First topic message reminder :
Tác giả: Annie Izu
Tên fic: Giấc mơ đáng sợ
Thể loại: hơi sad, hơi tuki, oneshort (lưu ý: ko có horor)
Nhân vật: Trong forum nỳ nè~
“2222222222 Mọi người”
Vẫn típ tục nói chuyện rôm rả
“Này, còn nhớ Ann không đấy?”
“Hở?”Cuối cùng cũng có một người để tâm đến mình, vui như mở cờ ấy. Là Aki chứ ai.
“Bạn là mem mới àh? Chào bạn”
Hụt…hẫng…
“Sao cơ? Me…mem mới???”Ráng gượng cười “Quên Ann rồi sao? AK – chan”
“Hở? Tên này hay hay, mình thích bạn gọi mình là tên này. Mà tên bạn là gì?”
“Ann nè~” Lệ trực trào sẵn nơi khoé mắt, tưởng chừng có thể rơi ra tựa lúc nào “Quên Ann thật rồi àh?”
“Ann? Ann nào?? Kẹo lên tiếng “Bạn là mem mới àh?” Giọng nói thân thiện lẫn điệu đùa cợt vẫn như xưa, không đổi, chỉ đổi là…Ann đã bị chìm…vào hư không của lãng quên.
“Hờ hờ. Tin tui giết ông hok Hishun”
“Nếu bà giết được thì giết”
Cười…nhạt nhẽo. Ann giờ bỗng trở thành kẻ ngoài cuộc, không còn trong forum.
“Chào, bạn là mem mới hả?”Vẫn phong cách dịu dàng của Alice
“Ann không phải là mem mới. Mọi người quên Ann rồi”Cố nói cái giọng mè nheo ngày nào, nhưng sao giờ ta cảm thấy muốn khóc thật sự…
“Kem nhớ Ann hok??”
Kem-chan đang mải miết nói chuyện say sưa với Mizu. Sao lòng mình dấy lên cảm giác khó chịu đến khó tả?
Những giọt lệ cứ muốn tuôn trào, nhưng lại bị nghẹn vào cổ họng. Tim như bị rỉ máu…nỗi đau day dứt mãi chẳng nguôi…
Tự dưng thèm cái ôm của Boss và Kem-chan, nhớ mấy trò “beep” của Kẹo và Hino. Nhớ! Nhớ nhiều nhiều lắm!! Nhớ ngày nào Sensei từng chỉ dạy chút một về cách viết fic, nhớ khi xưa Mid từng hướng dẫn kĩ càng về từ ngữ, vâng vâng và vâng vâng. Sao những kí ức xưa ùa về quá đỗi ngọt ngào, ta chỉ muốn chìm đắm mãi trong quá khứ, chẳng dám đối đầu với thực tại… Nhưng sự thật là đây – quên lãng và cô đơn. Đây có phải là My Best ta hằng thương nhớ chăng? Hay chỉ là forum khác giống đó thôi??
Khóc…khóc…
Cho thoả thích
Khóc…
Ngon lành
Để vơi đi…nỗi buồn lẫn sự đơn độc
*****************************
Giật mình tỉnh giấc, quệt đi những giọt mồ hôi kèm theo nước mắt. Ôi trời, hoá ra chỉ là mơ…là mơ thôi. Nhưng…ta sợ…nó có thật
Tác giả: Annie Izu
Tên fic: Giấc mơ đáng sợ
Thể loại: hơi sad, hơi tuki, oneshort (lưu ý: ko có horor)
Nhân vật: Trong forum nỳ nè~
Giấc mơ đáng sợ
Vội vàng ngồi vào máy. Nhấn những dòng thân thương đã lâu lắm rồi ta không được nhấn “Mbforum.tk”. Ôi, ta đã trở về ngôi nhà thương thuộc mà ta hằng yêu quí. Ta không biết là thời gian trôi thế nào, chỉ biết đã lâu. Lâu lắm. Lâu lâu lắm ta phải xa mybest. Sẽ thế nào nhỉ? Mọi người sẽ chào đón ta? Hino, Miyami, Nakashi, Sensei, Senpai, Boss, Kẹo, Kem…Ôi, ta nhớ mọi người quá đi, liệu mọi người có nhớ ta không? Chắc là có nhỉ? Màn ảnh hiện lên hình trắng viền xanh hai bên. Nước mắt ta tưởng chừng đã rơi xuống, nhưng ta nuốt ngược vào trong, đang vui mà…sao lại khóc? Đăng nhập thành công, thời gian sao mà trôi chậm thế cơ không biết. Ta vào chatbox, chu choa, mọi người tập hợp gần như đầy đủ. Ta lại làm bước đăng nhập tiếp theo vào nới thân thương ấy.“2222222222 Mọi người”
Vẫn típ tục nói chuyện rôm rả
“Này, còn nhớ Ann không đấy?”
“Hở?”Cuối cùng cũng có một người để tâm đến mình, vui như mở cờ ấy. Là Aki chứ ai.
“Bạn là mem mới àh? Chào bạn”
Hụt…hẫng…
“Sao cơ? Me…mem mới???”Ráng gượng cười “Quên Ann rồi sao? AK – chan”
“Hở? Tên này hay hay, mình thích bạn gọi mình là tên này. Mà tên bạn là gì?”
“Ann nè~” Lệ trực trào sẵn nơi khoé mắt, tưởng chừng có thể rơi ra tựa lúc nào “Quên Ann thật rồi àh?”
“Ann? Ann nào?? Kẹo lên tiếng “Bạn là mem mới àh?” Giọng nói thân thiện lẫn điệu đùa cợt vẫn như xưa, không đổi, chỉ đổi là…Ann đã bị chìm…vào hư không của lãng quên.
“Hờ hờ. Tin tui giết ông hok Hishun”
“Nếu bà giết được thì giết”
Cười…nhạt nhẽo. Ann giờ bỗng trở thành kẻ ngoài cuộc, không còn trong forum.
“Chào, bạn là mem mới hả?”Vẫn phong cách dịu dàng của Alice
“Ann không phải là mem mới. Mọi người quên Ann rồi”Cố nói cái giọng mè nheo ngày nào, nhưng sao giờ ta cảm thấy muốn khóc thật sự…
“Kem nhớ Ann hok??”
Kem-chan đang mải miết nói chuyện say sưa với Mizu. Sao lòng mình dấy lên cảm giác khó chịu đến khó tả?
Những giọt lệ cứ muốn tuôn trào, nhưng lại bị nghẹn vào cổ họng. Tim như bị rỉ máu…nỗi đau day dứt mãi chẳng nguôi…
Tự dưng thèm cái ôm của Boss và Kem-chan, nhớ mấy trò “beep” của Kẹo và Hino. Nhớ! Nhớ nhiều nhiều lắm!! Nhớ ngày nào Sensei từng chỉ dạy chút một về cách viết fic, nhớ khi xưa Mid từng hướng dẫn kĩ càng về từ ngữ, vâng vâng và vâng vâng. Sao những kí ức xưa ùa về quá đỗi ngọt ngào, ta chỉ muốn chìm đắm mãi trong quá khứ, chẳng dám đối đầu với thực tại… Nhưng sự thật là đây – quên lãng và cô đơn. Đây có phải là My Best ta hằng thương nhớ chăng? Hay chỉ là forum khác giống đó thôi??
Khóc…khóc…
Cho thoả thích
Khóc…
Ngon lành
Để vơi đi…nỗi buồn lẫn sự đơn độc
*****************************
Giật mình tỉnh giấc, quệt đi những giọt mồ hôi kèm theo nước mắt. Ôi trời, hoá ra chỉ là mơ…là mơ thôi. Nhưng…ta sợ…nó có thật