MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu Empty[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz
Đồng tác giả của cái fic TKAH ngoại truyện kia, viết xong đã lâu, nhưng giờ mình mới quẳng nó lên đây=^=

Bạn xin phép rất đàng hoàng~

Spoiler :


===============================================

[Short-fic] Mảnh Ghép Tình Yêu

+Tên fic: Mảnh Ghép Tình Yêu

+Tác giả: Tú

+Thể loại: Tình cảm, trong quá trình viết tác giả còn OOC nhân vật nên độ sến súa lên đến mức báo động, tốt nhất là nên thủ sẵn cái túi nilon bên cạnh phòng khi không chịu được mấy trò quởn của tác giả.

+Độ tuổi: Ai đọc cũng được, nam nữ lão ấu, miễn là biết chữ.

+Độ dài: 5 tập

+Cặp đôi: Ai ăn ở được với nhau thì thành một cặp

***

Lời nói đầu: Tình yêu giống như trò chơi ghép tranh. Ta sẽ tìm thấy nửa kia của mình, khi và chỉ khi mảnh ghép vừa với lỗ khuyết…

Tập 1:

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình không toàn vẹn: cha bỏ đi khi cậu chưa lọt lòng, mẹ tảo tần sớm hôm nuôi cậu ăn học. "Vừa xây nhà, vừa xây tổ ấm" ròng rã suốt bấy năm mà cả hai không thoát khỏi cảnh túng bấn, cơ hàn. Và rồi, khi chiếc lá mùa thu còn sót lại trên cành vừa lìa khỏi cuống, người đàn bà ấy đã trút hơi thở cuối cùng, để mặc đứa con bơ vơ lạc lõng giữa vòng xoáy cuộc đời.

Xuất thân từ một dòng họ gia giáo có nề nếp, cô sống trong sự yêu thương bao bọc của mẹ cha, sung túc với điều kiện vật chất đầy đủ tiện nghi. Thế nhưng, những rào cản xã hội và điều lệ khắt khe của gia tộc luôn làm cô cảm thấy bức bối muốn thoát ra ngoài, tự do tung bay như cánh chim sổ lồng.

Hai con người khác nhau, hai tính cách khác nhau, hai hoàn cảnh khác nhau, số phận đẩy đưa, gặp nhau, và đôi tim có cùng chung nhịp đập.

Cậu ước ao có được cuộc sống của cô, một cuộc sống sum vầy ấp iu trong vòng tay gia đình, không hoài lo nghĩ về cái ăn cái mặc.

Cô mong muốn sống cuộc đời như cậu, ung dung tự tại, không bị quản thúc, trói buộc.

Nhưng... cậu đâu biết cuộc sống của cô ngột ngạt như thế nào!

Và... cô cũng có hay đời cậu lạc lõng đến ra sao!

Mặt trái của họ, đang dần hé mở...



*

Cô gái tóc cam cắt tém ngồi trong tiệm nước đã lâu. Đá trong ly cam vắt của cô đã tan ra tự lúc nào. Cô cầm cái thìa khuất nhẹ, tạo thành cơn lốc nhỏ tung bọt trắng li ti. Vẩn vơ suy nghĩ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô cảm thấy khó chịu vì phải đợi.

Hôm nay chẳng phải lễ lộc gì, nhưng cô lại hẹn cậu ra đây. Cái hẹn không của người con gái nhớ người yêu, hẹn vì chuyện khác. Cô muốn kiểm chứng tình yêu của cậu.

Một cậu thanh niên hớt hải rời khỏi chỗ làm để đi đến điểm hẹn. Khoác vội chiếc áo nỉ, tóc tai rối bời, không kịp chỉnh trang. Dòng xe cộ vẫn lưu thông dưới nắng trưa oi ả.

Cảm thấy không thể chờ được nữa, cô gái bực bội đứng dậy, xô ghế ra về. Ngay lúc đó, cậu tới, mồ hôi rịn từng giọt nhại nhễ.

Cô cau mày ngồi xuống, cậu cũng kéo ghế ngồi theo, cười bối rối. Đây không phải lần đầu cậu trễ hẹn.

Chị bồi bàn bước ra, đưa cái menu, nhưng cậu xua tay, nói gọn:

-Cho tôi ly trà đá!

Cảm thấy xấu hổ vì hành động quá "bần tiện" của bạn trai, cô nhanh chóng chữa ngượng:

-Lấy ly cà phê đi chị!

Chị tiếp viên gật đầu, trở gót vào trong. Cô thở hắt:

-Anh có cần tiết kiệm đến thế không?

Cậu lại cười. Cô rõ ràng chưa biết hết cậu:

Ngừng một lát, cô cười hỏi:

-Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?

"Ngày gì? Tiền lương vừa lãnh hôm qua, tiền nhà phải ba ngày nữa. Thế giới chẳng thảy sự kiện gì vô ngày này, vậy hôm nay là ngày gì?"- Cậu nhăn trán suy nghĩ. Đến khi biết chắc mình không thể đưa ra câu trả lời, cậu hỏi ngược lai:

-Hôm nay là ngày gì vậy?

Cô quắc mắt, ném cho cậu một ánh nhìn thất vọng, ngoay ngoắt đứng lên chạy bổ ra khỏi quán. Hơi bất ngờ một chút, cậu cũng bật dậy đuổi theo. Nhưng cô đã bước lên taxi bỏ đi trước khi cậu vừa trờ đến.

Bất chợt... mưa rơi. Hòa với không khí nóng bức, một mùi ẩm mốc từ dưới lòng đất đầy bụi xộc lên. Mặt đường như cái chảo nóng, bất ngờ bị thấm nước nên bắn ra tung tóe. Cậu vẫn đứng đấy nhìn theo bóng xe đã khuất dạng.

Cô được nuông chiều từ nhỏ nên bướng bỉnh và ngổ ngáo. Cậu sớm nếm mùi đời nên nhẫn nhục và chịu đựng.



*

Cô giận cậu, lẽ nào quen nhau cả năm, đến ngày kỷ niệm cũng không nhớ.

Cô ngồi bắt chéo chân trên giường, ôm cái gối nghĩ ngợi. Cô nghĩ về buổi hẹn trưa nay, cô nghĩ về cậu.

Tiếng gõ cửa bất thình lình cắt ngang dòng suy tư của cô. Rồi một giọng nói trầm ấm cất lên, dịu dàng:

-Đinh Đương à, mẹ vào được không?

Rồi không đợi con gái trả lời, bà đã mở cửa bước vào. Bằng một nụ cười nhẹ nhàng, bà kéo cô ngồi cạnh mở lời:

-Con gái mẹ năm nay cũng lớn rồi, mẹ muốn con lập gia đình, có được không?

"Lập gia đình, mẹ đùa ư?"

Tưởng con gái đang chăm chú lắng nghe mình nói, bà tiếp tục:

-Bố mẹ đã nhắm cho con rồi, đó là con trai một tập đoàn lớn có bề thế, gia đình họ cũng rất ưng ý con.

-Con, con... không chịu đâu!- Cô giãy nãy

Mẹ cô tròn mắt ngạc nhiên, rồi bà nghiêm mặt:

-Không cần biết con có chịu không, nhưng đây là ý kiến thống nhất của cả gia tộc, con không muốn cũng không được!

"Xổ" xong một tràng, mẹ cô quày quả bước ra, để mặc cô ở lại, úp mặt vào gối mà khóc.



*

Cậu thanh niên thất thểu lê gối về khu nhà trọ. Ho đằng hắng mấy tiếng, cậu cũng tra được chìa khóa vào ổ. Dầm mưa một buổi, đầu cậu sốt hâm hấp. Vừa bước vào cửa, cậu đã ngã lăn ra đất.

Một bà hàng xóm tốt bụng thương tình chàng trai trẻ đi làm về khuya, bê bát cháo nóng sang phòng cậu. Đến nơi, bà giật mình thấy bóng người nằm vật vờ dưới đất, hoảng hồn dựng người đó dậy, chép miệng:

-Khổ thân, đi làm cực quá mà!

Người đàn bà đó chăm cậu cả đêm, cho đến khi hạ sốt và thở đều. Bà cũng thở dài, thương cho chàng trai nghèo vượt khó.



*

Số phận đẩy đưa cuộc đời họ đến bao giờ? Một cô gái đầy nhiệt huyết và tuổi trẻ, ngạo nghễ và ngông cuồng lại bị giam cầm tuổi thanh xuân bên cái gia quy nghiêm khắc. Một chàng trai lạnh lùng và quyết đoán, sống trong cái vỏ ốc chật chội của sự cơ cực, bên cái bóng người mẹ quá cố, ao ước được đổi đời. Nếu tạo hóa đổi vai họ cho nhau, liệu có thay đổi gì không? Cô vào cậu đều có những ước mơ, hòa bão đẹp đẽ, nhưng không dám đương đầu chống lại định mệnh của mình.

Đôi khi, con người ta phải học cách chấp nhận....

***

Cặp đôi này kết thúc không có hậu, vì theo tác giả: Đinh Đương + Hàn Thiên = Oan gia ngõ hẹp, nên thôi, chịu khó FA vậy.

Chap này dở ẹc, mong mọi người không ném đá quá nhiều, hi vọng chap sau có chuyển biến tích cực hơn vậy. Mà chỉ có cặp này kết thúc không có hậu thôi, các cặp sau đều có Happy Ending hết.


description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu EmptyRe: [TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz


Tập 2:

Nhóm máu cho biết được tính cách của con người, dĩ nhiên không ai hoàn toàn giống ai, nhưng ít nhiều cũng có điểm tương đồng.

Cậu nhóm máu O- nhóm máu "cho nhiều nhận ít". Giống như nhóm máu của mình, cậu là người rất rộng rãi, xởi lởi, khoan dung, độ lượng, luôn quan tâm đến người khác. Thế nhưng, đôi khi tính cách này lại làm họ cảm thấy phiền hà.

Cô nhóm máu AB- nhóm máu "cho ít nhận nhiều". Cô sống khép kín, trầm mặc, ít nói. Không phải cô ích kỷ, nhưng thật ra cô cũng có điều khó xử.

Cả hai, đều có một điểm chung. Họ là trẻ mồ côi, lớn lên trong một cô nhi viện nhỏ. Có lẽ do cùng hoan cảnh mà cả hai trở nên thân thiết với nhau. Cô bị thất lạc gia đình, còn cậu, cha mẹ đã ra đi sau một vụ tai nạn.

Đến một ngày, cô tìm lại được mẹ. Kết cục hẳn nhiên là cô sẽ quay về đoàn tụ với người thân. Có lẽ ông trời cũng không quá bât công, để rồi sau đó, một người đàn ông tốt bụng nhận nuôi cậu.

Định mệnh sắp đặt, hai người vẫn còn liên lạc, thậm chí học chung một trường. Giả chăng, hạnh phúc đã mỉm cười với họ...

*

-Nhanh lên đi! Sắp mưa rồi đó!- Cậu thiếu niên đứng trước cửa, gọi với vào trong nhà.

Tiếng giày chạm sàn cọt kẹt, một thiếu nữ tóc tím xuất hiện, mặt mày nhăn nhó:

-Gì cũng phải từ từ chứ!- Cô cằn nhằn. Mới sáng sớm mà hối hả như vậy, ai mà chả bực.

-Nè cầm theo cái ô đi con, Tuyết Nhi!- Một thiếu phụ với khuôn mặt phúc hậu đưa chiếc ô thủy tinh về phía cô con gái, ân cần.

-Cảm ơn mẹ!- Cô cúi đầu chào rồi quay qua cậu bạn bên ngoài- Mình đi thôi!

Vừa bước ra cổng, vài giọt nước đã lắc rắc rơi.

Cô và cậu bung dù, lững thững bước đi trên con đường vắng. Làn mưa bụi trắng xóa che mất tầm nhìn người đi đường, may mà nó không quá to đến nỗi cản bước họ.

Cách cổng trường một đoạn, tiếng trống giòn giã đột ngột vang lên. Những học sinh còn chưa vào cổng lật đật ba chân bốn cẳng chạy nhanh để qua ải, nếu không muốn "hẹn gặp ở phòng giám thị uống nước". Và dĩ nhiên, cậu cũng vắt chân lên cổ chạy trối chết trước khi cánh cổng khép lại. Nhưng...

"Cạch". Chiếc ô thủy tinh lăn lóc dưới lòng đường, bên cạnh là cô, đôi mắt nhắm nghiền, tóc bết vào da, ướt nhẹp. Nhiều người hiếu kỳ bao quanh lại, chỉ trỏ bàn tán, nhưng tuyệt nhiên không ai đưa cô đi cấp cứu.

Có lẽ cảm thấy thiếu gì đó, vừa đặt chân qua cổng trường, cậu đã quay đầu lai ngoái nhìn. Và, cô nằm sóng soài, ở đó, cách cậu bằng một khung sắt vô tri. Cậu lao ra khỏi cổng, bất chấp tiếng gọi í ới của ông bảo vệ:

-Này, giờ học bắt đầu rồi đó. Trốn học à?

Nhưng cậu bỏ ngoài tai lời đe dọa đó, quẳng cái ô xuống, lay lay cô gái:

-Tuyết Nhi, tỉnh lại đi.

Cô không nghe. Cô không mở mắt, không trả lời.

*

Cậu học trò quần áo ướt sũng đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Hai tay cậu đan vào nhau, đôi mắt dán vào căn phòng đối diện. Hành lang nườm nượp người qua lại, nhưng có ai bận tâm tới cậu. Cho tới khi...

-Tuyết Nhi đâu con?- Vẫn giọng nói trầm ấm dịu dàng. Khuôn mặt người đàn bà phúc hậu nhuốm vẻ lo lắng.

-Trong phòng, bác sĩ đang cấp cứu cho bạn ấy.

Vừa dứt lời, cửa phòng xịt mở. Tà áo blouse trắng của ông bác sĩ già phấp phới bên ngoài tạng người gầy gò. Mặt ông đăm chiêu, tư lự.

-Ai là người nhà của bệnh nhân?

-Tôi- Người mẹ khắc khổ trả lời.

-Tôi cần trao đổi với bà!- Ông mở lời, nặng nề.

*

Thiếu phụ ngồi lặng như tờ bên giường bệnh con gái, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ. Niềm vui đoàn tụ chưa dứt, bất hạnh lại ập xuống đầu con gái bà. Giá mà bà có thể chịu thay cho nó.

"Cô bé bị bệnh máu trắng, một dạng ung thư. Bà nên chuẩn bị tâm lý, bệnh này không dễ chữa đâu"

Lời ông bác sĩ cứ văng vẳng bên tai. Ung thư máu? Sao lại là con gái bà?

-Con vào được không?- Cậu bạn thân của cô gõ cửa.

Bà lấy tay quệt dòng nước lăn trên má, cố lại giọng tự nhiên:

-Con vào đi!

Cậu nhóc bước vào, trên tay là một chậu hoa bất tử.

-Bạn ấy chưa tỉnh sao?- Cậu lo lắng

Đáp lại cậu là một cái lắc đầu. Cậu đặt chậu hoa trên bàn, cất giọng:

-Đây là hoa bất tử. Nó có thể sống mà không cần nước, tuyệt quá phải không cô?

-Phải!- Bà cười buồn- Chỉ có con người không có máu mới không sống được thôi!

Có tiếng trở mình. Cô gái đã tỉnh sau một giấc ngủ li bì. Dụi mắt, cô hỏi:

-Mẹ, Mạc Tương... Đây là đâu?

-Đây là bệnh viện, con tỉnh rồi sao?- Giọng người mẹ ứ nghẹn.

-Con bị bệnh gì vậy? Sao con lại ngất giữa đường thế này?

-Con... Tuyết Nhi à, mẹ nghĩ con cần biết sự thật, nhưng con cần phải giữ được bình tĩnh. Xúc động là điều cần tránh cho tình trạng sức khỏe con lúc này. Dù có thế nào, mẹ sẽ luôn ở bên con.

-Mẹ...

-Con đang mang một căn bệnh nan y, nhưng không phải không có thuốc chữa...

-Nan y? Con... bị bệnh gì thế ạ?

-...Máu trắng..

*

Cô gái lặng lẽ nhìn khung cảnh qua khung cửa sổ. Nhớ lại hôm qua, cô đã vật vã đến thế nào. Bây giờ, cô vẫn bàng hoàng không tin được sự thật. Sao tai ương này lại giáng xuống đầu cô. Cô có tội gì cơ chứ?

-Tuyết Nhi…

-Cậu ra đi!!!- Cô quát, mặc dù không nhìn thấy người đó là ai, nhưng cô biết là cậu.

-Tuyết Nhi, đừng vậy mà!- Cậu nghẹn lời.

Cô ôm mặt, nức nở:

-Tại sao lại là mình cơ chứ? Mình đã làm gì sai sao?

-Cậu không có lỗi, người có lỗi là mình, mình không quan tâm, chăm sóc tốt cho cậu. Mình đáng chết!- Cậu vừa nói, vừa ngả đầu cô vào vai mình.

Người mẹ bên ngoài tựa cửa, mím chặt môi để không bật ra tiếng khóc.

*

-Thực ra… vẫn có cách chữa cho bệnh này!- Ông bác sĩ chăm chú nhìn người nhà bệnh nhân.

-Bác sĩ, xin cứ nói.

-Nếu tìm được người có tủy phù hợp và tiến hành cấy ghép vào người thì còn có cơ may sống được.

-Vậy bác sĩ, xin hãy giúp con gái tôi đi, tôi chỉ có mình nó là người thân duy nhất thôi.

-Nhưng mà… tỷ lệ hai người có tủy tương đương nhau rất nhỏ, bà cũng đừng nên hi vọng nhiều.

-Chỉ cần có một phần trăm hi vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ.

-Con muốn được xét nghiệm, có được không?- Chiếc cửa mở sập, kèm theo giọng cúa cậu phá vỡ cuộc đối thoại giữa hai người

-Mạc Tương…

*

Phòng phẫu thuật sáng ánh đèn. Bên ngoài, người mẹ không ngừng chắp tay cầu nguyện cho ca mổ thành công. Chỉ sau mấy tuần chăm con, lo lắng, bà như già đi cả chục tuổi.

Bà nhớ như in khoảnh khắc cầm tờ giấy xét nghiệm, hai chữ “Phù Hợp” đập vào mắt bà cùng với niềm hân hoan cứu được đứa con tội nghiệp. “Người ấy” là ân nhân của bà.

*

-Đố cậu đuổi được tớ đấy!- Cô gái tóc tím cười hớn hở, vẫy bó cờ lau về phía cậu trai đằng sau đang đuổi theo cô, mệt muốn đứt hơi.

-Đợi… đợi mình với…

Cô gái đứng lại, nhoẻn miệng cười. Cậu trai thở hồng hộc, nhưng mặt cũng tươi không kém.

-Từ bao giờ… cậu trờ nên cởi mở như vậy?

-Không biết nữa…- Cô lại cười, bí ẩn

Vì… dòng máu của cậu đang chảy trong cô. Nhóm máu O “chỉ cho không nhận”…

***

description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu EmptyRe: [TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz


Tập 1 troll Hàn Thiên đã đời, tập này troll vừa Linh Nhi vừa Đậu Đậu. Trong phim, Đậu Đậu lớn hơn Linh Nhi, nhưng vì chiều cao... khiêm tốn của Đậu Đậu nên trong tập này, Đậu Đậu chịu khó kêu Linh Nhi bằng chị vậy =.='

***

Tập 3:

Ngày... tháng... năm...

Gửi "chị" yêu quý!

Một năm rồi! Đã một năm rồi phải không chị? Ắt là chị chưa quên mùa thu năm ngoái chứ? Mùa thu mà hai chúng ta gặp nhau lần đầu ấy! Hôm đó, giữa biển người đông như trẩy hội tham dự lễ hoa đăng, chị lóng nga lóng ngóng như thế nào mà lại đâm sầm vào em- một cậu nhóc nhỏ hơn chị hai tuổi, nhưng bản lĩnh và "độ ranh" thì chẳng kém gì chị.


Chị thích mùa thu, thích tiết trời mát mẻ mà nó mang lại, thích những ngày hội nhộn nhịp, thích luôn cả cảm giác lướt phố một mình giữa bầu không khí rộn ràng ấy! Không hiểu sao một thằng nhóc ham chơi như em, chả bao giờ biết hưởng thụ cái đẹp tự nhiên là gì, bỗng dưng yêu lây mùa thu trong trẻo từ một cô gái lạ huơ lạ hoắc mới gặp.

Khác với hầu hết các cô gái em biết, chị không se sua, cầu kỳ. Chị trong mắt em giản dị, dịu dàng, nhưng cũng rất tinh tế và cá tính.

Còn nhớ lần đi chơi ngoại thành, chị xắn ống quần lội ruộng, thích thú nhảy nhót, mặc cho mùi tanh và vệt bẩn do bùn bắn lên, làm lấm lem tất cả. Chị như hòa mình vào chốn đồng không mông quạnh mà đối với em, hình ảnh đó khó có gì sánh bằng.

Em thích ăn bánh quy, còn chị, lại thích làm bánh quy. Nhưng em nói thật nhá, bánh quy chị làm chả ngon chút nào. Nhưng em thích nhìn chị nhào bột, đổ khuôn rồi ngồi vẩn vơ ngắm những chiếc bánh căng phồng lên dưới sức nóng của lò nướng. Cái mà em thích nhất là đôi mắt tít lại khi cười, hai gò má đỏ lựng lên vì phấn khởi lúc sản phẩm tạo thành, dù nó đã bị cháy sém đôi chỗ và vị đắng gần như lấn át hoàn toàn vị ngọt.

Vừa mới đây thôi, em cùng chị vào tiệm uống nước. Bà chủ quán đon đả cầm cái menu về phía bàn của mình, niềm nở hỏi một câu rất... "vô tình": "Hai chị em dùng gì?" Chị cười xuề xòa đáp lại, em cũng cười- cười như mếu.

Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất mà em nhờ chị. Chị có thể thực hiện giúp em được không? Coi như em năn nỉ chị đấy!

Em không muốn "bị" chị gọi là "em" nữa! Từ giờ trở đi, gọi em là "anh", chị nhé!!

Đ.Đ


Cô gái ngồi trên ghế bành cạnh lò sưởi, nhâm nhi tách trà nóng thoang thoảng mùi gừng. Tay cô mân mê tờ giấy gấp tư, mở ra, đọc, rồi khúc khích cười. Cô nhón một cái bánh quy đặt trong cái khay để trên bàn, cắn nhẹ một miếng, rồi khẽ nhăn mặt vì vị đắng tê tê nơi đầu lưỡi.



Ngày... tháng... năm...

Nhóc ạ!

Làm sao chị quên được lần đầu hai đứa gặp nhau chứ. Lúc đó, nhóc cầm một cây kem to sụ, tông vào người chị, làm dây sữa lên áo chị. Bộ mặt nhóc tức cười lắm, gần như tái mét, rối rít xin lỗi, nhưng chị chỉ cười bảo không sao. Thấy chị rộng lượng ghê chưa? Biết ơn đi, nhóc!

Nhóc nói đúng. Chị thích mùa thu, thích tất cả nhưng gì thuộc về nó. Hơn tất cả, mùa thu đã mang đến cho chị một người mà có lẽ suốt đời này chị không thể quên được.

Chị là một con người bình thường, lẽ hiển nhiên cũng thích những điều bình thường. Trong mắt người khác, việc nhảy bùn lội ruộng có lẽ là rất tầm thường, nếu không muốn nói là quái dị. Nhưng đối với nhóc, điều đó đẹp đến thế sao?


Hôm nay chị mới ăn thử bánh mình làm. Quả là nó dở thật. Nhưng cũng tại nhóc hết đó, sao mỗi lần chị đưa bánh cho nhóc ăn, nhóc đều khen lấy khen để. Hừ, tâng bốc người ta lên tới tận mây xanh, giờ lại phũ phàng đạp chị xuống đất, tội nhóc nặng lắm đó nghe. Đợi đó, rồi chị sẽ xử!!

Nhóc đâu biết rằng, khi bà chủ quán nói câu đó, chị cũng buồn lắm chứ. Trở ngại về tuổi tác và ngoại hình khiến chị luôn mặc cảm khi đứng gần nhóc. Nhóc có biết chị cười mà lòng buồn thế nào không? Vì chị đã mặc định rằng, hai chúng ta không thể nào tiến xa hơn ranh giới tỷ-đệ. Chị sợ một ngày, nhóc sẽ trở thành em chị...

Nhóc to gan lắm nha, dám bắt chị thực hiện một yêu câu quái gở như vậy. Nhưng thôi, nể tình quen biết bao lâu nay, chị tha cho nhóc đó!


Chị không muốn ra đường, người ta mình như hai chị em nữa. Chị muốn nâng cấp mối quan hệ này theo một cái nhìn khác.

Nhóc ơi, vì chị cũng yêu nhóc lắm!!^^

L.N


Tái bút: Chị đã có sở thích mới rồi. Chị sẽ không vu vơ dạo phố một mình giữa trời thu êm ả nữa. Thời tiết thế này mà tay trong tay cùng ai đó mới gọi là thích, nhỉ?

Và ai đó... chính là... anh đó!




Lễ hội hoa đăng lại đến. Khắp mọi nơi nườm nượp kéo nhau về, thắp nến, thả đèn hình hoa sen xuống hồ. Một cô gái tóc ngắn, thắt nơ đỏ, ngồi bên cạnh một cậu nhóc nhỏ hơn, hai mà phúng phính với lúm đồng tiền lấp ló. Cả hai cùng chắp tay, nhắm mắt, cầu nguyện rồi khẽ đẩy cho ngọn đèn bồng bềnh theo sóng nước trôi xa. Cô gái tóc ngắn quay lại, hỏi:

-Đậu Đậu à, nhóc ước gì vậy?

-Đã bảo là không gọi bằng nhóc nữa mà! Linh Nhi lại quên nữa rồi!-Cậu nhóc chun mũi, ra vẻ hờn dỗi. Linh Nhi- tên của cô gái mà cậu gọi, cười giả lả:

-Quên, tại chưa quen, mà... anh ước gì vậy?

-Bí mật! Nếu nói ra, điều ước sẽ không thành sự thật.

Lần này, tới lượt cô giận dỗi:

-Thấy ghét!

Đậu Đậu cười cầu hòa:

-Thôi mà, nhưng có lẽ... hai ta ước giống nhau đấy!

Cơ mặt cô gái giãn ra, hé một nụ cười ngọt.

Trên trời có sao lấp lánh, mặt hồ có nến sáng trưng. Mong ước cho tình yêu đôi lứa bền chặt, gửi theo ánh nến trôi xa...

***

description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu EmptyRe: [TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz


Bình thường viết đã điên điên, hôm nay lại bị bệnh nữa nên độ tửng lại không thể nào đo được. Tập này dài, chia làm 2 part vậy.

***

Tập 4: (part 1)

Trường trung học Takiahu là một ngôi trường đặc biệt. Không phải là nơi hội tụ của những người quý tộc hay thần đồng bẩm sinh, chỉ là trường được chia làm hai phân khu riêng biệt. Một dành cho những học sinh bình thường với học lực bình thường, còn một dành cho những người khiếm khuyết, nhưng tâm hồn thì chẳng khuyết tẹo nào.

Và cũng vì có sự phân chia đó, mà các "thành phần lành lặn" trong trường lại đâm ra ghét học sinh khuyết tật ra mặt. Không dừng lại ở đó, những thành phần bất hảo này còn dằn mặt họ bởi các trò bạo lực ngầm mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu được mức độ tàn bạo của nó.



Chuông vào tiết đã vãn từ lâu, nhưng bên một góc sân trường vẫn còn người lai vãng. Đó là một tên tóc nâu to con bệ vệ, mắt cứ láo liên dáo dác nhìn xung quanh như đang làm việc gì mờ ám lắm. Hắn ta có vẻ sốt ruột, như đang đợi ai đó rất lâu vì thi thoảng hắn lại chặc lưỡi buông một câu rủa chẳng mấy tốt đẹp.

Có tiếng chân người sột soạt, rồi ba cái bóng xuất hiện sau bờ tường. Hai tên nhỏ con hơn, đang kẹp một cô gái ở giữa. Cô ấy giãy người chống cự, nhưng yếu ớt. Bon chúng ném cô xuống đất, dưới chân kẻ tóc nâu:

-Kiên Cường đại ca, bọn em mang nó tới rồi đây này!

Kẻ tên Kiên Cường khẽ gật đầu, ra hiệu cho chúng lui ra. Rồi hắn tiến lên trước mặt cô, tay túm mớ tóc vàng óng mượt dốc ngược lên, giọng cợt nhả:

-Con nhóc kia, chắc mày chưa quên tao đâu nhỉ?

Cô gái không khóc lóc, không năn nỉ hay van nài. Trong trường hợp nguy cấp thế này, chắc cả tá cô nàng đã khóc thét lên rồi. Nhưng cô không thể nào mở miệng được, vì cô là người câm.

Trước thái độ gan lì của cô, hắn ta tức giận, thét lớn:

-Mấy hôm trước, mày đâm sầm vào tao mà không một lời xin lỗi, bây giờ lại trơ lì ra thế à?

Vẫn im lặng... Dẫu có xin lỗi, chỉ là những tiếng ư ử nơi cổ họng.

Có vẻ như bị trêu ngươi quá lâu, hắn ta hất cô ra đất, khuôn mặt đỏ phừng phừng. Thấy thế, hai tên đàn em mới lên tiếng:

-Đừng nổi nóng như vậy đại ca, dù sao nó cũng chỉ là một con câm thôi mà.

Lửa giận trong người hắn như đã vơi bớt, nét mặt giãn ra. Hắn nhếch miệng cười nham hiểm:

-Bổn thiếu gia ta vốn là một người rất độ lượng, chuyện này lẽ ra sẽ giải quyết rất êm xuôi, nhưng vì ngươi lại cố chấp, ta phải cho ngươi một bài học vậy!

Hắn đưa mắt về phía hai kẻ kia, lên giọng:

-Hai đứa bay tự giải quyết đi!

Bọn chũng ngoan ngoãn gật đầu vâng lời, rồi xắn tay áo, chầm chậm tiến về cô gái tội nghiệp. Thoáng có một chút sợ hãi lướt qua gương mặt thanh tú của cô, nhưng cô vội giấu nó lại, giữ nguyên nét mặt lạnh lùng bất cần. Tim cô như đánh trống trong lồng ngực, chỉ chực nhảy ra ngoài.

-Dừng tay lại ngay!!- Một giọng nói thình lình vang lên, rền như tiếng sấm.

Cả ba kẻ kia lập tức quay đầu lại, ngơ ngác nhìn người vừa phá đám mình. Đó là một anh chàng với vóc người cường tráng như tên Kiên Cường kia, thậm chí có phần nhỉnh hơn. Đôi lông mày đậm quắc lên như muốn ăn tươi nuốt sống mấy tên côn đồ.

-Mày là ai, khôn hồn thì đừng xen vào chuyện của bọn tao!

Người lạ mặt nhếch miệng cười:

-Bản tính của ta lại rất thích xen vào chuyện của người khác, nhất là chuyện như thế này, ta càng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Tức giận vì tự nhiên có một kẻ từ trên trời rơi xuống lại ngang nhiên thọc gậy bánh xe vào việc của mình, chẳng nói chẳng rằng, hắn hất đầu cho hai tên kia đổi mục tiêu tấn công.

Lưỡng lự đôi phút, hai kẻ đó cũng êm phận bước lên. Với bọn "cáo mượn oai hùm" chỉ biết giễu võ giương oai" trước mặt thiếu nữ trong tay không một tấc sắt này, anh chàng nghĩa hiệp kia không mất quá nhiều thời gian để hạ gục. Tên cầm đầu nghệch mặt nhìn theo bóng đàn em đang mờ dần sau lớp bụi mờ.

"Bây giờ mà xông lên giáp chiến, không khéo bị dần nát như tương, mà bỏ chạy thì ê mặt quá. Thôi thì ta cứ áp dụng "định luật bảo toàn tính mạng", chạy tháo thân cái đã".- Hắn nghĩ.

-Ta sẽ tính sổ với ngươi sau!- Hắn nói cứng, cố đóng một vẻ mặt bình tĩnh chưa từng thấy.

Người lạ mặt lại nhếch môi. Anh tới gần cô gái, chìa tay kéo cô. Ngần ngừ một lúc, cô cũng đưa tay ra, nắm lấy.

-Tôi tên là Đại Bôn, sao cô lại dây dưa với tụi nó làm gì?

Cô gái lắc đầu, một giọt nước mắt ứa ra. Vị anh hùng khi này chợt trở nên lúng túng, lắp bắp:

-Tôi... xin lỗi. Cô... tên gì, lớp nào, để tôi đưa cô về!

Cô nắm mở lòng bàn tay của anh, ngón tay di di, viết nên tên mình.

-Sa... Lệ?- Anh hỏi, và cô gật đầu.

Lúc này, anh mới nhận ra, cô ấy không thể nói được, cô ấy bị câm, và học ở khu dành cho học sinh tật nguyền. Tự nhiên anh thấy áy náy quá.

***

Cô gái lắc đầu, một giọt nước mắt ứa ra
=> mới gặp đã giới thiệu tên mình là Sa Lệ rồi =]]

description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu EmptyRe: [TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz


Tiếp thu ý kiến từ part 1, part 2 ra đời nối gót các chap trước, trở thành một tác phẩm siêu-sến-sẩm và là thảm họa của văn tả cảnh... oánh lộn TT.TT.

***

Tập 4: (part 2)

-Cậu bé đã không qua khỏi, còn cô bé nhỏ hơn thì không sao. Xin lỗi, chúng tôi đã có gắng hết sức!- Giọng ông bác sĩ chùng xuống, nặng trịch như ném một hòn đá tảng vào lồng ngực của người mẹ đáng thương đứng trước mặt. Bà đã mất đi đứa con trai, còn cô con gái sẽ rất khó khăn để vượt qua nỗi đau này.

*

Trên đường đi học về...

Đứa con gái đi trước, đứa con trai theo sau. Đứa con gái lắc lư mái tóc vàng, miệng ngân nga hát một giai điệu nào đó. Đứa con trai vừa đi vừa đá những hòn cuội nằm lăn lóc dưới chân, suy nghĩ gì đó, lung lắm.

Chợt có tiếng khóc ré lên, và nó nhận ra ngay đó là em mình. Nó sải bước nhanh hơn, hấp tấp chạy đến xem có chuyện gì đang xảy ra.

Đứa con gái nằm dưới đất, lấm lem, bên cạnh là mấy tên nữa nom rất hung dữ, táo tợn. Chúng trừng mắt nhìn cô bé, khinh bỉ:

-Con nhóc kia, mắt mũi mày để đâu vậy?

Đứa con gái vẫn khóc, thằng anh vội vàng sà xuống, ôm em vào lòng, ríu rít xin lỗi:

-Em tôi còn nhỏ dại, mấy anh tha cho!

-Hừ, tha à!- Bọn chúng gằn giọng, lao vào đánh hai anh em. Thằng anh ghì chặt em mình, cúi rạp người xuống đất, mong cho tấm lưng nhỏ bé có thể đỡ đòn giùm em. Nó cắn chặt môi đến bật máu, những kẻ vô lương tâm kia vẫn chẳng đoái hoài, thẳng tay giáng những đòn đau như búa bổ lên thân hình gầy gò. Đứa bé gái hoảng sợ, khóc to hơn, hi vọng ai đó nghe thấy tiếng khóc của mình mà kịp tới cứu, vì lúc này nó không thể thốt ra lời nào nên hồn. Nó co người trong cái lỗ hổng tạo bởi khoảng trống giữa mặt đất và cái lưng đang oằn vì đau đớn, nức nở nhìn anh nó lãnh chịu hậu quả từ việc làm cỏn con mà nó gây ra. Nó sợ quá!

Đánh đấm chán chê, bọn chúng hừ mũi, nhổ một bãi nước bọt rồi kéo nhau bỏ đi. Thằng anh đổ oặt xuống nền đường như một thân cây bị đốn, nằm đè lên đứa em. Con em nín thở chờ cho đến khi không còn tiếng động nào nữa mới lập cập bò ra, lay lay anh mình, mếu máo:

-Anh ơi, tỉnh lại đi!

Anh nó mở mắt nhìn nó, cố nặn một nụ cười để nó an tâm, nói đứt quãng, hơi thở thoi thóp:

-Đừng... lo! Anh... sẽ bảo vệ... em mà. Bây giờ anh... mệt quá! Cho anh... ngủ chút... nhé!

-Vầng!- Con em nín khóc, lấy tay quệt nước mắt, nhìn anh nó từ từ thiếp đi.

Ai biết được, đó là những lời cuối cùng mà anh nó để lại.

*

-Cô bé bị câm, do sốc tâm lý, không có cách nào chữa đâu!- Ông bác sĩ già đẩy gọng kính ngay ngắn trên sống mũi, rồi đút tay vào túi áo.

-Không thể phẫu thuật, hay sử dụng thuốc sao bác sĩ?- Người mẹ khẩn thiết.

-Tôi đã nói rồi!- Ông bác sĩ lắc đầu, như muốn tăng thêm phần thuyết phục cho câu nói của mình- Thanh quản của cô bé không hề bị tổn thương, đó là do cô bé không muốn giao tiếp thôi. Có lẽ vì quá sốc trước cái chết đột ngột của anh trai nên cô bá mới như vậy. Nếu vượt qua, cô bé sẽ nói được.

Suốt mười năm qua, không ngày nào bà mẹ ấy ngừng nuôi hi vọng. Nhưng cô gái vẫn lầm lì, không cười, không khóc, sống như một cái bóng bên cạnh linh hồn người anh đã khuất.

Giọt nước mắt sau ngần ấy năm đã rơi. Đã có một người ngoài anh mình đứng ra bảo vệ cô. Cảm giác ấm áp cùng nỗi đau năm xưa lại một lần sống dậy.

Cá... có nước mắt không?

*

Vài ngày êm ả nữa lại trôi qua.

Một bàn tay đặt lên vai cô gái. Cô giật mình quay lại, và đó là anh.

-Đi theo tôi nhé!- Anh nắm tay cô kéo đi, không chờ một cái gật đầu thay cho lời đồng ý.

Hơi bực mình vì sự tự tiện của anh, nhưng cô vẫn vui vẻ đi theo. Anh nhiệt tình, vui tính, ồn ào, bỗ bã. Từ ngày quen biết anh, cô thấy cuộc sống mình như được khuấy động lên đôi chút.

Anh dẫn cô đến bờ hồ. Nước hồ đùng đục, vẩn rêu xanh, nhưng lại toát lên một sức sống diệu kỳ. Cô giương mắt nhìn anh khó hiểu. Anh cười trần tình, xòe bàn tay đưa cô một mẩu bánh mì.

-Rải xuống đi!- Anh giục.

Cô làm theo. Từng mảnh vụn chạm xuống mặt nước, tạo thành những vòng tròn đồng tâm trôi lơ lửng. Một... Hai... Mười... Hàng trăm đốm đen đỏ từ từ nhô lên, những cái miệng bé tí ti thi nhau đớp vụn bánh bị ngâm nước rã ra. Cô thích thú rắc hết số bánh còn lại. Đàn cá ăn hết, lượn mấy vòng rồi lặn mất dưới đáy hồ.

-Cá... có nước mắt không?- Đột nhiên anh hỏi.

Cô ngạc nhiên, cười tủm tỉm rồi lắc đầu. Làm sao có chuyện đó được chứ?

*

-Tụi nó sắp tới rồi đó!-Thằng tóc nâu báo động, theo sau hắn còn bốn đứa nữa. Hai trong số chúng thì đã từng áp tải cô gái, hai đứa còn lại thì hình như mới nhập bọn.

Trời đã xẩm tối, con đường đã dần thưa thớt người. Đèn đường đã lên, hắt hai cái bóng xám xịt đổ dài lên bờ tường.

Hai cái bóng chợt đứng khựng lại, thêm năm cái bóng nữa bao vây lấy họ. Cô gái nép sau lưng chàng trai, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống. Cảnh tượng này vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa. Thảm kịch mười năm trước, lẽ nào lại tái diễn.

-Lâu rồi mới gặp lại cố nhân, nhỉ?- Tên tóc nâu cười cười, gõ cây gậy bóng chày xuống nền đất.

-Kéo người tới đông dữ?- Anh chàng nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng. Anh đã quá chủ quan chăng?

Cô gái bấu chặt cánh tay anh trong vô thức, nỗi sợ năm nào lại xâm chiếm cơ thể. Anh nhăn mặt vì bất ngờ, đoán rằng cô đang sợ

Đúng! Cô sợ! Nhưng không phải cho cô mà là cho anh!.

-Còn chần chờ gì nữa? Xông lên đi tụi bây!- Tên tóc nâu thét lớn. Cả bọn vung gậy tiến lên. Nhanh như cắt, anh đẩy cô ra xa để không dính dáng gì tới cuộc ẩu đả này. Năm người vây đánh một người, tình thế hết sức bi đát.

Tên thứ nhất có mái tóc xám nhằm thẳng bả vai mà đánh, anh lanh lẹ né sang bên, làm hắn mất đà ngã nhào. Thằng thứ hai lao vào, anh liền xoay người tung cước đá văng nó ra xa. Những tên còn lại ngần ngừ một lúc, nhưng rồi cũng đảo mắt ra hiệu cho nhau tiếp tục giáp chiến.

Như loài hổ vờn nhau giành lãnh địa cho mình, hai bên hỗn chiến quyết liệt. Tiếng gậy gộc khua khoắng, tiếng nện thịt bình bịch, tất cả những âm thanh đó như càng khoét sâu vào tâm trí một người.

"Thịch". Một thân hình to lớn đổ xuống. Tên tóc nâu kia đã lẻn ra phía sau tự lúc nào và giáng một đòn ngầm ngay sau gáy. Cú đánh không hiểm, nhưng đủ để nạn nhân lảo đảo rồi ngã quỵ. Cùng lúc ấy, một tiếng thét kinh hoàng vang lên, khiến cho cả bọn côn đồ giật mình quay lại.

Tiếng thét được chôn chặt trong cổ họng suốt bao nhiêu năm, tiếng thét bị kìm nén dưới đáy lòng sau cái ngày bi kịch xảy ra chứa đựng biết bao đau thương, uất ức và căm phẫn. Cô đã cố ép mình nuốt thứ âm thanh không hài hòa vào sâu bên trong cơ thể, chịu đựng cảm giác như nuốt phải một làn khói lảng vản sắc nhọn và tua tủa gai. Giờ đây, tiếng thét được giải phóng cũng là lúc cô bước ra khỏi vỏ ốc tự cô lập mình.

Khi không gian yên tĩnh được quay về cũng là lúc tiếng thét ấy trôi tuột vào hư không. Bọn người kia đã kịp vác gậy bỏ đi trước khi có người kéo đến. Cô gái sụt sùi chạy đến bên anh chàng nằm bẹp dưới đất, không giấu nổi hoảng sợ.

-Đại Bôn, tỉnh lại đi!

Chẳng có tiếng đáp trả, sự căng thẳng mỗi lúc một tăng trong cô.

Anh chàng mở mắt, gượng gạo ngồi dậy. Trời đã tối cộng thêm cảm giác xây xẩm sau cú đánh bất ngờ lúc nãy làm cho anh không thấy rõ mọi vật. Ánh đèn vàng vọt chỉ đủ cho anh nhận biết gương mặt cô gái loang loáng nước.

Phải nói là anh rất khỏe sau khi bị ăn đòn nhừ tử như vậy. Dù hơi choáng váng, nhưng anh cũng còn đủ sức đứng dậy. Cô gái bên cạnh đỡ anh, khập khiễng bước.

-Em nói được rồi sao?

-Dạ!

-Tại sao hay vậy?

-Em cũng không biết nữa. Nhưng chắc là nhờ... anh đấy!- Cô bẽn lẽn.

Anh cười, khuôn mặt tím bầm rạng rỡ.

-Vậy cảm ơn anh đi!

-Bằng cách nào?

-Cuối tuần này đi chơi nhé?- Anh hấp háy mắt.

-Hồ cá nữa hả?

-Ừ, vì anh thích nơi đó.

-Dạ

*

-Cá... có nước mắt không anh?

-Sao em hỏi vậy?

-Anh đã hỏi em một lần, và em đã trả lời là không. Em muốn biết anh nghĩ thế nào!

-Có chứ. Mỗi khi buồn, cá vẫn khóc. Như thế, nước mắt của cá sẽ được nước hồ hòa tan, nỗi buồn của cá sẽ theo đó mà bay đi...

***

description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu EmptyRe: [TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz
Không biết nói sao với cái tập này. Về nội dung, tác giả thấy nó... lãng mạn. Mà vì nó quá lãng mạn nên nếu có lỡ troll quá đà, mong bà con đừng giận.

Ý tưởng là do một người bạn cung cấp, nghe đâu là trong một bài hát nào đó. Hôm nay viết thử theo xì-tai mới, kể theo ngôi thứ nhất và đổi vai liên tục, bắt đầu là Lam Thố nha. ^^

***

Tập 5:
Bắt đầu bằng hai chữ tình cờ, kết thúc bằng một từ định mệnh.

Chỉ ba mươi phút, nhưng đủ làm thay đổi cuộc đời.

*

Tôi trở mình nằm lăn lộn trong tấm chăn sau một giấc ngủ dài. Ánh nắng lấp lóa của mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, phản chiếu lớp sương bám trên ô cửa kính tạo thành những vệt dài mờ mờ không rõ nét. Rồi một tiếng reo inh ỏi phát ra từ cái đồng hồ đáng ghét phá hỏng không gian yên tĩnh của buổi sớm mai. Tôi cáu kỉnh tung chăn ngồi bật dậy, tay quờ quạng định vị nguồn gốc của âm thanh phá bĩnh kia trong khi mi mắt chớp liên tục để cân bằng độ sáng.

Một ngày mới của tôi bắt đầu!

Mùi bánh nướng thơm phảng phất cộng thêm tiếng va chạm của các đồ vật bằng sứ vọng từ bếp, tôi đoán chắc mẹ đang làm bữa sáng. Thắt lại cái nơ ngay ngắn trên cổ, tôi nhanh chóng băng xuống cầu thang và yên vị trên ghế đúng lúc thức ăn vừa được dọn.

-Dậy rồi sao, con gái?- Mẹ nhìn tôi, trìu mến. Lúc nào cũng thế, mẹ luôn chào tôi bằng một nụ cười đằm thắm và ánh mắt đầy quan tâm. Điều đó làm tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

-Vâng- Tôi cũng mỉm cười đáp lại, rót một cốc sữa đầy và đẩy về phía mẹ.

-Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới phải không?- Mẹ ân cần hỏi, tay day day lớp tạp dề.

-Dạ.- Tôi ngoan ngoãn đáp lại, phết một lớp bơ lên bánh mì và bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Buổi sáng trong veo và tinh khiết. Tôi xách cặp bước ra khỏi cửa đến trường, không quên chào mẹ một tiếng. Đồng hồ trên tường đã điểm đúng 7 giờ. Còn ba mươi phút nữa là đến giờ vào học. Không khéo thì muộn mất.

*

Tôi di di con chuột và click vào kết quả đầu tiên xuất hiện trên thanh công cụ tìm kiếm. Thêm vài giây nữa để vào mục Horoscope nhấp nháy đâu trang. Tôi thường hay xem cung hoàng đạo đầu tuần, lâu dần đã trở thành một thói quen khó bỏ. Không phải là tôi mê tín dị đoan gì, chẳng qua là tôi cảm thấy biết trước được những gì sắp xảy ra thì thật hay.

Biểu tượng cung hoàng đạo của tôi là một đường cong uốn lượn mềm mại: bờm sư tử. Tôi nhấp vào đó, xem lá số tử vi của mình sẽ phán gì:

"Bạn khởi động tuần mới với một năng lượng tràn trề đầy nhiệt huyể. Bạn lạc quan, phóng khoáng và nhanh chóng truyền cảm hứng này tới mọi người. Giữa tuần, một điều rất thú vị và hấp dẫn sẽ xảy ra. Cố gắng nắm bắt nó nhé, Sư Tử!"

Chỉ vậy thôi sao? "Nhiều điều thú vị sẽ xảy ra". Thế là thế nào nhỉ?

Kim đồng hồ nhích dần về phía ranh giới giữa số 7 và số 8. Nửa tiếng nữa thôi, tiết học đầu tiên của tôi sẽ bắt đầu. Phải nhanh lên mới được.

Tôi tắt máy tính, chỉnh lại trang phục rồi đóng sập cửa phòng bước ra ngoài.

*

Tiếng chuông gióng liên thanh báo hiệu đã 4 giờ chiều, cũng như tiết tự học đã kết thúc. Tôi gấp hết sách vở lại, uể oải đứng dậy vặn người sang bên rồi thốc cái cặp nặng trịch trên tay, hòa vào dòng người đang ùa ra cửa.

Trạm xe buýt cách trường không xa, chỉ khoảng ba trăm mét đổ lại. Tôi lững thững dọc theo vỉa hè, đảo mắt nhìn những học sinh đèo nhau trên chiếc xe đạp.

Thực ra trường tôi cũng có xe buýt riêng đưa đón học sinh đến tận nhà, chi phí cũng tương đương với buýt công cộng, hơn nữa lại tiện lợi và an toàn. Thế nhưng tôi lại không chọn đi xe buýt của trường, một phần là vì lý do tôi không thích bầu không khí nhốn nháo chen chúc nhau giành chỗ. Kẻ nhanh chân thì kịp vớ cho mình một ghế ngồi tốt, người chậm hơn đành ngậm ngùi chịu tê chân đứng nắm tay cầm, chuẩn bị mọi tư thế giữ thăng bằng và không bị sứt đầu mẻ trán nếu chẳng may xe dừng lại đột ngột.

Tôi thả phịch người xuống băng ghế chờ, hít một hơi thật sâu để tận hưởng cảm giác tự do sau khi bị tù túng trong lớp. Cứ mỗi ba mươi phút là có một chuyến xa ghé qua đây. Bây giờ là 4 giờ 10 phút. Tôi có năm phút để ngồi chờ.

Chợt, đập vào mắt là một tấm biển quảng cáo đằng sau băng ghế, cách tôi chỉ có mười lăm phân. Người ta mới thay tấm biển quảng cáo điện thoại cũ trước đây bằng cái này. Nó đại diện cho một thương hiệu mỹ phảm nào đó, minh họa là một cô gái đẹp ngời ngời, xách một chiếc túi da, đứng cạnh một cửa hàng sang trọng. Tay phải cô ta càm một tuýp kem, giơ cao ngang mặt. Phông nền là bầu trời không-phải-màu-xanh, rất âm u, nhưng lại càng tôn lên nét đẹp của cô gái.

Tôi nghĩ ngợi điều gì đó, rồi lục cặp tìm cây bút dạ đen. Tôi rút phăng cái nắp, hí hoáy vẽ lên cái nề trời trăng trắng, chẳng rõ là sương hay là nắng ấy một đám mây to ọach chiếm hết chỗ của bầu trời. Phết thêm vài nét nữa, cơn mưa lất phất hình thành.

Tôi cười mỉm với cô người trong hình. Trời mưa rồi đấy, cô gái ạ!

Chiếc xe buýt đỗ xịch tới và cánh cửa tự động mở toang. Vài người trên xe hờ hững nhìn "tác phẩm phá hoại" của tôi, không biểu lộ cảm xúc.

*

Trận bóng ngày hôm nay kết thúc với tỉ số nghiêng về đội của tôi. Hả hê trước chiến công này, tôi vừa đi vừa huýt sáo như thể vừa trúng số.

Ngặt nỗi, trận đấu kéo dài quá lâu, nên xe buýt của trường đã dong thẳng từ lúc nào. Tôi đành chọn giải pháp đi xe buýt công cộng, nêu không thì phải cuốc bộ về nhà.

4 giờ 30 phút. Đồng hồ tôi báo thế. Theo như tôi biết thì 4 giờ 45 mới có xe. Như vậy cũng hay, mười lăm phút để ngắm cảnh là quá đủ.

Tôi đưa mắt nhìn một lượt, và rồi bắt gặp sau lưng là một tấm biển quảng cáo đang bị "hành dữ dội". Sao lại có người bi quan thế nhỉ?

Tôi ngó nghiêng tấm bảng. Cô gái xinh đẹp tươi tắn trong hình hoàn toàn trái ngược với khung cảnh tối tăm mà ai đó vừa vẽ. Tôi mở ngăn kéo, lấy cây bút xanh, mở nắp và di ngòi bút trên tấm biển.

Tôi nối dài tuýp kem trên tay cô gái, vẽ thêm một đường cong tròn tạo thành một cái ô đủ lớn để tránh được cơn mưa kia. Tôi còn đế thêm một cái mặt cười, bên cạnh cô gái.

Ngắm nhìn lại thành quả của mình, tôi gật đầu hài lòng. Chắc người kia phải tức lắm, vì sự can thiệp của tôi lúc này.

Đúng lúc đó, một làn khói nhạt tỏa ra từ ống xả của xe buýt cùng với tiếng tằng hắng của tài xế làm tôi giật mình quay lại. Tôi bước lên xe, tìm một chỗ ngồi thuận tiện. Cảnh vật từ từ lùi về phía sau. Tôi nhắm mắt, tựa đầu vô thành ghế.

*

Tôi nhíu mày nhìn "cái vật thể từ trên trời rơi xuống xuất hiện trên tấm biển". Vậy là sao? Ai đã phá bỉnh tôi thế này? Tôi hừ một tiếng, nhăn mặt với cái biểu tượng mặt cười. Kẻ đó đang bỡn cợt tôi chắc?

Không chịu thua, tôi lại lấy cây bút nằm lẫn lộn trong đống sách của mình. Lúc nãy vội quá, tôi không kịp xếp nó ngay ngắn lại.

Cầm cây bút cọ vào cằm, tôi đang suy tính không biết nên trả đũa thế nào. Lần này, phải mạnh tay mới được.

Tôi bật cười với ý định thoáng qua trong đầu, và lập tức thực hiện ngay. Bên chỗ con đường nằm kề cửa tiệm, tôi vẽ một hình khối to, hơi sắc. Một con xe điệu nghệ.

Con xe thì chẳng thấm vào đâu, tôi vẽ thêm một vũng nước lớn nằm dưới bánh, bị bắn ra tung tóe và nhắm ngay chỗ cô gái hoàn toàn có chủ đích.

Để xem người kia sẽ xử trí như thế nào?

*

-Này, Hồng Miêu, xe đến rồi kìa?- Tiếng Khiêu Khiêu gọi tôi từ bãi chờ. Tôi lắc đầu dứt khoát, từ chối:

-Hôm nay tớ bận.

Cậu bạn nhìn tôi rồi gật đầu, thong thả bước lên ngay khi chiếc xe vừa đỗ bánh. Thật ra hôm nay tôi chẳng bận gì, chẳng qua tôi muốn biết tấm biển quảng cáo kia như thế nào rồi.

Đúng như tôi nghĩ, người lạ mặt kia đã không chịu từ bỏ ý nghĩ tiêu cực của mình. Người đó đã vẽ một chiếc xe chạy nhanh tới mức làm nước văng vào cô gái, và chiếc ô của tôi chẳng thấm tháp gì.

Tôi gãi đầu, nghĩ cách cứu chữa tình thế này. Một ý tưởng lóe lên, tôi thầm thán phục mình.

Tôi vẽ một chàng trai đứng trước, bung dù che cho cô gái.

Dưới góc tấm hình, tôi viết một dấu chấm hỏi (?). Anh/cô đang nghĩ gì vậy?

*

"Chịu thua luôn rồi đấy" Tôi nghĩ thầm trong đầu. Người đó năm lần bảy lượt bảo vệ cho cô người mẫu mà tôi dám chắc đến chín mươi phần trăm là cô ta chẳng quen biết gì với anh này. Anh? Sao tôi nghĩ người đó là con trai nhỉ?

Ánh mắt tôi dừng lại một lúc lâu ở mép tấm hình. Một dấu chấm hỏi? Anh ta đang hỏi tôi đang nghĩ gì vậy chăng?

Không cần suy nghĩ, tôi rút bút, vẽ lại một dấu chấm hỏi khác ngay sát bên, nhưng ngược với dấu chấm hỏi của anh ta. Trông chúng như đang soi qua một tấm gương vậy.

*

Hôm nay là thứ tư, là ngày mà lá số tử vi của tôi phán rằng sẽ có điều thú vị xảy ra. Nhưng tôi ngóng mãi mà chẳng thấy có gì đặc biệt. Cũng đúng. Đâu phải lúc nào nó cũng đoán đúng.

Trời mưa rồi. Như vậy trận tập đấu bóng sẽ phải hoãn lại, và tôi có dư 30 phút so với thường ngày.

*

Mưa vừa tạnh. "Nhờ ơn" cơn mưa này mà tôi bị lỡ mất chuyến xe buýt lúc 4 giờ 15 phút, vì tôi quên không mang theo ô. Còn gần nửa tiếng nữa mới có chuyến xe mới. Tôi đành đi lòng vòng để giết thời gian vậy.

Trên lề hiên, một vũng nước to án ngữ ngay trên mặt đường. Tiếng còi ô tô làm tôi giật mình bước thụt lùi. Chiếc xe buýt lao thẳng vào vũng nước kia, phen này không ướt như chuột lột mới lạ.

*

Tôi lững thững dạo gót quanh phố. Cái ô trên tay nhễu nước xuống lòng đường tạo thành một vệt dài. Đằng sau tôi là một bà cụ lom khom chống gậy, như mới đi đâu về. Còn phía trước là cô gái tóc xanh mặc đồng phục, mắt cứ dán vào vũng nước, đứng cách tôi có vài bước chân

Tiếng bánh xe chạm mặt đường xình xịch, tôi dám cá thể nào cô ấy cũng sẽ bị nước bắn ướt.

*

"Phụt". Chàng trai đằng sau đã nhanh tay mở dù, che chắn cho cô gái trước mặt. Bãi nước như một mớ bột bị nhào nặn, vương vãi, hắt ra xung quanh. Nước bám trên ô, chảy thành dòng xuống đất.

Cách đó không xa, một cảnh tượng hệt như vậy, nhưng là trên một tấm biển quảng cáo, do hai nhân vật chính không quen không biết phác họa thành. Dưới góc, là "chữ ký" của họ.

Hai dấu hỏi đối xứng, một trái tim cân bằng...

***






END

description[TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu EmptyRe: [TKAH shortfic]:Mảnh ghép tình yêu

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply