=[ Chap 2 ]=
- Ta hỏi ngươi vài câu được chứ ?~
Những bức tường ẩm mốc, bong tróc sơn và được hôi thối tẩm đầy, bao thành những vòng khép kín giữa những thanh sắt cách nhau tầm gang tay. Những cánh cửa lớn, bao kín những căn phòng sáng chiều ken két âm thanh móng tay cào cửa. Những kẻ có đôi mắt thâm quầng nhất là những kẻ mặc áo trắng và ôm thân bất động suốt ngày, những kẻ có thanh quản nát mục nhất là những kẻ mang âm thanh đến cho ngôi nhà này. Những người mặc đồng phục cũng chẳng lấy làm vinh dự khi được có mặt ở đây, quá khổ cho màng nhĩ của họ. Họ phải làm việc họ phải làm, đó là quản lí những bức tường và những thanh sắt, để đảm bảo sẽ không có ai có thể đạp đổ chúng và vọt ra thế giới bên ngoài.
- Ta có nghĩa vụ phải trả lời ngươi sao ?~~
Cái bàn kê trong căn phòng cách âm, giấy dán tường lộn xộn, đè lên nhau và bung gần hết. Một tốp người mặc đồng phục đứng ngoài canh chừng, sẵn sàng xông vào ngay khi có gì bất thường xảy ra. Quả thực họ rất khâm phục người đó, thậm chí họ còn được trang bị vũ khí và có thể nổ súng nếu đối tượng trở nên quá tầm kiểm soát, nhưng người đó thì … Chỉ có một mình, không vũ khí, chỉ có bút bi và sổ tay, mà khóa trái cửa phòng kín với một kẻ có những bó dây thần kinh đứt mạch và lộn xộn thì mấy thứ đó chỉ bằng muỗi.
- Không, nhưng ta sẽ rất vui nếu ngươi làm điều đó ~
Dường như anh còn cảm thấy thích thú khi được trò chuyện với những con người như vậy, những khuôn mặt sáng chiều nguyên một biểu cảm, những âm vực bập bõm, cách hành xử như đến từ một thế giới khác và trên hết là không ai giống ai. Thế giới của anh, là thế giới của những bản sao, bầu không khí và những khoảng trời của từng con người dường như đã nhòe làm một. Và nếu như, bất cứ khi nào, có một đám mây chuyển sắc, một làn gió đảo chiều, nắng xuất hiện giữa đêm, bảy sắc vụt tắt và bầu trời ngập nước, thì tất cả, dù là gì, cũng sẽ bị tiêu diệt.
- Thế giới của ngươi là nơi như thế nào ?~
Anh bấm bút, cuộc tán gẫu không chủ ý đã chiếm một khoảng thời gian khá dài rồi. Từ lâu, việc anh muốn là ngồi bên bàn máy tính, biến một bức ảnh tầm thường trở nên lung linh, thêu dệt nên những con người bằng đường viền trên nền trắng, hay hành bàn phím cả ngày để cái số phận mình đang định đoạt không bị trôi mất khỏi tâm trí. Nhưng có lẽ, anh đã không thể làm chủ số phận của mình như những gì thời trẻ con hay mơ mộng, anh đã rẽ sang một con đường khác, con đường mà chưa một lần anh thấy nó khi nhắm mắt mỗi đêm. Dù vậy, đây cũng không phải một bước đi sai lầm, dầu những tiếng xì xào to nhỏ, anh vẫn biết rằng mình đúng. Bởi vì …
- Là … một nơi không giống bất kì nơi nào ~~
Từ thuở lọt lòng, trong vô thức, anh đã luôn khát khao một sự khác biệt.
- Ngươi nói rõ hơn được chứ ?~
Người ta thường không để tâm lắm đến việc tại sao người này người kia lại bị gạch đá trói chặt, bởi lẽ thì cũng như nhau mà thôi, đều là những kẻ không giống ai. Nhưng sâu xa hơn cả điều đó, là hành động trong quá khứ, hành động mà người bình thường không thể dễ dàng nắm bắt và kiểm soát, hành động mà người bình thường không thể có và không thể làm, hay nói ngắn gọn, chỉ là những hành động không bình thường mà thôi.
- Ban ngày bầu trời có màu đen, ban đêm trên đỉnh đầu là sắc đỏ …~ Mặt trời tự thiêu mình thành than, rải khắp mặt trăng và biến nó thành một mảnh thép …~ Hàng rào ở khắp nơi, hoa hồng nở trên tường, bươm bướm biết phát sáng và có thể hóa thành thủy tinh …~~ Ah ~~ Và đi đâu lúc nào cũng có gái~~
Trang giấy đầu tiên đã chi chít chữ, không chỉ là ghi chép mà còn là kí họa, chỉ đơn giản là anh không muốn quên đi mất rằng những hình ảnh nào đã đến trong đầu mình khi từng âm thanh thoát ra từ khuôn miệng hắn lọt đến tai mình. Anh không lo lắng việc mình sẽ bị bỏ lại phía sau trong khi hắn thao thao bất tuyệt, những ngón tay anh rất nhanh, và cho dù hai bờ môi khô khốc kia có chuyển động liến thoắng tới cỡ nào thì cũng khó mà khiến anh phải lên tiếng bắt giảm tốc.
- Gái thôi sao ?~
Khóe miệng nhợt nhạt chợt vẽ thành một nụ cười, và ánh mắt anh trở nên khó hiểu hơn bao giờ hết, như là một lời mỉa mai. Hắn chợt ngừng lại, và một trong những phút giây ít ỏi anh được thấy cái miệng kia không ngoác ra như thể có khâu lại bao nhiêu lần chỉ cũng đứt. Cũng không hẳn là một lời mỉa mai, chỉ đơn giản là, anh tò mò cái thứ đang đập trong ngực hắn kia, liệu giọt dục vọng có tràn li hay không.
- Trừ phi … ngươi muốn sáng mai phải giặt grap ~
.
.
.
Mấy người lính canh bên ngoài suýt bung cả tim vì một âm thanh kinh khủng đánh sập cả bức tường cách âm.
- Có chuyện rồi …!! Mau vào xem …!!
Súng ống lục đục, hối hả đồng loạt như một lũ cừu ngờ nghệch nghe tiếng sói vọng từ xa. Nỗ lực tìm ra cái chìa đúng trong một chùm gồm mấy chục miếng kim loại nho nhỏ góc cạnh, cuối cùng cánh cửa đã được mở ra.
Và chợt im như phỗng.
- Nếu ngươi không bắt cái lưỡi hỗn xược đó câm lại …
Chỉ là, không ai trong số họ được chứng kiến.
- Thì đừng trách sao mình phải phí phạm cả tuần âu yếm chán chê chăn gối ~
Có một người có thể kiến hắn phải lặng thinh.
Anh phủi phủi lớp bụi làm đục màu áo trắng của mình, thu dọn lại mớ đồ dùng, xuyên qua những người thanh niên trẻ kia mà tìm tới cánh cửa dẫn ra bên ngoài, không một cái ngoảnh lại, chỉ để cho những người mặc quân phục một lời nói.
- Các người thích nói với ai cũng được, nhưng đừng có thêm mắm muối, ta quay về báo mộng đấy ~
Rồi đi khỏi.
.
.
.
Dù chỉ trong khoảnh khắc, anh cảm thấy rất thích thú việc đè sấp, bẻ ngoạt cả hai tay hắn ra sau, nhấn mạnh cái đầu dơ bẩn tội nghiệp đó xuống cái bàn tội nghiệp dơ bẩn, để cái thứ đỏ đỏ tanh tanh đó ngấm xuống lại càng làm nó thêm tội nghiệp và dơ bẩn hơn.
Quả là dơ bẩn và tội nghiệp mà ~
.
.
.
Trên đường đi đón em gái cùng người bạn học mà anh đã để ý từ lâu, anh chợt cảm thấy kim giây đồng hồ như đông lại một nhịp trước hình bóng hai người thiếu nữ xinh đẹp lướt qua.
Không rung động.
Không si mê.
Chỉ là dường như ám khi ẩn hiện xung quanh họ không giống với bất kì sinh vật nào đang hiện hữu tại con phố này.
.
.
.
Chuông báo thức reo.
Và giấc mơ ngừng lại.