MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[BakuganFic] Phong trần

power_settings_newLogin to reply
+8
bemeo045
evildevil
Sky
arisu_darkon
Princess_Yuki
linh27ltp
Elfin-Ingram
Carol Rido
12 posters

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 Empty[BakuganFic] Phong trần

more_horiz
First topic message reminder :

Title : Phong trần

Author : Carol Rido

Category: Romance, mystery, action, có một chút humor,...

Rating : tất cả mọi người

Summary : Câu chuyện bắt đầu từ khi cuộc sống của một cô gái trẻ bị đảo lộn từ khi gặp chàng cảnh sát điển trai nhưng lạnh lùng cùng tên tội phạm nguy hiểm đang được áp giải về đồn… Nhưng chỉ vì một phút cả tin cô đã thả mất hắn – một kẻ khát máu đến ghê rợn…

Note : Ở fic này thì Mas là nhân vật chính và Alice không phải anh em. Chỉ là hai người xa lạ nên chuyện phát sinh tình cảm là khó tránh khỏi, không chỉ có Mas và Alice mà các nhân vật khác cũng sẽ bị ghép lum la ( lạy fan tha cho mình * ôm đầu * ) nhưng cuối cùng thì ai cũng sẽ về khổ chủ…

Giới thiệu nhân vật :

Masquerade : một tội phạm nguy hiểm với vẻ ngoài quái lạ cùng cái tên gọi “quỷ sống”. Túi lúc nào cũng đầy những đồng tiền phi pháp, rất gian xảo với những trò ảo thuật kì quái. Luôn ẩn mình sau chiếc mặt nạ thủy tinh nên không ai biết bộ mặt thật của anh. Ghét tất cả các mẫu con gái nhưng rất thích tiền xu…

Alice Gehabich : con gái một nhà nông bình thường, rất xinh đẹp, hiền lành, nhẹ dạ, cực kì nhân hậu. Vì lỡ thả Masquerade khỏi tay Shun nên đã làm cô vướn vào bao rắc rối và thường bị Masquerade lừa ( sr các fan ) nhưng cô vẫn luôn tha thứ cho anh và mong anh có thể làm lại cuộc đời.

Shun Kazami : cảnh sát trưởng trực thuộc thành phố, tài giỏi, lạnh lùng, được tất cả các cô các chị, từ già trẻ bé lớn đều ngưỡng mộ tài năng và ngoại hình của anh. Anh có thể bắt tất cả các tội phạm dù khó khăn tới đâu nhưng chỉ để tụt mất mỗi Masquerade. Luôn mất tập trung mỗi khi ở cạnh Alice...

Mizuo Marukura : nữ cảnh sát cấp cao từ Tokyo, là cộng sự thân tín của Shun. Lúc đầu cô và Shun luôn dính với nhau như hình với bóng làm ai cũng tưởng cô có tình ý với anh ấy nhưng thật ra không phải là vậy.

Dan Makuso : cậu tuy nóng tính, hơi thô lỗ, cọc cằn nhưng thật chất lại là con trai Nghị Trưởng từ Tokyo về thăm quê nội. Ở đây cậu kết bạn với Shun, Alice. Lúc đầu có hơi ghét Masquerade vì bị thường anh ta chế nhạo nhưng cuối cùng Dan lại là người ngăn cản Shun bắt Masquerade.

Runo Misaki : một cô nương mạnh mẽ, giỏi võ. Luôn suy nghĩ đến mọi người xung quanh, tuy không hoàn hảo nhưng rất giỏi tài nấu nướng. Lúc đầu rất thích Shun sau đó là Masquerade và cuối cùng là “ai đó”.

Mira Clay : là con của nhà tiến sĩ Clay, nhan sắc không thể chê được, có niềm đam mê võ thuật từ nhỏ nên theo học tại võ đường Grit. Có hôn ước từ nhỏ với đại thiếu gia nhà họ Krawler nhưng cô cương quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân tiền định này. Luôn mơ ước có một tình yêu thật sự.

Ace Grit : sự phụ tại võ đường Grit, tuy có đôi chút tự cao nhưng luôn nghiêm túc trong sự nghiệp truyền thụ và cải cách võ thuật Nhật Bản. Luôn chú ý đến cô học trò dễ thương Mira nhưng nào ngờ đâu cô nàng hơi bị… dữ.

Ren Krawler : con trai một chủ tịch tập đoàn có tiếng nhất Nhật Bản. Cha anh và tiến sĩ Clay là bạn thân nên đã định hôn ước cho anh và Mira. Cũng như Mira, anh không chấp nhận cuộc hôn nhân này bởi anh chẳng có hứng thú với con gái. Rất anh hùng, chẳng sợ gì cả chỉ trừ… Fabia

Fabia Sheen : sư tỷ của Mira. Tuy có hơi dữ dằn nhưng rất tốt bụng và chững chạc. Cô mồ côi từ nhỏ, sống trong nhà thờ cùng các sơ. Bề ngoài lúc nào cũng cười nói vui vẻ nhưng thật chất ẩn sau lớp vỏ bọc giả tạo đó là một con người trái ngược hoàn toàn…


Chap 0 : Bóng tối



Khi vầng hòa quang cuối cùng của mặt trời vụt tắt, màn đêm vô tận buông dần nuốt chửng mọi thứ vào không gian tĩnh lặng, những âm vang nhộn nhịp cũng lặng đi sau một ngày đầy mỏi mệt.
Đây là thời điểm mọi người quay quần bên nhau, tận hưởng niềm vui gia đình sau những giờ làm việc căng thẳng. Nhưng ít ai nghĩ rằng nó cũng chính là lúc bọn tội phạm bắt đầu hoạt động. Ẩn trong thành phố Tokyo sa hoa tráng lệ là những cuộc thanh trừ đẫm máu của các phe phái trong thế giới ngầm đen tối. Chúng trừ khử nhau, dẫm đạp lên nhau để bước lên phía trước. Trong mắt chúng luật pháp chỉ là thứ rác rưởi không bao giờ chiếm một địa vị nào cả.

Tại một quán bar nọ, những cậu ấm cô chiêu đang thay nhau nhảy nhót, rượu chè đình đám, tiếng nhạc được mở hết cỡ hòa cùng tiếng cười, tiếng la ó của những kẻ sa đọa trong đó.

Ở một góc khuất của quán, một kẻ với chiếc mặt nạ thủy tinh ngồi rít từng hơi thuốc lá một cách bình thản, lâu lâu lại nhìn đồng hồ vẻ như đang chờ ai đó. Chợt một nhóm người áo đen với thân hình to tướng bước nào, trên tay họ còn cầm một chiếc va li nặng nề. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc mặt nạ.

Từ trong, một cậu phục vụ chạy đến chỗ nhóm người áo đen đó cúi chào một cách cung kính rồi chỉ tay về hướng người thanh niên đang ngồi ở góc khuất kia. Ngay lập tức, bọn chúng bước vội về phía anh ta. Một trong số đó ngồi vào chiếc ghế đối diện với anh, còn lại thì đứng xung quanh.

- Mày đã khử thằng G.M chưa, Masquearade ?


Tên áo đen lên tiếng, giọng hắn rất thô nhưng không giấu được cái run trong câu nói hình như đang sợ sệt một điều gì đó. Hắn nhìn chằm chằm vào con người đối diện mình. Một nụ cười hiện lên trên đôi môi bình thản kia. Bỗng chốc tên áo đen thở phào. Có lẽ không cần để Masquerade nói hắn cũng đủ biết câu trả lời.

- Thật là không uổng công tao tin tưởng mà nhờ mày.

- Sao lại là nhờ ? – Masquerade nghiêng đầu – tiền trao cháo múc chứ, anh bạn.

- Mày đúng là… nhưng tao lại thích mày vì điều đó.


Tên kia phá cười rồi ra hiệu cho bọn đàn em đứng quay đặt chiếc va li lên bàn. Nó có vẻ rất nặng. Chẳng mảy may, Masquerade kéo nó về phía mình. Anh hé mở nó ra đủ để mỗi anh nhìn thấy thứ bên trong là gì rồi nhanh chóng đóng lại.

- Ngươi cũng giữa đúng lời hứa quá nhỉ ? – Masquerade cười – ta thích làm việc với những kẻ giữ lời.


Nghe vậy, bọn áo đen đang đứng có vẻ nổi giận, tay chúng siết chặt lại định cho kẻ không biết trời cao đất dày kia biết thế nào là lễ độ. Nhưng tên cầm đầu giơ tay ra hiệu cho bọn chúng đứng yên.

- Đã làm việc với mày thì tao không dám múa rìu qua mắt thợ. – hắn cười nhưng rồi nhíu mày - Nhưng tao thật sự không hiểu tại sao lại phải đổi một phần mười số tiền thành tiền xu ?

- Đó là nguyên tắc làm việc.


Masquerade trả lời một cách lạnh lùng. Anh xách chiếc va li, quay đi rồi mất dạng trong đám người đang nhảy nhót giữa quán. Còn lại nhóm người áo đen. Bọn chúng chết lặng ở đó.

- Sao chúng ta lại phải nhờ tên này mà không tự ra tay vậy anh ? – một trong số những tên đang đứng cất tiếng hỏi vẻ không kiềm được cơn tức giận – hắn chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa…

- Hừr… thế mày có tin trên đời này có quỷ không ? – hắn ngước lên trần nhà rồi cười – chúng ta vừa gặp quỷ đấy. Một con quỷ sống thật sự…

- …

.................
Bên ngoài, gió rít từng cơn lạnh buốt xuyên qua hai hàng cây bên đường tạo nên cái âm vang lao xao êm ả. Chỉ có tà áo trắng lặng lẽ bước từng bước trên con đường vắng vẻ mập mờ dưới ánh đèn đường. Tia sáng từ chiếc mặt nạ thủy tinh léo lên lúc ẩn lúc hiện cùng nụ cười nửa miệng của một kẻ được gọi là “quỷ sống” dần dần biến mất vào bóng tối...

________________________
ps : chap này và chap sau sẽ không liền mạch với nhau, nó chỉ góp phần cho mọi người hiểu thêm về nhân vật chính nên sẽ không có ảnh hưởng gì với toàn bộ câu truyện!!! lâu lâu cho Mas yêu lên ngôi chính :v

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Chap 3 :

Bây giờ đang vào giữa hạ, không khí oi bức như muốn thiêu đốt con người. Bên ngoài, thảm cỏ xanh cong mình đeo một màu vàng úa. Những hạt phân tử trong không khí cũng dần giãn nở khiến hô hấp trở nên khó khăn. Những bụi hồng cạnh nhà cũng ủ rũ vì thiếu nước. Không khí bên trong lại chẳng khả quan hơn, vẫn là sự ngột ngạt đến nặng nề, vẫn là không gian tĩnh lặng, không ai nói với ai câu nào, dường như chỉ nghe được tiếng nấc nhè nhẹ của cô gái yếu đuối.


Mizuo đã được đỡ lên chiếc giường nhỏ, khuôn mặt cô tái dần, đôi môi chốc chốc lại run lên bần bật. Shun ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách để canh giữ Masquerade. Những ngón tay anh đan vào nhau, chiếc cằm nhẹ đặt trên mui bàn tay, đôi lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt như kẻ thất thần. Chẳng ai biết và cũng chẳng dám biết anh đang nghĩ gì...


Nhớ lại cách đây một giờ, khi anh cảnh sát kia tay không quay trở lại vì không tìm thấy hộp y tế dự phòng, mọi người đều đứng ngồi không yên. Có lẽ là do đoạn đường dốc nên chắc có lẽ hộp y tế đã văng đâu mất. Nghĩ vậy, Shun đập mạnh tay lên bàn phá vỡ bầu không khí nặng nề. Anh liếc nhìn Masquerade với ánh mắt nghi ngờ. Khẽ hừ một tiếng, anh đứng dậy, bước đến trước mặt hắn.

- Là ngươi ?

- Ta thế nào ? – Masquerade mỉm cười.

- Là ngươi giở trò với trung sĩ ?

- Tùy ngươi nghĩ... – hắn nhún vai – ngươi nghĩ phải thì chính là phải, còn nếu không thì là...

- Ta hỏi lần nữa, có đúng ngươi là kẻ giở trò ????!!!


Shun dường như đang rất tức giận, câu nói của anh rõ là được nhấn mạnh từng chữ. Sát khí dần hiện rõ trên khuôn mặt làm những người khác trong phòng phải giật mình run sợ. Nhưng lạ thay, Masquerade không nói gì, hắn chỉ im lặng và đôi môi lại vẽ lên một nụ cười hình bán nguyệt như thể trong hắn không hề tồn tại hai từ “sợ hãi”.  Hắn ngước nhìn anh rồi phì cười :


- Thế ngươi có tin vào kì tích không, cảnh sát trưởng ?


Shun nhíu mày, nhìn hắn. Lại lí lẽ của những kẻ bất cần đời. Nhưng những điều này đôi khi lại có lúc giúp ích cho phía cảnh sát trong việc điều tra án. Suy nghĩ hồi lâu, Shun khẽ gật đầu.


- Wow !!! không ngờ ngươi cũng tin. – hắn tỏ vẻ ngạc nhiên một cách giả tạo – Ta cứ tưởng ngươi chỉ tin vào công lí hay chính nghĩa gì đó của ngươi thôi chứ.

- Ý ngươi là sao ?

- Thôi thì quên chuyện đó đi. – hắn khẽ thở dài ngao ngán, nhưng ngay sau đó lại được thay bằng sự thích thú - Nhưng quả đúng như ngươi nói, ta có giở chút ít tiểu xảo. Nhưng cũng đừng xem thường cái “chút ít” đó, bởi nếu không được chữa trị kịp thời thì ta không dám đảm bảo điều gì sẽ diễn ra đâu.

- ...

- Nhưng ta cũng chẳng phải kẻ không nói lí lẽ, bằng chứng là ngay bây giờ, ta sẽ cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Một là... ta sẽ chữa trị cho cô ta nhưng với một điều kiện...


Masquerade dừng lại để quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của từng ngươi có mặt ở đây. Quả thật như hắn dự đoán, chỉ mỗi Shun vẫn giữ được sự bình tĩnh. Thật xứng với cái danh tài ba mà thiên hạ dồn về ngươi, Shun à. Chần chừ một lát, hắn mới thong thả nói tiếp :


- Điều kiện của ta khá là đơn giản, chỉ cần ngươi để ta đưa cô cảnh sát bé nhỏ của ngươi đi và... tất nhiên là sẽ có sức góp mặt đáng yêu của cô bé kia nữa. – vừa nói Masquerade vừa chỉ tay về phía Alice vẻ thích thú.

- Không thể được !!! – những cảnh sát kia đồng thanh phản đối – nếu thả hắn thì không biết sẽ còn bao nhiêu người bị hắn hại.

- Đúng đó, không thể thả hắn đi được.

- ...


Trong khi mọi người đang bàn tán thì Shun chỉ trầm ngâm không nói gì, hai mắt anh nhắm nghiền lại, sự lãnh đạm bao trùm lấy khuôn mặt lạnh lẽo. Dường như cảm xúc của anh chỉ được phô diễn trong tâm trí chứ không thể hiện ra bên ngoài. Có lẽ anh đang suy nghĩ điều gì đó. Trông dáng vẻ thì ai cũng đoán được rằng điều kiện vừa rồi không lọt được vào tai anh dù chỉ một từ. Thấy vậy, hắn nhếch mép và tiếp tục đùa cợt :

- Hai là.... – hắn tặc lưỡi nhìn Shun –... ta rất thích xem cảnh đồng đội giúp nhau ra đi thanh thản~ Nếu ngươi muốn tốt cho cô trung sĩ của ngươi thì ta sẽ chỉ ngươi cách tiễn cô ta đi thật nhẹ nhàng...

- Tên vô lại !!!


Một anh cảnh sát xông đến giơ nấm đấm định đánh Masquerade vì không kìm được cơn tức giận nhưng Shun đã ngăn anh ta lại. Dù rằng cũng chẳng hơn gì anh ta, nhưng nếu anh manh động thì mọi chuyện sẽ lại càng rối hơn.


- Ngươi thừa biết cả hai điều trên, bọn ta chẳng thể làm được cái nào. Đừng hiếp người quá đáng ! Ngươi nên nhớ hiện ngươi vẫn đang nằm trong tay ta.

- Shun đại nhân, ngươi bị ta dọa rồi lú lẫn luôn rồi à ?~ Quả thật ta nằm trong tay ngươi, điều đó không gì bàn cãi. Nhưng ngươi cũng nên nhớ rằng, sự sống chết của cô trung sĩ đó cũng đang nằm trong tay ta ~ Quyết định của ngươi đối với cô ta chỉ có hai từ... “sống” hoặc là “chết”.


Từng chữ từng chữ như những cây đinh nhọn hoắt được hắn đóng một cách thô bạo vào tim anh. Shun gần như bị đông cứng, đôi mắt mở to, hốc mắt khô lại hiện rõ đường gân đỏ. Quả như hắn nói, nếu bây giờ anh quyết định vội vàng thì Mizuo sẽ gặp nguy hiểm. Chết tiệt, trạm y tế hay bệnh viện đều nằm ở khu thị trấn cách đây một ngày đường. Nếu không may chậm trễ thì Mizuo sẽ ra sao...


Shun bực tức hừ một tiếng. Bất giác, Shun nhìn Alice nhưng ngay lập tức quay đi khi thấy cô quay lại nhìn anh. Trời ạ, anh đang nghĩ gì chứ, sao lại muốn lôi người vô tội vào cuộc. Đúng là điên mà !!!

Chợt....


- Sao anh không chữa trị cho cô ấy ? làm vậy anh cũng đâu mất mát, lại còn cứu được cô ấy nữa...


Tất cả những người có mặt ở đó đều há hốc miệng, hướng đôi mắt kinh ngạc nhìn chủ nhân của giọng nói trong trẻo như dòng suối thanh mát đầu nguồn, ngây thơ như chòm sao xử nữ trên cao. Liệu có phải cô quá ngây thơ khi nghĩ mọi việc quá đơn giản như vậy ? Hay liệu có phải cô đã nghĩ ra cách gì đó để giúp mọi người ? Hàng vạn câu hỏi được mọi người đặt ra khi nhìn vào ánh mắt tròn xoe của cô.


- Sáng nay cô có ăn gì không ? – Masquerade vờ hỏi.

- Hm... à vâng, có chứ.


Vừa nghe câu trả lời, Masquerade bật cười khoái chí như một kẻ điên đang làm trò. Hắn tự hỏi sao đời lại có một cô gái ngây thơ đến nổi, ngay cả một câu hỏi châm biếm mà cô cũng trả lời. Những người còn lại dù rất tức giận nhưng vẫn phải cố gắng nhịn cười để không làm cô bị tổn thương.


Nhìn sự hả hê của Masquerade, Alice chợt hiểu ra vấn đề, mặt cô đỏ ửng vì không biết phải phản ứng như thế nào. Đôi tai trắng nõn mềm mại dần ngã sang màu hồng phấn, nhìn yêu đến muốn cắn. Thấy vậy, Shun chỉ thở dài rồi trừng mắt với hắn nhằm giải nguy cho cô.  Cái trừng đó làm hắn thấy buồn cười hơn là sự sợ sệt. Nhưng có vẻ hiểu ý nên hắn cũng chẳng buồn trêu chọc cô, khẽ xoa cằm mình, hắn cười nói :


- Rồi rồi, ta không đùa nữa, nhưng có lẽ ta càng lúc càng thấy thích cô rồi đấy, cô bé ạ. Thôi được rồi, vì cô nên ta sẽ cho bọn họ thêm một cơ hội nữa.

- Thật không ? – Alice mừng rỡ.

- Ta dối cô làm gì ? – nở nụ cười hình bán nguyệt, hắn ra hiệu cho cô lại gần – chỉ cần cô làm theo lời ta thì chắc chắn sẽ cứu được cô gái kia.


Câu nói của hắn làm Alice vui mừng gật đầu lia lịa, những người khác cũng vậy, chỉ riêng Shun là cảm thấy bất an. Masquerade là tên xảo trá. Điều đó gần như là thiên bẩm của hắn, liệu hắn sẽ làm gì Alice và hắn sẽ cứu Mizuo thật chứ ? Bị cuốn vào mớ suy nghĩ hỗn độn, Shun bực mình hừ một tiếng, anh nói :


- Ngươi định bảo Alice làm gì ?

- Thật xin lỗi, việc này chỉ có ta và cô ấy biết, người ngoài như ngươi thì không cần quan tâm, Shun-đại-nhân ~

- Ngươi....

- Shun à... – Alice bước đến và nắm lấy cánh tay của anh – tôi sẽ cẩn thận mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

- ...


Nghe Alice nói vậy, Shun cũng đành im lặng để Alice đi về phía Masquerade. Anh quả thật không thể làm gì ngoài việc trông chờ vào cô. Thật thất bại...  chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế, đến mức phải nhờ một cô gái trói gà không chặt giúp đỡ.


Và khi hắn kề sát vào tai cô, thì thầm điều gì đó thì một cảm giác bất an chợt len lỏi vào trong anh, nó kích thích dây thần kinh trên não bộ khiến tuyến mồ hôi không ngừng hoạt động, làm cho trán anh lạnh ngắt. Đôi tay siết chặt cứa vào da thịt khiến thứ chất lỏng màu đỏ tươi ứa ra.


Rơi xuống...

Tung tóe như cánh hoa hồng nở vội...


.
.
- Thật chứ ? – Alice tròn mắt kinh ngạc nhìn Masquerade.

- Tôi không hơi đâu mà đùa với cô. Nhưng nếu cô không tin cũng chẳng sao~ cứ để cho cô gái kia...

- Hm... tôi... tôi sẽ làm.


Câu nói của Alice cất lên như một mũi tên bắn xuyên qua người Shun. Hắn vừa nói điều gì ? Trong chốc lát, tim anh như muốn ngừng đập, may mà anh kịp lấy lại tinh thần, giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng để nhìn cô chằm chằm rồi buông một lời lạnh lẽo :


- Vậy giờ thì làm gì ?

- A... lấy thảo dược !!!


Alice vỗ tay vẻ nhớ ra điều gì đó, rồi cô cúi người, lấy trong túi áo của Masquerade ra một gói thuốc nhỏ được gói cẩn thận. Shun nhìn gói thuốc vẻ nghi hoặc nhưng cũng chẳng thể nói gì thêm. Về phần Masquerade, hắn vẫn điềm nhiên ngồi chễnh chệ trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách mà không hề hó hé một lời. Không phải hắn bị đóng băng rồi chứ ? Shun nhíu mày, hết nhìn hắn rồi lại nhìn cô xong lại quay sang nhìn hắn. Anh đang dần mất đi điểm tựa. Liệu có nên tin hay không ? Nhưng dự cảm lại mách bảo anh rằng : liều một canh bạc lớn còn hơn buông xuôi tất cả (?)


Cầm gói thuốc nhỏ trên tay, đôi môi đỏ mộng tủm tỉm khoe nụ cười trong sáng, Alice vội chạy vào bếp nấu thuốc.

.
.

30 phút sau ~



Alice bưng chén thuốc còn nóng hổi trên tay, cái mùi thuốc nồng nặc xông vào khoang mũi khiến con người ta cảm thấy khó chịu. Cô cẩn thận bước đến bên giường bệnh của Mizuo. Định sẽ để cô ấy uống ngay khi còn nóng nhưng chưa kịp thì Shun đã ngăn cô lại. Ánh mắt anh lạnh lẽo mà sắc bén dò xét chén thuốc đen ngòm.


- Đưa đây, tôi sẽ thử trước ! – Shun ra lệnh.

- K...không được ... - Alice run rẩy nhìn anh – anh không thể thử nó được, Masquerade bảo không được để ai thử nó vì... ah...


Chưa nói hết câu thì Shun đã giật lấy chén thuốc từ tay cô. Mặc cho cô phản đối, anh vẫn bỏ ngoài tai. Chiếc mũi nhanh nhạy lướt qua chén thuốc, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Nhấp một ít vào miệng, mùi tanh bắt đầu lan khắp khoang miệng, cảm giác buồn nôn xuất hiện. Đây là loại thuốc gì ? Dù anh đã từng tìm hiểu một số loại thảo dược nhưng chưa bao giờ thử qua loại nào có mùi tanh như máu thế này....


- Nếu không mau cho cô ta uống thuốc thì sau nửa giờ, ngươi chuẩn bị sẵn nơi yên nghỉ cho cô ta đi nhé !


Masquerade mỉm cười nhắc nhở Shun, và đáp lại hắn là cái trừng mắt của anh. Nếu giờ này mà còn lưỡng lự thì mạng sống của Mizuo sẽ bị đe dọa... Shun thở dài, đánh liều đưa chén thuốc cho Alice. Đỡ lấy chén thuốc, cô thở phào mỉm cười dịu dàng với anh.


Alice nhờ hai người cảnh sát đỡ Mizuo ngồi dậy, từng muỗng từng muỗng mớm cho cô. Sự lo lắng và căng thẳng dần xuất hiện trên gương mặt từng người có mặt trong căn phòng. Duy chỉ riêng một kẻ đang cười thầm.... Có lẽ ẩn đằng sau chiếc mặt nạ đang lóe lên là sự thích thú vì kế hoạch của hắn đã đạt được....



Cảm ơn sự ngây thơ đầy ngọt ngào của cô bé dễ thương và...




...Shun à, đôi lúc quá thông minh cũng chẳng phải là một điều tốt đâu...






_________________________
Chap này văn viết cách nhau cả tuần nên hơi bị rời ý ~~~
Đối thoại nhiều, dài nhưng đó là chủ ý của tớ ~ Cơ mà có cảm giác Mas-chan nói nhiều quá =))

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Chap 4 :


Nửa giờ sau, thần sắc của Mizuo đã có chút chuyển biến. Quầng thâm đỏ nhạt quanh mắt cô dần mờ đi, làn da chỉ vài phút trước còn nhợt nhạt thì giờ đã hồng hào trở lại. Nét đau đớn cũng chẳng còn hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Thoáng trông qua thì chắc là đã qua cơn nguy kịch.


Thấy vậy, Alice thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo âu trong cô cũng dần tan biến. Những nụ cười mãn nguyện lần lượt xuất hiện trên môi từng người, khiến cho bầu không khí trong phòng nhẹ hẳn đi. Những cánh hồng dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng này mà vươn mình hoe thêm sắc thắm. Vài người vì quá xúc động nên đã rơi nước mắt - những giọt nước mắt hạnh phúc đến bất tận...    


- Shun, anh trông Mizuo nè ! Cô ấy... Shun...


Vừa quay lại nhìn Shun, Alice bắt gặp khuôn mặt tái nhợt của anh. Đôi mắt hổ phách trông đờ đẫn dần hiện rõ những đường gân đỏ. Hai viên đồng tử đục ngầu hướng về phía khoảng không vô tận. Đôi vai anh gần như run lên từng đợt. Môi anh khô như cắt không một giọt máu. Trông giống hệt Mizuo lúc vừa trúng độc. Alice sợ hãi, vội chạy đến bên anh :  


– Sh...Shun... anh làm sao vậy ?

- Tôi...


Lúc này, Shun cảm thấy đầu óc mình gần như quay cuồng. Bên tai cứ vang lên thứ âm thanh ..o...o... che lấp đi giọng nói của Alice. Tim anh đập, nó đập rất nhanh như muốn phá vỡ lòng ngực để thoát ra ngoài. Hơi thở của anh từng đợt nóng hổi gấp gáp phả ra từ hai cánh môi đang được hé mở. Anh cảm thấy đôi tay này, đôi chân này, cả cơ thể này nữa, tất cả chúng gần như không là của anh và... Rầm...


- Shun... shun... tỉnh lại đi... Shun...


Những tiếng gọi tên anh nhỏ dần nhỏ dần và anh chẳng còn có thể nghe thấy gì ngoài tiếng thở nhè nhẹ của mình. Một màn đêm huyền bí bao lấy anh và mọi người dần biến mất. Cô độc. Lạnh lẽo. Sợ hãi. Anh ghét cái cảm giác này. Nó như một thứ ma lực không tên làm một con người đầy lòng kiêu hãnh như anh cũng phải run rẩy...


“ Ta chết rồi ư ?”


“Không, chỉ ngủ một lát thôi.”


“Ai... ai vừa nói vậy ?chẳng lẽ là thần chết đến, để đưa ta đi ư ?”


“Không đâu Shun à, còn quá sớm để rời khỏi trần thế ?”


“Vậy ngươi là ai ? Sao lại biết tên ta và cả giọng nói đó... sao quen thuộc và ấm áp đến như thế ?”


“Một cố nhân. Rồi cũng sẽ đến một lúc nào đó cậu nhớ ra tôi là ai. Hy vọng cậu sẽ không quá bất ngờ khi biết được sự thật. Hẹn gặp lại, đứa em đáng thương của tôi !”


“Sự thật... chờ đã... sự thật gì cơ chứ... Này...”



Một ánh sáng chói lóa phá tan cái nền đen huyền ảo thành từng mảnh nhỏ, vụn vỡ rơi vào không gian. Một gió lạ thổi đến và cuốn Shun vào thứ ánh sáng đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm anh chẳng thể hình dung được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thứ duy nhất anh nhìn thấy được giữa màn đêm đang xa dần kia là một ngôi sao ?... một ngôi sao lóe lên đầy tà mị...


"Ngươi là ai ?”
.
.

- Shun... cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh làm tôi và mọi người lo quá.


Alice mừng rỡ, vội lấy tay quẹt hai dòng nước mắt và đỡ Shun dựa vào tường. Anh đờ đẫn xoa xoa mái đầu. Chiếc mũ sĩ quan đã được lấy xuống từ lúc nào. Khung cảnh của ngôi nhà nhỏ ấm áp lại hiện lên và ngày càng rõ hơn. Anh nheo nheo mắt cố tránh ánh sáng mạnh mẽ từ chiếc đèn trần.


- Ch...chuyện gì đã diễn ra ? sao tôi lại nằm đây ?


Nghe Shun hỏi, ai cũng cúi mặt nhìn mũi giày, không ai nói ai lời nào. Bầu không khí bỗng trở nên trầm xuống. Khó chịu. Im lặng. Không khí lại một lần nữa trở nên căng thẳng. Nó làm anh cảm thấy bất an. Theo bản nhân của một cảnh sát, anh quan sát “hiện trường” (?). Anh thấy mình đang nằm trên sàn gỗ lạnh, thấy mọi người đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng xen lẫn sự trốn tránh, thấy hai mắt Alice đỏ hoe vì khóc và... Masquerade ?


Hắn đã biến mất.



- Masquerade đâu ?


Shun bật dậy nhưng vì cơ thể còn khá yếu nên chân trái mất thăng bằng rồi khuỵu xuống. May mà một anh cảnh sát đứng cạnh vội đỡ lấy anh, miệng lấp ba lấp bấp giải thích :


- Cảnh sát trưởng, anh vẫn còn yếu, đừng nên tức giận. Không tốt cho sức khỏe đâu.  – Anh ta ngập ngừng một lát thì quyết định nói tiếp – Vừa nãy anh bị trúng độc. Masquerade nói vì anh uống loại thuốc đặc chế chỉ dùng để giải độc cho Mizuo nên trạng thái cũng sẽ giống cô ấy... Và nếu muốn cứu anh thì...


- Thì các người phải thả hắn ?


Shun nghiến răng giận dữ nhưng đổi lại vẫn là một bầu không khí nặng trĩu. Anh đẩy người đang đỡ mình ra, loạng choạng cố giữ thăng bằng. Lửa giận trong anh gần như có thể thiêu rụi mọi thứ ngôn ngữ trên thế giới này, làm ai cũng chỉ biết cúi đầu im bật. Không cần nói anh cũng hiểu điều gì đã diễn ra trong lúc anh bất tỉnh vì trúng độc. Nghĩ vậy, cơn giận lại càng mãnh liệt hơn, hai tay anh siết chặt và đập mạnh lên chiếc bàn bên cạnh.


- Đó không phải lỗi của họ. Là tôi... Masquerade nói với tôi rằng, loại thuốc đó chỉ dành cho người bệnh. Không được để bất kì ai uống nó. – Alice phủ nhận mọi sự tức giận của anh đối với mọi người, giọng cô cũng dần lạc đi – Tôi xin lỗi vì đã không cảnh giác...


- ...


- Lúc anh giật chén thuốc, tôi định ngăn anh lại nhưng... nhưng anh không nghe tôi nói... nên tôi... tôi không cố ý mà...t...tôi xin lỗi...


Shun cúi mặt im lặng. Quả thật Alice có nói điều đó nhưng anh có bận tâm đến nó đâu. Có lẽ là vì... anh chưa bao giờ tin tưởng cô. Cô không làm gì sai cả mà người sai ở đây là anh. Một kẻ luôn cứng đầu và tự mãn... Đã có lần sự tự mãn ấy lấy đi thứ quan trọng nhất của anh. Và giờ “kịch bản xưa” lại tái diễn...


Hai tay anh dần buông lỏng khi thấy giọt lệ từ khóe mắt người thiếu nữ với mái tóc cam bồng bềnh kia lăn xuống. Đau. Lòng ngực anh đau đớn như có ngàn lưỡi dao từ từ cứa vào vết thương cũ. Thứ chất lỏng rỉ ra không còn là những giọt máu đỏ thẳm của con người mà là dòng máu đen của loài quỷ dữ. Phải, anh giống như loài quỷ dữ, chỉ biết sống cho bản thân mà chẳng hề bận tâm đến cảm giác của người khác. Đang trong dòng suy nghĩ thì một người lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh :


- Đó không phải lỗi của Alice. Tất cả chúng ta đều bị hắn qua mặt chứ không riêng gì cô ấy. Vả lại anh chỉ uống một ít và sau khi uống anh không hề có bất cứ biểu hiện lạ nào nên chẳng ai buồn quan tâm cả...

Dù cơn giận trong anh đã phần nào được giọt nước mắt của Alice dập tắt, chỉ còn nhen nhóm một ít lửa hận giúp anh không suy sụp hoàn toàn nhưng câu nói của anh cảnh sát kia như gáo nước lạnh tạt anh. Dập tắt mọi lí do để anh tiếp tục lạnh lùng với thực tại. Anh khuỵu xuống, mặc cho cổ họng khô khốc vì không uống một giọt nước suốt mấy tiếng đồng hồ, anh gào lên đầy bi thảm :


- V...vậy tại sao các người còn cứu tôi làm gì ? sao không để tôi chết quách cho rồi, hả ? –Shun vô lực đập tay vào nền gỗ -  Masquerade, ngươi giỏi lắm ! Hóa ra người mà ngươi nhắm tới ngay từ đầu không phải Mizuo mà là ta... Masquerade... Ta thề sẽ không tha cho ngươi... Không bao giờ...


- ...


Mặc cho Shun cứ gào thét trong vô thức, mọi người chỉ có thể đứng đó im lặng mà nhìn anh tự trách bản thân mình. Lần đầu tiên họ thấy vị cảnh sát trưởng tài ba kia yếu đuối đến như thế... Ở góc nhà, một thân ảnh nhỏ bé đang che lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cô đã tỉnh từ rất lâu và đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ... Đau đớn. Chẳng lẽ tất cả đều là do cô...

.
.

Cách ngôi nhà gần vài trăm mét, một kẻ với chiếc mặt nạ thủy tinh đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây sồi sần sùi. Ánh trăng lại một lần nữa soi rọi thứ ánh sáng dịu hiền lên chiếc mặt nạ kia, làm nó lóe lên như một ngôi sao tà mị.


Không phải cứ cho đi lòng tốt là sẽ nhận được sự biết ơn...

_____________________________________

Phong văn càng lúc càng xuống ... mong mọi người không quá thất vọng... lần sau tớ sẽ cố gắng hơn...

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Chap 5 :


- Shun ! Anh làm sao vậy ? Shun...


Alice hoảng loạn gọi tên anh, ánh mắt chứa chan nỗi xót xa nhìn người con trai nằm bất động dưới cái nền lạnh. Khuôn mặt thanh tú của anh trắng bệch không một giọt máu, toàn thân run lẩy bẩy, lúc lạnh lúc nóng. Cô lay mạnh vai anh, kêu gào tên anh như thể sẽ không còn được gọi nữa. Ý thức duy nhất xót lại ở cô là năm chữ “Shun ơi, mau tỉnh dậy !”. Sóng mũi cô bắt đầu cay, từng giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt đã đỏ hoe.


“Thuốc giải trong túi áo tôi, lấy nó và cứu cô ta đi. Nhưng đừng để bất kì ai uống nó... kể cả cô. Nhớ kỹ nhé, cô bé !”


Alice giật mình nhớ lại lời cảnh báo của Masquerade. Có vẻ như cô đã mắc bẫy của hắn ta, bởi lẽ sẽ chẳng có kẻ tù tội nào sẵn sàng từ bỏ một cơ hội hiếm hoi như thế... Hắn khiến cô “giúp” hắn hoàn thiện cái bẫy thâm độc của hắn trong vô thức. Có lẽ cô giống như kẻ đồng lõa của hắn không hơn không kém.

Alice quẹt nước mắt rồi đứng dậy, quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn xen lẫn chút sợ sệt. Hắn, một tên cáo già ma mãnh, thông minh nhưng cũng rất tàn nhẫn. Cô, một người cô gái thôn dã, chưa hiểu rõ sự đời.  Có ai hiểu được nỗi sợ của một cô gái yếu đuối đứng trước một tên tội phạm được gán cái mác “nguy hiểm” ? Trông điệu bộ bình thản lắc lư mái đầu vàng theo một giai điệu nào đó đã tạo cho hắn một nét cuốn hút kì lạ.


Đang miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì một bàn tay chai sần bỗng đặt lên đôi vai bé nhỏ của cô, làm cô giật mình quay lại. Trước mặt cô chính là anh cảnh sát đã chạy đi tìm hộp y tế. Đến giờ này cô mới có thể nhìn kỹ anh. Mái tóc dài màu xanh nhạt hơi xoăn, đôi mắt xanh lục của anh ta quả là rất xinh đẹp nhưng lại chất chứa nét phong trần. Một người từng trải và giàu kinh nghiệm. Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lên cánh vai mỏng của cô như đang cố trấn an. Sự trìu mến của anh làm cô cảm thấy an lòng.


Alice mỉm cười với anh rồi quay sang Masquerade lên án :


- Anh đã lừa tôi. Sao anh lại làm thế ?


Masquerade ngước lên nhìn cô, dù có chiếc mặt nạ thủy tinh che đi đôi mắt nhưng cô vẫn đoán ra được. Đôi môi hắn chợt vẽ lên một nụ cười tà mị. Nhưng hắn không trả lời ngay, mà chỉ lặng lẽ quan sát cô, thầm đánh giá một cách cẩn trọng. Lát sau, hắn mới thở dài ngao ngán rồi buông một câu lạnh lùng :


- Là tự cậu ta chuốc lấy. Tôi chẳng làm gì cả.


- Anh...


- Tôi thế nào ? chẳng lẽ tôi nói sai gì ư ? – cười.


Đôi vai cô khẽ run lên, không phải vì giận dữ mà là... sợ. Cô sợ thái độ và cách nói chuyện của hắn, sợ cách hắn bẻ cong sự thật. Một lời nói như vạn tiễn xuyên tâm. Nhưng biết thì sao ? cô vẫn chẳng thể làm được gì...


Trông thấy biểu hiện thú vị của cô, hắn mỉm cười nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất và thay vào đó là sự đắc chí thường thấy :


- Hay là chúng ta lại bàn điều kiện nữa nhé !


- Điều kiện ? anh sẽ cứu Shun ? – Alice nghi hoặc đáp nhưng vẫn không giấu nổi sự vui  sướng.


- Phải. Tôi sẽ chịu lỗ vốn lần nữa vì cô đấy, cô bé ạ.


- Tôi... tôi... – Alice ngượng ngùng cúi mặt.


- Tôi sẽ cứu hắn và tất nhiên các người phải thả tôi. Chấm hết.


- ...


Alice bỗng cảm thấy hoang mang dù cô đã phần nào đoán trước được điều kiện của hắn. Sau vài phút chần chừ, cô quay lại trông chờ vào những vị cảnh sát kia nhưng họ cũng chẳng hơn gì cô. Có lẽ họ đã quá phụ thuộc vào Shun nên giờ đây thì chẳng ai dám tự mình quyết định điều gì cả.


- Quyết định đi chứ. Tôi không có đủ kiên nhẫn để chờ cô thảo luận với bọn họ bằng ánh mắt đẫm lệ đó đâu.


Masquerade vừa cười nhạo vừa thúc giục càng khiến cô thêm rối. Đúng rồi, vẫn còn anh cảnh sát kia cơ mà. Có lẽ anh ấy có thể giúp được cô. Vừa nghĩ thế, cô ngước sang nhìn anh ta, đôi mắt xanh lục xinh đẹp đó cũng đang nhìn cô với vẻ chờ đợi điều gì đó. Vừa thấy cô quay lại, môi anh khẽ nhếch lên – biểu hiện kì lạ đó chỉ phớt qua trong một giây đồng hồ - rồi anh gật đầu với cô. Cái gật đầu ấy như muốn nói rằng : anh sẵn sàng ủng hộ bất kì quyết định nào của cô. Vậy là ít nhất vẫn còn một người cùng cô chống đỡ cuộc diện. Cô mỉm cười đáp lại anh


- Chúng ta sẽ thả hắn chứ ?


Alice ngập ngừng hỏi những người còn lại và trông thấy họ lần lượt gật đầu. Thấy vậy, cô mới kéo tay người thanh niên với đôi mắt màu lục kia. Như hiểu ý, anh ta bước về phía Masquerade. Mái tóc màu biển của anh ta rủ lên chiếc mặt nạ thủy tinh đầy mê hoặc. Khi chiếc còng số 8 vừa rời khỏi tay hắn. Nhịp tim Alice đập mạnh, dường như nỗi sợ hãi thật sự đã bắt đầu.


Hắn xoa xoa cổ tay rồi đi về phía Shun. Bàn tay thanh mảnh của hắn đặt lên chiếc mặt nạ thủy tinh và lẩm bẩm một câu chú gì đó. Tức thì, chiếc mặt nạ phát ra tia sáng màu tím huyền ảo, bao lấy cơ thể hắn và Shun. Vài giây sau thì tia sáng đó tắt lịm, hắn đã biến mất không một dấu vết. Còn anh, anh vẫn nằm đó, cơ thể bất động không một chút sự sống nào.


Chẳng lẽ hắn lại lừa cô nữa ư ?


Bất giác, Alice bước từng bước nặng nề về phía Shun. Đôi chân cô gần như bị vắt kiệt hết sức lực. Khụy xuống. Cô đưa tay ra định chạm vào anh nhưng không có cam đảm... Cô sợ sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa từ làn da tái nhợt đó, sợ sẽ cảm nhận sự im lặng đến “đáng sợ” ở bên ngực trái của anh. Khoé mắt dần nhoè đi, cô lại khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi kia rơi xuống, chạm vào môi anh. Vị mặn và chát đặc thù của nước mắt len lỏi qua cánh môi còn thâm tím đó. Cô gần như thổn thức :


- Chẳng lẽ đang là kết thúc sao ? Chẳng lẽ không thể cứu được anh sao... tôi... tôi không muốn...


---o0o---


11 : 27 pm



Alice giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng đó, làn da trắng hồng đã phủ một lớp mồ hôi mỏng. Dường như cơn ác mộng về cái ngày hôm đó ngày càng rõ hơn, nó cứ ùa về khi màn đêm buông xuống. Cảm giác khó thở khiến cô phải bật dậy mà thở gấp, từng hình ảnh lũ lượt hiện lên trong tâm trí cô như một cuốn phim quay chậm. Cảm giác sợ hãi vẫn còn hiện hữu nơi cô và thậm chí còn rất chân thực vừa xảy ra đêm qua...


- Alice, cậu không sao chứ ?


Một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh, tiếp đó là tấm chăn màu hồng phấn được bật ra. Hình dáng một cô gái với mái tóc xanh dương dài quá thắt lưng ba tấc được buộc đuôi ngựa phía sau xuất hiện. Đôi mắt xanh dương có đồng tử hình oliu nhìn cô đầy lo lắng. Chiếc áo ngủ màu xanh da trời dưới ánh trăng dịu nhẹ từ cửa sổ truyền vào càng làm tôn thêm nước da trắng nõn của cô. Alice mỉm cười lắc đầu. Hiện tại, cô không muốn khiến bất kì ai phải lo lắng mình.


- Tớ không sao đâu, Mizuo. Chỉ là mơ thấy vài thứ không được hay...


- Ôi trời -   Mizuo thở dài, áp tay lên má của Alice – đừng lo gì cả, ngày mai tớ và Shun sẽ đưa cậu về nhà. Vì vậy, hãy ngủ để lấy lại sức đi nhé !


Sự quan tâm, trìu mến của Mizuo làm Alice nhẹ lòng. Cô nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình, nhẹ nhàng cảm nhận nó. Hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn của Mizuo truyền lên làn da nhạy cảm của cô. Ấm áp và dịu dàng. Cảm giác hệt như bàn tay mẹ mà ông vẫn thường kể cho cô nghe lúc trước. Đối với một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ thì đây là một niềm khao khát cháy bỏng. Mizuo dường như nhận thấy niềm hạnh phúc qua từng cử chỉ của cô nên để yên không nói lời nào. Một sự đồng cảm...


Lát sau, Alice mới buông tay cô ra, mỉm cười rồi kéo chăn vờ ngủ.Cô cũng không quen chúc Mizuo ngủ ngon. Tiếng cót két của những thanh sắt dưới giường đã báo hiệu cho cô rằng Mizuo đã nằm xuống tiếp tục giấc ngủ vừa bị gián đoạn. Phải chờ thêm vài phút, cô mới có cam đảm hé đôi mắt màu chocolate thăm dò. Quả thật, Mizuo đã bắt đầu ngủ say. cô từ từ rời khỏi giường. Bước đến cửa sổ, cô khom người dựa lên khung gỗ.


Đã gần hai tuần từ sau cuộc gặp gỡ của cô và Shun. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm cô không tài nào kiểm soát được nó. Vì có liên can đến sự việc trên nên cô phải cùng Shun về Tokyo để giúp đỡ cho cuộc điều tra, may mà Mizuo cho cô ở cùng, nhờ thế mà hai người càng trở nên thân thiết hơn. Riêng Shun thì bị cấp trên chỉ trích vì sự thất trách - dù là vô tình - đồng thời, anh bị điều về một vùng hẻo lánh nào đó. Mizuo cũng vậy, vì không hoàn thành nhiệm vụ và “gián tiếp” giúp Masquerade trốn thoát nên cũng bị điều đi như Shun.


Nghĩ lại mọi việc diễn ra trong hai tuần nay, Alice buông một tiếng thở dài. Cô ngước nhìn ánh trăng tròn vành vạch giữa bầu trời đêm, nó quá kiêu hãnh và xinh đẹp, khiến cho ai cũng phải trầm trồ và ghen tỵ. Nhưng sự xinh đẹp đó lại thấp thoáng nỗi cô đơn lãnh đạm. Bên cạnh nó không có lấy một ngôi sao, trăng sáng thì sao mờ, ai cũng biết điều đó. Bỗng một đám mây đen không biết từ  đâu kéo đến, che phủ một góc của cái hình tròn lơ lửng kia. Phải rồi, Shun giống như mặt trăng đó – kiêu hãnh và lãnh đạm, còn những đám mây kia chính là những kẻ luôn ghen ghét và tìm cách hại anh. Nhưng dù có bị mây mờ che lấp thì trăng vẫn là trăng, vẫn là thứ sáng nhất giữa màn đêm u tối.


Alice mỉm cười, cô là một cô gái rất nhạy cảm và luôn lạc quan với mọi thứ. Nhưng có lẽ những cung bậc cảm xúc suốt thời gian qua đã tạo cho một một cái nhìn mới về thế giới này.


---o0o---


Cuối mùa hạ năm ấy, Shun, Mizuo và Alice rời khỏi Tokyo. Đối với Alice, trở về nhà giống như một dấu chấm hết cho mọi rắc rối vừa qua, một đoạn kết cho một câu chuyện kì lạ mà cả đời cô sẽ không bao giờ quen... nhưng có thật là nó sẽ dừng lại ở đây không ?

.
.

- Alice, nhanh lên nào ! – Mizuo vẫy tay thúc giục khi thấy cô đang lay hoay – cậu mà còn không nhanh chân, bọn tớ sẽ bỏ cậu lại đó nha.


- Ơ... từ từ đã. Chờ tớ...


Nghe lời hâm dọa của Mizuo, Alice hoảng sợ vội vội vàng vàng chạy đến chiếc ô tô địa hình đã chất đầy hành lí. Mizuo với vẻ mặt thích thú che đôi môi đang mỉm cười làm hai má cô ửng hồng. Alice nghiêng đầu nhìn vào xe thì thấy Shun đang ngồi ở ghế tài xế. Đôi mắt hổ phách nhìn đăm đăm vào chiếc bánh lái trước mặt. Nét buồn loáng thoáng trên gương mặt lãnh đạm ấy truyền dần sang cô, khiến cho tâm trạng vừa tốt lên một chút của cô xìu xuống như quả bóng xì hơi.


- Alice à ! – Mizuo lên tiếng gọi - cậu không mau lên xe mà thẫn thờ gì đó ?


Mizuo đã mở cửa sau từ bao giờ nhưng vừa trông thấy vẻ mặt “bất bình thường’ của Alice làm cô thấy buồn cười, thúc giục làm cho Alice hoảng sợ, vội bước lên xe, yên vị vào hàng ghế sau. Mizuo lắc đầu nhìn cô rồi leo lên chiếc ghế cạnh tài xế. Mizuo nói với Shun điều gì đó rồi cả hai cùng cười. Dù chỉ là một nụ cười xã giao nhưng Alice cảm thấy họ rất hợp. ( ? )


“ - Này Alice, thị trấn mà tớ và Shun được điều đến sẽ đi ngang nhà cậu đấy. Cậu có muốn bọn tớ cho quá giang không ?”


Câu nói của Mizuo bỗng vang lên trong đầu Alice. Một cô gái dễ thương và tốt bụng như thế nhưng lúc nào cũng phải đeo chiếc mặt nạ nghiêm nghị, chững chạc của một trung sĩ. Có lẽ cô ấy cũng muốn giống bao cô gái khác, muốn tìm hạnh phúc cho riêng mình nhưng niềm đam mê mà cô ấy theo đuổi đã không cho phép cô ấy làm như vậy.


Thoáng chút buồn, Alice gạt ngay cái ý nghĩ kì cục đó rồi thở dài nhìn ngắm khung cảnh thành phố thông qua ô cửa kính. Những toà nhà chọc trời, những trung tâm lớn, những dòng người tấp nập lướt qua rất nhanh như những cảnh quay qua không hồi kết. Đọng lại chỉ là thứ cảm giác chạnh lòng. Thế giới này đang chuyển động quá nhanh, không một chút lưu luyến nào mà ở lại. Cô đơn. Tẻ nhạt. Chẳng bằng những cánh đồng đầy cỏ và bồ công anh cạnh ngôi nhà nhỏ của cô. Gió thổi, những cánh bồ công anh mỏng manh sẽ bay lên không trung, lơ lững đi tìm vùng đất mới. Nhẹ nhàng và êm ả...


Suy nghĩ hồi lâu, Alice dần chìm vào giấc ngủ, lần này cô không mơ thấy ác mộng nữa, mà là một đồng cỏ xanh rì đầy nắng và gió. Nơi có ngôi nhà nhỏ màu nắng cùng những bụi hồng lấp ló trong vườn. Nhưng sao cảm giác lại buồn và thiếu xót một cái gì đó thân thuộc, một khoảng trống đã dần hình thành khi cô vừa đặt chân đến đây. Hình bóng một ai đó...

_____________________________

Trong này có một nhân vật mới xuất hiện - anh cảnh sát tóc xanh nhạt - mà tớ quên chưa giới thiệu ảnh :v nhưng mà lỡ rồi nên thôi thì tạm xem như ảnh là "người bí ẩn" đi nha =)) mong mọi người tiếp tục ủng hộ tớ ( hóng comt mòn mỏi Ọ A Ọ )

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Mình com liền 4 chap luôn nhé :v *ăn gian-ing*

Ấn tượng nhiều nhất của mình là về Alice và Mas ah

Alice thì quá hiền, quá trong sáng và nhút nhát. Thế này thì không có trường hợp chủ động tỏ tình với Shun được rồi *suy nghĩ xa xôi* :D Tuy cô ấy ngây thơ, nhưng có lúc bạn miêu tả suy nghĩ của cô ấy khiến tớ cảm thấy Alice thực ra rất tinh tế, nhất là sau khi bị Mas lừa thì cách nhìn người của cô cũng sáng suốt hơn :)

Còn Mas ah, ảnh có vẻ "thần tiên" vì mấy màn "phép thuật" khi hạ độc, mình là mình ghét ảnh rồi đấy. Này thì lừa Shun này! Này thì chơi Shun này! *đấm đá* *đấm xong chạy té khói*

Chap 2,3,4 có kém hơn 1 chút so với chap 1, nhưng chap 5 thì đã lấy lại được phong độ rồi :)

Cơ mà vì để mất tên trộm là Mas mà bị thuyên chuyển công tác, với cái nhìn của fan thì mình xin phát biểu là tên sếp của Shun quá ngu. Chuyển ảnh đi thì còn mơ ổng mới bắt được Mas nhá.

Cái cậu cảnh sát tóc xanh kia, theo miêu tả thì mình thấy giống Gus, không biết có đúng không :D Mà nếu là Gus thật thì khống biết Kieth ở đâu :D

Nghi ngờ Mas và Alice đã có quan hệ từ trước nhưng Alice không biết X-). Mong là chap sau có kết quả luôn đi *chỉ chỉ vào người xuất hiện trong mơ của Alice*

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
*lăn*
Em ấn tượng là lối viết nha, nó rất tự nhiên, mạch lạc không rườm rà, kiểu cách nhưng lại tạo cho người đọc cảm giác nhẹ nhàng, đơn giản mà lôi cuốn.
Cách xây dựng nhân vật cũng vậy, khá sát với nguyên bản, hình ảnh chân thật nhưng không nhàm chán, gượng gạo,giả tạo, như 1 khuông khổ đúc ra.
Trong này em lại ấn tượng nhất là Mas, anh ấy giống như một nhà ảo thuật với đôi tay khéo léo, tạo nên sự náo nhiệt trên sân khấu của anh ta.
Em cũng nghĩ giống chị Dương về anh cảnh sát tóc xanh, nghe khá là giống anh Gus

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
@Dương + Sky : tks 2 cậu đã comt cho tớ :) cơ mà hai cậu đúng rồi đấy, người đó thật sự là Gus =))

Chap này tớ thử thêm một chút humor vào ~ không biết có ổn không nhưng mong mọi người chém thoải mái để tớ có thể viết tốt hơn *cúi*

____________________________

Chap 6 :


Giữa cái khí trời oi ả cuối hạ, chiếc xe địa hình đưa Alice, Mizuo và Shun ra khỏi nội thành, vượt qua muôn dặm đường để đến ngôi làng Makuso – nó được lấy theo tên của một dòng họ hoàng tộc còn sót lại tại đó - nơi trục thuộc một vùng quê cằn cỗi nhưng lại rất thanh bình.


Những tia nắng rạo rực bắt đầu xuyên thấu kính xe, hơi nóng từ ngoài truyền vào như thể muốn thiêu rụi mọi thứ. Hãy cứ thử nhìn về phía xa xa thì ta sẽ hiểu, mọi hình ảnh gần như bị bóp méo bởi ma lực của một bàn tay vô hình nào đó.


Mizuo và Alice đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, chỉ còn mỗi Shun, anh vẫn lặng lẽ điều khiển chiếc xe một cách cẩn thận. Khung cảnh suốt chuyến hành trình được đôi mắt màu hổ phách kia ghi lại không thiếu một nơi nào. Đúng là chỉ khi tự mình cảm nhận thì ta mới hiểu được thế nào là giá trị của cuộc sống. Có lẽ bấy lâu nay, anh đã dành quá nhiều thời gian cho công việc mà chẳng hề để ý đến những thứ đang chuyển động quanh mình.


Khẽ thở dài, Shun bật chiếc radio với âm lượng nhỏ. Đầu tiên là những tin tức về tình hình kinh tế, rồi đến văn hoá ẩm thực, các lễ hội truyền thống sắp diễn ra,... bla bla bla... Toàn những tin lá cải chẳng đâu vào đâu, khiến ai cũng phải ngao ngán. Cuối cùng, anh đành mở một chiếc CD giao hưởng cũ để Mizuo và Alice ngủ ngon hơn. Giai điệu du dương cộng thêm động cơ máy khá êm đủ để ru hai cô nương kia ngủ một giấc ra trò.

.
.

Vài giờ sau, con đường đá ngày nào lại hiện lên trước mắt Shun, bao cảm xúc ngày trước cứ ùa. Dù muốn dù không, anh vẫn phải gọi Alice và Mizuo dậy để tránh làm họ ngã vào thành xe.


Con đường đá ngoằn ngoèo ấy đưa cả ba người quay lại cánh đồng xanh rì đầy cỏ quen thuộc, ngôi nhà nhỏ dần hiện lên giữa cái nền xanh nhè nhẹ, nhưng...


- S...sao lại như thế ???


Alice run rẩy nhìn làn khói đen bay lên từ ngôi nhà đã không còn là màu nắng. Một bên tường bị đổ sụp như thể có một vật to lớn nào đó đã phá vỡ nó. Mái ngói đỏ thẩm ngày nào mà nay chỉ còn trơ trọi cái sườn không. Cánh cửa gỗ sờn màu vẫn còn riu riu vài đốm lửa tàn. Alice thất thần mở tung cửa xe chạy ra khi Shun vừa dừng lại.


- Chuyện gì đã diễn ra thế này ? - Mizuo vừa kéo tay Alice lại vừa hốt hoảng không tin vào mắt mình. – sao ... sao lại ?


- Ông... ông ơi !!!


Alice đẩy Mizuo ra, định lao vào nhưng bị Shun ngăn lại. Không ai biết bên trong như thế nào, vả lại Alice cũng đang rất hoảng loạn, nếu để cô ấy vào trong thì quá nguy hiểm. Nghĩ vậy, anh ra hiệu cho Mizuo đỡ lấy cô, rồi tự mình vào trong đó. Anh cẩn trọng kéo chiếc khăn quàng cổ lên che nửa khuôn mặt để không hít phải khí độc. Từng bước từng bước tiến lại gần đống đổ nát.


Vừa bước chân trong, anh cảm nhận được cái mùi khó chịu và sức nóng dữ dội của ngọn lửa vừa tàn phá nơi này. Có lẽ nó chỉ mới diễn ra vào đêm hôm qua. Nhưng lạ thay, trong căn nhà chẳng có gì, duy chỉ có chiếc khung giường bằng sắt đã bị lửa thiêu rụi, đồng thời cũng chẳng hề có một thi thể nào ở đó. Quan sát một lát, Shun bước ra ngoài để báo tin lành cho Alice.


- Chẳng có gì trong đấy cả, có lẽ ông cô đã kịp thoát ra ngoài trước khi đám lửa ấy phá huỷ mọi thứ.


- Thật... thật ư ?


Alice mừng rỡ, vội níu lấy tay anh như một người sắp chết đuối vừa vớ được chiếc phao cứu sinh. Đôi mắt màu chocolate của cô đẫm lệ nhìn anh vẻ như đang chờ đợi một cái gật đầu, vài lọn tóc cam dính bệt trên vầng trán thanh cao làm ai cũng phải lắc đầu thương cảm. Anh thở dài rồi ừ một tiếng lãnh đạm. Một nụ cười mãn nguyện chợt hiện lên trên khuôn mặt thiên thần. Rồi chẳng nói chẳng rằng, cô khuỵu xuống và ngất đi...


Trong vô thức, cô thoáng nghe tiếng ai đó gọi tên của mình...

.
.

“Ông ơi, tại sao trời sáng rồi mà bố mẹ cháu lại không thức dậy để chơi với cháu ?”


“Tại... tại vì bố mẹ cháu mệt nên họ mới ngủ say như vậy. Cháu ngoan không được đánh thức bố mẹ, không thì họ sẽ giận cháu lắm đấy.”


“Vâng ạ. Alice sẽ không làm phiền bố mẹ ngủ đâu. Bố mẹ mệt nên phải ngủ để lấy sức, cũng giống như lúc Alice chơi mệt rồi cũng lăn vào lòng mẹ mà ngủ, phải không ông ?”


“Ừ, đúng rồi đấy. Cháu của ông ngoan lắm !!!”


“Vậy khi nào bố mẹ cháu dậy, ông nhớ bảo bố mẹ chơi với Alice nhé. Chơi một mình, Alice sẽ rất buồn, nha ông !”


“Alice... Có lẽ sau này... họ sẽ cứ ngủ mãi như thế, cháu à. Nhưng cháu đừng lo, ông sẽ đón cháu về nhà ông và chúng ta sẽ mãi chơi cùng nhau, có được không ?”


“Thật ạ ?”


“Ừ, đi cùng ông nào.”



Gương mặt bụ bẫm của một cô bé bốn tuổi với chiếc khăn tang trên trán in hằng trong đôi mắt sầu não của vị tiến sĩ già. Một đứa trẻ còn quá bé để hiểu được đó là lần cuối cùng nó được trông thấy bố mẹ của nó.


Buổi tang ngày hôm đó, ngoài hai ông cháu nhà Gehabich thì chẳng có một ai đến dự. Một đám tang lặng lẽ và buồn bã dưới cơn mưa rào cuối hạ. Cơn mưa lạnh lẽo như chiếc khăn trắng phủ lấy cả một vùng trời, tiếng gầm vang lên từ ngọn núi phía xa xa như tiếng thét gào khóc than của ông trời giành cho họ.


Và sau cái ngày mưa hôm ấy, gia đình tiến sĩ Gehabich và cả những phát minh vượt không gian chưa được công bố đã biến mất hoàn toàn. Ngôi biệt thự ấm áp với những bụi hồng đỏ thẩm lấp ló ngoài vườn ngày nào, nay đã bị tháo bỏ vì một dự án quy hoạch của nhà nước. Chẳng ai biết họ đã đi đâu, đã làm gì, nhưng câu chuyện về gia đình tiến sĩ Gehabich cũng dần chìm vào quên lãng.


Một gia đình chỉ còn lại hai thành viên...


----o0o----


- Hôm nay tập đến đây thôi. Cả lớp, nghỉ !


Một giọng trầm vang lên từ một võ đường trong thành phố Makuso thanh bình. Nhưng khác với những gì chúng ta nghĩ, chủ nhân của nó là một cậu thanh niên với mái tóc lá tre, đôi mắt xám tro bất cần lướt nhìn đám học trò đang dần tản ra của mình. Đôi tay khoanh trước ngực ôm gọn bộ võ phục màu tím nhạt đặc trưng của võ đường, và nó càng làm anh toát lên vẻ uỷ mị lạ kì. Khoé môi chốc chốc lại nhếch lên mỗi khi bắt gặp những trò nghịch ngợm của vài đứa nam sinh.


Chợt, đôi mắt xám tro dừng lại trước một thân ảnh quen thuộc, Mira Clay, cô học trò đáng yêu mà anh đã để ý từ cái ngày khai giảng lớp võ. Ở cô, nổi bật nhất là mái tóc cam ngắn ngang vai, hơi chỉa ra ở phần ngọn, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Điểm tô thêm là đôi mắt xanh biển trong vắt, cùng làn da trắng nõn - đặc trưng của người lai - càng khiến cô thêm phần cuốn hút. Những giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên vầng trán thanh cao được chiếc khăn bông trắng tinh choàng hờ trên vai lau nhẹ.


Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì một tiếng thét chói tai vang lên từ đám võ sinh kéo anh về thực tại. Nguyên nhân chính là ở phía cửa của võ đường, không biết từ đâu xuất hiện bốn gã to con lực lưỡng đang hùng hùng hổ hổ tiến vào. Đáng chú ý nhất là tên dẫn đầu có vết sẹo dọc kéo dài trên mắt trái làm hắn thêm phần hung tợn. Đám học trò của anh phát run, vài đứa con gái oà khóc khi thấy hắn nhìn mình. Cảnh tượng chẳng hay ho tý nào.


- Mày là Ace Grit ?


Hắn bước đến trước mặt anh, cái cằm gồ ghề thô bạo hất lên. Đôi tay hắn đẩy vào nhau kêu rốp rốp. Lại một tên thích ra vẻ. Nghĩ vậy, Ace thở dài quay đi.


- Tên kia, mắt người có vấn đề hay sao mà không dám nhìn bọn ta ?


Khuôn mặt hắn lộ ra sự tức giận đến đỏ cả hai tai, đôi mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người thanh niên trước mặt. Ace hờ hững quay đầu lại, ném cho hắn một tia nhìn lãnh đạm.


Từ ngày khai giảng lớp võ tới nay, nhờ vào tài năng và sự nghiêm nghị hiếm thấy, cộng thêm sức quyến rũ của một thiên niên trẻ tuổi nên võ đường của anh ngày càng đông học viên. Báo hại những võ đường khác trong vùng đã vắng nay càng thêm vắng. Vì thế nên, suốt mấy tháng nay, bọn họ cứ thay phiên nhau mà tìm đến anh như tìm một con nghiện cờ bạc mà đòi nợ.


- Nếu lại muốn đổ lỗi cho người khác thì tôi chẳng hơi đâu mà tiếp các người. Hãy xem lại tư cách của mình trước khi làm thầy bọn trẻ.


- Mày...


- Tôi nói sai sao ? nếu không phải vì thói côn đồ đó thì những học trò của các người cũng đâu phải chạy sang võ đường của tôi.


- Hừ... không cần nói nhiều. – Tên cầm đầu quát – tao đến đây không phải để nghe mày giảng đạo. Đánh nó !!!


Hắn thét lên ra lệnh và ngay lập tức, ba tên đàn em đứng phía sau đồng loạt xông về phía Ace. Trông tình thế có vẻ không thể tránh được một trận ẩu đả. Anh thở dài rồi hạ thấp trọng tâm để thủ thế. Đôi tay anh linh hoạt vô hiệu những đấm tay cứng như sắt của chúng rồi đáp trả bằng một chưởng lực hư hư ảo ảo. Một tên ngã xuống bất động... Sau đó, cả thân ảnh màu tím nhạt tựa như không nhảy lên vừa kịp tránh một cước chí mạng. Chân trái của anh nhẹ nhàng hạ trên đầu một tên trong số chúng. Lại một tên khác không biết đần hay ngốc thật, chạy đến tấn công nhằm giải nguy cho đồng bọn. Sẵn thế, anh nhún người và đạp tên đó về phía tên kia. Không ngoài dự đoán, cả hai tự va vào nhau và ngã sõng soài dưới đất. Trông bộ dáng mới buồn cười làm sao.


Ace liếc nhìn tên có vết sẹo ngay mắt trái. Sát khí của hắn đã biến đâu mất, chỉ còn lại những cái run rẩy cùng đôi đồng tử chất chứa tia nhìn kinh hoàng. Không ngờ, chỉ chưa đầy năm phút mà ba đứa em tâm phúc của hắn đã bị hạ đo ván. Hắn thở hắt như người đang hấp hối rồi lấy lại bình tĩnh, nhanh như cắt lấy ra một con dao găm sắt nhọn. Đâu đó vài tiếng thét của mấy đứa con gái làm cả võ đường nháo nhào cả lên. Hắn nhếch mép rồi túm lấy một trong số đó. Con dao găm trên tay hắn không chút nhân nhượng ghìm sát vào cổ cô gái ấy.


- Mau đầu hàng đi ! – hắn quát đồng thời kéo sát đứa con gái đó vào mình – không thì tao sẽ giết nó !


Mặt Ace bắt đầu biến dạng, chuyển từ màu trắng sang tím rồi tới xanh. Trước mặt anh chính là mái tóc cam ngắn, đôi mắt xanh biển quen thuộc. Mira Clay...


- Mau thả cô ấy ra. – Ace thì thào.


- Ngươi nói cái gì cơ – hắn vờ không nghe thấy, cái vẻ mặt đắc trí đó làm anh buồn nôn. – nói to lên xem nào, chàng trai.


- Ta nói mau thả Mira ra...


Vừa dứt lời thì con dao trên tay hắn vừa kịp rơi xuống đất tạo ra một tiếng keng... Chỉ trong nháy mắt, gương mặt hốc hác của hắn lãnh trọn một cước không hơn không kém. Tiếp đó chỉ nghe một tiếng bịch, rồi cả võ đường chìm trong yên lặng. Ace nhìn hắn đang nằm dưới cái sàn lạnh mà thầm cảm tạ ơn trên vì kẻ nằm đó không phải là anh.


Sau vài giây im lặng, những tiếng hô vang bỗng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó. Ace hướng ánh mắt tròn xoe của mình nhìn chủ nhân của cú đá chuẩn xác kia - diễn nhiên nó không phải của anh –  một cô gái thanh cao, mái tóc đuôi ngựa màu xanh biển đậm được vén về phía trước, đôi mắt màu lục kiên cường nhìn anh không chút do dự. Ace khẽ nuốt nước bọt rồi cất tiếng chào :


- Mấy ngày không gặp, Fabia. – anh cười – càng ngày em càng giỏi võ hơn rồi đấy. Chắc chỉ vài năm nữa thôi, tôi phải về hưu để nhường lại võ đường cho em mất.


- Thầy quá lời rồi – Fabia cười toe - dù em không ra tay thì tên đó cũng chẳng thể thoát khỏi cái số phận nghiệt ngã này đâu.    


Ace nhìn cô vẻ hoài nghi nhưng chẳng thể mở lời. Có vẻ như cô đã đoán được sự tò mò trong đôi mắt xám tro đó. Khẽ bật cười, cô hất cằm về phía Mira – tiểu cô nương tinh quái đã thủ sẳn cây nhị khúc trên tay – làm Ace phải giật mình kinh ngạc. Hoá ra học trò của anh cũng chẳng phải tay vừa gì đâu. Khẽ rùng mình, anh thầm cầu nguyện cho lũ người không-biết-trời-cao-đất-dày nằm đằng kia.


“Mong các người sớm siêu thoát khỏi trần tục đầy đau khổ này...hic...”

.
.

Tại một gian phòng nhỏ được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết cách đó không xa, bóng dáng một cô gái trẻ với mái tóc cam bồng bềnh nằm bất động trên chiếc giường trắng. Nhịp thở đều đều của cô hoà vào không khí, mang chút hơi nóng của cơ thể. Bên ngoài căn phòng, một thanh niên đứng tựa lưng vào cánh cửa gỗ, đôi mắt hổ phách nhìn mông lung xuống nền đất lạnh. Vẫn cái vóc dáng lãnh đạm, trầm tĩnh đó, vẫn cái khoanh tay đặt trước ngực đầy mê hoặc.


Nhưng anh đang nghĩ gì ?

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Cho mình xin con tem :)

Mình vẫn không biết người xuất hiện trong giấc mơ ở chap 5 của Alice là ai :'(, dù ở chap này Alice mơ thấy ông cô ấy, nhưng mình cho rằng người trong 2 giấc mơ khác nhau :'( Người trong giấc mơ ở chap 5 là 1 anh-chàng nào đó cơ, không phải ông lão =))

Ầu và thì, Alice là nhân vật luôn có 1 số phận bất hạnh, dù trong quá khứ hay hiện tại. *vỗ vai* cố lên Alice, không lâu nữa hạnh phúc sẽ đến với bạn thôi :3

Đoạn nói về võ đường của Ace ấy mà~ đúng là có chút humor, nhưng mình thấy nó rất tự nhiên, không giống như tác giả cố tình xen vào :3 Nói chung là bạn hành văn tự nhiên :3 humor nhẹ nhàng thế này thôi được rồi, chứ để mà gây cười nặng hơn chút nữa thì so với đoạn trên buồn bã sẽ không tự nhiên lắm :)

Mà mình có 1 góp ý nhỏ, độ dài của tóc Fabia chưa đủ để buộc đuôi ngựa, chỉ là đuôi gà thôi nhé :))))

Cả chỗ này nữa ~


Mặt Ace bắt đầu biến dạng, chuyển từ màu trắng sang tím rồi tới xanh



biến sắc hợp lí hơn :)

Phạm vi nhân vật đã được mở rộng~ và anh Gus kia khiến mình tin tưởng sâu sắc sẽ kéo thêm cả Spectra vào vụ này. Hóng ah ;-)




description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Chap 7 :



Sau một tuần mê man, Alice cuối cùng cũng tỉnh lại. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là những tia sáng chi chít đâm vào mắt mình của chiếc đèn huỳnh quang treo trên trần nhà. Một căn phòng màu trắng thuần khiết và mùi cồn nồng nặc đang sức xâm chiếm khoang mũi của cô. Khẽ ho một tiếng, cô chống tay lên mép giường cố gắng ngồi dậy.


Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, kèm theo là một tiếng “cạnh” nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cô giật mình. Tiếp theo đó, Mizuo với bộ vest màu xanh dương bước vào. Đi sau cô là gương mặt lãnh đạm quen thuộc. Ánh mắt hổ phách đang lạnh lùng nhìn cô không một tia cảm xúc. Nhưng điều khiến cô bận tâm hơn cả chính là đuôi tóc mượt mà hiếm thấy của anh đã bị cắt đi. Vẻ uỷ mị ngày nào được thay bằng nét nam tính và lạnh lùng của bậc quân nhân. Trông thấy cô vừa tỉnh đã vội ngồi dậy, Mizuo hốt hoảng chạy đến bên giường đỡ lấy cô :


- Sao cậu lại tự ý ngồi dậy như thế ? bộ muốn nằm viện thêm mấy tháng nữa à ?


Alice cười trừ rồi lắc đầu không đáp.


- Mà thôi, tỉnh dậy là may rồi. Mau nằm xuống để tịnh dưỡng đi nhé. Mà cậu cảm thấy trong người như thế nào ?


- Không sao, tớ ổn mà - cô xoa xoa hai nguyệt thái dương – dù hơi đau đầu một chút.


- Vậy tớ sẽ đi gọi bác sĩ, sẵn tiện mua chút gì cho cậu tẩm bổ luôn. Cả tuần nay cơ thể cậu chỉ được tiêm toàn dinh dưỡng – Mizuo hất cằm về phía ống truyền treo trên đầu giường – cứ cái đà như thế này thì dạ dày của cậu mau chóng sẽ gào lên cho mà xem. Ở yên đây nhé !


Mizuo mỉm cười với Alice rồi quay về phía cửa, không quên thúc cù chỏ vào vai người đi cùng mình. Ánh mắt hổ phách nhìn cô như thể muốn nói cứ an tâm giao cho tôi đi. Mizuo gật đầu rồi đi ra ngoài.


Còn lại trong phòng, Shun kéo ghế ngồi xuống cạnh cửa ra vào. Hai tay nghiêm nghị khoanh trước ngực. Alice nhìn anh từ đầu đến chân rồi thầm đánh giá. Trông anh có vẻ gầy hơn trước, đôi mắt toát lên sự mỏi mệt, lúc mở lúc nhắm thật chậm rãi. Không những thế, dưới mắt còn có thêm quầng thâm nhàn nhạt. Chắc đã mấy ngày không được chợp mắt. Khẽ cúi đầu, Alice lặng lẽ cười khổ. Có phải là vì cô không ? Nghĩ vậy, sống mũi cô bắt đầu cay, nước mắt như lắng đọng suốt mấy ngày nay chỉ trực chờ được tuôn rơi.


- Đừng có khóc đấy ! Tôi ghét những ai sống mà lại phụ thuộc vào nước mắt. Yếu đuối!


Giọng trầm trầm của Shun vang lên khi giọt nước mắt nóng hổi chuẩn bị lăn xuống gò má xanh xao. Alice giật mình ngước lên thì bắt gặp Shun đang nhìn mình đăm đăm. Ánh mắt chất chứa sự bất cần lẳng lặng ném về phía cô. Và câu nói kia chẳng khác nào một gáo nước lạnh giữa đêm đông rét buốt, nước mắt cứ thế mà rơi xuống không thôi. Thấy vậy, anh đành thở dài rồi đi đến cạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng lau dòng lệ trên gương mặt trắng bệch. Làn da nhạy cảm của cô dường như cảm nhận được lớp da tay chai sần của anh.


“Gần quá...”



Alice cúi mặt lẫn tránh. Tuyệt nhiên đây không phải là lần đầu có người lau nước mắt cho cô nhưng cảm giác lại không giống như vậy. Chí ít là lòng ngực bên trái không đập mạnh như thế này.


Shun giật mình nhận ra, dường như mình đã đi quá xa với lễ nghi thuần tục. Alice hoàn toàn khác những người mà anh biết. Một cô gái rất truyền thống, thuần khiết, và gần như không thuộc về cái thế giới - đấu tranh giữa công lí và tội ác - mà anh đang sống. Shun cười nhạt, nụ cười chỉ thoáng vội trên môi, rồi sau đó quay đi để cô bình tâm lại.


Cánh cửa vừa khép lại, Alice mới nhận thức được rằng : trong căn phòng màu trắng, cuối cùng, chỉ còn mình cô. Cố gượng cười, cô không lấy làm ngạc nhiên cho lắm trước hành động này của Shun. Bởi lẽ cô đã phần nào đoán được nó. Khẽ ngước nhìn cánh cửa, bóng Shun vẫn đang in hằng trên ô kính hình chữ nhật nằm dọc theo chiều dài của cánh cửa. Dáng anh cao, ngực ưỡn, mang đậm khí chất trượng phu. Không như cô, tình cảm luôn làm lu mờ lí trí, hoàn toàn không xứng khi ở cạnh anh. Nhưng.. Mizuo thì khác. Nếu là một cặp thì họ sẽ một cặp đẹp nhất. Đẹp đến hoàn mĩ.


“Giá như có một điều ước, em sẽ ước...”


---o0o---


Mizuo bước ra từ cửa bệnh viện. Đôi chân thon thả rảo bước về phía garage. Cô muốn về để tự nấu cháo cho Alice, thay vì phải mua ở ngoài. Thật sự mà nói thì thức ăn ở các cửa hàng gần bệnh viện chẳng ngon lành gì, bằng chứng là cô đã bị nôn mửa ngay sau khi ăn ở một chỗ gần đó. Khẽ rùng mình khi nghĩ về cái quá khứ “oai hùng” đó, cô bước thật nhanh để tránh những đám mây đen đang thi nhau kéo đến đằng kia.


Vừa bước xuống garage, ánh sáng lập loè của ngọn đèn neon dạng tròn được đội chiếc mũ vành đang treo lơ lững trên trần bắt đầu chớp nháy. Bước thêm vài bước, một luồng khí lạnh từ ngoài thổi vào làm cô gợn tóc gáy. Đúng là thật thất bại khi không kéo Shun theo cùng. Mizuo thở dài tiếc rẻ rồi bước tới chiếc xe địa hình đang chờ cô ở góc khuất.


Bỗng, ngọn đèn neon vụt tắt, cả garage chìm trong bóng tối. Hơi sương lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm cả không gian. Trong khi Mizuo vẫn còn đang loay hoay tìm ổ khoá trên cánh cửa xe thì từ bốn vách tường, những tiếng bước chân lộp cộp bỗng chốc vang lên. Thứ âm thanh quỷ mị này càng lúc càng lớn làm vài con dơi đang treo ngược trên trần nhà cũng phải hoảng sợ mà vỗ cánh bay đi.


Mizuo quay hoắt lại phía sau, mồ hôi lạnh lấm tấm trên vầng trán rộng dù cho không khí bên ngoài dưới 20℃. Đôi đồng tử hình oliu giãn ra khi một bóng đen đang dần tiến về phía cô. Một tia sét không biết từ đâu loé lên làm sáng cả một vùng trời. Mái tóc vàng dựng đứng cùng chiếc mặt nạ thuỷ tinh hiện lên trong đêm tối. Gương mặt trắng bệch in trên lớp thuỷ tinh bóng loáng đang run lên. Đôi chân cô cứng đờ ra khi hắn tiến lại gần. Từng bước từng bước thong thả. Cái bóng đen ngòm trải dài trên đất đã ôm trọn lấy cô khi thân ảnh đó hiện diện trước mắt. Cảm giác sợ hãi như thúc giục lòng ngực, nhịp tim đập mạnh làm tứ chi cô gần như nhũn ra.


Hắn cúi người, áp mặt mình vào cô - khoảng cách tính bằng centimet – rồi cánh tay hắn không yên vị, nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên. Trong phút chốc, đầu óc cô hoàn toàn rỗng tuếch như thể vừa tiêm một liều thuốc an thần loại mạnh. Và rồi, cô dần thiếp đi trong vòng tay của hắn. Trên cánh tay trái của cô, cây kim tiêm thoáng hiện lên khi sét lại một lần nữa đánh ầm lên ngọn núi phía xa.


“Giá như có một điều ước, ta sẽ ước...”



---o0o---


- Ôi không.. chiếc bánh nướng bị khét mất rồi...


Giọng một cô gái vang lên trong gian bếp nhỏ của một nhà thờ. Mái tóc đuôi gà màu xanh đậm lệch một bên đầy kiêu sa, quý phái đã bị lớp bột trắng phủ lấy. Chiếc tạp dề  trắng viền vàng ôm gọn thân thể làm tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô. Đôi mắt màu lục tiếc rẻ nhìn thành quả lao động cả một ngày của mình – một thứ đen đen không rõ hình thù – đang được đặt trên chiếc khay trắng.


- Ôi không... Runo mà thấy thì đồng nghĩa với việc mình phải cuốn gói đi thăm bác diêm vương mất...


- Vâng, giờ thì chị đi du ngoạn một chuyến được rồi đấy, Fabia-san.


Fabia giật mình khi nghe ai-đó gọi tên mình. Một cảm giác lạnh lẻo ở sống lưng truyền tới. Kì này chết là cái chắc. Nghĩ vậy, cô nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể để nhìn người con gái vừa bước vào nhà với chiếc ô ướt sũng trên tay. Một cơn mưa nặng hạt từ chiều đến giờ mãi không dứt ngoài kia.


- Runo... sao em về sớm vậy ?


- Vâng. Trong khi em đang vật vã với cơn mưa như trút nước ngoài kia thì hãy xem chị đã làm gì với chiếc bánh quý giá của chúng ta nào.


- Chị... chị chỉ ngủ quên chút thôi mà...


- Em hết cách với chị thật rồi đấy. – Runo thở dài - May mà sơ Maria không chứng kiến cảnh này và chị hãy mở tiệc ăn mừng đi vì trong bếp vẫn còn dư một ít bột đấy. Dùng nó để chữa cháy thì còn gì bằng nhỉ ? Có thể làm một vài chiếc bánh quy cho buổi tối chẳng hạn !!??!!


- Ý kiến tuyệt đấy. Chị ghi nhận sáng kiến này của em nhưng đừng có nhìn chị bằng ánh mắt như thế chứ. Cứ như thể em đang muốn ăn tươi nuốt sống chị gái yêu quý của mình vậy.


- Nếu như có thể.


Runo nhún vai rồi đi vào bếp trước khi Fabia kịp phản ứng với câu nói nửa đùa nửa thật của cô. Ngang qua chiếc tủ gỗ, cô mở ngăn kéo, lấy ra chiếc máy sấp tóc vừa mua trong một cửa hàng tiện lợi nhỏ vào cuối tuần trước. Mái tóc màu xanh nhạt cột hai chùm được xoã ra, hơi nóng từ chiếc máy sấy phả vào lớp tóc rối vì nước mưa của cô. Vài phút sau khi đã làm khô tóc, cô nhanh chóng bước vào bếp, vớ lấy chiếc tạp dề mà Fabia vừa treo lên móc. Đôi tay trắng nõn thuần thục nhào nặn bột. Chốc chốc, cô lại ngân nga vài giai điệu không rõ tên.


Khi đã xếp hết bánh vào lò, cô dọn dẹp tất cả rồi nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi đọng trên trán mình. Cơn mưa tầm tã vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng, nhưng nó đã bớt nặng hạt hơn so với lúc cô còn vật lộn cùng chiếc ô cũ ngoài đó. Runo thích đứng bên cửa sổ trong phòng bếp để ngắm mưa, vì chỉ có nơi đó mới có thể nhìn thấy khung cảnh mĩ lệ bên ngoài nhà thờ. Mưa khiến cô cảm thấy lạnh lẽo và cô độc. Từng ngón tay thon dài miên man chạm vào tấm kính lạnh. Đôi mắt màu lục thơ dại nhìn vào khoảng không vô định.


Trước thèm nhà, ánh sáng màu vàng ảm đạm của một chiếc đèn đường soi rõ những hạt mưa lất phất bên dưới nó. Không hiểu sao cô rất thích nhìn mưa rơi dưới ngọn đèn. Trông như chúng những vũ công đang nhảy múa dưới ánh đèn hoa lệ, vừa nổi bật vừa nhẹ dịu như những bông tuyết cuối đông. Chúng giống cô, chỉ hiện rõ hình hài dưới ánh sáng thường nhật nhưng khi lẫn vào màn đêm lại như thể vô hình . Ừ thì cô là trẻ mồ côi được các sơ cưu mang và nhờ đó, cô quen được Fabia – một người cũng giống như cô – nhưng Fabia trái ngược với cô. Lúc nào cũng mạnh mẽ, luôn có thể cười đùa hay làm những điều mình thích hệt như một đứa trẻ. Còn cô, lúc nào cũng chỉ biết đứng một chỗ mà chờ đợi cái gọi là hạnh phúc. Chờ đợi một ngày mà cả cha lẫn mẹ cô sẽ đến nhà thờ này, dang rộng vòng tay để ôm cô vào lòng và đón cô về ngôi nhà đầy ấm áp. Cô đã từng ước một ngôi nhà có một cha tần tảo, một người mẹ dịu dàng và một người anh trai luôn yêu thương cô hết mực. Nhưng sau mười tám đợi chờ thì ước mơ đó chỉ còn là một con số phần nghìn.


“Giá như có một điều ước, tôi sẽ ước...”



____________

#TG : vì ba đoạn viết vào ba thời điểm khác nhau nên cảm xúc khác nhau... còn cái “giá như...” là do 1 phút “yếu lòng” nên thêm vào =)) Xác định có lỗi type vì cái này là nhờ bạn đăng dùm nên không được sửa chữa kịp thời....

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
Chap 8 :



Tí tách tí tách.


Hắn bước đi trong làn nước trắng xoá, giữa cái khí trời xám xịt.


Mỉm cười.


Tí tách tí tách.


Từng giọt mưa hoà cùng nhịp chân hắn như những ngón đàn thuần diệu trên cây vĩ cầm không người kéo.


Xoá nhoà kí ức.


Tí tách tí tách.


Chiếc ô trong suốt vươn những hạt mưa thuỷ tinh rọi soi dáng vẻ cô đơn cùng mái đầu vàng rực.


Đôi mắt xanh biển trong vắt chất chứa sự bất cần len lỏi trong cơn giông cuối hạ.


Tí tách tí tách....


---o0o—


Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ lại trở về với cái vẻ hiền hoà vốn có của nó. Chiếc cầu vòng bảy sắc mờ ảo hiện lên dưới những tia nắng đầu tiên bắt qua cái nền xanh biếc của bầu trời. Hơi ẩm hoà cùng khí lạnh ban mai gần như bao trùm cả thị trấn. Cây sồi sần sùi sau nhà thờ cũng bắt đầu rụng lá. Mùa thu đến. Runo thở dài ngao ngán nhìn khoảng sân rộng trải đầy lá úa. Không khí lạnh lẽo thô bạo cứa vào da thịt ẩn sau lớp áo ấm dày cộm. Mùi ẩm mốc đặc trưng sau những cơn giông bão bốc lên từ cái nền xi măng khiến cô bực bội.


“Runo à, sáng nay chị bận việc ở lớp võ. Em giúp chị một việc nha ~~~”



Khẽ thở dài. Đáng ra cô nên lắc đầu mới phải chứ nhỉ. Chỉ tại cơn buồn ngủ quái ác đã làm tê liệt mớ dây thần kinh ở bán cầu não khiến cô hành động trước khi kịp suy nghĩ. Một phản xạ vô điều kiện khi giấc ngủ chưa thể thoả mãn cơ thể lười nhát của cô.


Mỏi mệt quơ chiếc cào lên lớp lá dày rồi cho vào thùng rác rồi lại tiếp tục quơ cào. Cứ như thế, đôi tay cô dần nhũn ra vì mỏi. Khuỷu tay đau nhức như có trăm vật nhọn đâm vào.


Bỗng, từ xa, sơ Maria bước đến. Khoảng hành lang dài và rộng nối nhau đưa lối vị sơ già. Có vẻ như vừa trông thấy cô nên sơ dừng lại một chút rồi mỉm cười làm đôi gò má nhô lên, vô tình nâng chiếc kính gọng tròn trông rất phúc hậu. Vài nếp nhăn chỉ trực chờ có vậy mà thay nhau phô diễn. Cũng phải sơ gần thất tuần rồi nên đuôi mắt cũng hằng sâu dấu chân chim. Runo cúi chào sơ rồi mỉm cười.


- Chào buổi sáng, con của ta. Thời tiết đêm qua thật tệ để bắt đầu một buổi sáng đẹp nhỉ. Con có cần ta giúp không ?


- Vâng không cần đâu, cảm ơn sơ nhưng con có thể tự làm được. Nhưng hình như sơ định ra thị trấn ạ ?


- Ồ không, nhà thờ đang tiếp một vị khách quý nên ta phải đến đó. – vừa nói sơ vừa kéo tay áo màu đen, nhìn chiếc đồng hồ nhỏ - nhưng ta nghĩ mình vừa trễ giờ hẹn thì phải. Chúc con một ngày tốt lành. À phải rồi, tối nay, con hãy đến gặp ta. Ta có chuyện muốn nói với con.


Runo tò mò định mở lời nhưng sơ đã đi mất. Tiếng bước chân nhỏ dần rồi sơ mất dạng sau khúc cua cuối hành lang. Cô khẽ thở dài, từ trước đến giờ sơ vẫn hay úp mở như thế nhưng ở sơ có một tình thương vô hạn với tất cả mọi người. Chân thành. Ấm áp.  Sơ như người mẹ thứ 2 của cô, một người đã mở rộng vòng tay, cưu mang một sinh linh sắp biến mất khỏi trần đời dưới chiếc cầu treo cũ kĩ bị bỏ hoang. Khi ấy cô chỉ mới 3 tuổi. Trong bộ quần áo rách rưới và hôi hám, đi đến đâu cũng bị hất hủi để rồi tự mình tìm đến cái chết trong tuyệt vọng.

.
.

Sau nửa tiếng miệt mài với cây cào, lớp lá dày cui ở khoảng sân sau đã biến mất, nhường chỗ cho cái nền xi măng thô nhám. Runo mệt mỏi ngồi bịch xuống chiếc ghế bành trong phòng khách. Một buổi sáng tồi tệ nhất trong tuần. Khẽ nghiêng đầu về phía tủ, cô với tay lấy chiếc radio cũ đã sỉ màu. Ở nhà thờ này, tivi hay máy tính đều là những thứ cấm kỵ. Vì theo nhận thức của mọi người, đó là những thứ có thể chi phối tinh thần của bất kì ai. Chiếc radio này là một điều cực kì may mắn trong tất cả những điều may mắn mà cô được phép thực hiện.


“Tin mới nhận. Đêm qua, một nữ cảnh sát viên vừa mất tích không rõ nguyên nhân. Tại hiện trường, cảnh sát chỉ tìm thấy chiếc chìa khoá xe của nạn nhân, ngoài ra không có bất cứ một dấu vết nào khác. Hiện cảnh sát vẫn đang điều tra và làm rõ sự việc này. Vì thế, kính mong mọi người dân đề cao ý thức và hạn chế đến mức thấp nhất những rủi ro có thể xảy ra...”


....


Cách đó không xa, trong một ngôi biệt thự sang trọng, một người thanh niên mỉm cười rồi tắt radio. Chiếc áo tím huyền ảo thêu những hoa văn bằng chỉ đen tinh tế đến từng chi tiết nhẹ nhàng đong đưa. Hắn bước về phía cây đàn piano màu xanh sậm được chạm hình một con rồng tím. Những ngón tay điêu luyện của hắn bắt đầu nhảy múa trên từng phím đàn. Bản Sleep Away nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh. Hắn đắm mình trong giai điệu êm ả đượm buồn.


Nắng bắt đầu quét thứ ánh sáng ấm áp lên nền đất lạnh. Bỗng không biết từ đâu, một bóng đen xuất hiện. Đôi mắt màu lục đầy vẻ phong trần hiện lên đằng sau tấm bình phong cổ. Chiếc áo nâu dài quá gối khoác hờ trên vai khiến người này càng thêm uy vũ.


- Giới truyền thông đúng là nhanh hơn cả bọn chó săn, chỉ mới một đêm mà đã đưa  hết thảy thông tin lên đài. Ngươi thật sự biết mình đang làm gì chứ ?


Người đó vừa nói vừa vuốt mái tóc xoăn dài của mình, đôi lông mày cau có tỏ vẻ khó chịu vì người đối diện vẫn còn đang miên man với cây đàn chết tiệt của hắn. Tiếng đàn từ từ lắng xuống rồi lặng mất.


- Gus à, đừng tỏ ra tham lam như thế. Ta không nhớ là mình có trách nhiệm phải giải thích với ngươi bất kì điều gì. Thuận mua vừa bán. Ta tự do còn ngươi có được thứ ngươi cần. Chúng ta không ai nợ ai cả.


- Đừng nói với ta bằng giọng điệu đó. Nếu không vì nghĩ đến nhiệm vụ thì ta đã làm ngơ cho bọn cớm tiễn ngươi vào cái nhà tù tử thần đấy rồi. Theo những gì ta được biết thì 90% bọn tội phạm vào đó đều không toàn thây mà trở ra được đâu. Thế nên ngươi cần phải tỏ ra thành khẩn và cảm ơn ta vì đã không ngại hiểm nguy cứu ngươi mới phải. Viên thuốc con nhộng ta cho vào trà của Mizuo có thể khiến ta bị phát giác là nội gián trong cái đồn cảnh sát ngớ ngẩn kia. Còn ngươi, thay vì cao bay xa chạy thì lại quay về bắt cóc nữ trung sĩ đáng kính của chúng. Ngươi thật là hết thuốc chữa rồi... ta tự hỏi tại sao năm đó ngươi không chết quách theo đứa em gái tội nghiệp của ngươi đi.


Gus hừ một tiếng rồi quay đi. Khi bóng anh vừa mất dạng thì hắn cũng đứng lên. Dáng người bất cần mang phong thái của một hầu tước lặng lẽ mở ngăn tủ của chiếc bàn làm việc. Thò tay vào trong rồi lấy ra một bức ảnh. Một bức ảnh có hai đứa trẻ, một nam một nữ. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn đứa bé gái có nụ cười trong sáng hệt ánh ánh dương ban mai.


- Ta cũng tự hỏi tại sao cho đến bây giờ ta mới tìm ra kẻ đó, kẻ tàn ác nhất nhưng lại ẩn sau cái vẻ phúc hậu đã đẩy ta vào con đường này. Katy à, có lẽ anh sắp hoàn thành tâm nguyện của em rồi.


Chiếc mặt nạ thuỷ tinh loé lên che đi đôi mắt xanh biển vô hồn.



Hình ảnh người con gái đang ngủ say trên chiếc giường màu tím nhạt dường như đang in hằn trên lớp thuỷ tinh trong suốt...



Mỉm cười chua xót...




---o0o---


Đọc xong bản báo cáo, Shun đập mạnh nắm tay lên chiếc bàn làm việc khiến cho người đối diện giật bắn người. Sếp mới quả thật không hiền lành như lời đồn đại. Nhưng ở độ tuổi còn rất trẻ như thế mà đã từng làm cảnh sát trưởng của một thành phố lớn thì hỡ ơi, không phải tay vừa đâu. Có lẽ nên nhẫn nhịn thì tốt hơn. Nghĩ vậy, tên đó bèn nuốt nước bọt xin ra ngoài tiếp tục công việc còn dang dở của mình.


Còn lại một mình trong phòng, Shun thất thần nhìn vào khoảng không vô định. Vài chú chim ríu rít bên ngoài cũng tò mò mà ngó vào ô cửa sổ nhỏ đang mở toạt ra. Gió bắt đầu nổi lên, lùa từng đợt khô khốc vào phòng. Chiếc rèm cửa đang uốn lượn trong gió thì vô tình vướng vào chậu kiểng bên cạnh. Shun nghiến răng. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Hi sinh hai người là quá đủ với một vị tướng. Shun đứng dậy, lấy chiếc áo choàng màu lá tre khoác lên người. Anh ghi lại một vài lời nhắn cho các đồng nghiệp rồi đóng cửa ra ngoài.


Tiếng động cơ rù rù vang lên, chiếc moto trắng có in hình phượng hoàng biến mất sau lớp bụi dày đặc.  


---o0o---


- Này này, cậu có nghe gì chưa ? trong thị trấn có một con quỷ chuyên bắt cóc các nữ cảnh sát xinh đẹp về làm vợ nữa đó.


- Ừ, sáng nay tớ có thấy trên tivi. Eo ơi, sợ quá đi mất. Tớ không muốn bị bắt làm vợ hắn đâu.


- Trời ạ, hắn chỉ bắt những nữ cảnh sát xinh đẹp thôi mà.


- ...


Fabia ngồi trên bục thi đấu, dỏng tai lên nghe cuộc đối thoại của hai cô bé độ khoảng 11 hay 12 tuổi gì đó. Đúng là con nít. Lúc nào cũng tưởng tượng những điều phi thực tế. Nhưng quả thật sáng nay, lúc đi ngang qua cửa hàng điện máy, vài chiếc tivi được mở để câu dẫn khách có đề cập đến việc này. Đúng là xã hội ngày càng tồi tệ và thối nát.


Khẽ thở dài ngao ngán, cô đứng dậy rồi thu dọn đồ đạc để về nhà thờ. Bước gần đến cửa, đôi mắt màu lục lơ đễnh ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo phía trên cửa. 10 giờ 35 phút. Có lẽ giờ này Runo đã xử xong bãi chiến trường – mà đáng ra người làm việc này phải là cô. Nghĩ lại cũng thật tội lỗi, đêm qua trời mưa lớn như thế thì thể nào cây sồi to tướng sau nhà thờ cũng rụng đầy lá cho mà xem.


“Runo à, chị xin lỗi.”


Đang suy nghĩ mông lung mà mắt vẫn dán trên chiếc đồng hồ, Fabia tông thẳng vào một cái gì đó không rõ là cái gì. Tất nhiên, theo độ va chạm cùng lực hút của Trái Đất thì cô ngã ngược về phía sau.


“Chết rồi, kì này thì rõ là quả báo mà.”


Bỗng, một bàn tay nắm lấy tay cô, rồi tiếp đó là một bàn tay khác ôm lấy eo cô giữ cô lại. Nhưng thật không may, Fabia lại lầm tưởng có kẻ định thừa nước đục thả câu nên thẳng chân đá vào bụng chủ nhân của đôi bàn tay kia  một cước chí mạng. Cả võ đường dường như đã để ý đến sự việc hi hữu kia nên mọi người đều hùa nhau đến xem kịch hay. Fabia tức giận vì bị lợi dụng nên chẳng ngại ngần bồi thêm mấy cước vào lưng tên dê xồm kia.


- Ren ?


Một giọng nói lanh lảnh vang lên trong số môn đồ của lớp võ khiến Fabia giật mình quay lại. Mira từ trong đám đông chạy đến, khuôn mặt tái mét nhìn người đang nằm dưới đất ôm bụng mà rên rỉ. Mái đầu bạch kim dựng đứng của hắn nổi bật bởi làn da rám nắng. Chiếc áo thun bó sát cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh. Gương mặt bệch ra như cắt của hắn đang nhăn nhó không thôi. Mira hoảng sợ quỳ xuống bên hắn và không ngừng lay gọi “Ren! Ren!”


“Thôi rồi, Ren chẳng phải là tên vị hôn phu của Mira sao ? Cô bé vừa kể với mình hôm qua mà giờ đã đụng độ rồi ư ? Ai đó nói cho tôi biết, hôm nay là ngày gì mà đen đủi như vậy ? ”

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
 Cách viết của cậu nó pha trộn chút gì đó vừa hơi ảo ảo và cổ cổ nhưng cũng lại hiện đại (vì cái cốt nó ở đây), nó lạ lạ thế nào ấy. Có lẽ là do tớ không quen nên thấy nó có hơi...không thích hợp.

Miêu tả hay, độ dài vừa phải, nhưng mỗi cái tớ có cảm giác gì nhỉ...à, hơi nhạt. Nó không đậm vị lắm, nhàn nhạt và êm ả, có chút buồn, cũng hơi vui vui, không khuấy trộn không khí nhiều lắm. Ớ mà nói thế không có nghĩa là cậu viết dở đâu nha, tại không biết nhật xét thế nào...nên.... Thứ lỗi...

Dữ kiện hiện tại trong đầu quá sức lộn xộn, và tớ thì quá sức lười để ghép, nên từ từ chờ tác giả làm luôn một thể vậy. Ren nhà mình đã chào sân bằng một màn đấu võ (mà bản thân bị đạp những mấy phát) cùng tông nhau quá hoành tráng. Ý tốt mà còn bị trả ơn thế kia thì ... thảo nào sợ Fabia thế. Và tớ đã nhìn thấy hình ảnh của những bạn bakugan dưới dạng hình khắc/ dán/... trên vài món đồ trong truyện. Woo hoo. BTW, cảnh cuối đã mong hai người sẽ có một đoạn hay ho lãng mạn hơn là đánh đấm bạo lực này *trái tim thiếu nữ mơ mộng*.

Và cuối cùng là xin lỗi vì đã gộp một đống chap lại com một lần *chắp tay*

description[BakuganFic] Phong trần - Page 2 EmptyRe: [BakuganFic] Phong trần

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply