MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 4 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 4 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Thu Oct 10, 2013 8:01 pm
Message reputation : 100% (1 vote)
First topic message reminder :

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Rating: Tất cả mọi người
Thể loại: Đủ thứ
Summary: Gồm 3 phần:
Phần 1: Cuộc sống của Shun và anh trai
Phần 2: Zen trở thành Quỷ Vương
Phần 3: Shun cai trị Vương quốc Magota
Giới thiệu nhân vật:
_ Shun Kazami: Hot boy nổi tiếng nhất ở Trường THPT TAG (The School for the Talented and Gifted), bang Texas-Mỹ. Vì thành tích học tâp đỉnh ở Nhật và điểm TB thi SAT cao nên Shun nhanh chóng được nhận vào. Vào đây chưa tới 1 ngày Shun đã trở thành hotboy vì học cực giỏi, cực thông minh và cực đẹp trai, lại tốt bụng (tuy vẫn lạnh lùng như xưa). Nhờ tính siêng năng, chăm học và cái đầu thông minh sẵn có, Shun luôn đứng đầu trong top 5 Học sinh giỏi nhất trường. Từ khi Shun chuyển tới, chưa có ai soán được vị trí này. Lúc đầu cậu có không ít antifan nhưng nhờ nhiều lần cậu "ra tay nghĩa hiệp" giúp đỡ bạn bè nên số antifan đã giảm đi gần hết, chỉ còn vài tên. Người chị bí ẩn đã lo cho Shun toàn bộ chi phí học tập cũng như nhà ở. Shun sống cùng Dan trong 1 căn biệt thự gần trường. Hằng ngày cậu được tài xế riêng chở đến trường nhưng cậu thường... "nhảy bộ" vì "tập TD kết hợp nhẫn thuật".

_ Dan Makuso: Hotboy nổi tiếng xếp sau Shun. Lúc đầu không theo kịp trình độ ở đây nhưng giờ thành tích đã giỏi nhờ Shun kèm học. Đứng thứ 3 trong top 5 của trường. Có một số fan nữ.

_ Sakami Ironoya: Người chị bí ẩn chăm lo chu đáo cho Dan và Shun. Gọi là bí ẩn vì ngoài 2 cậu bạn của chúng ta thì không-một-ai biết chút thông tin gì của người chị này, ngoài những thông tin đơn giản trên passport.

_ Zen Kazami: Chủ tịch tập đoàn xe hơi hàng đầu thế giới Shunika. Tuy là chủ tịch nhưng còn rất trẻ, chỉ mới 22 tuổi. Cực kì giàu. Đã có vợ và đứa con trai tên Rio, 2 tuổi. Zen là người anh trai thất lạc năm xưa của Shun.

_Rin Makuso: Chủ tịch tập đoàn trang sức hàng đầu thế giới Rumika. Là vợ của Zen và là người chị gái thất lạc năm xưa của Dan. Rin và chồng đều giỏi phép thuật vì... đọc fic rồi biết.

*Nói trước: Mình là tác giả của fic "Tôi có xứng là bạn thân của cậu?" nên mình có quyền xài lại 1 số chi tiết đã có bên kia. Đây là 1 fic HOÀN TOÀN MỚI- ĐỘC LẬP, không liên quan gì tới fic kia cả. Fic kia dở+ế nên mình quyết định bỏ và viết 1 fic khác hay và hấp dẫn hơn. Mình cam đoan là fic này hay hơn fic kia, hãy cùng đón xem nhé. Mỗi 3 tuần mik sẽ ra 1 chap mới. Sẽ cố gắng để không trễ hẹn, nếu có trễ thì là do mình mắc học và làm bài tập thì xin thông cảm! Mình vẫn là một tay mơ trong nghề viết truyện nên làm ơn đừng ném đá nhiều nha...


Được sửa bởi bakugan fanfic ngày Fri Oct 11, 2013 8:42 pm; sửa lần 2.

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sat Nov 23, 2013 2:42 pm
@Elfin-Ingram: thanks vì chị đã góp ý ạ, em sẽ cố gắng ^^

Chap 4: Thân thế khác

"Lilika... Em ở đâu? Xin hãy cho anh biết. Anh sẽ tìm đến em!"

Shun khẽ thở dài. Ánh mắt hổ phách cương nghị bao ngày giờ trở nên thật buồn và mang bao nỗi trầm tư. Người con gái tên Lilika mà Shun vừa nhắc đến thực chất là ai? Shun và cô gái ấy có quan hệ gì? Anh em họ? Anh em kết nghĩa? Tình nhân hay thậm chí là vợ chồng? Đây là điều bí mật mà ngoài Dan và Shun ra, ở thế giới này không ai biết cả.


Flashback

Một buổi chiều thứ bảy mát mẻ, đôi bạn thân thiết Dan-Shun đang đi dạo trong khu vườn xanh um của căn biệt thự thì trên bầu trời trong vắt không một gợn mây kia xuất hiện một lỗ đen ngòm có bán kính 4m phóng ra hàng ngàn tia sét điện cùng luồng gió mạnh như muốn cuốn phăng mọi thứ. Sau một hồi cầm cự, đôi bạn đối lập bị cuốn vào lỗ đen đó. Lập tức, mọi thứ trở về quang cảnh tươi tắn, yên bình lúc trước.

Dan-Shun bị cuốn quay vòng vòng trong lỗ đen khổng lồ rồi bỗng rơi xuống một đại sảnh sang trọng, mọi thứ đều dát đá quý cực đẹp. Họ có cảm giác như thể nơi đây là hoàng cung thời hiện đại. Xung quanh khá là yên ắng. Đang chẳng hiểu mô tê gì thì từ đâu, một đám người ăn mặc kì lạ (nhưng gọn gàng, lịcn sự) bước ra. Đập vào mắt Shun là hình ảnh người đàn ông lớn tuổi nhất (cậu đoán thế) đứng giữa đám người, cầm cây trượng giống con bướm, mặc áo tay dài xanh dương, quần đen và khoác một chiếc áo choàng rất ra dáng thủ lĩnh.

Người đàn ông tự nhiên vỗ tay, cười tươi rạng rỡ khi thấy Dan và Shun. Ông đón tiếp 2 người rất nồng nhiệt, lịch sự và tôn trọng cả sự bỡ ngỡ, ngạc nhiên của 2 người. Lạ là, cậu cảm nhận được nơi đây có gì đó rất đỗi quen thuộc, dường như cậu đã từng đến đây... Một nơi ấm áp như gia đình cậu vậy.

Dự tiệc xong, "nhà vua"- Shun tạm gọi người đàn ông ấy là nhà vua vì có vẻ ông là người quyền lực nhất ở đây- ngỏ lời mời Dan, Shun đi tham quan cung điện. Shun ậm ừ giây lát rồi cũng đồng ý. Dan- một kẻ ham vui đúng nghĩa- hăng hái chạy tung tăng kháp nơi, xem cái này, ngó cái kia. Bản tính khó bỏ.

Cuối ngày, cả 2 bên đều đã mệt.

-Cảm ơn ông về ngày hôm nay. Nhưng cũng muộn rồi! Xin ông hãy đưa chúng tôi về- Shun mở miệng sau cả ngày câm như hến.

Nghe vậy, nhà vua không vui. Nụ cười trên môi ông chợt tắt. Tự nhiên, chẳng hiểu vì sao, Shun thấy mình có lỗi ghê gớm,. Cậu liền sửa sai bằng cách đính chính: xin nhà vua ngủ lại đêm nay. Gương mặt người đàn ông lập tức rạng rỡ, đồng ý cái đề nghị "bất đắc dĩ" kia. Ông vui, Shun cũng vui theo. Cậu không hiểu nổi chính mình nữa. Dan bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Shun với nhà vua này. Ngày thường cậu rất đề phòng người lạ, thế mà hôm nay lại đối xử hết sức thân thiện với người đàn ông mới gặp lần đầu này.

“Chắc chắn có điều bí ẩn!”- Dan thầm nghĩ.

Theo chân người hầu cận, Dan và Shun tới hai căn phòng nằm ở tầng 3 cung điện. Người hầu cận bảo, nhà vua muốn 2 người ngủ ở đây. Hai căn phòng rộng, sang trọng, đầy đủ tiện nghi như nhau. Căn phòng thứ nhất đề bảng "Shitora" và căn phòng thứ hai đề bảng "Damane".

“Có lẽ đã hai căn phòng này đã từng có chủ.”- Một suy nghĩ vẩn vơ chợt thoáng qua tâm trí Shun.

"Phòng Shitora" có màu xanh dương, còn tông màu chủ đạo của "phòng Damane" là xanh lá cây. Rồi mỗi người ai về phòng nấy.

Shun

“Căn phòng này không có gì khác thường. Song, tự dưng tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Không biết là sự thật hay là do tôi tưởng tượng. Hình như tôi đã từng sống ở đây... Tôi cũng không chắc! Một cảm giác vô cùng quen thuộc...”

Cậu nhấc chân, bước đi thật chậm. và từ tốn quan sát xung quanh. Tất nhiên, không thiếu phần thận trọng vì dù sao cũng là chốn lạ... Mọi thứ, cậu đều cảm thấy thật thân thuộc. Sự đề phòng trong Shun giảm nhanh chóng. Cậu đưa tay sờ khắp nơi. Cái bàn, cái ghế, bức tranh treo tường,... Chúng với cậu... có vẻ là rất gần gũi, gắn bó.

Chợt, Shun mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ra săm soi. Chiếc áo màu xanh da trời. Khắp áo đính những viên đá lấp lánh, quý phái. Các tông màu đậm-nhạt được phối rất hài hòa, đẹp mắt. Quần màu đen bóng, hơi ôm. Kĩ thuật gắn áo choàng vào lưng áo cũng rất tinh tế, tỉ mỉ. Chỉ có bộ đồ mà Shun xem xem tới xem lui cả chục lần, không biết nó có sức hấp dẫn gì với cậu.

Sau một hồi quan sát, Shun phát hiện: áo quần ở đây không may bằng vải mà bằng thứ chất liệu khác, gọi là Kimsenin- khá phổ biến trong vũ trụ, trừ Địa Cầu. Người chị họ Sakami đã dạy cậu rất nhiều điều mới mẻ, những thứ mà nền văn minh của Trái Đất chưa thể đạt tới. Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bỗng nghe tiếng chuông réo rắt từng hồi. Một giọng nói ôm đồm vang lên phía sau cánh cửa Okinoro*:

- Cho hỏi... Cậu Shun ngủ chưa?

Thì ra là nhà vua. Shun mở cửa, lịch sự chào ông. Nhà vua mỉm cười thân thiện. Ông vỗ vai cậu, vờ hỏi:

-Sao cậu chưa ngủ?

Shun ậm ờ giây lát rồi kể cho ngài nghe mọi khúc mắc về cảm giác đặc biết đối với nơi đây. Ông lặng người. Ngài nắm chặt tay cậu, nói với đôi mắt ngấn nước:

-Cậu có biết... hai thằng con trai tôi là tiền kiếp của các cậu không?

Shun có chút bất ngờ, tuy nhiên, nét mặt cậu không thay đổi. Shun ngồi đối diện nhà vua, nhìn thẳng vào đôi mắt ngài như chờ đợi sự giải thích tường tận. Ánh mắt đen láy mọng nước khẽ lung lay. Cuối cùng, bằng sự kiên định và ý chí sắt đá, Shun đã chiến thắng màn "đọ mắt". Ông bắt đầu câu chuyện của mình...

Ngày 29-6 mười bảy năm trước, người con thứ ba của nhà vua tròn 21 tuổi. Buổi sinh nhật hôm ấy đáng lẽ rất vui, rất hạnh phúc. Nhưng Ông Trời không trọn vẹn cho con người... Người con xấu số đã bị trượt chân, té xuống vách đá cheo leo mà chết do mất máu quá nhiều. Vì quá đau buồn bởi cái chết của anh mình, người con út chết 3 tháng sau đó. Hai người con ra đi quá đột ngột khiến ngài rất đau khổ, hụt hẫng. Lời ngài hứa với Hoàng hậu năm xưa là sẽ cố gắng bảo vệ chúng đến cuối đời đã không thể thực hiện được…

Nhà vua bặm môi, ngăn những giọt nước mắt chực tràn. Giọng ông nhỏ dần. Nhưng có lẽ câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Ông vẫn muốn nói tiếp. Thế là Shun ngồi im, thật im, để lắng nghe từng cảm xúc đọng lại trong lòng một người-đã từng-là cha-mình. Ông tiếp tục.

Hôm kia, ông nằm mơ thấy Hoàng hậu về báo mộng, mách bảo là hai người con bạc mệnh kia đã đầu thai xuống nơi gọi là Tokyo, Nhật Bản, Địa cầu. Hiện tại họ đang sống ở căn biệt thự số abc, đường xyz, thành phố Dallas, bang Texas, Mỹ. Hoàng hậu nói, cứ tới đó ắt sẽ gặp. Quả nhiên, theo lời Hoàng hậu chỉ dẫn, ngài đã gặp được Shun và Dan.

Ông bày tỏ nguyện vọng với Shun là muốn cậu và Dan ở lại mãi mãi. Ông nhất định làm cho 2 người hồi phục tất cả ký ức, rồi gia đình sẽ lại hạnh phúc, đầm ầm như xưa... Shun không biết nói gì. Cậu đang phải đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Dù thế, gương mặt chàng hotboy vẫn lạnh băng như bao ngày.

Cậu đẩy nhẹ tay ông ra, bước quanh phòng, suy nghĩ. Shun dừng lại bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra nhìn cả một vùng vương quốc rộng lớn. Cảnh vật nơi này thật đẹp. Xa xa, một ngọn núi tím hùng vĩ phủ tuyết trắng xóa đứng sừng sững, oai nghiêm. Khắp nơi là những ngôi nhà tầng đủ màu sắc. Những chiếc Ririwa bay đầy trên bầu trời tím nhạt rộng lớn. Đâu đó, thấp thoáng vài bóng cây Iselam đỏ ngọc quý hiếm. Tất cả cùng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, khiến ta như lạc vào xứ sở thần tiên hiện đại, như đất và trời hòa làm một. Ranh giới giữa thực và ảo trở nên thật mong manh, dễ vỡ.

Shun trầm ngâm quan sát mọi thứ. Từ sâu tận đáy lòng tự dưng có chút vấn vương, muốn ở lại.

- Xin hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi và Dan sẽ cố gắng cho Ngài câu trả lời sớm nhất- Cậu điềm đạm. Gương mặt nhà vua thoáng buồn. Nhưng không biết làm sao hơn, ngài chỉ còn biết hi vọng mà thôi.

- Được rồi. Chúc cậu ngủ ngon. Dù kết quả có thế nào thì cũng cảm ơn cậu vì đã lắng nghe và suy nghĩ về thỉnh cầu của tôi!- Nhà vua cười lần cuối với Shun lần cuối, trước khi ra khỏi phòng. Giờ đây, giữa căn phòng loe lói ánh đèn, có một con người đang cực kì bâng khuâng, khó xử. Có một con người đang rất hoang mang về những lời nói của ai kia. Có một con người đang gục đầu vào tường, đăm chiêu. Liệu đây có phải là một cú shock quá đỗi bất ngờ?...

Sáng hôm sau............................................

Đôi mắt hổ phách từ từ mở ra, đón nhận những tia sáng tinh khôi* đầu tiên của sớm mai. Cậu cựa mình trong chiếc chăn Kimsenin mát rượi. Shun dụi mắt nhìn đồng hồ: 9g40'. Cậu trố to mắt nhìn lại lần nữa nhưng vẫn không thể chối bỏ sự thật là:

-TRỄ HỌC MẤT RỒI!!! Chết thật! Tại sao hôm nay mình dậy trễ quá vậy!? Phải nhanh thôi!

Lập tức cậu phóng hết tốc lực ra Chánh điện tìm Nhà vua, nhờ ông đưa về Nhật Bản. Tại Chánh điện, một người đàn ông ăn mặc quý phái đang ngồi xem xét báo cáo về tình hình nhân dân khắp vương quốc và tấu sớ của các cận thần. Thấy Shun chạy đến với vẻ mặt hối hả, ông vội hỏi thăm.

-Cậu làm sao thế?

-Ngài hãy đưa tôi về Nhật Bản mau đi! Làm ơn!- Shun vừa đáp vừa thở dốc.

Nhà vua bàng hoàng. Ông nghĩ rằng lời đề nghị đó như sự từ chối thẳng thừng cho thỉnh cầu tối qua. Ông tần ngần giây lát rồi đưa cậu tới máy dịch chuyển không gian.

-Chúc…may…mắn!- Ông cất lên từng chữ, thật nặng nhọc. Nỗi buồn hiện hữu trong ánh mắt ông rất rõ rệt. Lúc này Shun chỉ nghĩ tới việc trễ học nên chẳng mảy may để ý gì. Bóng hình cậu dần biến mất trong muôn ngàn tiếc nuối của nhà vua.

Năm giây sau, Shun đã về tới nơi. Cậu hốt hoảng định xách cặp bay đến trường thì chợt nhớ ra... HÔM NAY LÀ CHỦ NHẬT. Cậu tự cốc đầu mình một cái rồi ngồi phịch xuống giường, thở phào nhẹ nhõm. Nhận thức bắt đầu quay về, thật chậm. Ngủ dậy... xem giờ... chạy... nhà vua... buồn...

-Hình như... "Cha" đã hiểu lầm điều gì...

-Hey!!!

Dan nhào ra hù Shun từ sau lưng.

Shun quay qua nhìn Dan, vờ nói:

-Sợ ghê!

Dan có chút cụt hứng nhưng cậu đã quen rồi. Lần nào kết quả cũng là thế, Shun chẳng hề giật mình. Muốn hù thành công chàng ninja lạnh lùng này ư?! Luyện tập thêm 10 năm nữa đi!

-Dan, nhà vua có nói gì đặc biệt không?- Đôi mắt hổ phách hơi chùn xuống. Shun hỏi nhưng ánh nhìn cứ trao về đâu. Mông lung.

-Không! Gì là gì chứ?!- Anh chàng tóc nâu mắt chớp chớp, tròn xoe. Shun đành kể lại tường tận cho anh chàng. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Dan há hốc mồm thốt không nên lời. Cậu cũng như Shun, hoàn toàn sửng sốt trước những tình tiết thật-như-đùa này. Cậu định phản pháo rằng đây chỉ là chuyện xạo nhưng thấy vẻ nghiêm túc trong từng chữ của chàng bạn thân lạnh lùng nên... câm luôn.

Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Bầu không khí ảm đảm dần luồn lách giữa hai người. Giờ đây, họ, thật khó để xác định được cảm xúc thật sự của bản thân. Những nỗi niềm vui buồn lẫn lộn. Vui vì có thêm một người cha hiền từ. Buồn vì tiền kiếp đau buồn. Khó xử, không biết nên làm sao để vừa làm yên lòng người chị họ, vừa để người đàn ông ấy không thất vọng.

Dường như Dan và Shun càng suy nghĩ tìm ra giải pháp tốt nhất thì mọi thứ càng rối tung cả lên. Dan không muốn phụ lòng chị Sakami- người đã hết lòng chăm lo cho các cậu từ việc chọn trường, chỗ ăn ở, phương tiện di chuyển,... tới việc dẫn đi du lịch, nấu món ăn bổ dưỡng,... Shun thì muốn được sống cạnh nhà vua để có một người cha vì cậu đã thiếu một tình cảm gia đình từ rất lâu rồi. Sakami, dù thế nào thì cũng chỉ là chị họ mà thôi…

(Còn tiếp)

*Ririwa: máy bay thu nhỏ, có thể đáp xuống bất kì đâu, rất tiện lợi.
* Okinoro: Một loại đá quý của Vương quốc Mosarina , có giá trị tương đương với đá sapphire ở Trái Đất.
*Ở giữa Vương quốc Mosarina là 1 tòa tháp rất cao và vững chãi. Trung tâm tòa tháp đặt 1 viên ngọc phát ra năng lượng ánh sáng chiếu sáng cả Vương quốc dù, Vương quốc có rộng lớn thế nào thì ánh sáng cũng có thể chiếu tới bình thường. Hằng ngày, viên ngọc "làm việc" trong 20 tiếng (Vương quốc này 1 ngày dài 30 giờ, mỗi giờ bằng 50 phút Trái Đất và mỗi phút bằng 48 giây.

Tem: bộ quần áo làm bằng Kimsenin
Phong bì: Máy dịch chuyển không gian
Thùng thư: Cặp của Shun
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12932
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sun Nov 24, 2013 7:08 pm
Có 1 chút gì đấy gọi là tiếc cho Shun. Anh ấy đã có 1 cuộc sống yên ổn, vừa đoàn tụ với người anh trai của mình, giờ lại có 1 ông bố...của tiền kiếp. Dự là anh ấy sẽ bị giữ lại làm con của ông kia, và 1 cuộc chiến giằng co giữa Zen với vua để giành Shun về mình :v

nee vẫn có cảm giác Shun có gì chần chừ, thiêú quyết đoán, những khúc mắc nội tâm của anh ấy có gì đó...ủy mị. Nee không phản đối nếu em kết luận Shun là 1 người nội tâm, nhưng những nội tâm của anh ấy có những nỗi đau mà nhìn vào nó, ta càng thấy anh mạnh mẽ chứ không phải thế này...

Cũng hơi khó để nhận xét về chap, em viết những điều khiến nee thấy bất ngờ, hình ảnh của Shun theo những bất ngờ ấy có gì đó bị hụt đi dần đần. Nee không muốn nhận xét, nói thật đấy, vì nee muốn em viết tiếp, viết đến kết thì thôi, nee muốn xem rốt cuộc Shun sẽ thế nào, nhưng nếu nee tiếp tục đưa ra những nhận xét thế này thì sợ em sẽ chán mất :(

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Nov 29, 2013 9:41 pm
Message reputation : 100% (1 vote)
Chap 4 (CONT.):

Đôi bạn hotboy đang chìm trong những dòng suy nghĩ vô tận thì chợt điện thoại của Shun reo lên, cắt ngang tất cả. Người gọi là chị họ Sakami. Shun chần chừ rồi cũng bấm nút "nghe". Sakami bảo cô sẽ tới thăm các cậu trong vòng ba phút nữa rồi cúp máy, không để Shun kịp mở miệng. Đúng ba phút sau, không hơn không kém, tiếng gõ cửa vang lên. Shun- một cách miễn cưỡng- bước tới mở cửa. Sakami Ironoya, một cô gái tầm hai mươi mấy, đứng yên đó, quan sát hai đứa em họ.

Nói không ngoa, Sakami có lẽ là cô gái đẹp nhất vũ trụ. Học vấn của cô cũng vượt hơn tất cả mọi sinh vật đang tồn tại. Ngoài Shun và Dan ra, không một ai biết cô từ đâu đến, xuất thân cô thế nào. Cô có làn da trắng trẻo không tì vết, 3 vòng siêu chuẩn; mái tóc vàng bóng mượt xõa dài ngang hông; gương mặt trái xoan tuyệt vời cùng hàng lông mi cong dài; ánh mắt tím sắc sảo, huyền bí; chiếc mũi cao dọc dừa; đôi môi đỏ mọng. Tất cả trên cơ thể cô đều thật 100%, không thẩm mĩ, không spa, không son phấn. Cô cao 1m80 và chỉ số IQ là 500 (đạt chuẩn IQ toàn Vũ trụ).

Sakami giỏi tất cả mọi thứ nhưng giỏi nhất là võ thật kiêm phép thuật. Tới giờ vẫn chưa có ai là đối thủ của cô. Cô tốt bụng, vị tha, khoan dung, dịu dàng... tùy lúc. Khi cô đã nổi cơn thịnh nộ lên thì không ai có thể cản nổi, kể cả Ngọc Hoàng. Những lúc ấy cô thường ra tay rất tàn độc, lạnh lùng, nhẫn tâm, thậm chí là mất tính người. Thời thơ ấu bất hạnh đã tôi luyện nên Sakami Ironoya ngày nay.

Vẻ ngoài chứng tỏ cô vô cùng mạnh mẽ, không ai có thể làm tổn thương nhưng mấy ai biết được bên trong là một tâm hồn mang nhiều vết xước chưa lành. Trái tim cô đã trở thành băng giá và vô cảm từ lâu rồi. Nguyên nhân chính xác thì kể cả Shun cũng không rõ.

Hiện nay, người thân còn lại của cô chính là Dan-Shun nên cô luôn muốn hai đứa em họ này được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Chuyện "tụi nhỏ" đang phân vân cô đã hiểu hết. Cô có mặt ở đây, vào lúc này, cũng là vì nó. Cô ngồi xuống giữa Shun và Dan. Im lặng hồi lâu, cô cất tiếng:

- Các em có thể về Vương quốc Mosarina vào cuối tuần. Còn ngày thường thì sau khi học bài xong hãy đi. Vì thời gian ở đó dài hơn ở đây nên không lo đâu. Okay?

Dan nghe xong, nhảy cẫng lên mừng rỡ như con nít được cho kẹo. Cậu ôm chầm Sakami rồi hú hét om sòm. Còn Shun, cậu nhìn cô, mỉm cười đầy sự biết ơn. Sakami chỉ nói ngắn gọn như thế rồi lấy trong chiếc hộp cô cầm nãy giờ ra một chiếc máy hình vòng cung, trên máy có 2 nút bấm màu xanh dương và màu vàng nhạt. Cô bảo, chiếc máy này sẽ giúp hai người qua lại giữa 2 thế giới dễ dàng. Nút xanh để tới và nút vàng để về. Dạy cách sử dụng xong, cô chào tạm biệt rồi biến mất.

Dan rất chi là tò mò đối với cái máy Sakami tặng nên cứ cầm coi mãi. Shun bèn giật lấy, ấn nút màu xanh dương, thế là cả hai bị hút vào vòng xoáy không gian.

Vương quốc Mosarina

Trong căn phòng sang trọng, lộng lẫy nhất vương quốc, một người đàn ông đang ngồi ngắm di ảnh của con trai. Vẻ mặt ông buồn thật buồn. Ông thở dài, tựa đầu vào thành ghế, thở dài và nhìn lên trần, lẩm bẩm:

-Meriyu ơi, anh đã tìm được con theo lời em chỉ dẫn rồi. Nhưng con không chịu về sống với anh. Anh biết làm sao...- Chưa dứt câu thì bỗng có 2 sinh-vật-lạ rơi từ trên trần nhà xuống ngay trước mặt khiến ông hơi bất ngờ. Nhà vua mừng rỡ khôn xiết khi nhận ra đó chính là Dan và Shun. Shun cũng rất vui nhưng cậu biểu hiện điều đó ra ngoài chỉ bằng một cái nhếch môi nhẹ. Cậu đúng là giỏi che giấu cảm xúc!

Trong lúc Dan chạy tới chạy lui khám phá căn phòng thì Shun bàn bạc "lịch trình" ở-về với nhà vua. Ông đành chấp nhận vì không thể làm khác được. Ngồi nói chuyện, tâm sự một hồi, quốc vương Topiroso dẫn 2 cậu con trai đến phòng máy Fofaido- máy giúp hồi phục những kí ức tiền kiếp.

- Các cậu đã sẵn sàng chưa?- Nhà vua hỏi trước lúc bấm nút khởi động.

-Sẵn sàng!- Dan, Shun quả quyết.

Ông bắt đầu khởi động máy. Hàng loạt chương trình lớn nhỏ lần lượt nhảy lên màn ảnh rộng. Những âm thanh, những kí tự khó hiểu,... dần được kích hoạt. Nhà vua nhìn 2 đứa con một lần nữa rồi nhắm mắt, nhấn cái nút quyết định. Lòng ông thầm cầu nguyện cho mọi chuyện được êm xuôi, tốt đẹp.

Bíp!

Từ chiếc máy chủ phát ra một luồng sáng cực mạnh, bao trùm kín cả căn phòng. Luồng sáng quá lớn khiến ba người phải nhắm mắt thật chặt. Những tia sét điện từ đang vây quanh hai chàng hoàng tử tuấn tú. Trong tâm trí Dan-Shun bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mà các cậu cho là tiền kiếp của mình: những khoảnh khắc đặc biệt trong đời (dù chỉ vỏn vẹn hai mươi mấy năm), những gương mặt thân quen dù chưa gặp bao giờ, những kiến thức về khoa học, toán học kì lạ,... Quá trình phục hồi kí ức diễn ra trong căng thẳng.

Luồng sáng yếu dần rồi biến mất. Shun, Dan bước khỏi cái lồng kính ngột ngạt, im lặng nhìn nhà vua. Sáu cặp mắt nhìn nhau như vậy suốt hơn một phút. Rồi…

-Cha!

Ba cha con chạy tới ôm nhau mừng rỡ không thể tả. Cảm xúc như vỡ òa trong giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó họ ngồi huyên thuyên, tâm sự đủ thứ trên trời dưới đất nhưng nội dung chủ yếu là kể về cuộc sống của 2 bên trong khoảng thời gian không kề bên. Chợt Shun hỏi một câu làm nhà vua cứng họng:

- Thưa cha! Lilika, vợ con, hiện giờ đang ở đâu ạ?

Người đàn ông không biết trả lời Shitora thế nào để cậu không bị tổn thương. Sự thật là... sau 5 ngày Shitora (tên kiếp trước của Shun) mất, vương quốc này bị một tên quái vật khổng lồ tấn công. Con quái vật phá hủy khắp nơi và không ai đủ khả năng chống lại vì những triều thần giỏi phép thuật nhất đã được cử đi họp liên vũ trụ ở hành tinh Motrudo từ 4 tuần trước. Thế rồi một nữ anh hùng quả cảm- đương kim công chúa vương quốc láng giềng Sirikan, tam vương phi vương quốc Mosarina- đã bất chấp hiểm nguy, xông ra cản đường con quái vật và chính thức tuyên chiến với nó. Cô chiến đấu anh dũng suốt 2 ngày liền và dần đuối sức. Cuối cùng, tới buổi trưa ngày thứ 3, Lilika ngã gục xuống và chết dưới ngọn lửa ma của tên quái vật, xác biến thành tro bụi.

Nhà vua không muốn Shitora biết chuyện này. Ông sợ cậu sẽ nghĩ quẩn, đi tìm con quái vật trả thù để rồi gặp kết quả như vợ mình. Ông cứ ậm ờ không trả lời khiến Shitora rất lo lắng.

- Cha à!

- À... ờ! Lilika… nó… bị mất tích từ lâu rồi con ạ!- Ông buộc phải nói dối. Lí do bất đắc dĩ.

Tam hoàng tử vương quốc Mosarina sững sờ. Tim cậu như muốn ngừng đập. Cậu không muốn và không tin những gì mình vừa nghe được. Để tăng thêm sức thuyết phục, nhà vua bồi thêm:

-Ta đã cho người tìm kiếm, lùng sục khắp nơi. Vô vọng cả! Thôi, chuyện cũng qua lâu rồi, con đừng buồn!

Shitora rơi vào tình trạng shock, hoang mang cực độ. Không đau khổ sao được khi người con gái mình yêu nhất đã (mãi) rời xa mình. Bất ngờ, Shitora ngã xuống bất tỉnh. Cậu hôn mê 2 ngày liền. Thỉnh thoảng cậu lại nói sảng, miệng lảm nhảm gọi "Lilika...Lilika!". Phải một thời gian dài sau đó, tinh thần Shitora mới dần hồi phục, nhờ sự an ủi, động viên từ Dan và nhà vua. Tuy nhiên, không lúc nào là cậu không nhớ đến Lilika.

End Flashback

End chap 4.

Tem: Máy giúp đi-về giữa 2 thế giới
Phong bì: Máy phục hồi kí ức
Thùng thư: Ngọn lửa ma của con quái vật.
Furin
Furin
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 7984
BKGC BKGC : 7447
Điểm đóng góp : 28
Đến từ : 1...2...3...
Stt : Chỉ là muốn... nói chuyện thôi mà...

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sun Dec 01, 2013 9:19 am
đã del bớt các bài spam
mong chủ topic chú ý không spam trong topic này
Thân
Kantono Fuminsho
Kantono Fuminsho
Mod
Mod
Partner Partner : Kobashi Kyoshi
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 16282
BKGC BKGC : 33863
Điểm đóng góp : 94
Đến từ : cửa hàng dao-ý :)
Stt : *la liếm Saruhiko*
http://tsubasakumiho.wordpress.com/

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Tue Dec 03, 2013 5:22 pm
nhân vật Sakami có vẻ hoàn hảo nhỉ, cả Shun cũng vậy nữa, như là những con người tuyệt mĩ mà ai cũng mong muốn được như vậy.

có điều anh góp ý chút nha, chúng ta không nên để cho các nhân vật trở nên quá hoàn hảo như vậy, anh không nói đến vấn đề vượt xa thực tế nữa vì fiction là nơi để mọi người sáng tạo.

nhưng chúng ta mới chỉ là học sinh, trình độ văn học của chúng ta có thể hơn 1 số người nhưng cũng lại kém hơn rất nhiều người, mà trên hết là chúng ta chưa có đủ kiến thức để có thể viết nên 1 câu chuyện với những nhân vật hoàn hảo mà không gây nhàm chán và buồn cười.

"nhàm chán" ở đây nghĩa là nhân vật quá hoàn hảo thì hầu như sẽ không bị vướng mắc khó khăn và mọi thử thách đều có thể vượt qua dễ dàng, như vậy sẽ giảm độ kịch tính của truyện vì người đọc hầu như có thể biết chắc là nhân vật sẽ vượt qua vì họ quá hoàn hảo.

còn "buồn cười" mà anh nói đến nghĩa là, em liệt kê hết những đặc điểm của Sakami nhưng chỉ dưới dạng kể lể, lại xen chút tính quảng cáo nữa, chứ không có bất cứ tình tiết nào chứng minh cho điều đó vì em gom gần hết lại mà không dàn đều nó trong toàn câu chuyện.

nhẽ ra 1 nhân vật hoàn hảo sẽ dần dần bộc lộ mình qua các tình tiết đòi hỏi tài năng như đấu trí, đối kháng, vân vân hoặc ít nhất là dưới góc nhìn của những nhân vật khác, thì độc giả mới khâm phục và không ai bảo ai sẽ tự động ấn tượng rằng đó là con người hoàn hảo nhất.

em tạo ra nhân vật đó là quyền của em, không ai cấm, nhưng em phải khiến độc giả công nhận thì em mới thành công và nhân vật đó mới thành công và câu chuyện của em mới thành công, mà điều đó thì khó vô cùng.

ví dụ em nói Sakami có chỉ số IQ 500, vậy em có thể tạo nổi một tình tiết hóc búa đến mức tất cả mọi thế hệ độc giả đều không giải được, hóc búa đến mức người có chỉ số IQ cao nhất từ trước đến nay là 230 cũng không giải được, hóc búa đến mức chỉ người có chỉ số IQ 500 như Sakami mới giải được không?

em tạo ra 1 nhân vật thông minh, thì điều đầu tiên là em phải thông minh hơn nhân vật, thì em mới có đủ khả năng đưa nhân vật vào những tình huống thích hợp để bộc lộ nhân vật, thì mới thấy được thực sự nhân vật hoàn hảo là điều "nói không ngoa".

nhưng không, anh nghĩ việc này em sẽ không làm được, anh không chê bai em, nhưng anh đã biết nhiều người giỏi hơn em còn không làm được, thành ra điều này với em có vẻ bất khả thi quá.

anh có chút góp ý như vậy thôi, mong em chỉnh sửa lại 1 chút cho phù hợp với khả năng của mình nhé, giọng văn của em rất ổn, nhưng nếu không tạo được tình tiết phù hợp thì cũng sẽ dẫn đến thất bại đó.

anh không đe dọa, anh không phải người có giọng văn quá cao siêu và cái gì cũng biết, nhưng trong lĩnh vực này anh là người đi trước em, anh viết văn từ rất lâu rồi, và có những điều anh biết và cũng nhiều người biết rồi nhưng em thì chưa biết, đó là lượng sức.

viết những gì vừa sức thì anh tin câu chuyện của em sẽ thành công, chứ đừng tự làm khó chính mình, bởi chỉ cần sảy chân 1 bước là thất bại rồi.

nhé ~
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Dec 06, 2013 7:11 pm
@Kantono Fuminsho: Trước tiên cảm ơn anh vì đã bỏ công viết cho em 1 góp ý dài như thế, nhưng theo em nghĩ thì đây chỉ là truyện giả tưởng thôi mà và đâu bắt buộc tác giả phải giỏi hơn nhân vật của mình thì mới viết hay được, quan trọng là trí tưởng tượng. Ví dụ tác giả truyện Harry Potter là cô J.K.Rowling, cô ấy viết về thế giới phép thuật rất hay nhưng cô ấy đâu hề có phép thuật đâu anh? Còn minh chứng về độ giỏi của Sakami thì sẽ được thể hiện dần qua 3 phần truyện, anh yên tâm đi nha! ^^ Thanks again for your comment!
Ankh
Ankh
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1915
BKGC BKGC : 13515
Điểm đóng góp : 25
Đến từ : Somewhere.
Stt : Falling. Drowning.

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Dec 06, 2013 8:29 pm
Message reputation : 100% (1 vote)
Cho mình góp ý chút xíu thôi ha ^^~

Nói ngắn gọn là mình thấy bạn hơi nhầm lẫn về Fic rồi đó ^^~ đúng là fanfic là nơi bạn có thể thoả sức tưởng tượng, nhưng không phải tưởng tượng một cách phi logic như vậy ^^~

Tác giả hẳn nhiên phải giỏi hơn nhân vật thì mới viết nên nhân vật được bạn ah, vì mọi khả năng của nhân vật đều do tác giả tạo ra, cho dù nhân vật có trí thông minh thần thánh hay năng lực huỷ diệt mọi thứ thì đều được hình ảnh hoá từ trí tưởng tượng của tác giả cả, và trí tưởng tượng đó bao gồm cả kiến thức của bạn nữa (thứ bạn không biết thì nhân vật của bạn cũng không thể biết được, đúng không?) ^^~

Bạn có thể sáng tạo tuỳ ý, nhưng không phải là có thể khiến nhân vật trở nên không có điểm yếu (thật ra thì tạo nhân vật hoàn hảo không sai, nhưng trừ khi bạn có bút lực rất tốt, nếu không bạn sẽ tự biến nhân vật của mình chở nên nhàm chán vì không đủ khả năng gây ấn tượng cho người đọc).

Còn nữa, điểm yếu cũng chính là cái thu hút người ta chú ý đến nhân vật của bạn hơn đó, để ý điểm này nha ^^~

Kiểu nhân vật như bạn tạo ra thì những người vừa bước chân vào con đường fanfic/fiction thì hầu như ai cũng mắc phải, nên đừng lo lắng nha, từ từ cải tiện là okay hà ^^~

Bạn có thể học hỏi kinh nghiệm từ mọi người, cố gắng lên nha ^^~
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Tue Dec 10, 2013 7:53 pm
@Ankh: Thanks rất nhiều về góp ý của bạn nha! Mình sẽ cố gắng để không khiến bạn và mọi người thất vọng! ^^ Chúc bạn có một mùa Noel thật ấm áp và vui vẻ!
milky leo
milky leo
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 2693
BKGC BKGC : 16062
Điểm đóng góp : 18
Đến từ : khoảng không vô định
Stt : i'm chibi neko~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sat Dec 14, 2013 8:41 pm
*đọc xong**chấm nước mắt* xin hãy nhận mình làm đệ tự.
Ọ A Ọ bạn viết hay hơn cả mình
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Thu Dec 19, 2013 8:05 pm
@milky leo: Cảm ơn bạn nhìu ạk! Mình sẽ cố gắng phát huy để cho ra những chap truyện chất lượng hơn! Một lần nữa, cảm ơn vì đã ủng hộ nha!

Chap 5: Nhà mới

Sau buổi thiết đãi "tại gia" linh đình của "đầu bếp trẻ xinh đẹp tài ba" Rin Makuso, hai chàng hot boy trường TAG trở về biệt thự nghỉ ngơi. Đôi bạn đã thống nhất cùng nhau: Dan ở lại biệt thự, Shun dọn tới sống cùng Zen để có không khí gia đình- thứ mà cậu luôn cần.

Buổi tối trôi qua vui vẻ trong tiếng nói cười râm ran của đôi bạn tri kỷ. Shun xếp quần áo, đồ dùng cá nhân và sách vở gọn gàng vào vali.

- Chậc! Ở đây chưa được bao lâu mà đã dọn đi rồi... Chắc chị Sakami sẽ thất vọng lắm...!- Shun nhìn những chiếc vali chật ních đồ, chép miệng.

-Đừng lo! Chị ấy hiểu mà!- Dan vỗ vai cậu, cười tươi- Ngủ sớm đi! Mai còn đi học. Học xong tôi sẽ giúp cậu chuyển hành lí sang bên đó- Dan tốt bụng đột xuất khiến Shun hơi nghi ngờ. Bây giờ cũng khá trễ rồi nên Shun mới không rảnh tìm hiểu nguyên nhân thôi chứ nếu bình thường thì Dan không yên thân đâu.

-Uh! Chúc ngủ ngon!- Shun tắt đèn. Dan cũng không nói gì thêm. Hai người bạn nhắm mắt ngủ, bắt đầu cuộc hành trình chu du vào những giấc mơ đẹp. Hôm nay là một ngày rất tuyệt vời đối với họ. Đúng là... chỉ cần sống tốt thì Ông Trời sẽ không phụ lòng người.

Màn đêm dần buông xuống những ưu phiền của thành phố Dallas. Những vì sao nhấp nháy trên bầu trời. Ngày rằm, trăng sáng và tròn vành vạnh. 12h đêm. Một ngày dài đã kết thúc. Một ngày thật hạnh phúc của những con người may mắn. Một ngày dài mệt mỏi của những con người bất hạnh. Dù là gì thì cũng đã kết thúc. Dù muốn dù không.

Đêm. Đường vắng lặng. Cách căn biệt thự không xa, ghế đá, công viên Mosko. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả ngồi đó, gương mặt không cảm xúc. Đôi mắt tím sắc lạnh, vô hồn nhìn vào khoảng trời tối mịt, bất tận.

Cô cứ ngồi, và nhìn. Chỉ như thế. Dường như cô không buồn ngủ, không biết mệt hay chán. Đúng 5h sáng, cô đứng dậy rồi bước đi, len vào dòng người thưa thớt. Thoắt ẩn thoắt hiện. Bóng hình cô xa dần. Mất hút. Không ai biết cô từ đâu đến và sẽ đi về đâu. Một cô gái lạ lùng…

Mặt trời lên cao. Cổng căn biệt thự Goscha, tám giờ sáng, hai người con trai tóc đen chất hành lí lên chiếc Mercerdes trắng, cười nói vui vẻ.

- Hôm nay thứ Bảy, em muốn đi đâu chơi nào?- Zen đóng cốp xe, hỏi.

- Không cần đâu ạ. Bình thường, thứ bảy, em chỉ ở nhà ôn bài và luyện võ thôi, chẳng đi đâu cả.

- Sao được! Biết bao lâu anh em ta mới được đoàn tụ, hôm nay anh muốn dẫn em tới nhà hàng sang nhất Dallas để vui chơi, ăn uống cơ!- Shun hơi nhíu mày tỏ vẻ giận dỗi khiến Shun phì cười.

- Chỉ bữa nay thôi anh nhé! Em không thích vào mấy nơi quá sang trọng đâu.- Shun đành bó tay thua cuộc trước anh trai. Vì cậu quá thương Zen nên không muốn anh thất vọng.

Zen gật đầu, cười tươi. Thế rồi hai người lên xe về nhà. Bốn bánh xe bắt đầu chuyển động, lăn đều trên mặt đường. Ngồi cạnh anh trai mà Shun cứ nhìn ra ngoài, vẻ mặt hơi lo lắng, bồn chồn. Zen nói gì cậu cũng ậm ừ cho qua. Thấy lạ, Zen gặng hỏi nhưng cậu chỉ cười trừ, bảo rằng mình vẫn ổn. Zen giận, nhíu mày, quay mặt đi. Shun biết, cậu đã khiến anh tổn thương.

"Chị ấy nói vậy... là có ý gì?!"

Thở dài.

Đang chìm trong hàng ngàn nỗi băn khoăn, Shun bất chợt bị Zen kéo tay. Thì ra, hai người đã tới nơi. Shun lật đật bước xuống xe, đẩy phụ tài xế hành lí vào nhà. Cậu trước giờ là vậy, luôn muốn làm mọi việc một mình và không muốn ai phải bận tâm về cậu. Thế mà... cậu lại luôn khiến Zen lo lắng...

Rin thấy Shun, Zen về thì mừng rỡ, vội vàng chạy ra phụ giúp công việc "mang vác hành lí". Shun đem theo tổng cộng 3 vali đồ nói chung- gồm vật dụng cá nhân, đồng phục học sinh, đồ ninja khi tập võ+nhẫn thuật, quần áo dạo phố (phân nửa số đó là do Sakami mua cho =.=), 1 vali chứa đồ dùng học tập (>.<)- sách giáo khoa, tập vở, sách tham khảo, bút, thước,..v.v..- và một cái hòm nhỏ đựng vũ khí- kiếm, phi tiêu, dao nhỏ, thuốc mê, côn,...

-Đây là phòng riêng của em.- Zen khệ nệ ôm đồ, dẫn em trai vào một căn phòng rất sang trọng, tiện nghi. Mọi thứ đều được trang bị đầy đủ, không khác gì "cung điện thời @". Nội thất đẹp, diện tích lớn, có cửa sổ- ban công thoáng khí,... Đây đúng là một căn phòng vô cùng lí tưởng, đáng mơ ước của rất nhiều người!

Tông màu chủ đạo ở đây là xanh da trời-trắng. Zen bảo, màu xanh sẽ giúp việc học cũng như tiếp thu bài của Shun hiệu quả hơn. Màu xanh cũng giúp tâm hồn con người thanh thản.

Shun rất thích sự bố trí đồ đạc của căn phòng. Cửa ra vào đối diện cửa sổ và bàn học. Giường đặt giữa phòng, gần ban công. Tủ sách kê tường bên phải, tủ quần áo nằm bên trái. Đơn giản mà gọn gàng, hài hòa.

- Tủ này đựng gì vậy Anh Hai?- Shun chỉ cái tủ nhỏ kế bên bàn học. Shun mở tủ ra theo "lệnh" của anh trai. Chiếc tủ màu xanh dương, có 3 ngăn. Ngăn đầu chứa 1 chiếc máy tính bảng đời mới nhất. Ngăn hai là thiên đường Ipod, Mp3, Mp4 cùng máy nghe nhạc đủ loại. Ngăn cuối cùng có những món đồ phong thủy "bao đẹp" rất long lanh, đắt tiền, không phải ai muốn cũng sở hữu được. Zen để chúng ở đó để Shun có thể sắp xếp theo ý thích. Zen tin Shun sẽ đặt đúng phong thủy.

-Anh mua những thứ này sao? Tốn kém quá!- Shun nhíu mày, "vờ" trách. Zen nghe mà té ngửa vì nếu là người khác thì đã rối rít cảm ơn anh rồi chứ đâu có kiểu này... =.=
-Đâu có bao nhiêu chứ! Em trai của anh mới là vô giá!- Zen nhẹ nhàng xoa đầu Shun với nụ cười tỏa nắng ấm. Shun cười phì rồi cảm ơn anh. Zen ra khỏi phòng cho Shun học bài, nghỉ ngơi để dành sức trưa đi ăn nhà hàng. Shun cất đồ đạc vào tủ, xếp sách vở lên kệ thật gọn gàng rồi bắt đầu học bài. Đâu đó, rất xa trên bầu trời xanh thẳm kia, một người phụ nữ, gương mặt phúc hậu, đang dõi theo từng cử chỉ-hành động của người con trai có đôi mắt hổ phách nghiêm nghị. Cô mỉm cười hạnh phúc. Rồi... bóng hình cô dần nhạt nhòa theo màn sương mờ, lẫn vào những tầng mây trắng xốp...

"Ta rất vui, khi thấy các con được sum vầy..."

……………………………………………………………………………………………………………...
12h

-Shun à, thay đồ xong chưa em?

Zen vừa dứt lời, cánh cửa phòng đã mở ra. Shun xuất hiện với bộ dạng không-thể-đẹp-trai-hơn trong chiếc cardigan đen viền trắng cá tính cùng quần jeans trắng phong cách.

-Chà! Không ngờ em trai của anh đẹp thế này cơ! Bất ngờ quá!- Zen lượn quanh Shun, ngắm nghía. Zen thì diện áo thun trắng in chữ, khoác ngoài là áo blazer xanh dương và quần kaki trắng. Ai trông cũng phong độ, lịch lãm. Không biết là do cả hai anh em nhà Kazami đều phối đồ đẹp hay là do họ "đẹp trai vốn sẵn tính trời" nhỉ?! ^^

-Xuống thôi, chị dâu em đang đợi đó!- Zen kéo Shun, giục.

Rin đã thay đồ xong từ lâu và đang ngồi đọc báo trên ghế sofa dưới nhà. Bộ đồ vinh dự được cô sử dụng trong dịp đi ăn nhà hàng lần này là một chiếc đầm jean wash vàng, đơn giản mà vẫn sành điệu, cá tính và không kém phần duyên dáng, quyến rũ. Phụ kiện đính kèm là sợi dây chuyền mặt trăng bằng vàng thật và chiếc vòng tay mã não đỏ. Vô cùng xinh xắn!

Tuy Rin có gu thời trang và đôi mắt thẩm mĩ hết sức tinh tế của một chủ tịch tập đoàn trang sức nổi danh thế giới- Rumika nhưng cô không phải kiểu con gái theo "chủ nghĩa" điệu đà nên quần áo cô mặc thường không quá phức tạp, rườm rà. Cô biết cách phối đồ sao cho độc - đẹp - lạ - hợp thời. Không có bất cứ giới hạn nào cho sự sáng tạo của cô.

Quay lại chuyện chính. Anh em Zen-Shun đã xuống tới nơi. Ba người "chỉnh trang y phục" lần cuối trước gương rồi tắt hết thiết bị điện, ra khỏi nhà và khóa cửa cẩn thận.

Ai ngờ được hai vị chủ tịch tập đoàn giàu có, sang trọng là thế mà lại chọn phương tiện di chuyển là... đi bộ =.='. Lí do được đưa ra, không gì khác, chính là để... eo thon (Rin) và săn chắc cơ bắp, rèn luyện sức khỏe (Shun, Zen). Nơi được chọn làm địa điểm dùng bữa trưa của gia đình Kazami là nhà hàng Fearing- nhà hàng xếp hàng đầu thành phố Dallas văn minh, hiện đại.

Họ- những con người thích tập thể dục- vừa đi vừa cười nói rất rôm rả. "Ánh hào quang" trai xinh gái đẹp của họ tỏa sáng khắp nơi giúp họ không bị lu mờ giữ dòng người đông đúc, tấp nập. Có lẽ họ đã quá quen với chuyện ấy nên chẳng hề tỏ ra ngại ngùng mà vẫn ung dung bước tiếp. Bởi, Shun là đẹp trai miễn bàn rồi. Zen thì gần như giống hệt Shun. Còn Rin là biểu tượng sắc đẹp của tập đoàn Rumika. Ôi, đúng là trai tài gắi sắc!

-À! Bé Rio đâu? Sao sáng giờ em không thấy?- Shun chợt hỏi.

-Anh gửi nó cho Dan giữ hộ hôm nay rồi.- Zen nháy mắt.

Sau câu trả lời đó, một nỗi bất an không-hề-nhỏ bỗng bắt đầu len lỏi trong lòng Shun. Tâm trí cậu bây giờ chứa toàn những hình ảnh về các tình huống, trường hợp không may có thể xảy đến với đứa bé...

Tại căn biệt thự Goscha, một chàng trai "khôi ngô" đang cực kì lúng túng trong việc... thay tã cho Rio. Cậu chàng loay hoay gần năm phút mới "tạm" thay xong. -Phù!- Dan ngồi phịch xuống giường, tay trái bế đứa bé, tay phải nhẹ gạt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán- Thật là cực khổ quá! Hừm! Hừm! Nếu không vì chút nữa phải đi tập võ với chị Sakami thì đừng hòng ta giữ giùm thằng nhỏ Rio. Nhưng...- Dan nhìn Rio. Cậu bé đang cười rất tươi. Hai má lúm đồng tiền đáng yêu làm sao!-... dù gì thì nó cũng là cháu ruột mình... Thôi kệ! Trót nhận lời rồi thì đành chịu! Rio ngoan nha! Đừng quấy nữa nha! Cậu thương, ha!- Nhìn điệu bộ dỗ dành của Dan dành cho đứa cháu lúc này thật... tức cười! Cậu cũng đã cố gắng lắm rồi, nhỉ!

Tem: Hòm vũ khí
Phong bì: Dây chuyền mặt trăng
Thùng thư: áo blazer xanh dương.
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sat Dec 28, 2013 3:21 pm
CHAP 6: ANH EM TRAI

Gia đình Kazami đã quay về nhà sau một buổi  "đánh chén" thả ga. Trên đường, họ tạt qua biệt thự Goscha đón Rio và tặng Dan ổ bánh kem socola bự (mua trong nhà hàng) thay cho lời cảm ơn. Dan (dĩ nhiên) vui vẻ, nhận ngay lập tức. Rồi, ai về nhà nấy…

Hai mươi phút sau khi ba người đóng cửa phòng mình, Zen nhận được một cú điện thoại thâm tình từ bạn thân lâu ngày không gặp. Người bạn ấy ngỏ ý muốn đến thăm anh trong vòng mười lăm phút nữa. Zen không chần chừ, gật đầu cái rụp. Và dù mới thay đồ, tắm rửa sạch sẽ nhưng Zen không ngần ngại khoác bộ đồ mới vào. Lần này anh ăn mặc đơn giản mà vẫn đẹp trai, phong độ với áo sơmi xanh dương, áo khoác jean và quần tây đen. Thêm một chiếc carvat đen nữa là hết chỗ chê.

Chỉnh chu trang phục xong, Zen nhanh chóng "bay" xuống tầng trệt chờ đợi. Vừa thoáng thấy bóng dáng chiếc BMW đỏ là Zen lập tức phóng ra mở cổng, niềm nở chào đón người bạn thân. Giới thiệu về anh chàng này: Tên đầy đủ là Matsumoto Kudosu, 22 tuổi (=Zen), cao 1m73, hiện là CEO của tập đoàn Zanwata- tập đoàn nổi tiếng thứ nhì thế giới về ngành điện tử. Anh là bạn học Đại học cũ của Zen. Trong quá trình học tập cũng như lập nghiệp, Kudosu đã giúp đỡ Zen rất nhiều. Có thể nói rằng, Zen có được ngày hôm nay là nhờ một phần góp sức rất lớn từ anh. Vì thế, Zen rất biết ơn và quý trọng Kudosu. Hai năm trước anh phải qua Mexio chống đỡ cho chi nhánh ở đó nên hai người tạm thời cắt đứt liên lạc. Nay, chi nhánh ấy đã ổn định, phát triển trở lại nên anh quay về.

Kudosu tính tình phóng khoáng, tốt bụng, luôn nhiệt tình với mọi người. Anh lập quỹ từ thiện Jensdumpcat để giúp đỡ người nghèo khó, bất hạnh. Ai cũng quý mến anh cả. Anh được nhiều cô gái theo đuổi nhưng tới giờ anh vẫn chưa có vợ vì muốn phụng dưỡng cha mẹ. Anh cho rằng việc kết hôn không cần phải gấp gáp. Kudosu sống chung với gia đình mặc dù anh hoàn toàn có khả năng xây vài căn biệt thự lớn.

Quay lại vấn đề. Kudosu bước ra khỏi xe, tay bắt mặt mừng với người bạn cũ- Zen. Anh mặc gi-lê trắng, quần kaki đen trông khá bảnh. Đi cùng Kudosu là Kiroshi, em trai anh. Điều đáng nói là, Kiroshi HỌC CHUNG LỚP với Shun ^^. Cậu rất ngầu và lạnh lùng, chỉ kém Shun chút xíu thôi. Kiroshi diện áo thun nâu mộc mạc, áo khoác mỏng và quần jeans đen. Cậu có mái tóc xanh lá mạ chải suông (giống Shun) và ánh mắt màu nâu cafe kiên định. Kudosu giới thiệu em trai cho Zen. Anh chào hỏi vui vẻ, chưa biết rằng em trai mình cũng quen cậu chàng này.

Theo sự chỉ dẫn từ bạn thân, Kudosu lái xe vào garage sau nhà. Sau đó, Zen mời hai người vào nhà. Lúc cả ba ngồi xuống cũng chính là lúc Rin bưng ra cơ man là trái cây, trà bánh để thết đãi bạn chồng.

Kudosu và Zen nói chuyện rất hợp, "tám" hết chuyện kia tới chuyện nọ. Kiroshi ngồi kế bên anh trai. Có vẻ cậu hơi thừa. Ánh mắt cafe cô đơn nhìn xa xăm. Kiroshi là một chàng trai có tài vì giúp cha và anh trai ký được nhiều hợp đồng lớn. Những ý tưởng cậu đề xuất luôn có ích cho công cuộc xây dựng và phát triển tập đoàn thêm lớn mạnh.

Kiroshi thở dài. Cậu tựa đầu vào thành ghế sofa, nhắm mắt và thả lỏng cơ thể. Rin-ngồi cạnh Zen- nhận ra điều đó nên âm thầm gọi điện gọi Shun xuống cho Kiroshi có bạn. Shun, chỉ 30 giây sau khi cúp máy, đã đứng trước mặt Rin. Cô nhanh nhảu giới thiệu Rin với Kudosu. Kiroshi đang nhắm mắt bỗng nghe cái tên "Shun" liền mở mắt nhìn dáo dác. Hai người tình cờ chạm mắt nhau. Shun ngạc nhiên còn bạn cậu thì không. Kiroshi đã ngạc nhiên từ lúc thấy mặt Zen rồi (Shun quá giống Zen mà) nên cậu đã lờ mờ đoán được, chỉ là chưa chắc chắn thôi.

-Kiroshi, thì ra là cậu!- Shun cất tiếng chào hỏi.

Kiroshi mỉm cười, lịch sự chào lại.

Zen, Kurudo ngạc nhiên, lập tức dò hỏi sự tình. Shun dễ dàng phá vỡ mọi sự nghi hoặc chỉ bằng một câu giải thích ngắn gọn:

-Kiroshi học lớp 11A5 giống em ạ- Cậu trả lời anh trai, lễ phép.

Zen gật gù tỏ vẻ như đã thông suốt còn Kurudo "à" lên một tiếng rồi quay sang Kiroshi:

- Sao trước giờ không nghe em kể?

-Anh có hỏi đâu mà kêu em kể này kể nọ!- Kiroshi lạnh lùng. Giọng cậu có chút gì đó gọi là hậm hực, bất mãn. Nói chuyện với anh trai nhưng ánh mắt cậu lại hướng về nơi khác- nơi sân vườn ngoài kia... nơi những vạt nắng vàng ươm đang bao trùm.

-Em…!!!- Kurudo nhíu mày- Em nói bằng thái độ gì vậy hả?!

- Đó là chuyện của em!- Kiroshi châm dầu vào lửa. Vẻ mặt dửng dưng không quan tâm của cậu đã khiến cơn giận của Kurudo lên tới đỉnh điểm. Anh đập bàn, đứng phắt dậy nhìn em trai, quát lớn:

- Hôm nay em dám cãi anh như thế sao hả??!! Em nên nhớ em nhỏ hơn anh những 6 tuổi đó! Thường ngày cha mẹ dạy em thế nào?! Chẳng phải họ luôn dạy em rằng phải biết vâng lời và tôn trọng anh sao, hả?!!? Kiroshi, em có nghe anh nói không?!

Kiroshi tính vốn điềm đạm, kiệm lời nên tuy dù trong lòng đang rất uất ức, cậu vẫn bình tĩnh nhấn mạnh từng chữ:

-Em-không-muốn-nghe!- Dứt lời, cậu liền ra cúi đầu chào tất cả, sau đó lẳng lặng ra về. Shun thấy thế vội chạy theo, mong cứu vớt được tình hình. Ít nhất là khả quan hơn, bằng những lời khuyên chân thành nhất cậu sẽ đưa ra.

Kurudo đứng đó, tức nói không nên lời. Anh ngồi phịch xuống ghế, cầm ly trà trước mặt nốc một hơi hết sạch. Ly trà đá đường mát lạnh xem ra đã làm nguôi ngoai phần nào cơn giận bên trong. Kurudo vuốt ngực, kìm nén. Cuối cùng, anh đã trở lại trạng thái ban đầu.

Cặp vợ chồng trẻ kia, một cách vô tình, đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Sự việc diễn ra quá bất ngờ và đường đột. Zen cảm thấy lạ khi thường ngày cậu bạn thân này là người khá giỏi điều chế cảm xúc, không dễ nổi giận. Anh đoán, có lẽ vì hôm nay Kurudo gặp chuyện không vui nên mới vậy thôi..

Kurudo, khi tinh thần đã tạm ổn định, xấu hổ, lí nhí xin lỗi Zen, Rin. Anh giải thích, lí do anh cáu gắt như thế là do tâm trạng anh không được tốt từ cả tuần nay. Sự làm việc tắc trách của một bộ phận nhân viên đã làm cho những sản phảm bị lỗi kỹ thuật bị tung ra thị trường khiến nhiều khách hàng gọi điện lên công ty than phiền. Danh tiếng của tập đoàn Zanwata cũng do đó mà bị ảnh hưởng không ít. Và thái độ ngông nghênh của Kiroshi góp phần nhắc lại điều bực mình ấy.

Zen cười thông cảm. Anh vỗ vai bạn thân, thủ thỉ thân mật như hồi xưa:

- Cậu đừng lo! Sớm muộn gì, mọi việc cũng sẽ ổn thôi! Chỉ cần cậu luôn cố gắng! À, mà tôi nghĩ, cậu cần thay đổi cách đổi xử với Kiroshi. Dù sao nó cũng lớn rồi, hãy để nó tự lập. Nếu nó em ấy bướng thì lựa lời khuyên nhủ chứ không nên chửi mắng, quát tháo nó. Đây là cách tôi đối xử với em trai, hiệu quả lắm đấy!- Zen nháy mắt.

Kurudo nhìn Zen, mắt to tròn, long lanh:

-Cậu không gạt tôi chứ?

-Đương nhiên! Bộ cậu không thấy lúc nãy Shun nói chuyện với tôi rất lễ phép sao? Yên tâm đi!

-Uk!

Thế là cả hai cùng phá lên cười. Rin ngồi kế bên cũng cười theo. Trông họ rất vui vẻ, hòa thuận.

Cách ngôi nhà 16 tầng về phía đông khoảng 200m có một đôi bạn điển trai ngang nhau đang rảo bước.

Cậu bạn tóc đen hỏi thăm bạn mình đủ điều, đại loại như "Sao hôm nay cậu lại cư xử như thế?", "Cậu có chuyện gì à?" hay "Tôi giúp được gì cho cậu không?". Đáng buồn thay, đáp lại lòng nhiệt tình ấy chỉ là sự im lặng tuyệt đối của người kia. Không nản, Shun đổi "chiến thuật". Cậu không hỏi gì nữa mà bắt đầu kể về câu chuyện của chính mình, với anh trai- Zen.

-Tôi nhớ, khi tôi còn nhỏ, anh Hai rất thương tôi... Hễ anh ấy được mẹ cho tiền tiêu vặt là lập tức mua bánh kẹo, quần áo, đồ chơi cho tôi ngay. Nhiều lúc tôi nhõng nhẽo vòi anh dẫn đi chơi, anh cũng chiều chuộng. Cả những lần tôi giận anh, phá hư đồ chơi của anh nữa chứ! Vậy mà ảnh không trách tôi một lời dù tôi biết ảnh rất giận...- Ngừng một lát cho Kiroshi "thấm", Shun tiếp- Lớn hơn một chút, anh ấy dạy tôi học, dạy tôi rằng sống trên đời thì phải có tình có nghĩa... Tôi nhớ rất rõ. Mọi thứ. Khoảng thời gian ảnh và chị Rin mất tích tôi thật sự rất buồn. Càng lớn, kí ức, hình ảnh về anh càng khắc sâu trong tâm trí tôi. Nhớ anh, tôi bật khóc trong vô thức... Bây giờ, anh ấy đã trở về, vừa có vợ đẹp con khôn, vừa làm ăn thành đạt. Tôi mừng lắm, mừng cho người mình yêu thương nhất...

- Cậu kể chuyện đó với tôi có ích gì?- Anh chàng tóc xanh lạnh lùng.

Tôi không biết trước giờ tình cảm giữa cậu và anh Kurudo thế nào, nhưng dù sao đấy vẫn là anh trai cậu và tôi nhận thấy... anh ấy thương cậu lắm.

Câu nói vừa rồi của Shun chợt vài ký ức đã ngủ quên từ bao giờ trong Kiroshi…


-Hahahhaha!!!!!!!!!! Đố anh bắt được em đó!- Một thằng nhóc 6 tuổi cầm cây kem chạy lòng vòng quanh sân. Chạy hụt hơi theo sau là cậu bé 11 tuổi, gương mặt hao hao thằng nhóc. Chắc là hai anh em.

- Bắt được em rồi! Trả cây kem cho anh!- Cậu bé đã tóm được "thủ phạm cướp kem" khiến thằng nhóc la oai oái. Dùng khổ nhục kế, thằng nhóc ngoan ngoãn trao cây kem lại cho "khổ chủ" nhưng bắt "khổ chủ" phải... mua tặng nó cây khác =.=!

-Okay! Đãi thì đãi! Nhưng em phải hứa là lát phải học ngoan đó nha!- Cậu bé đau khổ móc bóp tiền ra.

-Em hứa!- Nghe hơi đồ ăn, nó liền nhanh miệng buông tiếng "hứa" mà chẳng cần suy nghĩ. Cậu bé chỉ phì cười rồi đưa hai tay ẵm thằng nhóc lên.

- Quán kem Morisho thẳng tiến!


"Ăn kem xong, anh Hai còn dẫn mình đi chơi công viên, về nhà thì dạy mình học. Dạo này ảnh gặp rắc rối trong công việc nên mới nổi cáu nhưng vẫn quan tâm mình mỗi ngày... Vậy là... mình sai rồi!"

- Cậu nghĩ gì thế? Anh Kurudo đang đứng sau cậu kìa! -Shun cất tiếng, cắt ngang dòng suy tư của Kiroshi.

- Hả!? Đâu!? Anh Hai đâu?!- Kiroshi quay tứ phía, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm nhưng dường như cậu đã ăn phải "quả lừa"- Hừm!!!!!! Cậu lừa tôi!!!!!!!

- Khoan hãy nổi nóng! Tôi lừa cậu... chỉ vì muốn kiểm tra xem cậu có muốn gặp anh trai lúc này không!? Và kết quả... cậu đã chứng tỏ cho tôi thấy rồi! Cậu mau về xin lỗi anh ấy đi! Anh em ruột với nhau thì không nên chấp nhất những chuyện vặt vãnh, tránh tổn thương tới tình cảm anh em!- Shun tuôn một tràng giảng đạo làm Kiroshi chóng cả mặt. Cuối cùng, chàng trai có mái tóc xanh lá mạ cũng chịu thua trước những "lí lẽ" chuẩn không cần chỉnh của người đối diện. Cậu vỗ vai Shun, cảm ơn chân thành rồi hai người chia tay tại ngã ba đường. Nhà ai nấy về.

Shun về tới đầu đường thì thấy chiếc BMW đỏ vừa lăn bánh. Anh trai và chị dâu cậu đứng ngay cổng vẫy tay chào tạm biệt, vẻ mặt hớn hở.

- Kiroshi thế nào?- Zen hỏi.

- Dạ, cậu ấy biết lỗi rồi. Bây giờ có lẽ cậu ta đang ngồi ở nhà chờ anh Kurudo về để xin lỗi đó ạ- Shun cười tươi, không chút gượng gạo. Một nụ cười tỏa sáng, ấm áp như nắng ban mai. Chả trách biết bao cô gái đã "rụng tim" vì cậu.

Tối hôm ấy, Kurudo gọi điện khoe với Zen rằng hai anh em anh đã làm hòa. Kiroshi hiện giờ rất ngoan, anh nói gì cậu cũng vâng vâng dạ dạ, chẳng cãi một tiếng. Zen cười, mừng giùm bạn mình.

"Kết thúc tốt đẹp rồi!"- Zen nghĩ thầm.

Ai nói rằng anh em trai thì khó thân, nhà giàu thì không hạnh phúc? Chỉ cần mọi người trong gia đình luôn biết thông cảm, yêu thương và nhường nhịn nhau thì không gì là không thể hết! ^^

Tem: Cú điện thoại Kurudo gọi Zen
Phong bì: Ly trà Kurudo uống
Thùng thư: Chiếc xe BMW đỏ

Tập tiếo theo sẽ tiết lộ thành viên mới của gia đình Kazami. Đó là ai? Là người như thế nào và tại sao lại được sống trong ngôi nhà danh giá ấy? Liệu, xung đột có xảy ra giữa các thành viên khi sự đố kị bất ngờ lên ngôi?! Câu trả lời sẽ xuất hiện trên TẬP 7: THÀNH VIÊN MỚI! Thân mời đón xem ^^.


Được sửa bởi bakugan fanfic ngày Tue Dec 31, 2013 3:47 pm; sửa lần 1.
Furin
Furin
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 7984
BKGC BKGC : 7447
Điểm đóng góp : 28
Đến từ : 1...2...3...
Stt : Chỉ là muốn... nói chuyện thôi mà...

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Tue Dec 31, 2013 9:27 pm
del những bài spam ~
mong các bạn chú ý không spam trong topic ~
và comt trên hai dòng ~
Thân

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Jan 03, 2014 10:54 pm
Message reputation : 100% (1 vote)
TẬP 7: THÀNH VIÊN MỚI

Đã hơn 3 tháng trôi qua kể từ ngày gia đình Kazami và Makuso đoàn tụ. Họ đã có khoảng thời gian sống hạnh phúc, đầm ấm bên nhau.

Một chiều thứ bảy nọ, khi Shun-Dan đang thăm "nhà cũ" ở Vương quốc Mosarina thì anh chị của họ- hai vị chủ tịch trẻ tuổi- cũng tranh thủ đi làm từ thiện ở Trại mồ côi Bactrohan, cách thành phố Dallas không xa. Họ mang theo rất nhiều quà bánh để tặng những đứa trẻ bất hạnh nơi đây. Mỗi đứa trẻ, dù lớn hay nhỏ, đều có một hoàn cảnh khác nhau. Nhưng nói chung, đều là đáng thương.

Hai vợ chồng phân công, chia việc rõ ràng: Rin gặp riêng cô bảo mẫu bàn chuyện "đại sự", còn Zen phân phát quà bánh cho những đứa trẻ. Anh cảm thấy tội nghiệp cho chúng, mới bây lớn mà phải hứng chịu biết bao nỗi đau về tinh thần. Trong đó, nỗi đau lớn nhất phải kể đến là... sự thiếu hụt tình cảm yêu thương của gia đình. Zen là người từng trải nên cậu hiểu rằng... nó đau buồn như thế nào!

Anh vui vẻ cười đùa bên những đứa trẻ mồ côi. Chúng thật hồn nhiên, trong sáng làm sao! Mỉm cười hạnh phúc, anh thầm chúc cho chúng sau này tìm được sống sung sướng, an cư lập nghiệp. Đang chia quà cho từng đứa, chợt Zen phát hiện một chàng trai trạc tuổi Shun (16 tuổi) đứng nép vào góc tường, ánh mắt buồn bã nhìn khắp nơi. Thấy lạ, Zen bèn lại gần bắt chuyện bằng tiếng Anh.

- Em tên gì? Sao em buồn vậy?!

-Dạ... em tên Mosuro, người Nhật ạ!- Cậu lễ phép trả lời.

Gặp được người đồng hương, Zen mừng như bắt được vàng, lập tức anh tiết lộ "thân thế thật" của mình.

- Em là người Nhật, sao lại sống ở đây vậy?- Zen tò mò.

- Em không biết! Từ lúc em nhận thức được mọi chuyện thì em đã trong này rồi!- Mosuro nói, giọng man mác buồn.

Đứng gần, Zen được dịp quan sát kỹ anh chàng này. Cậu có thân hình cân đối, gương mặt sáng sáng láng, điển trai. Zen đoán rằng trong tương lai, cậu sẽ làm nên kỳ tích (như anh chẳng hạn). Rin xong việc, đi ra tìm Zen. Vì anh đứng sát góc tường nên phải một lúc sau cô mới trông thấy. Zen lập tức kéo Rin ra chỗ khác, thì thầm vào tai cô điều gì đó.


-Anh chắc chứ!?- Rin nhăn mặt.


- Chắn chắn!- Zen khẳng định chắc nịch.


-Thôi đành vậy!- Cô thở dài, nghe theo quyết định của chồng.


-Cảm ơn em nhiều! Em đúng là một người vợ dễ thương!- Zen ôm eo Rin hôn hít giữa "bàn dân thiên hạ", quên mất mình đang trong Trại mồ côi.


-Anh! Thôi mà! Đây đâu phải nhà mình chứ!?- Rin ngượng chín mặt khi mọi ánh mặt đổ dồn vào 2 người.


-À à...! Anh quên! Hì!!- Zen vội buông cô ra, gãi đầu cười hì hì- Bây giờ ta vào trong bàn bạc chuyện đó với chị bảo mẫu hén!


-Um~!- Rin ngoan ngoãn.


Khoảng nửa tiếng sau...


Rin, Zen cùng cô bảo mẫu đi tới góc Mosuro đứng.


-Từ bây giờ, em đã là người của gia đình Kazami rồi. Họ đã làm thủ tục nhận nuôi em, em hãy theo họ nhé!- Cô bảo mẫu vỗ vai Mosuro, dịu dàng.


-Hơ? Chị bảo sao? Mosuro há hốc mồm, ngạc nhiên vô cùng- Chị không gạt em chứ!?


-Chị gạt em làm gì! Thôi, chúc em sống vui vẻ bên gia đình mới nhé!- Cô bảo mẫu cười tươi rói. Chào Kurosu xong, cô đi đến chỗ bọn trẻ, hòa mình vào tiếng cười râm ran của chúng.


-Em đừng lo! Vợ chồng anh sẽ lo cho em chu đáo!- Zen trấn an cậu.


-Tại sao anh lại nhận nuôi em?- Mosuro chưa hết thắc mắc.


Thế là Zen đành giải thích rằng anh thấy cậu mặt mũi sáng láng, là người có tài, biết đâu sau này làm được việc lớn nên anh muốn giúp "nhân tài tương lai" này. Mosuro nghe mà đầu óc quay cuồng


-Anh đừng giỡn nghen! Em mà giỏi cái nỗi gì!


-Anh không giỡn đâu. Giờ cũng gần tối rồi. Lên xe về nhà anh chị nào!- Zen nhìn đồng hồ, hối thúc.


-Ơ nhưng...- Cậu chần chừ, có vẻ không muốn rời xa nời này. Rin hiểu ý, cô hứa mỗi tháng sẽ cho cậu về thăm mọi người một lần. Mosuro mừng húm, đồng ý ngay. Đúng là dễ dụ thật! Thế là cậu lên xe cùng Zen và Rin, khởi hành về "nhà mới" (giống Shun lúc trước). Quá trình dẫn Mosuro đi tham quan, làm quen ngôi nhà diễn ra không khác với Shun cho lắm. Chỉ có điều, vẻ mặt của cậu hơn hở hơn Shun nhiều (chuyện, Shun mà, dễ gì bất ngờ tới nỗi há hốc mồm như Mosuro!). Kết thúc "hành trình khám phá" bằng một bữa ăn tối không-thể-tuyệt-hơn tại căn bếp rộng 160m² - tiện nghi, long lanh miễn bàn.


Mosuro ngồi ăn mà cứ khen lấy khen để những món ăn Rin nấu làm cô (phải nói là) "thích thú quá hóa ngượng" ^^. Zen thì được dịp tự hào, "nở mũi" nhờ cô vợ tài ba này.


-Em biết cách lấy lòng người khác thật!- Rin vờ nói.


-Em nói thiệt mà chị! Lần đầu tiên trong đời em được ăn ngon vậy đó!- Mosuro lấy khăn giấy, chùi miệng một cách lịch sự nhất có thể. Lau miệng sạch sẽ xong, cậu bỏ miếng giấy dơ vào thùng rác rồi cầm hết chén dĩa đặt lên một cái mâm lớn, khệ nệ mang tới bồn rửa chén. Và, chắc là do chúng nặng quá nên cậu đã bất cẩn, xui xẻo thế nào đó mà... làm đổ bể ráo trọi! Rin đứng như trời trồng vì trong đó có một số kiểu chén dĩa cô rất thích. Zen thì ngồi im, không nói thành lời. Mosuro trố mắt nhìn những mảnh vỡ đổ nát dưới đất mà cứng họng, lòng hối hận vô đối.


Tất cả như bị đóng băng. Thời gian như ngừng trôi. Xung quanh tuyệt nhiên không một tiếng động, chỉ còn tiếng động hồ chạy tíc tắc trên tường. Phải hơn 10 giây sau, mọi người mới bình tĩnh lại được. Thế là hai vợ chồng bước tới phụ cậu em vụng về dọn dẹp đống bể nát dưới đất =.=’.


Mosuro vừa dọn vừa cúi gầm mặt, không dám nhìn Zen và Rin. Bản thân cậu tự nhận thấy rất có lỗi khi mới ngày đầu về nhà người ta mà đã gây phiền toái. Và cậu lo rằng biết đâu sau chuyện này, họ (Zen-Rin) sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ác cảm hoặc, một lúc nào đó, họ kiếm cớ đuổi cậu đi thì sao...


Mãi vẩn vơ suy nghĩ không để ý trời đất, mãi bơi theo dòng "kí ức tương lai", Mosuro không biết là Zen đã đứng đối diện cậu từ bao giờ.


- Em đang "suy tư" cái gì mà căn thẳng thế?


- Dạ... dạ... Em... em... em xin lỗi!- Mosuro tự dưng nhắm tịt mắt, tay nắm chặt, hét lên làm anh hết hồn- Em thật sự... thật sự không cố ý đâu! Em chỉ muốn giúp chị Rin một tay trong việc rửa chén thôi và... và...- Càng nói, cậu càng run như cầy sấy @.@ Tới đoạn này thì tuyệt nhiên im luôn do... sợ quá nói không thành tiếng nữa!


Zen lẽ ra khá giận (giận giùm vợ) nhưng thấy điệu bộ cậu như vầy thì... cơn giận đột ngột tan biến, không còn chút "vấn vương".


- Thôi thôi! Anh chị không trách em đâu! Em đừng sợ!- Zen vuốt ve, trấn an anh chàng "hậu đậu có thừa, cẩn thận lưa thưa" đang run cầm cập, mồ hôi nhễ nhại.


- Thiệt không?- Mosuro hé cặp mắt long lanh nhìn đời trong xanh.


- Thiệt!- Rin bước tới, chen ngang cuộc đối thoại giữa hai đấng mày râu "đầu đội nón chân đạp dép"- Chị không mắng em vì không muốn em buồn. Em phải hứa là không được có lần sau đâu đó! Giờ em lên phòng đi!- Rin ra lệnh. Mosuro được tha bổng, mừng rỡ. Thế là cậu chàng răm rắp nghe lời, chạy về phòng ngay.


Bây giờ trong bếp chỉ còn lại hai con người. Một nam một nữ. Cả hai đứng nhìn nhau trân trối hồi lâu rồi... bật cười.


- Thằng bé cũng dễ thương, anh nhỉ?!- Người phụ nữ đẹp tựa đóa trà my, nói. Giọng cô dịu dàng và mong manh như sương sớm.


- Đúng vậy! Chúng ta hãy cố gắng dạy dỗ nó thành người tài đức nhé!- Người con trai gật gù. Anh cuốn cuốn những lọn tóc đen nhánh của mình- Hy vọng Shun sẽ sống hòa thuận với nó.


- Vâng...


Bất chợt, cả hai cùng im lặng. Bất chợt, cả hai cùng nghĩ về một điều gì đó. Nghĩ về cái ngày, cái giây phút Shun quay về từ vương quốc Mosarina, nó sẽ như thế nào...

Trái ngược hoàn toàn với hai con người đang lo lắng, băn khoăn, đứng ngồi không yên trong bếp là chàng trai áo cam đang hết sức vui vẻ, hồn nhiên la hét, í lộn, ca hát ^^. Không vui sao được khi bỗng nhiên có trong tay biết bao quần áo đẹp, đồ chơi xịn; sở hữu căn phòng lung linh đáng ghen tị; có điều kiện học tập và sinh hoạt siêu tốt,... Mà quan trọng nhất là, cậu đã có NGƯỜI THÂN.


Mokuso cầm cái điện thoại Samsung mới toanh "quẹt" tới "quẹt" lui, tỏ vẻ thích thú lắm. Cậu vừa chơi game, vừa lăn lộn trên chiếc giường ấm áp còn thơm mùi tra mới.


-Hi hi!!! Trò Chém Trái Cây vui ghê!- Cậu cười sảng khoái, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp- Mà mình cũng buồn ngủ rồi... Oáp! Đi gặp cô tiên trong ở Wonderland thôi!- Mokuso lấy tay che miệng ngáp. Cậu cất "anh chàng" điện thoại yêu quý vào ngăn đầu của chiếc tủ đầu giường bên cạnh. Tắt đèn. Trôi dần vào thế giới mộng mơ. Hôm nay trăng sáng, đẹp. Chắc Ông Trăng cũng mừng cho cuộc sống mới của Mokuso.


“Tối rồi. Chúc anh chị ngủ ngon.”


Tại một vương quốc xinh đẹp, rộng lớn xa xôi tên là Mosarina, có 1 chàng trai tóc đen đưa đôi mắt hổ phách lạnh lùng phóng tầm nhìn ra thật xa để quan sát toàn cảnh vương quốc về đêm. Chỉ có thể nhận xét bằng hai chữ... TỐI THUI =.=!


Thất vọng nên chàng đành ngậm ngùi, cuốn gói đi... ngủ @.@! Leo lên giường, chàng chấp tay cầu nguyện cho ai đó, hình như là một cô gái, tên là Lilika... Sau đó, đôi mắt hổ phách nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ, thật ngon.

(To be countinue)
Tem: Bánh kẹo cho Trại mồ côi
Phong bì: Đống chén dĩa bị bể tan nát
Thùng thư: Điện thoại Samsung của Moruso.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3946
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Jan 10, 2014 9:51 pm
chào các bạn, tớ là mem mới (đã coi chùa fic được vài năm, sr, tớ ko có yahoo lẫn gmail nên trước ko thể tham gia). mong được chỉ giáo.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3946
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Jan 10, 2014 10:01 pm
xí, cho xin com tem nhé. bạn viết hay lắm.
Hino Asa
Hino Asa
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 3479
BKGC BKGC : 8097
Điểm đóng góp : 45

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sun Jan 12, 2014 4:45 pm
Com fic cho bạn :3
Thật tình thì văn phong của bạn
Nhưng bạn không nên thêm emo vào fic như thế
Và không cần "()" rồi thêm lời của bạn vào, có thể thêm một cách khéo léo trong chính câu đó mà
Hơn nữa mình rất khâm phục bạn vì bạn rất rành tên kiểu áo quần, xe, nước hoa,... *mù tịt - ing*
Qua fic bạn, mình rất muốn có 1 người anh, người chị như anh chị của Shun Ọ A Ọ

@Thanhhuyen: post bài 2 dòng nhé bạn :) không nên post đúp bài đâu :) và chào mừng bạn :)
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Wed Jan 15, 2014 7:13 pm
@Kai Aki: Hi! ^^ Thanks bạn đã quan tâm fic và góp ý! Mình sẽ không thêm emo nhảm vào nữa! Về phần tên nước hoa, áo quần, xe,... mình cũng mù tịt và phải lên google kiếm (hơi cực =.=') nhưng khá vui vì điều này giúp mik có thêm kiến thức. Một trong những nguyên nhân lớn khiến mình viết fic này là do mình cũng muốn có 1 người anh trai/chị gái tốt như Zen và Rin. Mình viết fic mà chính mình cũng ghen tị với anh ấy @.@. Hì hì! Nếu có 1 điều ước, mình sẽ ước Zen là anh trai mình.
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sat Jan 18, 2014 5:46 pm
Message reputation : 100% (1 vote)
CHAP 7 (CONTINUE):

Sáng thứ 2. Shun có mặt ở nhà từ 5g30 để sửa soạn cặp vở chuẩn bị đi học. 5g40, cậu xuống bếp lục đục làm đồ ăn sáng. Lúc này, ba người kia vẫn còn say giấc nồng, cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp. Shun hôm nay vẫn ngồi ăn một mình với bữa sáng đơn giản- bánh mì kẹp thịt heo xông khói. Cậu cắt bánh mì thành nhiều miếng hình vuông dài khoảng 4cm rồi dùng nĩa đưa chúng vào miệng. Một kiểu ăn rất sạch sẽ và lịch sự.

Căn bếp lúc này thật trống trải, vắng lặng. Bầu không khí vắng lặng, hiu quạnh bao trùm. Cô đơn đến đáng sợ. Nhưng Shun không hề gì vì cậu đã quen với điều đó rồi. Chính nó, chính sự đơn độc ấy, đã làm nên Shun ngày hôm nay.

6g10. Shun, sau khi cất chén dĩa vừa dùng trong tình trạng đã-được-rửa-sạch vào tủ, cậu xách cặp lên và bước ra mở cổng. Đi học.

Một ngày như mọi ngày. Vẫn "được" các nữ sinh săn đón. Vẫn được thầy cô "ưu ái" gọi tên trả bài, sửa bài tập. Vẫn chép bài đầy đủ. Chẳng có gì khác cả. Tất cả. Vẫn vậy.

Giờ giải lao. Một bạn gái với đôi mắt to tròn long lanh và mái tóc nâu nhạt xõa dài tự nhiên xinh xắn đến trước mặt chàng hotboy đình đám nhất trường, tay cầm một hộp quà bao bằng giấy gói màu đỏ chấm bi trắng. Dúi món quà vào tay Shun, cô nhắm mắt, hít sâu rồi mỉm cười. Cô không giải thích hay nói gì thêm nữa. Cúi đầu chào cậu, cô lẳng lặng quay đi trong sự bối rối của anh chàng.

-Haizzz…

Ai đó khẽ buông một tiếng thở dài.

-Lại một món quà sao? Mình phải làm gì với chúng đây?!

Trong sân trường, trên chiếc ghế đá hoa cương, có một người đang bế tắc. Một chàng trai tóc đen ngắn. Chàng là ai? Một ninija đơn độc, không bạn bè. Dù có, cũng chẳng chia sẻ được gì nhiều. Hỏi thăm vài ba câu, là hết. Chàng rất nổi tiếng vì khuôn mặt điển trai, vẻ ngoài băng giá cùng thành tích học tập cực siêu. Nhưng, nó cũng mang lại không ít phiền toái cho chàng. Đi đâu, cũng bị săn đuổi, hỏi han. Chuyện riêng tư, cá nhân bị "đám dân" tò mò lùng sục, lôi ra bàn tán. Ít được tự do.

Ánh mắt hổ phách lạnh lùng của chàng luôn là vũ khí tối thượng để từ chối những cô gái ngoan cố thích làm phiền, đeo bám. Nhưng phải làm thế nào, với những bạn nữ yếu đuối, hiền lành vô tình rơi vào "lưới tình" như cô gái lúc nãy?! Chỉ biết cười trừ, từ tốn nhận lấy tấm lòng đó mà dù biết chắc rằng, bản thân không thể đáp trả. Thứ tình cảm đơn phương ấy. Ừ, đơn phương, xuất phát từ một phía. Là họ.

Reenggg...!!!

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc. Học tiếp thôi. Chàng trai lạnh lùng bước vào lớp, ầm thầm cất món quà. Cặp. Nơi chứa những món như thế. Một cách bất đắc dĩ… Những tiết học cuối cùng trôi qua thật êm đềm trong tiếng giảng bài ngân vang khắp mỏi nẻo hành lang.

-Hôm nay kết thúc ở đây. Các em về nhà nhớ làm bài tập.- Thầy giáo đặt viên phấn xuống bục, "phán". Có một sự vui mừng cùng âm thanh hú hét không-hề-nhỏ dấy lên sau câu phán ấy. Shun bình thản cất đồ dùng học tập vào. Cặp cậu bữa nay chật hơn vì món quà bất đắc dĩ khi nãy.

Shun thở hắt ra. Cậu đứng dậy, đẩy bàn ghế ngay ngắn rồi bắt đầu sử dụng nhẫn thuật. Một làn gió mạnh chợt thổi. Một bóng hình xẹt qua tất cả bạn bè. Họ thừa biết thủ phạm là ai. Sân trường ồn ào hẳn. Shun đã rời khỏi nó từ lâu.

Về nhà. Mở cổng. Bước vào. Khóa lại. Căn nhà vắng tanh. Rin, Zen lên công ty chưa về. Mosoro chơi trên phòng (và Shun vẫn chưa được thông báo về sự hiện diện của cậu). Cậu cười. Một cái cười nhếch môi cho điều rất ư là bình thường này. Phải! Rất bình thường. Từ nhỏ, khi cậu đi học về cũng có ai đâu. Cha mất. Anh trai biệt tích. Mẹ nằm viện. Quen rồi... Thứ cảm giác cô đơn không có ai để quan tâm. Quen rồi... Sự lạnh lùng và đơn độc của thời gian.

Shun bấm thang máy lên phòng. Mặt cậu vẫn thế. Lạnh băng. Vô cảm xúc. Có cười, thì cũng chỉ là nụ cười vô nghĩa. Ừ, là thói quen. Cửa thang máy mở. Một chàng trai mặc áo thun đen với mái tóc xanh ngọc cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt đen láy lém lỉnh xuất hiện. Shun giật mình, lập tức thủ thế, tung đòn (người lạ người lạ, đề phòng đề phòng =.=). Nếu không phải Mosuro kiệp lên tiếng ngăn cản thì có lẽ chừng 5 phút nữa thôi, cậu sẽ được nằm trên giường bệnh trong bệnh viện vì... trọng thương rồi.

- NGƯƠI LÀ AI?!???- Tại sao lại ở đây?! HẢ?!!!!- Shun tiến tới, Mosuro liền bước lùi ra sau cho đến lúc lưng cậu chạm tường.

- Bình tĩnh bình tĩnh!- Mosuro cố gắng xoa dịu dù mặt cậu đã tái mét do sợ- Tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện. Mosuro thuật lại tất cả, gồm lí do và diễn biến câu chuyện. Cơ mặt Shun tuy có giãn nở đôi chút, song vẫn còn phần nào căng thẳng.

-Thì ra là cậu là do anh tôi đón về.- Shun thôi thủ thế. Cậu hạ tay xuống- Mong cậu sống tốt để anh trai tôi không phải buồn lòng.

Shun quay lưng đi về phòng. Lạnh lùng.

-Cậu yên tâm! Tôi nhất định không làm phụ lòng ANH HAI đâu!- Mosuro nói với theo.

Khoảnh khắc đó, Shun vừa đóng cửa phòng, nhưng cậu nghe rõ mồn một. Lòng chợt thấy ĐẮNG, khi, anh trai mình bỗng dưng có thêm một đứa em nữa. Một cảm giác lạ tự nhiên xuất hiện... "Ghen tị?... Có gì mà ghen tị?!" Cậu tự hỏi lòng như thế. Buồn không?! Khi phải chia sẻ người mình yêu thương với một người lạ hoắc, không hề có quan hệ máu mủ ruột thịt...?! Nếu đó là người em trai bị thất lạc từ lúc mới sinh, nếu là một người bà con xa, nếu là một đứa em họ,... thì còn có thể chấp nhận. Nhưng đằng này thì sao? Ngược lại hoàn toàn!

Bất giác, Shun nở nụ cười nửa miệng. Chẳng có lí do nào cả. Chỉ là, nực cười...

"Trời ạ! Mày nghĩ nhảm nhí gì thế Shun? Có thôi đi không!!"

Shun phì cười, tự gõ nhẹ đầu mình một cái cho "tỉnh". Cậu đặt cặp sách cạnh chân bàn học, định lấy vở ra ôn bài. Vừa chạm tay mở cặp, Shun chợt dừng lại. Cậu ngả đầu vào thành ghế, thở dài và nhìn lên trần phòng. Trắng xóa. Shun đứng dậy, đi vòng vòng quanh phòng như một kiểu xả stress. Di động cậu bỗng reo lên bài nhạc chuông quen thuộc. Dòng chữ "Chị Sakami" nhấp nháy trên màn hình. Chần chừ giây lát, Shun bắt máy.

-Chào chị ạ.



-Chị nói sao?! Tại sao như thế được!!?



-Em sẽ đến ngay!- Shun vội cúp máy. Cậu vớ đại chiếc áo lạnh móc gần đó, mặc vào và nhanh chóng rời khỏi nhà, chạy về hướng của căn biệt thự. Vừa chạy, Shun vừa lẩm bẩm:

- Tại sao lại như thế được?! Là nguyên nhân gì chứ!?!

Chưa đầy 3 phút sau, cậu đã có mặt tại ngôi nhà cũ.

- Ôi trời...!- Shun khẽ thốt lên. Cảnh vật trước mắt khiến cậu không khỏi sửng sốt. Hoang tàn... Trống trải... Giờ đây tất cả chỉ còn là tro bụi... Cháy. Phải. Nơi đây từng xảy ra một đám cháy lớn, rất lớn. Những ngọn lửa đỏ rực từ đâu bỗng bùng cháy, hung hãn nuốt trọn căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Thiêu rụi mọi thứ. TÀN.

Shun đứng như bất động. Đôi mắt hổ phách kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt. Trong nhất thời, Shun chưa thể chấp nhận sự thật. Cậu không thể ngờ rằng hoàn cảnh này lại xảy ra, với cậu và Dan. Quá đột ngột. Quá nhanh. Tựa một cơn ác mộng.

- Thủ phạm chính là kẻ đã giết người vợ yêu quý- ở Vương quốc Mosarina- của em.- Một giọng nói lạnh lùng, vô cảm cất lên từ đằng sau khiến Shun giật mình quay lại.

(Shun hiện giờ tuy trong hình dáng người Nhật nhưng cậu nắm giữ ký ức của Shitora rất rõ ràng).

- Chị nói vậy là sao? Kẻ đã giết vợ em chính là thủ phạm phóng hỏa? Lilika có thù oán gì với chị mà chị trù dập cô ấy như vậy?- Shun (cố gắng) "cãi lý". Cậu thừa biết rằng, Sakami là một trong những người nghiêm túc nhất thế giới. Cô ấy không bao giờ đùa giỡn với bất kì ai về bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, cô thuộc mô típ rất ít nói-ít cười. Vì thế, không đời nào cô chịu mở miệng chỉ để nói những câu vô nghĩa, nhảm nhí. Những điều này, Shun đều rất rõ. Nhưng, cậu muốn nghe lại lần nữa. Cậu ước, Sakami nói lộn thôi. Hoặc ít nhất là, cậu đã nghe nhầm. Sao cũng được. Miễn là... sự thật không phải vậy.

- Chị không rảnh để trù dập Lilika.- Sakami nhướn mày . Giọng cô cất lên đều đều, lạnh giá.- Em không tin là chuyện của em. Đừng trách chị không báo trước: nếu không mau diệt nó thì em sẽ còn gặp rắc rối dài dài!- Dứt lời, cô biến mất. Hòa vào gió. Hòa vào những hạt bụi tro lặng câm...

- Chị Sakami!- Shun định hỏi cô thăm vài chuyện. Muộn màng. Cô biến mất rồi. Hư không. Vô thực. Một cô gái kì lạ. Cô từ đâu đến, và, sẽ đi về đâu...?

- Hãy nhớ lời chị. CẨN THẬN!- Câu nói vang vọng, đọng lại trên những tia nắng trưa oi ả. Mơ hồ.

Shun đứng trầm ngâm. Cậu suy nghĩ về những lời Sakami vừa nói.

- Rốt cuộc... vợ mình đã xảy ra chuyện gì ? Rốt cuộc kẻ đó là ai?! Là ai chứ ?!- Shun tức tối, đá phăng cục đá nhỏ dưới chân mình. Ngoái đầu nhìn đám tro tàn của căn biệt thự lần cuối, Shun cất bước. Luyến tiếc.

13h20'. Shun mở cổng ngôi nhà xanh dương 16 tầng sang trọng. Mosuro đang thích thú lượn quanh khu vườn xanh rộng 400m². Thấy Shun, cậu vui vẻ vẫy tay chào. Tâm trạng Shun lúc này khá xấu nên cậu không chào lại mà đi thẳng về phòng. Mosuro chớp chớp mắt khó hiểu. Cậu tự hỏi, chẳng lẽ cậu đáng ghét vậy ư ?!

Tầng 12.

RẦM!!!!

Shun đóng sầm cửa. Cậu cởi chiếc áo khoác ra, móc lên đặt vào chỗ cũ. Cậu kéo ghế ra, định ngồi xuống thì phát hiện một chiếc hộp màu hình vuông vàng nhạt, dài chừng 1 gang tay, đặt trên bàn. Shun nhanh chóng biết được người gửi nhờ mảnh giấy nhắn nhỏ dán… dưới đáy hộp @.@- Sakami.

-Chị Sakami lúc nào cũng bí ẩn!- Shun nhếch môi. Cậu nhẹ nhàng mở chiếc hộp và có chút ngạc nhiên về những món đồ bên trong: một mẩu giấy nhớ đính kèm dòng chữ "Em xem xong sẽ hiểu" và một cái đĩa CD. Shun lập tức mở đầu máy, đặt chiếc CD vào. Cậu muốn xem coi nó có nội dung gì mà chị Sakami phải đích thân gửi đến tận phòng cậu như thế. Và rồi, sự thật về cái chết của Lilika cũng dần được phơi bày, một cách rõ ràng nhất, qua 10p phim. Có lẽ, cô nắm rõ mọi sự thật đau lòng trên thế gian này…

Shun (Shitora) ngỡ ngàng trước những gì mình vừa xem. Chiếc remote trên tay cậu rớt xuống đất. Toàn thân Shun bừng lên ngọn lửa căm thù. Một nỗi uất hận lớn đến mức khó mà nguôi ngoai sớm được. Cậu chợt giật mình: Đoạn phim vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. 30 giây cuối, cái đĩa CD cho cậu thấy tường tận họ tên, khả năng chiến đấu và nơi ở của tên quái vật đó. Bây giờ Shun đã hiểu, mục đích gửi chiếc hộp này cho mình là gì. TRẢ THÙ!


Tem: Bánh mì kẹp thịt heo xông khói
Phong bì: Món quà Shun được tặng
Thùng thư: Chiếc hộp Sakami gửi cho Shun.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3946
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sat Jan 18, 2014 5:50 pm
tem~ *nhai nhai*
cậu viết hay lắm!
hóng chap!
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Jan 24, 2014 1:42 pm
@all: Cho mik tham khảo ý kiến chút. Các bạn có thik đọc fic mik viết hum zạ? Nếu có thì comment trả lời cho mik nhé. Mik hơi lười viết nhưng nếu có người ủng hộ mik sẽ tiếp tục. Thank all.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3946
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Jan 24, 2014 5:20 pm
@Bakugan fanfic: Dù thês nào thì tớ vẫn ủng hộ cậu
cơ mà cho phép tớ gọi cậu là BF nhé (tên cậu hơi dài)
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Fri Feb 07, 2014 6:31 pm
CHAP 8: BẤT HÒA

Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Shun nhận được cái hộp đó. Đồng nghĩa với việc, cậu đã mất tích đúng 6 tháng. Giải thích cho sự biến mất đột ngột của mình, Shun chỉ để lại một lá thư tay viết ngắn gọn đặt trên bàn...

... Bây giờ Shun đã hiểu, mục đích gửi chiếc hộp này cho mình là gì. TRẢ THÙ!

Cậu đứng đó, suy nghĩ hồi lâu rồi, đôi mắt hổ phách lạnh lùng chợt quắc lên ánh sáng bí hiểm. Cậu nhếch môi cười nham hiểm. Bước đến bàn, Shun lặng lẽ lấy tờ giấy và cây bút, viết vài dòng cho Zen được yên tâm.

"Em có chuyện gấp cần giải quyết. Có thể em sẽ vắng nhà một thời gian dài. Anh xin nhà trường cho em nghỉ tạm thời. Anh đừng lo. Em rất ổn."

Viết đến đây, Shun dừng bút. Cậu gấp lá thư lại làm đôi, cẩn thận lấy hộp viết chận lên để tờ giấy không bị bay mất. Cậu đứng dậy, lẳng lặng đẩy ghế vào thật ngay ngắn. Trầm ngâm giây lát, Shun bắt đầu làm phép*. Từ lòng bàn tay cậu xẹt ra những tia lửa phép sáng lóa, vàng rực. Chúng xoay thàng vòng tròn. Tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Cuối cùng cánh cửa không gian-thời gian xuất hiện. Shun nhìn căn phòng của mình lần nữa rồi nhảy vào đó. Mất hút. Cánh cửa đóng lại, biến mất. Không còn chút dấu vết. Căn phòng không người nhanh chóng trở nên ảm đạm, trống trải. Cứ như là bị bỏ hoang vậy...


Từ ngày Shun biến mất, Zen lo lắng vô cùng. Cậu thuê thám tử, điệp viên,... tỏa ra tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức gì khả quan. Về phía Mosuro, cậu được Zen mời gia sư riêng về nhà dạy để ổn định lại trình độ thì mới mong khi vào trường học kịp với bạn bè.

Một chiều thứ năm yên ả.

Zen về sớm do đã hoàn thành các công việc quan trọng ở công ty. Anh ngồi dựa lưng vào sofa phòng khách, thở dài. Suy nghĩ mông lung.

"Nơi đâu là điểm dừng cho những dòng suy nghĩ dài ?"

Chợt có tiếng mở cổng. Zen nghĩ là Rin nên vẫn ngồi yên tại chỗ. Nhắm mắt. Buồn. Lo lắng. Bao cảm xúc cứ dồn lại, nơi con tim.

"Shun ơi em đang ở đâu? Cho anh biết đi, Shun!"

-Anh Hai!

Một giọng nói thân quen đã từ lâu anh không được nghe chợt cất lên. Zen mở bừng mắt. Và, đứa em trai mà anh vẫn mong mỏi hằng, ngày giờ đang đứng trước mắt anh kia. Một cảm giác ấm áp rất thật.

-Shun… Shun?!- Zen lắp bắp. Anh cứ sợ đây chỉ là ảo giác.

- Anh Hai! Là em, Shun đây mà! Em về rồi đây!- Shun mỉm cười rạng rỡ. Niềm vui mừng tột cùng hiện rõ trên hai gương mặt điển trai. Zen lập tức chạy đến ôm chầm lấy Shun, xúc động không nói nên lời.

Shun nhẹ nhàng đẩy anh trai ra, cười.

- Anh làm em ngộp thở đó! -Anh... anh xin lỗi! Nhưng nửa năm qua em đi đâu vậy hả?! Có biết anh lo cho em lắm không!- Zen tức giận, siết chặt vai Shun. -Em... em...- Shun bối rối. Cậu cố nghĩ một lí do thật hoàn hảo- Em có việc cần giải quyết ở Vương quốc Mosarina. Em xin lỗi vì đã khiến anh lo. Bây giờ em về rồi đây!

Zen nhíu mày hơi nghi ngờ nhưng cũng chẳng quan tâm nhiều. Chỉ cần Shun về là anh mãn nguyện rồi. Zen ôm nhẹ Shun thêm lần nữa. Cả hai cùng mỉm cười. Đúng lúc đó, Mosuro đi học về. Trông thấy Shun, cậu khá ngạc nhiên, không nhớ mình đã gặp lần nào chưa (cả hai mới thấy nhau có 2 lần, cách đây 6 tháng).

- Anh à! Ai vậy?- Mosuro ngây thơ.

Không đợi Zen trả lời, Shun nói:

- Tôi là Shun Kazami, em trai của Zen. Cách đây nửa năm, chúng ta đã gặp nhau rồi. Có lẽ do cậu quên thôi! - Shun bước đến trước mặt Mosuro, chìa tay ra- Hi vọng chúng ta sẽ sống hòa thuận. Mosuro cười vui vẻ, bắt tay Shun. Nhờ được học ở môi trường tốt mà Mosuro đã chín chắn hơn đôi chút, hoặc, ít nhất là không còn quá trẻ con.

Shun trở về, "mở màn" cho một cuộc sống mới. Đúng nghĩa "mới". . .

………………………………………………………………………………………………………………...

Trưa thứ sáu. Tại trường TAG danh giá, tiếng chuông "thần thánh" báo hiệu hết giờ học vang lên. Buổi học cuối cùng kết thúc. Kể từ mai, Shun và toàn thể học sinh sẽ được nghỉ hè. Tất cả reo hò thích thú, rộn ràng cả một vùng. Chỉ có Shun là mặt vẫn lạnh tanh. Trong cậu không có khái niệm NGHỈ HÈ, vì thời gian đó cậu dành cho môn học khác.

"Học thêm, tập nhẫn thuật, luyện võ, đấu kiếm, học phép thuật mới,... Haizzz!!!" Nghĩ đến đây, Shun bất giác thở dài. Nhưng rồi cậu chợt mỉm cười."Thế cũng tốt. Có việc để làm còn hơn là ngồi không để rồi rảnh rỗi sinh nông nổi, đi phá làng phá xóm như tên Dan Kuso kia...!"

Đang lên kế hoạch cho mùa hè HỌC-ÔN-LUYỆN "ngầu bá cháy" thì Shun bị làm phiền bởi một bàn tay khô ráp đập vào lưng từ phía sau.

-Hey, Shun!- Dan bước lên, nhanh chóng quàng vai cậu bạn thân- Làm gì mà đâm chiêu thế!? Hè rồi... Vô tư đi! YOLO!!!!- Dan hét to khiến mọi người ngoái đầu nhìn. Tuy nhiên, anh chàng chẳng mảy may để ý mà tiếp tục vai trò độc thoại của mình.

Sau cỡ chục phút tự kỷ, nói chuyện một mình, hai người đã về tới nhà (sau vụ cháy đó, Dan đã chuyển qua sống cùng gia đình Zen, Rin, Rio, Mosuro và Shun). Căn nhà vắng tanh không bóng người. Có lẽ Mosuro đi học chưa về hoặc đang la cà đâu đó. Shun chán nản đi lên phòng. Dan thì háo hức chạy xuống bếo lục lọi đồ ăn vặt.

- Chắc bao tử hắn lủng mất rồi. Lúc nào cũng đói!- Shun lầm bầm.
Cậu vào phòng, cất cặp rồi cởi bộ đồng phục nực nội ra, thay bằng bộ áo ninja thoáng mát, gọn gàng. Nhanh thoăn thoắt, Shun lấy cây kiếm dưới gầm giường lên rồi nhảy ra ngoài bằng cửa sổ. Biến mất. Nhẹ nhàng như một cơn gió.
Căn phòng bí mật phía Bắc thành phố Dallas.
- Bắt đầu bài luyện tập nào! Đừng để mất thời giờ cho việc ngắm cảnh ngoài đó nữa, Shun!- Một giọng nói băng giá cất lên giữa khoảng không gian âm u, lạnh lẽo.
Cạch…
Cánh cửa hé mở. Một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước vào, lê từng bước chân nặng trĩu vì sương gió bên ngoài. Cậu phủi hết bụi tuyết trên người, nhìn cô gái đang đứng dựa tường, mỉm cười.
-Chị hay thật, biết rõ em làm gì luôn! Nhưng sao chị không chọn chỗ nào dễ chịu hơn một chút?
-Chị muốn rèn luyện khả năng thích ứng với mọi hoàn cảnh cho em. Đừng mất thời gian nữa, bắt đầu buổi tập dượt đi!- Sakami đáp. Đôi mắt tím nghiêm nghị quan sát chàng trai trẻ. Từng đường kiếm cậu đi cô đều nắm rất rõ. Một sai sót, một bất cẩn dù nhỏ cũng không thể qua mắt cô. Đợi Shun hoàn thành màn "trả bài", Sakami mới bắt đầu sửa lỗi. Từng chỗ từng chi tiết, cô nói hết không chừa khúc nào. Shun đã quá quen với việc này nên cậu chú tâm nghe.
-Ở đoạn 13, em phải thẳng tay đâm tới, như vầy ...- Sakami cầm kiếm làm mẫu cho Shun thấy- Tới đoạn 24, em cần nghiêng người 42 độ về bên trái. Đoạn 32, em...- Cứ thế, cô sửa hết tất thảy những chỗ sai của Shun.
-Để em làm lại!
Sakami chớp mắt thay cho câu trả lời. Đủ cho Shun hiểu mình phải làm gì. Cậu ngoan ngoãn đi lại những đường kiếm không đúng, cẩn thẩn không sơ suất nữa. Kết thúc tốt đẹp. Cô gái đứng dậy, bắt đầu dạy Shun chiêu thức mới. Chàng trai im lặng, tập trung quan sát. 10 phút sau, Sakami ngồi xuống, tới phiên Shun múa kiếm.Shun say mê luyện tập, bất chấp mồ hôi nhễ nhại.
Chiều đến. Bóng xế tà nhuộm vàng thành phố. Sakami ra hiệu cho Shun dừng lại.
-Hôm nay thế là đủ. Em về đi!- Dứt lời, cô hất tay lên không trung. Shun biến mất, cùng cây kiếm. Đèn trong phòng đồng loạt tắt. Mọi thứ trở về vẻ u sầu, ảm đạm ban đầu. Sakami, phải chăng, cô là… con người của BÓNG ĐÊM và SỰ CÔ ĐƠN...?!
……………………………..
Shun rơi tự do nhưng vì giỏi võ nên cậu tiếp đất an toàn. Sakami đưa cậu về trước cổng nhà. Shun định mở cửa thì bắt gặp Zen vừa đi làm về. Anh tươi cười vẫy tay, Shun khẽ cúi đầu chào rồi mở cổng cho anh lái xe vào garage.
-Em vừa đi đâu về vậy?- Zen quàng vai Shun, hai người cùng bước vào nhà.
-Em theo chị Sakami học kiếm thuật- Cậu giơ cây kiếm lên làm “bằng chứng”.
Rồi ai về phòng người nấy. Shun cất kiếm. Cậu nhảy lên giường nằm. Luyện kiếm cả buổi nên toàn thân cậu giờ đây chỉ có đúng một cảm giác: Ê ẩm. Nhưng do cậu là ninja, đã trải qua hàng trăm buổi luyện tập thâu đêm, chịu đựng hàng ngàn vết thương, khổ cực, đau đớn hơn thế cả chục lần nên buổi tập lần này chẳng nhằm nhò gì với cậu cả. Chỉ là mệt một chút thôi.
Shun đang nằm nghỉ ngơi thì điện thoại bàn chợt reo lên. Cậu uể oải đứng dậy bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng:
-Xuống ăn tối đi em, mọi người đã có mặt đầy đủ rồi đó.
-Em đến ngay!- Shun trả lời. Cậu dập điện thoại.- Thật sự... mình chẳng muốn thấy cậu ta chút nào…!
Trong phòng ăn………………………………………………………………………………………………..
-Shun à nhanh lên em!- Zen hối thúc khi thấy Shun nhấc từng bước chân chậm chạp đi vào.
Nghe thế, Shun bước nhanh hơn. Đồng thời, ánh mắt cậu chĩa hết về phía Mosuro. Kéo ghế ra ngồi xuống, Shun vẫn nhìn Mosuro chằm chằm khiến cậu ta "có 1 sự lo sợ nhẹ", không biết mình có làm gì sai không.
-Cả nhà ăn cơm ngon miệng nhé!- Zen nói.
Bữa cơm tối bắt đầu trong im lặng vì theo quan niệm của họ, người lịch sự khi ăn không được nói chuyện, tránh văng vãi thức ăn từ miệng. Mosuro cũng đã quen việc này nên cậu ngồi ăn khá là ngoan ngoãn, từ tốn. Shun "hành hạ" cậu bằng mắt chừng 5 phút rồi thôi, nhờ thế Mosuro thấy nhẹ nhõm hơn.
8 giờ tối. Mọi người nhà Kazami đã dùng cơm và dọn dẹp chén đũa sạch sẽ. Những cái phòng lại sáng đèn. Shun, vốn tính chăm chỉ, lấy bài tiếng Đức ra học. Khoảng thời gian cậu chưa đoàn tụ với anh trai, Sakami đã dạy cậu học một số ngoại ngữ. Hiện tại, Shun có thể nói thành thạo 4 thứ tiếng: Anh, Pháp, Hoa, Nhật. Cậu vẫn đang cố gắng học thêm tiếng Đức và tiếng Nga. Sakami không ép buộc, cậu học vì đơn giản là cậu thích.
-Haizzz... Mệt. Dẹp thôi!- Shun vươn vai. Cậu sắp xếp tập vở gọn gàng rồi đứng lên.
Shun bấm thang máy. Cậu xuống bếp, làm cho Zen một ly sinh tố mát lạnh với ý muốn giúp anh tỉnh táo, sảng khoái để có sức khỏe tiếp tục làm việc.
Reng!!!
Chuông phòng Zen kêu inh ỏi. Zen, tay vẫn cầm đề án, nói vọng ra:
-Xin mời!
Shun cầm ly sinh tố chuối đi vào. Cậu đặt nó lên bàn Zen, điềm đạm.
-Anh Hai, là do em tự làm đó, anh uống đi.
Lúc này Zen mới ngẩng đầu lên nhìn.
-À, Shun hả em. Cảm ơn em nhé!- Zen cầm ly sinh tố lên định uống thì tiếng chuông phòng lại reo lần nữa. Lần này, người bước vào là Mosuro, thật trùng hợp khi cậu cũng mang đồ uống giải khát cho Zen-một ly trà.
Mosuro khẽ cúi đầu chào 2 người. Cậu đưa ly trà cho Zen, bằng hai tay. Zen đành đặt ly sinh tố của Shun để nhận lấy "lòng hiếu thảo" của đứa em nuôi.
- Cảm ơn em.- Anh nói rồi nhấp một ngụm trà. Vị thơm nhè nhẹ, vị ngọt đậm đà của nó khiến Zen không ngừng xuýt xoa và cứ thế mà nốc hết ly. Mosuro rất vui vì ý tốt của cậu được đáp trả nhiệt tình. Shun thì ngược lại. Từ lúc Moruso xuất hiện, cậu bỗng trở thành người thừa trong căn phòng rộng lớn này. Một chút khó chịu. Một chút ghen tị. Nhưng chỉ là, một chút thôi. Trái tim cậu vốn đã đóng băng từ lâu. Sự lạnh lùng trong cậu dần bùng phát.
-Em có việc. Em ra ngoài đây!- Shun đi thẳng, không thèm ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần. Cậu không về phòng.
Shun đi vòng vòng, thỉnh thoảng ghé thăm những căn phòng đặc biệt như phòng nuôi cá, phòng nuôi thỏ, phòng game... Điểm dừng chân cuối cùng, cậu chọn phòng luyện võ. Căn phòng trắng xóa, trống rỗng. Shun đứng ở giữa phòng, bắt đầu tự ôn lại những thế võ cũ. Tiện thể, cậu lấy tay thế kiếm, ôn luyện những chiêu thức Sakami vừa dạy hồi trưa.
……………
21g30
Shun thấm mệt nên buổi tự ôn luyện kết thúc.Cậu rời khỏi căn phòng đó và trở về phòng mình. Hôm nay Shun ngủ sớm. Cậu tắt đèn rồi lên giường trùm mền. Trong một thoáng, Shun chợt nhớ lại khung cảnh ở phòng Zen. Cậu tự hỏi, cậu đột ngột bỏ đi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, là đúng, hay là sai..?!
(To be countinue)
Tem: Tờ giấy Shun để lại cho Zen 6 tháng trước
Phong bì: Ly trà của Mosuro
Thùng thư: Ly sinh tố chuối của Shun.
thanhhuyen
thanhhuyen
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1787
BKGC BKGC : 3946
Điểm đóng góp : 4
Đến từ : Nhà thương điên
Stt : Không có hạnh phúc trọn vẹn, và cũng không có niềm vui trọn vẹn~

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Sun Feb 09, 2014 12:11 pm
Tem~ đồ của anh Shun *cất vào két sắt*
Cậu viết hay ah~
nhưng mà chap này nhiều thoại quá, và đọc thấy các chi tiết nó rối rối sao ấy!
tớ hóng chap mới, cố lên nhé!
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4296
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Wed Feb 12, 2014 6:43 pm
Tập 8 (continue) mình sắp tới mình đăng sẽ có sự góp mặt của toàn bộ nhóm Brawlers. Mong các bạn ủng hộ nhé! Cho nhóm tách ra lâu rồi, giờ ghép lại thôi! ^^
meomeo31
meomeo31
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 685
BKGC BKGC : 3848
Điểm đóng góp : 3
Đến từ : A10 Family
Stt : Xấu nhưng biết phấn đấu =))

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Wed Feb 12, 2014 10:05 pm
Phong bì ~ *ngồi uống tự nhiên*
Cậu viết hay tuyệt vời ông mặt trời!
Tớ sẽ ủng hộ hết mình ah~
Cố lên, cố lên *nhảy như điên* =))
Hóng chap :*****
Sponsored content

Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Chờ ngày nắng lên

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết