=[ Chap 1 ]=
Mọi người gọi anh là bác sĩ, chỉ vì khi mặt trời ló dạng, anh vận áo khoác trắng, vắt ống nghe qua cổ, đeo kính và thường xuyên xuất hiện mỗi khi có nạn nhân được cáng cứu thương chở đến trong tình trạng thoi thóp. Anh cứ như một bác sĩ phẫu thuật, đặc biệt để tâm tới các vết thương và đặc biệt là các vết thương nặng, chứ không ai thấy anh kê khai đơn thuốc và khám bệnh bao giờ, thậm chí còn tỏ ra hời hợt. Mặc dù không ít những lời than phiền liên quan tới anh đã được gửi đến giám đốc bệnh viện, nhưng không ai có thể và có gan kí giấy tống cổ anh ra khỏi nơi đây, chỉ đơn giản là, anh quan trọng tới mức thiếu anh thì bệnh viện này cũng đi đời luôn.
Và trên hết là, ai cũng biết anh cầm dao mổ rất điêu luyện.
Như thể mẩu kim loại xinh xinh ấy đang nhảy múa trên những ngón tay nhuốm đỏ của anh vậy.
Cơ mà thực tế thì …
Anh cũng không biết mình đang ăn ở ở cái bệnh viện này để làm gì nữa …
Rốt cuộc thì
Anh
Đâu
Phải
Là
Một
Bác
Sĩ
.
.
.
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, ngày đầu tiên mà báo thức reo gần nửa tiếng anh vẫn chưa buồn nhấc mí mắt lên trong khi mọi ngày cái đồng hồ đó luôn chạy chậm hơn việc anh dứt mình khỏi giấc ngủ và bắt đầu vào ngày mới. Cô bé ấy đã chuẩn bị xong bữa sáng, ghế của anh vẫn còn trống, không phản ứng gì mà chỉ đột nhiên cứng đờ người lại trong vài giây rồi chạy vụt lên phòng anh. Không mất quá nhiều sức lực, cô bé đập phăng cửa trong trạng thái mồ hôi nhỏ giọt, tim đập nhanh và đồng tử thu nhỏ lại, toan thét lên nhưng rồi lại thở phào mà ngồi bịch xuống khi nhận ra anh vẫn hoàn toàn bình an vô sự. Mặc dù có hơi uể oải, anh đã ngồi dậy và đang sửa soạn, sở dĩ cô bé hốt hoảng vì suốt 26 năm trời chung sống chuyện này chưa từng một lần xảy ra.
Đoạn, họ cùng nhau xuống nhà dùng bữa sáng, kim dài chạy quá nửa vòng tròn trong im lặng, tiếng va chạm của nhựa và kim loại bé nhỏ đến mức gần như đã hoàn toàn bị cái âm thanh trống rỗng nghiền nát. Mái tóc của anh rối hơn ngày thường, hai bím tóc của cô bé dường như không thít chặt giữa các lọn như mọi khi, và quần áo của họ có vẻ đã thiếu mất một lượt được miếng kim loại nóng bỏng chà ngang.
Một ngày khác biệt, chắc vậy.
- Nii-san …! em nghĩ ……!
- Không cần.
Chưa để những âm thanh trong trẻo kịp thoát ra hết từ cái cổ họng xinh xắn của cô bé, âm vực như tới từ chiều không gian ngược lại ấy đã chặn ngay trước cửa lối đi, hoặc không chỉ còn là chặn, mà phá vỡ hoàn toàn lối đi đó. Mặt đĩa sứ còn bóng mỡ, chảy xuống đáy cốc thủy tinh là vài giọt coffee sót lại vẫn còn bốc hơi, tờ báo nhàu nát được mở ở trang giữa, đều lặng thinh trên mặt bàn. Cánh cửa đóng sầm lại, ngoài kia có tiếng máy nổ, và trong căn phòng chỉ còn lại cô bé và những thứ đồ gia dụng không có sự sống. Một cách vô thức, cô bé cầm tờ báo ở phía bên kia bàn ăn lên đọc, chưa cần biết nội dung là gì, nhìn qua cái tiêu đề cũng khiến cô hiểu lí do vì sao anh ấy lại vội vã đến vậy.
Tai nạn xe.
Nạn nhân đang hấp hối.
.
.
.
Tòa nhà to lớn, nhuộm trắng từ ngoài vào trong, không khí là thuốc sát trùng, người người qua lại với những bộ mặt sầu não và sẩm tối. Sự xuất hiện của anh đã làm nơi này sáng sủa lên một chút, dù đối với anh điều đó chẳng có gì là vinh dự mà chỉ như tự rước thêm những điều không đâu vào thân. Đọc những dòng báo cáo mà anh chỉ muốn vo viên tờ giấy rồi ném vào lò than, lí do ư?
- Mọi người đã làm phẫu thuật mà không có tôi sao?
- X … Xin lỗi …! Tại ca đó gần 2h đêm … Chúng tôi không muốn làm phiền anh …
- Lí do đó mà nghe được sao?
- Sensei …?
- Gần đây có một ca vào chiều, cũng vì lí do “không muốn làm phiền” mà rõ ràng lúc đó tôi đang rãnh hơi.
- Sensei … Chúng … chúng tôi …
- Nếu mọi người không muốn tôi làm việc nữa, thì cứ nói thẳng, để tôi xin nghỉ.
- Chúng … chúng tôi xin lỗi …!
- Này cô kia !! Cô đang làm cái gì thế hả ?!
- V .. Viện trưởng ……??
- Tôi đã biết việc các cô làm rồi !! Sau bao đóng góp với bệnh viện này mà các cô lại đối xử với anh ấy như vậy hả ?!
- Ch … Chúng tôi đã xin lỗi rồi mà …………!
- Xin lỗi gì giải quyết được sao ?! Hay là các cô ghen tị ?!
- Ch …
- Tôi sẽ dám sát các cô đấy ! Việc này còn tái phạm thì cuốn gói khỏi đây hết đi !
- V … Vâng …………!!
Nếu cần có một lí do để anh ấy chưa muốn rời khỏi cái ổ mục rữa này …
- Cảm ơn.
- Không có gì … Việc này tôi cũng trải qua rồi … Tôi sẽ cố gắng để việc này không xảy ra nữa …
- Viện trưởng này.
- Còn chuyện gì sao?
- Tôi thích cô.
Nếu cần có một lí do để anh ấy chưa muốn rời khỏi cái ổ mục rữa này …
.
.
.
Anh đóng cánh cửa lại, chuẩn bị bước đến gần chiếc giường với những cái thanh kim loại, túi nhựa đỏ treo lủng lẳng và đầy ắp cả chồng thuốc trên tủ đầu giường. Các cô gái mặc đồ bó ngắn, đội mũ đính chữ thập đỏ nói đây là phòng của bệnh nhân bị tai nạn xe hôm bữa. Một lần nữa anh suýt làm cánh cửa tội nghiệp phải ra bãi rác, là cảm giác lâu lâu không được khiêu vũ cùng dao mổ. Dù sao thì, anh cũng đã đề nghị nhận toàn quyền quản lí bệnh nhân này, giờ vào xem mặt cái đã. Thực chất thì, anh chưa từng chăm sóc bệnh nhân, điều duy nhất anh làm chỉ là rạch da, tẽ thịt, cầm cho dòng nước đỏ khỏi vỡ, xóa đi những cái lỗ nhẽ ra không nên tồn tại, và khâu lại.
Anh đứng ở chân giường, nhìn không rõ mặt kẻ xấu số lắm, cơ bản là đôi mắt đã được băng lại, và mái tóc thì lòa xòa quá. Anh không biết nữa, anh cứ đến gần hơn, cũng bởi lẽ đây là lần đầu tiên anh biết một người sau phẫu thuật là như thế nào. Bình thường, chỉ là thân thể bất động đầy màu đỏ trên chiếc cáng cứu thương trắng, phòng mổ sáng đèn tới lóa mắt, tiếng kim loại và âm thanh từng miếng thịt bị tách khỏi nhau.
- Thật bất hạnh cho ngươi vì không được khâu da cắt thịt dưới lưỡi dao của ta.
Cảm giác này chỉ đơn giản là tò mò, anh kéo tấm vải trắng xuống quá cổ để có thể nhìn rõ hơn. Khi đưa vào viện rồi thì việc duy nhất cần trú tâm là giữ chặt sợi chỉ mệnh của nạn nhân còn chuyển động gấp khúc, chứ không phải một đường thẳng lạnh lùng và tiếng bíp kéo dài trong lặng thinh. Chứ không phải chỉnh chu nhan sắc cho khách hàng như mấy cái viện mang tiếng làm đẹp bằng dao kéo rồi cuối cùng rải thây người ta mỗi cái một nơi, nhưng thế này có phải hơi quá không? Có thể anh không quá quan trọng về ngoại hình của mình nhưng anh cũng biết chải đầu sau mỗi lần nhấc mi lên và bật dậy khỏi sự cám dỗ của chiếc chăn và cái giường. Cặp ngọc sậm màu đung đưa quan sát một hồi, rồi rút ra kết luận : không nghiện ngập thì cũng là dân đường phố, chắc lại bị con ma men nhập rồi nhảy ra trước đầu xe tải.
Nếu cần có một lí do để anh ấy chưa muốn rời khỏi cái ổ mục rữa này …
Viện trưởng có ghé qua, dù cho chuyện ban nãy khiến anh suýt vinh dự được in dấu tay của cô trên mặt. Cô thở dài xin lỗi vì đã nổi nóng nhất thời, và dường như vấn đề đó nhanh chóng không còn là chủ đề tâm điểm hai người bàn tán nữa. Cô cho hay vụ tai nạn này cô cũng đặc biệt quan tâm, nạn nhân được đưa đến trong trạng thái dở chết dở sống mà cuối cùng không cần đến anh ca phẫu thuật vẫn thành công thì đúng là kì lạ. Tất nhiên không phủ nhận việc bệnh viện này có nhiều bác sĩ giỏi, nhưng cô sẽ an tâm hơn nếu có anh vào cuộc. Cô cũng nghĩ giao lại bệnh nhân này cho anh là đúng, dù anh chưa một lần chăm sóc tại giường bệnh nhưng nếu có chuyện gì anh có thể ứng biến kịp.
Cô là người con gái trưởng thành, và là viện trưởng, và đang cố gắng hoàn thành trọng trách không để bất cứ sinh mạng nào phải nói lời từ biệt với thế gian.
Và anh, không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ điều đó ở cô.
...
Đêm buông, phòng bệnh nhuốm sắc tối, không ai khác ngoài bệnh nhân, kể cả anh. Anh đã về nhà, cô bé tuy không còn là một đứa trẻ, song anh vẫn không an tâm để cô bé một mình qua đêm. Không có điều gì có thể khẳng định vào tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra với bệnh nhân hay không, nhưng vì một lí do mơ hồ nào đó, anh đã an tâm mà không ngủ lại phòng bệnh. Vì một lí do mơ hồ nào đó, anh tin rằng người đó sẽ ổn, ít nhất là qua ngày hôm nay.
Đêm buông, thấp thoáng nhiều lớp vải ôm lấy những đường cong mảnh dẻ phấp phới nơi căn phòng ấy.
Và bóng loáng, kim loại ánh bạc lấp lánh sáng hơn cả ánh trăng.
- Xin đừng lo, chúng tôi sẽ sớm đưa ngài ra khỏi đây thôi ~