MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

power_settings_newLogin to reply
+3
Elfin-Ingram
Princess_Yuki
arisu_darkon
7 posters

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 Empty[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
First topic message reminder :

Title: Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợ 24 giờ

Genre: SA/Ya, romance (cả bình thường lẫn SA) humour, OOC, AU,…

Rating: T (vì trúa là lâu lắm roài mới viết một cái fic rate T tử tế mà không trồi lên R)

Character: Nói chung là nhân vật người Vetal, một số nhân vật người Gundalia và Neathia, thực ra có cả trên Trái Đất nữa, và vài OC dùng một lần.

Pairng: Keith x Gus, Dan x Shun, Hydron x Lync, slice of Ace x Mira

Summary:
Seme là một thằng siêu siêu biến thái mà chỉ có hai chữ siêu thôi thì chưa diễn tả nổi một cọng lông của cái chữ biến thái, một thằng anh trai yêu em gái quá thể đáng đến không thể quá đáng hơn và cũng là lý do đứa em gái thành ra men lỳ như con trai.
Uke là một câu trai ngoan hiền đang học Đại học Y đang làm thêm ở một cửa hàng tiện lời 24 giờ gần nhà seme, cơ mà đừng coi thường nhớ, cậu là cậu thủ đoạn chả kém seme đâu mặc dù vẫn thua seme về khoản lưu manh.
Em gái seme là một cô bé trong sáng ngoan hiền mặc dù hơi nam tính nên chửa có bạn trai, nhưng thực ra trong thân tâm lại là một fangirl với cực nhiều thủ đoạn để ghép anh trai mình với ai đó.
Khi bộ ba khó đỡ này ở với nhau, chuyện chi sẽ xảyra đây?

AN: Cái fic Love stories đang bị mất dữ liệu nên tạm thời chưa ra chap mới được, thôi thì làm cái này đền bù cho mọi người vậy. Thể chế vẫn thế, phần đầu của KeithGus, phần 2 là Dan với Shun phần 3 là Hydron với Lync.

~~~

Chap 1

Part 1

Cửa hàng tiện lợi, nơi được coi là nơi tới lui của nhiều người nhất tại Nhật Bản theo thông số thống kê năm 2000, là nơi bạn có thể mua hầu như mọi thứ theo đúng nghĩ đen của nó. Nhưng vấn đề là, có tiền rồi, vào được rồi, nhìn cả đống đồ bày trên kệ kia, bạn biết mua cái gì đây. Mua cái gì là một vấn đề nan giải thì tìm được thứ cần mua lại còn nan giải hơn nữa, cả cửa hàng tiện lợi không phải nhỏ nhắn gì, tìm được cái kotatsu ưng ý không biết đi đến xó xỉnh nào của cửa hàng, vì trong đó hệt như mê cung.

Vì thế trên thế giới này tồn tại một chủng tộc đặc biệt gọi là nhân viên cửa hàng tiện lợi 24 giờ, là những người biết rõ cái mê cung này như lòng bàn tay và biết rõ khách hàng có thể tìm mặt hàng A ở chỗ nào. Ngoài ra kiêm luôn chức vụ gác cổng không cho trộm vào cuỗm cái gì của chủ nữa. Suy ra người làm ở cửa hàng tiện lợi cũng phải tài lắm đấy. Chưa kể có một số em gái trung học ngây thơ trong sáng ghé vào cửa hàng chỉ để nhìn anh nhân viên đẹp giai nên kiêm thêm luôn chức năng chào hàng và thu hút khách hàng.

Và cậu thì là một trong số những nhân viên làm việc tại đó được coi là hoàn hảo nhất.

“ Cảm ơn quý khách đã mua hàng. Chúc quý khách ngày lành. “

Cậu nở nụ cười làm ăn của mình. Các cô bé học sinh trung học đỏ mặt nhìn cậu đang cười rất tươi đưa túi hàng cho các cô bé, thực tình có mua mỗi mấy cái lược với lọ dầu gội thôi mà phải lặn lội đến tận phố kế bên xa lắc lơ mua trong khi ngay cạnh nhà có một tiệm tiện lợi rồi. Sức quyến rũ của cậu quả nhiên là không tầm thường. Mà người làm ca buổi đêm của cửa hàng lại cũng là một mỹ nam tử nên khách hàng hầu như toàn nữ, mặc dù cũng có một vài khách hàng là nam cơ mà họ không có ý gì với hai người này đâu nhớ.

“ Gus, đến phiên làm việc của tôi rồi, cậu về được rồi đấy. “

Cậu nhìn anh rồi gật đầu, đi về phía phòng nhân viên tháo bỏ cái tạp dề và bộ đồng phục, cậu lại là một sinh viên Đại học bình thường. Ra ngoài cậu nhặt hai gói snack, vài hộp cơm sẵn và mấy bịch thực phẩm chức năng. Làm chủ tịch hội sinh viên Đại học Y thực là chẳng rảnh rỗi chút nào, đến trưa hay tối cũng không có thời gian ăn mà chỉ dùng tạm mấy viên thực phẩm chức năng, bữa ăn đêm bằng mấy hộp cơm này được gọi là bửa ăn tử tế nhất trong ngày của cậu. Cậu ném lên bàn thanh toán rồi lại nghĩ, công việc cho thằng cha thư kí đã giao chưa nhỉ?

“ Oi, mới thay đồ đã thành khách hàng luôn à? “

“ Đây là ca của anh mà Hydron, anh tính tiền lẹ lẹ giùm tôi đi. “

Cậu trả tiền xong lại phi như bay về nhà, bây giờ mà không về nhanh sẽ lỡ mất Hetalia mất, hôm nay là tập 16, là tập của China với Japan thì càng không thể bỏ lỡ. Đang chạy như tên lửa với cái bánh mì trong miệng, đừng hỏi làm thế nào với tốc độ đấy mà nó chưa rớt khỏi miệng, thì cậu đâm sầm vào một tên nào đó cũng đang chạy với tốc độ ánh sáng. Theo quán tính vật lý, cả hai bị văng ra xa và hứng chịu một lực phản lại không hề nhỏ, hiển nhiên là đau.

Cậu vén lại mái tóc dài xanh nước hơi xoăn đang che hết cả tầm nhìn của mình. Nhìn qua thì cái người vừa đâm vào cậu mặc vest hẳn hoi, không chắc có phải do đâm không nhìn nhìn cái cổ áo hơi lệch, một vài cúc bị bung ra và cái cà vạt cũng bị nới lỏng. Mái tóc vàng nhạt kì quái hơi dựng lên, phần mái quá dài che hết cả biểu cảm khuôn mặt, một phần cũng do hắn đang cúi gầm mặt xuống. Hắn đưa tay lên xoa xoa đầu một chút rồi ngẩng lên nhìn cậu nhưng chưa kịp để hắn nhìn kĩ cậu đã đứng lên phủi quần áo, đã thế kéo hắn dậy rồi phủi quần áo cho hắn luôn. Không cần biết là lỗi của ai nhưng thôi cứ giúp người ta đứng dậy cái đã.

“ Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. “

Cậu cúi đầu xin lỗi hắn rồi lại chạy đi cái vèo, không nhanh chân lên để lỡ mất Hetalia bây giờ, mấy tập khác không không xem không sao nhưng mấy tập có Nhật Bản nhất định phải xem. Thực ra rất muốn ở lại sạc cho thằng cha kia một trận nhưng một là đang không có tâm trạng đi cãi nhau hai là nếu nấn ná có khi lại bị sạc cho một trận thì toi, mà cái người kia cũng lớn tuổi hơn cậu nên đành vậy thôi.

Màu xanh thẳm của bầu trời buổi sáng khuất sau những lọn tóc dài vẫn dõi theo cái bóng đang chạy mất hút kia. Cậu ta nhanh thật, hắn còn chả kịp chuẩn bị đứng dậy cậu ta đã đứng dậy rồi còn kéo hắn lên, phủi quần áo cho hắn nữa. Hình như để tránh ẩu đả nên cậu ta xin lỗi mình luôn mặc dù tự hắn cảm thấy hắn mới là người có lỗi khi chạy mà không nhìn đường. Hắn phủi lại quần áo, mặc dù việc đó không cần thiết lắm vì cậu cũng phủi sạch sẽ cho hắn rồi mà, lúc nhìn xuống đường hắn chợt thấy một cái thẻ sinh viên và cái thẻ nhân viên làm việc, có lẽ là do cậu làm rơi.

‘ Gus Grav, sinh viên Đại học Y Toukyou à? ‘

Hắn nhìn ảnh thẻ nghĩ, phải chi đôi mắt màu lục kia chỉ nhìn hắn thì thật là tốt.

Hắn đã yêu màu xanh lục đó từ cái nhìn đầu tiên.

Lục lại trong trí nhớ thì hình như cậu làm trong cửa tiệm tiện lợi 24 giờ trước nhà mình và cái nhà thì phải, dù sao hắn cũng chỉ vào đó một lần nên nhớ được cậu đã là may lắm rối. Thực ra việc đi chợ là do một tay Mira đảm nhiệm mà, hắn có biết chợ với cửa hàng tiện lợi hình thù ra sao đâu.

~~~

Vâng, cái phòng trọ thân yêu đáng mến của cậu, cậu nhớ nó quá đi, cơ mà không nhớ bằng cái tivi. Cậu vồ ngay lấy cái điều khiển bật kênh Animax, may là bây giờ mới bắt đầu chiếu, phải công nhận Trung Quốc nhìn trông ngố ghê. Cậu xé gói snack mới mua rồi nằm ườn ra tấm futon xem hoạt hình. Dự là xem xong đúng 7 giờ là vừa, xong lại bắt tay vào phân tích nốt bài luận của giáo sư, rồi kế đến là kế hoạch cho lễ hội Bon ở trường nữa, một lần nữa, làm hội trưởng hội sinh sinh viên vất vả thật. Tuy nhiên có cái hay là hầu như không động tay động chân vào lao động mà chỉ làm kế hoạch, còn phần lao động thì cho mấy hội viên với những người khác làm, cũng có hơi sướng.

Xem xong lại ngồi vào bàn học bài. Trớ trêu là, lúc lục cặp mới phát hiện ra cái thẻ sinh viên và cái thẻ nhân viên yêu quý của mình đã không cánh mà bay mất tiêu đi đâu rồi, cậu lục lại cặp thêm vài lần, đổ hết mọi thứ xuống sàn nhưng ôi thôi, cái thẻ yêu quí đã đi rồi. Muốn vào trường phải xuất trình thẻ, không có thẻ thì làm thế nào vào trường được đây? Mặt cậu tối sầm lại khi nghĩ đến chuyện đấy. Mai là hạn chót nộp bài cho giáo sư, còn phải nộp bản thiết kế hội trường lễ hội Bon và kế hoạch tổ chức nữa, dù có là hội trưởng cũng phải có thẻ, càng phải có thẻ để những người khác noi gương. Hay là mai nghỉ, nhưng phải nộp bài mà nghỉ kiểu gì cũng bị nghĩ là trốn việc.

Rồi cậu nhớ lại là mình đã đâm vào anh ta, có thể thẻ sinh viên bị rơi lúc đấy. Nghĩ vậy cậu hộc tốc chạy đi tìm ở chỗ đấy nhưng tìm cả tối mà chả thấy. Vừa thở bở hơi tai cậu vừa nghĩ, có ba giả thiết. Một là bị chó mèo tha đi, mặc dù giả thiết này có khi chỉ 1%, hai là bị tên nào đó nhặt được, ba là bị cái tên hôm qua đâm phải cuỗm về rồi. Mong là hắn không tư thù gì, vả lại cậu cũng đã cúi đầu xin lỗi đàng hoàng, nhà cậu không phải khá giả vả lại đang sống một mình, mong tên kia nếu trả lại cho mình đừng đòi tiền công. Cơ mà xét qua cái dáng bộ không phải kẻ quan tâm nhiều đến tiền, phew.

‘ Watashi no koi wo Higeki no Jurietto mi shinaide… ‘

Tiếng chuông điện thoại reo lên bất chợt khiến cậu giật hết cả mình đang ngủ cũng tỉnh luôn, vội vội vàng vàng bới cái điện thoại bị chôn vùi thảm thương dưới đống đề luận ra thì thấy một số lạ hoắc gọi đến. Mong là không phải gọi điện khủng bố hoặc thằng bạn thông báo là đã đến deadline nộp bài fanfic của Bakugan. Điều kì lạ là cậu có lo sợ nhưng vẫn cứ nhấc máy lên bình thường như chả có gì cả. Ngủ gục trên bàn học nên lúc cậu ngồi bật dậy giấy tờ dán hết cả trên mặt (Au cũng toàn gặp chuyện này)

“ Moshi moshi, ai đây? “

[ Cậu là Gus Grav phải không? ]

“ Vâng, sao ạ? “

[ Tôi là người hôm qua tông phải cậu đây. Hôm qua cậu đánh rơi thẻ sinh viên và thẻ nhân viên của mình, tôi có nhặt được nó. Trưa nay cậu có thể qua hiệu bánh Paris Baguette lấy được không? ]

Nghe đến đây cậu sung sướng ôm điện thoại xong gần như hét không ra tiếng trong sung sướng, lớp buổi chiều bắt đầu lúc 2 giờ, nếu nó không xa cậu vẫn về kịp để vào trường và nộp bài. Cám ơn trời là tên kia đúng như những gì mình nghĩ.

“ Đương nhiên rồi, vậy khi nào thì được ạ? “

[ Khoảng độ 11 giờ trưa cậu qua được chứ? Tôi chỉ rảnh lúc đấy thôi. ]

“ Tất nhiên ạ, tôi sẽ đến ngay. “

Và quả thực là ngay sau khi cụp máy cậu vớ ngay đến cái áo khoác và túi xách phóng thẳng ra ngoài, còn quên luôn cả khóa cửa nữa nhưng thực ra chẳng lo lắm, người trong đây toàn người tốt cả mà. Mặc dù chả biết cái tiệm bánh Paris Baguette ở chỗ quái nào nhưng cứ dùng điện thoại Google Map là xong liền chứ gì. Mặc dù hôm qua 5 giờ sáng mới về nhà và hôm nay thì gần 10 rưỡi dậy nhưng chỉ cần đi lấy hai cái phao cứu sinh thì đi liền. Trời lại trong xanh, mây lại trắng, cây lại tươi, đời cậu hôm qua tưởng như hết hôm nay lại đẹp như thường.

~~~

Không biết đã gãy cổ chưa nhỉ, nhưng cậu không nghĩ cậu có thể nhìn xuống nữa. Cái hiệu bánh rộng gấp 6 lần phòng trọ của cậu, nhìn trông hoành tráng không tả nổi, thú thực là từ bé đến giờ chưa thấy cái hiệu bánh nào to bố tổ chảng thế. Nhưng cậu đang ngước đến gãy cả cổ vì cái tòa công ty to lớn cao lênh khênh ngay bên cạnh cái hiệ bánh kìa, nó khiến cái hiệu bánh to vậy mà chỉ trông như con kiến dưới chân người. Cái tên đó có vẻ là một kẻ tai to mặt lớn đây, dựa theo khí chất trên điện thoại mà nói, hắn tuyệt nhiên không phải hạng nhân viên văn phòng quèn.

“ Cậu Gus Grav phải không? “

Cậu giật mình quay đầu lại thì thấy một cậu thiếu niên tóc hồng trong bộ trang phục vest chỉnh tề với cà vạt xanh lá đang đứng ngước lên nhìn mình, có vẻ cậu ta hơi thấp thật. Cậu gật đầu trong do dự rồi cậu ta nói đi theo cậu ta, cậu ta dẫn cậu vào trong tiệm bánh. Tiệm bánh mà chả khác gì nhà hàng, vào trong vẫn thấy bàn ghế với người ngồi ăn như thường, cậu thiếu niên dẫn cậu lại gần một cái bàn gần góc tiệm bánh đó rồi nói chuyện với hắn.

“ Thưa ngài Keith, cậu Gus đã đến rồi đây. “

“ Ừ, tốt lắm Lync. “

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thư kí. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mặt hắn, quả thực là… rất đẹp. Đôi mắt xanh hơn cả bầu trời vắng bóng mây khiến cậu như bị hút vào đó, bất chợt hắn quay qua nhìn cậu cậu mới nhớ ra nhìn chằm chằm vào người khác là vô duyên, mà hắn có cả thư kí thế này thì chắc chắn không phải hạng xoàng. Hắn mỉm cười nhìn cậu.

“ Mời ngồi. “

“ Hơ… a vâng vâng… “

Cậu bối rối ngồi xuống cái ghế đối diện hắn. Không biết hắn ta có biết nãy giờ cậu nhìn trân trân vào mắt hắn không nhỉ, mong là không vì cậu không muốn bị ấn tượng đầu là người bất lịch sự. Hắn nâng cốc cà phê lên uống rồi bảo thư kí đứng cạnh đó gọi một đĩa bánh ngọt.

“ Tôi mong là cậu thích đồ ngọt. “

“ À chỉ cần một cốc nước là được rồi mà anh không cần phải làm thế. “

Hắn cười nhìn cậu rồi lại uống cà phê tiếp. Những suy nghĩ trong đầu cậu lúc này là: Tại sao không khí nó cứ căng thẳng vậy hả?????? Đĩa bánh ngọt được thư kí mang đến tận nơi chỗ cậu ngồi, cậu cảm ơn rồi ăn. Tuy nhiên ăn miếng đầu tiên, cậu đã không muốn đút miếng thứ hai vào miệng nữa, sao mà nó ngọt quá thể đáng thế hở trời, cái bánh bé bằng nửa chai nước lọc mà cứ như bị ép nguyên hai bao tải đường bên trong là sao? Hắn nhìn biểu hiện của cậu rồi cười.

“ Tôi cũng không thích bánh ngọt ở đây lắm, nó quá ngọt phải không. Đây là lý do vì sao tôi chỉ uống cà phê ở đây thôi, họ pha rất ngon đấy. “

Cậu đẩy đĩa bánh ngọt ra xa rồi lấy giấy chùi miệng, đầu không ngừng nghĩ có phải hắn muốn chơi xỏ cậu không mà biết rồi vẫn cứ gọi cho cậu bánh ngọt. Suýt quên, cậu ở đây để lấy lại cái thẻ nhân viên và thẻ sinh viên chứ không phải để ăn bánh ngọt.

“ À hai cái thẻ của tôi… “

“ Huhm? À đây. “

Rồi hắn chìa hai cái thẻ ra cho cậu. Lúc nhìn thấy hai cái thẻ cậu có cảm giác như mình có thể bay đến thiên đàng bất cứ lúc nào vậy, thế là vẫn đến được trường và làm việc rồi. Cậu cúi đầu lễ phép cảm ơn, định đứng lên đi về, nói đúng hơn là chạy về, về căn bản quan điểm sống của cậu là đừng bao giờ dây dưa vào mấy đứa tai to mặt lớn không đời sẽ khổ lắm. Hắn nhìn cậu chạy về, đương nhiên biết tỏng vì sao lại là chạy chứ không phải là đi, chứng tỏ cậu cũng thông minh đó chứ.

“ Thưa ngài chủ tịch sẽ có một cuộc họp lúc 1 giờ chiều vậy tôi có nên mua mấy hộp viên thực phẩm chức năng mới không ạ? “

“ Ừ, cậu mua đi. Mấy hộp trước của ta cũng hết rồi. “

Thư kí cúi đầu chào rồi ra ngoài mua thựa phẩm chức năng cho hắn. Là chủ tịch cũng chả phải rảnh hơi gì mà cũng kiểu như cậu, suốt ngày chỉ dùng thực phẩm chức năng chứ cũng chả biết gì nhiều đến món ăn người làm.

~~~

Không thể tin nổi, thực sự là không thể tin nổi, tại sao cái người kiểu như hắn ta lại có thể xuất hiện trong một cửa hàng tiện lợi 24 giờ cơ chứ. Hắn vẫn mua rau quả thịt như người thường, thêm mấy lon nước ngọt và cả đống bánh kẹo, nhiều nhất là mì ăn liền, cái kiểu con người này mà cũng ăn mì ăn liền?

“ Cậu làm việc ở đây sao? “

Hắn mỉm cười đưa túi đồ cho cậu thanh toán, mấy cô bé bà chị đi sau nhìn hắn lác hết cả mắt, có lẽ vì vẻ ngoài và khí chất vô cùng khác người thường của hắn chăng. Cậu suýt thì rụng cả quai hàm như cám ơn trời là cậu che giấu cảm xúc giỏi nên chỉ tỏ ra thoáng ngạc nhiên chứ không há hốc mồm trợn mắt.

“ Anh… anh cũng đến cửa hàng tiện lợi sao? “ Cậu vừa quẹt qua một gói kẹo vừa hỏi hắn.

“ Nhà tôi cũng gần đây mà. “

Thanh toán xong hắn xách túi hàng đi về, cũng không quên vẫy tay chào cậu và các quý cô ở cửa hàng. Mấy bà chị bà cô thì gần như muốn ngất đi vì vẻ điển trai của hắn, duy có Gus thì lại cảm thấy hơi rùng mình. Tự nhiên có cảm giác từ rày về sau cuộc sống của mình sẽ vô cùng rắc rối.

~~~ End Chap 1 part 1 ~~~

Nói cung là fic đền bù, mong mọi người chém nhẹ tay tí.

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Lại đi up fic hộ em gái.

Part 3

Buổi sáng đến nhanh hơn là người ta nghĩ, cứ thấy màn đêm tối vậy còn lâu lắm mới đến sáng nhưng thực ra thời gian trôi nhanh hơn con người ta tưởng rất nhiều. Tiếng chuông báo thức từ cái điện thoại đánh thức cậu dậy từ cái giường êm ái, cậu bước chân xuống sàn đá vươn vai một cái rồi ngửa đầu lên trần nhìn, bình thường người ta dụi mắt để tỉnh ngủ nhưng riêng cậu thì lại ngửa đầu lên nhìn trần nhà để tỉnh ngủ.

Khoan.

Thứ nhất, cái phòng trọ của cậu thuộc dạng ọp ẹp đến không thể nào ọp ẹp hơn, thế thì tại sao khi ngửa cổ lên nhìn cậu lại nhìn thấy cái tường xi măng tử tế màu trắng vậy. Thứ hai, cậu lúc nào cũng mặc một bộ đồ ngủ màu nâu cơ mà, sao hôm nay lại thấy mình trong tình trạng mặc độc một cái áo sơ mi thế này, mà hình như không phải áo cậu vì cái áo này dài đến gần nửa đùi và rộng thênh thang. Thứ ba, và là điều quan trọng nhất, phòng trọ cậu chỉ có futon, từ bé tới lớn không hiểu cái cảm giác nằm trên một cái giường nó thế nào, vậy thì tại sao cậu lại đang ngồi trên một cái giường thế này? Một tiếng khịt mũi đáng ngờ phát ra đằng sau cậu khiến cậu chợt sởn da gà, không phải chứ.

Vừa quay đầu lại nhìn cậu phải cố gắng lắm thì mới ngăn bản thân khỏi ngã oạch một cái, hắn đang ngủ trong tình trạng chả khác gì cậu ở ngay kế bên, có khác cái là hắn không mặc áo, còn có quần không thì cậu không biết. Đừng nói là hôm qua hắn với cậu... Khoan khoan, chưa chắc, có mấy dấu hiệu mà phải không? Cậu giở áo ra coi, thôi xong phim, mấy cái dấu đỏ ám muội đầy rẫy ra khắp chỗ cổ, ngực bụng, còn cả ở đùi non nữa, và ngay khi cậu bước chân xuống giường thì hông đau nhói, có cảm giác bây giờ đứng được dậy là vô cùng khó khăn.

“ Uhm... huhm? Cậu dậy rồi à? “

“ Anh... tôi tưởng anh là người tốt cơ mà... Sao anh dám làm cái loại chuyện không ra thể thống này với tôi cơ chứ. “

Cậu lắc lắc hắn tới lui khiến hắn đang buồn ngủ vì dậy sớm cũng phải tỉnh, hắn nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu và vô tội (hẳn là thế) Và điều đó lại càng làm cậu tức hơn nữa và vì không thể (thực ra là nỡ) trút giận lên cái mặt kia, sợ là nhà có thế lực lại tìm mình thì chết, nên cậu túm lấy cái gối rồi đập thùm thụp vào đấy.

“ Tên khốn, sao anh lại có thể làm thế với tôi. Bây giờ thì tôi cưới vợ thế nào khi mà cái thân này đã bị... tch... Tại sao mấy kẻ giàu có như anh lại cứ thích hiếp đáp mấy người không xu dính túi như tôi cơ chứ. “

Sau một hồi trút giận thì hắn bị cậu đá cho một cái vào bụng rồi hầm hầm đứng dậy nhưng vừa đứng cái lại phải ngồi thụp xuống luôn vì hông đau quá. Hắn đỡ cậu lại giường rồi bắt đầu nói chuyện.

“ Cậu bị gì vậy? “

Hắn khoanh tay trước ngực nhíu mày nhìn cậu đang nhìn mình bằng ánh mắt... hận thù.

“ Không phải hôm qua anh và tôi... Hn... nói ra từ đó thật là ghê tởm. “

Hắn đớ người ra nhìn cậu, ờ thì đúng là trông đáng ngờ thật nhỉ? Hắn cười nhẹ một chút rồi giải thích.

“ Cậu hiểu lầm rồi đó, hôm qua cậu say quá tôi đưa cậu về nhà. Nghĩ là cậu nồng nặc mùi rượu nên tôi giúp cậu tắm, nhưng mà cậu nhỏ quá nên tôi không tìm thấy cái quần nào vừa cả nên chỉ mặc áo cho cậu thôi. Còn tôi thì... tôi có thói quen xấu khi đi ngủ là không mặc áo, dù sao thì trời cũng nóng mà. “

“ Thế còn mấy cái dấu đỏ này? “ Cậu vạch cổ áo ra cho hắn coi.

“ Hôm qua cậu đạp chăn ra nhiều quá, mà muỗi thì... xin lỗi, hôm qua tôi quên đóng cửa chống muỗi. “

Cậu thở phào nhẹ nhõm xong lúc đảo mắt bỗng liếc thấy một vệt máu đáng ngờ nổi bật trên nền ga trắng sạch. Cậu đờ đẫn nhìn cái vật máu đó, chả lẽ hắn nói dối à, hắn nhận ra cậu nhìn cái gì rồi bật cười. Cậu quay lại nhìn hắn bằng nửa con mắt, yêu cầu một lời giải thích xác đáng.

“ Cái đó thì... hôm qua lúc tôi bế cậu lên giường cậu cũng chả ngoan ngoãn gì cho cam, vừa bế được đến giường thì cậu vung tay đấm tôi chảy máu mũi, cái máu đấy là của lúc đó đó, máu tôi bị cậu đấm đấy. “

“ Thế tại sao hông tôi đau vậy? “

“ Thì tôi sau khi say rượu cũng vậy thôi, lần đầu tiên tôi say rượu còn không ngóc được cái đầu dậy khỏi giường, nằm chết khô trên giường 2 ngày lận, cậu vẫn còn tỉnh táo thế đã là tốt lắm rồi. “

Và bây giờ thì ngượng chín mặt chả biết chui vào đâu cho thỏa nữa, không những đã mắng anh ta vô mặt lại còn đá anh ta vào bụng, mà hôm qua lại còn đấm anh ta chảy máu mũi nữa, bây giờ đi chết đi là vừa nhỉ? Nhưng thực ra cũng không chết được, xung quanh không có hung khí, mà mình thì hiện tại đang không cử động được, đến chết đi cũng không được nữa.

Hôm nay là Chủ nhật nên có lẽ cậu được nghỉ, đây là điều đẹp nhất từ sáng đến giờ, gặp đủ rắc rối rồi nếu phải lên lớp không biết cậu có làm nên cái thể thống gì không nữa. Rồi cậu cố gượng dậy mặc lại quần áo nồng nặc mùi rượu của mình, chào hắn rồi về nhà, hắn tiễn đến cửa nhà, vẫy chào mấy cái thôi chứ cũng không ỉ ê gì nhiều.

Em gái vô cùng hậm hực, em gái đã mất công sắp xếp cùng anh và hắn để hắn và cậu có thể đến với nhau vậy mà nii san lại bỏ qua cơ hội, như đã bàn đáng lẽ ra phải ăn tươi nuốt sống cậu luôn hôm qua rồi chứ. Em gái tức tối nhìn anh đang vào nhà bình thản xoa đầu mình, em gái hất tay anh ra rồi hằn học.

“ Nii san, hôm qua có cơ hội tốt vậy mà sao nii san không làm tới đi mà chỉ để vậy thôi? “

“ Mira à... “ Anh hôn nhẹ lên mái tóc cam quen thuộc thân thương “ Ấn tượng tốt là điều vô cùng quan trọng, điều anh muốn là cậu ta mắc nợ anh cơ. “

Rồi hắn để em gái đớ người ở đấy và vào hẳn trong nhà. Em gái vỗ tay nhẹ, hóa ra anh trai kế thâm mưu độc, quả là vô cùng đáng ngưỡng mộ a, vả lại kế hoạch của em gái vẫn có may rủi, theo cách của nii san thì chắc chắn lên đến 80% là ít. Anh trai quả nhiên là tính toán sâu xa hơn, em gái còn non nớt phải học tập nhiều nha~~~ Em gái hí hửng vào lại nhà.

~~~

Tên phiền phức chết tiệt sau khi photo về giao tài liệu cho cậu trong bộ dạng rách rưới đến không thể rách rưới thêm, cậu vừa nhận tài liệu vừa đớ người ra nhìn bộ dạng mới của tên phiền phức. Thường ngày hí ha hí hửng là thế mà sao hôm nay tự nhiên nhìn cái mặt đầy mấy vết thâm tím, quần áo rách nát, mặc dù cái mặt trông khá sung sướng.

“ Này, cậu bị bao nhiêu con chó rượt khi đến đây? “

“ Không phải, bị một con chim nhỏ màu xanh lá tấn công. “

Mặc dù nói thế nhưng cái mặt thì lấp la lấp lánh như là bị đánh là một niềm ui nhất của cậu ta vậy, ờ thì cậu cũng biết từ lâu là tên này mang máu M đậm đặc rồi nhưng bị ai đánh mà sung sướng thế nhỉ? Có thể là ai đó có máu S hoặc một thiếu nữ dịu dàng bên ngoài nhưng bên trong là S như trong mấy cuốn truyện ecchi mà cậu tình cờ đọc phải trong quầy truyện.

Rồi bất chợt khuôn mặt khi ngủ của hắn hiện ra trong dầu cậu, cậu giật mình đỏ mặt ngượng ngùng bởi thứ mình vừa nghĩ đến rồi tát mấy phát vào mặt mình để tự tỉnh táo lại một chút. Nghĩ lại thì cậu đúng là người có lỗi, có lẽ nên đền lỗi với hắn chứ nhỉ? Rồi cậu cầm cái điện thoại lên nháy vào cái số lần trước hắn dùng để gọi cho cậu, để đảm bảo sẽ không có chuyện gì đáng lo xảy ra, lần này cậu sẽ quyết định chỗ đi ăn.

Điện thoại trên bàn cạnh giấy tờ rung nhẹ, trên màn hình là dãy số quen thuộc. Hắn khẽ nhếch mép cười, kế hoạch thành công rồi.

“ Ai đây? “

Biết thừa là ai rồi nhưng vẫn cứ hỏi, chính hắn cũng tự thấy một số lúc mình ngốc thật.

[ A... uhm... Là tôi này, người ở cửa hàng tiện lợi đó. ]

“ Gus hả? Cậu gọi tôi có việc gì vậy? “

[ Anou... Lần trước đã không cảm ơn anh tử tế còn đá vào bụng anh nữa, tôi thành thật xin lỗi. Vậy tôi muốn mời anh đi ăn, không biết anh có...

“ Được chứ, ở đâu? “

Rồi cậu bảo trước cổng đại học Y có quán thịt nướng rất ngon, hắn đồng ý và hẹn cậu lúc 6 giờ kém là giờ cậu tan tiết. Lúc cậu ra cổng trường đã thấy hắn đứng đợi ở đấy, không quá khoa trương, chỉ là áo sơ mi thường kẻ sọc đỏ với quần jeans đen, phụ kiện là khăn quàng xanh nước và mấy cái vòng tay đơn giản mấy đứa lớp cậu hay đeo. Không hề thấy cái ô tô nào đỗ đấy, quần áo cùng không phải com lê cà vạt nhưng khuôn mặt điển trai và khí chất khác người của hắn cũng khiến bao người phải ngoái nhìn, đặc biệt là mấy cô gái thì khỏi nói. Hắn nhìn cậu cười nhẹ.

“ Xin chào. “

Cậu đang mải nhìn hắn với cái suy nghĩ hắn đi đâu xuất hiện thế nào cũng thu hút đám đông thì giật mình bởi tiếng chào. Xung quanh rộ lên tiếng xì xào, mọi người ai cũng khá ngạc nhiên trước sự quen biết của ‘hội trưởng băng giá’ với ‘anh chàng đẹp trai’, vài cô hủ đứng gần đấy thì đang lầm bầm hắn là công cậu là thụ. Rồi hắn và cậu cùng đi bộ đến chỗ có quán thịt nướng, cậu gọi hai phần, cả hai chén thịt nướng no nê thỏa thích một hồi rồi nhìn nhau cười phá lên, như thể sự kiện vừa xảy ra hôm chủ nhật chưa từng có vậy.

Hắn đưa cậu về nhà nhưng đi được nửa chừng trời mưa, đến lúc về đến nhà cậu thì hắn và cả cậu đã ướt như chuột lột, cậu đề nghị hắn trọ lại nhà mình một hôm, đằng nào cơ mưa chả có vẻ gì là sẽ dứt sau vài phút cả. Thực ra trú lại nhà không có trong kế hoạch nhưng như vậy lại càng tốt, cám ơn bất kì ai đã làm trời mưa a. Hắn đi tắm trước vì hắn ăn mặc phong phanh hơn cậu thành ra ướt hơn, cậu ngoài cái áo phông ra còn khoác thêm cái áo gió của trường. Lúc hắn từ phòng tắm đi ra với cơ thể trần trụi ướt đầy nước tắm với mỗi cái khăn cuốn ngang eo, cậu có cảm giác tim mình vừa lỡ một nhịp nhưng cũng nhanh chóng quay đi rồi chuẩn bị vào tắm. Cậu khác hắn là dùng áo choàng tắm chứ không cuốn có mỗi cái khăn vô cùng hờ hữ chỉ có điều áo choàng chỉ dài đến khoảng qua nửa đùi một chút nên hắn nhìn thấy hết cặp giò thon dài ngon lành kia.

“ Oyasuminasai Kizu san. “

“ Này, cậu đừng thêm chữ san vào sau tên tôi nữa được không, tôi không thích bị người khác dùng kính ngữ với mình đâu. “

Cậu nằm ở cái nệm bên cạnh hơi ngạc nhiên nhìn sang hắn, hắn cười gượng nhìn lại cậu.

“ Tôi đúng là chủ tịch của một tập đoàn kiến trúc số một Nhật bản nhưng điều đó không có nghĩa tôi không bình thường. Vì vậy lần sau ãy gọi là Keith thôi chứ đừng là anh Keith hay Keith san hay đại loại vậy được không? “

“ Anh khác với những gì tôi tưởng tượng đấy. “

Cậu đã cười, một nụ cười thật đẹp, đẹp đến nghẹt thở. Đôi mắt màu xanh lá sáng ấy, mái tóc bồng bềnh như sóng biển đó, đôi môi đó, dáng hành đó, bàn tay đó. A, tại sao hắn không nhận ra chứ.

‘ Soạt ‘

Bóng tối chùm lên người, cậu hoảng hốt một chút rồi nhận ra hắn đang ở trên cậu, hai cánh tay ép xuống tấm futon như chặn không cho cậu đi đâu cả, màu xanh nhẹ trong đôi đồng tử tuyệt đẹp mà cậu từng bị mê hoặc giờ đây xao động đến khác thường, vài lọn tóc vàng đổ xuống cù nhẹ lên cổ cậu. Trước khi cậu kịp nhận ra bất kì điều gì, hắn đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, một nụ hôn rất ngắn, đến độ phải sau khi hắn hôn được một lúc cậu mới nhận ra hắn đã hôn mình. Cậu chạm nhẹ lên môi mình, dư vị để lại nhẹ đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào. Hắn cúi xuống ôm lấy cậu, khẽ vuốt lên mái tóc mềm.

“ Xin lỗi, tôi cứ nghĩ là không phải nhưng... tôi đã lỡ yêu cậu mất rồi. “

Giọng nói run rẩy cất lên, đôi tay cũng không vững vàng được mà gần như khụy xuống, cả thân người hắn đè nặng lên thân người bé nhỏ của cậu.

~~~

Dự là viết 3 part xong chuyển sang phần phụ là chuyện của Ace và Mira nhưng xong thề lại thành thế này đây. Thôi thì chắc là part4 sẽ là finale.

Ngày lành nha~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ps: Nhớ vợ quá đi~~~~ Đang ngồi một mình vẽ vợ

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Tem tẻm tèm tem~ >v<
Cứ tưởng có "chuyện hay" để coi =)) Arisu-chan làm mình mừng hụt =)) Nhưng đằng nào chap sau cũng có "chuyện" để coi ah =))
Fic của Arisu có chất rất riêng ah, như áp dụng mấy cái từ hiện đại chẳng hạn, và đó là điều mình thích lắm lắm ah >v<
Anou, rốt cuộc thì phần 1 có mấy chap vậy? >v<
Mong phần 2 quá~~~~~~ >v<
Cơ mà... Cái title bị type nhầm, thôi thì khi nào Arisu về sẽ nhắc edit lại vậy >v<
Hóng chap (và Ya) >v<
P/s: Haku có thể nhắn với Arisu là nếu không phiền thì cho mình số điện thoại ah >v<

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
A kịp rồi ! Vậy đã lấy được phòng bì *tự sướng*

Arisu viết hay quá >< Văn chương của bạn lúc nào cũng hay hết

Mình đợi phần 2 của bạn nhớ viết nhanh nha

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Phong văn tốt tiến bộ hơn và hay hơn trước rồi nàh ~ xin lỗi vì giờ mới vào comt fic được ; A ;

Sao càng lúc càng thấy Keith ranh ma nhỉ ? tưởng hiền mà nhiều âm mưu thủ đoạn thế không biết =)) làm con tim bé nhỏ của Gus suýt vỡ mấy lần =))

Đọc tới khúc Gus thức dậy và phát hiện những dấu hiệu "lạ thường" tự nhiên trong đầu xuất hiện những ý nghĩ điên loạn đại loại như là : " sao nhanh thế ?" hay " Chắc đêm qua kịch liệt lắm~" , bla bla bla =))

Thích khúc cuối, Keith tỏ tình với Gus~ không quá phô trương nhưng đủ cướp đi tâm hồn non dại của cậu ấy =))

Hóng tiếp nào * hóng-ing*

ps : E hèm.. *nhớ-ing ai đó*

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
*gặm móng tay một hồi*

biết là chuyện rồi sao cũng sẽ xảy ra, nhưng như thế này nhanh quá chăng :v

kiểu này Gus đổ là cái chắc, vốn đã có "cảm giác lạ" với người ta rồi còn gì =))

cơ mà trong tình cảnh 2 anh cậu vừa tắm xong thì ... quá thuận tiện để tiến thêm 1 bước nữa trong quan hệ XD

và... *thở dài 1 chút* Mira cũng không đơn giản chút nào XD

Hóng chap nga :)

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Tình hình là không hiểu sao nick của em gái bị ban nên em nhờ tôi up hộ cái này.
Nếu nick là do ban quản trị ban làm ơn cho tôi biết lý do. Xin cảm ơn.

~~~

Part 4

Đã một tuần rồi hắn không qua tiệm của cậu nữa, cứ năm phút cậu lại nhìn ra cửa sổ rồi thở dài, không biết cái cảm xúc này là gì đây. Sáng hôm sau cạu không thấy hắn đâu, chỉ thấy một mẩu giấy nói cảm ơn vì đã cho ở tạm bằng nét chữ khá là phóng khoáng. Mặc dù về căn bản cậu vẫn là một ‘hội trưởng băng giá’, làm mọi thứ hoàn hảo và thường phải đập tên thư kí chết bầm vì làm hỏng việc, cậu vẫn cười rất tươi khi làm nhân viên ở cửa hàng tiện lợi nhưng chỉ có anh biết được nét bối rối mập mờ trong sắc xanh kia.

“ Cậu có chuyện không ổn phải không? “

Cậu giật mình nhìn anh, không ngờ cũng có người có thể nhìn ra được cảm xúc thật sự của cậu kể cả khi cậu đang diễn, nhưng cậu nhanh chóng cười tươi trở lại rồi nhìn anh.

“ Anh nói đúng, tên Dan khốn kiếp kia lại làm mất tài liệu của tôi rồi, và lần này là do hắn mò mẫm trong máy tính trường và xóa toàn bộ danh sách sinh viên trong trường, và giờ thì tôi phải lết cái xác này đi thu thập lại thông tin từ đầu. “

Nắm đấm của cậu suýt nữa thì dộng xuống cái bàn tính tiền đáng thương, nhưng mấy cái thùng giấy cạnh đó lại lãnh hậu quả và bị cậu giậm cho một cái mà nát bét hết cả ra. Cậu nói thật, hôm nay tên phiền phức nhân lúc cậu đi vắng lại tò mò táy máy nghịch máy tính cậu xong chả hiểu thế quái nào mà tên phiền phức một phát xóa sạch toàn bộ danh sách thống kê sinh viên trong trường. Và giờ lại phải bảo mấy lớp trưởng nộp lại, để đảm bảo không sao, cậu đã nhờ cậu hội viên chính là cậu lần trước đi cùng giúp tên phiền phức để chắc chắn sẽ không có gì xảy ra.

“ Sinh viên vất vả ghê nhỉ? “

Cậu giật mình, giọng nói hơi trẻ con này khá là quen thuộc, chắc chắn cậu đã nghe rồi. Quay lại nhìn nhưng chả thấy ai, cúi xuống thì suýt té ngửa khi phát hiện ra người đấy là ai. Vâng, khuôn mặt này không hẳn là quen thuộc nhưng cũng không hẳn là xa lạ.

“ Cậu Lync à? “

Thư kí hôm nay mặc thường phục, áo phông xanh lá nhạt với cái quần vải rộng đen. Thấy anh đang tính tiền cho thư kí, toàn là đồ ăn vặt hệt như ai đó cùng mấy dụng cụ vệ sinh cá nhân, còn có bao nhiêu là loại nước tẩy rửa rồi cái tạp dề, nói chung đồ tẩy rửa chiếm hơn nửa số hàng thư kí mua.

“ Sao cậu lại ở đây? “

“ Để mua hàng đương nhiên. “

Đấy không phải điều cậu muốn hỏi, thư kí biết thừa mà vẫn trả lời như thế với thái độ bình thản đến đáng kinh ngặc, anh đứng giữa suýt nữa thì cười sặc sụa lên nếu không bị ai đó nhìn té khói. Thư kí lại nhìn cậu cười.

“ Tôi đùa thôi, tôi mới chuyển đến gần đây mà, hiện tại tôi đang ở nhà H... à... người thân. “

Câu nói bị ngắt quãng ở giữa một chút nhưng rất nhanh nên cậu hầu như không để ý lắm. Thư kí thầm thở phào, suýt nữa thì tiết lộ tên ai-đó. Thư kí cầm túi hàng rồi phắn nhanh nhất có thể. Dựa theo thái độ của thư kí và anh đang mải mê ngắm bóng dáng cậu cộng thêm cái âm H bị bỏ hờ hững ở câu nói của thư kí, well, cậu không phải là một thằng ngốc, thông minh là đằng khác.

Lại thay đồ rồi về nhà học bài, cuộc sống lại diễn ra đều đều như khi cậu chưa biết hắn là ai. Cậu lấy một cốc mì ra úp, nằm ườn trước TV xem Shingeki no Kyoujin, hôm nay là tập anh trai mét 6 xuất hiện, công nhận trong manga đã ngầu rồi trong anime còn ngầu hơn nữa. Vừa cười rũ rượi khi Eren bị anh trai mét 6 đạp cho mấy phát, cậu chợt nghĩ tại sao mình lại không cảm thấy vui chút nào. Tại sao hình ảnh hắn cứ lởn vởn trong đầu cậu suốt ngày vậy, ngay khi hình ảnh hắn hiện lên trong đầu lần nữa, cậu chúi ngay mũi vào việc chén tiếp cốc mì. Kết thúc, Eren an toàn, sau này sẽ được anh giai siêu S ‘huấn luyện’ cho ra trò. Làm bài tập xong thì đi ngủ để mai dậy sớm học thể dục quốc phòng.

‘ Xin lỗi, tôi cứ nghĩ là không phải nhưng... tôi đã lỡ yêu cậu mất rồi. ‘

Bống nhiên câu nói đó hiện về trong tâm trí, cậu đỏ mặt rồi lăn qua lăn lại trên tấm futon. Ngủ đi ngủ đi, đó là những gì cậu tự nhắc nhở mình nhưng rốt cục cứ nhắm mặt vào là hình ảnh hắn hôm đó lại hiện ra trong đầu cậu. Ánh mắt nửa như cầu xin mà tuyệt vọng, nửa như kháng cự mà không kháng cự nổi.

~~~

Rốt cục hổi trưởng đáng thương giằng co vì câu nói của chủ tịch mà mất ngủ cả tối, hôm sau thành một bé panda tóc xanh đi đứng lờ đà lờ đờ, hình tượng bị xuống cấp đến mức chả ai nhận ra hội trưởng đáng kính ngày nào nữa. Có cảm giác như chỉ cần ai đó vỗ nhẹ là cậu có thể gục ngon lành ngay trên sân trường. Và cậu thật sự đã gục khi cậu hội viên tóc đen kia vỗ vai cậu.

“ Oi... oi... Gus... Cậu không sao đấy chứ? “

Gus ngẩng đầu lên nhìn Shun, Shun cũng phải sốc vì bộ dạng của cậu lúc này, mém tí đánh rơi luôn cánh tay trên vai. Cậu xoa xoa cái đầu đáng thương và tội nghiệp vì lo nghĩ cả tối mà giờ đau như búa bổ. Cậu đã từng nghe yêu là đau khổ nhưng ngay bây giờ cậu có thể cãi lý với thằng cha đã nói câu đấy là cái lúc này mới là đau đầu nhất chứ cóc cần yêu rồi mới đau. Shun thấy có vẻ thậm chí nếu lên lớp cậu cũng sẽ không trụ nổi 15 phút đồng hồ nên đã dìu cậu vào phòng y tế, Dan biết chuyện gào thét lên là không có cậu công việc sẽ thế nào nữa.

“ Dan, 1 giây thôi cũng cấm cậu động đến công việc của tôi. Nếu để tôi biết cậu đã sờ vào đống giấy tờ của tôi, tôi thề là ngày mai dù tôi có ốm đau thế nào tôi cũng sẽ dậy t***n cậu. “ Gus gầm gừ nắm rồi xoắn cổ áo Dan “ Và Shun, canh đừng để tên này động vào đồ của tôi nhé. “ Cậu quay sang nói những lời cuối cùng với cậu hội viên và gục luôn.

Dan và Shun nhìn cậu một lúc rồi nhìn nhau, đến cả khi không có sức lực thì lời nói của Gus vẫn thật là đáng sợ mà. Dan run run rồi òa khóc ôm lấy Shun lèo nhèo là ‘Tớ bị bắt nạt’ rồi ‘Tớ bị hấp riêm (tinh thần)’, Shun vỗ vỗ nhẹ lưng tên phiền phức rồi cả hai về giảng đường. Cả ngày hôm đấy Gus nằm lì trong phòng y tế ngủ đến gần 3 giờ chiều mới dậy, mà 3 giờ chiều thì cậu cũng đã cúp hết tiết trong ngày hôm nay rồi nên cậu lủi thủi xách cặp đi về chỗ làm thêm.

Quả nhiên là hắn vẫn không đến a, khi nghĩ đến chuyện đó cậu bất giác thở dài thườn thượt ra, khuôn mặt khong còn treo nụ cười làm ăn nữa. Mấy cô bé trung học thường hay ghé đây thấy vậy cũng thấy buồn theo luôn, mém tí ôm nhau khóc ngon lành ngay ở cửa hàng. Tại sao hắn lại không đến nữa vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với Keith à? Công ty có vấn đề? Hay là do trục trặc chuyện gia đình? Hắn nói yêu cậu thì chắc chắn không thể nào là vì muốn né tránh cậu. Chết tiệt! Bây giờ không phải là lúc tự nhiên xuất hiện một nhân vật làm cậu đỡ rối trí sao? Nhân vật đấy đâu rồi?

“ Gus phải không? Sao nhìn trông cậu bơ phờ vậy? “

Cậu nhìn lên một chút, cậu biết người này, là thư kí của hắn_Lync. Dạo này Lync cũng thường ghé qua cửa hàng tiện lợi nhưng chả nhằm giờ ai cả, thư kí đến mua đồ cả giờ của cậu lẫn của Hydron. Một số lúc có lẽ trong giờ làm nên thư kí xuất hiện trong bộ đồ vest, một số lúc có thể được cho nghỉ sớm có khi hết ca làm thư kí mặc thường phục. Không biết thư kí có thể là cái ’nhân vật tự nhiên xuất hiện giúp giải quyết vấn đề của cậu không’. Nghĩ đến đây cậu lại thở dài.

“ Oi... “ Lync vỗ vỗ nhẹ lên má cậu “ Tươi tỉnh lên đi chứ. Đừng có mà bắt chước chủ tịch chứ. “

Nghe đến hắn cậu giật mình. Hắn làm sao cơ? Cũng bơ phờ như cậu sao?

“ Keith san... bị làm sao vậy? “

“ Dạo này... chủ tịch không biết có phải gặp trục trặc với gia đình không mà nhìn trông tiều tụy lắm, lắm lúc còn thở dài rồi đầu óc cứ để đâu đâu ấy. “ Lync thở hắt ra nhìn cậu, ánh mắt chứ vẻ quan tâm lo âu. “ Tôi hỏi Mira em gái của chủ tịch thì biết anh ấy đã không ngủ được 1 tuần rồi. Lúc tôi hỏi là có phải trục trặc gia đình không thì em ấy lại nhìn tôi khá là ái ngại rồi còn tránh ánh nhìn nữa. Có lẽ chủ tịch gặp vấn đề về tình cảm chăng? “

Có khi nào...

“ Lync san, anh có biết nhà Keith san ở đâu không? “

“ Nhà số 33, đi về tay trái từ chỗ này khoảng 4 dãy nhà sẽ thấy. “

Cậu kéo anh ra quầy thanh toán rồi cởi luôn áo của tiệm vứt lên tay Hydron.

“ Hydron, làm thay tôi ca này đi. Tôi đi đây một lát. “

Hydron giơ lên nhìn áo của Gus một hồi, đang lơ đãng nghĩ người cậu ta nhỏ ghê thì nghe tiếng đập rầm một cái. Bỏ xuống thì thấy thư kí đang mặt tối sầm nhìn anh, anh cười cười để áo cạnh đó rồi xoa xoa tóc thư kí.

“ Ầy ầy anh không có nghĩ gì nha. Cục cưng đừng ghen tuông quá chứ. “ Khóe miệng nhếnh lên thành một nụ cười phóng đãng, đồng thời đôi môi cũng cợt nhả để lọt mấy lời... tán tỉnh.

“ Ta không ghen, thôi chần chừ chậm chạp mà thanh toán cho người ta lẹ lẹ lên để ta còn về. “ Thư kí hất tay hắn ra, nói không ghen mà giọng điệu nó cứ để cái chất ghen tuông phả ra hoài a.

Anh bật cười một lúc rồi lại từ tốn tính tiền cho thư kí.

“ Rồi rồi, lời cục cưng là nhất nha. “

~~~

Cậu chạy như bán sống bán chết trên đường, như thể đằng sau cậu không phải không có ai mà là cả một quân đoàn của Thành Cát Tư Hãn vậy, hơi thở phả ra một cách nặng nề. Tại sao hắn lại tiều tụy như vậy? Không ngủ những một tuần lận, hắn có mất trí không đấy? Mà khoảng thời gian hắn không ngủ chính là ngay sau khi hắn nói hắn yêu cậu, có khi nào là vì cậu không?

Dù sao thì cũng chả quan trọng nữa, cậu đang bỏ ca làm của mình và chạy hộc tốc trên đường vì một thứ cảm xúc mơ hồ cậu dành cho một người con trai mà cậu chả quen biết nhiều lắm. Thậm chí cậu đang cố gắng giả vờ là mình tỉnh táo để suy nghĩ mọi chuyện. Nhưng cậu nhận ra minh đang ở trạng thái mà không hề có lý trí, cậu tự hỏi bản thân mình những bước khi phẫu thuật cắt ruột thừa nhưng cậu lại không nhớ đúng bước nào. Cậu tự hỏi bản thân đường đi của máu trong cơ thể, nhưng không tìm nổi là máu đi về đâu. Thực chất, trong trạng thái hiện tại, cậu chắc chắn sẽ thi trượt bài kiểm tra cuối kì vì 100% cậu sẽ không đủ tỉnh táo để trả lời đúng bất cứ câu hỏi nào.

“ Đây rồi... nhà số 33... “

Cậu không có thời gian để để ý sự bình thường đến đáng ngạc nhiên của ngôi nhà nữa mà ngay lập tức bấm chuông. Vọng ra từ trong nhà là một giọng nói vô cùng mệt mỏi và chán chường.

“ Lync, tôi đã nói cậu cứ để mấy dự án kia cho cấp dưới giải quyết rồi cơ mà. “

“ Keith san... làm ơn cho tôi vào nhà được không? “

“ Huh? ... G... Gus... “

Không lâu sau đó cậu thấy anh ra mở cửa. Bộ dáng còn tệ hơn những gì cậu đã tưởng tượng nữa, trông anh không khác gì một người vô gia cư cả. Khi bình tĩnh ngồi xuống bàn trong phòng khách cậu mới để ý kĩ. Đầu tóc hơi rối, có lẽ do lúc nãy chải vội vội vàng vàng mà ra, nhưng không thể không nghi ngờ là nó đã không được quan tâm trong một thời gian dài, được chải rồi nhưng nhìn vẫn rất xơ xác, khắc hẳn lần đầu cậu gặp anh. Quần áo thì xộc xệch luộm thuộm, anh chỉ bận mỗi cái áo dài tay xám và quần vải kẻ sọc, làn da trắng tái, không phải trắng khỏe mạnh mà là trắng tái. Đặc biết là đôi mắt. Đôi mắt xanh nước trong vắt mà cậu từng bì hút vào giờ đục ngầu lại, dưới mắt là cả một quầng thâm tím nổi rõ rệt trên khuôn mặt nhợt nhạt.

“ Tôi là chủ tich một công ty kiếm trúc mà nhà lại đơn giản thế này có vẻ ngạc nhiên nhỉ? Đây là nhà từ hồi cha tôi mới lập nghiệp, tôi cũng không sửa đổi gì nhiều. Cậu muốn dùng trà hay... “ Đến cả giọng cũng khàn đặc lại, nghĩ đến đó cậu không thể chịu nổi nữa.

“ Tại sao? “ Cậu cắt ngang lời hắn, mặt vẫn cúi gằm xuống. Hắn không hiểu cậu đang nói gì cả

“ Xin lỗi, cậu muốn nói gì? “

Cậu nắm siết lấy một mảnh quần, khiến nó nhăn nhúm lại một cách đáng thương. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt như phẫn nộ giận hờn lại như đau thương khôn tả xiết khiến hắn thoáng giật mình.

“ Sao nhìn trông anh tiều tụy như vậy? “ Cậu nắm lấy cổ áo hắn giằng xuống, vì hắn cao hơn cậu nửa cái đầu “ Nếu là vì chuyện của tôi thì đâu cần trốn tránh, cứ đến hỏi trực tiếp cũng được mà. “

“ Anh có biết cả tuần nay không thấy anh đến tôi lo lắm không? “

“ Tôi cứ sợ anh bị chuyện gì. Nếu là vì chuyện của tôi sao không hỏi thẳng ra? “

Cậu thở nặng sau khi phải hét lên như thế, hắn gỡ tay cậu ra khỏi cổ áo mình rồi dùng cả hai tay nâng mặt cậu lên. Mặt cậu đỏ ửng, vài giọt nước long lanh trên khóe mắt nhất quyết không chịu rơi xuống khiến đôi mắt xanh lá đó đã đẹp giờ lại còn đẹp hơn. Hắn không kiềm nổi liếm nhẹ lên mắt cậu, cậu nhắm nghiền mắt lại cố giãy ra mà sức lực cứ chạy đi hết. Mặn. Đúng là nước mắt có vị mặn. Hắn âu yếm nhìn cậu rồi ôm vào lòng.

“ Em lo cho anh à? “ (Chỗ nài đổi xưng hô choa nóa tềnh cởm nhớ)

Cậu cau có đưa hai tay lên ôm lại hắn.

“ Đồ chết tiệt. Tên chết tiệt. “

Nói là ôm nhưng thực ra tay cậu cứ đấm thùm thụp vào lưng hắn mãi. Hắn khẽ cười.

“ Cám ơn. “

Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu. Quả nhiên như những gì hắn đã tưởng tượng, tóc cậu mềm mềm, lại rất mượt và thơm, quả nhiên là hôn lên sẽ thấy rất dễ chịu và thoải mái, hắn đưa tay lên vuốt để cảm nhận rõ hơn mái tóc đó.

“ Này... “ Keith nâng mặt cậu lên, ghé mặt mình lại gần đến khi trán hai người cụng nhau “ Anh hỏi nhé, anh đã nói yêu em rồi đấy, vậy em có yêu anh không. “

“ Ư... “ Gus đỏ mặt định quay đi né tránh thì hắn lại kéo mặt cậu lại để cậu nhìn thẳng vào hắn, nhưng cậu không đủ dũng khí nên đành nhắm chặt mắt lại.

Biểu cảm xấu hổ này của cậu đáng yêu quá sức, nên hắn vòng hai tay qua ôm cậu vào lòng, để mặc cho mặt cậu vùi sâu vào trong lồng ngực hắn.

“ Có không? “

“C... có... có yêu anh. “

Hắn thề là lúc đấy hắn thật sự thấy khói bốc lên từ đầu cậu, khuôn mặt đỏ ửng kia lúc này nhất định là rất đáng yêu, chắc chắn nếu nhìn thấy hắn sẽ không cưỡng lại nổi mà đè cậu mất. Nhưng cậu lại chẳng hiểu gì cả, ngước lên nhìn hắn với đôi mắt ầng ậng nước và vệt đỏ loang đến cả tai đó. Thật sự là không kìm chế nổi mà. Hắn bế thốc cậu lên kiểu công chúa.

“ Này... anh.. anh đang làm gì vậy? “

Cậu hoảng hốt nắm lấy vạt áo hắn, tay vô tình sượt qua mặt hắn. Cậu nhìn tay áo, phấn?

“ Một màn kịch nho nhỏ đó mà, với sự giúp đỡ của thư kí và tài năng trang điểm của cậu ấy đấy. “ Hắn cười hì hì nhìn cậu.

“ Vậy cái bộ dáng... “

“ Em gái anh đi chơi với lớp cả tuần nay rồi, đương nhiên là nhìn trông không chỉnh tề mấy. “

“ Anh lừa em... “

Cậu nổi giận đậm thình thịch vào ngực hắn nhưng hắn vẫn thản nhiên bế cậu rồi quăng lên giường. Cậu nhìn nhìn, là cái giường lần trước, rồi cậu nghi hoặc nhìn anh, người đang dùng tay áo chùi lớp phấn và cởi áo ra.

“ Anh... anh định làm gì? “

“ Chúng ta đã có tuyên ngôn tình yêu, bây giờ, đương nhiên là phần động phòng. “

Dày mặt nói ra những lời đấy đương nhiên chỉ có Keith nhà ta nha. Gus đỏ mặt cố sống cố chết giữ cái quần trên hông, một hành động bảo vệ trinh tiết của cái mông sẽ không mấy hiệu quả trước một người như hắn. Nhưng sự thực thì hắn chỉ cười và cả tối cũng chỉ ôm cậu ngủ, cùng lắm là hơi động chân động tay sờ soạng mông hay ôm ghì chặt lấy cổ cậu nhưng không đến nỗi quá đáng.

“ Ầy, vậy là thành công rồi à? “ Hydron cười cười quẹt tuýp đánh răng qua khe quét.

“ Em cũng không nghĩ nii san lại là công. “ Mira nghiêng đầu “ Cứ nghĩ anh Gus sẽ là seme cơ. “

Cả hai cùng tưởng tượng cảnh Gus làm seme, nói chung là một khung cảnh khá hãi hùng nên đánh chết tác giả không mô tả đâu các chẻ ngoan nhá. Sau màn tưởng tượng khá là... kinh hoàng (theo ý au) cả hai nhìn nhau một lúc rồi đồng thanh thốt lên.

“ Thêa này là tốt lắm rồi. “

~~~ End ~~~

Keith: *hào hứng-ing* Sẽ có chap phụ và sẽ có xôi thịt đúng không? :D :D :D :D :D
Gus: *đỏ mặt* cúi đầu lấy tay ôm mặt*... ///_///
Arisu: “Ai đó” làm ơn nhìn cái rết tinh choa tuôi *chỉ chỉ* là dết tê đấy ạ. Còn có thể hiểu là dờ mầy ba đó cha nội. Nên không có xôi thịt xôi ruốc gì ở đay hết =^=
Hydron: Còn anh và cục cưng của anh thì sao *hào hứng* Sẽ có xôi thịt đúng không? :D /
Arisu: Lần nữa, nhìn rating đi =.=”
Dan: Còn anh còn anh.
Arisu: Tôi cần nói bao nhiu lần mấy người mới chịu hiểu cho tôi hả *lật bàn* Đây là fic rating T hoặc có thể nói là R13 *quăng bản thảo* Phải nói mấy lần mới thông hả?
Keith: Không có thậm chí là một téo xao em gái iu quý :3
Arisu: *thẳng thừng* Không =_=
Hydron: OK, mấy anh em, hội đồng nó cho đến khi nó chịu cho xôi thịt vào *bẻ tay*
Keith: *vác gậy bóng chày* Chú thích anh rồi đấy.
Dan: *tự kỉ-ing* Không có xôi thịt không có xôi thịt không có xôi thịt...
Gus: *đứng ra che* Không có xôi thịt cũng dc mà.
Lync: *cũng đứng ra che* Tôi phản đối, mai tôi còn phải đi làm, xôi thịt để mà nát mông à =^= Tôi chưa muốn mất việc.
Shun :*rút kiếm* Nhóc con bảo không có xôi thịt thì không có xôi thịt. Phải tôn trọng ý kiến tác giả chứ.
Arisu: Những lần khác cố sống cố chết phản đối hôm nay nghe lời thế :D Phải hôm nào cũng vậy có phải tốt không.
Shun: Im. Không anh quay ra cùng mấy tên kia hội đồng chú bây giờ.
Keith: Nhưng Gus à~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(xin lược bớt 10k dấu ~) Anh nhịn cũng phải mấy tháng rồi đó *mặt van nài*
Hydron: Sao dạo này em lạnh nhạt với chồng em vậy chứ *lấy khăn ra giả vờ lau nước mắt*
Arisu: Thôi mấy anh chịu khó truyện này mấy truyện sau sẽ cho xôi thịt được chưa.
Dan: Sao không phải mấy chap này TT^TT Anh đang đói, ra ngoài mua xôi thịt ngay đi, nếu được thêm trứng nữa đi.
Arisu: ...
Hydron: ...
Keith: ...
Shun: ...
Gus: ...
Lync: ...
Arisu: Quên mất anh ấy là một tên ngốc =3= Được rồi nếu muốn em sẽ mua xôi thịt cho anh, trứng nữa chứ gì, còn gì không
Dan : *hào hứng vẫy đuôi* Mua hai phần đi nha :D Anh đang đói.
Arisu: OK, vậy anh Shun nợ em 30k nhá *zọt lẹ*
Shun: *không kịp phản ứng* *quay qua nhìn Dan* Ờ ngốc cũng tốt.

AN: Cuối cùng cũng xong phần của Keith và Gus *quẹt mồ hôi* Thề là ngốn nhiều i ốt với lực tay ghê luôn (đánh máy nhá, cấm liên tưởng) Lúc làm nhiều khi muốn bỏ quớ cơ mà lúc bắt đầu đánh máy ý tưởng nóa lại nổi lên dạt dào và well, cuối cùng cũng xong ^^v

Next part: Ace x Mira

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Nhận xét đầu tiên của nee đó là giọng văn bất cần đời kiểu này của em ngày càng được phát huy  :-? tính hài của fic phần lớn là đây ;;) 

Về nội dung, ách, biết mà, Keith gian ngoan xảo quyệt, kiểu gì bị bệnh cũng là giả vờ để lừa bạn Gus ngây thơ =))

Có một sự sến súa khi chỉ có 2 bạn ở với nhau, còn khi em để cho các cặp hoặc là 1 cặp nhưng có thêm kẻ thứ 3 ở bên cạnh thì các cặp đó sóng bên nhau, theo cách nào đó dễ thương mà không bị ướt át ~~~

Hóng cặp tiếp theo (nee vẫn mong chờ cặp HydronxLync nhất^^)

Cái vụ ban nick Lão đã từng nói rồi ah http://www.bakuganfc.com/t2899-topic , em thử đăng nhập lại xem đã được chưa?

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
Tội lỗi vì giờ mới vào comt cho anh được Ọ A Ọ

Keith là người gian xảo y như một con sói (già) từng trải, còn Gus thì lại quá ngây thờ như con cừu (non). Nhưng mà hình tượng phổ biến của Gus vẫn là ngây thơ nhỉ ? nhiều khi muốn Gus đảo chính =))

Chỗ đổi cách xưng hô làm em buồn cười, Keith thật biết cách lợi dụng tình thế mà ra tay áp đảo =)) cơ mà đó lại là điểm (sến) nổi bật của toàn chap =))

Giọng văn của anh vẫn ổn, nhưng hơi ít diễn tả mà chủ yếu là đối thoại nhiều. Lượt bớt nhé ~

Hóng chap tiếp !!!

description[ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ - Page 2 EmptyRe: [ Bakuagan fanfic ] Chuyện tình ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply