MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Diary] Fuui no nikki

power_settings_newLogin to reply

17052012
[Diary] Fuui no nikki

Fuui no nikki aka Tsuki's Diary


aka Tự kỉ ver 2


@ những ai đang đọc: đây không là gì hơn một topic để bạn dùng làm nhật kí ^^~ Có lẽ vì giấy và bút chưa đủ để bạn tự kỉ nên bạn lôi lên đây ^^~ Các chẻ có thể comment, nhưng xin báo trước đây là nhật kí cũng như sặc mùi tâm thần, nên các chẻ đừng comment những gì có thể khiến bạn lên cơn mà lao vào cắn __ __~

Ừ thì, một nơi để nói ra những gì trải qua sau một ngày, có lẽ thế. Bắt đầu từ ngàu 16.5.2012...

P.s: không phải tôi ghét gì những người ngoài đời thật đâu, họ chẳng làm gì sai cả. Tất cả là lỗi của bạn.

Và bạn giận cá chém thớt ~


Những gì ghi trong đây, dù tin hay không, bạn cam đoan đó là thật.

________________________________




Ngày 16 tháng 5 năm 2012

Nikki-san.


Ngày hôm nay, tôi nhìn thấy rất nhiều màu trắng.

Trắng của bộ đồng phục, trắng của chiếc áo dài lỗi thời, trắng của những bức tường, trắng của từng dấu gạch trên lòng đường.

Trắng của tròng mắt, trắng của từng nụ cười giả tạo trên tivi, trắng của tờ giấy nằm trong góc nhà phủ bụi.

Trắng của yên lặng.

Này, Nikki-san, cậu biết gì không? Tôi mới nhận ra, yên lặng cũng có màu trắng.

Ban đầu sẽ thấy thanh bình dễ chịu, nhưng nhanh chóng sẽ thấy nhức nhối và hoang tàn. Không có gì cả, hoàn toàn rỗng không. Nhìn vào lâu, sẽ có cảm giác như linh hồn cũng tan mất.

Cô đơn là thứ đáng sợ nhất thế gian, và bị quên lãng cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Nếu nói theo những đứa bạn vô tư trong lớp cũng như trong các diễn đàn, nó là "bơ". Nhưng với tôi, lại là "chết".

Tôi sợ nó khủng khiếp, cậu ạ. Sợ tới mức gọi toáng tên con bạn dù nó đang ngồi cạnh chỉ để nghe tiếng trả lời. Sợ đến mức tận ba lần nhắn tin vào số mình để nhìn thấy câu "tôi còn ở đây". Sợ nhiều tới mức muốn đập nát cái laptop trước mặt chỉ vì không muốn thấy mình bị bỏ rơi bởi cả gia đình ảo. Sợ tới mức vài ba lần nhận ra mình đang cầm con dao rọc giấy (hàng cũ, rỉ sét, không bén, size cực lớn) khi ngồi cạnh mọi người trong nhà, miệng tươi cười, cứ tưởng chừng định bịt miệng tất cả trước khi ai kịp quên mình.

Ada, tôi sắp phạm tôi, phải không? Nhưng đừng lo, tôi không điên, tôi không hề điên.

Nói đi, Nikki-san, tôi không điên mà, nhỉ? Tôi bình thường như bao người khác, nhỉ?

Này, trả lời đi?

... Không nói gì cũng được, tôi không để tâm. À này, chuyển qua chuyện khác cho nó vui nhé?

Ngày hôm nay, cả nhà đi vắng hết ~ Và tôi ở nhà một mình (với bà nội và cô giúp việc).

Trên phòng không có ai cả ~ Vui lắm cơ ~ Ngồi vẽ vời rồi đọc sách rồi lại mở máy ra bấm ~

Chán lắm cơ ~ Tới mức thấy kinh hãi ~

Không có gì cả ~ Rỗng không à ~ Tôi đã thử gọi tên bà và cô giúp việc ~ Nhưng họ ở tít tầng dưới ~ Có ai nghe đâu ~

Không có ai cả ~ Vui lắm cơ, chán lắm cơ ~

Tôi gọi thật lớn lần nữa, có vẻ họ quá quen với những trò gào rú gì đó của tôi rồi, nên chẳng có tiếng trả lời ~

Đáng sợ lắm, đáng sợ lắm ~

Chẳng còn ai ở đó cả ~ Ngoại trừ mình ~

Thế là tôi cầm tấm gương lên mà chọi mạnh xuống đất ~ Tấm gương be bé treo để nhìn mặt mình ấy~ Nghe âm thanh "XOẢNG" rất vui tai~ Mảnh kính bắn khắp nơi, như một chiếc kính vạn hoa không nguyên vẹn~

A~

Ngay lập tức, có tiếng hỏi "Cái gì thế?!", "Vỡ kiếng à?!" liền à ~

Vui quá đi, nhỉ?

Tôi cứ thế cười cười, lấy khăn giấy nhặt mảnh vỡ lên mà quăng thật mạnh vào sọt rác.

Cuối cùng thì họ cũng đếch có nhớ tới tôi

Comments

Sanyonara
*cầm dao gim note vô tường*

---

Tôi thề tôi không muốn làm ai mất lòng

Nhưng cái này thì tôi đếch cần.

Ngồi nhìn mà ngứa con mắt

Ngay cả việc cái tên như thế cũng làm ngứa mắt, cách đọc tên càng ngứa mắt.

Ghét ghét ghét ghét ghét ghét

Chết đi chết đi chết đi chết đi
Sanyonara
Bán quá khứ, bán tương lai, mua một thứ hiện tại nửa vời.

A, cơ mà, nó sắp dùng hết "hiện tại" rồi còn đâu?


...

Mình cũng mua được chứ?
Kaze
13 / 7 / 2012

Tôi làm tốt chứ?

Thế mà chẳng thèm khen một tiếng. Vô tâm thế đấy.

Cố gắng lắm mới lôi 41 lên...

Haiz...

Rốt cuộc, cả sáu năm trời, mình cố gắng vì ai?
annie_izu
Nhật kí của Tsu-san đấy à?
Đầy chất tự kỉ và tự sướng
Nhưng Ann kết a~
Cơ mà...sao ứ viết tiếp thế? Hôm nay 24/8 rồi mà~
Miku_Kazami
OHHHH...!!! ~
Nhật ký của nii đó hả ' '~?
Sặc mùi tự kỉ
Sanyonara
Ngày 21 tháng 9 năm 2012


Dạo này tự dưng thấy mình được gia đình quan tâm quá mức. Có lẽ với người khác là bình thường, nhưng với một đứa quen cách sống được quăng tờ tiền rồi sống bình yên hết ngày, thì điều đó thật sự kinh khủng...

Hôm qua mới lỡ tay làm gãy đôi 2 cây bút (vì cầm mạnh quá) và 1 cây kéo (đã có ý tốt muốn sửa nhưng tình hình là lỡ làm lưỡi một nơi cán một nẻo), sáng nay thêm cây thước và cây bút thứ ba TT^TT Mình đâu có cố ý. Nhưng lâu lắm rồi không cãi nhau với mẹ, chẳng lẽ giờ phán câu đạo đức giả? TT___TT Thật tình khâm phục mình sau khi "nói chuyện yêu thương" xong thì vẫn bình tĩnh cười cười mà gọi cho con Hikari tán dóc.

Ngẫm lại...

Số lần mình ăn cơm mẹ nấu: 1

Số lần mình đi chơi với gia đình (không phải kiểu "Lên thay đồ ngay cho tôi, đi thì đi cả nhà"): 0

Số lần mình được hỏi "Làm bài tốt không con?": 0

Số lần ngủ với bố mẹ: 1 (lúc mới sinh, sau đó quăng cho bà)

Số lần bị la vì những chuyện không đâu (ví dụ sao lại để sách lên giường ==): n*

Thế mà mình không phát điên, hay thật...

Trưa nay đi học về, mẹ nói chuyện với cô bán vở. Cô đó nói "Con học lớp mấy? Nhìn lớn quá" và mẹ trả lời "Nó sinh năm 19xx".

Chỉ cười, không trả lời.

Mẹ à... đó còn chẳng phải năm sinh của con...

Neh...~

Vậy thật sự mình có gia đình không? *suy nghĩ*
Sanyonara
*tươi cười dán note*

Paranoid là tên khoa học của một thể tâm thần phân liệt.

Và một trong những triệu chứng của nó là hoang tưởng ảo giác.

Ví dụ: có thể nghe thấy những tiếng nói trong đầu mình.

Nguyên nhân: stress

Chỉ như vậy thôi.

Ada

Mình bệnh rồi
Ankh
Ờ hớ, thế nii bị stress nặng rồi à?

Hoang tưởng ảo giác có tưởng tượng thấy được ai đứng trước mặt mình không? =))

Còn may là em chưa đến mức như nii. Uầy, stress ~

btw, hớ, com thế này có bị tính là spam không nhở ' '
Sanyonara
6 / 11 / 2012

Tôi muốn ra khỏi nhà TT_____________TT

Tôi muốn đi chơi TT___________________________TT

Tự dưng thấy chân mình mất cảm giác rồi TT_________TT Cứ như nó sắp rớt ra ấy TT_________TT

Tự dưng thấy não mình cứng đờ TT_______________TT Cứ như nó sắp nổ tung ấy TT_____________TT

Tôi muốn trốn nhà TT_________TT

Tôi không muốn gặp những người đó
Ryoko Akagi
Nhật kí của anh viết hay lắm a ~ :uongtra:
Viết tiếp đi anh Tsuki ~ Em kết cái này lắm :laplanh:
P.s: Cơ mà cái triệu chứng Paranoid gì đó có thật không vậy a~?
power_settings_newLogin to reply
remove_circleSimilar topics
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết