa con sẽ chào đời của mình.
Những tưởng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi thì…
…cái ngày cay nghiệt đó đến.
Cái ngày mà hai đứa trẻ một trai một gái đó chào đời cũng là cái ngày mà tử thần mang người vợ mà ông yêu bằng cả trái tim đi mất khỏi đời ông. Ông đã khóc. Ông đã khóc rất nhiều, ông hứa với bản thân là sẽ chăm sóc thật tốt những gì mà người con gái mình yêu để lại cho ông và riêng mình ông_cặp song sinh đó.
Nhưng ông lại không thể hoàn thành trọn vẹn lời hứa đó. Mối hận rằng chính chúng đã cướp mất người vợ thân yêu khiến ông lạnh nhạt với chúng. Cả ngày có khi ông không gặp chúng được một lần, có gặp thì cũng làm như chúng không có ở đấy, suốt ngày cắm đầu vào đống giấy tờ nhàm chán. Người em gái với mái tóc cam dài bồng bềnh và đôi mắt màu chocolate mang cái tên Alice, người anh trai song sinh với mái tóc cam như đứa em gái nhưng lại mang đôi mắt màu tím sẫm tên Allen. Nhìn chúng dễ thương như vậy mà, tại sao ông lại không yêu chúng, tại sao ông lại hận chúng. Chúng đã làm gì sai ư?
- Anh hai à… Cha ghét chúng ta sao? - Đứa em gái hỏi thằng anh trai bằng cái giọng vừa buồn vừa vô cảm khi nó đang rúc trong lòng anh nó ngoan ngoãn như một con mèo.
- Không sao đâu mà - Nói đoạn thằng bé ôm chặt lấy đứa em gái của mình - Không phải vậy đâu Alice à. Mà dù có đúng vậy thật thì Allen này, trên danh nghĩa là anh trai của Alice, cũng sẽ luôn luôn yêu thương và bảo vệ Alice đến hơi thở cuối cùng.
- Anh hai à… Em yêu anh nhiều lắm đó.
- Ừ… Anh cũng yêu Alice lắm.
---
Có lẽ Allen cũng đoán trước được việc ngày này sẽ đến. Cái ngày mà người đàn ông chúng gọi là “cha” phát hiện ra bí mật về armiara to lớn của Alice cũng như nó. Ông đã ném chúng ra khỏi nhà một cách tàn độc, trước đó còn ném cái nhìn vừa sợ hãi vừa khinh bỉ về phía chúng.
- Anh hai à… Chúng ta làm sao bây giờ - Nước mưa đã che đi những giọt nước mắt của cô em Alice bé nhỏ.
- Không sao đâu, chúng ta còn có nhau cơ mà. Chúng ta sẽ ổn thôi.
Bóng của hai đứa trẻ khuất dần sau những hạt mưa, thật là nhẹ nhàng nhưng cũng thật là nặng nề làm sao.
Những ngày sau đó, Allen đi trộm đồ ăn về cho cả hai anh em. Thiếu thốn và vất vả thật nhưng với Alice, còn có Allen bên cạnh là nó đã hạnh phúc lắm rồi, có lẽ chỉ cần vậy thôi.
---
Rồi một hôm, Alice tỉnh dậy dưới bóng một cây thông trong một khu rừng gần thành phố, trên người nó là cái áo choàng tím sờn của anh nó. Nó vội vùng dậy, lật cái áo ra. Tại sao nó lại ở đây? Anh hai nó đâu rồi? Sao chỉ còn cái áo thế này? Những câu hỏi xoáy mạnh vào đầu Alice. Chợt một tờ giấy rơi ra từ cái cáo choàng của Allen, Alice cầm nó lên đọc.
“ Gửi Alice .
Alice à, lúc em tỉnh dậy cũng như lúc em đọc bức thư này cũng đã là lúc anh không còn ở bên em nữa. Anh xin lỗi nhưng anh không thể ở bên em được, ít nhất thì không phải lúc này. Alice sẽ không khóc đâu vì anh biết Alice là một cô bé rất mạnh mẽ, vì Alice là em gái dễ thương của anh mà. Anh sẽ gặp lại em trong một ngày không xa, anh hứa. Đến lúc đó, anh có thể đã thay đổi ngoại hình của mình nhưng anh vẫn luôn là người anh trai mà Alice yêu rất nhiều. Cho nên đến lúc đó, em hãy nhận ra anh và xin em, hãy tha thứ cho anh vì đã không ở bên em một thời gian dài nhé.
Anh trai của em
Allen.”
Nó cắn mạnh môi của mình, những giọt máu đau xót bắt đầu ứa ra. Nó đã không khóc. Không khóc đấy. Bởi vì anh nó tin rằng nó không khóc nên nó sẽ không khóc. Con bé giật lấy cái áo choàng của anh nó khoác lên người, cái áo choàng tím sờn đó che hết cả thân hình bé nhỏ đang run lên của nó. Nó chả quan tâm sẽ sống như thế nào, chạy khắp thành phố tìm anh nó đến không ăn uống ngủ nghỉ gần một tuần. Nó gục xuống trước một biệt thự tráng lệ, những giọt mưa tàn nhẫn tát lên mặt nó lạnh ngắt nhưng nó không quan tâm, có lẽ nó cũng sắp chết rồi mà, quan tâm làm gì. Rồi nó lịm đi.
Một người đàn ông đi đến che cái ô lên người nó.
- A… Cháu là ai thế bé con. Sao lại nằm ngoài mưa bị cảm thì sao - Ông hỏi giọng lo lắng
-… - Con bé không trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền
Thấy vậy ông hoảng hốt quăng cái ô sang một bên bế con bé vào nhà trong tư thế vội vã. Khi ông vào nhà, một cô bé tầm tuổi Alice chạy ra đón ông, nụ cười hồn nhiên nở trên môi cô bé.
- Ba… Ba… Ba về rồi. - Rồi cô bé chú ý đến người đang ngất trên tay ông - Ba… ai kia?
- À… Ba thấy cô bé này ngất xỉu ngoài kia nên đưa vào đây chăm sóc một chút. Nhà mình thừa phòng mà, chăm sóc đứa nhỏ này một ít lâu cũng được. Runo chan của ba không ngại chứ
- … - Runo lắc đầu nguầy nguậy - Không sao hết đó ba. Giúp người là việc nên làm mà.
---
- Ư… ư… Gì…gì thế này? - Alice tỉnh dậy trong một căn phòng sang trọng
Nó ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Một căn phòng rộng rãi được bày đặt kiểu cách hiện ra trong mắt nó, gối, chăn thì được phủ vải trắng muốt. Con bé ngó xuống chăn thì thấy bộ đồ lần trước của mình không còn, thay vào đó là một bộ đồ màu xanh lá (mình chọn màu nè vì mình rất thích màu đó) được giặt sạch sẽ tinh tươm với hoa văn của hoa bách hợp.
“ Cạch…” Tiếng mở cửa vang lên khiến con bé hướng mắt về hướng đó.
Một cô bé dễ thương với mái tóc xanh dương cột hai chùm bước vào cùng một cô gái nữa và hai cậu con trai. Ai ăn mặc cũng thật đẹp, hình như con nhà quyền quí cả.
- Ore~ Bạn dậy rồi dậy rồi. Tốt quá đi.
Cô bé chồm lên cái giường Alice đang nằm làm con bé hơi sợ co người lại. Cô bé kia nhìn nó chằm chằm làm nó cúi xuống rồi đưa tay lên cúi mặt, nó tự hỏi trên mặt nó chả lẽ có gì đó hay sao mà nhìn chằm như vậy. Mái tóc cam dài bồng bềnh của Alice khẽ rủ xuống che mất khuôn mặt con bé. Cả cô bé đi với cô bé tóc xanh cũng hướng đôi mắt màu tím xám của cô bé về phía nó một cách rất ư là thích thú.
- Bạn thật là đẹp quá đi. - Cô bé tóc cột hai chùm lên tiếng sau một hồi lâu ngắm con bé. Những lời nói bật ra từ miệng cô bé khiến nó giật mình ngẩng đầu lên.
- Ừ… Julie đồng ý với Runo. Julie thấy bạn đẹp quá, có khi bằng cả Julie nữa - Nếu cô bé tên Julie này có cái đuôi và hai cái tai mèo chắc chắn chúng sẽ vẫy liên hồi.
Alice chớp chớp đôi mắt màu chocolate của mình một cách ngạc nhiên nhìn hai cô bạn mới đang bàn về việc cho nó mặc đồ màu nào là hợp nhất. Tranh thủ lúc đó, một cậu con trai tiến lại gần rồi thản nhiên gối luôn đầu lên đùi nó, cậu đưa tay lên nghịch nghịch lọn tóc cam rũ đằng trước (sao nghe quen thế nhẩy *cười gian*).
- Công nhận cả hai người nói không sai. Bạn đúng là người đẹp thứ nhì mình từng thấy. - Cậu hướng đôi mắt màu hổ phách của mình lên nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng vì ái ngại của Alice.
- Ê… Shun, cậu làm vậy nhỡ người ta ngại thì sao. Cậu này nữa! Mà sao khen là đẹp thứ nhì vậy?
- Đẹp nhất trên đời này là mẹ tớ, sau đó đến bạn nè nè. - Nói đoạn cậu ngồi dậy nhìn cái cậu con trai tóc nâu vừa nói - Đứa con trai nào cũng trả lời vậy thôi đồ Dan ngốc.
Cậu bé với đôi mắt nâu đỏ tức đến mức không chịu nổi nhảy phốc lên giường vật với cái cậu tên Shun. Alice bị mất đà ngã luôn ra khỏi giường.
- Ấy chết. Dan, Shun, chả để ý chi cả bạn bị ngã ra khỏi giường rồi đây này - Rồi cô bé tóc xanh dương chạy đến chìa tay ra trước mặt Alice - Bạn có sao không?
Nó nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt rồi nhìn cô bé. Đây là lần đầu tiên có người chìa tay ra cho nó nắm lấy mà không phải anh nó nên nó hơi ngại. Nhưng rốt cục, nó cũng nắm lấy để cô bé kéo nó đứng dậy
- Chơi nãy giờ mà chả giới thiệu gì cả chắc bạn thấy hơi sợ phải không? Mình là Runo. Runo Misaki - Cô bé vừa chìa tay tươi cười nhìn nó.
- Còn mình là Julie Makimoto dễ thương xinh đẹp nhất nhóm - Cô bạn với mái tóc bạch kim tự giới thiệu, một lời giới thiệu khá là… hoành tráng.
- Mình là Danma Kuso và cũng là anh chàng bảnh nhất nhóm (anh Dan nhà ta học thói anh Keith tự sướng). - Cậu con trai tóc nâu vỗ ngực tự hào. - Và cũng là chồng tương lai bất hạnh của bà chằn đầu xanh kia - Nói đến đoạn này cậu tự nhiên hạ giọng xuống thật thấp.
- Mình là một ninja. Tên mình là Shun.Shun Kazami. - Cậu con trai với mái tóc đen khá dài bình thản nói khi đang ngồi trên bậu cái cửa sổ đang mở.
Vậy ra đây sẽ là những người bạn đầu tiên của Alice. Nó nhìn thật kĩ, thật lâu để ghi nhớ hình dáng của họ rồi mới bắt đầu lên tiếng một cách rụt rè.
- Còn…còn… mình… mình là… là Alice… Alice Gehabich
--- End of flash back ---
Alice vắt tay lên chán để những giọt nước mắt của mình nhòe đi trong lớp vải của ống tay áo.
“ Gia đình à? Người thân à? Hạnh phúc à? Niềm vui à? Chúng thật sự quá xa xỉ cho một kẻ không ai mong, không ai cần đến như ta. ”
--- End Book 5 ---
Arisu: Xong òi… Mệt mỏi quá đi mất
Mas *từ đâu chui ra*: Nè nhóc… Khi nào ta xuất hiện thế.
Arisu: À… Cái đó còn dài dài anh à. Anh không giận em đấy chứ? Do hoàn cảnh thôi, nếu có giận mong anh tha thứ.
Mas *vỗ vỗ vai Arisu*: Không giận đâu mà. Vả lại ngươi cố rồi, chỉ cần ngươi cho ta vô trước khi ngươi dropfic là được. Giận rồi phản kháng có khi lại có kết cục như tên Keith ngố với tên Shun ngốc ngày trước quá
Arisu: Fic này còn dài dài anh hổng phải lo à nha.
Cám ơn sự ủng hộ của mọi người rất nhiều. Fic sẽ còn dài mong mọi người đừng nản bỏ đọc fic của em ạ.
Tem là món Tiramisu.
Phong bì là bánh Chocolate Scone.
Thư là Blueberry Cupcake.
Bye~