MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

power_settings_newLogin to reply
+5
bemeo045
Furin
Elfin-Ingram
Kantono Fuminsho
thanhhuyen
9 posters

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 Empty[Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
First topic message reminder :

Tớ không chắc về thể loại, nhân vật thì... còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Đây là fic đầu tay, có gì mọi người thông cảm nhé!

=======

Title: Nhiệm vụ
Author:thanhhuyen
Genre: không chắc nữa...
Rating: không quy định độ tuổi
Summary: Vestroia vốn là một thế giới thanh bình, nơi đây mọi mọi người chung sống hoà thuận và hạnh phúc dưới nền dân chủ tự trị (tức là không có vua). Một ngày, một binh đoàn đến từ thế giới khác được Zenoheld - người tự xưng là "Quốc Vương" - thống lĩnh, kéo đến với âm mưu đặt ách thống trị lên Vestroia. Dan, Shun và bạn bè - những chiến binh trẻ tuổi xuất sắc nhất - đã tập hợp lại, lập ra tổ chức Battle Brawlers chống lại Hades và "Quốc Vương". Thế nhưng, trong nội bộ Battle Brawlers đã xảy ra một chuyện, để rồi Shun đã ra đi mà không một lời từ biệt cùng với 'nhiệm vụ' bí ẩn mà cậu quyết thực hiện bằng mọi giá.
Và rồi... chỉ vì cái 'nhiệm vụ' ấy
chỉ một trong hai kẻ được sống còn.

=======

Chap 0:
      Từng tia nắng nhuộm đỏ hồng cả một vùng chân trời phía đông. Bình minh đang dần ló dạng. Ánh sáng lan dần trên nền trời, hắt lên những đám mây và sáng lấp lánh trên từng giọt sương mai còn đọng trên thảm cỏ ngoài bìa rừng. Một buổi sáng yên bình đã đến, chí ít là ở bìa rừng...

      Trong rừng sâu, nơi mà khi giữa trưa cũng chỉ như khi sáng sớm, vài tia sáng leo lét xuyên qua tầng lá cây rậm rạp, phản chiếu một cách yếu ớt trên những vũng nước trên mặt đất rừng... Những vũng nước màu đỏ...
      Thứ ánh sáng mờ ảo ấy chiếu tỏ hình hài của hai con người. Hai người thanh niên, một có mái tóc nâu cắt ngắn, một có mái tóc đen dài ngang lưng. Hai thanh kiếm trên tay họ sáng lên, thứ ánh sáng lạnh lẽo và vô tình. Từng giọt, từng giọt, thứ chất lỏng đỏ sẫm, tanh nồng, nhỏ ra từ tóc và quần áo của họ, tiệp cùng một màu đỏ với thứ chất lỏng trào ra lênh láng trên mặt đất rừng từ những thân xác đang nằm ngổn ngang.

      Họ cứ im lặng. Im lặng.

      Thế rồi, người con trai tóc đen cất tiếng, chậm và rõ ràng:
- Lần gặp sau, trong hai chúng ta, sẽ có một kẻ chết trong tay người còn lại.


========
Hiện giờ mới chỉ nghĩ được đến vậy
Mọi người cứ thẳng tay chọi gạch (để còn biết mà rút kinh nghiệm)
Thanhks vì đã đọc.

Được sửa bởi thanhhuyen ngày Sat Jan 18, 2014 5:06 pm; sửa lần 3.

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
về bản thân tớ thì bạn diễn tả toan tính cuả Zenoheld vậy là được rồi
cơ mà có vẻ lão ta bị phởn =))
khuyết điểm thì mem khác nói rồi, ý tớ cũng gần tương tự nên ko nhắc lại nữa
dù sao thì phục tần suất ra chap cuả bạn, lâu lắm rồi mới có fic ra chap đều thế này :)

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
Rất cám ơn mọi người đã góp ý
Mình sẽ cố gắng hơn

=======
Chap 4:

      Người thanh niên tóc đen ra khỏi phòng chầu, bước từng bước chậm rãi trên lối đi chỉ được chiếu sáng bằng vài ngọn nến leo lét. Cậu cứ bước đi như thế, bước đều từng bước một, đi qua cửa phòng mình, đi, đi và đi, hệt như cậu không hề có ý định sẽ dừng chân...

      Cậu cứ đi như thế, tận khi đến cạnh một ô cửa sổ nhỏ, cậu mới dừng lại.

      Nếu hỏi cậu thích nhất điều gì ở tòa lâu đài này, thì cậu sẽ trả lời rằng, đấy là những ô cửa sổ.
      Tại sao ư?

      Đấy là nơi cậu ngắm nhìn mặt trời mọc.
      Đấy là nơi cậu thấy cảnh hoàng hôn.
      Đấy là nơi màn đêm dịu dàng sẽ ôm lấy cậu.
      Và đấy là nơi những cơn gió lùa vào...

      Cậu đứng cạnh cái ô cửa nhỏ bé ấy, đưa đôi mắt hoàng ngọc ngước nhìn bầu trời đêm. Đêm trăng non, và mây thì che kín trời, vùng chân trời sáng lên một màu hồng xen với những đám mây màu xám. Cậu bật cười, người ta cứ nói đêm không trăng sao mang một màu đen thăm thẳm, có mấy ai biết cái màu đem thăm thẳm ấy chỉ có vào những ngày trời đầy sao?

      Ngày mai... liệu có mưa không nhỉ?

      - Ta chả hiểu nổi, ngoài đấy có cái quái gì mà ngươi cứ ngắm nhìn suốt thế? - chẳng biết từ bao giờ, Kira đã đứng cạnh Shun - Này, nói ta biết đi! Đi, đi, đi~

      "Cô ta lại giở trò gì đây? Cái điệu nhõng nhẽo này thật..."
     
      - Đi mà~ - Kira vẫn mè nheo - nói điiiiiii!

      - Cô có bị điên không? - Cuối cùng Shun đã phải lên tiếng.

      - Ta chỉ muốn biết ngươi nhìn cái gì thôi mà... - đôi mắt ruby long lanh như sắp khóc.

      - Cô bị điên thật rồi. - Shun nói - Làm ơn để tôi yên.

      Kira đã dừng trò nhõng nhẽo, đôi mắt đỏ đã không còn long lanh với cái vẻ ngây thơ như ban nãy, đôi mắt ấy sẫm lại, tối đi. Một ánh nhìn lạnh như băng hướng thẳng về phía người con trai đang đứng cạnh.

      - Ta quên... một kẻ lạnh lùng đến người thân duy nhất cũng định giết như ngươi, thì làm thế quái nào mà xao động trước tí nước mắt của ta được...

      - Cô muốn gì?

      Im lặng. Không một lời nào được thốt ra. Không gian tĩnh lặng như bao trùm lấy hai con người đứng bên ô cửa sổ.

      Sau một hồi im lặng, Kira lên tiếng, tiếng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng đến kì lạ:

      - Nếu như ta nói rằng... nếu như ta nói ta thích ngươi... ngươi nghĩ sao?

      Bầu không khí im lặng lại một lần nữa ngự trị. Và rồi, Shun lên tiếng:

      - Thật vớ vẩn.
      rồi cậu bỏ đi.

      Bên ô cửa sổ, có một thiếu nữ đang cúi gằm mặt. Cô gục xuống bên bệ cửa, đôi mắt cô nhắm chặt, như thể cố ngăn dòng nước mặn chát đang chực trào.
      Thế nhưng... nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

      Sao cô lại khóc? Cô không muốn khóc, không muốn...
   
      Nhưng... đây là lần đầu cô yêu... lần đầu cô rung động... lần đầu cô cảm giác trái tim mình lạc nhịp khi đứng cạnh ai đó...
      Lần đầu cô yêu thương ai đó, trừ Quốc Vương, hơn chính mình...

      Những cơn gió đêm lạnh lẽo lùa vào ô cửa nhỏ, đùa giỡn với ngọn nến leo lét trên tường. Ánh nến lập lòe, chập chờn rồi tắt hẳn, và hình ảnh người thiếu nữ cùng những tâm sự khó tả trong lòng cô đều chìm sâu vào bóng tối...

*******

      Trong căn phòng tói om, có hai người thanh niên đang đứng đối diện nhau.

      - Cậu nhất định phải đi à? - người thanh niên tóc vàng lên tiếng.

      Đáp lại câu hỏi của Keith, Dan chỉ khẽ gật đầu.

      - Hãy để tôi đi. - Keith lại nói.

      - Không được, - Dan cười buồn - anh còn Mira, Keith à.

      - Vậy còn cậu?

      - Tôi đâu còn gia đình nữa...

      - Vậy còn Runo?

      - Tôi có lỗi với cô ấy.

      - Còn CHÚNG TÔI thì sao?

      - Tôi có lỗi với mọi người.

      BỐP!

      Dan nằm ngửa trên sàn nhà, trong khi Keith đứng đó với nắm đấm vẫn giơ cao:

      - Sao cậu dám... sao cậu có thể...

      - Tôi hiểu những gì anh đang nghĩ, - Dan ngồi dậy - nhưng ngày mai, anh sẽ cùng mọi người tham chiến ở phía nam. Còn tôi thì... không khác được, tôi có hẹn rồi. - cậu rút trong túi ra chiếc phi tiêu cùng một mẩu giấy, trên đó chỉ vỏn vẹn vài từ được viết bằng máu tươi:

      "chỗ hồi nhỏ, sáng mai

      - Kẻ còn sống ngày mai... sẽ không là Shun chứ? - Keith lên tiếng sau một hồi yên lặng.
     
      - Tôi không biết, - Dan lại cười - còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố lắm.

      - Cậu liệu mà đàng hoàng, Alice đã nói rằng, nếu ngày mai cậu chết thì cô ấy tuyệt đối không tha thứ cho cả cậu và Shun.

      Rồi Keith đi ra ngoài. Còn lại một mình trong bóng tối cô độc, chẳng hiểu sao Dan bỗng nhớ về một ngày mưa...
      Cái ngày mưa mà cậu và Shun gặp mặt...
      Cái ngày mưa đưa hai người thành tri kỉ...

      Ngày mai... có lẽ sẽ là một ngày mưa...

=======
Thật sự là tớ ĐÃ BỊ ĐIÊN RỒI KHI VIẾT CHAP NÀY!!!!!
Rất xin lỗi vì đây là một chap lằng nhằng nhiều thoại và đậm tính chất tự kỉ.
Bà con cô bác hãy cứ thẳng tay chọi gạch ạ!

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
Tớ khóc rồi đấy :'( Hay quá :o
Rika love Shun *té cái rầm* Cậu mà để 2 người đó thành cặp thì tớ thương Alice lắm á :(
Về phần tả cảnh thì tớ thấy chuẩn khỏi phải chỉnh luôn rồi :"p
Hóng chap mới Huyền nhé :3.

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
toàn chap này là một bầu không khí nặng nề, từ Dan, từ Shun, từ Kira, từ Keith, và có thể là ẩn đi cảm nhận của nhiều người hơn nữa, những người ngoài cuộc, những người có liên quan, những người đã đang và sẽ bị ảnh hưởng. mặc dù không hề giống nhau, những tất cả đều rất nặng nhọc, áp lực đè nặng lên vai và hầu như sự bất lực đang rải rác ở tất cả mọi người. 
với Shun, có lẽ việc đến người thân duy nhất cũng có thể xuống tay, không phải vì cậu lạnh lùng, mà có thể cậu đã chịu quá nhiều tổn thương và đau đớn, đến mức quá khứ đã bào mòn cảm xúc và khiến cậu trở nên sắt đá. có thể cậu đã lấy độc trị độc, dùng nỗi đau lấn át nỗi đau, mặc nhiên để nỗi đau biến đổi mình và rồi chính vì thế nỗi đau lại chẳng thể chạm lấy cậu nữa. nhưng điều này, có đúng thật như vậy hay không, vẫn phải chờ câu chuyện tiếp diễn đã.
với Kira, đó là việc bị từ chối đến phũ phàng, với cô lại càng như bị dội cả gáo nước lạnh bởi đây là lần đầu trái tim cô biết rung động là gì, biết yêu thương là sao. việc cô trở nên nhõng nhẽo một cách vô lí trước mặt Shun, có thể chỉ là sự giả vờ, một sự dối trá do tự bản thân cô thêu dệt nên nhằm làm bàn đạp cho việc tỏ tình một cách gián tiếp của mình, nhưng biết đâu, nó cũng có thể là thật. nó cũng có thể là thật, bởi cô đã bị rung động trước Shun, nên bản thân cô tự nhiên đã bộc phát ra những điều kì lạ mà trước kia cô không hề có, bởi khi yêu, người ta sẽ trở nên điên rồ, tùy theo cách hiểu và nhìn nhận của mỗi người. nhưng thấy Shun không phản ứng gì, có thể cô nhận ra ấy vẫn chưa đủ để người con trai này đáp lại, liền trở về với vẻ lạnh lùng của mình và làm như mọi thứ chỉ là đùa cợt, và rồi cô đã hỏi, một lời tỏ tình gián tiếp, rất vội vàng, nhưng chân thật. thế nhưng, đáp lại cô lại là sự phũ phàng và sắt đá, toàn bộ tình cảm cô dồn nén đều như bị vùi dập không thương tiếc chỉ với một cái giẫm đạp, gạt phăng mọi xúc cảm và những gì tốt đẹp nhất mà con tim mong manh của cô đã hướng về. mà cắm vào đó, không phải sự hồi đáp, mà là một mảnh băng sắc lạnh, để lại những nhát khứa vừa làm xây xước vừa làm giá lạnh những cảm xúc yêu thương mới chớm nở trong cô.
về Dan, liệc phải lên mặt trận mà chém giết với người bạn thân nhất với cậu đã quá đau khổ rồi, hơn nữa đây lại là trận chiếc một mất một còn nên nếu cậu không chết thì Shun sẽ chết và ngược lại. nhưng dù là ai chết thì cũng sẽ có sự mất mãi, dù cho cậu có là kẻ xuống tay hạ sát người bạn đó hay gục ngã dưới tay cậu ta, tâm can con người cậu từ khi dính vào chuyện này đã cảm thấy có lỗi. cậu cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người, vì đã dấn thân con đường này, con đường mà hai kẻ đi một người trở lại, sao có thể được trở về như xưa khi sẽ có một người ra đi trong sự trém giết của người còn lại. cậu cảm thấy như không còn gì, không thiết tha gì việc ở lại nữa, bị Keith đánh quả rất đau, nhưng đau sao bằng nỗi lòng cậu lúc này, nên cậu chỉ còn biết mỉm cười, cay đắng mà phó mặc cho mọi thứ diễn ra mà thôi.
với Keith, anh không phải người trực tiếp dính dáng như Dan và Shun, nhưng cách Dan ủ rũ không chút hi vọng như vậy, hành động của anh có lẽ không phải vì bực bội, mà vì anh cũng đau đớn như hai người họ vậy. có thể anh cũng đau đớn, cách anh đánh Dan có lẽ không chỉ vì anh khó chịu, có thể đó cũng là cách để tự anh trút đi đau đớn một cách bất lực, và cũng có thể như nói với Dan rằng “đồ ngốc! tận thế chưa đến đâu! thất bại thực sự chính là không tin vào bản thân mình!” vậy. nhưng giờ anh có thể làm gì đây, ngày ấy chỉ còn vài giờ nữa là tới rồi, có lẽ anh chỉ có thể chờ đợi mà thôi, chờ đợi và nén đi lo lắng, bồn chồn, hồi hộp và nỗi đau mà cuộc chiến này có thể gây ra, không lâu nữa
---
về mặt nội dung là như trên, cậu đã diễn tả đầy đủ và hợp lí diễn biến của câu chuyện cùng với cảm nhận của nhân vật, tuy nhiên về mặt hình thức vẫn còn nhiều khuyết điểm. mặc dù tớ đã cảm nhận được như trên, nhưng cũng một phần vì cậu chưa diễn tả được trọn vẹn nội tâm nhân vật, tớ đã từng nói, trọn vẹn không chỉ là thể hiện cho độc giả biết, mà còn phải khiến độc giả cảm nhận và bị cuốn theo dòng cảm xúc của nhân vật. qua miêu tả thì đủ để nhận ra, nhưng cậu đã đẩy câu chuyện đi nhanh quá, ở những chap thiên về nội tâm thế này thì lại đặc biệt phải chậm lại, bởi đây là khi câu chuyện bị cảm xúc chi phối, mà cảm xúc thì vốn không thể vội vã và gấp rút như hành động được.
vậy nên tổng kết lại thì có những điểm sau cậu cần lưu ý: cố gắng miêu tả nhiều hơn nữa, để độc giả thấy và hình dung rõ điều gì đang diễn ra; cố gắng khai thác nội tâm nhân vật, ở những chap thiên về hành động thì có thể như cậu viết là ổn rồi, nhưng những chap thiên về nội tâm thì cần sâu hơn; cố gắng đừng để câu chuyện diễn ra nhanh quá, không cần phải dề dà chậm chạp nhưng với tốc độ hiện nay thì phải giảm tốc đó, để mạch chuyện không bị vội vàng, phù hợp với những gì đang diễn ra.

mọi người luôn ủng hộ cậu, và cậu cũng không cần phải vội vàng, bởi việc tiến bộ cũng không thể xảy ra một sớm một chiều, rất nhiều bạn viết hay là trải qua nhiều năm chắp vá kinh nghiệm và bản thân tự luyện tập rồi tiến bộ, cố lên nhé ~~

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
A chị huyền ra chap rồi ,chap hay và cảm nghĩ của em cũng giống như của anh max .
,chắc chap sau là cuộc đấu giữa dan và shun rồi nhỉ.mà chị cho hỉnt danruno đi ^^.mong chap mới của chị nha .happy new year ^o^.

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
thử tượng tượng xem, đang muốn hồn được thanh thản, yên lành ngắm trời đêm, thì từ đâu 1 đưá con gái mà mình vốn ko ưa, nước mắt long lanh đứng cạnh mè nheo... Haiz, mình thấy mấy câu Shun nói với Kira chứng tỏ sức chịu đựng của anh ấy cũng cao lắm rồi, nhưng đối với Kira, bị mối tình đầu nói những lời như thế thì đúng là quá phũ, quá đau.
Đoạn Dan chia tay mọi người, mình thấy chưa đủ độ buồn đau. Thật đấy, chủ yếu là thoại nên diễn biến trôi nhanh, cảm xúc nhân vật chưa được xoáy sâu.
Cố gắng lên nhé

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
@Meo (cho tớ gọi cậu vậy nhá^^): tớ chỉ nói những gì tớ thấy vào những đêm tớ thức thâu đêm thoy...
@K: ở trường điểm văn của cậu bao nhiêu thế hả???????????
@Cat: Keith em à, Masquerade chưa có xuất hiện mà...
@E: bản thân tớ còn cảm thấy nó nhanh quá.

Tớ sẽ cố gắng, cảm ơn mọi người góp ý.

Đây là thông tin về OC Kira của tớ:
Spoiler :


Đây là hình vẽ ban đầu
Spoiler :


nhưng thấy em nó dịu dàng quá đỗi, nên đổi thành thế này
Spoiler :


cơ mà thế này thì em nó lại... xấu quá, mà giông giống con trai thế nào ấy, nên chắc là phải vẽ lại rồi /(T^T)\

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
@huyền : chị ơi,em nghĩ như anh max thì anh max đó là anh kantono đấy ạ chứ không phải anh masquerade tại vì ngày xưa anh kantono để tên là max .còn hình vẽ thì em cũng nghĩ như chị ,em nghĩ muốn vẽ nhân vật có vẻ mặt ác thì chị cần vẽ mắt xếch lên .mong chap của chị nha ,em mong mấy ngày nay rồi ^^

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
Chap 5:

Part 1:

      Giữa trưa, nhưng không có nắng. Cả vòm trời cao rộng chỉ mang một màu xám trắng loang lổ, tầng mây dày đã hoàn toàn áp đảo mặt trời.

      Những tia sáng yếu ớt cố len lỏi qua đám lá cây rậm rạp trong rừng sâu, hắt lên dáng hình của một căn nhà kho cũ kĩ. Lẫn trong thứ ánh sáng nhạt nhoà và mờ ảo ấy, ngay trước cửa nhà kho, là cái bóng của một người thanh niên.
     
      Gió thổi thốc từng cơn, xô những cành cây khiến chúng phải cựa mình. Ngàn chiếc là lại xào xạc như ca lên bài ca muôn thuở, như xôn xao, như tâm tình, như hồi hộp âu lo khi dõi theo mái tóc đen tung bay trong gió...

      - Cuối cùng thì ngày này cũng đến nhỉ? - người thanh niên tóc nâu đang dựa lưng vào bức vách trong căn nhà kho, lên tiếng - Buồn cười thật, tớ lại cứ nghĩ mình sẽ sống lâu hơn cơ. - Cậu mỉm cười, dù thân thể cậu đầy nhũng vết thương, và máu cậu đọng thành vũng trên sàn nhà.

      Im lặng.

      - Trông tớ bây giờ thế nào? Kinh khủng lắm nhỉ? - Dan tiếp tục độc thoại - Runo mà thấy thì cô ấy có mà nhằn tớ thấu xương luôn ấy.

      Vẫn im lặng.

      - Chết vì tình một cái chết thình lình, chết vì tiền một cái chết buồn phiền, chết vì gái một cái chết thoải mái. Haiz! Sao không ai nói chết vì thuốc nổ là một cái chết thể nào nhỉ? - Dan thở dài nhìn quanh căn phòng chất dầy những chiếc thùng chứa thứ bột đen như than.
 
      - Là một cái chết không còn xác để mà chôn. - Shun cuối cùng lên tiếng.

      - Ha! Cậu đúng là luôn thông minh hơn tớ - Dan cười tươi - Tớ nghĩ không ra đấy!

      Lại im lặng.

      - Cậu hận tớ, phải không? - Dan hỏi, thật khẽ.

      - Phải. - Shun trả lời, cũng thật khẽ.

      - ...

      - ...

      - Tớ xin lỗi. - Dan bỗng run rẩy nói.

      Tiếng lá xào xạc lại vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
   
      Thế rồi, Shun đáp, thật lạnh lùng.

      - Muộn rồi.

      Mây kéo đến nhiều hơn, trời càng lúc càng tối và gió thì càng lúc càng thổi mạnh. Trong làn sáng chập chờn, mờ ảo nơi rừng sâu, người thanh niên tóc đen đứng đó, trước cánh cửa nhà kho. Khoé miệng cậu nhếch lên thành một nụ cười buồn, và đôi môi cậu bỗng cử động thật khẽ...

      Cậu đã nói gì?

      Không ai biết! Không một ai, ngoại trừ cậu, và người bạn thân đang dựa lưng vào bức vách nhà kho...

      Người bạn thân sắp phải chết trong tay cậu...

      Và cậu quay lưng...

      Và cậu bước đi...

      Và cậu bắt đầu châm lửa...

      Ngọn lửa trong tay cậu cứ chập chờn và tắt ngấm. Gió thổi sẽ khiến lửa cháy to thêm, nhưng khi gió quá mạnh, lửa sẽ tắt!

      Còn lại một mình trong căn phòng u tối, dan bỗng bật cười, tràng cười khô khốc, đau đớn, buồn đến thê lương.

      Vậy là tới rồi, cái ngày cậu không bao giờ chờ mong, cuối cùng đã tới...

      Ánh mắt cậu bỗng chạm phải những vật dụng linh tinh trên sàn - những món đồ chơi tự chế, mỗi món có một đôi, giống hệt nhau đến từng chi tiết. Phải rồi, cậu và Shun đã từng rất thân thiết, kể từ ngày hai người gặp nhau...

      Bên ngoài kia, lửa đã bắt đầu cháy...

[Flashback]

      Một buổi sáng mưa như trút nước, một đứa bé tóc đen chừng mười tuổi lết từng bước trên đường. Áo nó rách từng mảng, ống quần nó như bị cháy sém, đôi vai gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương, đôi mắt hoàng ngọc trũng sâu, gương mặt hốc hác và trắng bợt vì dầm nước.

      Đứa trẻ gầy gò, nhếch nhác ấy cứ đi như thế, mặc kệ cơn mưa xối xả quật lên cơ thể nó. Gió thốc vào mặt nó, đau hơn cả những cái tát của ông chủ tiệm bánh ban sáng khi nó bị phát hiện đang ăn cắp một chiếc bánh mì.


"Con phải sống, Shun à. Hứa với mẹ, con phải sống"


      Đó là những lời cuối cùng của người mẹ đã liều mình che chở cho nó trong ngọn lửa đã thiêu cháy cả gia đình nó, đó là tâm  nguyện cuối cùng của mẹ nó.

      Thế nên, nó phải sống. PHẢI SỐNG!

      Nhưng tại sao? Tại sao trái tim nó lại cứ nhói đau thế này?!...

      "Tại sao? Tại sao lại là một mình tôi? Ông mất rồi, cha mất rồi, mẹ cũng mất rồi. Tại sao lại là một mình tôi phải sống? Tại sao lại là một mình tôi phải cô độc? Tại sao? Tại sao chứ?!"

      Nước mắt hoà với nước mưa, đôi vai đứa bé run lên từng hồi, vì lạnh, vì đói, và vì đau!
Và rồi, đứa bé ấy đã gục ngã.

      Người ta tụ tập xung quanh đứa trẻ tội nghiệp. Nhiều người nhìn nó, nhiều người gọi nó, thế nhưng, tuyệt nhiên không có một ai dám chạm vào nó.

      Nước mưa chảy vào miệng và mũi nó. Đứa bé ấy ho sặc sụa, nó muốn đứng lên, nhưng toàn thân nó không còn chút sức lực...

      "Có ai không... có ai không...
      Giúp tôi với..."

      Đứa bé ấy đã ngất đi...

      - Cậu ấy sẽ không sao chứ? - có tiếng con nít thầm thì

      - Cậu ấy chỉ ngất đi thôi, không sao đâu. - Tiếng một phụ nữ đáp lại. - Mẹ ra ngoài nấu cơm, con ở lại trông cậu ấy nhé.

      - Vâng.

      Đứa bé tóc đen mở mắt, nó đang nằm trên một chiếc giường, thứ dường như đã trở lên xa lạ với nó. Bên giường, một đứa bé tóc nâu đang nhìn nó chăm chú.

      - Aha! Cậu tỉnh rồi à? - Đứa bé reo lên.

      - Đây là đâu? - Đứa trẻ trên giường ngập ngừng hỏi.

      - Đây là nhà tớ. Cậu bị ngất ở trên đường nên bố tớ đem về đây. Mà cậu tên gì thế?

      - Ưm... Shun... Kazami Shun.

      - Tớ là Danma Kuso, cứ gọi tớ là Dan nhé! Tớ gọi cậu là Shun được không?

      - Ơ... ừ... - Trong đời Shun chưa bao giờ gặp ai tự nhiên đến thế.

      - Thế nhé, Shun. Tớ ra phụ mẹ nấu cơm đây, lát nữa cậu xuống ăn nhé! - Dan nói rồi đi ra ngoài.

      Buổi trưa hôm ấy, mưa vẫn rơi tầm tã. Đứa bé tóc đen cúi gằm mặt bên bàn ăn, lặng lẽ như một cái bóng.

      - Này, tại sao cậu có một mình vậy? - Dan thắc mắc.

      - Dan, đừng vô ý thế. - mẹ Dan nhắc - Cô xin lỗi, thằng dan nhà cô nó vô tư vô tâm thế đấy.

      - Con chỉ hỏi cậu ấy thôi mà mẹ.

      - Cháu đừng để bụng nhé. - Cha Dan lên tiếng - Kìa, ăn đi chứ. - Ông nói và đưa cho Shun một lát bánh.

      Shun đưa lát bánh ấy lên miệng và cắn một miếng, cậu cảm thấy một cái gì đấy rất mơ hồ. Trái tim cậu ấm áp lạ lùng, hệt như hơi ấm từ đôi tay người đàn ông đang ngồi cạnh đã theo miếng bánh truyền thẳng vào trái tim cậu...

      - Này, hay là cậu ở  lại nhà tớ đi. - Dan nói - Bố mẹ cho cậu ấy ở lại nhé!

      - Hiện giờ cháu chưa có nơi ở phải không? - Mẹ Dan nói - Nếu vậy thì cứ ở lại đây nhé.

      -... Vậy... vậy sẽ không phiền chứ? - Shun ngập ngừng trong ngạc nhiên.

      - Sao lại phiền? Càng đông càng vui mà! - Cha Dan nói.

      Shun nhìn gia đình Dan, nụ cười đang sáng bừng trên khuôn mặt họ.

      Sâu thẳm trong tim, cậu biết nơi yếu đuối nhất trong lòng mình đang sụp đổ...

      Vì cậu lại đã có gia đình...


[End Flashback]

      ẦM!

      Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, căn nhà kho cũ kĩ đã trở thành tro bụi...

Được sửa bởi thanhhuyen ngày Sun Feb 09, 2014 8:38 pm; sửa lần 1.

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
A chị Huyền ra chap rồi ,em mừng quá .CHap này xoay quanh tình bạn cùa DAn và SHun ,họ đã từng là bạn thân của nhau và ngày xưa chính DAn là người giúp đỡ SHun .Đọc chap này em có cảm nghĩ là DAn chết quá ,nếu Dan chết chắc Runo ghét Shun lắm .Về cách viết thì để tả tình bạn giữa hai người chị cần tả rõ hơn chút nữa và diễn biến hơi nhanha ,mong chap của chị nha

descriptionNhững - [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ - Page 3 EmptyRe: [Bakugan Fanfic:]Nhiệm vụ

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply