MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy Empty[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
Title: Tù Nhân - Máy Bay Giấy
Author: Tsubasa Kumiho
Genre: tự kỉ, sad
Note: cốt truyện dựa trên 2 bài hát cùng tên


Trong không gian kia nơi bóng đêm bao trùm…
Nơi âm u kia… Nhốt giam trong tù…
Con tim yêu thương… Trót trao nơi nàng…
Thật là thật đắng~ Thật đắng~

---
---
Ta tỉnh dậy trên tấm đệm cứng đến đau ê ẩm cả thân người. Ngày nào cũng như vậy: bốn bức tường dày tối đen và những chiếc song sắt làm cửa là phòng ngủ của ta; và bữa ăn thường ngày chỉ là một bát chão loãng loẹt chẳng mùi vị. Ta sống như thế đấy, những người lính gác chỉ để ta ra ngoài khi cần có ai đó quét dọn cái bãi tập bắn khổ lố của họ bên ngoài. Ta nhận công việc nặng nhọc này, một phần vì muốn được hưởng chút khí trời tự do, lí do còn lại…
Đó là, vào mỗi sáng…
Lại có một cậu con trai xinh đẹp đến đây…
Ném qua hàng rào sắt một chiếc máy bay giấy…
Chiếc máy bay ta hằng đợi mong…


Một ngày nọ… Ở một nơi nào đó…
Có một tù nhân…
Đã yêu một thiếu niên phía bên ngoài hàng rào…
Cảm giác đó thật buồn… Thật buồn…

Ta vẫn còn nhớ như in ngày ấy, khi đa đang song kiếm hợp bích với cây chổi cùn dọn lại mớ hổ lố của mấy người lính, bóng dáng em lướt qua đã khiến ta chao đảo cả tâm hồn. Đối diện với bộ đồ đen rách nát bẩn thỉu và mái tóc rối xù của ta, mái tóc xanh sẫm của em luôn được chải mượt, bộ đồ và chiếc khăn choàng trắng của em luôn sạch sẽ phẳng phiu. Ah… Thật là… xa cách…

Phải nói sao đây? Từ khi bị tống vào nhà giam lạnh lẽo đó, em là người đẹp nhất trên thế gian này mà ta từng gặp. Em hoàn toàn khác những tên lính kia, tay lúc nào cũng lăm le con roi da quất hằn những vết lên da thịt ta từng ngày. Em thật giống với nó, đoá hoa mọc đơn độc cuối hàng rào, trắng muốt một màu thuần khiết không bao giờ có thể bị vấy bẩn. Vậy thì…
Làm sao để có thể nói chuyện với em đây?
Và phải nói như thế nào để em hiểu nỗi lòng ta?


Bay lên thật cao… Vượt qua hàng rào sắt lạnh lùng…
Chiếc máy bay giấy bé nhỏ mỏng manh, mang bên mình những dòng chữ yêu thương…

Đúng vậy. Đó là cách làm của ta.
Ta viết một lá thư…
Gấp nó thành chiếc máy bay giấy…
Vượt qua được bức tường ngăn cách hai ta…
Bay đi~ Bay đi~

Vậy là, bao lời yêu thương của ta đã được gửi đi.
Hàng ngày ta dậy thật sớm. Ta xin bọn lính cho ta quét dọn bãi tập của chúng.
Ta đợi em… Đợi thư của em…
Ngày qua ngày…


Mỗi ngày… Khi bố đã đi làm…
Em trốn khỏi bệnh viện…
Em sẽ luôn ở bên người…
Mỗi lần đọc những lá thư của người…
Trái tim em lại bồi hồi ấm áp…
Phải chăng đó là tình yêu?…


Đã hơn một tháng trời, căn phòng của ta bắt đầu bừa bộn những chiếc máy bay giấy. Chúng, không biết tình cờ hay số phận, đã nghiễm nhiên trở thành một phần của cuộc đời ta, là thứ thức ăn tinh thần vô giá của ta. Ta cứ nghĩ rằng, rơi vào tay chúng là chỉ còn nước khóc than và nguyền rủa số phận bi thảm dần mục rữa của chính mình… Nhưng từ ngày ấy, ngày chúng ta gặp nhau…
Hình như… trong thế giới âm u mịt mù của ta…
Cuối cùng cũng đã có một tia sáng…
Chính em… là động lực giúp ta vượt qua chuỗi ngày cùng cực của cuộc đời đắng cay này…
Bất chấp định mệnh nghiệt ngã…
Tình yêu nhỏ bé của ta…


Một vài ngày… Một vài tháng…
Mỗi ngày kể từ ngày ấy…
Chiếc máy bay giấy của em đối với ta…
Là niềm vui… Niềm vui…

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, ta cầm cây chổi cũ kĩ bước lên bãi tập, quét sạch bụi bẩn lẫn những mảng nhện chăng đầy. Tôi làm việc, như một kẻ hầu bị tước đi tự do, nhưng vậy thì đã sao? Em sẽ tới đây thôi… Ngày nào cũng như ngày nào, lúc nào cũng như lúc nào… Tôi đợt, và đợt, rồi cuối cùng cũng thấy hình bóng em nhạt nhoà phía chân trời. Em lại mặc bộ đồ trắng hôm chúng ta gặp nhau, em cầm chiếc máy bay giấy.
No căng gió…
Nó bay lên…
Qua tấm rào…
Đến với ta…
Nhanh chóng mở nó…
Ta ngỡ ngàng trong nụ cười của em…
Nhưng rồi đột nhiên…
Em nói với ta…
Em phải đi xa… Cho nên…
Tạm biệt… Tạm biệt…

Ahhh… Vậy là… kết thúc rồi sao…?
Những tháng ngày ở bên em… Ngắm nhìn nụ cười thật đẹp của em…
Những tháng ngày sáng rực của đời ta… vậy là hết?…
Ta trở lại với những cơn đau quằn quại qua từng phút giây, những nỗi đau thể xác do bị hành hạ kia có đáng là gì? Lòng ta đau lắm, tim ta xót xa, trái tim ta mất đi niềm tin qua từng tiếng đồng hồ tích tắc, như bị sợi dây vô hình thắt chặt cho ứa máu vẫn không tha. Nó sẽ không tha cho ta… không bao giờ… Vì cây kéo duy nhất… cây kéo trong suốt duy nhất trên thế giới này có thể cắt nổi nó…
Đã mãi mãi… không còn ở đây nữa rồi… ư?


Khi nhận ra điều đó… Rằng em sẽ không còn đi lại được…
Em lạc lối…
Một lần nữa… Em lại chẳng thấy được gì…
Cái chết đang đến gần… Và người…
Người sẽ làm gì một khi điều đó xảy ra?…
Em chạy… Nhưng…
Để nói lời tạm biệt… Sao cảm xúc nặng nề đến thế?…
Em gửi sang bên ấy một chiếc máy bay bất hạnh…
Và sẽ không để lộ thêm nước mắt…
Đợi một chút!
Em sẽ không quay lại sao?
Ta sẽ giữ gìn cẩn thận những lá thư của em…
Và sẽ đợi đến khi em trở về… được chứ?…



Ta bị nhốt vào hầm chứa gas, ta chẳng biết tại sao và ta cũng không còn cần biết nữa. Cánh cửa dần đóng lại, ánh sáng đã khuất khỏi tầm mắt, vậy là cuộc sống của ta sẽ sớm kết thúc. Chúng dám lấy những chiếc máy bay của em, đọc bằng thứ giọng chua chát nghênh ngang thật thô bỉ, và rồi xé toạc chúng ngay trước mắt ta. Vậy là… ta đã hành động thật ngu ngốc rồi… Ta đã đánh hắn, đánh đấy~ Và rồi kết cục là này đây~…
Ta cười… Cười trong hàng nước mắt…
Ta thật ngốc quá mà… phải không?~

Ta không thể gào thét, em là người ta chưa một lần hay tên. Ta không thể trốn thoát, bốn bức tường dày đã bao bọc trọn lấy nơi này. Ta không thể gặp em, những người lính sẽ không dễ dàng để ta ra đâu. Vậy ta sẽ làm gì đây? Ngồi đếm từng phút giây trôi qua trên chiếc đồng hồ tử thần ư?…

Không còn chút ánh sáng nào chiếu rọi đoá hoa ấy nữa…
Chúng ta chẳng thể thay đổi số mệnh nghiệt ngã này…
Em chỉ muốn những lá thư của người mà thôi…
Ánh sáng đã mờ dần… Làm ơn… Nếu em chết…
Em muốn người tiếp tục sống ở đó…


Ta đã bắt đầu thấy khó thở, vậy là chỉ còn ngần nấy giây phút nữa thôi. Những tháng ngày hạnh phúc của đời ta, những kỉ niệm ngọt ngào lần đầu ta được nếm trải… đều chợt lướt nhanh qua trước mắt. Ta muốn nhìn thấy nó, đoá hoa bé nhỏ mọc đơn độc bên hàng rào, ta không còn có thể… Ta muốn gặp em, người xinh đẹp mà ta hằng yêu thương nhất, ta cũng không thể nữa…
Chỉ còn từng nấy giây phút nữa thôi, ta bắt đầu ngã khuỵu trên nền đá lạnh. Chỉ một mình ta, hình hài cô độc và hình bóng lẻ loi này… Không nơi nương tựa… Ta muốn gào thét… Nếu như đây là cơ hội cuối cùng của ta…
Trái tim ta và từng hơi thở…
Rất đau…
Ít nhất… Hãy cho ta được biết…
Tên em…



Ánh sáng chói loà trước mắt ta, khiến ta phải nheo con ngươi lại. Nó rất sáng, và chói, chói loà trước không gian rộng lớn ấy. Bốn bức tường tối đen đã chẳng còn… Hàng rào sắt gỉ lạnh lùng đã mất tăm… Chỉ còn lại nơi đây…
Ta và em…
Khi hàng rào ấy đã biến mất…
Mãi mãi được ở bên nhau…
Mãi về chân trời rực thẳm màu nắng…
Vĩnh cửu…

---
---
Thật đắng… Nơi này kia… Bóng đêm tan dần…
Nơi màn đêm âm u chôn giấu trái tim quặn đau…
Mỗi ngày này… Đôi ta chắp cánh đưa ngàn muôn tâm tình yêu thương…
Gấp giấy biến thành… Máy bay nhỏ… Hãy bay đi…

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy EmptyRe: [Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
Em bao giờ cũng coi bài viết của chị cả! :domat:

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy EmptyRe: [Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
hay quá đi mất ><
buồn quá mất thôi T^T
fic này dựa trên 2 bài của Kagamines đúng hem?
công nhận cảm động thiệt

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy EmptyRe: [Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
Có ai lấy tem không ? Không ai lấy. Em lấy ! ^ ^
Fic này của chỉ Kumiko giống với...à, ờ, ừ...A, Vocaloid ( không nhớ bài hát tên là gì nhỉ ? =.=)
Nhưng dù sao củng rất hay, cảm động. Không ma mị bằng mấy fic kia. ^ ^

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy EmptyRe: [Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
Pùn. ko gì diễn đạt được

Sis viết oneshot lúc nào cũng cảm động và hay hết

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy EmptyRe: [Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
@Helena: ta là Kumiho :vetay: mà nó đúng là Vocaloid mà :vetay: ở trên có ghi đấy :vetay:
@Xu: sao lại là sis :vetay: đã bảo ta hem phải girl mà :vetay:

description[Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy EmptyRe: [Oneshort] Tù Nhân - Máy Bay Giấy

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply