Ờ thì chap này để đền bù chap 14 nó ngắn quá nên mình đã đánh nó dài ra chút xíu, mong mọi người đừng ngủ gật khi đang đọc nhá. Các com sẽ trả lời sau.
Book 15
Trời đang có tuyết.
Tuyết rơi dày lắm, dày đến che hết cả tầm nhìn và cản trở mọi hoạt động của tất thảy vạn vật, từ con người đến cây cối, động vật hay xe cộ.
Nhưng nó vẫn rất đẹp.
Hôm nay là Noel, mọi người đều tụ tập đông đủ lại để ăn mừng trước kì thi Toán khủng khiếp sẽ xảy ra ngay vào ngày hôm sau. Đám học sinh tụ tập theo nhóm bạn của mình đi ăn hay vui chơi đâu đó cả ngày, đằng nào thì họ cũng được nghỉ ngày này mà phải không. Những người khác thì lại tụ tập quây quần bên gia đình ăn uống nói chuyện quá khứ, vui có, buồn có, tủi nhục có,… đủ cả.
Trong kí túc xá, một đôi mắt nâu đậm đượm buồn khi đang nhìn vào một tấm hình gia đình. Đó cũng không hẳn là tấm hình gia đình, chỉ có hình của anh trai cô và cô đang ôm nhau và cùng mặc một bộ đồ búp bê nào đó. Bộ của cô là một chiếc váy màu trắng tinh khiết với khá nhiều tua rua rất rắc rối lằng nhằng để nhìn ra nhưng vẫn đẹp, bộ của Allen là một bộ đồ màu đen là chủ đạo, kiểu trang trí cũng khá giống với bộ cô nhưng anh cô mặc quần (Mas mặc váy nhìn sẽ thế nào nhỉ?*ngây thơ*).
Nhìn trông như một cặp thiên thần và ác quỷ vậy.
Những hồi ức vui vẻ khi ở bên người anh yêu quý lại hiện về trong trí nhớ cô, ký ức của cô sáng đẹp hơn phần nào cũng là nhờ có sự hiện diện của người con trai đó. Những lúc chơi đùa với anh sau khi nhận được thái độ lạnh lùng của người mà cô từng kêu là “cha” vẫn rất hạnh phúc.
“ Cha… Cha chơi với con đi. “
“ Con không thấy là ta đang bận hả? Đi chơi chỗ khác với anh con đi. “
“ Nhưng… Cha à… “ Con bé nắm lấy vạt áo ông kéo kéo.
“ Ta nói là không.” Ông đã giật vạt áo và đánh mạnh vào mặt nó ” Giờ ra chỗ khác chơi. “
Đến giờ cô vẫn nhớ những cái tát, những trận đòn tàn ác của ông giáng lên cơ thể bé nhỏ của cô hồi đó. Hồi đó cả người cô và Allen hay bị những vết bầm. Bởi ai à? Bởi những thầy giáo hoặc người hầu khi họ không vui, khi đó họ sẽ trút giận lên thân người bé nhỏ của cặp song sinh đáng thương. Họ biết thừa rằng dù chúng có bị thương nặng đến đâu thì cha chúng cũng không quan tâm nên chúng thẳng tay coi hai đứa con của ông chủ mình như rác rưởi. Hầu như chúng chả động đến cô nhiều do Allen đã gánh hết đòn roi mà bọn chúng quăng lên người cô.
Hạnh phúc à?
Cô chỉ xác định nó rõ khi ở bên Allen trước khi được về nhà Misaki. Nghĩ lại càng cảm thấy Masquerade giống với Allen. Chả nhẽ…
“ Cạch… “
- Alice… Hôm nay Giáng sinh cậu có đi đâu không? Hay đi ăn mừng dịp lễ với bọn mình đi. - Lấp ló sau cánh cửa là một mái đầu xanh nhẹ với khuôn mặt hí hửng thấy rõ.
- Tôi không thích đi cho mấy, thôi thì Runo sama đi đi. Tôi sẽ không đi đâu.
- Tại sao? Đêm Noel mà sao lại không đi chơi thì còn gì là ý nghĩa ngày lễ nữa. Alice lo về bài thi toán ngày mai sao?
- Đơn giả là tôi không thích thôi.
“ Tại sao ” à?
Câu hỏi này thường hay gặp nhỉ.Bản thân cô cũng đặt ra cả ngàn, cả triệu câu hỏi như vậy mà phần lớn trong đấy hoàn toàn không có câu trả lời cụ thể thỏa mãn sự tò mò trong cô. Cuộc đời… nói đúng hơn là định mệnh luôn làm người ta đặt ra cả triệu, cả tỷ câu hỏi “tại sao” như vậy và cuối cùng có lẽ họ chả bao giờ có câu trả lời đúng đắn, rốtt cục lại bỏ cuộc giữa chừng, tự giả vờ như câu trả lời hờ đó là đúng. Và đương nhiên, một số ít thì quyết tâm tìm ra câu trả lời nhưng kết quả lại là một cái chết đau buồn và sẽ chả có ai nhớ rằng họ đã từng tồn tại.
Đương nhiên rồi.
“ Định mệnh là một kẻ kẻ thích chơi những trò đùa độc ác lên những con người nhỏ bé nhỏ đáng thương rồi khoái chí nhìn kết cục mà cười.” Cô đã từng đọc được nó từ một quyển sách không tên trong thư viện của cha cô khi cô vẫn còn sống trong cái nơi mà người ta gọi là “địa ngục trần thế”. Quyển sách có một tấm bìa đen tuyền đơn giản đến nhàm chán. Nhưng đó là với người khác, cô đã bị nó cuốn hút từ cái nhìn đầu tiên khi thấy nó trên giá, và bất giác như định mệnh vậy cô đã lôi nó xuống khỏi giá và cầm nó lên phòng đọc.
Quyển sách kể về một loại sức mạnh với cái tên Forturnen.
“ Forturnen chỉ xuất hiện 500 năm một lần. Forturnen là một nguồn sức mạnh vô hạn, người sở hữu nó sẽ có thể mượn sức mạnh đó và làm được tất cả những gì họ muốn và có thể nghĩ ra được. Tuy nhiên đây là loại sức mạnh hết sức nguy hiểm, nó hình thành trong chủ thể như một loại nhân cách thứ hai và luôn nung nấu một ý đồ là hủy diệt toàn bộ vũ trụ. “
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ một vài đoạn trong cuốn sách, chỉ một vài đoạn do dù sao thì đó cũng là những dòng mà cô từng đọc duy nhất một lần đã 10 năm hay hơn. Cô cảm thấy hơi hối hận khi đã không nghiên cứu quyển sách kĩ hơn. Nhưng giờ việc lấy lại cuốn sách là không thể. Dinh thự của cha cô đã bị đốt cháy thành tro và giờ vùng đất của dinh thự bị đồn là nguyền rủa nên đó chẳng qua là một bãi đất trống huếch trống hoác. Cái ngày hỏa hoạn xảy ra chính vào cái ngày mà Allen bỏ đi. Cô đã cố không nghĩ vậy nhưng sau khi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện ngắn của hai người đàn bà trong một khu chợ thì cô buộc phải tin.
“ Này, nghe nói nhà của nhà chính gia mà mấy ngày trước bị cháy ấy, người ta kể là bị phóng hỏa bởi 1 đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu thôi đấy. “
“ Tôi cũng nghe cái tin đó. Nghe mô tả của một người sống sót trong hỏa hoạn đó là đó là một nhóc con tóc cam mắt tím, con trai của chính trị gia đó thì phải. Tội nghiệp thật, nghe nói nó và em nó sống trong đấy không khác gì sống trong địa ngục xong bị chính cha mình đuổi đi giờ quay về trả thù.
“ Mà em nó đâu? “
“ Ai biết. Cả thằng anh cũng biến mất tăm hơi cảnh sát với thám tử tìm hơn tuần rồi có kết quả chi đâu nói gì đến đứa con gái, nó còn chả có mặt trong vụ hỏa hoạn cơ mà. “
“ Tội nghiệp ghê. Nhà chính gia Gehabich chết trong vụ hỏa hoạn mất rồi. “
Chỉ nghe đến đấy là đủ rồi. Tai cô lúc đó như ù đi, cô chả còn biết những gì đã lọt vào tai mình sau đó nữa, chả biết mình đang ở đâu nữa. Cô đã cười mãi, cười mãi dù những giọt nước mắt cứ chảy xuống rơi tõm xuống làn đường khô khốc như giày xéo lên tấm lòng mỏng manh của một đứa bé 6-7 tuổi đầu. Cô đã khóc mãi dù vẫn cười, hi vọng những giọt nước mắt sẽ mài đi sự đau buồn để rồi khi nỗi đau đó đã trôi hết cô sẽ sẵn sàng một khuôn mặt tươi cười. Cuối cùng nó đã không đủ mạnh mẽ, đã ngồi co chân khóc thút thít trong một góc phố mặc cho bao người qua lại, họ sẽ không để ý đến cô đâu mà nên cô chẳng ngại gì mà òa khóc hết sức cho thỏa nỗi lòng.
- Đi đi mà. Alice à… - Runo kéo dài giọng nài nỉ sau một hồi cô suy nghĩ, một hồi khá là lâu đấy.
- … - Alice thở dài một chút chịu với khuôn mặt đáng yêu đang ra dáng nài nỉ của Runo - Runo sama làm ơn đừng nằm lên chân tôi nữa rồi tôi sẽ đi.
Runo nhảy cẫng lên vui mừng rồi tránh ra cho Alice ngồi dậy. Alice vớ vội lấy cái áo khoác tím sờn cũ của anh cô mọi khi rồi đi với Runo nhưng bị cô bé kéo lại.
- Đi ăn mừng ngày lễ mà Alice ăn mặc vậy sao?
Alice nhìn lại bộ đồ của mình. Một cái áo lên cổ lọ màu xanh nước đậm không tay đơn giản mặc ngoài một cái áo len khác tay dài đến che hết cả mu bàn tay cô đi với cái váy dài quá mắt cá chân màu xanh lá nhạt. Có gì không ổn sao? Cô nhìn Runo với ánh nhìn thắc mắc chả hiểu bộ y phục này của mình thì có gì không ổn.
- Alice ăn mặc đơn giản quá. Mấy bộ ngày trước mình lựa cho bạn đâu rồi?
- Không không không không… - Alice cười gượng xua tay liên hồi - Mấy bộ đồ diêm dúa đó không hợp với tôi đâu. Nó vẫn hợp với Runo sama hơn.
Chả nói gì, Runo sấn đến thay quần áo cho Alice luôn. Cô chọn bộ nào cô cho là đẹp nhất với Alice rồi cho Alice mặc vào. Giờ ngự trên người Alice là một bộ đồ bắt mắt hơn hẳn và đương nhiên cũng đắt tiền hơn hẳn bộ mà cô mặc vừa nãy. Cô mặc một cái áo len khá là rộng kiểu cách màu tím nhẹ làm nổi nước da trắng trẻo của mình cùng một cái váy dài trên đầu gối_một loại váy mà cô chưa mặc bao giờ_màu đen tuyền. Ôm khít vào đôi chân thon gọn của mình là đôi bít tất đen tuyền mọi khi của cô nhìn rất hợp với cái váy, bảo vệ bàn chân bé nhỏ dễ thương là một đôi giày cao cổ màu xanh nước đậm cao cổ đến bắp chân.
- Runo sama, ăn mặc vậy kì quá… - Alice cứ cố kéo cái mép váy hơi ngắn xuống cố che đi đôi chân đang ở trạng thái “lần đầu mặc váy ngắn trên đầu gối trong đời”
- Vầy đẹp lắm mà. Đi thôi. - Chẳng nói gì thêm, Runo kéo Alice ra khỏi cái phòng chật chội của Alice đi luôn.
- A… Đợi đã… Đừng kéo tôi xềnh xệch vậy - Alice vừa cố kéo cái váy vừa vội theo Runo, trước lúc ra khỏi cửa không quên vớ lấy cái áo choàng tím sờn cũ của anh mình.
---
Hôm nay là Giáng sinh, đèn đường treo khắp phố làm chỗ nào cũng sáng rực cả lên và đương nhiên, mọi người đổ xô ra đường đi mua sắm hay đi chơi đâu đó với bạn bè và gia đình. Trong không khí còn ngửi được mùi gà tây nướng hay mùi kem béo ngậy của bánh khúc cây và thanh kẹo que ngọt lịm.
Đương nhiên, cái gì cũng có trường hợp ngoại lệ.
- Chị có chắc không?
- Ren cứ đi đi. Chị muốn ở nhà hơn.
Ren nhìn chị mình đầy lo lắng, hôm nay cậu có hẹn với các bạn đi ăn, cậu muốn chị mình cũng đi nhưng rốt cục chị lại từ chối nên cậu thấy hơi hụt hẫng. Ngay cái thời khắc cậu rời khỏi tầm mắt Dara, cô đóng cửa nhanh rồi gục xuống cạnh đó, những hơi thở dốc hòa vào với cái khí lạnh trong nhà. Sắc mặt tệ đi trông thấy cùng đôi mắt xám bạc trong vắt giờ mờ đục hẳn đi.
Cô bị ốm.
Cố lết lên phòng mình, cô chui vào cái chăn của mình hi vọng một giấc ngủ sẽ giúp mình khỏi bệnh. Đáng lẽ ra hôm nay lớp cô có đi ăn mừng Noel nhưng cô không đi, đơn giản vì cô không muốn vả lại sẽ chả ai muốn cô có mặt ở đó cả nên đi làm gì sơ chứ.
“ Đinh đoong “
Tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình, khoác ra ngoài bộ đồ hiện tại một cái áo khoác ấm dài, cô cố gượng mình xuống mở cửa. Việc đi xuống cầu thang và đến trước cửa thôi cũng khó nhọc. Lúc mở cửa, cô ước gì mình đừng lê cái thân đang ốm xuống mở cửa cho cái tên đang đứng ngoài kia.
- Keith đấy à? Muốn gì? - Cô cố cười thật tươi và đứng cho thẳng như thể cô vẫn bình thường.
- Tôi đến thăm hội phó của tôi. Noel mà cô không liên hoan gì quả là khác thường đấy. - Anh cũng cười đáp lại - Tôi vào nhà được chứ?
Dara né qua một bên để anh vào, cô cũng chả hiểu sao mình lại để anh vào nhà mình nữa dù chỉ muốn đá cho anh ta về nhà ngay lập tức. Một cái còn khó hiểu hơn là anh hoàn toàn không điều khiển cơ thể cô, cô tự nguyện để cho anh vào nhà mình đấy chứ. Đây là lần đầu anh vào nhà cô, toàn là cô đến nhà anh quét dọn rồi đủ thứ.
- Vậy ra đây là nhà hội phó à?
Đó chẳng qua là một căn nhà rất đỗi bình thường. Cánh cửa bằng gỗ chả có hoa văn trang trí nào được đặt giữa bức tường màu be giản dị. Ngồi ở phòng khách vẫn có thể ngửi thấy mùi trà Fukamushi thơm nhẹ tỏa ra từ bếp mà cô đang chuẩn bị để tiếp anh. Quả thật nếu sống yên bình như vậy còn hơn là ở trong một căn biệt thự rộng thênh thang rồi suốt ngày xử lý giấy tờ. Anh đã nghĩ vậy ngay cái thời khắc bước vào phòng khách.
- Ừ… Không to lớn đẹp đẽ bằng nhà anh thì xin bỏ quá. Tiếp khách bằng trà Fukamushi thế này cũng hơi thất lễ nhưng anh đến đột ngột quá mà. - Cô đến cùng khay trà trên tay - Thế hôm nay anh đến có việc gì à?
Nhấp nhẹ một ngụm trà nóng ấm, anh thở dài nhìn cô.
- Điều tra thông tin. Đơn giản là vậy thôi. Tôi muốn hỏi cô vài việc.
- Có gì sao? Việc của hội à?
- Lý do.
Dara đang uống trà thì khựng lại, suýt nữa thì một cảnh tượng khá xấu hổ là trà rớt hết xuống sàn xảy ra với cô. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, đó đương nhiên không phải là lần đầu tiên nên nhìn qua là Keith hiểu cô đang muốn hỏi “Là sao?”. Và cũng đương nhiên, anh thỏa mãn câu hỏi đó bằng một câu trả lời.
- Lý do mà cô giận ta suốt gần 2 tháng qua. Còn gì khác sao?
- Cái đó cũng cần có lý do à? - Cô thở dài đặt nhẹ tách trà xuống bàn - Nếu trả lời anh là đồ phiền nhiễu chắc anh sẽ không chấp nhận nên nói luôn là anh đáng ghét lắm và tôi không muốn dây dưa chi với anh cả.
Đột nhiên anh đứng dậy đi về phía cô rồi nâng nhẹ cằm cô lên. Đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nước trong vắt, và đôi mắt xanh nước cũng đang nhìn lại. Ánh nhìn của hai đôi mắt không thể nói là gì nhưng chắc chắn một điều là hai ánh mắt ấy khác nhau một trời một vực.
- Nếu biết là ta sẽ không chấp nhận câu trả lời đó sao lại đưa ra một câu trả lời nghe còn chói tai hơn thế.
- Tôi bảo nó đỡ chói tay hơn sao? - Bình thản đến phát bực, cô hoàn toàn khác mấy ngày trước còn ngại khi anh nhìn cô.
Anh quay lưng định đi về phía cửa thì nghe một tiếng phịch nặng kèm theo tiếng hơi thở phả nặng nhọc trong không khí. Giật mình quay lưng lại, anh không còn thấy hình ảnh đày mạnh mẽ thường ngày của cô nữa. Cô đang nằm vật ra trên cái ghế sofa và thở như nó là một công việc nặng nề lắm, sắc mặt đỏ rần lên như bị mất kiểm soát, đôi mắt xám bạc nhắm nghiền mệt mỏi.
- Dara… Dara… - Anh lay mạnh người cô nhưng trả lời chỉ là vài tiếng lí nhí kiệt sức cùng cái nhíu mày khó chịu.
- Bỏ ra… Về đi cho… tôi… Về… đi… - Tay cô vẫn cố đẩy anh ra nhưng đương nhiên, điều đó hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Cô thiếp nhẹ đi. Anh cũng đã nhận ra cô bị ốm từ lúc vào nhà nhưng anh đã muốn xem cô trụ được bao lâu và rồi đây là giới hạn. Chả nghĩ ngợi gì, Keith bế thốc cô lên rồi lên phòng cô, đặt nhẹ cô xuống giường rồi đi coi tủ thuốc xem có thuốc hạ cảm không.
--- End Book 15 ---