MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Bakugan Fanfic] Empty Empty[Bakugan Fanfic] Empty

more_horiz
Author: meomeo31 aka LinhMiu

Genre: romantic, horror, máu me hơi nhiều.. ( ai cũng đọc được hết :3 )

Characters: đến từ Vestal, em mượn Dara của Wind-nee và một số OC của em nữa...

Pairing: …có thể nói là thể hiện qua từng chap

Warning: characters maybe gonna dead..
Các chap hầu hết không liên quan đến nhau trừ khi có “to be cont”

Summary:
“Chúng mình đã từng là gì của nhau?”

Cười.

“Đã từng là gì đó rất đậm sâu,
Nhưng chẳng đi đến đâu vì không thuộc cùng thế giới..”

Đôi mắt kia, một nỗi buồn giấu vội..

Vụng về đến đáng thương.





~*~*~*~*~*~*~*~



1. Cánh hoa vàng trên cỏ úa



Ngày cuối thu. Trời se se lạnh.

Ánh nắng mờ nhạt, buồn tẻ rọi xuống một màu trắng cô đơn.

Gió thổi từng đợt, những thảm cỏ úa khẽ nghiêng theo rồi lại dừng.

Và nó cứ như thế..

Cứ ngỡ như là một vòng tuần hoàn chẳng bao giờ đổi thay..

Cậu vẫn ngồi đấy..

Mái tóc dài bồng bềnh màu đại dương sâu thẳm khẽ đưa nhẹ theo chiều gió. Ánh mắt cậu u buồn, thỉnh thoảng khẽ trùng xuống . Thật buồn.

Cậu nghịch bông hoa vàng trên tay trong vô thức.

Xoay xoay.

Cậu nhìn nó. Mông lung..

Cậu khẽ hắt ra tiếng thở dài kìm nén từ lâu.

Cứ ngỡ..

Cả đời này, cậu sẽ được nắm tay cô bé ấy..
Và đi đến tận cùng..

Hoa vàng. Cỏ úa..
Cỏ úa. Hoa vàng..
Chúng chẳng khác nhau là mấy..
Ánh lên sự phản bội
Và một nỗi buồn không tên..

Ah~ Cậu vốn dĩ rất ghét màu vàng .
Và ghét nắng.

Vì ngày cô bị chôn dưới nền đất lạnh ấy cũng là một ngày nắng. Nắng nhạt, nắng khẽ hắt lên khuôn mặt tưởng chừng chỉ còn lại nước mắt. Cậu khóc.

Khóc vì yêu, vì đau, vì thương và vì người con gái đó đã không thuộc về cậu.

Màu vàng nhạt trải dài con đường đi. Ánh sáng dẫn đường đến kết thúc.

Của một số phận, của một tình yêu.
Chẳng còn tương lai. Chẳng còn hạnh phúc..

Bảy năm trời, cậu sống với lí trí.
Bảy năm trời, cậu sống mà không có trái tim.
Bảy năm, tưởng chừng thời gian ấy đã gội sạch tất cả, những kí ức tưởng chừng đã mờ nhạt, những tình cảm tưởng chừng đã lãng quên. Nhưng chúng lại ùa về vào một ngày có nắng, thật rõ ràng đến khó chịu. Và cậu đã không thể quên đi.


Bước đi về trên con phố cũ. Vắng tên em.
Một ánh mắt ai nhìn. Xước nhẹ.



Cứ ngỡ..
Ngày hôm ấy, là một giấc mơ..
Ngày hôm qua, kí ức chẳng mờ.
Rồi lại bơ vơ..






    - Flashback -



Nó. Một đứa trẻ mồ côi không nhà, không gia đình.

Mỗi ngày, nhìn những đứa trẻ được đi học, được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng nó lại thêm tủi hổ, đau đớn rồi nảy sinh những ganh tị, rồi cục cằn khiến chẳng ai muốn lại gần, hay làm bạn với nó, hiểu nó..

Lắm lúc nó cảm thấy cuộc sống này thật vô vị, và không hề có chỗ cho những đứa trẻ như nó. Chẳng ai muốn quan tâm, chẳng ai muốn an ủi, thậm chí khinh bỉ, giễu cợt hoàn cảnh của nó.

Bố mẹ nó chết cháy trong một tai nạn giao thông dưới đường hầm khi nó vừa tròn 4 tuổi. Thứ duy nhất còn khắc sâu trong trí óc non nớt của nó khi ấy là nụ cười của mẹ nó. Mẹ nó cười thật dịu dàng, và hạnh phúc khi nhờ được người bế nó ra khỏi chiếc xe ô tô bị bốc cháy. Lúc này, đôi mắt bà ấy không thể nhìn được nữa, nhưng lại đẹp đẽ đến kì lạ.

Mẹ đã thì thầm với nó điều gì đó. Chẳng rõ.

Đó là tất cả những gì nó còn nhớ về gia đình của mình. Một hạnh phúc mà nó chưa bao giờ cảm nhận được hết.

Kể từ ngày ấy, nó sống lởn vởn như cái xác chết trôi giữa dòng đời hỗn loạn, khắc nghiệt với những con người vô cảm khiến nó càng thêm chán ghét. Những người nó thực sự yêu thương, muốn tâm sự trong phút chốc đã chẳng còn bên cạnh nó nữa.


Cho đến một ngày...
Một sớm thu. Nắng, hoa, và gió thật đẹp
Người con gái ấy đến, và làm thay đổi tất cả..

- Vì sao màu mắt của cậu là màu ngọc bích ?

Vào một ngày nắng nhạt, con bé có mái tóc vàng nhạt đã hỏi nó như thế.

- Chẳng vì sao hết. – Nó cộc lốc.

- Tớ thích đôi mắt của cậu. – Con bé cười.

- Cảm ơn… – Nó hơi giật mình và chỉ kịp thốt ra như thế. Nghĩ một lúc lâu, nó quay sang hỏi, có lẽ vì tò mò – Vì sao chứ ?

- Không vì sao cả. – Con bé cười khúc khích.

Nó khẽ hắt ra tiếng thở dài vì biết con bé đang đùa. Nhưng đúng là true thôi cũng cho nó cảm thấy trong lồng ngực có nhịp đập vội.

“Cảm giác này là gì?”

- Tớ chỉ muốn làm cho cậu vui thôi. – Nói rồi, con bé đưa cho nó một cành hoa vàng nhặt được trên thảm cỏ.

- Nắng đã đánh rơi thứ này cho cậu đấy.

Vẫn là nụ cười ấy. Khiến cho tim cậu ngừng đập trong tích tắc. Lần đầu tiên trong đời có người nói với nó những điều mà trước đây chỉ có trong những câu chuyện mẹ nó kể ngày xưa. Làm cho nó vui ? Đôi khi nó cảm thấy thật nhảm nhí và nhạt nhẽo nhưng lần này là thật. Chút hạnh phúc như trỗi dậy trong sâu thẳm, sưởi ấm con tim như đóng băng suốt bấy lâu.
 
- C.. Cảm ơn.. – Nó lắp bắp.

Nó chợt cảm thấy sợ cái cảm giác phía bên trong lồng ngực.

Nếu nó rung động. Chỉ một lần thôi..

- Cậu tên gì ? - Con bé nhìn nó chăm chú.

Giọng nói ấy kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ mập mờ. Đôi mắt tím bạc kia khiến nó không dám nhìn thẳng vào. Có chút lạc quan, xen lẫn cô đơn đến kì lạ.

Mà tại sao lại gần gũi đến thế ?..

- Gus – Nó đáp vội

- Hay quá – Con bé cười – Cứ gọi tớ là Jasmine.

Cái tên “Jasmine” đối với nó bỗng trở nên quan trọng, kể từ ngày hôm ấy..

Vì sao ư ? Đối với nó, thật khó để giải thích..



~*~*~*~*~



Cậu bé có mái tóc dài màu xanh cứ mãi đuổi theo đám người và tiếng khóc ở phía trước.

- Thả con bé ra – Tiếng gào bất lực của nó vang vọng giữa bóng đêm cô độc.

Nó cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi.

Cho đến khi đôi chân nó mệt lả. Nó ngã xuống giữa cái bóng tối dày đặc của màn đêm như muốn cô lập và nuốt chửng tất cả. Thứ âm thanh xột xoạt của những bước chân và tiếng thét của con bé xa dần cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.




Tất cả..
Mất rồi..
Hết rồi..
Chấm dứt rồi..


Nó gào lên tên người con gái ấy. Trong cuộc đời chưa bao giờ nó gào to và đau đớn đến thế. Âm thanh ấy như đập tan cái tĩnh lặng đáng nguyền rủa của bóng tối.

Đêm hôm ấy, nó ước gì nó có thể chết đi..

Một lần nữa..


Nó chợt cảm thấy sợ cái cảm giác phía bên trong lồng ngực.
Nếu nó rung động. Chỉ một lần thôi..]



Hóa ra khi người ta có quá nhiều thứ sợ mất, người ta sẽ chẳng còn hạnh phúc nữa..




~*~*~*~*~*~



Con bé mất. Ngày nắng nhạt, trời se se lạnh, vi vu ở xa đâu đó là những tiếng gió.

Không rõ nguyên nhân. Chỉ biết xác con bé được tìm thấy trên một vùng đất hoang, với những vệt máu khô ở khắp cơ thể.

Tim nó như lặng đi. Hạnh phúc lúc bấy giờ như bong bóng vỡ tan, tựa mảnh thủy tinh mỏng manh nứt ra từng mảnh.

Nó chợt nhận ra, trong suốt quãng thời gian bên cạnh nhau, giữa nó và Jasmine đã có thứ tình cảm lên trên cả tình bạn và sự biết ơn. Điều đáng buồn là nó không thể nhận ra sớm hơn trước khi..



Vì chúng quá khờ dại.

Liệu thiên đàng có chỗ cho những kẻ khờ dại hay không ?





Chiếc quan tài trắng nằm lặng lẽ. Đám tang con bé, chẳng ai đến dự chỉ có một cái bóng lẻ loi dưới ánh nắng nhạt đứng ngược gió vào một chiều cuối thu. Hiu hiu gió gọi mùa bên thềm lá vàng rơi, lá rơi mỗi lúc một nhiều, đung đưa, chao đảo trên không trung, rồi bỗng lặng buồn trên mặt đất. Tang tóc..

Nó khoác trên mình chiếc áo màu đen đã sờn vai cô đơn, lạnh lẽo đến đau thương. Mặc cho con tim nhói lên, quặn thắt nó vẫn giữ nét mặt lạnh lùng. Đôi mắt vô hồn kia không kìm được nước mắt.

Đẹp. Và đau.  

Đặt bó hoa vàng - màu hoa con bé thích lên nấm mộ, tim nó hệt như có thứ sắc nhọn nào đâm buốt thấu từ lưng đến lồng ngực.

Nó chợt mỉm cười. Chẳng rõ

“Em. Bình yên nhé.”


-End flashback-




Khi em đi, tôi đã tự nhắc với chính mình không biết bao nhiêu lần, rằng sẽ gác lại quá khứ để em được an nhiên mà thật khó.



Có những kí ức đặt thành tên, có những kỉ niệm trở thành thương nhớ.
Tôi đặt tên em, kí ức bình yên..
Kỉ niệm tôi và em, thương nhớ màu nắng nhạt.






Tôi có em, ngày nắng đẹp
Tôi mất em, ngày nắng nhạt, mây bay..


____________________________________
2 lần auth quên pass nên nay mới mò được lên đây :((
Bị điên nên post chap về Gus-kun trước lalalalalala ~~~~
Ủ fic lâu quá nên em sẽ post từ từ >:D<[/i][/i]

description[Bakugan Fanfic] Empty EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Empty

more_horiz
Lâu lắm rồi mới được đọc lại fic trên MB TTˆTT *khóc một dòng sông* Căn bản lâu rồi không đọc nên thấy hay, cơ mà thực sự là lên tay nha, tuy vậy còn một chỗ đột nhiên lại lọt chọt tiếng anh vào thế. Chữ true ấy.
Chuyện ngắn, thực là ngắn đó, và cũng chưa thật sâu. Có lẽ Cat nên tả thêm nhiều một chút nữa tâm trạng của Gus, đào sâu thêm một chút, đau thêm một chút. U buồn trống vắng bao nhiêu mà cho đủ, khi người ta đã thu hết can đảm để yêu thêm một lẫn nữa, mở lòng mình thêm một lần nữa, đón nhận được yêu thương nhưng cuối cùng lại trở về với mất mát. Lòng tin đó, tình yêu đó, mỏng manh vụn vỡ, vì nó không chỉ là yêu thôi, mà còn là cả một hi vọng, cả một trái tim của một đời người khao khát được yêu thương, và mấy khi, lại có thể gặp gỡ lại một tình yêu như thế, và mấy khi, lại có đủ can đảm để mở lòng.

Ôi chao nhớ ơi là nhớ. Tình hình fic còn ngâm dấm đến chua lên mà chẳng viết được nhiêu nên không dám up hụ hụ tội lỗi quá đi mất
Hóng chap nghen, tui com nữa.

description[Bakugan Fanfic] Empty EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Empty

more_horiz
Thật sự thì lâu rồi mới được đọc fic Bakugan mới trên MB :th16: Cảm giác thiệt khó tả =))))
Ấn tượng của tớ là fic khá nhẹ nhàng, cả tình yêu và nỗi đau cũng được miêu tả một cách êm dịu, chưa đào sâu lắm, giống như chỉ là phớt nhẹ qua trái tim Gus thôi.
Cô bé "Jasmine" có trong Bakugan không vậy =)) Tớ thấy tên lạ quá, chắc là không nhỉ?~
Nhìn chung thì chắc mỗi chap là nói về nỗi đau của từng người trong Bakugan neh??~ Và sẽ có nhân vật chết neh? Đừng cho nhân vật tớ thích chết nha nha Ọ A Ọ (Mà sự thật thì ai tớ cũng thích .__.)
Mong sớm tới chap có Shun =)))

Hóng chap~ :'3

description[Bakugan Fanfic] Empty EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Empty

more_horiz
Cảm ơn Ev và Ann đã com cho em ạ :3
Chap tiếp đây ạ :3
Bro-sis KeithxMirạaa :">
______________________________________________



2. Ám ảnh hồi ức mùa đông.



[Mira]

Chiều buông.Nền trời mang màu xám đục ảm đạm chẳng còn xa lạ, gợi những nỗi buồn thật lạ lùng..

Em nhớ anh.

Những kí ức về anh lại ùa về trong từng cơn gió lạnh thấu xương, hình hài anh lại hiện về trong những bông tuyết trắng muốt kia khiến em chẳng thể cầm lòng.

Và nước mắt. Lại rơi..

Dù vội hay chầm chậm khẽ qua, thì em vẫn cảm nhận được thời gian rảo bước tới kéo em đi theo những dằn vặt, dày vò, dù cố gắng quên đi hay thẫn thờ khẽ chạm vào thì vẫn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ, dù có vô tình bước qua hay cố tìm lại những gì đã đi vào quá khứ thì nỗi đau hằng đêm vẫn hiện hữu rồi tìm về bên em.  

Thương anh, lặng lẽ dõi theo anh. Đã bao lần hình hài anh hoen ố?.

Anh. Và hắn – Hai linh hồn đối lập.

Một ngọn lửa sẵn sàng thiêu rụi và hủy diệt tất cả, một ngọn lửa dịu dàng ấm áp luôn che chở cho những người anh yêu thương.

Ngày mang anh trở về, thế giới trong em tràn ngập ánh sáng, niềm hạnh phúc khiến em bỗng quên đi sự hụt hẫng kia rằng anh có thể rời xa em bất cứ lúc nào.

Anh là hạnh phúc của em.

Hạnh phúc em chưa bao giờ cảm nhận được hết..

Và anh đã ra đi..

Ngày anh đi là một ngày thật lạ lùng..

Mùa xuân chưa đến. Mùa đông chưa kết thúc. Mặt trời biến mất sau đám mây đen. Những bông tuyết lạnh rơi xuống tóc. Chẳng ai nghĩ là tuyết sẽ rơi, mọi người ngơ ngác ngước nhìn trời, rồi vội vã rảo bước đi.

Em dừng bước, ngước lên nhìn trời. Những bông tuyết đã như đậu xuống mặt đất rồi lại bay lên, chao liệng trong không trung. Em xòe tay ra, những bông tuyết lướt qua lòng bàn tay nhẹ. Em ngước nhìn những bông tuyết bay lên từ lòng bàn tay mình..

Giữa dòng người tấp nập..

Lạc lõng..

Cô độc..

Bao giờ tuyết rơi đủ dày để trái tim em ngừng đập ?


Em vẫn bước đi trong tuyết rơi.
Ngày không anh. Ngày vắng Mặt Trời.
Ngày vắng anh, chẳng còn ai sưởi ấm trái tim em..



[Ánh sáng đã tắt, và bóng đêm sẽ kéo đến]



-Flashback-



Tiếng chuông điện thoại đổ dồn vào nửa đêm, nếu như bình thường em sẽ không nghe máy, nhưng hôm nay có điều gì đó khiến lòng em canh cánh. Tự dưng trống ngực đập liên hồi, em bắt máy, là số anh?

Nửa đêm thế này tại sao anh lại gọi cho em chứ ?

Anh tới Vestroria giải quyết công việc tính đến nay đã gần một năm, mặc dù nhớ anh, muốn gọi hỏi thăm anh, muốn thấy anh trở về nhà dù chỉ một lần nhưng lại sợ phiền anh, sợ làm anh lo lắng, sợ vì tâm trạng nhất thời của em sẽ chi phối anh..

Gần một năm trời, dù không quá dài nhưng cũng đủ để em thấy trống vắng khi chẳng còn ai bên cạnh vỗ về, an ủi, tâm sự và chiều chuộng như xưa..

Khi còn nhỏ, mẹ mất sớm, cha vì quá đau khổ mà suy sụp chỉ biết vùi đầu vào công việc nghiên cứu, có lẽ chỉ còn lại anh luôn dỗ dành, yêu thương, quan tâm và bảo vệ em. Anh luôn dịu dàng, ân cần đến mức đôi khi em cảm thấy cuộc sống này chỉ cần có anh trai mình thôi là quá đủ..

- Alo, aniki..

Chưa kịp hỏi điều gì, bên kia đầu dây nghe tiếng ồn ảo mỗi lúc một lớn. Giọng ai đó lạ lắm, chẳng phải của anh. Chẳng lẽ anh có chuyện gì rồi. Nỗi bất an mỗi lúc một lớn hệt như có tảng đá đè lên người, nặng trĩu..

- Xin lỗi, đây là điện thoại của người vừa bị tai nạn trong khi chiến đấu với gã khổng lồ Vanga, thấy trong danh bạ lưu tên Em gái, nên chúng tôi gọi để báo tin..

Tay em run run, mắt em nhào đi miệng chẳng thốt được lên câu gì. Là anh sao? Có phải là anh không? Hay là em nằm mơ? Hay là… Hay là…

Em ngã quỵ xuống chân giường, cố tìm lại chút bình tĩnh, cố bấu víu thêm chút hy vọng, không phải là anh đâu.

Nhưng mà chẳng phải số điện thoại hiện trên màn hình chẳng phải là của anh sao?  Không phải... là anh phải không ?..

- Không, không thể nào, không bao giờ !!!

Em chỉ kịp gào lên trong nước mắt.

- Bình tĩnh nào, có phải anh cô là Keith Ferman không ?

Đúng là anh rồi, tại sao lại là anh?.. Là anh?..

- Cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Phải hết sức bình tĩnh. Có thể do cứu các đồng đội của mình, anh cô đã lấy hết máu của mình để hủy diệt gã khổng lồ kia.. Anh ấy đi rồi…

Buông máy, em thẫn thờ, không được, không thể nào…Em không cho anh đi đâu hết.. Tại sao.. Tại sao lại như vậy..

Em ngất lịm đi rồi lại choàng tỉnh dậy, bấm số lia lịa, gắng lần nữa khi còn có thể tỉnh táo gọi cho chị Dara, Gus, Ren, những người bạn thân thiết nhất của anh và em..

Chẳng bao giờ em tin rằng anh đã ra đi..

Anh sẽ không sao, anh sẽ không sao..

Và ngày mai anh sẽ lại trở về bên em cùng nụ cười dịu dàng bấy lâu em chẳng được nhìn thấy..

Vậy mà đằng sau những hy vọng em cho phép mình tin tưởng, cái an ủi, cái đau lòng, tiếng nấc, tiếng hét của họ qua loa điện thoại một lần nữa kéo em về thực tại phũ phàng, đớn đau mà em buộc phải chấp nhận..

Em lại thiếp đi bên giường ngủ, tiếng rên đứt quãng , lâu lâu lại khẽ nấc lên. Tận sâu nỗi đau là một sự giằng xé, trái tim như không còn nghe lí trí mach bảo rằng giờ đây là lúc em phải tự mình học cách chấp nhận..

Tại sao lại thế này? Sao anh lại có thể...


[ Lắng nghe nước mắt rơi
Con tim nhịp đập thành lời..
Như bản nhạc của tâm hồn và lí trí ]


~*~*~*~*~*~

Em cùng mọi người tới Vestal sau những ngày sơ tán, lần nữa muốn thấy anh, lần nữa muốn bên anh, lần nữa muốn nhìn vào đôi mắt màu đại dương sâu thẳm, mênh mông dù đã nhắm nghiền mãi mãi..

Về tới quê hương của mình, phần mộ của anh đã được đắp xong. Gió thổi bay bay những mái tóc, từng bông tuyết  bé xíu đậu lên đóa hoa hồng bạch được cắm xung quanh phần mộ của anh.

Em ngã quỵ. Tại sao lại có thể như thế này..

Lại nhớ anh rồi !

Bình yên ngay trước mắt. Tại sao trái tim em không thể ngừng đau ?

Anh vẫn dịu dàng, vẫn điềm đạm.

Và anh vẫn cười đấy thôi ?

Em đứng nhìn trân trân, nhìn anh cười rồi lại nhớ anh quay quắt, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ bàn tay ấm áp, nhớ một hình hài quá đỗi yêu thương.. Nhớ tất cả những gì thuộc về anh.

Anh đi nhẹ nhàng, vội vàng..

Lạnh một tí, đau một tí thôi phải không anh ?

Nhẹ nhàng anh đi như cánh hoa hồng trắng khẽ bay theo làn gió thổi qua, bỏ lại em, bỏ lại mọi người sau bao nhiêu hồi ức đẹp, yêu chưa hẳn, cảm nhận chưa hết mà sao nó nặng nề đến thế anh ơi ?

Và em lại khóc, em lại khóc rồi. Anh ghét em khóc, anh ghét nhìn thấy em yếu đuối, nhưng nỗi đau, sự mất mát em đang phải chịu đựng là quá lớn..

Tiếng khóc lại nấc lên, dường như có cái gì đó nghèn nghẹn, đắng nghét, đâm sâu vào trái tim em..

- Anh.. Về với em đi. Anh biết mà, em gái anh rất ghét sự chờ đợi..

- Aniki..

Tiếng em thì thầm như tan vào trong gió, nhẹ nhàng mà buồn đến thê lương, hòa vào nỗi đau đang vò xé trong tâm can..

Giọng em lạc đi theo từng tiếng nấc.

Anh đi rồi, anh xa em thật rồi, Aniki..

Em nhìn trân trân vào di ảnh, tiếng khóc, tiếng nấc xung quanh hòa vào dòng nước mắt.. Anh vẫn cười, vẫn cứ cười. Nụ cười bình yên, nụ cười mà em vẫn luôn mong được nhìn thấy khi anh trở về..

Giờ đây anh đã trở về rồi.. Anh đã trở về với Chúa trời.

Ở nơi ấy, anh sẽ bình yên lắm..

Không có em, anh sẽ không còn phải lo sợ nữa rồi..

Nhưng tại sao? Tại sao anh có thể như vậy mà đi? Có thể nhẹ nhàng cười và để lại nỗi đau cho người ở lại, cho em như thế chứ ?..


- Anh về đi, Aniki !

Em nhoài người ôm lấy phần mộ. Tiếng nấc đứt quãng, có lẽ em đã kiệt sức mất rồi. Ace khẽ ôm em, ngả đầu em vào lòng, Ace hiểu nỗi đau mà em đang chất chứa, Cậu biết người thân duy nhất của em nằm ngay dưới lòng đất lạnh lẽo kia làm em không khỏi chua xót. Nhìn thấy em như vậy, con tim cậu chớt nhói lên thật đau. Lần đầu tiên cậu chứng kiến người con gái mình yêu yếu đuối, suy sụp và đau đớn đến thế.

Thật không riêng gì Mira, Ace, ai cũng đau. Dòng nước mắt ấm lăn dài trên khuôn mặt  xinh đẹp giờ đây trở nên thất thần của Dara. Chưa bao giờ cô cảm thấy đau đớn thế này, có lẽ là vì cô đã yêu anh..

Cô yêu anh không phải vì vẻ bề ngoài, cô yêu cái lạnh lùng, bí ẩn mà tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu bên trong trái tim anh, thứ duy nhất mà linh hồn ác quỷ kia chẳng bao giờ có được. Và đó cũng chính là điều mà cô luôn tin chắc rằng linh hồn anh sẽ hoen ố thêm lần nữa..

Gus, từ khi đến bên mộ anh, tiễn anh đi, cậu chẳng nói gì, lặng lẽ như một cái bóng. Có lẽ, cậu sinh ra để làm cái bóng luôn dõi theo, bảo vệ sau lưng anh, mặc cho anh có xem cậu là một người bạn, một người cộng sự đắc lực đi chăng nữa. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù anh có là chính anh hay là Spectra Phantom cậu vẫn một mực trung thành.

Cậu nguyện đi theo anh, không phải vì khi còn là Spectra đầy quyền lực và tham vọng, không phải vì anh là Keith có trái tim và lí trí sắt đá.. Mà là vì cậu đã vô tình học được vẻ bề ngoài lạnh lùng và luôn điềm tĩnh trước những khó khăn, thử thách. Không biết từ khi nào đó, cậu đã xem anh là cả cuộc đời của mình.
   
Mái tóc màu đại dương hệt như màu mắt của anh khẽ trùng xuống. Ẩn sâu trong đó là một nỗi buồn không tên, không thể nói hết. Anh đã kéo cậu ra khỏi nỗi đau và sự ám ảnh về người con gái đó, và giờ anh ra đi, bỏ cậu ở lại, những điều đó lại ùa về, bấu chặt, dần bóc xé đi lớp vỏ mạnh mẽ của tâm hồn cậu. Tất cả những thứ cậu muốn quên đi, muốn bỏ lại phía sau, giờ đây lại đuổi theo cậu như những con thú dữ khát khao những mảnh vỡ tâm hồn..

Trái tim cậu. Một lần nữa lại đau.
Tâm trí cậu. Một lần nữa phải quên..
Nhưng có lẽ chẳng bao giờ còn có thể..



Mong manh.

Hy vọng đã không thành

Thanh thản không là em..

Thanh thản như là anh..

Nằm lại trong hoang lạnh..

Sao mắt anh lại nhắm ?

Thân xác anh lại nằm..

Cô đơn em trăm năm..

Hôm nay ngày gió lớn, cuốn anh xa mãi rồi..




- End flashback-




Một đợt gió lạnh buốt lại ùa về, thổi bay mái tóc cam, nhẹ nhàng lướt qua hàng mi kia ướt đẫm, đôi ngọc bích tuyệt đẹp long lanh dưới cơn mưa tuyết nhỏ.

Lạnh. Và đau..

Đã tròn một năm kể từ ngày anh ra đi.

Có phải là anh không ? Em thẫn thờ nhìn những bông tuyết nhỏ rơi mỗi lúc một nhiều.. Có lẽ em lại nhầm rồi..

Vì anh không bao giờ là tuyết. Anh là ngọn lửa dịu dàng, ấm áp sưởi ấm em những ngày đông, vui đùa cùng em dưới những cơn mưa tuyết nhỏ..

Anh là hạnh phúc của em, Aniki..

Giá như em có thể chia cho anh hai mươi năm cuộc đời em. Để anh có thể về bên em, để em có thể nũng nịu anh như trước, để nỗi đau không còn quay quắt trong em mỗi độ cuối đông, để anh trở về với thế giới với những con người  anh yêu thương..

Nhưng chợt nghĩ, hai mươi năm cuộc đời em có gọi là nhiều quá không ? Giá mà Thượng đế cho anh thêm một ngày, một ngày nữa anh nhỉ ? Để anh có thể tiếp tục thưởng thức ly cà phê anh em mình tự làm cho nhau, được đưa em gái anh đi chơi vì anh xa nó lâu quá rồi, được... Phải không anh? Chừng đấy thôi, em xin cho anh từng đấy thôi mà Người mãi không chịu đồng ý, không ban cho anh được chứ ?

Aniki, anh là người chẳng ai có thể thay thế trong trái tim em. Anh ra đi, để lại trong em một nỗi nhớ quay quắt, một vết thương dẫu đã lên da non nhưng vẫn nhoi nhói mỗi khi nhớ về. Cây xương rồng nhỏ để ngoài vườn lâu ngày không được anh chăm sóc chúng cũng héo hon, xơ xác giống như em ngày mất anh vậy, Aniki..

Rồi, sau những cơn mưa, bão tuyết, con đường ấy sẽ mất dấu, sau vài năm thành phố này cũng dần vắng bóng anh, sau khoảng thời gian nữa, ai cũng phải tập quen dần với nỗi đau và kiên cường bước tiếp. Còn em sẽ mãi mãi không thể quên được anh, không thể quên đi nỗi đau mà anh đã để lại, vẫn chẳng thể tin ngày đó là định mệnh, vẫn chẳng thể tin em đã mất anh trai của em mãi mãi, vẫn chẳng thể cho phép hình bóng anh mờ nhạt đi trong tâm trí một giây phút nào..

Đôi khi em đã nghĩ, thôi, đừng cố níu anh mãi, hãy để anh nhẹ nhàng mà ra đi phải không ? Cần phải học cách chấp nhận, dù đớn đau, vẫn phải luôn sống hạnh phúc để anh khỏi bận lòng, phải vui vẻ như lúc bên anh, để anh có thể nhẹ nhàng nở nụ cười khi thấy em gái anh vẫn rất nghe lời anh, vẫn rất ngoan bao ngày anh vẫn còn sống..

Em sẽ sống cho cả anh, cho em, cho những kỉ niệm mà gạt đi nước mắt và nỗi đau, em giữ lại những hồi ức đẹp đẽ nhất..

Aniki – Ngọn lửa dịu dàng, ấm áp nhưng chỉ cuối cùng cũng chỉ thoáng qua cuộc đời em chưa đầy hai mươi năm. Anh ra đi khi em chưa cảm nhận được hết hạnh phúc của chính mình, nhưng đã để lại cho em một nỗi niềm chẳng bao giờ có thể gọi thành tên.

Em lại nhìn trân trân vào di ảnh anh như mùa đông năm ấy, anh vẫn cười như vậy. Dịu dàng đến khó tả..

Em không còn khóc nữa. Và em cũng cười.

Cười vì đau, cười vì hạnh phúc.
.
“ Anh hạnh phúc lắm, phải không, Aniki ? “



[ Keith ]


Em xa xôi.. Nỗi đau em trong tôi.

Em đơn côi, nỗi đau vẫn trôi trong tôi, nhiều lắm..

Em đau xót, sống trong bao niềm đắng.

Mỏi mòn, xót xa em.. tháng năm.


Em gái tôi, đam mê âm nhạc và viết truyện. Mọi câu chuyện em viết đều bắt đầu u ám và kết thúc đầy u tối, những bản nhạc em sáng tác đều da diết, sầu não vô cùng. Liệu như vậy có ổn không ? Khi tôi nghe và đọc chúng, đôi khi tôi đau lòng.

Đã rất nhiều lần em ngủ gục ngay trên phím đàn hay bàn phím với những bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng không khỏi xót xa.

Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, lăn xối xả vào mỗi đêm như chẳng có điều gì khiến em có thể cầm lòng. Cứ sau một đêm, những dòng chữ dài lại xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống những ly rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.

Em đã sống cô đơn như thế hơn một năm rồi, không dài nhưng cũng đủ để một con người lành lặn như em tiều tụy đi vì công việc.

Ngay cả khi tôi bên em.. Em vẫn cô đơn.

Em học thói quen gói ghém lòng mình vào từng bản nhạc chạy trên những phím đàn, từ trong hơi men và len vào từng câu chữ như thế từ bao giờ ?

Chua chát..

Có thể, viết văn và sáng tác âm nhạc có thể khiến em cảm thấy thoải mái nhưng tôi thì ngược lại, nó đang phá hoại tâm hồn lẫn thể xác em.. Vì sắc thái, màu sắc cơ bản trong những tác phẩm luôn ảm đạm đến rợn người. Tôi luôn muốn em là chính mình.. Từ sau ngày định mệnh ấy..

Tôi thật ích kỉ quá phải không, Mira ?

Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao ?

Từ khi nào, em đã không còn muốn khác ? Một nỗi buồn man mác luôn đeo bám liệu có đủ dinh dưỡng để nuôi sống trái tim em ?
 
Giờ đây tôi chỉ còn là một linh hồn, đúng hơn là một cái bóng vào ban đêm, những ngày mùa đông lạnh giá không thể ôm lấy đứa em gái bé bỏng kia, chỉ có khi chết đi mới nâng niu những gì đang sống , thật quá đỗi muộn màng. Khi chết đi, tôi mới cay đắng hiểu ra, lời con bé nói năm xưa khiến tôi quý trọng cuộc đời mình và những con người mình yêu thương biết nhường nào.

“ Anh biết hạnh phúc của em là gì chứ, Aniki ? ”

Aniki biết em lạnh lắm, Aniki muốn ôm em lắm.. nhưng Aniki sợ, một cái bóng chỉ làm em thêm lạnh lẽo.

Đến bao giờ em mới ngừng khóc vì anh ?

Đến bao giờ em mới ngừng viết truyện, hết múa trên những phím đàn rồi thổi hồn bi thương vào đấy ?

Đừng khóc. Nước mắt mùa đông không làm em thêm ấm, chỉ chảy vào lòng anh – một cái bóng xót xa, muốn ôm em vào lòng ngàn lần mà không thể…

Quanh quẩn bên em vì khi sống đã không thể bên em và cho em hạnh phúc trọn vẹn..

Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách. Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên. Dù biết rằng chẳng bao giờ bù đắp được đâu, nhưng nhìn em để thấy mình biết đau, đau lắm..



[Mira]



Một năm rồi phải không, Aniki ?

Một năm trôi qua, anh đi xa, em cất lòng mình với muôn vàn giọt đắng. Em thương anh, Aniki. Đừng hỏi tại sao vì những điều chẳng bao giờ em có thể hiểu hết.

Một điều cứ mãi y nguyên như thế..

Em thương anh..

À không..

Em yêu anh.. thật nhiều, Aniki..

Mùa đông lạnh và vòng tay em lạnh..




[ Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách. Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên. Dù biết rằng chẳng bao giờ bù đắp được đâu, nhưng nhìn em để thấy mình biết đau, đau lắm..]


" Aniki cũng yêu em, em gái "

description[Bakugan Fanfic] Empty EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Empty

more_horiz
Thứ nhất, chúc mừng ra chap mới =))))) lâu lâu có cái để đọc, cũng thấy vui vui trong lòng.
Thật tình mà nói , tớ đọc mãi vẫn chẳng thấy buồn. Dù đã cố hoà mình vào nhân vật, vào tình huống, nhưng không thấy buồn được, hoặc là buồn đã đóng thành đá cả rồi.
Tớ tuy rằng không thể nói rõ (thành thật xin lỗi vì điều này), nhưng vẫn cứ cảm thấy sường sượng thế nào. Tớ sẽ cố gắng diễn đạt theo ý mình một cách đàng hoàng nhất =))))))

- Nỗi đau dàn trải trong truyện, thời gian 1 năm, hồi ức và hiện thực, để diễn tả được một nhân vật mắc kẹt trong đó là điều cực kì cực kì là đau đầu =-=. Câu từ của cậu còn nhiều phần hơi bị thừa và vụng, tớ nghĩ có lẽ cậu nên dùng nhiều cách diễn tả, nhiều từ ngữ cùng ý chỉ nỗi đau, nó sẽ đỡ gây cảm giác nhàm vì chính xác nếu đau nhiều quá sẽ bị chai =)))) (Và đó là lỗi lặp rồi)

- Và, câu chuyện chỉ có 2 người, cậu có thể cho bọn họ tương tác với những nhân vật khác, nhưng cảm xúc và hành động của những người đó chỉ cần tả thoáng qua một chốc, hoặc gói gọn lại trong một cử chỉ, một ánh nhìn, những tiếng thở dài và biểu cảm,... Vì người đang hứng chịu nỗi đau lớn nhất, chính là nhân vật chính mà. Khi bản thân buồn bã thường sẽ rất hiếm khi để ý đến tâm trạng người khác, con người ta rất hay tập trung vào cảm giác của bản thân, đặc biệt khi đó là cảm xúc tiêu cực.

Nói chung còn nhiều, còn nhiều nhưng tớ bí từ và bí câu rồi =)))). Thật ra đây chỉ là ý kiến chủ quan của tớ thôi, tớ nghĩ cậu lâu lâu lại lôi ra đọc lại những cái cũ mình viết (trường kì kháng chiến để luyện viết =))))) đôi khi lại thấy được nhiều cái lắm. Có lỗi chính tả, nhưng vì ít nên thôi tạm thời bỏ qua đi =)))

Hóng chap mới. *vẫy vẫy*

description[Bakugan Fanfic] Empty EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Empty

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply