Hàng cũ post lại, miễn thắc mắc =))))
------------------
Title: Hạnh phúc
Author: Dream_Darkon
Rating: K
Genres: Drama , Angst / oneshot
Pairing: non-pairing
Disclaimer: nhân vật không thuộc về tác giả. Fic viết chỉ nhằm mục đích thoả mãn cái đầu điên rồ của tác giả, phi lợi nhuận
Summary:
Em đã đánh mất hạnh phúc của mình vào một ngày hạnh phúc
“Aniki, hạnh phúc là gì?”
Lúc còn bé, em đã từng hỏi anh như thế. Em nhớ anh đã mỉm cười, và xoa đầu em. Bàn tay anh ấm lắm. Nó làm em có cảm giác như mình đang vùi trong chiếc chăn êm ái. Em yêu cả nụ cười của anh. Anh cười đẹp lắm, aniki. Đối với em, nụ cười của anh là thứ đẹp đẽ nhất thế gian.
“Hạnh phúc khó định nghĩa lắm, Mira”
Anh đã trả lời thật dịu dàng.
Em nhìn anh với vẻ ngây ngô trẻ con. Hạnh phúc là một thứ khó định nghĩa. Em không hiểu lắm. Em khẽ kéo áo anh.
“Em không hiểu”
“Hạnh phúc, nói nôm na là những gì đẹp đẽ và làm em thấy ấm áp”
Em suy nghĩ một hồi. Và em cười. Những thứ đẹp đẽ và làm em thấy ấm áp là hạnh phúc. Em hiểu rồi. Vậy em sẽ đi tìm hạnh phúc.
Chính suy nghĩ ngây thơ ấy đã làm em quên mất hạnh phúc ở trước mắt mình.
Em chạy quanh cánh đồng hoa rực rỡ. Em tươi cười với những cánh hoa xinh xắ đủ màu xng quanh. Em yêu hoa. Nó thật đẹp.
Anh ngồi đằng xa. Anh nhìn em. Ánh mắt anh dịu dàng lắm. Nhưng sao em không nhận ra.
Gió thổi nhè nhẹ, lướt qua những cánh hoa mịn màng. Em ngồi lọt thỏm giữa muôn nghìn đoá hoa đầy màu sắc. Hoa bao quanh em, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời óng ánh. Em chạm tay vào những giọt sương mát lạnh đọng lại trên nhuỵ hoa. Em cười thích thú khi đưa tay nghịch nghịch chúng. Em đứng dậy, toang chạy đi. Bỗng nhiên, em vấp ngã. Em sợ. Em nhắm tịt mắt, chẳng dám nhìn. Nhưng rồi, một cánh tay rắn chắc chìa ra, đỡ lấy em. Em thấy anh đang mỉm cười thật hiền
Sao lúc ấy em không nhận ra nụ cười ấy đẹp đến nhường nào.
Em đứng dậy, chìa ra mớ hoa mà em vừa hái, cười rạng rỡ.
“Aniki, hoa đẹp lắm. Hoa có phải là hạnh phúc không?”
“Nếu nó là thứ đẹp đẽ và làm em thấy ấm áp, thì nó là hạnh phúc. Hạnh phúc có nhiều thứ lắm, Mira”
Em mỉm cười, ôm chặt bó hoa vào lòng.
Bác gái hàng xóm đang nướng bánh. Thơm thật. Em ngồi bên cửa sổ mở toang, hít hà cái mùi thơm phưng phức của táo. Bánh táo thơm ngon. Mùi thơm của bánh làm cho người ta ấm lòng.
Em bất giác giật mình. Mùi của bánh táo làm người ta ấm lòng. Em kêu lên một tiếng mừng rỡ. Anh rời mắt khỏi quyển sách, nhìn sang em.
“Bánh táo có phải là hạnh phúc không, aniki?”
“Nó làm em thấy ấm áp à?”
“Vâng”
Anh gật đầu nhẹ nhàng. Anh tiến đến bên em, xoa đầu em. Anh cười.
Bánh táo là hạnh phúc đấy. Em thấy bác hàng xóm vừa nhận ra em đang say sưa với mùi hương ngọt ngào ấy. Bác hứa sẽ tặng cho em một ít bánh khi bác làm xong. Em vui lắm, aniki ơi.
Em sẽ thưởng thức hạnh phúc ấy với một ít trà, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Em ngồi trước hiên nhà, thả hồn vào không khí trong lành xung quanh.
Gió lả lướt bay quanh em, lùa vào mái tóc của em. Gió khua những tán cây nghe xào xạc, làm động những chú chim non rụt rè trên cành cây. Gió bay cùng chuồn chuồn, đến đậu bên cửa sổ. Gió cuốn bay những chiếc lá xanh mơn mởn, mang theo hương thơm dìu dịu của hoa xộc vào mũi em. Em nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thì thầm bên tai. Như một khúc hát ru.
Gió mang đến cho em cảm giác ấm áp.
Anh thình lình xuất hiện phía sau em, che mắt em lại và nói với giọng vui vẻ
“Đố Mira ai đây”
“Aniki!”
Em cười toe, ôm chầm lấy cổ anh.
“Aniki này, gió cũng là hạnh phúc đó”
“Thật sao?”
“Vâng!”
Anh ôm em vào lòng, vỗ về em. Anh cười. Em nhìn vào mắt anh, cũng cười. Em không nhận ra, sâu trong ánh mắt ấy, có một nỗi buồn sâu lắng.
Em ngây ngô thế đấy. Em xem gió là hạnh phúc của em.
Anh và em ngồi cạnh nhau nơi cánh đồng hoa ấy. Em đưa chân đá nhẹ những bông hoa, cười thích thú. Anh không nói gì, chỉ nhìn em.
“Hạnh phúc của em là gì, Mira?”
Anh đột nhiên hỏi em.
Em tròn mắt, nghiêng đầu. Rồi em cười, và em kể với giọng cực kì vui vẻ.
“Hạnh phúc của em là hoa, là bánh, là gió. Chúng là hạnh phúc của em vì chúng rất đẹp và làm em ấm áp”
Anh cười khẽ. Một cái gì đó buồn buồn thoáng qua trong đôi mắt biếc của anh. Em không nhận ra. Aniki à, lúc ấy tại sao anh lại buồn như thế? Anh đang chờ đợi cái gì từ em hả, aniki?
Mưa rơi. Tí tách. Tí tách.
Mưa là những hạt thuỷ tinh vụn vỡ của bầu trời. Mưa là những hạt ngọc quý báu và trong sạch.
Em yêu mưa.
Em chạm tay lên bề mặt mát lạnh của tấm kính cửa số, áp mặt vào nó mà ngắm những giọt mưa bay lất phất ngoài kia. Mưa va vào khung cửa kính. Em mường tượng như mưa vừa rơi vào mặt em, mát lắm. Mưa thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả hoa.
“Aniki ơi, mưa cũng là hạnh phúc của em đấy”
Em vẫn ngắm mưa, chờ đợi câu trả lời của anh.
Nhưng đáp lại em chỉ là sự im lặng.
Em quay lại, không thấy anh. Em nhìn quanh, không thấy anh. Em chạy khắp nhà, vẫn không thấy anh. Hay là anh đi đâu đó, nên bị mắc mưa và không về được. Em tự cười với suy nghĩ ấy. Thế là em tiếp tục ngắm mưa và chờ đợi.
Mưa đã tạnh, gió cũng ngừng thổi mạnh. Đêm đã dần buông. Nhưng anh vẫn chưa về
Anh đầu rồi, aniki.
Em chạy xộc vào phòng anh, xới tung cả căn phòng tìm kiếm một thứ mà em cũng chẳng rõ là thứ gì. Và em tìm thấy một muẩ giấy nhỏ với dòng chữ được nắn nót màu đỏ thẫm, thứ màu mà anh rất thích.
“Tạm biệt em, Mira. Và có thể là vĩnh biệt”
Tờ giấy rơi khỏi tay em. Em cười, chắc là anh chỉ đùa thôi. Em đã tin như thế. Em đã cố gắng tin như thế.
Aniki à, aniki.
Em thật là ngốc đúng không. Em ngốc lắm, rất ngốc.
Em đã đi tìm hạnh húc. Hạnh phúc của em là hoa, là bánh, là gió, là mưa. Sao chưa bao giờ em nhận ra, anh mới chính là hạnh phúc của em.
Em thu mình trong góc phòng, vùi mặt vào gối. Tóc em rối bù. Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ xoa đầu em và vuốt lại tóc cho em.
Aniki, aniki.
Sao anh không ở đây lau nước mắt cho em. Anh từng hứa sẽ ở bên em mỗi lúc em buồn mà.
“Aniki, hạnh phúc là gì?”
“Là những thứ đẹp đẽ và làm em ấm áp”
Thứ đẹp đẽ nhất là nụ cười và ánh mắt anh.
Thứ ấm áp nhất là vòng tay anh.
Anh là hạnh phúc của em, aniki.
Em cần anh, aniki.
Em cần hạnh phúc của em.
Em đã đánh mất anh trong một ngày mưa
-------------
Muốn viết cái gì đó cho Spectra x Keith quá =)))))))
------------------
HẠNH PHÚC
Title: Hạnh phúc
Author: Dream_Darkon
Rating: K
Genres: Drama , Angst / oneshot
Pairing: non-pairing
Disclaimer: nhân vật không thuộc về tác giả. Fic viết chỉ nhằm mục đích thoả mãn cái đầu điên rồ của tác giả, phi lợi nhuận
Summary:
Em đã đánh mất hạnh phúc của mình vào một ngày hạnh phúc
--o0o--
“Aniki, hạnh phúc là gì?”
Lúc còn bé, em đã từng hỏi anh như thế. Em nhớ anh đã mỉm cười, và xoa đầu em. Bàn tay anh ấm lắm. Nó làm em có cảm giác như mình đang vùi trong chiếc chăn êm ái. Em yêu cả nụ cười của anh. Anh cười đẹp lắm, aniki. Đối với em, nụ cười của anh là thứ đẹp đẽ nhất thế gian.
“Hạnh phúc khó định nghĩa lắm, Mira”
Anh đã trả lời thật dịu dàng.
Em nhìn anh với vẻ ngây ngô trẻ con. Hạnh phúc là một thứ khó định nghĩa. Em không hiểu lắm. Em khẽ kéo áo anh.
“Em không hiểu”
“Hạnh phúc, nói nôm na là những gì đẹp đẽ và làm em thấy ấm áp”
Em suy nghĩ một hồi. Và em cười. Những thứ đẹp đẽ và làm em thấy ấm áp là hạnh phúc. Em hiểu rồi. Vậy em sẽ đi tìm hạnh phúc.
Chính suy nghĩ ngây thơ ấy đã làm em quên mất hạnh phúc ở trước mắt mình.
.
.
.
Em chạy quanh cánh đồng hoa rực rỡ. Em tươi cười với những cánh hoa xinh xắ đủ màu xng quanh. Em yêu hoa. Nó thật đẹp.
Anh ngồi đằng xa. Anh nhìn em. Ánh mắt anh dịu dàng lắm. Nhưng sao em không nhận ra.
Gió thổi nhè nhẹ, lướt qua những cánh hoa mịn màng. Em ngồi lọt thỏm giữa muôn nghìn đoá hoa đầy màu sắc. Hoa bao quanh em, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời óng ánh. Em chạm tay vào những giọt sương mát lạnh đọng lại trên nhuỵ hoa. Em cười thích thú khi đưa tay nghịch nghịch chúng. Em đứng dậy, toang chạy đi. Bỗng nhiên, em vấp ngã. Em sợ. Em nhắm tịt mắt, chẳng dám nhìn. Nhưng rồi, một cánh tay rắn chắc chìa ra, đỡ lấy em. Em thấy anh đang mỉm cười thật hiền
Sao lúc ấy em không nhận ra nụ cười ấy đẹp đến nhường nào.
Em đứng dậy, chìa ra mớ hoa mà em vừa hái, cười rạng rỡ.
“Aniki, hoa đẹp lắm. Hoa có phải là hạnh phúc không?”
“Nếu nó là thứ đẹp đẽ và làm em thấy ấm áp, thì nó là hạnh phúc. Hạnh phúc có nhiều thứ lắm, Mira”
Em mỉm cười, ôm chặt bó hoa vào lòng.
.
.
.
Bác gái hàng xóm đang nướng bánh. Thơm thật. Em ngồi bên cửa sổ mở toang, hít hà cái mùi thơm phưng phức của táo. Bánh táo thơm ngon. Mùi thơm của bánh làm cho người ta ấm lòng.
Em bất giác giật mình. Mùi của bánh táo làm người ta ấm lòng. Em kêu lên một tiếng mừng rỡ. Anh rời mắt khỏi quyển sách, nhìn sang em.
“Bánh táo có phải là hạnh phúc không, aniki?”
“Nó làm em thấy ấm áp à?”
“Vâng”
Anh gật đầu nhẹ nhàng. Anh tiến đến bên em, xoa đầu em. Anh cười.
Bánh táo là hạnh phúc đấy. Em thấy bác hàng xóm vừa nhận ra em đang say sưa với mùi hương ngọt ngào ấy. Bác hứa sẽ tặng cho em một ít bánh khi bác làm xong. Em vui lắm, aniki ơi.
Em sẽ thưởng thức hạnh phúc ấy với một ít trà, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
.
.
.
Em ngồi trước hiên nhà, thả hồn vào không khí trong lành xung quanh.
Gió lả lướt bay quanh em, lùa vào mái tóc của em. Gió khua những tán cây nghe xào xạc, làm động những chú chim non rụt rè trên cành cây. Gió bay cùng chuồn chuồn, đến đậu bên cửa sổ. Gió cuốn bay những chiếc lá xanh mơn mởn, mang theo hương thơm dìu dịu của hoa xộc vào mũi em. Em nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thì thầm bên tai. Như một khúc hát ru.
Gió mang đến cho em cảm giác ấm áp.
Anh thình lình xuất hiện phía sau em, che mắt em lại và nói với giọng vui vẻ
“Đố Mira ai đây”
“Aniki!”
Em cười toe, ôm chầm lấy cổ anh.
“Aniki này, gió cũng là hạnh phúc đó”
“Thật sao?”
“Vâng!”
Anh ôm em vào lòng, vỗ về em. Anh cười. Em nhìn vào mắt anh, cũng cười. Em không nhận ra, sâu trong ánh mắt ấy, có một nỗi buồn sâu lắng.
Em ngây ngô thế đấy. Em xem gió là hạnh phúc của em.
.
.
.
Anh và em ngồi cạnh nhau nơi cánh đồng hoa ấy. Em đưa chân đá nhẹ những bông hoa, cười thích thú. Anh không nói gì, chỉ nhìn em.
“Hạnh phúc của em là gì, Mira?”
Anh đột nhiên hỏi em.
Em tròn mắt, nghiêng đầu. Rồi em cười, và em kể với giọng cực kì vui vẻ.
“Hạnh phúc của em là hoa, là bánh, là gió. Chúng là hạnh phúc của em vì chúng rất đẹp và làm em ấm áp”
Anh cười khẽ. Một cái gì đó buồn buồn thoáng qua trong đôi mắt biếc của anh. Em không nhận ra. Aniki à, lúc ấy tại sao anh lại buồn như thế? Anh đang chờ đợi cái gì từ em hả, aniki?
.
.
.
Mưa rơi. Tí tách. Tí tách.
Mưa là những hạt thuỷ tinh vụn vỡ của bầu trời. Mưa là những hạt ngọc quý báu và trong sạch.
Em yêu mưa.
Em chạm tay lên bề mặt mát lạnh của tấm kính cửa số, áp mặt vào nó mà ngắm những giọt mưa bay lất phất ngoài kia. Mưa va vào khung cửa kính. Em mường tượng như mưa vừa rơi vào mặt em, mát lắm. Mưa thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả hoa.
“Aniki ơi, mưa cũng là hạnh phúc của em đấy”
Em vẫn ngắm mưa, chờ đợi câu trả lời của anh.
Nhưng đáp lại em chỉ là sự im lặng.
Em quay lại, không thấy anh. Em nhìn quanh, không thấy anh. Em chạy khắp nhà, vẫn không thấy anh. Hay là anh đi đâu đó, nên bị mắc mưa và không về được. Em tự cười với suy nghĩ ấy. Thế là em tiếp tục ngắm mưa và chờ đợi.
Mưa đã tạnh, gió cũng ngừng thổi mạnh. Đêm đã dần buông. Nhưng anh vẫn chưa về
Anh đầu rồi, aniki.
Em chạy xộc vào phòng anh, xới tung cả căn phòng tìm kiếm một thứ mà em cũng chẳng rõ là thứ gì. Và em tìm thấy một muẩ giấy nhỏ với dòng chữ được nắn nót màu đỏ thẫm, thứ màu mà anh rất thích.
“Tạm biệt em, Mira. Và có thể là vĩnh biệt”
Tờ giấy rơi khỏi tay em. Em cười, chắc là anh chỉ đùa thôi. Em đã tin như thế. Em đã cố gắng tin như thế.
.
.
.
Aniki à, aniki.
Em thật là ngốc đúng không. Em ngốc lắm, rất ngốc.
Em đã đi tìm hạnh húc. Hạnh phúc của em là hoa, là bánh, là gió, là mưa. Sao chưa bao giờ em nhận ra, anh mới chính là hạnh phúc của em.
Em thu mình trong góc phòng, vùi mặt vào gối. Tóc em rối bù. Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ xoa đầu em và vuốt lại tóc cho em.
Aniki, aniki.
Sao anh không ở đây lau nước mắt cho em. Anh từng hứa sẽ ở bên em mỗi lúc em buồn mà.
“Aniki, hạnh phúc là gì?”
“Là những thứ đẹp đẽ và làm em ấm áp”
Thứ đẹp đẽ nhất là nụ cười và ánh mắt anh.
Thứ ấm áp nhất là vòng tay anh.
Anh là hạnh phúc của em, aniki.
Em cần anh, aniki.
Em cần hạnh phúc của em.
Về với em đi, aniki
.
.
.
.
Em đã đánh mất anh trong một ngày mưa
“Hạnh phúc của em là gì, Mira?”
“Hạnh phúc của em là hoa, là bánh, là gió, là mưa”
…
Và là anh
“Hạnh phúc của em là hoa, là bánh, là gió, là mưa”
…
Và là anh
Em đã đánh mất hạnh phúc của mình vào một ngày hạnh phúc
--Owari--
-------------
Muốn viết cái gì đó cho Spectra x Keith quá =)))))))