MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan Fanfic] Đồng minh

power_settings_newLogin to reply
4 posters

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh Empty[Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Tên fic : Đồng minh
Tác giả : Alice-Masquelade
Thể loại : Chiến đấu , lãng mạn , hài hước , bakugan , viễn tưởng , tâm lý
Các cặp đôi : Fabia vs Ren , Dan vs Runo , Shun vs Alice
Đánh giá : +13 t trở lên
Tình trạng : Đã hoàn thành
Sơ lược : Nói về cuộc chiến giữa Neathian và Gundalian nhóm Battle Brawlers của Dan tại Vương quốc Neathian , ở cùng công chúa Fabia để bảo vệ nơi này khỏi người Gundalian để ngăn chặn cuộc chiến diễn ra .... Thôi các bạn cứ xem fic của tác giả là hiểu nha sơ lược nhiều chắc trết quá thông cảm trình độ còn gà mong bỏ qua cho....
Note * Đã xin per qua tác giả đã được đồng ý cho phép post và đây là xin per của mềnh ~

Com đã xin per tác giả từ yahoo :


Các nhân vật trong fic
Dan Kuzo
Shun Kazami
Runo Misaki
Julie Makimoto
Alice Gahabich
Marucho Marukura
Jake Vollory
Ren Krawelr

Chap 1

Tại Neathia…
-Công chúa Fabia,có chuyện rồi.-Những người cận thần chạy tới,giọng hốt hoảng.
-Bình tĩnh đi,là chuyện gì vậy?-Fabia cố gắng trấn tĩnh họ.
-Một trong những trạm chứa năng lượng Bakugan của chúng ta đang quá tải,và sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.Có lẽ là do những đợt tấn công kéo dài của bọn Gundalian.
Fabia lo lắng.Không kể đến thiệt hại khi thất thoát một lượng lớn năng lượng,nếu điều đó xảy ra,sẽ tạo ra một vụ nổ cực kì lớn,ảnh hưởng trong phạm vi ít nhất là 500 m.
-Chỉ còn cách là nhanh chóng di tản dân cư ra khỏi đó thôi.-Fabia cố giữ giọng bình tĩnh.-Dự kiến khoảng bao lâu nữa vụ nổ sẽ xảy ra?
-Dài lắm cũng chỉ là 45 tiếng đồng hồ.
-Không sao.Đủ thời gian để thông báo cho dân cư khu vực đó tạm thời di tản đi.

Trong khi đó,ở nơi sắp xảy ra vụ nổ,một bóng người dịch chuyển tới.
-Cậu đến chỗ này làm gì,Ren?-Linnehat hỏi.
-Chỉ là xem xét một vòng thôi.-Anh nhún vai.
Anh chậm rãi bước đi.
-Cậu có thấy lạ không?
-Ừ.Không có một ai cả.Theo tôi biết,chỗ này dân cư cũng không phải ít.
Khi anh cách khu trung tâm chừng 10 met,một tiếng nổ long trời như muốn đảo lộn tất cả.Sau đó,tất cả chỉ còn là đống đổ nát.

-Cái gì?Bạn của các cậu sẽ đến đây hả?-Fabia ngạc nhiên.
-Ừ.Julie-cậu đã biết rồi đó,còn có Runo và Alice nữa.Mình muốn giới thiệu bạn với bọn họ.-Dan cười.-Nhất là Runo,tính tình hơi giống bạn đó.Còn Alice thì dễ thương và dịu dàng vô cùng,bạn gặp sẽ có cảm tình ngay.
Fabia mỉm cười.Nghe miêu tả thì hai cô bạn mới ấy có vẻ khá thú vị.Nhưng,cô sực nhớ ra một chuyện:
-Mà họ đến đây bằng cách nào?
-Alice có một lá bài dịch chuyển,cũng giống như phương tiện di chuyển tức thời của các bạn vậy,có thể đến bất cứ nơi nào trong giây lát.-Shun giải thích.
-Ah!Ra vậy.-Rồi,cô sốt sắng.-Vậy chừng nào họ đến?Để tớ còn chuẩn bị chỗ ăn ở nữa chứ.
-Thật ra thì…-Dan gãi đầu.-Chắc giờ này họ đã tới rồi.Bạn khỏi cần chuẩn bị chỗ ăn ở,họ tới rồi xếp cũng chưa muộn mà.
-Cái gì?Sát giờ mới chịu nói,mấy bạn thật là…-Fabia có vẻ bực mình.Cô không thích cái kiểu làm việc tùy hứng của Dan chút nào.

Trong khi đó,ở nơi vừa xảy ra vụ nổ khoảng ba tiếng đồng hồ,hai cô gái xuất hiện trong luồng sáng của lá bài dịch chuyển.
-Sao lại hoang tàn thế này?-Runo kinh ngạc.
-Hình như chỗ này vừa xảy ra một vụ nổ.-Alice nói.-Kinh khủng thật.Cũng may là không có ai ở đây.
Đúng lúc đó,Jake chạy tới,hồ hởi:
-Hai bạn là bạn của Dan đúng không?-Rồi,chưa kịp để hai cô trả lời,Jake nắm tay cả hai.-Ôi,đúng là bạn của Dan có khác,ai cũng xinh đẹp như tiên nữ hết.
Trong lúc nghe Jake huyên thuyên,Alice đảo mắt nhìn quanh.Đột nhiên,cô chỉ tay về phía sau anh,kêu lên:
-Nhìn kìa,có người bị vùi dưới đó.
Quả nhiên,dưới đống đất đá ấy,nếu nhìn kĩ sẽ thấy một phần cánh tay,trầy xước và rỉ đầy máu.Người đó có vẻ còn sống,vì từ dưới đó còn có tiếng rên khe khẽ.
-Mau giúp họ đi,Jake.
-Cứ để tôi.-Jake nhiệt tình,và anh vớ ngay một cây xẻng ai bỏ gần đó,đào cật lực.Sau một hồi,người đó cũng được đưa ra khỏi đống đất đá.Có lẽ nhờ một thanh ngang chắn giữa mà anh ta vẫn còn sống,nhưng toàn thân thì chảy máu,tím bầm.
-Tội nghiệp quá.Hình như cậu ấy cũng chỉ bằng tuổi chúng ta thôi.-Alice nói.
Nhưng,khi cô cúi xuống lật khuôn mặt của người đó lên,Jake tái mặt:
-Ren?Sao lại là hắn?
-Anh biết cậu ta à?-Runo hỏi.
Đúng lúc đó,Ren từ hình dạng người trở lại hình dáng thật-hình dáng của một thành viên Gundalian.Alice suýt chút nữa hét lên vì kinh ngạc.
Đúng lúc đó,Runo nhặt từ một chỗ cách đó không xa lên Linnehat:
-Xem này,một Bakugan Bóng tối.
-Mặc kệ chúng đi.-Jake nói,giọng lo lắng.-Chúng là người xấu đó.
Đúng lúc đó,đột nhiên Ren mở mắt.Và,chưa ai kịp phản ứng gì,anh đã vùng dậy,giật Linnehat từ tay Runo một cách thô bạo:
-Không được đụng đến Linnehat.-Anh gằn giọng,hệt như một con thú đang bị thương.Và,dường như việc gượng dậy là quá sức đối với tình trạng của anh lúc này,nên anh lại nằm gục xuống.
-Sao mà hung dữ quá vậy?-Runo nhăn mặt.
-Hắn ta là Gundalian,mà còn là thành viên chính nữa đó.-Jake nói.
Runo và Alice đã được Dan kể về Gundalian rất kĩ càng.Vậy nên,Runo liền nói:
-Vậy mặc kệ hắn đi,Alice.Cứu hắn là hại nhóm anh Dan đó.
Alice im lặng.Cô lặng lẽ quan sát Ren.
Anh là thành viên của nhóm người đã lợi dụng Bakugan như vũ khí để hủy diệt bao thành phố,gây đau khổ cho biết bao con người.
Nhưng lúc này,anh cũng chỉ là một người bị thương,không thể làm được gì.Chắc chắn sẽ chết nếu như không có ai giúp.
-Jake à,giúp tôi đưa cậu ấy về đi.
-Cái gì?-Jake há hốc.-Cậu định cứu hắn?
-Phải vậy thôi.Nếu không thì anh ta sẽ chết mất.-Alice nói,giọng nhẹ nhàng nhưng vô cùng nghiêm túc.
-Vậy…
-Không được,Alice.-Runo kêu lên.-Hắn có thể hãm hại chúng ta đấy.
-Chẳng lẽ thấy chết lại không cứu?-Alice hỏi vặn lại,giọng nhẹ nhàng.Runo và Jake đều im bặt.Cuối cùng,Jake miễn cưỡng:
-Thôi được,để tớ mang hắn về cung điện.Nhưng tớ nghĩ Fabia sẽ không chấp nhận đâu.


Được sửa bởi Tiểu Hoa ngày Mon Jun 11, 2012 11:25 pm; sửa lần 2.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 2:

Quả như Jake nói,sau khi làm quen xong,vừa nhìn thấy Ren đang ngất trên lưng Jake,Fabia đã gằn giọng:
-Sao cậu lại đem hắn về,Jake?
-Alice bảo đấy.-Jake nhăn nhó.-Tớ cũng chẳng muốn đâu.
-Nhưng…sao hắn im lìm vậy?-Dan ngạc nhiên.-Hắn bị thương hay là chết rồi vậy?
-Bị thương thôi.-Alice nói.-Nhưng nặng lắm.Anh ta bị kẹt trong một vụ nổ.
-Và cậu định cứu hắn?-Shun hỏi.Giọng anh vẫn điềm tĩnh,nhưng lại có vẻ gì đó như trách móc.
-Phải.-Cô nói,giọng dịu dàng.-Anh ta cần được giúp.
-Giúp gì chứ?Để hắn chết luôn đi càng tốt.-Fabia nổi giận.Cô biết nói vậy có hơi tàn nhẫn,nhưng cô không bao giờ quên những gì Ren đã gây ra cho hành tinh Neathian của cô.-Hắn đã hại bao nhiêu người rồi,cậu biết không?
-Đành là vậy,nhưng cũng nên đợi anh ấy hồi phục đã.-Marucho lên tiếng,giọng bối rối.Dù cho Ren đã làm gì,cậu vẫn chưa quên tình bạn một thời của hai người-đẹp đẽ dẫu ngắn ngủi.
Trong khi mọi người đang tranh cãi,Shun lên tiếng:
-Thôi được,cứ cứu hắn đi.Biết đâu chúng ta có thể tìm được thông tin gì đó về bọn Gundalian từ hắn.
-Ừ.Với lại hắn bị thương như vậy,chắc cũng không giở trò gì được đâu.-Julie nói.
-Nhưng làm sao cứu hắn được?-Fabia nhăn mặt.-Không thể đưa vào bệnh viện được,hắn đang bị cả hoàng gia Neathian truy nã đấy.
Alice im lặng một thoáng.Cuối cùng,cô hỏi:
-Ở đây có đủ dụng cụ y tế không,Fabia?
-Đủ chứ.Chúng tôi phải chuẩn bị để cấp cứu cho các chiến binh mà.-Fabia nói.Nhưng,đột nhiên cô nhìn Alice chăm chăm.-Này,đừng có nói là cậu định…
-Phải.Tớ sẽ băng bó và cấp cứu cho anh ta tại đây.-Alice nói,giọng chắc chắn.-Khu cung điện này là của riêng cậu mà,đúng không?Tớ sẽ để anh ta nằm trong phòng cậu để cho tớ.
-Không được,vậy cậu ngủ ở đâu?-Runo hỏi.
-Còn nữa.Băng bó cho hắn thì không khó,vì bọn Gundalian ấy hồi phục rất nhanh.Nhưng mà cứ ba tiếng cậu sẽ phải thay băng một lần đấy.-Fabia nói.
-Không sao đâu.-Alice mỉm cười.-Tớ sẽ cố gắng thức.
Nhìn nét mặt của Alice,ai cũng biết rằng cô không hề nói đùa.Rốt cuộc,Fabia đành miễn cưỡng:
-Thôi được,cậu theo tớ,cả Jake nữa,cõng hắn theo bọn tôi.
Khi ba người đã đi khuất,Dan lo lắng:
-Liệu có chuyện gì không đây?Alice bị lừa không phải lần đầu đâu.
-Chịu thôi,Alice lúc nào cũng thương người vậy mà.-Runo lắc đầu.
-Cứ thử tin cô ấy một lần xem sao.-Shun nói đơn giản.Cô là một cô gái tốt bụng và thuần khiết,vì vậy thật dễ hiểu là cô luôn muốn giúp đỡ bất cứ ai.Và cũng chính điều đó khiến lòng tốt của cô dễ dàng trở thành lợi thế cho những kẻ muốn gạt cô.Tuy nhiên,không hiểu tại sao,anh có linh cảm rằng lần này,cô sẽ đúng.
Trong khi đó,ở trên phòng,sau khi hướng dẫn cho Alice cách băng bó,cô nói:
-Cậu nhớ cẩn thận với hắn đấy,hiểu không?Hắn là tên nói dối chuyên nghiệp,đặc biệt là đối với những người như cậu thì càng dễ bị hắn gạt.
-Tớ hiểu rồi mà.-Alice nói.-Hai cậu cứ đi đi,để tớ lo cho anh ta.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 3:

Sau khi Fabia và Jake ra khỏi phòng,cô bắt đầu bưng nước nóng lau chùi vết thương cho anh ta.Nhìn gần,cô càng thấy các vết thương nghiêm trọng hơn cô tưởng.
-Tội nghiệp thật.-Vừa băng bó,cô vừa tụ hỏi.-Không biết cậu ấy có người thân không?
Trong khi cô đang loay hoay,đột nhiên,Ren mở mắt.Anh cố ngồi dậy,nhưng vết thương đã khiến anh phải nằm xuống,kèm theo một tiếng rên khe khẽ.
-A,cậu tỉnh rồi.-Alice vui mừng.-Thật may quá.
-Cô là ai?Đây là đâu?-Anh hỏi bằng giọng thiếu thân thiện,ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ và cảnh giác.
-Đây là cung điện Neathian.Còn tôi là Alice Gehabich.-Cô mỉm cười thân thiện.
Alice…Gehabich…Cái tên này…
-Tôi nhớ rồi,cô là đồng bọn của Dan Kuso.-Anh cười nhạt.
-Có thể nói là vậy.-Cô nói.
-Vậy chắc cô biết tôi là ai,phải không?
-…
-Tại sao cô lại cứu tôi?
Vừa vắt khăn,cô vừa nói:
-Vì cậu sẽ chết nếu tôi không làm vậy.-Cô nói,đơn giản nhưng ấm áp.Nhưng,có vẻ như câu trả lời của cô không thỏa đáng đối với Ren chút nào.
-Cô không sợ tôi sẽ làm hại mấy người bạn quý của cô sao?-Anh nhếch môi,giọng nói có chút châm biếm.
-Nói về chuyện đó sau đi.-Cô nói.-Bây giờ cậu hãy nghỉ ngơi đã.
Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại,Linnehat nhảy ra khỏi túi áo Ren:
-Cậu không sao chứ,Ren?
-Tôi ổn.-Anh đáp.Trừ việc bị thương đến mức không thể cử động.Trừ việc rơi vào tay của kẻ thù.Trừ việc phải để chúng chăm sóc và chữa trị.
-Anh nghĩ cô ta có mục đích gì?
-Tôi không biết. Nhưng…có vẻ như cô ta thật sự muốn cứu cậu.-Anh nói.-Tôi cũng không hiểu tại sao.
Ren im lặng.
Một cô gái kì lạ.Cô ta vượt qua hẳn những gì anh có thể hình dung về con người Trái Đất.
Trong khi đó,ở ngoài,Fabia bước đi một cách khó chịu.Sự có mặt của một kẻ thù nguy hiểm ngay trong căn nhà này khiến cô thật sự bất an.
-Tôi không hiểu nổi Alice nghĩ gì nữa.-Fabia nói với Aranaut.-Bỏ công sức chăm sóc cho kẻ thù,chẳng lẽ cô ấy không hình dung nổi sự khắc nghiệt của cuộc chiến này hay sao?
-Tôi cũng không biết.Nhưng dường như cô ta có những suy nghĩ khác với chúng ta.-Aranaut nói.
-Thật đúng là…
Cô bước đến gần căn phòng Ren đang nằm.Vừa thấy Alice bước ra ngoài,cô đã hỏi:
-Hắn ta thế nào rồi?
-Tớ đã băng bó cho anh ta rồi.Ba tiếng nữa sẽ thay băng.
-Hắn ta có nói gì với cậu không?
-Có.Nhưng cũng chỉ là hỏi bâng quơ thôi.-Cô ngạc nhiên.-Sao cậu lại hỏi vậy?
Fabia im lặng.Cô không muốn nói rằng cô sợ cô sẽ tên gian xảo đó sẽ lừa cô bạn mới này,như hắn đã từng lừa những người bạn của cô.Dù chỉ mới gặp,nhưng cô cảm nhận được ở cô gái này một tâm hồn mong manh,ngây thơ,dễ dàng bị lừa gạt.
-Không có gì.
Khi Alice đi khỏi,Fabia lặng lẽ bước vào phòng.Lúc này,Ren đã trở lại hình dáng con người,và đang thiếp đi.
Cô từ từ tiến lại gần giường anh ta,rút ra con dao cô chuẩn bị sẵn.
Hắn đã hại bao nhiêu thần dân Neathian…đã lừa dối biết bao nhiêu người…coi Bakugan như vũ khí,và coi tình bạn như một trò đùa…
Hắn là kẻ đã khiến cô phải điêu đứng…đã hủy diệt quê hương yêu dấu của cô…
Một tên lừa đảo đểu giả…
Cô đưa con dao lên,ánh mắt lóe lên sự căm hận.
Chỉ cần nhát dao này đâm xuống…hắn sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương bất cứ ai được nữa…
Cô nhìn chăm chú khuôn mặt của anh.Trong lúc ngủ,khuôn mặt anh ta bỗng nhiên dịu đi vẻ hằn học và gian xảo…nổi bật lên nét buồn và cô độc…Khía cạnh mà cô chưa bao giờ nghĩ về trong con người anh ta…
Tay run run…cô vung con dao lên…
Cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác tước đi một sinh mạng,và đây chính là lần đầu tiên…Cái cảm giác kinh khủng,như thể một phần linh hồn đang bị quỉ dữ xâm nhập…Dẫu cô cho rằng hắn thật sự đáng phải chết,vì những tội lỗi mà hắn đã gây ra.
Nét mặt anh ta hoàn toàn tĩnh lặng.Không hay biết tử thần đang cận kề.Hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Cô ngồi phịch xuống,con dao rơi xuống bên cạnh.

Vậy mà…mình cứ nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng…

Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng.Không nghĩ đến việc nhặt con dao lên.Không hay biết rằng khi cánh cửa vừa khép lại,một đôi mắt màu vàng đồng từ trên giường khép hờ từ nãy giờ lập tức mở ra,nhìn con dao đang nằm lặng lẽ bên chân giường một cách chăm chú.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 4:
-Nước nóng đấy.-Alice vừa lau vừa nói.-Tôi sẽ cố nhẹ tay,nhưng cậu cũng phải chịu đau đấy.
Trong khi cô đang lau vết thương,cậu đột nhiên nói:
-Không phải vì cô cứu tôi mà tôi sẽ mang ơn cô đâu.-Cậu lạnh lùng.Và,vừa dứt lời,cậu chờ một cái tát,một cơn tức giận,hay ít nhất cũng là vài câu trách móc.
Cuối cùng,sau một phút im lặng,cô hỏi:
-Cậu không muốn ở đây,đúng không?
-Tôi không bao giờ muốn liên quan gì đến các người.-Ren gằn giọng.-Và nhất là phải để các người cứu.
Cô bước xuống,từ từ đưa tay lên.Anh nhắm mắt lại,chờ một cái tát giáng vào mặt.
Cô lấy khăn chùi vết máu trên mặt anh,giọng vẫn dịu dàng:
-Nếu không muốn liên quan đến tôi nhiều hơn…thì cậu hãy cố gắng hồi phục nhanh lên.
Anh nhìn cô,ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ.Cô cười dịu dàng:
-Có gì sao?
Anh quay đi,giọng cố tỏ vẻ lãnh đạm:
-Con gái Trái Đất ai cũng ngu ngốc giống cô à?
-Còn tùy.-Cô nói,không hề tỏ vẻ tức giận trước câu nói khiêu khích của anh.
-Tùy cái gì?
-Tùy hoàn cảnh.Nếu là để cứu người thì chắc ai cũng sẽ ngu ngốc như tôi thôi.
-Kể cả cứu kẻ thù?-Anh hỏi ngược.
Cô gật đầu.
-Tại sao?
-Gọi là cứu người thì có bao giờ nghĩ đến chuyện là bạn hay kẻ thù chứ.
Một thoáng im lặng trôi qua.
Ren quay đi,cố trấn áp thứ cảm xúc kì lạ trong lòng.Thứ cảm xúc…giống như là sự cảm động...ấm áp…
Tất cả những người anh tiếp xúc trước đây,đều chưa bao giờ coi anh là bạn-khi họ biết bản chất thật của anh.Kể cả Gundalian.Họ coi trọng anh,nhưng đổi lại anh cũng phải phục vụ cho họ.
Chưa có một ai giống như cô gái lạ kì này-quan tâm đến anh mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.Thuần khiết đến mức anh chưa bao giờ hình dung ra được.
-Tôi không thể hiểu nổi con người.-Anh buông thõng.
-Tôi cũng không hiểu nổi người Gundalian các cậu.-Alice nói.-Bắt cóc những đứa trẻ và sử dụng những Bakugan gây chiến tranh,tôi không hiểu tại sao các cậu phải làm những chuyện vô nghĩa như vậy.
-Cô thì làm sao mà hiểu được.-Ren cười nhếch môi.-Gundalian chúng tôi là những kẻ thống trị vũ trụ này,và để thực hiện điều đó chúng tôi cần các Bakugan và những chiến binh Bakugan giỏi-mà Trái Đất thì chính là nơi tốt nhất để tìm kiếm tất cả những điều đó.
-Các cậu sử dụng Bakugan như vũ khí hay sao?
-Không phải là vũ khí đơn thuần,mà là những vũ khí siêu hạng.-Ren cười nhạt.-Cách duy nhất để đạt được mục đích là chiến tranh,và Bakugan là phương tiện để thực hiện điều đó.
Vừa bưng thau nước nóng đặt lên giường,Alice vừa nói bằng giọng buồn buồn:
-Sử dụng mọi thủ đoạn chỉ vì thứ quyền lực ấy,liệu có đáng hay không?
-Tại sao lại không?
-Bởi vì người Gundalian các cậu đã làm hại biết bao nhiêu người vì thứ quyền lực đó.-Alice quay đi,giọng đã bắt đầu tức giận.-Chẳng lẽ cậu không coi con người ra cái gì hay sao?Người Gundalian các cậu đều là những cỗ máy đấu Bakugan vô tình cảm hết hay sao?
Cơn giận dữ trào lên trong Ren.Anh đã bị nhiều người khinh bỉ,nhưng chưa bao giờ có ai nói chuyện với anh cái cách dạy đời như vậy.Không kịp suy nghĩ,anh vùng dậy,gằn giọng:
-Cô khiến tôi nổi giận rồi đấy.Tốt nhất là cô phải xin lỗi đi.
-Này,cẩn thận.Cậu chưa cử động được đâu.-Cô hoảng hốt.
-Tôi nói cô xin lỗi đi.-Giận dữ,Ren hất thẳng chậu nước nóng vào người cô.Alice ngã khuỵu xuống,và ngay lúc đó,Ren cũng rơi gục xuống sàn,bất tỉnh.Có lẽ một cử động mạnh là quá sức đối với anh ta lúc này.
Alice bước ra khỏi phòng,khóe mắt bắt đầu ứa lệ.Nước nóng khiến làn da mỏng manh của cô đỏ rát,nhưng cô thậm chí còn không cảm thấy đau.
-Tôi chỉ…muốn làm bạn…-Cô nhủ thầm,cay đắng.
-Chuyện gì vậy,Alice?-Shun hỏi.Không biết anh đến từ lúc nào,giọng nói của anh khiến cô giật mình.
-Không…không có gì.
-Áo của cậu sao lại ướt sũng như vậy?Da thì lại đỏ lên.
Cô định tìm một câu nói nào đó thích hợp,nhưng cô chưa kịp nói gì,anh đã nắm lấy canh tay cô.
-A…-Cô bối rối,muốn giật tay lại,nhưng bàn tay anh lại càng siết chặt.
-Nước nóng sao?-Anh ngạc nhiên.
-À,tớ đem nước nóng lên lau vết thương cho Ren,bất cẩn làm đổ vào người thôi.-Cô nói dối.Dù anh ta thật sự thô lỗ với cô,nhưng…anh ta cũng là một kẻ đang bị thương.Và,thật khó để bắt kẻ vốn thuộc Gundalian phải cư xử tử tế với cô.
-Tớ phải đi đây.-Cô nói,chạy lên phòng.
Anh ta nằm sóng soài dưới sàn.Vết thương vừa được băng bó bắt đầu bị rách ra.
Cô lặng lẽ dìu anh ta lên giường.

Dù thế nào…cũng hãy cố gắng tự bảo trọng mình.

Trong khi đó,ở bên ngoài,Shun đang lặng lẽ tựa vào cửa.

Nếu ngươi dám làm bất cứ điều gì…ta sẽ không tha thứ...

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 5:

Mọi người đang ngồi quây quanh bàn ăn của cung điện.Dan nhồm nhoàm sung sướng:
-Wow,đồ ăn ở đây lúc nào cũng ngon hết á.
-Anh ăn uống lịch sự chút đi Dan.-Runo nhăn mặt.-Mọi người nhìn kìa.
-Kệ,cứ để cậu ta tọng đầy cái bao tử đi.-Fabia nói một cách mỉa mai.-Chiến binh số 1 kiểu gì suốt ngày chỉ biết ăn mà mập lên không nổi.
Kiểu nói xóc hông của Fabia khiến Dan thiếu điều xịt khói đằng mũi.Cậu hét:
-Cậu vừa phải thôi nhé,Fabia.Đừng ỷ là công chúa rồi muốn nói gì nói.
-Tớ không ỷ gì hết.Tớ có nói oan cho cậu không?-Fabia vẫn giữ giọng điềm tĩnh một cách khiêu khích.
Nhìn hai người cãi nhau,Marucho đổ mồ hôi hột:
-Mình tưởng chỉ có chị Runo mới có khả năng khiến anh Dan “bốc hỏa” thế thôi chứ.
-Tớ thấy vui vẻ như vậy là tốt đấy chứ.-Alice cười.-Đúng không?
-Chắc vậy.-Shun nói.-Nếu họ im lặng hơn một chút thì sẽ tốt hơn nhiều.
Alice mỉm cười thầm.Shun lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu như vậy,giấu đi sự quan tâm đối với bạn bè trong lòng.
Nhưng điều đó lại càng khiến cô cảm phục anh.Một chỗ dựa đáng tin cậy của bạn bè.Trái hẳn với cô.
-Cậu đang nghĩ gì vậy,Alice?-Fabia hỏi.
-Không,không có gì.-Cô nhoẻn cười.
-Cậu đang lo cho tên Ren ấy hả?-Fabia hỏi,có vẻ hơi khó chịu.
-Không có.-Alice nói.-Nhưng mà cậu nói tớ mới nhớ,lát nữa tớ phải làm cho anh ta tô cháo.Mấy ngày không ăn gì chắc anh ta đói lắm.
Shun hỏi,giọng có vẻ không vui:
-Hình như cậu rất quan tâm đến hắn thì phải?
-Tất nhiên rồi.Anh ta đang bị thương,cần được quan tâm chu đáo chứ.-Cô nói một cách ngây thơ.
Julie nói nửa đùa nửa thật:
-Hắn là kẻ thù mà tớ thấy cậu còn quan tâm hơn cả bạn bè nữa đấy.Bộ hắn dễ thương lắm hả?
-Cậu đừng đùa vậy,Julie.-Alice nhăn mặt.-Không phải như cậu nói đâu,vả lại anh ta cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó.
-Cái tên này công nhận ghê thật.-Runo nói.-Julie mới nói động đến hắn một chút mà cậu đã bênh chằm chặp rồi.Bộ hắn bỏ bùa cậu rồi hả Alice?
-Đã nói là không có mà.-Alice nhăn nhó,mặt mày trông thảm đến tội.Marucho xua tay:
-Thôi,mọi người đừng chọc chị Alice nữa mà.
-Ừ thì thôi.-Julie nói.Rồi,cô bâng quơ.-Nhưng mà dù sao cũng phải công nhận tên đó khá là đẹp trai đó chớ.
-Đừng có nói là cậu định…-Runo nhăn mặt.
-Tất nhiên là không rồi.-Julie nói.-Ai lại đi thích kẻ thù của anh Dan yêu bao giờ chứ.Tớ chỉ định nói là nếu hắn không phải người xấu thì chắc là cũng được lắm.
-Cậu thật đúng là…-Runo lắc đầu.
-Bộ tớ nói không đúng sao?
-Tất nhiên là không.-Fabia đột nhiên gằn giọng,đập thẳng vào bàn.-Hắn ta là một tên xấu xa,chẳng có điểm gì tốt hết.Không một điểm gì hết!
Cơn giận dữ đột ngột của Fabia khiến mọi người chưng hửng.Julie rụt rè:
-Thì tớ chỉ nói giỡn thôi mà.Có gì mà cậu phải nổi giận dữ vậy.
-Không vì cái gì hết.-Fabia thản nhiên.-Tớ chỉ không muốn ai nhắc đến tên đểu giả đó trước mặt tớ,và càng không muốn nghe khen hắn.
Shun nói:
-Được rồi,bình tĩnh đi.Julie chỉ nói đùa thôi.
Nhận thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt quái dị,có lẽ Fabia chợt nhận ra mình đã để cơn giận dữ dắt đi hơi xa.Cô ngồi xuống,thở hắt ra.
Cô biết mình không định nổi giận một cách vô lối đến vậy,nhưng không hiểu sao,cứ nghe đến tên Ren,là nó lại bộc phát trong cô một cảm giác như muốn nổ tung.Cái cảm giác khó chịu đã đeo bám cô từ lúc hắn đến đây.
Đây không phải lần đầu tiên cô thầm ước hắn sẽ biến mất mãi mãi.
-Thôi,tớ ăn xong rồi.-Alice nói.
-Sao ăn nhanh vậy?-Runo ngạc nhiên.
-Tớ còn phải làm cháo cho Ren nữa,để cậu ấy đói thì tội nghiệp lắm.
-Chà,quan tâm dữ ha.-Runo nháy mắt.
-Cậu đừng có nói bậy mà,Runo.-Alice bối rối.
Julie cũng hùa theo châm chọc,không để ý rằng một ánh mắt vô cùng khó chịu đang dõi theo cuộc nói chuyện của họ.Ánh mắt từ chàng ninja kín đáo.
Cũng như Fabia,anh không hề thích việc tên Ren đó ở lại đây chút nào,dù anh là một trong những người đã ủng hộ Alice.
Kể cũng lạ…sự khó chịu của anh đối với hắn lúc hắn đang ở Gundalian,chống lại nhóm Brawler còn không nhiều bằng lúc này-khi hắn chỉ là một kẻ bị thương,không thể làm được gì.Anh cũng không biết chính xác mình khó chịu vì cái gì,chỉ đơn giản là anh vô cùng không thích cái cách…Alice quan tâm đến hắn.Dịu dàng và ân cần.Dẫu anh biết rằng cô luôn như vậy với tất cả mọi người.
Lần Alice rời khỏi phòng trong bộ áo ướt sũng,anh đã nhìn thấy giọt nước mắt của cô.Anh biết rằng có chuyện gì đó xảy ra với cô,một chuyện gì đó mà cô đang giấu.Chuyện liên quan đến tên Ren đó,nhưng cô lại che giấu cho hắn.Giữ riêng cho mình.
Lúc đó,anh lại bắt gặp cảm giác khó chịu ấy dâng lên trong lòng.Giống như…giống như anh không muốn cô giấu bất cứ điều gì trong lòng,với anh.Muốn biết tất cả những suy nghĩ của cô.
Thật kì lạ!
Và,anh lại càng ghét tên Ren ấy.Một cái gì đó mách bảo anh…hắn chính là kẻ đã khiến Alice phải khóc.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 6:


Khi Alice bưng tô cháo,Shun nói:
-Cậu để tớ bưng cho.
-Không cần đâu Shun.-Alice dịu dàng.
Anh không nói không rằng,lấy tô cháo trên tay cô.
-Cậu còn phải đem thuốc và đồ đạc băng bó,đúng không?-Shun hỏi.
-Vậy nhờ cậu vậy.-Alice mỉm cười.-Cám ơn cậu nhé Shun.
Shun quay đi.Nụ cười ấy…sự dịu dàng ấy…không biết đã in vào tâm trí anh từ lúc nào.Hệt như mẹ anh.
Khi hai người lên phòng,Ren đang ngủ.
-Cậu đặt tô cháo xuống kia đi Shun.-Alice chỉ bệ tủ thấp cạnh giường.
-Được rồi.-Shun nói.
-Cậu ra ngoài đi,để tớ lo cho.-Alice nói.
Shun lặng lẽ bước ra.Trước khi đi,anh liếc nhìn Ren bằng ánh mắt ác cảm không giấu diếm.Ánh mắt kín đáo,nhưng cũng đủ để Alice nhận ra.
Khi anh vừa ra khỏi phòng,Alice lại gần Ren:
-Shun đi rồi,cậu mở mắt ra đi.
Ren từ từ mở mắt.Alice bưng tô cháo:
-Cậu ăn đi.Mấy ngày không ăn gì chắc cậu đói lắm.-Rồi,cô vừa thổi tô cháo,vừa hỏi.-Cậu tự ăn được không?
-Đừng có làm như tôi sắp chết đến nơi thế.-Ren lặng lẽ đón lấy tô cháo từ tay cô.
Trong khi Alice đang loay hoay,Ren cất tiếng:
-Cô không hỏi tại sao tôi giả vờ ngủ à?
-Nếu cậu muốn,cậu sẽ nói với tôi.-Alice mỉm cười.-Còn không,tôi không muốn ép cậu.-Rồi,cô tháo lớp băng của cậu ra,vui mừng:
-A,vết thương đã bớt rỉ máu rồi này.Người Gunadlian các cậu hồi phục nhanh thật.
Mải quan sát các vết thương,cô không để ý nét mặt đăm chiêu của Ren.
-Alice!-Ren gọi.
Alice hơi giật mình.Có lẽ vì đây là lần đầu tiên Ren gọi cô bằng tên.
-Gì?
-Tôi vốn không định quan tâm,nhưng…Fabia Sheen để cô cứu tôi hay sao?
-Phải.-Alica gật đầu.-Ban đầu cô ấy phản đối,nhưng rồi cũng để tôi cứu cậu.Dù là kẻ thù thì cô ấy cũng không nỡ để cậu chết đâu.
Ren cười nhạt:
-Tôi nghĩ cô ta chỉ mong tôi biến mất thôi.Và cả nhóm Brawler cũng vậy.
-Không có đâu.-Alice nói.
-Đáng lẽ cô không nên cứu tôi.-Ren cười cay đắng.-Tôi là một kẻ không ai cần cả.Ngay cả Gundalian,mất đi một chiến binh thì cũng chỉ như mất đi một con cờ thôi,họ sẽ dễ dàng tìm lại một con cờ mới.Sự tồn tại của tôi chẳng là gì đối với bất cứ ai cả.-Cậu nói chậm lại.-Cả thế giới này đều muốn tôi biến mất.
Alice im lặng.Có lẽ,đây là lần đầu tiên Ren bộc bạch những tâm sự của mình.Anh luôn tỏ vẻ bất cần,có lẽ vì vậy mà rất nhiều người ghét anh.Nhưng trong tim anh lại là một sự cô đơn đến tột cùng.
Từ lúc mới gặp,ở anh đã có một cái gì đó…khiến cô liên tưởng đến Shun.Cô biết là thật buồn cười,vì hai người họ nhìn qua là hoàn toàn khác nhau. Một người chu đáo,một người bất cần.Một người lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp bên trong,một người bề ngoài dễ nói chuyện nhưng trái tim lại băng giá.Một người được mọi người yêu quý,còn người kia thì lại bị cả thế giới ghét bỏ.Một người hoàn toàn tự chủ và biết rõ những gì mình muốn,người kia lại để bị điều khiển bởi các thế lực bóng tối.Nhưng ở họ đều có vẻ gì đó trầm lặng,khép kín và cô đơn.Một cái vỏ bọc họ tạo ra để tránh những tổn thương.Chỉ là cách thể hiện khác nhau,và Ren thì có vẻ hằn học hơn Shun.
Cả hai không hay biết,trong lúc đó,Fabia đã đứng ngoài cửa,nghe hết cuộc nói chuyện nãy giờ của hai người.
Cũng như Alice,đây là lần đầu tiên cô nghe những tâm sự của Ren.Và khác với Alice,điều đó bất ngờ với cô hơn nhiều.Cô chỉ nghĩ rằng hắn là một kẻ quỷ quyệt,tàn nhẫn và không coi tình cảm là cái gì đáng giá,là một cỗ máy đấu Bakugan vô tình cảm.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng,đằng sau vẻ bất cần ấy,sự quỷ quyệt và đôi khi cả sự tàn nhẫn ấy,là một tâm hồn trống rỗng và cô đơn,sự tổn thương của một kẻ bị bỏ rơi.Một con sói cô độc.
Không phải vì cô không thể nhận ra.Mà là vì cô không muốn nhận ra,không muốn tạo cho mình một lí do nào để có thể thông cảm cho hắn.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng,một kẻ như hắn lại bộc bạch tâm sự với một cô gái mới quen.Cô biết hắn không phải là hạng người dễ dàng mang ơn người khác.
Nhưng,cô gái đó đúng là khác hẳn với tất cả những người cô từng biết.Một cô gái có tâm hồn vị tha,dịu dàng và nhạy cảm,đầy thấu hiểu,luôn mong muốn một cách tha thiết giúp đỡ người khác.Một tâm hồn dễ dàng làm tan đi những khoảng đen.
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó chịu.
-Vậy đấy.-Ren nhún vai.-Tốt nhất là cô không nên quan tâm đến tôi làm gì.Vì dù cô có cứu tôi,thì tôi cũng sẽ tiếp tục là một kẻ như vậy thôi.-Giọng anh chợt trở nên cay đắng.-Có lẽ cô nói đúng,tôi chỉ là một cỗ máy đấu Bakugan vô tình cảm.Mà máy móc thì cần gì có ai quan tâm,đúng không?
Alice im lặng một thoáng.Rồi,cô hỏi:
-Vậy còn anh ta thì sao?-Cô chỉ tay vào Linnehat.-Anh ta không phải là bạn của cậu sao?
Ren nhìn Linnehat.
-Cậu có biết tại sao tôi cứu cậu không?
-Vì cô muốn làm thiên thần à??-Ren hỏi,giọng hơi chế giễu.
-Vì tôi biết cậu không thật sự là người xấu.-Alice nói.-Dù cậu có vẻ bất cần,nhưng cậu thật sự quan tâm đến Bakugan của mình.Và một người có tình cảm thì không bao giờ là một người xấu xa cả.
Câu nói của Alice khiến cả Ren lẫn Fabia ở bên ngoài đều cảm thấy một cảm xúc gì đó kì lạ dâng lên trong lòng-thứ cảm xúc mà họ chưa bao giờ gặp.
-Và,-Cô ngồi đối diện anh,dịu dàng.-Tôi tin chắc,sẽ có một người đồng cảm và yêu quý cậu vô điều kiện,bất kể cậu là ai,đã làm những gì.
Ren im lặng.Khi Alice định rời khỏi phòng,anh chợt nói:
-Tôi nợ cô lời xin lỗi…về chuyện lúc nãy.
-Không sao đâu.Chuyện nhỏ nhặt ấy tôi quên rồi.-Alice mỉm cười.-Thôi,tôi đi nhé.
Khi cô định đóng cửa,anh chợt nói-đủ để anh và cô nghe:
-Nhất định…cô cũng sẽ tìm được một người giống như vậy cho mình.
Cô mỉm cười.
Dường như lớp băng giá trong lòng anh đã bắt đầu tan đi một chút.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 7:


Khi Alice vừa đi khuất,Ren nói:
-Cô định nấp ở đó đến bao giờ nữa?
Fabia giật bắn mình.Ngay cả Alice khi ra khỏi phòng cũng không nhìn thấy cô,sao hắn có thể…Cô nhìn xung quanh xem còn có ai khác ở quanh đó không.
-Tôi đang nói cô đấy,công chúa.-Ren nói,và lần này thì chắc chắn là nói với cô.Không thể giả vờ mình là kẻ điếc bẩm sinh,Fabia đành bước ra khỏi góc khuất sau cánh cửa.
-Cô đang làm cái gì ở đó vậy?-Ren hỏi một cách khó chịu.
-Đừng có nói bằng cái giọng đó với ta.-Fabia gằn giọng.-Đừng quên đây là nhà của ta,còn ngươi chỉ là kẻ ở nhờ thôi.
-Cô nói sao mà chẳng được.-Ren nhún vai.-À,mà quên nữa.
-Cái gì?
Anh lấy từ dưới lớp nệm con dao hôm nọ Fabia để quên:
-Cô để quên thứ đồ chơi này đấy.-Ren cười nhạt.Rồi,cậu rút con dao ra khỏi vỏ,miết tay lên bản dao.-Một thứ đồ chơi rất lợi hại.
Fabia im lặng.
-Lúc đó…ngươi không hề hôn mê?
-À,không hẳn.-Anh nói bằng giọng mỉa mai.-Chỉ là tôi chợt tỉnh khi cô mở cửa và định…-Anh ném con dao về phía cô.-Tiễn tôi đi một cách êm đẹp bằng thứ đồ chơi dễ chảy máu đó thôi.
Chụp con dao,Fabia cảm thấy hơi bực mình.Cô rất ghét kiểu nói chuyện lúc nào cũng ra vẻ của hắn.Tuy nhiên,xen vào đó lại là cảm giác tò mò.
-Nếu đã biết…tại sao ngươi không phản ứng?
-Phản ứng làm gì?-Ren hỏi.-Nếu cô muốn giết tôi,thì sớm muộn gì tôi cũng phải chết thôi.
Lại cái kiểu nói chuyện đó.Cái kiểu nói chuyện khiến chẳng ai có thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu.
-Cô đã hỏi tôi rồi,thì tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô đây.-Anh lên tiếng,cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.-Tại sao lúc đó cô không thẳng tay luôn đi?
Cô im lặng.
Làm sao mà cô có thể trả lời cho hắn một cách chính xác,khi mà chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời.
Cuối cùng,cô chọn câu trả lời mà cô nghĩ là hợp lí nhất:
-Ta không phải,và không bao giờ muốn là kẻ không có tình người như Gundalian các ngươi.-Fabia trả lời,vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
-Tôi nhớ là tôi chưa bao giờ dùng dao với ai cả.-Ren mỉm cười.
-Vậy còn sử dụng Bakugan gây chiến tranh để khiến biết bao người phải khốn đốn thì sao?-Fabia nổi giận.-Ngươi tiếp tay cho bọn chúng hại thần dân của ta,và bây giờ thì ngươi nói như thể không có gì vậy à?
-Tôi và cô không bao giờ nói chuyện được với nhau đâu,công chúa ạ.-Ren mỉm cười.Rồi,sau khi nói một câu như thay cho lời kết thúc,anh quay đi,ra vẻ không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Đương nhiên là hắn nói đúng.Vì hai ngươi đi trên hai con đường trái ngược thì không bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của nhau.
Nhưng tại sao…hắn lại có thể nói chuyện với Alice?Chắc chắn cô ấy đứng về phía Neathian,về phía nhóm Brawler…nhưng hắn lại có thể nói chuyện với cô ấy như một người bạn.
-Ngươi…đang định làm gì với Alice?-Fabia hỏi.
-Làm gì là làm gì?
-Nếu ngươi định lợi dụng tình cảm và sự ngây thơ của cô ấy để giở trò lừa đảo…-Fabia nói nhanh.-Thì tốt nhất là quên ngay đi.
-Cô lấy đâu ra cái ý nghĩ đó vậy?-Ren nhìn cô như thể nhìn một que kem chảy.
-Thái độ của ngươi thôi.-Cô liếc anh.-Ngươi giả vờ ngủ thì giỏi,nhưng giả vờ đáng thương thì tệ lắm.
-Cô muốn nói sao thì tùy.-Ren lặng lẽ quay đi.
Anh không muốn nói thẳng ra rằng,anh có thể lợi dụng bất cứ ai,nhưng riêng đối với Alice,anh sẽ không làm điều đó.
Không có lí do gì đặc biệt…chỉ đơn giản là vì cô đã cho anh một niềm tin kì lạ…một niềm tin vào một ngày mai tươi sáng,thoát khỏi số phận của một con sói cô độc.
Còn nếu có lí do khác,thì đó là vì cô quá ngây thơ,quá yếu đuối,đến mức anh không muốn đụng tới.Anh là một kẻ dễ dàng làm tổn thương người khác,nhưng anh chỉ thích thú khi lừa gạt những kẻ mạnh mẽ và có đầu óc-điển hình như Shun Kazami.Cũng giống như khi tấn công,chỉ có thể hứng thú khi đối thủ trả đòn mạnh không kém.Còn với một đối thủ không thể chống cự,thì sẽ thật là vô nghĩa.
Chỉ có vậy mà thôi.
Nhưng anh không muốn nói ra.
Anh không thích giấu cảm xúc của mình nhiều như người ta tưởng.Chỉ là vì anh chỉ cảm thấy an toàn khi bộc lộ cảm xúc với một ai đó mình có thể tin tưởng.
Và,Fabia Sheen là người đầu tiên nằm ngoài danh sách đó.
Dường như,thái độ của Ren cũng khiến Fabia hiểu được rằng,anh không muốn nói chuyện với cô.Chính xác hơn,anh không muốn nói chuyện với bất cứ ai.Trừ Alice.
-Được thôi.-Fabia nhún vai.-Ngươi không muốn nói chuyện với ta cũng được.
Rồi,cô lẳng lặng mở tủ,lấy chăn nệm để sẵn trong đó ra.
-Cô làm cái quái gì vậy?-Ren hỏi.
-Đây vốn là phòng của ta,ta định sẽ để Alice ngủ chung mà.-Fabia nhún vai.-Ta sẽ ngủ dưới đất.Để đảm bảo ngươi không thể giở trò gì với Alice.
Nếu là một đứa con trai bình thường và đàng hoàng,thì hẳn sẽ phản đối quyết liệt khi một đứa con gái bỗng dưng đòi ngủ chung phòng.Ren tuy là một đứa con trai đàng hoàng(chắc vậy),nhưng anh thì không phải là những đứa con trai khác.Nên,anh nhún vai.
-Cô muốn làm gì thì làm.Chỉ xin cô đừng nửa đêm cắt cổ tôi là được.
Fabia hừ một tiếng,rồi rời khỏi phòng.
Đến đêm,khi Fabia vào phòng,thì Ren đang quay mặt vào tường,không rõ là thức hay ngủ.Như vậy cũng tốt,vì thật sự,đây là lần đầu tiên cô ngủ chung phòng với một đứa con trai,và cô không hi vọng anh ta sẽ nhìn cô chòng chọc một chút nào.
Có lẽ chính cảm giác đó khiến cô không tài nào ngủ được.Cô cứ trở mình liên tục.Động tâm,cô quay về phía giường của Ren.Nhìn nét mặt của anh ta khi ngủ,bỗng dưng cô thấy anh ta như một con người khác.
Trong mắt cô,anh ta là một con chó sói.
Nhưng một con chó sói thì cũng chỉ là một con chó.Chỉ có điều,do sống đơn độc một mình trong chốn rừng sâu,nên nó trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nếu hắn là đồng minh của chúng ta…thì sẽ như thế nào?

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 8:

Sáng hôm sau…
Khi Fabia tỉnh dậy,cô giật mình khi thấy Alice đang ngồi gục đầu xuống chiếc bàn thấp gần đó ngủ.Và,bên cạnh đó là chiếc giường trống trơn.
Tên đểu cáng đó…hắn đã làm gì cô ấy?
-Alice,dậy đi.-Fabia chụp vai cô,lay mạnh.-Alice.
-À,Fabia à?-Alice từ từ mở mắt,giọng hơi mệt mỏi.-Chuyện gì vậy?
-Ren đã làm gì cậu vậy?-Fabia lo lắng.
-Làm gì cơ?-Alice ngơ ngác.
Đến lượt Fabia ngạc nhiên:
-Không phải…hắn làm cậu ngất đi để bỏ trốn sao?
Alice như chợt hiểu ra,mỉm cười:
-Tớ chỉ tranh thủ chợp mắt một chút thôi mà.
-Nhưng nếu vậy…hắn biến đâu mất rồi?-Fabia chỉ tay lên chiếc giường trống trơn.
Vừa mới bị đánh thức dậy,đầu óc Alice không đủ minh mẫn để nhận ra điều đó.Bây giờ,khi Fabia chỉ,cô bắt đầu bối rối:
-Sao lạ vậy?
-Tên đó…-Fabia nghiến răng.-Mình đã ngủ trong này để đề phòng hắn trốn,vậy mà rốt cuộc vẫn…
-Thôi,đi tìm anh ta trước đi đã.-Alice nói.-Biết đâu anh ta chỉ ở quanh đây thì sao.
Khi nói vậy,Alice không hề căn cứ vào đâu,vậy mà rốt cuộc lại đúng hệt.Hai cô gái vừa đi xuống hành lang thì đã thấy Ren đang lững thững đi về phía mình.
-Anh đã đi đâu vậy,Ren?-Vừa đến gần anh,Alice hỏi ngay.-Vết thương của anh chưa khỏi mà.
-Tôi đi uống nước thôi.-Anh nói bình thản,có phần tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ hoảng hốt của cô.-Có gì sao?
-Tất nhiên là có rồi.-Fabia nói,giọng có phần bực bội.-Ngươi…
-Vết thương của anh chưa khỏi mà cử động nhiều,có thể bị rách đấy.-Alice nói,giọng thể hiện sự lo lắng một cách thành thật.-Nếu cần gì anh cứ nói với tôi là được rồi.
-Ừ.-Anh nói,giọng không thể hiện rõ cảm xúc.
-Vậy anh trở về phòng nghỉ đi.-Alice nói.-Để tôi còn thay băng nữa.
Khi cả hai vừa về phòng,Fabia đã hỏi ngay:
-Thật ra lúc nãy ngươi định đi đâu?
-Tôi đã nói rồi mà.-Anh nằm xuống,trả lời một cách thờ ơ.
-Ta không tin nổi ngươi.-Fabia nói,giọng khó chịu.
-Đó là quyền của cô.-Anh nhún vai,giọng như đùa cợt.-Tôi đâu có cần phải làm mọi cách cho cô tin.
Anh định nằm xuống,nhưng bất ngờ,Fabia đã ấn thẳng anh vào tường,ánh mắt đầy đe dọa:
-Đừng có nói chuyện cái kiểu đó với ta.
-Vì sao?-Anh vẫn bình tĩnh.-Vì cô là công chúa của một hành tinh à?
-Ngươi…-Cô nghẹn họng.
Cô không phải là một người dễ mất bình tĩnh,nhưng không hiểu sao,cứ đứng trước hắn,cô lại không thể là chính mình.
Ren hất tay cô ra.Nhưng,do cô đang chống hai tay vào tường,nên hành động đó lập tức khiến cô mất thăng bằng.Cô vấp ngã,và xui xẻo thế nào,lại đẩy cả Ren ngã theo đà của cô.Kết thúc là một cảnh khá…dễ hiểu lầm:Fabia nằm trên người Ren,và mặt của hai người chỉ cách nhau chừng…5 cm.
-Ren à,anh có muốn ăn gì…-Ngay lúc đó,Alice mở cửa.Nhưng,khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,cô dường như hóa đá trong vòng…5 giây.Tới giây thứ 6,cô cúi đầu,mặt vẫn còn xanh mét:
-Xin lỗi…vì đã làm phiền.
-Alice,không phải như cậu nghĩ đâu.-Fabia dường như muốn hét lên.
-Vậy thì là như thế nào?-Shun hỏi.Hóa ra anh đã đứng sau lưng Alice từ nãy giờ.
-Thì là…-Fabia bối rối.
-Là gì thì chả được,nhưng cô làm ơn đứng lên trước đã có được không.-Ren nói,giọng khó chịu.
Fabia vội vàng đứng lên,và nếu để ý kĩ thì sẽ thấy mặt cô phớt sắc hồng.Thấy tình hình có vẻ căng thẳng,Alice vội nói:
-Thôi,Fabia đi theo Shun ra ngoài đi.Tớ còn băng cho Ren nữa.
-Ừ!-Fabia lặng lẽ đi theo Shun,vẫn còn chưa hết bối rối.
Chưa bao giờ tim cô lại đập mạnh đến như vậy.Lần đầu tiên…lần đầu tiên tiếp xúc gần đến vậy với một tên con trai.Lại là tên con trai mà mình ghét nhất.
Cảm xúc trong lòng cô lúc này thật hỗn loạn.Xấu hổ,bực mình,khó chịu…và có cả chút gì đó xao xuyến…thinh thích.Một cảm giác kì lạ.
-Fabia.-Tiếng của Shun khiến cô trở về thực tế.
-Gì?-Cô hơi giật mình.
-Cậu với tên Ren đó…có chuyện gì vậy?-Shun hỏi.Anh không phải là người tò mò,nhưng trước một chuyện…như vậy,thì thật khó để không quan tâm.Nhất là,dù sao cô cũng là người anh coi như đệ tử ruột.
-Không có gì hết mà.-Fabia nhăn nhó.-Cả cậu mà cũng hỏi kiểu đó thì chắc tớ chết quá.
-Không có gì thì tại sao hai người lại…-Nói tới đó,Shun im lặng.Anh không nói thẳng ra,nhưng cũng đủ để Fabia đỏ bừng mặt.
-Chỉ là tai nạn thôi.-Fabia nói.-Cậu phải tin tớ chứ.Nhất là không có lí do gì mà tớ lại đi thích…kẻ thù.Cậu hiểu không?-Giọng cô gần như muốn van lơn.
Shun im lặng một lúc lâu.Rồi sau đó,anh nhún vai.
-Thôi bỏ đi.Cũng chẳng có gì quan trọng.
Rồi,cả hai chìm vào những suy nghĩ riêng của mình.Đôi mắt màu vàng ấy lẩn quẩn trong đầu Fabia suốt ngày hôm đó.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 9:

Sau khi băng bó cho Ren xong,Alice đưa cho anh một bộ quần áo để thay,vì quần áo của anh đã rách hết.Rồi,cô ra ngoài.
Alice không đả động gì đến chuyện giữa anh và Fabia,nhưng anh biết trong đầu cô đang nhảy múa hàng ngàn câu hỏi.
Nhớ lại khuôn mặt của Fabia lúc đó,anh chợt cười thầm.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được Fabia đỏ mặt sẽ như thế nào.
Và anh cũng không nghĩ là anh sẽ quan tâm về điều đó.
Nhưng thật lạ,trong một khoảng khoắc…trông cô ta nữ tính hơn hẳn thường ngày.
Khoảng khắc…khiến tim anh dường như đập nhanh hơn thường lệ.Cảm giác mà anh chưa bao giờ gặp…và anh cũng không biết nó là gì.
-Cậu đang nghĩ gì vậy?-Linnehat hỏi.
-Không có gì.-Ren nhún vai.-Chỉ là…
Câu nói của Ren bị cắt ngang,vì ngay lúc đó cánh cửa mở ra.Và,Fabia đang đứng trước cửa.Một…hai…ba giây trôi qua,cô hét lên:
-Tên biến thái,sao ngươi không mặc áo hả?
-Tôi đang thay đồ mà.-Anh nói một cách thản nhiên như không có gì,và điều đó càng khiến Fabia điên tiết.
-Thay đồ thì cũng phải khóa cửa lại chứ.-Vừa quay mặt đi,cô vừa nói một cách bực bội.
-Tôi khóa rồi.Tại cô dùng chìa khóa mở thôi.-Ren nhìn cô,khó hiểu.-Vả lại có cái gì mà cô phải phản ứng thái quá vậy?
-Ngươi còn hỏi nữa hả?-Fabia như muốn nổ tung.-Thay đồ trước mặt con gái như vậy…
-Thì sao?-Anh nhìn lại cô,vẫn với ánh mắt khó hiểu ấy.
-Thì…-Fabia định nói,nhưng nhìn ánh mắt “ngây thơ vô số tội” của Ren,cô hiểu là chẳng có cách nào giải thích cho anh hiểu.Cô thở hắt ra:
-Tức chết đi được.Nếu không phải ngươi đang bị thương ta đã ném ngươi qua cửa sổ rồi.-Rồi,cô ném chiếc áo trên giường về phía anh.-Mặc đồ vô nhanh lên.
Ren mặc đồ,mặt mày vô cùng khó chịu vì không hiểu tại sao bỗng dưng mình lại bị chửi té tát.Không phải là anh thuộc dạng quá “ngây thơ” hay gì,nhưng đối với anh thì con trai không mặc áo trước mặt con gái là chuyện hoàn toàn bình thường,chẳng có gì đáng để cho kẻ đang đứng trước mặt anh phải làm ầm lên như vậy cả.
Anh không hề biết rằng,khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường của Fabia đã lại bắt đầu chuyển sang màu hồng.Cô không phải là dạng con gái dễ bối rối,và thật ra,nhiều lúc các vệ sĩ của hoàng cung vẫn cởi áo khi luyện tập trước mặt cô,và đối với cô thì chuyện đó hoàn toàn bình thường.Nhưng không hiểu sao,với hắn,cô lại…
Thật là…
Trong khi đó,Linehat hỏi Ren:
-Chuyện gì vậy,cậu chủ?
-Tôi cũng chẳng hiểu.Nhưng quên chuyện đó đi.-Nét mặt anh chợt nghiêm lại.-Linehat,anh có thể đưa tôi ra khỏi đây được không?
-Xin lỗi cậu chủ.-Linnehat nói,giọng áy náy.-Năng lượng dịch chuyển của tôi đã bị Fabia phong tỏa rồi,bây giờ tôi không thể đưa cậu đi đâu được.
Ren im lặng.
Anh cũng đã đoán trước điều này sẽ xảy ra.Nhưng…
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.Marucho đứng đó,mỉm cười:
-Chào anh Ren!
-Lâu rồi không gặp.-Ren nói một cách chậm rãi.-Cậu vào đây làm gì?
-Em đem cho anh một ít trái cây.-Vừa nói,cậu vừa đặt đĩa trái cây lên bàn.-Người bị thương nên ăn trái cây để bồi bổ sức khỏe.Mà anh có muốn ăn chút gì không?
Thay vì trả lời,Ren đặt tay lên vai Marucho,nhìn thẳng vào mắt cậu,giọng nghiêm túc:
-Tại sao…lại tốt với tôi như vậy?Tôi là kẻ thù của các người mà.
-Nhưng anh đã từng là bạn của em.-Marucho nói nhẹ nhàng.Rồi,giọng cậu chợt thoắt buồn.-Và em vẫn luôn mong một lúc nào đó anh sẽ lại là bạn của tất cả bọn em.
Anh buông tay ra.Rồi,bằng một giọng lạnh lùng nhất mà anh có thể,anh nói:
-Và cậu biết điều đó là không thể mà.Chúng ta đi trên hai con đường trái ngược nhau,và mãi mãi sẽ là như vậy.-Anh quay đi.-Không ai có thể thay đổi được điều đó đâu.
Marucho im lặng.
-Thôi,em đi đây.Anh cố gắng hồi phục nhanh nhé.
Rồi,cậu khép cửa lại.Ngồi lại một mình trong phòng,Ren thả người xuống giường,mệt mỏi.

Cậu không thể hiểu được đâu,Marucho.Tôi và các cậu thuộc và hai thế giới khác nhau.Và tôi phải đi theo con đường mà số phận đã chọn cho tôi.

-Cậu chủ.-Tiếng của Linehat đưa anh về thực tại.
-Chuyện gì vậy?
-Tôi không muốn vô lễ,nhưng...-Nói tới đây,anh hơi ngập ngừng.
-Anh cứ nói đi.
-Cậu chủ có thật sự…muốn tiếp tục đi trên con đường này không?
Ren cười cay đắng.
Muốn thì sao?Không muốn thì sao?Anh có quyền lựa chọn à?
-Tại sao anh lại hỏi vậy,Linehat?
-Cậu chủ có nhớ khoảng thời gian chúng ta sống dưới lòng đất không.-Linehat nói,giọng bắt đầu như tâm sự.-Cậu đã từng nói với tôi rằng muốn thoát khỏi bóng tối và nhìn thấy ánh mặt trời.
Đương nhiên là tôi nhớ.Và đó cũng chính là lí do tôi nhận lời trở thành thủ lĩnh của đội tình báo đến Trái Đất.
Đó là cách duy nhất để tôi và anh có thể thoát khỏi lòng đất tối tăm ấy.
-Tôi nhớ,Linehat.
-Nhưng tôi cảm thấy…cậu chủ và tôi vẫn chưa thật sự thoát khỏi bóng tối.-Linehat nói.-Chúng ta chỉ nhìn thấy ánh mặt trời,nhưng rồi sau đó,chúng ta lại tiếp tục chìm trong bóng tối.Bóng tối của sự độc ác và tàn nhẫn.
-Anh bất mãn sao?
-Tôi không dám.-Linehat nói.
Ren cười buồn.
Linehat lúc nào cũng như vậy.Luôn trung thành với anh vô điều kiện.
Nhưng anh biết,trong lòng anh ta thật sự không muốn nhìn đồng loại của mình trở thành một thứ vũ khí đáng sợ.
Có lẽ,anh ta nói đúng.Anh và anh ta thật sự chưa hề thoát khỏi bóng tối,và có lẽ là không bao giờ.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
Chap 10:

Ren lẳng lặng ra khỏi phòng.
Đi ngang qua phòng khách,nhóm Brawler đang tụ tập đầy đủ tại đó,không thiếu một ai.Và dường như họ đang nói về anh.Shun hỏi Alice:
-Vết thương của tên Ren đó thế nào rồi?
-Uhm,có vẻ đã khá nhiều rồi.-Alice mỉm cười.Vẻ mặt cô có vẻ rất vui khi nói điều đó,và Ren dễ dàng nhận thấy vẻ khó chịu trên khuôn mặt Shun.
-Cậu nhớ coi chừng,kẻo hắn mà cử động được rồi đánh cắp thông tin là mệt đấy.-Dan nói.
-Tớ biết rồi mà.-Alice cười nhẹ.
-Toàn bộ các khu thông tin quan trọng đều có lính canh hết rồi,cậu yên tâm đi.-Fabia nhún vai.
-Tớ thấy sao mình làm việc vô nghĩa quá.-Julie nhăn mặt.-Tự dưng mất công đi cứu kẻ thù,rồi sau đó thả hắn ra.
-Biết sao được.-Alice nói.-Dù sao thì cũng không thể bỏ mặc người khác.
-Cậu có lấy được thông tin gì từ hắn không?-Shun hỏi.Mặc dù anh cũng đã khá chắc câu trả lời.
Đúng như anh đoán,đáp lại chỉ là một cái lắc đầu.
-Nhưng dù sao thì anh ta cũng sắp lành rồi.-Cô nói,giọng có phần hơi áy náy.-Anh ta sẽ rời khỏi nơi này,vậy là ổn rồi.
Khuôn mặt của mọi người lúc đó không thể gọi là hài lòng.
Ren cười nhạt.Đúng như anh nghĩ,sự có mặt của anh ở đây hoàn toàn không được chào đón.Chính xác hơn,sự có mặt của anh ở bất cứ nơi nào trên hành tinh Neathian,hay trên vũ trụ bao la này,đều không được chào đón.
Nơi của anh chỉ có thể là Gundalian.
Anh lặng lẽ bỏ đi.Không hay biết một đôi mắt màu xanh lá đã bắt gặp mình.
Tối hôm đó,vẫn như thường lệ,Alice băng bó cho Ren,trong khi Fabia thì ngồi ở góc phòng.Cô cười nhẹ:
-Cậu sắp khỏi rồi đấy.-Cô vừa quan sát các vết thương,vừa nói.-Vết thương đã lên da non rồi.
-…
-Cậu nên bắt đầu đi lại cho cơ thể bớt cứng đi.-Cô tiếp tục.-Nhưng nhớ đừng cử động mạnh quá.
Anh im lặng.

Làm ơn đừng có đối xử tốt với tôi như vậy có được không?
Tôi không muốn phải mang ơn cô.


-Và khi nào khỏi rồi,ngươi hãy lập tức rời khỏi đây ngay.-Fabia đột nhiên lên tiếng,giọng cứng rắn.-Càng nhanh càng tốt.
-Được thôi.Tôi cũng đâu muốn ở lại đây.-Anh nói một cách giễu cợt.Ánh mắt màu vàng đồng trở nên lạnh và tối kịt.Còn đôi mắt màu xanh lá đối diện,thì lại lóe lên vẻ căm ghét.
-Thôi mà,hai người.-Alice nói,cố gắng một cách yếu ớt làm dịu đi bầu không khí căng thẳng,giống như những khi cô cố gắng giải hòa lúc Runo và Dan cãi nhau.
Hoàn cảnh tất nhiên không giống nhau,nhưng dường như vẻ mặt như van xin đến tội nghiệp của cô cũng có một giá trị nào đó.Fabia bỏ ra ngoài,vẻ mặt lạnh như băng.Còn Ren thì nằm xuống giường,không nói một lời nào.
-Ren à…-Alice nói.Nhưng,anh đã cắt ngang lời cô.
-Nếu có ai đó cô cần quan tâm thì đó nên là cô ta.-Anh nói một cách mỉa mai.-Cô bạn công chúa quý hóa của cô ấy.
Alice im lặng.
-Có chuyện gì với cậu vậy?-Cô hỏi,giọng vẫn dịu dàng.
-Chuyện gì là chuyện gì?
-Hình như cậu đang bực tức,đúng không?-Cô hỏi.
Sau một thoáng im lặng,Ren nhún vai:
-Có suy nghĩ nào mà cô không đọc được không?
-Vậy là đúng,phải không?-Cô hỏi lại.
Anh chỉ lặng lẽ gật đầu.
-Chuyện gì vậy?
-Tôi không biết.-Anh nói.Anh không phải là một con người đáng tin cậy,nhưng lần này thì anh đã nói thật.
Anh không thể hiểu là mình bực tức về cái gì.Về thái độ của nhóm Brawler?Về sự cảnh giác và căm ghét của Fabia?Là tất cả,hay là không gì cả?
Từ lúc đến nơi này,anh bắt đầu không thể hiểu nổi bản thân mình.Bắt đầu thường bắt gặp trong lòng mình những cảm xúc không thể gọi tên-những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ gặp.
Anh nhìn Alice.Nếu như sau này có ai đó hỏi anh một thiên thần là như thế nào,chắc chắn anh sẽ miêu tả cô.Cô xinh đẹp,dịu dàng,và mang một tâm hồn thuần khiết đến kì lạ,quan tâm đến người khác mà không cần điều kiện.Trái hẳn với Fabia Sheen.

Fabia Sheen…

Không biết từ lúc nào,anh bắt đầu thường xuyên nghĩ đến cái tên này.
Trong mắt anh,cô ta không có một điểm nào sánh nổi với cô gái này.
Nhưng dường như,cái gì quá trong sáng và thánh thiện lại không hợp với anh.Vì anh là một kẻ đã chìm quá lâu trong bóng tối.
Anh không bao giờ tin vào tôn giáo,nhưng có nhiều lúc,anh có cảm tưởng Alice như một thánh nữ đang cố cứu vớt linh hồn của một kẻ tội đồ.Anh biết điều đó,và anh cảm kích,nhưng anh biết,một thánh nữ thì cũng sẽ cứu vớt hàng ngàn những kẻ tội đồ khác.Vì vậy đương nhiên,anh và cô ta cũng sẽ không là cái gì đặc biệt.Và lạ lùng thay,anh lại không cảm thấy có chút gì buồn bã về điều đó.
Nếu vậy…mình khó chịu về cái gì?
Anh không thể trả lời được.

description[Bakugan Fanfic] Đồng minh EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đồng minh

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply