MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

power_settings_newLogin to reply
+26
Princess_Yuki
bakugan fanfic
Sariyo_miame
Sanyonara
Presea_Clef
ranka misaki
Carol Rido
Kato_Wind
Kanhoa Binkamu
linh27ltp
Arisu Kamiko
DarkKnight
Wind.G
Mizu Lucifer
bóng tối bao trùm
South
Kantono Fuminsho
Elfin-Ingram
Yuki Watanabe
evildevil
pee.kool1997
annie_izu
Haruko_Alice
arisu_darkon
Hikari Fubuki
bemeo045
30 posters

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 Empty(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
First topic message reminder :

+Tên fic: Hoa quái (chung)

Phần 1:Cuồng phong
Phần 2: Giông bão

Phần 3: Nắng hửng

(đặt tên các phần cho giống thuộc tính nhân vật chính phần đó thôi, chứ fic mình không “dữ dội” vậy đâu==)





+ Tên tác giả :Dương (hoặc gọi mình là Elfin-Ingram)

+ Thể loại : shoujo, horror, fantasy (little) , nói chung SẾN là chủ yếu, MÁU là chủ đạo, lúc nào hứng lên sẽ cho tí hài

+ Tình trạng fic :đang tiến hành

+ Nhân vật : Hầu hết đều trong Bakugan, vẫn mượn Dara của Wind-G và không thể thiếu Mizuo của mình



+Đối tượng: Là fan của Shun-Alice, Dan-Runo, (1 phần) Fabia-Ren, Dara-Keith,....1 số cặp khác (trong đó có Mas-Mizuo^^)



+Lời tác giả: 1. Fic có ý tưởng từ ‘Bách quỷ dạ hành”
2. Khi viết vẫn trong tình trạng bệnh nên có gì đừng ném đá tác giả
3. Một số nhân vật đều OOC, người đọc hãy chuẩn bị tâm lí
4. Trong fic sẽ có 1 số trường hợp “thay tên đổi họ”. Ngoài ra 1 số quan hệ sẽ bị thay đổi so với anime (VD: Keith không phải anh trai của Mira mà là Runo)

+Giới thiệu nhân vật:

*cầm tờ phân công đi ra đi vào*
Dương: Nên nói ra không nhỉ?
Lương tâm của Dương: Muốn sống đến ngày mai thì đừng nói ra
Dương*cất tờ phân công*: có gì mọi người cứ đọc đi thì biết









Phần 1: Cuồng phong



Chap 1:





Có một cách để yêu quái mạnh lên rất nhanh: đó là ăn tim kẻ khác, và thường là tim của con người
Cách này đã và đang được thực hiện

Yêu quái_kẻ luôn gieo giắc nỗi sợ hãi cho loài người
Điều trên, có phải là sự thực?
Yêu quái và con người, liệu có thể chung sống hòa bình?



................................

Một khi yêu quái chết đi, ngay lập tức, cơ thể chúng sẽ trở thành cát bụi, và vĩnh viễn biến mất

Nhưng nếu cái xác của yêu quái đó biến thành những hạt lân tinh nhỏ, thì nó có nghĩa là yêu quái đó sẽ được hồi sinh sang 1 kiếp khác



Có 1 yêu quái mà khi chết, cái xác của bà ta luôn biến thành những hạt lân tinh.
Đó là 1 con cáo thành tinh_kẻ đã trở thành thủ lĩnh của yêu quái Kyoto: Kazarina
Bà ta là nỗi sợ của cả yêu quái và con người.
Bà ta luôn gieo giắc nỗi sợ hãi về cái chết
Bà ta có khả năng làm những kẻ khác phải uốn gối phục tùng
Những kẻ sáng suốt muốn tiêu diệt bà ta đều thất bại
Bởi bà ta luôn hồi sinh sau những lần chết đó
Nhưng không phải không có cách tiêu diệt...

Truyền thuyết kể lại rằng:
Muốn tiêu diệt Kazarina, nhất thiết phải do 3 thế hệ liên tiếp của 1 dòng họ, lần lượt giết chết bà ta
Nhưng chẳng ai làm được điều đó
Bởi mỗi lần bà ta chết dưới tay 1 ai đó
Bà ta luôn buông lời nguyền kẻ đó sẽ tuyệt tử tuyệt tôn

Và những lời nguyền đó luôn ứng nghiệm...
Kazarina
Tới nay vẫn là 1 kẻ bất tử và mạnh nhất trong giới yêu quái...



...............................





(Trong lâu đài của 1 gia đình quyền quý)



-Xin Alice-hime hãy cứu con tôi....Không biết nó bị bệnh gì, các thầy thuốc đều bó tay cả rồi...



Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi trong 1 khuôn viên rộng lớn, bên cạnh bà là 1 đứa trẻ mặt mũi có nhiều vết đen lạ và trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Bà ta khẩn khoản cầu xin người gọi là Alice-hime cứu sống con trai mình.

Một thiếu nữ khoảng 18 bước xuống bậc thềm, quỳ xuống bên cạnh đứa trẻ. Mái tóc cam của nàng bồng bềnh thả xuống bờ vai. Đôi mắt nâu, to tròn rất hợp với khuôn mặt thiên thần. Nước da của nàng trắng mịn, được tôn lên trông thấy trong bộ kinomo màu tím.

-Được rồi, để ta thử xem sao_thiếu nữ, chính là người được gọi là Alice-hime, đó vừa nói vừa đặt

1 tay mình lên trán thằng bé 1 cách dịu dàng_cố lên em, rồi em sẽ khỏi thôi

Lần lượt những vết đen trên mặt đứa trẻ biến mất, để lộ 1 khuôn mặt kháu khỉnh. Thằng bé bắt đầu ho mấy tiếng, sau đó nó mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Khỏi phải nói người mẹ mừng tới mức nào, vội vàng ôm con mình vào lòng. Bà ta rối rít ca tụng:



-Thật cảm ơn Alice-hime, thật là thần diệu, người quả là thánh thần giáng thế. Tất cả các đại phu đều nói con tôi không thể sống nổi, vậy mà người chỉ chạm vào nó đã khỏi bệnh. Ngàn lần đội ơn Alice-hime. NGƯỜI ĐÂU!_Bà ta gọi vọng ra ngoài_mang 1000 lạng vàng vào đây để ta trả ơn ân nhân của ta!!!!!!!!!!



-Không! Không! Ta làm điều này không phải vì tiền! Bà hãy cất đi_Alice vội vàng xua tay

-Ấy chết! Chỉ là chút lòng thành của tôi (1000 lạng vàng đấy bà, chút ít gì?), xin hime nhận cho_bà kia vẫn nằn nì

-Đúng đấy, người ta có lòng thì cháu hãy nhận đi_một ông lão mặc chiếc áo trắng, tóc đã bạc hết nói với Alice (hiện giờ mắt đang toàn màu vàng)



Khi người phụ nữ kia dẫn đứa con ra khỏi cổng, chỉ còn 2 ông cháu, ông lão quay sang trách cháu mình:



-Từ sau cháu không được ngốc nghếch thế nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Không phải ai cũng có năng lực đặc biệt như cháu đâu, phải biết tận dụng mà kiếm tiền chứ! Thôi được rồi, cháu vào phòng đi, ở lâu ngoài này cũng không an toàn.



Nói rồi ông lão đó ôm khay vàng và đi mất. Alice lắc đầu, nói khẽ:



-Từ bao giờ ông lại thay đổi như vậy...

-Alice-hime, chúng ta vào trong thôi_một chàng trai tóc hồng, vóc người nhỏ nhắn tươi cười nói với Alice.



Đó chính là Lync Volan, 1 onmyouji_ là con người có sức mạnh ngang bằng và có thể tiêu diệt yêu quái.



-Umk_Alice cười buồn rồi theo Lync vào nhà





(Bên ngoài)



-Xin hãy cho tôi vào, con tôi đang ốm rất nặng, ngoài Alice-hime ra thì không ai cứu được nó hết



-Không có tiền thì biến đi. Alice-hime đang lo cho nhiều bệnh nhân khác, không có thời gian chữa trị cho lũ dân đen không xu dính túi như các ngươi đâu



-Tôi xin ngài...

Bịch



Người bệnh bị đá 1 cách không thương tiếc



-Lắm lời quá! Đã nói không là không! Người đâu, đóng cửa lại đi!



Cánh cửa lớn khép lại, mặc cho tiếng kêu khóc của những con người đáng thương vẫn não nề lên bên ngoài....





...................................



(Vẫn thành phố đó, khi về đêm)



Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, tay ôm 1 bọc nhỏ đang chạy bán sống bán chết. Bỗng bà va phải 1 thứ giữa đường và bật ngã. Bà nhìn quanh. Không có gì cả. Thứ đó vô hình? Ánh mắt bà sợ hãi nhưng chứa đầy cảnh giác.



Cái bọc nhỏ trong tay bà bật khóc thét. Đó là 1 đứa trẻ sơ sinh. Khuôn mặt người phụ nữ trở nên kinh hoàng khi bà nhận ra mình không thể đứng dậy đi tiếp được nữa. Xung quanh, những bóng ma trơi tiến lại gần:



-Ngươi chạy đi đâu thế? Có cố gắng cũng vô ích thôi~ Nào, đưa tim của ngươi và đứa trẻ đó cho ta..._âm thanh nhỏ và rùng rợn cất lên



-Khô...không..._Người phụ nữ run sợ, không nói thành lời



Những yêu quái mặt mũi kì dị hiện ra, vươn bàn tay gầy guộc, móng tay dài ngoằng và đen thẫm ra để moi tim 2 con người kia.



-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét vang lên. Nhưng không phải của người phụ nữ. Những con yêu quái gục xuống. Chỉ trong nháy mặt, chúng tan ra thành cát bụi. Sau lớp bụi mờ ảo đó, hiện ra hình dáng của 1 con người khoảng 18,19 tuổi. Không! Một yêu quái có hình dáng giống con người. Hắn dong dỏng cao, mái tóc đen dài được buộc thành 1 dảnh phía sau. Tóc mái dài, rủ xuống che 1 phần khuôn mặt điển trai. Chiếc áo yukata màu xanh lá không được hắn mặc tử tế cho lắm, cổ áo hơi xệ xuống để lộ 1 phần khuôn ngực rắn chắc và tất nhiên là rất đẹp. Thanh kiếm dài, sáng loáng dưới ánh trăng được hắn vác trên vai cũng sắc bén hệt như đôi mắt hổ phách của hắn vậy. Phía đằng sau hắn là cả một bầy yêu lóc nhóc, hình người có, hình vật có, đủ các thể loại. Chết cha, tác giả sa vào văn miêu tả =.=



Người phụ nữ đó há hốc miệng ra vì kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đứa trẻ trong tay bà đã im bặt



-Thật nhục nhã cho ayakashi (yêu quái) khi tấn công con người yếu đuối không có sức phòng vệ như thế_tên yêu quái mặc yukata màu xanh vừa miết lưỡi kiếm vừa nói_ Nguy hiểm qua rồi, ngươi hãy về đi. Nhớ cẩn thận hơn kẻo mất tim lúc nào không biết đấy!



Người phụ nữ càng tròn mắt sửng sốt hơn



Một nụ cười nửa miệng khiến cho khuôn mặt tên yêu quái kia trở nên kiêu ngạo hơn bao giờ hết (nhưng mà càng thế càng đẹp trai^^):



-Đừng ngạc nhiên khi ta cứu ngươi như thế. Thứ nhất ta không cần đến tim của kẻ khác để mạnh hơn. Thứ 2 ta không muốn yêu quái làm công việc hèn hạ đó. Ta muốn quan hệ giữa yêu quái và con người bớt căng thẳng hơn



Một đứa con gái khác, cũng là yêu quái, mái tóc màu xanh lơ cắt ngắn, mặc bộ kimono màu hồng sán lại, ôm hắn (Dương: Grừ, con nhỏ chết tiệt)



-Người lúc nào cũng thật tuyệt vời, đại thống lĩnh



Tên yêu quái mặc yukata màu xanh lá đẩy đứa con gái đó ra 1 cách tế nhị:



-Được rồi Maron, đừng hành động như thế nữa



Nói đoạn hắn quay sang nói với các yêu quái khác ở phía sau:



-Đi thôi, đêm nay chúng ta còn nhiều chỗ để đến lắm!



-VÂNG!_cả lũ dạ ran_thưa đại thống lĩnh, Shun-sama!



....................................



(Cùng lúc đó trong phòng của Alice-hime)



Alice hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ. Bây giờ anh đào đã nở hoa. Chỉ có 1 cây duy nhất trước khuôn viên lâu đài Gehabich. Cánh hoa theo gió bay đến trước cửa sổ phòng cô. Đôi mắt Alice trầm ngâm nghĩ ngợi. Sự ưu tư không làm mất đi vẻ đẹp như thiên thần của cô.



-Chị lại lo lắng gì nữa vậy?



Alice khẽ giật mình vì tiếng nói bất ngờ đó. Cô quay đầu lại. Một cô gái khác khoảng 17, 18 tuổi có mái tóc xanh dương dài quá thắt lưng 3 tấc được buộc đuôi ngựa phía sau, mặc 1 chiếc áo màu xanh da trời, đang ung dung ngồi bên chiếc bàn trong phòng của Alice, tay xoay xoay 1 chén trà. Đôi mắt màu xanh dương có đồng tử hình oliu nhìn Alice chăm chú. Nếu nhận xét về sắc đẹp của cô gái này thì quả thực không thua kém gì Alice, nhưng cái đẹp đó có nét phong trần chứ không trong sáng như cô gái tóc cam kia.



-Mizuo-chan, lúc nào em cũng tới bất ngờ như thế_Alice nhẹ nhàng



-Chị chưa trả lời câu hỏi của em mà?



-Có gì đâu, chị chỉ đang nghĩ tại sao ông phải tăng cường onmyouji như thế.

-Ah, nghe nói bây giờ yêu quái xuất hiện nhiều lắm. Mà cũng phải thôi, hôm nọ em mới nhận được tin có 1 bầy yêu ở Edo mới di chuyển tới đây mà. Khoảng 100 tên lận.



-Vậy thì có sao chứ_Alice thở dài_ông cứ quan trọng hóa vấn đề. Chị không muốn thấy cảnh mọi người cứ phải vất vả để bảo vệ chị.



Cô gái tóc xanh tên là Mizuo kia đứng dậy, tiến lại gần Alice mà không gây 1 tiếng động nào. Khi khuôn mặt cô chỉ còn cách Alice 20 cm (gần hơn chắc có vấn đề *cười gian*), thì cô bắt đầu cất tiếng, giọng nhỏ hơn và đầy nghiêm trọng:



-Alice-chan, chị nghe rõ này, em không muốn nhắc lại lần nữa đâu: bởi vì chị là 1 người có năng lực đặc biệt nên tim chị có sức mạnh rất lớn; ngoài em ra, thì yêu quái nào tới gần chị cũng là để moi tim chị hết.







...........................



(Ngày hôm sau, tại chợ Kyoto)



-Nghe nói nhà Gehabich đang tăng cường các onmyouji để bảo vệ Alice–hime.



-Umk, nghe nói tim cô ta có giá lắm, nên cô ta luôn là mục tiêu để yêu quái tấn công

-Hình như cách đây khoảng 5 năm, có lần Alice-hime đã bị yêu quái bắt rồi không?

-Đúng rồi, xong nghe đâu cô ta trốn thoát, hú hồn

-Nếu cô ta mà chết thì khổ cho lão gia nhà Gehabich lắm. Có mỗi người cháu, con cái yểu mệnh chết hết cả rồi



-Không chỉ thế, cô ta mà chết thì coi như lão già đó cũng mất một khoản sinh lời. Nhờ sức mạnh của cháu gái mà lão đó tha hồ vơ vét tiền của.



-Tôi nghe nói Alice-hime thì không như thế. Cô ấy rất tốt bụng và chỉ muốn cứu chữa cho người khác một cách không vụ lợi.



-Đúng thế, đó còn là 1 cô gái rất xinh đẹp nữa. Nghe đồn tứ đại mĩ nhân của TQ có qua đây cũng phải...vái cô ta làm cụ.

-Một con người tài sắc vẹn toàn như thế sao không có ai hỏi cưới nhỉ?

-Đâu có, nhiều vương tôn quý tộc tới hỏi cô ta lắm, nhưng họ đều chết một cách thảm khốc trên đường hỏi cưới. Tôi nghe nói cô ta bị yêu quái ám, nên sát phu lắm.



-Khổ thân



-....

Những lời nói trên đều đã lọt vào tai của tên yêu quái hôm nọ. Hắn ngồi trên 1 tán cây cổ thụ ngay giữa chợ (mọi người tưởng tượng cho, cái chợ ngày xưa không như bây giờ) mà không ai nhận ra cả. Hắn ung dung cầm 1 chiếc tẩu lên và đặt đầu hút lên môi, như thể muốn che đi nụ cười nửa miệng khi nghe những điều vừa rồi...







===================================
Shun: Sao lại gọi ta là hắn?
Dương * cười cười*: tại em bí từ, gọi thế cho “ác ác” 1 tí, nếu anh không thích thì em sẽ sửa
Tiến sĩ Micheal: Cái gì thế kia! Ông nội của Alice không phải ta sao! Ta hám tiền như thế bao giờơơơ...................!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dương*lau mồ hôi*: ông chỉ là 1 trong những nhân vật đầu tiên bị OOC thôi *mọi người đừng chém mình, tội nghiệp*

Kazarina: Sao giới thiệu ta ngay từ đầu mà không thấy có ta xuất hiện trong chap này hả!
Dương: cứ chờ đi, còn lâu mới có vé chi mi xuất hiện, khi nào mi có mặt cũng là lúc mi die
Kazarina: không cần biết, ta muốn xuất hiện
Dương: im ngay, ta cho mi die sớm, không có đường tái sinh bây giờ
Kazarina *cười gian* ta mà không tái sinh thì hết truyện à, ta biết thừa ta còn xuất hiện trong phần 2 và 3 cơ
Dương: lo gì, ta cho Zenoheld hoặc Emperor Barodius thay vị trí của ngươi là được
Kazarina: thôi thôi, thế thì ta chờ

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
@rankaL\: mình không chắc Mizuo muốn Runo làm con dâu đâu à^^ Mà Mizuo đúng là hoa mai đấy. À, vụ Julie, đúng là khi làm con người, tội nghiệp cho thần kinh của Dan lắm^^

@Presea: bạn nghĩ nhé, Shun trẻ như vậy mà nhận là ông, thế nào cũng gây nghi ngờ đúng không nào? Ren và Fabia hửm, sẽ có ngoài truyện cho cặp này (hi vọng là thế) * cười *

@Evil:Cũng may bạn nói làm mình thấy đỡ chán phần nào, thành thực khi so sánh với phần 1, thấy phần 3 kém nhiều quá

Do chuyến này suy nghĩ vội vàng nên quên luôn dàn yêu hùng hậu nhà Kazami rồi, tính cho Drago xuất hiện mà quên mất tiêu>.<

Thực ra mình tính cho Julie làm bảo mẫu của Dan, nhưng sợ mọi người sặc nước =))

Mà cũng tội Miz lắm cơ, giữa 1 bầy yêu trẻ ơi là trẻ, Miz cứ già đi theo năm tháng, mà con gái lại già nhanh nữa chứ=.=, đành phải cho đi spa thôi:D

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Ôi~
Sau mấy tuần vắng bóng cuối cùng Miku-chan đã quay lại...
Nhớ mọi người quá...
Chị Elfin làm fic hay quá đi...
Càng lúc càng hấp dẫn...

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
*lết vào* Chap của chị hay quá đi Nya~
Càng ngày càng thấy hồi hộp quá đi àh ~
Chừng nào mới ra chap vậy chị em mong chap của chị lắm đó Nya~
Chờ chap nhá!!!!! *lết ra* :th16:

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz


Phần 3:

Chap 5:

Ánh sáng của ban ngày là nắng. Nắng rọi tỏa mọi nơi, chiếu qua màn mây dày xốp, tỏa thứ màu vàng lung linh xuống thế gian. Nắng vô cùng quan trọng. Thế nhưng, nắng xa vời, và khi trái đất quay lưng với mặt trời, nắng sẽ biến mất, trả chỗ cho bóng tối ngự trị.

Ánh sáng của ban đêm là lửa. Lửa rực rỡ, nóng ấm, xua tan màn đêm u ám, dù cho, nó cũng xuất phát từ đêm mà ra. Lửa có vô vàn quyền năng, 1 trong số đó là vừa reo rắc, vừa xua đi sự sợ hãi trong con người. Lửa thực sự vô cùng quan trọng. Và hơn nữa, lửa rất gần, sự bảo vệ của nó với mọi thứ lớn hơn, và sự nguy hiểm nó mang lại cho mọi thứ cũng nhiều hơn...
...........................................

Ngay ngày hôm sau chuyến thăm đầy những bất ngờ (đối với cả chủ và khách trên nhiều phương diện khác nhau) tại nhà Kazami, Dan đã nhận được lời mời dự sinh nhật của Mira (tất nhiên Mira không bỏ qua cơ hội buông thêm vài câu nhận xét, rằng cái nhà của Dan hết sức “đặc biệt”, và kể ra hơi khó hiểu khi nó “đặc biệt” đến thế, mà cô lại chẳng nhớ tí gì về nhà cậu kể từ lần tới chơi cách đây hơn 10 năm). Khỏi phải nói Dan shock đến mức nào. Không phải cậu shock vì mấy lời nhận xét của Mira, vì đó là điều hiển nhiên mà kẻ nào ở trong nhà Kazami cũng phải lường trước được. Cái khiến cậu ngạc nhiên chính là cái tin dự sinh nhật kìa. Vào ngay tối hôm đó. Chính xác là tối hôm đó. Và Dan hoàn toàn không hay biết cả! Mira là bạn của Dan đã hơn 10 năm, và là 1 trong số những người bạn thân ít oỉ của cậu, ấy vậy mà, đến sinh nhật Mira, cậu hoàn toàn không nhớ 1 chút nào hết =.=

Gắng gượng nở nụ cười cực cực cực kì méo mó, Dan trả lời:

-Vậy mà mình cứ tưởng bạn quên không mời mình tới dự chứ. Hóa ra để đúng ngày mới rủ bạn bè tới chung vui sao?

Và cho tới tận khi Mira đi khuất bóng, Dan vẫn còn trong tình trạng vô cùng khổ sở, méo cả miệng vì nụ cười giả tạo lúc nãy. Cậu thừa biết tính Mira, nếu biếu cậu quên sinh nhật cô ấy, có khi Mira nghỉ chơi với cậu luôn quá. Mà, Dan thầm tự trách, nhẽ ra cậu phải nhận ra sắp đến sinh nhật cô bạn tóc cam của mình rồi chứ, khi mà gần cả tháng nay, Ace cứ lo sốt vó lượn khắp cửa hàng này tới của hàng khác, để ngắm nghía những món đồ nằm trong danh sách ưa thích của Mira.

Chết rồi, lại còn quà tặng nữa, cậu vẫn chưa chuẩn bị! Đang lo sốt vó lên thì Dan nhận ra Runo cũng đang đi vào lớp, dáng điệu tần ngần suy nghĩ. Bất giác, Runo ngẩng đầu và bắt gặp Dan. Đôi lục bảo dường như sáng lên, lập tức cô bạn tóc xanh chạy về phía cậu, giọng nói đầy mừng rỡ:

-May quá, gặp bạn ở đây! Dan, bạn có biết Mira thích gì không?

Nhận ra cái mặt chưa hết thộn ra của Dan, Runo tiếp tục:

-Mira mời mình tới dự sinh nhật, nhưng mình không biết chọn quà gì, bạn tư vấn giúp mình được không?

Dù cho bản thân cậu cũng đang loạn lên vì vấn đề đấy, nhưng không hiểu sao cái đầu rối bù của cậu lại gật ngay tức khắc, như thể cậu là 1 người vô cùng đáng để Runo tin tưởng trong lĩnh vực này. Rồi khi nụ cười thay lời cảm ơn của Runo nở ra, thì Dan chợt thấy mình vừa làm điều ngu ngốc nhất trên đời...
..............................................

Cuối giờ học hôm đó, thật không thể tin được Julie lại về trước Dan, thậm chí chỉ nhắn lại cậu nên về nhà trước khi trời tối, ngoài ra không có thêm bất kì lời lẽ nào. Mặc dù ngạc nhiên, nhưng Dan nhanh chóng gạt điều đó ra khỏi tâm trí, bởi lẽ nó đồng nghĩa với việc cậu có thể thoải mái đi mua đồ với Runo, mà không lo bởi sự hiền hức của thuộc hạ kiêm “bảo mẫu” kia. Dan nhanh chóng kéo Runo vào cửa hàng lưu niệm hơi xa trường 1 chút. Cậu lấy cớ với Mira là về nhà lấy quà, quả thực là càng ngày trình chém gió của Dan càng cao...

Cửa hàng lưu niệm đó mới mở hơn 1 tháng, cùng ngày Runo tới Tokyo, thế nhưng, cả Dan và Runo, không ai biết điều đó...

Tới nơi, Dan giật mình nhận ra hầu hết đồ trong quán là gấu bông, mà đây là thứ Mira cực-kì-ghét. Nhưng mà, lỡ dẫn Runo tới rồi, chẳng nhẽ lại nói là cậu nhớ nhầm chỗ. Thôi đành đâm lao phải theo lao, Dan ra vẻ tự nhiên, đường hoàng bước vào quán. Chủ quán là 1 người phụ nữ ngoài 20, có mái tóc xanh ngắn ngang vai và một đôi mắt màu thủy hồ sắc lạnh. Tuy vậy, nụ cười của cô ấy vẫn rất niềm nở, dễ mến:

-Em tới mua quà cho bạn gái đúng không? Ở đây chị có mấy món rất hợp với cô bé đấy!

Đúng là Dan tới đây mua quà cho bạn gái, nhưng nghĩa ở đây là “bạn là con gái” chứ không phải nghĩa mà người bán hàng kia sử dụng. Và hơn nữa, cô gái ấy là Mira, chứ không phải “cô bé” mà người bán hàng chỉ_Runo. Lập tức khuôn mặt của Dan và Runo đỏ bừng, cả 2 đồng thanh “Đâu có ạ! Chúng em chỉ là bạn bè bình thường!” khiến chủ quán bật cười... Cũng may, đây không phải là người thích đùa dai, và cô ấy để cho 2 người thoải mái lựa đồ trong khi mặt ai nấy vẫn còn đỏ ửng. Và cũng may, quán này chỉ hầu-hết là gấu bông, chứ nếu không, Dan đã bị rơi vào tình trạng sống dở chết dở rồi.

Cầm lấy 1 quyển sổ tay màu cam với những họa tiết đơn giản nhưng đẹp mắt, Dan đoán có thể Mira sẽ ứng ý, dù rằng sổ không phải sở thích của cô, nhưng Mira lại là tín đồ trung thành của màu cam. Đang định mang lại cho Runo xem thì cậu bắt gặp đôi mắt lục bảo đang say sưa ngắm nhìn 1 con thỏ nhồi bông màu xanh lam. Con thỏ ấy nhỏ bằng nắm tay, dùng để treo làm móc chìa khóa. Nó cái cái đầu to cùng đôi tai dài quá khổ, nhưng thân người lại bé tí bằng đối ngón tay, nói chung trông rất đáng yêu. Từ con thỏ ấy, có nét gì đó, tinh nghịch và dễ thương, giống Runo vậy...

Dan giật mình vì suy nghĩ vừa rồi. Cậu lại nghĩ lung tung gì nữa vậy! Mới gặp Runo có hơn 1 tháng mà sao cậu hay để ý và nghĩ về Runo nhiều đến thế. Đã vậy, mỗi khi nhìn hay nghĩ về Runo, Dan lại có 1 cảm giác rất lạ nữa chứ. Bất chợt, đôi lục bảo quay lại, nhận ra cái nhìn(có vẻ đờ đẫn) của Dan, 2 má Runo lại càng ửng thêm, lí nhí:

-Dan, bạn tìm được quà chưa vậy?

Dan gật đầu, cái gật có gì đó như là trong vô thức, bởi đôi mắt vẫn ngây ra. Phải mất 2, 3 giây sau đó, Dan mới như sực tỉnh, ánh nhìn trở lại bình thường, tiến về phái Runo:

-Bọn mình sẽ mua cái này nhé!

Đương nhiên Runo gật đầu, vì cô không biết sở thích của Mira, vấn đề này hoàn toàn quyết định bởi Dan mà thôi. Bất ngờ, Dan hỏi thêm 1 câu:

-Bạn thích con thỏ kia không Runo, hay mình mua làm quà sinh nhật sớm cho bạn luôn nhé?

Runo hơi bối rối, rồi cô lắc đầu:

-Không, phải lâu lắm mới tới sinh nhật mình. Bạn tặng bây giờ không phải sớm, mà là quá sớm đấy_trước cái nhướn mày của Dan, Runo tiếp_ Mình sinh vào mùa hè.

Dan không đáp, bởi bây giờ mới là mua thu, và gần 1 năm trời nữa mới tới sinh nhật người trước mặt cậu. Hai người không nói với nhau câu nào nữa, lẳng lặng nhờ chủ quán gói hộ món quà rồi ra khỏi cửa hàng.

Khi bóng của cậu con trai tóc nâu và cô gái tóc cam khuất hẳn, từ sau 1 cánh cửa của cửa hàng, 1 chàng trai tóc trắng bước ra, đôi mắt đỏ rực như lửa, và cái lưỡi vươn ra liếm mép 1 cách đểu giả:

-Myl-chan, cô có hứng thú với tên nhóc kia sao? Có muốn tôi mang nó về nấu cho cô 1 bữa thịnh soạn không?

Chủ cửa hàng_người mà tên tóc trắng kia đang nói chuyện_ khẽ cong đôi môi đỏ lên, vẽ thành 1 nụ cười. Bàn tay cô vươn tới, khẽ nắm lấy cổ áo của tên đó, kéo lại gần phía mình hơn, nhẹ nhàng:

-Ngốc quá, vẫn chưa nhận ra tên đó là ai sao? Đừng nghĩ giết nhóc đơn giản, chẳng bằng ngươi cứ cùng ta vui chơi với nhóc đó 1 chút đã~

......................................................

Cuối cùng món quà cũng được đưa ra trước mắt Mira kịp lúc, khi mà cô bạn chuẩn bị cắt bánh sinh nhật. Sinh nhật của Mira không tổ chức vào ban đêm mà ngay sau giờ học, trên lớp. Hồi trước, Mira làm sinh nhật khá muộn, và cũng mời nhiều bạn bè, nhưng từ khi lên cấp 3, cô chỉ mời 3 cậu bạn thân thiết của mình, và tổ chức vào ban ngày, thế nhưng, hôm nay có 1 ngoại lệ, đó là có thêm sự xuất hiện của Runo.

Trên bàn học, đã có 2 món quà, 1 con thú bằng sứ, trông kì cục có vẽ hình mấy lá bùa chắc chắn là quà của Baron, còn 1 chiếc khăn choàng cổ bằng voan mỏng màu cam tươi, của Ace chứ không ai vào đây.

Nhận lấy món quà của Runo, Mira rất vui, bỗng, cô nhận ra điều gì đó, nhìn Dan và Runo với con mắt gian xảo:

-Hai bạn mua chung quà đấy hả? Tiến tới mức độ nào rồi vậy?

Bấy giờ Dan và Runo mới giật mình, tại sao đến giờ họ mới nhận ra điều Mira nói cơ chứ =.=. Đang định buông 1 đống câu giải thích lí nhí thì chuông điện thoại của Dan réo ầm, là Billy gọi, nội dung chỉ vỏn vẹn: “Trời tối rồi, thiếu chủ về nhanh đi!”

Trời tối, đồng nghĩa với việc con người thứ 2 trong Dan sẽ thức dậy. Mà gọi là con người thì cũng không đúng, nhưng nói chung, đó không phải cậu bây giờ. Sẽ thực sự không hay chút nào khi xuất hiên trước mặt bạn bè trong bộ dạng đó, và mặc dù không muốn, Dan vẫn phải chào mọi người ra về.

...................................................

Hoàng hôn đã tắt từ lâu, bóng tối bao trùm, ngoài đường đã sáng đèn. Mira thở dài, vẫn trách móc việc Dan bỏ về sớm như vậy. Ace và Baron dường như chẳng quan tâm, chỉ có Runo là bênh vực cho Dan, rằng cậu ấy phải về là chuyện bất đắc dĩ, vì nhà cậu ấy có việc riêng mà thôi. Y rằng, lần này 2 cậu con trai vốn không để ý chuyện gì kia bỗng nhiên quay lại, cùng với Mira gán ghép Dan với Runo, làm cho Runo phải đỏ mặt lên, cũng chẳng rõ là lần thứ bao nhiêu trong ngày nữa. Chẳng mấy chốc đã tới ngã ba rẽ vào quán trọ của Runo, trong khi mọi người còn đang trêu đùa nhau vui vẻ thì bất chợt, tất cả đèn đường phụt tắt, mọi thứ tối om, Runo dễ dàng cảm nhận được luồng khí lạnh toát sặc mùi yêu. Đôi lục bảo mở to trong đêm tối, khỗng rõ từ đâu ra, mà giờ giữa các ngón tay của cô onmyouji đã kẹp đầy bùa ngải.

Một tiếng cười lạnh xương sống. Một mùi tanh tưởi rợn óc. Một màu đen thăm thẳm ma mị. Một cảm giác ứ nghẹn ở cổ họng. Tất cả các giác quan đều bị xâm nhập. Rồi bỗng trong màn đêm rơn ngợp ấy, một ánh sáng lóe lên, rồi vụt tắt, rồi xuất hiện lờ mờ, rồi kết lại như hàng triệu đom đóm, rồi hiện ra hình thù của 1 con quỷ gớm ghiếc. Mira hét lên kinh hãi, bám chặt lấy tay của Ace, và cậu bạn mắt xám ấy, giờ đang sợ đến cứng người, vô hình chung đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho Mira. Baron_người trước nay luôn hứng thú với yêu quái, cũng chẳng bao giờ ngờ tới hình ảnh khủng khiếp kia, hiện cũng đang run như cầy sấy, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ nghĩa. Lúc bấy, chỉ còn Runo là đủ tỉnh táo, giọng nói thiếu nữ cất lên, nhỏ nhưng đầy răn đe:

-Tên yêu quái kia! Mi là ai! Sao lại xuất hiện ở đây?

Tên yêu đó cất lên 1 tràng cười dài không đáp. Từ sau hắn bỗng xuất hiện rất nhiều yêu quái khác, cỡ cả trăm tên, tất cả đều tỏa ra 1 thứ ánh sáng ma trơi lập lòe, số lượng của chúng nhiều tới nỗi cả vùng không gian đen kịt vừa nãy giờ đã được chiếu sáng 1 cách rõ nét. Ba người phía sau Runo đồng loạt xỉu, và bản thân Runo cũng cảm thấy có chút run sợ.

Những là bùa phóng ra, cô onmyouji trẻ nhanh chóng niệm thần chú, kết giới giăng ra tạm thời bảo vệ 4 người. Rất nhanh chóng, Runo lại lấy ra những lá bùa khác để tấn công đám yêu, nhưng, quá muộn, hoặc quá vô ích, khi mà với số lượng đông đảo thế kia, đám yêu đồng loạt xông vào phá vỡ kết giới mong manh mới được tạo thành đầy vội vàng của Runo. Và rồi, cô gái tóc xanh kia cảm thấy đầu óc mình choáng váng, khi mà tên yêu đầu tiên xuất hiện lao tới túm lấy cổ cô mà xiết chặt, và rồi, tiềm thức của cô mờ đi...

......................................................

Tại khuôn viên nhà Kazami, Dan đang ngồi dưới gốc anh đào, tay xoay 1 cánh hướng dương ép khô. Cái này là mẹ đưa cho cậu, nói cậu trả lại cho Runo giúp. “Trả”, Dan không hiểu lắm, chẳng nhẽ cái này lại là của Runo cho mẹ cậu mượn? Mà từ bao giờ cơ chứ? Đôi ruby bỗng phát hiện ra 1 điều thú vị, hoặc chính xác, chỉ là thú vị với cậu : Runo sinh vào mùa hè, là mùa những cánh hướng dương rực rỡ nhất...

Đang nghĩ ngợi mông lung, bỗng cậu nghe thấy tiếng của Ingram báo cáo với cha mình phía trong nhà, rằng đang có 1 bầy yêu rất đông gây rối gần đây, chúng đã bắt giữ 4 người, theo do thám của Billy và Julie, chính là bạn thân của Dan.

Cánh hướng dương rơi xuống đất, đôi ruby mở to. Dan lo lắng đến nghẹt thở, nhưng, người đầu tiên cậu nghĩ đến và dành sự lo lắng, không phải Baron, không phải Mira, không phải Ace, mà chính là Runo...

-Sao? Có cần sợ hãi đến mức đó không?

Cậu quệt giọt mồ hôi vừa xuất hiện trên trán, ngửa mặt lên nhìn phía trên. Vắt vẻo trên cành anh đào già, là 1 cậu thanh niên có đôi mắt đỏ rực, mái tóc dài với 2 màu vàng và đỏ xen kẽ, chiếc áo yukata màu lửa hơi rộng, đang cúi xuống nhìn cậu với nụ cười cao ngạo.

-Nah~ Đừng nói cậu đã thích cô nàng onmyouji đó rồi nhé~~~

-Ngươi...ngươi..._Dan lắp bắp nói không thành lời, không biết vì giận hay ngượng nữa

Một nụ cười thích thú đầy giễu cợt nở ra, cậu thanh niên ngồi trên cành anh đào vươn vai:

-Thực lòng nhìn thấy cô bé đó đã nhiều mà ta vẫn chưa có dịp tiếp xúc. Không rõ cô bé có gì thú vị mà khiến cậu yêu thích vậy~Nhất định hôm nay phải tìm hiểu cho ra nhẽ mới được~ Nào, cậu nghỉ được rồi đấy, nhường chỗ cho ta đi nào, ta-ban-ngày~~~~

Và người mặc yukata đỏ đó nhảy xuống, nhập làm 1 với Dan, và giờ dan, đã biến thành người mặc yukata đỏ đó...

..................................................

Trong căn phòng đang diễn ra cuộc họp của các thành viên trong gia tộc, Dan bỗng đâu xuất hiện, đứng tựa vào cửa ra vào, nhìn mọi người bằng con mắt đỏ rực cháy, nụ cười vẽ trên môi huyễn hoặc:

-Để đám yêu đó lộng hành trong lãnh thổ của ta đâu có được~ Mấy người còn không mau theo ta đi băm chúng ra thành bụi đi?

Thế là những yêu quái dưới trướng nhà Kazami lập tức dạ ran, lục đục đứng dậy chuẩn bị đi theo cậu. Shun và Mas khoanh tay nhìn cậu (bằng nửa con mắt, vẫn thường là như thế). Mas vừa mở miệng định nói 1 câu gì đó, bỗng Shun kéo tay anh cản lại, đôi mắt hổ phách khẽ nhíu, ý không cần thiết. Đó cũng là lúc đôi mắt đỏ rực của Dan quét qua góc phòng, kiểm tra lại đội ngũ của mình, nó dừng lại trước 1 chàng thanh niên có mái tóc đỏ và vàng xen kẽ như cậu, nhưng nó xen kẽ lộn xộn các lọn với nhau, chứ không phải 2 mảng rõ rệt như cậu, hơn nữa, nó ngắn hơn tóc cậu nhiều.

-Drago, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau chuẩn bị theo ta đi dẹp yêu đi.

Đôi mắt xanh lá khẽ se lại:

-Mục đích của thiếu chủ chỉ đơn thuần là dẹp yêu thôi à?

Một tiếng cười lớn;

-Đúng là Drago, hiểu ta rõ thật! Nhưng thế thì có sao, chúng ta vẫn sẽ đánh nhau 1 bữa ra trò đấy, ngươi không đi góp vui không được đâu~~~

Và thế là người con trai có mái tóc vàng đỏ kia rời khỏi chỗ đang đứng hiện tại, bước tới gần vị thiếu chủ quái đản của mình.

..........................................................

Đoàn yêu vừa rời khỏi nhà cũng là lúc 1 bóng đen âm thầm tiến vào mà không 1 ai hay biết. À, không, cái bóng đó đã bị phát hiện, khi mà nó đi qua phòng khách:

-Đi tới Kyoto rồi từ Kyoto về đây chỉ trong chưa đầy 1 ngày, càng ngày ngươi càng nhanh chân đấy, nhưng mà như thế liệu có dư dả thời gian để làm điều ngươi muốn không?

Đôi mắt xám bạc sững lại:

-Nhị phu nhân...biết hết rồi sao...

Có tiếng cười rất khẽ, tựa như nước chảy. Chén trà hoa nhài đặt xuống bàn, câu hỏi đưa ra chậm rãi:

-Cậu ta cũng là lửa, giống Dan đúng không?

Có tiếng đáp trả ậm ừ, không phải không muốn trả lời mà bởi vì ngượng ngùng. Tiếng cười lại tiếp tục cất lên, khiến cho khuôn mặt người đối diện đỏ bừng

-Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?

-Dạ, hơn thiếu chủ 5 tuổi.

Có tiếng thở dài đầy ẩn ý:

-Ta nhớ hình như khi đệ nhị còn nhỏ, ta cũng thường tới thăm người...

Trong bóng tối, khuôn mặt ai đó vẫn cứ ửng hồng...



=======================
Phù, đã xong chap này. Tình hình là đã bị mẹ cấm mở máy, nên không biết có thời gian viết fic không nữa, vẫn biết rằng fic không hay, nhưng để lâu thì nó lại càng tệ hơn nữa =.=

.............................................

Tem là cuốn sổ tặng Mira

Phong bì là cây anh đào Dan ngồi


description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Haha!
Lấy phong bì!*chụp**leo lên cây ngồi chơi*
Chap này thể hiện rõ cặp Dan x Runo ghê...
Rất hợp đôi!^^
Chap nào cũng dài và hay hết à...
Chờ chap mới nha...
P/s: Ai lấy tem đi!

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Âu mai gót =]] Keith đóng vai của anh Ryuuji àh XD Mình là mình thích anh Ryuu lắm nhá XD Hí hí...

Sr đọc chùa tới bây h, haha, tại mấy coup trước hông khoái ai nên chả bk com gì >"< Xem ra Mizuo thân vs Alice và Dar quá nhỉ XD

Giọng văn mượt và nhẹ nhàng, mình thích lắm ah XD Vài chỗ còn sai chính tả nhưng nhìn chung vậy là ổn r, cố lên nhé :D

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
@ Sariyo: cảm ơn em, tình hình là từ chap này trở đi, chị không biết bao giờ mới có thể ra chap tiếp theo (bị mẹ cấm rồi TT^TT)
@Miku: chào bạn, lâu lắm mới gặp^^ cảm ơn vì vẫn nhớ fic của mình nha
@Wind-G: lần thứ 2 bạn "hạ cố" vào fic này
*gật gật* Kieth đóng vai anh Ryuuji đấy (mặc dù như vậy sẽ không đúng quan hệ với Mira và Runo cho lắm=.=)

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Hô, không ai lấy tem àh, vậy cho tui xin nha, đang cần * đem nhúm lò đốt rác *
Mylene mà cũng cười " niềm nở, dễ mến " cơ áh :what: , chuyến này phải đi kiểm tra lại kính thui, chắc lại tăng số òi :chongm:
Dara phải lòng Keith rùi đúng hông :haha: , đi thăm thường xuyên thế cơ mà :cta: Càng lúc càng thấy thú vị, ủng hộ cặp này lắm ý :yay: :xitmau:
Com thế thui, còn lại thì chờ chap mới của tg nhá!

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Có chap mới!
Áà,hai tên kia,âm mưu gì hại hai tềnh yêu của ta thế?*cười very hiền*
Cứ có cảm giác mira với Dan là thanh mai trúc mã. Ây da,không khéo...
Hóng chap nha! Com nhiều nhảm mất^^!

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Có 1 lỗi chính tả ở câu :
Nhất định hôm nay ta phải làm cho ra Nhẽ mới được
Lẽ chứ không phải nhẽ, không đáng kể
Fic hay chị cứ từ từ ra chap

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 20 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply