Tên Fic: Lời Hứa
Tên Tác Giả: Annie Izu
Thể Loại: Tự sự, miêu tả và biểu cảm =)))))))))))
Rating: 4- =)))
Sumary: Một lời hứa kì quặc giữa thằng nhóc miệng còn hôi sữa với cây phượng già khú đế =))))
Note: Này không hẳn là Fic =)) Nó là bài viết số 3 của Ann hồi năm ngoái, cơ mà thấy cũng vui vui nên quăng lên =))))))))))
LỜI HỨA
[-Tớ sẽ trở lại.
Ngọn gió lướt qua, thổi tung mái tóc cậu nhóc ấy, bàn tay dần to lớn theo năm tháng chạm vào thân tôi. Tôi thinh lặng, để những bé gió tinh nghịch tước đi vài chiếc lá vàng úa trên người. Lần đầu tiên, có con người hứa với tôi một điều gì đó.]
Tôi là cây phượng được trồng tại đây – trường Trung học Cơ sở Nguyễn Du. Đừng nghĩ tôi và cậu ta bằng tuổi nhé, trước khi có anh chàng trường học này, tôi đã đứng sừng sững nơi đây từ lâu lắm rồi. Tôi khi ấy không hẳn là một cây phượng già, tôi cũng chưa béo như bây giờ, vỏ cây khá sần sùi, những cành lá ngại ngùng vươn ra đón làn gió mát, các rễ cây nổi gồ ghề trên mặt đất xốp mịn. Từng tán phượng xanh mướt với các chiếc lá nho nhỏ tựa lá me hợp thành, đủ lớn để che mát một khoảng sân.
Ngày đó, cái ngày mà cậu chàng Nguyễn Du lần đầu mở cửa đón các em học sinh ùa vào. Tôi xem mà lòng cũng náo nức, khẽ rung lắc thân mình đón mừng các em. Khi xưa, học sinh cũng không nhiều, thưa thớt vài em áo trắng tung tăng cắp sách đến trường. Các em ai nấy đều mang vẻ mặt hào hứng cùng rạng ngời, môi vẽ lên những nụ cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy tự tin và phấn chấn. Lòng tôi dấy lên một trận xốn xang, tôi như cùng hòa vào lễ khai giảng của trường, cũng đứng nghiêm chào cờ, cũng chăm chú xem thầy Hiệu Trưởng mới đọc diễn văn,…
Có một đứa trẻ luôn ngồi cạnh tôi. Cậu bé đó thường cầm theo một quyển sách, im lặng mà chăm chú đọc vào mỗi giờ ra chơi. Tôi cố vươn những cành lá ra dài thêm tí nữa, để che mát cho cậu ta. Mái tóc cậu đen mượt ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn và sáng sủa, đôi mắt màu tuyền huyễn hoặc hai mí hiền hòa, ánh lên nét ngây thơ của mầm non, bờ môi nhỏ đỏ hồng mỏng tang xinh xắn ít khi mấp máy nói chuyện, lại luôn luôn tự mỉm cười một mình. Đặc biệt, trên thái dương bên trái điểm một vết bớt đỏ, khiến cậu càng trở nên khác hơn với bao người. Từ lúc cậu ta bắt đầu ngồi xuống cạnh cho đến khi đứng dậy vào lớp học, tôi luôn dõi theo bóng hình nhỏ nhắn ấy. Suốt 4 năm, chuyện đó dường như đã trở thành một thói quen không thể bỏ, cũng như đã trở thành một điều hiển nhiên trong cuộc sống của tôi. Chỉ cần bác bảo vệ gõ trống ra chơi, tôi lại trông chờ một bóng hình nhỏ nhắn đến cạnh mình ngồi đọc sách.
-Xem này, tớ cao đến đây cậu rồi. Hãy chờ đấy, một ngày nào đó sẽ cao lớn hơn cậu cho xem!
Đó là đầu năm lớp chín, cậu ấy đứng trước tôi, bàn tay có vẻ đã to hơn trước một chút sượt qua mái tóc đen mượt rồi chạm vào thân bụng tôi mà so đo chiều cao. Tôi cố nén cười, nhưng nhịn không được lại cười lớn, làm cho các chú chim làm tổ hoảng quá bay đi, những lá phượng cũng giật mình lìa cành rơi xuống đất.
Thời gian cứ như thế mãi trôi, thu đi đông đến, xuân sang rồi hạ cũng về. Trên những tán phượng xanh mướt, đã điểm nở vài đóa hoa đỏ thẫm.
Hôm đó là ngày tổng kết, tôi cũng chìm vào không khí lạ thường của toàn trường. Trên sân khấu, cậu bé ấy đứng trang nghiêm, người mặc đồ đỏ rực tượng trưng cho thủ khoa, ôm trong tay bằng khen danh dự, nụ cười trên môi rạng ngời hơn bao giờ hết. Tôi nhìn mà cũng bất giác cười theo, lòng thầm mừng cho cậu ấy. Tương lai sáng lạng đang chờ cậu trước mắt…
Chiều hôm ấy, mấy trắng thuần trôi lơ đễnh trên bầu trời, vô tình che lấp mất đấng cao ngạo ban ánh sáng cho nhân loại. Trời không nắng, nên tôi không cần phải che mát nữa. Gió thổi nhẹ, lướt qua người tôi đùa nghịch, lại quay về tiếp tục lướt qua người tôi, lượn vòng lượn vòng như vậy mấy lần, tôi cũng thật không hiểu nổi, là gió đang ra sức an ủi tôi sao?
Sân trường một khoảng vắng lặng tiêu điều, những lớp học nối tiếp nhau im ắng lạ thường, các chú chim cũng thôi không hót, gió chợt ngưng thổi, đối diện tôi, bác cây cau bụng rũ những tán lá xanh xuống buồn thiu. Một khoảng trống trải bao trùm lên mọi thứ, bao trùm lên cả tâm khảm tôi…
Bác bảo vệ cầm cây dùi, từng trận từng trận đập vào mảnh da bò căn cứng của trống, từng tiếng từng tiếng vang lên như xuyên thấu tâm can. Học sinh bình lặng ra về, không còn tiếng nói cười ngày nào nữa, chỉ có những quyển lưu bút âm thầm truyền tay nhau, đâu đó còn nghe có tiếng nấc trong câm lặng nghẹn ngào.
Cậu ấy đứng trước tôi, đôi mắt đen hai mí hiền hòa kia giờ lại ánh lên thứ xúc cảm gì đấy của riêng loài người mà tôi không thể biết. Bàn tay búp măng lại có vài vết chai ở nơi cầm viết bỗng chạm vào thân tôi, cậu ta ngước nhìn tôi, môi hồng mấp máy:
-Tớ sẽ trở lại…
Ngọn gió lướt qua, làm tung bay mái tóc đen mượt kia. Mây lại lơ đãng trôi, mặt trời được giải thoát, tiếp tục rọi những tia sáng rực rỡ xuống dương gian, in sâu hình bóng của cả tôi lẫn cậu ta trên nền đất. Tôi ngẩn người… Đến khi thân ảnh chẳng biết đã cao lớn hơn tự khi nào kia khuất dần sau cổng trường, tôi mới chợt hoàn hồn.
Đó là một lời hứa sao? Lời hứa giữa người và cây à? Đây là chuyện kì lạ nhất tôi từng thấy…
Năm tháng lặng lẽ trôi qua, tôi cứ sống tiếp một cuộc sống êm đềm. Những đứa trẻ ngây ngô ngày ngày dắt tay nhau đến trường, đồng phục trắng tinh thuần khiết tựa tâm hồn các em, đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy chân sao đầy linh hoạt, sân trường luôn rộn ràng tiếng vui tươi như thế.
Hằng ngày, tôi đều thức thật sớm để chờ các em học sinh. Có lẽ đó đã là một thói quen và cũng là thú vui không thể thiếu trong đời sống của tôi. Ngắm ánh mặt trời tròn lựng, đỏ rực tựa quả cầu lửa ngoi lên từ phía xa chân trời rồi dần trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, những tia nắng ấm áp đầu tiên tung tăng rọi xuống dương thế, đùa nghịch trên những phía lá xanh mơn mởn.
Một hôm, một cơn bão bất ngờ ập đến. Ban chiều, trời đã chẳng còn trong xanh mà trở nên âm u xám xịt, những đám mây đen kìn kịt nặng trĩu những nước gần như bao trùm toàn thành phố, gió lúc đầu thổi từng đợt se lạnh, về sau lại càng lúc càng mạnh và cuối cùng là ngông cuồng gào thét, quật từng trận buốt giá vào thân tôi. Mưa ban đầu rơi tí tách rồi như không chịu được sức nặng mà ào ào đổ xuống trần gian một cách xối xả, từng giọt mưa nghiêng ngả khắp nơi, khi va xuống đất lại vỡ òa mà biến mất.
Mưa lớn, nước dần lên, gió cứ điên cuồng quốc từng trận dữ dội, chị hoa lan yếu ớt đáng thương cố gắng gượng gạo nhưng cuối cùng bị gió quật ngã sóng soài trên mặt đất, héo rũ. Những cậu cây trong trường lần lượt đổ rạp xuống mặt đất. Gió mạnh quá! Những chiếc rễ ngoằng ngoèo của tôi dần bị bứng lên, tôi cố gắng níu kéo lấy mảnh đất, hứng trừng trận gió lạnh thấu tâm can. Tôi mệt quá, muốn buông xuôi tất cả, muốn đầu hàng trước cơn bão dữ. Chợt, hình ảnh các em học sinh áo trắng hiện lên trong tâm trí…
Tôi thật sự phải trở về với đất mẹ như thế này sao? Chẳng phải cuộc đời cây cổ thụ là rất lâu dài à? Tôi thậm chí còn chưa sống được bằng tuổi các cha anh họ hàng! Tôi còn muốn được nhìn các em tươi tắn, tung tăng đến trường, còn muốn được ngắm mặt trời mọc mỗi sáng, còn muốn được là nơi làm tổ cho các chú chim bé nhỏ, tôi còn muốn mỗi đầu tuần được đứng trang nghiêm chào cờ với các em và tôi còn muốn xem một con người liệu có thể thực hiện điều hứa với thiên nhiên hay không…
Ý nghĩa muốn sống thôi thúc tôi cố gắng bám víu vào đất mẹ, dùng hết sức chống chọi với cơn giông bão cuồng loạn…
Ngày hôm sau, phía cuối chân trời, ông mặt trời dần ngoi lên, vẫn hình tròn lựng tựa quả cầu lửa ung dung treo lơ lửng trên nền xanh thẳm, rọi những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Cả ngôi trường trở nên hoang tàn sau trận bão to. Cây đổ ngổn ngang, những đóa hoa héo rũ nằm im lìm trên nền đất lạnh, rác cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn
Tôi lặng người nhìn các em nhỏ được nghỉ nửa buổi, cùng bắt tay nhau quét tước, dọn dẹp lại sân trường. Áo trắng vấy bụi bẩn, em nào em nấy người đều đầy mồ hôi, làm cho những lọn tóc mai bệt vào má, nhưng tất cả đều cùng miệt mài hoàn thành công việc của mình. Sau một thời gian lao động, sân trường lại trở về vẻ đẹp vốn có ban đầu. Tôi vẫn lặng người… Mặc cho làn gió nhẹ thoảng qua, những cành lá của tôi vẫn đứng yên chẳng động. Lòng dấy lên một cảm xúc mơ hồ kì lạ. A, tôi còn sống…
Thời gian cứ thế trôi qua. Sau lần thoát chết đó, tôi thấy yêu cuộc sống của mình nhiều hơn, biết trân trọng từng khoảng khắc, từng giây phút hiện tại nhiều hơn…
30 năm sau… Khi đang đón những tia nắng đầu tiên của bình minh, tôi chợt nghe hai bác bảo vệ trò chuyện. Họ nói về vị Hiệu Trưởng vừa được đảm nhiệm về trường, tuổi tác cũng không còn trẻ, nghe nói cũng từng học ở đây. Tôi hình như biết vị ấy, đó là một người chững chạc nghiêm chỉnh, đôi mắt đen tuyền hai mí hiền hòa, mái tóc đen đã có vài sợi ánh bạc mượt mà ôm sát khuôn mặt, trên thái dương bên trái điểm một vết bớt đỏ, trông cậu ta càng đặc biệt hơn so với bao người. Vị Hiệu Trưởng đứng trước tôi, nở một nụ cười hiền lành cùng thích thú, tôi chợt thấy vẻ tinh nghịch ẩn hiện tựa trẻ con trong nụ cười ấy. Cậu ta vươn tay, chạm vào thân tôi, môi hồng mấp máy:
-Tớ đã trở về.
Tên Tác Giả: Annie Izu
Thể Loại: Tự sự, miêu tả và biểu cảm =)))))))))))
Rating: 4- =)))
Sumary: Một lời hứa kì quặc giữa thằng nhóc miệng còn hôi sữa với cây phượng già khú đế =))))
Note: Này không hẳn là Fic =)) Nó là bài viết số 3 của Ann hồi năm ngoái, cơ mà thấy cũng vui vui nên quăng lên =))))))))))
LỜI HỨA
[-Tớ sẽ trở lại.
Ngọn gió lướt qua, thổi tung mái tóc cậu nhóc ấy, bàn tay dần to lớn theo năm tháng chạm vào thân tôi. Tôi thinh lặng, để những bé gió tinh nghịch tước đi vài chiếc lá vàng úa trên người. Lần đầu tiên, có con người hứa với tôi một điều gì đó.]
Tôi là cây phượng được trồng tại đây – trường Trung học Cơ sở Nguyễn Du. Đừng nghĩ tôi và cậu ta bằng tuổi nhé, trước khi có anh chàng trường học này, tôi đã đứng sừng sững nơi đây từ lâu lắm rồi. Tôi khi ấy không hẳn là một cây phượng già, tôi cũng chưa béo như bây giờ, vỏ cây khá sần sùi, những cành lá ngại ngùng vươn ra đón làn gió mát, các rễ cây nổi gồ ghề trên mặt đất xốp mịn. Từng tán phượng xanh mướt với các chiếc lá nho nhỏ tựa lá me hợp thành, đủ lớn để che mát một khoảng sân.
Ngày đó, cái ngày mà cậu chàng Nguyễn Du lần đầu mở cửa đón các em học sinh ùa vào. Tôi xem mà lòng cũng náo nức, khẽ rung lắc thân mình đón mừng các em. Khi xưa, học sinh cũng không nhiều, thưa thớt vài em áo trắng tung tăng cắp sách đến trường. Các em ai nấy đều mang vẻ mặt hào hứng cùng rạng ngời, môi vẽ lên những nụ cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy tự tin và phấn chấn. Lòng tôi dấy lên một trận xốn xang, tôi như cùng hòa vào lễ khai giảng của trường, cũng đứng nghiêm chào cờ, cũng chăm chú xem thầy Hiệu Trưởng mới đọc diễn văn,…
Có một đứa trẻ luôn ngồi cạnh tôi. Cậu bé đó thường cầm theo một quyển sách, im lặng mà chăm chú đọc vào mỗi giờ ra chơi. Tôi cố vươn những cành lá ra dài thêm tí nữa, để che mát cho cậu ta. Mái tóc cậu đen mượt ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn và sáng sủa, đôi mắt màu tuyền huyễn hoặc hai mí hiền hòa, ánh lên nét ngây thơ của mầm non, bờ môi nhỏ đỏ hồng mỏng tang xinh xắn ít khi mấp máy nói chuyện, lại luôn luôn tự mỉm cười một mình. Đặc biệt, trên thái dương bên trái điểm một vết bớt đỏ, khiến cậu càng trở nên khác hơn với bao người. Từ lúc cậu ta bắt đầu ngồi xuống cạnh cho đến khi đứng dậy vào lớp học, tôi luôn dõi theo bóng hình nhỏ nhắn ấy. Suốt 4 năm, chuyện đó dường như đã trở thành một thói quen không thể bỏ, cũng như đã trở thành một điều hiển nhiên trong cuộc sống của tôi. Chỉ cần bác bảo vệ gõ trống ra chơi, tôi lại trông chờ một bóng hình nhỏ nhắn đến cạnh mình ngồi đọc sách.
-Xem này, tớ cao đến đây cậu rồi. Hãy chờ đấy, một ngày nào đó sẽ cao lớn hơn cậu cho xem!
Đó là đầu năm lớp chín, cậu ấy đứng trước tôi, bàn tay có vẻ đã to hơn trước một chút sượt qua mái tóc đen mượt rồi chạm vào thân bụng tôi mà so đo chiều cao. Tôi cố nén cười, nhưng nhịn không được lại cười lớn, làm cho các chú chim làm tổ hoảng quá bay đi, những lá phượng cũng giật mình lìa cành rơi xuống đất.
Thời gian cứ như thế mãi trôi, thu đi đông đến, xuân sang rồi hạ cũng về. Trên những tán phượng xanh mướt, đã điểm nở vài đóa hoa đỏ thẫm.
Hôm đó là ngày tổng kết, tôi cũng chìm vào không khí lạ thường của toàn trường. Trên sân khấu, cậu bé ấy đứng trang nghiêm, người mặc đồ đỏ rực tượng trưng cho thủ khoa, ôm trong tay bằng khen danh dự, nụ cười trên môi rạng ngời hơn bao giờ hết. Tôi nhìn mà cũng bất giác cười theo, lòng thầm mừng cho cậu ấy. Tương lai sáng lạng đang chờ cậu trước mắt…
Chiều hôm ấy, mấy trắng thuần trôi lơ đễnh trên bầu trời, vô tình che lấp mất đấng cao ngạo ban ánh sáng cho nhân loại. Trời không nắng, nên tôi không cần phải che mát nữa. Gió thổi nhẹ, lướt qua người tôi đùa nghịch, lại quay về tiếp tục lướt qua người tôi, lượn vòng lượn vòng như vậy mấy lần, tôi cũng thật không hiểu nổi, là gió đang ra sức an ủi tôi sao?
Sân trường một khoảng vắng lặng tiêu điều, những lớp học nối tiếp nhau im ắng lạ thường, các chú chim cũng thôi không hót, gió chợt ngưng thổi, đối diện tôi, bác cây cau bụng rũ những tán lá xanh xuống buồn thiu. Một khoảng trống trải bao trùm lên mọi thứ, bao trùm lên cả tâm khảm tôi…
Bác bảo vệ cầm cây dùi, từng trận từng trận đập vào mảnh da bò căn cứng của trống, từng tiếng từng tiếng vang lên như xuyên thấu tâm can. Học sinh bình lặng ra về, không còn tiếng nói cười ngày nào nữa, chỉ có những quyển lưu bút âm thầm truyền tay nhau, đâu đó còn nghe có tiếng nấc trong câm lặng nghẹn ngào.
Cậu ấy đứng trước tôi, đôi mắt đen hai mí hiền hòa kia giờ lại ánh lên thứ xúc cảm gì đấy của riêng loài người mà tôi không thể biết. Bàn tay búp măng lại có vài vết chai ở nơi cầm viết bỗng chạm vào thân tôi, cậu ta ngước nhìn tôi, môi hồng mấp máy:
-Tớ sẽ trở lại…
Ngọn gió lướt qua, làm tung bay mái tóc đen mượt kia. Mây lại lơ đãng trôi, mặt trời được giải thoát, tiếp tục rọi những tia sáng rực rỡ xuống dương gian, in sâu hình bóng của cả tôi lẫn cậu ta trên nền đất. Tôi ngẩn người… Đến khi thân ảnh chẳng biết đã cao lớn hơn tự khi nào kia khuất dần sau cổng trường, tôi mới chợt hoàn hồn.
Đó là một lời hứa sao? Lời hứa giữa người và cây à? Đây là chuyện kì lạ nhất tôi từng thấy…
Năm tháng lặng lẽ trôi qua, tôi cứ sống tiếp một cuộc sống êm đềm. Những đứa trẻ ngây ngô ngày ngày dắt tay nhau đến trường, đồng phục trắng tinh thuần khiết tựa tâm hồn các em, đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy chân sao đầy linh hoạt, sân trường luôn rộn ràng tiếng vui tươi như thế.
Hằng ngày, tôi đều thức thật sớm để chờ các em học sinh. Có lẽ đó đã là một thói quen và cũng là thú vui không thể thiếu trong đời sống của tôi. Ngắm ánh mặt trời tròn lựng, đỏ rực tựa quả cầu lửa ngoi lên từ phía xa chân trời rồi dần trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, những tia nắng ấm áp đầu tiên tung tăng rọi xuống dương thế, đùa nghịch trên những phía lá xanh mơn mởn.
Một hôm, một cơn bão bất ngờ ập đến. Ban chiều, trời đã chẳng còn trong xanh mà trở nên âm u xám xịt, những đám mây đen kìn kịt nặng trĩu những nước gần như bao trùm toàn thành phố, gió lúc đầu thổi từng đợt se lạnh, về sau lại càng lúc càng mạnh và cuối cùng là ngông cuồng gào thét, quật từng trận buốt giá vào thân tôi. Mưa ban đầu rơi tí tách rồi như không chịu được sức nặng mà ào ào đổ xuống trần gian một cách xối xả, từng giọt mưa nghiêng ngả khắp nơi, khi va xuống đất lại vỡ òa mà biến mất.
Mưa lớn, nước dần lên, gió cứ điên cuồng quốc từng trận dữ dội, chị hoa lan yếu ớt đáng thương cố gắng gượng gạo nhưng cuối cùng bị gió quật ngã sóng soài trên mặt đất, héo rũ. Những cậu cây trong trường lần lượt đổ rạp xuống mặt đất. Gió mạnh quá! Những chiếc rễ ngoằng ngoèo của tôi dần bị bứng lên, tôi cố gắng níu kéo lấy mảnh đất, hứng trừng trận gió lạnh thấu tâm can. Tôi mệt quá, muốn buông xuôi tất cả, muốn đầu hàng trước cơn bão dữ. Chợt, hình ảnh các em học sinh áo trắng hiện lên trong tâm trí…
Tôi thật sự phải trở về với đất mẹ như thế này sao? Chẳng phải cuộc đời cây cổ thụ là rất lâu dài à? Tôi thậm chí còn chưa sống được bằng tuổi các cha anh họ hàng! Tôi còn muốn được nhìn các em tươi tắn, tung tăng đến trường, còn muốn được ngắm mặt trời mọc mỗi sáng, còn muốn được là nơi làm tổ cho các chú chim bé nhỏ, tôi còn muốn mỗi đầu tuần được đứng trang nghiêm chào cờ với các em và tôi còn muốn xem một con người liệu có thể thực hiện điều hứa với thiên nhiên hay không…
Ý nghĩa muốn sống thôi thúc tôi cố gắng bám víu vào đất mẹ, dùng hết sức chống chọi với cơn giông bão cuồng loạn…
Ngày hôm sau, phía cuối chân trời, ông mặt trời dần ngoi lên, vẫn hình tròn lựng tựa quả cầu lửa ung dung treo lơ lửng trên nền xanh thẳm, rọi những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Cả ngôi trường trở nên hoang tàn sau trận bão to. Cây đổ ngổn ngang, những đóa hoa héo rũ nằm im lìm trên nền đất lạnh, rác cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn
Tôi lặng người nhìn các em nhỏ được nghỉ nửa buổi, cùng bắt tay nhau quét tước, dọn dẹp lại sân trường. Áo trắng vấy bụi bẩn, em nào em nấy người đều đầy mồ hôi, làm cho những lọn tóc mai bệt vào má, nhưng tất cả đều cùng miệt mài hoàn thành công việc của mình. Sau một thời gian lao động, sân trường lại trở về vẻ đẹp vốn có ban đầu. Tôi vẫn lặng người… Mặc cho làn gió nhẹ thoảng qua, những cành lá của tôi vẫn đứng yên chẳng động. Lòng dấy lên một cảm xúc mơ hồ kì lạ. A, tôi còn sống…
Thời gian cứ thế trôi qua. Sau lần thoát chết đó, tôi thấy yêu cuộc sống của mình nhiều hơn, biết trân trọng từng khoảng khắc, từng giây phút hiện tại nhiều hơn…
30 năm sau… Khi đang đón những tia nắng đầu tiên của bình minh, tôi chợt nghe hai bác bảo vệ trò chuyện. Họ nói về vị Hiệu Trưởng vừa được đảm nhiệm về trường, tuổi tác cũng không còn trẻ, nghe nói cũng từng học ở đây. Tôi hình như biết vị ấy, đó là một người chững chạc nghiêm chỉnh, đôi mắt đen tuyền hai mí hiền hòa, mái tóc đen đã có vài sợi ánh bạc mượt mà ôm sát khuôn mặt, trên thái dương bên trái điểm một vết bớt đỏ, trông cậu ta càng đặc biệt hơn so với bao người. Vị Hiệu Trưởng đứng trước tôi, nở một nụ cười hiền lành cùng thích thú, tôi chợt thấy vẻ tinh nghịch ẩn hiện tựa trẻ con trong nụ cười ấy. Cậu ta vươn tay, chạm vào thân tôi, môi hồng mấp máy:
-Tớ đã trở về.