Chap 21 :
Giờ nghỉ trưa, căn tin chật ních người qua lại
Tiếng nói, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng la hét, v.v làm nhộn nhịp cả một khung trời
Nắng chói chang, gắt gao, cũng may Mizu đã dành sẵn được một chỗ ngồi tốt cho cả đám, không thì ra ngoài phơi nắng, chắc sẽ thành khô
Mặc cho mọi người nói chuyện rôm rả, Kumiho lặng người đi, như một cái bóng mờ nhạt, chuẩn bị biến mất khỏi thế gian
Chuyện con quỷ xuất hiện khiến nhiều điều gợi lại trong trí nhớ của cậu...
****************************
"Mẹ, mãi mãi là bao lâu dợ mẹ?"
Trong chiếc nôi đung đưa, Kumiho của ba tháng tuổi hỏi. Chiều nay cậu sẽ được gặp ba, nhưng xa mẹ "mãi mãi" cậu cũng thấy buồn. Kumiho lúc ấy còn quá ngây thơ để hiểu hết được từ mãi mãi, cậu cứ nghĩ có lẽ đó là một giấc ngủ, khi thức dậy, mẹ sẽ cạnh bên, cũng có thể là một ngày, hai ngày, hay một năm, hai năm gì đó
Cậu không biết nữa, lắc lắc đầu. Trí não ba tháng tuổi của con người không cho phép cậu suy nghĩ tiếp. Chỉ còn cách là hỏi mà thôi
"Mãi mãi hả? Rất nhanh qua thôi con à"
Người phụ nữ đẩy đưa chiếc nôi, nói lời an ủi con mình
"Kumiho này, nhớ lời mẹ dặn. Bắt đầu từ lúc gặp ba, hãy như những đứa trẻ khác. Con vẫn chưa tới tuổi biết bò nữa là. Cách tốt nhất, con không nên cựa quậy hay làm điều gì bất thường, nói chuyện cũng không"
Bà ta nói, giọng nghiêm túc lạ thường
"Hở? Vậy lúc con muốn ăn, con...mắc tiểu thì phải làm sao mẹ?"
Kumiho chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn mẹ mình
"Giờ ăn sẽ có người cho con ăn, muốn ăn thì cứ khóc, nhé. Còn mắc tiểu thì...cứ tè đại đi con"
Bà mẹ phì cười một cách dịu dàng, ôn hòa
Nghe xong câu sau, Kumiho muốn té xỉu. Má ơi, mất vệ sinh quá.
"Mẹ!!"
Kumiho ấm ức, cặp mắt to tròn nhạt nhòa lệ. Cậu muốn nhõng nhẽo với mẹ thêm một lần nữa. Nhưng quả thật, cậu cũng muốn khóc lắm chứ
"Sao con lại phải giống những đứa trẻ khác? Và tại sao con lại khác họ? Mẹ, mẹ nói con chỉ là con gái thật sự khi con là con người thật sự. Vậy con không phải là người, thì là gì vậy mẹ??"
Kumiho sụt sùi, đáng lẽ, cậu chỉ muốn được mẹ vỗ về, an ủi. Không ngờ, câu hỏi bâng quơ của cậu đã có người trả lời...
"Kumiho! Hãy nhớ kĩ, và cũng đừng nên nhớ làm gì. Con là..."
********************
"Kumiho!! Chàng sao vậy? Nãy giờ không chịu ăn gì à? Muốn thành ma đói sao? Thiếp không muốn làm ma đói giống chàng đâu"
Midori lay lay Kumiho khiến cậu sực tỉnh
"Nãy giờ Sensei lầm lầm lì lì như đang...tương tư ai vậy đó"
Annie cười gian tà
Và cô đã "vinh dự" nhận được ánh mắt hình lựu đạn của sensei mình
"Hihi! Ann đùa thôi mà"
Annie cười xòa, giơ hai tay lên đầu hàng
"Cuối tháng rồi, chiều nay tụi mình được nghỉ nè. Có ai đi đâu chơi không?"
Mizu hỏi và cô nhận được những ý kiến khác nhau
Mikayla về nhà cô và Midori theo chơi. Kumiho, Dream, Arsha và Creo đều đến nhà riêng. Hino, Miyami và Annie ở lại kí túc xá
"Chúc mọi người thứ bảy, chủ nhật vui vẻ nhé"
Mizu cười toe toét, nâng ly nước ngọt lên cạn với tất cả.
Bọn họ đều rất vui, vô tư lự. Không hề biết rằng, bánh xe định mệnh đang lăn, và nó sẽ không bao giờ ngừng lại...
00000000000000000000000000000000000000000000000000
Trăng dần lên cao. Bầu trời giờ chỉ nhuộm một màu đen kịt. Đen thẳm thẳm, như vô tận, không điểm dừng
Hôm nay không có sao, chỉ có mỗi ánh nguyệt yếu ớt tỏa sáng
Mây bay, che khuất vầng trăng, ánh sáng cuối cùng vụt tắt. Cả thành phố chìm vào đêm đen, u mê vô định
"Em khỏe chứ Kameko?"
Đứng trước hiên nhà, Kumiho một tay cầm ly coffe, tay kia áp chiếc Iphone bên lỗ tai.
"Khỏe thì tốt. Ta à? Ta khỏe hơn voi"
Kumiho bảo, có vẻ như đầu dây bên kia đang cười
"À, Kameko này, ừm...Misuto thế nào rồi?" "Nè nè, đừng giận. Ta yêu tất cả, chả thiên vị ai hết. Chỉ là...ừ thì nàng là thần hộ mệnh, phải biết chủ nhân ra sao chứ"
Kumiho giải thích, giọng điệu vừa rối rít vừa có chút đểu giả.
Chợt, tất cả các đèn vụt tắt, mọi thứ xung quanh tối om. Kumiho thoáng sững người, nhưng rồi cậu chợt nở nụ cười
"Bye bye em. Có gì ngày mai ta nói tiếp, ta bận rồi. Ừm...bye bye"
Tút-tút-tút
Kumiho cho Iphone vào túi quần. Tay kia cầm ly coffe, ực hết thứ nước đen kìn kịt, đắng nghét đó.
Cậu lắc lắc cái ly thủy tinh giờ chỉ chứa toàn đá, tạo ra tiếng động vui tai. Bất chợt, Kumiho quay mặt lại, quẳng cái ly ấy vào không gian tối tăm.
Màn đêm nuốt trọn ly thủy tinh. Chỉ nghe tiếng "loảng xoảng"
"Tới rồi hả? Sao không ra mặt? Quỷ đúng là cái loài hèn nhát"
Kumiho bảo, cười khẩy, nụ cười ấy chứa sự khinh miệt đến tận cùng
"Biết ta ở đây, ngươi chắc không phải tầm thường nhỉ. Cơ mà đây là cách ngươi đối đãi với khách như thế sao?"
Con quỷ hôm qua hiện lên, vẫn đáng sợ như lúc gặp lần đầu. Nhìn thấy nó, Kumiho nhau mày.
"Ta chưa bao giờ xem ngươi là khách của ta. Nói thẳng ra đi, ngươi tới để lấy mạng ta à"
Kumiho hỏi, mặc dù trong lòng cậu đã có câu trả lời
"Không sợ ta sao?"
Con quỷ cười, vài ba con dòi lúc nhúc rớt khỏi miệng nó, đôi mắt dã tràng của nó đáng sợ vô cùng. Chợt, nó biết mất.
Những giọt mồ hôi phút chốc đã ướt đẫm nơi thái dương, Kumiho nhìn quanh. Bỗng, gương mặt của nó áp sát lấy cậu, đôi mắt dã tràng mở to nhìn, cái mũi nó đụng mũi cậu. Một mùi tanh hôi khó chịu xực vào mũi khiến Kumiho chỉ muốn nôn ra.
BỐP
Chỉ với một cái móc ngang, Kumiho dộng con quỷ ấy bay vào tường.
"Tránh xa ta ra! Đồ dơ bẩn. Ngươi chẳng là cái quái gì để ta sợ ngươi cả"
Kumiho nói, tưởng chừng cơn giận đã lên đến cực điểm.
Con quỷ ngồi đó, lại cười. Người trước mặt nó thật khác thường, không như những kẻ hèn nhát khác. Nhưng, điều đó càng khiến nó cảm thấy thú vị hơn, muốn bắt hồn hắn càng nhanh càng tốt
Không bỏ cuộc, Shik Shaz - con quỷ ấy lại vụt biến mất.
Nó bay đến, đè Kumiho ra và nằm lên người cậu
"Thật kì lạ. Ngươi thật khác lũ loài người ngu ngốc. Ta thích ngươi rồi đấy. Ngươi thật sự không sợ ta sao? Sợ ta sẽ giết ngươi"
Con quỷ áp sát mặt nó lại gần Kumiho, tay nó bắt đầu sờ soạng khắp người cậu
Kumiho cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt con quỷ ấy, không có thứ gì được gọi là sợ hãi trong cặp ngọc sáng ngời của cậu
"Tại sao ta phải sợ ngươi, trong khi ta là..."
"Hãy nhớ kĩ! Và cũng đừng nên nhớ đến nó làm gì. Con là...bán quỷ"
"Tại sao ta phải sợ ngươi, trong khi, dòng huyết quản đang chảy trong ta, chung dòng máu với ngươi..."
Được sửa bởi Lãnh Thiên ngày Sun Jun 03, 2012 3:37 pm; sửa lần 1.