MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

power_settings_newLogin to reply
5 posters

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  Empty(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
Chào mình là anh của uzumaki Alice. Xin cứ gọi mình là Jay. Fic này là Trâm cho mình

Tên fic: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen
Author: Uzumaki Alice
Ratting: Unknow
Pairing: Shun Kazami x Alice Gehabich(chính); Shun Kazami x Runo Misaki(phụ); Dan Makuso x Runo Misaki(phụ); Keith x Dara ; Lynch x Alice; Hydron x Alice; Mas x Mizuo
Warnings: Độ OOC của các nhân vật trong fic cụ thể là Shun và Alice này còn nhiều hơn trong fic Trường học sát thủ đề nghị cân nhắc khi xem.Chống chỉ định ném đá tác giả.
Fic này là của Uzumaki Alice không phải tôi
Summary: Vestroia lại một lần nữa bị tấn công bởi một thế lực khác. Các Bakugan kêu gọi sự giúp đỡ, Brawlers tái hợp nhưng mối quan hệ của họ đã không còn như xưa liệu mọi chuyện sẽ ra sao ……

Giới thiệu nhân vật
Shun Kazami
Tuổi: 25. Là vị chủ tịch của tập đoàn Kazami một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới. Từ sau trận chiến ở Vestroia anh đã thầm thích Runo nhưng vẫn bị từ chối, Runo chỉ yêu mỗi Dan. Anh đau khổ tột cùng, sau đó liên tục lăng nhăng với rất nhiều cô gái để quên đi sự đau khổ. Vốn tới với Alice chỉ là sự bông đùa nhưng sau đó anh nhận ra mình đã yêu Alice thì đã quá muộn .
Vũ khí: Katana, bảo vật của gió . Năng lực: Điều kiển gió và từ trường

Alice Gehabich
Tuổi:22. Chủ tịch tập đoàn Gehabich có địa vị ngang ngửa Shun. Trước kia là một cô giá dịu dàng vợ chưa cưới của Shun nhưng bị anh bỏ rơi trong chính ngày cưới. Cô căm hận Shun và tự nhủ lòng mình sẽ đóng chặt con tim. Trở thành một con người lạnh lùng, tàn nhẫn tới đáng sợ đầy thủ đoạn
Vũ khí: thanh kiếm bóng tối huyền thoại, ám khí. Năng lực: Như trong fic trường hoc sát thủ và bóng tối

Runo Misaki
Tuổi:23. Là ca sĩ kiêm diễn viên người đại diện nổi tiếng của tập đoàn Makuso. Khá nóng nảy nhưng rất quan tâm tới người khác .
Vũ khí: Cung tên ánh sáng .Năng lực: Ánh sáng, tạo ảo ảnh

Dan Makuso
Tuổi: 25. Người thừa kế tập đoàn Makuso. Cậu này cũng rất nóng tính nhưng đó chẳng qua là cái vỏ bọc bên ngoài cái này chỉ có Alice biết thôi
Vũ khí: bảo đao của lửa. Năng lực: Lửa, tốc độ

Masquerade Gehabich
Tuổi: 27. Lúc trước là một nhân cách khác của Alice nhưng sau này cô đã làm một thí nghiệm tách hai người ra, anh là người dạy cho Alice cách lạnh lùng và anh trở thành anh trai kiêm trợ lý của cô.
Vũ khí: Giáo. Năng lực: sao chép sử dụng chiêu thức của đối phương

Mizuo Marukura
Tuổi: 23. Em họ của Shun, nhưng rất ghét cậu vì luôn bị cậu áp đặt. Luôn coi Alice là em gái của mình. Tính cách có phần hơi quái đản.
Vũ khí: côn trá hình kiếm. Năng lực: tạo ra diện tùy ý điều khiển

Keith Farermin:
Tuổi: 25 kiêm trợ lí của Shun. Rất đào hoa và tính tình bá đạo trên từng hạt gạo
Vũ khí: găng tay. Năng lực: thể lực kinh hoàn. 10 giây là tăng lên gấp 10 lần
Dara Krawler:
Tuổi :24 . Chị họ Alice, tính tình lạnh lùng chả kém cô em. Luôn xem Mizuo là em mình ghét Keith cực kì
Vũ khí: ám khí. Năng lực :điều kiển băng



description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz

Chap 1: Cội nguồn của bi kịch

2 năm về trước

“ Anh yêu em, Runo”

- Anh vừa nói gì thế?_Runo sững sờ nhìn vào người con trai vừa tỏ tình với mình- Shun Kazami

- Anh biết điều này đối với em rất bất ngờ, nhưng anh sắp phải đính hôn với Alice. Anh không hề yêu cô ấy. Vì thế, chỉ cần em nói đồng ý anh sẽ hủy bỏ hôn ước._Anh ngắt lời cô

- Shun à, em rất cảm ơn việc anh dành tình cảm cho em.”Runo lưỡng lự một lúc rồi mới nói tiếp. Anh biết điều anh sắp nói ra sẽ làm tổn thương Shun, nhưng tình cảm đâu thể dối lừa được. Thà bây giờ cô đau, còn hơn sau này khi phát hiện ra sự thật sẽ còn đau hơn. “ Nhưng có điều này anh phải biết, em đã thích một người khác rồi.”

Tai Shun như ù đi khi nghe những từ cuối cô nói. Runo thích người khác ư? Có phải không? Hay cô đang trêu đùa anh ? Đúng, chắc là cô đùa anh thôi mà.

“ Em nói là thích người khác sao?” Anh bình tĩnh hỏi_ Người ấy là Dan Makuso có phải không?

“ Shun em xin lỗi.” Một câu nói thay cho lời khẳng định, và cũng là hang ngàn mũi dao đâm vào tim anh. Đôi mắt hổ phách của Shun như nhoè đi, anh lái xe như bay trên đường quốc lộ. Môi anh mím vào nhau đến bật máu. Tại sao lại là tên ấy? Tại sao lại là Dan Makuso- người bạn thời thơ ấu của em? Không phải Dan đã có Julie theo đuổi sao, rồi từng được Mira yêu say đắm. Không phải Runo đã nói cô coi tên ấy như em trai sao?

Từ sau đó, mỗi khi nhìn thấy cô là anh tránh mặt, mặc cho cô tìm cách bắt chuyện với anh. Anh chỉ đứng từ một chỗ mà nhìn cô cười vui với Dan . Lễ đính hôn của anh với Alice vẫn được tổ chức, và hôm đó cô cũng đến chúc mừng cho anh. Runo, em có biết, nhìn em như thế,anh đau lòng lắm em biết không?

Rồi anh bắt đầu quan hệ với nhiều cô gái để giảm bớt đi phần nào sự cô đơn. Cho tới khi anh ở
bên Alice, thật ra lúc đầu anh đến với cũng chỉ là sự bông đùa với người vợ chưa cưới để che mắt thiên hạ. Cô hiền dịu, thật thà nụ cười nhẹ nhàng của cô khiến con tim tan nát của anh rộn ràng, ấm áp. Và rồi lúc nào không hay hình ảnh của Runo đã mờ nhạt dần. Nhưng lúc đó anh cho rằng đó chỉ là thứ tình cảm của anh em ruột, mình chỉ xem cô là em ruột thôi. Giờ nghĩ lại anh thấy mình ngu ngốc biết bao, hạnh phúc trước mắt mình thì lại không biết nắm bắt.

Vào ngày cưới của hai, trước lúc buổi lễ bắt đầu, anh nhận được thông báo rằng Runo sẽ cùng Dan đi London và có thể sẽ ở đó vài năm. Vẫn trong bộ lễ phục lao thẳng tới sân bay, anh muốn kiểm chứng tình cảm của mình. Nhưng vẫn không kịp, Runo đã lên máy bay rồi. Bỗng người đàn ông tới gửi cho anh một hộp quà nói là có một cô gái tóc xanh đã nhờ ông đưa giúp. Hai tay run run anh mở hộp, bên trong là một bó hoa bách hợp và một lá thư

Gửi anh Shun

Có lẽ khi anh nhận được món quà này thì em đã không còn ở Nhật nữa. Em mong anh hãy nhận nó. Em cầu chúc luôn anh bình yên, hãy hứa với em là anh sẽ sống thật vui vẻ ! Dù gì cũng chúc anh hôn nhân hạnh phúc nhé anh.

Shun nắm chặt lá thư trong tay, môi hơi nở một nụ cười. Tôi cũng cầu chúc em hạnh phúc, anh thầm nhủ đã đến lúc buông xuôi quá khứ này rồi. Tuy nhiên đến khi anh nhận ra điều này thì mọi thứ đã quá muộn màng rồi. Anh đâu biết rằng từ lúc anh lao ra khỏi nhà thờ cho tới lúc đến sân bay thì có một người luôn dõi theo anh. Alice bàng hoàng, đôi tay đã siết chặt đến mức màu máu đỏ loang khắp đôi bao tay trắng, chảy ướt cả chiếc áo cưới. Cô không quan tâm vì thân thể đau đớn không bằng nội tâm bị phản bội đau triệt để. Trái tim cô tan nát, với cô cả thế giới đã sụp đổ. Loạng choạng rời khỏi sân bay. Nước mắt vô thức trào ra, thấm ướt gò má gầy. Đôi mắt nâu của Alice nhoè đi. Hình bóng Shun mờ dần, bởi vì những giọt nước mắt đã ngăn cản việc cô nhìn rõ anh. Mọi thứ xung quanh cô tối đi

Trời đổ mưa như khóc cùng với Alice. Khóc cho mối tình đầu không thành, khóc cho niềm đau đớn bị phản bội. Tuổi 20 là cái tuổi mà lẽ ra người ta phải được yêu, nhưng với Alice thì cô đã bị phản bội tình yêu, tuổi 20 đã trở thành cái kí ức buồn thảm, một ác mộng cứ bám lấy cô.

Đến khi Alice mở mắt ra thì đã là sáng hôm sau, đôi mắt nâu của cô vô hồn nhìn lên trần nhà lộng lẫy. Nước mắt trong vô thức cứ tuôn ra. Cô bước ra ngoài ban công, ngồi trên bộ bàn uống trà thân quen, nhấm nháp một ngụm cà phê . “Uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu Alice, em nên uống sữa thì hơn” hình ảnh hai người xuất hiện, cũng giống như mọi khi anh ngồi ở chiếc ghế đối diện cô, nở nụ cười và nói rằng cô không nên uống cà phê. Lắc đầu để xua tan những hình ảnh đó, Alice vội vào phòng. Quay lưng nhìn chiếc tràng khĩ cô lại thấy hình ảnh anh đang ngồi đọc báo ở đó, nở nụ cười hiền với cô.

Alice co mình vào một góc phòng, gục đầu xuống gối, hai tay ôm chặt đầu gối, kìm tiếng khóc nức nở

Không biết qua bao lâu

Bên ngoài có tiếng động vang lên.

Alice đã khóc rối bù thành một đoàn cũng không để ý. Chỉ theo bản năng rụt về phía sau. Là ai cũng mặc kệ, cút ngay đừng để ý tới cô làm gì .Sự yên lặng cô mong muốn bị gỡ bỏ, một bàn tay kéo cánh tay cô về phía trước . “Để tôi yên” Cô bạo phát, ngẩng đầu lên rống giận. Là Mas, từ trên cao nhìn xuống cô là Mas. Ôi sao cô có thể quên được, mới tháng trước ông nội đã phát minh ra cách tách cô và Mas ra. Vậy là thí nghiệm đã thành công rồi.

-Cô đúng là vẫn yếu đuối như vậy. Đừng khóc nữa chứ_ Mas lạnh băng nói, vẫn không thay đổi biểu tình chăm chú nhìn xuống. Rốt cục cũng không chỉu nỗi đưa tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, ôm cô vào lòng vỗ về

-Hắn không đáng để cô khóc. Là hắn phản bội cô trước,là hắn bạc tình đừng dể tâm nữa. Hãy mạnh mẽ lên._Mas nhẹ nhàng nói. Là hắn phản bội, là hắn phụ bạc. Đúng vậy tất cả là do hắn, bọn đàn ông thật không thể tin tưởng được. Đôi mắt nâu của cô đanh lại.

-Chúng ta rời khỏi Nhật. Tôi muốn tới Mew York. Tôi sẽ thừa kế tập đoàn Gehabich của ông, làm cho nó trở nên thêm vẻ vang và đè nghiến tập đoàn Kazami._Alice cất giọng lạnh lùng. Mas thở dài, anh đã vô tình gieo vào lòng cô một thứ mà cô chưa bao giờ có Hận.

Hai ngay sau, Shun đến biệt thự Gehabich. Anh biết là mấy ngày nay cô sốc lắm, anh muốn đợi để cô bình tĩnh lại rồi nghe anh giải thích. Tuy nhiên người ta lại nói với anh rằng cô đã đi New York 2 ngày trước. Anh bàng hoàng, sao lại ra đi đột ngột như vậy. Giờ đây anh đã nhận ra tình cảm của mình. Lúc Runo đi anh cảm thấy có phần luyến tiếc nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm còn Alice anh đau đớn, ân hận, anh ước gì mình đến sớm. Mày đã làm tổn thương cô ấy, mày đúng là thằng đốn mạt Shun Kazami

“Con người sau khi đánh mất một thứ gì đó để rồi mới nhận ra giá trị của thứ ấy”

Tem là hoa bách hợp

Phong bì là bộ bàn trà












description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
*đi vào bóc con tem* *cái mặt cực kì biểu cảm~*

Có thể nói cái fic này thuộc về nhà Uzumaki chăng :th16: em viết còn anh đăng nah~~~

Vâng, nói đến "Trường học sát thủ" thì cũng đủ để tưởng tượng cái fic này thế nào, nhưng mà OOC cẩn thận, không khéo mọi người không ném đá mà quăng dao đấy :th12:

Shun Kazami
Tuổi: 25. Là vị chủ tịch của tập đoàn Kazami một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới. Từ sau trận chiến ở Vestroia anh đã thầm thích Runo nhưng vẫn bị từ chối, Runo chỉ yêu mỗi Dan. Anh đau khổ tột cùng, sau đó liên tục lăng nhăng với rất nhiều cô gái để quên đi sự đau khổ. Vốn tới với Alice chỉ là sự bông đùa nhưng sau đó anh nhận ra mình đã yêu Alice thì đã quá muộn .

CLGT! Má ơi nó... (ước gì đây là 4rum fic, chẻ phải xin 1 chân đi lăng nhăng với Shun mới được) =))

Mizuo Marukura
Tuổi: 23. Em họ của Shun, nhưng rất ghét cậu vì luôn bị cậu áp đặt. Luôn coi Alice là em gái của mình. Tính cách có phần hơi quái đản.
Vũ khí: côn trá hình kiếm. Năng lực: tạo ra diện tùy ý điều khiển

Hờ hờ hờ hờ hờ sao nó giống vũ khí của bạn thế:th20:

Giờ thì đi vào soi chap
Runo lưỡng lự một lúc rồi mới nói tiếp. Anh biết điều anh sắp nói ra sẽ làm tổn thương Shun, nhưng tình cảm đâu thể dối lừa được

Chẻ nghĩ tác giả đã nhầm ngôi ở đây =.=

Alice đã khóc rối bù thành một đoàn cũng không để ý.

Trình chẻ kém, không hiểu nghĩa câu này, phiền tác giả giải thích lại cho khai thông tư tưởng :hoi:

Rốt cục cũng không chỉu nỗi đưa tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, ôm cô vào lòng vỗ về
Là hắn phản bội cô trước,là hắn bạc tình đừng dể tâm nữa

Đây là lỗi type, ngoài ra chẻ nghĩ au cũng cần chú ý cách ngắt dấu câu~~~

Soi thế thôi, còn văn phong hay cảm xúc khi đọc xong chap này thì chẻ nhường cho bạn khác vậy :gian:




description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
Anh hai ai cho anh đăng cái fic này, em đã nói là nó OOC lắm mà. Mong mọi người trước khi đọc hãy cân nhắc vì fic này vốn được viết để thỏa mãn sở thích cá nhân của mình. Nhưng cũng rất mong các bạn ủng hộ vì đây mới vốn là fic đầu tay của mình

@chị Dương: Nếu chị muốn em có thể cho chị một chân để lăng nhăng với anh Shun nhưng nói trước là nhân vật phụ thôi đấy :th26:

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
@U.A: cảm ơn nhã ý của em, ừ thì nhân vật phụ cũng được, miễn là được giở trò với Shun =)) (kiểu này chắc chẻ bị ném đá ghê lắm đây =)) )

Cứ đà này cái fic không chỉ thỏa mãn sở thích cá nhân của em mà còn của chị nữa đấy, có điều chị không dám viết ra thôi :th17:

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
Chap 2: Ngày tái ngộ

2 năm sau.....

“Lịch làm việc ngày hôm nay gồm cuộc họp ban điều hành, cuộc họp cho sản phẩm mới, đi thăm đối tác kinh doanh, dự tang lễ ngài Zenohelp,……Blah Blah” Tỉnh lược N chữ Keith đọc một tràng dài, sau đó nghỉ lấy hơi rồi nói tiếp_”Buổi tối nhà ngài Klaus mời tiệc chúng ta thưa chủ tịch.Là một buổi tiệc từ thiện_ Rồi đưa mắt nhìn vị chủ tịch của mình và cảm thấy vô cùng không thoải mái mặc dù anh cũng chứng kiến cái cảnh này nhiều lắm rồi.

Chúng ta nên xem lại cái khung cảnh xung quanh này đi nhỉ, Keith nhà ta đang ngồi trong một phòng ngủ hoa lệ, trên bộ sofa thượng hạng kế bên chiếc bàn làm việc làm bằng gỗ tử đàn trống trãi hầu như chẳng có thứ gì trên đó. Dù gì Shun cũng như Keith chưa lập gia đình, nên anh có thể thoải mái lựa chọn kiểu phòng ngủ theo ý thích của mình. Có rất nhiều phụ nữ cũng bị hấp dẫn bởi những căn phòng ngủ mang vẻ nam tính mà gợi cảm của anh .Căn phòng rộng nhưng không nhiều màu sắc, đa số là màu đen - trắng hay những màu sắc trung tính. Cách bố trí phòng ngủ cũng giản tiện nhất có thể. Đồ dùng, vật dụng góc cạnh và vô cùng hoa lệ. Tất nhiên là rất đẹp nếu như không tính việc quần áo nam, nữ vứt lung tung trên sàn.

Ở giữa phòng là một cái giường rộng rãi đủ để tám người nằm. Shun nhà ta chỉ mặc độc cái áo choàng ngủ, thì đang nằm chễm chệ trên chiếc giường êm ái của mình với một cô nàng nào đó còn đang say xưa ngủ.
-Tiệc của tên Klaus đó sao, không quan trọng, tôi sẽ không đi đâu_Anh đáp giọng ngái ngủ. Thà ở nhà vui đùa với vài cô còn sướng hơn là đi tới đó.
-Nhưng tôi lại nghe đâu là tập đoàn Makuso sẽ tới dự vì vậy mới sắp xếp vào lịch cho ngài_ Keith cười gian, nếu tôi không nói thế nào cậu cũng nặng nhẹ nữa cho coi.Shun suy tư rồi gật đầu chấp thuận, gặp lại bạn cũ cũng tốt.
8:00 pm, một chiếc Bugatti Veyron* đậu trước cửa nhà hàng Black Rose ( cái này không cần tra mình bịa đấy). Cửa xe bật mở, một đôi nam nữ bước ra.
“Đi nào, Alice”_Mas trong bộ lễ phục đen chìa tay ra trước mặt cô, nhẹ nhàng lướt bàn tay mềm mại của mình lên. Tay còn lại đưa cho nhân viên thu tiền một phong bì dày cộp. Alice nghĩ” Cuộc chiến này ta sẽ thắng lợi bởi vì ta không trả nổi cái giá cho sự thua cuộc” rồi vội vàng và không kém phần ưu nhã bước cùng Mas.

Trong phòng tiệc, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đã đông người, một cây Thụ cầm (đàn hạc) màu vàng thật lớn đứng trong góc, tự động tấu những nhạc khúc cổ điển duyên dáng tao nhã, tiếng đàn tuyệt vời giống như những hạt nước rơi xuống, tạo thành lên những gợn sóng lăn tăn, chậm rãi lan đến những ngóc ngách trong đại sảnh. Cột đá bằng cẩm thạch bốn phía đã bị che kín những điêu khắc hoa mỹ tinh xảo bằng những hoa tulip nở rộ quấn trên những dây leo nhỏ. Nhóm các quý phu nhân mặc lễ phục dạ hội hoa lệ, cầm trong tay ly thủy tinh, nở nụ cười khéo léo bình thản, nhóm quý ông còn lại mặc trường bào lễ phục tinh xảo, thỉnh thoảng lại cùng các phu nhân thấp giọng nói chuyện. Những người phục vụ thì mặc y phục dành cho phục vụ tiệc nâng các khay đựng rược và các món điểm tâm ở trong đám người xuyên qua, lễ phép nhưng lại không hèn mọn

Cầm chiếc ly thủy tinh có khắc hoa văn phức tạp, Shun cũng đi qua lại trò chuyện với các đối tác của mình. Cánh cửa phòng tiệc bật mở, anh ngước nhìn tập đoàn Makuso rốt cuộc cũng đã tới. Dan trong bộ lệ phục xám khoác tay Runo mặc chiếc áo dài lụa xanh giản dị bước vào. Dù gì cũng mấy năm không gặp anh quyết tới chào hỏi họ một tiếng

-Đã lâu không gặp. Cậu dạo này vẫn khỏe chứ. À mà quý cô này là ai_Dan hỏi.Giọng bất cần Cậu ta vẫn như vậy,Shun thầm nghĩ

-Tôi thì vẫn bình thường thôi, còn cô gái này là bạn gái mới của tôi. Tên cô ấy là Dương người Việt Nam_Anh cười cười, siết tay ôm chặt cô gái tóc đen xinh đẹp trong lòng mình_Chào bạn của anh đi chứ_Anh nói cắn nhẹ vành tai cô

-Xin chào cậu chủ Makuso. Tôi là Dương. Rất hân hạnh được quen biết ngài_Đôi mắt đen diệu thạch của cô ngước nhìn anh, giọng ngọt ngào.

Trong khi đó, Klaus bước lên sân khấu định tuyên bố bữa tiệc thì cánh cửa lại mở lần nữa, người ta thông báo chủ tịch Gehabich đã tới, bầu không khí lắng xuống mọi người quay đầu lại nhìn, dù gì tập đoàn Gehabich mấy năm nay chưa bao giờ hoạt động ở Nhật.Một thân ảnh mặc chiếc váy màu đen xuất hiện ở cửa, thu hút ánh mắt mọi người. Chiếc váy đẹp chính là ôm sát thân hình, cổ áo hình tròn hơi trễ, lộ ra xương quanh xanh trắng nõn mà tinh xảo của cô , một vòng ruy băng trên cổ được cố định bên trái bằng lục bảo thạch, tạo thành nơ bướm đen . Cánh tay trắng nõn lộ ra, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn lơ lửng trở nên sáng bóng, màu đỏ của Mạn Châu Sa Hoa xăm trên vai và lưng hòa lẫn với màu đen của dây nơ trên xương quai xanh, Làn váy phía sau dài tới mắt cá chân, ở phía trước khẽ xẻ tà, lộ ra chân nhỏ thon dài mà tuyệt đẹp của thiếu nữ,có ruy băng quấn quanh chân phải, thắt nơ bướm ngay đầu gối, sợi tơ thật dài từ chân chảy xuống, nhẹ nhàng bước đi càng thêm phần hấp dẫn. Mái tóc cam bồng bềnh để xõa, có cài một bông hoa làm bằng ngọc bảo thạch. Con ngươi nâu lóe lên tự tin mà nội liễm quang mang khiến người khó có thể dời mắt. Khuôn mặt với đường cong nhu. Bên môi ánh lên như có như không mỉm cười, cảm giác phi thường ôn hòa. Bên hữu tai là chiếc bông tai đen tượng trưng cho thân phận người thừa kế của nhà Evans, nhà ngoại của cô.

Klaus tuyên bố bữa tiệc bắt đầu làm đánh tan không khí ngột ngạt. Về phần Shun khi nhìn thấy cô thì ngỡ ngàng, suýt chút nữa là đánh vỡ cả li rượu. Nhưng có vẻ Alice chẳng thèm để ý tới anh, lẳng lặng bước tới bên Klaus và cô thực hiện một lễ nghi của quý tộc xưa, cô biết anh là một quý tộc và rất coi trong lễ nghi này. Alice không hề ngạc nhiên khi con ngươi xanh đó co rút, nhưng nhanh chóng thu hồi thất thố của mình đáp lại bằng một nghi lễ khác.

-Thật vui khi được gặp lại cô, chủ tịch Gehabich. Phong thái của cô có vẻ đã khác xưa hơn nhiều kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.Cô biết không, tôi đang lo người hầu bếp của tôi làm món ăn không hợp với khẩu vị của cô. Hy vọng cô sẽ hài lòng với bữa tiệc nho nhỏ của tôi _Klaus lên tiếng với điệu vịnh than quen thuộc của mình. Liếc nhìn chiếc bông tai đen, anh nói đầy thâm ý_Xem ra cô không chỉ là chủ tịch Gehabich. Chúc cô có thể chờ được tới ngày Evans lão gia quy tiên.

-Là anh chưa biết rõ tôi đấy thôi_Cô mỉm cười_ Tôi chỉ là ăn rất ít thôi.Và hôm nay anh trách tôi thanh đạm, thì lại chính là ngày tôi sẽ ăn rất ngon vì từ trưa tới giờ tôi vốn chưa ăn gì cả . Vừa về tới Nhật tôi đã phải dự cuộc họp ban quản trị của chi nhánh Nhật.

-Sao vậy thì tôi không làm phiền chủ tịch nữa. Mời cô cứ tự nhiên_Klaus nhún nhường nói

-Thừa ngài cát ngôn_Cô đáp. Sau đó bắt chuyện với các đối tác khác ở Nhật, mọi người dường như rất muốn xem vị chủ tịch hai năm qua đã không thấy ra sao nên cứ kéo tới nườm nượp khiến cô có chút choáng vang nhưng vẫn bảo trì lễ tiết mà mỉm cười. Lúc này, một thủ khúc vừa chấm dứt, tân khúc chậm rãi bắt đầu, một ống sáo tự động thổi lên, thanh âm độc tấu của sáo réo rắt lẳng lặng lưu chuyển trong đại sảnh, thụ cầm nối tiếp một cách nghệ thuật, tiếng kèn nhẹ như gió ngâm xướng theo hòa hợp, thêm những hợp âm của đàn dây… Alice không khỏi sửng sốt, thủ khúc này là…
-Shun, bản nhạc anh thích nhất.” Dương hướng anh mà nâng ly lên, “Tuy rằng em không thích nhạc hội của Pháp, nhưng với em không thể không thừa nhận, nghệ thuật của bọn họ vẫn rất xứng đáng để nhận thức.”

Shun gật đầu, nhắm hờ mắt, đắm chìm trong tiếng nhạc.

-L’après-midi d’un faune?”(*) Alice có chút không chắc chắn.

-Tiểu thư Gehabich cũng nghe qua thủ khúc này?” Klaus nghiêng người hỏi.

Shun cả kinh, mở mắt ra nhìn lại cô, Mas cũng có chút giật mình.

-Nhạc sĩ ấn tượng người Pháp Claude Debussy dựa vào bài thơ của thi sĩ Stephané Mallarmé mà viết thành bản giao hưởng, miêu tả Mục thần (thần Pan trong thần thoại Hy Lạp) nửa người nửa dê sau giờ ngọ ngủ say dưới bóng cây, trong lúc đó gặp được Thuỷ thần xinh đẹp, Mục thần nửa tỉnh nửa mê cùng Thuỷ thần giao hoan. Đến khi Mục thần tỉnh lại, ấn tượng của giấc mơ hư hư thực thực tuyệt vời càng lúc càng mơ hồ, dù đã xảy nhưng vẫn là mộng ảo, hắn cuối cùng không thể nói nên lời.Tất cả mọi thứ đều là mộng ảo. Đôi mắt nâu tràn ngập mê man, ý nghĩ bay bổng nhẹ nhàng,nhưng trong đó cũng có chút mỉa mai bản thân_Là bản nhạc tôi thích nhất… A…!

Vừa định quay lưng đi thì đã bị Shun đưa tay chặn lại. Đôi mắt hổ phách đượm buồn xoáy sâu vào đôi mắt nâu vô cảm. Họ vẫn cứ nhìn nhau như thế cho tới khi sự yên lặng bị gỡ bỏ.

Dan lao tới cô giận dữ. Dan sao có thể quên được vụ dự án Skipjack thất bại. Bốn tháng trước đây, trước việc mọi người đang tìm một chương trình bảo mật máy tính sau vụ lòi ra chuyện cơ quan quốc gia xem trộm các thông tin máy tính bị lộ. Anh đã hợp tác với chính phủ để tạo ra một chương trình bảo mật vừa được lòng quốc hôi lại vừa có thể kiếm lợi

Tập đoàn Makuso đã thêu các mật mã viên giỏi nhất để tạo ra nó. Chương trình đã được các nhà toán học, mật mã học thế giới thông qua, họ kết luận đây là một chương trình không thể bẻ khóa. Mọi người hớn hở chờ mua nó. Nhưng trước ba ngày quốc hổi bỏ phiếu thông qua. Chủ tịch tập đoàn Gehabich đã từ New York đến London với cương vị một mật mã gia, đã gây sốc với toàn thế giới khi thông báo rằng cô ta đã tìm ra lỗ hổng cổng hậu của chương trình đó.

Lỗ hổng đó bao gồm một vài dòng mã lệnh hết sức tinh xào. Và phải nói thêm rằng, không ai ngoại trừ Alice Gehabich phát hiện ra nó. Mọi việc coi như dở lở, những người hiểu biết về máy tinh thấy bị xúc phạm khiến việc làm ăn của họ gặp vô vàn khó khăn.

-Là cô đã cố tình đúng không. Cố tình công bố cổng hậu của Skipjack_Anh hét lên bực tức. Cô ta có còn là bạn của tôi không vậy. Sao có thể chơi một vố đau nhứ thế chứ.Mặc khác Alice lại rất bình tĩnh trả lời

-Đó là nhiệm vụ của tôi. Trên cương vị nhà mật mã gia đại diện nước Mỹ để củng cố quyền lợi của người dân trên toàn thế giới. Mà nếu tôi không tìm ra lỗ hổng thì ai đó khác cũng tìm ra, việc tiết lộ chuyện đó cũng chỉ vì không muốn mọi người tiếp tục sai lầm. Anh có bao giờ thử nghĩ hậu quả sẽ như thế nào nếu tin tức đó lọt ra ngoài khi Skipjack được tung ra thị trường chưa ?Hơn nữa theo định lí Bergofsky trên đời này không có chương trình không thể giải mã. Việc tập đoàn Makuso làm chỉ đi vào ngõ cụt thôi.

“Vậy ý cô là chúng tôi ngu ngốc chứ gì?”

-Anh nghĩ sao thì nó là như vậy đấy_.Xoay lưng bước đi ra ngoài vườn hít thở không khí. Thiệt là bực bội mà. Cái tên hề đáng ghét đó.

Trong lúc Alice đang âm thầm rủa xã ai đó thì đã bị một vòng tay rắn chắc ôm vào lòng. Mùi nước hoa Cologen của kẻ nào đó xộc vào mũi đã giúp cô biết được kẻ này là ai. Cố gắng vùng vẫy thoát khỏi đôi tay đó, thì đã bị hắn cưỡng ép nhìn lên. Đột nhiên, nam nhân gắt gao siết vòng ôm, cô ngạc nhiên trơ mắt nhìn thấy khuôn mặt nam nhân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thậm chí cô thấy rõ mỗi một sợi lông mi thật dài của nam nhân. Đôi môi ẩm ướt lạnh băng đáp lên môi cô

A, anh hoàn toàn phát điên rồi, ở chỗ này lỡ người ta phát hiện thì sao chứ? Cảm giác thật tuyệt vời, đôi môi này, thân hình này, thứ mà anh khao khát hằng đêm, dày vò anh hằng đêm đang ở ngay đây. Chết tiệt, cái gì lí trý đi gặp quỷ đi. Đôi bàn tay tham lam mơn trớn làn da mịn màng rồi luồn tay vào mớ tóc thơm, mượt và có vẻ sự thân mật quá đáng này đã thức tỉnh Alice. Cô vươn tay và một tiến BỐP vang lên.

-Ngài Kazami xin ngài ý tứ chút giùm tôi._Cô nói, giọng lạnh băng. Trong khi thâm tâm rõ ràng là muốn cho anh một trận, cố nhịn đi chưa tới lúc, đây là kẻ đã phản bội mày 2 năm trước. Kẻ giày vò trái tim mày 2 năm trời, mày phải cố nhịn đi. Thù này về sau sẽ trả đủ. Cô cố găng khuyên bản thân mình.

Shun thích chí nhìn ánh mắt tức giận bắn phá về phía mình, Alice căm tức nhìn anh tuy nhiên chỉ trong vài giây sau hỏa diễm trong đó đã lui xuống mà thay vào đó là trống rỗng vô thần. Tất cả cảm xúc nhanh chóng bình phục không một tia gợn sóng. Alice Kéo dài trường âm châm chọc nói.

-Thưa ngài Kazami, nếu ngài chặn đường tôi chỉ vì việc này, vậy thì phiền toái chủ tịch Kazami làm ơn xê dịch cái chân cao quý của mình tránh đường cho ta. Chẳng ngài chủ tịch định cắm rễ ở đây luôn, có lẽ đây là một chuyện không tồi nhưng thứ lỗi cho kẻ hèn này không thể phụng bồi_Nói xong không quên kèm theo động tác nhướn mày và một cái giả cười rất chi là châm biếm.

Nếu đây là truyện tranh, chúng ta khả dĩ có thể thấy mấy con quạ đen bay bay trên đầu Shun khi nghe Alice nói xong. Cũng phải thôi cái biểu tình này giống anh như đúc. Anh nhanh chóng thu hồi thất thố của mình.

-Xin lỗi Gehabich chủ tịch. Tôi mạn phép về trước_Anh trả lời cụt ngủn, trong khi Alice vẫn giả lả cười. Vào phòng , khoác ta cô bạn gái hiện giờ của mình. Ra về

Trận đầu tiên, Shun nhà ta đã bại hoàn toàn

Zenohelp: Con nhóc kia sao ngươi cho ta lên bàn thờ sớm vậy
Tác giả: Ý ta là ý trời ngươi muốn gì?*vênh mặt*
Zenohelp*tức xì khói*
Mas: Con Dương kia, ai cho ngươi giám tới cướp bồ em ta*la hét*
Miz:Đây là ý của con tác giả mà
Mas : Kệ nhân dịp này ta chửi nó ai bảo nó giám viết tắt tên ta. Hahahaha
Mọi người:=.=

Tem là bàn làm việc của Shun

Phong bì là kẹp hoa của Alice

(*) L’après-midi d’un faune: tên tiếng anh là “Afternoon of the Faun” sáng tác bởi nhà thơ người Pháp Stéphane Mallarmé, phổ nhạc bởi Claude Debussy lấy tên là Prélude à l’après-midi d’un faune (Prelude to the Afternoon of a Faun), được dựng thành vở ballets do Vaslav Nijinsky, Jerome Robbins và Tim Rushton. Nội dung thì giống như trong truyện đã giải thích nên mình không nói thêm gì nữa nhé.

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
Chẹp chẹp, chị có tên Nhật mà em. Omoni Umiko ấy,tức là Chúa Tể Đại Dương, tiền đề cho cái tên Dương của chị đó :gian: Edit lại chap đi em,lấy tên Nhật hay hơn ah :th12:

Ở giữa phòng là một cái giường rộng rãi đủ để tám người nằm. Shun nhà ta chỉ mặc độc cái áo choàng ngủ, thì đang nằm chễm chệ trên chiếc giường êm ái của mình với một cô nàng nào đó còn đang say xưa ngủ.

Phải chăng cô ta là mình =)) Cơ mà lỗi chính tả luôn nhé em~

@Mas: ê, thích bị ta dìm hàng hả mà dám lên giọng thế kia *hất mặt* ta lại cho OC của ta hành hạ mi bây giờ

Như chap trước, lối hành văn hay cái gì đại loại nhường cho bạn khác, chẻ chỉ com nhảm thế thôi

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
Chap 3 :Một buổi sáng đẹp trời

Tốt nhất xin hãy chuẩn bị tinh thần trước khi xem chap này

0:0 pm, Vestroia .

Một con tàu màu xanh lơ dừng lại dưới hàng rào thép gai Cyclone cao tới ba mét. Một cô gái tóc xanh bước ra, người gác cổng trẻ tuổi có đeo bảng tên Ingram ngước nhìn cô, nói:

“Xin cô cho thẻ chứng minh Phoenix”

Phoenix đưa thẻ rồi chờ nửa phút. Ingram đua tấm thẻ của cô chạy qua một máy quét. Cuối cùng anh ta đưa tay ra hiệu một cách kín đáo, cánh cửa từ từ mở ra. Đi tiếp nửa dặm, Phoenix lại phải dừng tàu lại trước một hàng rào điện tử bề thế không kém hàng rào trước. Toàn bộ quy trình được lặp lại một lần nữa. Đôi mắt vàng chanh ra vẻ chán nản. Thôi nào, các anh bạn….Tôi mới chỉ đến đây có vài triệu lần mà thôi.

Tới trạm dừng cuối cùng, Helios kiểm ta giấy tờ, rồi tay vẫy hiệu cho cô đi vào. Theo con dường Canie, cô đi tiếp 250 mét rồi tiến vào khu làm việc B danh cho cấp cao. Say khi đi qua các dãy hành lang chen chúc đầy người, cô đi qua hai trạm kiểm tra nữa và cuối cùng một đuòng hầm kín không cửa sô dẫn tới một dãy nhà khác. Chắn ngay trước lối vào là một trạm kiểm tra giọng nói.Đã hai năm từ khi Alice và Masquerade( chả bết gõ có đúng tên không nữa), đưa ra một loại máy chuyển đổi khiến bakugan có cơ thể người. Nó chỉ là một cái máy nhỏ, trông giống điện thoại đi động, cứ mang nó bên người, lúc nào cần thì có thể biến lại như cũ vô cùng tiện.

Cô vươn tới cái micro hình pa-ra-pôn đọc thật rõ ràng”Phoenix” Ngay lập tức, máy tinh xác nhận tầm số dao động âm đặc trưng trong giọng của cô. Vài giây sau cánh cửa thép nặng 12 tấn bắt  đầu xoay, trên cánh cửa có dòng chữ Trung tâm Bộ chỉ huy kháng chiến Chống Hades.

Vào khoảng 1 năm trước, cuộc sống của các Bakugan đang yên bình, thịnh trị. Khi ấy phải nói là khoảng thời gian tuyệt vời, nhưng một ngày nọ, cánh cổng không gian mở ra. Hàng nghìn chiếc tàu vũ trụ đáp xuống, tấn công các Bakugan. Chỉ vì không có sự phòng bị trước, họ đã thất bại. Các thành phố của họ rơi vào tay Hades, hơn nửa dân số phải làm nô lệ cho chúng. Vì vậy tổ chức Brawlers, gồm những Bakugan còn tự do, được thành lập để chống lại Hades.

Tiếng Bíp của cánh cửa kéo cô về thực tại, nhanh chóng bước lên phòng của Hydra cô còn có chuyện quan trọng cần phải thảo luận. Nằm trên đỉnh một hệ thống những cầu thanh nhỏ, phòng làm việc bằng tường kín của Hydra có biệt danh là chậu cá vì hình dáng của nó mỗi khi những tấm rèm được kéo lên. Vừa bước đi ken két trên cầu thang, cô vừa nhìn tấm cửa thép dày của căn phòng, có khắc dấu hiệu Darkon, đằng sau cánh cửa ấy là người chỉ huy của trận chiến, là nam nhân mà cô yêu thương. Khẽ đẩy cửa ra cô bước vào

“Trận chiến như thế nào. Phenix?”Hydra cất tiếng hỏi

“Thua”Cô cay đắng trả lời”Đã tới lúc nhờ tới họ, anh còn ngại gì nữa”Đáp lại cô chỉ là sự im lặng

"Có thật em muốn tôi thôn tính các công ty của ông nội Shun Kazami  không?"

"Thật.Vì vậy em cần anh"

"Em quả là tàn nhẫn."

Alice không đáp,cô lao vào Klaus, cả hai ôm chầm lấy nhau rồi ngã vật giường. Họ quấn lấy nhau,điên cuồng như muốn nuốt chửng nhau. Sung sướng,mãn nguyện...nhưng đó không phải là yêu.Hai người,mỗi người một tâm trạng...Klaus mở cờ trong bụng vì cuối cùng anh ta đã có thể bành trướng thế lực của mình. Alice thì nóng lòng chờ xem ngày mà Shun Kazami chịu sự trả thù của cô. Kết cục chắc ai cũng biết.
Klaus đã có thứ mình muốn.Alice đã thành công bước đầu trong kế hoạch của mình. Mối quan hệ giữa cô và anh chỉ đơn giản là cộng sinh đôi bên cùng có lợi,chấm hết ! Với Klaus cô chỉ là con búp bê,chơi chán thì bỏ.Đối với Alice thì cũng chả hơn gì,anh chỉ là một con cờ cho cô lợi dụng,khi không còn ích lợi gì thì sẵn sàng chà đạp dưới chân.

Sáng hôm sau, Shun đi trên hành lang nhà Gehabich với tốc độ ánh sáng sau cuộc nói chuyện ở nhà Makuso mà không để ý tới tác phong của của mình. Bộ dáng của Shun…phải nói xốc xếch tả tơi hết mức có thể. Tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, vạt áo thò cả ra ngoài, chiếc cà vạt thì vắt vẻo hờ hững trên cổ với một cái nút thắt có-chết-cũng-đừng-hòng-gỡ-ra. Chưa kể ... chưa kể ... khuôn mặt khoái trá, đểu giả trơ tráo và ... và ... MỘT-SỐ-KHÔNG-ĐẾM-ĐƯỢC CÁC VẾT SON TRÊN MẶT, TRÊN ÁO, TRÊN CỔ, TRÊN ... TRÊN ... KHÓE MIỆNG! AAAAA! Nếu mà nhìn thấy anh bây giờ thì người ta sẽ thắc mắc không hiểu là chuyện gì đã xảy ra đêm qua nhỉ, một cuộc mây mưa hay bão táp cấp 12.

Thật sự vậy Shun nhà ta đang rất vui, cứ nghĩ tới việc Alice đáng yêu của mình thì sẽ ra sao. Cưng à, cưng là của ta, kiểu gì ta cũng sẽ giành lại cưng thôi. Anh nhếch mép cười (đểu), có lẽ là thêm cả ... một cái liếm môi không tự chủ. “ Á”... đó là tiếng hét sung sướng của toàn bộ các cô gái và một số không ít các chàng trai trên hành lang, một vài người phải lấy tay lau vết máu vừa xịt ra trên mũi và giờ đang chảy ròng ròng xuống áo, một vài người khác thì ngất xỉu với khuôn mặt đỏ bừng nóng hôi hổi cộng thêm một nụ cười mãn nguyện sung sướng ngớ ngẩn ngốc nghếch hay gì gì đó đại loại vậy. Ai, một Shun lần đầu họ mới được thấy thật sự là quá sức hấp dẫn và khêu gợi. Chậc, chỉ với từng ấy cử chỉ thôi mà đủ làm cả đám người phải ngẩn ngơ mơ mộng được một ngày dâng hiến .

“Thưa ngài Kazami, tiểu thư vẫn còn chưa dậy. Mong ngài về cho” Người hầu phòng ở ngoài cố ngăn anh lại. Anh bắt đầu cảm thấy bực mình rồi đấy, chả nghĩ gì nhiều cho tên đó một cú đập vào ót khiến hắn lắn đùng ra xỉu.Anh nhẹ nhàng bước vào phòng, không quên khóa trái cửa. Phòng ngủ có vẻ đã có nhiều thay đổi .  Giường của cô được chuyển vào giữa phòng, chung quanh giường các đồ nội thất tinh xảo. Màn che xanh bạc cố định vào bốn cột trụ của cái giường sang trọng đủ cho tám người nằm, hình hoa hồng trên màn che lay động theo lụa mỏng màu bạc, các loại gối ôm đủ màu rơi lả tả trên ghế sofa, thảm lông cừu mềm mại trắng tinh cùng với tơ lụa mịn màng tạo thành một hình ảnh đẹp đến nghẹt thở: Trăng lưỡi liềm chậm rãi xuất hiện trên bầu trời thăm thẳm, hồ nước lấp lánh trong rừng cây rậm rạp, bạch kì mã một sừng dõi mắt trông về phía xa xa, những nàng tiên hoa đáng yêu đang nhảy múa xung quanh nó. Bàn làm việc lớn được đặt ngay ở cửa sổ, và trên đó là ba bốn xấp giấy tờ như những cái núi nhỏ.

Shun cẩn thận nâng màn che, đến bên nàng công chúa đang say ngủ của mình. Trên giường, Alice nằm nghiêng, mặc chiếc áo choàng ngủ đen viền ren xộc xệch do một đêm ngủ, để lộ xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp. Anh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc cam, tay còn lại mơn trớn đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt nâu bật mở, trừng trừng nhìn anh . A cô  thức dậy được dịp chết trân tại chỗ mà há hốc miệng với chỉ số kinh hoàng lên đến tột đỉnh. Hắn ... hắn ... hắn ta làm thế quái nào mà ... mà ... trông như thế kia ... Hắn ... làm sao…ở đây….Đường suy nghĩ bị đứt đoạn liên tục vì ... không tìm ra từ nào đủ để mà chửi cái con người đang đứng trước ngưỡng cửa kia cho bõ tức.

Vừa nhìn thấy  cô tỉnh giấc ,gương mặt Shun ngay tức khắc xuất hiện một cái nhếch-mép-đặc-trưng-Shun Kazami. Cái bộ dạng kinh ... à kinh tởm, theo như  Alice đang bốc khói nhận xét, với cái nhếch mép và một vòng tay rộng mở anh-nhớ-em-quá-bé-cưng của Shun thì cũng đủ để đem ra xử bắn,  Vâng vâng, ánh mắt của Alice chuyển từ kinh hoàng sang một màu giận dữ tột đỉnh và thêm một chút nữa thôi là thiếu điều kẻ đứng trước mặt cô sẽ bị ánh mắt đó đốt ra tro. Ấy vậy mà Shun vẫn còn cười, trông lại còn khoái trá hơn cả lúc nãy càng làm cô lộn ruột.

- Đồ khốn, anh cười cái gì? Hả? – Alice điên tiết, đồ khốn đó lại còn dám cười nữa! Một ngày nào đó mình sẽ kéo toẹt cái kiểu cười ấy ra khỏi mặt hắn, giết hắn để hắn không bao giờ còn cười như thế được nữa! Đồ khốn! Đồ pervert(biến thái)! Vâng, đấy chỉ là liệt kê một số rất ít trong số rất nhiều “những lời êm ái dễ thương” mà cô dành cho anh

- (lại cười nhếch mép) Không gì tuyệt hơn vào mỗi buổi sáng là được nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của em đâu,Alice! – Anh thì thầm, rồi bất ngờ nắm lấy cổ áo Alice và hôn, đơn giản chỉ là môi chạm môi, một nụ hôn buổi sáng theo nghĩa đen hoàn toàn, đúng thế, có ai cảm thấy hụt hẫng không nhỉ?(cười)Chậc, này Shun, phải biết kìm chế hai bàn tay của anh chứ, đã được phép đâu mà làm liều thế. Anh vẫn ngồi nguyên trên giường, thích thú ngắm nhìn một Alice hóa đá bất động.

1 ... 2 ... 3!

- ĐỒ KHỐN! ANH ĐI CHẾT ĐI! – Alice gào lên, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ. Hắn ta ... hắn ta lại làm thế! Đồ khốn! Còn dám nói ... còn dám nói ... “đáng yêu”. Đồ chết bầm đó! - ĐỒ BIẾN THÁI! ĐỒ SÀM SỠ! ĐỒ DÊ CỤ!

Biết mà, em  thật sự là dễ thương đến phát điên lên được. Nhếch mép cười, anh không quên với tay vuốt những lọn tóc màu cam mượt mà của Alice

- Hê hê, được rồi! Nhưng em không biết là trông em “ngon” đến mức nào đâu, Alice. – Shun thì thầm, bệnh hoạn không thể tả, kèm theo một cái liếm mép không tự kiềm chế được khiến cô đã đỏ nay còn đỏ hơn, và thêm một cái rùng mình lạnh sống lưng.

- ĐỒ .... ĐỒ PERVERT! ĐỒ TỒI BẠI! ĐỒ KHỐN! RỒI TÔI SẼ GIẾT CHẾT ANH! ĐỒ CHẾT TIỆT! ….Tuy vậy Shun nhà ta vẫn có vẻ dửng dưng như không.

Nhìn thoáng xuống Alice đang giận dữ, chú ý tới hồng ấn sau tai cô. Mà nhìn kĩ lại Alice, sao nãy giờ anh không để ý chứ, cô gần như cũng giống anh thôi. Anh tức tối nhìn hôn ngân trên cổ cô, là thằng nào dám đụng vào đồ của anh chứ

-Dấu vết này là do ai để lại?_Anh đằng đằng sát khí hỏi, tay mơn trớn đôi môi còn hôn ngân ở khóe miệng_Và chính xác thì tên  đó đã hôn em như thế nào?_ Shun thì thầm, giọng anh thật trầm và đầy nhục dục khi anh nhìn xuống Alice. Cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa tức giận, không thể nói gì, nhưng có vẻ Shun cũng không cần câu trả lời. _Có phải hắn đã hôn em thật nhẹ nhàng, dịu dàng, nâng niu sự trong sáng đẹp đẽ của em như thế này?”

Anh đáp một nụ hôn nhẹ như lông tơ lên môi Alice, di chuyển thật nhanh giống như nó đang được hôn bởi một cánh bướm. Đầu lưỡi mềm mại quét qua môi cô rồi chen vào bên trong, rồi lại biến mất, như một con chim ruồi đang nếm qua mật ngọt. Nụ hôn vội vàng, khiêu khích.

“Hay hắn hôn em như một người tình nóng vội, khát khao muốn nếm được mùi vị của da thịt và đôi môi em?”_Môi Shun lại tiến đến lần nữa, và lần này hôn Alice bằng sự thuần thục của một người tình tràn đầy kinh nghiệm,  luồng chiếc lưỡi hoang dại vào vòm miệng cô sục xạo.Hiển nhiên là cực kỳ cuồng bạo, Shun điên cuồng hấp thụ sự ngọt ngào, điên cuồng càn quét mỗi ngõ ngách trong miệng Alice, mỗi một góc trong miệng cô đều lưu lại vết tích của anh. Alice không thích bị đối đãi như vậy, cô giãy dụa, cô kháng cự, hết thảy đều vô dụng vì tay đã bị Shun khóa chặt.
Đầu lưỡi anh xâm chiếm cái miệng nhỏ nhắn, cố ý làm đầu lưỡi Alice tê dại đến run lên, cố ý làm đôi môi mềm mại của cô sưng đỏ. Alice bại trận. Hắn muốn thế nào thì thế đó, cô mê man nghĩ. Nụ hôn tưởng chừng cứ kéo dài mãi, cho đến khi Shun phát giác con mèo nhỏ trong lòng ngực bị hôn quá lâu mà thiếu khí sắp ngất đi, anh mới hài lòng kết thúc nụ hôn. Alice bị hôn suyễn khí, vô lực dựa vào anh hồi phục hô hấp mà không để ý rằng lớp áo choàng bên ngoài của mình đã bị tuột xuống tới vai để lộ cả áo ngủ bên trong.

Đôi mắt Shun sáng lên khi thấy cảnh tượng đó _Tôi tin là em sẽ thấy được tôi không có sở thích chia sẻ, Alice. Những gì tôi chiếm tôi sẽ giữ._Cô giờ đã nhận ra thảm cảnh của mình nhưng trễ rồi  Shun nắm lấy hai tay Alice,  giữ nó trên đỉnh đầu cô.  Alice nhíu mày, hiển nhiên hành động khá thô bạo này của anh làm đau cô.  Shun tà mị liếc mắt khi một trong hai tay thừa cơ di chuyển trên xương quai xanh, ngón tay như có như không khẽ…vuốt. Rồi không hề phí sức mà vùi đầu vào hõm cổ của Alice, cắm phập răng vào làn da trắng mịn, ra sức cắn mút cho đến khi tại đó xuất hiện dấu vết sẫm màu, tương phản với màu da nhợt nhạt của mèo nhỏ trong lòng .

-Alice chuyện gì đã xảy ra vậy, mở cửa cho tôi vào_Giọng Mas ở ngoài vọng vào. A sắp được cứu rồi, cô vừa định la lên thì đã bị một chiếc cà vạt chặn ngang miệng, anh siết nút thắt không quên mỉm một nụ cười rất Shun Kazami. Đằng này thì có Trời cũng không cứu được cưng đâu, Alice à.

Nhưng mười chín năm sống trên đời đâu phải là uổng phí.  Dù thuộc dòng dõi cực kì cao sang quý tốc đấy nhưng có những ngón nghề tưởng chừng mất phẩm giá lại trở thành cái phao cứu nguy cho cô lúc này. Ý thức được vẻ đẹp “tội lỗi” (?) của mình vừa là một sự nguy hiểm vừa là một vũ khí lợi hại, Alice thôi (tạm thời) không chống cự nữa và nhìn Shun bằng một ánh mắt “tình tứ” đầy mê hoặc, rồi cười một cái bẽn lẽn (?) với cặp má “hây hây đỏ” rất rất rất rất GỢI TÌNH. Alice chịu khuất phục Shun rồi chăng? Ồ la, dù gì người ta cũng mang thân phận tôn quý, cái sĩ diện nó cao chất ngất tựa đỉnh Himalaya thì làm gì có chuyện dễ dàng thế được! Lợi dụng Shun đơ ra vì bất ngờ (mà có lẽ còn là vì ngây ngất tưởng như mình đang mơ), thoát khỏi gọng kiềm của anh, cô lần tay dọc theo khuôn ngực lộ ra sau lớp áo sơ mi bị giật tung cúc và bay phấp phới vì một lẽ “em đây chả bị níu giữ thì em đây đi nhé” của Shun. Cái này thì còn hơn cả điện cao thế 1000 vôn đánh xuống, anh đơ thêm vài giây nữa (chuyện, không đơ mới là lạ í). Tay Alice di dần xuống, dần xuống thấp hơn và bắt đầu mơn trớn khuôn ngực rồi đến vùng bụng rắn chắc của Shun.

Anh khẽ nhếch mép cười mà dám chắc là bất cứ ai trông thấy cũng đều phải xịt một lít máu mũi là ít. Rồi quyết định là nên nhẹ nhàng hơn với “con mèo con rực rỡ nóng bỏng” đã chịu khuất phục “của mình”. Shun cúi đầu xuống, tay còn lại không giữ hai tay Alice nữa  mà bắt đầu di chuyển lên vùng cổ trắng nõn nà thon thon, vuốt ve lấy nó . Gỡ tung chiếc cà vạt ra, môi cả hai gặp nhau và bắt đầu mơn trớn nhẹ nhàng, rồi ngấu nghiến lấy nhau, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau theo một nhịp điệu cuồng nhiệt đê mê bất tận.

Lợi dụng đúng thời điểm đó, hai tay cô quấn quanh cổ anh chợt xuất hiện một con dao màu tím đâm thẳng .xuống. Một vũng máu đỏ. Ôi, đùa thôi, có vẻ như hôm nay không phải là “ngày của Alice” rồi. Shun nhà ta đã phát hiện được sát khí và giờ đang ngồi vắt vẻo trên cái bàn làm việc của Alice. Vậy các bạn có tự hỏi tại sao Alice mạnh như vậy mà sao nãy giờ lại không tấn công Shun không? . Từ nãy tới giờ cô đã bị từ trường của anh khống chế tới độ muốn nhúc nhích một ngón tay còn khó khăn chứ đừng nói mà chém giết ai.

Shun thì thầm một chú ngữ phóng thẳng Alice.Cô vung tay tạo thành một cái lồng bảo vệ chung quanh mình, ngăn cản ánh sáng, đồng thời lui về sai vài bước phát động công kích,ném thẳng một thanh kiếm qua phía anh. Shun đứng đối diện linh hoạt nghiêng mình tránh thoát, lập tức ra ta

Alice bất ngờ không kịp phòng , kiếm trong tay bay ra ngoài, đồng thời Shun một đòn công kích tiếp theo, Alice cảm thấy có một áp lực đè nặng thân mình . Một ánh sáng xanh đánh ngược lại cô. Alice vội vàng giơ tay phải lên, một mũi tên nhỏ xuất hiện trên băng đeo tay nhanh chóng bay ra, nặng nề đánh vào ánh sáng xanh, “Bang.” Những tia lửa bắn ra bốn phía, hai người vội vàng lui về sau vài bước, tránh cho hai người bị chết nghẹt

“Rầm” CÁnh cửa đổ xuống, một cái đầu vàng xuất hiện ở cửa. Mas hốt hoảng lúc nãy thấy gọi cô hoài mà không thấy tiếng trả lời cứ tưởng rằng cô còn ngủ, nhưng sau đó thì nghe tiếng rầm rầm mới sợ hãi xông vào.

-Tôi biết là ngài rất rảnh ngài Kazami. Nhưng tôi tự hỏi mới sáng sớm mà ngài đã làm gì ở đây._Mas hét lên, anh cố gắng che dấu sự lo lắng của mình.

- Tôi đem thư từ các Bakugan gửi đến. Tiện thảo luận một số việc liên quan

Shun đứng dậy, sửa lại cúc áo của mình và khoác chiếc áo vest của mình lên Alice. Lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy thì quả là đáng mặt “đệ nhất anh hào”. Vừa sửa lại bộ đồ của mình cho chỉn chu, Anh vừa liếc về phía người vừa đến với vẻ chán ghét ,rồi lại nhanh chóng nhìn về phía Alice.

- Em cũng nên thay đồ đi! Tôi không muốn ai nhìn thấy cơ thể em, ngoại trừ tôi! – Shun khẽ nhếch mép – Mà lúc nãy em tuyệt lắm_Anh thì thầm nho nhỏ

Người phá ngang cuộc vui bỗng khẽ nhíu mày. Còn Alice thì đỏ mặt đến mức không thể đỏ hơn và luống cuống vào phòng tắm thay đồ. Hai phút sau cô bước ra.

TEm là kiếm

Phong bì là áo vét

Được sửa bởi Uzumaki Minato ngày Sat May 11, 2013 9:44 pm; sửa lần 1.

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
Ara~ Chap này khủng ah~

Bakugan theo phong trào humanoid đã xuất hiện~ Văn phong đi theo xu hướng hài~~~~

Cơ mà, các char sống buông thả quá nhỉ O_O Một người được dạy dỗ trong gia đình sặc mùi tư tưởng phong kiến như bạn đây thì không chấp nhận được đâu O_O Phần nào cảm thấy Alice không còn xứng đáng với Shun nữa (dù Shun trong fic này cũng ếu phải thằng tử tế gì cho cam)=.=

- Em cũng nên thay đồ đi! Tôi không muốn ai nhìn thấy cơ thể em, ngoại trừ tôi! – Harry khẽ nhếch mép – Mà lúc nãy em tuyệt lắm_Anh thì thầm nho nhỏ

Nghi vấn to đùng! Harry nào ở đây O_O



description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
@Dương:Con Trâm nó nhắn là nó xin lỗi. Lúc nó đang sửa cái fic này thì là 12 giờ đêm( lén ba má), lúc đó vừa sửa cái fic này vừa đánh một cái Hary Potter fanfic lại còn buồn ngủ nên bị răng môi lẫn lộn. Mình sẽ sửa lại

À mà nó còn nói người khiến Shun có bộ dạng lôi thôi đầu Fic là bạn trong fic này đấy

description(Bakugan fanfic) Hoa hồng đen  EmptyRe: (Bakugan fanfic) Hoa hồng đen

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply