Trong khi mình đang ngâm giấm chap 16 thì các bạn đọc đỡ cái này nha
Ngoại Truyện :Shun Chan Làm Người Trông Trẻ
Trong khi con tàu vũ trụ Phoenix đang lao thẳng tới hành tinh Scopius thì hai anh chị Shun và Alice nhà ta đan ngồi tám chuyện với nhau. Alice hỏi :
-Vậy anh làm sao anh quen với Mas vậy?_Uống cốc nước cam và nhớ ra mình quên cái gì đó_ À mà quên hai kẻ lập dị thì chơi với nhau là đúng rồi_ Hóa ra là quên trào phúng. em để ý thấy chị rất thích đá xoáy người khác.Anh Shun dạy hư chị rồi
-Ta và Mas học chung trường và những ngày nghỉ ta thường tới nhà ba mẹ em. ÔNg bà thực sự vô cùng tốt bụng trong chuyện này . Họ gần như coi ta là đứa con thứ hai của mình. À hồi đó còn có em nữa, nhưng chỉ có diều ta chỉ gặp được một hai lần thôi, nhớ có lần ta còn trông em tới hai ba ngày và ….._Shun bỏ lửng câu nói vì sau đó được coi như là ác mộng vậy. Hơn nữa chẳng lẽ nói Alice biết Shun Kazami đại sát thủ mà không trông nổi một đứa con nít, và giờ nỗi nhục đó đang hiện rõ trong đầu anh như một thước phim quay chậm
-Ôi thôi mà Shun, không khó đến thế đâu!
Lần cuối cùng, không_Trừng mắt lên đầy ương bướng, Mas bước lại gần và ngước nhìn cậu.
-Đừng nói với tôi đấng toàn năng bất khả chiến bại Shun không thể chăm nổi một đứa bé?-Mas cười gian xảo
“Ch, không phải tôi không làm được, nhưng việc quái gì tôi phải chăm cái con nhóc ấy chứ?”
-Đi mà tớ đi thực tập 3 ngày ở trường rồi sẽ về mà. Cha mẹ đã đi du lịch rồi họ không biết đâu.Hay là nếu cậu chăm nó tớ sẽ làm bài tập cho cậu 1 tháng chịu không?_Mas giương con mắt Puppy về phía Shun. Ôi được rồi, đừng làm cái vẻ mặt kute đó mà nhìn cậu chứ, cậu chịu thua !
-Thôi được, nhưng cậu phải làm bài tập cho tớ_ Shun trả lời giọn bất đắc đĩ, cùng lúc đó đứa trẻ ở phòng kế bên cũng nở một nụ cười lạnh xương sống( Cầu chúc anh qua khỏi kiếp nạn này. Amen)
10 phút sau, Shun đi qua phòng khách , tại cửa phòng ngủ thấy được một đứa bé tóc cam trèo qua lan can giường đang lung lay sắp ngã. Nhìn cảnh này khiến cậu sợ đến đổ mồ hôi vội chạy lại, thô lỗ túm Alice lên , điều chỉnh sao cho ngang tầm mắt của mình. Nhưng chỉ tiếc cậu không nhả ra được lời mắng chửi nào, đập vào mắt cậu là một cô bé 7 tháng tuổi nhỏ nhắn, mái tóc cam xõa nhẹ và trên đầu là một chiếc nơ bướm, đôi mắt nâu thập phần sợ hại thậm chí còn có chút ươn ướt. Dễ thương quá! Cậu cảm khái trong lòng rồi đem nó ra thả xuống phòng khách giữa đám đồ chơi và không quên nói một câu:” Ngồi yên đấy, đừng làm gì hết không thì cưng sẽ phải hối hận đấy cưng à!”
Shun bước về phía căn bếp, đúng lúc đó một con cáo bằng bông dội thẳng vào gáy cậu. Cậu quay lại, giương mắt ngó chăm con bé con nom ngây thơ không thể tả kia. Alice vẫn đang ngó ngoáy tay chân và chơi đùa với đám thú bông Mas đòi mua cho nó.
Bụng đầy ắp nghi ngờ, cậu quay lưng lại chỉ để cái gáy bị nện lần nữa, bởi một con chồn đồ chơi. Oh… this means war, có chết cậu cũng không để một con chồn chọi thẳng vào cậu theo cái kiểu đó.
Cậu nặng nề bước ra phòng khách , bế xốc con nhóc lên và nhìn thẳng vào mắt nó . Cậu mở miệng tính nói gì đấy, nhưng một ngọn lửa phụt ra chặn ngang họng cậu. Cậu nhóc Kazami chớp mắt lia lịa để rũ đám tro bám trên mặt. Con oắt con này… không phải vừa dùng fire jutsu chứ.Thử cảm nhận thấy con nhóc quả có một nguồn năng lượng dự trữ kha khá, chỉ vừa đủ để nhen lên mấy ngọn lửa nhỏ xíu làm đen mặt nạn nhân của nó thôi. (Chúng ta cứ cho là thế đi, okay?)
Cậu bị lôi trở về hiện tại bởi tiếng hít sâu của Alice, và chỉ vừa kịp nghiêng đầu qua bên để tránh ngọn lửa jutsu mini xẹt qua mặt. Nhưng cái thứ khốn đó làm tóc cậu bốc cháy! Thả con bé rớt xuống ghế theo kiểu chắc chắn là không nhẹ nhàng gì, cậu đâm bổ vào bếp và chúi đầu xuống dưới vòi nước, dập tắt ngọn lửa một cách triệt để. Và lúc cậu đi lên thì nói lại nở nụ cười tươi rói, bập bẹ nói vài từ đơn
“Đói…. Đói…… Ăn….. Ăn…”Gân xanh trên trán cậu giật giật, để xem nào, nấu gì đây nhỉ. Lật qua vài trang trong sách nấu ăn Súp hành. Cái này chắc được à nha
“Được rồi. Công thức , nguyên liệu đã đủ,” Cậu hít một hơi. “Nấu thôi.”
Shun đang đứng trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh kệ bếp. Đừng hỏi vì sao cậu đứng trên ghế nha. Vì Shun nhà ta chỉ vừa mới chín tuổi thôi. Chiều cao hạn hẹp mà. Vậy mà có một con béchết tiệt nào đó trong phòng kia không hề biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Cư nhiên bắt sát thủ thiếu nhi của chúng ta lăn vào bếp. Trong khi nó thì say sưa giấc nồng.
Đầu tiên, bắt nồi lên bếp nào, bật lửa lên. “Tiếp theo phải làm gì ta?” Shun vừa nói vừa liếc mắt nhìn công thức bên cạnh. ‘À, bỏ bơ vào cho tan,’ rồi, bơ đã bỏ. Tiếp theo, tiếp theo là thái nhỏ hành. Được rồi, ta thái thái thái. Shun đang say sưa thái, mùi hành hăng hăng xộc vào mắt vào mũi làm cậu vừa chảy nước mắt vừa luôn miệng nguyền rủa ai đó ai đó “ Chết tiệt, chết tiêt, không nấu nữa, không thái nữa.” Miệng thì không thái nữa, tay thì cứ thái thái thái, thỉnh thoảng lại bụp- cắt trúng tay rồi.
Shun đang say sưa nguyền rủa thì mùi bơ tỏa ra thơm lừng, ngửi ngửi, thơm quá. Umh, rất tốt thơm thơm, thơ….Không, mùi gì lạ quá, không phải là mùi thơm nữa. Vừa đưa mắt qua, cậu hốt hoảng, bơ thơm lừng của hắn cư nhiên đã chuyển sang nâu sẫm, cháy khét. Nhanh chóng vứt con dao qua bên cạnh, cậu với tay tắt bếp. Trong lúc nóng vội đã sơ ý nhoài người quá mạnh, và…
“Rầm”
Tiếng động mạnh vang lên. Sát thủ nhi đồng của chúng ta đang nằm bẹp dí dưới sàn. Đôi mắt đã không còn nét nhu hiền lúc đầu. Bây giờ ánh mắt đó chỉ có thể dịch ra là ‘Ta-đây-muốn-giết-người.”
Người nằm dưới sát khí bừng bừng,còn trên bếp lò bơ đang tiến hóa sang một giai đoạn cháy khét cao hơn.
Tức giận đứng dậy, Shun quyết không bỏ cuộc. Sát thủ vĩ đại sao có thể chịu thua một món ăn chứ. Vạn sự khởi đầu nan , gian nan quyết không nản. Quả là một đức tính tốt đẹp nha.
Tiếp tục công cuộc nấu bếp, bây giờ thì bơ vừa tan hoàn hảo, hành đã thái xong. Bỏ vào, chuẩn. Shun của chúng ta cao hứng ngâm nga ngâm nga, tay đảo hành thuần thục. Được rồi, tiếp theo nha, lại liếc mắt nhìn nhìn cuốn sách hướng dẫn, umh 400ml nước. Lần này cậu cẩn thận nhảy xuống ghế, chạy đến bên tủ lạnh lấy bình nước, sau đó lại lăng xăng chạy lại leo lên ghế. Shun nhíu nhíu mày, hành hơi đen một tí. Nhưng mà chắc ăn vào cũng không có sao đâu, Cậu động viên chính mình rồi đổ nước vào. Đậy nắp. Ha Ha. Xong. Chờ sôi là được rồi.
15’ sau.
Shun mỉm cười hài lòng. Gương mặt đầy vẻ tự hào hãnh diện, cậu đẩy cửa phòng bước vào. Trên tay là thành quả vật lộn của cậu súp hành. Uy cho con bé ăn từng muỗng mà thực sự nó cũng ăn rất ngon lành, cậu vô cùng vui sướng. Bỗng Alice chỉ tay về đằng sau, cậu cũng theo hướng đó mà quay lại, là một hũ kem.
-Nhóc muốn ăn_ Cậu hỏi, Alice gật đầu chắc chắn mới đút cho nó ăn. Mà cậu hoàn toàn không biết, trẻ con bảy, tám tháng không thể ăn súp vì rất nhiều dầu mỡ chứ đừng nói thứ lạnh như kem. Bất quá đến đêm Alice bắt đầu đau bụng , Shun nhà ta mới tỉnh ngộ.
Và thật vậy, không qua chín giờ tối Alice nhà ta bắt đầu đau bụng, Shun bất lực nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn uống thuốc. Mới nãy từ một cô bé hoạt bát khỏe mạnh biến thành cô bé mệt mỏi ủ rủ ở yên trong lòng cậu rên hừ hừ. Cậu đành đem nó vào phòng ngủ, đặt lên nôi còn mình thì ra phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau….
Mas sẽ giết cậu. Cần nhấn mạnh thêm điều đó.
MAS sẽ GIẾT CẬU!
Cậu là loại sát thủ gì vậy? Cậu thậm chí không theo dấu nổi một con nhóc, một con nhóc đến đứng còn chưa vững, một con nhóc với vốn từ vựng không nhiều hơn hai tiếng ‘Đói và ăn’( cứ cho là vậy đi) một thằng nhóc không có chút kỹ năng sát thủ nào (hiển nhiên Shun không thèm để ý tới cái thảm họa fire ninjutsu vừa rồi), một con nhóc đang ở nơi nào đó chỉ có Chúa mới biết! Cậu chỉ vừa lãng đi một phút, đúng một phút, và nó đã biến mất không để lại dấu vết. Và đó là lí do tại sao…
Mas sẽ giết cậu.
Ôi chết rồi nhưng nói cho cùng nó chỉ là một con nhóc thôi. Sự tự tin của Shun đột ngột trồi lên một nấc. Con nhóc vẫn chỉ là con nhóc thôi mà. Cậu sẽ nhanh chóng tìm được nó cho coi.
Rõ ràng Shun đã đánh giá thấp khả năng của lũ trẻ khoái chơi trò “Hide and Seek”.
Shun ngồi nghĩ một lát. Alice mới chưa đầy bảy tháng tuổi, nó vừa mới biết đi và chắc chắn chưa thể ra khỏi khu vực nhà Gehabich được, với lại cứ thử đặt mình vào vị trí của Alice sẽ tìm ra con nhóc ngay thôi. Cậu quyết định sẽ thử tìm ngoài sân trước, đám giường hoa ở đó đủ để cuốn hút bất cứ ai.
Thế là trong lúc Shun bận chúi mũi bới bới đám đất bẩn, Alice đã ra khỏi khu vực nhà Gehabich và bò vào chợ. Nó không phải bò quá xa, bởi dẫu sao khu chợ cũng ở ngay cạnh đó.
Lẫm chẫm đứng dậy, Alice chập chững bước vào khu chợ đông đúc. Tò mò quay hết bên này tới bên kia, nó giương mắt ngó những quầy hàng lớn và những con người đầy màu sắc, với nó trò này vui quá thể. Nó nhớ nó từng được mẹ nó ẵm tới đây, và bố nó đường bệ đi bên cạnh họ. Mọi người đều mỉm cười và vỗ vỗ đầu nó, thế lần này thì có gì khác chứ? Chỉ là không có cha mẹ nó ở cạnh thôi, và điều đó có làm nó hơi sợ đôi chút, nhưng rồi sự tò mò đã nhanh chóng xâm chiếm nó và nó tiếp tục bò ra tới công viên
Giờ Shun thực sự lo rồi đấy. Alice không ở ngoài vườn, cũng chẳng ở trong nhà, và cậu đã sục sạo khắp mọi nơi tới hai lần là ít. Tầm này có khi con bé bò tới xông viên rồi cũng nên… Công viên ! Cậu có thể kiểm tra công viên ! Vừa chạy đế công viêncậu chợt nghe thấy một tiếng nức nở vang lên . Shun lại gần hơn. Alice đang ngồi trong lùm cây, đầu gối xây xát hết cả và lòng bàn tay nhỏ bé của nó phủ đầy vết cắt và sỏi vụn, nước mắt lăn dọc xuống má trong khi con bé thút thít khóc.
Nhanh như chớp, Shun len qua vòng người và ẵm Alice lên. Sau vài cú nhảy qua các mái nhà, cả hai về tới nhà . Cậu mở cửa, đặt nó lên bàn bếp. Đặt hộp cứu thương lên bồn rửa, bế Alice lên cạnh bồn. Cậu lấy một miếng vải, nhẹ nhàng lau những vết xước trên đầu gối con bé, rồi với lấy lọ thuốc sát trùng. Nhỏ một ít thuốc lên miếng bông, cậu đặt tay lên tóc Alice
“Sẽ hơi xót một chút đấy, nhóc phải mạnh mẽ lên vì anh, được không?”
Alice không trả lời, nhưng nắm vạt áo Shun chặt hơn. Cậu thấm bông lên miệng vết thương, khiến con bé bật rên lên khe khẽ. Cậu đợi một lát rồi băng đầu gối và tay cho nó. Vừa xong xuôi thì cửa nhà bật mở
-ALICE, ANH VỀ RỒI_Bồng nó lên quay mấy vòng nhưng khi nom thấy các vết thương trên người Alice mặt Mas tái xanh lại. Cậu đặt con bé xuống quay qua xách cổ áo Shun:
-C..Cậu tôi chỉ giao nó cho cậu có hai ngày mà cậu làm nó ra thành như thế đó hả?_Vừa nói vừa lắc lắc_Ai cho cậu bắt nạt nó
-Bình tĩnh Mas để tớ giải thích_ Shun bất lực nói nhưng Mas nhà ta lại tiếp tuc quát lên_ Không bình tĩnh gì cả cậu_ Mas không nói được hết cả câu thì Alice chợt rên lên một tiếng
-Alice em khong sao chứ?_Cậu chàng tóc vàng chạy vội tới, nhưng chỉ vừa đến cửa thì”AAAAAA”. Cậu bị một sợi dây treo lủng lẳng đầu chốc ngược xuống, còn Alice thì ngồi cười khanh khách ta cầm túi đựng dụng cụ sát thủ của anh nó lúc về quẳng lên ghế. Shun tới xoa đầu nó một cái rồi chuồn mất trước khi Mas có yhể thoát khỏi cái bẫy.
Gân trán Shun giật giật khi nhớ tới chuyện này. Thật là mất mặt quá đi. Tuy nhiêncũng tốt thôi, sau này con của mình Alice có giống mẹ nó thì con biết đường mà xử lí chứ. Anh nhếch mép cười gian.
Tem là súp hành
Phong bì là hũ kem
Được sửa bởi uzumaki alice ngày Thu Apr 18, 2013 7:26 am; sửa lần 1.