MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

power_settings_newLogin to reply
+12
linh27ltp
Mugetsu Haneko Phantom
Yuki Watanabe
Princess_Yuki
Arisu Kamiko
bemeo045
Elfin-Ingram
annie_izu
Furin
Kantono Fuminsho
Minami Ara
Ankh
16 posters

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 Empty[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
First topic message reminder :

Title: Trò chơi sinh tử
Author: Ankh
Rating: M (or MA)
Disclaimer: Nhân vật thuộc Bakugan. Ý tưởng và bối cảnh lấy từ Battle Royale
Genres: Horror, Guro, Psychological, Tragedy, Action.
Warning: OOC, yaoi (có lẽ), guro, character death
Pairing: Đọc rồi biết
Summary:

“Giết hay bị giết? Đó là chân lí đúng nhất và duy nhất dành cho trò chơi sinh tử này. Một tập thể lớp học vô tình được chọn cho trò chơi nhờ “bốc thăm may mắn”, và họ buộc phải tham gia nếu không muốn chết. Họ sẽ làm gì, khi chương trình bắt buộc họ phải tàn sát lẫn nhau đến khi chỉ còn một người sống sót – người chiến thắng. Chiến đấu hoặc chết. Liệu bạn có thể giết chết chính người bạn thân của mình?”

A/N: Fanfic dựa trên cốt truyện của Battle Royale khá nhiều (dạo này đang bấn) vậy nên các chi tiết giải thích về Trò chơi/Chương trình và một vài chi tiết lặt vặt khác sẽ trùng lặp với BR. Vì rating gốc của novel/manga BR là 18+, nên bạo lực và quan hệ thể xác là điều tất yếu. Mình sẽ lượt những đoạn quá nhạy cảm đi và chỉ post những đoạn đó trên wordpress của mình. Tuy nhiên vẫn phải cảnh báo, vì không phải mọi cảnh máu me đều bị lượt bỏ.

Tuyến nhân vật phụ rất nhiều. Nhân vật phụ đều lấy từ Bakugan, vì trên wiki không đề họ nên mình sẽ lấy họ của seiyuu làm họ nhân vật.Nhân vật chết rất nhiều, vì vậy nếu bạn yêu quý một ai đó thì nên chuẩn bị trước tinh thần là người đó sẽ chết đi, vì trong BR cuối cùng chỉ có mỗi hai người sống thôi =)) Vai trò nhân vật sẽ hơi khác so với BR.

--o0o--

Chương 01:


Màn đêm trên bầu trời Nhật Bản mỗi lúc một đen kịt, đặc quánh lại như thứ mực mài nhớp nháp cổ xưa, chỉ thoáng qua vài ngôi sao le lói sáng như chuẩn bị vụt tắt. Bên dưới lòng thành phố đã rực rỡ những ngọn đèn neon đủ màu sắc của các khu thương mại, tiệm tạp hoá ven đường, các hiệu sách, tiệm thuốc tây, cửa hàng đồ gia dụng, quán ăn khuya, trạm xăng. Những con người mệt mỏi vác chiếc cặp da đen bóng nặng nề rảo bước trên vỉa hè, khuôn mặt khắc khổ từng vết thời gian khiến họ trở nên già nua và trải đời. Những nữ sinh hư hỏng với phong cách thời trang bụi bặm rôm rả tụ thành từng nhóm, tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại vào môi thì nhả ra từng đợt khói thuốc, trong khi bọn con trai thì chui rúc trong những com hẻm vắng người để chuẩn bị cho một trận ẩu đả.

Chiếc xe buýt chở học sinh lớp 9B trường trung học Arakawa chạy băng băng trên con đường được thắp sáng bởi ánh đèn đủ màu hắt ra từ các cửa tiệm. Đó là chuyến đã ngoại của lớp học, và toàn bộ 43 học sinh đều tham gia lần này. Chuyến xe đã khởi hành từ buổi sáng, và phải còn khoảng gần bảy tiếng nữa để đến địa điểm dã ngoại, đồng nghĩa với việc họ phải trải qua đêm nay trên chiếc xe không mấy sang trọng này.

Alice Gehabich đã nhanh chóng tìm được cho mình một chỗ ngồi thích hợp nhờ sự giúp đỡ của cô bạn thân Runo Misaki. Cô đặt túi xách lên ngăn chứa hành lí của xe buýt, mỉm cười cảm ơn người bạn của mình và yên vị ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ. Đường phố ban đêm luôn đẹp hơn ngày thường, tuy không hoàn toàn tĩnh lặng nhưng có phần yên ắng hơn không khí ồn ào và nhộn nhịp buổi sáng. Runo thả mình xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, lục lọi túi hành lí của mình và lấy ra một lon Coke. Alice luôn nghĩ rằng Runo là một người bạn tốt, kể cả khi xung quanh cô bạn này có khá nhiều lời đồn về các vụ đánh nhau gây gỗ trong trường cũ. Runo đã chuyển tới Arakawa hai năm trước, và ngay ngày đầu nhập học đã đánh tơi tả hai tên con trai vốn nổi tiếng côn đồ trong trường.

Nhưng Runo không phải người xấu, Alice chắc chắn thế. Không phải vì cô gái tóc xanh buộc hai chùm ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà vì cô nhận thấy được trong ánh mắt Runo luôn lẩn khuất một sự dịu dàng.

Chiếc xe hơi rung lắc nhẹ khi đi khỏi con đường được ủi phẳng lì của thành phố và bắt đầu chuyển sang tuyến đường làng gồ ghề sỏi đá. Nhưng không một ai trên xe có vẻ quan tâm đến điều đó, họ vẫn trò chuyện rôm rả với niềm háo hức sau nhiều ngày chờ đợi chuyến đi. Alice hơi hướng mắt quan sát xung quanh từ chỗ ngồi của mình. Một vị trí khá tốt để nhìn bao quát tất cả. Những người bạn của cô đều mỉm cười rạng rỡ (trừ một số người vốn không mấy khi cười) và không ngừng nói về các kế hoạch cho chuyến cắm trại. Dan Kuso – một trong những người bạn có thể nói là khá thân thiết với cô (có thể chỉ là Alice nghĩ vậy) – đang ngồi trên dãy ghế cuối cùng, lưng tựa vào cửa sổ, chiếc máy nghe nhạc MP3 cũ kĩ có lẽ đang được vặn đến mức max và cuốn tạp chí Play Boy úa màu được mở trước mặt cậu ta. Nhưng Alice cảm thấy Dan dường như không quan tâm đến nó. Ở góc đối diện Dan, người anh trai song sinh kì quặc của cô đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Chiếc mặt nạ thuỷ tinh kì cục mà cậu thường đeo được đặt cẩn thận trong túi, bao bọc bằng một lớp nilon mềm để tránh trầy xước. Alice biết điều đó vì cô đã vài lần nhìn thấy Masquerade bảo quản mặt nạ của mình như vậy.

Mira Clay và Ace Grit – một cặp đôi (?) nổi tiếng của lớp – thì tụ lại thành một nhóm nhỏ cùng với người bạn tóc hồng Baron Leltoy. Những học sinh trong trường rất hay lập thành những nhóm, nhưng trong trường hợp của lớp 9B thì lại không có một nhóm nào, nên có thể gọi nhóm của Mira là một tụ trò chuyện tạm thời. Baron là một cậu bạn rất dễ tính và luôn vui vẻ, đôi khi hay ngại ngùng, nhưng đối với những người thân thiết thì cậu ta nói rất nhiều. Alice không rõ họ nói về điều gì, vì từ khoảng cách này cô cũng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt họ, còn âm thanh đã bị những tiếng ồn khác át mất.

Alice lại hướng mắt sang một vị trí khác, một khu vực có vẻ nguy hiểm và bớt ồn ào hơn. Nếu nói về băng nhóm của lớp 9B thì chỉ có duy nhất một nhóm ngoại lệ, hay nói cách khác, nhóm “tội phạm” bao gồm những người được xem là thành phần nổi loạn và chuyên gây gổ, cầm đầu bởi Ren Krawler. Thủ lĩnh có vẻ không quan tâm gì đến bọn đàn em của mình, cậu ta chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình của chiếc ipad như không cử động gì cả, có lẽ là đang xem một bộ phim. Ren rất khó gần, và hầu hết mọi người đều không muốn gần gũi cậu ta. Alice đã từng nghe đám con gái nhận xét xung quanh Ren có một bầu không khí rất nguy hiểm. Tuy nhiên, không phải bất cứ ai (ngoại trừ người cùng băng nhóm – những kẻ rất tôn sùng Ren) cũng sợ hãi cậu, Fabia Sheen là một ngoại lệ nổi bật nhất. Cho dù là con gái, nhưng chính Fabia cũng nhận được rất nhiều sự ái mộ của các nữ sinh nhờ vào bản tính mạnh mẽ và thích giúp đỡ người khác của cô. Khuôn mặt lạnh lùng ít khi cười và sự chắc chắn trong từng lời nói đến cử chỉ của Fabia khiến cô trong giống một đứa con trai hơn.

Có một chàng trai khá cao với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh tiếng lại gần Mira Clay, trông anh ta khá giống cô bạn này. Keith Clay – anh trai duy nhất của Mira – đưa ra trước mặt em gái mình một lon Dr.Pepper. Thật ngạc nhiên khi thời buổi này vẫn có người uống loại đồ uống đó, vì thường người ta sẽ chọn Coke nhiều hơn. Keith luôn cư xử như một người thuộc thế hệ cũ, từ tốn và luôn trầm tĩnh, nhưng kiến thức của anh là cả một đại dương rộng lớn. Keith sinh ra trước Mira chỉ vài tháng, đó là tại sao anh lại học cùng lớp với em gái mình. Có khi, nếu không phải vì ngoại hình và dòng máu của hai người, sự đối lập tính cách sẽ khiến người ngoài nghĩ họ không phải anh em.

- Cậu….. – Runo nhấp một ngụm Coke rồi từ từ liếc nhìn Alice. Cô gái tóc cam giật mình, giương đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn lại bạn mình.

- Không định đưa món quà đó cho Shun à? – Runo tiếp tục, dường như không mấy để tâm đến thái độ sau đó của Alice: ngượng ngùng, lúng túng và đỏ mặt.

Từ ghế trước, một mái đầu vàng cùng khuôn mặt trẻ con vui vẻ ló lên. Alice có thể thấy chiếc laptop đang mở của cậu nhóc khi cậu ta nhẹ nâng nó lên và đặt sang bên cạnh để khỏi rớt. Marucho Maukura là một thiên tài vượt trội, vô cùng thông thạo các kĩ thuật máy tính và rất khỏi tính toán. Cậu bé nhỏ tuổi hơn các thành viên còn lại trong lớp, nhưng nhờ trí thông minh của mình, Marucho được nhà nước đặc cách lên học lớp 9. Cậu bé mỉm cười rạng rỡ, hai tay khoanh lại đặt trên thành ghế. Vóc người nhỏ nhắn khiến Marucho phải quỳ hẳn lên ghế mới có thể nhìn thấy được Alice và Runo.

- Runo-san nói đúng đấy, chị nên tặng quà cho Shun-san đi, em nghĩ anh ấy sẽ không từ chối đâu.

Hai gò má của Alice lại càng đỏ ửng thêm, trông cứ như một quả táo chín mọng. Cô xua xua tay trước mặt, cố làm bản thân bớt suy nghĩ về người con trai vừa được nhắc tên, Shun Kazami. Alice đã đem lòng yêu quý cậu bạn này từ những ngày đầu học cùng lớp. Shun có một sức hút kì lạ, và cậu cũng có cả một fanclub nữa. Fanclub dành cho một nhân vật nào đó trong trường học ngày nay không phải là hiếm, nhưng để một người có được fanclub thì người đó phải vô cùng nổi trội mới được. Và gần như, không ai trong trường trừ những học sinh mới là không biết đến Shun.

- Cậu cứ chần chừ mãi thế thì sẽ có ngày cậu ta bị người khác cướp mất đấy.

Alice không trả lời. Với khuôn mặt vẫn còn đỏ, cô ngại ngùng liếc mắt sang vị trí đằng sau ghế tài xế, nơi duy nhất chỉ có một người ngồi. Shun Kazami đang im lặng nhìn ra cửa sổ, từ lúc chuyến xe khởi hành đến giờ ngoài việc nhận đồ ăn hoặc có người xin mượn đồ đạt ra thì hầu như cậu chưa hề bắt chuyện với ai. Alice cứ nhìn chằm chằm Shun một lúc lâu, cho đến khi cậu đột ngột trở mình, quay đầu lại và cùng lúc nhìn thẳng vào Alice. Alice suýt chút đã bật ra một tiếng kêu, vội vàng quay mặt đi. Runo bên cạnh khẽ nhếch miệng cười, và Marucho thì bật ra những tiếng khúc khích rất đáng yêu.

- Vậy ra cậu ta cũng nhìn lại cậu cơ đấy. Tiến lên nào, hay cần tớ giúp đỡ?

- K-Không cần đâu… - Alice lắc đầu nguầy nguậy. Cô mở túi, lấy gói bách bích quy mình đã cố công làm cả đêm qua, mân mê trên tay và mỉm cười khe khẽ. Alice sợ rằng khi cô đưa nó cho Shun, cậu sẽ không đồng ý, và điều đó có thể tạo nên một sự ngăn cách trong quan hệ bạn bè của hai người.

Chần chừ một lúc, cuối cùng Alice đưa nó sang cho Runo. Đôi mắt màu lục bảo mở to trước hành động kì lạ ấy, Runo có chút ngạc nhiên. Nhưng rồi, cô lại mỉm cười nhẹ nhàng và nhận lấy gói bánh. Runo đưa tay xoa xoa đầu Alice, làm rối mái tóc cam mượt mà của cô bạn và nhoẻn miệng cười rất tươi.

- Đồ ngốc này, lần sau nhất định phải tặng gì cho cậu ta đấy. Đúng là nếu tỏ tình trong chuyến dã ngoại thì cậu sẽ không tận hưởng được hết cuộc vui đâu.

Alice gật nhẹ đầu và mỉm cười. Runo luôn đem đến cho người ta một cảm giác ấm áp khi cười, vậy nên dù là tâm điểm của các tin đồn quái ác, cô vẫn có rất nhiều bạn bè. Nhiều lúc Alice cũng có chút ganh tị khi cô không có được cái khả năng thể hiện chính mình một cách dễ dàng như Runo. Sự nhút nhát rụt rè luôn làm cô mất đi nhiều cơ hội trong cuộc sống, tiêu biểu là chuyện tình cảm này.

Buông một tiếng thở dài, Alice lại ngước lên nhìn Runo, nhưng điều đập vào mắt cô không phải là khuôn mặt tươi cười nữa. Runo đã ngủ say từ lúc nào. Túi bánh quy vừa được mở ra rơi xuống đất sau một cú rung nhẹ của chiếc xe, và mẩu bánh bị cắn dang dở trượt khỏi tay Runo. Cứ như là Alice đã bỏ thuốc ngủ vào đó vậy.

Bầu không khí trên xe tự dưng im lặng rợn người. Tất cả mọi người đều đã ngủ rất say, Marucho thậm chí còn ngủ ngay trên thành ghế, với gương mặt vẫn còn quay về phía cô. Dan gục đầu lên cuốn tạp chí, chiếc MP3 vẫn không gỡ ra khỏi tai. Baron nằm sóng soài ngay giữa lối đi, điều làm Alice ngạc nhiên nhất. Alice quay sang Shun và kinh ngạc khi chính cậu bạn điềm đạm và vô cùng lạnh lùng này cũng ngã lăn trên ghế. Âm thanh duy nhất còn lại trên xe chỉ là tiếng thở đều đều. Làm thế nào mà mọi người đều ngủ thế? Đây là chuyến dã ngoại mà tất cả đều đã trong chờ rất lâu cơ mà, tuy là đã đi một chặng đường dài rất mệt mỏi, nhưng mọi người đâu thể gục cùng một lúc thế được.

Alice cảm thấy đầu óc chính mình cũng quay cuồng. Và thứ cô mơ hồ nhìn thấy trước khi gục xuống, là hình ảnh người tài xế đang đeo một chiếc mặt nạ có một ống dây dẫn xuống. Trông như một chiếc mặt nạ dưỡng khí. Vậy ra người ta không thể hít thở bình thường trên xe buýt sao?

Alice chỉ có thể nghĩ đến đó, trước khi chính cô cũng chìm vào giấc ngủ.

---------

Không hiểu tại sao mình lại dùng giọng điệu tiểu thuyết mà viết fanfic nữa =)))

Cần một ai đó làm beta-reader và des giúp cái cover

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Chương 03:


Alice cố gắng không để tâm đến thân hình to lớn của Shuji nằm sóng soài giữa lớp học cùng cái xác nhỏ bé của người em gái Nene phía sau cô. Mùi máu tanh xộc vào hai cánh mũi khiến Alice muốn nôn oẹ. Cái đầu của Shuji do ảnh hưởng của quả bom nên gần như đứt lìa, tưởng như nếu có ai đó dựng Shuji lên, đầu cậu ta sẽ lúc lắc giống như một món đồ chơi vậy. Cái ý nghĩ đó làm Alice khiếp đảm. Nhìn kĩ lại, so với tình trạng của người anh trai, Nene vẫn còn tốt đẹp hơn khi trán cô không chảy quá nhiều máu, phần lớn máu chảy là ở phần hộp sọ sau đầu do va đập vào cạnh bàn. Dường như cạnh bàn này làm bằng sắt, nếu không nó sẽ không thể để lại một vết thương lớn như vậy.

Hal-G dễ dàng phớt lờ cái xác của Shuji như kiểu ông ta đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần rồi. Alice tự hỏi ông ta đã làm công việc này bao nhiêu năm, sáu năm, hay lâu hơn thế nữa?

- Tôi giải thích chút nữa nhé. Luật chơi chắc tất cả các em đều biết rõ nhỉ. Đơn giản là các em phải giết nhau, đến khi còn một người sót lại cuối cùng. Người còn sống sót đó hiển nhiên sẽ được trở về nhà và còn được tặng một bằng khen của Chính phủ nữa. Qúa tuyệt phải không? Các em không cần phải e dè gì hết đâu, vì không có ai phải chấp ai trong Chương trình này cả. Thật ra các em nữ rất mạnh đấy, theo thống kê thì đa phần người thắng cuộc trước đây đều là nữ mà. Thầy mong các em sẽ chấp nhận chuyện này như một điều bất ngờ nho nhỏ xảy ra trong cuộc sống nhé. – Hal-G minh hoạ cho câu nói của mình bằng một cái nháy mắt khe khẽ và đưa hai ngón tay lên trước mặt, tạo thành hình một vòng tròn nhỏ.

Alice hiểu rõ rất nhiều người trong lớp muốn nhổ toẹt vào mặt ông ta. Nhưng không ai muốn kết cục như Shuji và Nene cả.

- Mỗi người các em sẽ được cung cấp một cái túi chứa thức ăn, nước uống, bản đồ, la bàn và vũ khí trước khi ra khỏi đây. – Vừa nói, Hal-G vừa phất tay ra hiệu. Tức thì một tốp lính ba người mở cửa đi vào, mang theo những cái túi xách màu xanh đen. Nhìn qua thì có vẻ như trọng lượng của chúng hoàn toàn không giống nhau, vì có một vài cái nhìn như thể chứa một vật gì đó rất nặng vậy, và một số thì cứ như sắp bị một vật nhọn nào đó bên trong đâm thủng. Alice mường tượng đến một con dao, hay là súng. Suy nghĩ đó làm cô rùng mình.

- Vũ khí của các em không hề giống nhau, và đều được chọn bởi may mắn thôi, không có sắp đặt gì cả. Nếu các em gặp may thì sẽ nhận được vũ khí có ích. Nhưng nếu vũ khí các em không tốt thì cũng đừng nản lòng nhé. Hãy sử dụng vũ khí của mình một cách khôn ngoan và cố gắng sống sót đấy, các chiến binh nhỏ.

Hal-G phất tay ra hiệu. Một trong những người lính đang đứng ngoài cửa hạ súng, đem vào một tấm bản đồ cỡ lớn và dán nó lên bảng. Tấm bản đồ cho thấy được sơ đồ của hòn đảo với một dấu “X” màu đỏ ở gần giữa, có vẻ là ám chỉ vị trí trường học – tức “trung tâm”. Những đường kẻ ngang dọc trên tấm bản đồ chia hòn đảo ra thành nhiều phần nhỏ. Alice còn đang tự hỏi nó là gì thì Hal-G đã cầm lấy cây viết lông đặt sẵn trên bàn, hí hoáy ghi những kí tự A-1, A-2,… lên từng ô nhỏ. Cảm giác nguy hiểm lại đánh ập vào hệ thần kinh đang căng như dây đàn của cô. Nụ cười rộng ngoác của Hal-G cùng cái dáng nhỏ thó của ông ta trông hợp với nhau một cách hoàn hảo, tựa như một loài yêu tinh xấu xí với nước da xanh lét bước ra từ những câu chuyện cổ tích ma quỷ.

Một con quái vật tí hon không biết động lòng, sẵn sàng gặm nhấm những xác chết trước mặt nó như một món ăn ngon miệng, sẵn sàng nghiền nát những kẻ khác dưới chân bằng thứ kế hoạch xảo quyệt trong cái đầu ranh mãnh đó, chỉ để thoả mãn thú vui. Một kẻ bệnh hoạn và đáng tởm.

Hal-G đặt cây bút xuống bàn, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ mạ bạc bị bong tróc một chút trên tường. Hình như nụ cười ông ta có rộng hơn một chút và đôi mắt khẽ ánh lên tia nhìn quái dị, nhưng Alice không để ý lắm, vì từ đầu Hal-G đã không hề cư xử bình thường.

- Như các em đang thấy, hòn đảo này tách biệt hoàn toàn với những đảo lớn khác cũng như thủ đô của chúng ta, nhưng vẫn nằm trong địa phận của nước Nhật. Chữ “X” này chính là vị trí trường học, nơi các em đang ngồi đây. Tôi sẽ ở đây quan sát các em trong suốt quá trình Chương trình diễn ra, và chiếc vòng cổ của các em sẽ cho tôi biết các em còn sống hay đã chết. Và đây… - Hal-G chỉ tay vào những kí hiệu nom giống một con tàu nhỏ nằm rải rác xung quanh hòn đảo – Đây là tàu của quân đội được Chính phủ điều động hỗ trợ cho Chương trình, bất cứ ai có ý định bỏ trốn khỏi đây đều sẽ bị bắn chết. Vậy nên tôi rất hi vọng các em sẽ hợp tác vui vẻ với Chương trình để chúng ta có được một kết cục tốt đẹp ha.

Alice nhác thấy một vài nam sinh bên cạnh len lén làm vẻ mặt buồn nôn, và một số khác thì giấu tay mình xuống dưới bàn để ông thầy giáo kia không nhìn thấy ngón giữa đang đưa lên của họ. Tuy tình cảnh có chút không thích hợp, nhưng Alice vẫn thấy buồn cười.

- Một khi các em rời khỏi phòng này, trò chơi sẽ bắt đầu. Các em có thể đi đến bất cứ vị trí nào các em muốn. Hòn đảo này hiện giờ không có ai đâu, chúng tôi đã phát lệnh di tản tất cả người dân rồi, tuy nhiên nhà cửa và đồ đạc thì vẫn còn khá đầy đủ đấy, nên các em có thể nghỉ ngơi ở đấy. Nhưng, tôi khuyên các em tốt nhất không nên ở quá lâu một chỗ, vì thứ này này. – Hal-G chỉ vào cổ ông ta, hay nói cách khác là chiếc vòng kim loại đeo trên cổ cả lớp – Sẽ có thông báo vào khoảng sáu giờ và mười hai giờ cả sáng và tối, tức là bốn lần một ngày. Chúng tôi sẽ thông báo cho các em thứ tự những vùng nguy hiểm và thời gian của nó. Các em nên rời khỏi đó trong vòng năm phút, hoặc là cái vòng sẽ giết các em. Ô ô, đừng sửng sốt như thế, chúng tôi làm việc này là để trách tình trạng các em tụ tập lại thành từng nhóm và Chương trình của chúng ta sẽ chẳng có chút tiến triển nào thôi. Và một điều nữa, nếu trong vòng 24 giờ mà không có ai chết, trò chơi sẽ kết thúc, không cần biết còn bao nhiêu người.

Nếu nghĩ một cách tích cực, điều mà ông ta sắp nói có thể tốt đẹp. Nhưng rõ ràng không ai có thể nghĩ được như vậy, thậm chí trước cả khi Hal-G thốt ra câu nói cuối cùng.

- Tất cả những cái vòng sẽ nổ, và các em sẽ chết. Không một ai chiến thắng cả.

Không một tiếng xì xào hay bất kì âm thanh nào khác.

- Vùng nguy hiểm sẽ được chọn ngẫu nhiên thôi, các em sẽ chiến đấu và bảo vệ mình, như trên chiến trường vậy. Ở đây không có một sự sắp xếp nào cả, vậy nên các em cứ chiến đấu hết mình đi ha. Các em có thể sử dụng những ngôi nhà ở đây tuỳ thích, nhưng tuyệt đối không được gọi điện thoại về nhà.

Alice nuốt khan, thầm nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ đang chờ đợi họ ở phía trước. Một trò chơi kinh hoàng. Một sự thật khủng khiếp đến độ khiến người khác muốn nôn mửa.

- Đừng lo lắng thế - Hal-G mỉm cười – Nó không có gì là quá khó khăn đâu. Chương trình của chúng ta từ trước đến giờ vẫn diễn ra rất tốt đẹp mà, các em sẽ nhanh chóng làm quen với nó thôi. Có thể các em còn trẻ, nhưng tư tưởng hình thành trong các em thì không phụ thuộc vào độ tuổi. Vậy nên, tôi chắc rằng ở đây sẽ có một số người không ngần ngại trò này đâu nhỉ?

Dường như ánh mắt ông ta đang nhìn về ai đó, nhưng không ai có thể đoán được. Một vài người trong lớp đang đảo mắt nhìn xung quanh trong sự lo sợ, hình như muốn tìm xem ai là người có đủ khả năng làm trò đó. Tham gia trò chơi này một cách nghiêm túc, và giết chết mọi người.

Alice không thể tin được có ai đó trong số những người bạn của cô sẽ tham gia trò này. Việc cầm súng lên giết người chỉ có thể xảy ra trong quân đội, nơi chiến trường hoặc những cuộc ẩu đả khốc liệt của thế giới ngầm, những nơi tận cùng địa ngục ấy. Một đứa học sinh dù quậy phá đến cỡ nào như Ren Krawler hay kì quặc như Masquerade và Dan Kuso cũng không có chuyện sẽ giết người khác, đúng không? Việc này rõ là không thể với một đứa trẻ còn chưa đủ mười tám như họ.

Nhưng rõ ràng bất cứ ai hiện tại cũng đang rất nghi ngờ, thậm chí là nghi ngờ người bạn thân thiết của mình. Alice muốn giữ bình tĩnh. Cô phải tin tưởng vào Runo, phải tin tưởng vào những con người đã cùng cô trải qua nhiều năm học tập. Cô phải khống chế đợt sóng nghi ngờ dữ dội đang cuộn trào trong lòng mình như một con thú dữ, áp chế nó và đẩy nó xuống tận sâu tâm can. Alice phải tin.

Sự thật quá hiển nhiên là cô chẳng hề biết được bao nhiêu về họ cả, thậm chí về người anh trai song sinh của cô hay người bạn thân thiết Runo Misaki, và cả cậu bé ngây thơ hay trò chuyện với cô - Marucho Marukura - nữa. Còn Ren, còn Fabia Sheen, cô biết bao nhiêu về họ? Cô không hề biết gì cả, và đặt niềm tin vào những thứ mình không biết thì thật quá ngu ngốc. Alice biết cô thậm chí có thể tự giết chết chính mình vì niềm tin này trước khi có ai đó hoá điên và bắn chết cô. Nhưng rốt cuộc, Alice vẫn chọn cách trở nên ngu ngốc, ít nhất là vào lúc này. Ít nhất cô phải tìm cách nào đó để họ thoát ra khỏi đây mà không ai phải bỏ mạng.

Alice khẽ liếc mắt nhìn Shun Kazami. Cậu ta, như mọi khi, hoàn toàn bình tĩnh đến không ngờ, kể cả khi trong lòng cậu ta có hỗn độn thì Shun vẫn có thể điều chỉnh cảm xúc trên mặt mình một cách tài tình. Shun không phải là một diễn viên, cậu ta chỉ đơn thuần là học cách thích nghi với cuộc sống. Alice thầm nghĩ có khi Shun sẽ tìm được cách nào đó. Cậu ấy rất thông minh, và rất mạnh nữa. Shun không hề tham gia bất kì một băng đảng hay những trò quậy phá nào, cậu ta cũng không đọc sách, tham gia thể thao hay câu lạc bộ ngoại khoá. Hầu hết thời gian ở trường, ngoài việc học và các hoạt động bắt buộc ra, hầu hết thời gian Shun chỉ ngồi trên sân thượng trường học và nhìn lên trời. Đôi lúc Alice tự hỏi cậu ta đang làm gì, và đang nghĩ gì. Cô chưa bao giờ tiếp cận Shun đủ gần để hiểu rõ cậu ta, nhưng Alice vẫn có cảm giác tin tưởng. Theo một cách nào đó, Shun Kazami có một loại pheromone thu hút người ta về phía mình.

Shun Kazami là một sinh vật nguy hiểm, nhưng đáng tin, ít nhất là khi bạn không trở thành kẻ thù của cậu ta.

Họ không thể giết nhau được. Nếu Alice thuyết phục những người khác và họ sẽ tụ lại thành một nhóm, sau đó cùng nhau nghĩ cách đánh lừa Hal-G và quân đội để thoát khỏi đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết và tất cả sẽ cùng về nhà. Không ai phải chết cả. Không một ai.

Có ai đó từng nói, ngây thơ và thánh thiện là một điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu chết người của Alice Gehabich.

- Nào các em, trước khi trò chơi bắt đầu, tôi muốn các em làm điều này. Trong ngăn bàn các em đấy, có một mảnh giấy và bút chì, hãy lấy nó ra nào. – Mọi người đều lục đục làm theo, và Hal-G tiếp tục – Bây giờ hãy viết lên giấy ba lần câu “Chúng tôi sẽ giết lẫn nhau”. Không có ý gì đâu, chỉ là một lời nhắc nhở nho nhỏ thôi mà.

Alice run rẩy đặt bút lên giấy. Tiếng bút chì sột soạt vang lên bên tai cô, bình tĩnh có, run rẩy có, căng thẳng có. Có tiếng thút thít rất khẽ, dường như đang cố kìm nén để không làm Hal-G phát hiện. Alice tất nhiên cảm thấy rất sợ, vô cùng sợ. Cô có thể sẽ chết. Bất kì ai cũng có thể sẽ chết.

Alice cảm thấy nước mắt mình rơi ra ướt nhoà một góc giấy, nhưng cô nhanh chóng lau nó đi. Bây giờ không phải là lúc để uỷ mị.

- Tiện đây ghi luôn câu “Nếu tôi không giết họ. Tôi sẽ bị giết.” nhé. Nhanh chóng lên nào, Chương trình sắp bắt đầu rồi đấy.

Alice ấn mạnh ngòi bút xuống bàn, để lại một lỗ nhỏ trên mặt giấy. Runo khẽ nghiến răng và bật ra tiếng chửi thề rất nhỏ. Dường như cô chỉ hận không thể giết chết ông ta ngay lúc này.

- Được rồi, bây giờ các em sẽ bắt đầu cuộc chơi. Cứ mỗi hai phút một lần, tôi sẽ đọc tên một học sinh và người đó sẽ đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi phòng này, các em hãy rẽ phải để rời khỏi hành lang. Các em phải đi ngay, bất kì ai còn quanh quẩn ở đó sẽ bị bắn ngay tức khắc. Tôi khuyên các em nên khẩn trương lên nhé, vì các em ra sau rất có thể sẽ bị người đầu tiên giết chết đấy.

Hal-G đút tay vào túi và rút ra một cái phong bì và một cây kéo nhỏ. Khoé miệng ông ta vẫn nhếch lên kể từ lúc họ nhìn thấy ông. Hal-G cầm kéo cắt bao thư một cách trịnh trọng như thể đang mở một hồ sơ quan trọng. Ô, nó có thể quan trọng, nhưng chỉ với ông ta thôi.

Hal-G lẩm nhẩm đọc nội dung trong bao thư. Hình như ông ta có nhận xét điều gì đó với nụ cười rộng ngoác nhưng Alice không nghe được.

- Người đầu tiên đây. Nam sinh #No.2: Akira Kaneda. Em là người còn lại trong gia đình Kaneda đúng không? Thật trùng hợp khi cả ba cùng học một lớp đấy. Tôi rất tiếc cho hai người anh em của em, nhưng dũng cảm lên nào, chiến binh nhỏ, em là người đầu tiên đấy.

Akira Kaneda có dáng người nhỏ bé, mái tóc nâu và khuôn mặt nhiều tàn nhang. Đó là một nam sinh quậy phá, thường đi theo anh trai mình để chọc ghẹo bạn bè, đặc biệt là Dan Kuso (dù sự thật là Dan không hề quan tâm), nhưng Akira thật sự rất yêu quý anh trai và em gái mình. Họ là một gia đình hạnh phúc, rất hạnh phúc, cho đến khi mọi người bị bắt vào đây và hai người kia bị giết một cách không thương xót.

Akira chậm chạp bước lên, gần như muốn ngã quỵ trên đôi chân nhỏ bé đang run lập cập của mình. Một tiếng thúc giục của người lính đang giữ túi hành lí khiến Akira giật nảy mình và loạng choạng suýt té, nhưng lại khẩn trương hơn. Cậu cầm lấy chiếc túi với đôi mắt mở to kinh hoàng. Akira có khẽ ngoảnh đầu nhìn lại hai cái xác của anh em mình, rồi chạy vụt ra khỏi hành lang. Alice chỉ có thể thoáng thấy cái bóng cậu ta lướt ngang qua cửa sổ lớp rồi mất hút. Cô tự hỏi, cô sẽ bước ra khỏi lớp như thế nào nhỉ. Cũng sợ hãi thế chăng? Hay là phản ứng nào khác?

- Tiếp theo. Nữ sinh #No.7: Chan Lee—

Và cứ tiếp tục như thế. Chất giọng của Hal-G vẫn không hề thay đổi. Những người bạn của cô lần lượt rời khỏi phòng. Khi Ren Krawler rời khỏi phòng, cậu lướt qua chỗ Alice như một bóng ma. Cô hoàn toàn không thể thấy được bất kì sự sợ hãi nào trong mắt cậu ta. Và dường như Ren có ném vào tay Sid Arkale – một trong những người thuộc băng nhóm của cậu ta – một mảnh giấy vón cục, hình như là mảnh giấy họ vừa bị bắt viết vào hai dòng chữ quái ác kia. Họ có một kế hoạch! Vậy ra không phải chỉ có mỗi Alice đang tìm cách trốn thoát.

Masquerade ôm khư khư cái ba lô của mình như để bảo vệ gì đó – rõ ràng là mặt nạ của cậu ta – và đi đến trước mặt người lính, im lặng cầm lấy chiếc túi. Masquerade đứng nhìn Alice một hồi lâu, cho đến khi người lính quát lớn và thiếu điều cầm súng dí vào đầu cậu thì Masquerade mới rời khỏi phòng. Alice không rõ lắm, nhưng dường như Masquerade sẽ dễ dàng để thuyết phục hơn những người khác. Suy cho cùng đó cũng là anh song sinh của cô.

- Nữ sinh #No.3: Alice Gehabich.

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, Alice vẫn giật mình khi nghe tên cô được xướng lên. Một giây định thần lại, Alice nhanh chóng cầm lấy ba lô của mình, nhận túi hành lí và rời khỏi phòng, nhưng vẫn đủ chậm để nhìn thấy ám hiệu của Runo và đáp lại bằng một nụ cười khẽ.

Dãy hành lang hiện ra trước mặt Alice dường như tối tăm hơn cô nghĩ. Có thể vì tâm lí hỗn độn hiện tại của cô chăng? Nhưng mọi chuyện vẫn chưa hết hi vọng, thật sự chưa hết hi vọng.

Trò chơi bắt đầu.
Người chết:
+ Nữ sinh #No.29: Nene Kaneda
+ Nam sinh #No.35: Shuji Kaneda
Còn lại 41 học sinh.



Được sửa bởi Ankh ngày Tue Jun 25, 2013 9:49 am; sửa lần 1.

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Tem ~~~~~~
chap này ấn tượng đấy ah ~
Oyah ~ trận chiến sắp bắt đầu rồi ~
Nhịp văn chậm nhưng đủ.
Cơ mà lâu rồi mới thấy Hal-G xuất hiện trong fic ah ~
tò mò về diễn biến tiếp theo ah ~
hóng chap [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 JT4iNEONAmCMo_e

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Phong bì ah~
Dream viết hay quá ah~
Văn miêu tả tốt đó ah~
Còn lâu tớ mới được vậy~=w=
Lỗi chính tả kìa~~~
Ankh đã viết:
sẽ nhận được vũ khí có ít

=>"Có ích" nhé~

Có nhiêu đó thôi~
Hóng chap~~~[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 U

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Battle Royale neh? đã đọc summary về phim này và bạn không thể tưởng tượng được nét tương đồng giữa bác Hal-G và thầy Kitano trong phiên bản gốc 0w0"
Giọng văn của bé Kem vẫn hay như ngày nào, tuy cũng còn vài lỗi type nhưng thâu kệ nó đi 0w0"
cơ mà
Một con quái vật tí hon không biết động lòng, sẵn sàng gặm nhấm những xác chết trước mặt nó như một món ăn ngon miệng, sẵn sàng nghiền nát những kẻ khác dưới chân bằng thứ kế hoạch xảo quyệt trong cái đầu ranh mãnh đó, chỉ để thoả mãn thú vui. Một kẻ bệnh hoạn và đáng tởm.

Shun Kazami là một sinh vật nguy hiểm, nhưng đáng tin, ít nhất là khi bạn không trở thành kẻ thù của cậu ta.

Có ai đó từng nói, ngây thơ và thánh thiện là một điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu chết người của Alice Gehabich

mấy dòng này nên để nghiêng sẽ hay hơn 0w0

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
@Mu-san: Bản gốc của Battle Royale là tiểu thuyết ~ phim cũng đựng dựa trên tiểu thuyết thôi ~ và chính thầy Kitano cũng được tái hiện dựa trên ông bác Sakamochi trong novel =)) Em không xem phim, chỉ viết theo tiểu thuyết và manga nên có hơi thay đổi một chút =)) và đại khái thì cũng chỉ dựa vào một số nét thôi ~

Cảm ơn đã nhận xét ~ nhưng thường thì những đoạn dài quá in nghiêng sẽ không tạo cảm giác dứt khoát mà ngược lại thấy hơi kì ah ~

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
A chị Ankh ra fic mới rồi .Fic này thì có vẻ Alice là nhân vật chính nhỉ ,Runo thì như là chị của Alice ấy .Mà sao em đọc fic này thì thấy có vẻ như Alice là người chiến thắng quá =.= .Cậy là cuộc chiến sắp bắt đầu rồi nhỉ .Tò mò quá đi .
@Mid : Chị thi xong chưa ạ ??

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Sự việc xảy ra một cách chậm rãi, như thể không khí ngột ngạt đang khiến thời gian chậm lại vậy
Kem đúng là biết cách gây căng thẳng :)))

trận chiến quá thâm hiểm, thậm chí người ta còn lường trước sự giúp đỡ giữa những học sinh, tàn bạo nhất là cái vụ không ai chết thì người ta sẽ "giết thay"

Câu chuyện qua con mắt nhìn của Alice, khiến nee liên tưởng tới giọng văn của Harry Potter, 1 chút thôi :)))

Hóng chap nga~

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Nghiền mãi fic này không chán a~~~
Đúng như Dương-Nee-san và mấy người khác nói, có khi Alice là người chiến thắng! Vậy thì Alice giết Nii-sama iu quí của mình à? *tự kỉ*
Chờ chap nha!~~~ Ankh-san cố lên!~
Dương-Nee-san: Từ khi em gia nhập rum chưa thấy chị onl! Chị lập xong fc trên zing chưa ạ?

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
*mò vào* dạo này đọc chùa, giờ mới vào com nên cảm thấy hơi có lỗi *cúi đầu*
Battle Royal tớ đã xem phim bản gốc rồi, hay lắm, nhưng hơi ghê rợn, tớ rất muốn biết những cái chết và nhất là cái kết của bạn, không biết ra sao nhỉ? :hoi: 

nói chung hóng chap mới của tác giả, hồi hộp quá à :loe: 

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
Truyện ghê quá bạn ơi!

description[Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Trò chơi sinh tử

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply