[One-Short] Little Love Viết lúc 5:21 chiều 22/12/2012
Vì đây là one-short nên cốt truyện cũng không rõ ràng, hơi dài, mấy bạn chịu khó đọc nha. Đây cũng là món quà mình dành cho các bạn, đặc biệt là những ai được tag vì đã ủng hộ mình trong suốt thời gian dài.
Mùa đông. Mùa của những cơn gió lạnh lao xao đuổi bắt nhau quanh gốc cây điệp xơ xác lá vì khi nàng thu bỏ đi cũng vô tình cuốn theo màu vàng của nắng. Mùa trắng xóa, mùa sum vầy, mùa để gia đình quây quần bên lò sưởi ấm cúng, tận hưởng cái lạnh của thời tiết, tình cảm ấm áp mà người thân dành cho nhau.
Dự báo thời tiết thông báo rằng sẽ có tuyết rơi, trước và ngay giữa Giáng Sinh. Chỉ còn ba ngày nữa, cả thế giới sẽ hân hoan đón chào ngày chúa hài đồng.
Lạnh. Cái lạnh tê tái như cắt da cắt thịt gửi vào gió quấn lấy người đi đường như muốn trêu ngươi, thách thức. Nhưng chẳng ai đôi co với thời tiết làm gì. Gió thổi mặc gió, họ cứ vô tư đi với lớp quần áo dày cộm trên mình. Trời như thế này mà trùm mũ len, choàng khăn cổ, khoác áo ấm mà dạo phố và tuyệt nhất.
Cô vừa đi vừa xoa lòng bàn tay lại với nhau, hà hơi lên những ngón tay co ro vì lạnh. Khỉ thật, ra ngoài đây mà lại quên mang găng, tay cô giờ như bị đông cứng lại. Rốt cuộc giải pháp hữu hiệu nhất là đút nó vào sâu lớp áo dày. Như thế vẫn tốt hơn.
Cô không phải là con chiên, cũng chẳng sùng đạo cho mấy. Nhưng cô thích cảm giác lang thang lướt phố một mình. Cảm giác tự do thật tuyệt.
Ánh đèn đã sáng lên qua những ô kính từ các cửa hàng bán đồ lưu niệm. Đèn led nhấp nháy trên những biển hiệu rực rỡ, văng vẳng đâu đó là bài thánh ca vang lên từ một chiếc máy phát nhạc cũ kỹ. Trên phố tấp nập người qua kẻ lại, nhưng chẳng ai chú ý tới một cô gái lúc nào cũng hướng ánh mắt lơ đãng về một thứ xa xăm nào đó.
Cô đứng tần ngần trước một cửa hàng nho nhỏ. Trên tấm cửa kính mờ mờ có treo một vòng nguyệt quế xinh xinh, thắt nơ đỏ. Chính giữa, một cái chuông be bé màu đồng được cố định bởi chiếc ghim trắng. Cuối cùng, cô bước tới, đẩy nhẹ cánh cửa, chiếc chuông kêu leng keng, báo hiệu có khách.
Chị chủ tiệm nhìn cô hiền hậu. Cô cũng mỉm cười đáp lễ, rảo bước đến quầy trang trí. Cũng không có gì đặc biệt, cây thông giáng sinh, đàn tuần lộc và ông già Noel với túi quà nặng trĩu trên vai, những trái châu trang trí lấp lánh,... Cô nhìn chúng thờ ơ, đằng nào mua về cũng không có dịp sử dụng.
Đôi mắt cô bỗng như dán chặt vào một thứ nhỏ xíu, lấp lánh trên cái móc treo bằng sắt. Một mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá. Nó gợi nhắc một cái gì đó đã bị bỏ quên trong ký ức của cô. Một ký ức mờ nhạt.
*
-Này, bạn gì ơi?- Cậu nhóc áo trắng lân la đến gợi chuyện cô bé áo xanh đang đắp cát trong bãi cát công viên.
Cô bé ngước mắt lên nhìn vị khách lạ. Rồi cô đáp, vẻ hờ hững:
-Gì?
Cậu nhóc lăng xăng ngồi xuống đối diện cô, tươi cười tỏ vẻ thân thiện:
-Bạn tên gì vậy? Mình tên Hồng Miêu, mình làm quen nha!
-Lam Thố, muốn sao cũng được!- Cô bé đáp, không thèm nhìn.
Cậu nhóc vẫn không nhận thấy thái độ thiếu cởi mở kia.
-Mình chơi chung nha!
Cô bé xích sang bên cạnh, tỏ ý "muốn làm gì thì cứ làm". Cậu nhóc nhảy sang, cầm chiếc xẻng đào đào xới xới.
Gió thổi nhẹ làm hoa đào lác đác rơi. Một tình bạn mới vừa chớm nở trong mùa xuân tuyệt đẹp.
*
Cô bước ra khỏi cửa hàng. Loanh quanh một hồi, cô cũng mua được cho mình một đôi găng tay mới. Mang vào, ngón tay cô ngọ ngoạy để "co giãn gân cốt" sau một lúc lâu bị đông cứng. Hít thở bầu không khí se lạnh, cô tiếp tục chuyến du phố của mình.
Trời càng lúc càng tối dần, miên man trên con đường vô tận, loáng thoáng đâu đây tiếng cười nói của những đứa trẻ, cô cảm thấy ấm áp lạ kì.
Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
Bản nhạc du dương phát ra từ một cửa hàng băng nhạc nhỏ làm cô phải đứng lại thình lình. Little Love. Lâu rồi cô mới được nghe lại bài này. Tựa đâu vào gốc cây, cô nhắm mắt, lẩm nhẩm hát theo:
A little love, little kiss, a little hug, little gift
All of little something, these our memories.
You make me cry, make me smile
Make me feel the love is true
You always stand by my side
I don't want to say goodbye.
"Tách". Một giọt nước ấm nóng rơi xuống, tạo thành một chấm tròn trên nền đất bám bụi. Có cái gì đó đang ùa về từ miền ký ức.
*
Lại mưa. Mưa chợt đến, chợt đi, theo ý thích của thần mùa hạ. Vừa mới nắng gay gắt, chưa chi trời đã đổ mưa xuống như trút nước.
Trong mái hiên chật chội, có hai nhóc đang khép nép tránh mưa. Ngồi chơi mải mê, mưa tới hai đứa chạy thục mạng tìm một nơi khô ráo để trú tạm. Cô bé áo xanh ngồi xuống co ro vì ướt lạnh. Cậu nhóc nhìn cô, ái ngại. Nghĩ ngợi gì đó, cậu kéo cô vào lòng
-Làm gì thế?- Cô ngạc nhiên. Cũng may cô còn quá nhỏ để... mắc cỡ (=,=')
-Như vậy sẽ ấm hơn!- Cậu trả lời.
Cô rúc đầu vào ngực cậu nhóc, nghe nhịp đập đều đều phát ra từ quả tim bé nhỏ. Hơi ấm của cậu truyền sang cho cô. Ấm, ấm lắm.
Mưa vẫn ào ạt, xối xả.
*
Đêm đã khuya, nhưng cô không ngủ được. Chuyến dạo phố hôm nay đã gợi cho cô nhiều kỷ niệm. Kỷ niệm về một người bạn, có khi còn hơn cả bạn. Một người bạn đặc biệt.
Hôm nay sao nhiều, lấp lánh, lung linh như ai đó đã thắp nến lên trời. Cô lôi trong cổ áo một mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá, giống với cái cô đã thấy trong cửa hàng, có điều hơi cũ và xỉn màu. Cũng phải, không ngày nào cô rời nó nửa bước. Món quà đầu tiên và cũng là món quà duy nhất mà cậu ấy tặng cô. Cô luôn trân trọng và giữ gìn nó, để luôn có cảm giác cậu luôn ở bên mình.
-Cậu còn nhớ mình không?- Cô hỏi khi nước mắt đã giàn giụa làm ướt gò má xinh đẹp.
*
Thu về. Thời tiết trong xanh, trời như cao hơn. Nửa năm làm bạn, giờ hai đứa nhóc cũng thân nhau lắm rồi. Gặp nhau thường xuyên, chơi với nhau thường xuyên, tình bạn của họ thật khắng khít.
-Này!- Cậu nhóc chìa bàn tay đang nắm lại về phía cô bạn.
-Gì thế?- Cô tròn mắt ngạc nhiên.
-Đưa tay ra đi- Cậu giục
Cô bé đưa bàn tay ra. Cậu thả vào lòng bàn tay cô một cái gì đó bằng kim loại. Cô cầm lấy, là một mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng bạc. Chưa hết thắc mắc, cậu đã tuôn một tràng:
-Lá cỏ thứ nhất là may mắn, lá thứ hai là niềm tin, thứ ba là hy vọng.
-Còn lá thứ tư là gì?
Cậu mỉm cười, không đáp. Cậu muốn để cô tự khám phá ra điều bí mật đó.
Cô luồn nó vào sợi dây chuyền của mình, mân mê và mỉm cười.
Hôm sau, cô nằng nặc đòi mẹ chỉ cô cách đan khăn len. Ban đầu, mẹ cô khá ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng ý. Đằng nào thì con gái bà cũng đã lớn rồi.
Cặm cụi, vật lộn với mớ len, cuối cùng cái khăn có hình họa tiết bông tuyết cũng hoàn thành. Cô hí hửng gói nó vào vào một hộp quà, hồi hộp tưởng tượng sắc mặt của cậu ngày mai, khi nhận được gói quà này.
-Đây!- Cô chìa gói quà trước mặt cậu.
-Gì thế?- Cậu ngơ ngác hỏi, hệt như cô khi nhận quà của cậu.
-Quà đáp lễ, lân trước bạn cũng tặng mình rồi mà!
Cậu cười, đón lấy cái hộp. Thích thú xé lớp giấy gói bên ngoài. Cậu hồ hởi nâng chiếc khăn len, quấn vào cổ mình. Chiếc khăn quá to so với cậu, nên nó giống như... một con trăn đang siết cổ vậy. Cô nhìn cảnh tượng đó, cười nắc nẻ, dù đó là thành phẩm từ tay mình làm ra.
Cậu ngượng nghịu tháo khăn ra, xếp lại ngay ngắn vào trong hộp.
-Khi nào mình lớn, mình sẽ mang vừa thôi.
Cô không cười nữa. Ừ, lớn rồi sẽ mang vừa thôi...
*
Sáng hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Tuyết đã rơi như đúng dự báo. Ngủ dậy, cô lặng lẽ ngồi ngắm những bông tuyết li ti qua ô cửa kính màu chàm.
Đêm qua cô mơ. Mơ về một người con trai. Không biết người đó là ai, nhưng cô có cảm giác rất quen thuộc, ngỡ như đã biết nhau từ lâu rồi. Cô cứ băn khoăn, ngẩn ngơ suy nghĩ mãi.
Lạnh hơn rồi đấy. Cô kéo chăn quá đầu, vật lộn với dòng suy nghĩ miên man. Dạo này có nhiều thứ đáng nghĩ quá.
Có hai đứa trẻ chơi đắp người tuyết trước nhà. Cậu bé hăng say cào tuyết thành đống trong khi cô bé nhặt nhạnh cành cây, sỏi đá làm các bộ phận khác cho người tuyết. Trong chúng có vẻ rất vui. Ngây thơ và hồn nhiên quá!
*
Một ngày mùa đông. Có một cô bé đứng đợi mãi trong công viên, chờ sự xuất hiện của một người bạn. Cô đứng đó cũng lâu lắm rồi. Người cô khẽ run, tuyết bám thành một lớp trên bờ vai nhỏ nhắn.
Đêm đó, cô về muộn. Dầm dề dưới trời lạnh, hôm sau, cô lên cơn sốt. Mất một tuần, cô mới khỏe lại. Nhưng kể từ ngày đó, cô không gặp cậu nữa.
Cậu nhóc khóa trái cửa phòng khóc suốt ngày. Ba mẹ cậu đã quyết định đưa cậu ra nước ngoài định cư. Họ muốn có một tương lai tươi sáng cho cậu.
Những ngày sau, cậu không gặp được cô. Cậu muốn nói lời chia tay với cô, nhưng cô đã không xuất hiện. Thật tức cười, làm bạn cả năm mà không biết nhà nhau. Nếu có biết thì khi ra đi, cậu cũng không cảm thấy hối tiếc như thế này.
Cậu ra đi không kịp để lại một lời, không kịp cho cô biết ý nghĩa của lá cỏ thứ tư, để cô cứ mãi đi tìm bí mật ấy trong khi nó ở ngay bên cạnh mình suốt mấy năm qua.
*
Sân bay tấp nập người. Một cậu thanh niên điển trai chen chúc qua lớp người lố nhố xuống phi trường. Ở đây cũng lạnh, may mà cậu có thủ sẵn "đồ nghề". Cậu nhẹ nhàng lấy trong đống hành lý một chiếc khăn len hình bông tuyết quàng lên người. Khác với cậu nhóc năm nào, chiếc khăn vừa khít với cậu. Cậu mỉm cười, tự tin bước đi.
-Lá cỏ thứ tư là tình yêu, cậu đã biết điều đó chưa?
Make me cry, make me smile
Make me feel the love is true
You always stand by my side
I dont' want to say goodbye
You make me cry, make me smile
Make me feel the joy of love
Oh kissing you
Thank you for all the love you always give to me
Oh I love you
To be with you...
Giai điệu vẫn ngân nga, ngân nga.
Có một chàng trai đang đi tìm cô gái của mình. Cô gái trong kí ức đẹp của cậu.
Có một cô gái vẫn chờ cậu quay về. Về để nói cho cô nghe bí mật đáng yêu kia.
Và họ sẽ tìm thấy nhau sớm thôi. Hãy cứ tin điều đó, bạn nhé!!!
***
Vì đây là one-short nên cốt truyện cũng không rõ ràng, hơi dài, mấy bạn chịu khó đọc nha. Đây cũng là món quà mình dành cho các bạn, đặc biệt là những ai được tag vì đã ủng hộ mình trong suốt thời gian dài.
***
Mùa đông. Mùa của những cơn gió lạnh lao xao đuổi bắt nhau quanh gốc cây điệp xơ xác lá vì khi nàng thu bỏ đi cũng vô tình cuốn theo màu vàng của nắng. Mùa trắng xóa, mùa sum vầy, mùa để gia đình quây quần bên lò sưởi ấm cúng, tận hưởng cái lạnh của thời tiết, tình cảm ấm áp mà người thân dành cho nhau.
Dự báo thời tiết thông báo rằng sẽ có tuyết rơi, trước và ngay giữa Giáng Sinh. Chỉ còn ba ngày nữa, cả thế giới sẽ hân hoan đón chào ngày chúa hài đồng.
Lạnh. Cái lạnh tê tái như cắt da cắt thịt gửi vào gió quấn lấy người đi đường như muốn trêu ngươi, thách thức. Nhưng chẳng ai đôi co với thời tiết làm gì. Gió thổi mặc gió, họ cứ vô tư đi với lớp quần áo dày cộm trên mình. Trời như thế này mà trùm mũ len, choàng khăn cổ, khoác áo ấm mà dạo phố và tuyệt nhất.
Cô vừa đi vừa xoa lòng bàn tay lại với nhau, hà hơi lên những ngón tay co ro vì lạnh. Khỉ thật, ra ngoài đây mà lại quên mang găng, tay cô giờ như bị đông cứng lại. Rốt cuộc giải pháp hữu hiệu nhất là đút nó vào sâu lớp áo dày. Như thế vẫn tốt hơn.
Cô không phải là con chiên, cũng chẳng sùng đạo cho mấy. Nhưng cô thích cảm giác lang thang lướt phố một mình. Cảm giác tự do thật tuyệt.
Ánh đèn đã sáng lên qua những ô kính từ các cửa hàng bán đồ lưu niệm. Đèn led nhấp nháy trên những biển hiệu rực rỡ, văng vẳng đâu đó là bài thánh ca vang lên từ một chiếc máy phát nhạc cũ kỹ. Trên phố tấp nập người qua kẻ lại, nhưng chẳng ai chú ý tới một cô gái lúc nào cũng hướng ánh mắt lơ đãng về một thứ xa xăm nào đó.
Cô đứng tần ngần trước một cửa hàng nho nhỏ. Trên tấm cửa kính mờ mờ có treo một vòng nguyệt quế xinh xinh, thắt nơ đỏ. Chính giữa, một cái chuông be bé màu đồng được cố định bởi chiếc ghim trắng. Cuối cùng, cô bước tới, đẩy nhẹ cánh cửa, chiếc chuông kêu leng keng, báo hiệu có khách.
Chị chủ tiệm nhìn cô hiền hậu. Cô cũng mỉm cười đáp lễ, rảo bước đến quầy trang trí. Cũng không có gì đặc biệt, cây thông giáng sinh, đàn tuần lộc và ông già Noel với túi quà nặng trĩu trên vai, những trái châu trang trí lấp lánh,... Cô nhìn chúng thờ ơ, đằng nào mua về cũng không có dịp sử dụng.
Đôi mắt cô bỗng như dán chặt vào một thứ nhỏ xíu, lấp lánh trên cái móc treo bằng sắt. Một mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá. Nó gợi nhắc một cái gì đó đã bị bỏ quên trong ký ức của cô. Một ký ức mờ nhạt.
*
-Này, bạn gì ơi?- Cậu nhóc áo trắng lân la đến gợi chuyện cô bé áo xanh đang đắp cát trong bãi cát công viên.
Cô bé ngước mắt lên nhìn vị khách lạ. Rồi cô đáp, vẻ hờ hững:
-Gì?
Cậu nhóc lăng xăng ngồi xuống đối diện cô, tươi cười tỏ vẻ thân thiện:
-Bạn tên gì vậy? Mình tên Hồng Miêu, mình làm quen nha!
-Lam Thố, muốn sao cũng được!- Cô bé đáp, không thèm nhìn.
Cậu nhóc vẫn không nhận thấy thái độ thiếu cởi mở kia.
-Mình chơi chung nha!
Cô bé xích sang bên cạnh, tỏ ý "muốn làm gì thì cứ làm". Cậu nhóc nhảy sang, cầm chiếc xẻng đào đào xới xới.
Gió thổi nhẹ làm hoa đào lác đác rơi. Một tình bạn mới vừa chớm nở trong mùa xuân tuyệt đẹp.
*
Cô bước ra khỏi cửa hàng. Loanh quanh một hồi, cô cũng mua được cho mình một đôi găng tay mới. Mang vào, ngón tay cô ngọ ngoạy để "co giãn gân cốt" sau một lúc lâu bị đông cứng. Hít thở bầu không khí se lạnh, cô tiếp tục chuyến du phố của mình.
Trời càng lúc càng tối dần, miên man trên con đường vô tận, loáng thoáng đâu đây tiếng cười nói của những đứa trẻ, cô cảm thấy ấm áp lạ kì.
Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
Bản nhạc du dương phát ra từ một cửa hàng băng nhạc nhỏ làm cô phải đứng lại thình lình. Little Love. Lâu rồi cô mới được nghe lại bài này. Tựa đâu vào gốc cây, cô nhắm mắt, lẩm nhẩm hát theo:
A little love, little kiss, a little hug, little gift
All of little something, these our memories.
You make me cry, make me smile
Make me feel the love is true
You always stand by my side
I don't want to say goodbye.
"Tách". Một giọt nước ấm nóng rơi xuống, tạo thành một chấm tròn trên nền đất bám bụi. Có cái gì đó đang ùa về từ miền ký ức.
*
Lại mưa. Mưa chợt đến, chợt đi, theo ý thích của thần mùa hạ. Vừa mới nắng gay gắt, chưa chi trời đã đổ mưa xuống như trút nước.
Trong mái hiên chật chội, có hai nhóc đang khép nép tránh mưa. Ngồi chơi mải mê, mưa tới hai đứa chạy thục mạng tìm một nơi khô ráo để trú tạm. Cô bé áo xanh ngồi xuống co ro vì ướt lạnh. Cậu nhóc nhìn cô, ái ngại. Nghĩ ngợi gì đó, cậu kéo cô vào lòng
-Làm gì thế?- Cô ngạc nhiên. Cũng may cô còn quá nhỏ để... mắc cỡ (=,=')
-Như vậy sẽ ấm hơn!- Cậu trả lời.
Cô rúc đầu vào ngực cậu nhóc, nghe nhịp đập đều đều phát ra từ quả tim bé nhỏ. Hơi ấm của cậu truyền sang cho cô. Ấm, ấm lắm.
Mưa vẫn ào ạt, xối xả.
*
Đêm đã khuya, nhưng cô không ngủ được. Chuyến dạo phố hôm nay đã gợi cho cô nhiều kỷ niệm. Kỷ niệm về một người bạn, có khi còn hơn cả bạn. Một người bạn đặc biệt.
Hôm nay sao nhiều, lấp lánh, lung linh như ai đó đã thắp nến lên trời. Cô lôi trong cổ áo một mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá, giống với cái cô đã thấy trong cửa hàng, có điều hơi cũ và xỉn màu. Cũng phải, không ngày nào cô rời nó nửa bước. Món quà đầu tiên và cũng là món quà duy nhất mà cậu ấy tặng cô. Cô luôn trân trọng và giữ gìn nó, để luôn có cảm giác cậu luôn ở bên mình.
-Cậu còn nhớ mình không?- Cô hỏi khi nước mắt đã giàn giụa làm ướt gò má xinh đẹp.
*
Thu về. Thời tiết trong xanh, trời như cao hơn. Nửa năm làm bạn, giờ hai đứa nhóc cũng thân nhau lắm rồi. Gặp nhau thường xuyên, chơi với nhau thường xuyên, tình bạn của họ thật khắng khít.
-Này!- Cậu nhóc chìa bàn tay đang nắm lại về phía cô bạn.
-Gì thế?- Cô tròn mắt ngạc nhiên.
-Đưa tay ra đi- Cậu giục
Cô bé đưa bàn tay ra. Cậu thả vào lòng bàn tay cô một cái gì đó bằng kim loại. Cô cầm lấy, là một mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng bạc. Chưa hết thắc mắc, cậu đã tuôn một tràng:
-Lá cỏ thứ nhất là may mắn, lá thứ hai là niềm tin, thứ ba là hy vọng.
-Còn lá thứ tư là gì?
Cậu mỉm cười, không đáp. Cậu muốn để cô tự khám phá ra điều bí mật đó.
Cô luồn nó vào sợi dây chuyền của mình, mân mê và mỉm cười.
Hôm sau, cô nằng nặc đòi mẹ chỉ cô cách đan khăn len. Ban đầu, mẹ cô khá ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng ý. Đằng nào thì con gái bà cũng đã lớn rồi.
Cặm cụi, vật lộn với mớ len, cuối cùng cái khăn có hình họa tiết bông tuyết cũng hoàn thành. Cô hí hửng gói nó vào vào một hộp quà, hồi hộp tưởng tượng sắc mặt của cậu ngày mai, khi nhận được gói quà này.
-Đây!- Cô chìa gói quà trước mặt cậu.
-Gì thế?- Cậu ngơ ngác hỏi, hệt như cô khi nhận quà của cậu.
-Quà đáp lễ, lân trước bạn cũng tặng mình rồi mà!
Cậu cười, đón lấy cái hộp. Thích thú xé lớp giấy gói bên ngoài. Cậu hồ hởi nâng chiếc khăn len, quấn vào cổ mình. Chiếc khăn quá to so với cậu, nên nó giống như... một con trăn đang siết cổ vậy. Cô nhìn cảnh tượng đó, cười nắc nẻ, dù đó là thành phẩm từ tay mình làm ra.
Cậu ngượng nghịu tháo khăn ra, xếp lại ngay ngắn vào trong hộp.
-Khi nào mình lớn, mình sẽ mang vừa thôi.
Cô không cười nữa. Ừ, lớn rồi sẽ mang vừa thôi...
*
Sáng hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Tuyết đã rơi như đúng dự báo. Ngủ dậy, cô lặng lẽ ngồi ngắm những bông tuyết li ti qua ô cửa kính màu chàm.
Đêm qua cô mơ. Mơ về một người con trai. Không biết người đó là ai, nhưng cô có cảm giác rất quen thuộc, ngỡ như đã biết nhau từ lâu rồi. Cô cứ băn khoăn, ngẩn ngơ suy nghĩ mãi.
Lạnh hơn rồi đấy. Cô kéo chăn quá đầu, vật lộn với dòng suy nghĩ miên man. Dạo này có nhiều thứ đáng nghĩ quá.
Có hai đứa trẻ chơi đắp người tuyết trước nhà. Cậu bé hăng say cào tuyết thành đống trong khi cô bé nhặt nhạnh cành cây, sỏi đá làm các bộ phận khác cho người tuyết. Trong chúng có vẻ rất vui. Ngây thơ và hồn nhiên quá!
*
Một ngày mùa đông. Có một cô bé đứng đợi mãi trong công viên, chờ sự xuất hiện của một người bạn. Cô đứng đó cũng lâu lắm rồi. Người cô khẽ run, tuyết bám thành một lớp trên bờ vai nhỏ nhắn.
Đêm đó, cô về muộn. Dầm dề dưới trời lạnh, hôm sau, cô lên cơn sốt. Mất một tuần, cô mới khỏe lại. Nhưng kể từ ngày đó, cô không gặp cậu nữa.
Cậu nhóc khóa trái cửa phòng khóc suốt ngày. Ba mẹ cậu đã quyết định đưa cậu ra nước ngoài định cư. Họ muốn có một tương lai tươi sáng cho cậu.
Những ngày sau, cậu không gặp được cô. Cậu muốn nói lời chia tay với cô, nhưng cô đã không xuất hiện. Thật tức cười, làm bạn cả năm mà không biết nhà nhau. Nếu có biết thì khi ra đi, cậu cũng không cảm thấy hối tiếc như thế này.
Cậu ra đi không kịp để lại một lời, không kịp cho cô biết ý nghĩa của lá cỏ thứ tư, để cô cứ mãi đi tìm bí mật ấy trong khi nó ở ngay bên cạnh mình suốt mấy năm qua.
*
Sân bay tấp nập người. Một cậu thanh niên điển trai chen chúc qua lớp người lố nhố xuống phi trường. Ở đây cũng lạnh, may mà cậu có thủ sẵn "đồ nghề". Cậu nhẹ nhàng lấy trong đống hành lý một chiếc khăn len hình bông tuyết quàng lên người. Khác với cậu nhóc năm nào, chiếc khăn vừa khít với cậu. Cậu mỉm cười, tự tin bước đi.
-Lá cỏ thứ tư là tình yêu, cậu đã biết điều đó chưa?
Make me cry, make me smile
Make me feel the love is true
You always stand by my side
I dont' want to say goodbye
You make me cry, make me smile
Make me feel the joy of love
Oh kissing you
Thank you for all the love you always give to me
Oh I love you
To be with you...
Giai điệu vẫn ngân nga, ngân nga.
Có một chàng trai đang đi tìm cô gái của mình. Cô gái trong kí ức đẹp của cậu.
Có một cô gái vẫn chờ cậu quay về. Về để nói cho cô nghe bí mật đáng yêu kia.
Và họ sẽ tìm thấy nhau sớm thôi. Hãy cứ tin điều đó, bạn nhé!!!
***