MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
annie_izu
annie_izu
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
[Fiction] Lời Hứa Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Fiction] Lời Hứa Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1238
BKGC BKGC : 7787
Điểm đóng góp : 13
Đến từ : Chốn cũ
Stt : Còn say kỉ niệm, nhớ tìm về

[Fiction] Lời Hứa Empty [Fiction] Lời Hứa

Sat Jan 31, 2015 8:16 pm
Tên Fic: Lời Hứa
Tên Tác Giả: Annie Izu
Thể Loại: Tự sự, miêu tả và biểu cảm =)))))))))))
Rating: 4- =)))
Sumary: Một lời hứa kì quặc giữa thằng nhóc miệng còn hôi sữa với cây phượng già khú đế =))))

Note: Này không hẳn là Fic =)) Nó là bài viết số 3 của Ann hồi năm ngoái, cơ mà thấy cũng vui vui nên quăng lên =))))))))))



LỜI HỨA


[-Tớ sẽ trở lại.

Ngọn gió lướt qua, thổi tung mái tóc cậu nhóc ấy, bàn tay dần to lớn theo năm tháng chạm vào thân tôi. Tôi thinh lặng, để những bé gió tinh nghịch tước đi vài chiếc lá vàng úa trên người. Lần đầu tiên, có con người hứa với tôi một điều gì đó.]


Tôi là cây phượng được trồng tại đây – trường Trung học Cơ sở Nguyễn Du. Đừng nghĩ tôi và cậu ta bằng tuổi nhé, trước khi có anh chàng trường học này, tôi đã đứng sừng sững nơi đây từ lâu lắm rồi. Tôi khi ấy không hẳn là một cây phượng già, tôi cũng chưa béo như bây giờ, vỏ cây khá sần sùi, những cành lá ngại ngùng vươn ra đón làn gió mát, các rễ cây nổi gồ ghề trên mặt đất xốp mịn. Từng tán phượng xanh mướt với các chiếc lá nho nhỏ tựa lá me hợp thành, đủ lớn để che mát một khoảng sân.

Ngày đó, cái ngày mà cậu chàng Nguyễn Du lần đầu mở cửa đón các em học sinh ùa vào. Tôi xem mà lòng cũng náo nức, khẽ rung lắc thân mình đón mừng các em. Khi xưa, học sinh cũng không nhiều, thưa thớt vài em áo trắng tung tăng cắp sách đến trường. Các em ai nấy đều mang vẻ mặt hào hứng cùng rạng ngời, môi vẽ lên những nụ cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy tự tin và phấn chấn. Lòng tôi dấy lên một trận xốn xang, tôi như cùng hòa vào lễ khai giảng của trường, cũng đứng nghiêm chào cờ, cũng chăm chú xem thầy Hiệu Trưởng mới đọc diễn văn,…

Có một đứa trẻ luôn ngồi cạnh tôi. Cậu bé đó thường cầm theo một quyển sách, im lặng mà chăm chú đọc vào mỗi giờ ra chơi. Tôi cố vươn những cành lá ra dài thêm tí nữa, để che mát cho cậu ta. Mái tóc cậu đen mượt ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn và sáng sủa, đôi mắt màu tuyền huyễn hoặc hai mí hiền hòa, ánh lên nét ngây thơ của mầm non, bờ môi nhỏ đỏ hồng mỏng tang xinh xắn ít khi mấp máy nói chuyện, lại luôn luôn tự mỉm cười một mình. Đặc biệt, trên thái dương bên trái điểm một vết bớt đỏ, khiến cậu càng trở nên khác hơn với bao người. Từ lúc cậu ta bắt đầu ngồi xuống cạnh cho đến khi đứng dậy vào lớp học, tôi luôn dõi theo bóng hình nhỏ nhắn ấy. Suốt 4 năm, chuyện đó dường như đã trở thành một thói quen không thể bỏ, cũng như đã trở thành một điều hiển nhiên trong cuộc sống của tôi. Chỉ cần bác bảo vệ gõ trống ra chơi, tôi lại trông chờ một bóng hình nhỏ nhắn đến cạnh mình ngồi đọc sách.

-Xem này, tớ cao đến đây cậu rồi. Hãy chờ đấy, một ngày nào đó sẽ cao lớn hơn cậu cho xem!

Đó là đầu năm lớp chín, cậu ấy đứng trước tôi, bàn tay có vẻ đã to hơn trước một chút sượt qua mái tóc đen mượt rồi chạm vào thân bụng tôi mà so đo chiều cao. Tôi cố nén cười, nhưng nhịn không được lại cười lớn, làm cho các chú chim làm tổ hoảng quá bay đi, những lá phượng cũng giật mình lìa cành rơi xuống đất.

Thời gian cứ như thế mãi trôi, thu đi đông đến, xuân sang rồi hạ cũng về. Trên những tán phượng xanh mướt, đã điểm nở vài đóa hoa đỏ thẫm.

Hôm đó là ngày tổng kết, tôi cũng chìm vào không khí lạ thường của toàn trường. Trên sân khấu, cậu bé ấy đứng trang nghiêm, người mặc đồ đỏ rực tượng trưng cho thủ khoa, ôm trong tay bằng khen danh dự, nụ cười trên môi rạng ngời hơn bao giờ hết. Tôi nhìn mà cũng bất giác cười theo, lòng thầm mừng cho cậu ấy. Tương lai sáng lạng đang chờ cậu trước mắt…

Chiều hôm ấy, mấy trắng thuần trôi lơ đễnh trên bầu trời, vô tình che lấp mất đấng cao ngạo ban ánh sáng cho nhân loại. Trời không nắng, nên tôi không cần phải che mát nữa. Gió thổi nhẹ, lướt qua người tôi đùa nghịch, lại quay về tiếp tục lướt qua người tôi, lượn vòng lượn vòng như vậy mấy lần, tôi cũng thật không hiểu nổi, là gió đang ra sức an ủi tôi sao?

Sân trường một khoảng vắng lặng tiêu điều, những lớp học nối tiếp nhau im ắng lạ thường, các chú chim cũng thôi không hót, gió chợt ngưng thổi, đối diện tôi, bác cây cau bụng rũ những tán lá xanh xuống buồn thiu. Một khoảng trống trải bao trùm lên mọi thứ, bao trùm lên cả tâm khảm tôi…

Bác bảo vệ cầm cây dùi, từng trận từng trận đập vào mảnh da bò căn cứng của trống, từng tiếng từng tiếng vang lên như xuyên thấu tâm can. Học sinh bình lặng ra về, không còn tiếng nói cười ngày nào nữa, chỉ có những quyển lưu bút âm thầm truyền tay nhau, đâu đó còn nghe có tiếng nấc trong câm lặng nghẹn ngào.

Cậu ấy đứng trước tôi, đôi mắt đen hai mí hiền hòa kia giờ lại ánh lên thứ xúc cảm gì đấy của riêng loài người mà tôi không thể biết. Bàn tay búp măng lại có vài vết chai ở nơi cầm viết bỗng chạm vào thân tôi, cậu ta ngước nhìn tôi, môi hồng mấp máy:

-Tớ sẽ trở lại…

Ngọn gió lướt qua, làm tung bay mái tóc đen mượt kia. Mây lại lơ đãng trôi, mặt trời được giải thoát, tiếp tục rọi những tia sáng rực rỡ xuống dương gian, in sâu hình bóng của cả tôi lẫn cậu ta trên nền đất. Tôi ngẩn người… Đến khi thân ảnh chẳng biết đã cao lớn hơn tự khi nào kia khuất dần sau cổng trường, tôi mới chợt hoàn hồn.
Đó là một lời hứa sao? Lời hứa giữa người và cây à? Đây là chuyện kì lạ nhất tôi từng thấy…


Năm tháng lặng lẽ trôi qua, tôi cứ sống tiếp một cuộc sống êm đềm. Những đứa trẻ ngây ngô ngày ngày dắt tay nhau đến trường, đồng phục trắng tinh thuần khiết tựa tâm hồn các em, đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy chân sao đầy linh hoạt, sân trường luôn rộn ràng tiếng vui tươi như thế.
Hằng ngày, tôi đều thức thật sớm để chờ các em học sinh. Có lẽ đó đã là một thói quen và cũng là thú vui không thể thiếu trong đời sống của tôi. Ngắm ánh mặt trời tròn lựng, đỏ rực tựa quả cầu lửa ngoi lên từ phía xa chân trời rồi dần trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, những tia nắng ấm áp đầu tiên tung tăng rọi xuống dương thế, đùa nghịch trên những phía lá xanh mơn mởn.


Một hôm, một cơn bão bất ngờ ập đến. Ban chiều, trời đã chẳng còn trong xanh mà trở nên âm u xám xịt, những đám mây đen kìn kịt nặng trĩu những nước gần như bao trùm toàn thành phố, gió lúc đầu thổi từng đợt se lạnh, về sau lại càng lúc càng mạnh và cuối cùng là ngông cuồng gào thét, quật từng trận buốt giá vào thân tôi. Mưa ban đầu rơi tí tách rồi như không chịu được sức nặng mà ào ào đổ xuống trần gian một cách xối xả, từng giọt mưa nghiêng ngả khắp nơi, khi va xuống đất lại vỡ òa mà biến mất.

Mưa lớn, nước dần lên, gió cứ điên cuồng quốc từng trận dữ dội, chị hoa lan yếu ớt đáng thương cố gắng gượng gạo nhưng cuối cùng bị gió quật ngã sóng soài trên mặt đất, héo rũ. Những cậu cây trong trường lần lượt đổ rạp xuống mặt đất. Gió mạnh quá! Những chiếc rễ ngoằng ngoèo của tôi dần bị bứng lên, tôi cố gắng níu kéo lấy mảnh đất, hứng trừng trận gió lạnh thấu tâm can. Tôi mệt quá, muốn buông xuôi tất cả, muốn đầu hàng trước cơn bão dữ. Chợt, hình ảnh các em học sinh áo trắng hiện lên trong tâm trí…
Tôi thật sự phải trở về với đất mẹ như thế này sao? Chẳng phải cuộc đời cây cổ thụ là rất lâu dài à? Tôi thậm chí còn chưa sống được bằng tuổi các cha anh họ hàng! Tôi còn muốn được nhìn các em tươi tắn, tung tăng đến trường, còn muốn được ngắm mặt trời mọc mỗi sáng, còn muốn được là nơi làm tổ cho các chú chim bé nhỏ, tôi còn muốn mỗi đầu tuần được đứng trang nghiêm chào cờ với các em và tôi còn muốn xem một con người liệu có thể thực hiện điều hứa với thiên nhiên hay không…

Ý nghĩa muốn sống thôi thúc tôi cố gắng bám víu vào đất mẹ, dùng hết sức chống chọi với cơn giông bão cuồng loạn…

Ngày hôm sau, phía cuối chân trời, ông mặt trời dần ngoi lên, vẫn hình tròn lựng tựa quả cầu lửa ung dung treo lơ lửng trên nền xanh thẳm, rọi những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Cả ngôi trường trở nên hoang tàn sau trận bão to. Cây đổ ngổn ngang, những đóa hoa héo rũ nằm im lìm trên nền đất lạnh, rác cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn

Tôi lặng người nhìn các em nhỏ được nghỉ nửa buổi, cùng bắt tay nhau quét tước, dọn dẹp lại sân trường. Áo trắng vấy bụi bẩn, em nào em nấy người đều đầy mồ hôi, làm cho những lọn tóc mai bệt vào má, nhưng tất cả đều cùng miệt mài hoàn thành công việc của mình. Sau một thời gian lao động, sân trường lại trở về vẻ đẹp vốn có ban đầu. Tôi vẫn lặng người… Mặc cho làn gió nhẹ thoảng qua, những cành lá của tôi vẫn đứng yên chẳng động. Lòng dấy lên một cảm xúc mơ hồ kì lạ. A, tôi còn sống…

Thời gian cứ thế trôi qua. Sau lần thoát chết đó, tôi thấy yêu cuộc sống của mình nhiều hơn, biết trân trọng từng khoảng khắc, từng giây phút hiện tại nhiều hơn…

30 năm sau… Khi đang đón những tia nắng đầu tiên của bình minh, tôi chợt nghe hai bác bảo vệ trò chuyện. Họ nói về vị Hiệu Trưởng vừa được đảm nhiệm về trường, tuổi tác cũng không còn trẻ, nghe nói cũng từng học ở đây. Tôi hình như biết vị ấy, đó là một người chững chạc nghiêm chỉnh, đôi mắt đen tuyền hai mí hiền hòa, mái tóc đen đã có vài sợi ánh bạc mượt mà ôm sát khuôn mặt, trên thái dương bên trái điểm một vết bớt đỏ, trông cậu ta càng đặc biệt hơn so với bao người. Vị Hiệu Trưởng đứng trước tôi, nở một nụ cười hiền lành cùng thích thú, tôi chợt thấy vẻ tinh nghịch ẩn hiện tựa trẻ con trong nụ cười ấy. Cậu ta vươn tay, chạm vào thân tôi, môi hồng mấp máy:

-Tớ đã trở về.
Hikari Fubuki
Hikari Fubuki
Mod
Mod
ĐCC :
[Fiction] Lời Hứa Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Fiction] Lời Hứa Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 659
BKGC BKGC : 22892
Điểm đóng góp : 5
Đến từ : Hành tinh như cái đinh
Stt : Ah ~~~~~ TROLL everywhere =w=~~~~

[Fiction] Lời Hứa Empty Re: [Fiction] Lời Hứa

Sat Jan 31, 2015 9:33 pm
nói sao ta.... tui cảm thấy nó rấ là nhẹ nhàng, công nhận là đ0ầy hoài niệm thiệt :3

tui, trùng hợp cũng là học sinh Nguyễn Du, nhưng là Nguyễn Du quận 1, nên xem bài này cũng cảm thấy khá ...... lạ, kiểu như nó cứ âm ỉ âm ỉ ấy :3

tui đang mood vui nên đọc mấy cái này không hợp mấy, coi như comt xàm lảm nhảm tí vậy :3 chúc vô vui vẻ :3
Kantono Fuminsho
Kantono Fuminsho
Mod
Mod
Partner Partner : Kobashi Kyoshi
ĐCC :
[Fiction] Lời Hứa Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Fiction] Lời Hứa Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 16282
BKGC BKGC : 33852
Điểm đóng góp : 94
Đến từ : cửa hàng dao-ý :)
Stt : *la liếm Saruhiko*
http://tsubasakumiho.wordpress.com/

[Fiction] Lời Hứa Empty Re: [Fiction] Lời Hứa

Tue Feb 03, 2015 6:34 pm
lâu không đọc fic của Ann, mà nó cũng có thể được tính là fic nhể, dù sao nó cũng là một câu chuyện vui, nhưng vui nhẹ nhàng, và có cái kết dù không bất ngờ lắm, nhưng thỏa mãn người đọc 
cuộc sống của những gì không phải là con người thật khó đoán, vì chúng không thể tự mình nói lên những nhận thức và cảm xúc của mình, nhưng không có nghĩa là chúng không có tâm hồn riêng, chỉ là muốn hiểu chúng ta cần thêm nhiều kiên nhẫn và nhiều thông suốt hơn so với khi muốn hiểu con người, dù con người là loài sinh vật khó đoán nhất trên trần gian, nhưng ít nhất, con người đã có tiếng nói của riêng mình
cậu bé và cây cổ thụ thực sự là những người bạn tri âm của nhau, và họ hiểu nhau theo một cách đặc biệt mà có thể với người ngoài, nó có hơi "điên" một chút khi cậu bé đã chọn một cái cây để đọc sách cùng, nói chuyện và thậm chí là đưa một lời hứa. với một cái cây cổ thủ chỉ đứng đó và ngắm nhìn cuộc sống của con người, thật hạnh phúc khi được con người để tâm đến theo cách đó, nó đặc biệt hơn một chút so với khi một cái cây được tưới và được chăm bón như một cái cây, vì đây là cách con người đưa nó lên cao hơn cả một cái cây không có tiếng nói, là một người bạn biết cảm nhận, biết yêu thương và cả là biết chờ đợi
và cái gì rồi cũng sẽ qua đi, kể cả quãng thời gian cậu bé còn được ở bên cái cây, học sinh nào rồi cũng sẽ tốt nghiệp và ra trường, đó là niềm vui, nhưng cũng là nỗi buồn, phải từ biệt nơi đã gần như là nhà của mình, với những con người đã gần như là ruột thịt, và cả cái cây cổ thụ, cái cây mà mình đã không bỏ nó ra khỏi cái vòng tròn đại gia đình của một người học sinh này. cảm xúc của cây ban đầu chắc có lẽ cũng không có gì quá đặc biệt, cây đã ở đây bao nhiêu năm, đã chứng kiến bao học sinh đi và về rồi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, cảm xúc của cây cũng được hòa vào các học sinh năm cuối, vì cậu bé ấy sẽ không còn ở đây nữa. sẽ không con ngồi cạnh đọc sách vào giờ ra chơi, sẽ không còn những màn nói chuyện đơn giản mà dí dỏm, cậu bé sẽ không còn đo chiều cao, bàn tay ấy sẽ ra đi theo chủ nhân mà không còn một lần nào sẽ chạm vào thân cây nữa. dù ở đây, trò không miêu tả kĩ những cảm xúc đó, nhưng với thầy thì chúng chỉ được giấu đi chứ không phải là không còn hiện hữu, cây đã bâng khuâng, đã thấy kì lạ mà, điều đó thật dễ thấy
với những fic thông thường, khi người ta hứa một cái gì đó và ra đi, thì xác suất người ta sẽ không còn trở về và tai ương ập đến với người ở lại là rất cao, nhất là những fic có nội dung nhẹ nhàng, đơn giản và để mạch cảm xúc chi phối. một điều đã đúng, bão đã đến và chỉ suýt chút nữa thôi là cây cổ thụ đã ngã xuống rồi, và vào lúc nguy cấp thế này, ta mới thấy nghị lực sống của nó thật mạnh mẽ, dù đôi lúc nó đã muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng nó vẫn đã chống chọi được mà ở lại với cuộc sống, với ngôi trường, với các em học sinh, với nơi mà nó vẫn đứng vững biết bao lâu nay. đoạn này trò miêu tả hơi nhanh, kể cả diễn biến sự việc lẫn tâm trạng của cây, có lẽ là do áp lực thời gian nên đoạn đầu được chăm chút hơn mà những phần sau có vẻ bị hụt đi đôi chút, cái này thầy cũng bị nhiều rồi, cũng thấy tiếc cho bài văn của mình nhưng biết làm sao được. nếu chỗ này trò kéo dài ra một chút sẽ hay hơn, nói kĩ hơn về cách tai ương ập đến và miêu tả kĩ hơn về những cảm xúc của cây khi nó quyết tâm phải ở lại, nghị lực để sống bằng tuổi anh em, tiếp tục ngắm nhìn các em học sinh, là nơi nương tựa cho các sinh linh bé nhỏ, nhưng quan trọng nhất, là đợi chờ lời hứa của ai đó. đoạn này, trò nên tách riêng ra làm 1 câu để làm nổi bật và nhấn mạnh ý nghĩa quan trọng nhất trong nghị lực của cây cổ thụ, vì xuyên suốt câu truyện là cây và cậu bé đó, nên lần này cũng vậy, là vì cậu bé mà cây muốn sống
nhưng rồi rốt cuộc, cây đã thành công, phải, bất công đã không xảy ra, cây đã có thể đứng vững và tiếp tục hưởng trọn ánh nắng mặt trời, cuộc đời của cây như trở lại với những tháng ngày tươi đẹp, tiếp tục vui sống. đoạn này cũng hơi vội, có lẽ chỉ cần thêm một câu văn thôi cũng níu được nó chậm lại hơn chút, đó là nói qua về cuộc sống của cây sau đó, kèm theo một câu hỏi, một lời băn khoăn của cây về lời hứa năm xưa của cậu bé đó, chỉ cần thêm 1 câu, hoặc 2 câu ngắn là được
và cuối cùng là đoạn kết, mà có lẽ là đoạn kết mà bất cứ ai đọc fic cũng mong, một cái kết công bằng, thỏa mãn, một cái happy ending hợp lí với tất cả mọi thứ. cuối cùng cậu bé đã trở lại, chỉ là không phải dưới hình hài năm xưa, nhưng dù con người ta có thay đổi về ngoại hình nhiều thế nào thì bản thân họ vẫn là chính họ, vẫn có những điểm đặc biệt không hề giống ai, và với một cá thể nào đó thì họ vẫn là đặc biệt nhất. cậu bé đã lớn, đã không còn trẻ, nhưng những cảm xúc khi họ gặp nhau có lẽ vẫn còn vẹn nguyên như năm nào, vẫn là giọng nói ấy, cái chạm tay ấy, và cái mỉm cười vì rốt cuộc, lời hứa giữa họ đã được thực hiện. đôi khi, có những lời hứa không phải cứ 1-2 ngày là có thể thực hiện được, đôi khi có những lời hứa phải mất một khoảng thời gian rất dài, không chỉ là 1-2 ngày, 1-2 năm mà thậm chí là mấy chục năm về sau. đó là những lời hứa có ý nghĩa, nhưng để nó thực sự trở nên ý nghĩa thì chỉ có biến nó thành sự thật, và "cậu bé" đã làm được. một lời hứa mỏng manh dường như là hư vô, một lời hứa đảm bảo một lượng kiên nhẫn khổng lồ, một lời hứa tưởng chừng như thật khó để thực hiện, đã trở thành một lời hứa mãnh liệt, một sợi dây gắn kết mạnh mẽ giữa chủ thể đã hứa và được hứa. dù đã 30 năm xa cách, nhưng khoảng cách giữa họ lúc này là gần nhất, và mối quan hệ giữa họ đã bị buộc chặt đến không thể chia lìa. biến một lời hứa mỏng manh thành một sự ràng buộc, đó là điều tuyệt vời nhất mà "cậu bé" đã làm với cái cây cổ thụ ấy, hơn cả những năm tháng họ bên nhau khi xưa, là phút giây cậu bé trở về và họ được đoàn tụ 
mỗi fic đều có nhiều mặt của nó, 1 mặt ta đọc và gật gù rằng fic thật hay, mặt khác ta đọc thật kĩ càng và suy ngẫm về những điều mà fic không thể hiện ra trực tiếp, dù là tác giả vô tình hay có chủ đích về những ý nghĩa ẩn dưới những con chữ thì sẽ có những người nhìn ra nó và sẽ có những người cho rằng phân tích truyện thật điên rồ. tuy nhiên thầy vẫn thích phân tích và thử xem cách mình hiểu sâu về 1 fic như thế nào, nhưng tất nhiên là phân tích bằng chính cách hiểu và cảm nhận của mình, chứ không phải bị ép buộc và áp đặt bởi những tư tưởng mà người đọc trước cho là đúng, và trên là những gì thầy thấy ở fic của trò. 
đó không chỉ là một câu chuyện nho nhỏ về lời hứa của một cậu bé với một cái cây, mà nó thực sự trở nên ý nghĩa qua lời hứa đã thành sự thật của cậu bé đó, đó mới là điều tuyệt nhất
Sponsored content

[Fiction] Lời Hứa Empty Re: [Fiction] Lời Hứa

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết