Chap 16
-Hôm nay là ngày dỗ của thầy kumo và Felton chị muốn tới thăm họ một chuyến, thời gian trôi qua mau nhỉ? Thoắt cái mà hai năm rồi_Xong khẽ thở dài.
-Thôi em nghĩ để thầy Shun đưa chị đi_Miz cười cười từ chối.Nếu em đi theo thì người yêu của chị sẽ giết em đấy.Cô âm thầm thêm vào trong lòng nhưng những lời này tất nhiên chẳng giám nói ra. Sau khi hai người lên tàu, họcùng nhau tám chuyện rôm rả., Shun thì không ngừng hỏi Alice
Sao lại đi làm đạo chích?
Lí do gì khiến em quyế tâm trở thành một chuyên gia giải mã
Ngành mật mã học có gì hay?
Em có bí quyết gì mà quyến rũ thế?=.=
Alice đỏ mặt thú nhận rằng vì lúc đó tình hình tài chính của cô không được ổn định, cho nên mới Bần cùng sinh đạo tặc làm cái nghề đó. Alice bắt đầu quan tâm tới ngành mật mã từ khi cô 13 tuổi. Một sát thủ đàn anh tên là Frank đã tặng cho cô một bài thơ tình trong đó các chữ cái được thay thế bằng các con số. Dù Alice đã vật nài Frank cho biết bài thơ đó nói gì nhưng anh chàng này vẫn ỡm ờ không chịu nói. Cầm bài thơ mật mã về phòng, Alice đã thức trọn đêm dưới ánh đèn bàn để tìm hiểu cho tới kho cô đã phát hiện ra bí mật của bài thơ – mỗi một con số đều đại diện cho một chữ cái nào đó . Cô giải mã bức thư thật cẩn thận và sững sờ nhìn thấy các con số tưởng chừng như được sắp xếp ngẫu nhiện lại trở thành một án thơ tuyệt đẹp . Ngay từ giây phút ấy cô biết mình đã say mê ngành mật mã. Các đoạn mã và viết mật mã đã trở thành một thú vui của cô. Còn câu hỏi cuối cùng có gặng hỏi mấy thì cô cũng không trả lời
Con tàu tiến vào tâm của hành tinh Scopius, nơi đây là một dải đất hoang vu và cằn cỗi. Trong nhiều năm dài, nó như một cái hàng rào ngăn chặn bước tiến cảu nền văn minh. Suốt từ những dãy núi cáo tới các vùng ở phía Nam, là cả một vùng hoang vắng im lìm. Cảnh vật thay đổi tùy theo từng vùng. Nơi là những rặng núi hùng vĩ với đỉnh cảo đầy tuyết, nơi là những thung lũng tối đen, sầu thảm. Nơi lại là những con sông chảy xiét với dòng nước ào ào băng qua hẻm núi và cánh đồng bao la, mùa dông tuyết trắng, mùa hè xám xịt. Tuy nhiên, tấ cả cảnh vật ấy khác nhau ấy đều có chung một đặc điểm là cằn cỗi, là hiểm ác, là đói khát.
Không ai sinh sống tại sứ sở vô vọng này, mặc dù đôi lúc vẫn có dăm ba vài sát thủ tới đây để phi tang nạn nhân hoặc tập luyện nhưng có lẽ nguyên nhân thường gặp nhất là tới để quyết chiến, thanh toán lẫm nhau. Thật là một địa diểm lí tưởng đấy chứ, nơi không có một trạm y tế naò hay một ai cả,họa hoằn mới có một toán người tới khai phá vùng đất mới, song họ cũng phải lánh xa những cánh đồng ấy. Con sói náu mình trong bụi cây sơ xác, con chim ó đập cánh nặng nề trên không và con gấu xám vụng về lê chân trong những khe núi u tới. Đó là những cư dân hiếm hoi ở dải dất hoang vu này. Tên xấu số nào bị vứt ở đây với một vết thương nặng đảm bảo sẽ chết thôi.
Con tàu từ từ hạ cánh, từ độ cao này mà nhìn xuống, ta nhận thấy có một con đường mòn nhỏ xíu, như một sợi chỉ ngoằn ngoèo uốn khúc qua sa mạc và chìm đi ở cuối tầm mắt. Những bánh tàu in lằn xuống thành rãnh trên con đường này. Rải rác dọc con đường có rất nhiều vật gì trăng trắng, bóng lên dưới anh nắng và nổi lên trên lớp đất buồng thảm, Hãy lại gần, nhìn xem. Đó là những chiếc xương. Chiếc thì to và thô kệt, chiếc thì nhỏ hơn, xương to là xương gấu, xương nhỏ là xương người. Suốt con dường dài vài nghìn Kilomét, rải rác hài cốt của những sát thủ đã ngã xuống. Hai bên đường là vách núi cao đồ sộ, trông như bức tường thành vững chãi ngăn cách người ta khỏi thế gới bên ngoài
Alice và Shun bước xuống tàu, cô dẫn anh đi dọc con đường, họ cứ đi mãi, đi mãi cho tới khi có một dãy núi khác chặn ngang con đường của họ. Alice nạy một tảng đá lớn ra và để lộ một hang động nhỏ, có vẻ như là cô đã đến đây hàng trăm lần nên rất thông thuộc, cô bị mù sao nếu không có Minami chứng minh thì anh sẽ không tin điều đó đâu nhưng lập tức mọi nghi vấn của anh bị xua tan bằng pha tông tường sáng nay của cô.
Họ vào trong hang, anh tưởng tượng cái hang sâu hun hút tối với bầu không khí ngợp thở. Nhưng ngược lại, anh thấy một ánh sáng êm dịu màu xanh và một bầu không khí mát rượi, Không khí và anh sáng bên trong không phải chỉ do miệng hố mới mở, mà còn do những kẻ hở của những tảng đá, đứng bên ngoài không trông thấy, để lọt vào. Cũng qua những kẻ hở thấy cả mảng trời xanh.
Sau một vài phút đứng trong cái động đó, anh cảm thấy không khí ấm áp hơn. Đã quen với bóng tối nên anh có thể nhìn thấy các góc xa nhất trong hang. Hang tonà bằng những phiến đá có vảy óng ánh như kim cương. Và giữa động là hai bia mộ bằng đá đen, một bên khắc tên Felton còn cái còn lại khắc Kumo. Anh thật không ngờ một người vĩ đại, người thầy đầu tiên của anh vậy mà lại kết thúc ở chốn hoang vu này.
(Kí ức của Shun)
Đã 6 năm trôi qua kể từ cái ngày người ta đem cậu bé Shun Kazami tới nhà dì dượng của nó, cha mẹ của nó đều mất cả rồi sau, một vụ tai nạn khủng khiếp. Giờ nó đã lớn lên nhưng lại trong nhỏ thó hơn bất kì đứa trẻ nào khác. Lúc này, thằng bé đang nằm trên giường, đôi mắt của nó thao láo dán lên trần tủ dưới cầu thang, đôi môi mím chặt để kiềm lại tiếng kêu vì cơn đau ở lưng. Một ngày đầy đau đớn và mệt mỏi đã khiến Shun kiệt sức, nhưng nó chẳng ngủ được bao lâu thì đã bị đánh thức bởi tiếng đập cửa:
-Dậy. Dậy mau oắt con
Giọng của dượng nó the thé vang lên. Shun biết, khôn hồn thì nó phải dậy ngay lập tức nếu nó còn muốn có chút gì vào bụng. Bất chấp cơn đau buốt nhói trên lưng, nó bật dậy, nhanh chóng có mặt trong phòng khách, đứng thẳng và giữ đầu hơi cúi, mắt nhìn xuống dưới chân. Nó im lặng, ngoan ngoãn đứng đợi lệnh từ dượng và dì . Đây là qui tắc khi nó sống trong nhà này: im lặng và làm theo lệnh như một nô lệ.
BỐP! Dượng Born tát mạnh vào mặt Shun bằng bàn tay phốp pháp đầy thịt khiến nó ngã nhào xuống sàn nhà. Nó lập tức đứng thẳng dậy, giữ cho đầu cúi, đồng thời tự hỏi điều gì đã khiến cho nó lãnh một cú tát vào lúc sáng sớm thế này. Thông thường thì dì và dượng đánh nó vì một lý do nào đấy như không kịp rửa chén, nói chuyện trước khi được phép,... và nó thường biết trước lý do. Dù gì nó cũng nên đứng yên mà chịu trận. Nó đã học được rằng việc mở miệng ra nói hay nhìn vào mặt dì dượng là một trọng tội và cho dù nó không hề mắc lỗi, nó cũng không thể thanh minh vì sự trừng phạt là luôn luôn đúng với một quái vật như nó. Dựng Born quát lên:
_Tao đã nói với mày hôm nay mày phải dậy sớm hơn tao để làm bữa sáng. Có phải tao đã không nói rõ ràng?
‘Chết tiệt’ Shun rủa thầm ‘Làm thế nào mà mình có thể quên được chuyện đó?’Shun hơi co người lại, gồng vai lên để chuẩn bị đón nhận những cú đánh. Nhưng may mắn thay, điều đó không xảy ra, dượng Born chỉ quát:
-Còn đứng đây làm gì nữa? Đi làm bữa sáng mau. Mày liệu hồn nếu để chúng tao chờ quá lâu.
Ahun vội vã đáp rồi lủi đi nhanh:
-Vâng, thưa ngài
.
‘Vâng, thưa ngài – nghe mới thật mỉa mai làm sao’ – Shun thầm nghĩ - ‘Lấy đi phẩm giá của tôi, hành hạ tôi. Rồi một ngày ông sẽ phải trả, Born ạ”
Shun kết thúc một ngày mệt mỏi trong tủ của mình. Hôm nay là ngày may mắn của nó, không bị bỏ đói, không bị đánh đập (ngoại trừ cái tát hồi sáng) nhưng nó đã lầm. Giọng dượng Born gào rít bên tai nó, thì ra nó đã quên đi bỏ rác. Shun cười mỉa mai trước hành động ngu ngốc của mình và sau đó nó đã bị tống ra ngoài cả đêm, giữa trời tuyết lạnh.
Dì Helen biết rõ chồng mình trừng phạt đứa cháu sáu tuổi của mình tàn nhẫn như thế nào, mà đứa cháu này , hoàn toàn trong vô thức, đã phá nát cây cầu đầu làng. Sao nhất thiết cứ phải đánh cháu nó như thế- bà tuyệt vọng nghĩ nhưng cũng không dám xen vào giữa đứa trẻ và chồng mình. Born đã nhiều lần đe dọa sẽ bỏ bà, mà bà lại không có việc làm và sẽ không biết phải làm sao để nuôi đứa con luôn đói bụng Hanrod. Trong trường hợp tồi tệ nhất, người ta có thể lấy mất thiên thần Hanrod từ tay bà. Mình phải đem nó cho một người khác nuôi dưỡng trước khi Born giết nó- bà quyết định. Sáng hôm sau, bà xin phép thầy giáo cho nó nghỉ học vì bệnh, mà thực tế thì cũng không khác gì mấy, vì Born đã ném Shun ra ngoài trời lạnh đêm hôm qua mà bà không hề hay biết, và thằng bé đã trải qua suốt một đêm ròng dưới mái hiên ở cửa sau nhà trong khi tuyết thì cứ rơi mỗi lúc một dày thêm. Bà kinh hoàng tìm thấy đứa trẻ run bần bật, sổ mũi và ho liên tục vào sáng sớm và nhanh chóng lùa nó về cái tủ áo dưới chân cầu thang của nó. Ngay khi Born và Hanrod đã rời nhà, bà chọn lấy một cái áo ấm nó mặc vào. Chần chừ, nhưng Shun vẫn làm theo và nhìn Helen ngạc nhiên khi bà bảo họ sẽ đến Tokyo. Bà dẫn nó đi tới một ngôi nhà nhỏ rồi bỏ nó ở lại đó.
Cánh cửa bật mở, một người đàn ông chập 30 bước ra, mỉm cười hiền hòa với nó và đưa nó vào nhà:
-Chú đã nghe dì cháu nói về cháu, từ nay cháu sẽ sống ở đây_Ông nói đơn giản. Sau đó cuộc sống của Shun là những chuỗi ngày hạnh phúc cùng miệt mài học tập mọi thứ, từ kiếm thuật đến súng đạn, hoặc ngụy trang, bày mưu tính kế. Nhưng không có buổi tiệc nào mà lại không tàn, một năm sau, mẹ của Dan, một họ hàng khác của nó lại tới nhận về nuôi, từ đó nó không bao giờ gặp lại ông nữa.
(Kết thúc kí ức)
-Em thây đó đây là một trong những lí do ta bỏ cái nghề này. Nổi danh vô cùng nhưng rốt cuộc lại chôn thây ở một chốn hẻo lánh._ Shun thở dài rồi nói tiếp_Vô cùng nguy hiểm. Nhưng hồi đó lam2 sao em có thể gặp được thầy?
-Chuyện là như thế này…._Alice ngắm mắt hồi tưởng
(Kí ức của Alice)
Cô bé Alice sáu tuổi ngồi co ro ở một góc tàu, tay vò vò chiếc váy trắng đến độ nhàu nát. Nó đã 2 ngày rồi không có gì vào bụng, kể từ sau đám tang của cha mẹ, hai anh em chúng nó lưu lạc khắp nơi, nhưng thượng đế dường như không muốn để nó yên thân, đã chia cách nó với Mas. Nó nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, có vẻ họ đang bàn bạc việc ám sát ai đó, nó chẳng để tâm, nó đã quá quen với cái việc này rồi.
-Cha, xem ra ta có một vị khách nhỏ_Một tên nói đoạn dỡ mấy cái thùng hàng ra_Nào cô bé đáng yêu hãy nói cho ta cô bé đã nghe được bao nhiêu chuyện?_Hắn nhếch mép, tay nâng cằm nó lến, đôi mắt xuất hiện vài tia tối_Thật xinh đẹp_Hắn cảm thán
-Tất cả_Alice chán ghét trả lời, đôi mắt nâu nheo lại vì lâu rồi không tiếp xúc với ánh sáng_Muốn giết người diệt khẩu ư_Nói đoạn bật ra một tiếng cười khẽ, đôi mắt liếc hắn đầy khinh bỉ
-Con nhóc đáng chết_Mặt hắn rắn đanh lại, phóng ra một tia chớp xanh về phía cô bé. Loại sức mạnh kiểu này như thế nào cũng không dại gì mà thử nghiệm , Alice chỉ nhẹ nhàng lắc mình một cái tránh khỏi tia chớp xanh kia . Thấy Alice tránh được đòn tấn công của mình,hắntức đến sôi máu, tia sáng xanh lục cũng không ngừng bắn ra Alice nhíu mày, nhanh chân lắc mình tránh khỏi công kích. Bất chợt mắt cô lại nhìn thấy một thanh kiếm trên bàn. Trong mắt chợt hiện lên một tia sáng lạnh, Alice nhớ đến lời nói của cha:“ Trong bất cứ hoàn cảnh nào, khi bị tập kích, điều đầu tiên phải làm chính là bảo đảm tính mạng của mình và nhanh chóng vô hiệu hóa lực tấn công của đối phương”. Cô không chút nào do dự, chụp lấy thanh kiếm đang trên bàn . phi tới bên tên kia, lách mình tiếp tục tránh thoát một ánh sáng khác. Dùng thân thủ nhẹ nhàng
,nhanh nhẹn trời ban của mình, Alice dùng sức bật cao, một tay cầm kiếm thẳng tắp chém xuống.
“Phập”. Máu đỏ trong phút chốc tuôn trào trong căn phòng nhỏ , mùi máu tanh dậy lên cùng tiếng thét thê thảm của tên kia khiến cho người ta nổi da gà. Dưới ánh trăng lọt vào căn phòng, Alice đứng đó, trong tay vẫn cầm thanh kiếm đang nhỏ máu, gương mặt tinh xảo xinh đẹp không chút cảm xúc, đôi mắt nâu lạnh lùng mang đến một luồng rét lạnh cùng dòng máu đỏ sậm đang tuôn trào xung quanh vẽ nên bức tranh quỷ dị. Tiếng vỗtay bất chợt vang lên khiến Alice giật mình quay phắt người lại, một người đàn ông cao lớn không biét đã đứng sau lưng nó từ bao giờ và đang chĩa thẳng lưỡi kiếm vào người nó ,sắc mặt cô bé căng thẳng, trong mắt lóe qua sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Ông muốn làm gì? Giết tôi?”
-Đúng vậy để nhóc lại thì sẽ gây ra nhiều phiền phức_Ông trả lời, thanh âm lạnh băng. Alice hiểu mình có trốn cũng không được, nhắm mắt lại, bộ dáng khẳng khái, nhưng thân thể run run như lá bị gió thổi rơi chứng tỏ nó đang sợ hãi. Nhưng ông bất chợt cười tò khiến nó tròn mắt
-Đừng sợ nào, ta chỉ đùa thôi. Không ngờ ông bạn già Charlus của ta lại có đứa con thiên tài như vậy. Nhóc làm mất của ta một thủ hạ, bây giờ ta nghĩ nhóc phải bồi thường cho ta một thủ hạ mới chứ?_Ông cười, xoa cái đầu nó cho tới khi tóc loạn lên như tổ quạ( Shun: Thân mật gớm*mặt đầy hắc tuyến*)
-Bỏ ra_Alice tức giận, nó ghét nhất là bị ai xoa đầu, chỉ ngoại trừ mama nó thôi( Shun* cầm bút hí hoáy ghi vô một cuốn sổ tay)_Ý ông là tôi nhận ông làm sư phụ chứ gì? Thôi được, tôi nhận lời vì tôi thật cũng chẳng còn nơi nào dể đi nữa_ Nó thở dài
(Kết thúc kí ức)
-Cuộc gặp mặt đầu tiên có vẻ chẳng tốt đẹp cho lắm nhỉ. Thế còn anh bạn bên này, nếu còn sống chắc bằng tuổi với ta nhỉ?_Anh ra vẻ hỏi bâng quơ,anh biết tên này là ai chứ. Tên mà Alice luôn gọi hằng đêm. Sao anh không biết được
Có nên quật mồ tên này và đem thứ còn gọi là thi thể quăng xuống biền không nhỉ.Anh độc ác nghĩ
-Ý anh là Fleton. Là sư huynh của tôi.Chỉ vậy thôi_Alice trả lời, trong lòng cố nén đau thương.
Tiếng chuông điện thoại phá tan sự yên lặng. Là một tin nhắn. Alice coi nó, nét mặt đanh lại. Tron thư chỉ ghi vỏn vẻn vài từ
Mizuo bị tấn công. Về ngay
Shun đang xem ké tin nhắn cũng bất giác đanh mặt. Sao mà trong một tuần mà đã có ba học sinh của lớp bị tấn công. Hai người vội trở ra khỏi hang
Tem là kiếm của Alice
Phong bì là đống xương ở hành tinh Scopius(Ai có gan thì lấy)
@ chị Dương:Em vừa chỉnh sửa lại fic Hoa hồnng đen rồi. Chị sẽ là tình nhân kiêm trợ lí của anh Shun đấy