Chẳng hạn như thời gian. Về một nghĩa nào đó, thì thời gian vẫn chẳng thay đổi gì cả, cũng vẫn là một năm 12 tháng, một tháng ba/bốn tuần, một tuần bảy ngày, 24 tiếng đồng hồ một ngày, 60 phút đồng hồ một tiếng và 60 giây đồng hồ một phút. Nhưng cái thời gian mất đi của tôi chính là tuổi trẻ, là một phần của cuộc sống đã trôi về quá khứ. Những năm tháng xưa cũ không bao giờ lấy lại được ấy, tuổi thơ hồn nhiên của chính chúng ta.
Và khi nhìn lại, tôi bỗng nhận ra mình cũng đã đi được cả một quãng đường dài.
Và khi nhìn lại, tôi bỗng thấy mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa...
Và khi nhìn lại, tôi bỗng cảm thấy nuối tiếc...rất nuối tiếc...
~oOo~
Và khi nhìn lại, tôi bỗng thấy mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa...
Và khi nhìn lại, tôi bỗng cảm thấy nuối tiếc...rất nuối tiếc...
~oOo~
Chẳng hạn như cảm xúc. Cảm xúc thật ra là một thứ luôn thay đổi bất chợt, nhưng bản thân tôi cũng có thể nhận ra có những xúc cảm-chỉ-thuộc-về-quá-khứ, những cảm giác-của-hiện-tại và một vài điều mới mẻ chưa từng biết đến bao giờ. Tôi kiềm chế được nhiều thứ hơn, điều khiển được xúc cảm tốt hơn trước và cũng phải buộc lý trí để chèn ép tình cảm nhiều hơn nữa. Tôi hành động cận trọng, che giấu nhiều hơn, và về mặt nào đó mà nói thì, cảm giác của tôi cũng không còn được tự do cho lắm, như trước kia.
Tôi hành động theo thói quen được rèn tập nhiều hơn là cảm tính. Và suy nghĩ, đắn đo nhiều hơn những ngày còn bé chỉ biết làm những gì mình thích. Tôi không còn vô tư nữa, và lại thèm được vô tư biết bao, như ngày xưa ấy. Thích là thích, ghét là ghét, phân minh rạch ròi, không nghĩ ngợi, không suy tư. Yêu hết mình, căm ghét cũng dữ dội, không giấu giếm, không giả tạo lại càng không chi li. Càng lớn, tôi càng phải ép mình vào khuôn khổ để hòa hợp với người khác, để rồi chật vật và khổ sở với chính những cái khuôn mà mình tạo ra ấy. Chúng nhiều thật nhiều, cứ liên tục thay đổi nhưng tất cả đều rất bức bối và giả tạo. Đến mức tôi chẳng thể nhận ra đâu mới là mình nữa.
Tôi không thể cười nhiều như ngày xưa cho dù thỉnh thoảng đôi lúc cũng hay tự cười một mình vì vô vàn những nguyên do không thể nói thành lời
Tôi cũng chẳng thể thoải mái khóc to như những ngày thơ dại
Và thường rất hay buồn lòng không nguyên do...
Tôi cũng chẳng thể thoải mái khóc to như những ngày thơ dại
Và thường rất hay buồn lòng không nguyên do...
Và tuy tôi vốn một người rất ghét chưng diện, nhưng bây giờ lại lôi ở đâu cái thói quen đứng trước gương nhìn ngắm mỗi sáng. Tôi cảm thấy thích chứng kiến vết tích của thời gian trên thân thể mình, thích nhìn thấy sự sống đang ngày một thay đổi trước mắt. Còn đôi mắt tôi, tuy thị lực đã giảm và phải mang kính, nhưng bây giờ nó lại có thể để ý đến những chi tiết vô cùng nhỏ nhặt – những gì mà ngày xưa bản thân tôi đã phớt lờ. Chẳng hạn như một mầm cây bé nhỏ giấu mình giữa đám rêu nơi góc tường đổ nát, hay cánh bướm nhạt màu xấu xí giữa muôn rừng hoa bung nở, và sắc xanh của bầu trời vào sáng sớm hay làn hơi nhẹ của cơn gió nhuộm nắng của xứ sở buốt giá nào đó...
Tôi nhìn ngắm được nhiều thứ ở thế giới này, những thứ mà trước đây với tâm hồn non dại sẽ không bao giờ thấy được.
Tôi yêu thích chúng, những thứ nhỏ bé không tên, thậm chí là vô hình đối với đứa trẻ nhỏ bé khi xưa.
Và cảm thấy mọi thứ đều rộng mở...
Thế giới của tôi đang ngày một giãn rộng đến mức không tưởng
~oOo~
Tôi yêu thích chúng, những thứ nhỏ bé không tên, thậm chí là vô hình đối với đứa trẻ nhỏ bé khi xưa.
Và cảm thấy mọi thứ đều rộng mở...
Thế giới của tôi đang ngày một giãn rộng đến mức không tưởng
~oOo~
Tôi nhìn thấy mẹ mình, cha mình và đứa em trai nhỏ, cả quãng thời gian của họ nữa. Cha mẹ tôi vẫn ở đó, ngay cạnh tôi, nhưng thời gian của họ thì không. Khoảng cách hơn mấy chục năm không phải là một bước ngắn ngủi chỉ cần nhấc chân là chạm đến. Và vì vậy, thói quen nhổ tóc cho cha mất dần, không phải vì bận rộn hay lười nhác, mà là vì tôi ghét nhìn thấy những sợi bạc – ngày một nhiều thêm – lẫn trong mái đầu đen dày những tóc ấy. Tôi cảm thấy yêu thương họ nhiều hơn, nhiều hơn những gì mình tưởng tượng, và nhiều hơn trước kia. Tôi có thể sẵn sàng bỏ cả việc chơi, hoặc học bài để nấu cơm giúp mẹ hoặc nhổ tóc cho cha (dù thật sự không thích chút nào), đắp chăn cho mẹ vào những tối trời lạnh và để ý nhiều hơn đến nét mặt của cha mẹ mình. Tôi quan tâm họ được một chút nữa so với thời buổi còn mải mê với hàng tỉ những thứ cám dỗ, mà là tuổi của em tôi bây giờ. Và tôi cũng nhìn thấy ở thằng nhóc loi choi ấy một tương lai rộng mở về phía trước, và thấy cả ở nó bản thân mình xưa kia, một bản thân ham chơi và vô tâm, rồi đột ngột thấy mình đã thay đổi rất nhiều.
Và cũng vì vậy, nên những mơ ước thơ trẻ ngày ấy cũng từ từ mất dần
Tôi không còn mơ nữa, từ lâu lắm rồi. Trong đầu óc chỉ ngập tràn những thông tin và dự kiến, bài tập và học hành quay cuồng khiến bản thân phải tạm gác lại những giấc mơ. Khi nhắm mắt chỉ thấy một màu đen đặc và trong lúc nhắm mắt cũng vẫn chỉ là một màu đen mù mịt. Những giấc mộng ngày xưa biến mất hết sạch, kéo theo cả những ước mơ thời trẻ nít về một tương lai chỉ toàn màu hồng cũng chìm xuống dưới muôn vàn bận rộn. Học tập đến mức rã rời nhưng lại chẳng hiểu vì sao phải cố gắng đến vậy, khi ngủ cũng chỉ vì mệt mỏi, khi thức dậy cũng mệt mỏi, đầu óc lúc nào cũng chỉ là bài vở và kiến thức. Và tuy chúng vô dụng, nhưng lại ken đầy trong bộ nhớ, và khiến tôi không thể nghĩ được điều gì khác, những thứ bình thường và vớ vẩn như liệu ngày mai mình sẽ ăn gì nhỉ? – hay cảm nhận được điều gì khác.
Không như thuở bé thơ, tôi không còn mơ mình có phép thuật hay sức mạnh nữa, mặc dù thi thoảng vẫn mong muốn hão huyền như thế. Muôn vàn những ước mơ mà khi xưa tôi mong muốn được trở thành bây giờ thu hẹp lại và trở sắc xám xịt nghiệt ngã của thực tại. Chúng mất tất cả những nhiệm màu và kì diệu khi đôi mắt của tôi không còn lớp vàng lấp lánh ấy nữa. Khi xưa tôi có thể nghe thấy những lời thì thầm kì diệu từ cây lá, và cảm thấy vui vẻ từ những lời xào xạc không ngữ nghĩa ấy, mặc cho những cái nhìn kì dị và xoi mói từ người khác mà có thể vô tư ôm vòng lấy cái cây to để lắng nghe những nhịp đập rất đỗi đẹp đẽ; nhưng còn bây giờ, tôi chẳng nghe được gì nữa, mặc dù thỉnh thoảng khi áp tai vào vỏ cái cây ấy, tôi vẫn có thể nghe được những tiếng lào xào như nuối tiếc.
Chỉ có nỗi hối hận của chính bản thân là ngày một tăng dần. Không biết liệu đó có phải là lý do khiến tôi yêu thích những gì cũ kĩ. Có lẽ càng ngày càng lớn, người ta lại hay nhìn về quá khứ nhiều hơn chăng?
Tôi mất đi những ước mơ, mất đi những điều kì diệu, và càng ngày càng tiếc rẻ những ngày tháng không thể trở lại ấy...
~oOo~
~oOo~
Có lẽ, thứ duy nhất tôi có thể giữ lại khi bản thân ngày một lớn dần và đánh mất nhiều thứ, đó là niềm tin. Niềm tin của một thời ngây dại đến bây giờ vẫn còn, niềm tin về những gì huyền ảo nhất và yêu thích chúng. Tôi tin tất cả mọi thứ đều có thể, chỉ là bây giờ, sao mà khó quá...để tin tưởng hoàn toàn vào tất cả những điều ấy.
Niềm tin cũng dễ đánh mất như cảm xúc, cũng thay đổi vùn vụt như thời gian, nhưng nó vẫn tồn tại. Và nhờ vào đó nên tôi cũng nhận được nhiều thứ...
Chẳng hạn như trí tưởng tượng ^^~ hay một chút điên rồ cảm tính nào đó. Vì niềm tin của tôi vẫn còn, tôi tin vì nhiều lí do và tin vào nhiều thứ, và tôi yêu thích tất cả những gì mình tin tưởng, hẳn vì vậy nên cuộc sống của tôi cũng chẳng đến nỗi mài mòn những gì mà bản thân đã từng cho là đẹp đẽ (mà bây giờ không còn thấy vậy nữa). Tôi đối mặt với cuộc sống bằng niềm tin ấy (tuy chỉ là một chút mà thôi), tìm kiếm bằng niềm tin ấy, và gặp được nhiều nhứ quý giá.
Chẳng hạn như nơi này - gia đình thứ hai của tôi...hay sở thích của bản thân, hay những bức tranh, hay những câu chuyện và những lý do không đầu không cuối và rõ ràng rất vô lý...Tôi không biết liệu rằng mình có thể gọi chúng là niềm tin, nhưng tôi biết rằng dù ít hay nhiều, tất cả đều xuất phát từ chút tin tưởng nhỏ nhoi và có phần hơi kì quặc. Tôi yêu chúng, bằng tất cả những gì mình có thể, và trân trọng mọi thứ mình có.
Càng lớn, tôi càng hoài niệm những thứ đã mất đi, trân trọng được nhiều thứ còn lại và hồi hộp đón nhận những thứ rồi sẽ đến. Tôi không thể đoán biết tương lai, không thể níu giữ quá khứ và cũng chẳng thể trả lại những gì đã thay đổi. Tôi chỉ còn một hiện tại để cố gắng. Và sống!
Nhưng suy cho cùng thì, dù thế nào đi nữa mọi thứ đều quý giá, đúng không?.
~oOo~
~oOo~
Viết xong cái này thì thật sự là rất đau đầu, tuy chẳng phải là lời gan ruột gì, chỉ là chút cảm xúc dâng trào viết một mạch từ chiều tới đêm và đọc lại thì chẳng có ăn nhập gì với nhau, và kết thúc tầm xàm bá láp nhất mà mình từng biết, tên cũng dở òm. Năm 12 mà còn sến súa kiểu này thì chỉ có nước ra đường mà ở.
Cuộc sống là 1 chuỗi mất-còn-thêm. Không có gì là mãi mãi, chúng ta phải chịu những mất mát, nhưng nhất định sẽ còn lại gì đó cho chúng ta, và 1 lúc nào đó, sẽ có những điều khác để bù đắp :)
Chẳng hạn, như năm lớp 12 này, chúng ta học bù đầu và mất đi thời gian vui chơi với bạn bè, nhưng chúng ta còn sự quan tâm của bố mẹ, và sau này sẽ có những nền tảng kiến thức nhất định để vận dụng vào cuộc sống.
Có thể cậu đã quên đi một vài điều cơ bản trong tình cảm, nhưng cậu đã nhận ra điều đó, cậu tự có suy ngẫm về bản thân, rồi nhận ra suy nghĩ của cậu cũng không còn như xưa nữa, hẳn nó sẽ có chiều sâu hơn, và đó là 1 bước trưởng thành :)
Không có thứ gì xuất hiện mà không có sự thay đổi cả, quan trọng và cách nhìn nhận và đối xử với nó như thế nào của chúng ta mà thôi :)
Elfin-IngramSat Nov 08, 2014 4:17 pm