MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

power_settings_newLogin to reply
+8
rainbow_wings fly high
Kanhoa Binkamu
Akino Natsuko
ranka misaki
Arisu Kamiko
evildevil
bemeo045
Elfin-Ingram
12 posters

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 Empty[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
First topic message reminder :

Tên fic: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng (tên gì mà dài khiếp>.<)

Tên tác giả: Dương

Thể loại: Romance, Humor (1 chút)

Tình trạng fic:đang tiến hành

Cặp đôi: Dan x Runo

Lời tác giả:
1. Vẫn cách cũ, OOC nhân vật với nhiều mức độ khác nhau, yêu cầu người đọc hãy chuẩn bị trước tâm lí
2. Fic này dành tặng Cat_1 fan DxR_ coi như 1 lời cảm ơn của Dương với em ấy



+Giới thiệu nhân vật:

-Kuso Danma: 20 tuổi, đẹp trai, là thành viên của 1 ban nhạc gồm những người bạn thân, giỏi đánh nhau, trí tưởng tượng phong phú, được khá nhiều em theo, trong đó có 1 em phát cuồng

-Runo Misaki: 19 tuổi, rất xinh, mê âm nhạc, học cực đỉnh, đương nhiên như vậy có rất nhiều người theo đuổi. Từ năm 6 tuổi đã sang Mĩ ở, cho tới năm 19 tuổi thì quay trở lại Nhật

-Masquerade: ông bố trời đánh thánh vật của Dan, thích chọc phá con trai nhưng khi cần thì lại ăn ý với Dan đến không ngờ. Nhưng dù sao thì lúc nào Mas cũng được Dan tôn trọng và coi làm thần tượng

-Mizuo: bà mẹ vô cùng quái đản của Dan, nhiều phen khiến con trai mình khốn đốn, nhưng thực chất rất quan tâm tới Dan

-Ren: 1 triệu phú, bố của Julie, rất chiều con gái và có lòng cảm thông sâu sắc với những câu chuyện tình lâm li bi đát (****)

-Julie Makimoto: chính là người phát cuồng Dan, luôn tìm mọi cách để có thể được làm bạn gái của cậu

-Naga: ông nội Dan (thực chất là cha nuôi của Mas -> ông nội nuôi của Dan), gã này là 1 kẻ đểu giả, ích kỉ, sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của người khác

-Marucho: em trai Runo, có vẻ sẽ thuộc về phe nhân vật phản diện X-)

Shun, Ace, Keith: những “thằng bạn già” của Mas, có tình bạn gắn bó với nhau hơn 30 năm (tức là hồi họ còn học tiểu học í)

Baron, Billy, Lync, Joe: bạn rất thân của Dan, là những người bắng nhắng, suy nghĩ không thấu đáo, nhưng có năng khiếu âm nhạc y hệt Dan, có thể nói họ coi cậu như thủ lĩnh của mình vì cậu hơn họ 1 số điểm (lắm em theo hơn chẳng hạn ^^)

-Hydron: có thể nói đây là tình địch của Dan X-)

Và 1 số nhân vật khác nữa...


+Giới thiệu:

Truyện cổ tích lãng mạn thường do những nàng công chúa tưởng tượng, nhưng nếu câu chuyện đó do hoàng tử nghĩ ra thì sao?

Những câu chuyện tình đẹp thì thường dễ vỡ, để rồi trôi đi vào dĩ vãng, nhưng nếu có kẻ nhặt mảnh vỡ lên rồi ghép lại thì sao?

Những gì người ta tưởng tượng thường tốt đẹp hơn sự thật, nhưng nếu ngược lại thì sao?

Nếu chúng ta yêu nhau...tình yêu con trẻ...rồi xa nhau... rồi quên mất nhau...rồi gặp lại nhau...thì... sao...

Nếu chúng ta yêu nhau...tình yêu của người lớn...rồi xa nhau...về 2 thế giới khác nhau...thì sao...

Nếu chúng ta yêu nhau...nhận ra nhau sau bao nhiêu hiểu lầm...rồi lại bị ngăn cách...bởi những người quan trọng với mình...thì sao...

Nếu chúng ta yêu nhau...mà không đến được với nhau...thì sao...

...o0o...

Chap 0:

Sợi dây kim loại đã ngừng rung, nhưng âm vang của nó vẫn còn vương lại trong căn phòng, và tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả phía dưới cũng chưa ngớt chút nào.

Dan gác cây đàn ghita vào góc phòng, lấy tay áo lau những vệt mồ hôi đầm đìa trên trán, kết quả của 3 tiếng tập luyện không nghỉ.

Một cô gái có mái tóc bạch kim_khán giả duy nhất của buổi tập vừa rồi_ chạy lại gần cậu, rút ra 1 cái khăn tay, mau mắn đưa cho. Dan hơi lưỡng lự rồi gật đầu cảm ơn, cầm lấy cái khăn tay đó. Lập tức, trông cô nàng kia sung sướng đến phát điên lên được, tuôn ra 1 tràng:

-Anh Dan, anh đúng là thiên tài. Tiếng đàn của anh có hồn lắm lắm. Em thật không thể kìm nổi con tim mình khi nghe được những âm thanh ấy. Anh tập đàn từ bao giờ vậy? Có vất vả lắm không anh? Ôi, thật là ngưỡng mộ anh quá...mà muộn rồi, em về đây, nhất định buổi tập sau của anh em sẽ lại đến. Bye anh~

Nói đoạn cô vẫy tay rối rít rồi đi, lúc ra tới cửa còn cố tình ngoái lại, gửi cho Dan 1 cái hôn gió

Dan cười ngượng, khi cô nàng tóc trắng kia đã khuất bóng, cậu lẩm bẩm:

-Thà em không đến còn tốt hơn

Phía sau cậu nổi lên những tiếng cười khúc khích của mấy thằng bạn:

-Hình như buổi tập nào em ấy cũng nói câu đó nhỉ?

-Bản điệp khúc dành riêng cho Dan mà X-)

-Chắc tên Dan cảm động lắm...

Rồi bất chợt 1 tên có mái tóc vàng quay về phía Dan, nói lớn:

-Này, em Julie cứ quan tâm tới mình cậu như thế, bọn này ghen đấy

Lập tức, cả đám bạn cười ầm theo. Trái với vẻ mặt toe toét của họ, Dan đỏ mặt lên, quay lại gắt:

-Mấy cậu im đi! Ghen cái nỗi gì! Làm như mình với Julie có quan hệ gì không bằng! Mà nếu thích_Dan cười gian_thì Billy, mình sẵn sàng nhường lại cho cậu em đó đấy

Billy tiến lại gần, khoác vai Dan, vẫn bản mặt toe toét đó:

-Thôi, bọn này không dám đâu, trong lòng em ấy chỉ có mình cậu, ai mà chẳng biết~

Dan thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ...

............................................



-Dan! Xuống đây mau!

Dan ngáp ngắn ngáp dài lê bước xuống cầu thang, tới phòng khách_nơi phát ra tiếng gọi_ cậu hỏi ngái ngủ, mắt vẫn nhắm tịt:

-Có chuyện gì vậy mẹ...

-Chào anh Dan, em tới rủ bác gái đi mua sắm, tính nhờ anh lái xe giúp

Giọng nói đó...

Dan mở choàng mắt ra, tỉnh hẳn ngủ. Julie đang ngồi cạnh mẹ cậu, 2 người cười toe toét. Mắt Dan cúi xuống nhìn mình rồi lập tức thì lấy 2 tay ôm chặt thân_cậu mặc độc chiếc quần đùi lúc ngủ_ và đương nhiên...

-MẸ! SAO KHÔNG NÓI VỚI CON LÀ NHÀ CÓ KHÁCH!

Dan hét tướng lên rồi chạy ù lên phòng, nhanh như tên bắn, bỏ lại đằng sau tiếng cười khúc khích của mẹ mình và Julie. 30 giây sau, cậu xuất hiện trở lại, mái tóc nâu bù xù như tổ quạ đã được chải lại gọn nhất có thể, quần áo chỉnh tề khác hẳn với bộ dạng “nude bán thân” như vừa nãy.
..........................................

Tại cửa hàng truyện tranh

Dan đứng ngoài cửa, ngao ngán nhìn cảnh mẹ mình đang bị “mua chuộc” bởi những bộ manga mới.

Cậu biết Julie rất thích cậu. Nhưng cậu lại không thích cô ấy, tuy nhiên vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói rõ. Julie có lẽ cũng đoán được tình cảm của Dan, nên trước khi chính thức tỏ tình đã tranh thủ tìm cách để lấy lòng bố mẹ cậu. Mà bố mẹ cậu, thật sự là những kẻ có rất nhiều “điểm yếu”.

Đơn cử như lúc này đây, rõ ràng Julie có hiểu quái gì về manga đâu, nhưng chỉ vì muốn lấy lòng bà Kuso mà tỏ vẻ thích thú với những cuốn truyện tranh. Nhẽ ra nếu Julie không đến, Dan đã không phải đi theo họ, và giờ có lẽ cậu đang ở bar nào đó mà tán dóc với đám bạn chí cốt của mình rồi. Thật sự, Julie, khiến cậu cảm thấy rất phiền phức!

-Dan! Bọn mẹ xong rồi, con đưa Julie về nhà trước giúp mẹ nhé. Mẹ qua công ti bố con có chút việc đã.

Dan miễn cưỡng gật đầu, còn Julie thì hớn hở chạy lại ôm lấy tay Dan:

-Bác gái yên tâm, anh Dan sẽ đưa cháu về nhà an toàn.

-Bác cũng mong vậy, tay lái thằng này non không thể tả

-Mẹ! _Dan kêu lên đầy bức xúc, giọng cậu nhỏ rí trong cổ họng_con mới chỉ đâm vào cột điện 2 lần thôi, vừa nãy con cũng đưa mẹ đến đây an toàn cơ mà
..........................................


Dan và Julie đang ngồi trên xe của cậu. Julie ngồi bên cạnh tay lái, tỏ ra thích thú:

-Lần đầu tiên em ngồi ở hàng trước đấy, mọi khi toàn ngồi ở ghế sau không à

Dan không nhìn vào người bên cạnh, hỏi:

-Sao hôm nay em lại không kêu tài xế riêng đi cùng, gọi anh đi theo làm gì?

-Tại em muốn được đi riêng với anh mà_Julie đáp

Giường như có 1 sự đấu tranh tư tưởng hiện ra trên cặp lông mày của Dan, 1 thoáng sau, cậu chậm rãi:

-Julie, em thích anh đúng không?

Im lặng

-Nhưng anh không thích em. Chúng mình chỉ có thể là bạn được không?

Im lặng

-Julie?

-DAN BAKA! Không phải thích, mà là yêu! Em không muốn làm bạn anh, em muốn làm bạn gái thôi!_Julie hét lên

-Nhưng anh thì không. Thực sự em cứ bám theo anh như thế này, anh thấy khó chịu lắm!_Dan gắt

Bên cạnh cậu có tiếng bật khóc, Dan chưa biết ứng xử ra sao thì Julie đã đẩy tay cậu, làm chệnh vô lăng. Dan vội vàng phanh gấp, chiếc xe lao vào vệ đường, may mà không nguy hiểm. Cửa bật mở, Julie bỏ chạy ra ngoài. Dan nhoài người gọi với theo, nhưng vô ích, cậu ngồi phịch xuống ghế, thở dài...

............................................

Một người đàn ông có mái tóc trắng dựng đứng đang đọc sách ngoài hiên phòng, bỗng nhiên nhận thấy đứa con gái rượu của mình lao từ ngoài vào nhà, bộ dạng tức tưởi. Ông lo lắng đặt quyển sách xuống, chạy xuống tầng dưới xem thế nào. Con gái ông đã khóa trái cửa phòng lại, khóc nức nở ở bên trong:

-Julie, có chuyện gì vậy con?_cha của julie đập cửa

-Cha đi đi! Con không muốn sống nữa! Con muốn tự tử!

Cha của cô nàng kia giật mình, toát mồ hôi hột:

-Bình tĩnh nào con gái, có chuyện gì từ từ nói với cha. Con đừng có nghĩ dại! Nói đi, cha sẽ giải quyết giúp con!

Cửa bật mở, cô nàng tóc trắng xuất hiện với bộ mặt tèm lem nước mắt:

-Cha nói thật chứ!

-Thật!

.....................................................

Dan trở về nhà, lập tức nhận được điện thoại.

-Alo, bác Ren ạ, có việc gì vậy bác?

-....

Đầu dây bên kia trả lời bằng giọng ôn tồn, tuy nhiên, nội dung còn chưa nói xong thì Dan đã làm rơi điện thoại xuống đất. 5 phút sau, cậu đã có mặt tại biệt thự nhà Makimoto.

-Dan! Cứu mình với!_tiếng của Baron, Billy, Lync và Joe cất lên thảm thiết

Bọn họ bị trói gô lại với nhau, ngay trước sân biệt thự. Dan hoảng hốt chạy lại phía bạn mình thì đã bị ngăn lại

-Buông tôi ra! Mấy người muốn chết à!_Dan hét lên với đám bảo vệ đang giữ mình

-Sao_một giọng ôn tồn cất lên từ phía sau_những người bạn này cũng rất quan trọng với cậu đúng không? Nếu tối lấy mạng họ, cậu chịu được chứ? Julie với tôi cũng rất quan trọng, vậy mà cậu suýt nữa khiến nó phải tự tử đấy

Dan quay ngoắt lại, thanh minh:

-Bác Ren, vừa rồi cháu cũng mới biết chuyện của Julie. Cháu rất tiếc. Nhưng bạn của cháu, họ không liên quan đến chuyện này, bác hãy thả họ ra đi...

Người đàn ông tóc trắng cười nhếch mép:

-Không đơn giản thế đâu. Chí ít cậu phải trả giá vì đã làm tổn thương con gái ta

-Cháu phải trả giá như thế nào?

-Kết hôn với nó

Dan và đám bạn của cậu sững người. Dan-đang-bị-ép-hôn.

Dan nhìn về phía bạn mình, tình cảnh của họ bây giờ thật khốn khổ, xung quanh là những tên vệ sĩ trông như mấy tên khủng . bố, súng ống sẵn sàng, nếu từ chối chắc không chỉ bạn cậu mà cậu cũng mất mạng, nhưng cậu lại không thích Julie. Trời ơi, chẳng nhẽ hạnh phúc cả đời của cậu lại để cho người khác sắp xếp như thế này à!
Đôi mắt nâu se lại, rồi giãn ra, chùng xuống, Dan nói với cha của julie bằng giọng buồn không thể tả:

-Cháu biết Julie là 1 cô gái tốt, nhưng cháu không thể lấy cô ấy được. Vì trái tim của cháu, đã không thuộc về cháu từ lâu nữa rồi...
======================================

Thực sự chap này viết vội nên dở quá, lời thoại nhiều mà diễn biến nhanh, mong mọi người thông cảm *cúi*
Một nửa sau của fic có lẽ sẽ toàn là cảnh chàng Dan chém gió thôi X-)


Được sửa bởi Elfin-Ingram ngày Fri Oct 26, 2012 11:58 am; sửa lần 3.

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
@Cat, từ từ để chị tính, em đừng tỏ ra dễ thương như thế, chị có cảm giác mình đang bị em dùng mĩ nhân kế "quyến rũ", mà tính chị thì =.= em biết rồi đâý X-)
@Rain: 4rum mình mỗi người có 1 coup thần thánh riêng mà.
Julie goị Ren là papa á, trẻ con nhưng có lẽ hợp hơn, chap sau chị sẽ thay đổi

hình như Dương đang spam fic mình hay sao ấy nhỉ =.=

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Sau bao nhiêu lâu không thèm ngó ngàng tới các fic, hôm qua Dương ngồi cày tất tần tật=> cái nào cũng điên rồ, mong mọi người thong cảm :lay:

========================================
Chap 0 (cont)



Trái tim không còn thuộc về bản thân, thì chỉ có thể là trao cho người khác, mà người đủ tư cách để nhận trái tim đó chỉ có thể là người mình yêu sâu nặng.

Vốn là 1 người có lòng cảm thông sâu sắc với những câu truyện tình lãng mạn của giới trẻ (cộng thêm 1 phần kinh nghiệm bản thân), Ren hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của những gì Dan vừa nói. Không thể phủ nhận điều đó đã kích thích 1 sự tò mò rất lớn từ nhà triệu phú. Lập tức đôi mày của người đàn ông tóc trắng đó chau lại, giọng không giấu nổi “xúc động” (hay chính xác là phấn khích=> tác dụng phụ của tật...hóng hớt):

-Ý cậu là... cậu đã yêu người con gái khác rồi đúng không?

Dan đáp lại bằng 1 cái lắc đầu đầy tâm trạng.

Đám vệ sĩ quanh đó bắt chước ông chủ mình: im re và ra vẻ nghe ngóng. Không khí chùng xuống, như thể một nốt trầm kết để chuẩn bị cho khúc nhạc tiếp theo, mọi sự tập trung bấy giờ đều hướng tới Dan, bỏ mặc 4 người bạn của cậu vẫn bị trói gô giữa sân biệt thự với 4 cái quai hàm sắp sửa rớt xuống đất tới nơi...

-Cô ta là ai? Có gì hơn Julie nhà tôi? Cậu có thể nói rõ hơn được không?_Ren tiếp tục hỏi, nhưng giọng lần này có vẻ đanh hơn, ý định “ép hôn” hoàn toàn chưa bị hủy bỏ

Dan thở dài, chép miệng, rồi lại thở dài, cái vòng tuần hoàn đó làm người ngoài thấy não nề vô cùng:

-Chuyện dài lắm bác ạ. Nó bắt đầu từ lần đầu tiên cháu gặp cô ấy. Tức là 2 năm về trước, khi ban nhạc của chaú sang Mĩ lưu diễn...

Và rồi, chất giọng thê lương của Dan lập tức thay đổi để phù hợp với câu chuyện cậu sắp kể. Mọi người quanh đó đều hết sức chăm chú lắng nghe...

***************************************************************************************************************

















Giai điệu thứ nhất:

Nếu chúng ta yêu nhau...tình yêu của người lớn...rồi xa nhau...về 2 thế giới khác nhau...thì sao...



..................................



Chap 1:



2 năm trước

Đúng 7 giờ sáng, theo múi giờ ở Mĩ, tại sân bay Washington,1 chiếc máy hạ cánh.

Từ chiếc máy bay đó, có 5 chàng trai người Nhật bước ra, vác theo cả đống hành lí lỉnh kỉnh.Đó chính là ban nhạc của Dan. Họ không tới đây để du lịch như những người trên cùng chuyến đi, mà tới với mục đích “cao cả” hơn: giao lưu âm nhạc giữa Nhật và Mĩ, theo lời mời của 1 công ty giải trí có tên là Vestal.

Sau 1 hồi chen lấn vất vả giữa “đám người Hoa Kì cao to lực lưỡng”, 5 chàng trai Nhật cũng ra được tới cửa sân bay. Lập tức, có tiếng gọi í ới:

-NÀY! CÁC CẬU! TÔI Ở ĐÂY!

Một người đàn ông với mái tóc vàng như mật ong, mặc áo vét màu đỏ rực đang vẫy tay 1 cách điên cuồng để thu hút sự chú ý của các chàng trai. Người đầu tiên xác định được vị trí của người đàn ông đó chính là Dan. Cả bọn vội vàng tiến về phía ông ta:

-Chào ông, Keith. Chúng tôi cũng đang tìm ông đây. Chúng tôi muốn biết bao giờ sẽ có lịch cụ thể cho buổi diễn.

Người đàn ông tóc vàng kia phẩy tay:

-Ôi dào, mới xuống máy bay mà các cậu đã vội vàng vậy sao. Chúng ta cứ về khách sạn nghỉ ngơi cái đã. Có gì rồi từ từ tính.

Rồi ông ta gọi trợ lí của mình tới, đó là 1 chàng thanh niên tóc xanh lượn sóng, cũng là người Nhật như 6 người kia. Anh ta giúp nhóm nhạc của Dan chuyển đồ, thế là mọi người nhanh chóng lên xe, về khách sạn mà không kịp có thêm 1 câu đối thoại nào nữa.

Chiếc xe lao đi vun vút trên đường cao tốc. Chẳng mấy chốc mà mọi người đã tới nơi. Đó là một tòa nhà đồ sộ, dài mấy trăm mét và cao hơn 20 tầng, màu trắng sữa với những ô cửa kính sáng bóng. Người đàn ông tên Keith đó có vẻ thích thú khi thấy sự sửng sốt của 5 chàng trai mới từ Nhật tới kia:

-Thấy sao hả? Đây chính là khách sạn mà công ty Vestal đã chuẩn bị cho các cậu. Lịch diễn sẽ bắt đầu từ tuần sau, vì vậy từ giờ tới lúc đó, các cậu hãy nhanh chóng tận hưởng những giây phút ở đây đi!

Giọng của ông Keith ngày càng lên cao, đến câu cuối cùng, như để phụ họa thêm cho tính chất của câu nói, ông giơ hẳn 2 tay lên để hoan hô.

Với những người chưa hề có gì gọi là nổi tiếng, được “lưu diễn” đã là 1 niềm hạnh phúc, giờ lại được ở 1 nơi đẹp đẽ, sang trọng thế này thì quả thực là cực kì hạnh phúc. Và thế là cả bọn nhảy lên reo hò sung sướng. Trừ Dan, cậu vẫn tỏ ra thận trọng:

-Thời gian từ giờ tới trước khi diễn sẽ không được tính vào thời gian làm việc. Vậy chi phí ở đây là do chúng tôi tự túc hay là công ti chi trả?

Keith vỗ vai Dan 1 cách nhiệt tình:

-Cậu không phải lo, mọi chi phí của các cậu đều do Vestal thanh toán, vì thế cứ thoải mái mà ăn chơi đi!

Nghe tới cụm từ “thoải mái ăn chơi”, Dan lập tức vứt biến cái bộ mặt nghiêm trọng vừa rồi, nhảy vào reo hò với đám bạn của mình. Người trợ lí của Keith lè lưỡi, lắc đầu:

-Bọn trẻ bây giờ không biết đằng nào mà lần...

...........................................

Mấy ngày sau đó, “ ăn chơi trác táng” là cụm từ chơi đủ để diễn tả mức độ phá phách của Dan và mấy người bạn. Chưa 1 quán bar nào trong bán kính 15km tính từ khách sạn mà họ chưa tới, chưa 1 món ăn sang trọng nào ở Washington mà họ chưa nếm thử, chưa 1 loại rượu nào ở Mĩ mà các cậu bỏ qua, chưa vũ trường nào các cậu chưa ngó vào,... Có thể nói, sự tận hưởng của các cậu nghiêng nhiều về “thác loạn”. Thế nhưng, người quản lí_chính xác đó là vai trò của người đàn ông đó_Keith không hề phản đối họ, và theo ông ta, chỉ cần lưu ý 1 số điều, còn đâu, càng tích cực chơi bời càng tốt=.=.

Dan, cũng như những người bạn của mình, hoàn toàn quên đi mục đích chính của việc tới đây là gì. Giới trẻ mà, khoái sự phóng túng =.=

...........................................

Ngày thứ tư kể từ khi đặt chân lên đất Mĩ, Dan và Joe là cuối cùng cũng nhận ra sự chuẩn bị khi tới đây của mình còn sơ sài quá, và thế là họ “ đánh lẻ” tới 1 salon nổi tiếng để “chỉnh trang nhan sắc”. Người trợ lí tóc xanh của Keith đưa họ đi. Tới lúc trở về, người trợ lí nổi hứng không đi theo đường cũ mà vòng theo 1 con đường khác. Đường đó không nhỏ hơn đường cũ là bao nhiêu, nhưng rất vắng xe qua lại. Quang cảnh 2 bên đường cũng khác hẳn: không phải những dãy nhà cao ngất ngưởng với những cột đèn hoành tráng, mà chỉ là cây xanh, xanh, xanh ngắt 1 màu.

Sự thay đổi quang cảnh, từ sôi động của thành phố, trở về với 1 sự thanh bình kì lạ như nơi thôn quê, khiến Dan giật mình. Nó giống như 1 bản giao hưởng, lên tới tiết tấu nhanh nhất, rộn ràng nhất, đỉnh điểm nhất, bỗng lắng xuống bằng 1 nốt Rê nhẹ nhàng. Washington, cũng có nơi như thế này sao?

Đôi mắt nâu đỏ của Dan chăm chú nhìn ra cửa sổ, màu xanh nối liền 1 dải, lướt qua, vùn vụt. Tiếng nhạc xập xình dứt khỏi đầu cậu khi headphone được tháo ra. Giờ, Dan chỉ nghe thấy tiếng động cơ ô tô và tiếng gió phần phật.

À, không, còn 1 âm thanh khác, cũng là động cơ, nhưng không phải động cơ xe ô tô. Động cơ của 1 chiếc xe máy. Có 1 chiếc xe máy vượt lên, chạy song song với ô tô của Dan. Chiếc xe đó màu vàng_màu của ánh sáng_ và kiểu dáng thì rất nữ tính.

Đúng, nữ tính.

Người lái chiếc xe đó, là 1 thiên thần tuyệt đẹp. Mái tóc xanh màu trời buộc 2 chùm tung bay trong gió, tà váy lụa trắng hệt như những đám mây, phấp phới, đôi cánh thiên thần nhỏ, trắng muốt phía sau khẽ rung rinh...

Dan không thể tin vào mắt hình, cậu lấy tay dụi mấy lần liền. Hình ảnh thiên thần đi xe máy đó vẫn hiện ra. Không, không phải thiên thần. Đó là 1 cô gái đẹp như thiên thần trong bộ váy áo của thiên thần.

Hình ảnh ấy giữa thủ đô Hoa Kì khiến Dan ngây người...

====================================


Thành thật mà nói Dương thấy fic mình ngày càng khó hiểu. Có lẽ đầu óc chuyến này bị khủng. bố nhiều quá nên ngôn từ lủng cũng, hành văn không thoát được ý. Mong mọi người thông cảm =.=



Được sửa bởi Elfin-Ingram ngày Wed May 01, 2013 10:53 am; sửa lần 1.

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Hay quá ,Runo đúng như một thiên thần
Cha Julie ác quá tự nhiên bắt Dan lấy Julie nhưng Dan phải lòng Runo rồi
Càng ngày càng yêu coup này nhất
Mong chap mới nha chị

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Thực sự mà nói, chị đang bị ngộ độc Dan với Runo (mong các fan thứ tội)
Chị là anti fan của Dan, thế mà vừa lo fic này, vừa lo phần 3 Hoa quái, mà toàn longfic mới chết chứ
Chị biết,vì chẳng có đàu tư gì nên fic rất dở,Cat cứ chỉnh sửa thật lòng cho chi, đừng vì nghĩ chị không viết nữa mà không nói

@mọi người: com cho mình đi nào

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
hay wa

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Ể,chap mới!
*bay vào*
Ờ thì đúng là không hay bằng mấy chap trước nhưng do mình vốn thích cách hành văn của bạn nên nhìn từ góc độ nào cũng hay cả.
Ủa,đó đúng là chị Runo mà. Sao dương lại bảo anh Dan bịa chuyện?

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
@sakurra: bạn đừng chỉ com 2 chữ như thế, tính là spam đấy
@Ranka: đúng là Runo, nhưng Runo trong tưởng tượng của Dn thì vẫn là bịa thôi
@mình* tự kỉ*chap ế quá

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Chị viết Runo dịu dàng giùm em nha chị ,em không thích Runo như bà chằn đâu .Chuyện tính cách của Runo như bà chằn toàn là tử fic này lây từ fic khác ra .Mà chị nhớ viết Runo dịu dàng nha chị ,nếu không là em giận chị đó .Mọi người com fic ủng hộ chị Dương nào ^^

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Em giận chị thì chị không viwwts nữa là xong chứ gì~
Mà thôi, cứ yên tâm đi, chị cũng muốn "phá cách" Runo 1 chút

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
Không không chị viết thế nào cũng được năn nỉ chị đó ,ý tưởng của tác giả là ý trời mà
Phá cách Runo cũng được nhưng ít thôi nha chị
Nha nha năn nỉ đó ,chị Dương yêu dấu nà

description[Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng - Page 3 EmptyRe: [Bakuganfanfic]: Hóa ra chuyện chúng mình đẹp hơn anh tưởng tượng

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply