MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

power_settings_newLogin to reply
+3
Elfin-Ingram
Princess_Yuki
arisu_darkon
7 posters

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ Empty[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Title: Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợ 24 giờ

Genre: SA/Ya, romance (cả bình thường lẫn SA) humour, OOC, AU,…

Rating: T (vì trúa là lâu lắm roài mới viết một cái fic rate T tử tế mà không trồi lên R)

Character: Nói chung là nhân vật người Vetal, một số nhân vật người Gundalia và Neathia, thực ra có cả trên Trái Đất nữa, và vài OC dùng một lần.

Pairng: Keith x Gus, Dan x Shun, Hydron x Lync, slice of Ace x Mira

Summary:
Seme là một thằng siêu siêu biến thái mà chỉ có hai chữ siêu thôi thì chưa diễn tả nổi một cọng lông của cái chữ biến thái, một thằng anh trai yêu em gái quá thể đáng đến không thể quá đáng hơn và cũng là lý do đứa em gái thành ra men lỳ như con trai.
Uke là một câu trai ngoan hiền đang học Đại học Y đang làm thêm ở một cửa hàng tiện lời 24 giờ gần nhà seme, cơ mà đừng coi thường nhớ, cậu là cậu thủ đoạn chả kém seme đâu mặc dù vẫn thua seme về khoản lưu manh.
Em gái seme là một cô bé trong sáng ngoan hiền mặc dù hơi nam tính nên chửa có bạn trai, nhưng thực ra trong thân tâm lại là một fangirl với cực nhiều thủ đoạn để ghép anh trai mình với ai đó.
Khi bộ ba khó đỡ này ở với nhau, chuyện chi sẽ xảyra đây?

AN: Cái fic Love stories đang bị mất dữ liệu nên tạm thời chưa ra chap mới được, thôi thì làm cái này đền bù cho mọi người vậy. Thể chế vẫn thế, phần đầu của KeithGus, phần 2 là Dan với Shun phần 3 là Hydron với Lync.

~~~

Chap 1

Part 1

Cửa hàng tiện lợi, nơi được coi là nơi tới lui của nhiều người nhất tại Nhật Bản theo thông số thống kê năm 2000, là nơi bạn có thể mua hầu như mọi thứ theo đúng nghĩ đen của nó. Nhưng vấn đề là, có tiền rồi, vào được rồi, nhìn cả đống đồ bày trên kệ kia, bạn biết mua cái gì đây. Mua cái gì là một vấn đề nan giải thì tìm được thứ cần mua lại còn nan giải hơn nữa, cả cửa hàng tiện lợi không phải nhỏ nhắn gì, tìm được cái kotatsu ưng ý không biết đi đến xó xỉnh nào của cửa hàng, vì trong đó hệt như mê cung.

Vì thế trên thế giới này tồn tại một chủng tộc đặc biệt gọi là nhân viên cửa hàng tiện lợi 24 giờ, là những người biết rõ cái mê cung này như lòng bàn tay và biết rõ khách hàng có thể tìm mặt hàng A ở chỗ nào. Ngoài ra kiêm luôn chức vụ gác cổng không cho trộm vào cuỗm cái gì của chủ nữa. Suy ra người làm ở cửa hàng tiện lợi cũng phải tài lắm đấy. Chưa kể có một số em gái trung học ngây thơ trong sáng ghé vào cửa hàng chỉ để nhìn anh nhân viên đẹp giai nên kiêm thêm luôn chức năng chào hàng và thu hút khách hàng.

Và cậu thì là một trong số những nhân viên làm việc tại đó được coi là hoàn hảo nhất.

“ Cảm ơn quý khách đã mua hàng. Chúc quý khách ngày lành. “

Cậu nở nụ cười làm ăn của mình. Các cô bé học sinh trung học đỏ mặt nhìn cậu đang cười rất tươi đưa túi hàng cho các cô bé, thực tình có mua mỗi mấy cái lược với lọ dầu gội thôi mà phải lặn lội đến tận phố kế bên xa lắc lơ mua trong khi ngay cạnh nhà có một tiệm tiện lợi rồi. Sức quyến rũ của cậu quả nhiên là không tầm thường. Mà người làm ca buổi đêm của cửa hàng lại cũng là một mỹ nam tử nên khách hàng hầu như toàn nữ, mặc dù cũng có một vài khách hàng là nam cơ mà họ không có ý gì với hai người này đâu nhớ.

“ Gus, đến phiên làm việc của tôi rồi, cậu về được rồi đấy. “

Cậu nhìn anh rồi gật đầu, đi về phía phòng nhân viên tháo bỏ cái tạp dề và bộ đồng phục, cậu lại là một sinh viên Đại học bình thường. Ra ngoài cậu nhặt hai gói snack, vài hộp cơm sẵn và mấy bịch thực phẩm chức năng. Làm chủ tịch hội sinh viên Đại học Y thực là chẳng rảnh rỗi chút nào, đến trưa hay tối cũng không có thời gian ăn mà chỉ dùng tạm mấy viên thực phẩm chức năng, bữa ăn đêm bằng mấy hộp cơm này được gọi là bửa ăn tử tế nhất trong ngày của cậu. Cậu ném lên bàn thanh toán rồi lại nghĩ, công việc cho thằng cha thư kí đã giao chưa nhỉ?

“ Oi, mới thay đồ đã thành khách hàng luôn à? “

“ Đây là ca của anh mà Hydron, anh tính tiền lẹ lẹ giùm tôi đi. “

Cậu trả tiền xong lại phi như bay về nhà, bây giờ mà không về nhanh sẽ lỡ mất Hetalia mất, hôm nay là tập 16, là tập của China với Japan thì càng không thể bỏ lỡ. Đang chạy như tên lửa với cái bánh mì trong miệng, đừng hỏi làm thế nào với tốc độ đấy mà nó chưa rớt khỏi miệng, thì cậu đâm sầm vào một tên nào đó cũng đang chạy với tốc độ ánh sáng. Theo quán tính vật lý, cả hai bị văng ra xa và hứng chịu một lực phản lại không hề nhỏ, hiển nhiên là đau.

Cậu vén lại mái tóc dài xanh nước hơi xoăn đang che hết cả tầm nhìn của mình. Nhìn qua thì cái người vừa đâm vào cậu mặc vest hẳn hoi, không chắc có phải do đâm không nhìn nhìn cái cổ áo hơi lệch, một vài cúc bị bung ra và cái cà vạt cũng bị nới lỏng. Mái tóc vàng nhạt kì quái hơi dựng lên, phần mái quá dài che hết cả biểu cảm khuôn mặt, một phần cũng do hắn đang cúi gầm mặt xuống. Hắn đưa tay lên xoa xoa đầu một chút rồi ngẩng lên nhìn cậu nhưng chưa kịp để hắn nhìn kĩ cậu đã đứng lên phủi quần áo, đã thế kéo hắn dậy rồi phủi quần áo cho hắn luôn. Không cần biết là lỗi của ai nhưng thôi cứ giúp người ta đứng dậy cái đã.

“ Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. “

Cậu cúi đầu xin lỗi hắn rồi lại chạy đi cái vèo, không nhanh chân lên để lỡ mất Hetalia bây giờ, mấy tập khác không không xem không sao nhưng mấy tập có Nhật Bản nhất định phải xem. Thực ra rất muốn ở lại sạc cho thằng cha kia một trận nhưng một là đang không có tâm trạng đi cãi nhau hai là nếu nấn ná có khi lại bị sạc cho một trận thì toi, mà cái người kia cũng lớn tuổi hơn cậu nên đành vậy thôi.

Màu xanh thẳm của bầu trời buổi sáng khuất sau những lọn tóc dài vẫn dõi theo cái bóng đang chạy mất hút kia. Cậu ta nhanh thật, hắn còn chả kịp chuẩn bị đứng dậy cậu ta đã đứng dậy rồi còn kéo hắn lên, phủi quần áo cho hắn nữa. Hình như để tránh ẩu đả nên cậu ta xin lỗi mình luôn mặc dù tự hắn cảm thấy hắn mới là người có lỗi khi chạy mà không nhìn đường. Hắn phủi lại quần áo, mặc dù việc đó không cần thiết lắm vì cậu cũng phủi sạch sẽ cho hắn rồi mà, lúc nhìn xuống đường hắn chợt thấy một cái thẻ sinh viên và cái thẻ nhân viên làm việc, có lẽ là do cậu làm rơi.

‘ Gus Grav, sinh viên Đại học Y Toukyou à? ‘

Hắn nhìn ảnh thẻ nghĩ, phải chi đôi mắt màu lục kia chỉ nhìn hắn thì thật là tốt.

Hắn đã yêu màu xanh lục đó từ cái nhìn đầu tiên.

Lục lại trong trí nhớ thì hình như cậu làm trong cửa tiệm tiện lợi 24 giờ trước nhà mình và cái nhà thì phải, dù sao hắn cũng chỉ vào đó một lần nên nhớ được cậu đã là may lắm rối. Thực ra việc đi chợ là do một tay Mira đảm nhiệm mà, hắn có biết chợ với cửa hàng tiện lợi hình thù ra sao đâu.

~~~

Vâng, cái phòng trọ thân yêu đáng mến của cậu, cậu nhớ nó quá đi, cơ mà không nhớ bằng cái tivi. Cậu vồ ngay lấy cái điều khiển bật kênh Animax, may là bây giờ mới bắt đầu chiếu, phải công nhận Trung Quốc nhìn trông ngố ghê. Cậu xé gói snack mới mua rồi nằm ườn ra tấm futon xem hoạt hình. Dự là xem xong đúng 7 giờ là vừa, xong lại bắt tay vào phân tích nốt bài luận của giáo sư, rồi kế đến là kế hoạch cho lễ hội Bon ở trường nữa, một lần nữa, làm hội trưởng hội sinh sinh viên vất vả thật. Tuy nhiên có cái hay là hầu như không động tay động chân vào lao động mà chỉ làm kế hoạch, còn phần lao động thì cho mấy hội viên với những người khác làm, cũng có hơi sướng.

Xem xong lại ngồi vào bàn học bài. Trớ trêu là, lúc lục cặp mới phát hiện ra cái thẻ sinh viên và cái thẻ nhân viên yêu quý của mình đã không cánh mà bay mất tiêu đi đâu rồi, cậu lục lại cặp thêm vài lần, đổ hết mọi thứ xuống sàn nhưng ôi thôi, cái thẻ yêu quí đã đi rồi. Muốn vào trường phải xuất trình thẻ, không có thẻ thì làm thế nào vào trường được đây? Mặt cậu tối sầm lại khi nghĩ đến chuyện đấy. Mai là hạn chót nộp bài cho giáo sư, còn phải nộp bản thiết kế hội trường lễ hội Bon và kế hoạch tổ chức nữa, dù có là hội trưởng cũng phải có thẻ, càng phải có thẻ để những người khác noi gương. Hay là mai nghỉ, nhưng phải nộp bài mà nghỉ kiểu gì cũng bị nghĩ là trốn việc.

Rồi cậu nhớ lại là mình đã đâm vào anh ta, có thể thẻ sinh viên bị rơi lúc đấy. Nghĩ vậy cậu hộc tốc chạy đi tìm ở chỗ đấy nhưng tìm cả tối mà chả thấy. Vừa thở bở hơi tai cậu vừa nghĩ, có ba giả thiết. Một là bị chó mèo tha đi, mặc dù giả thiết này có khi chỉ 1%, hai là bị tên nào đó nhặt được, ba là bị cái tên hôm qua đâm phải cuỗm về rồi. Mong là hắn không tư thù gì, vả lại cậu cũng đã cúi đầu xin lỗi đàng hoàng, nhà cậu không phải khá giả vả lại đang sống một mình, mong tên kia nếu trả lại cho mình đừng đòi tiền công. Cơ mà xét qua cái dáng bộ không phải kẻ quan tâm nhiều đến tiền, phew.

‘ Watashi no koi wo Higeki no Jurietto mi shinaide… ‘

Tiếng chuông điện thoại reo lên bất chợt khiến cậu giật hết cả mình đang ngủ cũng tỉnh luôn, vội vội vàng vàng bới cái điện thoại bị chôn vùi thảm thương dưới đống đề luận ra thì thấy một số lạ hoắc gọi đến. Mong là không phải gọi điện khủng bố hoặc thằng bạn thông báo là đã đến deadline nộp bài fanfic của Bakugan. Điều kì lạ là cậu có lo sợ nhưng vẫn cứ nhấc máy lên bình thường như chả có gì cả. Ngủ gục trên bàn học nên lúc cậu ngồi bật dậy giấy tờ dán hết cả trên mặt (Au cũng toàn gặp chuyện này)

“ Moshi moshi, ai đây? “

[ Cậu là Gus Grav phải không? ]

“ Vâng, sao ạ? “

[ Tôi là người hôm qua tông phải cậu đây. Hôm qua cậu đánh rơi thẻ sinh viên và thẻ nhân viên của mình, tôi có nhặt được nó. Trưa nay cậu có thể qua hiệu bánh Paris Baguette lấy được không? ]

Nghe đến đây cậu sung sướng ôm điện thoại xong gần như hét không ra tiếng trong sung sướng, lớp buổi chiều bắt đầu lúc 2 giờ, nếu nó không xa cậu vẫn về kịp để vào trường và nộp bài. Cám ơn trời là tên kia đúng như những gì mình nghĩ.

“ Đương nhiên rồi, vậy khi nào thì được ạ? “

[ Khoảng độ 11 giờ trưa cậu qua được chứ? Tôi chỉ rảnh lúc đấy thôi. ]

“ Tất nhiên ạ, tôi sẽ đến ngay. “

Và quả thực là ngay sau khi cụp máy cậu vớ ngay đến cái áo khoác và túi xách phóng thẳng ra ngoài, còn quên luôn cả khóa cửa nữa nhưng thực ra chẳng lo lắm, người trong đây toàn người tốt cả mà. Mặc dù chả biết cái tiệm bánh Paris Baguette ở chỗ quái nào nhưng cứ dùng điện thoại Google Map là xong liền chứ gì. Mặc dù hôm qua 5 giờ sáng mới về nhà và hôm nay thì gần 10 rưỡi dậy nhưng chỉ cần đi lấy hai cái phao cứu sinh thì đi liền. Trời lại trong xanh, mây lại trắng, cây lại tươi, đời cậu hôm qua tưởng như hết hôm nay lại đẹp như thường.

~~~

Không biết đã gãy cổ chưa nhỉ, nhưng cậu không nghĩ cậu có thể nhìn xuống nữa. Cái hiệu bánh rộng gấp 6 lần phòng trọ của cậu, nhìn trông hoành tráng không tả nổi, thú thực là từ bé đến giờ chưa thấy cái hiệu bánh nào to bố tổ chảng thế. Nhưng cậu đang ngước đến gãy cả cổ vì cái tòa công ty to lớn cao lênh khênh ngay bên cạnh cái hiệ bánh kìa, nó khiến cái hiệu bánh to vậy mà chỉ trông như con kiến dưới chân người. Cái tên đó có vẻ là một kẻ tai to mặt lớn đây, dựa theo khí chất trên điện thoại mà nói, hắn tuyệt nhiên không phải hạng nhân viên văn phòng quèn.

“ Cậu Gus Grav phải không? “

Cậu giật mình quay đầu lại thì thấy một cậu thiếu niên tóc hồng trong bộ trang phục vest chỉnh tề với cà vạt xanh lá đang đứng ngước lên nhìn mình, có vẻ cậu ta hơi thấp thật. Cậu gật đầu trong do dự rồi cậu ta nói đi theo cậu ta, cậu ta dẫn cậu vào trong tiệm bánh. Tiệm bánh mà chả khác gì nhà hàng, vào trong vẫn thấy bàn ghế với người ngồi ăn như thường, cậu thiếu niên dẫn cậu lại gần một cái bàn gần góc tiệm bánh đó rồi nói chuyện với hắn.

“ Thưa ngài Keith, cậu Gus đã đến rồi đây. “

“ Ừ, tốt lắm Lync. “

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thư kí. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mặt hắn, quả thực là… rất đẹp. Đôi mắt xanh hơn cả bầu trời vắng bóng mây khiến cậu như bị hút vào đó, bất chợt hắn quay qua nhìn cậu cậu mới nhớ ra nhìn chằm chằm vào người khác là vô duyên, mà hắn có cả thư kí thế này thì chắc chắn không phải hạng xoàng. Hắn mỉm cười nhìn cậu.

“ Mời ngồi. “

“ Hơ… a vâng vâng… “

Cậu bối rối ngồi xuống cái ghế đối diện hắn. Không biết hắn ta có biết nãy giờ cậu nhìn trân trân vào mắt hắn không nhỉ, mong là không vì cậu không muốn bị ấn tượng đầu là người bất lịch sự. Hắn nâng cốc cà phê lên uống rồi bảo thư kí đứng cạnh đó gọi một đĩa bánh ngọt.

“ Tôi mong là cậu thích đồ ngọt. “

“ À chỉ cần một cốc nước là được rồi mà anh không cần phải làm thế. “

Hắn cười nhìn cậu rồi lại uống cà phê tiếp. Những suy nghĩ trong đầu cậu lúc này là: Tại sao không khí nó cứ căng thẳng vậy hả?????? Đĩa bánh ngọt được thư kí mang đến tận nơi chỗ cậu ngồi, cậu cảm ơn rồi ăn. Tuy nhiên ăn miếng đầu tiên, cậu đã không muốn đút miếng thứ hai vào miệng nữa, sao mà nó ngọt quá thể đáng thế hở trời, cái bánh bé bằng nửa chai nước lọc mà cứ như bị ép nguyên hai bao tải đường bên trong là sao? Hắn nhìn biểu hiện của cậu rồi cười.

“ Tôi cũng không thích bánh ngọt ở đây lắm, nó quá ngọt phải không. Đây là lý do vì sao tôi chỉ uống cà phê ở đây thôi, họ pha rất ngon đấy. “

Cậu đẩy đĩa bánh ngọt ra xa rồi lấy giấy chùi miệng, đầu không ngừng nghĩ có phải hắn muốn chơi xỏ cậu không mà biết rồi vẫn cứ gọi cho cậu bánh ngọt. Suýt quên, cậu ở đây để lấy lại cái thẻ nhân viên và thẻ sinh viên chứ không phải để ăn bánh ngọt.

“ À hai cái thẻ của tôi… “

“ Huhm? À đây. “

Rồi hắn chìa hai cái thẻ ra cho cậu. Lúc nhìn thấy hai cái thẻ cậu có cảm giác như mình có thể bay đến thiên đàng bất cứ lúc nào vậy, thế là vẫn đến được trường và làm việc rồi. Cậu cúi đầu lễ phép cảm ơn, định đứng lên đi về, nói đúng hơn là chạy về, về căn bản quan điểm sống của cậu là đừng bao giờ dây dưa vào mấy đứa tai to mặt lớn không đời sẽ khổ lắm. Hắn nhìn cậu chạy về, đương nhiên biết tỏng vì sao lại là chạy chứ không phải là đi, chứng tỏ cậu cũng thông minh đó chứ.

“ Thưa ngài chủ tịch sẽ có một cuộc họp lúc 1 giờ chiều vậy tôi có nên mua mấy hộp viên thực phẩm chức năng mới không ạ? “

“ Ừ, cậu mua đi. Mấy hộp trước của ta cũng hết rồi. “

Thư kí cúi đầu chào rồi ra ngoài mua thựa phẩm chức năng cho hắn. Là chủ tịch cũng chả phải rảnh hơi gì mà cũng kiểu như cậu, suốt ngày chỉ dùng thực phẩm chức năng chứ cũng chả biết gì nhiều đến món ăn người làm.

~~~

Không thể tin nổi, thực sự là không thể tin nổi, tại sao cái người kiểu như hắn ta lại có thể xuất hiện trong một cửa hàng tiện lợi 24 giờ cơ chứ. Hắn vẫn mua rau quả thịt như người thường, thêm mấy lon nước ngọt và cả đống bánh kẹo, nhiều nhất là mì ăn liền, cái kiểu con người này mà cũng ăn mì ăn liền?

“ Cậu làm việc ở đây sao? “

Hắn mỉm cười đưa túi đồ cho cậu thanh toán, mấy cô bé bà chị đi sau nhìn hắn lác hết cả mắt, có lẽ vì vẻ ngoài và khí chất vô cùng khác người thường của hắn chăng. Cậu suýt thì rụng cả quai hàm như cám ơn trời là cậu che giấu cảm xúc giỏi nên chỉ tỏ ra thoáng ngạc nhiên chứ không há hốc mồm trợn mắt.

“ Anh… anh cũng đến cửa hàng tiện lợi sao? “ Cậu vừa quẹt qua một gói kẹo vừa hỏi hắn.

“ Nhà tôi cũng gần đây mà. “

Thanh toán xong hắn xách túi hàng đi về, cũng không quên vẫy tay chào cậu và các quý cô ở cửa hàng. Mấy bà chị bà cô thì gần như muốn ngất đi vì vẻ điển trai của hắn, duy có Gus thì lại cảm thấy hơi rùng mình. Tự nhiên có cảm giác từ rày về sau cuộc sống của mình sẽ vô cùng rắc rối.

~~~ End Chap 1 part 1 ~~~

Nói cung là fic đền bù, mong mọi người chém nhẹ tay tí.

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Bóc tem~
vì khuya rầu nên tớ cũng chưa đọc kĩ, chỉ lướt qua mấy dòng chính xem sự tình thế nào thâu~
Văn phong Arisu-chan vẫn đỉnh như mọi khi, ít nhất là còn hơn tớ *đọc lại fic mình mà ngồi tự kỉ* :tuki:
Tớ nghĩ không có lỗi nào để chê bai ah~
DanShun phần hai mới có sao? *khóc ròng*
Nhưng có SA là được :love:
Hóng chap-chan~~~ :uongtra:

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Phong bì :)
Chuyến này em thiên về viết fic đặc SA nhỉ, hồi trước nam nữ và nam nam song song với nhau :v
Chuyện lần này 2 nv chính đều có ấn tượng k tệ về nhau chứ k giống những fic trước đó cuả em :) chất hài và lãng mạn xen kẽ ổn.
Nee hóng fic nhé, trừ p2 vì nee anti coup này, nee chỉ thích Ace x Dan thôi :)
P/s: đoạn Spectra và Gus đâm vào nhau rồi văng ra là va chạm đàn hồi. Chứ quán tính thì phải tiếp tục phương chuyển động cơ :)

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Cảm xúc đầu tiên khi đọc là... lâu rồi không đọc SA nên còn hơi bỡ ngỡ O v O

Hơi thắc mắc là sao Keith trúng tiếng sét ái tình nhau vậy ? và sao Gus lại sợ Keith như thế ? =))

Gus ở đây dễ thương quá đi * ôm mẹt * đọc mà cứ suy diễn hình tượng Gus trong này là một cậu nhóc cấp 1 rụt rè =))

Cơ mà phong văn ổn, diễn đạt tốt nhưng còn dùng nhiều từ địa phương chưa thuần Việt nah * lắc đầu * sửa đi biết hông hử chồng~ *cười hiền*

Hóng part 2 nào !!!!

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Yui chan: Cám ơn đã lấy tem nga~~~ Yui chan đừng tự ti, chắc chắn mấy fic của Yui chan hay lắm mờ. Cơ mờ chap 1 dự tính có đến 3 phần cơ nên Yui chan ráng chờ nha~~~

El nee: Cám ơn chị đã com a~~~ Fic này vẫn có mấy coup nam nữ RenFabia với AceMira mờ. Về cái đoạn va chạm đàn hồi, em đọc lén sách của nee chan thấy chi viết vậy thôi a ^^

Cá chàn: Tiếng sét ái tình... huhm... chưa biết nên gọi nó là gì, chắc có thể nói là như vầy. Còn Gus hơi sợ Keith do ảnh không thích người quyền to chức lớn nên tránh dây dưa thoai.

Cơ mà phong văn ổn, diễn đạt tốt nhưng còn dùng nhiều từ địa phương chưa thuần Việt nah * lắc đầu * sửa đi biết hông hử chồng~ *cười hiền*

Dạ, ý vợ là ý trời a. Chồng sẽ cố gắng hết mình chiều lòng vợ a, để xứng với danh hiệu là một ông chồng M a~~~

Ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Tềnh hềnh là ít người com fic cho bợn quá *tự kỉ*

Nhân đây thông báo luôn, bợn đã bị đưa vào tròng, chắc đến tận tháng 12 may ra lại về được 4rum vì mẹ không hài lòng với điểm 8 kiểm tra một tiết toán vãi cả hài với chả lòng và cấm bợn lên mạng, bắt đầu từ tuần sau. Mong là vắng bóng gần 3 tháng mọi người vẫn sẽ nhớ và com cho fic của bợn.

Điều cuối cùng cần nói là: Chồng sẽ nhớ vợ lắm đó Cá yêu~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Part 2

Hôm nay lại như mọi ngày, lết cái xác bơ phờ của mình ra khỏi trường và đến cửa hàng tiện lợi làm, tuy nhiên có bơ phờ cỡ nào thì vẫn phải cho khách hàng xem nụ cười làm ăn. Lại tiếp tục công việc hàng ngày ở đây, đương nhiên là cậu không có sự lựa chọn nếu cậu không muốn chết đói, học bổng lo hết tiền học thì cậu phải tự lo tiền ăn. Những lúc này muốn mang cái lũ cha mẹ và chị gái vô trách nhiệm đã bỏ cậu lúc cậu 15 tuổi đem đi chôn xuống đất ghê. Cha thì bỏ đi dể lại mỗi lí ức về bóng lưng thẳng tắp với lời nói tạm biệt, mẹ thì nói đi tìm cha nhưng cậu biết tỏng bà muốn bỏ cậu đi với người tình mới, bà chị gái thì lại bỏ đi theo thằng bạn trai chả biết giờ ở cái xó xỉnh nào. Tại sao con gái cứ thích mấy mối tình bỏ trốn như trong mấy tiểu thuyết rẻ tiền vậy chứ. Và thế là cậu bị bỏ lại một mình vậy đấy.

“ Hôm nay trông cậu có vẻ bơ phờ hơn hôm qua nhỉ? “

Lúc nào vào ca làm của cậu hắn cũng mò đến mua đồ, lúc nào cũng mua mấy món như kẹo mút và bánh mochi, một số lúc mua cả rau thịt nhưng mua rất nhiều và mấy hôm sau mới lại đi mua tiếp. Cái kiểu mua về nhiều dùng lâu cậu chẳng lạ gì, vì cậu cũng vậy mà.

“ Thư kí của tôi làm mất toàn bộ tài liệu về lễ hội Bon tôi cần chuẩn bị và tôi đang phải làm lại từ đầu. Đáng lẽ ra chỉ cần in thêm một bản từ máy tính nhưng máy tính bị virus và tôi đang phải nhớ thằng bạn là chuyên viên máy tính khôi phục hộ. “

“ Thế sao? “

Hắn cười nhẹ, có vẻ công việc của cậu vất vả hơn hắn nhiều, ít ra thì nhân viên dưới trướng hắn cũng không bị mắc mấy lỗi như làm mất dữ liệu vậy. Tính tiền xong hắn thì cũng hết ca của cậu, anh lại đến thay đồ rồi làm tiếp ca đêm. Lúc trong phòng thay đồ, anh nhìn cậu một lát rồi hỏi.

“ Này, cậu quen biết hắn ta à? “

“ Không hẳn. “ Cậu cởi áo đồng phục ra “ Ngày trước tôi tông vào anh ta làm rơi thẻ sinh viên và thẻ nhân viên, anh ta nhặt được rồi trả cho tôi thôi. “

Anh nghi ngờ nhìn cậu, cậu thì vẫn tỏ ra bình thường xỏ cái áo phông qua đầu. Có nên nói không nhỉ?

“ Thôi. “

“ Sao cơ? “

“ Không. Cậu thay đồ rồi về nhanh đi. “

Anh quyết định, sẽ không nói cho cậu biết, là thằng cha kia chỉ đến mua đồ vào ca làm việc của cậu chứ vào ca của anh thì chả bao giờ vác mặt đến. Tuy nhiên bí mật giữa anh và cô em gái đáng yêu của hắn sẽ được giữ kín trong một thời gian dài đây, phải nói là anh cũng khoái chọc cậu ghê cơ.

~~~

“ Shun, làm ơn hãy nói là cậu khôi phục xong dữ liệu đi. “

[ Gus đó hả? Cũng may là tôi khôi phục được hết bản kế hoạch nhưng thiết kế hội trường thì không khôi phục được. ]

Cậu bít cái ống nghe lại rồi rì rầm chửi

“ Đồ Dan đáng ghét chết bầm, tại sao ngươi chưa đi chết đi chứ, tại sao cái danh là thư kí mà lại chỉ có làm chủ tịch như ta khổ hơn chứ. Tại sao số lần cậu giúp tôi lại chả bằng rưỡi lần số lần cậu hại tôi cơ chứ. Tại sao……….. “

Rì rầm chửi khoảng độ 5 giây cậu lại áp tai vào điện thoại.

“ Thôi được rồi, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Mai cậu mang cái đấy cho Dan bảo cậu ấy đưa cho tôi nhưng nhớ giữ bản gốc và một bản copy lại cho tôi. “

[ Đề phòng? ]

“ Đề phòng. “

Nói xong cậu cúp máy luôn. Trời ơi hôm nay xúi quẩy đến không biết là còn xúi quẩy được hơn không, mà chủ yếu do tên Dan chết tiệt kia gây ra. Nếu hôm nay còn có thể xúi quẩy hơn nữa chắc cậu nhảy lầu đi chết luôn.

~~~

Trời nhá nhem tối rồi Keith mới từ cửa hàng tiện lợi về, bây giờ chắc cũng phải 6 rưỡi rồi, không biết em gái bé bỏng (?!) yếu đuối (?!) của hắn ở nhà một mình có sao không nữa (anh Keith bị bệnh sis-com nặng quá roài) Em gái nhìn ông anh đang cởi giày một cách kì lạ. Dạo gần đây anh về sớm, lúc nào cũng thấy tha về một đống đồ từ cửa hàng tiện lợi gần nhà, mà hai trên ba số đồ là bánh kẹo các loại, từ truyền thống đến loại của ngoại quốc có đầy đủ hết. Vấn đề ở đây không phải là mua nhiều đồ, nhà này cũng dư giả chán ra, vấn đề là tại sao mỗi lần mua nhiều vậy mà ngày nào cũng đến cửa hàng tiện lợi, mà chỉ đến giờ của cậu.

“ Tadaima Mira. “

Hắn nói to lên để biết là trong nhà óc người hay không.

“ Okaerinasai nii san. “

Em gái tạm thời dẹp bỏ mấy câu hỏi chưa có lời giải đáp trong đầu chạy ra ngoài cửa đón anh trai. Hắn vừa nhìn thấy em gái thì cười hiền xoa đầu rồi đưa cho em gái túi hàng vừa mua về.

“ Lại như cũ hả anh? “

“ Ừ. “

‘ Như cũ’ tức là phân loại bánh kẹo đồ ăn vặt ra cho hắn ăn đêm còn mấy thứ như rau củ quả thì sẽ để vào tủ lạnh cho em gái nấu ăn. Ngay khi vào bếp em gái rút ngay điện thoại ra gọi cho ‘một trong số những người quen biết’ của em gái.

“ Anh Hydron, hôm nay nii san lại đến phải không? “

[ Chứ chả, không phải hắn lại mang túi hàng về sao? ]

“ Vầy tức là… “

[ 99.99% rồi tình yêu. ]

“ Đợi em, em qua nhà anh bàn chiến lược. “

[ Ok. ]

Sau khi cúp máy, em gái với ngay lấy cái áo khoác và cái túi xách, chuẩn bị qua nhà ‘đồng minh’. Hắn thấy em gái vội vã vậy thì ló đầu ra hỏi, miệng vẫn đang ngậm một gói snack rong biển.

“ Mira, em đi đâu vậy? “

“ Em qua nhà bạn học bài. Tí nữa em về. “

“ Nhớ cẩn thận đấy. Anh đọc báo thấy có nhiều thiếu nữ xinh xắn bị chặn đường bởi mấy tên biến thái rồi bị cho thấy mấy thấy không được thấy rồi blah blah blah... “

Bài diễn văn hắn dành cho cô em gái dễ thương dài 30 phút đồng hồ và lúc hắn ngước lên từ đống công văn thì em gái đã zọt từ thuở nào, hắn cũng chả nói gì, nhún nhẹ vai rồi lại vào thư phòng làm việc tiếp. Em gái hắn chăm học ghê cơ, mải nghĩ về việc học quá mà quên mất là phải chào anh hai trước khi ra khỏi nhà, thực là dễ thương mà. Hắn làm việc trong thư phòng mà cứ cười một mình, cùng lúc đó, Gus ở phòng trọ bỗng cảm thấy tại sao đang giữa mùa hè hẳn hoi, không bật quạt hay điều hòa gì mà lạnh thấu hết cả xương.

~~~

“ Gus~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mềnh đến rồi nè. “

Cậu nhận ra cái giọng chết bầm này, là tên làm khổ cậu lên xuống không biết là bao nhiêu lần – tên phiền phức.

“ Dan, đã gặp Shun chưa? Cậu ta đưa cho cậu chưa? Đừng có mà nói vừa đánh mất đấy. “

Cậu lườm tên phiền phức một cái sắc lẻm khiến Dan đang trên đà lao tới chuẩn bị ôm thì dừng lại giữa không trung vì bị đóng băng, băng vỡ ra thế là tên phiền phức ngã oạch một cái xuống đất. Tên phiền phức xoa đầu một chút rồi nhìn lên Gus với ánh mắt tội nghiệp, nhận ra nó không có hiệu quả thì cười toe ra.

“ Cậu nghĩ tui là ai? Tui là Kuso Danma mà, làm chi có chuyện tui không làm nổi cơ chứ. “

Dan đứng thẳng dậy vỗ ngực vô cùng tự hào xong ho vài cái vì lúc nãy vỗ hơi quá tay, Gus nhìn mà muốn tông đầu vào tường. Sao cái lời nói với cái hành động nó đá nhau như chó với mèo thế này, thế này thử hỏi cậu không tin tên phiền phức có phải là tội không cơ chứ.

“ Xong rồi thì đưa cái tập tài liệu cho tôi. “

“ Không được. “ Tên phiền phức lắc đầu, nhìn bộ dạng cậu hỏi tại sao thì cười “ Tui gửi qua Face rùi, cơ mà nó có giới hạn số chữ một tin nhắn nên tui đã phải gửi chừng trên dưới 69 cái tin nhắn. “

Cậu đờ người ra nhìn tên phiền phức vài giây rồi lấy trong cặp quyển toán cao cấp dày chừng 5cm nặng khoảng 10 kg ra đập lên đầu tên phiền phức túi bụi, kết quả cậu và tên phiền phức rượt nhau quanh trường độ 10 vòng và kết thúc ở căng tin khi cả hai không còn sức chạy nữa.

“ Đồ... ngu... sao không... đi in để... đỡ phiền... mà lại... gửi qua... tin Face... book hả? “

Mặc dù đang vô cùng mệt và thở muốn hụt hơi nhưng cái điệu giận dữ vẫn hằn rõ rệt trong giọng nói khiến tên phiền phức có ngu đến mấy cũng phải nhận ra.

“ Thời nay ai... chả dùng Face... cậu cũng... nên kiểm tra thường... xuyên... hơn đi. “

“ Nhưng tài liệu thì phải đưa bằng giấy A4 hẳn hoi chứ. “ Lần này thì cậu hét lên luôn “ Cái thứ đó cả tháng may ra tôi lên một lần mà gửi cho tôi bằng đường đấy cậu không thấy có vấn đề à? Cậu ngu có đẳng cấp đần có trình độ vừa thôi cho tôi. “

Sau khi hứng thêm một trận mắng nữa tên phiền phức lại lủi thủi qua chỗ kia mượn USB để in tài tài liệu ra như lời của cậu. Cậu ngồi ở canteen gọi một cốc cà phê rồi bóp chán một lúc, cứ theo cái đà là tên phiền phức làm thư kí cho mình thế này, mình chắc chết luôn ngày mai chứ chả cần mấy chục năm nữa đâu. Chợt điện thoại cậu rung lên, lại là một số lạ hoắc lạ, mong không phải cậu hội viên gọi giục viết bakugan fanfic, cũng sắp đến deadline rồi.

“ Moshi moshi. Ai đây? “

[ Là tôi, Keith đây. ]

“ Keith nào? Tôi đâu có quen ai tên là Keith. “

[ Sao đãng trí vậy? Ngày nào tôi cũng mua hàng ở chỗ cậu mà. ]

Cậu đờ người ra một lát rồi che điện thoại lại, bắt đầu đặt ra hàng ngàn dấu chấm hỏi. Làm thế quái nào mà hắn có số cậu, quan trọng hơn là hắn gọi để làm gì? Hay là hắn điều tra thân thế cậu rồi bắt cóc chị cậu làm con tin ép cậu phải làm gì đó cho hắn, hay là gọi điện khủng bố gì đó chẳng hạn. Gác lại mấy cái đấy đã, cậu lại đặt điện thoại lên tai nghe.

“ Anh gọi có việc gì không? “

Mặc dù đang khá là hoảng sợ và bất an nhưng trên điện thoại giọng cậu tuyệt đối chả biểu hiện gì hết, hắn biết cậu đang có những nghi ngờ và lo lắng nhưng vẫn giả được giọng đến vậy thì đúng là tài thật. Hắn muốn bật cười lắm mà chỉ có thể cười mỉm.

[ À... Tôi chỉ là... Lần trước trả thẻ cho cậu cậu vẫn chưa đãi tôi cái gì cả. ]

Chết cha, vậy là thằng cha nội này muốn bồi thường à? Nhưng lúc nhặt thẻ chắc cũng biết cậu là sinh viên, nếu vậy cũng phải hiểu một thằng sinh viên nghèo thế nào chứ.

“ À... tôi cũng định mời anh đi ăn nhưng anh biết đấy, tôi là sinh viên nghèo, đến ăn một cái bánh ngọt như trong cái tiệm lần trước tôi cũng chưa từng nên tôi sẽ không thể đãi món gì ngon như ở nhà hàng 5 sao đâu. “

[ Tôi chỉ là muốn mời cậu đi ăn thôi mà. Dạo này tôi khá buồn, em gái bận học nên ăn một mình khá chán, tôi nghĩ cậu vẫn nợ tôi một lần nên muốn cậu đi ăn cùng tôi thôi. ]

Hóa ra là mời đi ăn à, mà sử dụng việc cậu vẫn nợ hắn nên cậu sẽ không nói không thì đúng là người thông minh, có lẽ cậu không nên coi thường trí tuệ của mấy người có quyền chức cao, nếu không phải thông minh khôn lỏi vậy đã không giàu đến thế. Tuy nhiên điều đáng nói ở đây là anh ta nói anh ta mời, tức là sẽ có một bữa miễn phí, đời nào nói không.

“ À.... Nếu chỉ thế thì tôi sẽ đi. Mấy giờ và ở đâu vậy? “

[ Tôi sẽ cho ô tô đến đón cậu lúc 6 giờ tối, nhớ mặc vest nhé. ]

Còn chưa kịp ho he thêm gì đã thấy hắn cụp máy. Cậu nhìn cái điện thoại trân trân, người giàu cũng có mấy sở thích kì lạ thật, dưng không đi mời người lạ đi ăn tối, tất cả người giàu có quyền lực đều kì lạ vậy sao? (chú ý: Anh Gus chưa bao giờ trải nhiệm qua cuộc sống giàu có) Nhưng tối nay vẫn phải làm việc, chắc anh ta hiểu thôi.

“ Sao cậu vẫn ở đây? “

Anh nhìn cậu, vô cùng kinh ngạc.

“ Không phải bây giờ là ca của tôi sao? “

“ Cậu về đi. “

Anh đẩy đẩy cậu ra ngoài cửa, cậu thì chả hiểu mô tê gì cả.

“ Sao vậy chứ? “

“ Tôi nói với boss là mai tôi bận làm luôn 2 ca của cả cậu để bù và đã bàn bạc với cậu rồi nên ổng mới cho phép đấy. Cậu mà ở đây ổng biết tôi nói dối là tôi không xong với ổng đâu, cậu mau về đi. Phắn đi cho nước nó trong. “

Cậu vô cùng ngây thơ trong sáng tin luôn rồi lại mặc lại áo khoác về nhà. Anh nhìn cậu rời đi thở phào một cái rồi gọi điện cho ‘ai đó’.

“ Suýt chết. Cậu ta đi rồi đấy. “

[ Ok, em cũng giục nii san đây. ]

~~~

‘ Anh ta, chắc chắn là giàu hơn cả Bill Gates rồi ‘

Cậu đã nghĩ vậy khi nhìn thấy cái nhà hàng trước mặt, nó còn to hơn cả cái cung điện vua chúa trong hoạt hình Disney chứ đùa, mà cái xe đến đón cậu lại là Limouse hẳn hoi, đã thế lúc cậu hỏi hắn thản nhiên bảo không phải lo, còn cả đống ở cơ quan. Đến Bill Gates chắc cũng chả được vậy.

Nhà hàng được trang trí theo phong cách Nhật Bản hoàn toàn với cửa giấy rồi futon, phong thủy cực kì hợp, đúng là thiên đường với người cuồng những gì truyền thống như Gus. Hắn dẫn cậu vào một nhà riêng ăn, kiểu như một dạng phòng vip. Phòng có một bàn khá rộng, ở góc phòng có mấy lọ hoa để trên giá, hình như đều là hoa oải hương. Cậu ngồi xuống ngay ngắn đối diện hắn, để yên cho hắn chọn món.

“ Cậu có muốn ăn thêm gì đặc biệt không? “

“ Không có gì. Nếu có thể ăn dango với trà Fukamushi tráng miệng thì rất tốt. “

“ Chúng tôi gọi vậy thôi. “

Sau khi chị phục vụ lui ra ngoài hắn mở cặp lấy tài liệu ra, cậu tò mò nhìn qua chỗ hắn mà không để ý hắn cũng phát hiện ra ánh nhìn của cậu lên tập tài liệu, phải nói là nhìn cậu lúc này chăm chú nhìn vào tập tài liệu có hơi dễ thương.

“ Cậu có thể hiểu không? “

Cậu giật mình ngẩng đầu lên, hóa ra nãy giờ hắn biết à?

“ Tôi chỉ là sinh viên, không hiểu hết đâu. Mà công ty anh làm gì vậy? “

“ Kiến trúc. Công ty được chuyền từ tay ba tôi, tòa nhà cũng do ông thiết kế ra mà, tôi chỉ mở rộng nó ra một chút thôi.

Trong đầu cậu bây giờ không ngừng nghĩ: Một chút con khỉ, vậy chả phải rộng gần bằng nửa cái sân vận động bóng đá rồi sao! Đúng lúc đấy mấy chị phục vụ mang thuyền sushi với cá rán vào, cái thuyền với đĩa cá phải bằng nửa người cậu là ít, nhà hàng sang trọng có khác.

“ Itadakimasu. “

Cậu và hắn chắp tay lại rồi ăn, lúc cậu chuẩn bị động đũa lên con cá ngon lành thì một ông chú mang chai sake to bằng cái bắp chân vào. Cậu nhìn chai sake nghĩ, không phải cậu sẽ uống rượu chứ, tửu lượng của cậu kém lắm. Hắn cẩn thận đỡ lấy chai rượu rồi nhìn cậu cười.

“ Đã là sinh viên rồi chắc cậu cũng phải uống được rượu đúng không. “

Rồi chả kịp để cậu trả lời đã thấy hắn rót rượu ra chén đỏ rồi đưa cho cậu một chén, đến mức này thì có nói không cũng là vô dụng rồi, cậu cười bất đắc dĩ đón lấy chén rượu. Nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong suốt trong chén còn có thể thấy cả mặt trang trong đó, như là cậu sắp uống mặt trăng vậy, mong là công chúa Sakuya sẽ bình yên vô sự. Cậu nâng chén lên trút rượu vào khoang miệng mình, rượu quả là rất ngon, dù cậu tửu lượng kém nhưng khi uống vẫn biết rượu ngon hay dở, hơi đắng, nhưng thơm, vị để lại lưu luyến mãi không dứt.

“ Rượu ngon chứ? “

“ Rất ngon. Tôi vẫn thích uống rượu Nhật hơn là rượu phương Tây. “

Sau một hồi ăn uống, cậu no căng bụng và say mèm đến đi không nổi, thế là hắn ‘đành phải’ đưa cậu về nhà mình. Hắn dìu cậu đang nửa đi nửa dựa vào người hắn, vào được cái xe là cả một vấn đề to lớn vì thực chất nhỏ nhắn không có nghĩa là nhẹ cân, điều này hoàn toàn đúng với cậu, quá đúng là đằng khác. Khi đỡ được cậu vào xe, cô phục vụ đứng gần đấy thấy khóe miệng hắn khẽ nhếnh nhẹ lên thật nhanh rồi ngay lập tức biến mất, điều đó xảy ra quá nhanh khiến cô cứ ngỡ mình vừa nhìn lầm, một người nhìn trông tử tế như hắn sao có thể là người xấu được đúng không. Tuy nhiên, như những gì đã nói về cậu, không phải một người nhìn trông tử tế có nghĩa là người đấy tử tế tốt bụng gì đâu. Mọi chuyện đúng y như kế hoạch của ‘ai đó’ cộng thêm cả ‘ai đó’ và ‘ai đó’ nữa.

~~~

Lần sau: Sẽ có chuyện ‘khá là hay ho’ vào sáng hôm sau.

Khá lâu rồi không có chế độ này nhưng mà tem là nick Facebook của anh Gus, phong bì là rượu anh Keith dùng để chuốc say anh Gus *cười đen tối*

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Tem! ^^
Oh my, Arisu viết hay quá, mạch lạc và rất súc tích, rõ ràng. Mình cũng muốn có anh trai như anh Keith, thay vì phải babysit mấy đứa em như bây giờ ^^. Nhìn độ dài có thể thấy bạn có sức viết cực tốt. Đoạn của Gus rất vui :)
Mà hỏi nhé, một tí thôi... Arisu học lớp mấy mà điểm kiểm tra toán 8 điểm là vấn đề to tát thế?

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Phong bì nah~

*rót rượu vô cốc* *nhâm nhi bình thản*

Văn phong vẫn pờ rồ như ngày nào OwO

Chap dài đọc rất đã ah~

Khuya rồi nên tớ cũng không com gì nhiều với lại cũng chỉ đọc qua thôi OwO

Keith-san~~ Anh~tính~làm~gì~thế~hả~

Nah~ Arisu-chan bị cấm lên mạng sao? Buốn quá, mình sẽ nhớ Arisu-chan nhiều lắm đó, chúc Arisu-chan học tốt để mau mau được lên mạng nha~

Hóng chap~~~ *vẫn ngồi nhâm nhi rượu*

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Cha thì bỏ đi dể lại mỗi ức về bóng lưng thẳng tắp với lời nói tạm biệt
lỗi đầu tiên nah
Hắn nói to lên để biết là trong nhà óc người hay không
Vì sai chính tả mà cái nghĩa nó quay ngoắt =))
“ Kiến trúc. Công ty được chuyền từ tay ba tôi, tòa nhà cũng do ông thiết kế ra mà, tôi chỉ mở rộng nó ra một chút thôi.
Truyền chứ nhẩy~~~

Dò lỗi chính tả đủ rồi, giờ com fic :)

Có cảm giác Mira là hủ XD và đang rắp tâm "giúp đỡ" anh trai của mình XD

sau khi đọc xong thì bao nhiêu ấn tượng ban đầu nee quên sạch nên cũng quên luôn mình định com gì :v căn bản vì suy nghĩ về đoạn cuối khiến đoạn trên bị lấn áp rồi =)) Không phải Keith định giở cái trò cũ rích là chuốc rượu rồi... =))

Ôi dào, đằng nào chap sau cũng chắc chắn là có chuyện hay ho rồi =))

Cơ mà em cũng đừng phiền lòng quá, fic nee cũng ế hơn cá ươn >.< Thôi thì cố lên để mama cho onl lại (nee được tròn 8 phẩy toán chắc mẹ nee sướng phát điên chứ đừng nói đến mong ước cao xa như mẹ em =.=)

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
*lết vô* xin lỗi vì giờ mới lết vô đây (_ _") đừng giận nha !!!

E hèm ~ giờ nhận xét đây !!! ^v^

Khen trước nèh : chap này tốt hơn chap trước, ít từ không thuần Việt~ dễ đọc, phân rõ đối thoại ~

Nhưng nó hơi nhiều lời thoại nhẩy ? đôi chỗ sai chính tả ~

Mà Keith muốn gì ở Gus chứ ? * đầu óc xoay vòng vòng* tự nhiên rất ớn ớn anh Keith, liệu anh ấy có làm gì hại đời Gus không ? =))

Cơ mà họ của Mira là Clay mới đúng chứ ???

*Đọc lời cuối của Arisu* vâng~ vợ cũng sẽ rất nhớ chồng đó ~ mau về nha !!! * cười buồn *

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply