MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông Empty[Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
Title: Đêm đông
Author: meomeo31 (Lee Miu)
Genre: truyện tình cảm.
Rating: 15+
Pairing: AcexMira, KeithxDara, HydronxMira, RenxFabia,...
Summary: Trong ngày đông lạnh giá, ẩn sâu trong từng cơn gió lạnh lẽo... Chợt nhận ra, em là hạnh phúc trong anh.
Note: Tớ bỗng nẩy ra fic này khi sắp đến ngày Valentine.
____________________________________________
Chap đầu tớ sẽ đăng sau vì còn đang viết nháp.
Tớ sẽ cố gắng chỉnh sửa và đăng sớm cho mọi người cùng đọc nha.
Chap này tớ sẽ cố gắng cải thiện ngôn từ.
Tớ cũng mong là nó không nhảm và tệ như cái fic đầu tay T^T...
Mong mọi người ủng hộ nhiều ạ!

Được sửa bởi meomeo31 ngày Mon Feb 17, 2014 3:39 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
Chap 0:

      Bầu trời hửng sáng. Từng tia nắng rụt rè khẽ hắt lên ánh sáng dịu dàng, len lỏi qua những hàng cây. Nền trời xanh ngắt, làn mây tinh khiết nhẹ nhàng trôi dưới ánh bình minh, không chút lo âu.

      Ngược lại với sắc cảnh yên tĩnh đó, trong tòa biệt thự màu trắng, xây theo phong cách Pháp vang lên một tiếng quát lớn đầy tức giận.

      - Con định ngủ đến khi nào đây nữa hả Ace? Dậy đi học mau!!!

      Trong phòng khách rộng lớn, không kém phần sang trọng với cách bài trí hài hòa thể hiện sự xa hoa, giàu có của nhà họ Grit. Người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang vai, khoác trên mình chiếc áo choàng làm bằng lông vũ và chiếc đầm dài gần đến gót chân toát lên sự quý phái. Bà đang hướng về phía cầu thang làm bằng đá hoa rất tinh xảo, nét mặt đầy vẻ khó chịu. Có vẻ bà đã hoàn toàn thất bại trong việc đánh thức cậu con trai của mình.

       30 phút sau...

      Mặt trời dần nhô lên cao, những tia nắng gay gắt bắt đầu xuyên qua tấm cửa kính trong căn phòng yên tĩnh. Trên chiếc giường được trải ga màu trắng tinh nằm ở phía đông nam, có một người đang cựa quậy trong tấm chăn dày.

      Thân xác ấy từ từ ngồi dậy. Mái tóc xanh mạ rối xù, đôi mắt xám tro vẫn nhắm tịt, cậu phát ra thứ âm thanh mệt mỏi như vẫn còn ngái ngủ. Phải mất một lúc lâu sau, cậu mới buồn với lấy chiếc đồng hồ để ở chiếc bàn gần đó...

      " 8:45 "

      1s...

      2s...

      3s...

      - Aaaaaaaaaaaa! Muộn học mất rồi!!!!!!!

      Ace tá hỏa khi nhìn vào kim chỉ giờ của chiếc đồng hồ. Cậu vội vàng thay quần áo đồng phục rồi lao nhanh như tên bắn xuống phòng khách... Thì bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của mẹ mình.

      - Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? - Bà Grit cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng âm giọng thì thật đáng sợ.

      Không để ý vào thái độ và lời nói của bà, Cậu lao thẳng ra chiếc BMW màu đen bóng

     - Con xin lỗi nhưng hôm nay con phải gặp Mira! - Ace nói vọng lại từ trong cửa xe.

      Dứt lời, bóng dáng của chiếc BMW dần mất hút cuối con đường náo nhiệt và nhiều xe cộ đi lại. Bà Grit vẫn đứng đó, nét mặt không còn mang vẻ giận dữ hồi nãy, mà ngược lại nó bỗng trở nên thanh thản và dịu dàng đến kì lạ. Bà khẽ hắt ra tiếng thở dài...

      "Bọn trẻ bây giờ yêu nhau thật ngọt ngào, chỉ vài phút thôi cũng không chờ đợi được."

     
~*~*~*~

      9:00 tại lớp 11A5...

      - Tại sao em không thể đến lớp đúng giờ được vậy hả, Ace? Em có biết là mình đã đến chậm 2 tiết rồi không hả? - Người phụ nữ đứng trên bục giảng nói lớn lên khiến cả lớp im thin thít.

      Bị quát như tát nước vào mặt, ấy vậy mà nét mặt của cậu thiếu niên có mái tóc màu xanh mạ vẫn chẳng thay đổi gì. Ace khoanh hai tay trước ngực, không hề sợ hãi, nhìn giáo viên một cách lơ đãng rồi thờ ơ đáp lại:

     - Thưa cô, đó chỉ là thói quen thôi.

     - Em...?!!!

     - Ace! Cậu không được nói như vậy! - Một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía cuối lớp khiến cậu phải im bặt.

       Tất cả đều quay về phía người thiếu nữ tóc cam. Người thì trố mắt ra nhìn, người thì tỏ vẻ ngưỡng mộ rồi cả lớp đồng thanh ồ lên một cái rõ to.

       Không ai khác đó là Mira - Lớp trưởng lớp 11A5.

____________________________________
Một chap ngắn, diễn biến quá nhanh :p
Nhưng cũng mong mọi người com nhiều và ủng hộ ạ!

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
tem tem tem!
cũng không đến nỗi nhanh lắm đâu ah^^
nhưng mà sao mình khó tính vậy nè trời TT.TT

Bầu trời hửng sáng. Từng tia nắng rụt rè khẽ hắt lên ánh sáng dịu dàng, len lỏi qua những hàng cây. Nền trời xanh ngắt, làn mây tinh khiết nhẹ nhàng trôi dưới ánh bình minh, không chút lo âu.


tả cảnh ổn, nhưng chưa chính xác xin đừng mong thấy một bầu trời xanh ngắt khi mặt trời còn chưa lên hẳn ah


30 phút sau...

     Mặt trời dần nhô lên cao, những tia nắng gay gắt bắt đầu xuyên qua tấm cửa kính trong căn phòng yên tĩnh. Trên chiếc giường được trải ga màu trắng tinh nằm ở phía đông nam, có một người đang cựa quậy trong tấm chăn dày.


hm~ bình minh ló dạng chưa được nửa tiếng mà đã nắng gay gắt là sao???

cơ mà hơi kì~ tận đến 8h15 trời mới hửng sáng là sao??? và sao mà mẹ Ace có thể để yên cho cậu quý tử ngủ như thế trong khi cậu ta đã trễ học cả tiếng đồng hồ cơ chứ~

mà nói nhỏ nhé, nếu là ở Nhật thì hình như người ta vào học lúc... 9h ah

đó là một vài khuyết điểm a~

còn về nội dung thì chap này ổn, tương đối thú vị và khá là hài hước

Trong phòng khách rộng lớn, không kém phần sang trọng với cách bài trí hài hòa thể hiện sự xa hoa, giàu có của nhà họ Grit. Người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang vai, khoác trên mình chiếc áo choàng làm bằng lông vũ và chiếc đầm dài gần đến gót chân toát lên sự quý phái. Bà đang hướng về phía cầu thang làm bằng đá hoa rất tinh xảo, nét mặt đầy vẻ khó chịu. Có vẻ bà đã hoàn toàn thất bại trong việc đánh thức cậu con trai của mình.

      30 phút sau...

     Mặt trời dần nhô lên cao, những tia nắng gay gắt bắt đầu xuyên qua tấm cửa kính trong căn phòng yên tĩnh. Trên chiếc giường được trải ga màu trắng tinh nằm ở phía đông nam, có một người đang cựa quậy trong tấm chăn dày.

     Thân xác ấy từ từ ngồi dậy. Mái tóc xanh mạ rối xù, đôi mắt xám tro vẫn nhắm tịt, cậu phát ra thứ âm thanh mệt mỏi như vẫn còn ngái ngủ. Phải mất một lúc lâu sau, cậu mới buồn với lấy chiếc đồng hồ để ở chiếc bàn gần đó...

     " 8:45 "

     1s...

     2s...

     3s...

     - Aaaaaaaaaaaa! Muộn học mất rồi!!!!!!!


Ace ah, sao mà cậu ngủ như... (=(oo)=) thế hả??? *lăn lộn*

Không để ý vào thái độ và lời nói của bà, Cậu lao thẳng ra chiếc BMW màu đen bóng

    - Con xin lỗi nhưng hôm nay con phải gặp Mira! - Ace nói vọng lại từ trong cửa xe.


tự hỏi phải chăng mỗi ngày Ace đi học chỉ vì muốn gặp Mira *cười như điên*

"Bọn trẻ bây giờ yêu nhau thật ngọt ngào, chỉ vài phút thôi cũng không chờ đợi được."


bác cũng ngọt ngào chết đi được~

- Tại sao em không thể đến lớp đúng giờ được vậy hả, Ace? Em có biết là mình đã đến chậm 2 tiết rồi không hả? - Người phụ nữ đứng trên bục giảng nói lớn lên khiến cả lớp im thin thít.

     Bị quát như tát nước vào mặt, ấy vậy mà nét mặt của cậu thiếu niên có mái tóc màu xanh mạ vẫn chẳng thay đổi gì. Ace khoanh hai tay trước ngực, không hề sợ hãi, nhìn giáo viên một cách lơ đãng rồi thờ ơ đáp lại:

    - Thưa cô, đó chỉ là thói quen thôi.


ôi cái mama, Ace thật là vãi chưởng~ bó tay chấm com đoạn này~

=======
tình hình là bới sạn hơi nhiều, com nhảm cũng nhiều~
cố lên cậu nhé~
hóng chap nak!

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
Ok ok :))) Tớ cũng đang hóng cái fic mới của cậu ah~
Tớ sẽ cố gắng ra chap sớm!
Clq nhưng mà cậu com hay lắm =))

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
Chap 0 (cont)


     11:30...

     Trưa đến. Mặt trời đã được treo lơ lửng giữa không trung từ lúc nào. Những tia nắng chói chang chiếu xuống, như đốt cháy cả sân trường. Bầu trời trong xanh cao vời vợi. Chẳng có dám mây nào đến chở che, chỉ có vài cụm đang lang thang ở tít đằng xa kia. Thỉnh thoảng cũng có vài đợt gió thổi qua, nhưng cũng không thể xua đi cái oi bức đáng sợ này...

     Dưới cái ánh nắng như bốc lửa ấy, có một học sinh đang ngồi ung dung và tự tại trên chiếc ghế đá gần tán cây bàng. Khuôn mặt tuấn tú lấm tấm những giọt mồ hôi, hiện rõ sự chán nản. Mái tóc màu xanh nhạt khẽ động đậy, đôi mắt màu tím than mở ra mệt mỏi và thật mơ hồ. Đôi môi khẽ lẩm bẩm hát theo ca khúc trong chiếc iphone đang vang lên.

    Cái điệu tự mãn và ngạo mạn đó thì chẳng ai vào đây nữa... Cậu quý tử của ngài hiệu trưởng trường trung học này - Hydron.

    Từ lúc lên cấp 3, thành tích học tập của cậu đã sút kém rất nhiều, mỗi tháng cậu đều đội sổ và rất hay trốn học. Có thể nói đây là lần thứ 32 cậu cúp tiết rồi! Quả là một con số đáng kinh ngạc!

     Dù bố cậu có nói khô cả họng thì cậu cũng vẫn giữ nguyên cái bản tính của mình. Ngoài đi chơi, ăn và ngủ thì cậu đã cảm thấy chẳng có việc gì làm nữa rồi. Và đó cũng chính là lí do mà bọn con trai cùng trang lứa gọi cậu là "công tử bột". Cho dù là vậy, cậu vẫn là một học sinh "ưu tú" trong mắt của bọn con gái cùng lớp.

    Hydron buồn rầu bứt một chiếc lá đang nghĩ xem phải làm gì tiếp theo để giảm bớt đi sự chán nản thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía hành lang gần đó, sau đó là tiếng gọi của một học sinh nữ.

   - Bông ơi... Cậu đâu rồi...?

    "Bông? Đó là gì? Một con mèo? Hay một con cún?"

    Hydron đang phỏng đoán thì nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xuất hiện ở đầu hành lang đó. Cậu bỗng cảm thấy có gì đó quen quen...

    Cô bé cũng là học sinh trường này, bộ đồng phục hơi rộng khiến cho cô trở nên nhỏ bé hơn so với dáng người vốn không cao của mình. Mái tóc màu đỏ mận dài đến ngang eo buông trước ngực, che mất cả nửa người.

    Hình như cô đang tìm gì đó, vừa đi vừa cất tiếng gọi, khuôn mặt trái xoan hiện rõ sự lo lắng.

    - Bông! Bông ơi! Cậu ở đâu vậy?

    Cô bé vừa gọi vừa bước về phía trước. Bỗng nhiên, như phát hiện ra điều gì đó, cô vui mừng chạy lại, reo lên:

    - Ah! Bông ơi cậu đây rồi!

    Không đúng như phỏng đoán của Hydron... Người đó cũng là một nữ sinh. Mái tóc cam ngắn ngang vai chĩa ra từng ngọn dưới đuôi trông thật táo bạo. Đôi mắt màu xanh biển tựa hai viên đá sapphire long lanh dưới ánh nắng, vẻ dỗi hờn trông thật đáng yêu! Nó đã khiến cho tim cậu đập loạn nhịp trong vài giây.

    - Hana à, đừng gọi cái tên đó nữa, nghe kì lắm! - Cô gái tóc cam nói.

    - Có sao đâu mà Mira, cái tên đấy anh Keith hay gọi nên tớ bị lây mất rồi! - Hana cười khúc khích

    - Thôi được rồi, sao cậu không đi về nhà mà lại đi tìm mình vậy?

    Rõ ràng cô bạn kia cũng rất vui mừng, cười híp mắt. Nhưng cảm giác đó trôi qua chỉ trong chớp mắt, dường như nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt cô bé lộ rõ vẻ thất vọng. Mira để ý sắc mặt của bạn mình thay đổi đột ngột, bèn hỏi vẻ lo lắng:

    - Sao thế? Cậu giận mình à?

    - Không, mình không giận cậu nhưng mà mình chợt nghĩ đến... - Hana bỏ lửng câu rồi cúi đầu im lặng.

      Hóa ra là thế, Mira đoán ngay được điều cô bạn của mình không muốn nói ra, dù sao họ cũng là bạn tri kỉ thời thơ ấu.

    - Không phải là Hydron, thần tượng lâu năm của cậu lại đứng thứ nhất từ dưới lên trong bảng xếp hạng tháng này đấy chứ? - Cô bĩu môi.

      Ngồi trên ghế đá, Hydron cảm thấy câu chuyện của hai người thật nhàm chán và rất chi là buồn ngủ, thì bỗng nhiên nghe thấy tên mình, cậu tỉnh táo trở lại và cố dỏng tai lên mà nghe.

    - Ừ. - Hana buồn bã gật đầu - Nhưng mà Mira, rõ ràng Hydron là một người thông minh. Cậu thử nghĩ xem tại sao thành tích học tập của cậu ấy lại thành ra như thế này?

      Từ khi vào học trường này, Mira luôn chiếm vị trí đứng đầu. Cô dần trở thành một học sinh xuất sắc và nhạy bén trong mọi lĩnh vực. Còn Hydron thì hoàn toàn ngược lại. Cuối bảng xếp hạng luôn là tên cậu.

    - Tại cậu ta cả thôi, do đầu óc không chú tâm vào việc học hành nên mới như vậy! - Mira nói, thái độ của cô khiến cô bạn đứng đối diện phải nổi cáu.

    - Không đúng! Hydron là một thiên tài! Là thiên tài đó! Cậu nghe rõ chưa?! - Hana nói như hét vào tai cô.

    - Thôi được rồi, đừng giận mình nữa. Mình sẽ nấu món bento mà cậu thích nhất để tạ lỗi. Được chưa?

    Cô bé tóc đỏ mận kia có chút phụng phịu, nhưng rồi cũng cười tươi trở lại và gật đầu đồng ý.

    Cái bóng của hai cô bạn ấy khuất dần trong dòng người đông đúc của giờ tan trường. Cậu học sinh nãy giờ ngồi nghe hết cuộc trò chuyện của hai người cũng đứng dậy. Cậu khẽ thở dài rồi nở nụ cười rỗng tuếch và đầy bí ẩn...

   - End chap 0 -
______________________________
Nhân vật Hana của tớ sẽ giới thiệu cho mọi người sau nhé!
Mong mọi người cho ý kiến ah~!

Được sửa bởi meomeo31 ngày Tue Feb 18, 2014 10:19 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
ta tự hỏi Clq nghĩa là cái rì?

Mái tóc màu xanh nhạt khẽ động đậy, đôi mắt màu tím than mở ra mệt mỏi và thật mơ hồ. Đôi môi khẽ lẩm bẩm hát theo ca khúc trong chiếc iphone đang vang lên.

   Cái điệu tự mãn và ngạo mạn đó thì chẳng ai vào đây nữa... Cậu quý tử của ngài hiệu trưởng trường trung học này - Hydron.


mới đọc tưởng tả Ace, hoá ra chẻ Hydron ah? cơ mà thấy nhiều người tả tóc chẻ ý màu xanh nhưng mà ý ta thì nó là màu vàng lục cơ :)) 

Dù bố cậu có nói khô cả họng thì cậu cũng vẫn giữ nguyên cái bản tính của mình. Ngoài đi chơi, ăn và ngủ thì cậu đã cảm thấy chẳng có việc gì làm nữa rồi. Và đó cũng chính là lí do mà bọn con trai cùng trang lứa gọi cậu là "công tử bột".


công tử bột là chỉ các chẻ con nhà giàu yếu ớt aka yếu đuối không làm gì nên hồn mới đúng chứ nhẩy??? :-D 

- Bông ơi... Cậu đâu rồi...?

   "Bông? Đó là gì? Một con mèo? Hay một con cún?"

   Hydron đang phỏng đoán thì nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn xuất hiện ở đầu hành lang đó. Cậu bỗng cảm thấy có gì đó quen quen...

   Cô bé cũng là học sinh trường này, bộ đồng phục hơi rộng khiến cho cô trở nên nhỏ bé hơn so với dáng người vốn không cao của mình. Mái tóc màu đỏ mận dài đến ngang eo buông trước ngực, che mất cả nửa người.

   Hình như cô đang tìm gì đó, vừa đi vừa cất tiếng gọi, khuôn mặt trái xoan hiện rõ sự lo lắng.

   - Bông! Bông ơi! Cậu ở đâu vậy?

   Cô bé vừa gọi vừa bước về phía trước. Bỗng nhiên, như phát hiện ra điều gì đó, cô vui mừng chạy lại, reo lên:

   - Ah! Bông ơi cậu đây rồi!

   Không đúng như phỏng đoán của Hydron... Người đó cũng là một nữ sinh. Mái tóc cam ngắn ngang vai chĩa ra từng ngọn dưới đuôi trông thật táo bạo. Đôi mắt màu xanh biển tựa hai viên đá sapphire long lanh dưới ánh nắng, vẻ dỗi hờn trông thật đáng yêu!


*té dập mặt* ôi cái chấm hỏi gì thế này??? nhà ta hai con cún 1 bông nhớn 1 bông bé đấy ah~

- Hana à, đừng gọi cái tên đó nữa, nghe kì lắm! - Cô gái tóc cam nói.

   - Có sao đâu mà Mira, cái tên đấy anh Keith hay gọi nên tớ bị lây mất rồi! - Hana cười khúc khích

   - Thôi được rồi, sao cậu không đi về nhà mà lại đi tìm mình vậy?


*đánh đập Keith - kun* anh có vấn đề ah? thiếu điều anh kêu em gái anh là lu cho rồi ik =)) 

tềnh hềnh là chẻ H2 có tí cam hỏi với Mira - chan~

chap hài, nhưng cái vấn đề là, văn phong giảm hơi nhiều nếu đem so với chap trước đấy

với lại trong chap có nhiều chỗ diễn biến bất bình thường, từ ngữ đôi chỗ hơi loạn, cách dùng từ đặt cậu nó cũng có tí bất ổn, mà cụ thể chỗ nào thì cậu tự soi lại nhé *con sâu lười trỗi dậy* =)) 

hóng chap a~

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
Giới thiệu chp mọi người OC Hana của tớ nah~
- Tên: Hana Ikaru *đặt bừa =))*
- Hs lớp: 11A5
- Chiêu cao: 1m55 (vào dạng lùn)
- Cân nặng: 44kg
- Tính cách: vui tính, nghịch ngợm, đôi lúc có hơi nóng nảy nhưng rất là tốt bụng
- Bạn thân: Mira, Ace, Dan, Baron... cả Gus nữa... =))
- Fan cuồng của: Keith, Hydron ( 2 bố này đẹp dã man, ai mà chả thích )
- Sở thích: xem film, nghe nhạc, facebook, shopping...

@Huyền: Tớ xin lỗii vì đã ghii teencode quá nhèooo T^T
Tớ xin dịch lại ah~ "Chả liên quan nhưng cậu com hay lắm!"
Hôm đó tớ viết vội vì phải đi học nên văn phong ...:(
Sẽ cố gắng nhèo nhèoo...! :***
___________________________________

     Chap 1

     Hoàng hôn buông xuống. Mặt trời dần núp sau dãy núi phía Tây, kết thúc cuộc hành trình dài. Nền trời được tô lên một màu đỏ ối thơ mộng, pha chút buồn bã. Những vệt nắng cuối cùng trải dài khắp mọi nẻo đường đông đúc. Vậy là một ngày nữa lại trôi qua...

     RẦM!

    Cùng với tiếng mở cửa ầm ĩ, cánh cửa làm bằng gỗ ngoại màu trắng tinh của nhà họ Grit bị đá mạnh từ bên ngoài.

    Bà Grit đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, nghe vậy cũng chẳng phản ứng gì nhiều, có lẽ bà đã quen với kiểu thông báo hết sức vô ý thức của cậu con trai. Bả chỉ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cậu:

   - Hôm nay trời có bão tuyết hay sao ấy nhỉ, về sớm hơn hôm qua 2 tiếng 47 phút đấy.

   Ace giả vờ như không nghe thấy những lời giễu cợt của mẹ, cậu hơi nhếch môi, trong ánh mắt có vẻ gì đó rất u buồn.

   Thấy cậu con trai không trả lời. Bà Grit tạm ngưng lại hoạt động của mình, khẽ liếc về phía cậu.

   - Không đi gặp con bé đó sao?

   Nghe mẹ kéo dài hai từ "con bé", Ace hiểu ngay ra bà đang định nói đến ai. Tim cậu chợt thắt lên.

   - Không ạ. - Ace dửng dưng đáp lại.

   Thấy thái độ kì lạ của cậu con trai, bà Grit không khỏi lo lắng.

   - Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa à?

   Một khoảng lặng xen giữa hai người. Ace nhìn mẹ mình thở dài, không hề đáp lại. Cậu lẳng lặng bỏ lên phòng.

   -...

   Két...

   Không khí trong phòng yên tĩnh đến kì dị. Chỉ một tiếng động rất khẽ như vậy cũng đủ đập tan nó. Cậu cậu con trai tóc xanh mạ đứng bất động bên nắm cửa. Phải mất một lúc sau, cậu mới buồn lết cái xác về phía chiếc giường một cách chán nản. Ace nằm vật ra đó, cậu cảm thấy mình như một đứa lâu ngày không vận động.  

   Đôi mắt xám tro nhắm chặt, cậu đưa tay lên trán thoáng ngẫm nghĩ điều gì đó. Lòng cậu chợt quặn thắt...

      Ace bật cười. Nụ cười rỗng tuếch như tự chế giễu chính bản thân mình.

         
...Cậu đang phủ nhận và không muốn thừa nhận nó...

   
~ Cậu đã biết yêu ~

   Những gì đã sắp đặt ...
Khiến con tim héo hắt
Giấu nỗi đau vào sâu ánh mắt
Giấu nụ cười vào một khoảng lặng


   - flash back -

    5:30 trên đường về nhà...

    - Này, tại sao cậu lại làm tôi xấu hổ mặt trước lớp chứ? Tôi đã làm gì sai?! - Cậu con trai tóc xanh mạ hét lớn.

    - Nếu cậu biết xấu hổ thì đã không nói như vậy.

    - Cậu!!!!

    - Đúng là một đứa trẻ bất trị.

    Cái vẻ bình tĩnh của người con gái đứng đối diện làm Ace gần như phát điên. Có thể nói Mira là đứa con gái duy nhất dám nói vậy với một đại thiếu gia được nuông chiều như cậu. Mắc dù cậu là bạn thời thơ ấu và đã học chung với cô rất lâu nhưng mỗi lần như thế này, cậu không bao giờ chịu thua, nhất định phải cãi lại. Tính cậu là như vậy đấy!

     - Đủ rồi! Cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy!

   Không để cho Mira có bất kì phản ứng nào, Ace quay lưng bỏ đi về phía lòng đường.

    - Ace!! Cẩn thận!!!

   Cố tình không nghe thấy lời nói của Mira, cậu vẫn tiếp tục đi một cách rất bình thản. Cậu bỗng cảm thấy bị một lực rất mạnh đẩy về phía trước và tiếng xe phanh gấp chói tai...

   KÍT!!! RẦM!!!

   Ace không dám tin vào linh cảm của mình, cậu quay lại. Đôi mắt xám tro mở to trong kinh hoàng.

   Bây giờ cậu mới nhận ra, chính lực đẩy đó đã cứu cậu ra khỏi cái chết trong gang tấc. Nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy sau đó...

  Một cái xác bị văng ra xa. Đôi mắt xanh biển nhắm nghiền. Lồng ngực dường như không còn phập phồng từng hơi thở. Cơ thể ấy nhuốm một màu đỏ thẫm...

 

Máu...

   Máu chảy từ khóe môi...

   Máu nhuộm đỏ một vùng trời...

   Máu nhấn chìm cả thế giới...




   Ace quỵ xuống. Cậu gào lên tên cô trong vô thức.

   Tiếng xe cấp cứu xen lẫn tiếng kêu khóc, hoảng hốt của nhiều người tựa những sợi bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cậu. Trong tâm trí cậu bây giờ chỉ có duy nhất một hình ảnh của cô.

  Các bác sĩ nhanh chóng, gấp rút đưa Mira lên xe tới bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch...

  Ace đứng thẫn ra đó, nhìn theo chiếc xe cấp cứu khuất dần rồi mất hút trong dòng người tấp nập. Đôi mắt xám tro dần chuyển sang trạng thái mông lung xen bao sợ hãi...

  5:35 tại bệnh viện...

  - Tim sắp ngừng đập - Một bác sĩ la lên.

  - Hô hấp nhân tạo

  - Vâng.

  - Theo dõi huyết áp.

  - Vâng.

    Cảnh tượng như một thước phim dài vô thanh đang diễn ra trước mắt người thanh niên tóc vàng. Các bác sĩ gấp rút, khẩn trương chuẩn bị các thiết bị cấp cứu đã thường trực trong phòng. Máy đo điện tâm đồ liên tục phát ra những âm thanh gay gắt và đứt đoạn. Mira nằm bất động trên giường bệnh, đôi môi kia hình như đang mỉm cười trông thật ngây thơ và khờ dại. Khiến Keith nhìn đứa em gái tội nghiệp kia mà không khỏi xót xa.  

    Người con gái đứng cạnh anh, Hana không thể khống chế được nữa, nước mắt lặng lẽ trào ra dưới hai hàng mi dài, cô bật khóc.

    - Mira...

    Chiếc giưởng cấp cứu nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật kéo dài 6 tiếng đồng hồ xen bao cố gắng và hy vọng.

    11:45

    Một vị bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Hana đứng phắt dậy, chạy đến bên bác sĩ, liên tục hỏi:

   - Mira đâu? Bạn ấy sao rồi? Cuộc phẫu thuật thế nào ạ?

   Hành động thiếu kiên nhẫn của Hana khiến mọi người cũng ngồi không yên.

   - Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng hiện giờ chúng tôi đang theo dõi huyết áp và tình trạng của bệnh nhân. Xin mọi người đừng lo lắng. - Vị bác sĩ đó nói.

    Nghe thấy vậy, tất cả đều rất vui mừng. Cô nàng Hana vì quá hạnh phúc nên đã ôm chầm lấy Dan, khiến cậu suýt chết ngạt.

   - Ai là người nhà bệnh nhân ạ? - Một y tá hỏi

   - Tôi. - Keith đáp.

   - Vậy mời anh đi theo tôi.

   -...


    Tại phòng làm việc...

   - Bác sĩ gặp tôi có chuyện gì? - Keith hỏi

   - Tôi muốn thông báo với cậu về tình trạng bệnh của em gái - Bác sĩ đáp - Con bé đã bị mất trí nhớ.

    Đôi mắt xanh biển mở to, tai anh như ù đi sau câu trả lời. Nó làm anh hơi mất bình tĩnh.

   - Chẳng phải ca phẫu thuật đã rất thành công sao?!

   - Vì chấn thương phần đầu quá nặng nên dù có phẫu thuật thì cũng sẽ để lại di chứng.

   - Vậy bệnh tình của con bé sẽ kéo dài bao lâu? - Keith hỏi tiếp.

   - Từ 6 tháng đến một năm - Giọng ông dịu đi - Và có thể là... Mãi mãi.

   


Vạn vật mất đi âm thanh...
    Con tim buốt lạnh...
    Một hy vọng mong manh...




   - End flash back -

______________________
Quả thật là tớ không được tỉnh cho lắm khi viết chap này :(
Cơ mà hôm nay tớ có hứng làm thơ :)) Mong mọi người nhẹ tay 1 ti :D
Mong mọi người đóng góp ý kiến nhé!

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
đọc hết những chap của em thì nii thấy có tiến bộ đó nah ~

Nhưng vẫn còn lỗi đó nah ~
Phần dấu câu, ngắt câu dù đã tốt hơn nhưng vẫn phải chú ý.
Hoàng hôn buông xuống. Mặt trời dần núp sau dãy núi phía Tây, kết thúc cuộc hành trình dài

câu văn còn lủng củng, tối nghĩa, đọc lên khá cụt ~~
Nền trời được tô lên một màu đỏ ối thơ mộng

dùng từ "đỏ ối" trong khung cảnh lãng mạn như thế này không đúng cho lắm.
Từ "đỏ ối" nghe nặng nề và hơi ghê :"3
Vậy là một ngày nữa lại trôi qua...

bỏ từ "Vậy là" đi thì câu văn sẽ mượt hơn ah :"3
đôi khi không cần ghi quá nhiều đâu :"3
câu văn ngắn thêm dấu "..." trong trường hợp này sẽ hàm súc và... chơi vơi hơn.
phù hợp với tình huống tiếp theo.
Một khoảng lặng xen giữa hai người

"khoảng lặng" có vẻ không đúng lắm ~~
thường sẽ sử dụng... "Một sự im lặng xen giữa hai người".

Đoạn xung đột giữa Ace và Mira nói riêng, và phần flash back nói chung còn sơ sài quá. Nên phân tích, miêu tả sâu hơn.
phần flash back có rất nhiều chi tiết và điểm nhấn nhưng tiếc là không thể khai thác được hết. Không gây được ấn tượng sâu.

btw: nii thích mấy câu thơ của em :">
cố lên nhé em  :">

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
@Nii: Em sẽ cố gắng nhiều nhiều trong phần khai thác nội tâm nhân vật ah~~~
Thanks nii vì đã đọc và com nha :"3
_______________________________________

       Chap 2 - Part 1

       Sớm đến. Bầu trời khoác trên mình chiếc áo choàng màu xám đục, từng cơn gió lạnh lẽo thổi xuyên qua những hàng cây. Mặt trời bất lực sau những đám mây đen kịt đang dần loang lổ. Mưa bắt đầu rơi.

       Điệu mưa tí tách rơi trên những phiến lá dày cộp, lộp bộp trên mặt đất ẩm ướt dần tạo ra những vũng nước đục ngầu. Những chiếc ô nhiều màu sắc của các cô cậu học trò nhanh chóng phủ khắp con đường đến trường.

      "Reng! Reng!" - Tiếng chuông quen thuộc báo hiệu giờ học đã bắt đầu.

      Trên hành lang tầng hai giáp với khối lớp 11, một nam sinh có mái tóc xanh lá chuối đang đứng tựa mình vào hành lang, đôi mắt tím than nheo lại nhưng đang suy nghĩ điều gì đó.

      -flash back-

      - Lớp trưởng lớp 11A5 bị tai nạn giao thông đấy! Tớ mới đọc trên bảng thông báo sáng nay! - Một nữ sinh la lên.

      - Này, cậu nói nhỏ thôi chứ! -Một bạn nam nhắc.

      - Nghe nói bạn ấy học giỏi có tiếng ở trường này!

      - Tất nhiên rồi, em gái hội trưởng Keith Ferumen mà!

      - Ừ, tội nghiệp ghê. Không biết có sao không nữa...

      - Không đơn giản chỉ là tai nạn thôi đâu...

      - ...

      Tiếng xì xầm, bàn tán của đám học sinh mỗi lúc một lớn khiến nhiều người không khỏi để ý, cô nàng có mái tóc đỏ mận đứng gần đó thở dài. Đôi mắt cùng màu khẽ trùng xuống, chuyển sang một tông tối hơn. Khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã... Hana không hề muốn họ bàn tán về cô bạn thân của mình.

      Tối qua lúc nghe tin Mira bị tai nạn, cô đã chạy bán sống bán chết đến bệnh viện, lao thẳng vào phòng cấp cứu. Không ngăn được cảm xúc, Hana đã khóc khi nhìn thấy điện tâm đồ liên tục phát ra những âm thanh gay gắt, tim cô cũng gần như ngừng đập. Lúc đó, Hana tự hỏi nếu như nó hiện lên một đường thẳng thì sẽ như thế nào?

      Cay đắng? Lạc lõng? Hay thậm chí mất đi ý thức? Mọi chuyện thật khó mà lường trước được...

     Đối với cô, Mira quý hơn tất cả những gì cô đang có ...Mọi thứ...

      Kể từ khi gặp Mira, cô đã cứng cáp và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Từ một lúc nào đó, cô đã vô tình quên đi những bất hạnh mà cuộc sống mang lại. Tình bạn ấy như một động lực để cô tiếp tục bước đi trên đoạn đường đời. Đôi khi cô phải thầm cảm ơn ông trời đã cho mình người bạn này...
 
      Vì từ khi cô bạn ấy xuất hiện, dù là trong mọi hoàn cảnh... Cô vẫn chưa bao giờ tắt đi nụ cười. Chưa bao giờ

      Niềm vui đơn giản là thế này chăng?

      - Này cô kia. - Giọng của một nam sinh phía sau bỗng vang lên làm Hana giật mình quay lại.

      - Ah~ Hydron! Cậu gặp tớ có chuyện gì không? - Hana mừng rỡ hỏi.

      - Có đấy. - Hydron lạnh lùng đáp - Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?

      - À... Chuyện của bạn tớ đấy mà - Hana cười khổ sở.

      - Cụ thể? - Cậu hỏi tiếp, khẽ nhíu mày.

      Hana thở dài rồi bắt đầu kể...

       -End flash back-


      Nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay, tim cậu có nhịp đập vội. Đây là cảm giác quái quỷ gì thế? Chẳng lẽ cậu lại đi thương hại con bé đó? Thật nhảm nhí! Nó có làm sao thì cũng có liên quan gì đến Hydron này?

      Hydron lững thững bước vào lớp, trên khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhếch như để phủ nhận nó.

     
~*~*~*~

      Trưa đến. Mưa mỗi lúc một lớn...  

      Ào ào - Tiếng mưa rơi giòn giã, xối xả như muốn quật ngã những hàng cây hai bên đường. Tất cả như được bao phủ dưới một lớp sương dày mờ đục. Mái tóc xanh mạ ướt đẫm, rũ xuống che đi đôi mắt xám tro nguội lạnh, tràn ngập bi thương và lạc mất hy vọng. Hoảng loạn.

     Từng bước, từng bước nặng nề và mệt nhoài... Vô thức

     Cậu cứ đi mãi. Đi mãi...

     Con đường cuối phố tưởng chừng như vô tận trong ánh mắt mơ hồ ấy.


     
Giọt mưa lạnh lẽo
     
     Nhõng nhẽo bên tai

     Thấm đẫm trên bờ vai

     Một tâm hồn khờ dại

     Với bước đi ngần ngại

     ...Tưởng chừng là mãi mãi

   
     Cậu cứ đi như thế, mặc cho những cơn gió xối xả quật vào thân thể. Mặc cho cơn mưa lạnh lẽo dội xuống không chút thương xót. Mặc cho những âm thanh ồn ào, náo nhiệt của xe cộ tấp nập như đang gào rú bên tai. Ace vẫn mặc kệ chúng. Không quan tâm. Coi chúng như những vật cản đường cậu đi đến cuộc hành trình dài bất tận...

     Vậy điểm dừng ở đâu?

     Ở nơi đâu khi tâm hồn chơi vơi...?
     Ở nơi đâu khi kí ức đã lấp vùi...?
     Ở nơi đâu khi kỉ niệm bị đánh cắp...?
     Ở nơi đâu khi mọi êm đềm xóa nhòa theo thời gian...?

    Câu trả lời luôn có sẵn, nhưng cậu không có đủ can đảm để đối mặt vì sẽ phải chấp nhận nó.

   
~ Cậu ghét sự thật ~.

    Mặc dù nó đang phơi bày nhưng cậu vẫn muốn phủ nhận.

   
"Mira đã bị mất trí nhớ."

     Mất trí nhớ...

    Một câu nói bình thường mà cậu đã nghe không ít lần trong những ca khúc trên điện thoại. Nhưng tại sao? Tại sao cậu lại không hiểu gì cả? Nó bỗng trở nên xa lạ một cách đột ngột...

   Những chữ cái trong từng âm ngữ của câu nói cứ vang lên trong trí óc. Nó thật đơn giản nhưng cũng đủ làm cho cậu phát điên. Chúng nhảy nhót, quấy rối như lưỡi dao đang xuyên qua con tim cậu một cách chậm rãi, rồi cắt ra thành từng mảnh. Nó đay nghiến chà đạp con người cậu không chút thương tiếc. Đau.

   Đôi môi khô cháy, trắng bệch khẽ bật cười trong vô thức, vô cảm và vô âm điệu.

   Một tràng cười khô khốc theo đúng nghĩa của nó. Không hơn.

   Từng bước chân như hòa vào theo nhịp điệu của làn mưa lạnh lẽo tạo thành một bản nhạc buồn thảm. Ca khúc về niềm đau.

   Cuối cùng, bước chân ấy cũng dừng lại khi gần như mệt lả...

  Đôi mắt xám tro vẫn bị che dưới mái tóc xanh mạ ướt đẫm, rũ xuống.

   Cậu đứng thẫn ra đó. Bất động.

   Thật lâu.

 
Mưa vẫn rơi...

  Cơn mưa như gội rửa tất cả...

  ...Như hòa vào niềm đau

  ...Xoáy sâu nơi kí ức

  ...Ôm cái bóng âm thầm

  ...Rồi gửi vào lặng câm




   ~End chap 2 - part 1
_________________________
Thực sự là em không tỉnh táo trong khi viết chap này nên nó rất ngắn... và hơi nhảm =.="
Nhưng dù sao em vẫn mong được mọi người ủng hộ ạh~~~ ^^~
Chọi gạch thẳng tay nha ạh~~

Được sửa bởi meomeo31 ngày Fri Mar 07, 2014 1:13 pm; sửa lần 2.

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
ư hưm~
com fic cho em êu  :tungtang: 


chap trước:

nhận xét đầu tiên, thời gian không phù hợp thế quới nào tận đêm hôm khuya khoắt Ace mới mò về nhà mà lại sớm những 2 tiếng 47 phút? :what: 

còn lại thì Yuki đã com quá kĩ rồi nên chị không nói nhiều nữa nhé


chap sau:

Sớm đến. Bầu trời khoác trên mình chiếc áo choàng màu xám đục, từng cơn gió lạnh lẽo thổi xuyên qua những hàng cây. Mặt trời bất lực sau những đám mây đen kịt đang dần hoành hành.


từ "hoành hành" nghe hơi kinh đấy em, mà nó cũng không hợp ngữ cảnh nữa


Trên hành lang tầng hai giáp với khối lớp, một nam sinh có mái tóc xanh lá chuối đang đứng tựa mình vào hành lang, đôi mắt tím than nheo lại nhưng đang suy nghĩ điều gì đó.


đừng đùa chị em à, hãy nhìn cây chuối và xem nó có giống màu tóc của chẻ H2 tẹo nào không em nhé~

Đôi môi khô cháy, trắng bệch khẽ bật cười trong vô thức, vô cảm và vô âm điệu.


em thân yêu ơi, tềnh hềnh là em hơi bị lầm, mưa mà "làn môi khô cháy" là thế nào? cổ họng thì còn chấp nhận được a~

Một câu nói bình thường mà cậu đã nghe không ít lần trong những ca khúc trên điện thoại. Nhưng tại sao? Tại sao cậu lại không hiểu gì cả? Nó bỗng trở nên xa lạ một cách đột ngột...

  Những chữ cái trong từng âm ngữ của câu nói cứ vang lên trong trí óc. Nó thật đơn giản nhưng cũng đủ làm cho cậu phát điên. Chúng nhảy nhót, quấy rối như lưỡi dao đang xuyên qua con tim cậu một cách chậm rãi, rồi cắt ra thành từng mảnh. Nó đay nghiến chà đạp con người cậu không chút thương tiếc.Đau.


cực thích hình ảnh so sánh của em ở đoạn này. nếu fic trước và các chap trước khả năng dụng từ liên quan đến nỗi đau của em khá yếu, thì có thể xem đây là một thành công a~ dù chị vẫn bới cái dấu chấm sát cuối và ba chữ cuối một tí, ấy là em quên không để khoảng trắng sau dấu chấm và trước từ mình thực sự quá soi mói tiểu tiết :mhoi: 

xét chung thì chap này tương đối thành công, đã diễn tả được nội tâm nhân vật tương đối sâu sắc: khi Hydron thấy tim mình đập nhanh, khi cậu cố phủ nhận. đặc biệt là khi Ace bất động dưới màn mưa, đau đớn, vô vọng.

tình hình là kết mấy câu thơ của em~

hơi băn khoan tí về mấy cái từ in nghiêng, phải chăng là lời bài hát? M2 

com nhảm đủ rồi *bay đi*
*quay lại* *giựt con tem*
hóng chap a~

p/s: *nhìn lên* cảm thấy dạo này mình nói nhảm rất nhiều :hot:

description[Bakugan Fanfic] Đêm đông EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đêm đông

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply