MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 4 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 4 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Fri Dec 07, 2012 10:13 pm
First topic message reminder :

Tác giả : Bakugan fanfic
Bài viết: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?
Thể loại: Tình bạn giữa Dan và Shun
Chap 1:
Một buổi chiều đẹp trời, nhóm Brawlers hẹn nhau ra công viên Hawator chơi, chỉ một người là vắng mặt: Shun. Lúc đầu tưởng cậu đến trễ nên mọi người vẫn vui vẻ bình thường. Nhưng đến khi chơi xong trò thứ ba thì Runo bắt đầu sinh hoài nghi vì bình thường Shun rất đúng giờ và đôi bạn thân này "bám" nhau như hình với bóng, bèn hỏi:
_Sao hôm nay Shun không đi chung với tụi mình vậy anh Dan?
Đang cười tíu tít, Dan lập tức thay đổi 180 độ: nhíu mày khó chịu, hằn học trả lời:
_Mặc kệ hắn! Em quan tâm làm chi cho mệt!? Làm ơn đừng nhắc đến hắn trong lúc này!
Cả nhóm trố mắt ngạc nhiên, xúm vô "soi mói":
_Có chuyện gì à?- Marucho quan tâm.
_Sao thế? Sao thế?- Runo chen vô.
_Anh lại gây xích mích với Shun seo, anh Dan yêu zdấuuuu?- Julie cố tình kéo dài chữ cuối cùng khiến Dan thêm bực bội. Cuối cùng hết chịu nổi nữa, cậu hét:
_Làm ơn im giùm tui hết điiiiiii!!!!! tên Shun đó suốt ngày lo tập nhẫn thuật nhẫn thiếc gì rồi bị thương tùm lum! Tôi khuyên nên ngừng lại thì hắn bảo tôi đừng lên giọng dạy đời! Ừ thì cậu ta ngon lắm, tự lo đi! Được chưa??? Hứ!!!- Sau đó, Dan bực dọc bỏ về, những người khác cũng mặt buồn hiu bước theo, còn gì vui đâu khi thiếu mất 2 "mem".
Buổi đi chơi hôm ấy thật ngắn ngủi và buồn tẻ. Bầu không khí căng thẳng bao trùm mọi nơi. Ai cũng im lặng nhìn nhau, liếc ngang liếc dọc, không dám hó hé “đổ dầu vào lửa” nữa. Alice đánh bạo khuyên nhủ:
_Mình nghĩ hai người nên làm hòa. Dù sao cũng là bạn thân 13 năm rồi. Có lẽ do tập luyện căng thẳng nên Shun mới lỡ lời thôi, dù sao cậu cũng đã đưa ra lời khuyên, đó là việc tốt, không ai trách cậu đâu!
Dan không nói gì. Về nhà, cậu bực dọc bước lên phòng rồi mở cái laptop ra, vô g-mail xem thử thì thấy mail của Shun. Dan không định mở ra xem nhưng tính tò mò đã thôi thúc cậu.
_"Trước tiên, Shuni* cảm ơn vì sự quan tâm mà Danu* dành cho mình. Tiếp theo, mình nhắc nhở Danu: quan tâm bạn bè là tốt, nhưng đừng phản ứng thái quá trong chuyện riêng của họ! Danu, mười mấy năm làm bạn thân của bạn, Shuni cảm thấy rất vui. Bạn luôn là người truyền cho mình tinh thần nhiệt huyết, sự cố gắng hết mình, tinh thần lạc quan… Dù sau này có chuyện gì, Shuni cũng không bao giờ quên bạn đâu, Danu. Chào nhé…"
Một chấm hỏi to đùng xuất hiện ngay trên đầu cậu bạn tóc nâu đỏ xù.
_Cái gì zdậy nè trời! Làm như thư tuyệt mệnh vậy, sến thấy ớn!- Đương nhiên rùi! Với cái tính nông nỗi, ẩu tả, vô tư của cậu thì làm sao hiểu được một bức thư tâm tình nhẹ nhàng này chứ! Nhưng… chẳng lẽ thật sự Shun xảy ra chuyện sao…
Sau đó, Dan mail cho nhóm bạn của mình và kể lại sự việc. Julie, Runo thì rất bình thản, bảo cậu cứ yên tâm. Alice hơi lo lắng. Marucho có vẻ suy tư, cảm thấy bất an…
3 ngày sau
In the stillness of the night
We are holding eachother tight…
_Oáp…!!!Alô Dan nghe!- Từ bên kia, giọng hốt hoảng của Marucho khiến Dan tỉnh ngủ:
_Anh Dan à không xong rồi!
_Gì em nói mau đi anh sốt ruột quá!
_Anh Shun… anh Shun đã tự tử rồi!!!- Nghe thế, Dan sững sờ, trố mắt, lắp bắp hỏi lại:
_Em… em nói gì? Em giỡn hả, Marucho?
_Em nói thật mà! Anh ấy lấy dao rạch cổ tay tự tử hôm qua, may là ông nội anh ấy phát hiện nên đưa vào bệnh viện kịp thời…- Marucho bắt đầu khóc- Nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa tỉnh lại vì mất máu nhiều, chưa có loại máu nào phù hợp với anh Shun cả!Theo lời kể từ ông nội Shun thì anh ấy do buồn chuyện bạn bè, áp lực học tập, không đạt được bậc 8 của loại võ Hutseyu mà chị họ dạy...
Chiếc điện thoại trên tay Dan rơi xuống đất. Cậu hốt hoảng chạy đến nhà Marucho để xác thực một lần nữa. Cuối cùng, Dan cũng phải chấp nhận sự thật. Cả nhóm nhất trí đến Kyoto- nơi Shun ở, bằng trực thăng của nhà Marucho.

*Tên thân mật hồi nhỏ của Dan và Shun tự đặt cho nhau.


Được sửa bởi bakugan fanfic ngày Sun Dec 23, 2012 8:07 pm; sửa lần 7.

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Mon Dec 24, 2012 1:37 pm
@Ankh: Về chuyện "người như Shun thì không tự tử vì những chuyện thế đâu" của bạn mình không dám chắc! Thôi thì bạn cứ theo dõi chap sẽ rõ! Còn nhiều chuyện li kì lắm! Thứ bảy tuần này mình ra chap 4, tiếp tục giải đáp thắc mắc của mọi người, đón xem ha!

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Thu Jan 03, 2013 7:52 pm
Xin lỗi, hơi bị trễ hẹn, thông cảm nha!

Chap 4:
Cuộc bàn tán được tiếp tục.
Dan sốt ruột:
_Ai là chủ nhân của loại thuốc nguy hiểm đó? Nó có thuốc giải không?
_À… cái đó… em quên rùi!- Marucho gãi đầu.
Điều đó khiến Zen nổi máu điên, nắm cổ áo Marucho.
_Em mà còn quên thì ai biết nữa đây hảaaa????
_Oái!Anh… anh bình tĩnh! Để từ từ em nhớ!- Zen thả ra, cậu té cái bịch (Zen cao gấp rưỡi cậu mà!) Đang xoa cho cái mông tội nghiệp, bỗng Marucho reo lên:
_A! Em nhớ rồi!- Cậu đứng lên, nói với vẻ chắc chắn- Người chế tạo ra loại thuốc này là Ma vương Tudenon Vinmeta, chủ hành tinh ma Testute. Thuốc giải của loại độc này chỉ có mình hắn có thôi!
_Cái gì???!!! Là hắn ư?!- Dan nghe vậy thì lấy làm ngạc nhiên, mắt trợn tròng.
_Em quen hắn à?- Zen hỏi, nhìn cái vẻ “ngáo ộp” của Dan lúc này với ánh mắt cực kì thắc mắc, khó chịu: tóc dựng đứng, mồm chữ O, tay giơ lên trời, chân trái thì nhón lên, chân phải đá ra sau, một hình ảnh kì lạ nhất trên đời! Rồi sau vài giây định thần, Dan trở lại trạng thái ban đầu. Cậu ho một tiếng, đưa tay quẹt mũi như mọi khi, cất tiếng:
_Trước đây, Ma vương Tudenon và Shun là bạn. Qua một trận đấu phép thuật tranh giải nhất nhì ba ở Trung tâm Vũ trụ Quỷ Thần, Tudenon thua dưới cho Shun ở hạng 3, hắn chỉ được giải khuyến khích. Từ đó, Tudenon đâm ra thù hận Shun, luôn tìm cách trả thù. Vì vậy, việc hắn bỏ viên Esmuresfo vào li nước của cậu cũng không có gì khó hiểu!
Zen gật gù:
_Thì ra là thế! Nhưng…- Đôi mắt đang nhắm ghiền bỗng mở to- Nói thì hay lắm nhưng em đã biết cách lấy thuốc giải chưa?!!
Dan thản nhiên trả lời:
_Chị Sakami có thuốc giải đấy! Chị ấy có thuốc giải gần như toàn bộ của các loại độc của hơn 5 triệu vương quốc, hành tinh,… lớn nhỏ. Còn việc chị ấy đang ở đâu thì em… bó tay!
_Trời ơi là Trời!- Rin bất ngờ ôm đầu hét lên- Sao tôi lại có đứa em trai tối dạ thế hả Trời!?
Cả nhóm che miệng cười khúc khích, nhưng Dan (đương nhiên) vô cùng tức tối. Cậu nghiến răng kèn kẹt, máu giận nổi lên, nhìn Rin căng thẳng, cuối cùng hạ một câu:
_Em là như vậy đó! Các người muốn sao thì làm đi! Em không quan tâm, dính dáng gì đến chuyện này nữa! Hứ!!!- Cậu toan bước đi thì bị Zen kéo lại.
_Thôi nghiêm túc đi! Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vầy mà em còn bày đặt giận hờn nữa à?! Em đã 16 tuổi rồi, đàng hoàng đi Dan!
_Anh bảo chị Rin ấy! Suốt ngày chỉ biết chê em thôi, chẳng khi nào khen được một câu! Hứ!- Đang làm vẻ mặt dỗi hờn như con nít thì bỗng Dan ngửi thấy hương hoa lài nồng nàn: Alice đã đến trước mặt cậu từ lúc nào! Khuôn mặt cô toát lên vẻ buồn bã, lo âu. Đứng im hồi lâu, Alice cất tiếng:
_Dan à, mình biết những lời nói của chị Rin khiến bạn không hài lòng, nhưng việc lấy thuốc giải cho Shun rất quan trọng! Nếu để lâu, có thể bạn ấy sẽ tự tử thêm một lần nữa. Dan, bạn và Shun là bạn thân từ nhỏ, xin bạn hãy cố nghĩ xem chị Sakami mà bạn kể lúc nãy đang sống ở đâu… Chúng ta thật sự không có nhiều thời gian, chẳng lẽ, bạn lại muốn Shun chết sao?!
Dan cứng họng, cậu không thể thốt lên lời nào. Vì Alice nói quá đúng! Mãi sau, cậu mới lắp bắp:
_Ờ ờ… Mình… biết rồi! Để từ từ… mình nhớ… ha!- Rồi Dan quay sang Rin- Chị Hai, hồi nãy, lúc chị mới chạy vào đây, em nghe chị nói Shun đã tỉnh lại nhưng mất trí nhớ phải không?
Rin giật mình, cô gật đầu lia lịa:
_Đúng đúng! Em ấy hoàn toàn không biết mình tên gì,mấy tuổi, từ đâu đến,… nhưng kiến thức thì vẫn còn!
Dan nhăn mặt, chống cằm suy nghĩ. Và hình như một kế sách mới vừa nảy ra trong đầu anh bạn tóc nâu đỏ xù này.
_Chị mau đưa em đến phòng bệnh của Shun, em nghĩ mình có cách giúp cậu ấy nhớ lại. Hơn nữa, Shun còn là người biết chắc chị Sakami đang ở đâu, giúp cho việc lấy thuốc giải rất nhiều!
_Okay! Em theo chị, còn các em (bảo những người còn lại trong nhóm Brawlers) vào nhà ngồi đợi nhé!
_Vâng! Nhưng chị mau đem tin tốt lành về nha!- Marucho lo lắng.
Rin cúi người xuống xoa đầu Marucho, mỉm cười:
_Ưn! Em đã giúp cho anh chị rất nhiều! Cảm ơn em!
_Dạ dạ… không có gì đâu ạ!- Cậu nhóc tóc vàng bối rối, đỏ mặt thấy rõ!
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Sat Jan 05, 2013 5:41 pm
Không bít chap này như thế nào mà chẳng nghe ai bình luận gì vậy nhỉ? Đúng là mình có trễ hẹn đăng chap gần một tuần nhưng đừng vì vậy mà giận mình nhé, lần sau mình sẽ cho ra chap mới nhan h hơn, vì lần này không có ý tưởng!
bemeo045
bemeo045
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 961
BKGC BKGC : 5763
Điểm đóng góp : 19
Đến từ : Việt Nam
Stt : Ở tận nơi cuối chân trời , nơi ánh sáng vụt tắt .Làm sao biết nơi người quay lại .

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Mon Jan 07, 2013 7:25 pm
Có chap mới thì mình vào com đây .Không phải là chap dở quá mà mọi người không cam đâu bạn .Vì đa số mọi người vừa thi HK1 xong nên mệt và bị ba mẹ quản máy tính nên không lên được ấy mà .Mình com cho bạn đây ,chap có nhiều lỗi và có nhiều câu hỏi mà mình muốn hỏi bạn đây :
- Thứ nhất :Là chap diễn biến nhanh ,nhiều đối thoại quá và thấy Rin trong chap này chê em trai hơi tệ. Và trong chap này Marucho thể hiện tài năng của mình đây
- Thứ hai : Shun có phép thuật à ? Lạ à nha mà mấy nhân vật kia có phép thuật không ?
Và có 2 điều mình muốn hỏi bạn đây
Điều 1: Shun và Ma Vương đấu phép thuật với nhau mà Ma Vương có cái loại thuốc đó mà tại sao Marucho lại biết .Mình thấy việc Shun và Ma Vương đấu với nhau để xếp hạng thì Dan là bạn thân của Shun ít nhất Dan phải biết chứ
Điều 2 : Là thái độ của Dan trong chap này .như người xa lạ không hay biết gì ấy và có vẻ không quan tâm đến vấn đề tại sao Shun tự tử ấy !! =.= .Trong khi mấy chap trước Dan rất quan tâm đến Shun mà chap này lại vô tâm như vậy .Mong bạn để ý lại nha

=> Chap sau bạn cố gắng hơn nữa nha
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12933
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Tue Jan 08, 2013 6:33 pm
À, thực ra là chap này đã khá hơn những chap trước, đặc biệt là chap đầu về cách dùng từ.

Chị đọc từ ngày em ra chap rồi, nhưng không com không phải vì việc em ra chap muộn mà vì...chẳng biết com gì=.=. Đa phần chị có suy nghĩ giống Cat
p/s: Marucho so với những người khác trong anime đã chỉ bằng 1/2, thế mà Ren chỉ cao gấp rưỡi cậu chàng, hoá ra chiều cao của Ren cũng khiêm tốn nhỉ^^
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Thu Jan 10, 2013 6:56 pm
@bemeo045: Mình giải thích cho bạn nhé:

- Thứ hai : Shun có phép thuật à ? Lạ à nha mà mấy nhân vật kia có phép thuật không ?

Shun và Dan có phép thuật rất giỏi, nhưng lí do thì bạn chịu khó đợi chừng 3-4 chap nữa nhá!

Điều 1: Shun và Ma Vương đấu phép thuật với nhau mà Ma Vương có cái loại thuốc đó mà tại sao Marucho lại biết .Mình thấy việc Shun và Ma Vương đấu với nhau để xếp hạng thì Dan là bạn thân của Shun ít nhất Dan phải biết chứ

Thì Dan là người giải thích tường tận về vụ này mà bạn! Bạn để ý một chút sẽ thấy, từ câu "_Cái gì???!!! Là hắn ư?!- Dan nghe vậy thì lấy làm ngạc nhiên, mắt trợn tròng" đến câu "Vì vậy, việc hắn bỏ viên Esmuresfo vào li nước của cậu cũng không có gì khó hiểu!" đó bạn!

Điều 2 : Là thái độ của Dan trong chap này .như người xa lạ không hay biết gì ấy và có vẻ không quan tâm đến vấn đề tại sao Shun tự tử ấy !! =.= .Trong khi mấy chap trước Dan rất quan tâm đến Shun mà chap này lại vô tâm như vậy .Mong bạn để ý lại nha

Phần này mình đã chỉnh sửa lại rồi! Cám ơn bạn đã góp ý ha!

@Elfin-Ingram: Mình đã sửa lại chiều cao của Zen rồi, cao gấp 3 lần Marucho nhé! Zen còn cao hơn Shun nửa cái đầu đấy!





bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Wed Feb 27, 2013 8:29 pm
Chap này dài gấn gấp đôi các chap trước, không biết ý các bạn thế nào?

Chap 5:
Rin dẫn Dan đến phòng S4.5 ở Bệnh viện Thành phố Kyoto. Nhưng Dan cứ đứng tần ngần trước cửa, không chịu vào. Thấy lạ, chị gái cậu dịu dàng hỏi:
_Sao vậy? Mau vào thôi!
_Nhưng mà… lúc trước, em lỡ nặng lời với Shun, không biết bây giờ khi thấy mặt em cậu ấy có chịu nhớ lại không nữa!
Rin cười khì, xoa đầu đứa em trai đang bối rối, bảo:
_Không sao đâu! Tụi em là bạn thân đã 12 năm rồi, và Shun cũng không phải là người nhỏ mọn gì, chỉ cần em thật sự biết lỗi thì chắc chắc Shun sẽ không để bụng đâu! Hơn nữa, em và Shun đều có đeo sợi dây chuyền tình bạn này, nếu em có lòng muốn giúp bạn em hồi phục, chị tin rằng ông Trời nhất định không phụ lòng chúng ta đâu!- Dan chưa kịp trả lời gì thì bỗng trong phòng phát ra một giọng nói lạnh như băng:
_Ai ở ngoài đó mà nói chuyện om sòm vậy hả?! Trưa rồi có để người ta nghỉ ngơi không!?- Và… cánh cửa mở toang.
_Shun!- Hai chị em nhà Makuso đồng thanh, vẻ mặt ngạc nhiên cũng y chang nhau. Trước mặt họ là một người hoàn toàn khác: mắt kính đen, áo sơ mi dài tay màu xám, quần jean tím, tóc vuốt keo dựng lên. Dan lầm bầm: “Chắc tự tử thất bại nên cậu ta bị tâm thần rồi! Tự nhiên đào đâu ra bộ đồ xấu như ma, cả cái đầu cũng chơm bơm y chang con nhím xù lông , thấy mà ớn!!!” Nghe được, Shun lập tức bốp cổ Dan, nghiến răng kèn kẹt, thở phì phò vào mặt cậu rồi quát:
_Dám nói xấu ta hả ?! Đừng tưởng ta điếc nhá! Không muốn mất mạng thì ngậm miệng lại đi thằng nhóc đỏ chét như con két!- Xong, một cách mạnh bạo, cậu hất Dan xuống đất. Cặp mắt cậu bạn tội nghiệp nhìn chằm chằm cái tên “đầu tóc gì chơm bơm như con nhím xù lông” đang cười hả hê, phủi tay xoành xoạch. Dường như cậu không nhịn nổi nữa, toàn thân muốn bốc khói, rồi, mặc cho đây có là bệnh viện nói chung hay khu nghỉ dưỡng đặc biệt nói riêng đi chăng nữa cậu cũng mặc kệ! Hai người bắt đầu cuộc đấu khẩu khốc liệt, và khán thính giả duy nhất+rất bất đắc dĩ: Rin. Cô thật không biết làm sao ngăn chặn chuyện này khi em trai cô là người mở màn: Cậu đứng phắt dậy, dí sát mặt mình vào mặt Shun, hét:
_Làm gì mà bốp cổ người ta hả? Kiểu phủi tay xoành xoạch đó là sao?! Mỗi ngày tôi đều tắm ít nhất một lần chứ có dơ dáy gì đâu mà cậu làm như vừa bốc vào bịch rác vậy?!
_Ai mà biết được ngươi dơ hay sạch!? Ta phải đề phòng chớ! Lạng quạng là dính dịch tay chân miệng như chơi!-Bỗng Shun giật mình, lấy tay bịch mũi - Mà ngươi có đánh răng, súc miệng sạch sẽ hông zdậy, nãy giờ ta ngửi thấy mùi-thum-thủm-lảng-vảng-quanh-đây!
Nghe đến đây, mặt Dan tối sầm, tay nắm chặt, mắt tóe lửa, nhìn “tên” đối diện như thèm ăn tươi nuốt sống hắn. Và hắn càng lúc càng đổ dầu vào lửa:
_Sao? Muốn đánh nhau à? Ngon nhào vô! Ta chẳng sợ ai cả! Nào… tiến lên!
_Được lắm! Thách tôi hả?! Tôi sẽ cho cậu thưởng thức “những cú đấm huyền thoại”! Grừừư…-Rồi Dan chuẩn bị tung chiêu, Shun cũng thủ thế “hổ quyền”. Chẳng ai nhường ai cả!
Rin nhảy vào ngay giữa can.
_Dan à cho chị xin đi! Đây không phải là võ đài! Hơn nữa…- Cô chưa kịp nói hết câu thì bị Dan đẩy sang một bên.
_Chị mặc kệ em đi! Nếu không muốn bị thương thì chị làm ơn đứng yên ở đó!- Rồi cậu lườm Shun, hằn giọng- Nhào vô!- Hai tên “giặc con” đang đối đầu nhau và sắp tạo nên “chiến tranh bệnh viện”. Cùng nhau đếm ngược thời gian thôi… 3…2…1. Prepare…
_Dừng lại!!!- Sau hiệu lệnh bất ngờ, cả hai đứng… bất động tạm thời ! Sau vài giây trấn tĩnh, hai tên giặc “chưa đánh đã bại” quay đầu sang hướng phát ra hiệu lệnh. Người có công dẹp yên vụ phiến loạn này chính là…
_Zen!- Rin thốt lên- May quá! Anh đến rất đúng lúc! Tụi nó định đánh lộn nhưng em ngăn cản thất bại!
Zen bước nhẹ nhàng đến bên Rin, khẽ vuốt tóc cô rồi trao cho cô nụ hôn nồng nàng, dịu dàng hỏi:
_Em có bị thương gì không?- Ánh mắt quan tâm hết sức ngọt ngào và đầy mê hoặc của anh khiến Rin như bị thôi miên. Mất một lúc cô mới có thể trả lời:
_À, em… đương nhiên là ổn!- Khuôn mặt cô lúc này ngượng ngùng, phớt hồng trông thật đáng yêu, thế là hai cặp “cửa sổ tâm hồn” nhìn nhau đắm đuối. Nhưng Rin chợt để ý rằng còn có bốn con mắt theo dõi nhất cử nhất động của đôi vợ chồng trẻ đang hạnh phúc này nãy giờ nên cô nhẹ đẩy Zen ra- Anh… anh lo cho em mình đi!
Câu nói đó làm Zen giật mình. Anh “à ừ” vài tiếng rồi chạy tới chỗ hai tên giặc con đã phá hoại việc các bệnh nhân nghỉ ngơi. Và hành động đầu tiên mà anh thực hiện là… cú cho Dan một cú đau điếng vào đầu.
_Ái da! Sao anh mạnh tay quá vậy?! Người gây sự trước đâu phải em chứ! Thằng bạn thân của em mới là thủ phạm!
_Anh biết nhưng Shun chưa hoàn toàn bình phục nên hiện tại anh không thể trừng phạt nó! Giờ em đưa Rin về nhà ông nội trước đi, để anh ở đây nói chuyện với Shun.
Mặc dù trong lòng phản đối nhưng ngoài miệng Dan vẫn vâng vâng dạ dạ vì ánh mắt mà Zen sẽ tặng cậu nếu cậu bảo “không” bén hơn con dao tốt nhất thế giới.
_Chị Hai, ta về thôi!- Dan kéo tay Rin, thúc đẩy.
_Ờ ờ… Zen à, cố gắng giúp Shun hồi phục nha!
_Anh biết rồi!
Đợi cho hai chị em nhà Makuso khuất bóng hẳn, Zen mới đẩy Shun vào phòng. Tất nhiên là cậu ta phản đối quyết liệt.
_Nè nè!!! Trong đây nóng lắm! Ta muốn ra ngoài cho thoáng mát mà! Ngươi tránh ra!- Nói xong, Shun toan bước đi thì bị Zen bế thốc lên, đặt xuống giường.
_Muốn gì đây?!- Shun gằn giọng, xem ra cậu đã bực bội.
Zen im lặng, lấy sợi dây đang đeo ở cổ giơ trước mặt Shun, nói:
_Em hãy nhớ lại xem: Ở đâu chúng ta có sợi dây chuyền này?- Rồi, thật từ tốn, Zen mở mặt dây chuyền ra, có hình của một đứa bé trai rất dễ thương đang cầm cây kem bên trong- Đây chính là em đó, Shun! Bữa ấy, mẹ dẫn hai anh em mình đi chơi. Em đòi ăn kem dâu, anh liền mua cho em. Mẹ thì tranh thủ chụp hình, bức này đẹp nhất nên mẹ dán vào đây. Còn sợi dây chuyền, mẹ mua tặng chúng ta nhân dịp sinh nhật. Em có nhớ không?
Ngay lập tức, Shun nín thinh. Ánh mặt cậu đờ đẫn, đâu đó trong tâm trí xuất hiện những kí ức mờ nhạt, dần dần hiện rõ… Bỗng một luồng sáng lớn cậu xuất hiện trước cổng trường mẫu giáo. Shun thấy hai đứa trẻ, trông khá giống nhau, một đứa khoảng 4 tuồi, đứa kia lớn hơn nên cậu gọi tạm là thằng A và thằng B. Thằng B chỉnh trang quần áo cho thằng A rồi hôn, xoa đầu thằng nó, dúi vào tay nó một gói kẹo, căn dặn:
_Học ngoan nha! Phải biết nghe lời cô giáo, hòa đồng với bạn bè. Khi nào được giải lao em hãy ăn gói kẹo anh đưa. Chiều anh tới đón.
Thằng nhỏ cười tươi.
_Dạ em biết rồi anh Hai!- Nó ngoan ngoãn bước vào trường, không quên ngoái đầu chào anh nó lần nữa.
Chợt Shun giật mình. Cậu không hiểu cớ gì mình lại đứng dòm tụi nó. Nhưng sao… quen quá và thân thuộc quá… Lẽ nào…
_Shun!!!- Tiếng kêu của Zen kéo cậu về thực tại.
_Hở?!
_Em sao vậy? Anh gọi mà không trả lời!?
Cậu nhìn Zen chăm chú, bất giác cất tiếng gọi:
_Anh Hai!
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Sat Mar 02, 2013 12:32 pm
Có phải chap này dở hơn mấy chap trước không nhỉ ?! Mình thấy lập từ hơi nhiều!
bemeo045
bemeo045
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 961
BKGC BKGC : 5763
Điểm đóng góp : 19
Đến từ : Việt Nam
Stt : Ở tận nơi cuối chân trời , nơi ánh sáng vụt tắt .Làm sao biết nơi người quay lại .

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Sat Mar 02, 2013 4:07 pm
không phải đâu bạn ơi mà là vì mọi người bận học nên không lên 4rum được đấy tại sắp thi học kì II mà .Còn về chap thì mình com cho bạn mấy dòng đây
Thứ nhất : Chap còn lập từ hơi nhiều và đối thoại còn nhiều
Thứ hai : Zen và Dan có vẻ không ưa nhau nhỉ chap nào gặp nhau cũng đánh lộn
Mình chỉ com vậy thôi nha ,bạn đừng buồn và đừng nghĩ là chap mình dở mà mọi người không com tại vì mọi người bận thi học kì II đấy ,mình thì tuần sau thi rồi TT_TT
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Mon Mar 04, 2013 10:17 pm
@bemeo045: Gần cuối tháng 4 mới thi học kì 2 mà bạn. Nhưng mình thật sự không biết phải làm sao để giảm các câu đối thoại nữa vì mình cần các nhân vật nói chuyện với nhau, nếu không có đối thoại thì mình phải viết gì bây giờ?! Mong mọi người góp ý!

bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Thu Aug 01, 2013 6:46 pm
Xin lỗi mọi người, lâu quá mới viết lại! Hi vọng ủng hộ!
Chap 6:
_Em... em nói gì? Em gọi anh là... anh Hai sao? Em đã nhận ra anh rồi sao Shun?!- Zen thực sự quá vui mừng. Đã rất lâu rồi, kể từ ngày anh bị cái vòi rồng đó cuốn đi, anh chưa được nghe 2 chữ ấy. Zen ôm chặt Shun vào lòng, siết chặt, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài xuống má. Shun đẩy nhẹ anh ra và nhìn anh với ánh mắt khá ngạc nhiên:
_Chuyện này là thế nào? Anh là anh trai của tôi sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Zen khẽ gạt đi nước mắt, nhìn Shun, kể lại mọi chuyện...
_Thế nhưng tại sao em không nhớ gì cả?
_Anh nghĩ có lẽ là do tác dụng của cái loại thuốc quỷ đó: xóa kí ức của nạn nhân. Em đừng nghĩ ngợi nhiều chi cho mệt óc! Bây giờ anh sẽ gọi mọi người đến để bàn cách lấy thuốc giải cho em.- Cậu vuốt tóc đứa em trai- mà cậu cho là "bé bỏng"- của mình, rồi rút điện thoại ra gọi cho Rin, nhờ cô đưa nhóm Brawlers tới. Trong khi chờ đợi, Zen kể cho Shun nghe anh đã lo lắng cho cậu thế nào khi biết tin cậu xảy ra chuyện.
_ Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng...- Shun cúi mặt xấu hổ. Zen thấy vậy chỉ cười xòa và xoa đầu cậu.
_Hì, khờ quá! Đâu phải lỗi do em, do con ma đáng ghét kia thôi! Đợi em bình phục, anh sẽ tìm nó tính sổ!
_Nhưng tên đó rất nguy hiểm! Em nghĩ... anh hãy mặc kệ em, quên chuyện này đi! Em không muốn mọi người gặp nguy hiểm vì em! Lỡ lại có thêm người nào bị hắn hạ độc nữa thì khổ lắm!- Shun nhìn Zen với anh mắt van lơn, năn nỉ. Cậu không muốn những người cậu yêu thương có chuyện gì. Đáng lí ra đáp lại hi vọng của Shun là cái gật đầu đồng ý thì đó lại là ánh mắt kiên quyết với câu nói ngắn gọn:
_KHÔNG!
_Tại sao chứ?!
_Em là em trai của anh, là em rể của Rin, và là bạn của nhóm Brawlers, làm sao mọi người có thể ích kỉ mà chỉ lo cho bản thân mình, bỏ mặc em được chứ!?
Shun thở dài ngao ngán. Cậu biết dù cậu có biện minh thế nào thì cũng không thể nào thay đổi được Zen- người có lập trường vô cùng vững chắc, đôi khi hơi ngoan cố. Ánh mắt Shun chuyển sang hướng cửa sổ. Cậu ngồi dậy và bước chậm rãi đến đó. Cậu rất ghét bệnh viện! Cực kì ghét! Ghét cái nơi mà mẹ cậu đã rời xa cậu mãi mãi. Giờ đây cậu lại phải ở trong cái nơi mà cậu ghét nhất. Cảm giác đó thật sự rất khó chịu! Shun đến gần cửa sổ để hít thở khí trời trong lành, cũng như giải tỏa bớt sự bức bối trong lòng. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Shun: "Nếu như mình biến mất khỏi đây, anh Hai sẽ không phải bận tâm vì mình nữa! Mọi người cũng sẽ không cần phải dấn thân vào nguy hiểm để lấy thuốc giải cho mình. Tất cả đều được giải quyết ổn thỏa! Có chết, thì chỉ mình chết thôi! Mình không muốn liên lụy cho ai cả! Hay lắm!" Nghĩ là làm, cậu lập tức chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Zen dù không hiểu chuyện gì những vẫn phải chạy theo vì Shun chưa bình phục hẳn. Một cảm giác bất an chợt bao vây Zen, anh linh cảm được rằng sắp có chuyện không hay xảy đến với em trai mình.
_Shun! Em chạy đi đâu vậy hả? Mọi người sắp đến rồi! Đứng lại đi, Shun!!!- Anh vừa chạy vừa la lớn, làm ồn ào cái nơi cần sự yên tĩnh tuyệt đối. Và dù anh có gọi thế nào, thằng em trai của anh vẫn không dừng lại. Họ rượt đuổi nhau ra khỏi bệnh viện, họ cứ chạy. Zen không biết anh sẽ đuổi theo shun đến chân trời nào, nhưng anh đã thấm mệt, một phần vì chạy nãy giờ, phần còn lại là do anh suy nghĩ, lo lắng quá nhiều. Cảm xúc tiêu cực có thể giết chết một sinh vật khỏe mạnh. Cuối cùng, Shun quẹo vào con hẻm cụt kế bên tiệm bánh Dosuka, rồi... biến mất! Zen chỉ chậm chân hơn 3 giây mà thôi! Anh dừng lại, chống tay lên đầu gối, thở dốc. Sau ít phút lấy lại sức, Zen đảo mắt nhìn toàn con hẻm. Chẳng có gì đặc biệt ngoài mấy cái thùng rác hôi hám, hộp nhựa quăng lung tung và con mèo hoang gầy nhom.
_Rốt cuộc Shun đã đi đâu? Em ấy định làm gì?- Zen tự hỏi. Chiếc điện thoại của anh chợt reo lên với bài nhạc chuông Mother in the dream quen thuộc.- Alô? À, Rin, anh về ngay đây!- Píp! Tắt điện thoại. Theo thường lệ, anh sẽ nói "đợi anh nha em yêu", nhưng hôm nay, chính xác là ngay lúc ấy, anh không còn tâm trí nào để nói những câu ngọt ngào với vợ mình nữa! Bây giờ ruột gan anh cứ sôi sùng sục lên nỗi lo lắng, đầu óc rối như tò vò, anh chỉ muốn tìm ra thằng em lắm trò của anh càng nhanh càng tốt. Và anh chạy về bệnh viện.
_Zen! Anh đi đâu vậy? Shun đâu? Lá thư này có nghĩa gì?- Rin đưa cho Zen lá thư ấy. Từng nét chữ trên bức thư đều được viết nắn nót, tỉ mỉ: "Anh Hai, em biết em bỏ đi như thế này là không đúng, nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Em biết tự lo cho mình mà, anh yên tâm! Anh cũng chẳng cần bỏ công sức đi tìm em đâu vì bảo đảm 100% với anh là anh có tìm cả đời cũng không ra! Anh có rất nhiều lí do để sống, anh Hai! Cả một tập đoàn xe hơi hàng đầu thế giới, chị Rin, con gái, bạn bè- đồng nghiệp tốt, cuộc sống giàu sang,… Tóm lại, anh chẳng cần dấn thân vào nguy hiểm để cứu thằng em không còn sống được bao lâu này! Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Chào anh. Tái bút: Hãy sống hạnh phúc nhé, đừng như em!”- Trời ơi! Sao em khờ dại quá vậy?! Em chết rồi thì anh hạnh phúc thế nào được chứ!- Zen vò lá thư nát nhàu, ném xuống đất rồi đập bàn một phát rõ mạnh.
_Có khi nào Shun lại bị ảnh hưởng bởi thuốc Esmuresfo, chạy đi tự tử không?! - Dan gợi ý.
Tất cả vừa nghe câu đó thì nháo nhào hốt hoảng.
_Không xong rồi! Chúng ta phải làm gì đây? Hai lần tự tử gần nhau như vậy thì không có cách chữa đâu!- - Marucho khẳng định.
_Ta phải đưa nó về thật sớm! Dan, em thử gọi cho Shun xem!
_Dạ!- Píp píp píp...
Đầu máy bên kia: “Alô?”
_Shun!!! Cậu đang làm gì, ở đâu vây hả??? Có biết anh Zen lo cho cậu lắm không về mau đi!!
"Xin lỗi anh nhầm người rồi, em là em kết nghĩa của Shun, tên Mada. Anh Shun đang ngủ. Chuyện gì mà anh la um sùm vậy?”
_À... ờ...
__Đưa cho anh!- Zen giật điện thoại từ tay Dan, nói với Mada bằng giọng nghiêm trọng- Xin em đánh thức Shun giùm anh và bảo nó hãy quay về ngay, anh là anh trai của nó, anh rất lo cho nó!
_Ơ ơ... Được thôi ạ!
_Thêm nữa, em nói với nó là nếu nó tự tử, anh cũng sẽ đi theo nó!- Píp!- Trả em nè, Dan.
_Nếu Shun chết, anh sẽ chết theo thật à?- Dan hỏi với bộ mặt đầy nghi hoặc. Còn Zen, đáp lại với ánh mắt chắc chắn, kiên định nhất có thể, cùng giọng nói lạnh lùng đặc trưng của dòng tộc Ninja Kazami:
_Phải! Trước giờ anh chưa hề biết đùa là gì đâu!- Nói rồi, Zen bỏ về nhà một nước.
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Sat Aug 10, 2013 7:34 pm
Ba ngày sau..............................
*Ở nhà*
Shun vẫn chưa về. Không một ai biết tí tị thông tin gì về cậu. Alice ngồi yên trên ghế sofa, đan tay vào nhau, lẩm nhẩm cầu nguyện cho Shun. Đôi mắt chocolate ngây thơ, hồn nhiên thường ngày giờ đây cũng chùn xuống, không giấu được sự lo lắng. Nhưng cô lo lắng bao nhiêu thì Zen cũng lo lắng bấy nhiêu. Anh suốt ngày cứ đi vòng vòng suy nghĩ tìm cách, khiến Dan chóng mặt phải lên tiếng:
_Anh làm ơi đứng yên giùm em! Em chỉ nhìn anh thôi mà còn hoa mắt, anh không biết mệt à? Anh lượn vòng vòng như vậy thì Shun trở về bên anh sao? Anh hoàn toàn không có một kế hoạch cụ thể nào để giúp cậu ấy mà anh chỉ biết ngồi ở nhà, sốt ruột chờ đợi thôi! Anh em nhà Kazami này sao mà khó hiểu quá! Trời ơi!!! Bực mình quá, bực bội quá!!!- Dan hét lên và vò cái đầu bù xù màu đỏ, bình thường nó đã là cái tổ quạ rồi, hôm nay nó được "thăng chức" thành... nùi giẻ!
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Rin bước ra mở cổng và...
_Shun!- Cô thảng thốt khi trông thấy cậu đang được một anh chàng cõng tới tận nhà. Zen thì lập tức chạy biến ra cổng , đỡ lấy Shun từ tay người thanh niên đó (hay gọi là lực sĩ nhỉ ^^).
_Có vẻ như anh là anh trai của thằng nhóc này? (Hừm! Dám gọi thần tượng của ta là thằng nhóc à !!!) - Cái giọng ồm ồm cất lên từ anh chàng ấy. Anh mặc bộ áo vest màu đen trông khá lịch sự, thêm dây nịch nữa là hết xảy đẹp giai!!!- Tôi thấy nó ngất xỉu bên bờ sông Gorogo. Gia đình tôi đi cắm trại thì gần đó nên phát hiện ra, cũng may thằng nhóc này quen vs em gái tôi nên nó cho tôi địa chỉ nhà anh mà đưa về. Giờ tôi đã hết nhiệm vụ, xinh từ biệt! - Người thanh niên trao Shun sang tay Zen rồi chỉ trong 2 giây, hắn biến mất bặt tăm. Tuy hắn đã đi nhưng Zen vẫn nói với theo:
_Cảm ơn anh nhiều!- Zen cười nhẹ, thở dài nhẹ nhõm. Sau khi đưa Shun lên giường nghỉ ngơi, anh... điểm hết huyệt đạo của cậu để "đừng hòng chay trốn lần nữa nha cưng!" (nguyên văn lời Zen). Nhẹ nhàng đóng cửa và bước xuống nhà, Zen tập hợp mọi người lại, bắt đầu vào vấn đề chính: Tìm thuốc giải cho Shun.
_Dan, anh lạy em đó! Em làm ơn nhớ xem cái "pà chị" Sakami ấy đang ở đâu?!
Dan ngồi suy tư, cốt moi hết trí nhớ ra, xem xét lại tỉ mỉ chuyện 2 người quen biết nhau thế nào, có bao giờ cô cho cậu biết chỗ ở của mình không..v..v..
_Sao?- Zen hối, khuôn mặt lộ vẻ sốt ruột thấy rõ.
_Trùi ui để từ từ em suy nghĩ chứ!! Chuyện xảy ra đã khá lâu rồi chứ bộ!- Dan rối trí, phần vì bị hối, phần vì tức bản thân sao mà trí nhớ tồi thế. BÙM!!! Tiếng động lạ trên gác khiến tấc cả đều nhìn về hướng phát ratiếng động. Đồng tử mắt Zen hẹp lại "Shun đang ở trển!", nhanh như cắt, anh phóng lên gác. Mở toang cửa, mắt anh trố to như con ốc nhồi: Một cô gái đen thùi lui từ đầu đến chân té sõng soài dưới sàn, trên chiếc bàn bên cạnh cô thì cơ man là nước màu đổ tung tóe, chai lọ ngổn ngang đủ kiểu, khói bốc lên trông tựa những lọn tóc mỏng uốn éo giữa bầu không khí lạnh lùng của mùa đông vừa sang. Cô gái lạ đó lồm cồm bò dậy, phủi bụi đen từ bài thí nghiệm thất bại vừa rồi xuống đất, không tránh khỏi bị ho vài tiếng. Làn da trắng trẻo đã thoát khỏi lớp bụi đen thảm hại. Mặc dù còn vài vết tích không mấy hay ho nhưng từ cô vẫn toát lên một vẻ đẹp mỹ miều khó ai bị kịp. Mái tóc dài vàng óng ả khiến người ta nhiều lúc lầm tưởng là dòng suối thần trong truyền thuyết. Ánh mắt cô bí ẩn và sắc bén, được tô điểm bởi màu tím quyền quý, sang trọng. Cô mặc áo thun đen, bên ngoài là một chiếc trech coat trắng (Zen too! ^-^), quần jean xanh đậm. Zen vẫn đứng đó, nhìn kẻ đối diện mình như nhìn sinh vật lạ. và cô cũng sớm nhận ra sự có mặt của anh- kẻ thứ ba. Hai đôi mắt: hổ phách lạnh lùng và tím than sắc sảo đối chọi nhau, cứ như thể... đấu xem ai chớp mắt trước vậy =.=! Cuối cùng, Zen đành nhận phần thua cuộc. Anh lên tiếng "làm quen":
_Xin chào. Cô là ai vậy? Tại sao cô lại ở trong nhà tôi? Cô có biết tiếng nổ ồn ào cô gây nên có thể làm phiền giấc ngủ của em trai tôi không?
Cô gái điềm tĩnh trả lời:
_Tôi là Marika Chimitono. Nhiệm vụ của tôi là giải độc giúp Shun Kazami. Rất xin lỗi vì sự cố vừa rồi!
Đôi mắt hổ phách ánh lên sự vui mừng tột cùng.
_Thật sao?!
_Trông vẻ mặt tôi giống đang đùa lắm à!?- Cô gái nheo mắt, giọng đanh lại.
Zen giật mình trước vẻ mặt đó, biết mình đã hỏi thừa.
_Không... không! Nhưng tại sao cô lại giúp em trai tôi? Cô quen nó à?
_ Có thể nói vậy!- Marika trả lời.
_ Tại sao? Cô gặp nó lúc nào?- Tà áo trắng cố tìm hiểu, không để ý rằng tà áo cam đối diện anh đã khá bực bội.
Mikari đập bàn, ý bảo rằng tính kiên nhẫn của cô đã quá sức chịu đựng.
_Đủ rồi! Tôi đến đây không phải là để trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí này! Mà anh có học tường tận về thuật điểm huyệt không vậy? Em trai anh đang bất tỉnh mà anh lại điểm ngũ đại huyệt của nó, muốn nó chết à? May mắn cho nó là tôi tới sớm mới phát hiện kịp, bằng không thì nó ĐI ĐÁNH CỜ VỚI NGỌC HOÀNG từ lâu rồi, BIẾT CHƯAAAAAAAA??????!!!!!!
Zen nghe thế, lập tức phóng đến chỗ Shun đang nằm, kiểm tra khắp người cậu xem còn điều gì bất thường. Cuối cùng, biết em trai mình bình an từ đầu xuống chân, anh mới chịu đứng dậy.
_Thành thật cảm ơn cô vì đã cứu em trai tôi! Tôi nợ cô lần này.
Miraki không nói gì, cô lặng lặng bước xuống nhà. Zen hơi bất ngờ. Trước giờ anh chưa gặp cô gái nào kì lạ như thế này: điềm tĩnh, dạn dĩ vô cùng khi tiếp xúc với người mới gặp lần đầu, lại là đàn ông, và tốt bụng. Còn đang suy nghĩ thì anh phải trở về thực tại vì nghe tiếng nháo nhào dưới nhà, chỉ mất 2 giạy để anh có mặt ở đó. Mọi việc có vẻ êm xui, chỉ có điều là... chỗ Zen ngồi đã bị cô gái ấy chiếm mất!
_Anh Zen, Mikari cần chúng ta giúp tìm nguyên liệu làm thuốc giải đó. - Alice hởn hở, cười tít mắt, trông thật đáng yêu.- Vậy là Shun có cơ hội khỏi bệnh rồi!
_Bạn đừng mừng sớm quá, Alice!- Runo thở dài ngao ngán- Làm sao chúng ta lên được đỉnh núi Everest chứ?! Chúng ta còn quá nhỏ, chắc chắn bố mẹ sẽ phản đối kịch liệt chuyện này cho xem!
_Chị Runo nói cũng đúng!- Marucho đồng tình- Diện tích đỉnh núi khá hẹp nên ta không thể lên trển bằng máy bay...
_Chúng ta có thể... leo/ trèo bằng tay.- Julie đưa ra một ý kiến hơi bị "bất khả thi".
_Bạn điên sao? Giỏi thì tự làm đi!- Runo phản đối mạnh => xảy ra cuộc khẩu chiến um sùm giữa nội bộ phe kẹp nơ, đến nỗi Dan phải nhào vô can.
_Thôi cho anh xin đi! Bây giờ tụi mình phải đoàn kết và thảo luận nghiêm túc mới hi vọng cứu được Shun chứ!
Câu nói của "hotboy" khá có tác dụng. Cả hai đã trở về vẻ hiền khô khi nãy.
_Mình xin lỗi, mình quá lời...- Runo lí nhí, vuốt vuốt chùm tóc xanh lơ xinh xắn.
_Mình cũng sorry vì ý tưởng điên rồ!- Julie thì chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, thể hiện sự biết lỗi.
_Uk vậy là ổn thỏa há!- Dan cười ngoác miệng, lấy ngón cái quẹt qua mũi theo thói quen- Cô có ý kiến gì không, Marika?... Marika cô ở đâu?!- Cãi lộn hồi lâu, quay lại thì cô gái bí ẩn đã biến mất tận phương trời nào. Thay vào chỗ đó là Zen ngồi chóng cằm, chán nản.
_Anh thấy cô ta đi ra sân nãy giờ!- Zen nhắc tuồng.
Ngoài sân, có một cô gái với mái tóc vàng hoe xinh xắn đứng dưới gốc cây sakura. Im lặng. Cô chỉ đơn giản là ngắm hoa... hay còn suy nghĩ sâu xa gì trong đầu mà sao trông cô buồn thế... Khí trời se lạnh. Chợt vài bông hoa lìa cành. Những cánh sakura hồng nhạt chia nhau bay khắp sân, duy chỉ có một cánh là đáp xuống tay của cô gái đó. Cô nhìn nó, nhếc môi cười nhẹ.
_Hoa sakura...- Cô nhủ thầm-... thật đẹp, nhưng tồn tại được bao lâu? Chỉ thời gian ngắn sau là đã vội héo tàn... Người hay hoa... đều như nhau cả thôi!- Cô nấc nhẹ, rồi từ đâu, những giọt nước trong veo tựa sương sớm rơi lã chã trên cánh hoa nhỏ. Trời xanh ngắt không một gợn mây, thế thì... nước rơi từ bầu trời hiền hòa kia... hay rơi từ khuôn mặt đang ước đẫm của cô gái? Cô cứ đứng lặng đó mà không hề biết rằng đâu đó trong những tán cây... có một bóng dáng dõi theo cô nãy giờ.
Chíu
Vụt
Pặc
Marika đã phát hiện "thích khách trong tàn cây " và vội phóng dao về phía hắn. Rất may là hắn né kịp, tịch thu được "chiến lợi phẩm".
_Chà! Con dao này đẹp đấy! Quý gần bằng con dao cắt trái cây thời Khang Hy nhỉ?!- Tên thích khách châm chọc- Suýt nữa là nó lấy mạng ta rồi! Cho nên ta lấy nó, cũng là sự đền bù xứng đáng. Lần sau có phóng vũ khí vào ta thì phóng cái gì đẹp đẹp nhé, phải mới nữa, có thế mới bán được giá cao!
_ Xin lỗi, có sao không?- Cô dịu giọng- Ai bảo ngươi cứ chơi trò trốn tìm với ta!
_Không sao! Tạm bỏ qua cho ngươi.- Người lạ mặt đi đến cạnh Marika, dựa vào thân cây Sakura- Sao? Nhiệm vụ hoàn thành chưa?
_Chưa!- Cô lắc đầu- Vì còn thiếu nhành Tossa. Nó ở xa quá, ta không thể đến nơi ấy được! Ta không thể rời bỏ bà... dù chỉ một ngày! Kiểu này... chẳng biết đến lúc nào, ta mới hoàn thành được nhiệm vụ quan trọng nhất cuộc đời mình... đến lúc nào, ta mới thực hiện được nguyện vọng của bà...
***FLASHBACK***
_ Hi hi! Ha ha!! Đố mẹ bắt được con đó!- Một bé gái chạy nhong nhong trên vỉa hè cùng với mẹ mình.
_Chạy chậm thôi con ơi!- Người mẹ chạy theo muốn hụt hơi, mồ hôi nhễ nhại.
Bé gái không muốn mẹ bắt được nên... chạy lấn ra đường xe chạy.
_Marika! Đi vào lề, mau!!!- Người mẹ hoảng hốt hét lên.
Cô bé vừa quay mặt qua nhìn mẹ mình thì bỗng một chiếc xe tải xộc tới, ông tài xế hoảng hồn đạp thắng, nhưng không kịp...
Kéttttt!!!!!
Chiếc xe tải đâm sầm vào cột điện. Bé gái cũng không còn ở đấy nữa.
_Ôi! Con ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Bà mẹ ôm mặt khóc nức nở.
Chợt...
_Mẹ ơi mẹ!
Bà mẹ nghe tiếng con gái, liền mở to mắt nhìn xung quanh. Từ trên mái nhà, một cậu bé chừng 8 tuổi nhảy xuống. Cậu để bé gái xuống đất. Ngay lập tức, bà mẹ ôm chầm lấy con mình, vui mừng khôn tả. Sau hồi lâu, người mẹ mới chịu buông con gái. Bà quẹt đi nước mắt, nhìn cậu bé với vẻ biết ơn vô cùng.
_Thật sự rất rất rất cảm ơn cháu! Không có cháu thì con bé nhà cô tiêu rồi! Cô phải làm gì để trả ơn cho cháu đây?!
Cậu bé cười xòa, lắc đầu lia lia, mái tóc đen ngắn phơ phất.
_Dạ không cần đâu ạ! Chuyện nên làm mà!
_Cô vẫn thấy áy náy. Cháu tên gì vậy? Nhà cháu ở đâu?- Bà ân cần hỏi han.
_Cháu tên Zen Kazami, cháu sống gần đây…- Cậu đang nói thì một thằng bé từ xa chạy tới ôm chầm lấy chân cậu. Bé trai ấy ngước mắt lên nhìn cậu bé 8 tuổi bằng đôi mắt long lanh cực iu.
_Anh Hai! Giận anh luôn! Hu hu hu...- Nói rồi nó òa khóc khiến thằng anh kia vô cùng bối rối. Cậu vội bế đứa em mít ước kia và dỗ dành không ngớt.
_Xin lỗi cháu phải về...- Cậu nói với người mẹ, đoạn xoa đầu thằng nhóc đang ngoác miệng khóc ầm ĩ- Ngoan nào! Anh xin lỗi mà!- Bóng dáng cậu bé xa dần.
Bà mẹ mỉm cười, cuối xuống thì thầm với bé gái:
_Con nhớ nhé: Zen Kazami là ân nhân của con, sau này có dịp, con phải trả ơn họ nhiệt tình đấy! Đây cũng là tâm nguyện của mẹ, nếu mẹ làm chưa được, thì con hãy thực hiện nó thay mẹ nhé!
_Dạ!- Cô bé trả lời ngon ơ. Cô đâu biết rằng thực ra thực hiện chuyện đó lại khó đến thế.
***END FLASHBACK***
Kết thúc chap 7 ở đây nhá! Mọi người đón đọc chap 8 nhoa! ^-^
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12933
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Mon Aug 12, 2013 1:33 am
*lết vào com*
cuối cùng cũng thắng được lười-sama =.=
ở chap 6, đoạn đầu ấy, nee thắc mắc vì sao Shun không nhận ra Zen mà vẫn biết Zen là người quyết đoán??? Đọc đến đoạn lá thư thì đoán là Shun giả vờ mất trí để mọi người không để ý, còn mình tự đi giải quyết mọi chuyện ah. Cơ mà Shun yếu quá nhỉ =.=
trong fic nhiều OC mới nên cảm tuởng khi đọc dễ bị lẫn :v
P/s: Zen có vợ rồi, sao quăng hint tưá lưa thế kia :v
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Fri Aug 16, 2013 6:40 pm
@Elfin-Ingram: Mình trả lời từng câu nhé!
1/ Khúc đó Shun đã nhận ra Zen là anh trai mình.
2/Lá thư rất bình thường, sao bạn lại nói là Shun mất trí nhỉ??? *khó hiểu* Shun ko muốn liên luỵ mọi người nên mới bỏ đi thui.
3/Shun không yếu đâu, do bị ảnh hưởng của thuốc ấy mà.
4/ Mình có OOC tính cách của ai đâu???
5/Bạn nói Zen quăng hint tùm lùm là seo? Hint là gì thế?
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12933
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Mon Aug 19, 2013 5:48 pm
@nguyệt: nee cũng giải thích lại ý mình, từng câu theo câu trả lời của em nhé
1,
_Chuyện này là thế nào? Anh là anh trai của tôi sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cậu biết dù cậu có biện minh thế nào thì cũng không thể nào thay đổi được Zen- người có lập trường vô cùng vững chắc, đôi khi hơi ngoan cố.
Nếu là Shun từ ban đầu không nhớ gì, sau một hai câu đã hồi phục trí nhớ luôn như em nói thì cần nói rõ ra, không có chi tiết nào dễ làm người khác hiểu lầm

2, Đâu nói lá thư có vấn đề? Vấn đề ở chỗ em phải liên hệ đoạn trên, không nói rõ ràng là Shun hồi phục, nên đoạn đầu thấy Shun ngơ ngác không nhân ra ai, sau đó viết bức thư này thì nee đoán Shun giả vờ mất trí để mọi người không lo lắng, nhưng thực chất đã lên kế hoạch tự mình giải quyết mọi việc rồi

3, Chỉ là nhận xét, không thắc mắc nên không cần giải thích

4, Tính cách nhân vật có sự thay đổi O_O sao lại không OOC?

5, Nee nói em quăng hint chứ không phải Zen~ hint đại khái là các chi tiết, tình tiết khiến mình thấy 2 người nào đó giống như 1 cặp






bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Thu Aug 22, 2013 8:05 pm
1/Khúc đó Shun đã nhớ ra rùi ạ. Tất cả kí ức đều đã quay về.
2/Khi viết lá thư là Shun vẫn chưa hồi phục, đoạn đầu Shun ngơ ngác thật sự. Sau khi nhớ ra, Shun ko muốn liên luỵ anh trai mình nên mới bỏ đi, để lại lời khuyên cho Zen.
4/Em thay đổi tích cách của ai thế? Shun vẫn lạnh lùng, dan vẫn bê bối mà?!
5/ Em thấy bình thường ạ, 2 người ko nắm tay, ko hôn, ko ôm, ko trao cho nhau ánh mắt tình cảm, chỉ nói chuyện bình thường. Nhưng Zen cảm thấy có hứng thú vs cô gái này vì cô cũng lạnh lùng giống anh. ^-^
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Fri Aug 23, 2013 7:29 pm
Chap 8:
Cả hai đều buông tiếng thở dài. Marika ngước đôi mắt còn ướt đẫm nhìn trời. Tại sao cô đang u sầu, lo lắng mà thời tiết lại đẹp thế này? Nó khiến cô hơi khó chịu vì tự cảm thấy mình không phù hợp với một nơi tươi tắn như vậy. Nơi cô ở cũng rất yên bình, nhưng được bao trùm bởi màu xám u ám chứ không "xanh biếc một màu" như chốn đây.

_Marika!- Tiếng Dan gọi inh ỏi đập mạnh vào tai cô.

_Có người tới! Tôi phải đi rồi ! Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nghen! Tạm biệt!- Nói rồi, tên lạ mặt biến mất. Chỗ hắn vừa đứng giờ chỉ còn lại những chiếc là úa màu uốn éo trong gió. Gió cũng đùa nghịch tóc cô. Marika không vui vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ. Tên Dan ngây thơ vô (số) tội chạy đến sau lưng, đập vào vai cô cái bốp:

_Ê! Sao tự nhiên bỏ ra đây vậy?! Thế nào? Nghĩ ra cách chưa, cô bé? Á á á á á!!!!-Vừa dứt lời, cậu đã bị Marika "chưởng" một phát văng vào tường, suýt gãy xương sống- Tui làm gì sai mà cô đối xử với tôi kiểu này? Thô bạo quá!!!

Marika phủi tay, nhếch môi cười lạnh lùng:

_Ta ghét nhất kẻ nào bằng tuổi ta mà dám coi thường ta! Cô bé hả? Mơ đi! Ngươi không đủ tiêu chuẩn để gọi ta là cô bé! Biết chưa!?- Nói rồi, cô quay lưng bước đi, để lại một nạn nhân chưa đứng lên nỗi, vẫn còn ngồi xuýt xoa mãi.

_ Ủa?!- Cô ngạc nhiên phát hiện ra Shun đang... trèo cửa sổ, định bỏ trốn tiếp.

_Suỵt!- Shun ra hiệu- Cô có thể giữ bí mật chuyện này không? Giúp tôi đi!

_Tôi không nói thì sớm muộn gì anh trai cậu cũng biết à!- Mairka nhún vai.

_Nhưng tới lúc đó thì tôi đã cao bay xa chạy rồi! Làm ơn! Chỉ cần cô im lặng là cô đã trả ơn cho anh trai tôi rồi đó!- Shun đành phải xuống nước năn nỉ, vì cậu thương Zen, cũng vì cậu không muốn người khác phải bận tâm cho mình.

_Không được! Mẹ tôi sẽ không đồng ý kiểu trả ơn này đâu!- Marika quả quyết, trả lời chắc nịch.- Cậu chuẩn bị lỗ tai để nghe Zen mắng đi là vừa, anh ta thấy cậu rồi đấy!- Marika chỉ tay về phía trước, Shun hoảng lên: Zen đã đứng cạnh cậu từ bao giờ!

_Anh... anh Hai...- Shun đổ mồ hôi, cậu liều mạng chạy nhanh ra cửa hòng tẩu thoát, nhưng làm sao nhanh bằng Zen! Anh đứng chặng ngay cửa, thế là cậu "thắng lại" không kịp nên tông vào người Zen. Anh lợi dụng cơ hội, không cho thằng em bướng bỉnh thoát, vác gọn nó trên vai.

_Thả em ra!- Shun vùng vẫy, đấm lưng Zen thùm thụp- Anh mau thả em ra, nếu không anh sẽ hối hận!!!- Cậu hét lên.

_Không đâu! Thả em ra anh mới phải hối hận suốt đời!

Marika nhìn mà không nhịn được cười, trông Shun giống một đứa trẻ đang cố gắng trốn đi chơi hơn là một thiếu niên 16 tuổi.

_Nhìn cái gì!?- Cậu con trai áo xanh lá mạ hằn giọng. Mặt cậu hiện rõ vẻ tức tối. Biết sao được! "Lực bất tòng tâm" rồi!

_Tôi có mắt, tôi nhìn. Tôi có miệng, tôi cười. Làm gì tôi nào?- Cô hất mái tóc xéo lên khỏi khuôn mặt thanh tú, mặc dù cô đang... cười đểu! Đôi mắt tím than sắc xảo liếc ngang chiếc đồng hồ đeo tay- Bây giờ cũng 11g trưa rồi, tôi phải về nhà nghỉ ngơi một chút. Thú thật với anh, Zen, nhà anh sao mà ầm ĩ quá! Từ lúc tôi xuất hiện trong phòng Shun đến giờ, tôi chẳng có được phút giây yên tĩnh để suy nghĩ, thế thì làm sao tôi tìm cách lấy hoa Ayuma đây? Thôi, tôi không muốn nói nhiều với anh nữa. Hẹn gặp lại!- Cũng như tên lạ mặt kia, cô thật kì lạ, đến không ai biết, người ta chưa từ biệt lại vội đi, những con người kì lạ...

Zen đặt Shun xuống.

_Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.

........Im lặng........

Gió thổi xào xạc. Bầu không khí trở nên nặng nề. Hoa sakura bay lả tả, phủ đầy sân. Quang cảnh tuy đẹp, đầy màu sắc, nhưng lại trầm buồn khó tả... Hai người con trai đều có mái tóc màu đen ngắn đứng đối diện nhau. Có ai đó... không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện mình... Có bàn tay ai đó nắm lại thật chặt... Đôi môi nhợt nhạt của ai đó đang bặm chặt tưởng chừng sắp chảy máu... Và ai đó tự dưng cảm thấy toàn thân thật ấm áp... Đây là lần thứ hai cậu được anh trai ôm kể từ ngày hai người lạc mất nhau. Ngay giây phút ấy, cậu cảm nhận được rất rõ cái thứ gọi… là tình thương gia đình...

_Anh biết là em không muốn anh phải khổ tâm, nhưng em làm như vậy lòng anh càng đau hơn em có biết không?!

Im lặng

_Bao năm qua anh chưa thể làm trọn trách nhiệm của một người anh trai. Bây giờ Ông Trời đã cho anh cơ hội rồi, em... cũng vậy nhé?

Im lặng... thường là đồng ý...

_Được rồi, ta vào nhà nhé!

_Dạ...- Shun lí nhí, mãi mới cất thành tiếng. Zen nắm tay cậu, kéo đi, thật chậm...

_Hêêêêêê!!!!!- Một thằng tóc đỏ nâu bù xù vẫy tay gọi- Chờ tôi với!!!- Dan, sau 10' "tịnh dưỡng", mới có thể đứng dậy.- Công nhận Marika ra đòn độc hệt như Fabia vậy! Con gái mà dữ kiểu đó... ống chề!- Cậu lẩm bẩm. May cho cậu là 2 “nữ thần” kia không có mặt ở đây, bằng không... (tự hiểu hén ^-^)

_Cậu làm gì ở đây?!- Shun nhướn lông mày, chống nạnh hỏi.

_À à... Tôi... hái hoa bắt bướm ấy mà! Ha ha ha...- Dan gãi đầu, cười gượng, liếc sơ qua cũng biết cậu đang… xạo trắng trợn!

_Thôi, vào nhà ăn cơm trưa nào!- Zen vỗ vai thằng em đang trao cho đứa bạn thân nhất của nó một cái lườm bén như mã tấu.

_Ha ha...! Tôi vào nhé!- Dan chạy biến.

Shun thấy thế chỉ cười phì. Cậu còn lạ gì tên bạn mất nết này nữa!

Bữa trưa đầm ấm nhất suốt 12 năm qua diễn ra vui vẻ, tràn đầy tiếng cười. Họ kể chuyện, đùa giỡn vô tư, nào biết rằng cách đó chừng 120 km về phía Bắc, một cô gái với mái tóc vàng xõa dài thướt tha đã theo dõi họ qua mặt hồ nước nãy giờ, rồi... bật khóc. Vì cô không còn tập trung điều khiển phép thuật nên hình ảnh biến mất thành những gợn sóng lăn tăn, rồi yên hẳn. Tiếng khóc lớn dần. Cô gái lấy tay che miệng để không ai nghe được tiếng nấc trong cổ, mặc dù xung quanh vắng hoe, vắng một cách đáng sợ... Cô đã từng sống hạnh phúc trong vòng tay của gia đình, và năm cô được 7 tuổi, vừa đi học về nhà thì thấy người thân bất động, toàn thân nhợt nhạt, vài giọt máu còn vương trên sàn. Bác sĩ nói... họ mất sạch máu, nên không thể sống nữa. Khi ấy cô rất sốc, hoang man, hoảng sợ. Về nhà, cô phát hiện 1 tờ giấy đặt trên bàn, viết: "Cảm ơn sức mạnh thần kì từ máu của gia đình người, nó giúp ta tăng sức mạnh. Ha ha ha! Kí tên: Ma vương Tutendo." Cô căm hận hắn tận xương tủy, thề rằng sẽ có một ngày cô xé xác hắn, nhất định!!! Từ đó, cô tập cách sống lạnh lùng, nhẫn tâm hơn, kiệm lời, ít cười. Đa số nụ cười cô biểu hiện ra là cái nhếch môi vô vị.

Mỗi ngày trôi qua, cô chỉ biết lang thang vực thẳm, luyện tập võ, phép thuật do sư phụ cô- người nuối nấng cô- truyền lại. Lúc có việc cần (như đi làm việc cho sư phụ cô), cô mới nhảy lên. Đúng là thời gian cô được sống bên cha mẹ dài hơn Shun, nhưng giờ cô lại cảm thấy vô cùng ganh tị với cậu. Dù trước đó anh trai cậu chưa trở về, cậu vẫn còn ông nội và bạn bè thân thiết. Cô thì sao? Cô không hề có bạn. Cô sống trong sự cô độc suốt thời thơ ấu, sư phụ cô chỉ cung cấp cho cô thức ăn nước uống, dạy cô học chứ không hề cho cô thứ tình cảm gọi là "sư đồ". Cô chẳng bao giờ bị bệnh, vì cô không cho phép bản thân mình yếu đuối, không được rơi nước mắt dù cô phải chịu rất nhiều tổn thương và mất mát. Cô tự nhủ cô luôn phải thật mạnh mẽ, để một ngày không xa, cô có thể trả thù... Đó là lí do duy nhất có đủ khả năng níu kéo cô ở lại trần đời. Ngoài việc trả thù, cô không quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác.

Hằng ngày, cô hăng say tập võ, luyện phép, nhiều khi lở núi dữ dội, cô vẫn mặc kệ. Mưa gió, đá lở, cây đổ,... đều không thể làm hao mòn ý chí của cô. Cô ít khóc, đơn giản vì những giọt nước mắt ấy đã chảy ngược vào trong. Cô cười nhạt, vì nó không đáng để cô cười. Chỉ vậy thôi! Cô lạnh lùng, nên không có bạn. Cô bất cần, nên không ai thích, ai yêu. Mà cô cũng chẳng quan tâm. Sống buông thả với đời, đến đâu thì tới, có dịp, thì sẽ trả thù. Buồn lắm... Biết nói với ai? Ai hiểu được cô? Không ai cả... Cô gái bặm chặt môi, lau nhanh khuôn mặt ướt át. "Mày không thể yếu đuối như vậy! Hãy cố gắng lên! Mày còn phải giúp anh em nhà Kazami, hoàn thành nguyện vọng cho mẹ! Họ sẽ giúp mày chống lại tên Tutendo. Nào, nín đi!" Rồi, cô nhếch môi cười, nụ cười đặc trưng mà cô thích nhất...
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Mon Sep 02, 2013 4:08 pm
Chap 9:

_Cụng ly cái coi... Dô!!!- Tiếng ly, tách đụng nhau nghe thật vui tai. Không khí vui vẻ như thể đang tổ chức tiệc mừng. Ừ, thì gọi là tiệc đi!- Mừng Shun đã trở về! Công nhận tụi con gái nấu ăn ngon thiệt nha!- Dan vừa ăn, vừa tấm tắc khen. Con trai gì mất nết quá, miệng dính sốt cà tèm lem hết! Không biết Runo thích tên này ở điểm nào nữa à!

_Trời! Còn phải nói! Tụi em mà lăn vào bếp rồi thì miễn chê!- Runo tự tin nói. Alice thì ăn khá chậm rãi, từ tốn nên chỉ mới "xơi" hết nửa chén cơm. Julie giống Dan, ăn cực nhanh (hai người này sợ hết đồ ăn hay sao í! =.='), nghe Dan khen thì rất ư là khoái chí, liền cười lớn.

_Ha ha! Anh Dan đã khách sáo thế thì mai mốt em lại nấu cho nhé!

_Uk cảm ơn em! Ủa sao cậu không ăn vậy, Shun? Chê à?! Đừng có được voi đòi tiên nha! Bình thường cậu đâu có kén ăn, hôm nay giở chứng "nhõng nhẽo" với anh Zen à? Tôi cho cậu biết bla bla bla...- Thế là Dan tuôn một tràng. Nhưng điều đó không ăn nhằm gì với Shun. Cậu vẫn ngồi tỉnh bơ, im lặng, vẻ mặt khá đăm chiêu- Này! Cậu điếc hả?!
_Hở? Cái gì?- Shun giật mình, ngơ ngác nhìn mọi người- Tôi... đâu có kén ăn! Tôi bận suy nghĩ thôi hà! Ăn liền đây!- Trong vòng 50 giây, hết sạch chén cơm- Xong rồi, miễn phàn nàn hen!- Shun nhún vai, bưng chén đũa muỗng xuống bếp rửa.

_Chắc nó còn mệt! Cứ để nó yên tĩnh một chút!- Zen huơ đũa, bảo.

_Em ăn từ từ thôi Dan, không ai giành ăn với em đâu!- Rin nói và lấy khăn giấy chùi miệng cho thằng em háu ăn.

_Chị Hai kể em nghe chuyện anh chị đã nảy sinh tình cảm và tiến tới hôn nhân như thế nào đi!- Dan năn nỉ, tính tò mò nảy lên trong cậu.

_Được rồi! Em ngồi xuống ngoan ngoãn thì chị kể!- Rin dịu dàng.

Dan ngoan ngoãn làm theo. Rin bắt đầu kể... Cả đám nghe mà cứ cười khúc khích. Nhưng người trai có mái tóc đen ngắn đang rửa chén dưới bếp kia thì ngược lại, cậu cảm thấy khó chịu, mặc dù tiếng cười không lớn lắm. Vì nó khiến cậu mất tập trung.

_Hừm...! Ồn ào quá!- Người ấy nghiến răng, khẽ nói. Miệng nói, tay vẫn hì hục rửa. Cậu rửa cả những cái chén, cái tô không phải là của cậu, sẵn tiện nên làm luôn, vậy thôi!- "Mình phải làm sao để anh Hai và các bạn không bị nguy hiểm đây?! Cách duy nhất để chiến tranh đổ máu không xảy ra là lên đỉnh Everest tìm lá thuốc ấy. Mình không thế chần chừ nữa! Mình sẽ bàn với anh Hai về chuyện này. Ý mà... không được! Lỡ mà ảnh không chịu, ảnh sẽ theo dõi mình 24/24 mất! Phải làm sao... Trời ơi bực bội quá!!!”- Người con trai thầm nghĩ, trong cơn nóng giận nhất thời, cậu đã cầm cái chén rửa dở dang trên tay mà đập xuống.

Và tất nhiên, nó bể nát. Mảnh sứ cắt một lằn dài trên cổ tay cậu, may mắn thay không trúng động mạch chủ. Tuy nhiên vết đứt vẫn khá sâu, và máu tuôn dần ra. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu định kêu lên vì đau, thì tiếng kêu đã bị kìm chặt ở đầu môi. Cậu sợ anh cậu lại lo lắng, lại buồn. Bình thường tập luyện nhẫn thuật, cậu vẫn bị thương đấy thôi! Nhưng anh cậu đâu có bị điếc mà không nghe tiếng chén vỡ chứ! Thế là câu chuyện tình thú vị giữa 2 người đang được bọn nhóc chăm chú nghe phải dừng lại. Mọi người lập tức tìm về nơi phát ra tiếng động. Lúc đó, người con trai mặc chiếc áo khoác xanh đã thu dọn mảnh vỡ, vết thương biến mất. Tất cả diễn ra chỉ trong vòng chưa tới 30 giây...

Phải, cậu vừa sử dụng phép thuật. Tương truyền rằng: Những ai sử dụng phép thuật khi đang bị trúng độc, hoặc vừa uống thuốc giải cách đó chưa đầy 2 tuần thì sẽ bị giảm tuổi thọ từ 3-5 năm, tùy thuộc vào loại phép thuật sử dụng, nhất là phép chiến đấu hoặc phục hồi vết thương…

Đương nhiên cậu biết rõ điều này. Đương nhiên cậu biết điều này không tốt.- "Còn cách nào hơn chứ! Mình chết sớm... cũng đâu có sao!" Cậu cười nhẹ. Miệng cười, nhưng lòng chắc gì đã vui?! Cũng như Marika, cậu trai này luôn che đậy cảm xúc bằng những nụ cười mà đôi khi phải nói là... giả tạo. Bây giờ tà áo xanh đang ngồi nhâm nhi một cốc cà phê, cố tỏ vẻ chưa từng có chuyện đổ bể.- "Kế hoạch hoàn hảo!... Cà phê ngon đấy chứ!"- Cặp lông mày đen, rậm nhướn lên.

_A... Anh Hai xuống bếp chi vậy? Mới ăn xong đã đói rồi sao? Để em tìm gì cho anh ăn nhé!

_Anh nghe tiếng bể tô, chén nên xem thử. Có lẽ anh nghe nhầm...- Zen nói, cặp mắt hổ phách vẫn nghi ngờ đảo khắp gian bếp xem có gì bất ổn không. Và anh đành phải quay ra. Cả đám nhoi nhoi đòi Rin kể tiếp câu chuyện. Kể nãy giờ đã mệt nên cô không từ chối, đồng thời hối thúc tụi nó đi ngủ.

_Hơn 1 giờ trưa rồi, đi ngủ lấy sức, chiều chị sẽ kể tiếp!- Rin nháy mắt.

Dan cũng buồn ngủ rồi nên ngáp ngắn ngáp dài, chúc nhóm Brawlers ngủ ngon. Đám đông tản dần. Trước khi lên phòng, Zen không quên vỗ vai, chúc em trai mình ngủ ngon. Cậu em cười, chúc lại. Rồi mọi thứ bắt đầu trở về vẻ bình yên vốn có của nó...

Shun trở về phòng. Căn phòng khá tối. Cửa sổ đóng. Vài tia nắng cứ chớp tắt như thể nhảy múa. Shun với tay, kéo màn. Lúc này, Shun không muốn thấy chút ánh sáng nào cả. Cậu muốn chìm trong bóng tối hư vô...

Ở góc căn phòng tối tăm, một chàng trai buồn bã đang tựa lưng vào ghế, thở dài... Đôi mắt hổ phách chùn xuống, thật buồn... Không gian im ắm và tĩnh mịch. Xa xa ngoài kia, sau lớp kính cửa sổ, là tiếng chim ríu rít rộn ràng. Nắng chan hòa, len lỏi qua kẽ lá. Căn phòng của Shun... hoàn toàn cách biệt với khung cảnh vui tươi đó.

Tại sao cậu không thể vui, không thể cười……..? Tại sao cậu không thể suy nghĩ tích cực, ít nhất là vào thời điểm này……..?! Tại sao cậu lại rơi vào tình huống khó khăn như vậy……..? Tại sao cậu vẫn cảm thấy buồn, dù anh trai cậu đã trở về, dù anh cậu vẫn yêu thương cậu như xưa……..? Và tại sao…........ không ai cho cậu câu trả lời...............?!!!

Buồn............. Khó chịu............. Giận... giận ai……..? Ma vương Tutendo…….. hay giận chính mình……..? Giận bản thân, vì đã không đề phòng, để bị hạ độc quá dễ dàng…......... Quan trọng là cậu đã khiến ông nội, anh trai, bạn bè cậu- những người mà cậu quý trọng nhất- phải phiền muộn, lo lắng. Shun rất rất rất ghét điều ấy!

Giờ cậu phải làm sao để thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này? Cậu muốn buông lơi và bỏ rơi tất cả... vì đời nghiệt ngã…hay vì cậu chưa tìm được lối ra…? Bức xúc, ức chế trong dòng những suy nghĩ miên man, vô tận, Shun đứng dậy, đập bàn rồi hất đổ hết mọi thứ. Sách vở, bút viết, giấy,... mỗi món một nơi. Căn phòng trở nên bừa bộn. Nhưng ít nhiều gì thì nó cũng giúp giải tỏa phần nào những căng thẳng đang bao phủ đầu Shun... Cố gắng trấn tĩnh được giây lát, chợt, ánh mắt hổ phách tập trung vào cuốn sổ bìa xanh cứng nằm lăn lóc dưới đất do "trận càn quét" vừa rồi. Shun cúi xuống, cấm nó lên một cách thận trọng. Cậu mở ra... Trang đầu tiên chỉ viết hoa nắn nót hai chữ "Nhật Ký".

Soạt

"Thứ... ngày... tháng...năm... Hôm nay mẹ mua cho mình cuốn sổ này, nó rất đẹp! Mình vui lắm!"

"Thứ... ngày... tháng...năm... Hôm nay cô dạy làm phép nhân đó nha! Mình tính 4*5= 20 cho mẹ xem, mẹ khen mình giỏi."

"Thứ... ngày... tháng...năm... Mình, mẹ và gia đình Dan cùng đi chơi công viên rất vui. Dan chơi trò cảm giác mạnh nên lúc đầu bị chóng mặt, đi không nổi, phải nhờ bác trai cõng. Hi hi!!!"

"Thứ... ngày... tháng...năm...............................”

Tự dưng, Shun thấy sống mũi cay, khóe mắt ướt dần... Rồi, một giọt nước tràn mi, hai giọt... đua nhau chảy xuống.... Shun tự hỏi, sao hồi nhỏ, cậu lại vui vẻ, hồn nhiên đến thế...? Hồi nhỏ, cậu đâu biết thế nào là đau, thế nào là u sầu.... Đọc lại nhật ký, cũng đồng nghĩa với việc mang kí ức về những ngày tháng hạnh phúc ấy về.... Shun bấu chặt phần ngực trái, nơi trái tim đang nhói đau, nơi trái tim phải chịu hàng trăm con dao đâm vào vì cái gọi là "quá khứ, dĩ vãng"....

Không kìm được, Shun thả ra những tiếng nấc ngày một lớn. Cậu chống tay trái lên bàn, cuốn sổ bìa xanh lại rơi lần nữa.... Dường như thiên nhiên cũng thấu hiểu nỗi đau đó: Mây đen kéo tới, và nhanh chóng buông lơi thứ đã mang trong mình quá lâu.... Nhưng Shun không quan tâm, cậu vẫn khóc…. khóc vì Ông Trời quá nhẫn tâm, lấy đi cha mẹ cậu, lấy đi những ngày tháng đã từng bình yên………

……………………….Làm sao…………………. để quên…......................? Làm sao……………….. để lấy lại sự bình yên, hạnh phúc………………….. của ngày xưa...................................?

_Tôi đã gây tội gì, mà Người bắt tôi phải chịu cảnh này?!... Tôi đã cướp mất sinh mạng của ai, mà Người đối xử với tôi như vậy?! Người nói đi, Người làm ơn trả lời tôi điiiiiii!!!!- Shun gào lên trong nước mắt. Sấm sét nổi đùng đùng, lấn át tiếng gào đau đớn, thảm thiết ấy. Cậu khụyu xuống, tựa đầu vào tường mà khóc. Nỗi đau bấy lâu nay kìm nén tận đáy lòng, Shun để trôi theo dòng lệ. Nhưng liệu nó có thể rửa sạch máu ở tim cậu không........?

Ai dám nói một người lạnh lùng, kiệm lời, ít cười, thờ ơ với tất cả như cậu lại không biết đau, không biết khóc....? Chỉ vì đau quá mà mất đi cảm giác thôi.... Chỉ vì cậu đã để cho nước mắt chảy ngược vào lòng.... Quả bong bóng thổi căng quá sẽ bể. Cậu là con người, và sức chịu đựng của cậu đã hết giới hạn rồi!

Shun lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ ra xem. Cậu nhớ cha mẹ.... nhớ mình của ngày xưa.... nhớ sự hồn nhiên, vô tư lúc ấy.... nhớ lắm.... tuổi thơ ơi.... Cậu khao khát được trở về, được là một đứa con nít vui vẻ, chơi đùa cùng cha mẹ, không phải bận tâm suy nghĩ, chẳng cần lo âu điều gì.... Mưa làm ướt ô kính cửa sổ. Phải chăng.... Ông Trời cảm động trước nỗi đau cậu đang chịu....? Phải chăng.... ô kính cửa sổ kia.... cũng đang đau....?

Mưa lớn hơn. Mưa tầm tã. Sau mấy giờ đồng hồ, mưa vẫn rơi, không có dấu hiệu ngừng. Người con trai mặc áo xanh lá mạ đã ngừng việc cho phép những giọt nước trong như pha lê lăn trên má…. Cậu đã thấm mệt. Cảnh vật xung quanh mờ dần.... Đôi mắt đẫm nước khép lại.... Shun ngủ thiếp đi.
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Sun Sep 22, 2013 2:15 pm
Ôi fic ế quá hà, ko có ai cmt gì hết trơn! Mình đang tự hỏi có nên viết tiếp fic hay không. Do fic dở nên mọi người lơ phải không??? Có ai cho mình động lực để viết tiếp không thế?! Oa oa oa!!!
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12933
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Sun Sep 22, 2013 2:35 pm
Thực ra không phải vì fic dở mà vì mem lười com thôi. Với lại nói về nhân xét cá nhân thì nee thấy đọc xong nhiều khi người đọc đọc cũng chẳng biết để lại ý kiến gì, vì nó lặp với các ý kiến đã từng com trước đó

Tiếp tục hay không là quyết định ở em, nhưng nee nghĩ không nên drop. Dù gì mình cũng đã mất công lên ý tưởng, viết đến đây rồi, dù ế thì cũng nên để nó có 1 cái kết :)
Princess_Yuki
Princess_Yuki
Mod
Mod
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1357
BKGC BKGC : 4206
Điểm đóng góp : 10
Đến từ : Nơi nào đó trên trái đất này thôi...
Stt : ...

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Tue Sep 24, 2013 10:11 pm
Đọc fic này đã lâu, nhưng chỉ đọc đến chap 2 nên không com, xin lỗi au vì đọc chùa
Như các bạn ở trên đã com, vẫn còn lỗi chính tả và một số chỗ theo mình thấy là không hợp lí
Bạn cho khá là nhiều OC làm mình thấy hơi rối
*khóc-ing* Sao Nii-sama lại yếu đuối thế này???
Ôi com nhảm, xin lỗi *cúi*
Đừng drop fic nhé!
bakugan fanfic
bakugan fanfic
Bakugan Crazy Fan
Bakugan Crazy Fan
ĐCC :
Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 130
BKGC BKGC : 4297
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : TP.HCM, Việt Nam
Stt : 1988

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Thu Sep 26, 2013 10:40 am
@Elfin-Ingram: Câu cuối của chị thật hay! Để em cố gắng xem nhưng dạo này lười quá~~

@Princess_Yuki: Bạn mới đọc tới chap 2 thôi sao? Mình viết tới tận chap 9 rồi cơ mà! Đọc thêm và cho ý kiến nha! ^-^ Thanks vì đã ủng hộ fic. Mà bạn thấy không hợp lí ở chỗ nào, báo choa mik bik để mik còn sửa nha!
Sponsored content

Bakugan fanfic:  Tôi có xứng là bạn thân của cậu…? - Page 2 Empty Re: Bakugan fanfic: Tôi có xứng là bạn thân của cậu…?

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết