MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

power_settings_newLogin to reply
+26
Princess_Yuki
bakugan fanfic
Sariyo_miame
Sanyonara
Presea_Clef
ranka misaki
Carol Rido
Kato_Wind
Kanhoa Binkamu
linh27ltp
Arisu Kamiko
DarkKnight
Wind.G
Mizu Lucifer
bóng tối bao trùm
South
Kantono Fuminsho
Elfin-Ingram
Yuki Watanabe
evildevil
pee.kool1997
annie_izu
Haruko_Alice
arisu_darkon
Hikari Fubuki
bemeo045
30 posters

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 Empty(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
First topic message reminder :

+Tên fic: Hoa quái (chung)

Phần 1:Cuồng phong
Phần 2: Giông bão

Phần 3: Nắng hửng

(đặt tên các phần cho giống thuộc tính nhân vật chính phần đó thôi, chứ fic mình không “dữ dội” vậy đâu==)





+ Tên tác giả :Dương (hoặc gọi mình là Elfin-Ingram)

+ Thể loại : shoujo, horror, fantasy (little) , nói chung SẾN là chủ yếu, MÁU là chủ đạo, lúc nào hứng lên sẽ cho tí hài

+ Tình trạng fic :đang tiến hành

+ Nhân vật : Hầu hết đều trong Bakugan, vẫn mượn Dara của Wind-G và không thể thiếu Mizuo của mình



+Đối tượng: Là fan của Shun-Alice, Dan-Runo, (1 phần) Fabia-Ren, Dara-Keith,....1 số cặp khác (trong đó có Mas-Mizuo^^)



+Lời tác giả: 1. Fic có ý tưởng từ ‘Bách quỷ dạ hành”
2. Khi viết vẫn trong tình trạng bệnh nên có gì đừng ném đá tác giả
3. Một số nhân vật đều OOC, người đọc hãy chuẩn bị tâm lí
4. Trong fic sẽ có 1 số trường hợp “thay tên đổi họ”. Ngoài ra 1 số quan hệ sẽ bị thay đổi so với anime (VD: Keith không phải anh trai của Mira mà là Runo)

+Giới thiệu nhân vật:

*cầm tờ phân công đi ra đi vào*
Dương: Nên nói ra không nhỉ?
Lương tâm của Dương: Muốn sống đến ngày mai thì đừng nói ra
Dương*cất tờ phân công*: có gì mọi người cứ đọc đi thì biết









Phần 1: Cuồng phong



Chap 1:





Có một cách để yêu quái mạnh lên rất nhanh: đó là ăn tim kẻ khác, và thường là tim của con người
Cách này đã và đang được thực hiện

Yêu quái_kẻ luôn gieo giắc nỗi sợ hãi cho loài người
Điều trên, có phải là sự thực?
Yêu quái và con người, liệu có thể chung sống hòa bình?



................................

Một khi yêu quái chết đi, ngay lập tức, cơ thể chúng sẽ trở thành cát bụi, và vĩnh viễn biến mất

Nhưng nếu cái xác của yêu quái đó biến thành những hạt lân tinh nhỏ, thì nó có nghĩa là yêu quái đó sẽ được hồi sinh sang 1 kiếp khác



Có 1 yêu quái mà khi chết, cái xác của bà ta luôn biến thành những hạt lân tinh.
Đó là 1 con cáo thành tinh_kẻ đã trở thành thủ lĩnh của yêu quái Kyoto: Kazarina
Bà ta là nỗi sợ của cả yêu quái và con người.
Bà ta luôn gieo giắc nỗi sợ hãi về cái chết
Bà ta có khả năng làm những kẻ khác phải uốn gối phục tùng
Những kẻ sáng suốt muốn tiêu diệt bà ta đều thất bại
Bởi bà ta luôn hồi sinh sau những lần chết đó
Nhưng không phải không có cách tiêu diệt...

Truyền thuyết kể lại rằng:
Muốn tiêu diệt Kazarina, nhất thiết phải do 3 thế hệ liên tiếp của 1 dòng họ, lần lượt giết chết bà ta
Nhưng chẳng ai làm được điều đó
Bởi mỗi lần bà ta chết dưới tay 1 ai đó
Bà ta luôn buông lời nguyền kẻ đó sẽ tuyệt tử tuyệt tôn

Và những lời nguyền đó luôn ứng nghiệm...
Kazarina
Tới nay vẫn là 1 kẻ bất tử và mạnh nhất trong giới yêu quái...



...............................





(Trong lâu đài của 1 gia đình quyền quý)



-Xin Alice-hime hãy cứu con tôi....Không biết nó bị bệnh gì, các thầy thuốc đều bó tay cả rồi...



Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi trong 1 khuôn viên rộng lớn, bên cạnh bà là 1 đứa trẻ mặt mũi có nhiều vết đen lạ và trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Bà ta khẩn khoản cầu xin người gọi là Alice-hime cứu sống con trai mình.

Một thiếu nữ khoảng 18 bước xuống bậc thềm, quỳ xuống bên cạnh đứa trẻ. Mái tóc cam của nàng bồng bềnh thả xuống bờ vai. Đôi mắt nâu, to tròn rất hợp với khuôn mặt thiên thần. Nước da của nàng trắng mịn, được tôn lên trông thấy trong bộ kinomo màu tím.

-Được rồi, để ta thử xem sao_thiếu nữ, chính là người được gọi là Alice-hime, đó vừa nói vừa đặt

1 tay mình lên trán thằng bé 1 cách dịu dàng_cố lên em, rồi em sẽ khỏi thôi

Lần lượt những vết đen trên mặt đứa trẻ biến mất, để lộ 1 khuôn mặt kháu khỉnh. Thằng bé bắt đầu ho mấy tiếng, sau đó nó mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Khỏi phải nói người mẹ mừng tới mức nào, vội vàng ôm con mình vào lòng. Bà ta rối rít ca tụng:



-Thật cảm ơn Alice-hime, thật là thần diệu, người quả là thánh thần giáng thế. Tất cả các đại phu đều nói con tôi không thể sống nổi, vậy mà người chỉ chạm vào nó đã khỏi bệnh. Ngàn lần đội ơn Alice-hime. NGƯỜI ĐÂU!_Bà ta gọi vọng ra ngoài_mang 1000 lạng vàng vào đây để ta trả ơn ân nhân của ta!!!!!!!!!!



-Không! Không! Ta làm điều này không phải vì tiền! Bà hãy cất đi_Alice vội vàng xua tay

-Ấy chết! Chỉ là chút lòng thành của tôi (1000 lạng vàng đấy bà, chút ít gì?), xin hime nhận cho_bà kia vẫn nằn nì

-Đúng đấy, người ta có lòng thì cháu hãy nhận đi_một ông lão mặc chiếc áo trắng, tóc đã bạc hết nói với Alice (hiện giờ mắt đang toàn màu vàng)



Khi người phụ nữ kia dẫn đứa con ra khỏi cổng, chỉ còn 2 ông cháu, ông lão quay sang trách cháu mình:



-Từ sau cháu không được ngốc nghếch thế nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Không phải ai cũng có năng lực đặc biệt như cháu đâu, phải biết tận dụng mà kiếm tiền chứ! Thôi được rồi, cháu vào phòng đi, ở lâu ngoài này cũng không an toàn.



Nói rồi ông lão đó ôm khay vàng và đi mất. Alice lắc đầu, nói khẽ:



-Từ bao giờ ông lại thay đổi như vậy...

-Alice-hime, chúng ta vào trong thôi_một chàng trai tóc hồng, vóc người nhỏ nhắn tươi cười nói với Alice.



Đó chính là Lync Volan, 1 onmyouji_ là con người có sức mạnh ngang bằng và có thể tiêu diệt yêu quái.



-Umk_Alice cười buồn rồi theo Lync vào nhà





(Bên ngoài)



-Xin hãy cho tôi vào, con tôi đang ốm rất nặng, ngoài Alice-hime ra thì không ai cứu được nó hết



-Không có tiền thì biến đi. Alice-hime đang lo cho nhiều bệnh nhân khác, không có thời gian chữa trị cho lũ dân đen không xu dính túi như các ngươi đâu



-Tôi xin ngài...

Bịch



Người bệnh bị đá 1 cách không thương tiếc



-Lắm lời quá! Đã nói không là không! Người đâu, đóng cửa lại đi!



Cánh cửa lớn khép lại, mặc cho tiếng kêu khóc của những con người đáng thương vẫn não nề lên bên ngoài....





...................................



(Vẫn thành phố đó, khi về đêm)



Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, tay ôm 1 bọc nhỏ đang chạy bán sống bán chết. Bỗng bà va phải 1 thứ giữa đường và bật ngã. Bà nhìn quanh. Không có gì cả. Thứ đó vô hình? Ánh mắt bà sợ hãi nhưng chứa đầy cảnh giác.



Cái bọc nhỏ trong tay bà bật khóc thét. Đó là 1 đứa trẻ sơ sinh. Khuôn mặt người phụ nữ trở nên kinh hoàng khi bà nhận ra mình không thể đứng dậy đi tiếp được nữa. Xung quanh, những bóng ma trơi tiến lại gần:



-Ngươi chạy đi đâu thế? Có cố gắng cũng vô ích thôi~ Nào, đưa tim của ngươi và đứa trẻ đó cho ta..._âm thanh nhỏ và rùng rợn cất lên



-Khô...không..._Người phụ nữ run sợ, không nói thành lời



Những yêu quái mặt mũi kì dị hiện ra, vươn bàn tay gầy guộc, móng tay dài ngoằng và đen thẫm ra để moi tim 2 con người kia.



-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét vang lên. Nhưng không phải của người phụ nữ. Những con yêu quái gục xuống. Chỉ trong nháy mặt, chúng tan ra thành cát bụi. Sau lớp bụi mờ ảo đó, hiện ra hình dáng của 1 con người khoảng 18,19 tuổi. Không! Một yêu quái có hình dáng giống con người. Hắn dong dỏng cao, mái tóc đen dài được buộc thành 1 dảnh phía sau. Tóc mái dài, rủ xuống che 1 phần khuôn mặt điển trai. Chiếc áo yukata màu xanh lá không được hắn mặc tử tế cho lắm, cổ áo hơi xệ xuống để lộ 1 phần khuôn ngực rắn chắc và tất nhiên là rất đẹp. Thanh kiếm dài, sáng loáng dưới ánh trăng được hắn vác trên vai cũng sắc bén hệt như đôi mắt hổ phách của hắn vậy. Phía đằng sau hắn là cả một bầy yêu lóc nhóc, hình người có, hình vật có, đủ các thể loại. Chết cha, tác giả sa vào văn miêu tả =.=



Người phụ nữ đó há hốc miệng ra vì kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đứa trẻ trong tay bà đã im bặt



-Thật nhục nhã cho ayakashi (yêu quái) khi tấn công con người yếu đuối không có sức phòng vệ như thế_tên yêu quái mặc yukata màu xanh vừa miết lưỡi kiếm vừa nói_ Nguy hiểm qua rồi, ngươi hãy về đi. Nhớ cẩn thận hơn kẻo mất tim lúc nào không biết đấy!



Người phụ nữ càng tròn mắt sửng sốt hơn



Một nụ cười nửa miệng khiến cho khuôn mặt tên yêu quái kia trở nên kiêu ngạo hơn bao giờ hết (nhưng mà càng thế càng đẹp trai^^):



-Đừng ngạc nhiên khi ta cứu ngươi như thế. Thứ nhất ta không cần đến tim của kẻ khác để mạnh hơn. Thứ 2 ta không muốn yêu quái làm công việc hèn hạ đó. Ta muốn quan hệ giữa yêu quái và con người bớt căng thẳng hơn



Một đứa con gái khác, cũng là yêu quái, mái tóc màu xanh lơ cắt ngắn, mặc bộ kimono màu hồng sán lại, ôm hắn (Dương: Grừ, con nhỏ chết tiệt)



-Người lúc nào cũng thật tuyệt vời, đại thống lĩnh



Tên yêu quái mặc yukata màu xanh lá đẩy đứa con gái đó ra 1 cách tế nhị:



-Được rồi Maron, đừng hành động như thế nữa



Nói đoạn hắn quay sang nói với các yêu quái khác ở phía sau:



-Đi thôi, đêm nay chúng ta còn nhiều chỗ để đến lắm!



-VÂNG!_cả lũ dạ ran_thưa đại thống lĩnh, Shun-sama!



....................................



(Cùng lúc đó trong phòng của Alice-hime)



Alice hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ. Bây giờ anh đào đã nở hoa. Chỉ có 1 cây duy nhất trước khuôn viên lâu đài Gehabich. Cánh hoa theo gió bay đến trước cửa sổ phòng cô. Đôi mắt Alice trầm ngâm nghĩ ngợi. Sự ưu tư không làm mất đi vẻ đẹp như thiên thần của cô.



-Chị lại lo lắng gì nữa vậy?



Alice khẽ giật mình vì tiếng nói bất ngờ đó. Cô quay đầu lại. Một cô gái khác khoảng 17, 18 tuổi có mái tóc xanh dương dài quá thắt lưng 3 tấc được buộc đuôi ngựa phía sau, mặc 1 chiếc áo màu xanh da trời, đang ung dung ngồi bên chiếc bàn trong phòng của Alice, tay xoay xoay 1 chén trà. Đôi mắt màu xanh dương có đồng tử hình oliu nhìn Alice chăm chú. Nếu nhận xét về sắc đẹp của cô gái này thì quả thực không thua kém gì Alice, nhưng cái đẹp đó có nét phong trần chứ không trong sáng như cô gái tóc cam kia.



-Mizuo-chan, lúc nào em cũng tới bất ngờ như thế_Alice nhẹ nhàng



-Chị chưa trả lời câu hỏi của em mà?



-Có gì đâu, chị chỉ đang nghĩ tại sao ông phải tăng cường onmyouji như thế.

-Ah, nghe nói bây giờ yêu quái xuất hiện nhiều lắm. Mà cũng phải thôi, hôm nọ em mới nhận được tin có 1 bầy yêu ở Edo mới di chuyển tới đây mà. Khoảng 100 tên lận.



-Vậy thì có sao chứ_Alice thở dài_ông cứ quan trọng hóa vấn đề. Chị không muốn thấy cảnh mọi người cứ phải vất vả để bảo vệ chị.



Cô gái tóc xanh tên là Mizuo kia đứng dậy, tiến lại gần Alice mà không gây 1 tiếng động nào. Khi khuôn mặt cô chỉ còn cách Alice 20 cm (gần hơn chắc có vấn đề *cười gian*), thì cô bắt đầu cất tiếng, giọng nhỏ hơn và đầy nghiêm trọng:



-Alice-chan, chị nghe rõ này, em không muốn nhắc lại lần nữa đâu: bởi vì chị là 1 người có năng lực đặc biệt nên tim chị có sức mạnh rất lớn; ngoài em ra, thì yêu quái nào tới gần chị cũng là để moi tim chị hết.







...........................



(Ngày hôm sau, tại chợ Kyoto)



-Nghe nói nhà Gehabich đang tăng cường các onmyouji để bảo vệ Alice–hime.



-Umk, nghe nói tim cô ta có giá lắm, nên cô ta luôn là mục tiêu để yêu quái tấn công

-Hình như cách đây khoảng 5 năm, có lần Alice-hime đã bị yêu quái bắt rồi không?

-Đúng rồi, xong nghe đâu cô ta trốn thoát, hú hồn

-Nếu cô ta mà chết thì khổ cho lão gia nhà Gehabich lắm. Có mỗi người cháu, con cái yểu mệnh chết hết cả rồi



-Không chỉ thế, cô ta mà chết thì coi như lão già đó cũng mất một khoản sinh lời. Nhờ sức mạnh của cháu gái mà lão đó tha hồ vơ vét tiền của.



-Tôi nghe nói Alice-hime thì không như thế. Cô ấy rất tốt bụng và chỉ muốn cứu chữa cho người khác một cách không vụ lợi.



-Đúng thế, đó còn là 1 cô gái rất xinh đẹp nữa. Nghe đồn tứ đại mĩ nhân của TQ có qua đây cũng phải...vái cô ta làm cụ.

-Một con người tài sắc vẹn toàn như thế sao không có ai hỏi cưới nhỉ?

-Đâu có, nhiều vương tôn quý tộc tới hỏi cô ta lắm, nhưng họ đều chết một cách thảm khốc trên đường hỏi cưới. Tôi nghe nói cô ta bị yêu quái ám, nên sát phu lắm.



-Khổ thân



-....

Những lời nói trên đều đã lọt vào tai của tên yêu quái hôm nọ. Hắn ngồi trên 1 tán cây cổ thụ ngay giữa chợ (mọi người tưởng tượng cho, cái chợ ngày xưa không như bây giờ) mà không ai nhận ra cả. Hắn ung dung cầm 1 chiếc tẩu lên và đặt đầu hút lên môi, như thể muốn che đi nụ cười nửa miệng khi nghe những điều vừa rồi...







===================================
Shun: Sao lại gọi ta là hắn?
Dương * cười cười*: tại em bí từ, gọi thế cho “ác ác” 1 tí, nếu anh không thích thì em sẽ sửa
Tiến sĩ Micheal: Cái gì thế kia! Ông nội của Alice không phải ta sao! Ta hám tiền như thế bao giờơơơ...................!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dương*lau mồ hôi*: ông chỉ là 1 trong những nhân vật đầu tiên bị OOC thôi *mọi người đừng chém mình, tội nghiệp*

Kazarina: Sao giới thiệu ta ngay từ đầu mà không thấy có ta xuất hiện trong chap này hả!
Dương: cứ chờ đi, còn lâu mới có vé chi mi xuất hiện, khi nào mi có mặt cũng là lúc mi die
Kazarina: không cần biết, ta muốn xuất hiện
Dương: im ngay, ta cho mi die sớm, không có đường tái sinh bây giờ
Kazarina *cười gian* ta mà không tái sinh thì hết truyện à, ta biết thừa ta còn xuất hiện trong phần 2 và 3 cơ
Dương: lo gì, ta cho Zenoheld hoặc Emperor Barodius thay vị trí của ngươi là được
Kazarina: thôi thôi, thế thì ta chờ

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
* chấm nước mặt *

Mizuo thật là tội nghiệp ~

Cá thấy thương cho bé ấy * lăn lóc *

Mong chap ( cuối part 2 ) nhé !!! * vẫy vẫy *

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Thực là có lỗi với Cat quá, dạo này vô năm học rồi nên bận tối mặt tối mũi, chả có thời gian mà ra chap fic mình nữa là com cho bạn (chị Dương) nữa :haiz: :haiz: :haiz:
Chap Mas HẸN với chị Mizuo là hay nhất đó, vẫn thích đọc đi đọc lại chap đó à :domat:
Chị Mizuo buồn quá à :tatoi: :tatoi: :tatoi: , mà phần nè bạn nhớ cho cả cái phụ chương đám cưới của Mas chan với Mizuo san nữa nhá.
:bye: :bye: :bye:

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz


Phần 2
Chap 12

Dù yêu quái chết đi không để lại cái xác chôn, dù yêu quái chết đi không cần tang lễ, phúng điếu, thì việc để tang 3 ngày vẫn là cần thiết, và nhà Marukura đã làm điều đó.

Hôm nay là ngày thứ tư, khăn tang đã được tháo bỏ. Gia đình Elfin đã chuyển về nhà cũ của mình, vì như chủ nhân của họ nói: thời gian để yên tĩnh 1 mình đã hết, giờ cần phải sắp xếp lại công việc trong nhà. Klaus cũng tới giúp họ 1 tay.

...........................

Cùng lúc ấy, ở nhà Kazami có 1 kẻ đã bắt đầu xuất phát tới Kyoto. Bốn hôm trước, kẻ đó đã thu dọn toàn bộ bụi trong nhà mình vào 1 cái lọ. Trong số bụi ấy, sẽ có 1 phần là cha của người con gái quan trọng với cậu. Đã có lần cô ấy nói quan hệ cha con cô ấy không được tốt cho lắm, thế nhưng cậu vẫn cất giữ chỗ bụi đó cẩn thận, vì biết đâu cô ấy sẽ muốn có nó. Và thế là cậu cầm cái lọ chứa thứ đó lên đường.

Masquerade có khả năng di chuyển tức thời, nhưng bán kính di chuyển có 50m thôi, điều đó khiến cậu cũng mất khá nhiều thời gian. Hơn nữa cậu cũng chưa từng đi xa như thế bao giờ. Khi ở nhà, thầy cậu_Hydra đã cho cậu 1 tấm bản đồ tới Kyoto chi tiết lắm rồi, nhưng cậu lại để mất ở đâu không biết >.< và thế là vừa đi vừa hỏi đường nên mất thêm 1 khoảng thời gian kha khá nữa.

Rốt cuộc, 3 ngày sau, cậu cũng tới nơi mình muốn...

Mas tới nhà chính. Mọi thứ vắng hoe, không 1 bóng người đúng như cậu đoán. Nhưng cậu có cảm giác nhất định người cậu muốn tìm ở đây chứ không ở đâu khác. Và thế là đôi chân lại bắt đầu lùng sục các ngõ ngách. Sau 1 hồi mấy lần vòng đi vòng lại rồi quay trở về vị trí cũ=.=, Mas cũng bước tới 1 con đường khá nhỏ, được rào chắc chắn. Vô thức, cậu bước vào đó.

Con đường dẫn đến 1 nơi bạt ngàn sắc vàng của mai. Những cây mai mọc không đều, người ta có cảm giác mình đang ở 1 khu rừng mai mọc tự nhiên. Mas gãi gãi lên tấm mặt nạ thủy tinh của 1 một cách vô nghĩa, tự nhủ hình như mình đi nhầm chỗ và tính quay về. Nhưng khi cậu vừa xoay gót thì có tiếng con trai hỏi, giọng đe dọa:

-Ngươi là ai?

Mas quay về phía kẻ đó. Đó là 1 yêu quái mặc áo khoác màu xanh đậm, mái tóc ngắn ngang vai có màu bạc trắng và đôi lông mày hình ziczac khá kì cục. Lập tức, theo thói quen được hình thành cách đây mấy ngày, Mas đứng thẳng với tư thế cao ngạo của người trên:

-Còn ngươi, là ai?

Kẻ kia có vẻ khó chịu, đáp trả:

-Quá vô lễ! Ngươi nghĩ chỗ này có thể tới tùy tiện thế sao!

Tự nhiên Mas nảy ra ý nghĩ rất có thể đây là người nhà Marukura, và có thể hắn ta biết người cậu cần tìm đang ở đâu. Đang định “hỏi thăm” người đó thì kẻ đối diện cậu đã rút con dao dài ở thắt lưng ra tấn công cậu. Thế là, lại là 1 thói quen khác mới hình thành, Mas rút cây kiếm ra đấu lại.

Một cây kiếm và 1 cây dao dài, lợi thế nghe qua cũng biết thuộc về ai. Mas đưa một đường ngọt xớt qua cổ kẻ đó, nhưng hắn đã kịp thời cúi xuống, kết quả vài lọn tóc trắng rơi xuống đất. Kẻ đó chống 2 tay xuống đất lấy đà, đạp 1 cú lên ngực Mas, cậu nghiêng người tránh đòn đó, vòng qua sau kẻ khiêu chiến mình, vung 1 nhát kiếm không nương tay. Kẻ đó lăn qua 1 bên để tránh. Tay hắn vung lên, một luồng nước bao chặt lấy Mas. Lập tức Mas dùng khả năng di chuyển tức thời thoát ra khỏi chỗ đó. Cậu vung kiếm lần thứ 2. Lần này quyết không lệch mục tiêu nữa. Thanh kiếm chuẩn bị chặt xuống thì...

-Dừng lại!

Mas sững người. Giọng nói này chỉ có thể là...

Một người con gái tóc xanh đứng chặn giữa cậu và tên tóc trắng kia. Cô ấy giơ tay sang 2 bên để ngăn cho 2 người không xông vào nhau nữa

-Mas! Klaus! Dừng lại! Người nhà mình cả!_cô nói vội tới nỗi những tiếng này gần như ríu vào nhau, tuy nhiên, câu cuối cùng là nghe rõ nhất.

-Người nhà mình?_2 tên con trai kia ngây ngô hỏi lại

Lập tức cô gái tóc xanh ở giữa bối rối thấy rõ. Nhận ra mình lỡ lời, cô bắt đầu cáu để chữa thẹn, vội quay sang Klaus:

-Tôi không nói ngài!

-Thế nói tôi à?_Mas hỏi với giọng còn ngây ngô hơn lúc nãy

-Cậu im đi!_hình như trên má Mizuo có vệt hồn mờ mờ

Nhưng vấn đề quan trọng ở đây không phải câu nói lỡ lời kia, mà là sự xuất hiện của cả 3 người. Klaus đứng dậy, hỏi Mizuo:

-Tiểu thư, đó là ai?

Mizuo nhìn thẳng vào Mas:

-Đệ nhị nhà Kazami_sau đó cô xoay người lại, đi ra chỗ khác_Klaus, phiền ngài về nhà chính. Mas, đi theo ta.

Hai người con trai kia nhìn nhau không mấy ưa cho lắm (không chắc Klaus biết Mas nhìn mình thế nào vì cậu vẫn đeo mặt nạ). Sau đó đường ai nấy đi.

................................

Mizuo dừng lại trước bờ hồ. Ánh mặt trời lấp lóa, bóng mai phản chiếu xuống nước, mặt hồ như được dát vàng. Không gian tĩnh mịch bao phủ. Mizuo quay lại nhìn thẳng vào Mas, chất giọng không âm sắc:

-Cậu tới đây làm gì?

Mas đưa cho Miuzo cái lọ và giải thích. Cô sững người 1 lúc rồi đón lấy cái bình, đầu hơi cúi xuống, lí nhí:

-Cảm ơn

Trong khi yêu quái tóc xanh đang rải bụi xuống hồ thì Mas đã tháo bỏ chiếc mặt nạ, đôi mắt xám ngước lên những tán mai vàng:

-Mizuo, loài hoa này rất giống em

Nắm bụi cuối cùng trong tay đã bay đi. Mizuo đưa cho Mas cái lọ rồi gọn lỏn:

-Về đi

Mas ngạc nhiên:

-Gì cơ?

-Về đi, và từ sau đừng có tới đây nữa.

-Tại sao chứ!

Mizuo không đáp. Cô cũng lảng tránh không nhìn thẳng vào người con trai bên cạnh mình. Mỗi lần nhìn cậu, cô lại thấy tội lỗi dâng đầy trong mình. Khi cô xoay gót bỏ đi thì Mas nắm chặt lấy tay cô ngăn lại:

-Mizuo, hãy lấy tôi nhé!

Con trai nhà Kazami đúng là toàn có những câu tỏ tình gây shock vào những lúc không phù hợp. Thế nhưng, hình như đây đã từng là câu nói cô yêu quái tóc xanh kia muốn nghe thì phải. Tuy nhiên, bây giờ thì không thế nữa. Cô giật tay mình ra khỏi tay Mas:

-Masquerade, cậu đừng có ăn nói linh tinh! Ta đã có hôn ước rồi! Chính là người vừa lúc nãy cậu gặp đấy.

Lần đầu tiên Mizuo gọi đầy đủ tên cậu ra. Dường như khoảng cách giữa cô và cậu đã thay đổi rất nhiều. Thế nhưng Mas vẫn phản đối:

-Hôn ước thì sao chứ! Tôi có thể cướp em về được mà! Em cũng không yêu hắn ta có đúng không!

Chính xác. Những gì Mas nói là những gì Mizuo đã từng dự tính: cậu sẽ tự nguyện trở thành nhân vật chính trong việc cướp cô khỏi cuộc hôn nhân giả kia. Thế nhưng giờ cô hoàn toàn không mong muốn điều ấy nữa. Cô nợ cậu quá nhiều, nợ nhà Kazami quá nhiều. Cô đã khiến nhiều người phải liên lụy, và giờ cô không muốn tiếp tục lợi dụng người trước mặt mình nữa. Nhất là khi, tình cảm của cô dành cho cậu đã trở nên đặc biệt, không còn như trước nữa...

Vậy thì, để cậu ghét bỏ và tránh xa cô, cô phải nói sự thật:

-Masquerade, cậu nghe kĩ đây này: đã có lần ta nói với cậu rằng ta cố tình tiếp cận cậu đúng không? Vậy lí do này: cậu là con trai của Shun Kazami, theo truyền thuyết kể lại, cậu sẽ là người thứ 2 tiêu diệt Kazarina. Ta căn hận bà ta. Vì thế ta muốn mượn tay cậu giúp ta trả thù.

-Điều này tôi biết chứ_Mas trả lời tỉnh bơ khiến Mizuo sững sờ

Nuốt nước bọt, cô tiếp:

-Không chỉ thế, cậu chính là thứ duy nhất Alice-sama để lại trên cõi đời này. Nhìn vào cậu, ta thấy có nét nào của chị ấy. Xét cho cùng, ta coi cậu như 1 vật thế thân

-Cái này tôi cũng biết

Mizuo choáng toàn tập. Tại sao cậu lại biết? Biết như thế nào? Mà tại sao khi biết rõ điều ấy cậu vẫn muốn lấy cô cơ chứ?

Gió thoảng qua làm những cành mai đứng đưa. Vài cánh hoa bay giữa 2 người. Không khí đột nhiên chùng xuống. Mas nói với giọng nghiêm túc:

-Vì tôi yêu em, cho nên tôi chấp nhận tất cả. Chỉ cần em bên tôi là quá đủ. Dù em có nghĩ thế nào về tôi, tôi cũng không quan tâm.

Mizuo bật cười khan dù cho trái tim cô đang quặn thắt. Buồn cười lắm chứ! Tại sao lại có kẻ ngu ngốc đến thế? Biết mình bị lợi dụng mà vẫn đâm đầu vào là sao?

-Đồ ngốc, đừng nói những câu vớ vẫn ấy nữa

Giọng cô có gì nghẹn lại thấy rõ. Đôi mắt màu biển vội vã quay đi, và Mas lại nắm chặt lấy tay cô lần nữa.

Ngay lập tức, bàn tay còn lại của Mizuo đưa lên đầu tháo sợi ruy băng xuống. Một cái vung tay thật mạnh, sợi dây gai cắt đứt mấy sợi tóc vàng. Không dừng lại, cô tiếp tục bồi thêm 1 đòn khác.

Theo phản xạ, Mas lập tức buông tay Mizuo, rút kiếm ra đánh trả. Đường kiếm của cậu đi một cách không khoan nhượng. Hình như Mizuo chỉ chờ có thế, cô ấy tấn công yếu hẳn. Mũi kiếm của thanh Harusame nhanh chóng đặt lên cổ họng của cô yêu quái Kyoto. Thế là Mizuo đẩy cổ lên phía trước để mũi kiếm cắm sâu hơn.

Mas lúng túng thu kiếm lại, nhưng vẫn khiến cho cái cổ trắng ngần xuất hiện 1 vết rỉ đỏ. Mizuo cười gằn:

-Nếu cậu không giết được tôi, thì hãy quên tôi đi!

Nói rồi cô ấy chạy biến. Mas sững sờ nhìn dáng áo xanh đó biến mất. Cô ấy, thật sự muốn đoạn tuyệt sao? Sao cô ấy cứ thích làm cậu phải đâu đến thế?

...............................

Mizuo dừng lại sau 1 gốc mai già, tay đưa lên quệt thứ chất lỏng cay xè nơi khóe mắt. Bỗng cô giật mình: cô khóc ư? Trước nay, nước mắt cô chỉ dành cho 3 người. Vậy tại sao, lần này vì cái gì cô lại khóc? Bàn tay cô nắm chặt lấy ngực mình. Trái tim cô giờ đau lắm...

...............................

Không khí trở nên oi nồng khó chịu. Đó là dấu hiệu cho 1 cơn bão sắp tới. Thế nhưng trước khi ông trời thực hiện điều ấy, thì với ai đó, cơn bão lòng đã xuất hiện....

=============
Vậy là giải thích được ý muốn lợi dụng Mas của Mizuo. Viết xong thấy mấy cái này cũng không nghiêm trọng cho lắm=.=
...............................
Têm là trận đấu giữa Mas với Klaus
Phong bì là trận đấu giữa Mas với Mizuo

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Này mọi người
đọc xong là com cho mình đó .Cấm đọc chùa
Nhớ đó nha

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Đọc xong thì com nè, đừng giết evil nhé. Evil túm cái phong bì, ôi chà chà. Mas nhà ta cuồng vì tình gớm nhẩy, thôi thôi, tác giả cho hai người cưới nhau đi cho nó lành, cho người đọc vui nào :covu: sau đó thì chết cũng được không sao hết. Đúng là giông bão, haiz, nghe nó mà buồn đứt ruột a.

Mong chap mới nhé (đã com rồi đấy)

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Fic hay nhỉ, Mas chan nhà ta bị "ngố hóa" trong tay chị Dương mất rồi. Người ta nói đến vầy rồi còn cứng đầu, vẫn muốn cưới cơ đấy. Cứ có cảm giác đang đọc truyện "Cuộc sống đại học xui xẻo" à (giới thiệu luôn, đây là tiểu thuyết đã bán ngoài thị trường với genre là Sa/Ya , khó tin nhưng có thật, é thành tiếp thị viên rồi)
Fic này đắt khách ghê luôn, đã có 125 com rồi cơ đấy, ngó fic mình có 116 com thấy thảm, ngồi tự kỉ đây.

Em hóng chap chị Dương nhiều nhiều.
Yêu chị Dương quá đi cơ (cấm tưởng tượng ra SjA hay cái gì bậy bạ)

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Đọc chap này đừng khóc nha


Số 13, thật sự rất đen đủi>.<

Phần 2
Chap 13

Mas bước qua nhà chính. Dẫu cho chiếc mặt nạ thủy tinh che kín, các yêu quái phục vụ ở đó cũng cảm nhận được sự u tối đằng đằng từ cậu. Mọi người đưa cho nhau những ánh mắt nghi ngờ, ai cũng thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, sự hoài nghi của họ truyền cho nhau cũng rất kín đáo, nếu ai ho he ra tiếng động nào lúc này thì chắc sẽ phải lĩnh 1 hậu quả khó nói trước.

Duy chỉ có 1 người có nét mặt “am tường” mọi chuyện. Người đó trút tiếng thở dài rồi gỗ đốc tẩu lên bàn 1 cách kì cục. Đó chính là cha của Mas.

Mas quay ngoắt sang Hydra:

-Chúng ta ra sau núi tập luyện thôi.

Nói xong cậu đi thẳng 1 nước. Mọi người đổ dòn ánh mắt vào yêu quái có đôi mắt đỏ, yêu quái này quay lại đáp trả mọi người bằng ánh mắt “ngơ ngác” rồi cũng nhanh chóng bám gót thiếu chủ của mình

.................................

Phía sau núi, Mas vào thẳng vấn đề:

-Chúng ta thử lại chiêu thức hôm nọ thôi!

Hydra gật đầu rồi phát uy của mình. Tuy nhiên, anh vẫn không khỏi thắc mắc về thái độ rất ư kì lạ của Mas hôm nay.

Mas khoác uy của Hydra lên người mình như mặc áo kimono, rồi cậu tập trung toàn lực vào thanh Harusame trong tay, tấn công vào những hình nộm bằng đá phía trước.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên. Toàn bộ chỗ hình nộm đó vỡ vụn thành những mảnh đá nhỏ. Chiếc mặt nạ thủy tinh hướng về mớ hoang tàn mới tạo ra 1 cách lạnh nhạt, sau đó tiếp tục hướng tới mục tiêu khác.

.................................

(flashbach)

"Chuyện kể rằng ở đây có 1 con cá thành tinh. Nó biến thành 1 cô gái rất xinh đẹp. Người ta gọi nó là bà chúa đầm. Người ta đồn thổi với nhau rằng ai gặp phải bà chúa đầm sẽ liên tiếp gặp xui xẻo, và họ cố gắng tránh xa nơi đó.

Có 1 người tiều phu trẻ không tin vào những lời đồn ấy. Một hôm anh ta bị nhỡ đường, vì rất khát, anh ghé qua chỗ những cái hồ đó và lấy nước uống. Khi anh ta ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt của 1 thiếu nữ xinh đẹp nhìn mình. Cô ta nhoẻn cười chào anh. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chợt nhớ tới câu chuyện mọi người vẫn thường đồn thổi, liền hỏi:

-Cô là bà chúa đầm?

Người thiếu nữ đó gật đầu. Cô đưa 1 tay lên vuốt lấy vạt áo người tiều phu. Anh ta vội gạt ra, giọng bực bội:

-Cô đang làm cái quái gì thế!

Bà chúa đầm nở nụ cười quỷ dị, cất tiếng nói trong veo như nước:

-Chẳng lẽ ngươi không biết đến ta? Không biết nếu gặp ta sẽ liên tiếp dính xui xẻo hay sao? Sao ngươi vẫn tới đây? Gặp ta rồi sao không tỏ ra sợ hãi?

Chàng tiều phu thấy buồn cười:

-Tại sao ta phải sợ cô nhỉ?

Bà chúa nhăn mặt:

-Vô lễ quá! Ngươi là người đầu tiên tỏ ra như vậy với ta. Thôi được rồi, ngươi là 1 người đặc biệt, nên ta sẽ cho ngươi chết 1 cách tàn nhẫn nhất. Một phần thưởng thú vị đúng không?

Chàng tiều phu xách bó củi của mình lên, quay gót ra về, không quên buông lại 1 câu nói:

-Con gái như cô thì làm được cái gì! Tôi chờ điều đó đấy!

Cô nhìn theo bóng chàng tiều phu biến mất, gọi với:

-Này nhé, tôi cho anh 3 thử thách, nếu anh vượt qua tất thì sẽ thoát chết, nếu không là do lỗi vô lễ của anh hôm nay đấy!”

“Hừm, nếu cái bà chúa đầm gì gì ấy đáng sợ thật, sao không cho thằng tiều phu ấy đi bán muối đi”_Mas lẩm bẩm

“Im nào! Nhóc có muốn ta kể cho không!”_Mizuo cốc lên đầu cậu, và chẳng cần chờ xem cậu có m-u-ố-n hay không, cô vẫn tiếp tục_“Chàng tiều phu trở về, liền nhận được tin mẹ của anh trúng bệnh lạ. Bà đang cơn nguy kịch. Anh hoảng hốt chạy tới bên giường mẹ. Người thầy thuốc gia đình mời tới nói phải có 1 loại thuốc quý mới cứu được mẹ anh. Cây thuốc đó mọc trên núi cao, vách đá cheo leo, trước nay không có ai lấy được. Người ta chỉ biết đến sự tồn tại của nó qua truyền thuyết mà thôi.

Vốn là 1 người con có hiếu, anh vội vã lên đường tới ngọn núi đó. Bấy giờ là đầu đông. Những cơn tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. Con đường đi vốn khó khăn, nay lại gian nan gấp nhiều lần. Tuy vậy anh vẫn không nản chí. Anh đám vào những mỏm đá sắc nhọn để leo lên vách núi. Đá làm tay anh rớm máu, mưa tuyết làm người anh lạnh cóng. Mà càng lên cao, nhiệt độ càng hạ thấp. Suốt đường đi, anh nhận ra nơi đây không có loài nào sống được, kể cả những cây rêu nhỏ bé nhất. Đã mấy lần anh tuột tay suýt ngã xuống, thế nhưng anh vẫn một mực leo lên.

Trước giờ chưa ai lên đến đỉnh núi đó, nhưng anh đã làm được. Anh đứng thẳng người lên. Trời rét căm căm, dường như toàn thân anh bắt đầu cóng lại. Con người đã thấm mệt ấy bỗng nhiên thấy tràn trề sinh lực khi nhận ra 1 cây hoa tươi tốt đang mọc trên nền tuyết. Chắc chắn đó là cây thuốc dành cho mẹ anh.

Chàng tiều phu chạy lại, đang định đưa tay hái thì cái cây đó bay lên. Chính xác là bị người khác nhổ lên. Chàng tiều phu ngước mắt nhìn. Bà chúa đầm đang cầm cấy thuốc quý trong tay, môi nở một nụ cười đầy mê hoặc:

-Ngươi lên được tận đây cũng giỏi thật đấy. Nhưng mà muốn lấy được cây thuốc này không phải chuyện dễ dàng đâu~

Chàng tiều phu bực bội:

-Trả nó đây!

Bà chúa đầm giấu cây thuốc ra sau lưng:

-Không! Ta mất công khiến mẹ ngươi bị bệnh, thì sao có thể để bà ta khỏi dễ dàng vậy.

Biết sự thật, chàng tiều phu giận dữ túm lấy áo của người thiếu nữ trước mặt cảnh cáo. Đáp lại, cô chỉ nhìn anh và cười. Cánh tay cô đưa sang ngang, và rồi cây thuốc quý bị thả bay xuống chân núi.

Người tiều phu nhìn theo, hoảng hốt vì sợ không còn gì cứu mẹ mình, anh vội lao theo cây thuốc đó.”

“Và hắn ta chết?”

“Làm gì dễ dàng thế! Bà chúa đầm đã nắm lấy tay để giữ anh ta lại. Người tiều phu dường như không còn bình tĩnh nữa. Anh nhìn bà ta với ánh mắt của kẻ tử thù. Trước khi có lời lẽ hay hành động nào để thể hiện nỗi căm phẫn của mình, anh ta đã bị bà chúa đầm ôm chầm lấy. Và khi anh ta nhận ra điều đó thì đồng nghĩa với việc anh thấy mình đáng đứng dưới chân núi. Bà chúa đầm đứng bên cạnh, trao cho anh cây thuốc:

-Coi như ngươi vượt qua thử thách về lòng hiếu thảo của ta. Cầm lấy mà cứu mẹ ngươi này

Rồi người thiếu nữ ấy biến mất. Chàng tiều phu không kịp suyt nghĩ gì về hành động ấy, vội mang cây thuốc về cho mẹ.

Mẹ anh khỏi bệnh. Đúng lúc ấy trong vùng lại có 1 tên bạo quan. Hắn bắt trai tráng trong làng phải làm việc cực nhọc để xây những dinh cơ cho hắn. Có tên thầy bói đi qua, nói căn nhà mới của hắn phải có 1 viên đá quý nạm trước cửa, mà đó phải là đá lấy từ tít sâu dưới lòng đất, dưới chân nhà cũ của hắn, thì số hắn mới ngày càng phát đạt được.

Thế là tên này huy động trai tráng trong làng tìm thứ của quý đó cho hắn. Tất nhiên số đó có chàng tiều phu. Chàng bị bắt làm việc cật lực. Mọi người đã đào sâu, sâu lắm rồi mà vẫn không tìm được gì. Thế là tên bạo quan kia bắt mọi người phải đaò rộng ra, lùng sục mọi ngõ ngách. Nhiều người kiệt sức, không làm nổi lại bị đánh đập dã man. Chàng tiều phu vốn tốt bụng nên không chịu được cảnh đó.

Một lần, chính người bạn thân của anh bị tay sai tên bạo quan đánh cho thừa sống thiếu chết. Anh vội chạy lại xin cho bạn mình. Thế là bị đòn lây. Uất hận, anh lớn tiếng mắng tên bạo quan đó. Thế là tên này đòi lôi anh và bạn mình ra xử tử. Anh nói thà để anh chết, chứ anh không muốn người bạn của mình cũng phải chung số phận. Thế là hắn “chiều” lòng anh. Hắn tìm đến 1 cái hầm cũ, phán chôn sống anh ở đấy.

Lũ tay sai chuẩn bị thi hành án thì trời đất nổi cuồng phong, bụi tung mù mịt. Lũ tay sai và tên bạo quan ngã xuống hầm. Hầm sập, chúng chết và anh sống sót.

Anh ngạc nhiên về sự may mắn vừa rồi. Bỗng bên cạnh có tiếng chép miệng. Đó chính là bà chúa đầm. Cô ta nhìn anh bất lực:

-Chính ta đã biến thành tên thầy bói tới nhà hắn ta. Định bụng cho ngươi chết dưới căn hầm sập chứ không phải hắn. Nhưng biết sao được, ngươi có tình bạn cao quý lắm đấy. Coi như ngươi vượt qua thử thách thứ 2.

Chàng tiều phu nghiệm ra đúng là bà chúa đầm đã mang xui xẻo đến cho mình. Thế nhưng, bà ta lại là người cứu anh khỏi nững rắc rối đó. Một nụ cười khinh khỉnh:

-Tiếp theo, cô muốn gì đây?

Người thiếu nữ bên cạnh anh mỉm cười:

-Ta cũng chưa nghĩ ra. Lần đầu tiên ta chơi với 1 con người lại thấy vui như vậy. Thôi thì vì niềm vui đó, ta sẽ tạm tha cho ngươi.

Và bà chúa lại biến mất trước mặt anh. Hình như nụ cười của bà chúa vẫn còn đọng lại đâu đó, khiến bước chân về nhà của chàng tiều phu trở nên vương vấn.

Mặc dù đã dính vào 2 trò đùa quái ác của bà chúa đầm, chàng tiều phu vẫn ghé qua nơi ở của cô ta khi có thể. Cô ta ở đó, luôn tiếp đón anh bằng nụ cười mê hồn của mình.

Mấy năm trôi qua, chàng tiều phu đã đính hôn với 1 cô gái trong làng. Trước hôn lễ 1 ngày, anh tới chào bà chúa đầm lần cuối.

Bà chúa có vẻ hơi buồn, đưa cho anh 1 hộp nữ trang và nói coi như qùa cưới. Khi tiễn anh ra khỏi vùng hồ của mình. Bà nghiêng đầu, nở nụ cười xinh đẹp:

-Thử thách cuối cùng ta dành cho ngươi: hãy quên ta đi...

Chàng tiều phu trở về sống cuộc sống của mình. Đã 5 năm trôi qua, cuộc sống của chàng tiều phu như dòng nước chảy tĩnh lặng, vợ anh rất tốt, anh cũng có 1 đứa con gái. Đứa con ấy càng lớn càng xinh đẹp giống bà chúa đầm. Nó thường lấy nữ trang mà bà ta tặng anh ra đeo. Càng làm vậy, nó càng giống cô ta. Và dường như, nỗi nhớ bà chúa của anh càng khắc khoải.

Anh nhận ra rằng mình không thể nào quên được bà chúa. Trái tim của anh, đã bị cô ta lấy mất từ lâu rồi. Mỗi lần lấy củi về, thấy con ngồi nghịch nữ trang, anh lại không kìm được tiếng thở dài. Mặc cho vợ gặng hỏi, anh chỉ lắc đầu.

Rồi 1 hôm, không kìm được, anh tới nơi cũ tìm người thiếu nữ ấy. Nhưng cô đã biến mất. Nỗi nhớ dai dẳng giằng xé tâm can anh. Anh không thể quên được bà chúa đầm, và cũng không vượt qua được thử thách về tình yêu của cô ta.

Và thế là chàng tiều phu đã ngồi chờ ở đó. Chờ mãi. Chờ mãi cho tới khi kiệt sức chết”

................................

-Nhảm nhí quá

Mas bình phẩm sau khi nghe xong câu chuyện. Ai đó bên cạnh cậu khẽ cười

-Cậu có thể dám chắc mình không giống con người kia khi gặp bà chúa đầm chứ?

-Vớ vẩn! Nhất định không bao giờ có chuyện đó đâu!

-Mong là vậy.

(End flashback)

...............................

Đất đá văng tứ tung. Cả 1 vùng chẳng mấy chốc biến thành bình địa. Dường như mọi uất ức trong lòng Mas đều dồn vào lưỡi kiếm.

“Em có biết từ khi em xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã thích cách đối xử khác hẳn mọi người của em, thích cái kiểu em không coi tôi ra gì, nhưng vẫn bên cạnh cùng tôi trưởng thành rồi hay không? Tôi thích em, rồi từ thích chuyển thành yêu từ lúc nào không biết. Kể cả khi tôi biết sự thật em cố ý tiếp cận tôi vì mục đích của mình, tôi vẫn yêu em. Thế rồi cuối cùng, em bỏ tôi mà đi, chỉ để lại mấy câu “hãy quên ta đi” thôi ư? Em đã lường trước tất cả đúng không? Đã biết em sẽ khiến ta rơi vào thảm cảnh thế này đúng không? Em thật đúng là bà chúa đầm! Không hơn không kém...”

Ầm!

Lại 1 tiếng nổ long trời. Hydra có vẻ hoảng hốt vì sự bất thường của Mas, vội vàng thu uy của mình:

-Thiếu chủ, hôm nay đủ rồi! Dừng lại thôi!

Mas đã thấm mệt, cũng không phản đối ý kiến của thầy mình. Cậu tra kiếm vào bao và bảo Hydra về nhà chính trước. Tuy thấy không ổn nhưng yêu quái có đôi mắt đỏ vẫn phải phục tùng. Chỉ còn lại 1 mình, Mas bước tới ngồi bên xuống đống tan hoang vừa tạo ra. Bất chợt, cậu nhớ tới 1 mùi hương dịu nhẹ, tới 1 đôi mắt có màu như vực nước thăm thẳm, tới nụ cười giễu cợt của ai đó.

Đau

Mas vung tay đấm xuống tảng đá bên dưới. Bàn tay hơi rớm máu. Có 1 giọt nước rơi xuống đất. Rồi 1 giọt khác. Vẫn còn 1 giọt thì đọng lại bên dưới lớp mặt nạ thủy tinh, phản chiếu ánh nắng chiều lấp lóa...

“Nếu biết trước sẽ đau nhường này, tôi đã chẳng yêu em đến thế...”

==================
Hình như chap này Dương dìm hàng Mas hơi quá tay=.= Mong các fan thứ tội *cúi*

.....................................

Tem là hộp nữ trang của bà chúa đầm

Còn phong bì là cây thuốc qúy


description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
*Chôm cây thuốc* *co giò chạy*

*cho cây thuốc vô nồi nấu* Mas thấy càng ngày càng thế nào ấy nhỉ. Haiz. Chuyện bà chúa đầm này nghe cũng buồn như truyện khổ thế. Mas đang trong tình trạng như tên tiều phu kia ấy nhỉ. Chuyện nghe mà muốn đứt hết cả ruột, thôi thì cứ mong chờ tương lai tươi sáng ở thế hệ sau vậy.

Đã com rồi đấy nhé. Mong chap mới. *giở nắp nồi múc ra ăn*

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
@Arisu:vào fic thấy ế kinh, hầu như chả có mấy người com, chị ra cả phần 1 và 2 gần 30 mới cờ bấy nhiêu lượt com, em là còn có nhiêù người bình luận đấy. Còn cái ngoại truyện thì chị định làm đám tang cơ;D Đùa thôi, có đám cưới nhưng không chi tiết như cuả Shun đâu
@Evil:nói gì thì nói thì cũng không hẳn p3 vui hoàn toàn đâu
@Cat: chị thấy chap 13 cũng đâu có gì đáng khóc, chỉ sợ bị ném đá thôi >.<
Mọi người ơi, đọc xong com cho mình nhé, chê cũng được

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
Chap mới này ;chap này Mizuo rất tội nghiệp đọc xong đừng khóc và cấm đọc chùa .Đọc xong là com đó



Phần 2

Chap 14:

Lại nói về Kyoto

Ở nơi này, gió bắt đầu thổi mạnh. Những cành cây bắt đầu rung rinh. Mới vừa nãy, trời còn hắt lại cái nắng cuối chiều mà giờ mây đã kéo đến khiến mọi thứ tối sầm. Mizuo đứng dậy, quệt những giọt nước mắt ngu ngốc. Cô đã ngồi đây có lẽ đã phải 6,7 tiếng rồi, tính từ lúc người con trai tóc vàng đi. Thật tệ, sao cô lại thấy mình bất lực thế cơ chứ?

Cô trở về nhà chính, bỗng cảm thấy như mình đạp phải cái gì đó. Đôi mắt xanh nhìn xuống. Là mảnh thạch anh được mài đi ở phần rìa. Đây không phải món đồ chơi Marucho tự chế sao? Sao laị bị vứt ở đây?

Đang thắc mắc thì Elfin hớt hải chạy ra, tiếp theo đó là cha mẹ của cô nàng và Klaus:

-Đại tiểu thư! Thiếu chủ mất tích rồi!

Mizuo cảm thấy như có tiếng sét nổ ngang tai. Marucho...mất tích ư...Cô vừa mới rời mắt khỏi nó 1 buổi thôi mà...

-Cái... gì? Từ...từ ... bao giờ?_Cô lắp bắp

-Cách đây 2 tiếng rồi. Chưa bao giờ thiếu chủ ra ngoài 1 mình cả. Chúng thuộc hạ đã tìm khắp nhưng vẫn không thấy người đâu_Predentor nói

Lập tức, Mizuo phân công:

-Tìm tiếp! Ta sẽ tìm hướng bắc, Predentor tìm hướng nam, Seiren hướng đông và Klaus phía tây. Elfin, ngươi ở lại đây chờ Marucho về.

Mọi người gật đầu rồi nhanh chóng tìm vị trí. Mizuo chạy miết về phía bắc, tay bắc loa lên gọi tên đứa em trai của mình.

Một cảm giác hụt hẫng dâng đầy. Mizuo đưa con mắt có nét hoảng loạn ra nhìn xung quanh.

“Marucho, em ở đâu? Trả lời đi, đừng làm chị sợ...”

Mizuo bắt đầu tới 1 cánh rừng. Những bước đi vội vã bất cẩn khiến cho những bụi gai cào rách quần của cô, cứa vào da thịt, nhuốm máu. Nhưng cô không quan tâm. Dường như có tảng đá đang đè chặt tâm trí cô. Hình ảnh cậu bé tóc vàng mãi không xuất hiện khiến cô lo sợ. Có gì đó bất an đang xảy ra.

Gió ào ào thổi. Cát bụi tung mù. Cây cối ngả nghiêng. Trời đất tối mịt. Có tiếng sấm rền vang. Vài ánh chớp lóe lên khiến mọi thứ sáng lòa rồi vụt tắt.

Mizuo vẫn mải miết nhìn ngó xung quanh. Cô và gió đang thi nhau xem ai gào to hơn. Vẫn không có động tĩnh gì của Marucho. Rồi không biết từ bao giờ cỗ đã đi xuyên qua khu rừng, tới tận sào huyệt của Kazarina. Nơi đây trống vắng. Tất cả các yêu quái ở đây đã 1 mất một còn với nhà Kazami và bị tiêu diệt.

Một linh tính không lành. Tuy thuyết phục mình không nên nghĩ thế nhưng đôi chân vẫn dắt Mizuo vào bên trong. Đi qua cửa thứ nhất, đi qua hào nước, đi qua cửa thứ 2, vào bên trong...

Đôi đồng tử hình oliu mở to kinh hoàng. Marucho đang bị trói chặt, treo lơ lửng bằng 1 sợi dây gắn với trần nhà:

-MARUCHO!_Mizuo hét lên

Cậu bé tóc vàng ngước đôi mắt xanh của mình lên, giọng yếu ớt:

-Chị ơi...

Mizuo vội vàng chạy lại

Phập

Một mũi tên cắm phập trước mặt cô. Mặc kệ, tiếp tục chạy. Một mũi tên khác. Trượt. Lần thứ 3 là 1 người ra chắn trước mặt cô, cây kiếm chém 1 nhát mạnh. Lần này Mizuo phải chùn bước. Cô nhận ra khí của kẻ trước mặt cô, là 1 onmyouji.

Sợi dây bạc vung lên giải quyết kẻ ngáng đường. Đôi mắt xanh bấy giờ mới nhìn quanh. Rất nhiều onmyouji khác đang đứng vây quanh cô và Marucho, tay lăm lắm bùa ngải (chú thích, những onmyouji này là “diễn viên quần chúng”, không liên quan đến nhà Volan hay Misaki)

Những tia giận dữ dâng lên trong vực nước sâu thẳm:

-Sao các người lại bắt Marucho? Nó có tội gì?

Lẽ thường tình onmyouji thì tiêu diệt yêu quái. Nhưng tại sao chúng tới nhà Marukura bắt 1 mình Marucho, rồi còn đem nó tới đây hành hạ? Thê scho nên câu hỏi của Mizuo không phải không có cơ sở...

Đám onmyouji kia không đáp. Đôi mắt chúng vô hồn nhìn cô. Một tiếng cười ngạo nghễ cất lên. Từ trong đám onmyouji đó, có 1 kẻ bước ra, mái tóc màu lục đậm được buộc cao

-Sellon?

Đó là 1 yêu quái của nhà chính, vì thế Mizuo cũng có thể gọi là quen biết cô ta. Ả yêu quái đó phe phẩy 1 lá bùa, giọng vui vẻ:

-Lá bùa có thể thao túng cả onmyouji do mẫu vương để lại, ngươi thấy thú vị không đồ phản bội?

Mizuo hiểu ra mọi chuyện. Cô quát lên giận dữ:

-Đồ đê tiện! Có gì sao không tới gặp trực tiếp ta! Sao lại mang Marucho để hành hạ nó thế kia!

Ả tóc lục nhún vai:

-Ngu ngốc quá, giết ngươi ngay có gì thú vị. Ta muốn nhìn vẻ mặt đau khổ của ngươi kìa. Ngươi đã tiếp tay cho địch hại mẫu vương. Giờ tất cả chiến hữu của ta cũng không còn. Dù 1 mình, ta vẫn phải giết chết ngươi_càng câu cuối, giọng bà ta càng đanh lại

Mizuo ngước nhìn đứa em trai của mình đang nhăn mặt đau đớn. Tim cô quặn lại, máu sôi lên. Hai tay cô siết chặt sợi dây trong tay lao về phía em mình. Sellon phẩy tay, tất cả onmyouji đồng loạt xông lên.

Thứ khí của onmyouji quá đông ập đến 1 lúc khiến Mizuo hơi choáng. Nhưng nỗi căm phẫn khiến cô vẫn có thể ra tay hạ gục từng tên.

Những cái xác đổ xuống, chẳng cái nào toàn thây. Người Mizuo đầy máu, nhưng hầu như chẳng có vết nào là máu của cô cả. Đôi mắt xanh đầy sát khí. Bỗng 1 loạt kiếm nhằm thẳng vào cô. Mizuo nhảy lên tránh không kịp, 1 vết chém sượt qua vai khiến 1 mảng áo ướt đẫm thứ chất lỏng màu đỏ. Một nét nhăn khẽ xuất hiện trên mặt. Tiếng cười của Sellon vọng đến đầu óc mụ mị vì căm tức của cô. Và thế là sợi dây bạc lại vung lên, nó quấn quanh 1 lúc mấy tên onmyouji. Một cái xiết mạnh kinh hồn. Những kẻ đó bị đứt làm đôi. Chẳng mấy chốc đám onmyouji vơi gần hết.

Sellon tung ra thêm 1 mớ bùa chú. Onmyouji từ đâu tới ngày càng nhiều. Tuy nhiên, Mizuo đã tiến được gần tới chỗ em trai cô rồi. Marucho nhăn mặt đau đớn, vài vết máu dính trên áo cậu. Có lẽ trước khi cô tới đây, cậu đã bị chúng hành hạ. Bây giờ, chứng kiến cảnh chị mình 1 mình giết bao nhiêu người, cậu cất tiếng nói khó khăn:

-Chị ơi...mặc...kệ em...đi đi...chúng nhiều...th...thủ đoạn lắm...

Mizuo ngước nhìn em mình với 2 hàng nước mắt chảy dài, dưới chân cô là mấy xác người chết không nhắm mắt. Cô lẳng lặng lắc đầu. Làm sao cô có thể bỏ rơi đứa em trai của mình được cơ chứ? Nếu có chết, cô sẽ chết chung với nó.

Đám onmyouji xông ra ngắn cản Mizuo bao nhiêu thì bị cô giết bấy nhiêu. Căn bản đây cũng toàn là những kẻ có thực lực yếu nên mới bị thứ bùa của Sellon khống chế, thành ra việc xử lí chúng với Mizuo chỉ là dọn đám cỏ trên đường.

Nhận ra tình hình không mấy khả quan, Sellon đành phải viện tới con át chủ bài của mình

-Marukura, cô dừng tay lại ngay, nếu không,...

Bà ta bỏ lửng câu nói. Mizuo buông cái xác mới bị cắt ngang mặt, lộ hộp sọ bên trong xuống đất, quay về phía có tiếng nói của bà ta. Cô giật mình khi 1 tên onmyouji đã cắt sợi dây buộc Marucho với trần nhà. Cậu bé rơi bịch xuống đất, vẻ mặt đau đớn. Mizuo cũng cảm thấy mình đau theo. Trong lúc cô mất tập trung ấy thì 2 tên onmyouji ở đâu xông tới ấn cô ngã khuỵu xuống.

Nhưng cô nào để ý tới vấn đề ấy cơ chứ, cái cô quan tâm là đứa em đang nằm dưới đất của cô kìa. Thằng bé khó nhọc ngồi dậy. Mizuo cảm thấy tóc mình bị giật ngược ra phía sau. Cô khẽ nhăn mặt vì đau. Tiếng cười ngạo nghễ của Sellon phả bên tai:

-Thấy gì chưa? Có thích không? Ta thì thích lắm~~~

Máu sôi lên trong người Mizuo, đôi mắt cô long lên giận giữ. Cô muốn chạy lại để đỡ Marucho dậy, nhưng bây giờ, 1 kẻ nắm đầu, 4,5 kẻ giữ tay chân. Người cô chặt cứng không cử động được.

Tiếng rào rào nổi lên. Tiếng gió rít rất mạnh. Trời bắt đầu mưa. Nước hắt tạt vào những cánh cửa trong căn phòng. Không khí lạnh buốt phả vào tận trong tim.

Trước tình cảnh bất lực của mình, nước mắt giàn đầy lên 2 đôi mắt xanh. Marucho đã gượng được dậy, nhìn cô, giọng nghẹn lại:

-Em đã bảo chị rồi mà...sao chị không đi đi...

Sellon cười lớn khi chứng kiến cảnh ấy. Bà lượn quanh 2 chị em mấy vòng rồi tuyên bố:

-Xem kịch đủ rồi, ta sẽ bắt đầu xử lí các ngươi từ từ.

Theo mệnh lệnh của bà ta, 1 tên onmyouji cầm kiếm tới, đâm vào Marucho. Thanh kiếm cắm ngập xuống tận sàn. Máu văng tung tóe. Tim Mizuo ngừng đập khi thấy cảnh ấy. Cô hét lên đau đớn, đau hơn nỗi đau thể xác mà Marucho phải chịu gấp nhiều lần.

Sellon hài lòng trước những âm thanh thú vị ấy.

Đôi đồng tử oliu se lại đầy căm thù. Bằng 1 lực rất mạnh, cô vùng ra khỏi đám onmyouji đang giữ mình. Nhưng chúng quá đông, cô không thoát ra ngoài được.

Nước mưa bên ngoài nhanh chóng bị hút hết vào thành 1 luồng nước lớn, bao quanh những tên onmyouji bên cạnh cô. Chúng nghẹt thở, phải buông tay ra. Nhanh như cắt, Mizuo chạy tới bên em mình.

Cậu nằm trong tay cô, thở ngày càng yếu ớt, máu ướt đẫm cả 2 người. Tay cô run run chạm lên cây kiếm vẫn cắm trên người cậu, không dám rút ra vì sợ em mình đau. Hai đôi mắt xanh đẫm lệ nhìn nhau. Cậu khẽ lắc đầu, bàn tay nhỏ bé cố gắng đưa lên nắm lấy tay cô, môi cậu hơi mấp máy, dường như cậu muốn nói gì đó nhưng không đủ sức.

Thế rồi, câu tan thành cát bụi trong tay cô.

ĐOÀNG!

Bên ngoài có tiếng sấm rền đinh tai nhức óc. Tiếng sấm như tiếng trái tim ai vụn vỡ.

Đôi mắt xanh nhìn về phía kẻ có mái tóc xanh lục đầy căm thù. Mụ ta vẫn cười khoái trá. Mizuo cầm cây kiếm đã giết em mình lên. Tiến về phái bà ta. Đám onmyouji lao ra cản. Ngoài Sellon, Mizuo chỉ còn nhìn thấy tên onmyouji đã giết Marucho thôi. Cô nhằm thẳng vào hắn mà chém. Dẫu chưa bao giờ dùng kiếm, những nhát chém của cô vẫn chính xác vô cùng. Nhát đầu tiên phạt ngang mặt, máu và não chảy ra. Nhát thứ 2 chém ngang người, cái thân bị đứt lặt lìa. Mizuo cúi xuống rất nhanh, quăng cái xác đó lên tường. Khi cái xác chưa kịp rơi xuống đất, cô đã dâm kiếm lên người hắn. Thanh kiếm xuyên ra sau cả bức tường, ghim người hắn lơ lửng trên đó.

Khuôn mặt yêu quái tóc xanh giờ trở nên vô hồn. Giải quyết xong kẻ đã trực tiếp giết em mình, cô liếc đôi mắt xanh về mụ đàn bà chết tiệt kia. Từng bước chậm rãi lại gần, sát khí từ yêu quái nước tỏa ra hừng hực.

Sellon có vẻ hơi giật mình vì sát khí đó từ cô. Mụ ta cướp thanh kiếm của onmyouji bên cạnh, lao tới tấn công Mizuo. Cùng lúc ấy, tất cả đám onmyouji cũng lao tới. Sợi dây gai trong tay Mizuo vung lên, quật những tên ngáng đường đó sang 1 bên. Trong lúc cô đang bận giải quyết mấy con rối đó thì thanh kiếm trong tay Sellon đã đâm thẳng vào ngực cô.

Mũi kiếm khựng lại, phát ra âm thanh khó chịu như chạm phải vật cứng. Sợi dây gai trong ta Mizuo vung lên, quấn quanh cổ Sellon, cắt đứt cái đầu của bà ta. Máu đen phụt lên bắn đầy khắp nơi, vấy lên mặt Mizuo. Cô tiếp tục cắt cơ thể bà ta ra nhiều mảng. Nhưng nhanh chóng, cái xác của Sellon đã tan thành cát bụi. Dẫu vậy, Mizuo vẫn giày xéo lên những vệt bụi đó. Nỗi căm hận vẫn chưa xả được hết.

Đám onmyouji mất chủ, hoảng loạn chạy trốn. Trong căn nhà đổ nát vì trận chiến, giữa bao nhiêu xác chết ngổn ngang, mùi tử khí nồng nặc, có 1 người vừa khuỵu xuống.

Nước mắt lại bắt đầu chảy. Yêu quái tóc xanh thực sự đã rất mệt mỏi rồi. Mẹ cô đã mất, Alice đã mất, nay cả người thân duy nhất của cô là Marucho cũng bỏ cô mà đi. Tất cả những gì quan trọng với cô đều đã vụt tan như cơn khói. Trái tim cô đã chết theo họ rồi.

Tay cô lần vào trong tà áo. Mảnh thạch anh của Marucho mà cô cất trong đó đã bị rịa vỡ. Đó chính là thứ đã đỡ nhát kiếm cho cô. Mắt Miuzo hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa vì nó đã nhòe nước mắt. Đã có lần Marucho khoe với cô : nhìn qua mảnh thạch anh này có thể khiến mọi thứ rõ hơn, gần hơn. Nhưng giờ đây, làm thế nào để cô được nhìn lại đứa em trai của mình nữa đây...

Tay cô vơ thanh kiếm bên cạnh trong vô thức. Nếu đã không còn ai quan trọng với cô còn sống, thì cô tồn tại trên thế gian này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng rồi thanh kiếm rơi xuống đất. Không, vẫn còn 1 người quan trọng với cô. Vì người ấy mà cô muốn tiếp tục tồn tại. Miuzo đưa mảnh thạch anh lên trước mặt. Qua lớp nước mắt, dường như đằng sau tấm thạch anh rạn vỡ, hiện lên hình ảnh của Marucho. Mizuo cất tiếng cười yêu ớt:

-Chị xin lỗi, Marucho...Chị chưa thể đi với em ngay được...Nếu có gặp mẹ chị...hãy cho chị gửi lời hỏi thăm tới bà...

Rồi với sức lực còn lại, cô chống tay đứng dậy, quệt đi những dòng nước mắt trên mặt. Một lần nữa hận thù cho cô sức mạnh. Mizuo bước ra khỏi cửa, cô sẽ tìm những tên onmyouji để báo thù. Tất cả onmyouji...

.................................
Sấm chớp giật nhá liên tục trên bầu trời. Gió ngày càng mạnh, mưa đổ xuống như thác nước. Miuzo bước đi trong cơn bão đó. Máu đã bị gột trôi, quần áo dính chặt vào người, còn tóc thì bết lên mặt. Cô lầm lũi bước đi. Đám onmyouji ngu ngốc vẫn chưa kịp trốn thoát. Cô giết từng tên một. Giết 1 cách chậm rãi từ từ.

Một tên chạy đi xa tầm với của cô. Không sao, phóng dây gai ra, luồn qua 2 lỗ tai của hắn, xóc 1 chút, kéo mạnh. Thế là xong. Hắn ngã xuống. Chỗ não nát bấy chảy ra ngoài tai. Một tên khác. Chạy đi đâu thế? Sợi dây cuốn chặt lấy hắn, thít qua ngực. 1 vết cắt, nới lỏng, làm thêm 1 vết tương tự. Cứ thế, người hắn nát dần, phổi lòi ra ngoài. A, sao lại có 1 tên có cái tay xấu thế nhỉ? Cắt cái tay đấy đi, quăng sang 1 bên, xiết lấy cổ họng hắn, cắt luôn cái đầu đi...

Cứ thế, cô giết người như 1 kẻ bệnh hoạn. Cô đã từng giết người nhiều như thế này, khi mẹ cô và Alice mất. Nhưng hình như, lần này khi ra tay, cô không thấy được giải tỏa như những lần trước. Tim cô cứ đau dần, thắt dần.

Nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy xuống. Vẫn còn mấy tên nữa cần giải quyết, thế nhưng 1 bàn tay đã ngăn cô lại. Mizuo lạ lẫm nhìn. Là Mas...

Cậu đã tháo bỏ chiếc mặt nạ, nhìn cô khó tin:

-Mizuo, dừng tay lại ngay, đừng làm những gì tổn hại con người!

Cô hất tay cậu ra:

-Cậu biết gì mà nói! Chúng đã giết Marucho cậu có biết không!

Trước tiếng gào của cô, Mas sững sờ. Hình như cậu mới tới đây, mới tìm thấy cô, nên cậu hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra.

Mizuo vừa nói ra những điều mình muốn quên nhanh chóng. Tim cô gần như ngừng đập. Bất lực, cô ngã khuỵu xuống. Những tiếng nấc của cô bị tiếng của mưa gió át đi.

Mas bối rối cúi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Có thể cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cậu biết rằng làm thế này có thể chia sẻ phần nào với người con gái cậu yêu. Cậu cảm nhận được sự sụp đổ trong cô, nghe được tiếng con tim cô vụn vỡ. Khi người mình yêu đau thì mình cũng đau. Mas khẽ đẩy cô ra để cô nhìn vào mình:

-Mizuo, hãy về Kazami với tôi đi.

Thực ra, trong hoàn cảnh này, lời nói của Mas hoàn toàn hợp lí, vì nó có tác dụng tới ai đó. Thế nhưng, trái lại với ý nghĩ của cậu, người con gái đó lắc đầu:

-Tại sao cậu vẫn ngốc nghếch như thế? Cậu không thấy rằng ai liên quan tới ta cũng phải chịu số phận thảm hại hay sao?

Lắc đầu

-Tôi không sợ

-Đừng cố chấp, lấy 1 người không yêu mình sẽ đau khổ lắm đấy.

Những lời này Mizuo nói nửa thật nửa dối. Cái thật là cô suy ra từ cuộc hôn nhân của cha mẹ mình, còn dối, là vế đằng sau không đúng với cảm xúc của cô...

Nhưng Mas quả thực là cố chấp, cậu ôm ghì cô vào lòng, nhắc lại những lời ban sáng:

-Chỉ cần tôi yêu em, chỉ cần em bên tôi, dù em có nghĩ gì về tôi cũng không quan trọng.

Mưa tầm tã trút xuống. Ai đó gục đầu vào ngực cậu con trai tóc vàng mà khóc nấc lên. Khóc vì những người đã mất. Khóc vì người còn sống...



==============

Oiya, Mizuo của mình thật yếu đuối>.<
Công nhận cái vụ cho Mas vào chả hợp lí tẹo nào, mong mọi người đừng chê cười tác giả quá nhiều. Hơn nữa, đừng kill tác giả vì cái nội dung điên rồ này. Một ngày ra 4 chap thì làm gì còn đầu óc mà chỉnh sửa nữa=.=

Chap sau sẽ là chap cuối, nếu còn có người muốn đọc thì tháng sau tác giả sẽ ra chap

..............................

Tem là xác những onmyouji

Phong bì là xác chưa tan thành bụi của Sellon

description(Bakugan Fanfic) Hoa Qúai - Page 13 EmptyRe: (Bakugan Fanfic) Hoa Qúai

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply