MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

power_settings_newLogin to reply
+4
bemeo045
Anyamoto Aiji
ranka misaki
Ankh
8 posters

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 Empty[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
First topic message reminder :

Chỉ là đột nhiên muốn post lại, thế thôi. Fic viết cách đây lâu rồi, dường như là năm trước nhỉ, mặc dù văn chương tớ bây giờ cũng chẳng hay ho gì lắm, nhưng trước đây còn tệ hơn bây giờ =))

--------------


NGƯỜI TRONG MƯA


Title: Người trong mưa
Author: Dark_Dream
Disclaimer: Nếu tôi muốn họ là của tôi, liệu có được?
Genres: Angst, Psychological, một chút Humor và Romance
Rating: K
Pairing: Shun Kazami x Alice Gehabich
Warning: Nếu bạn trông chờ một fic đầy màu hồng thì cái fic này không dành cho bạn đâu
Status: Completed - 7 chapters
Summary:
Người Trong Mưa sẽ xuất hiện khi mưa rơi
Và dẫn bạn đi tìm hạnh phúc


Note: Fic tôi viết, diễn biến do tôi nghĩ ra, nhưng cái ý tưởng chẳng hề là của tôi, cả bài hát trong fic, cả Người Trong Mưa, chẳng gì là của tôi. Tôi bắt gặp nó trong một cái fic cùng tên trên VNS, tôi không xin per, tôi cũng không có ý định đạo bất cứ cái gì, chỉ là tôi rất thích nó, đến mức tôi muốn đem àm viết cho một cái gì khác của tôi. Tuy nhiên, vì không có per, nên ai muốn kiện cáo tôi đạo fic gì tôi cũng mặc kệ, thích thì làm, tôi chẳng quan tâm.

—o0o—

Chap 1:

9 giờ tối. Mưa rơi.
Gió ẩm luồn khắp nơi, lạnh buốt như cắt da cắt thịt. Mưa làm nhòe đi khung cảnh của con đường vắng lặng. Những âm thanh ồn ào thường ngày giờ biến đâu mất, chỉ còn mỗi tiếng chó sủa và tiếng mưa rơi lộp độp trên những mái hiên.

Bịch bịch

Có tiếng chân người vang lên hối hả giữa đường. Là một cô bé trạc 9 tuổi với mái tóc xõa dài màu cam và đôi mắt nâu nhạt. Không dù, không áo mưa, người cô bé ướt đẫm nước. Những lọn tóc bị gió thổi dính bết vào mặt.
Mình thật là đoảng mà. Biết hôm nay trời mưa mà lại quên mang theo ô
Cô bé vừa chạy vừa tự trách thầm mình.

Mưa càng lúc càng lớn. Cô bé vẫn chưa tìm được một ngôi nhà nào có mái hiên. Và rồi, một dãy nhà hiện ra trước mắt cô với những cái mái nhà đủ kiểu dáng làm cô bé mừng huýnh.
Cô bé chạy thật nhanh tới trước một căn nhà. Cô bé thở phào nhẹ nhõm và vắt ráo nước chiếc váy của mình. Sau đó, cô bé nhẹ nhàng ngồi xuống và rút người vào cây cột nhà cao.

9 giờ 30 tối. Mưa vẫn chưa tạnh.
Cô bé khẽ thở dài. Cô bé hướng ánh mắt buồn xa xăm của mình nhìn lơ đãng về phía trời mưa bên ngoài.
Giờ này chắc mọi người ở nhà thờ đã ngủ cả rồi. Mình thật ngốc khi bỏ ra ngoài một mình thế này.
Cô bé lại thở dài. Những mảng kí ức ban chiều quay về trong tâm trí cô như một cuốn băng quay chậm.

Flashback*

Nhà thờ Harajuku, một nhà thờ lớn ở Nhật Bản. Nơi đây được rất nhiều người biết đến là nơi nuôi dạy trẻ mồ côi hoặc trẻ em được cha mẹ gửi vào học nội trú. Ở đây, những đứa trẻ được dạy cho đạo đức lễ nghi, được học kinh thánh và các kiến thức càng thiết,… Vì thế, có rất nhiều bậc cha mẹ không có thời gian chăm sóc con cái đã gởi con vào nhà thờ này để nuôi dưỡng, hoặc những đứa trẻ không nơi nương tựa được tìm thấy đều được đưa vào nơi này.

Mọi người đều nó đây là một nơi rất yên bình đưới sự cai quản của các cha và sơ, nhưng thực ra không hẳn vậy.

Rầm!

Một âm thanh chát chúa vang lên từ một lớp học.

Cái lớp được mệnh danh là tai hại nhất nhà thờ, nơi tụ tập của những đứa trẻ côn đồ khó dạy. Rất xui xẻo cho đứa bé nào vô phúc lọt vào lớp học đó. Và cô bé tóc cam dễ thương của chúng ta lại là một trong những người xui xẻo.

Người gây ra tiếng động ban nãy là một thằng nhóc 9 tuổi với khuôn mặt hắc ám khó ưa. Xung quanh nó là vài đứa trẻ nhỏ người hơn nhưng vẫn ra dáng của một kẻ lưu manh.

Trước mặt tụi nó, là cô bé tóc cam đó, đang đứng dựa lưng vào tường thở nặng nhọc. Cô vừa bị thằng nhóc đó dộng mạnh người vào tường.

- Sao các người lại đánh tôi? – Cô bé hỏi

- Mày dám đụng vào đồ của tao. Ai cho phép mày đụng bàn tay dơ bẩn của mình vào đó – Thằng nhóc nghiến răng

- Tay tôi không có bẩn – Cô bé cãi lại

- Những đứa mồ côi như mày đều bẩn cả - Thằng nhóc bĩu môi, vẻ khinh bỉ - Tao cá là mày đã làm gì đó nên tội nên mới bị mẹ mày vứt bỏ như thế

- Không có mà – Cô bé hét lớn, giọng run run như sắp khóc.
Vừa lúc đó, một vị sơ bước vào. Cô bé chạy lại bên sơ, nắm lấy váy áo dài màu xám, nói với giọng nhẹn ngào

- Sơ, sơ ơi

- Gì vậy con? – Vị sơ nhẹ nhàng hỏi

- Con không có bị ba mẹ vứt bỏ phải không sơ? Ba mẹ con chỉ là có việc đi xa nên mới gởi con ở đây, phải không sơ? Con có cha mẹ mà, đúng không? – Cô bé hỏi dồn dập. Hai hàng nước mắt nóng hổi giờ đã chảy dài trên má.

Vị sơ buồn bã nhìn cô bé, bối rối không nói nên lời. Bà quỳ xuống bên cạnh cô, đưa tya gạt dòng nước mắt

- Con hãy nghe ta nói này, ba mẹ con, thật ra… thật ra họ đã… họ đã bỏ con ở lại đây thật rồi – Giọng vị sơ cũng nghẹn đi

- Mày thấy chưa – Thằng nhóc cười mỉa.

Cô bé bước lùi ra xa khỏi sơ, nước mắt càng lúc càng tuôn nhiều hơn.

- Con không tin – Cô bé lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười – Sơ đang nói đùa, phải không?

Đáp lại cô bé chỉ là một cái lắc đầu buồn bã.

- Không phải, không phải mà – Cô bé lấy hai tay ôm đầu – Không phải mà!!! – Cô bé hét lên, rồi chạy vụt đi. Cô chạy thật nhanh, thật nhanh, chạy như một kẻ điên.

Và mưa rơi. Như nước mắt của trời khóc thương cho cô bé bất hạnh.

End Flashback*

Mưa vẫn chưa tạnh. Cô bé vẫn ngồi rút người dưới mái hiên, với hai dòng nước mắt chảy dài. Mưa bây giờ sao buồn quá.

Mưa buồn

Buồn quá…

- Bạn ơi – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên kéo cô bé ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô bé ngẩng đầu nhìn người phát ra tiếng nói. Là một cậu bà trạc tuổi cô. Cậu ấy có mái tóc đen dài được buộc gọn và đôi mắt màu hổ phách long lanh. Cậu bé đứng ngoài trời mưa và hìn cô. Không áo mưa, không dù, nhưng người cậu bé không hề bị ướt. Nhưng cô bé không để ý lắm đến điều đó.

- Tại sao bạn khóc? – Cậu bé đó hỏi

- A, vì mình vừa nghĩ đến một chuyện buồn – Cô bé gạt nước mắt và mỉm cười

Cậu bé bước đến cạnh cô và ngồi xuống.

- Bạn đừng khóc. Không nên khóc dưới trời mưa như thế này – Cậu bé cười, giọng nói trầm bổng vang lên, mang một vẻ gì đó rất bí ẩn

- Tại sao? – Cô bé ngạc nhiên

- Bạn chưa cần biết làm gì? – Cậu bé cười tít mắt – Mà, bạn tên gì thế?

- Mình tên là Alice – Cô bé trả lời – Còn bạn?

Cậu bé khẽ cười.

- Mình không có tên – Cậu bé nói một cách đầy bí ẩn. Lời nói của cậu lướt qua nhẹ như gió, khiến cô bé đột ngột cảm thấy lạnh lạnh nơi sống lưng

- Nhưng, cậu có thể gọi mình là Người Trong Mưa – Cậu bé tiếp

- Người Trong Mưa? Tên lạ quá – Cô bé tròn mắt

- Ừ - Cậu bé gật đầu – Nhưng mình rất thích cái tên đó.

Alice gật gù. Cô và cậu bé Người Trong Mưa ấy trò chuyện với nhau thêm một lúc lâu. Cho đến khi mưa dần tạnh.

Cậu bé đột ngột đứng dậy. Một cái ô không biết từ đâu xuất hiện trong tay cậu bé

- Tớ phải đi đây – Người Trong Mưa nói

- Cậu phải đi sao? Đi đâu? – Alice hỏi

- Đi làm nhiệm vụ - Cậu bé mỉm cười bí ẩn.

Rồi cậu giương ô, và bước ra ngoài. Một cơn gió mạnh thổi qua. Hai chân cậu bé nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất. Cả người cậu bé bay dần lên cao trước sự ngạc nhiên của Alice.

- Sao cậu bay được hay thế? – Cô bé hỏi

- Đó là một bí mật – Người Trong Mưa nháy mắt – Tạm biệt – Cậu bé vẫy tay.

- Tạm biệt – Alice vẫy tay đáp lại – Chúng ta có thể gặp lại nhau không?

- Chắc chắn sẽ gặp lại mà, bạn yên tâm – Cậu bé cười. Rồi biến mất theo làn gió.

Mưa tạnh. Cô bé đi về.

Được sửa bởi Happy Smile ngày Thu May 31, 2012 10:39 am; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
Tem đây.Cấm giựt dưới mọi hình thức. *Nuốt*
Chap hay lắm. Chờ chap mới của bạn nha. Lần này không chém. Lười quá mà.

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
Như đã nói, bài hát trong này là tôi lấy từ fic bên VNS, hoàn toàn không xin per

Tôi không chịu trách nhiệm nếu ai nói tôi đạo fic đâu ^^~~~~

--------------

Chap 3:

“Nếu có người gọi cửa trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…
Nếu có người nắm tay em trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…”


Cậu bé vừa đi vừa hát. Tiếng hát thì thầm, nửa thực nửa hư, như tiếng rì rầm của gió vang vọng trong bóng đêm.
12 giờ đêm. Mưa rơi.
Cậu bé thơ thẩn bước đi trên đường. Không áo mưa, không dù, nhưng người cậu không hề ướt. Vì cậu là Người Trong Mưa.

Thấp thoáng đằng xa, là cảnh một cô gái đang cãi nhau inh ỏi với một người con tria. Hình như hai người họ là tình nhân, nhưng đang xảy ra “lục đục nội bộ” hay gì đó.

Cô im ngay đi! Tôi đã quá chán cô rồi! – Chàng trai quát
Nhưng… -Cô gái nhìn chàng trai bằng đôi mắt van xin
Đừng có bám theo tôi nữa – Chàng trai lạnh lùng nói – Vĩnh biệt
Chàng trai bỏ đi
Đừng mà, anh! KHÔNG!!!! – Cô gái thét lên và ngã quỵ xuống.
Mưa tuôn ướt đẫm người cô, hòa cùng dòng nước mắt mặn chát.
Ồh, một trái tim đang đau khổ, rất thích hợp để cậu ra tay.
Cậu bé chậm rãi bước tới gần cô gái và cất giọng nhẹ nhàng.
- Cô ơi, cô đang đau khổ, phải không?
Cô gái ngước lên, nhìn cậu bé bằng ánh mắt đẫm nước. Cô thoáng ngạc nhiên.
Cậu bé nhẹ nâng cằm cô gái lên và nhìn vào đôi mắt đẫm nước ấy. Ánh mắt cậu bé như có một sức hút kì lạ, khiến cô gái cứ muốn nhìn mãi không thôi.
- Trả lời cháu đi, cô đang đau khổ phải không? – Cậu bé mỉm cười ngây thơ
Gật đầu.
- Vậy, bây giờ mong muốn lớn nhất của cô là gì?
- Mong muốn lớn nhất của tôi… - Cô gái lặp lại lời nói của cậu bé trong vô thức – Là… tìm lại hạnh phúc mà tôi đã mất đi.
Cậu bé cười, một nụ cười ma quái đáng sợ.
Cậu bé chìa tay ra.
- Đi thôi – Cậu cất giọng mượt mà.
- Đi đâu? – Cô gái hỏi. Khuôn mặt thẩn thờ
- Tìm hạnh phúc – Cậu bé nói, và mỉm cười.
Cô gái nắm lấy tay cậu.
Cả hai người bước đi. Đi. Đi. Đi mãi.
Và chẳng ai thấy cô gái ấy quay trở lại nữa.

“Nếu có người gọi cửa trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…
Nếu có người nắm tay em trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…”


Cậu bé vừa đi vừa lẩm nhẩm hát, như một thói quen. Một bài hát kì lạ, không nhịp điệu, không cao độ. Bài hát được vang lên bằng giọng đều đều, cho dù chủ nhân của nó đang mỉm cười.

Mưa vẫn rơi. Nhạt nhòa. Cậu bé đi dưới mưa. Không dù, không áo mưa, nhưng cậu vẫn không ướt. Vì cậu là Người Trong Mưa.

Ba mẹ ơi! Đừng bỏ con mà!Ô, một tiếng khóc.
Mẹ xin lỗi, con trai của mẹ - Người Mẹ khóc nức nở
Đi thôi em – Người Bố, với gương mặt lạnh lùng và nụ cười độc ác, thúc giục Người Mẹ.
Nhưng… - ¬Người Mẹ lưỡng lự
Đi thôi! – Người Bố gào lên và lôi Người Mẹ đi.
Đứa bé, con của hai người, òa khóc.
Ba mẹ ơi! Đừng bỏ con mà! Đừng mà!
Mưa ơi, hòa vào dòng nước mắt của đứa bé.
Lại một trái tim đau khổ.
Cậu bé bước tới gần đứa trẻ. Nhẹ nhàng quỳ xuống bên nó và ân cần hỏi.
- Bé ơi, bé đang buồn lắm à?
- Vâ…vâng ạ, hức hức… ba mẹ em… hức… họ… - Đứa trẻ nấc nghẹn
- Anh biết rồi mà – Cậu bé cười và xoa đầu đứa trẻ - Đừng khóc. Đi với anh nha
- Đi…đi đâu ạ?
Cậu bé cười ma quái.
- Tìm hạnh phúc.
Ròi cậu chìa tay ra. Đứa trẻ ngần ngừ, rồi cũng nắm lấy tay cậu bé.
Cả hai người bước đi. Đi. Đi. Đi mãi.
Và không một ai thấy đứa trẻ đó quay lại nữa.

“Nếu có người gọi cửa trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…
Nếu có người nắm tay em trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…”


Mưa vẫn rơi. Mưa hoài. Mưa hoài.
Cậu bé cứ đi, cứ hát. Và mỗi khi gặp ai đang đau khổ, cậu lại đến bên họ, ân cần hỏi han. Rồi cuối cùng, cậu dắt họ đi, đến một nơi mà cậu gọi là “hạnh phúc”. Và không bao giờ có ai quay về nữa.
Chỉ có cậu. Đi. Đi. Đi mãi. Với chiếc ô màu xanh trên tay. Và nụ cười bí ẩn cùng ánh mắt hổ phách hút hồn. Cậu bé đến và dẫn người ta đi.

Ồ, có một tiếng khóc. Lại một trái tim đâu khổ cần được cậu mang đi.

----------------

Có ý tưởng cho phần 2, sẽ viết vào một ngày nào đó trong tương lai ~~~

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
*Chộp tem*
Ứ ai giật!!
Ann comt 2 chap luôn nhớ~~~ *ôm*


Gió bỗng nhiên thổi mạnh hơn, làm mấy chiếc lá “giật mình” lìa khỏi cành cây, rơi lả tả. Và Alice thoáng thấy trên trời, có một đốm đen kì lạ.

Lúc đầu đọc, Ann thấy cứ sao sao ấy, nhưng đọc nhiều thì...bình thường =))
- Đó…đó là… - Cậu bé bối rối. Rồi cậu ngước mặt lên, nhìn Alice bằng đội mắt hổ phách long lanh của mình – Cậu có thể cho tớ vài cái bánh nữa được không?

Shun nhìn Alice, nhe răng cười. Cặp mắt hổ phách nhắm tít lại, nom thật đáng yêu.

- Hơ hơ hơ, hắt xì!!! – Alice nhảy mũi một cái.
- Cậu thật không sao chứ - Shun lo lắng
- Ưhm… tớ nghĩ tớ bị cảm rồi, chắc tại hôm qua dầm mưa.
Shun tròn mắt nhìn Alice.
- Cảm…là gì?
Alice ngớ người. Chẳng lẽ Shun bị thiểu năng trí tuệ á? Đến cảm cũng không biết.
- Cậu không biết thật, hay đang đùa vậy? – Alice hỏi
- Tớ không biết – Shun nói.
Sốc tập 1.
- Cha mẹ cậu không dạy cho cậu à? – Alice nhướn mà, hỏi
- Tớ không có cha mẹ - Shun đáp tỉnh bơ
Sốc tập 2.
- Vậy cậu sống với ai?
- Một mình
Sốc tập 3.
- Cậu… sống ở đâu…?
- Tớ không có chỗ ở.

Đừng khiến Ann xịt máu mũi chứ =)) Shun lạnh lùng của Ann đâu rồi a? Tại sao Alice lại nghĩ Shun thiểu năng chứ >.< , fic "hồi đó" của Kem-chan thật sự rất hay a~ Mang hơi hướm lành lạnh của mưa nhưng không ướt át (đối với Ann)

Chap 3:
Ôi cái bài hát~ Mặc dù chỉ có mấy câu nhưng thật sự hay a~
Chap 3 Ann không comt nhiều, vì...mỏi mắt quá =))
Người Trong Mưa...dưới dấp dáng của Shun, nhưng ma quái, bí ẩn. Cả 2 có phải là một khôn a? Nếu là một thì bợn Shun giả nai rất tài =))
Comt nhảm đủ rồi nah~ Chờ chap mới~~
p/s: *ôm cứng* Nhớ Kem lắm a~

@Misaki-san: Sợ mình giật tem đến thế sao a? =)) Nuốt tem coi chừng đau bụng~ :th51:

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
Chap 4:

Mưa vẫn rơi. Mưa hoài. Mưa hoài.

Alice ngồi trong căn phòng sinh hoạt của nhà thờ, trước một cái ti vi màu nhỏ đang kêu rè rè vì bị nhiễu sóng.

“Rè… rè… Sau đây là bản tin thời sự… Hôm nay Sở cảnh sát các khu vực ở Tokyo lại nhận được đơn trình báo về việc mất tích của nhiều người dân… Các nhân chứng đã từng tiếp xúc với nạn nhân trước khi mất tích cho biết… Trước đó, nạn nhân đã từng có xích mích với người thân… Có người nói đã thấy một cậu bé tóc đen đã dẫn người mất tích đi… Hiện nay vẫn chưa nhận được tin gì của những người mất tích… Cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra… Rè…rè…”

Cái ti vi chỉ kịp đọc một bản tin duy nhất là tắt đài.
Alice khẽ thở dài. Cô bé chậm rãi tiến tới bên cửa sổ và ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ, hướng đôi mắt nâu lơ đãng của mình ra ngoài trời.
Mưa rơi từng nhịp. Lạnh tanh. Khô khốc.
Từng hạt mưa bay bay theo gió, rồi va vào khung cửa sổ và vỡ tan. Vỡ tan như giấc mộng đẹp đẻ của con người về một thứ gì đó mà họ không biết rằng mình đang mơ mậng hão huyền. Vỡ tan như cái khái niệm mang tên “hạnh phúc”.
Gió thổi. Mây bay. Mưa rơi.
Tiếng mưa vang lên thật lạnh lẽo, thật buồn. Mưa cô đơn.
Giờ này, không biết Người Trong Mưa và Shun đang làm gì nhỉ?
Alice nghĩ thầm.
Cô bé không biết tại sao mình lại nghĩ nhiều về họ như vậy. Có thể vì họ bí ẩn. Một phần là vậy. Còn phần kia, là vì cô bé nhận thấy, họ cũng cô đơn.
Giống như Alice.
Cô đơn sẽ thu hút cô đơn.

“Nếu có người gọi cửa trong mưa, đừng đi theo, nhé em…”

Có tiếng hát vang lên ngoài trời mưa kia, với âm vực đều đều không cảm xúc. Tiếng hát hòa với tiếng mưa như một lời than thở hơn là một bài hát.
Alice bỗng mở toang cánh cửa và nhoài người ra ngoài.
Dưới đường, một cậu bé với mái tóc đen và đôi mắt hổ phách vô hồn đang lặng lẽ bước.
- Cậu là Người Trong Mưa, phải không? – Alice hỏi lớn.
Cậu bé đứng lại, ngước lên nhìn cô. Một nụ cười thoáng hiện lên trên môi cậu báo cho Alice biết cô bé đã đúng.
Alice cười toe. Cô bé vớ vội chiêc áo khoác mắc trên giá và chiếc ô rồi chạy nhanh ra ngoài.
- Chào, Alice – Cậu bé cười.
- Chào! – Alice hồ hởi.
- Cậu còn nhớ tớ à? – Cậu bé hỏi
- Tất nhiên rồi – Alice mỉm cười tươi rói – Cậu là người đã giúp tớ mà, với lại tớ rất ấn tượng với cái tên của cậu.
Alice vừa nói vừa mở chiếc ô ra.
Tới lúc này, cô bé mới nhận ra là Người Trong Mưa không hề mang ô hay áo mưa. Vậy mà cậu ta không ướt
- Sao cậu không ướt được thế - Alice nghiêng đầu – Hay thật đấy
- À, chuyện đó đối với tớ bình thường thôi
- Cậu chỉ tớ đi – Alice cười
- Không được – Cậu bé nháy mắt thật bí ẩn – Đó là một bí mật
- Lại bí mật – Alice xụ mặt, hạ giọng buồn buồn – Cậu có nhiều bí mật thế
Cậu bé bật cười khúc khích.
- Mà thôi – Alice lại tươi cười – Tớ có chuyện này muốn nói
- Gì thế?
- Tớ biết cách cậu bay được rồi
Cậu bé chớp chớp mắt
- Sao cậu biết?
- Shun đã chỉ tớ đấy – Alice vui vẻ
- Shun? Cậu đã gặp Shun à?
Alice gật đầu
- Cậu biết Shun sao?
- Biết – Cậu bé cười – Rất rõ là đằng khác. Vì cậu ta là….
Cậu bé đột ngột bỏ lửng câu nói và ngồi xuống một băng ghế đá
Alice tròn xoe mắt nhìn cậu. Vài giọt nước mưa khẽ hắt lên mái tóc cam mượt như suối của cô.
Một không gian yên lặng nhẹ nhàng lướt qua. Thật lâu.

Alice khẽ đung đưa người theo từng nhịp mưa rơi. Tí tách. Tí tách.
Mưa thật đẹp. Thật buồn. Thật cô đơn.
- Chắc cậu có nhiều bạn lắm nhỉ? – Cậu bé hỏi bâng quơ, chẳng có vẻ gì là quan tâm tới điều mình vừa nói.
Alice chớp mắt. Bỗng nhiên, ánh mắt cô chùn xuống, buồn bã
- Tớ đâu có được diễm phúc ấy – Cô bé cười nhạt. Từng âm thanh thoát ra như bị nghẹn lại trong cổ họng.
- Cậu cơ đơn, đúng không? – Cậu bé nhìn cô
- Phải – Alice gật đầu – Tớ cô đơn. Thật sự cô đơn, rất cô đơn!
Hình như, nơi khóe mắt cô bé, có hai hạt lệ vừa rơi xuống. Lệ buốt. Đau thương.
- Nhưng… - Giọng Alice thật buồn – Dù tớ cô đơn thế nào, cũng đâu có ai quan tâm. Thứ trẻ con không cha mẹ như tớ, làm gì có ai quan tâm.
Người Trong Mưa im lặng nhìn Alice. Đô mắt cậu bé vẫn lạnh lẽo vô thần. Kuôn mặt cậu vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc.
Nhưng hình như, ẩn sâu trong cái vẻ thờ ơ đó, là một sự cảm thông.
Giữa hàng ngàn xung quanh cô bé, thì cậu hình như là một trong rất ít người hiểu được cô.
Có lẽ, vì cậu cũng cô đơn.

Cô đơn sẽ thu hút cô đơn.
Hai kẻ cô đơn sẽ luôn hiểu được nhau.


- Cậu có bạn không, Người Trong Mưa ? - Alice hỏi
- Bạn? – Tới lượt cậu bé tròn mắt – Không, tớ không có
- Không có? Cậu tốt thế cơ mà, lại rất đẹp, tớ tưởng có nhiều người thích cậu lắm
Cậu bé bật cười.
- Alice này, cậu có biết không? Thật ra, cậu là người duy nhất nhớ về tớ đấy
Alice ngạc nhiên
- Người duy nhất? Là sao?
- Thì là người duy nhất – Cậu bé nghiêng đầu – Tớ đã gặp rất nhiều người. Những người đó đều nắm tay tớ và đi theo tớ, nhưng cuối cùng chẳng ai nhớ đến tớ hết. Cậu chắc cũng hiểu rõ, cái cảm giác đứng giữa một thế giới chật ních người mà chẳng có ai nhận ra sự hiện diện của mình đứng không?
Alice khẽ gật đầu.
- Chẳng ai quan tâm đến tớ cả - Cậu bé cười – Tớ cô đơn, nhưng chẳng ai hiểu, chẳng ai quan tâm. Vì tớ không hiện diện trong cuộc sống của họ.
Alice nhìn cậu bé không chớp.
Cậu ta có thể nói ra những lời như thế, với điệu bộ vui vẻ ấy sao.

Tớ đã gặp rất nhiều người. Những người đó đều nắm tay tớ và đi theo tớ, nhưng cuối cùng chẳng ai nhớ đến tớ hết.
Chẳng ai nhớ hết…
Chẳng ai…


Cậu bé cười toe, mái tóc đen bay bay trong gió, không hề ướt mưa.

Mưa dần tạnh.
- Tớ đi đây – Cậu bé đứng dậy
- Cậu phải đi à?
Cậu bé gật đầu, và giương ô.
- Tạm biệt.
Người cậu bé dần bay lên.
Alice bỗng chồm tới, nắm lấy tay cậu. Bàn tay lạnh ngắt, lạnh như băng.
- Cậu… tay cậu… - Alice hơi hoang mang.
- A – Cậu bé kêu lên khe khẽ, và kéo tay mình ra – Xin lỗi, vì tớ đi ngoài mưa hơi nhiều nên…
- Cậu phải biết mang theo áo ấm chứ - Alice chau mày – Coi chừng bị cảm đấy nhá. Mà này, lần sau đến chơi nữa nha, tớ mong gặp cậu lắm đấy.
Cậu bé ngạc nhiên nhìn Alice một hồi lâu. Rồi cậu mỉm cười và gật đầu.
- Tất nhiên rồi.
Và cậu bay đi, theo cơn gió nhè nhẹ của buổi đêm thanh tĩnh.
Phía đằng đông, mặt trời đang dần ló dạng.

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
He-lu Kem-chan, ^^ Xukasha đã cămbét=)) Người trong mưa vs Shun là anh em phải hk???
Sau chừng ấy th.gian, Xu zẫn like cách ziết của Kem.^^ dù gì kũn mong sớm có chap mứi đọc nữa

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
Chap 5:

Mưa tí tách rơi. Âm thanh của những giọt mưa rơi vang vọng vào trong bóng đêm. Lạnh và khô. Mưa hắt vào cửa kính, và vỡ tan ra như viên pha lê nát vụn.
Cậu bé tóc đen ngồi trong một căn nhà hoang cũ kĩ. Đôi mắt hổ phách vô hồn nhìn ra ngoài trời mưa. Môi cậu khẽ mấp máy, lẩm nhẩm đếm từng nhịp mưa rơi.
Mái tóc đen huyền như bầu trời đêm khẽ bay bay khi những cơn gió nhẹ mà lạnh buốt thổi qua. Mưa hắt vào mặt cậu, lên người cậu, nhưng cậu bé chẳng hề phản ứng. Cậu cứ ngồi yên bất động, hướng mắt ra ngoài trời mưa trắng xóa và lẩm nhẩm đếm từng nhịp mưa rơi.

Shun à, sao cậu bay được hay thế?
Một dòng kí ức mơ hồ hiện lên trong tâm trí của cậu bé
Cậu sống một mình ư?
Hình ảnh một người con gái hiện ra
Sao cậu không đến đây ở với tớ?
Lần đầu tiên có người quan tâm đến cậu
Cậu phải đi à? Khi nào thì cậu quay lại?
Lần đầu tiên có người muốn gặp lại cậu lần thứ hai
Shun à
Giọng nói ấy, ấm áp lắm
Shun
Dịu dàng lắm.
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy ấm áp đến vậy.
Cậu đã sống rất lâu, rất lâu rồi. Cậu không biết là mình đã sống bao lâu nữa. Mười năm, hai mươi năm, hay cả trăm năm gì đó. Cậu không xác định được là mình có thật sự sống hay không. Nhiều khi, cậu nghĩ, mình chỉ là một linh hồn còn vương vấn ở đây, hay cái gì đại loại như vậy. Cậu không rõ nữa.
Chẳng ai quan tâm tới cậu có tồn tại không. Họ chỉ lo đến bản thân họ. Tuy ngoài mặt, họ tỏ ra để ý đến xung quanh. Nhưng thật chất, họ là những người ích kỉ, chỉ biết đến bản thân. Rất ít người trên thế giới rộng lớn này thật sự sống vì mọi người.
Cậu đã từng khẳng định rằng mình là một bóng ma.
Cho đến khi…
Cho đến khi cậu gặp cô bé ấy.
Chính cô bé là người đầu tiên gọi tên cậu.
Chính cô bé là người đã cho cậu biết đến vị ngọt của bánh.
Chính cô bé là người đầu tiên chạm vào một “bóng ma” như cậu.
Và cũng chính cô bé, đã giúp cậu nhận ra rằng, cậu là một con người, còn sống, còn thở, còn tồn tại trên đời.

- Alice… - Cậu bé thì thầm. Cậu vẫn ngồi yên bất động, mắt vẫn hướng ra ngoài mưa, nhưng cậu không còn lẩm bẩm đếm nhịp mưa trong vô thức nữa. Cậu đã gọi tên cô thay vì đếm một, hai…
- Alice… - Cậu bé mỉm cười. Một nụ cười thoáng qua, vô hồn, nhưng rất đẹp. Và một chút gì đó rất thật.

Alice… là tên cô bé đó phải không?
Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Shun.
- Cậu là ai? – Shun hỏi, giọng bình thản như không
Tôi chính là cậu, Shun à. Tên tôi là…
Người Trong Mưa…

- Người Trong Mưa?
Phải. Người đó nói, giọng như đang cười. Tên tôi là Người Trong Mưa. Và tôi là một nhân cách khác của cậu.
- Cậu là một người khác trong tôi? – Shun hỏi lại
Đúng vậy. Người đó lại cười. Shun à, cậu thích cô bé ấy rồi, đúng không?
- Tôi… thích Alice ư? – Giọng Shun đều đều không âm sắc – Thích… là gì?
Thích, là khi cậu cứ nhớ mãi về một người nào đó, cảm thấy ấm áp khi người đó ở bên. Là khi cậu muốn gặp người đó, và muốn bảo vệ người ấy cho dù có thế nào đi nữa.
- Vậy thì… có lẽ tôi thích Alice – Shun gật gật đầu
Aha. Người Trong Mưa bật cười. Cậu thật thẳng thắn. Nhưng mà này, cậu có thể bảo vệ nổi cô ta không?
- Ý cậu là sao?
Cậu không biết sao? Alice là một cô gái có tâm hồn bị tổn thương. Và đến một lúc nào đó, tôi sẽ phải dẫn cô ấy đi tìm “hạnh phúc”.
- Hạnh phúc? – Shun nghiêng đầu – Hạnh phúc là điều tốt phải không?
Đúng vậy.
- Vậy thì tôi đâu cần ngăn cản.
Ahaha. “Hạnh phúc” mà tôi nói, không giống như cậu nghĩ đâu.
- Nghĩa là sao? – Shun thắc mắc
Bí mật. À, cậu cho tôi mượn thân xác một chút nhé, tôi có việc phải làm. Dù gì, cũng sắp đến hồi kết rồi.
- Tùy cậu thôi – Shun cười.
Shun ngã phịch xuống đất. Ánh mắt cậu trở nên trống rỗng hoàn toàn. Rồi vài giây sau, mắt cậu có chút hồn trở lại, nhưng giờ đây, nó không ngây thơ như mắt của Shun, mà bí ẩn và thu hút. Ánh mắt của Người Trong Mưa.

“Nếu có người gọi cửa trong mưa, đừng đi theo, nhé em…
Bởi vì đi rồi, thì chẳng về được nữa đâu…”


Chiếc ô xoay vòng trong tay cậu. Dưới tán ô rộng, cậu bé tóc đen với đôi mắt hổ phách bí ẩn đang kín đáo mỉm cười.
Một nụ cười… buồn và đau thương.

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
chào Kem a~
cho xin con tem nhé~

tình hình là tớ không có gì nhiều để nói vì tớ không thể thốt nên lời
cậu viết rất hay a, từ ngữ cũng rất mượt~

về cái vụ đa nhân cách thì tớ không ngạc nhiên lắm, khi nói đến hai người giống nhau và người này biết rõ về người kia còn người kia thì ngược lại, tớ cũng có lờ mờ đoán ra rồi~

một lần nữa xin được làm quen với cậu

tớ hóng chap nha~

description[Bakugan fanfic] Người Trong Mưa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Người Trong Mưa

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply