MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[4rum fic] The Love

power_settings_newLogin to reply
+14
Hikari Fubuki
Phong Nhan
Elfin-Ingram
rainbow_wings fly high
Ankh
Sanyonara
Yuki Watanabe
Tiểu Mi
Kantono Fuminsho
Khắc Long
tiểu thư Kẹo Bông
Mizu Lucifer
Hino Asa
annie_izu
18 posters

description[4rum fic] The Love - Page 5 Empty[4rum fic] The Love

more_horiz
First topic message reminder :

Tên fic: The Love
Tác giả: Annie Izu - Kẹo Kéo =))
Thể loại: Một chút tào lao, hai chút nhảm nhí, ba chút sến súa, bl bl...
Rating: Ai muốn xem thì xem
Cảnh báo: Fic có ya dù rằng ko tả chi tiết :-D Độ đen tối của fic không nhiều, OCC và dìm hàng là chính, và đặt mầm đen tối cho những ai có đầu óc đen tối thôi *cười rạng rỡ*
Note: Hầu hết các fic của Ann đều sẽ tạm thời cất vào tủ. Nên Ann làm fic này bù cho mọi người, hết fic này, Ann sẽ off dài hạn vì nhiều lí do.
Đây sẽ là oneshot nếu Ann lười, shortfic nếu Ann siêng. Và đượng nhiên, ứ có long fic đâu :-D

CHAP 1: NỔI BÃO

Suốt ngàn năm, quỷ vương bị nhốt nơi ngục tối. Không thể thấy được ánh sáng. Nơi được mệnh danh là địa ngục – Cung điện tối cao của quỷ, chẳng qua cũng chỉ là nơi tù tội. Xung quanh toàn là bóng đêm, đi mãi đi mãi, mò mẫm mãi , vẫn chỉ là bóng tối… Quỷ vương kiên nhẫn cứ đi, cho tới một ngày, ngài nghe thấy tiếng hát - một tiếng hát trong trẻo, thật tinh khiết, tiếng hát ấy hoàn toàn không vấy bẩn tội lỗi. Quỷ vương lại lần theo tiếng hát ấy, và rồi, từ phía xa, một tia sáng loá lên…

Suốt ngàn năm, bị nhốt trong ngục tối, đối với ngài, con mắt gần như mù loà nơi ánh sáng này. Nhưng, người đã cất tiếng hát khiến lòng quỷ vương say đắm không hề mờ đi trong đôi đồng tử của ngài. Người ấy đẹp lắm, rất đẹp, tựa như ánh sáng, vừa thánh thiện vừa xảo quyệt. Nụ cười người đó, đẹp mê hồn, tựa như mời gọi lòng khao khát của quỷ vương…Cặp ngọc đẹp nhất thế gian…nhìn ngài…

“Người…là ai?”

Giọng nói thánh thót vang lên,dịu nhẹ, nhưng đầy ẩn ý. Quỷ vương cười khẩy, mắt ngài nheo lại vì chói.

“Ta nghĩ…ngươi phải biết ta là ai chứ? Và…ta cũng muốn biết, người là ai?”

Đôi mắt đã thấy ánh sáng trong ngàn năm mù loà, ngài nhìn người con trai trước đầy chế giễu, và cũng đầy quyến rũ.

“À…” Chợt cười, người tỏ vẻ như vừa nhớ ra “Người là quỷ vương nhà Tsubasa – Kumiho đã từng quậy tưng bừng thiên giới và bị thần zues nhốt vào địa ngục đúng không? Đã được thả ra rồi à? Một ngàn năm dưới đó vui không?” Giọng điệu vô cùng châm biếm

Kumiho-quỷ vương lại cười, ngài bắt đầu thấy chàng trai trước mắt rất thú vị. Không những không sợ ngài sẽ giết chàng mà còn nói ra lời như thế.

“Chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi tên gì?” Dù bị nhốt ngàn năm, nhưng dáng vẻ đầy cao ngạo và không kém phần quyến rũ của ngài vẫn luôn còn.

“Ta là thiên sứ Chu Tước, hân hạnh được gặp ngài” Người đó thi lễ, giọng điệu chế giễu cực kì. Dù khó nghe với giọng người đấy, Kumiho vẫn cứ thích nghe tiếng nói của người.

“Ta hỏi tên thật”

“ Creo Dizlavan, thưa ngài.” Creo quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại vẻ cung kính

“Ngươi là Chu Tước? Nếu thế lão già Loren bị mất chức rồi à?”

“Không, thưa ngài. Loren nương…” Creo chợt phì cười “Đến lúc gặp ngài ấy, ngài sẽ biết”

………………………

Những lần sau đó, Chu Tước và quỷ vương ngày ngày trò chuyện, ngày ngày bên nhau. Dần dần, tình yêu trong họ nảy nở, thứ tình ấy, bùng cháy tựa ngọn lửa nồng ấm, bung nở tựa đoá hoa đẹp nhất thế gian. Họ sống với nhau hạnh phúc, như đôi vợ chồng thật sự. Ngày ngày ân ân ái ái, tưởng chừng nơi thiên đường tuyệt mĩ cũng không bằng cuộc sống gia đình họ.

Nhưng quỷ đã không còn là tiên, vì thế, tiên và quỷ yêu nhau là tội trọng của thiên giới… Và điều đó, đã bị Huyền Vũ phát hiện…

Chu Tước luôn muốn sống cùng người mình yêu, dù cho có phải trả giá. Còn quỷ vương…ngài…lại không muốn làm liên luỵ người mình yêu…

Ta yêu người…
Yêu…hơn cả bản thân ta
Ta yêu người…
Vì thế, ta phải rời xa người

000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000

“Nếu không phạm tội trọng thì không phải là ngươi, nhỉ?”

Người mặc huyền bào trên người, chễm chệ ngồi lên chiếc ghế dành cho Huyền Vũ – tử thần và cũng là người canh xử án. Huyền Vũ được mệnh danh là cái cân của thiên hạ, ngài rất công bằng, dù giàu dù nghèo, ngài đều cho chết, ai phạm lỗi thì phạt, có công thì thưởng. Ngài luôn chí công vô tư, không bao giờ để tình cảm xen vào. Cũng đúng thôi,bởi…ngài nào biết tình cảm là gì?

Kumiho đứng dựa người vào tường, nhìn chằm chằm vô Huyền Vũ.

“Hey. Tên khốn nhà ngươi, đúng là thừa nước đục thả câu mà, Cá Sặc!!” Ngài nói, xoắn xoắn lọn tóc đỏ xanh của mình.

“Sao? Ta chiếm chỗ của ngươi, không cam tâm à?” Arsha bảo, miệng nhếch mép đầy ẩn ý. Chợt, vẻ mặt đểu cợt vừa rồi của người lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt vô cùng nghiêm túc “ Trở lại vấn đề chính đi. Ngươi có biết, yêu người thiên giới là phạm vào tội trọng. Sẽ bị phạt rất nặng không?”

“Chết là cùng chứ gì” Kumiho rảo bước đến gần Arsha “Bạn bè bao năm,ta muốn nhờ ngươi một chuyện…” Con dao sắc bén từ tay ngài chợt vụt đến, cứa vào cổ Arsha, khiến một tơ máu chảy.

“Thêm tội thì được. Bớt tội thì miễn” Tuy nhiên, vết thương ở cổ Huyền Vũ ngay lập tức lành lại, người có vẻ chẳng sợ quỷ vương mấy.

“Coi bộ ta nghĩ gì ngươi cũng đều biết. Nếu thế,ngươi biết ta muốn thêm tội hay bớt tội mà” Bỏ con dao xuống, Kumiho áp sát gương mặt lại gần Arsha.

“Được. Ta đồng ý” Arsha nói, trán của ngài chạm vào trán Kumiho, từng hơi thở của tên quỷ vương đó, ngài đều nghe thấy. Arsha đẩy Kumiho đi chỗ khác, ngài vẫn thản nhiên “Quỷ vương nhà Tsubasa – Kumiho đã yêu và dụ dỗ Thiên Sứ Chu Tước. Tội trọng, phạt tử. Cơ thể tan thành cát bụi, vươn xuống trần gian, để người đời giẫm vào” Nhìn người con trai trước mắt, Arsha cố giấu tiếng thở dài “Thế nào?”

Kumiho cười, gật đầu vẻ hài lòng.

“Xử án tại nơi…”

Một ánh sáng đen bao trùm lấy Kumiho. Mái tóc người dần giã ra, những hạt bụi tan ra từ tay chân người. Tất cả cát bụi đó đều rơi thẳng xuống trần gian.

“Dừng lại!”

Một mũi tên vụt vào, cắm phập ngay tai trái của Huyền Vũ, khiến nó đứt lìa thân chủ và dính chặt vào vách tường đằng sau. Đó không ai khác là Chu Tước.

“TA BẢO DỪNG LẠI!!!!!!”

Lại một mũi tên nữa cắm thẳng vào ngực trái Arsha.

“Quá muộn rồi…”

Arsha bảo, người lắc đầu, rút mũi tên ra, thứ chất lỏng màu đỏ nhuyễn hoặc phun trào. Nhưng ngài như chẳng hề thấy đau đớn. Vừa lúc ấy, ánh sáng đen ngòm kia biến mất cùng Kumiho. Chỉ còn vươn lại vài hạt bụi. Creo chạy đến, chàng chỉ kịp chụp lấy những hạt bụi ấy.

“Ngươi quá si tình, Chu Tước. Zeus mà biết được, ngươi cũng sẽ tiêu theo đó”

Arsha thở dài,ngài rút mũi tên cắm phập vào tường ra, lấy lỗ tai đáng thương của mình gắn vào thân chủ nhưng mãi vẫn không được.

“Xin ngài, Huyền Vũ. Hãy cho tôi cùng chết với chàng ấy” Creo quỳ xuống, van nài. Vẻ cao
ngạo thường ngày giờ đây vụt mất.

“Thật tình…các ngươi điên hết rồi. Tình là cái gì mà có thể khiến các ngươi điên đảo như thế chứ!” Arsha nhau mày, ngài để tai trái xuống bàn, bỏ nó qua một bên.

“Ngài mãi mãi sẽ không hiểu được đâu. Cho đến khi…ngài biết yêu” Nói một cách cung kính, Chu Tước giọng ráo hoảnh.

“Ta không hiểu. Ừ thì ta không thể hiểu được.” Arsha cố thở đều “Nếu muốn đi theo hắn, ngươi cũng sẽ biến thành cát bụi…” Ngài nhìn Chu Tước dò xét. Chu Tước nhìn lại ngài, ánh mắt khẳng định điều mình muốn.

“Tuỳ ngươi” Ngài lắc đầu, phẩy tay. Lập tức, ánh sáng đen lúc nãy bao trùm Chu Tước.

“Vô cùng cảm kích…”

Và cũng như Kumiho, sau khi ánh sáng huyền nhuyễn hoặc ấy biến mất, chàng cũng trở thành cát bụi…
Căn phòng giờ chỉ còn lại mình Huyền Vũ. Không khí im lặng bao trùm, giờ phút này,ngài chợt thấy lòng se lại. Cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó, như rằng đau thương cho những người bạn ngài không còn hiện diện để cùng trò chuyện nữa. Arsha nhếch mép, cảm giác này là lần đầu tiên.

“Có lẽ ta cần tìm Annie gắn lại lỗ tai” Bỏ đi những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, ngài rảo bước ra ngoài.

.


Suốt trăm năm, Huyền Vũ ngài phiêu du nơi trần thế kia, mong muốn tìm được câu trả lời cho câu hỏi: tình là gì. Ngài đã đi rất nhiều nơi, cạnh bên còn có tiểu tiên Annie nối bước theo, nhưng tuyệt nhiên, câu hỏi của ngài vẫn chưa có lời giải đáp…

Cho đến khi…ngài gặp được người đó
Chàng trai với dung nhan tuyệt mĩ thổi sáo dưới ánh trăng...

Một câu chuyện mới, lại bắt đầu…


Được sửa bởi annie_izu ngày Mon Aug 01, 2016 5:53 pm; sửa lần 1.

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
Com cho nee này~
Lời văn mượt hơn hẳn~ nee lên tay ấy.
Mà quả nhiên là nee OCC hết cả lũ rồi. Nhưng đừng có mà OCC em đấy =))
Mau ra chap =)) Đang hay, đừng có lười rồi cắt fic là em ám nee luôn đó

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
Comt trả nợ~~

Fic hay a~~ Giọng văn còn vài chỗ hơi gượng nhưng fic vẫn rất hay~~

Sao ứ có Creo x Ar hở Ann?~~~ *cười tỏa nắng*

anyway~~ đợi fic mới của em~~~

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
@All: *cúi* Sr vì sự trễ nãi...

CHAP 5: Loạn Phong
Part 1: Dark Cat

Giọt sương còn đọng lại trên phiến lá xanh ngọc khẽ trượt xuống diệp lục, rơi tự do vào Thuỷ Hồ, làm xao động mặt nước tĩnh lặng.

Nàng tử thần với mái tóc bạch kim yên vị trên chiếc xích đu làm bằng song mây. Được điểm xuyến vài đoá mẫu đơn trên thân xích đu, càng khiến nó thêm hoa lệ. Yuki đung đưa , tạo ra tiếng cõ kẹt, gương mặt thanh tú phiền muộn, nàng thở dài.

-Sao lại thở dài?_Phấn y nữ tử bước đến, mái tóc hồng bồng bềnh, mắt nâu ánh hồng ôn nhu nhìn Yuki nàng. Trên tay trắng nõn cầm một chiếc gương được điêu khắc tinh tế, trong trắng cũng như bản thân chủ nhân nó vậy.

-Vân Tiên, ngươi đến đây làm gì_Yuki nhau mày khó hiểu. Dù cô gái nàng gọi là “Vân Tiên” ấy luôn dịu dàng, ôn nhu và có chút sự trẻ con nhưng Yuki nàng vẫn luôn đề phòng cao độ.

-Yuki-san, sao lại gọi chức hiệu ta? Tên Miyami có gì xấu chứ_Cô gái tên Vân Tiên lại tự xưng là Miyami nói, bĩu môi giận hờn kiểu trẻ nít, nhưng rồi gương mặt lại trở về vẻ ôn nhu như nước_Ta nghe nói, mấy hôm trước ngươi đã thi hành nhiệm vụ đúng chứ?

-Phải. Ta đã bắt thần chết Arsha Lucifer và đày người hắn yêu là Tsuki_Yuki điềm nhiên nói, ánh mắt tĩnh lặng khiến người ta khó mà dò ra ý nghĩ của nàng.

-Chỉ có hai người đó thôi sao_Miyami nhoẻn miệng cười

-Ngươi…_Yuki trợn mắt, vội vàng đứng dậy

- Đừng nghĩ Vương mẫu không biết. Ngài ấy đã nghi ngờ từ hôm ấy đến giờ, và đến bắt ta phải soi lại chuyện lần trước_Miyami kể lại, giọng không nhanh không chậm. Yuki thoáng chút sợ sệt, vài giọt mồ hôi lăn trên trán nàng.

-Và ngươi đã cho Ngài ấy biết vẫn còn thiên thần Annie sao?_Yuki lấy lại vẽ điềm tĩnh thường trực, tuy thế lòng lo lắng không yên, dù sao tiểu tiên kia cũng là em ruột nàng. Miyami vẫn chưa trả lời, tức là nàng vẫn còn hy vọng, dù cho đó chỉ là ảo tưởng.

-Ta…_Miyami thoáng chút bối rối, dù mục đích đến nơi này là nói rõ sự việc, nhưng nàng lại thấy khó nói, cảm giác như nàng là người có lỗi vậy. Đôi mắt hồng cụp xuống, giọng nói nhẹ hẫng_Ta chỉ làm theo lệnh. Thật xin lỗi ngươi.

Yuki thẫn thờ, đôi mắt ráo hoảnh

-Dù sao…Annie cũng có tội, xét theo luật Thiên Giới, nàng ta…quả thật đáng chết_Yuki nhếch mép, giọng nói cay nghiệt vang lên.

Hai người họ im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng bản thân. Họ không ngờ rằng, còn có nhị vị hắc y đã nghe hết câu chuyện đó. Một đứng sau gốc cây đại thụ, miệng vẫn nhoẻn cười khúc khích đầy điên loạn. Đôi chân quay gót bỏ đi, mái tóc xanh mượt cứ lắc lư theo nhịp bước

-Thì ra ngươi đã xuống trần gian ~~~~

Trên góc cây nọ, một bóng đen khoanh tay nhìn xuống, miệng nở nụ cười ngạo nghễ rồi vụt thân biến mất, như chưa từng tồn tại.

0000000000000000000000000000000000000000000000000000000000

(Tại nhân gian)

Trên ngọn đồi cỏ hoa, nơi mà định mệnh đã cho vị tiểu tiên gặp được ý trung nhân, cả hai người ngồi đó, lòng chợt thấy thanh bình.

-Kem. Ta muốn nói với nàng chuyện này_Đã đến lúc, Annie nàng không phải giấu diếm nữa. Kem ngoảnh đầu lại ngơ ngác, không hiểu chuyện gì

-Sao?

Trời chiều, gió thổi đìu hiu, không lồng lộng nhưng cũng đủ khiến lòng người cảm thấy diệu mát.
-Ta vốn không phải người

Thì ra là chuyện đó. Hoá ra Annie nàng thật ngây thơ, vẫn nghĩ rằng Dream chưa biết chuyện.

-Ta biết_Kem buông lời thản nhiên, môi nhếch cười vì sự trẻ con của Annie

-Hả?_Vị tiểu tiên ngạc nhiên, mắt tím to tròn chớp chớp ngơ ngác_Nàng làm sao mà biết?

-Annie Izu, sinh ra trong dòng Izu. Gia đình nàng có bốn người, cha, mẹ, nàng và chị nàng. Nàng vốn là tiểu tiên của Thiên Giới, không có gì nổi bật hay cũng chưa lập được đại công nào ngoại trừ việc nàng là thuộc hạ của Arsha. Đúng chứ ~~_Hai từ cuối Dream cố ý ngân thật dài, giễu cợt Annie. Sau một lúc ngây ngẩn, nàng khẽ cười, khom người ngồi bó gối, mắt tím phóng tầm nhìn xa xăm. Dream nghiêng đầu, cái cổ cứ ngắc ngư như con nít. Mà quả thật, nàng đang đóng giả con nít để hiểu thêm về người con gái trước mặt nàng.

-Không thắc mắc hay nghi ngờ vì sao ta biết à?

-Nàng muốn nói thì nhất định sẽ nói_Annie bảo, nhắm đôi mắt tím đen như ngọc lại, hít thở không khí trong lành dịu mát.

Dream cười thầm, nàng vẫn là biết nghĩ sâu xa.

-Dark Cat – con miêu tinh từng đại náo thiên đình cùng với Quỷ Vương tộc Tsubasa. Người ta nói, Dark Cat là yêu quái mạnh nhất trong tất cả các loài yêu quái. Sau cuộc chiến của một ngàn năm trước, nó đã biến mất. Nàng biết nó chứ!?_Dream nhìn Annie, môi xinh nở nụ cười đầy ẩn ý. Về Annie, nàng ngẩn người, rồi sau đó là kinh ngạc.

-Nàng…!!!_Đôi mắt tím thảng thốt, không nói nên lời. Lẽ nào Dark Cat trong truyền thuyết chính là người đang ngồi trước mặt Annie nàng sao? Loài yêu quái có độc mạnh nhất thiên hạ, cả Thần Tiên cũng phải sợ…

-Đúng. Ta thật chất là Dark Cat. Ta nghĩ nàng đủ sáng suốt để biết đó không phải trò đùa_Giọng Dream hoàn toàn nghiêm túc. Và sau đó… là ngờ vực_Nàng…có sợ ta không?

Annie cả người run lên, mồ hôi nhễ nhại. Dream nhau mày, như vậy là sợ hay hưng phấn? Chợt, người con gái tóc tím trước mặt nàng liền quỳ xuống.

Tự cười mỉa mai bản thân, hoá ra, Annie cũng kinh sợ nàng.

-Sư thúc!! Xin lỗi đã mạo phạm ngài_Annie dập đầu lạy Dream . Dream ngơ ngẩn. Sư thúc!?

-Nàng đang làm gì vậy Ann? Tại sao lại gọi ta là sư thúc?_Dream nhau mày khó hiểu,mọi chuyện càng lúc càng rối rắm.

Sau ba lạy, Annie ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi roi rói:

-Kumiho Tsubasa là sư phụ của ta. Dark Cat vốn là muội muội của thầy. Vậy chẳng phải nàng là sư thúc của ta sao?

Ngẩn người một lúc lâu, cố gỡ những sợi chỉ rối mù rối mịt trong đầu ra, cuối cùng, đầu óc Dream cũng thông suốt trở lại. Kumiho huynh từng nói có một học trò, sao Dream nàng lại không nghĩ ra là Annie chứ!

-Ừ, nhưng…Hãy cứ giữ lấy cách xưng hô, nàng gọi sư thúc, ta nghe trái tai lắm~~

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, nắng trải dài ra thảm cỏ xanh, sà vào lòng đất mẹ mà nũng nịu rồi tắt lịm, nhường đường cho màn đêm bao phủ.

00000000000000000000000000000000000000000000000000000000

Trong bóng đêm, một thứ ánh sáng len lỏi phát ra từ chiếc hộp trên tay cô gái tóc vàng rực.

-Nó là gì thế?_Annie ngạc nhiên, nàng nhìn vào chiếc hộp trong suốt đó. Thứ ánh sáng êm dịu, lấp lánh phát ra từ đó có thể gọi là đẹp như sao băng trên trời.

-Nàng nhìn thử xem bên trong là gì_Kem gợi ý. Nghe lời, Annie nhìn thật kỹ vào chiếc bình ấy. Bên trong thứ ánh sáng kỳ diệu và những hạt thuỷ tinh là một tiểu miêu. Nom chú miêu con này rất đáng yêu, đôi mắt nhắm nghiền lại, như đang chờ ngày mở ra để được nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

-Thật đáng yêu! Khi nào thì nó sẽ chào đời?_Annie như muốn đập vỡ chiếc lọ mà ôm chú tiểu miêu trong ấy

-Trước mắt, nó chỉ là xác không hồn. Có lẽ phải 500 năm nữa_Dream vội giật lại chiếc lọ trước khi nó hoàn toàn bị biến thành từng mảnh vụn.

Thật thanh bình... Nhưng... cũng sắp rồi...thời khắc phong nổi loạn...
0000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000

*cười*
Tình hình là về cái trận đấu... Có cảm giác Ann sẽ phải treo nó một thời gian để nghiên cứu và tìm hiểu =))
Có vẻ như càng lúc càng đi sâu vào vấn đề chứ không phải những chap với câu chuyện rời rạc như ý tưởng lúc đầu =))
p/s: Giờ mình mới viết tới chap 5 :what:

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
Temmmmmmmmmmmmmmmmm
Giọt sương còn đọng lại trên phiến lá xanh ngọc khẽ trượt xuống diệp lục


câu này... khó hiểu quá ~~

thần chết Arsha Lucifer


Boss là Diêm Vương aka Huyền Vũ mà ~

___
Chap ngắn quá Ann ơi ; __ ;

Lời thoại cũng hơi nhiều nữa ~~

Cơ mà fic đầy ẩn ý và nhiều điều thú vị ~~

Hóng chap ; __ ;

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
phong bì ~~
000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000

cái này cứ kì kì ah ~~ hay chap sau trò thử kiểu "-o0o" xem ~~
đã có một vài bí ẩn hiện hữu, nhưng bên cạnh đó vẫn còn quá nhiều điều chưa giải đáp được ~~*smile*
ban đầu đọc Yuki với mái tóc trắng không hiểu sao lại nghĩ là Yuki nàng mà quên mất đó là Sophie-san =v="
"Vân Tiên" ... *cười cười* thầy hỏi sao trò nghĩ ra cái tên này thế ?~ thầy liên tưởng đến bạn Lục Vân Tiên =))
cơ mà trò cố kéo đoạn chiến đấu về càng xa càng tốt nhé ~ vì tình hình là thầy chưa thể giúp trò đoạn đó sớm được ' - '

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
Lết cái thân tàn vào com cho chị~
Vân tiên là tiên nữ mây?!
Người có tóc xanh là Mizu phải không? Người còn lại thì em chịu
Chap ngắn quá T_T em cứ phải ngày nào cũng chặt một khúc cổ thế này đau lắm chị ơi *khóc ròng*
@Yuki: Boss là thần chết aka Huyền Vũ thôi thì phải

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
*lăn lăn*

Đã đọc cái fic này của bạn cũng lâu lâu, nhưng giờ mới lết xác vào com. Xin lỗi nhé=.=

Văn phong vẫn kì ảo như xưa. Dù đã bỏ cái fic này từ đời nảo đời nào như Ann viết vẫn hay cực kì^^

Cơ mà mình nghĩ muội của sư hụ thì gọi là sư cô chứ nhỉ~ sư thúc là con trai mà~

Hóng tiếp nhé^^

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
Giờ mới vào comt, xin lỗi Ann nhé !!
Đọc mấy chap đầu tớ cứ tưởng là mỗi chap là 1 mối tình bi thảm cơ đấy =]]~ nhưng càng về sau thì hình như là không phải :)
Comt chi tiết chap 4 với 5 thôi nha :
Xem ra thì... tình hình rất chi là tình hình! Có vẻ như trước lúc quen Ann thì Dream đã có chuyện gì với Mizu rồi ~ từ chap 4 tớ đã nghi rằng Dream chính là Dark Cat - vì nếu là người bình thường thì làm sao quen được Mizu~
Cơ mà 2 hắc y nhân đó là ai thế nhểy ? muốn cho 2 vị ấy đi uống trà với "lão" Huyền Vũ quá :3
Mong part quá đi!!!

p.s : *đá* tớ cũng muốn có "một chân" trong fic này Ọ_Ọ ứ chịu "chân" phụ =]]~

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
CHAP 5: LOẠN PHONG

PART 2: TRỐN CHẠY




Màn đêm âm trầm bao phủ nhân gian, ánh trăng bạc trên cao tỏa ra minh quang lạnh lẽo, dạ phong rì rào thổi từng trận giá buốt.

Giữa rừng trúc, một thân ảnh dần hạ xuống đất, lục bào tung bay trong gió, gương mặt thanh cao không chút tì vết chẳng biểu cảm, đôi mắt lãnh đạm đánh giá xung quanh. Loren xòe quạt giấy trắng, che đi nửa mặt, chân định bước, bỗng, âm thanh cành khô gãy vụn phát ra từ phía sau.

“A…thần tiên…thần tiên giáng trần”

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là một cô bé. Loren khẽ lắc đầu, đã thấy được anh, có thể nói là phúc ba đời mà cũng là họa ba kiếp của đứa trẻ này. Bất quá, những người trần thấy mặt Vương Mẫu của Thiên Giới, tuyệt không thể sống!

Loren giơ chiếc quạt lên, dưới ánh trăng, phiến quạt toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo kì lạ. Bỗng, cô bé đó rụt rè bước đến gần anh, ngước đôi mắt to tròn long lanh màu đỏ tựa thỏ ngọc trên cung trăng nhìn Loren.

“Thịch”

Tim chợt ngừng một nhịp. Vương Mẫu cao cao tại thượng nhíu mày trước một đứa trẻ, nhìn thật kỹ gương mặt non nớt này. Mái tóc trắng như tuyết nhẹ lay trong gió, đôi mắt đỏ thẫm to tròn, gương mặt phấn nộn mịn màng, từng đường nét rõ ràng tinh tế, đây chẳng khác gì người con gái đó trong bộ dáng thu nhỏ cả!

“Chàng phải đi thật sao? Là đi đâu?”

Cặp ngọc màu đỏ long lanh nhìn anh, ẩn chứa vô vàn yêu thương trong ấy.

“Đi đến một nơi…rất xa…”

Loren – trong bộ dáng một thư sinh nho nhã – phóng tầm mắt nhìn vào khoảng không vô định nào đó, tay anh bất chợt vân vê những lọn tóc trắng như tuyết của người con gái này.

“Có…trở về hay không?”

Trầm mặt…

“Ta…cũng không biết”

Có trở về hay không? Nếu anh đến đó rồi, thì anh còn đường trở về sao? Bản thân biết rõ câu trả lời, lại hèn nhát không dám nói…

“Cho dù thế nào…” Cô gái chợt nói “Xin chàng luôn nhớ, thiếp…mãi đợi chàng…”

Người con gái đó ôm Loren, thật lâu, thật sâu, như muốn truyền hết thảy yêu thương mình đang có để sưởi ấm trái tim anh. Nhoẻn miệng cười đầy ôn nhu, Loren đặt lên trán nàng một nụ hôn.

“Cảm ơn nàng…Sophie”

VỤT

Quạt giấy trong tay Loren xoay vòng, như muốn xé rách không khí mà lao đi về phía đứa trẻ. Bấy giờ, nó mới giật mình nhận ra nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.

PHẬP

Cánh quạt xoẹt qua thái dương, cắm phập vào con sói ngay sau lưng cô bé. Đại lang gầm rú thảm khốc rồi lăn ra chết tươi, máu phun trào đỏ thẫm một vùng, tựa như màu mắt long lanh mở kinh hoàng kia.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh! Đứa trẻ run rẩy nhìn con sói lạnh ngắt bất động, chỉ một chút nữa thôi, không chừng nó đã xé xác cô ra rồi. Hít một ngụm khí lạnh, tiểu hài nữ này nhanh chóng thay đổi bộ mặt hoảng sợ, chạy đến cạnh Loren, nở một nụ cười thật tươi nhìn anh.

“Đau không?”

Loren khẽ mím môi, đưa tay lau đi vết máu trên thái dương cô bé. Đứa trẻ lắc đầu nguầy nguậy, hồn nhiên cười.

“Ngươi giờ này còn chưa về nhà? Bị lạc à?”

Sự vui mừng trên gương mặt liền ngưng lại, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng xấu hổ, cô bé cúi đầu, hai tay cấu vào nhau. Loren phì cười, vuốt vuốt mái tóc trắng tựa tuyết, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Ta đưa ngươi về…Sophie”

o0o

“Cha! Mẹ!”

Đứa trẻ hoan hỉ chạy thẳng vào ngôi nhà tranh, nhào vào lòng phụ mẫu của nó.

“Sophie! Con đi đâu vậy? Làm ta lo muốn chết!!”

Người mẹ mừng như muốn khóc ôm chầm cô bé, xúc động nói. Người cha bên cạnh tuy không có hành động âu yếm nhưng cũng vô cùng vui sướng.

Bên ngoài, trong góc khuất không ai thấy, Loren xòe phiến quạt che nửa gương mặt, che luôn cả nụ cười trên môi mình. Giọng nói trong trẻo thánh thót của cô bé ấy vang lên đâu đó trong tiềm thức của anh.

“Xin đa tạ. Ngài là thần tiên tốt!”

Tốt ư? Nhếch mép, Loren quay lưng, phất áo bỏ đi. Anh…sắp làm một chuyện xấu rồi…


Trên ngọn cây trúc cao ở phía xa, có một người đã thấy tất cả. Mái tóc vàng dựng ngược khẽ lay trong gió, bóng đêm che đi đôi mắt không rõ biểu tình, chỉ thấy miệng hắn câu lên, tạo thành một nụ cười bí hiểm.

“Loren… Không ngờ ngươi cũng có điểm yếu”





o0o






Mái tóc dài đen tùy tiện phủ lên chiếc giường gỗ đệm chăn lông ấm áp, Annie cuộn mình, lăn qua lộn lại hòng tìm tư thế ngủ thoải mái.

Bất giác chân mày nhíu lại, Annie bật dậy, khó khăn mở đôi mắt còn ngái ngủ. Nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Đôi mắt tím biếc mơ màng nhìn xung quanh, chẳng có gì cả, mọi thứ đều chìm vào thinh lặng, chỉ có ánh sáng phừng phực nhấp nháy như ngọn lửa bao trùm bên ngoài và kèm theo mùi khét.

Annie nhăn mặt. Ánh sáng, mùi khét, lửa….!?

“Cái gì!!??”

Giật mình dứt khỏi cơn ngái ngủ, cô vội vã chạy ra khỏi phòng. Cặp ngọc tím biếc mở to kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt! Lửa cháy rực, đỏ thẫm, sáng chói, liếm láp từng vách gỗ, cột trụ của ngôi nhà. Trong đám lửa đỏ, hình ảnh nam nhân vận trường bào xanh lục dần hiện ra, chiết phiến trên tay che nửa mặt, đôi mắt xanh ngọc bích không rõ cảm xúc nhìn nàng.

“Vư…Vương Mẫu Nương Nương!”

Annie kinh ngạc lẫn sợ hãi, nhất thời tay chân trở nên vô lực, xung quanh nàng ngập tràn bóng tối. Hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn cảm xúc rối loạn ập đến khiến đầu Annie một trận đau nhức. Tại sao Vương Mẫu tìm được nàng? Tại sao Vương Mẫu không thể tha cho nàng? Chẳng lẽ nàng …phải chết tại đây sao?

Cánh quạt trong tay Loren không do dự phóng thẳng về phía Annie. Chiết phiến nhắm thẳng ngay yết hầu nàng lao thẳng đến.

XOẸT

Vài hạt máu tươi bắn ra, rơi trong khoảng không, giọt hồng huyết rực rỡ chạm đất, vỡ òa.

Loren thất thần trong giây lát,đoạn anh phất tay, phút chốc vụt biến mất. Căn nhà không một bóng người dần lụi tàn trong biển lửa.

o0o

Ngoài trời, màn đêm kìn kịt bao phủ mọi thứ, không khí cô đọng lạnh thấu xương lan tràn khắp nơi.

Dream cầm tay Annie chạy bán mạng trong đêm tối. Sau một quãng đường khá dài, cả hai nấp sau một lùm cây, hơi thở đứt quãng, mồ hôi chảy ròng như tắm. Sau một lúc không thấy động tĩnh, nhị vị cô nương mới thả lỏng người, ngã phịch xuống đất.

Annie ôm lấy vết thương trên cổ, thần trí còn chưa hết hoảng loạn. Lúc nãy nếu không có Dream kéo đi, không chừng giờ này nàng đã hồn siêu phách tán rồi, chứ chẳng đơn giản chỉ là một vết xước thế này.

“Nàng khi nãy muốn chết à? Sao không chạy trốn?”

Dream gay gắt nói, ngữ khí rõ ràng là trách cứ hờn giận.

“Xin lỗi. Ta đem phiền phức đến cho nàng rồi…. Sau này không chừng sẽ liên lụy đến nàng…”

Annie nhìn Dream bằng cặp ngọc tím biếc ánh lên nét hối lỗi cùng buồn bã, kèm theo cả tia hối hận trong ấy. Dream cười mà như không cười, là Annie hối hận vì đã sống cùng nàng sao?

“Đừng nghĩ vớ vẩn… Ta không thấy phiền chút nào. Được Vương Mẫu của Thiên Giới truy bắt, kể ra cũng là một diễm phúc~~”

Quay mặt đi nơi khác, tránh ánh mắt làm người khó chịu của Annie, Dream buông lời bông đùa.

Ngây ngẩn một lúc, Annie chợt phì cười, bàn tay trắng mịn vân vê những lọn tóc vàng mượt mà của người bên cạnh. Hai người im lặng không nói, chỉ nhoẻn miệng đầy tiếu ý.

Ngày mai…Sẽ là một ngày dài…


-----------------------------


Đây vẫn là chap 5 Ọ A Ọ
Cơ mà phần đầu hình như đang nói về việc Lò ngoại tềnh =))))))

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
tem :))
thứ nhất, cho hỏi Sophie ở đây là ai vại? :))
thứ hai, fic troll Lò thế =)))) sao giống nữ vương thụ thế lày? =)))) trong mắt thầy Lò là bá đạo công cơ =))))
thứ ba, thầy thấy Kem có hơi hướm tsun :))
thứ tư, Cáo Thỏ chết dí ở chap đầu bao giờ mới xuất hiện trở lại? =))))
thôi đợi chap :))

description[4rum fic] The Love - Page 5 EmptyRe: [4rum fic] The Love

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply