MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Diary] Fuui no nikki

power_settings_newLogin to reply

17052012
[Diary] Fuui no nikki

Fuui no nikki aka Tsuki's Diary


aka Tự kỉ ver 2


@ những ai đang đọc: đây không là gì hơn một topic để bạn dùng làm nhật kí ^^~ Có lẽ vì giấy và bút chưa đủ để bạn tự kỉ nên bạn lôi lên đây ^^~ Các chẻ có thể comment, nhưng xin báo trước đây là nhật kí cũng như sặc mùi tâm thần, nên các chẻ đừng comment những gì có thể khiến bạn lên cơn mà lao vào cắn __ __~

Ừ thì, một nơi để nói ra những gì trải qua sau một ngày, có lẽ thế. Bắt đầu từ ngàu 16.5.2012...

P.s: không phải tôi ghét gì những người ngoài đời thật đâu, họ chẳng làm gì sai cả. Tất cả là lỗi của bạn.

Và bạn giận cá chém thớt ~


Những gì ghi trong đây, dù tin hay không, bạn cam đoan đó là thật.

________________________________




Ngày 16 tháng 5 năm 2012

Nikki-san.


Ngày hôm nay, tôi nhìn thấy rất nhiều màu trắng.

Trắng của bộ đồng phục, trắng của chiếc áo dài lỗi thời, trắng của những bức tường, trắng của từng dấu gạch trên lòng đường.

Trắng của tròng mắt, trắng của từng nụ cười giả tạo trên tivi, trắng của tờ giấy nằm trong góc nhà phủ bụi.

Trắng của yên lặng.

Này, Nikki-san, cậu biết gì không? Tôi mới nhận ra, yên lặng cũng có màu trắng.

Ban đầu sẽ thấy thanh bình dễ chịu, nhưng nhanh chóng sẽ thấy nhức nhối và hoang tàn. Không có gì cả, hoàn toàn rỗng không. Nhìn vào lâu, sẽ có cảm giác như linh hồn cũng tan mất.

Cô đơn là thứ đáng sợ nhất thế gian, và bị quên lãng cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Nếu nói theo những đứa bạn vô tư trong lớp cũng như trong các diễn đàn, nó là "bơ". Nhưng với tôi, lại là "chết".

Tôi sợ nó khủng khiếp, cậu ạ. Sợ tới mức gọi toáng tên con bạn dù nó đang ngồi cạnh chỉ để nghe tiếng trả lời. Sợ đến mức tận ba lần nhắn tin vào số mình để nhìn thấy câu "tôi còn ở đây". Sợ nhiều tới mức muốn đập nát cái laptop trước mặt chỉ vì không muốn thấy mình bị bỏ rơi bởi cả gia đình ảo. Sợ tới mức vài ba lần nhận ra mình đang cầm con dao rọc giấy (hàng cũ, rỉ sét, không bén, size cực lớn) khi ngồi cạnh mọi người trong nhà, miệng tươi cười, cứ tưởng chừng định bịt miệng tất cả trước khi ai kịp quên mình.

Ada, tôi sắp phạm tôi, phải không? Nhưng đừng lo, tôi không điên, tôi không hề điên.

Nói đi, Nikki-san, tôi không điên mà, nhỉ? Tôi bình thường như bao người khác, nhỉ?

Này, trả lời đi?

... Không nói gì cũng được, tôi không để tâm. À này, chuyển qua chuyện khác cho nó vui nhé?

Ngày hôm nay, cả nhà đi vắng hết ~ Và tôi ở nhà một mình (với bà nội và cô giúp việc).

Trên phòng không có ai cả ~ Vui lắm cơ ~ Ngồi vẽ vời rồi đọc sách rồi lại mở máy ra bấm ~

Chán lắm cơ ~ Tới mức thấy kinh hãi ~

Không có gì cả ~ Rỗng không à ~ Tôi đã thử gọi tên bà và cô giúp việc ~ Nhưng họ ở tít tầng dưới ~ Có ai nghe đâu ~

Không có ai cả ~ Vui lắm cơ, chán lắm cơ ~

Tôi gọi thật lớn lần nữa, có vẻ họ quá quen với những trò gào rú gì đó của tôi rồi, nên chẳng có tiếng trả lời ~

Đáng sợ lắm, đáng sợ lắm ~

Chẳng còn ai ở đó cả ~ Ngoại trừ mình ~

Thế là tôi cầm tấm gương lên mà chọi mạnh xuống đất ~ Tấm gương be bé treo để nhìn mặt mình ấy~ Nghe âm thanh "XOẢNG" rất vui tai~ Mảnh kính bắn khắp nơi, như một chiếc kính vạn hoa không nguyên vẹn~

A~

Ngay lập tức, có tiếng hỏi "Cái gì thế?!", "Vỡ kiếng à?!" liền à ~

Vui quá đi, nhỉ?

Tôi cứ thế cười cười, lấy khăn giấy nhặt mảnh vỡ lên mà quăng thật mạnh vào sọt rác.

Cuối cùng thì họ cũng đếch có nhớ tới tôi

Comments

Hikari Fubuki
vâng vâng vâng~ sặc mùi tâm thần, tôi hiểu mờ anh~~
thật tình, cứ như cạp phải gỗ ấy
thôi thì, ráng vật vờ sống qua ngày (như tôi) đi~
Sanyonara
Ngày 17 tháng 5 năm 2012

Nikki-san

Về một đứa bị hội chứng Tragedy

Sáng hôm nay vui lắm nhé cậu. Vui tới mức nhếch mép không nổi.

Tôi được đi nhà sách này. Đấy, cậu thấy không, mẹ rất thương tôi mà. Mẹ muốn chuẩn bị cho tôi đủ sách vở trước khi học năm sau dù hè đang gần kề. Sau một hồi ca cẩm về gương tối hôm qua, ngày hôm nay lại cười hiền thật hiền, có lẽ khả năng giả nai tôi cũng học từ mẹ đấy. Cái gương, có sao đâu nhỉ? Được nhà xuất bản Trẻ đáng kính tặng tận bốn trăm mà, mua lại mấy hồi, Nikki-san nhỉ?

Một thoáng lượn lờ với đống sách giáo khoa dễ thương đáng yêu trôi qua nhanh khủng khiếp. Trong lúc mẹ còn đang bận rộn suy nghĩ xem cần sách bài tập không, tôi còn chút ít thời gian mà chui vào giữa những kệ sách xem thử có gì thú vị không mà coi cọp.

Nhưng tôi vẫn không thể tìm được thứ mình cần.

Ah, Nikki-san này, tôi chưa nói với cậu, tôi đang bị một hội chứng có tên là Tragedy nhỉ? Đó là một căn bệnh mới do Fuui tìm ra, Fuui nghiên cứu và Fuui là người đầu tiên mắc phải. Tragedy vốn để gọi bi kịch, và tôi đang bi kịch hết sức là bi kịch. Tôi đã lục tung đống truyện ở nhà và ở nhà sách, tìm kiếm một sự “buồn” nguyên chất. Cô bé bán diêm? Không, cuối cùng con bé vẫn môi đỏ má hồng bay lên trời mà chơi với Chúa. Chưa đủ. Romeo and Juliet? Nếu Romeo chết rồi Juliet nổi cơn tâm thần, hằng ngày vừa gào thét “Romeo! Romeo!” vừa cào móng tay vào bức tường đá vô tri tới rách da rách thịt bật cả máu, tôi sẽ công nhận đó là bi kịch. Chứ cả hai người cùng chết, cùng được giải thoát, thì chưa đủ để mang cái “buồn”. Bi kịch buồn thôi chưa đủ, người bị hội chứng Tragedy như tôi phải có thêm cái “đau”, cái “lồng lộn”, “ngược tâm” mới chịu nổi. Nàng tiên cá? Vâng, tôi đã định đưa nàng tiên cá vào cái hội chứng Tragedy, nhưng thật bực mình rằng cái CD kể chuyện nhỏ cháu tôi nghe với cái kết nàng tiên cá hóa thành bọt bóng bay bay, làm việc tốt blah blah lại khiến tôi cụt hứng. Một cái kết đau có thể có ý nghĩa, nhưng khi nó được sửa thành hường phấn, đôi lúc vô cùng vô duyên. Hoàng tử bé? Ada, cái chuyện thơ mộng bậc nhất đó à? Không, không. Nhưng tôi đưa vào vì nó có một đoạn tôi khá thích, hay nói đúng ra là một câu.

Hoàng tử bé nằm dài trên cỏ, và khóc

Ada, đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết vì sao mình thích nó. Chỉ là nó làm tôi ấn tượng, ấn tượng rất mạnh. Hm, nếu tôi không cố tình chai sạn, không cười nhiều thế này, thì có lẽ tôi cũng đã có thể tôi cũng đã có thể “nằm dài trên cò, và khóc”. Nếu như một chén chứa đầy nước mắt có thể đổi được một tí chút thanh thản, có lẽ, tôi không chỉ nằm dài trên cỏ để khóc mà tôi sẽ khóc hoài cho tới khi khô queo mà gục chết.

Lảm nhảm đủ rồi, quay lại nào. Tôi bị hội chứng Tragedy, vâng, rất rất nặng. Tôi điên cuồng lật thử rất nhiều sách, cố căng mắt tìm ra một thứ có thể mang tên “bi kịch”. Tựa sách nghe rất kêu, đọc lên toàn khóc với đau, nhưng khi mở ra thì lại sến súa hường phấn tới ngu ngốc. Này, không phải xe đụng người chết, cháy nhà cô đơn, vượt lên chính mình là đau khổ nhé. Cái tôi cần, là bi kịch! B . I K . Ị . C . H! Không chỉ sách, tôi mở điện thoại dò tìm từng fic, từng truyện có dán mác angst hoặc sad.

Không có gì cả.

Từ fic Blood đại nhân, Bò cạp ôn nhu tới Tako-sama, không có gì cả.

Không phải tôi chê, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra cái gọi là Angst thật sự.

Cà lết về nhà rồi tới trường, tôi vẫn nói chuyện vô cùng bình thường, nhưng vẫn cứ tìm hoài một thứ gì thật sự buồn.

Buồn đúng cách thương đau.

Tôi khó tính quá, nhỉ? Hội chứng Tragedy mà, lại còn nặng nữa chứ. Làm sao trách được? Đó là lỗi của tôi.

Hội chứng Tragedy, còn là một cái tên khác, để chỉ một loại hành vi bất thường, tìm kiếm một thứ gì thật buồn, thật bi kịch, để quên đi rằng mình cũng muốn từ bỏ cuộc sống này quá rồi.

Này, Nikki-san.

Nếu chết là bi kịch, vậy nếu ngay bây giờ, tôi chạy ra hành lang mà nhảy, thì tôi có thể vui chứ?

Vì đó là hội chứng Tragedy.
Sanyonara
(note) 18/5/2012

Nhận có cái bằng khen mà bắt ngồi tự kỉ 3 tiếng, đúng là người lớn.

Vâng, còn phụ huynh nữa, tại sao lúc tôi nói cho tôi thi văn thì không cho, đòi qua toán, tôi đạt giải rồi lại cười cười chúc mừng như thế? Còn nói đâu phải không cho con thi, mà sợ con cực. Tôi qua toán bộ tôi bớt cực à?

Không phải lỗi của họ, là lỗi của tôi.

Vâng, tất cả là tại tôi cả.

(Khi ông nào đó bảo, nhờ quý phụ huynh mà con em có ngày hôm nay, bất chợt, tôi là mỉm cười.

Vâng, nhờ họ

Không có gì là nhờ tôi

Mà chỉ có tại tôi)
Sanyonara
26 / 5 / 2012 (note)

Sau vài ngày bình thường như chẳng có gì, hôm nay lại có chuyện.

Sao những người hiền như mình luôn luôn bị gây sự nhỉ? Ghét thì không nhìn mặt, thích thì nói chuyện bình thường, còn những thứ như "bạn ấy" thì mình gần như chẳng biết là có tồn tại.

Thế thì đừng đụng vào nhau, không ưa đâu.

Thế thì đừng tới gần nhau, đừng nói chuyện với nhau, dễ bị đập đấy.

Thế mà vẫn muốn bị đập à?

"Bạn" có biết không "bạn" thân mến của "tớ"?

"Tớ" ứ có ưa "bạn" đâu, "bạn" cũng ghét "tớ" từ hồi lớp 6 rồi. "Tớ" không ngu, và không phải cả lớp đều ghét "tớ" nên đừng ỷ "bạn" thích nói gì thì nói, "tớ" biết cả đấy.

Mỗi khi nói chuyện với "bạn", "tớ" cứ có cảm giác mình bị xỉa xói ấy ~ Khó chịu lắm cơ ~

Nên đừng hỏi vì sao "tớ" chỉ cười cười rồi đi thẳng.

Đừng để "tớ" đập "bạn", "bạn" thân yêu ạ.

Vì tao kinh tởm mày lắm rồi, con hai mặt.
Sanyonara
Không có ý tự sướng hay PR bản thân. Ai khó chịu, đừng đọc.

---

Thứ sáu ngày 1 / 6 / 2012


Hôm nay là 1/6 rồi.

Ngày này năm ngoái, mình đang lang thang ở đẩu đầu đâu ngoài thành phố. Về quê bà bác sáng đi chiều về thì phải.

Ừ thì một năm. Mới có một năm thôi mà cứ thấy mình chẳng còn là mình nữa. Tìm hoài trong kí ức một đứa bé vẫn còn vác tận 5 cái cần câu, đi giữa trời nắng chỉ vì kéo búa bao thua với lũ anh trời đánh, không một lời cãi mà chỉ cười cười cho tới khi ra tới nơi câu.

Còn giờ đây? Có cho tiền cũng chẳng rời khỏi cái bàn máy tính chứ nói gì về quê câu cá?

Mấy ông già cũng đi làm hết rồi, còn thời gian đâu mà kéo búa bao đứa nào thua ôm cần?

Một năm thôi.

Một năm thôi đấy.

Mẹ và bà vẫn hay nói "Lớn rồi, thì cách nghĩ cũng khác. Nhưng quá quắt là không được đâu nhé.". Nhưng thật sự, mình chỉ muốn cười thật dài mà nói "Con già đi rồi."

Mình chưa 'già' theo kiểu trung niên. Nhưng thật sự nghĩ mình đang già. Già đi rất nhanh. Trong tâm hồn.

Không còn hào hứng đi chơi, không còn đòi quà, không muốn ra khỏi nhà, chỉ muốn ngồi một mình với ly coffee đen cho thêm đá, nhìn thật lâu lên bầu trời xanh đục tới khi hoa mắt.

Con không già, chỉ lớn lên thôi.

Nhưng thật sự thì bản chất của cái sự lớn lên ấy, là rữa mòn.

Cung Xử Nữ là cung thứ 6 trong 12 cung hoàng đạo, là sự chuyển biến trở thành người lớn với những suy nghĩ chính chắn hơn nhưng cung trước nhưng không quá lo toan như các cung sau


Cung Thiên Bình là cung thứ 7 trong 12 cung hoàng đạo, bắt đầu trưởng thành với những suy nghĩ khác người ít ai hiểu cũng như những lo lắng về đời.


Mình bị lai.

Dao này tự dưng thích đọc chiêm tinh học. Không đúng hoàn toàn, nhưng vui. Bỏ qua vụ cung Mộc là Nhân Mã nhé, cung Mặt Trời của mình có tận 2 cung. Xử Nữ và Thiên Bình. Ngày 22 tháng 9, nửa đêm. Ranh giới.

Tuổi thơ và trưởng thành, mình cũng chẳng qua được.

Ừ vậy thì thôi. Dù gì mình cũng đã chia tay đứa bé con đó ngày hôm qua rồi. Chỉ vừa ngày hôm qua. Ngày hôm qua của hôm nay, đứa bé đó chỉ còn là quá khứ.

Còn bản thân, đang già đi.

1/6, chúc mừng quốc tế Thiếu Nhi. Giờ này năm 2011, mình đang làm gì nhỉ? Vọc vọc cái xô cá của bác trai, hình như là thế.

1/6, ừ, chúc mừng quốc tế Thiếu Nhi.

Níu kéo không được rồi.
Sanyonara
*dán note*

---

[note]

Nhớ rằng ngày hôm qua, đã 4 lần mưa.

2 lần buổi sáng (báo hại mình chạy tới chạy lui trong trường. Mưa mà bắt chào cờ, thật hài mà)

1 lần lúc chiều tối.

Vài lần lác đác mình không tính.

Thêm một lần nữa, mưa ngay kế bên mình. Phủ ngập cả hồn.

Không ướt đâu, chỉ chán lắm thôi.

Dường như, cả bố cũng chẳng cười thì phải.
Sanyonara
6 / 8 / 2012

Tớ... tớ bị shock rồi... [Diary] Fuui no nikki Frozesweat

Đáng sợ quá.. Tớ chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế... [Diary] Fuui no nikki Frozesweat Giờ tớ mới hiểu rằng tại sao không nên tò mò... [Diary] Fuui no nikki Frozesweat Nhưng tớ là stalker ở THD cơ mà [Diary] Fuui no nikki Frozesweat sao lại vì chuyện bé tẻo này mà hoang mang được? [Diary] Fuui no nikki Frozesweat

Nhưng thật sự nó đang làm tớ hoang mang [Diary] Fuui no nikki Runray chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đó là điều cuối cùng tớ có thể nghĩ tới ở MB bình yên này... [Diary] Fuui no nikki Sad

Tớ có nên bỏ nghề stalker không? [Diary] Fuui no nikki Sob
Sanyonara
11 / 6 / 2012

Lạy chúa...

Hôm nay đọc cái interview má Amano mà cứ gào trong đầu. Không gào không được!!

A: *cười lớn* Thật ra có một cặp tôi rất thích, nhưng đó là bí mật. Nếu nói ra dám tôi bị fan đè bẹp lắm. Nhưng tôi sẽ bật mí vào cuối truyện.


Má!!!!! *gào* Má thích cặp nào?! Má thích ai?! Má nói con nghe đi má!!!! *gào trong tuyệt vọng*

Cuối truyện... cuối truyện... *gặm tường nhà* con muốn biết coup má thích mà chẳng muốn KHR hết đâu...

A: *cười lớn* Tôi cho là thế nào cũng có người hỏi tiếp thôi. Chà, ngay từ đầu thì tôi cũng đã rất thích cặp này rồi, vì mối ràng buộc sâu đậm giữa hai người. Tuy nhiên, tôi không hề nghĩ đến việc đó là một mối quan hệ kiểu SA nếu như không phải do hai trợ tá của tôi khơi gợi. Họ cứ huyên thuyên mãi về việc hai nhân vật ấy có những cá tính, quan điểm khác nhau nên sẽ là một cặp đẹp đôi như thế nào. Dần dần rồi tôi bị ảnh hưởng lúc nào không biết. Nhưng tôi vẫn cho rằng đó là một mối quan hệ thân thiết được ràng buộc bởi tình bạn hơn.


*mắt sáng như đèn pha*

Đọc cái này, cặp đầu tiên nghĩ tới là 8059 =)) Đáp ứng đủ nhu cầu trên và hint bay đều đều từ đầu tới nay chỉ có 8059 =)) Mối quan hệ thân thiết ràng buộc bởi tình bạn. Má đang chỉ đích danh 8059 đấy ạ =))

Còn cặp thứ 2 tớ không đoán được, nhưng tớ mong cặp tiếp theo một là D18 ~ :red: Mối ràng buộc sâu đậm này được diễn tả từ Future Arc tới Rainbow Arc (ai dám nói Rainbow Arc không bay hint D18 tá lả nào? XD)

Cặp thứ ba mà tớ quyết nếu nó có trong những coup má thích, tớ sẽ ăn chay niệm Phật cả ngày và cúng dứa đều đều: 6927 :red: Nói thật, phân tích hoài, thì coup có cái bóng sau lưng lớn nhất vẫn là 6927 XD (cho tớ tự sướng nào) chính vì thế quan hệ của 69 và 27 vẫn kì lạ nhất trong các coup. Quá trái ngược, trái ngược nhất ấy. 27 chưa bao giờ thật sự ngây thơ nhé :"> Và đại ca thì không cần bàn luận. Đại ca đau quá rồi.

(Ấy chết, fan 6927 lảm nhảm __ __")

*gào* Con lạy má, má có thiêng thì 6927 cho con! Con yêu má mà!!

A: *cười lớn* Không, xin lỗi nhé. Đó là một bí mật. Nhưng tôi sẽ nói em biết cái này. Thực chất thì có hai cặp tôi thích mà có thể là SA, nếu các bạn muốn nhìn nó ở khía cạnh đó. Còn muốn hiểu như thế nào là tùy ở các fan của tôi *cười lớn*


*vạn tiễn xuyên tâm*

SA... má nói có thể nó THẬT SỰ LÀ SA!!!

Spoiler :


*đớ mặt ngó*

*nhướn mày*

2 bạn này tạm thời bỏ qua vụ tính cách trái ngược cùng quan hệ sâu sắc *xua* ==

Nói chung, đọc xong cái interview của má, tớ càng càng càng muốn coi KHR hơn =))))) Tớ càng càng càng muốn soi hint hơn, và tâm hồn fanboy nó càng dội lên mấy bậc nữa =))

Cầu nguyện >"< 6927 6927 mà ... >""<

Ada, KHR được phát hành lại rồi :red: Tớ có thể trưng KHR trong nhà rồi ~ :red: (tuy chất lượng giấy kém quá >"<)
Sanyonara
*dán note*

---

And my parent taught me to lie

Brought me to the Untruth's land

They showed me

How rotten this world is


Anou, cơ mà, tớ xin đi off được rồi ~
power_settings_newLogin to reply
remove_circleSimilar topics
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết