MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Oneshot Fiction] [] Empty[Oneshot Fiction] []

more_horiz
Title : []
Author : BleedHea
Genre : mystery, slight horror
Rating :  K
Summary :  []
---
 

Con bé tỉnh dậy, căn phòng trọ không có ai, các bạn nó đều đã đi giày, đi dép xong và bước ra khỏi cửa, buổi dã ngoại sắp kết thúc.
 
Đèn tắt,chỉ còn mỗi bóng phụ trên đầu nó là còn sáng, và nó tự hỏi sao nó lại mất nhiều thời gian buộc giày thế này.
 
Nó nghe những tiếng xì xào to nhỏ, mà nó nhận ra giọng nói đều là của những đứa trước kia nó từng là bạn, và giờ nó ghét.
 
Chúng bàn tán, chúng xuyên tạc mọi điều, chúng dối trá, nói dối trắng trợn đến bẩn thỉu, nói dối không chớp mắt, nói dối không ngượng mồm.
 
Con bé thấy những hình ảnh ấy lơ lửng trong không trung, khuôn mặt của chúng, hành động của chúng, đều khốn nạn đến không thể tả.
 
 Có cái gì độp vào vai nó, thì ra là một đứa bạn đi cùng, rồi cùng với vài đứa nữa, à, thì ra nó không phải đứa duy nhất bị bỏ lại.
 
Khi quay mặt lại, nó và cả lũ chợt giật mình, bởi chỗ tụi nó ngồi không phải là trước cửa phòng trọ nữa, mà là ngay cửa thang máy.
 
Đèn cứ tối dần, sớm rồi chỉ còn sáng đủ xung quanh cả lũ, bước vào bóng tối là lại trở ra ngay vị trí ban đầu, hoàn toàn mắc kẹt.
 
Lối đi duy nhất là phía cửa thang máy, nhưng bước qua đó thì chỉ có nước rơi tự do rồi đáp xuống khong tình trạng thân xác nhão nhoẹt.
 
Mấy đứa nó cứ thế ngồi đó trong bất lực, không liên lạc được ra ngoài, không thể đi đâu, cứ như bị một thế lực vô hình nào đó kiểm soát.
 
Rồi một trong số đó đột nhiên cất tiếng, rằng nhỏ xin lỗi vì những sai lầm trong quá khứ, và rằng nhỏ luôn coi mọi người là những người quan trọng nhất.
 
Trong trường hợp bình thường, có thể hiểu đó là lời thổ lộ trước khi chết, vì nếu không thể thoát, sớm muộn gì cũng chết.
 
Nhưng rồi lời vừa dứt, một bóng ma sáng xuất hiện, chạy qua và đâm rầm vào nhỏ vừa nói, nhưng nhỏ không thấy đau.
 
Mà ngược lại, người nhỏ lâng lâng, rồi sáng lên, và cuối cùng là biến mất, trong khi một giọng nói kì lạ vang lên.
 
“Sự chân thành của cô thật đáng ngưỡng mộ”
 
Cả lũ ngờ ngợ, rồi lũ lượt làm theo, với suy nghĩ không lẽ bày tỏ tấm lòng lại là chìa khóa ra khỏi đây?
 
Và quả đúng như vậy, những lời lẽ thật lòng, sâu lắng và thiết tha sẽ gọi đến những hồn ma sáng, và đưa người đó biến mất ngỏi chốn này.
 
Từng đứa, từng đứa bày tỏ, rồi cứ thế mà biến mất, số người thoát ra cứ tăng đều đều, nhưng không phải với con bé.
 
Con bé đó, con bé nhân vật chính, dù nó có nói gì đi chăng nữa, vẫn không có gì xuất hiện cả, nó vẫn ở đó.
 
Rồi nó thấy ở đằng xa, xuất hiện một trang giấy trắng và một chiếc bút, cứ thế tiến dần về phía nó.
 
Nó suy nghĩ, không lẽ không phải là nói, mà nó phải diễn đạt suy nghĩ của mình bằng tranh, bằng cách vẽ?
 
Rồi nó vẽ, dù có chút khó khăn, nó vẫn vẽ, và rồi nó hoàn thành bức tranh, bức tranh mang tên sự bày tỏ của nó.
 
Trong khi vẫn không có gì xảy ra, nó giật mình phát hiện có một người lạ ngồi cạnh nó, giơ lên một tờ giấy lớn, nói.
 
“Cô phải dán bức tranh lên lá bùa này”
 
Rồi người đó bôi keo, lấy bức tranh nó vừa vẽ dán đè lên lá bùa, dù con bé không hiểu gì, song nó vẫn để người đó làm.
 
Xong, người đó chuyển lại bức tranh đã dán xong cho nó, cầm trên tay, con bé chợt hốt hoảng: bức tranh trắng tinh.
 
“Nhầm rồi, ở đây cơ”
 
Quay ngoắt sang, thấy người đó đang cầm mặt lá bùa, nó chợt thở vào, nhưng ngay khi người đó lật mặt kia lại, nó tái nhợt.
 
Đó không phải bức tranh nó đã vẽ, mà là hình ảnh nó đang bị trói vào cột, bị thiêu, bị gươm giáo xuyên thủng, bị địa ngục nuốt trọn.
 
“Cái này mới có tác dụng”
 
Chạy trước mặt nó, là hình ảnh nó và lũ bạn, không phải là dã ngoại, mà là vận kimono lên đền cầu may.
 
Chạy trước mặt nó, là hình ảnh nó kêu mệt rồi bảo ở lại, trong khi lũ bạn đang tiến lên cây cầu dẫn thẳng vào đền.
 
Chạy trước mặt nó, là hình ảnh nó treo một lá bùa trong suốt lên đầu cầu, miệng rộng ngoác, mắt không tròng, cười điên loạn.
 
Chạy trước mặt nó, hình ảnh nhòa dần, cây cầu và đám bạn biến mất, hình ảnh rõ nhất thì trở nên nhão nhoẹt, là nó.
 
Con bé toàn thân bất động, rơi vào hư vô, bị bóng đêm nuốt trọn.
 

---
Note 1: chính xác thì cái này là do au mơ thấy đêm qua, nên đừng hỏi về độ khốn nạn của nó
Note 2: vì lười nên viết ngắn và đơn giản, nên chẳng biết nó thuộc dạng gì nữa 

Được sửa bởi Kantono Fuminsho ngày Fri Jul 25, 2014 3:18 pm; sửa lần 1.

description[Oneshot Fiction] [] EmptyRe: [Oneshot Fiction] []

more_horiz
Tem phát
Cái này nó giống drabble nhỉ nii?
Nii viết vẫn rất tuyệt, vẫn ghê ghê và ám ảnh :(
Giấc mơ như vậy có giống ác mộng không ? Nii có phải nhân vật chính không ạ, hay nii nhìn thấy những thứ ấy?

description[Oneshot Fiction] [] EmptyRe: [Oneshot Fiction] []

more_horiz
khong tình trạng thân xác nhão nhoẹt
~> lỗi type
Một giấc mơ ma quái, pha lẫn những yếu tố kinh dị và văn phong bí ẩn của người viết làm cho câu chuyện thêm hay ( ´ ▽ ` )
Mọi giấc mơ đều không có điểm đưng, và mọi giấc mơ đều đến từ góc sâu thẳm trong tâm hồn ta ( ´ ▽ ` )

description[Oneshot Fiction] [] EmptyRe: [Oneshot Fiction] []

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply